1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      đoạn cuối bạn lệ quỉ dễ thương quá lại còn tự thanh minh là mình k giết người nữa chứ heeeee.... Tiều Hi của chúng ta lại đc 1 món xiền k cần vốn nữa rùi. Mà bé với gian thương nhìu nên cũng học đc xíu bản lĩnh rùi đó bán ảnh mà còn chơi trò bán theo tuần để k mất giá nữa chứ heeeee

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      tiểu Hy gian thương log in. tưởng tượng thôi mà thấy moe quá trời rồi

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 44

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Trần Hi biết đêm đó xảy ra vụ tai nạn lớn như vậy.

      làm xong bài tập, chuẩn bị xin phép về nhà.

      Đêm hôm khuya khoắt, có phải cũng nên về rồi ?

      Dẫu sao mới làm ngày đầu mà ở lại nhà ông chủ cũng hay lắm.

      Lục Chinh im lặng chút, gọi người làm lấy hộp bánh kem và túi bánh quy đưa cho Trần Hi, còn mình cúi đầu lấy áo vest sofa, hờ hững , “Tôi đưa em về.”

      Bộ dạng trông có vẻ rất bình tĩnh, trợ lý Trương cũng cảm thấy kinh ngạc, vốn cho là ông chủ nổi tà tâm muốn đổi ý giữ bé này ở lại biệt thự, ta còn vì chuyện này mà thấy lương tâm có phần bất an. Thấy Lục Chinh đứng dậy, trợ lý Trương nghiêm túc đẩy mắt kính, giả vờ như mình lái xe tới... Lỡ như Trần Hi , “Dù sao cũng có người đưa em về”, cướp luôn cơ hội đưa người ta về nhà của ông chủ biết làm sao?

      Bị khấu trừ tiền lương biết làm sao?

      Lương năm trăm vạn thảm lắm rồi, còn trừ lương nữa sau này sao có thể nuôi gia đình, sao có thể tìm được đối tượng kết hôn? (@.@)

      Trợ lý Trương đột nhiên rơi vào mê mang đời người, phải bình tĩnh đứng nhìn với ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt.

      cần đâu.” Trần Hi đâu phải trẻ lên ba, tuy là trời tối đen, nhưng cũng định xin người ta cho nhờ đoạn đường.

      Lục Chinh đưa mình về rồi còn phải vòng về nhà thêm lần nữa, quá phiền toái.

      tới chuyện tốn tinh thần lẫn sức lực hay , chỉ riêng đường cũng tiện rồi.

      “Em là khách tôi mời tới, đương nhiên tôi phải đưa em về.” Thấy Trần Hi vừa lắc đầu vừa thu dọn sách vở chiếc bàn trước mặt, Lục Chinh nheo mắt, ánh nhìn suy tư hướng về phía mấy văn phòng phẩm đơn giản kia, câu nào, mãi lúc sau mói nhàng , “Em là con , đêm nhiều an toàn.”

      Trông rất giống vị đại ca tri kỷ vô cùng tốt bụng, Trần Hi nhíu mày, vẫn muốn từ chối.

      Đối với Trần Hi mà , bộ buổi đêm tính là cái gì? Trước kia cũng ngồi canh đường phố tối tăm, hôm nào cũng tận khuya mới về nhà.

      “Em sợ.” lắc đầu .

      “Sợ gì thế?” Ngay khi Lục Chinh có ý nghĩ muốn cầm cặp sách của Trần Hi, tính bá vương ngạnh thương cung đẩy vào xe thấy ngay bộ mặt hớn hở của Lục nhị thiếu, chàng mặc cái áo khoác da màu đen cùng cái quần da bóng bẩy rất tôn chân bước xuống lầu.

      Trông khí sắc chàng có vẻ tệ, ràng là khi phát bé khiến mình sợ hãi kia ra là người mềm mại dễ bắt nạt cần lo sợ nữa. Bởi vậy, khi xuống đại sảnh, thấy cảnh Trần Hi và Lục Chinh giằng co với nhau, chàng hừ tiếng tới, hết nhìn Trần Hi lại nhìn Lục Chinh.

      “Em phải về nhà.” Trần Hi vội vàng với Lục Cảnh.

      cảm thấy Lục Cảnh là người tốt, hơn nữa còn rất dễ chuyện.

      Hiếm khi gặp trúng người câu cũng cần , cứ thế phát ký cho mười tấm ảnh.

      Đặc biệt còn ký tặng miễn phí nữa.

      “Em phải về rồi à? Vừa hay cũng cần ra ngoài, để đưa em về.” Nằm bẹp ở nhà hai ngày, Lục Cảnh quyết định ra ngoài giải sầu, hơn nữa dù có là idol cũng phải có chút đời sống riêng tư chứ, dưới ánh mắt đành lòng của trợ lý Trương cộng thêm sắc mặt trầm của Lục Chinh, Lục nhị thiếu vô thức nắm chặt vạt áo, làm lên đường cong chiếc áo khoác da, mặt mày lại càng tinh tế đẹp đẽ, trông giống như đại soái ca hiếm gặp, có chỗ đứng trong giới giải trí cũng phải chuyện gì khó hiểu.

      Nhưng trợ lý Trương lại bắt đầu nghi ngờ sâu sắc với cái trí thông minh của Lục nhị thiếu, vì để ngày nào đó tên ăn hại này bay từ bản tin giải trí sang đầu đề bản tin đạo đức xã hội, trợ lý Trương quyết định cứu nhị thiếu cái mạng , thế là nhàng nhắc nhở: “Nhị thiếu, ngày mai cậu có hai thông báo. Nếu hôm nay ra ngoài muộn như thế này, mai tham gia thông báo mà tinh thần tốt ổn lắm.”

      sao, tôi hẹn với Michelle, đến lúc đó tới khách sạn ngủ tạm là được.”

      Thấy trợ lý Trương im lặng nhìn mình, trong ánh mắt mang theo vài phần sắc bén, Lục Cảnh khựng lại rồi cười : “Cảm ơn nhé trợ lý Trương. Nhưng mà tôi hẹn trước rồi. Còn về thông báo ấy à, đâu phải tôi chưa làm qua. Trần Hi, nào, đưa em về. Bây giờ em nên địa chỉ nhà em cho rồi chứ nhỉ?”

      Lục nhị thiếu có chút bóng ma với đường Hòe An, cứ cảm thấy nhất định phải biết địa chỉ nhà Trần Hi mới thấy yên lòng được, Trần Hi cũng biết mình gây tổn thương tâm lý cho Lục Cảnh nên ngại ngùng cười cái, hỏi: “ muốn ra ngoài à?”

      “Chẳng nhẽ phải lừa em để tăng fans à?” Lục Cảnh cân nín hỏi.

      “Tăng fans có lời ?” Trần Hi tò mò hỏi.

      “...Lời.” Lục Cảnh khóe miệng co giựt gật đầu, thuận tay đoạt luôn cái cặp sách trong tay Lục Chinh, lập tức lảo đảo.

      Lục nhị thiếu nửa quỳ đất, lần nữa rủa xả mấy kỳ thi vạn ác của bên giáo dục từ tận sâu linh hồn.

      chàng miễn cưỡng đứng dậy, mặt nở nụ cười đẹp trai kiên cường và tràn đầy ki vọng, cắn răng xách theo cái cặp vừa to vừa nặng này, lòng nghi ngờ sâu sắc liệu bé này có phải vận động viên cử tạ , chứ sao tay chân mà sức lớn thế?

      Trong lòng yên lặng rủa thầm, Lục Cảnh lung lay, cố gắng giữ thẳng dáng người, mang bộ dạng tuấn tú trẻ trung bước ra ngoài. Mình nhắc nhở mà tên nhị thiếu kia vẫn tiếp tục tìm đường chết, nhất định phải đoạt việc của Lục tổng, trợ lý Trương lúc này định cứu chàng nữa, chỉ chuẩn bị chạy trước, im hơi lặng tiếng dọc theo tường như cái bóng, chậm rãi chuồn ra biệt thự, lái xe chạy biến.

      “Vậy Lục Chinh, tạm biệt .” Trần Hi cảm thấy Lục Cảnh tới đúng lúc, nếu mình lại phải làm phiền Lục Chinh đưa về.

      nghe Lục thị rất lớn, nghĩ đến công việc của Lục Chinh vô cùng bận rộn, phải tốn nhiều tinh thần sức lực, nếu cứ luôn hộ tống mình thế này khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến tinh thần. Giờ quá tốt rồi, trước mắt có thể khẳng định Lục Cảnh phải người xấu. cong cong mắt, nở nụ cười, vẫy tay chào Lục Chinh, lời cảm tạ: “Cảm ơn mời em ăn cơm, đồ ăn rất ngon. Bánh kem cũng rất ngon.” ôm hộp bánh kem to và túi bánh quy, vui vẻ đuổi theo bóng Lục Cảnh.

      Lục Chinh đứng giữa căn biệt thự trống trải, lúc lâu sau mới cười lạnh tiếng.

      hít sâu hơi, cúi người gọi điện, bắt đầu tạo áp lực mãnh liệt, cầu phía cảnh sát tiến hành tố tụng với gia đình của tên tài xế gây tai nạn, hơn nữa còn muốn đảm bảo vấn đề bồi thường cho gia đình người bị hại. Đêm hôm khuya khoắt, Lục tổng gọi điện cho cảnh sát, còn đầy chân thành, đúng là người dân vô cùng chính nghĩa.

      Trần Hi biết còn vội chuyện nữ quỷ áo đỏ, cùng Lục Cảnh tới chỗ gara xe của biệt thự, thấy Lục Cảnh cần suy nghĩ lôi chiếc xe thể thao đỏ kia ra, bởi vì giao ước với nữ quỷ, cho nên Trần Hi khuyên Lục Cảnh thành chút, mà tò mò nhìn Lục Cảnh ném cặp sách to lên xe, đôi tay thon dài chống vào xe, há mồm thở hổn hển.

      trán của người thanh niên tuấn tú có tầng mồ hỏi mỏng, trầm thấp thở dốc, cái cổ thon dài lộ ra ngoài, lấp ló đường nét xương quai xanh tinh xảo.

      Làn da của còn phơn phớt hồng.

      Trần Hi cứ đứng bên cạnh nhìn.

      đẹp trai chứ.” Lục Cảnh vất vả nắm mới ổn định nhịp thở, thấy Trần Hi ngoan ngoãn đúng cạnh xe nhìn mình, liền nhướng mày trêu chọc hỏi.

      “Đẹp trai. Nhưng Lục Chinh đẹp trai hơn.” Trần Hi là thà, giờ lại có Khương Noãn che miệng, cho nên Trần học bá có gì đó.

      Khi nghiêm túc cho rằng Lục Chinh đẹp trai hơn Lục Cảnh chút, Lục Cảnh lại từ từ trợn to đôi mắt xinh đẹp, đôi mắt luôn thâm tình chân thành kia giờ khiếp sợ hỏi, “Em cảm thấy trai đẹp trai hơn ?”

      Tổn thọ mất, cái này đúng là làm nhị thiếu sợ hãi đấy biết ? Lúc có đứa trẻ con nào mà nhị thiếu là tiểu thiên sứ, còn Lục đại thiếu là đại ma vương ? Thấy Trần Hi có vẻ thích trả lời vấn đề này của mình, Lục Cảnh co rút khóe miệng, thở dài hơi.

      “Thẩm mỹ của em... đặc biệt.” chàng mở cửa xe, mời Trần Hi lên, rồi tiêu sái qua bên kia lái xe, vừa lái ra khỏi biệt thự vừa cười tủm tỉm hỏi, “Nhà em ở đâu?”

      Có vẻ chàng sợ nữa, Trần Hi quay sang nhìn chàng, rồi xin lỗi, “Xin lỗi. Nghe em làm sợ.” Nghe rằng Lục nhị thiếu bị dọa sợ tới nỗi vài ngày dám ra khỏi phòng...Trần Hi cảm thấy đây là lỗi của mình, thế là nghiêm túc lời xin lỗi. Lục Cảnh lại thoải mái nở nụ cười, quay đầu nén cái xúc động muốn vươn móng vuốt hướng về phía đầu con người ta, khoan dung với Trần Hi, “ sao, để trong lòng đâu.”

      “Đúng rồi...Em căn phòng ấy thực có quỷ ? Chỗ số 15 đường Hòe An ấy?” lúc lâu sau, vị Lục nhị thiếu “ để trong lòng” vẫn ấp úng mở miệng hỏi.

      chàng lo âu nên đôi mày tinh xảo nhíu lại, nhìn như vậy lại càng đẹp trai.

      Trần Hi cảm thấy có lẽ lá gan của Lục Cảnh hơi , hơi do dự, suy nghĩ rồi câu an ủi: “Có quỷ. Nhưng cần lo đâu. phải gu của cậu ấy. Dù có gặp phải cậu ấy cũng làm gì đâu.”

      tâm an ủi Lục Cảnh phải lo nữ quỷ kia quấn lấy chàng hay vì thấy chàng đẹp trai mà muốn dẫn cùng gì đó, bởi vì người ta thích tiểu thịt tươi, mấy thiếu niên đẹp trai, Lục Cảnh hợp với thẩm mỹ của người ta lắm. Bởi vậy lòng an ủi Lục Cảnh hãy yên tâm, Trần Hi còn gật đầu cật lực biểu đạt mình chắc chắn lắm.

      Lục Cảnh: “...”

      Khóe miệng Lục Cảnh giừn giựt: “Cảm ơn em an ủi .”

      Nổi tiếng toàn dân đâu?

      Đến quỷ cũng mê hoặc được.

      Tiền đồ xa vời, lùi khỏi vòng giải trí cho rồi!

      Cuộc sống của nhị thiếu lẫn những chờ mong với toàn dân nứt toác trong nháy mắt, trái tim tổn thương phần, chàng yên lặng lái xe, quyết tâm chuyện với bé cứ làm tổn thương tâm hồn mình nữa. Nhưng đúng lúc này, số 33 đường Hòe An chìm sâu vào đêm đen, vô cùng yên tĩnh, lại có chiếc xe sang im hơi lặng tiếng chạy tới đây.

      Xe dừng lại, cửa xe mở ra, người đàn ông trung niên nho nhã tuấn bước xuống. Ánh mắt ông ta đầy phức tạp nhìn lên cửa sổ tối đen của lầu bốn, chỉ cảm thấy cảnh còn người mất, nhưng chính nơi này lại khiến bản thân quen thuộc đến độ chỉ cần nhắm mắt lại, mọi chi tiết đều lên trong đầu.

      mặt lên chút u buồn cận hương tình khiếp*.

      Hồi lâu sau, ông ta mới hít sâu hơi, vào trong tòa nhà tối om, vừa mới tới chỗ cầu thang dẫn lên lầu hai, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cửa sắt giữa lầu .

      Cảnh cửa sắt đóng nghiêm ngặt, kẽ hở, nhưng lại cảm giác ánh mắt áp lực nặng nề nhìn chằm chằm truyền tới từ phía sau cánh cửa ấy.

      Trong bóng đêm, thanh ho khan già nua khiến người đàn ông hơi sững sờ.

      Có người nhìn ông ta.

      *cận hương tình khiếp: diễn tả tâm trạng của kẻ lang thang xa quê khi về lại quê xưa, lâu về, viết cố hương ra sao, nhưng lại ngại hỏi, vì vậy càng tới gần quê lại càng e sợ.
      A fang, Cyder, Lee Đỗ13 others thích bài này.

    4. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Tò mò quá ng đàn ông này là ai nhỉ, và tiếng ho khan của bà cụ hay đợi Trần Hi hay là của ai khác .

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 45

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Đây là cái nhìn chăm chú khiến người ta thấy sởn tóc gáy mà hiểu vì sao.

      Giống như có thứ gì thể ngờ được khuất sau cánh cửa ấy.

      Người đàn ông trung niên bất giác chỉnh lại áo vest, hơi do dự, chậm rãi bước xuống cầu thang, tiến tới gần cánh cửa chống trộm cũ kỹ, nhìn ra màu sắc kia, chỉ thấy ông càng tới gần, ánh nhìn ấy càng tập trung vào người mình.

      Ông ta suy nghĩ miên man lúc, mặt nở nụ cười thân thiện: “Có phải...dì Lý ?”

      Ông ta nhớ mang máng về gia đình này, có bà lão sống mình, hay nở nụ cười ôn hòa, từng thể lòng tốt với mình.

      Trong phòng truyền tới thanh ho khan rất , như có như , truyền tới từng đợt.

      Nhưng người bên trong chịu mở cửa cho ông ta.

      Người đàn ông biết lý do, chỉ biết im lặng, nụ cười mặt cũng dần cứng lại.

      “Dì Lý, năm đó cháu...” Ông ta dường như muốn giải thích cái gì đó, nhưng cái gì cũng ra được, hiểu sao lại thấy cánh tay rét run, ông ta khẽ thở dài tiếng rồi xoay người rời xa cánh cửa, dù ánh mắt kia vẫn dừng bóng lưng mình, ông ta vẫn quay người lại, kiên định lên lầu.

      Số 33 đường Hòe An này xây gần ba mươi năm, cũ kỹ, nồng nặc mùi ẩm mốc, cầu thang cũng có đèn, lúc người đàn ông nghiêng ngả lảo đảo lên tầng ba phải lấy đèn điện thoại ra soi sáng vùng, lúc này mới lên lầu bốn, đứng trước cánh cửa chống trộm giống với lầu .

      Ông ta do dự, đưa tay lên muốn gõ lại thôi, trước sau vẫn hạ được quyết tâm, gương mặt nho nhã tuấn kia lộ vẻ đắn đo, mãi lúc lâu sau mới nhàng gõ vài cái.

      có tiếng đáp lại, mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh.

      Ngược lại, lầu lại truyền tới vài tiếng giày cao gót gõ xuống, giống như bị tiếng đập cửa ở lầu dưới làm ảnh hưởng.

      Người đàn ông càng thêm cẩn thận để quấy rầy đến người khác.

      Dẫu sao cũng đêm khuya tĩnh lặng, có lẽ có vài nhà ngủ, lúc ông ta mới tới số 33 thấy có nhà nào sáng đèn, toàn bộ tòa nhà đều chìm trong bóng tối.

      Cái này chứng tỏ mấy hộ dân ở đây có thói quen ngủ sớm, mà ông tùy tiện làm ồn như vậy đúng là bất lịch .

      Ông gõ hai cái nữa, vẫn thấy tiếng đáp lại, ông im lặng chút, từ từ dán lỗ tai lên cánh cửa lạnh băng, nghe lúc nhưng thấy tiếng động nào, lúc này mới thở dài thất vọng, xoa xoa mi tâm, lên chút mỏi mệt.

      Vẻ mệt mỏi khôn kể lẫn thương cảm thay đổi liên tục, lúc lâu sau, ông hạ quyết tâm, lấy cái danh thiếp từ túi áo vest, nhét ở khe cửa.

      Nhìn đồng hồ, thấy tối khuya, lúc này ông mới chậm rãi xuống lầu.

      Bà Lý ở lầu núp sau cửa, nhìn chằm chằm người đàn ông ra khỏi tòa nhà, ông ta bỗng quay đầu lại nhìn tòa nhà cái, rồi mới lên xe nhanh chóng rời .

      Ông ta rời khỏi đó chưa được bao lâu, chiếc xe thể thao đỏ rực lửa của Lục Cảnh nhanh chóng lái tới trước tòa nhà.

      Idol của chúng ta ngồi bên cạnh nhìn Trần Hi vội vàng đeo cặp sách to lên lưng, bonus hộp bánh kem cộng túi bánh quy, tham lam ôm hết vào lòng, bỏ lỡ thứ gì, bé gần như bị hộp bánh kem che khuất. chàng run rẩy khóe miệng, nguyên tắc là idol ưu tú, chàng có lòng tốt ra tay giúp bé này phen.

      Thấy xuống xe vững vàng, Lục Cảnh lúc này cũng bước xuống theo, đeo cặp kính râm nhìn tòa nhà tối om, cảm thấy tòa nhà này với nhà số 15 có ma kia cũng khác nhau lắm, bỗng ánh mắt chàng nhìn Trần Hi đầy chăm chú trìu mến, đôi tay còn để vai hỏi: “Trần Hi, phải em lại lừa đấy chứ?”

      có!” Trần Hi chém đinh chặt sắt trả lời.

      “Em ở đây à?” Tòa nhà này trông như sắp sập tới nơi rồi.

      “Đúng vậy. Lầu bốn. Lần này là , nếu em lừa , lừa ...” Trần Hi suy nghĩ rồi , “Nếu em lừa , em vĩnh viễn kiếm được tiền.”

      Cái này đối với bé này chính là lời “thề độc”, chớp mắt đầy thành khẩn nhìn Lục Cảnh, chàng hừ tiếng rồi nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, e sợ có căn phòng nào đó bỗng sáng đèn bất chợt, lại thấy lầu bốn vẫn là mảng tối đen, đột nhiên thấy đau lòng cách kỳ lạ, biết vì sao, chỉ thấy chua xót vô cùng, chàng nghiêng đầu hỏi Trần Hi, “Người nhà em để đèn cho em à?”

      chàng biết tại sao mình lại buột miệng hỏi câu này.

      Chỉ là bỗng muốn hỏi Trần Hi câu thôi.

      “Em sợ tối.” Trần Hi cong cong đôi mắt, mang theo chút tự hào trả lời.

      Bô dạng tự hào ấy cực kỳ đẹp, tuy rằng khuất trong bóng tối, chỉ có ánh đèn xe thể thao chiếu lên mặt, nhưng bé xinh đẹp này giống như tỏa sáng.

      Lục Cảnh ngại ngùng ho khan tiếng, dường như cảm nhận được xấu hổ khi ngày đó liếc nhìn Trần Hi, thế là vội thu lại ánh mắt , “Vậy em mau lên lầu , chờ em.” Mặc dù bình thường chàng hay láu táu, nhưng tới lúc quan trọng vẫn rất đáng tin, tiện tay ném kính râm vào xe, rồi quay sang với Trần Hi, “Nếu có chuyện gì cứ tìm trai , tuy ấy hơi xấu tính nhưng rất có năng lực.”

      “Vâng ạ.” Trần Hi vẫy tay chào chàng, , “ phải đợi em đâu. phải có hẹn rồi à? Nếu tới đúng giờ khiến người ta khó xử lắm.”

      bỗng bối rối vặn xoắn quai cặp, chậm rãi mò lại gần, thấy ánh mắt Lục Cảnh kinh ngạc, lại hơi do dự, dùng mũi chân chà chà mặt đất.

      Hình ảnh này quen ghê, phải sắp tỏ tình chứ?

      Lòng Lục Cảnh lập tức khẩn trương hẳn, cái này cái này...rốt cuộc có nên đồng ý hay đây? Nếu đồng ý có hơi mất mát...

      “Lục Cảnh, có hẹn với con đúng ?”

      “Đúng...Em đừng hiểu nhầm, với Michelle chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Lục Cảnh xong bỗng hối hận phát khóc, chỉ muốn tát cho mình phát.

      Tại sao mình phải giải thích?

      Đón nhận ánh mắt chờ mong đầy trong sáng kia, Lục nhị thiếu hừ tiếng, gương mặt tuấn đẹp trai kia lên vẻ đắn đo khó chọn.

      Là cầm thú hay bằng cầm thú, trong bóng tối, dưới ánh trăng này, đây quả là câu hỏi lớn...

      “Michelle, cái tên rất hay. Vậy Lục Cảnh, nghĩ ấy liệu có cần bùa đào hoa ?” Trần Hi càng sán tới gần hơn, nhưng Lục nhị thiếu khẩn trương muốn ngừng thở lại như bị dội cho chậu nước lạnh.

      “Em gì cơ?”

      “Em là, có nghĩ ấy cần tới bùa đào hoa ? Còn có cả bùa mỹ nhan nữa, con cũng cần tới chứ?” Đôi mắt Trần Hi sáng lấp lánh nhìn Lục Cảnh, lập tức cảm thấy Lục nhị thiếu như giúp mình mở ra cửa buôn bán mới.

      Mấy nữ minh tinh trong giới giải trí đều muốn đẹp, hy vọng mình trẻ tuổi xinh đẹp, da thịt mướt mát, tuy là Trần Hi thể giúp bọn họ trẻ hóa, xóa mờ nếp nhăn, nhưng giúp cho gương mặt bọn họ trở nên rạng rỡ vẫn có mấy phần tâm đắc. Dùng bùa mỹ nhan, phụ nữ đeo người khiến khí sắc từ trong ra ngoài đều tốt, hiệu quả có mạnh hơn mấy món đồ trang điểm ba * hại da kia á?

      *sản phẩm ba là chỉ những sản phẩm có ngày sản xuất, ghi nhà sản xuất và nguồn gốc.

      Đừng nhìn vào việc nó chỉ thay đổi thần thái và làn da của bạn, hiệu quả siêu tốt luôn.

      Hơn nữa bùa mỹ nhan này có hiệu lực tới tháng, nếu nhóm nữ minh tinh kia dùng thấy tốt, sau này còn phải biến thành khách quen à?

      “...Em hỏi về Michelle là để bán bùa?” Lục Cảnh dùng sức xoa xoa mặt, sắc mặt hơi nhăn nhó hỏi lại.

      Cái gì mà cầm thú với chả bằng cầm thú, đều là mộng ảo!

      “Đúng vậy. Em cảm thấy bạn nhất định là đại mỹ nhân, chắc cần tới? hại thân đâu, chỉ giúp tinh thần tốt lên thôi, tuy đây cũng là sản phẩm ba , nhưng em đảm bảo chất lượng. Còn có bùa đào hoa...”

      Thấy Lục Cảnh hai mắt sáng ngời, Trần Hi nhớ tới trước đó còn chào hàng bùa đào hoa với chàng, vội vàng , “ cần bùa đào hoa đâu. Em đoán được.” hơi do dự rồi mới thầm với Lục Cảnh, “ hình như có lạn đào hoa (1). Nhưng mà đều là em đoán thôi. Em biết xem tướng, nhìn ra tướng mạo thế nào.”

      chỉ nhạy bén cảm nhận khí tức người Lục Cảnh khiến thấy khó chịu, có vẻ hấp dẫn số đóa hoa đào quái dị.

      Có lẽ là do chàng đẹp trai này luôn nở nụ cười hào hoa.

      “Được rồi, lấy cho cái.” Lục Cảnh thờ dại hơi.

      trăm tệ.” Trần Hi vội .

      Lục Cảnh nhìn cái sâu, mới lấy trăm tệ từ trong bóp đưa cho .

      phải em tặng à?”

      “Vậy phải mua bùa bình an em mới đưa bùa đào hoa, bùa mỹ nhan. Hơn nữa em quen Michelle, khách mới đương nhiên phải trả đủ tiền bùa.” Trần Hi chớp chớp mắt, cảm thấy mình có vẻ phúc hậu lắm, đành lấy mười tệ từ trong cặp, giọng , “Nhưng mà em nghĩ lần này chắc muốn đòi tiền ấy đâu, cho nên chỉ thu của chín mươi tệ thôi. Bởi vì với em là người quen.”

      còn rất nguyên tắc, Lục Cảnh chỉ thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. chàng cự tuyệt tờ tiền quý giá này, mười tệ với tờ bùa mỹ nhan giống như tượng trưng cho giá trị của chàng, cũng nghĩ tới người Trần Hi còn nhiều thứ kỳ quái thế, đành vẫy tay bảo , “Mau vào . chờ em.”

      chàng hổ là em với Lục Chinh, hai người đều là người tốt.

      Trần Hi im lặng nhìn Lục Cảnh dùng tư thế phòng khoáng nhất dựa vào xe thể thao, trông hình ảnh đó cứ như bức tranh, liếc mắt nhìn rồi xoay người vào tòa nhà.

      vừa vào thấy bà Lý đứng chỗ cửa nhà bà, ngập ngừng nhìn lên lầu.

      “Bà Lý ạ.” Trần Hi lễ phép gọi tiếng, thấy bà lão run rẩy nhìn sang, rồi nở nụ cười từ ái với mình, “Hi Hi à? Lại về muộn vậy à? Cháu xem cháu , mỗi ngày đều vội vàng học tập, cặp cũng càng ngày càng nặng.”

      Bà ho khan mấy tiếng, thấy Trần Hi cười tủm tỉm lắng nghe, bà lải nhải , “Lần sau về sớm chút. cuối cấp rồi, phải bảo trọng thân thể, lỡ như thi đại học xảy ra chuyện biết làm sao? À, đúng rồi, Hi Hi,”

      Trong cặp mắt già nua ấy lên chút chần chờ, cho Trần Hi nghiêm túc nghe mình , “Hôm nay có người đàn ông trông rất giàu lái xe tới đây. Bà thấy rất quen mắt, hình như là nam sinh trước kia từng ở bên mẹ cháu...Cậu ta có vẻ còn nhớ bà, còn chuyện với bà. Nhưng mà bà mở cửa cho cậu ta.”

      Ánh mắt vẩn đục của bà lão bỗng hơi sửng sốt, nụ cười mặt Trần Hi cũng dần biến mất.

      “Hi Hi, liệu có phải cậu ta...tới tìm mẹ cháu ?”

      (1) Lạn đào hoa: đào hoa chia làm ba cái, đó là đào hoa chính, lạn đào hoa, đào hoa sát.

      Đào hoa chính: ám chỉ đúng người đúng thời điểm, xuất vận đào hoa này chung là có cơ hội kết hôn.

      Lạn đào hoa: loại đào hoa này đơn thuần như vận đào hoa, gặp phải nạn này thường kèm theo mối quan hệ ràng với người khác phái, lúc còn độc thân gặp phải nạn này mối quan hệ có kết cục tốt đẹp, tổn hại đến thanh danh, còn nếu kết hôn hôn nhân dễ gặp họa, gây ảnh hưởng đến vợ chồng. Tóm lại là số điều tồi tệ thể giải thích khi bạn gặp đối phương, cảm thấy đối phương phải người bạn muốn gắn bó cả đời.

      Đào hoa sát: nạn này còn hung hơn lạn đào hoa, hôn nhân đổ vỡ, đôi lứa chia tay, nghiêm trọng hơn còn dẫn tới cái chết.

      Loại thứ hai và ba đều là đào hoa xấu.

      P/s: Hôm qua tưởng đăng chương 45 rồi, hôm nay mò lên mới thấy hóa ra mình tưởng bở
      Cyder, Lee Đỗ, Tôm Thỏ11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :