1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Xin lỗi các bạn là mình mắc lỗi hơi to là quên check tên nam chính mà cứ để như bản convert nên bị nhầm, nam chính tên là Hạng Vân Mặc nhé, mình sửa lại dần huhu.
      Tô Đát Kỷ, Trúc Khải, hayley2 others thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 14: A Kiều, hôm nay mời khách ?

      Mời chứ.

      A Kiều do dự biết có nên cho Hạng Vân Độc hay .

      từng nhìn thấy nhiều ma quỷ với đủ cách chết khác nhau. Sau khi hoàn dương, vẫn chẳng có bao nhiêu lòng thương người nhưng hiểu thế nào là "chấp niệm", bắt được hung thủ giết Hàn Cương là chấp niệm của Hạng Vân Độc.

      mặt đất xếp đầy hương nến tiền giấy. Trong huyết ngọc, Sở Phục ngửi thấy mùi dầu mè thượng hạng, kích động tới mức nhảy tưng tưng, A Kiều cũng cảm thấy sảng khoái vì được chỗ hương nến này tẩm bổ. Nhận thờ cúng của phải nghĩ cách giúp vậy.

      "Sao thế?" Hạng Vân Độc thấy vẻ mặt khác lạ, hỏi , "Có phải có chỗ nào khó xử ? Em có thể cho tôi." Dù giống người bình thường chăng nữa nhưng rốt cuộc vẫn cứ là . Nhìn nghiêm túc suy nghĩ cho như vậy, cũng muốn giúp đỡ phần nào.

      A Kiều chống tay lên má, mày nhíu chặt: "Nước người ta phải nước mưa, nước mưa tanh đến thế."

      Tay Hạng Vân Độc hơi run lên.

      A Kiều biết rất nhiều về phủ nhưng kiến thức về dương thế lại có hạn. biết nhưng thể nào cũng có con ma khác biết, nghĩ ngợi rồi : " chờ , tôi hỏi chút."

      "Em... Em định hỏi ai?" vừa tới Giang Thành, làm gì có người quen mà hỏi.

      Hạng Vân Độc vừa dứt lời thấy A Kiều đứng dậy, kéo túi tiền vàng giấy ra ngoài, còn cầm tấm ảnh của Hàn Cương bàn thờ trong tay, bảo : "Chúng ta biết, có khi chúng nó lại biết, mời khách ăn bữa cơm, biết đâu lại lấy được thông tin gì đó có ích."

      có người quen, cũng có ma quen, nhưng mà có thể dùng chiêu dụ dỗ, làm quen, đốt ít tiền giấy hỏi các bạn ma chút xem có ai biết về vụ giết người này ?

      Hạng Vân Độc câm nín nên lời, khựng lại chút rồi theo , muốn bảo vệ an toàn cho .

      A Kiều thấy cũng ra, cảm thấy hài lòng: "Đúng rồi, đốt , chúng nó ăn uống càng vui vẻ có khi lại càng kể được nhiều chuyện đấy." Được quý nhân đốt vàng mã cho ắt hơn hẳn bình thường, các bạn ma được ăn uống thỏa thê đương nhiên báo đáp ân tình.

      Hạng Vân Độc xách túi vàng mã, tìm khoảng đất chống, ngồi xổm xuống, lấy bật lửa trong túi ra, dùng thỏi vàng giấy nhóm lửa, lửa lập tức bốc lên.

      A Kiều ngẩng đầu nhìn trời liền thấy lấm tấm ma trơi, hồn dã quỷ khắp nơi tụ tập lại đây.

      Vàng mã, hương nến bị đốt lên, tỏa ra mùi thơm khó cưỡng, chúng nó muốn ăn nhưng lại dám ăn. A Kiều đứng đó, hề mấp máy môi, dùng thần thức giao tiếp với chúng nó: "Tầm nửa năm trở lại đây biết các vị có từng nhìn thấy người này ?"

      Thấy những hồn đó bị "đồ ăn ngon" hấp dẫn, kéo lại đây, A Kiều vẫy tay, tro tàn dưới đất bay thẳng lên, những miếng giấy thiếc bị đốt cháy hóa thành những chấm lửa , bay vào tận miệng đám hồn.

      Tuy chúng nhìn được phù hoàn dương của A Kiều nhưng lại ngửi thấy mùi vị vô cùng quen thuộc thân thiết người , lại còn có công lớn, mời quý nhân đốt tiền giấy cúng cho chúng nó. Bởi vậy chúng rất kính nể A Kiều, quan sát tấm ảnh nghiêm túc.

      A Kiều nghĩ ngợi rồi lại thêm câu: "Có lẽ là ở gần chỗ có nước, nơi có mùi tanh rất nồng." xong còn vươn ngón tay dài, chọc chọc vào người Hạng Vân Độc, ý bảo đốt thêm ít nữa.

      Hàng xóm láng giềng ngang qua đều cho rằng bọn họ bỏ lỡ rằm tháng bảy nên đốt tiền giấy bù. Nếu ai có thể nhìn thấy, ngẩng đầu lên ắt bị cảnh tượng ma ăn liên hoan này làm cho sợ hết hồn.

      Cuối cùng có con ma lâu năm, ông ta cũng sắp tới lúc đầu thai, đáng ra phải ra xếp hàng cầu Giang Thành để lấy số vào Minh Phủ, nhưng dù sao ông ta cũng nhàn rỗi nên tới đây ăn bữa no nê trước khi đầu thai.

      Ông ta hất tóc lên, để lộ ra con mắt trông như lỗ thủng còn lại, nghiêm túc nhìn ảnh chụp: "Người này là quan sai phải ? Đúng rồi! Chính là ta, xác chết trong ao cá ở bến Trần Gia đây mà! ta thực ra cũng chết tử tế, chỗ kia mùi kinh lắm."

      "Ông nhìn thấy tận mắt à?" A Kiều bật ra thành tiếng.

      Ngoại trừ khói và tro bay đầy trời, Hạng Vân Độc chẳng nhìn thấy gì cả, đột nhiên lại nghe thấy tiếng A Kiều bèn nhìn chằm chằm về hướng chuyện. Tuy nghe thấy gì nhưng cũng chờ đợi đáp án với A Kiều.

      Con ma kia ôm đống vàng thỏi trong tay, bảo: "Tôi thấy mà, sao lại cứ phải xen vào chuyện nhà người ta chứ, người sống sờ sờ lại bị đẩy vào trong vũng bùn, chết cũng toàn thây."

      A Kiều cúng toàn bộ chỗ dầu vừng còn lại cho ông ta: "Vậy xin nhờ ông kể cặn kẽ xem chuyện là như thế nào, ở đâu và khi nào."

      Thấy A Kiều hào phóng như vậy, con ma lâu năm biết gì cũng ra hết: "Đó là ở nhà họ Từ chỗ bến Trần Gia, quả phụ tái hôn, mang theo con , lấy người đàn ông kia cũng phải thứ gì tốt lành. Người này là quan sai, qua nhà họ Từ, xen vào chuyện nhà họ, bị người ta giết oan, quăng xuống ao. Hai mẹ con nhà này làm sao kêu oan cho ta được? Người đàn bà kia còn giúp giấu xác nữa kìa."

      A Kiều nghe xong cũng hiểu được đại khái, khuôn mặt của đanh lại, đầy vẻ nghiêm túc, đưa cho con ma lâu năm nọ hết chỗ vàng thỏi còn lại: "Nếu sau này dưới ty có người đánh trống kêu oan, còn phải nhờ ông làm chứng giúp, đến lúc đó ắt có hậu tạ."

      Con ma lâu năm nhận vàng bạc dầu mè, hai cái lỗ thủng khuôn mặt đều khép vào được: "Được mà được mà."

      có người nhìn thấy tận mắt nhưng có ma nhìn thấy tận mắt, A Kiều hiểu dương thế xử án thế nào, hỏi Hạng Vân Độc: "Cứ coi là đào được thi thể , có phải cũng là chết đối chứng ?

      Hạng Vân Độc ngừng tay, nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần tìm được thi thể có cách làm cho thi thể lên tiếng."

      người ma ngồi xổm mặt đất hóa vàng gọi ma. Hồ Dao ngang qua xem thế nào, vừa lúc nhìn thấy cảnh này, giật mình há hốc mồm, vội vàng dùng hạc giấy truyền thư cho Liễu Vạn Thanh: "Xong rồi xong rồi xong rồi, to chuyện rồi."

      Ma trơi khắp trời là thế nào đây? Nhiều hồn dã quỷ như thế này là thế nào đây?

      Cùng lắm mới theo dõi A Kiều ngày thôi mà A Kiều gây ra nhiễu loạn nhường này rồi!

      Nhân dịp rằm tháng bảy, Liễu Vạn Thanh và Hồ Dao trở lại văn phòng giải mộng nhận mối làm ăn, thành tích ngày hôm đó có thể xếp thứ hai trong cả năm, xếp thứ nhất là ngày Tết Thanh Minh.

      Cái cây liễu thành tinh biết xấu hổ Liễu Vạn Thanh lại còn dùng đoạn gỗ liễu làm thành phân thân nên cùng lúc có thể vừa làm việc nhân gian lại vừa làm việc dưới ty. Đường biểu thị thành tích của ta trong biểu đồ tổng kết của văn phòng phóng vọt lên, bỏ xa tất cả mọi người.

      Hết quý này, ta lại là người có thành tích cao nhất.

      Hồ Dao có đủ pháp thuật, làm được phân thân. Nếu như phải nhớ tới A Kiều giờ đây cũng phải tất tả làm việc, ai ngờ vừa đến nhìn thấy A Kiều gây chuyện lớn nhường này.

      A Kiều mới hoàn dương được ngày thôi đấy!

      Chỉ lát sau, Liễu Vạn Thanh cũng tới. ta đeo cặp kính sống mũi, nhìn đầy vẻ trí thức, biết mới từ chỗ khách hàng lớn nào ra, mặt bực bội, cau mày hỏi: "Lại sao nữa thế?"

      Hồ Dao chỉ xuống phía dưới: " nhìn ."

      A Kiều giống như con ma cầm đầu, đám ma còn lại xếp hàng lần lượt tới trước mặt . phát cho mỗi con hai thỏi vàng, cả đám ma ai cũng nhận được vàng, vô cùng vui vẻ mất, vào cõi U Minh thể nào chẳng có chỗ cần tiêu tiền.

      Liễu Vạn Thanh nheo mắt nhìn A Kiều lát, đưa tay lên gãi cằm: "Còn có cách này nữa cơ à, đúng là nhân tài tiềm năng đây mà!"

      Mấy thứ vàng giấy tiền giấy này, chi ra trăm đồng là có thể mua cả đống nhưng đối với ma mà giá trị khác rồi, chỉ cần đốt đống thôi những con ma lưu luyến nhân gian này đều trở thành khách hàng tiềm năng của ta.

      Liễu Vạn Thanh giơ tay ra, chồng quảng cáo Văn phòng giải mộng xuất trong lòng bàn tay. ta thi triển pháp thuật, những tờ rơi đó liền bay tới trước mặt đám ma đó, mỗi con tờ, chẳng khác gì bươm bướm.

      Hồ Dao há hốc miệng, đôi mắt hồ ly cũng trợn tròn cả lên, thể nào ngờ được, đến lúc này rồi mà trong đầu Liễu Vạn Thanh vẫn còn nghĩ tới thành tích. ta thực cây liễu thành tinh chứ phải là cái bàn tính thành tinh sao?

      ", định quan tâm đến chuyện này chút sao?" Hồ Dao bắt đầu chất vấn.

      Liễu Vạn Thanh nhìn về phía A Kiều và Hạng Vân Độc: "Cũng có chuyện gì đâu, tôi lo làm gì, lúc ta tặng nhà vàng càng chân thành ấy đầu thai càng tốt, tôi suy nghĩ cho khách hàng đấy."

      xong, ta liếc nhìn Hồ Dao: "Đây cũng là kỹ xảo trong công việc, hôm nay coi như dạy cho miễn phí đấy." Xem như trả phí cung cấp tin tức cho .

      Hồ Dao nghiến răng ken két, thực , chưa bao giờ muốn ăn miếng đồ chay như bây giờ.

      A Kiều dùng đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Hạng Vân Độc, biết làm sao xác chết có thể lên tiếng được, nhưng chấp nhận tin : "Bến Trần Gia, nhà họ Từ, hai mẹ con, người đàn ông ra tay, người đàn bà giúp giấu xác."

      Như thế này lại thấy làm ma tốt hơn làm người người nhiều, làm người tốt chưa chắc được báo đáp tử tế, nhưng làm ma tốt có thể tích lũy công đức rồi đầu thai cũng tốt hơn.

      Hạng Vân Độc ngẩn người: "Vì sao chứ?" Vì sao phải giết Lão Hàn, đây là lần đầu tiên ta tới thôn Trần Gia, chẳng có bất kỳ quan hệ gì với người trong thôn.

      A Kiều muốn với , Lão Hàn làm ơn mắc oán. Trong lòng, thậm chí còn cảm thấy Lão Hàn xen vào việc của người khác, ta giúp người đàn bà kia, người đàn bà kia cũng giúp ra, giúp quăng xác ta xuống ao.

      " phải bảo làm cho thi thể lên tiếng sao? Vậy cứ để thi thể cho ."

      Hạng Vân Độc muốn tới đó ngay tức khắc, nhưng lại sợ rút dây động rừng. Thôn Trần Gia là thôn , đường rất hẹp, ban đêm lái xe tới đó, vừa tới cửa thôn hung thủ phát ra rồi.

      siết chặt nắm tay, tuy rằng lúc ấy có chứng cứ chứng minh Lão Hàn gặp nạn ở bến Trần Gia nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác như thế. Nếu như lần này có thêm người cùng, có lẽ nào lần ra được manh mối? Như thế Lão Hàn cũng có thể được chôn cất sớm hơn chút.

      A Kiều chỉ có tấm lòng của con ma, cảm xúc dâng trào chút xong thấy bụng đói. Ngửi mùi hương nến bay khắp trời, nuốt nước bọt, bữa trưa ăn gà rán nhưng bữa tối còn chưa ăn đâu. Giờ biết được thi thể ở đâu rồi, vui mừng với Hạng Vân Độc: "Hạng Vân Độc, tôi đói rồi!"

      Mắt A Kiều sáng lấp lánh, chờ Hạng Vân Độc đưa ăn gì đó.

      Hạng Vân Độc đờ đẫn bỗng hoàn hồn: " thôi, em muốn ăn gì?"

      Trời về khuya, đưa A Kiều tới thẳng quán ăn gần nhà để ăn hoành thánh súp vịt hầm. Tuy đây chỉ là quán ăn nhưng lại khá có tiếng ở khu cũ của thành phố.

      Quán có chiếc nồi to hầm mười mấy con vịt, nồi nước này cũng chỉ bán trong ngày. Thịt vịt được xếp vào bát là thịt vịt hầm, hoành thánh nhân thịt vịt được luộc chính rồi chan nước canh, sau đó chần ít rau cải thìa xanh biếc cho vào, tươi ngon vô cùng.

      A Kiều chưa tới cửa ngửi thấy mùi thơm, mồm miệng tứa nước bọt, nuốt ực cái, còn nhanh hơn Hạng Vân Độc.

      Mặt tiền cửa hàng rất , trong chỉ có mấy chiếc bàn con. Vào giờ này, trong quán vẫn còn chật kín người, ai ai cũng ăn đến mức mồ hôi mướt mải. A Kiều nhìn quanh lượt, tìm được chỗ trống, thấy có hai người sắp ăn xong bèn đứng cạnh bàn chờ.

      Đó là hai người thanh niên, vốn định chuyện tiếp, nhìn lướt qua A Kiều, cả hai người đều sửng sốt. trong hai người lập tức đứng dậy nhường chỗ cho , nghĩ rằng tới mình, hỏi : "Người đẹp, add WeChat được ?"

      Hạng Vân Độc theo sau, chiều cao của khiến người ta có cảm giác áp lực, đứng trong quán hoành thánh chật hẹp, nhìn từ cao xuống, ánh mắt lướt qua, hai người kia vội vàng cúi đầu ra khỏi quán.

      Toàn bộ lực chú ý của A Kiều tập trung vào hoành thánh súp vịt hầm. gọi hai mươi chiếc hoành thánh lớn, mười cái nhân thịt vịt, mười cái nhân tôm tươi, rồi lại nhìn sang thực đơn món phụ cách đầy thèm thuồng.

      Hạng Vân Độc có cảm giác đói nhưng vẫn gọi mỗi món phụ hai phần, phần đóng gói mang về.

      Lòng vịt xào giá đỗ, canh tiết vịt, thịt ức vịt, chân vịt rút xương, đầy cả bàn.

      A Kiều ăn liền lúc hai mươi chiếc hoành thánh lớn, cảm thấy mỹ mãn.

      Hạng Vân Độc ăn gì, chỉ bật lon bia lạnh, từ từ uống, vị đắng từ đầu lưỡi trôi vào tận cổ họng.

      A Kiều cầm thìa ăn canh, ăn lúc hết sạch, lúc ấy mới để ý thấy cổ mình toát mồ hôi, khuôn mặt trắng trẻo cũng đỏ bừng, liếm môi hỏi: " ăn à?"

      "Tôi đói."

      A Kiều biết cảm xúc này của Hạng Vân Độc gọi là gì, nghĩ rằng đói , ăn sạch mấy món phụ, đến cả canh vịt cũng uống hết. sờ lên bụng mình, hoành thánh súp vịt hầm ngon đấy.

      Hai người tản bộ về nhà, A Kiều chắp tay sau lưng, cảm nhận gió mát đêm hè quét người mình. qua mười lăm nhưng trăng vẫn còn rất tròn, khu mới của thành phố được tái thiết, trồng rất nhiều hoa.

      A Kiều đắm mình trong ánh trăng, ngửi hương hoa, cực kỳ thỏa mãn.

      Hạng Vân Độc nhìn trăng vén màn mây, trong lòng vẫn cảm thấy dễ chịu, chuyện này cuối cùng cũng đến hồi kết, nhưng hề có cảm giác như trút được gánh nặng.

      Hai người vừa về đến nhà thấy Hắc Tử nhảy lên nhảy xuống trong phòng, hết nhảy lên ghế sô pha rồi nhảy lên bàn trà, đuôi vểnh cao, chóp đuôi lắc lư, kêu meo meo rất vui vẻ.

      Như thể Lão Hàn vẫn còn sống, chơi với nó.

      Cuối cùng nụ cười cũng xuất mặt Hạng Vân Độc, mở mấy món phụ được đóng gói ra, đặt từng hộp xuống bên cạnh bài vị Lão Hàn, rồi châm điếu thuốc lá, khẽ: "Biết hút nhưng hôm nay hút điếu này với em . Ngày mai, em nhất định bắt được hung thủ."
      Last edited: 19/9/20
      Tô Đát Kỷ, Alice Huynh, hayley7 others thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 15: A Kiều, hôm nay phá án ?

      Phá chứ!

      Hạng Vân Độc định nhờ Khương Thần giúp đỡ. Dù sao cũng phải là cảnh sát. Có thêm Khương Thần, lúc cần dùng tới quyền hạn của cảnh sát cũng dễ dàng hơn nhiều. Nếu như thực bắt được hung thủ cũng phải để Khương Thần đưa kẻ đó về.

      Hạng Vân Độc gọi điện thoại cho Khương Thần: "Ngày mai cậu xin nghỉ, với tôi đến bến Trần Gia chuyến."

      Khương Thần vừa về đến nhà, thở ra hơi, cậu cầm cốc uống nước ừng ực, uống hồi lâu mới thấy khát: " Hạng à, lần này lại làm gì thế? Hôm nay em kiệt sức rồi."

      Quan Hiểu về tới nhà, cãi nhau trận với Quan Tú Mai rồi lại tới khu tập thể Hàn Cương ở. Khi còn , sống ở đó, còn lấy chiếc chìa khóa buộc chỉ đỏ ra mở cửa.

      Hóa ra nhiều năm như thế Lão Hàn thay khóa cửa là bởi con ta vẫn còn giữ chiếc chìa khóa cũ.

      Đương nhiên có ai trong nhà cả, Quan Hiểu vừa vừa khóc. Khương Thần sợ có chuyện gì xảy ra với bé nên vẫn liên tục theo. Quan Hiểu muốn về nhà, cậu mất bao nhiêu công mới khuyên được bé về.

      Quan Tú Mai cãi nhau với con , gọi điện thoại đến đội khiếu nại Khương Thần, cậu chưa được đồng ý của ta cho con ta biết về chuyện Hàn Cương, khiến cho con ta kiểm soát được cảm xúc.

      Khương Thần đoán ngày mai thế nào mình cũng bị phê bình: " Hạng, có phải định đến bến Trần Gia vì vụ án của Lão Hàn ? Nếu đúng, em thực thể với được, trừ phi cho em lý do xác đáng."

      Hạng Vân Độc biết phải với cậu thế nào cho phải. gì bây giờ? rằng Trần Kiều có thể nhìn thấy ma? rằng tìm được chỗ thi thể Hàn Cương bị giấu sao?

      "Nếu như tôi Lão Hàn báo mộng cho tôi, cậu tin ?"

      Đầu tiên, Khương thần câm nín trả lời được, sau đó thở dài thườn thượt, Hạng Vân Độc bị chuyện này hành hạ tới mức có vấn đề về tâm lý rồi, cậu dừng lại lúc rồi : "Được! Mai em với thêm lần nữa nhưng phải đồng ý với em chuyện, đến lúc về phải về đội với em để được tư vấn tâm lý."

      Hạng Vân Độc cười ra tiếng, những thứ được biết, được nhìn trong hai ngày này đánh đổ tất cả những quan niệm, nhận thức của trong quá khứ. Nếu Khương Thần cũng biết chuyện này, hẳn cảm thấy tâm lý của có vấn đề nữa.

      "Được, tôi đồng ý với cậu."

      Điếu thuốc lá châm cho Hàn Cương cháy được lúc, khói thuốc lượn lờ nhưng chưa cháy hết thuốc tắt. Hạng Vân Độc cũng khựng lại.

      Lão Hàn cai thuốc từ lâu, rất nhiều năm hút nữa, năm mười họa hút điếu chăng nữa cũng chỉ hút được phần ba là dập tắt. ta đoạn còn lại có quá nhiều nicotin và hắc ín, gây hại cho sức khỏe.

      Điếu thuốc này cứ như thể qua tay Lão Hàn, bị ta dập tắt.

      Hạng Vân Độc nhìn điếu thuốc kia, mỉm cười tiếng động. Tuy Lão Hàn chết nhưng vẫn còn tồn tại ở hình thức khác. Nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

      Khương Thần vẫn còn lải nhải, khuyên Hạng Vân Độc rằng chuyện gì cũng phải hướng về phía trước, đừng mắc kẹt ở chỗ. về phía trước bước, biết đâu lại trong hoàn cảnh cảnh khó khăn lại tìm được lối thoát sao?

      " Hạng, chúng ta cũng phải chưa bao giờ gặp những vụ án như thế này. Có số việc phải là từ bỏ, chỉ là chờ đợi, chờ đến ngày nào đó tìm được manh mối, thế là có thể phá được vụ án rồi."

      Những lời này của Khương Thần là do Hạng Vân Độc dạy cậu, giờ cậu lại dạy ngược lại cho Hạng Vân Độc. Tới khi thực trải qua mới thấy được chờ đợi mới là đau đớn nhất.

      Ban đầu Hạng Vân Độc ghét nhất là phải nghe những lời này, nhưng hôm nay vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Khương Thần vẫn lải nhải, có tiếng lạch cạch từ cầu thang vọng đến, ngẩng đầu lên thấy A Kiều ôm hộp sữa bò lên tầng, vừa vừa dụi mắt.

      Hạng Vân Độc bật cười: "Đúng rồi, đúng là nên tìm lối thoát."

      Sáng sớm hôm sau, Khương Thần lái xe tới, ở dưới tầng chờ Hạng Vân Độc. Cậu hút điếu thuốc, thấy Hạng Vân Độc ra bèn dập tắt, chào hỏi: " Hạng, em mình..."

      Cậu ngưng bặt, nên lời bởi phía sau Hạng Vân Độc còn có Trần Kiều.

      mặc chiếc áo thun hình con mèo, phối với quần jean ống bó, làm nổi bật đôi chân vừa thon vừa thẳng, chân đôi giày trắng, phía sau đeo chiếc ba lô lớn, bên trong căng phồng, tung tăng ra.

      Hôm qua, A Kiều nhìn thấy những từ trong trường ra. Họ có thể cởi áo khoác ngoài, mặc quần áo đủ màu sặc sỡ bên trong, lập tức học được, lôi quần áo trong va li ra mặc.

      Khương Thần lên tiếng chào hỏi nàng, tới trước mặt Hạng Vân Độc: " Hạng, chúng ta đưa cả ấy cùng sao?"

      Hôm qua đưa Trần Kiều theo còn có thể giải thích cách gượng gạo là đưa ấy tới trường làm thủ tục nhập học, nhưng hôm nay còn đưa ấy tới tận bến Trần Gia điều tra vụ án, hành động này của Hạng ca quá kì quái rồi.

      "Ừ, đưa ấy cùng."

      Khương Thần cảm thấy đây là trò đùa, thể cứ để Hạng Vân Độc như thế mãi được. Hôm nay, bến Trần Gia về, nhất định cậu phải đưa về đội, cần được tư vấn tâm lý.

      Khương Thần lái xe, Hạng Vân Độc và A Kiều ngồi ghế sau.

      A Kiều thoải mái vui vẻ, nghịch di động suốt dọc đường. tìm thấy chiếc điện thoại di động trong đống hành lý mà Hồ Dao sao chép cho , có vỏ ngoài, còn có dây đeo trang trí sáng lấp lánh.

      Đương nhiên biết mật mã, Hạng Vân Độc đưa tới cửa hàng sửa chữa di động ở ngay cửa khu nhà để cài đặt lại, cậu thanh niên trong cửa hàng còn vô cùng ân cần, cài cho đủ loại phần mềm.

      mở lần lượt từng cái ra xem, thấy có phần mềm chụp ảnh làm đẹp, cảm thấy rất thú vị, ngậm cái kẹo mút, liên tục chơi suốt dọc đường.

      Trong ba lô còn có đủ loại đồ ăn vặt và hoa quả mà Hạng Vân Độc mua cho . tự ăn mấy cái, còn lấy ra cái cho Hạng Vân Độc, nhét vào tay , ung dung như thể chơi ngoại thành.

      Hạng Vân Độc lặng im , A Kiều đưa ăn thôi.

      A Kiều ăn no nên bắt đầu buồn ngủ, thậm chí còn dựa vào cửa xe ngủ gật, Hạng Vân Độc sợ bị đập đầu, ôm lấy , để dựa vào vai ngủ.

      Khương Thần cảm thấy mình như người tài xế, chở cặp nam già nữ trẻ nhau ra ngoại thành chơi.

      Thôn Trần Gia cách Giang Thành tầm bốn mươi phút xe. thẳng đường cao tốc là đến thị trấn Bạch Tháp, sau đó vào thôn Trần Gia, vị trí cũng quá hẻo lánh.

      Thôn Trần Gia cũng được coi là giàu nhưng nó vẫn mang dáng dấp của vùng nông thôn. Đa phần những người trẻ tuổi ra ngoài làm việc, chỉ để người già và trẻ ở lại thôn trông nhà.

      Vì chuyện của Lão Hàn, Hạng Vân Độc tới thôn Trần Gia nhiều lần nên cũng quen với nơi này. Trong thôn có camera, Hạng Vân Độc khắp cả thôn mà vẫn chẳng tìm thấy cái camera nào.

      Người dân trong thôn nuôi cá nuôi cua toàn là nuôi cho nhà mình ăn, rất ít khi đem bán, đồ đạc nhà nào cũng như nhà nào, có trộm, cần thiết phải lắp camera.

      Hơn nữa, mấy ngày gần tết thanh minh, trời mưa liên tục, đường hầu như có dấu vết nào để lại.

      Khương Thần cũng hết chỗ này rồi. Tới trước ngõ , Khương Thần dừng xe, thẳng thừng: "Phía trước con đường này là trường tiểu học thôn Trần Gia. Người cuối cùng nhìn thấy Lão Hàn là hiểu trưởng trường tiểu học, ấy ra bằng con đường này, về hướng cổng thôn."

      Hiệu trưởng vẫn nhìn theo Lão Hàn cho tới khi rẽ vào lối rẽ cuối ngõ, sau đó có ai nhìn thấy Lão Hàn nữa.

      Bọn họ tới con đường này đến hơn trăm lần rồi mà chẳng phát ra điểm nào đáng nghi hết.

      Hạng Vân Độc : " nhà họ Từ , cái nhà có hai mẹ con, còn có cái ao cá ấy."

      Ngôi nhà của nhà họ Từ to hơn những ngôi nhà khác xung quanh, ba tầng, có thể đây cũng là nhà có điều kiện trong thôn. Hạng Vân Độc hỏi xem ao cá nhà họ Từ ở đâu, mượn máy bơm rồi sang đó.

      Nhà họ Từ nhận giao khoán ao cá này muộn hơn các nhà khác nên ao cũng ở chỗ xa hơn, hẻo lánh hơn, xung quanh giăng lưới kín mít.

      A Kiều vừa tới gần ngửi thấy mùi tanh hôi hệt như mùi người Hàn Cương, những ao cá khác có mùi này. : "Ở đây."

      Hạng Vân Độc lấy xấp tiền ra, nhờ những người xung quanh tới giúp đỡ.

      Người đầu tiên hưởng ứng là chủ nhân ao cá bên cạnh ao cá của nhà họ Từ: "Hút bùn là đúng rồi, ôi cái mùi này, biết bên trong có bao nhiêu tôm nhừ cá thối đâu."

      Ao cá hôi thối tới mức thể chịu đựng được. Mùa hè, trời nắng to, mùi càng nồng nặc, cũng biết trong đó có bao nhiêu cá chết cua chết. Ông ta sang nhà họ Từ chuyện rất nhiều lần nhưng Từ Vĩ ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ còn có vợ gã, to bụng lại còn dữ dằn, ai muốn chuyện với ả.

      "Nước trong này từ đầu thế rồi à?" Khương Thần lập tức cảm thấy có gì đó bình thường, hỏi.

      "Cách đây bao lâu mới thế này, mụ vợ nhà họ Từ cũng mặc kệ, bảo sắp đưa con Quảng Đông tìm Từ Vĩ, thế nên cứ để nước thối hoắc thế này mãi."

      Lúc xác chết mới bị ném xuống ao, nước trong ao vẫn chưa thay đổi gì. thời gian sau, túi đựng xác mới bị cá cua cắn thủng, thi thể bị lộ ra bên ngoài, bị phân hủy trong nước, nước trong ao đương nhiên bốc mùi hôi thối.

      Mặt Khương Thần biến sắc, nhìn sang Hạng Vân Độc, dám Hạng Vân Độc có vấn đề về tâm lý nữa. Trước tiên, cậu gọi điện thoại về cục, báo cáo việc lên cục, đề nghị cục phái người tới đây rồi xắn tay áo lên, mượn quần da chuyên dùng để vớt cá bắt tôm của người dân xung quanh, lội xuống ao với Hạng Vân Độc.

      Ban đầu Tô Doanh vẫn còn chưa biết có người tới hút ao, chờ lời bàn tán của người trong thôn bay tới nhà họ Từ nước cũng hút được phần ba, người đàn bà nhà họ Từ này mới chạy vọt tới cạnh ao.

      Bế đứa trẻ sơ sinh trong tay, ả đứng bên bờ ao chửi bới, rồi lại mắng mấy người hàng xóm tới giúp nạo bùn bơm nước: "Chồng tôi có ở nhà nên chúng nó bắt nạt mẹ con tôi đây mà..."

      Ả còn chưa dứt lời, đồn cảnh sát thôn cử người tới nơi, ả đàn bà nhìn thấy cảnh sát đến liền lập tức nằm thẳng đơ ra đất, trợn mắt ngất xỉu.

      Khương Thần ra chuyện với mấy người cảnh sát khu vực, Hạng Vân Độc hề ngẩng đầu lên. Như thể nghe thấy bất cứ thanh nào xung quanh, chìm trong công việc mình làm.

      Tới khi nước hút được nửa, bên trong lộ ra ra mấy mảnh nilon màu đen tích đầy nước bùn trương phềnh lên.

      lúc sau, cái cái túi lớn hoàn toàn ra.

      Khương Thần giữ chặt Hạng Vân Độc, giật lấy công cụ trong tay : " Hạng, các bước tiếp theo đừng lo đến nữa."

      Tại khoảnh khắc nhìn thấy chiếc bao nilon kia, Hạng Vân Độc cuối cùng cũng trút được hơi, dường như còn chút sức lực nào, được mấy người đồng nghiệp đến sau kéo lên bờ. Thứ trong túi được đưa tới phòng thí nghiệm pháp y.

      ngồi bệt bên bờ ao, cách đám người ồn ào quãng xa. Nghe đào được xác chết trong ao nhà họ Từ, có đến nửa thôn chạy ra xem thế nào, có người còn chủ động cung cấp thông tin, mồm mép tía lia, bảo Từ Vĩ ra ngoài làm việc, thực chất là trốn.

      A Kiều vẫn luôn đứng bờ ao, hôm nay giày mới, muốn bị dính bùn đất. nhàng bước tới cạnh Hạng Vân Độc, nhìn vẻ khó hiểu: " vui à?"

      tìm lâu như thế, cuối cùng cũng tìm được, tại sao vẫn còn vui chứ?

      "Tôi vui lắm." ngẩng đầu, nhìn đồng nghiệp đưa những vật chứng đó về cục. " thôi."

      " xem tiếp à?"

      " xem." Xử án, phán xét đều chẳng đến lượt lo, làm được tới bước này là đủ rồi.

      A Kiều hiểu nổi cảm xúc của Hạng Vân Độc nhưng muốn ở lại chỗ bẩn thỉu, hôi thối này mãi. vui vẻ cạnh Hạng Vân Độc. được lúc, đột nhiên lên tiếng, giọng đầy hâm mộ: "Lão Hàn nhất định rất vui."

      Bước chân Hạng Vân Độc khựng lại: " ấy vui sao?"

      "Đương nhiên là vui rồi!" ta được minh oan, xác chết cũng được tìm thấy, có người tổ chức tang lễ, siêu độ cho ta, vậy là có thể đầu thai rồi. Bởi trước khi chết còn làm nghề tốt, biết tích được bao nhiêu công đức, nhất định ta được đầu thai tốt.

      Nghĩ đến chuyện những con ma khác đầu thai dễ như vậy, A Kiều vội nhắc nhở: " đừng quên mình chấp nhận thực nguyện vọng cho tôi rồi đấy!"

      Từ xa, Hạng Vân Độc nhìn về phía những người lại lại, tán thành với lời của A Kiều, cũng đúng, bắt được hung thủ rồi nên vui mới phải: "Yên tâm , tôi quên đâu."

      Tới khi Khương Thần định tìm Hạng Vân Độc, hỏi xem cho cùng vì sao lại biết được thi thể của Lão Hàn ở trong ao cá nhà họ từ, cậu tìm vòng cũng thấy Hạng Vân Độc đâu.

      Mấy người đồng nghiệp cũng cảm thấy lạ. Dựa theo trường, sớm muộn gì việc này cũng bị phát nhưng trước mắt, nếu đưa ra kết luận vẫn còn hơi sớm.

      Khương Thần lập tức : " Hạng phát ra đấy, ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, có cảm giác rằng Lão Hàn xảy ra chuyện ở ngay bến Trần Gia, thấy có gì đó ổn nên mới gọi tôi tới."

      Ai cũng biết Hạng Vân Độc cố chấp với vụ này như thế nào, việc phát ra manh mối cũng có gì lạ.

      Khương Thần gọi điện thoại cho Hạng Vân Độc. Đợi hồi lâu bên kia mới nhấc máy, Khương Thần luôn: " Hạng, về cục với bọn em ." Nếu chuyện của Lão Hàn có kết quả, Hạng cũng nên trở lại thôi.

      Hạng Vân Độc đưa A Kiều về Giang Thành, hai người ngồi xe khách: ", lúc nào cần lấy lời khai tôi tới sau."

      dập điện thoại rồi hỏi: "Nguyện vọng của em là gì?"

      A Kiều nhìn Hạng Vân Độc, mỉm cười.
      Last edited: 19/9/20
      Tô Đát Kỷ, Trúc Khải, hayley7 others thích bài này.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 16: A Kiều, hôm nay hiểu lòng nhau ?

      Hiểu!

      "Tôi muốn món quà sinh nhật." .

      Hạng Vân Độc ngạc nhiên: "Chỉ quà sinh nhật thôi hả?" Nguyện vọng đơn giản vậy thôi sao?

      "Đúng thế," A Kiều quay mặt , "Trước sinh nhật sang năm của ngày, phải tặng tôi món quà sinh nhật." Đó là ngày hoàn dương được tròn năm, tác dụng của phù hoàn dương biến mất, sắp phải trở lại Hoàng Tuyền.

      A Kiều tính ngày cẩn thận, còn phải tích lũy công đức, còn phải nghĩ cách để Sở Phục trở thành quỷ tu, còn phải tiếp tục hưởng thụ cảm giác làm người, thể để mất ngày nào được.

      "Năm nay tôi tặng em luôn." Ánh mắt Hạng Vân Độc dành cho dịu dàng hơn hẳn. Trông dáng vẻ nghiêm túc đòi quà của , hình như từng chịu nhiều thiệt thòi.

      Suy nghĩ lát thấy cũng đúng, chẳng hiểu sao nhà họ Trần có thể đẩy yếu đuối ra nước ngoài mình, còn vào đúng ngày sinh nhật của , để phải đơn trong ngày sinh nhật thứ mười bảy của mình ở độ cao cả chục nghìn mét.

      A Kiều lắc đầu quầy quậy: " được được được! Quà nhận được vào ngày sinh nhật mới là quà sinh nhật chứ, những ngày khác phải rồi."

      Thấy khăng khăng như vậy, Hạng Vân Độc nghiêm túc đồng ý: "Được rồi, quà sinh nhật, em muốn cái gì cũng được."

      A Kiều cười tươi, lúm đồng tiền bên má ra, đến Hạng Vân Độc cũng bị kéo theo, mày cong lên.

      A Kiều trút được gánh nặng trong lòng. Từ nay về sau, có thể thực hưởng thụ những ngày tháng tươi đẹp trong năm hoàn dương này rồi, chìa ngón tay, móc lấy ngón tay Hạng Vân Độc: "Móc ngoéo!"

      Nếu Hạng Vân Độc là người giữ lời, Trần A Kiều cũng là con ma giữ lời.

      A Kiều cảm thấy Hạng Vân Độc là người tốt. Nếu như tốt như vậy có thể làm tốt hơn nữa. Chuyện người xong, giờ đến chuyện ma.

      Vật chứng đầy đủ, tốn bao nhiêu công sức, cảnh sát cạy được miệng Tô Doanh. Ả đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu chồng mình là Từ Vĩ.

      Tô Doanh là người đàn bà được Từ Vĩ mang từ bên ngoài về, là gặp nhau lúc làm ở ngoài, kết hôn xong về quê, xây nhà sinh con. Ở bến Trần Gia, ả được coi là người vùng khác.

      Ả đưa cả con Linh Linh tới đây cùng, nhưng ả đối xử tốt với đứa con này. Hàng xóm của nhà họ Từ thường xuyên nhìn thấy Tô Doanh đánh chửi Linh Linh, hài lòng chút là xách chổi lên đánh cho trận.

      Những người phụ nữ khác trong thôn đều cảm thấy Tô Doanh đàng hoàng. Theo ngôn ngữ của bọn họ ả có cặp mắt lá khoai, liếc đàn ông cái thằng nào chẳng nhũn cả người, chung là cặp mắt ả quá lẳng lơ.

      Vậy nên phụ nữ trong thôn cũng thèm qua lại với Tô Doanh, thấy ả đánh con , cùng lắm than câu con bé đáng thương, nhưng nhà ai mà đánh con chứ. Những chuyện như thế này mọi người lo được mà cũng chẳng muốn lo.

      Ngược lại, Từ Vĩ đối xử rất tử tế với đứa con riêng của vợ, thường xuyên mua đồ ăn vặt, quần áo mới cho bé. Người trong thôn còn khen Từ Vĩ thương con , tuy phải máu mủ nhưng vẫn rất tốt với bé.

      Chỉ có điều bé này có vẻ sợ rất người lạ, còn hơi kì quặc, lúc nào cũng lủi thủi mình, có vẻ thân thiện lắm. Người trong thôn thi thoảng trêu đùa với chút, bé cũng chẳng quan tâm, biết làm nũng, gặp ai cũng chào, có vẻ rất ngoan cố cứng đầu. Dần dần, bé có bị đánh cũng chẳng ai giúp.

      Từ Vĩ ra ngoài làm việc kiếm tiền, xây nhà cưới vợ, Tô Doanh cũng cần làm nữa, còn thường sai con Linh Linh chạy lên thị trấn mua đồ ăn thức uống cho ả.

      Vốn ả nhàn rỗi sẵn, đến khi có bầu, lén lút kiểm tra lại ra con trai, ả hoàn toàn chẳng phải phải làm gì nữa. Việc nấu cơm, giặt giũ đều tới tay Linh Linh dù bé mới chỉ mười tuổi.

      Lúc Tô Doanh chưa mang thai, Từ Vĩ rất tình cảm với Linh Linh. Đến lúc Tô Doanh mang thai, bụng càng ngày càng to, Từ Vĩ lại càng "tình cảm" với Linh Linh hơn.

      Tô Doanh chỉ ngăn cản mà còn tỏ ra thờ ơ, dù sao vẫn hơn Từ Vĩ ra ngoài tìm người đàn bà khác.

      Nữ cảnh sát ghi chép lời khai giận run người. Lúc Tô Doanh đến chuyện này, mặt vẫn tỉnh bơ như , còn hỏi lại nữ cảnh sát: "Chẳng lẽ lại để cho nó ăn thế à? Phải làm gì chứ."

      Linh Linh vẫn chưa bao giờ được học đàng hoàng, từ lúc tới bến Trần Gia mới được ở chỗ yên ổn, học ở trường tiểu học thôn Trần Gia.

      Ngày hôm đó là lần đầu tiên Linh Linh được nghe tọa đàm kiến thức về giữ an toàn cho bản thân.

      Lão Hàn chuẩn bị cho buổi tọa đàm này rất nghiêm túc. Gần đây tỷ lệ trẻ em bị xâm hại tình dục tăng lên. Bản thân Lão Hàn là người làm cha nên ngoài những kiến thức về giữ an toàn bình thường trong cuộc sống, ta còn cho thêm phần về sức khỏe giới tính và kiến thức về đề phòng bị xâm hại.

      Hiệu trưởng trường tiểu học nghe vậy còn phải đỏ mặt, lên tiếng cắt lời ta lần: "Cảnh sát Hàn, thế này có phải hơi quá đà rồi ?"

      Hàn Cương đáp: "Đây là giáo dục thường thức, các thầy trong trường cũng cần nhấn mạnh nhiều hơn." Rồi quan tâm đến phản đối của hiệu trưởng, ta hoàn thành toàn bộ bài giảng, còn với bọn trẻ nếu có câu hỏi gì có thể hỏi ta.

      Lão Hàn có khuôn mặt hiền lành, lúc chuyện lúc nào cũng cười tủm tỉm, Hạng Vân Độc từng trêu chọc ta, bảo ta làm cảnh sát phí quá, đáng lẽ ra phải làm tổ trưởng tổ dân phố.

      Sau khi ta ra khỏi trường học, thấy có bé đeo cặp sách cứ theo mình mãi. Tới khi ta quay lại, định hỏi bé kia có chuyện gì , bé lại quay đầu chạy mất.

      Nghĩ nghĩ lại, Lão Hàn cảm thấy có gì đó ổn bèn theo. Đúng lúc đó, Từ Vĩ uống quá chén, bế Linh Linh lên, nhét lưỡi vào miệng bé, Linh Linh giãy giụa kịch liệt, Lão Hàn nghe thấy liền xông vào.

      Sau khi đánh chết người, Từ Vĩ mới biết Lão Hàn là cảnh sát. Ngày hôm sau, gã lập tức chạy vội về Quảng Đông, đến tạn lúc Tô Doanh sinh con cũng về nhà.

      Nếu mấy người Hạng Vân Độc tới kịp, đợi đến khi đứa bé này đầy tháng, Tô Doanh Quảng Đông đoàn tụ với gã.

      Linh Linh bị đánh đập tàn tệ, nhốt lại trong nhà. Tô Doanh xin nghỉ học cho bé, cho học nữa. Người bé chi chít vết thương, mới có, cũ có. Nữ cảnh sát đưa bé đến bệnh viện. Tuy tuổi còn , bị bệnh phụ khoa nghiêm trọng.

      Lời khai của Tô Doanh mâu thuẫn đủ đường, ả liên tục rũ bỏ mọi trách nhiệm liên quan đến vụ án. Linh Linh là người chứng kiến toàn bộ tình tiết vụ án nhưng mãi vẫn chưa thể chuyện được bình thường. Tuy vậy về cơ bản vụ án được làm nhưng cần phải bắt được Từ Vĩ mới có thể kết án.

      Từ Vĩ chạy trốn tới Quảng Đông. Lần theo tung tích đường của gã, cảnh sát Quảng Đông nhanh chóng bắt giữ gã, áp tải về Giang Thành.

      Lúc bắt được gã, gã định phạm tội lần thứ hai, xâm hại con trong kì nghỉ hè của công nhân, bị bắt tại trận. Các công nhân công trường ấn gã xuống đất đánh vỡ đầu chảy máu.

      Lời khai của gã lại khác với lời khai của Tô Doanh. Gã Tô Doanh lấy cờ lê đập vào đầu Lão Hàn trước, Lão Hàn đề phòng phụ nữ có thai, đập mấy cái ngất xỉu, bọn chúng tưởng ta chết. Lúc này, Từ Vĩ mới tỉnh rượu, ngồi bệt dưới đất đứng dậy nổi.

      bàn bạc phải làm gì tiếp theo, Lão Hàn tự dưng tỉnh lại...

      Tô Doanh ôm bụng: " làm thôi, làm là phải làm đến cùng. mà còn sống hai chúng ta xong đời!" Vậy là hai vợ chồng cùng lập mưu giết người.

      Khương Thần thể lấy hồ sơ vụ án ra cho Hạng Vân Độc xem, chỉ có thể kể lại. Đây là vụ việc giết người mang tính bộc phát. Lúc đầu bọn họ điều tra các mối quan hệ xã hội, thiên về hướng Lão Hàn bị trả thù, như vậy là sai từ đầu rồi.

      Lúc Từ Vĩ ra ngoài làm việc từng nghe người ta người chết vẫn có thể nhớ được kẻ thù, tới trước mặt Diêm Vương cũng có thể kiện cáo, nếu dùng cây đinh cắm vào óc sau khi chết cũng kiện cáo gì được nữa.

      Sở Phục với A Kiều, chính cây đinh này xé rách hồn phách của Lão Hàn: "Nếu như dùng đinh bằng gỗ đào, người kia hồn phi phách tán lâu rồi, chắc chắn quay về được."

      Nhưng Lão Hàn tìm đường trở lại, còn gặp được A Kiều.

      Hạng Vân Độc nghe xong, im lặng , lúc lâu sau mới hỏi: "Thế bên kia có làm cho ấy ?"

      hỏi về Quan Tú Mai, nếu như Quan Tú Mai chịu làm, làm tang lễ cho Lão Hàn.

      Khương Thần đáp: "Cục trưởng bảo, cục đứng ra làm, Hạng, định tiễn ấy đoạn đường cuối cùng mà mặc cảnh phục sao?" Vị trí đội trưởng bỏ trống. Nếu Hạng Vân Độc vẫn quay về, tổng cục phái người xuống thay thế.

      Ai cũng cho rằng người phá được vụ án của Lão Hàn là Hạng Vân Độc nhưng tự biết công lao này thuộc về . Ban đầu nghĩ phá được vụ án của Lão Hàn quay trở lại, nhưng giờ vụ án phá được mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

      "Để đó sau, đến hôm đó tôi nhất định , có gì cần giúp đỡ cứ ."

      Hiệu suất làm việc của cục rất cao, tìm địa điểm, mua vòng hoa, viết điếu văn, còn viết bài về cuộc đời Lão Hàn, đăng lên báo. Hạng Vân Độc giở ra đọc, những bài kiểu này thực ra chẳng khác nhau là mấy, nếu như Lão Hàn đọc được, chắc chắn phải hai chữ "thổi phồng".

      Cuối cùng, Khương Thần hỏi câu: " Hạng, đúng là Lão Hàn báo mộng cho sao?"

      Hạng Vân Độc nhìn về phía A Kiều. nằm sô pha xem TV. gác chân lên, đôi chân trắng muốt lắc lắc. xem bộ phim cung đấu hot nhất giờ, vừa xem vừa tức giận lẩm bẩm gì đó trong miệng mà nghe thấy.

      "Cậu có tin là thế giới này có quỷ thần ?" Hạng Vân Độc hỏi lại Khương Thần.

      Khương Thần đáp, nếu như cậu tin chuyện báo mộng kia đương nhiên là , nếu như cậu tin hỏi cũng như .

      A Kiều trở mình, nằm nghiêng xem TV. bàn trà rải đầy đồ ăn, khoai tây chiên, gà rán, Coca, tất cả bị ăn hết sạch, chỉ còn hộp . Hai ngày nay đắm chìm trong phim cung đấu, đến tận đêm cũng nỡ ngủ.

      Xem đến tập cuối cùng của bộ phim này, ngón tay trượt , trượt tới bộ phim về cung đình nhà Hán, người diễn vai Lưu Triệt thoạt nhìn quá gầy gò, mặt mày còn thiếu mất phần phong lưu, lẩm bẩm: "Người này chẳng giống gì cả."

      Hạng Vân Độc gác điện thoại, tới bên cạnh : "Cái gì chẳng giống gì cả cơ?"

      A Kiều liếc sang nhìn , thực ra trông hơi giống Lưu Triệt, đều có mũi cao mắt sâu, đều tạo cho người khác có cảm giác nhìn thấu được xem trong lòng thực nghĩ gì. lại cựa mình nhưng rời khỏi ghế sô pha, chỉ thay đổi dáng nằm.

      Tới khi nữ diễn viên đóng vai Trần A Kiều xuất , A Kiều tức giận đến mức đá vào sô pha cái rồi lại đá vào đùi Hạng Vân Độc, "Ai da" tiếng, suýt nữa là ngã xuống, cũng may Hạng Vân Độc giữ được chân , đỡ người nằm lại cho vững.

      A Kiều tức giận, người phụ nữ diễn vai quá già quá xấu mà người phụ nữ diễn vai Vệ Tử Phu lại xinh đẹp hơn nhiều, đúng là tức chết ma!

      Hạng Vân Độc vừa thả tay ra, A Kiều vẫn tức giận, hai người kề sát vào nhau. Tới lúc ngước mắt lên thấy Hạng Vân Độc ngây người, hỏi: "Có câu thuận theo số mệnh, đời này thực có số mệnh sao?"

      "Đương nhiên rồi." Nếu có số mệnh tại sao con ma như lại thê thảm đến thế, đáng thương đến thế cơ chứ, bắt buộc phải có nhà vàng mới được.

      "Số mệnh chính là để người hiền lành như Hàn Cương phải chết cách... oan uổng như vậy sao?"

      A Kiều chớp chớp mắt nhìn Hạng Vân Độc, trả lời được. Là người, phải ai cũng có thể sống hết dương thọ mới chết, nếu có Uổng Tử Thành.

      "Tôi biết em tin vào điều này nhưng tôi . Tôi vẫn muốn làm hết sức mình. Tôi nhất định có thể làm gì đó vượt qua cả số mệnh." Hạng Vân Độc nhìn sâu đôi mắt đen thăm thẳm của , rồi nở nụ cười. Dù thế giới này có đảo điên thế nào chăng nữa, vẫn kiên định với những gì mình muốn làm.

      Mấy ngày nay luôn suy nghĩ về chuyện này, có những chuyện thế nào cũng giải thích nổi, chỉ có cách tự tìm cho mình con đường.

      A Kiều hiểu những gì Hạng Vân Độc . chỉ biết sống đời này cần phải có hai chữ "vui vẻ". nghĩ ngợi rồi vỗ vai Hạng Vân Độc, ra cảm tưởng của con ma lâu năm: "Thấy thế nào vui sống thế đó, sống phải vui vẻ mới được."

      Chết là hết, địa phủ có nhiều thứ hay ho như vậy nữa đâu.

      Hạng Vân Độc ngờ mình từng này tuổi rồi còn phải để cho thiếu nữ bé khuyên nhủ như vậy, lời lại còn như ông cụ non, nhưng biết mắt có thể nhìn thấu dương, có lẽ đúng: "Được chúng ta thấy thế nào vui sống thế đó."

      A Kiều lườm cái, đấy là thôi, còn chết rồi đây này.

      Việc người xong xuôi rồi, giờ phải làm việc ma. Phải giúp Hàn Cương kể công, để người tốt như ta có thể đầu thai cho tốt.

      Editor: Cố làm nhanh để xong vụ án đầu tiên, đương nhiên là về sau còn dính dáng nhiều nhưng coi như phá xong vụ án. Như vậy để mọi người hiểu được tinh thần chung của truyện thôi chứ đoạn sau mình làm nhanh thế này được nữa đâu. :v

      Có ai đọc chương này xong bị sốc ? Lúc đọc lần đầu mình hơi sốc, tại vì ngờ vụ án lại như thế nhưng đúng là đọc đến chương này mình mới quyết định đọc tiếp vì cảm thấy tác giả rất nghiêm túc với các vấn đề xã hội, tự nhiên thấy thích thôi chứ thực ra mấy chương đầu mình thấy hơi dài dòng. Nhưng các bạn yên tâm, đoạn đầu giới thiệu nhân vật thế thôi, về sau tình tiết nhanh hơn, hấp dẫn hơn, nhiều bí mật hơn, chung đảm bảo là truyện này cốt truyện rất ok.

      Chương này tên là gốc là "A Kiều, hôm nay tri tâm ?". Từ "tri tâm" ban đầu nghĩa là hiểu được lòng nhau, ít ra trong đám Đường thi Tống từ mình đọc nó nghĩa thế, nghĩa đại là thân thiết, quan tâm, chỗ này hiểu theo nghĩa nào cũng đúng cả. Đại loại là về đoạn A Kiều và Hạng Vân Độc tâm với nhau đó. Đầu đề này nghĩa là quan hệ giữa nam chính nữ chính thay đổi, phải người xa lạ nữa.
      Last edited: 19/9/20

    5. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Cốt truyện rất hay nhưng phải là editor edit rất mượt mà và có tâm nữa.
      Many thanks editor
      Iris N thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :