Định Mệnh - Cập Nhật - Daisy K (Zoey Q)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Zoey Q

      Zoey Q New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      Chương 4: Bắt đầu​
      Xe tới trạm lúc gần 4 giờ sáng, Trâm vừa bước xuống xe khí se lạnh ập đến, chẳng mấy chốc đánh tan hơi ấm còn sót lại người. Kéo chiếc vali nặng nề băng qua con đường vắng, giờ này ven đường cũng chỉ còn vài bóng người qua lại để chờ người nhà đến đón. Trâm ngồi xuống dãy ghế chờ xe buýt đối diện với trạm xe, nhìn từng chiếc lá rụng theo cơn gió thổi bay qua dưới chân mình. Cách đây hơn nửa tiếng trước, gọi điện cho Hai báo mình sắp tới nơi, đầu dây bên kia lại là mẹ nhấc máy. Điều làm Trâm băn khoăn phải người nhận điện thoại là ai, mà chính là điều kỳ lạ xảy ra với và những thanh kỳ quái phát ra từ đầu dây bên kia. Giờ khi Trâm nhớ lại khiến nghi hoặc thôi…
      “Tút… tút…”.
      Tiếng chuông điện thoại reo hồi lâu vẫn thấy nhấc máy, Trâm nghĩ chắc vẫn còn ngủ say, dù sao giờ này thời gian cũng quá khuya rồi. Vừa tính cúp máy để gọi sang bên mẹ nhờ đánh thức ảnh giùm đầu dây bên kia được kết nối, thấy vậy Trâm liền cất tiếng gọi mình.

      “Alo… Alo… Hai” trai trả lời , nhưng thay vào đó là những thanh hỗn tạp vang lên, nghe như thể là tiếng “rè rè” được phát ra từ chiếc tivi đời cũ sau khi kết thúc chương trình trong ngày. thầm nghĩ, giờ này Hai còn xem tivi sao? Nhưng dù có xem chăng nữa vì sao lại trả lời? Trâm cất tiếng gọi thêm lần nữa.

      " Hai… Trâm nè, em sắp đến trạm xe rồi”.

      Lần này đợi đầu dây bên kia trả lời, nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên ở đầu dây bên kia. Tiếng cười ấy ngày càng lớn dần hòa lẫn là tiếng thanh cửa sổ va đập mạnh vào tường khi gió thổi. Từng cơn gió thổi rít qua những phiến lá cây xào xạc nghe như tiếng phụ nữ khóc than chứa đầy ai oán, xua tan gian tĩnh lặng.

      “Giờ này mà Hai còn xem phim kinh dị à? Nhưng hơn ba giờ sáng rồi, khuya thế này còn đài nào chiếu phim nữa chứ?” suy nghĩ.

      Nhà Trâm thuộc loại gia đình khá giả trong thôn nên việc có được chiếc tivi để xem tin tức cũng là vượt quá khả năng của gia đình, chứ đừng đến việc phải mua đầu đĩa gì đó để xem phim. Mà tại, tivi trong nhà cũng được người chú họ làm ăn ở huyện trong lần ghé thăm gửi tặng cho hai em . Đắm chìm với nhiều câu hỏi trong đầu, Trâm chợt giật mình khi nghe tiếng ai đó vang lên, giọng thào khá khiến nghe người nọ cái gì. Trâm nghĩ, chắc là tiếng của mẹ, nên lên tiếng:

      “Alô, là mẹ hả? hai đâu rồi ạ?” lần nữa ai trả lời, nỗi nghi hoặc ngày lớn. lắng nghe thấy ngoài giọng xì xào là hàng loạt tiếng bước chân của ai đó di chuyển cách nặng nề. Mỗi bước người đó đều phát ra thanh “soàn soạt” như kéo lê sàn nhà thứ gì đó. nhìn xuống điện thoại để xác định mình có gọi nhầm số cho ai đó , nhưng màn hình vẫn hiển thị dòng chữ Hai được kết nối”. Đưa điện thoại lên tai để nghe lần nữa thanh ấy còn, còn cảm thấy rất nghi hoặc đầu dây bên kia giọng mẹ lên tiếng:

      “Khụ… khụ… Trâm hả? Con sắp tới trạm xe chưa?” Nghe giọng mẹ hơi khàn khàn, chắc có lẽ hồi sáng dầm mưa nên bệnh cảm trở nặng rồi. trả lời:

      “Dạ, Con sắp đến rồi, mẹ chuẩn bị ra rước con ? Mà ảnh còn ngủ hay sao mà bắt máy vậy ạ?”

      “Đâu có, thằng Hai nãy vừa dắt xe rồi, nó biết con sắp về nên từ tối đến giờ có ngủ được miếng nào đâu. Nó , sợ ngủ quên lại để con đứng đó mình an tâm. Vừa nãy còn coi đồng hồ bảo là Trâm sắp đến rồi, con chạy ra đó đón nó luôn.” Giọng mẹ hơi mệt mỏi trả lời.

      “Con biết rồi, mà mẹ uống thuốc chưa đấy, mẹ bắt đầu ho rồi kìa?” Trâm lên tiếng chất vấn, vì biết mẹ chỉ khi nào bệnh trở nặng mới miễn cưỡng uống thuốc, còn cứ để bệnh tự nhiên khỏi.

      sao, chỉ cảm lặt vặt chút là khỏi, lát nữa mẹ pha ly trà gừng uống giải cảm, con đừng lo”. Biết mẹ cho qua chuyện nhưng cũng vạch trần. Ngẫm nghĩ chút, Trâm quyết định dò hỏi chuyện vì sao bắt về nhà gấp như thế.

      “Mẹ, nhà xảy ra chuyện gì hả?” hỏi khẽ.

      Giọng mẹ khó hiểu trả lời “Chuyện gì là chuyện gì?”.

      chuyện mẹ bắt con về gấp đó?” ngạc nhiên hỏi lại.

      Mẹ ngập ngừng lúc rồi “Thôi con về , có gì mà gấp gáp đến nỗi ngồi xe mà thế này”.

      Biết thể nào hỏi thêm được gì nữa, đành miễn cưỡng “Thôi được rồi, đợt này còn mấy ngày nữa trường nghỉ hè, cũng may là con còn thi gì nên sẵn dịp này ở lại nhà thêm ít bữa. Hồi nãy con vừa mới gọi cho Chú Hòa xin nghỉ mấy ngày ở quán rồi.”

      “Ừ, Được… Được… Con nhớ chú ý chút. Đêm khuya cũng đừng đứng chỗ vắng quá, nghe chưa.” Nghe giọng mẹ vui vẻ đồng ý, khiến Trâm cũng muốn hỏi lại những chuyện kỳ lạ lúc nãy. sau khi học xong Đại Học quyết định trở về thôn làm việc, muốn ở gần chăm sóc cho cha mẹ nhiều hơn, chọn phát triển nghiệp thành phố. Dù biết cha mẹ giờ cũng khác xưa nhưng chưa bao giờ Trâm hết lo lắng, chỉ sợ mẹ bắt về nhà như những đứa con khác trong thôn, khí gia đình quay trở về lúc quyết định học xa nhà. Khẽ thở dài, giờ cũng chợp mắt được nên muốn trò chuyện với mẹ thêm chút nữa.

      “Dạ, mẹ đừng lo. Con ngồi ngay bến xe buýt đối diện trạm xe, có tới cũng dễ nhìn thấy con.” Trâm .

      Đột nhiên mẹ im lặng, thanh bên đầu dây yên tĩnh hơn bao giờ hết. bực bội nghĩ “ biết hôm nay ra ngoài có coi ngày mà sao tất cả việc kỳ lạ trước đến nay đều tập trung ngày vậy?” Tuy vừa nghĩ thế, nhưng cũng quên chú ý lắng nghe đầu dây bên kia có chuyện gì. ngoài dự đoán của , tiếng khúc khích đó lại vang lên, nó quá lớn nhưng thanh đó cứ xộc thẳng vào óc khiến vô cùng khó chịu. Bỗng dưng Trâm cảm thấy mình điều khiển được những cơ mặt, muốn cười theo giọng điệu vang lên ở đầu dây bên kia.

      “Khúc khích… Khằng khặc…”.

      Giọng ngày to dần, khiến mọi người xe lần nữa tỉnh dậy. Thấy chuyện điện thoại, lúc đầu ai để ý đến nhưng dần dần tiếng cười của Trâm làm mọi người đều hoảng sợ. Nó cứ the thé làm người nghe chói tai vô cùng, có người xe chịu nổi mà chạy lại gần, quát lớn:

      “Im ngay, đánh thức mọi người đấy” Người đàn ông trung niên thấy quan tâm đến lời của mình, liền giơ tay xoay người lại. Bỗng nhiên, ông ta giật mình. Miệng Trâm mở rộng hết cỡ lộ ra hàm răng trắng sáng, đôi mắt vô hồn tiêu cự hướng về phía ông ta. Tiếng cười càng trở nên phấn khích và đầy ma mị, mặc cho mọi người xe rùng mình ớn lạnh khi nhìn thấy . Trâm cứ cười mãi, cười mãi mặc cho những thanh phát ra như muốn xé tan cuống họng mình.

      “Leng keng… Leng keng… Leng keng…”.

      Tiếng chuông lanh lảnh biết từ đâu vang vọng, lần nữa lại xua tan bầu màn đêm yên tĩnh. gian dường như im lặng, chỉ có tiếng chuông vang lên từng hồi cùng với tiếng cười ngày dần của . Đến khi mọi thứ chấm dứt, tiếng chuông cũng dần dần mất . Trâm ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh, như thể hiểu vì sao tất cả mọi người đều chăm chú nhìn như vậy.

      “Có chuyện gì hả? Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?” Trâm hỏi.

      Người đàn ông khi nãy xoay lưng lại, lên tiếng “ nhớ gì hết hả?” Ông ta chăm chú quan sát lúc lâu rồi mới tiếp “ lúc nãy cười ghê lắm, giọng cười nghe khá ấn tượng đấy, bình thường cũng hay cười như thế à?”

      “Gì cơ?” nhìn ông ta hoang mang, khó hiểu hỏi lại.

      “Tôi nãy cười ghê lắm, cứ như bị điên vậy. Tất cả mọi người xe đều chứng kiến điều đó” Ông ta lặp lại trong bực dọc.

      Trâm ngước nhìn mọi người xung quanh để tìm nhân chứng cho lời của ông ta, mặt của tất cả mọi người đều hoang mang và dè chừng nhìn . gì thêm, người đàn ông “Hừ” tiếng rồi quay trở về chỗ mình, để mặc ngồi đó trong khó hiểu.

      Cách đó xa, chàng thanh niên đeo chuông bạc vẫn chăm chú quan sát từ đầu đến cuối. biết nghĩ gì, ta đưa mắt quan sát người phụ nữ tiếp cận Trâm lúc nãy, thấy tay bà ta cầm sợi chỉ đỏ quấn ngang thân con búp bê, dường như mọi chuyện nãy giờ xảy ra xe ảnh hưởng đến công việc của mình.

      nhếch mép cười, rồi khẽ :

      “Chà, thú vị rồi đây. Xem ra đợt này phải tính sổ lớn với ông ta rồi”.
      mattroiden2810 thích bài này.

    2. Zoey Q

      Zoey Q New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5

      Chương 5: Gặp Mặt

      Trâm ngồi hàng ghế ngồi chờ xe buýt, ngắm nhìn những chiếc lá được cơn gió cuốn bay là đà mặt đường. Thế nhưng, những chiếc lá ấy vẫn thể nào thu hút được chú ý của Trâm , vì vẫn ngừng nhớ đến tất cả việc xảy ra chuyến xe buýt vào tối hôm nay. linh cảm mơ hồ, dường như có chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra với mình, nỗi hoang mang, lo sợ bủa vây lấy Trâm . ước gì tất cả thứ mình chứng kiến chẳng qua là do ngủ đủ giấc trong đợt thi vừa rồi, nên việc nhìn thấy ảo giác là chuyện rất bình thường. Chứ làm sao đời này tồn tại cái gọi là ma quỷ được chứ.

      Trâm thở dài, ngẫm nghĩ chút rồi bật cười vu vơ.


      “Từ lúc đặt chân lên chuyến xe này, số lần mình thở dài hơi bị nhiều quá rồi, khéo thành bà già mất thôi.” .

      suy nghĩ nữa, Trâm ngước nhìn lên phía con đường hướng về nhà mình. Trong gian tĩnh mịch hòa lẫn cái khí lạnh lẽo vào ban đêm khiến con đường càng trông u, ẩm ướt. Nhìn từ xa con đường phút chốc như biến thành con đường hầm dài bất tận, may lỡ bước vào biết chuyện gì xảy ra trong gian tăm tối ấy. Tự hỏi khi nào Hai tới đây đón mình bất chợt từ phía bên hướng ngược lại, Trâm nghe thấy có tiếng đùa giỡn của cả nhóm người thanh niên.

      “Huýttttt… em… đâu vậy, lên xe chở em nè”. Nhóm thanh niên cười to kèm theo những tiếng huýt sáo kéo dài.

      Trâm quay đầu lại để tìm nơi phát ra tiếng ấy nhìn thấy nhóm thanh niên có độ tuổi trạc gần với . Nhóm năm người ăn mặc theo kiểu dân chơi, đầu tóc được vuốt keo dựng đứng. Có vài thanh niên miệng còn ngậm điếu thuốc còn cháy dở, thi thoảng rít hơi dài rồi phà vào khí làn khói trắng mờ. Dưới ánh đèn đường chập chờn chiếu xuyên qua làn khói mỏng manh, khiến gian từ tĩnh mịch có thêm chút gì đó ma mị.

      Trâm quan sát nhóm người biết từ đâu đến, cậu thanh niên dẫn đầu ngồi chiếc xe mô tô phân khối lớn, tay nắm chặt tay ga vặn bô liên tục khiến xung quanh khu vực chỗ ngồi trở nên ồn ào, náo nhiệt. Đứng cách Trâm khoảng nửa thước, dưới ánh đèn đường làm nổi bật làn da màu nâu sậm, gương mặt góc cạnh cùng đôi mắt hơi nhếch lên tạo cảm giác người thanh niên này có gì đó rất mấy thiện lương. Hơn hết, Trâm chú ý thấy mặt cậu ta có vết sẹo dài kéo từ má trái đến tận dưới cằm. đoán có thể là trong cuộc ẩu đả nào đó khiến cậu ta mới để vết sẹo đáng sợ như thế.

      Trong lòng Trâm rất hoảng sợ nhưng gương mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. vươn mắt nhìn ra xung quanh tìm kiếm bóng dáng người nào đó có thể giúp đỡ mình thoát ra tình cảnh này. Nhưng giờ, cách trời sáng còn khá lâu nên xung quanh chỉ còn vài người ở trạm xe đối diện cũng chờ người thân đến đón. hy vọng ai đó trong những người ấy chú ý đến và có thể tới giúp giải vây khỏi nhóm thanh niên xa lạ này.

      Cảm thấy hơi chút yên tâm nhưng Trâm cũng quên nâng cao cảnh giác. Nhìn lại nhóm người này Trâm cũng biết phải là người đứng đắn đàng hoàng. Lúc tối nghe mẹ có dặn phải cẩn thận với bọn trộm cướp, nên đoán chắc trong lời mẹ có thể là về nhóm người này. Thấy trả lời, bọn chúng cũng để tâm mà vẫn tiếp tục cất tiếng với giọng điệu trêu ghẹo.

      em, xinh đẹp thế hay là theo bọn , bảo đảm bọn đưa em đến nơi cực thích”. xong cậu ta còn quên nháy mắt với , để lộ hàm răng xỉn vàng do lâu ngày hút thuốc. Trâm tuy vẫn còn hơi sợ nhưng thấy rất buồn cười: “Kiểu sến súa như thế này mà cũng muốn chọc ghẹo nhà lành à.” thầm cười trong lòng.

      giờ, Trâm hay gặp tình trạng như thế nhưng ít nhiều cũng có vài lần trong đời bị trêu chọc khi vừa mới bước chân lên thành phố. Do gương mặt Trâm khá xinh xắn, đôi mắt to tròn cùng má lúm đồng tiền khiến mỗi lần cười lên gương mặt vô cùng tỏa sáng rất hấp dẫn người đối diện. Tuy ở vùng thôn quê nghèo khó nhưng Trâm lại may mắn sở hữu nước da trắng mịn màng, dù hằng ngày cùng mẹ ra đồng để chăm sóc việc đồng áng. Vì thế, từ khi bắt đầu làm thêm đến nay đoạn đường về nhà vào ban đêm thi thoảng cũng xuất dân chị, chuyên chặn các về ban đêm để giở thói lưu manh. Mỗi lần về trễ cũng đều chọn con đường khác đông người để trở về, tuy hơi xa nhưng được cái an toàn.

      đâu, tôi quen mấy người?” ngước mặt lên nhìn thẳng vào người phát ra tiếng với giọng điệu bình tĩnh.

      “Trước lạ sau quen, với bọn , đảm bảo thiếu trò vui cho em đâu”. Vừa dứt lời tràng huýt gió kéo dài hưởng ứng từ nhóm người thanh niên phía sau. Người vừa như tìm được khích lệ, cậu ta tiến tới gần đến Trâm , vươn tay ra muốn vuốt lên mặt , nhưng Trâm vẫn kịp thời né được.

      “Tôi thích với người lạ, với lại bạn trai tôi sắp quay lại rồi. ta giỏi võ lắm đấy, mấy khôn hồn nên nhanh chóng rời khỏi đây ”. Cau mày tỏ vẻ khó chịu, Trâm đưa tay vào trong túi áo khoác lấy ra chiếc điện thoại, cố giả vờ như thể gọi điện thoại cho người bạn trai ấy. Trong lòng lo lắng thôi từ xa nghe thấy tiếng bước chân vọng lại. Ngước mắt nhìn lên, Trâm bắt gặp bóng dáng người đàn ông về phía mình. ta trông rất cao lớn, thân hình cân đối như người mẫu, bên ngoài chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jean ôm sát đôi chân thon gầy, nhưng lại hữu lực.

      thở phào nhõm, cậu thanh niên để tâm người đàn ông ấy về phía mình, cậy vừa cười vừa tiếp:

      ấy em cứ với bọn trước, chừng nào bạn trai của em đến cho người đưa theo với em. Thế nào?”.

      cần, bạn trai tôi tới rồi”. Vừa dứt lời, Trâm liền đứng dậy chạy ngay đến chỗ người đàn ông ấy. Do trời khá tối, nên chưa kịp nhìn thấy mặt người đàn ông kia như thế nào, Trâm vội vàng đưa tay mình ra khoác vào cánh tay người nọ để chứng minh điều rằng thực có bạn trai theo cùng. Lần đầu tiên trong đời, dùng giọng điệu nũng nịu để chuyện với người con trai, nó khiến cảm thấy ngượng ngùng:

      “Sao đâu lâu quá vậy, em ngồi chờ tự nhiên mấy này ở đâu ra chạy lại muốn đưa em chơi. Em sợ lắm”. Nắm chặt tay người đàn ông, Trâm cố gắng để cho người nọ có thể hiểu được ám hiệu của mình, mặt giờ đây mang vẻ sợ sệt, lo lắng. Chờ hồi lâu thấy người này lên tiếng, đám thanh niên càng khẳng định được Trâm chỉ cố tìm cách lừa mình. Lúc này, giọng thanh niên ở chiếc xe phía sau cất tiếng :

      “Ê, việc này liên quan đến chú, khôn hồn ra chỗ khác chơi, đừng cố làm ra vẻ hùng cứu mỹ nhân, bằng ….”. chờ thanh niên hết, người đàn ông với giọng trầm khàn nhưng lại rất có uy lực:

      “Bằng sao? Mấy cậu làm gì?”. Người đàn ông đó vừa , vừa đưa đôi mắt nhìn lượt đám thanh niên choi choi cố thị uy với mình. Ánh mắt ta rất bình thản nhưng lại khiến cho người đối diện cảm giác được đe dọa khủng khiếp.

      Bất giác, người thanh niên nọ sững người. Dường như cậu ta cảm nhận được rằng người đàn ông này dễ gì có thể đụng vào. Nhưng nếu im lặng có động thái gì lại mất mặt với em trong nhóm. Phun bãi nước bọt ra đường, cậu ta chỉ tay vào người đàn ông với giọng điệu cợt nhả:

      “Ông già, thấy ông lớn tuổi chịu nổi gậy của tụi tôi đâu. Hôm nay tâm trạng tôi tốt, biết chuyện ông nên biến khỏi chỗ này, lại hối hận vì sao lỡ dại dây vào tụi này.”

      Thấy đám người thanh niên dễ dàng bỏ qua, trái lại có hướng sử dụng bạo lực khiến cho Trâm trở nên lo sợ. Lỡ như may có chuyện xảy ra cảm thấy có lỗi khi lôi kéo người này vào cuộc, nhưng nếu làm vậy biết làm cách nào có thể thoát khỏi đám người này. Ngước lên nhìn người đàn ông để xem phản ứng của ta, mới phát tướng mạo của người này khiến ngạc nhiên.

      Bề ngoài trông có vẻ hơn Trâm khoảng mười mấy tuổi, nhưng tướng tá cao ráo, rất đẹp trai. Thân hình cân đối và săn chắc, xem ra người này rất chú trọng việc tập luyện thể hình. Hơn hết, ta có làn da trắng mịn màng thậm chí có phần nhỉnh hơn cả Trâm , thế nhưng làn da ấy lại hoàn toàn khiến cho mất vẻ nam tính. Gương mặt thon dài thanh tú, làn môi mỏng mím khiến cho nụ cười môi như có như tạo cho cảm giác rất ung dung, bình thản. Tuy vậy, điều khiến chú ý nhiều hơn phải vì vẻ bề ngoài quá đỗi bắt mắt mà chính là đôi mắt đầy ma mị và hấp dẫn. Nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm, Trâm cảm giác dường như chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp mà thể hiểu được, bi thương chua xót biết từ đâu lan tỏa khắp lòng . đợi Trâm lấy lại tinh thần, giọng điệu bình thản, nhàng ấy lại vang lên khiến bừng tỉnh và cảm thấy rất xấu hổ vì tình trạng thất thần của mình. ta :

      “Tôi đấy sao? Phải có người ở lại để dạy mấy cậu hiểu việc rủ bạn người khác chơi là điều nên. Tôi đúng nào?”.

      quan tâm đến ngạc nhiên của đám người đứng trước mặt, ta từng chút, từng chút về phía nhóm người thanh niên đứng. Tiếng đôi giày da dưới chân người đàn ông phát ra trong đêm tối nghe như thanh của tiếng trống được người nào đó đánh lên, vang vọng khắp vùng.

      góc tối cách chỗ Trâm đứng chừng chục mét, khuất sau những tán lá cây có người phụ nữ đứng đó quan sát hết thảy mọi việc xảy ra từ phía bên này. Bà ta nở nụ cười hết sức ghê rợn…
      mattroiden2810 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :