1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Tuần này lịch của mình hơi kín nên chắc chỉ đăng hai chương thôi, T6 mới gặp lại
      Chương 41

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lục tổng cúi đầu, từ tốn bóc tôm.

      Ngón tay thon dài, khớp xương ràng, phản chiếu chút ánh đèn của phòng ăn, rất đẹp.

      Nhưng Lục Cảnh theo sau trợ lý Trương lại muốn điên rồi.

      Đại ca nhà mình có khi nào bóc tôm cho người khác đâu?

      Mà kể cả Lục tổng có muốn ăn tôm cũng ghét bỏ việc bóc tôm quá phiền toái, chỉ ăn tôm bóc sẵn thôi!

      “Đại ca!” chàng cảm thấy hình như đại ca nhà mình vừa bị ai nhập rồi, thế là ngồi cạnh Lục Chinh dò xét, đánh giá Lục Chinh từ xuống dưới. Thấy Lục Chinh ngẩng đầu lên, nhìn cũng chả buồn nhìn thằng em lấy cái, lạnh lùng “Hử?” tiếng, rồi lại tiếp tục đem toàn bộ lực chú ý dồn lên nghiệp bóc tôm đầy vĩ đại kia.

      Ngón tay rất linh hoạt, nhàng nắm đầu tôm, uốn éo, rồi ngón tay thon dài lại chuyển xuống dưới...Dù sao, trong mắt Lục Cảnh, đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông bóc tôm còn bóc ra được cảnh đẹp. chàng có chút dám tin, còn Trần Hi ngồi bên cạnh lại thấy ngượng ngùng.

      “Lục Chinh, em có thể tự bóc được.” che cái miệng , nhai hết tôm trong miệng, chỉ thấy vô cùng thơm ngon, còn giọng với , “ cũng ăn .”

      “Tôi thích ăn tôm.” Lục Chinh tiện tay để tôm vào trong bát của Trần Hi, thấy cứ ngại ngùng nhìn mình, hình như dám động đũa nữa, nhàn nhạt , “Nhưng tôi thích nhất là bóc tôm cho người khác. Đây là sở thích của tôi.”

      Trông rất bình tĩnh, Trần Hi lên chút hoang mang, suy nghĩ rồi lắc đầu , “ thể như vậy được.” cảm thấy nhất định là vì Lục Chinh muốn chăm sóc mình, giống như là lúc ở Khương gia, mọi người sợ ngại nên ai cũng gắp thức ăn cho , thế là che lại bát của mình, lắc đầu, “Em tự làm được mà.”

      hiếm khi được ăn tôm ngon như thế này.

      Bởi vì tôm rất đắt, trước giờ trong nhà mua nổi.

      Ông ngoại tuy là có lòng muốn cho cuộc sống tốt hơn chút, nhưng trong nhà có tiền.

      Đây đúng là chuyện rất kỳ lạ, cho dù ông ngoại có cố gắng cỡ nào, Trần Hi biết hết, thi thoảng ông ngoại nhận thêm được ít tiền thưởng, mỗi khi cho rằng hôm đó ngày tốt lành y rằng trong nhà xảy ra chuyện gì đó. Ví dụ như ống nước bị vỡ làm ngập nhà hàng xóm tầng dưới, phải đền tiền sửa lại nhà cho người ta, hoặc là đường gặp phải ăn trộm, đủ loại chuyện kỳ quái, khiến nhà lại rơi vào cảnh nghèo khó.

      Thời thơ ấu, Trần Hi hiểu khi ông ngoại im lặng, nhìn mình đầy áy náy là vì sao.

      Nhưng tới khi lớn lên, Trần Hi mới hiểu mọi chuyện.

      Ngũ tệ tam khuyết (1), ông do kiêng dè tiết lộ thiên cơ nên sau đó phải nhận hậu quả.

      Lúc đó, ông ngoại từng muốn nhờ gia đình khá giả hơn nhận nuôi , nhưng muốn.

      tình nguyện sống tiếp cuộc sống nghèo khó với ông ngoại, bảo vệ ông lão từng trải qua biết bao cực khổ, mất hết tất cả, giờ ông chỉ còn mình . thà rằng gia đình mình nghèo khó, cái gì cũng ăn nổi, chứ muốn ông ngoại rời xa mình.

      Nhưng bây giờ, ngồi trong biệt thự kim bích huy hoàng, ăn những món ăn ngon trước giờ được ăn, tiếc là ông ngoại chẳng còn nữa.

      Trần Hi vội vàng cúi đầu, cố nén chua xót trong mắt, muốn rơi nước mắt trong nhà người khác, làm người ta vui, hoặc dùng nỗi khổ của mình để khiến người khác đồng cảm. chỉ chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu lên, quay sang giọng với Lục Chinh: “Em tự làm được.”

      Lúc nãy đúng là ngại dám động đũa bàn ăn, chỉ cắm đầu ăn mấy món trước mặt, dám vươn đũa gắp mấy món ở xa. Nhưng trong ánh mắt im lặng của Lục Chinh, Trần Hi lấy hết can đảm vươn tay ra, gắp miếng thịt bò hầm ở xa hơn chút, rồi đặt vào bát mình.

      Lục Cảnh vừa mới oán thầm câu, bị bầu khí giữa Trần Hi và Lục Chinh làm cho đơ người, nhìn rồi lại nhịn được liếc sang nhìn Lục Chinh.

      “Đại ca?” chàng cảm thấy từ sau khi Lục Chinh mang Trần Hi về đây, cả người hoàn toàn thay đổi.

      người đàn ông lạnh lùng tới nỗi gần như có chút tình cảm con người nào, dường như dịu dàng hơn chút.

      “Lo ăn cơm .” Lục Chinh đúng là bóc tôm nữa, ngược lại còn im lặng đứng dậy, gắp từng món ở xa hơn kia đặt vào bát Trần Hi. nhìn Trần Hi ăn cơm, bộ dạng ấy bị bao phủ bởi bầu khí im lặng đầy kỳ lạ. đan tay, đặt dưới cằm, bản thân cũng ăn cơm mà chỉ nhìn Trần Hi ăn.

      ăn cái gì cũng rất thơm ngọt, có thể nhìn thấy hạnh phúc toát ra từ đôi mắt xinh đẹp vui vẻ kia. Nhưng từ đôi mắt đen ấy, Lục Chinh còn thấy được nhiều thứ khác, bé này mỗi khi được ăn món mới, trong mắt đều ngập tràn ngạc nhiên, vui sướng, mới mẻ.

      Bởi vì chưa ăn những món này bao giờ.

      Tại sao chưa ăn bao giờ?

      làm thêm chút bánh kem.” Lục Chinh cúi đầu nhấp ngụm vang đỏ, quay đầu lạnh lùng với người làm đứng đằng sau.

      hơi dừng, liếc mắt nhìn Trần Hi cái, “Nướng thêm chút bánh quy nữa.”

      Người làm kinh ngạc nhìn Lục Chinh, người bao giờ thích đồ ngọt, nhưng hỏi thêm, xoay người làm.

      “Ăn nhiều chút. Trong nhà thưa người, ăn hỏng.” Thấy Lục Chinh tựa lưng vào ghế ngồi, thưởng thức ly rượu đỏ trong tay, đôi mắt nặng nề rơi người chìm đắm trong bữa ăn hạnh phúc, Lục Cảnh hiểu sao lại bị ánh mắt hung dữ kia lia tới. chàng đột nhiên rùng mình cái, nhưng vẫn đẩy món gà Cung Bảo trước mặt mình về phía đó...Gần đây chàng phải hát nên cần bảo vệ cổ họng, chút đạo đức nghề nghiệp này Lục Cảnh vẫn phải có.

      * món gà Cung Bảo xuất phát từ Tứ Xuyên, có vị cay.

      Thấy Trần Hi ngẩng đầu bối rối nhìn ba người đàn ông bàn cơm, đột nhiên lau miệng, có chút ngại ngùng, Lục Cảnh cười theo.

      “Con xinh đẹp ăn như thế ra cũng rất đáng ... Á!” chàng theo thói quen, vừa mới buông thả bị trợ lý Trương đá cho phát vào cẳng chân.

      Thấy trợ lý Trương ngầm ra hiệu cho mình, Lục Cảnh yên lặng nhịn xuống.

      “Em ngờ mọi người ăn xong rồi. ra em cũng ăn no rồi.” Trần Hi cẩn thận đưa tay sờ bụng dưới gầm bàn, mặt đỏ lên, rất có nề nếp mà , “Em phải người tham ăn đâu.” Gương mặt tinh xảo, gò má dưới làn tóc đen còn mang theo vẻ hây hây đỏ, nghiêm túc mình phải người tham ăn, dáng vẻ đó đúng thực mang theo vẻ ngây thơ đáng của người thiếu nữ. Lục Cảnh nhìn bé đơn thuần như thế khỏi muốn mỉm cười, nhưng mà nghĩ tới cú đạp của trợ lý Trương, chàng lại vội kìm lại, đưa cái bánh bao đậu đỏ béo tròn cho Trần Hi.

      “Nếm thử bánh bao đậu đỏ này .”

      Trợ lý Trương trợn mắt, bắt đầu ăn gì đó, quyết định qua tâm tới tên nhị thiếu ngớ ngẩn này nữa.

      Nhìn ánh mắt lạnh băng của Lục tổng mà xem, ràng vị trí nam phụ sắp bay...

      “Cảm ơn .” Trần Hi đưa hai tay nhận lấy, nâng cái bánh bao trắng trẻo, thử cắn miếng , hai mắt bỗng mở to.

      Dáng vẻ gặm bánh bao như con thú , hồn nhiên giản dị, nhìn ăn bỗng thấy bánh bao đậu rất ngon miệng. Lục Cảnh nghĩ món bánh bao đậu hay xuất bàn ăn lại ngon tới vậy, nhưng Trần Hi lại ăn rất ngon lành, cũng khỏi mỉm cười, cầm cái ăn.

      Hình như chàng nghe thấy trợ lý Trương ngồi bên cạnh vừa thở dài cái, nhưng cũng để ý lắm. Ngược lại còn thấy khí bàn ăn hôm nay tệ, thế là cười với Lục Chinh: “Đại ca, sau này thường xuyên mời Trần Hi tới nhà mình ăn cơm .”

      Trước kia chỉ có mình ngồi ăn với Lục Chinh, mỗi ngày Nhị thiếu ăn đều thấy đau dạ dày.

      bàn cơm vẫn phải có bé đáng như này mới đúng.

      “Lục Cảnh hiếm khi mời ai. Sau này em phải thường xuyên đến đây.” Lục Chinh liếc mắt nhìn Lục Cảnh cái, nhàng với Trần Hi.

      Trần Hi hơi do dự, cứ ngậm bánh bao, ngơ ngác nhìn Lục Chinh.

      “Bởi vì em phải luôn bảo vệ tôi.” Lục Chinh từ tốn .

      muốn thuê em trong bao lâu?” Trần Hi thấy đây hình như là việc lớn lâu dài, lập tức thấy lòng kích động hẳn, nhưng vẫn kìm nén niềm vui trong lòng mà hỏi lại.

      “Rất lâu.” Lục Chinh có ý định kỳ hạn cố định, thấy mắt Trần Hi sáng rực lên, hiển nhiên là bằng lòng ở cạnh mình kiếm tiền, nhanh chóng nhếch miệng cười cái, giấu nụ cười khuất sau ly rượu, còn mình cũng cầm cái bánh bao lên ăn.

      cũng thích món này lắm, nhưng mà hôm nay khi thông báo cho biệt thự rằng hôm nay có ghé thăm, người làm dùng bánh bao làm món chính, đây đúng là chuyện tệ. Thấy Trần Hi mặt mày hớn hở, Lục Chinh nhướng mày mỉm cười, lúc người làm bưng canh gà lên, còn bình tĩnh : “Tháng này tăng lương gấp đôi.”

      hào phóng như thế, làm người làm hai mắt sáng lên, vội vàng cảm ơn, lúc làm bánh quy càng chú ý hơn.

      Trợ lý Trương lặng lẽ liếc mắt nhìn Lục Chinh cái, rồi lại nhìn Trần Hi đầy trầm tư.

      Chẳng lẽ sau này muốn tăng lương... Đều phải thông qua bé này à?

      Xem ra phải lấy lòng nhiều rồi.

      Ngay khi ta trong đầu ta suy nghĩ làm thế nào để lấy lòng bé học cấp ba, nhà ăn vô cùng yên tĩnh chợt truyền tới tiếng động từ cửa biệt thự, người làm nhanh chóng tới mở bộ đàm, biết gì đó, lúc quay lại đứng trước mặt Lục Chinh, mặt đều là bất ngờ lẫn ngạc nhiên, giọng với Lục Chinh, “Lục tổng, là Cục Công An.”

      ấy cảm thấy Lục tổng nhà mình là người luôn tuân thủ pháp luật, giống người phải vào ngồi xổm trong cục cảnh sát. bàn ăn đột nhiên tĩnh lặng, ánh mắt Lục Cảnh và trợ lý Trương đều dừng Trần Hi ngơ ngác sững sờ lúc, rồi mới dời .

      Hay là có người qua đường chính nghĩa nào đó quen nhìn Lục tổng lừa bé nên báo cảnh sát.

      “Mời bọn họ vào.” Lục Chinh nhíu mày .

      Chẳng lẽ tìm là vì vụ tai nạn xe cộ kia?

      Trong lòng mang chút nghi ngờ, Lục Chinh mặt đổi sắc đứng dậy ra phòng khách.

      tay đút túi, quần tây dáng thụng khoe khóe đôi chân thẳng tắp cường tráng, áo sơ mi chưa cài cúc gọn gàng, cơ ngực hững hờ dưới lớp áo. Lúc ra, hai người trẻ tuổi với khuôn mặt nghiêm túc đợi ở cửa đều vô thức nhìn cái, rồi dời ánh mắt về phía bé mềm mại đáng , rụt rè theo sau.

      Dáng người thó, trắng nõn mềm mại, gương mặt ấy đẹp tới nỗi như tỏa ánh hào quang.

      Mềm mại lo sợ như vậy, nhưng hiểu sao lại có khí chất rất hợp với người đàn ông cao lớn lạnh lẽo đằng trước.

      Lục Chinh quay đầu, đối diện với nụ cười ngại ngùng của Trần Hi.

      “Lục Chinh, em, em cùng .”

      (1) Ngũ tệ tam khuyết, cái này liên quan đến phép số học. Ngũ tệ là: quan, quả, , độc, tàn. Tam khuyết là: tài, mệnh, quyền. Thế giới này có quy luật riêng của nó, kẻ nào do thám bí mật của thiên giới và thay đổi quy luật vạn vật bị trời trừng phạt. Bói bằng Kinh Dịch kết hợp với xem bói thực chất là do thám bí mật của trời (nhìn trộm Thiên Cơ), bị trời phạt, hơn nữa việc này rất tốn thời gian và công sức của thầy tướng số.

      Giờ giải nghĩa Ngũ tệ tam khuyết là gì:

      Ngũ tệ: già vợ gọi là quan, già chồng là quả, già mà có con gọi là độc, trẻ mất cha mẹ gọi là , tàn ở đây là tàn tật. Nếu như mất chồng mất vợ cũng tính là quan, quả, giờ hay gọi là góa vợ, góa phụ.

      Tam khuyết là: phúc, lộc thọ, hay hơn là tiền, tài, mệnh.

      +Tài: cả đời có nhiều tiền, tiền mà nhiều chắc chắn gặp chuyện may, cần dùng tiền để tránh tai họa (của thay người). Thuộc về những người nghèo.

      + Mệnh: tuổi thọ ngắn, thuộc về người đoản mệnh.

      + Quyền: có nghĩa là thiếu tiền đơn thuần, mà ở đây còn là thiếu phước. Thuộc về người bất hạnh.

      Nguồn: Baidu

      Bánh bao đậu đỏ

      [​IMG]
      Gà Gà Cung Bảo (cung bảo kê đinh)
      [​IMG]
      A fang, Lee Đỗ, Linh Phuong 2189 others thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 42

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lục Chinh gật đầu, nhàng xoa tóc Trần Hi.

      Hàng động này có vẻ khiến thích thú. (─‿‿─)

      giá lầm bầm kháng nghị chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi cạnh Lục Chinh, cố gắng làm vệ sĩ.

      nhận tiền rồi, đương nhiên muốn nghiêm túc làm việc, phải có đạo đức nghề nghiệp.

      Chỉ là đối diện với nghiêm túc giả thành vẻ vệ sĩ kiên cường là hai thanh niên im lặng. Trong đó có người dáng cao gầy, mang vẻ khôi ngô tuấn tú có vẻ muốn lại thôi, còn cố gắng kìm nén ham muốn hỏi rằng bé đối diện liệu thành niên hay chưa, hiềm nghi có khi nào Lục tổng thuê lao động trẻ em chăng.

      Ánh mắt ta nhìn về phía Lục Chinh có vài phần nên lời, hình như còn mang theo chút trách móc. Trong mắt Lục tổng, ánh mắt đó giống như gió mát thổi qua mặt, chả đáng gì, cầm hộp thuốc bên cạnh ném tới trước mặt hai vị cảnh sát, bình tĩnh , “Mời hút thuốc.” Mời nhưng lại hút, mà dựa vào ghế sofa, mang theo vài phần hờ hững, chờ người ta tra hỏi.

      Hai người cảnh sát trẻ tuổi cũng định hút thuốc.

      Cậu trai đẹp trai kia khụ tiếng, rồi giới thiệu với Lục Chinh, “Chào Lục tổng. Chúng tôi là thành viên tổ điều tra trọng án thành phố. Tôi là Vương Nghị, còn đây là phó tổ trưởng của chúng tôi, Đường Tống.” Người ngồi bên cạnh kia nheo mắt nhìn Lục Chinh và Trần Hi, có vẻ nhiều tuổi hơn thanh niên vừa kia chút.

      ta trông chỉ hơn hai mươi nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, có thể thấy ở nơi thi thố nhân tài đầy nghiêm túc như Cục thành phố, mà người này có thể lên chức phó đội trưởng chứng tỏ rất có thực lực. Trần Hi lại thấy thanh niên có hơi quen mắt, nhìn thêm vài lần, thấy ta mặc cảnh phục chính trực trông rất đẹp trai, bộ dạng hơi trầm ngâm.

      Hình như từng gặp ở đâu rồi.

      “Trần Hi?” Sau khi Đường Tống gật đầu chào Lục Chinh, đột nhiên mở miệng hỏi.

      Hai mắt Trần Hi trợn tròn.

      Thấy bộ dạng kinh ngạc đó của , người thanh niên tuấn nghiêm túc mới lên nụ cười nhàn nhạt.

      “Em biết à?” Lục Chinh cúi đầu hỏi Trần Hi.

      Trần Hi cắn chặt răng, nghiêng đầu nhìn Đường Tống lâu, cảm thấy mình chắc chắn lắm, suy nghĩ rất lâu mới từ từ mở to mắt, thăm dò: “ tiểu Đường phải ?”

      Thấy bộ dạng của vẫn chắc, người thanh niên đành cười lên, bất lực : “Mặc dù mười năm gặp, nhưng sao em lại quên mất rồi?” gương mặt tuấn tú cương nghị nở ra nụ cười ôn hòa, ta cười tủm tỉm , “Em quên là trước kia ai dẫn em ăn kẹo bông gòn rồi à?” Nụ cười của ta giống với người lớn trong nhà, có chút từ ái, Lục Chinh tiếp tục nhìn Trần Hi, “Kẹo bông gòn?”

      thay đổi nhiều quá.” Trần Hi vì quên mất đối phương mà thấy hơi ngại, .

      tiểu Đường lúc rất hay mua kẹo bông gòn cho em ăn.” quay sang nghiêm túc giải thích với Lục Chinh.

      Lục tổng mặt trầm , gật đầu rồi yên lặng nhớ kỹ món kẹo bông gòn này.

      “Đường ca, hai người biết nhau à?” Vương Nghị giọng hỏi.

      “Hi Hi trước kia là hàng xóm của tôi.” Đường Tống cảm thấy hôm nay phải lúc thích hợp để ôn chuyện cũ, chỉ bình thản giải thích sơ qua, Trần Hi cũng nhàng gật đầu, cười tươi , “ tiểu Đường trước kia từng ở lầu nhà em. Bọn họ dọn cũng mười mấy năm rồi.”

      Cho nên người mà nhớ là thiếu niên mười mấy năm trước đẹp trai kiêu ngạo, nhưng lúc rời lại thêm mấy phần tối tăm, chứ phải vị cảnh sát giờ mặc cảnh phục trông vô cùng tinh này. Nghĩ như vậy, Trần Hi cảm thấy càng thêm áy náy trong lòng, chợt nghe thấy Đường Tống nhịn được hỏi, “Em vẫn ở số 33 à?”

      “Vâng ạ.”

      “Tòa nhà đó còn nhiều nhà ở nữa đúng ?”

      Đường Tống cười với Trần Hi, “Số 33 lâu đời quá. Nhà gửi chỗ người môi giới mười mấy năm mà còn chưa bán được.” Lúc ta cười mang theo chút hương vị ôn hòa, Trần Hi muốn lại thôi, muốn chuyện bán được hay với chuyện cũ hay mới ra liên quan lắm đâu.

      Nhưng chỉ ngơ ngẩn nhìn Đường Tống lát rồi cụp mắt, giọng , “ ra có thể giữ nó lại.” thêm nữa, đáy mắt Đường Tống lại lên tia mờ mịt, hình như nhớ tới cái gì, ta xua tay , “Chẳng qua chỉ là căn phòng mà thôi.”

      Sau khi ta gặp lại Trần Hi, hình như thấy vui vẻ nên muốn nhớ chuyện trước kia nữa.

      Trần HI ngẫm nghĩ, cảm thấy nên quá nhiều với Đường Tống nên cũng ngậm chặt miệng.

      Vương Nghị thấy bọn họ đều , lúc này mới mở cuốn sổ tay, khách sáo với Lục Chinh, “Lục tổng, mặc dù có chút mạo phạm, nhưng chỗ chúng tôi có vài vấn đề, hy vọng ngài có thể trả lời.”

      .”

      Lục tổng thích nhất là cảnh sát và nhân dân cùng hợp tác, cảm thấy vụ tai nạn giao thông kia, mình có thể với các đại ca cảnh sát trước mắt này vài câu. Nếu bọn họ cảm thấy hứng thú, Lục Chinh thậm chí còn tình nguyện dẫn bọn họ tới trải nghiệm chút uy nghiêm của lệ quỷ.

      Nhưng chuyện mà Vương Nghị ra lại khiến Lục Chinh nhíu mày, bởi vì vấn đề mà Vương Nghị dò hỏi phải là tai nạn giao thông mà là vụ án mạng khác. Nhưng mà hiển nhiên là Lục Chinh cũng tính là kẻ tình nghi, bởi vậy Vương Nghị rất khách sáo với Lục Chinh, nghiêm túc hỏi , “Lục tổng, là như thế này, tôi xin hỏi, từ chiều cho tới nửa đêm hôm qua, luôn ở cạnh Khương tổng phải ?”

      “Ai cơ?”

      “Khương tổng, bất động sản Khương thị.” Vương Nghị ra cái tên làm Trần Hi kinh ngạc.

      Lục Chinh im lặng lát, đôi chân thon dài vắt chéo, kéo Trần Hi lại gần mình, dấu vết lia mắt qua Đường Tống cũng nhíu mày.

      “Đúng vậy.” lời ít ý nhiều, nhưng Vương Nghị lại cười tiếng, tiếp, “Tôi nghe Khương tổng , chiều hôm đó lúc và Khương tổng ở công ty xảy ra tranh cãi với nữ thư ký của ông ấy, vị thư ký kia bị hai người làm cho xấu hổ mà khóc lóc chạy , có phải ?”

      Đôi mắt ta nhìn chằm chằm vào Lục Chinh, Lục tổng cần thiết phải che giấu chuyện này, thấy người làm cẩn thận bưng cà phê ra, đem cả đĩa bánh quy xốp giòn thơm ngọt mà người làm vừa nướng xong nhét vào lòng Trần Hi, bảo ôm ăn, lúc này mới tiếp tục gật đầu, bình tĩnh , “Người ta hôi quá, tôi thích.”

      ...Hèn gì con người ta tức quá phải khóc lóc bỏ chạy.

      Nếu Lục tổng cứ chuyện kiểu này, đối với mấy vị mỹ nữ kia, đả kích lớn cỡ nào.

      Ngay lúc đại mỹ nữ cho rằng mình sắp từ chim sẻ thành phượng hoàng, Lục tổng quất cho câu: hôi quá.

      Vương Nghị co giựt khóe miệng, cho dù có là đại ca cảnh sát nghiêm túc chính trực, cũng ngay giây phút này ta bắt đầu nghi ngờ sâu sắc về thẩm mỹ của Lục tổng.

      Đối với đại mỹ nhân như thế mà cũng có thể như vậy...

      Lục tổng này đại khái nằm ở mức độ ế bằng thực lực rồi.

      chắc chắn sau đó Khương tổng hề ở mình với ấy?” Thấy Lục Chinh kiên nhẫn gật đầu, Vương Nghị lúc này mới lễ phép thở ra, “Xin lỗi Lục tổng, chúng tôi làm theo thông lệ mà thôi.”

      ta hơi do dự, cảm thấy nhất định phải cho Lục tổng mấy chuyện này, từ tốn với Lục tổng, “Đêm hôm qua xảy ra vụ án mạng. Thư ký Lý của Khương tổng phát chết ở trong nhà, nguyên nhân cái chết chưa . Đương nhiên, chũng tôi có ý nghi ngờ Khương tổng.” Tuy là ta vậy, nhưng ánh mắt ngược lại, ràng là cảm thấy Khương tổng và vị nữ thư ký này có quan hệ với nhau...Nhân viên Khương thị ánh mắt Khương tổng nhìn vị nữ thư ký này khang khác...

      Thư ký chết đột ngột trong đêm, đương nhiên nghi phạm đầu tiên chính là Khương tổng có khả năng có quan hệ tình cảm với thư ký tiểu thư kia.

      Nhưng Khương tổng có chứng cứ ngoại phạm đêm qua, cả đêm ông đều ở chung với Lục Chinh của Lục thị, ngoài ra, thứ khiến pháp y sợ hãi hơn là, xác của ta thối rữa đến độ nhận ra, giống như chết từ rất lâu.

      Điều khiến tổ trọng án từng gặp qua vô số án lớn thấy phát rồ là, da cả người thư ký Lý đều thấy đâu, giống như người bị lột sạch da.

      Án mạng hung tàn như vậy thực rất hiếm thấy, cho nên Cục thành phố vô cùng coi trọng, đem vụ án này giao cho tổ trọng án, hy vọng những tinh trong đó có thể phá án.

      Có điều vụ án bây giờ khó giải quyết vô cùng.

      Thư ký Lý cắt đứt liên hệ với người nhà từ lâu, hôm nay bọn họ liên lạc với người thân của nạn nhân cũng thu được bất kỳ manh mối nào, nếu bọn họ vốn nghĩ đây là vụ án giết người vì tình nào đó...Nhưng khiến người ta khó hiểu là, thi thể của thư ký Lý bị phân hủy rất nhiều, ràng đây là bộ dạng khi chết thời gian dài.

      Nhưng bên Khương thị chứng thực, mấy hôm nay thư ký Lý đều làm đều đặn, đúng thời gian...Thậm chí hôm qua còn xảy ra xung đột với Lục tổng Lục thị, bởi vậy bị Khương tổng đuổi việc, đau lòng bỏ chạy. Sai lệch thời gian đó làm người ta nghĩ nát óc cũng ra, rồi lại khiến người ta cảm thấy có thứ đáng sợ nào đó.

      Tiếc rằng nội tình này thích hợp lộ ra cho người ngoài, Vương Nghị khép lại sổ tay, khẽ gật đầu với Lục tổng.

      “Chết rồi?” Lục Chinh nhíu mày, đột nhiên vươn tay kéo Trần Hi vào lòng.

      bé xinh đẹp mềm mại vẫn vui vẻ cầm bánh quy ăn, chỉ cảm thấy bánh thơm ngọt ngon miệng, ăn dứt miệng.

      Phúc lợi của bảo vệ tốt đấy!

      Trong nháy mắt, khi người đàn ông ôm vào lòng, ngơ ngác ngẩng đầu, hoang mang nhìn xương hàm góc cạnh của , thấy mặt căng cứng, liền bảo vệ đĩa bánh quy theo bản năng.

      “Đừng sợ.” Lục Chinh cúi đầu, nhàng với , “Tôi ở đây.”

      Trần Hi muốn lại thôi, lúc lâu sau, cuối cùng vẫn thà ra, “Em sợ.”

      Tuy rằng án mạng đúng là khiến người ta cảm thấy mạng người yếu ớt, nhưng Trần Hi thấy biết bao bộ dạng chết đầy thê thảm của mấy con quỷ, thấy nhiều rồi nên đối với chuyện chết chóc của con người cũng bớt mấy phần sợ hãi. thấy sợ chút nào, nhưng bàn tay to của Lục Chinh lại cứ ôm chặt , gần như vùi vào lòng , đẩy bộp cái, vừa giữ đĩa bánh quy vừa chống tay vào lồng ngực Lục Chinh, đẩy đẩy rổi giọng , “Em thở được.”

      ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, cảm thấy dáng ngồi này đúng là khó chịu.

      Lục Chinh lúc này mới hạ mắt nhìn, từ từ buông lỏng vòng tay.

      Đường Tống lia cho Lục Chinh cái nhìn sắc lẹm, nghĩ tới chuyện gì đó nên sắc mặt ta có hơi khó coi, nhưng cũng gì.

      “Em có thể sợ hãi.” Lục Chinh thầm bên tai Trần Hi.

      “Em thấy sợ.” càng thêm chân thành.

      Lục tổng câm lặng.

      ngay thẳng như vậy làm Lục tổng hứng thú.
      A fang, Cyder, Lee Đỗ12 others thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ù uiiiiiiiiiii Lục tổng cứ như vầy làm tim quắn quéo chết mất ứ ư. Bé Hi nhà mình đặc biệt cực kìiiii

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Xin lỗi vì hôm nay phải lỡ hẹn rồi, cũng cho mình thay đổi lại lịch đăng. Lịch chuyển thành T2-4-6, và T3-5-7, tức là tuần này chẵn tuần sau lẻ. Mình ôm cùng lúc hai bộ nên chạy hết được. Tháng này đúng binh, hôm nào được ngồi yên ở nhà để ôm lap mà edit cho đoàng hoàng, toàn sáng tối về.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 43

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nhưng trong mắt hai vị cảnh sát, hình ảnh này tính là thân thiện cho lắm.

      Có đối tượng ghê gớm lắm à?

      Khóe miệng Vương Nghị hơi run rẩy, đành đứng dậy cáo từ.

      Đường Tống vốn ban đầu thấy Trần Hi còn mỉm cười chút, nhưng sau đó im lặng cũng từ tốn đứng dậy, ánh mắt ta dừng người Trần Hi lát, rồi mới bình thản , “Hi Hi, có thời gian trở về nhìn xem.”

      ta thêm gì nữa, nhưng Lục Chinh lại ngẩng đầu hỏi: “Vụ án tai nạn giao thông kia thế nào rồi?” Mặt lạnh tanh, nhưng vấn đề mà hỏi lại khiến hai vị cảnh sát kia có chút ngại ngùng. Vương Nghị nhìn thoáng qua Đường Tống im lặng , lúc này mới mơ hồ cho Lục Chinh, “Vẫn xử lý.” ta nhìn qua có chút xấu hổ, Lục Chinh chỉ cười hờ tiếng.

      “Động tác nhanh lên.” Giọng của mang theo lạnh lùng.

      “Lục tổng, cảm ơn hợp tác. Chúng tôi theo sát vụ án tai nạn giao thông kia.” Vụ tai nạn ấy cũng được giao cho tổ trọng án, nếu Lục tổng có duyên với tổ trọng án...Vương Nghị lại thể thêm về mấy vụ án liên quan, sắp nghẹn chết luôn, nhưng khi thấy sắc mặt Đường Tống có phần ổn, ta liền nhảm nữa, lễ pháp cáo từ, đến cuối cùng cũng thể uống được miếng nước trong biệt thự của Lục Chinh.

      Thấy bọn họ rồi, Trần Hi chớp chớp mắt, rồi nghe thấy Lục Chinh mở miệng hỏi : “Em biết ta à?”

      nhạy bén cảm giác được Lục Chinh đây là muốn hỏi về Đường Tống, hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.

      ấy thay đổi nhiều quá.” giọng .

      “Thay đổi nhiều quá?”

      “Lúc , ấy rất thích cười, là vị cả tốt nhất trong tiểu khu của bọn em.” Trần Hi mang theo chút hoài niệm, giống như nhớ tới người thiếu niên từng thích cười sang sảng kia, dừng chút rồi thấp giọng , “ cũng biết tiểu khu của em rồi, người có tiền ở đó.”

      *tiểu khu ở đây là chỉ khu tập thể, khu chung cư cao tầng

      Tuy rằng mười năm trước, thành phố này có nhiều tòa nhà cao tầng san sát nhau như bây giờ, nhưng mấy hộ gia đình trong tòa nhà số 33 đường Hòe An cũng phải là người giàu có. Khi đó Đường Tống là thiếu niên rất hào phóng, thích dùng tiền tiêu vặt bố mẹ cho để mua cho mấy đứa trẻ ít kẹo.

      Trần Hi cũng phải là người đặc biệt nhất trong đám trẻ đó, nhưng vẫn cảm thấy Đường Tống là người tuyệt vời.

      “Sau đó sao?” vô thức về cuộc sống trước kia của mình, trùng hợp là Lục Chinh cũng muốn hiểu thêm về , nên ngắt lời, cũng muốn cho biết rằng buột miệng lạc đề đến chuyện gia đình mình.

      “Sau đó... có sau đó. tiểu Đường có người chị , khi đó chị ấy chính là chị xinh đẹp nhất trong tiểu khu của bọn em. Chị ấy...” Trần Hi do dự rồi mơ hồ, “ qua đời rồi.”

      cụp mắt, định cho Lục Chinh nghe về chuyện xưa của nhà Đường Tống, chỉ giọng , “Cho nên cả nhà tiểu Đường đều dọn , nhiều năm quay về thăm lại nhà cũ lần.”

      Trần Hi lúc đó tuổi còn , lần đầu tiên chứng kiến cái chết, đứng ban công nhà mình, nhìn xuống dưới, người con lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp diễm lệ giống như hòa hợp với tiểu khu này, hôm đó mặc váy đẹp, đôi giày cao gót đẹp nhất của mình, nặng nề rơi xuống lầu.

      Ông ngoại thở dài đầy tiếc nuối.

      Lúc ấy, Trần Hi mới hiểu ra, sinh mạng yếu ớt biết bao.

      chớp chớp mắt, đem tất cả ký ức xưa cũ dồn nơi đáy lòng, cúi đầu tứ tốn chọn bánh quy ăn.

      vậy là em thân với ta.” Lục Chinh nhướng mày, thấy Trần Hi lắc đầu, hừ tiếng, nhíu mày , “E là vụ tai nạn kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.” Bộ dạng Vương Nghị trông có vẻ khó xử, vừa thấy là biết ngay có gì uẩn khúc trong đó.

      Lục tổng kiến thức sâu rộng nên đương nhiên có thể nhìn ra, thấy trợ lý Trương và Lục Cảnh im lặng ra từ nhà ăn, quay đầu với trợ lý Trương, “Lập tức làm bản kế hoạch mua bán và sáp nhập, tôi quyết tha cho bọn họ.” Cái gọi là mua bán và sáp nhập kia đương nhiên là mua lại công ty gia tộc của tên tài xế gây nạn kia.

      Nếu Lục tổng báo án, chính là kết thù với đối phương, đương nhiên có khả năng hòa giải.

      Nếu thể hòa giải, vậy bên kia phải hoàn toàn bị đuổi ra khỏi thành phố này, tuyệt đối lưu lại hậu hoạn.

      “Tôi hiểu, Lục tổng.” Trợ lý Trương thường đối diện với chuyện thu mua bên đối thủ nên bình tĩnh gật đầu.

      “Chuyện gì vậy?” Lục Cảnh vẫn chưa biết chuyện này, tò mò hỏi.

      Lục Chinh hừ tiếng, đứng dậy vào phòng bếp, rót ly sữa bò đưa cho Trần Hi, lúc này mới lạnh lùng với Lục Cảnh, “Trần Hi là ân nhân cứu mạng của em, nếu ngày đó em khỏi cần về nhà rồi.” Trực tiếp lạnh xác luôn.

      Trông có vẻ vui, Lục Cảnh lại càng khó hiểu, thế là quay sang nhìn ngoan ngoãn vừa cầm ly sữa bò uống vừa nghiêng đầu liếc mắt nhìn mình cái, chàng suy ngẫm rồi cười hỏi, “Đại ca, Trần Hi đúng là có chút bản lĩnh.” Nghĩ tới chuyện bé này lừa mình tới số 15 đường Hòe An đến giờ vẫn chưa được, gương mặt tuấn của Lục nhị thiếu đột nhiên co rút, nhưng vẫn miễn cưỡng , “Nhưng ân nhân cứu mạng có phải hơi quá rồi ?”

      Chẳng lẽ đây là cách mới để lừa idol ký tặng thêm nhiều tấm hình nữa hay chăng?

      Lục Cảnh cảm thấy chắc chắn là Trần Hi do quá thích mình, thế là tiêu sái đứng dậy, qua bên vung bút thiết họa ngân câu*, ký chồng hình đưa cho Trần Hi.

      *thiết họa ngân câu: câu thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là mô tả thư pháp vừa mạnh mẽ vừa có mềm mại.

      “Như vậy đủ chưa?”

      Trần Hi lễ phép nhận lấy, gật đầu : “Đủ rồi ạ.”

      Hình ký tặng có thể bán kiếm tiền, ngàn tệ tấm, đếm thử, tổng cộng có mười tấm. Đôi mắt lập tức trợn tròn, chợt nghĩ tới thị trường mà bão hòa ảnh ký tặng bán được giá cao, tiểu gian thương giảo hoạt tái xuất giang hồ, quyết định mấy tấm ảnh ký tặng này cứ từ từ mà bán, tuần bán tấm, xuất hàng từng chút .

      Trong lòng tính toán cách kinh doanh, cảm thấy đây đúng là vụ mua bán ngon nghẻ, đặc biệt phải tốn tiền nên càng vui tợn. Bên kia, Lục Chinh lạnh lùng kể lại chuyện xưa thể tưởng tượng được cho cậu em.

      Lục Cảnh khiếp sợ nhìn ông mê tín phong kiến nhất xưa nay.

      “Đại ca, sắp sụp đổ rồi.”

      Vậy mà còn lôi cả lệ quỷ đoạt mạng vào... Nhị thiếu nơm nớp lo sợ, ôm bùa bình an trốn sau lưng trợ lý Trương.

      Trợ lý Trương dùng thân hình được vĩ đại cho lắm của mình chắn cho Lục nhị thiếu, trong lòng lặng lẽ gẩy bàn tính, suy xét tới vấn đề tăng lương.

      Ít nhất là lúc trở về phải bảo người đại diện của nhị thiếu đưa cho mình phần lương.

      “Chính là như vậy.” Lục Chinh hơi dừng, thấy Trần Hi đối với mấy tấm ảnh Lục Cảnh kia cứ thích buông tay, hừ lạnh tiếng rồi với cậu em, “Bùa bình an rất hữu dụng, em có thể...” vừa mới tới đây, di động của Lục Cảnh vang lên.

      Mặt tối sầm nhìn em trai nghe điện thoại, hình như còn nghe thấy giọng của Michelle trong điện thoại, Lục Chinh thấy có chút vui, nhưng Lục Cảnh lại rất để ý tới bạn siêu mẫu này.

      chàng mang theo vài phần quan tâm khẽ gật đầu với Trần Hi, vội vàng chạy lên lầu nghe điện thoại, thấy chàng để tâm như thế, trợ lý Trương hơi chần chờ.

      “Lục tổng, liệu có phải nhị thiếu động lòng rồi ?” Lục Cảnh phải để ý siêu mẫu này rồi chứ?

      Tuy danh tiếng người mẫu này rất tốt, hơn nữa còn đáp trả ngay sau khi nổ ra vụ scandal với Lục Cảnh, phủ nhận tất cả lùm xùm trước đó, hơn nữa còn thẳng thắn thú nhận họ chỉ là bạn bè. Nhưng trợ lý Trương vẫn cảm thấy tính cách của Lục Cảnh có lẽ hợp lắm với mẫu phụ nữ mạnh mẽ này.

      ta cảm thấy Lục Cảnh thiếu mắt nhìn, cứ dây dưa với mấy người đẹp kia, lỡ tốt cái là lại xảy ra scandal với người phụ nữ khác, vị siêu mẫu này nhìn qua có vẻ là người hắc bạch phân minh, lúc đó dùng cái giày cao gót bảy phân phế nhị thiếu mới là lạ.

      Bởi vậy, trợ lý Trương xem trọng mối tình cảm giữa Lục Cảnh và người mẫu này.

      Lục Chinh nhíu mày.

      “Nếu nó động lòng cũng sao.” Chỉ cần đứa em phải loại lôi người ta ra đùa giỡn, đồng ý chịu trách nhiệm, lấy kết hôn làm tiền đề đương, Lục Chinh ngăn cản.

      Nhưng mà nếu muốn chơi đùa lưu manh...Lục tổng dùng tới thủ đoạn thương trường, để thằng em biết thế nào là lợi hại.

      “Tôi hiểu.” Cái này là bảo trợ lý Trương tạm thời cần ra mặt, trợ lý Trương gật đầu, rồi chuyển ánh mắt lên người Trần Hi.

      “Trần tiểu thư...”

      cứ gọi tôi là Trần Hi là được rồi.” Trần Hi quay đầu nhìn sắc trời, khẽ do dự, chút do dự này bị Lục Chinh phát ra ngay, rũ mắt, ngón tay thon dài gõ ghế sofa lát. Ngay khi trợ lý Trương cho rằng ông chủ muốn giữ bé này ở lại biệt thự, lại nghe thấy Lục Chinh từ tốn với Trần Hi, “Em làm xong bài tập , tối tôi đưa em về nhà.” nhanh chóng từ bỏ ý định giữ Trần Hi ở lại biệt thự, bởi vì nhìn bộ dạng của là biết ngay, chắc chắn muốn ở lại.

      Trần Hi nghe muốn đích thân đưa mình về nhà liền vội vàng : “Em có thể tự mình về được.”

      “Cứ học bài .” Lục Chinh hỏi Trần Hi, “Muốn học ở thư phòng ?”

      Trong thư phòng toàn bộ đều là tài liệu công việc của Lục Chinh, trợ lý Trương kinh ngạc nhìn thoáng qua ông chủ của mình, nhưng Trần Hi lại lắc đầu , “Em làm bài tập ở đây là được rồi.”

      Biệt thự Lục gia được chiếu sáng rực rỡ như ban ngày, có cái bàn lớn, sofa mềm mại, bánh quy thơm ngọt kèm sữa bò, Trần Hi cảm thấy chỗ học tập như này đúng là thiên đường, vô cùng thỏa mãn. để cái cặp to dưới chân, lấy từ trong đó ra mấy cuốn sách cuốn vở, trải lên cái bàn bé xinh trước mặt, cúi đầu nghiêm túc làm bài tập.

      Bài tập phải làm hôm nay rất nhiều, trợ lý Trương đẩy mắt kính nhìn thử, phát số câu Trần Hi làm đúng cũng khá cao, lập tức sinh ra vài phần đồng cảm.

      Rất nhiều năm trước, ta cũng từng là vị học bá.

      Nhưng thái độ nghiêm túc này của Trần Hi vẫn khiến trợ lý Trương kinh ngạc, ta vốn tưởng rằng Trần Hi nếu được Lục tổng ưu ái như thế cần phải nghiêm túc học tập nữa.

      Bởi vậy, khi thấy Trần Hi cắn đầu bút, suy tư nhìn hai câu khó giải kia, trợ lý Trương cũng lặng lẽ suy xét xem có nên chủ động dạy kèm bé này, để bé nâng cao thêm bước về khả năng lấy lòng ông chủ hay .

      Đương lúc khí ở Lục gia rất hài hòa, con đường dài tĩnh mịch, chiếc xe thể thao đỏ rực gào thét lao , xe là thanh niên tức muốn hộc máu vặn mạnh tay lái, sắc mặt nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng oán hận lao về phía đầu phố từng xảy ra vụ tai nạn kia.

      Lục thị đáng chết kia, thế mà dám báo cảnh sát, hại đêm hôm khuya khoắt phải trốn , tránh mấy tên cảnh sát tới cửa dò hỏi.

      Thanh niên trong lòng phẫn nộ nguyền rủa Lục thị, phát chiếc xe của mình biết trong lúc vô tình hay là cố ý, chạy về đầu phố mà từng phóng qua.

      để ý đến, ngược lại còn dùng sức đạp chân ga, giống y như ngày hôm đó...

      Thanh niên đột nhiên hoảng sợ nhìn về chỗ ngồi bên cạnh mình.

      biết từ lúc nào, bên cạnh người con mặc bộ váy đỏ rũ đầu, dưới ánh mắt hoảng sợ của , kia dùng tư thế cổ quái quay đầu lại, lộ ra đôi mắt đỏ máu.

      Đầu phố vang lên tiếng động lớn.

      Xe thể thao gầm rú lao vào cột điện gần đó, cột điện cao lớn bằng xi măng kia ầm ầm đổ xuống, nháy mắt có bóng người màu đỏ xuất ở bên cạnh, nhìn chiếc xe thể thao bê bết máu kia.

      ta xoay người, vỗ vỗ bộ váy đỏ tươi còn rỉ máu của mình.

      ta chạm vào tên này lấy đầu ngón tay.

      Là do tên này sợ hãi quá độ, đạp nhầm phanh, rồi xảy ra tai nạn gì đó...

      Bản thân nhát gan, lệ quỷ cũng bất lực mà.
      A fang, Cyder, Lee Đỗ13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :