1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      Truyện này rất được, b edit cũng mượt. Cám ơn b edit bộ truyện này.
      Iris N thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 10: A Kiều, hôm nay cứu người ?

      Cu ch!

      Hạng Vân Độc cần lúc mới có thể tiêu hóa được chuyện này.

      A Kiều ngồi vắt chân uống hai túi sữa đậu nành, ăn hai cái bánh quẩy và hai lồng tiểu long bao.

      Từ sáng sớm, Khương Thần tới xếp hàng trước cửa tiệm tiểu long bao nối tiếng nhất ở khu cũ của thành phố. Cửa tiệm nay đắt khách, gói xong là hấp luôn. Cậu mua ba lồng nhân thịt cua, ba lồng nhân thịt lợn. Nước súp gạch cua vừa dính lên đầu lưỡi, A Kiều lập tức cắn vào lớp vỏ bánh, nheo nheo mắt.


      Hạng Vân Độc ngồi phía đối diện bàn ăn, im lặng quan sát , bản năng nghề nghiệp của chính là hoài nghi, hoài nghi hết thảy những gì có thể hoài nghi, kiểm tra kỹ càng hết thảy những gì tưởng như chẳng có gì đáng để hoài nghi. Bài học đầu tiên mà Lão Hàn dạy chính là được thấy chuyện gì hợp với lẽ thường liền xác định ngay nó bình thường.

      Trải qua nhiều năm huấn luyện và kinh nghiệm thực tế, ở những tình huống bình thường, rất dễ dàng xác định được người cho cùng có phải dối hay . Những lời A Kiều vừa quá giật gân, nhưng lại chẳng thể nào tìm được bất cứ sơ hở nào của .


      như thể tất cả đều là chuyện thường tình, giống như người ta đói phải ăn, khát phải uống, là lẽ thường mà ai cũng biết.

      Hạng Vân Độc tới gần Hắc Tử nữa, Hắc Tử dần dần trở nên bình tĩnh, nó rình cơ hội nhảy ra khỏi lồng mèo, chui tọt vào gầm sô pha, dựng hai cái tai nhọn lên, đôi mắt xanh sáng lòe ngó ra bên ngoài quan sát vẻ đầy cảnh giác.

      Hạng Vân Độc lại đặt câu hỏi lần nữa: " ấy... trông thế nào?"

      A Kiều quay đầu sang, thành ma đương nhiên phải trông giống ma rồi, nhưng mà cái con ma này trông chả ra sao, suy nghĩ lát rồi trả lời: "Trông ra hình ma."

      "Tôi có thể nhìn thấy ấy ?" Những gì nhìn thấy chưa chắc nhưng chưa tận mắt nhìn thấy thể tin được.


      A Kiều thoải mái gật đầu: "Có thể chứ."

      "Làm sao thấy được?" từ chối ngay lập tức mà còn đồng ý cách thoải mái như thế nằm ngoài dự kiến của Hạng Vân Độc.

      Câu hỏi này thực làm khó được A Kiều, tuy nhớ mình nghe thấy đám ma quỷ thế lúc nào, nhưng vẫn có thể trả lời cách chính xác: "Để người sống có thể gặp được ma, là bôi nước mắt trâu, hai là châm hương sừng tê giác." A Kiều nhìn , "Có trong hai thứ này cũng có thể nhìn thấy được."

      Cả hai thứ này đều tương đối hiếm, Hạng Vân Độc trầm mặc lát: "Được, tôi chuẩn bị.

      Ở Giang Thành quen biết đủ hạng người trong xã hội, có được mấy thứ này cũng chẳng dễ dàng, nhưng rốt cuộc vẫn có thể lấy được.

      Quá trình đột phá giới hạn của mối quan hệ quen biết sơ sơ giữa người ma vẫn tiếp tục. Mí mắt Hạng Vân Độc giật giật, hỏi tiếp: " ấy có đau đớn ?"

      Khóe miệng A Kiều cong lên: "Yên tâm , ta cũng chẳng phải chịu đau đớn bao lâu nữa đâu."

      "Có nghĩa là gì?"

      "Sau rằm tháng bảy, nhất định có mấy ngày trời nắng chói chang, ta cũng ... sống nổi thôi."

      Vẫn thường có số linh hồn ở lại nhân gian, nhất định chịu , quỷ sai chỉ có mấy người thôi, dù có làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm cũng bắt được nhiều như thế, bởi vậy sau rằm tháng bảy, sức mạnh của ánh nắng ép mấy con ma đó quay lại Hoàng Tuyền.

      Mấy ngày nay, ty cho những con ma đó thời gian để trở lại, nếu như quá ngày còn chưa chịu về phái quỷ sai ra trận, dùng xích sắt kéo về.

      Giọng điệu của A Kiều càng càng bẫng, tàn hồn như thế này, giữ lại cũng có ý thức, cuối cùng chỉ có thể tan biến như làn khói, tan biến rồi mới được giải thoát.

      Hạng Vân Độc phải mất nhịp mới hiểu được " sống nổi" nghĩa là gì.

      nhìn A Kiều trân trối, nên lời. A Kiều chớp mắt, tiếp xúc với ma nhiều hơn tiếp xúc với người, quên mất cách nhận biết biểu cảm gương mặt con người, vẻ mặt này của Hạng Vân Độc là ... đau lòng sao?

      Lúc chuyện về chủ đề này, này cực kỳ máu lạnh. ràng là bị khiếm khuyết lòng đồng cảm, điều này khiến gặp khó khăn trong việc giao tiếp xã hội, nghiêm trọng hơn có nguy cơ dẫn đến việc hình thành nhân cách phản xã hội.


      Hạng Vân Độc vẫn phân tích bằng bản năng nghề nghiệp nhưng lại ý thức được rằng đây là lần đầu tiên sau hơn nửa năm có thể bắt đầu chủ đề về Lão Hàn cách bình thản, tự nhiên như vậy.

      "Vậy làm thế nào mới giữ ấy lại được?"

      A Kiều cảm thấy càng ngày càng thích cái kiếp sau này của Lưu Triệt, người này biết trước biết sau hơn Lưu Triệt nhiều, nhưng mà làm gì có cách nào như vậy, mà cho dù có chăng nữa cũng có hại cho người này. Mộng nhà vàng của còn chưa hoàn thành thể để chuyện gì xảy ra với Hạng Vân Độc được.

      Bởi vậy, đặt nửa túi sữa đậu nành vị táo đỏ xuống, tận tình khuyên bảo : " ta dương cách biệt, chưa đến việc ta giờ chỉ là tàn hồn, cứ coi như là toàn bộ linh hồn , cũng nên nghĩ cách niệm kinh siêu độ cho ta, để ta được đầu thai cho tốt mới là cách làm đúng đắn. Nếu cố giữ ta lại, những ta thể đầu thai mà còn chẳng có lợi gì cho cả."

      Ép hồn ma ở lại cũng chẳng có tác dụng gì, đến khi đó ty ghi lại món nợ này, gây ảnh hưởng xấu tới nhân quả kiếp sau.

      Hạng Vân Độc nhìn , hóa ra cũng có lòng đồng cảm, chỉ có điều đồng cảm của chỉ dành cho "ma" mà thôi: " phải tôi định giữ ấy lại, tôi chỉ muốn biết có chuyện gì xảy ra với ấy."

      Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, thấy người cũng thấy xác, dù có thấy ma chăng nữa cũng phải biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.


      " định minh oan cho ta à?"

      Hạng Vân Độc trả lời nhưng A Kiều có thể nhìn thấy kiên định trong ánh mắt .

      suy nghĩ chút, gõ cằm như ông cụ non: " nghĩ thế cũng đúng, ta chịu đựng thời gian dài như vậy, kiệt sức từ lâu, chịu nổi ánh mặt trời sau rằm tháng bảy, dù có vào ty miệng cũng được nữa, thể tự minh oan cho mình."

      Hàng mi cong cong như chiếc quạt của A Kiều rũ xuống, che suy nghĩ lóe lên trong mắt, hôm qua còn định mua quà sinh nhật để đổi lấy nhà vàng, giờ phút này lại thay đổi ý tưởng.

      chỉ đơn thuần là có qua có lại giữa người với người, nếu Hạng Vân Độc tặng nhà vàng cho với lòng biết ơn sâu sắc có phải lại có thể đầu thai thành người ?

      A Kiều nhìn nửa lồng tiểu long bao còn lại bàn, làm người tốt hơn làm chó, mèo, chim chóc gì đó nhiều.

      "Tôi có cách, nhưng tôi thể giúp như thế được, chuyện này rất khó làm, phải hứa hoàn thành nguyện vọng cho tôi."

      "Được, tôi đồng ý với em." Hạng Vân Độc vô cùng dứt khoát.

      Mắt A Kiều sáng rỡ, chìa ngón tay út ra: "Móc ngoéo."

      Hạng Vân Độc chần chừ chìa ngón tay, hai ngón tay móc vào nhau, A Kiều giơ tay nhổ sợi tóc đầu mình xuống, quấn quanh ngón tay hai người.

      nhắm mắt, miệng lẩm bẩm, trong nhà bỗng có trận gió lạnh nổi lên, cơn gió này quấn quanh hai người vòng rồi tan biến.

      Hạng Vân Độc còn tìm tòi biết cơn gió này từ nơi nào thổi tới, sợi tóc ngón tay biến thành vòng sáng thấm vào da thịt.

      "Xong rồi!" A Kiều thả ngón tay ra, sợi ánh sáng mờ mờ thấp thoáng kia nối ngón út hai người lại với nhau, tạo ra giao ước giữa linh hồn mình và Hạng Vân Độc , dù thế nào chăng nữa, kiếp này nhất định phải hoàn thành nguyện vọng của .


      A Kiều biết làm cách nào để ngưng tụ hồn phách nhưng Sở Phục biết, lúc còn sống nàng ta từng làm việc này.

      vừa đưa tay sờ lên miếng huyết ngọc cổ, Sở Phục hiểu được suy nghĩ của , dùng ý thức với A Kiều: Nếu muốn hồn phách tụ lại chỗ, cách đơn giản nhất là nhờ người thân thiết nhất với người này về mặt máu mủ tới để làm phép cho ta, gọi tên ta.

      Mảnh tàn hồn này của Hàn Cương có thể trở về có nghĩa là địa điểm tử vong của ta cách đây xa. Hơn nữa ta vô cùng quyến luyến dương thế. Cái nhãn cổ Hắc Tử có tàn hồn bám vào, những thứ khác có khi cũng có.


      "Muốn hồn phách tụ lại chỗ rất khó khăn, phải chọn địa điểm có nhiều linh khí để làm phép, sau đó nhờ người thân thiết nhất với người này về mặt máu mủ tới để gọi hồn ba ngày ba đêm."

      Hạng Vân Độc im lặng, Lão Hàn có quan hệ tốt với vợ cũ, với con lại càng tệ hơn, giờ phải làm phép, lại còn đòi con ta chờ đợi ba ngày ba đêm hơi khó rồi.

      Nhưng nếu quyết định làm phải làm đến cùng, : "Nếu người Hắc Tử có có phải cũng có nghĩa là chỗ khác cũng có hay ?"

      Trẻ dễ dạy, A Kiều vô cùng hài lòng, chìa ba ngón tay trắng muốt ra: "Nơi sống, nơi chết và bên cạnh người thân là những chỗ dễ gặp nhất." Ba nơi này đều là nơi hồn ma quyến luyến khó chia lìa nhất.

      biết Lão Hàn bị hại ở nơi nào, cha mẹ ta đều qua qua đời, chỉ có vợ cũ và con là còn sống. Đầu tiên Hạng Vân Độc đưa A Kiều tới nhà Lão Hàn.

      Hôm qua là rằm tháng bảy, trời u từ sáng đến tối, đêm còn có mưa. Hôm nay, từ sáng sớm trời bắt đầu nắng, nhiệt độ khí tăng vòn vọt, vừa mới ra khỏi nhà thấy nóng tới mức mướt mải mồ hôi.


      Tuy A Kiều có phù hoàn dương nhưng nhìn thấy mặt trời vẫn cảm thấy sờ sợ, rút chiếc ô từ trong ống đựng ô trước cửa ra, che nắng đầu.

      nửa số ma cần phải trở về trong tòa nhà này trở về rồi, số còn lại cũng dám tới gần Hạng Vân Độc, thấy từ xa vội vã chạy đến sau bức tường, trốn vào góc. qua chỗ nào đến bóng đèn chỗ đó cũng sáng lên chút.

      Lão Hàn sống trong khu tập thể trong khu cũ của thành phố, dân cư dày dặc, diện tích hẹp, lắm người mà cũng nhiều ma.

      Hạng Vân Độc rảo bước phía trước, A Kiều chậm rãi theo phía sau, quan sát xem khu nhà này có bao nhiêu bạn ma. bị tụt lại phía sau, mấy gã trai trẻ nhuộm tóc vàng, hút thuốc dưới tầng liền huýt sáo với .

      Mấy gã nôn nóng định tới gần làm quen, Hạng Vân Độc vào nhà nhưng lại vòng ra, lườm bọn chúng cái. Mấy tên tóc vàng bị lườm như vậy, lập tức chạy tán loạn.


      Nhà cũ có thang máy, hai người đành phải leo cầu thang bộ. cửa sắt nhà Lão Hàn dán rất nhiều quảng cáo, thoạt nhìn biết chỗ này lâu lắm rồi có ai ở. Nếu phải đợt trước có nhiều cảnh sát ra ra vào vào chỗ này chắc bị kẻ trộm tới thăm từ lâu rồi.

      Hạng Vân Độc gỡ lần lượt từng miếng quảng cáo xuống. Hộp thư trống , thùng để sữa trước cửa có dán thông báo ngừng cung cấp tạm thời, đó là sữa dê mà Lão Hàn đặt mua cho Hắc Tử, người đưa sữa đưa hàng hai ngày mà trong nhà vẫn có ai lấy nên dán thông báo lên. Ngày ghi đó là tuần sau khi có chuyện xảy ra.

      nơi như thế này, đương nhiên Lão Hàn thể nào giấu chìa khóa dưới thảm chùi chân ngoài cửa, lấy sợi dây thép từ trong bao đeo ở cổ ra, chọc vào lỗ khóa. A Kiều trợn tròn mắt, thấy vặn mấy lần mở được cửa sắt ra.

      Hạng Vân Độc nhìn thấy ánh mắt của , mỉm cười: "Trước kia ấy thường loại khóa này chỉ được cái mẽ ngoài, nhưng cửa nhà mình lại dùng đúng loại khóa này."


      A Kiều hiểu được lòng người nhưng dựa vào tấm lòng của con ma, cũng hiểu được tuy ngoài mặt Hạng Vân Độc cười, trong lòng lại được thoải mái. vươn bàn tay trắng muốt, vỗ lên vai Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen tĩnh lặng gợn sóng của , dường như cảm nhận được sức mạnh có thể bình ổn được lòng người trong đó, đưa tay đẩy cửa ra.

      gian hẹp này lâu lắm rồi có gió thổi vào, trong khí có mùi bụi.

      Đây là căn nhà hai phòng ngủ rất bình thường, trong nhà chỉ có mấy thứ đồ gia dụng thiết yếu. Nhà được quét tước sạch từ trong ra ngoài, Lão Hàn vốn dĩ là người cực kỳ cẩn thận. Hạng Vân Độc chỉ nhìn thoái qua rồi tránh người ra để A Kiều vào.

      "Chỗ này rất sạch ." A Kiều vòng quanh nhà, chỉ còn chút hơi thở con người rơi rớt lại, có gì khác.


      Nơi sống tìm xong, nơi chết biết ở đâu, chỉ còn có cách tìm vợ cũ của Lão Hàn, xem có gì ở chỗ ta hay .

      Lão Hàn ở nhà tập thể cũ nát, nhưng vợ cũ và con của Lão Hàn lại ở trong khu biệt thư ở khu mới của thành phố, Hạng Vân Độc lái xe tới đó.

      tới đây rất nhiều lần. Quan hệ xã hội của Lão Hàn rất đơn giản, cha mẹ qua đời, chị em, chỉ có vợ cũ và con . Hạng Vân Độc tới nhà nhiều lần tới mức vợ cũ của Lão Hàn là Quan Tú Mai thể chịu nổi nữa, mấy lần cuối cùng còn đóng sập cửa ngay trước mặt Hạng Vân Độc.

      Những lần trước, khi tới đây, vẫn mặc cảnh phục, cầm thẻ chứng nhận, bảo vệ đương nhiên ngăn cản , nhưng giờ còn là cảnh sát nữa, muốn vào ắt là phải tốt thêm ít công sức.


      Ai ngờ bảo vệ ở cổng vừa nhìn thấy Hạng Vân Độc nâng thanh chắn lên để vào: " cảnh sát, lại tới điều tra vụ án ạ."

      Tên nhóc này mới tầm hai mươi tuổi, mặc đồng phục bảo vệ, đứng nghiêm trước cổng. Cậu ta vẫn còn nhớ Hạng Vân Độc, còn lễ phép chào hỏi .

      Hạng Vân Độc phủ nhận, vứt bao thuốc lá từ trong xe ra cho cậu ta, lái xe vào khu nhà. được đoạn dài, A Kiều vẫn nhìn chằm chằm người bảo vệ qua gương chiếu hậu.

      "Sao thế?" Hạng Vân Độc thuận miệng hỏi.

      " ta sắp gặp phải tai họa liên quan đến máu." Theo góc nhìn của , nơi này còn chẳng bằng khu nhà tập thể của Lão Hàn, quá nhiều thứ lung tung rối loạn.


      Cứu người khỏi tai họa là làm việc thiện, có thể tích đức, A Kiều sờ lên huyết ngọc: ngươi có muốn tích lũy công đức lần này ?
      Last edited: 19/9/20
      Tô Đát Kỷ, hayley, saoxoay7 others thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 11: A Kiều, hôm nay tức giận ?

      Tức lắm!

      Kể cả có cái chuyện thể tưởng tượng được này, Hạng Vân Độc cũng muốn tới chuyến, chuyện của Lão Hàn thể cứ để thế mãi được, chuyện gì cần xử lý phải xử lý.

      Nhà cửa, đồ đạc và tang lễ, nếu Quan Tú Mai vẫn chịu lo, vậy lo.

      Lão Hàn có di chúc. Trước mắt căn nhà ở khu tập thể kia nằm trong diện quy hoạch của thành phố, chờ khi con ta đến tuổi thành niên rồi quyết định làm gì với nó sau. Nhưng mà tang lễ thể trì hoãn nữa.

      Người ra mở cửa là bà giúp việc. Lúc mới có chuyện xảy ra với Lão Hàn, Hạng Vân Độc gần như mỗi ngày lại tới lần, lần nào tới cũng xe cảnh sát. Người giúp việc của các gia đình khác trong khu ai cũng hỏi bà xem có phải nhà này có tội phạm kinh tế .

      Hạng Vân Độc hỏi: "Quan Tú Mai có nhà ?"

      Bảo bà giúp việc lừa cảnh sát, bà cũng dám nhưng so với nguy cơ mất việc bà vẫn muốn giữ được bát cơm của mình trước , bà lắc đầu: "Bà chủ có nhà."

      Xe của Quan Tú Mai đỗ ngoài cửa. Hạng Vân Độc biết cái xe này, bởi còn từng tới đây theo dõi thời gian xem có gì đáng ngờ . Tới tận khi lãnh đạo mắng rằng bị ám ảnh tới mức phát điên rồi, mới dừng lại.

      Lần nào tới đây, Hạng Vân Độc cũng hùng hùng hổ hổ, tức giận phừng phừng, Quan Tú Mai lại chanh chua, nên cãi nhau với Quan Tú Mai và chồng mới của ta mấy trận liền.

      Quan Tú Mai quan tâm tới chuyện chồng cũ sống hay chết. Lúc cảnh sát tới nhà trình bày nguyên nhân họ tới đây, ta còn tỏ ra kì quái: "Chuyện này liên quan gì tới chúng tôi?"

      Chồng của ta thường xuyên phàn nàn về tần suất tới nhà của cảnh sát, cuối cùng thẳng vào mặt Hạng Vân Độc: "Nếu tìm thấy người sống cần thông báo cho cũng tôi nữa." Ý là cứ tìm được thi thể sau.

      Hôm đó Hạng Vân Độc vi phạm quy định, đấm gã đàn ông kia mạnh. Khương Thần cố giữ lại mà được. Ban đầu, lãnh đạo chỉ định tạm thời cách chức , chứ thực ra vẫn rất quý , muốn nghỉ ngơi, giải tỏa, từ từ thoát khỏi vụ này.

      Đến đồng nghiệp cũng cảm thấy quá cố chấp, Hạng Vân Độc dứt khoát từ chức.

      "Thế bọn tôi có thể dùng nhờ điện thoại chút ? Di động của tôi hết pin." Lần này Hạng Vân Độc rất lịch , từ tốn, bà giúp việc khó xử hồi lâu, mở cửa cho bọn họ vào, dùng máy bàn ở phòng khách để gọi điện thoại.

      Hạng Vân Độc bấm số điện thoại của Quan Tú Mai, tiếng chuông điện thoại vang ở tầng . Quan Tú Mai vẫn chịu xuất , vội vã chạy lên tầng cao hơn, giả vờ như nhận điện thoại ngoài đường: "Alo? Dì Tiểu Trần à? Có việc gì ?"

      Người đàn bà này phản ứng cũng nhanh , Hạng Vân Độc : "Tôi là Hạng Vân Độc, chuyện của Hàn Cương, nếu chị chịu lo để tôi lo, thể trì hoãn như thế nữa."

      Quan Tú Mai thở phào: "Chuyện này ấy à, nếu cảnh sát Hạng chịu làm đương nhiên là tốt rồi, tôi bận lắm."

      "Vậy chúng ta gặp nhau bàn bạc chi tiết ." Lúc Hạng Vân Độc chuyện với Quan Tú Mai qua điện thoại, A Kiều cũng nhàn rỗi, thả hồn thức của mình ra kiểm tra vòng quanh nhà.

      Chủ nhân ngôi nhà này ràng là có hiểu biết về phong thủy, chỗ nào cũng luân chuyển tốt, là ngôi nhà lợi cho đường làm ăn, trong phòng làm việc còn có chiếc gương bát quái. A Kiều đề phòng trước, bị gương bát quái làm cho chói mắt.

      Sức mạnh của vật này còn chưa đủ để ngăn cản nhưng giống như có người lấy gương phản xạ lại ánh sáng mặt trời, liên tục chiếu vào mặt , A Kiều nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

      Hạng Vân Độc lập tức nhận ra, bịt ống nghe lại, hỏi : "Sao thế?"

      "Tôi mệt quá." A Kiều bĩu môi.

      Hạng Vân Độc đưa bên vai ra cho dựa vào: "Có thể chịu đựng ? Đến lúc về mua bánh kem lạnh cho em ăn." Hôm qua mình ăn hết nửa cái bánh kem, Hạng Vân Độc thấy thích ăn đồ ngọt nên mới an ủi như thế.

      Mắt A Kiều sáng rỡ, bánh kem ăn rồi, nhưng mà chưa ăn kem bao giờ, nghe thấy ngon rồi.

      gật đầu, tựa đầu vào vai Hạng Vân Độc, mái tóc đen mượt mà như lụa cọ vào cổ Hạng Vân Độc, mát lạnh.

      Hạng Vân Độc vẫn chuyện với Quan Tú Mai, thấy Quan Tú Mai muốn gặp mặt bàn bạc hậu của Lão Hàn, bắt đầu tức giận nhưng mái tóc mát lạnh cổ lại làm bình tĩnh lại, nén giận: "Chuyện quan trọng, gặp mặt bàn bạc."

      Quan Tú Mai thấy thái độ cứng rắn như thế, đành phải tạm đồng ý rồi bảo bà giúp việc tiễn ôn thần này cho chóng.

      Hạng Vân Độc làm hết những việc cần làm, lái xe ra khỏi khu nhà. Ngồi xe, hỏi : "Em... có thấy gì ?"

      A Kiều lắc đầu: "Chẳng có gì cả." ôm đầu, vẫn còn hơi choáng váng, cái gương bát quái kia sáng , đến cả Sở Phục trong huyết ngọc cũng bị ánh sáng của nó làm cho nôn nao.

      Hạng Vân Độc dừng lại trước cửa khu nhà, chờ bảo vệ nâng thanh chắn lên, tên nhóc kia lại đứng nghiêm chào Hạng Vân Độc. Hạng Vân Độc lái xe ra ngoài rồi mà lại dừng lại, lùi về phía sau chút.

      Mở cửa sổ xe, thò đầu ra: "Gần đây tỷ lệ tội phạm tăng cao, rất là ở những khu nhà ở cao cấp như thế này, lúc làm việc cậu nhớ chú ý an toàn."

      Tên nhóc cong môi, cười xán lạn như ánh mặt trời, cao giọng đồng ý: "Vâng, cảm ơn cảnh sát, chúng em nhận được thông báo rồi!"

      A Kiều ôm đầu, nhìn Hạng Vân Độc trừng trừng, vẫn còn chưa quyết định có hay lấy mất công đức của rồi. tức giận ngồi ở ghế sau, ôm ba lô, rằng.

      Hạng Vân Độc nhận ra tức giận của , nhận cuộc điện thoại, người mà nhờ tìm được hương sừng tê giác.

      A Kiều vẫn còn chờ được ăn bánh kem lạnh, kết quả là Hạng Vân Độc thẳng mạch, hề dừng lại mua cho , lái xe tới khu chuyên buôn bán đồ cổ có kiến trúc giả cổ.

      "Em bảo đốt hương sừng tê giác là có thể nhìn thấy Hàn Cương phải ?" Hạng Vân Độc muốn xác nhận lần cuối, nếu đây chỉ là trò đùa nên dừng lại tại đây.

      Nhận được câu trả lời khẳng định, dẫn A Kiều lên tầng ba, rẽ vòng vèo bảy tám đường mới tới cửa tiệm , bên trong là người đàn ông trung niên mặc trang phục thời Đường, để chòm râu dê lấm tấm hoa râm.

      "Cảnh sát Hạng, thứ cần tôi có rồi đây." Gã vừa dứt lời nhìn thấy A Kiều, lập tức ngơ ngác nhìn chằm chằm A Kiều, nhìn từ mặt tới ngực rồi ánh mắt như dính chặt vào ngực dứt ra được.

      Bản thân A Kiều lại say sưa ngắm nhìm những đồ vật xếp đấy giá, Hạng Vân Độc bước lên bước, chắn ngang tầm mắt gã, che cho A Kiều ở phía sau, trừng mắt giận dữ: "Ông nhìn cái gì đấy?"

      Gã đàn ông vội vàng xua tay: " phải phải, còn lạ gì Tiền Nhị tôi nữa, tôi chỉ có hứng thú với đồ cổ thôi, tôi thấy miếng ngọc trước ngực em kia là đồ tốt đấy. Đời nhà Hán đúng ?"

      Câu cuối cùng là với A Kiều, A Kiều "Ừ" tiếng, gật đầu khen gã: "Ông cũng có mắt nhìn đấy."

      Tiền Nhị cười hề hề, vòng qua Hạng Vân Độc, tới gần A Kiều nhìn cho kĩ, mắt sáng lắp lánh: " giữ gìn miếng ngọc này tốt như thế chắc chắn là chịu bán rồi, thế tôi hỏi chút vậy. Vật này lấy được từ chỗ nào thế?"

      A Kiều nắm lấy miếng ngọc hình con ve trong tay: "Từ tôi đeo nó rồi." Đây là đồ chơi của từ trước khi vào Hán Cung, do bà ngoại ban thưởng cho , có ngựa ngọc, thỏ ngọc, cóc ngọc, nhưng chỉ giữ lại được miếng này.

      Tiền Nhị cảm thấy tiếc nuối vô cùng, đeo từ càng chịu bán, ôi chất ngọc này, màu sắc này, nhưng rồi gã vẫn cố khoe khoang câu: "Thứ này hẳn là từng "xuống đất" rồi ấy nhỉ?"

      Hạng Vân Độc hắng giọng.

      "Rồi, , tôi hỏi." Tiền Nhị cười hề hề, liên tục đảo đảo lại hai quả óc chó trong lòng bàn tay. hỏi nhưng gã vẫn bồi thêm câu: " cũng vấn đề gì, tôi ngậm chặt miệng."

      Tiền Nhị lại vòng về bàn, lấy chiếc túi bằng nhung ra: "Cảnh sát Hạng, thứ này dễ tìm đâu, nếu là người khác đến hỏi, tôi trả lời là có ngay lập tức! Nhưng mà là ai cơ chứ? Đối với tôi là thế này," gã rồi giơ ngón cái lên, "Thứ mà cần, tôi làm sao dám cố kiếm về đây cơ chứ, vượt lửa qua sông cũng phải kiếm về."

      "Bao nhiêu tiền?" Hạng Vân Độc hoàn toàn bỏ qua những lời đó của gã, hỏi thẳng.

      " cứ khinh tôi, tiền nong cái gì, thứ này tôi lấy được từ chỗ thằng bạn chuyên sưu tầm hương liệu, bạn bè với nhau cả, sao mà lại còn nhắc đến tiền nong được cơ chứ." Tiền Nhị cười toe toét, chòm râu dê mặt rung lên, miệng cần tiền nhưng túi nhung vẫn nắm chắc trong tay.

      "Rốt cuộc bao nhiêu tiền? Ông cho con số ."

      " đúng là người thẳng thắn!" Tiền Nhị tính toán hồi trong bụng, mắt đảo như rang lạc, gã giơ tay lên thành con số: "Số này, cơ mà đây là giá hữu nghị rồi đấy, người khác có cái giá này đâu."

      Hạng Vân Độc làm gì quan tâm hay có, chìa tay ra: "Lấy ra đây tôi xem , xem xem là hay giả."

      biết phân biệt giả nhưng A Kiều biết, miếng hương trong túi chỉ bé bằng móng tay, A Kiều vừa ngửi mùi là biết luôn, tỏ ra vừa lòng: "Cả phòng toàn đồ giả của ông hóa ra cũng có hàng đấy nhỉ."

      Trong những con ma ở Phong Đô, con nào mà chẳng có ít đồ chôn cùng, A Kiều thấy nhiều rồi.

      Tiểu Nhị khi nãy chỉ nhìn chằm chằm miếng ngọc, giờ chuyển sang quan sát A Kiều từ đầu đến chân: "Em tuổi còn trẻ mà hóa ra lại là người học rộng hiểu nhiều, mấy thứ này đều dành cho những người ham thích tìm hiểu lịch sử ấy mà. Thôi bạn bè với nhau linh tinh, vụ này tôi chịu thiệt tý, số này ."

      Gã thay đổi số ngón tay, mặt vẫn cười toe toét: "Người trong nghề với nhau, về sau chúng ta liên lạc nhiều tý nhỉ."

      " cần, cứ số trước ." Hạng Vân Độc chuyển khoản tiền luôn cho Tiền Nhị. Gã nhận được tiền, lảm nhảm tự nhiên im bặt, cười tủm tủm tiễn hai người ra cửa, hề hỏi xem Hạng Vân Độc cần hương này làm gì.

      Hạng Vân Độc đưa A Kiều ra khỏi khu bán đồ cổ, chiếc túi bằng vải nhung để trong túi quần . Bản thân cũng biết, lúc đốt chỗ hương này lên, cho cùng muốn nhìn thấy Lão Hàn hay muốn nhìn thấy lão Hàn.

      A Kiều vẫn còn chờ Hạng Vân Độc mua kem cho , nhưng lại thẳng mạch hề dừng lại, về tận nhà, đóng cửa lại hỏi luôn: "Có thể đốt ngay bây giờ ?"

      Giờ A Kiều hiểu, tin .

      tức giận tới mức muốn bỏ ngay lập tức, nhưng hai người họ có giao ước với nhau rồi, nếu thực lời hứa này, cũng cần đưa cho nhà vàng. tức giận tới mức cảm thấy bức bối nhưng vẫn giơ tay vẫy vẫy, gọi Hắc Tử tới.

      Con mèo đen vẫn luôn trốn tránh Hạng Vân Độc, nhưng nó cực kỳ thích A Kiều. A Kiều vừa gọi, nó dựng cái đuôi lên tới cọ vào chân , A Kiều vuốt lông nó, tháo nhãn cổ nó xuống, đặt lên bàn.

      xị mặt, với Hạng Vân Độc: " đốt ."

      Hạng Vân Độc bẻ miếng hương sừng tê giác thành hai nửa, biết A Kiều giận nhưng nhất định phải chứng thực chuyện này: " phải tin em, nhưng việc này rất quan trọng với tôi."

      A Kiều quay đầu, hừ tiếng.

      Hạng Vân Độc đành phớt lờ cơn tức giận của , bật lửa đốt nửa miếng hương sừng tê giác lên. Đầu tiên, nhìn thấy sợi khói mỏng lượn lờ bay lên, sau đó thấy cái bóng mờ lơ lửng trong phòng, khói hương sừng tê giác vờn quanh chiếc bóng này, làm nó sáng lên.

      Miếng hương sừng tê giác rất , nhanh chóng cháy hết, làn khói vừa tan, cái bóng kia cũng chẳng thấy đâu nữa. Hạng Vân Độc bị sốc, mãi mới hoàn hồn được. nhìn A Kiều trân trối. Hóa ra thế giới này thực có hồn ma, thực có mắt dương.

      A Kiều bực tức, giận dỗi định lên tầng. Vừa lúc này, chuông cửa lại vang lên. Hạng Vân Độc ra mở cửa, xách hộp bánh kem lạnh vào.

      A Kiều dừng bước, nhìn chiếc hộp đó, nuốt nước bọt.

      Hạng Vân Độc đặt bánh kem lạnh lên bàn, định xin lỗi A Kiều. Đúng lúc này, di động lại báo có tin tức, bảo vệ khu Kim Cốc Ngự Thự bị thương trong lúc dũng chống lại kẻ gian, bấm vào tin tức màn hình điện thoại, tin tức ra gương mặt quen thuộc.

      Editor: Bánh kem lạnh là cả tảng kem to đùng làm thành hình cái bánh ấy. Thực ra mình nghĩ mọi người cũng biết rồi… cơ mà cứ nhắc cho chắc.
      Last edited: 19/9/20
      Alice Huynh, hayley, saoxoay8 others thích bài này.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 12: A Kiều, hôm nay dọa được ai ?

      Đừng nhắc đến nữa!

      Hạng Vân Độc kéo tin tức xuống đọc. Báo đưa tin đây là băng đảng trộm cướp. Để thực kế hoạch phạm tội dàn dựng từ trước, người trong số chúng tiếp cận bảo vệ của các khu biệt thự cao cấp hoặc nhân viên duy tu, sửa chữa bất động sản, dụ họ chỗ khác để nhắm vào những căn nhà bỏ , tiến hành hoạt động phi pháp. Tin tức chi tiết hơn được thông báo sau khi thực các cuộc phỏng vấn tiếp theo.

      Cuối tin có đăng bức ảnh của tên nhóc bảo vệ, nhìn ảnh, cậu ta bị thương khá nặng, đầu và cánh tay đều quấn băng nhưng nguy hiểm đến tính hạng.

      Hạng Vân Độc đặt di động xuống, nhìn về phía A Kiều. vênh mặt lên, đứng ở cầu thang, lườm trắng mắt, lườm xong lại thể đưa mắt về phía chiếc bánh kem lạnh bàn.

      Hạng Vân Độc có kinh nghiệm nhận lỗi với con , cũng may chiếc bánh kem lạnh này đến rất kịp thời, mở hộp ra, lấy đĩa, cắt miếng, cắm chiếc dĩa lên : " ăn chảy hết bây giờ."

      A Kiều ngửi thấy mùi thơm ngọt mát lạnh, nhìn cái đĩa, cảm thấy ít ra Hạng Vân Độc cũng biết trước biết sau, còn biết cắm dĩa lên, vậy coi như là chữ "Mời" .

      vênh mặt xuống tầng, vênh mặt nhận đĩa, rồi lại vênh mặt dùng chiếc dĩa xắn miếng.

      Lạnh, ngọt, đậm vị sữa.

      Nỗi tức giận bị quăng lên chín tầng mây, Hạng Vân Độc nhìn liên tục ăn hết miếng này đến miếng khác, thầm thở phào nhõm, ôn tồn : "Ăn nửa cái trước , nửa cái còn lại cứ để trong tủ lạnh, của em cả."

      A Kiều ngậm kem trong miệng nhưng vẫn quên hỏi: "Giờ tin rồi chứ?"

      Tận mắt nhìn thấy rồi, còn cái gì tin nữa, cuối cùng cũng tin thế giới này có rào cản và vừa chạm vào thế giới khác mà hai mươi tám năm qua chưa từng chạm tới.

      "Về sau em có gì tôi cũng nghi ngờ nữa." Hạng Vân Độc hứa hẹn.

      A Kiều vẫn còn giận dỗi, lườm cái.

      "Xin em tiếp tục giúp đỡ tôi." Hạng Vân Độc , "Dù em có mấy cái nguyện vọng cũng được, tôi muốn làm được điều gì đó cho ấy.

      Cái ngày Lão Hàn mất tích, ta tới trường tiểu học ở thôn Trần Gia, thị trấn Bạch Tháp để giảng bài về việc giữ an toàn trong cuộc sống thường ngày.

      Việc này vốn là của Hạng Vân Độc nhưng ngại muốn . Giảng bài cho đám học sinh tiểu học bằng ngôn từ đơn giản, thông qua trò chơi để dạy cho bọn trẻ những tri thức thường thức về giữ an toàn và phòng chống ma túy phải là thế mạnh của .

      Lão Hàn thích trẻ con, hào hứng vui vẻ thay , rồi trở về nữa.

      rất chân thành, A Kiều dừng tay, dĩa vẫn còn miếng kem. nhìn Hạng Vân Độc hồi lâu rồi lại vênh mặt lên lần nữa: " đồng ý với rồi, tôi thất hứa."

      Tức giận tức giận nhưng việc cần làm vẫn phải làm, còn lâu mới là thể loại khốn nạn như Lưu Triệt, cái loại khốn nạn hứa mà làm.

      Hạng Vân Độc cười, giọng hơi khàn khàn: "Cảm ơn em."

      A Kiều ăn hết nửa chiếc bánh kem lạnh, Hạng Vân Độc gọi điện thoại cho Khương Thần, hỏi cậu: "Con Lão Hàn thi đỗ trường nào thế?"

      Quan Tú Mai chịu để con xuất , trong những lý do của ta là con sắp thi vào cấp ba, muốn để chuyện này làm ảnh hưởng tới kết quả thi của bé. giờ là tháng tám, hẳn kêt quả cũng có rồi, chỉ còn mấy ngày nữa là khai giảng, muốn gặp bé kia, cho bé biết về chuyện của cha mình.

      Khương Thần vừa nghe biết Hạng Vân Độc vẫn chưa bỏ cuộc, khuyên qua điện thoại: " Hạng, phải định tìm bé ấy đấy chứ? Quan Tú Mai căn bản còn chưa cho bé, như thế này hay lắm đâu."

      "Đừng lằng nhằng nữa, mau , tôi tìm người, chẳng liên quan gì đến cậu hết." Tên nhãi này cũng chưa bị Quan Tú Mai khiếu nại lần nào, toàn là Hạng Vân Độc hứng hết. Lúc còn là cảnh sát còn sợ, chứ đừng giờ còn là cảnh sát nữa.

      Khương Thần khó xử chần chừ hồi lâu, cơ mà chuyện của Lão Hàn thể cứ để mãi thế được: "Chính là trường Trung học số 1, chẳng phải Trần Kiều cũng học trường đó sao?"

      Con Lão Hàn thi khá tốt, trường Trung học số 1 là trường cấp ba tốt nhất ở Giang Thành, tỷ lệ thi đỗ đại học rất cao, cứ mấy năm là lại có Trạng Nguyên của tỉnh. Có nhiều người nổi tiếng từng học trường này ra, trong trường còn có bức tường danh nhân để ghi tên họ. Năm ngoái, trường tổ chức kỷ niệm trăm năm ngày thành lập, cựu học sinh được mời về phát biểu, cảnh sát cũng tới giúp đỡ thực công tác an toàn.

      "Biết thế nhé." Hạng Vân Độc xong liền dập máy.

      Khương Thần hét mấy câu vào điện thoại: " Hạng? Hạng?"

      Khương Mật đưa hoa quả cho em trai ăn, hỏi cậu: " ấy lại bắt đầu điều tra à?"

      hơn nửa năm mà vẫn chưa bỏ cuộc.

      Từ sáng sớm, Khương Thần bị Hạng Vân Độc đuổi ra khỏi nhà, có chỗ nào để nên lại về nhà. Giờ nghỉ hè, Khương Mật cũng ở nhà, nghe thấy tiếng em trai gọi điện thoại.

      " biết nữa, dù sao chuyện này vẫn rất kỳ quái."

      Khương Thần càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này kì quá, tại sao Trần Kiều lại có thể ra cách chính xác về thời tiết hôm Lão Hàn bị nạn, lại còn chuyện chưa ai cử hành tang lễ cho ta. Theo lời Hạng, hôm qua ấy mới bay tới Giang Thành mà.

      Khương Thần cầm di động định ra ngoài, mẹ Khương ở trong bếp thấy vậy liền cầm muôi chạy ra gọi với theo: "Lại đâu đấy? Lâu lắm mới được ngày nghỉ, mẹ làm thịt kho tàu đây này!"

      " Hạng tìm con có việc." Khương Thần lấy Hạng Vân Độc làm lá chắn.

      Vừa nghe thấy Hạng Vân Độc tìm cậu có việc, mẹ Khương cũng quan tâm tới thịt kho tàu trong nồi nữa, bà liếc mắt vào trong phòng, vẫy tay gọi con trai lại bảo: "Con bảo Tiểu Hạng về nhà mình ăn cơm , lâu lắm rồi thằng bé đến."

      Hạng Vân Độc là đàn của Khương Thần, lúc ở trong đội vẫn luôn quan tâm tới cậu. Lúc mời đồng nghiệp của con trai về nhà ăn cơm, mẹ Khương chấm Hạng Vân Độc rồi.

      Khương Mật từ trong phòng ra, biết mẹ mình có ý định gán ghép hai người, nhưng dạo gần đây Hạng Vân Độc rất lãnh đạm với . Khương Mật chợt cảm thấy hụt hẫng trong lòng, đẩy em trai ra ngoài cửa: "Em nhanh lên."

      còn là cảnh sát nữa, nhỡ đâu có xung đột với người ta, có Khương Thần ở đó cũng tốt, ít ra còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

      Khương Thần biết chị mình nghĩ gì trong lòng, cậu cười hề hề: "Biết rồi, sao em có thể để chuyện gì xảy ra với Hạng được chứ."

      Lúc ở nhà Quan Tú Mai, ngoại trừ việc gọi điện thoại, Hạng Vân Độc còn dò hỏi xem ba người nhà họ gần đây ở đâu. Từ chỗ bà giúp việc, biết được con Lão Hàn ở trường, khi ấy còn hỏi câu là nghỉ hè mà sao lại đến trường.

      Bởi chuyện này Quan Tú Mai chưa dặn dò gì, bà giúp việc thành trả lời: "Trường đó nghiêm lắm, vào học hơn tháng rồi."

      Việc này thể trì hoãn, hôm nay phải xem cạnh bé ấy có hồn phách của Lão Hàn hay .

      Hạng Vân Độc thấy A Kiều ăn xong, : "Chúng ta làm thủ tục nhập học cho em, nhân tiện tới gặp con Lão Hàn luôn."

      A Kiều biết giờ nam nữ gì cũng học đường hết, Hồ Dao còn bảo với ở trường rất vui nữa. Nếu quyết đình làm người năm đương nhiên phải rồi. đặt dĩa xuống: "Tôi muốn ăn gà rán."

      Hạng Vân Độc nhịn được đưa tay xoa đầu . A Kiều còn chưa kịp hoàn hồn, đưa tay về: " thôi."

      A Kiều nhất thời quyết định được bản thân mình có nên tức giận hay , cứ thản nhiên xoa đầu như vậy, nhưng mà con ma rộng lượng, thèm chấp nhặt với con người.

      Họ vừa lái xe tới cổng trường, Khương Thần chờ sẵn ở đó, bắt đầu lải nhải như bà mẹ già: " Hạng à, hay là thôi . Có việc gì cũng đừng tìm trẻ con, chúng ta mà làm vậy hay đâu."

      Khương Thần cũng biết khuyên nổi. Với tính cách của Hạng Vân Độc, quyết định chuyện gì mười con trâu cũng kéo lại được. Cậu đành nhờ A Kiều giúp đỡ, "Em cũng là con , em xem, việc này có phải là chấp nhận được ?"

      A Kiều nhìn cậu đầy vẻ ngạc nhiên: "Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường ở đời, là người ai mà chẳng phải chết." Ý là chẳng có gì mà chấp nhận được cả.

      Khương Thần:... Được rồi được rồi, hai người trâu bò như nhau.

      Hạng Vân Độc lấy tập hồ sơ mà A Kiều đưa cho ra, đưa cho Khương Thần: "Cậu làm thủ tục nhập học cho ấy ."

      Thực ra đó là tập giấy trắng, Liễu Vạn Thanh sử dụng thủ thuật che mắt đó, chỉ cần cảm thấy đây là hồ sơ nhập học, nó chính là hồ sơ nhập học. Khương Thần nhận hồ sơ, thầm than mình đúng là có số vất vả, ôm hồ sơ vào.

      A Kiều vẫn tâm tâm niệm niệm, xòe tay trước mặt Hạng Vân Độc: "Gà rán đâu?"

      Vẫn chưa chính thức khai giảng nhưng mấy khối lớp vẫn học ngừng nghỉ, các tiệm ăn trước trường Trung học số 1 đều mở cửa, Hạng Vân Độc chọn tiệm gần nhất, mua gà rán và trà sữa cho A Kiều.

      Hai người ngồi trong tiệm, chờ Khương Thần và con Lão Hàn ra ngoài.

      Khương Thần nhanh chóng làm xong thủ tục, chạy vội ra ngoài nhìn quan lượt. Cậu sợ ngộ nhỡ Hạng có xung đột với người ta, chị cậu lột da cậu mất.

      Các lớp học hè phải tới hai giờ chiều mới tan học, ba người ngồi chờ trong tiệm trà sữa, Hạng Vân Độc hỏi : "Còn muốn ăn gì nữa ?"

      A Kiều lắc đầu, ngồi nghiêm chỉnh, hút trà sữa, gặm xương gà, nhìn chằm chằm vào khuôn viên trường Trung học số 1. Hóa ra trường học trông thế này, có khí thế phết, Liễu Vạn Thanh đúng là lừa .

      Từ góc nhìn của có thể thấy được tòa nhà cao nhất của trường Trung học số 1, A Kiều tuy có cái ăn nhưng vẫn cảm thấy nhàm chán, vừa nhả xương gà vừa đếm khe khẽ: ", hai."

      Khương Thần nhìn đọc số lại nhả ra cái xương gà, cười: " sao, em có béo đâu, ăn nhiều chút cũng sao, có muốn ăn cá viên chiên ?"

      A Kiều cuối cùng cũng nhìn sang cậu, lại lộ ra cái vẻ kiêu ngạo đó, y như thể Khương Thần cố gắng lấy lòng vậy, gật đầu, tỏ vẻ cho phép cậu làm như vậy.

      Khương Thần vốn chấp nhặt với con , xinh đẹp như chắc chắn từ đến lớn đều được đám con trai vây quanh nịnh nọt, hơn nữa lại là họ hàng của Hạng. Mua cá viên chiên xong, cậu còn mua cho thêm ly trà sữa.

      Đến lúc quay lại nghe thấy đếm tới chín.

      Khương Thần chú ý nhưng Hạng Vân Độc lại rời mắt khỏi A Kiều phút nào. đưa mắt về tòa nhà mang tính biểu tượng kiến trúc của trường Trung học số - Hồng Lâu. Tòa nhà đó tồn tại từ khi ngôi trường này được thành lập, có lịch sử cả trăm năm.

      Người ở Giang Thành ai cũng nghe tin về Hồng Lâu nhiều đến mức thuộc lòng. Tuy trường Trung học số 1 có tỷ lệ thi đỗ đại học rất cao nhưng hằng năm, trước khi thi đại học, vẫn thường xuyên có học sinh chịu nổi áp lực nên nhảy từ tầng thượng của Hồng Lâu xuống.

      Hạng Vân Độc mở di động ra, tìm thử số học sinh của trường Trung học số 1 chết vì nhảy từ Hồng Lâu xuống, mười người.

      A Kiều nhả cái xương gà cuối cùng ra, đếm: "Mười."

      Khương Thần vẫn ngây ngô hỏi: "Mười gì cơ?"

      A Kiều cảm thấy Khương Thần cứ léo nhéo bên tai bực mình, trừng mắt lên, hù dọa Khương Thần: "Mười con ma, sợ chưa?"

      vốn rất xinh đẹp, trợn trừng mắt, tỏ ra hung tợn cũng dọa được ai, Khương Thần phụt tiếng, bật cười ha hả.

      Nhưng Hạng Vân Độc biết , nhướn mày. Giờ là ban ngày, thế giới vẫn như bình thường nhưng trong mắt , thế giới ra trông như thế nào?

      Chuông tan học vừa vang lên, đám học sinh tràn ra cổng trường Trung học số 1, ai ai cũng mang theo bộ mặt đờ đẫn như thể mới sống sót sau tai nạn nhưng vừa bước ra khỏi cổng trường cười tươi roi rói, đổ xô về phía những cửa tiệm bán đồ uống lạnh cạnh cổng trường nhằm bổ sung thêm ít đường cho não.

      Khương Thần nhìn chằm chằm bọn họ: "Nhiều người thế này, biết ai mới là con Lão Hàn chứ?"

      Trong ví Lão Hàn có tấm ảnh của con nhưng ảnh được chụp từ sinh nhật năm tuổi của con ta. Cái ví kia cũng mất tích cùng với Lão Hàn, cho cùng con ta trông thế nào, bọn họ chỉ có tấm ảnh chứng minh thư để tham khảo.

      A Kiều ăn hết viên cá cuối cùng, cắm que xiên vào túi giấy, hút ngụm trà sữa, chỉ về phía thiếu nữ mặc đồng phục mặt mày tối tăm: "Là ấy."

      Phía sau bé là cái bóng xám xịt, vừa bước ra ngoài nắng, cái bóng nhạt hẳn nhưng vẫn tỏa ra mùi tanh ướt nhẹp như cũ.
      Last edited: 6/10/20
      hayley, saoxoay, levuong5 others thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 13: A Kiều, hôm nay bị lừa ?

      Làm gì có chuyện như thế.

      Sau khi ly hôn với Lão Hàn, Quan Tú Mai đưa con rồi bắt đầu bán quần áo mình, ban đầu chỉ bày sạp hàng con phố chuyên bán quần áo ở Giang Thành, sau này thuê phòng , bày vào đó để bán, cuối cùng mở được cả cửa hàng quần áo. Vậy coi như ta lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.

      Con Hàn Hiểu cũng đổi tên, mang họ của Quan Tú Mai, tên là Quan Hiểu. bé cúi đầu, đeo cặp sách, bước từng bước chậm chạp từ cổng trường Trung học số 1 ra.

      Ngoại trừ A Kiều quá xinh đẹp tới mức lóa mắt, những trẻ khác đều khác nhau là mấy, lại còn đều mặc đồng phục, Khương Thần nhìn nhìn lại mấy lần mới xác định được đó là Quan Hiểu.

      Cậu tò mò hỏi: "Sao em biết đó là bé?"

      A Kiều trả lời cậu, cúi đầu hút ngụm trà sữa, đưa mắt ra hiệu cho Hạng Vân Độc, bung chiếc ô trong tay ra rồi tới gần Quan Hiểu.

      Cái bóng xám xịt kia lập tức chui vào trong ô, dù chỉ là mảnh tàn hồn nhưng vẫn còn có bản năng, đương nhiên ta vẫn chịu tách ra khỏi con .

      Nhưng nếu tiếp tục phơi nắng thêm hai ngày nữa, ta tan thành mây khói mất.

      Hạng Vân Độc vươn tay định cầm ô nhưng lại nghĩ đến chuyện Hắc Tử nhất định để cho chạm vào người, lại thu tay về, đẩy đẩy Khương Thần: "Cậu cầm ."

      Khương Thần định chờ tới lúc chuyện này ràng rồi mới hỏi kỹ Hạng Vân Độc xem rốt cuộc chuyện là như thế nào, chả hiểu sao hai người này cứ khiến cậu chẳng thể nào nắm bắt được, nhưng giờ cậu vẫn nghe lời Hạng Vân Độc, định bước lên cầm ô.

      A Kiều nghe thấy họ chuyện, quay sang, lắc đầu. Khương Thần mặc cảnh phục, huy hiệu cảnh sát vành mũ tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Nếu cậu ló đầu dưới ô chẳng khác gì vầng mặt trời .

      Mảnh tàn hồn này lớn hơn mảnh người Hắc Tử nhiều, A Kiều nghĩ ngợi chút rồi lấy cây nến thơm vẫn chuyên dành cho Sở Phục từ trong túi ra, xoa ngón tay rồi bật ngọn lửa ma trơi lên đốt nến để mảnh tàn hồn này có thể tích tụ ít sức mạnh.

      Quan Hiểu hề có cảm giác gì, bé so vai rụt cổ, rẽ vào ngõ . A Kiều theo sát phía sau, vừa rẽ vào thấy mấy đứa con trai con tầm tuổi Quan Hiểu vây bé lại.

      Trong đó, đứa cầm đầu tóc quăn, trang điểm rất đậm, cười hì hì định khoác tay lên vai Quan Hiểu: "Cuối cùng cũng tan học, mọi người đợi mày lâu rồi đấy, hôm nay mời bọn tao ăn cơm Tây ."

      Quan Hiểu co rúm người, đứa con kia càng kẹp bé chặt hơn, đưa tay vỗ lên mặt bé: "Sao nào, muốn mời các bạn ăn cơm à?"

      Quan Hiểu lắc đầu, lẩm bẩm: " phải."

      Đứa con kia càng đắc ý: " to lên, chả nghe thấy gì."

      Cả đám cười ha hả, đứa trong số đó nhìn thấy A Kiều cầm ô đen đứng ở đầu ngõ, nó chỉ cho đứa con tóc quăn rồi trách móc Quan Hiểu: "Mày còn dám dẫn người tới cơ à?" Rồi nó giơ tay định đánh bé.

      Mảnh tàn hồn dưới chiếc ô của A Kiều run lên bần bật, ràng ta chỉ là cái bóng lại còn muốn lao ra khỏi ô để bảo vệ con . A Kiều ai lên tiếng, đưa móng tay cào lên cán ô, dùng thần thức với ta: " ra ngoài làm được gì chứ?"

      Nếu là con ma thành hình còn có thể hù dọa mấy đứa nhãi con này, giờ chưa thành hình còn đòi làm hùng cái gì .

      Trong con ngõ này, cả hai bên đều khuất bóng, vách tường, dây thường xuân phủ kín mít, trong màu xanh um của lá chứa làn sương đen lờ mờ. Làn sương đen này vốn tồn tại dựa vào tà niệm, giờ đây lại từ từ bay ra từ trong bóng râm, vờn quanh những người trước mặt.

      Chúng nó chọn mấy đứa thiếu niên hư hỏng kia mà lại chọn Quan Hiểu, muốn bám vào người bé.

      A Kiều cũng nhàn rỗi đến phát chán rồi, nhiều năm như thế ở trong hầm mộ, ăn ngủ, hôm nay coi như giãn gân giãn cốt, nhàng bước tới, quan sát mấy đứa con kia, thấy mí mắt chúng đen xì, trông chẳng khác gì mấy con ma ngạt khói.

      Mấy đứa con cũng quan sát từ đầu đến chân, đưa mắt nhìn nhau, con dê béo này tự tìm tới đây mà.

      Cái va li mà Hồ Dao sao chép toàn là hàng hiệu, chiếc váy cực kỳ đơn giản người A Kiều thôi cũng có giá đến bốn chữ số (ít nhất là tầm 3 - 4 triệu VND). Mấy đứa con xúm lại xung quanh . A Kiều vừa định giơ tay lên dùng ít lửa ma trơi hù họa bọn chúng, phía sau vang lên giọng đầy khiển trách: "Làm cái gì đấy?"

      Hạng Vân Độc xuất ở đầu ngõ, mặt lạnh như băng, mấy đứa con trai con trong ngõ vừa thấy chạy tán loạn. Trước khi chạy, đứa con tóc quăn còn buông lời đe dọa Quan Hiểu: "Mày giỏi lắm, còn dám tìm người giúp đỡ, mày cứ chờ đấy cho tao!"

      Khương Thần cũng lên tiếng: "Chờ cái gì? Mấy đứa học trường nào hả?"

      Bộ cảnh phục người cậu khiến đám choai choai phát hãi, chúng vắt giò lên cổ mà chạy, dám đe dọa gì nữa.

      Quan Hiểu vẫn cứ so vai rụt cổ như thế, đến khi mấy đứa kia chạy mất vẫn chưa thẳng người lên. bé cúi đầu định , lúc ngang qua A Kiều bị Hạng Vân Độc cản lại: "Cháu là Hàn... Quan Hiểu phải ?"

      Lúc này Quan Hiểu mới ngẩng mặt lên, ánh mắt đờ đẫn nặng nề, chút hoạt bát nhanh nhẹn mà bé tuổi này nên có. bé nhìn Hạng Vân Độc lời.

      Khương Thần lên trước: "Chúng tôi là đồng nghiệp của bố cháu."

      Quan Hiểu quay đầu định , Khương Thần định bước tới gọi bé lại nhưng lại bị Hạng Vân Độc ngăn cản, vẫn chưa nghĩ ra cách nào để với con của Lão Hàn rằng bố chết.

      Bước chân Quan Hiểu càng lúc càng chậm lại, bé quay người vòng trở về, nhìn Hạng Vân Độc chằm chằm, rồi lại nhìn cảnh phục người Khương Thần, cắn môi hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với ông ấy rồi sao?"

      Hạng Vân Độc nhìn bé có khuôn mặt khá giống Lão Hàn: "Bố cháu mất tích."

      Khương Thần vội vàng giật tay Hạng Vân Độc, bé này mới có mười sáu tuổi, như thế có phải là quá trực tiếp hay , cậu bày khuôn mặt búng ra sữa của mình ra, làm dịu khí: "Chúng ta tìm chỗ chuyện ."

      Cạnh trường học có tiệm pizza và đồ ăn nhanh, giờ này cũng đông khách lắm. Mấy người tìm chỗ trong góc, ngồi xuống. Quan Hiểu ôm khư khư cặp sách trước ngực, nhìn Hạng Vân Độc chằm chằm.

      A Kiều thấy chuyện liên quan đến mình, lật thực đơn soàn soạt. Khóe môi cong lên, phải ghi nhớ hết tên những món ăn này để nếm thử từng món .

      "Ngày mùng năm tháng tư năm nay, đường làm nhiệm vụ trở về, bố cháu mất tích, đến nay vẫn có tin tức gì. Sau khi việc xảy ra, chúng tôi đến tìm mẹ cháu nhiều lần." Hạng Vân Độc với Quan Hiểu.

      Cuối cùng Khương Thần cũng hiểu vì sao mỗi lần tiếp xúc với người nhà, lần nào cũng là Lão Hàn ra làm việc, nếu phải phái mấy người Tiểu Bàn tới chứ nhất định để Hạng Vân Độc ra mặt. khi mở miệng lời sắc như dao, đâm nát tim con nhà người ta rồi còn đâu.

      Khương Thần cảm thấy chuyện có vẻ là lạ. Vốn dĩ người khăng khăng cho rằng Hàn Cương chưa chết chính là Hạng Vân Độc, nhưng những lời giờ của đều thể ra rằng Lão Hàn còn nữa. Theo trực giác, cậu liếc về phía A Kiều, cảm thấy những thay đổi này chắc chắn liên quan đến .

      Đôi tay ôm cặp sách của Quan Hiểu siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch, bé gào lên: " thể thế được! Các người dối!" Rồi xách cặp sách lao ra ngoài.

      Khương Thần vội vã đuổi theo. Quan Hiểu nhìn gầy yếu như vậy nhưng chạy lại rất nhanh, nhảy lên chiếc taxi. Khương Thần bắt chiếc phía sau, gọi điện cho Hạng Vân Độc: " Hạng, em sợ bé ấy có việc gì, theo trước ."

      Hạng Vân Độc dập máy, định hút điếu thuốc theo thói quen nhưng lại kiềm chế lại, siết chặt ngón tay: " ấy, ấy có ở đây ?"

      A Kiều cong môi, đắc ý mỉm cười, lắc lắc chiếc ô trong tay.

      khóa tàn hồn của Hàn Cương lại trong chiếc ô, ra lệnh: "Về phải làm cái bài vị, khắc tên họ, ngày sinh ngày mất của ta lên đó, ta đói hơn nửa năm rồi, đầu tiên phải cho ta ăn no trước rồi xem hai mảnh tàn hồn có tự dung hợp được với nhau hay ."

      Hạng Vân Độc lái xe qua cầu Giang Thành, A Kiều tựa vào cửa kính nhìn ra bên ngoài, đặt chiếc ô đen bên cạnh.

      "Khi nãy em vừa đếm mười học sinh nhảy lầu kia à?" phá vỡ im lặng, hỏi .

      " đúng là nghĩ quẩn, sao mà đầu thai cho đàng hoàng cơ chứ? Ở lại thế giới này có tác dụng gì?" A Kiều quay đầu lại, đôi mắt đen láy tràn ngập nghi hoặc, muốn đầu thai mà được, vậy mà chẳng hiểu sao mấy con ma trẻ non nớt này cứ nán lại mãi tòa nhà cao tầng ấy chịu .

      Hạng Vân Độc ngờ câu trả lời của lại là như vậy, nắm vô lăng, nghĩ ngợi hồi lâu nhưng vẫn hỏi: "Có sợ ?"

      A Kiều chớp chớp mắt, đương nhiên là sợ, còn sửa lời của lại cho đúng, : "Là mười con."

      " tin tức là mười người mà." Vốn tưởng là đếm thiếu, nhưng ngờ lại nghiêm túc như thế.

      A Kiều khăng khăng: "Mười con mà." chỉ thấy mười con thôi.

      Hạng Vân Độc biết nguyên do nhưng nếu như khăng khăng như vậy, nữa, đây cũng chẳng phải là đề tài vui vẻ gì.

      A Kiều dặn dò: "Phải mua nhiều hương nến tiền giấy chút, tốt nhất là có dầu mè hảo hạng, hồn ta yếu quá, phải tẩm bổ phen."

      Cũng chẳng phải là cho Hàn Cương tất, A Kiều tính giữ lại nửa cho Sở Phục, lúc nãy vừa mới chi cây nến của quý nhân cho Hàn Cương rồi, thế nào cũng phải đền cho nàng ta hai cân dầu mè mới được.

      Mới vừa qua rằm tháng bảy, những thứ này khó mua. Hạng Vân Độc dừng xe trước cửa tiệm bán hương nến, A Kiều vào chọn nến, gọi điện thoại cho Khương Thần, biết Quan Hiểu về nhà mới thở phào nhõm.

      Vừa vào cửa tiệm, thấy A Kiều trừng mắt nhìn chủ tiệm: "Gói này là đồ dùng rồi."

      Chủ tiệm mặc quần cộc áo ba lỗ, ngồi ghế bập bênh xem phim truyền hình, cảm thấy A Kiều đến gây : "Dùng rồi cái gì chứ? Mua mua, mua biến."

      A Kiều vô cùng tức giận, ông ta lừa người thôi, lại còn dám lừa cả ma quỷ?

      ăn hương nến bao nhiêu năm, vừa ngửi thấy thứ này có mùi vị bất chính, ràng là được dùng để cúng rồi. Phần tươi ngon nhất ở đầu ngọn nến bị con ma khác ăn mất mà lại còn bán cho người ta thờ cúng tổ tiên, vậy là cho tổ tiên họ ăn cơm thừa canh cặn.

      Hạng Vân Độc lạnh lùng liếc qua: "Làm sao thế?"

      Chủ tiệm đột nhiên thấy rùng cả mình. Những thứ này của ông ta đàng hoàng cho lắm, được mua từ chùa về. Trong chùa được đốt lửa, mấy cái nến hình hoa sen, hình giỏ hoa quả này đều là người ta mua để đặt trước bài vị tổ tiên.

      Nếu như chưa đốt, ông ta bỏ ra số tiền để mua về rồi bán lại lần thứ hai, đúng là vốn bốn lời. Nhưng nến còn chưa thắp, đến giấy gói nilon còn chưa được bóc ra mà con bé này lại là dùng rồi, phải gâu còn gì nữa: " mua , đừng quầy rầy người khác xem TV."

      A Kiều xị mặt ra, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ông ta chằm chằm: "Ông lừa được người nhưng lừa được ma đâu."

      vừa dứt lời, chủ tiệm dựng cả tóc gáy. Nếu có Hạng Vân Độc ở đấy, ông ta lao ra khỏi quầy đẩy ra khỏi cửa hàng.

      A Kiều nghĩ đến việc phải tích lũy công đức cho Sở Phục, khuyên nhủ câu: "Khuyên ông bán hương nến cho đàng hoàng hơn, mấy thứ đồ thờ cúng đừng nên động tay động chân nữa." Đây phải linh tinh. Nợ người, người nhất định đòi lại được, nhưng nợ ma, ma nhất định đòi lại cho bằng được mới thôi.

      đời này, loại ma quỷ khó đuổi được nhất là quỷ đòi nợ. Cửa tiệm này u ám, quỷ khí tăng lên, nhân khí giảm sút, tổn hại đức, đương nhiên dẫn tới vận xui.

      Thấy ông ta tin, bảo Hạng Vân Độc: "Chúng ta ."

      Tới cửa tiệm khác, ngửi thử nến và tiền vàng chút mới cảm thấy hài lòng, mua lúc cả thùng nến, tiền vàng, hương vòng, còn nhấn mạnh với Hạng Vân Độc: "Dầu mè là tốt nhất, thứ này có thể cúng Phật Tổ, đại bổ."

      Lời này khiến cho nhân viên trong cửa hàng nhìn A Kiều lúc lâu, liên tục nhắc nhở Hạng Vân Độcthứ này thể dùng để xào rau.

      Hạng Vân Độc mua cái bài vị, bảo nhân viên cửa hàng khắc tên, ngày sinh ngày mất của Hàn Cương lên đó, nhân viên cửa hàng hỏi: " có muốn mua cái bình đựng tro cốt , bộ này giảm giá cho 20%."

      Hạng Vân Độc biết có thể tìm được thi thể Hàn Cương hay nhưng vẫn mua cái bình đựng tro, nhân viên cửa hàng quảng cáo: "Cái này chất liệu tốt, gỗ liễu đấy."

      A Kiều chợt nhớ ra, gỗ liễu thuần , rất có tác dụng với việc ngưng tụ và ổn định tàn hồn đủ thần thức như của Hàn Cương. sờ lên cành liễu mà Liễu Vạn Thanh cho , nếu như dùng gỗ liễu ngàn năm như thế này, thần chí của Hàn Cương có khi còn khôi phục biết chừng.

      Vừa về tới nhà, A Kiều thả tàn hồn của Hàn Cương từ trong ô ra, đặt bài vị của Hàn Cương vào trong phòng, đốt hương đốt nến.

      Hạng Vân Độc biết niệm kinh, con ma như A Kiều lại càng , tải cái app chuyên niệm Địa Tạng Kinh về. Địa Tạng Kinh có tác dụng siêu độ.

      Nhân lúc Hạng Vân Độc chú ý, A Kiều đặt cành liễu mà Liễu Vạn Thanh cho phía sau bài vị.

      Hai mảnh tàn hồn vốn thể dung hợp nhưng có cành liễu ngàn năm trấn an, dần dần lại có thể hòa lại làm , tụ lại thành bóng dáng của Hàn Cương. Tuy bóng dáng kia vẫn còn mờ nhạt nhưng bắt đầu thành hình, nhìn ra được trước khi chết ta bị người khác tra tấn, thần trí của hồn phách ràng.

      Hai mảnh hồn vừa hòa làm , A Kiều ngửi thấy mùi bùn đất nồng hơn, ràng là nước người Hàn Cương phải nước mưa, trong miệng và mũi của ta tràn ngập nước bùn.
      Last edited: 20/9/20
      Tô Đát Kỷ, Alice Huynh, hayley7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :