1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 69:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Môi bị bịt kín, Kỷ Dao đương nhiên ra được chữ nào.

      Nàng chỉ nhìn thấy sợi kết trường thọ lắc lư trước mắt nàng, làm ngực nàng tắc nghẽn.

      Đúng rồi, Dương Thiệu vẫn luôn đeo cái này, khẳng định là cực kỳ thích nàng. Giống như , chỉ là tức giận vì nàng do dự nên mới đến gặp nàng, nhưng vẫn luôn đối với nàng nhớ mãi quên.

      Nàng kìm nén những lời muốn lại.

      Lúc này Dương Thiệu mới buông tay.

      Nàng hít thở sâu, trừng mắt nhìn . Vừa hôn vừa bịt miệng, thực xem nàng thành người của sao!

      "Ta đặc biệt tới tặng mèo, phải vì muốn nghe cái này." Dương Thiệu nhìn lòng bàn tay cái, chỉ thấy bên có dính màu đỏ của son môi, đưa lên mũi ngửi, hơi hơi cười, "mùi hoa quế."

      Đáng tiếc được ăn.

      Kỷ Dao bị hành động của làm cho đỏ mặt, liếc nhìn sợi kết trường thọ cổ tay : "Hầu gia, cái cũ cái mới tới, cái này của ngài cũng có thể đổi được rồi?"

      Bảo đổi người? Dương Thiệu cười: "Trừ khi người đó lại làm thêm sợi khác, nếu ta đeo cả đời."

      Kỷ Dao cắn môi.

      Ý của Dương Thiệu, là nhất định phải cưới nàng?

      Còn đeo đời....

      thực thích nàng như vậy?

      Kỷ Dao nhìn khuôn mặt tuấn của nam nhân, nhất thời ngũ vị tạp trần.

      Sau khi Dương Thiệu cáo từ rời , Liêu thị vội vàng tới, : "Xem mèo mà xem lâu như vậy, có phải Hầu gia gì với con đúng ? Ngài ấy có phải là...."

      " gì, ngài ấy dạy con cách nuôi mèo." Bản thân Kỷ Dao chưa nghĩ xong, sao có thể lời thực lòng với mẫu thân, khẳng định chỉ có gia tăng thêm phiền phức mà thôi.

      "Vô duyên vô cớ tới tặng mèo, còn dạy cách nuôi," Liêu thị tự mình lẩm bẩm, cảm thấy Dương Thiệu tựa hồ là hồi tâm chuyển ý, lại muốn cưới nữ nhi rồi, bà nghĩ lát, đột nhiên , "vạn nhất Hầu gia cưới con, đừng vội đáp ứng, ai biết được giữa chừng có xảy ra biến cố gì nữa hay !"

      Hầu phủ động cái là khinh người, bọn họ cũng có thể làm bộ làm tịch.

      Liêu thị hi vọng nữ nhi gặp phải tình cảnh như lần trước, mất mặt biết bao, lần này phải suy nghĩ cho tốt.

      Vốn dĩ nàng cũng đáp ứng, Kỷ Dao : "Biết rồi, nương."

      Xem thời gian còn sớm, ba người tới tửu trang Thẩm Nghiên mở.

      Tửu trang tên Thanh Nguyệt tửu trang, nằm ở đầu đường Đông Đình, cao ba tầng lầu, dưới mái hiên treo đèn lồng đỏ, trước cửa đốt pháo hoa, còn có múa sư tử. Con sư tử động chút là đứng lên, miệng còn có thể bắn ra tiền đồng, dẫn tới những người phố vây quanh xem, tiểu hài tử nhặt tiền đất, náo nhiệt vô cùng.

      Sau khi kết thúc múa sư tử, trong lầu có nhạc nhân hát khúc, ngày hôm nay miễn phí tiền rượu.

      Kỷ Dao thầm nghĩ, Thẩm gia này quả nhiên là có tiền, mở tửu trang cũng đầu tư ít bạc, nhưng như vậy rất nhanh gây dựng được danh tiếng.

      "Đúng là tệ, tiểu nương làm ra hình ra dạng, ta vốn dĩ còn nghĩ chỉ là trò đùa." Kỷ Chương vào bên trong, chỉ thấy trong lầu ngồi đầy người, mỗi chiếc bàn đều bày rượu ngon và thức ăn.

      Liêu thị cũng rất kinh ngạc, thầm nghĩ chừng có thể tạo nên thành tựu gì đó cũng nên.

      Nghe bọn họ tới, Thẩm Nghiên mặc thân lục bào ra nghênh đón: " để dành vị trí ở lầu ba cho mọi người." Phát Kỷ Đình Nguyên tới, nàng ta có chút thất vọng, nhưng cũng là trong dự liệu.

      Nhưng nàng ta tin rằng sớm muộn gì Kỷ Đình Nguyên cũng tới, tửu trang của nàng ta ở trong Kinh thành mở ra vùng trời.

      "Lão gia, phu nhân, Dao Dao, ta mời mọi người uống rượu tốt nhất của tửu trang!"

      "Muội cần rượu, muội cần thức ăn." Kỷ Dao gọi tên , "muội muốn Ôi tam ngư (cá kho), thịt đào bạch tương, thập hương qua (dưa thập cẩm)...."

      Còn chứ xong, liền nghe thấy tiếng cười khẽ: "Kỷ nương cũng thích ăn Ôi tam ngư?"

      Nàng quay đầu nhìn, cư nhiên là Từ Lang.

      "Từ công tử?" Nàng kinh ngạc, "sao công tử lại tới đây?"

      "Nơi náo nhiệt nhất đường Đông Đình ngày hôm nay chính là chỗ này." Từ Lang nhìn nàng, "nhưng, Kỷ nương phải là biết uống rượu hay sao?"

      "Đúng vậy, cho nên ta giống Từ công tử, đều là tới ăn Ôi tam ngư."

      Từ Lang bị nàng chọc cười: "Cực đúng." Lại hành lễ với đám người Kỷ Chương.

      "Từ công tử." Liêu thị nhìn thấy ta, cực kỳ cao hứng, "công tử cũng tới lầu ba sao?"

      "Dưới lầu ngồi đầy rồi, ta có vị bằng hữu ở lầu ba, là giữ chỗ cho ta." Nhìn hướng Thẩm Nghiên, " nương chính là Thẩm chưởng quầy? nương mở tửu trang là hiếm thấy, Từ mỗ vô phục kính phục."

      "Vậy công tử phải thường xuyên mang bằng hữu tới uống rượu mới được."

      Từ Lang cười: "Nếu như rượu thực ngon, ta nhất định thường xuyên tới."

      Có thể nhận thấy, ta là người cực kỳ cẩn thận, cũng tùy ý hứa hẹn.

      "Công tử uống qua biết." Thẩm Nghiên rất tự tin.

      Vừa chuyện, vừa lên lầu ba.

      nhà bọn họ ở Nhã gian, Liêu thị đóng cửa lại, với Kỷ Dao: "Nhìn Từ công tử ở khoảng cách gần, thực là lan chi ngọc thụ, cho dù là phụ thân con lúc trẻ cũng bằng."

      Lời này làm Kỷ Chương nhìn bà cái: "Trước mặt nữ nhi, linh tinh cái gì."

      Liêu thị cười híp mắt: "Ông ăn dấm cái gì, đó có thể là gia tương lai đấy."Bà vỗ vỗ tay Kỷ Dao, "ta thấy Từ công tử chắc là có ý với con, nếu sao phải chủ động chào hỏi, nhìn xem, sở thích đều giống nhau."

      Kỷ Dao cúi đầu .

      Nàng sờ sờ đá Điểm Thương trong hà bao.

      Từ Lang này bất kể là tướng mạo hay cách ăn đều là thượng thừa, khi tiếp xúc với nhau cũng là như gió mát mùa xuân, giả sử ta cưới nàng, chắc trượng phu tệ, nhưng mà... vốn dĩ nàng còn chưa nghĩ xong, cố tình hôm nay Dương Thiệu đột nhiên tới, vừa tặng mèo vừa những lời kia, nàng biết nên làm gì mới tốt.

      "Dao Dao, con câm à?" Liêu thị truy hỏi, "nếu như cảm thấy hợp ý, có thể cho gia biết."

      Kỷ Dao : " biết."

      "Cái gì?" Liêu thị phiền não, "bình thường phải rất có chủ kiến hay sao, sao lại biết rồi?"

      "Dao Dao muốn , bà đừng hỏi nữa." Kỷ Chương , "tuổi vẫn còn , gấp cái gì, ở trong nhà thêm năm nữa cũng được."

      "Đúng vậy, cha!" Kỷ Dao khoác cánh tay Kỷ Chương, "ai con cũng gả, ở cùng mọi người."

      Liêu thị tức tới mức uống ngụm rượu.

      Biết Kỷ Dao uống được, Thẩm Nghiên kêu tiểu nhị mang bình trà tới.

      Trà quân sơn ngân châm hãm trong nước, từng lá từng lá xanh nõn mở ra, nàng liếc nhìn lại nghĩ tới sợi kết trường thọ.

      muốn đeo cả đời.

      Nếu như nàng cự tuyệt , có khi nào thực cưới thê nữa hay ? chung tình như vậy, chỉ là biết chuyện kiếp trước, biết suy nghĩ của nàng, cho nên lúc trước mới tức giận như vậy.

      Đổi lại là nàng, có lẽ cũng như vậy?

      Kỷ Dao cau mày, bưng chung trà lên uống.

      ...........

      Dương Thiệu rời khỏi Kỷ gia, kêu Trần Tố thông qua cấm quân đưa thư cho Tống Diệm.

      Tống Diệm lập tức đổi y phục tới địa điểm trong thư.

      "Dương Đô đốc, có chuyện gì quan trọng sao?" Tống Diệm có chút hưng phấn, bởi vì đoạn thời gian này Dương Thiệu chưa từng chủ động muốn gặp mặt ta.

      "Điện hạ mời ngồi." Dương Thiệu rót trà cho ta, "gần đây Điện hạ rất bận?"

      "Phụ hoàng để cho ta quản giám việc vẽ "bản đồ Đại Yến", Đại Yến có bao nhiêu đất đai, ta thấy mấy chục năm cũng vẽ xong."

      Hoàng thượng từ đầu tới cuối đều tín nhiệm Tống Diệm, cho nên mới giao cho việc đó, Dương Thiệu : "Chuyện bản đồ cần gấp, càng chi tiết càng tốt, nếu như vẽ vội vàng, tương lai dùng trong chiến , bất lợi cho Đại Yến."

      Bắt buộc phải vẽ sông núi cách tường tận, các địa hình hang cốc khe suối đều phải vẽ.

      Tống Diệm nghe thấy có lí, vội : "Lời này của Dương Đô đốc rất đúng!"

      Dương Thiệu lại hỏi: "Sở vương điện hạ làm cái gì?"

      "Nghiệm tra kho binh khí, ta đề nghị chế tạo hỏa pháo gì đó..." chiêu thức của Nhị đệ này rất nhiều, từ như vậy, Tống Diệm nhức đầu, "có điều gần đây ta gặp phải đệ ấy, dường như có chút tâm thần yên."

      Lẽ nào là vì Kỷ Dao?

      Tống Vân ở đời trước thuận buồn xuôi gió, vừa là Thái tử vừa cưới được nương mến, chưa từng gặp phải chắc trở.

      Lần này, ta rốt cuộc cũng được nếm thử mùi vị của thất bại rồi.

      Nếu vậy, Tống Diệm càng phải đón gió phất lên, chỉ có Tống Diệm triệt để nắm được hoàng quyền, bản thân mới có thể đứng ở đỉnh cao của quyền lợi.

      Dương Thiệu trầm ngâm: "Điện hạ, người có biết ở Thương Châu có nạn ôn dịch? Tri phủ Thương Châu vì muốn áp chế bệnh tình, dự định đem tất cả mọi người trong Vu huyện đều giết chết, bao gồm cả trẻ con mới sinh ra và thiếu nam thiếu nữ mười mấy tuổi."

      Tống Diệm thất kinh: " thế gian lại có người tàn bạo như vậy sao?" ta tại có hài tử, đặc biệt thương hài tử, cho nên vô cùng căm giận, "ta lập tức bẩm báo Phụ hoàng!"

      "Điện hạ nghe nguyên nhân sao?"

      "Đương nhiên là vì tiền đồ của bản thân, tin tức này chưa từng truyền tới Kinh thành, Phụ hoàng liền biết lão ta ngồi hưởng lợi." Tống Diệm sắc mặt băng lãnh, "tin rằng có rất nhiều quan viên cấu kết làm việc xấu với lão ta."

      "Xác thực là vậy, thôn làng, huyện thành phụ cận đều bị liên lụy, Điện hạ có thể kiến nghị Hoàng thượng phái Kim thái ý, Lữ thái y tới đó điều trị, vi thần nghe bọn họ am hiểu điều trị bệnh ôn dịch."

      "Còn có chuyện này?" Tống Diệm thầm nghĩ chuyện gì Dương Thiệu cũng biết!

      Lẽ nào Dương Thiệu thực là thần thánh trời, tới bảo hộ cho ta sao? Tống Diệm đều muốn thắp hương dập đầu với .

      Nhưng Dương Thiệu hề tiết lộ, ta dám truy hỏi, e sợ đắc tội thần thánh.

      "Được, ta đích thân mang hai vị Thái y ."Tống Diệm phát ra hào ngôn, "Thái y có đơn thuốc hay như vậy, chẳng phải là có thể cứu được muôn dân trăm họ?"

      Dương Thiệu nếu ra chuyện này, trong lòng tự nhiên hi vọng Tống Diệm tới đó, nhưng lại lo lắng, ai ngờ Tống Diệm lại chủ động nhắc tới chuyện này, ngược lại làm có chút do dự: "Mặc dù y thuật của Thái y cao minh, nhưng chưa chắc có nguy hiểm, vi thần sợ Điện hạ...."

      "Cứ do dự lưỡng lự như vậy sao có thể làm chuyện đại ?" Tống Diệm nhìn Dương Thiệu, " mấy ngày qua Dương Đô đốc chỉ điểm cho ta, ta cũng hiểu được. Nếu ta muốn làm Thái tử, ta phải gánh tránh nhiệm của Thái tử, phú quý có thể hưởng, vậy nguy hiểm cũng có thể gánh chịu. Hơn nữa chuyện này liên quan tới ngàn vạn mạng người, nếu có ta tọa trấn, nhất định có thể áp chế được đám quan viên tâm địa rắn rết kia!"

      Giờ khắc này, ta chút sợ hãi.

      Dương Thiệu hơi mỉm cười, Thái tử rốt cuộc cũng có khác biệt, ta nhất định phụ mong đợi của mọi người.

      dặn dò: "Điện hạ nhất định phải chú ý an toàn, nên tiếp cận khu vực ôn dịch lưu truyền, nếu thực phải , hỏi xin thuốc uống của Kim Thái y, để phòng ngừa."

      "Vi thần chúc Điện hạ thuận buồn xuôi gió."

      Kiếp trước, chuyện tất cả người trong Vu huyện bị giết hại mãi sau mới bị bại lộ, nay Tống Diệm tới đó trước, xem như là nhất tiễn song điêu. Vừa có thể khiến Tống Diệm đạt được tin tưởng của Hoàng thượng, vừa có thể giải cứu sinh mệnh.

      Tống Diệm nhớ: "Nhờ lời cát ngôn của Đô đốc." Dừng chút, "Dương Đô đốc, ngươi muốn cưới Kỷ nương?"

      Thần thánh cũng cần có thê tử ? Trước khi ta rời có thể làm chuyện tốt.

      "Hả?" Dương Thiệu nhướng mày.

      "Ngươi phải thích Kỷ nương sao?" Tống Diệm , "ta có thể xin Phụ hoàng ban hôn cho ngươi."

      Trong đầu Dương Thiệu sượt qua bộ dáng Kỷ Dao.

      Nàng còn xấu xa hơn so với những gì nghĩ!

      hết lời, thậm chí còn đeo sợi kết trường thọ, nàng ngược lại càng tuyệt tình hơn.

      Ban hôn, cũng là biện pháp, nhưng Tống Diệm suy nghĩ quá mức đơn thuần, Kỷ Dao là nữ nhi của gia đình liên hôn với Tạ phủ, phụ thân là quan Chính tam phẩm, Hoàng thượng tuyệt đối tùy tiện ban hôn, có phải là Kiều gia đâu.

      " cần, Điện hạ sớm ngày trở về là được."Đến lúc đó Hoàng thượng do dự nữa, nhận định Tống Diệm là trữ quân, tâm nguyện thành, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nhất định là bệnh nặng khỏi, tự nhiên giao đại quyền giám quốc cho Tống Diệm.

      Vậy phải trở thành người vạn người hay sao?

      Giả sử Kỷ Dao vẫn nguyện ý, vậy đừng trách tùy tâm sở dục hoành hành ngang ngược.
      Yến.Yến, Nnp, Phuongphuong575002 others thích bài này.

    2. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 70:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Sau khi Kỷ Đình Nguyên ra khỏi nhà ngược lại có việc gì, mình ở bên ngoài uốn rượu, lúc ra ngoài nghe thấy đường Đông Đình vô cùng náo nhiệt, tới chỗ đối diện tửu trang, chỉ thấy Thẩm Nghiên mặc y bào màu xanh lục, đưa tiễn vị khách.

      mặt nàng ta nở nụ cười tươi rói, dường như vô cùng vừa ý đối với tửu trang.

      Lúc vào trong, nàng ta cầm túi rượu bên eo lên uống ngụm, tư thái cực giống nam nhi.

      Đột nhiên ta nghĩ tới Thẩm Nghiên lúc trước, nàng ta chỉ là tiểu nương ngây thơ, nhìn thấy liền đỏ mặt, giống như đứa ngốc... vậy mà, nương như vậy, cư nhiên có thể mở tửu trang, nàng ta phải tùy tiện ra, nàng ta được làm được.

      Nàng ta sợ ảnh hưởng danh tiếng của bản thân hay sao?

      sợ tương lai gả được sao?

      Kỷ Đình Nguyên đứng lúc, quay người rời .

      Ba người khác cũng vừa mới trở về nhà, Liêu thị chuyện với Kỷ Chương: " ngờ rượu và thức ăn đều tệ, chính là Thẩm phu nhân, ai, thực là tươi cười miễn cưỡng, nếu là thiếp, thiếp đều cười nổi." Bà nhìn Kỷ Dao cái, "nếu như là con mở, có lẽ ta đuổi con ra khỏi nhà."

      Kỷ Dao ghét bỏ: "Nương, vậy chỉ có thể người chẳng thương con chút nào!"

      Nhìn xem Thẩm phu nhân tốt biết bao, Thẩm Nghiên thích cái gì, bà ấy đều ủng hộ Thẩm Nghiên.

      Chẳng trách kiếp trước Thẩm phu nhân nhiễm bệnh nằm liệt giường, cho dù Thẩm Nghiên vừa mới sinh con xong, cũng vội vàng trở về nhà chăm sóc. Sau đó Thẩm Nghiên muốn hòa ly, Thẩm phu nhân cũng chỉ trích nàng ta, yên yên tĩnh tĩnh tới giúp Thẩm Nghiên dọn hành lý.

      Ngày đó, ca ca hình như xuất , mẫu thân ngược lại rất thương tâm, nhưng Thẩm Nghiên quyết định hòa ly, ai cũng thể vãn hồi.

      Kiếp này, chuyện Thẩm Nghiên mở tửu trang dù sao cũng tốt hơn chuyện hòa ly với ca ca, nàng thấy Thẩm Nghiên cũng là vô cùng cao hứng.

      Thấy nữ nhi bẹt miệng, Liêu thị lại cười, thầm nghĩ nếu Kỷ Dao thực mở tửu trang, bà có thể làm gì, thân làm phụ mẫu rốt cuộc vẫn thể lay chuyển được nữ nhi, ai bảo nữ nhi này tùy hứng như vậy cơ chứ. Nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới bản thân mình, năm đó bà lòng quyết ý gả cho Kỷ Chương, mẫu thân ngăn cản bằng mọi cách, thế cho nên bà rời khỏi Liêu gia, sau đó mẫu thân còn đuổi tới đánh bà hai cái.

      Mẫu thân khóc, nhưng bà tâm cứng như sắt.

      Sau đó, bà gặp lại mẫu thân nữa.

      Liêu thị đột nhiên cảm thấy khóe mắt có chút cay cay.

      Lúc này Kỷ Chương : "Thực ra nương gia mở tửu trang cũng có gì, nàng ta là trưởng quầy, cũng phải là tiểu nhị phải xuất đầu lộ diện, chính là mặc thân y bào của nam nhân, nhìn quen."

      Tiểu nương vẫn nên có bộ dáng của tiểu nương!

      " nương mặc y bào có làm sao? Từ cổ có Mộc Lan tòng quân, còn mặc cả áo giáp, cầm thương cơ đấy." Kỷ Đình Nguyên đột nhiên câu.

      Kỷ Chương sửng sốt, gật gật đầu: "Là vi phụ cổ hủ."

      Chỉ cần là lời của nhi tử, cái gì cũng đúng.

      Kỷ Dao buồn cười, lại liếc nhìn ca ca cái, cảm thấy hôm nay Kỷ Đình Nguyên xác thực là kì quái, cư nhiên phá lệ giúp Thẩm Nghiên, nàng rất muốn trêu chọc chút, nhưng vẫn là nhịn xuống. Ca ca thực là da mặt mỏng, nếu như nàng lời xoi mói, khẳng định là sau này ca ca những lời tương tự như vậy nữa.

      Kỷ Dao kìm nén.

      Nhưng Liêu thị nén được: "Đình Nguyên...."

      Còn chưa ra miệng, liền bị bàn tay che kín: "Nương, mặt người có con muỗi!"

      Liêu thị: ....

      Kỷ Đình Nguyên kì quái liếc nhìn muội muội, cáo lui trước.

      Kỷ Dao vuốt vuốt mặt mẫu thân: "Ai nha, nhìn nhầm rồi." Lại vươn vai cái, "hôm nay ăn quá nhiều, con phải ngủ lát."

      Nàng trở về tiểu viện của chính mình.

      Vừa mới tới cửa, liền thấy Miêu Miêu trèo lên song cửa ở thứ gian phía Tây nhìn trộm vào bên trong, nàng tới vuốt vuốt lưng nó, nghe thấy tiếng kêu yếu ớt truyền ra từ bên trong.

      Là mèo cái đó ra, nàng nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy nó ngồi xổm đất lấy chân trước vuốt mặt, sau khi vuốt ba bốn lượt, lại kêu hai tiếng "meo meo."

      Miêu Miêu cũng kêu hai tiếng meo meo.

      Mèo con nọ kinh ngạc, ngẩng đầu tìm kiếm.

      Miêu Miêu từ cao cao ngạo nhìn xuống nó.

      Hai con mèo nhìn nhau, vô cùng tập trung tinh thần, nàng hoàn toàn trở thành đồ trang trí! Miêu Miêu căn bản thèm để ý tới nàng, Kỷ Dao tức tới mức vỗ nó phát, mắng: "Đồ thấy sắc quên nghĩa."

      Hình như cảm nhận được chủ tử tức giận, Miêu Miêu quay đầu cọ cọ nàng hai cái: "Meo~...."

      Hừ, Kỷ Dao tha thứ, tức giận vào trong.

      Miêu Miêu nhảy xuống khỏi song cửa, theo sau.

      Kỷ Dao với Mộc Hương: "Hôm nay cho nó ăn ít hơn con cá."

      "Méo!" Miêu Miêu há to miệng kêu.

      Kỷ Dao cũng biết nó có nghe hiểu hay , phụt tiếng bật cười.

      " nương, mèo cái có phải là nên bón cho nó hay ?" Mộc Hương hỏi, "nô tỳ chuẩn bị bát ăn."

      Kỷ Dao ngớ ra.

      Đó dù sao cũng là mèo Dương Thiệu tặng, lưu lại như vậy hình như... bởi vì nàng vẫn chưa đáp ứng gả cho , nhưng nếu đưa trả mèo , cũng biết tới lúc nào mới có thể tìm mua được con khác, nhìn bộ dáng Miêu Miêu thích như vậy, nó nhất định ngoan ngoãn ở trong nhà chạy loạn.

      Nghĩ rồi lại nghĩ, nàng tìm Kỷ Đình Nguyên mượn bạc.

      "Chỗ muội còn ba mươi lạng bạc, ca ca lại cho muội vay thêm hai mươi lượng." Năm mươi lạng bạc đủ để người bình thường sống dư dả mấy năm, có lẽ là đủ rồi, "ca ca giúp muội trả cho Hầu gia."

      Kỷ Đình Nguyên : " phải là huynh mời ngài ấy uống rượu hay sao?"

      "Cái này khác, ca là ca, muội là muội, muội nghĩ nghĩ vẫn là nên nợ quá nhiều nhân tình tốt hơn." Kỷ Dao lôi kéo ống tay áo ca ca, "huynh đưa giúp muội mà."

      Muội muội thay lòng trước, xem ra hạ quyết tâm gả cho Dương Thiệu, Kỷ Đình Nguyên thở dài: "Được, ta lập tức mang trả, đúng lúc chỗ ta có vò rượu ngon, cùng nhấm nháp với Hầu gia chút." Dương Thiệu nghe thấy, nhất định muốn uống rượu.

      Ngày hôm sau ta bớt chút thời gian tới Hầu phủ.

      Sau đó ngân lượng trả được, lại quay trở về tay Kỷ Dao.

      "Sao vậy, ngài ấy nhận sao?"

      "Ngài ấy , muội đem trả ngài ấy liền nhận." Kỷ Đình Nguyên hồi tưởng lại biểu cảm của Dương Thiệu, dường như hề tức giận, hình như biết muội muội quyết định như vậy. ta vỗ vỗ bả vai Kỷ Dao, "Hầu gia người tệ, muội chuyện khách khí chút, đừng khiến Hầu gia khó xử."

      Lời này ra, Kỷ Dao ngược lại có chút chùn bước, nàng nghĩ tới thái độ của Dương Thiệu trong lần tới Hầu phủ trước đó.

      Nhưng dù sao cũng phải đối mặt, nhân tình này thể thiếu nợ được.

      Còn về mèo và rùa trước đây, sợi kết trường thọ của nàng vẫn còn ở chỗ đấy....

      Kỷ Dao cầm ngân lượng tới Hoài Viễn hầu phủ.

      Nhuyễn kiệu trực tiếp khiêng tới trước viện của thư phòng.

      Chỗ này Dương Thiệu thường xuyên lui tới, ở trong này xem sách, cũng tiếp đãi khách ở đây, nhưng Kỷ Dao rất ít khi tới.

      Đầu hạ cỏ cây xanh tốt, trong khí bay tới mùi thơm của loài hoa tên, rất nhạt.

      Nàng tới cửa, nhìn vào bên trong.

      Dương Thiệu viết chữ, tư thái vô cùng đoan chính, thần sắc của cũng rất nghiêm túc, Kỷ Dao nhìn ngân lượng trong tay, đột nhiên có chút căng thẳng.

      "Hầu gia." Nàng , " quấy rầy ngài chứ?"

      "Quấy rầy cái gì chứ, sao lại xa lạ như vậy." Dương Thiệu ngẩng đầu nhìn nàng cười, "vào ."

      Biết nàng tới vì việc gì, cư nhiên còn cười được.

      tức giận sao?

      Kỷ Dao lo sợ vào, đem ngân lượng đặt bàn: "Ca ca , nếu như là ta mang tới ngài nhận, đúng ?"

      "Đúng."

      "Nhiêu đây đủ ?" Kỷ Dao liếc nhìn trộm, nhìn thứ vừa mới viết, hình thư là thư, nhắc tới hai chữ ôn dịch, nàng để ý, "nếu như đủ...."

      "Đủ rồi," Dương Thiệu thu lại giấy tuyên, "con mèo đó sau này là của nàng."

      Nàng chỉ sợ tới cướp mèo thôi phải sao?

      Kỷ Dao thả lỏng, khóe miệng nhướng lên: "Đa tạ Hầu gia."

      Thực ra muốn khiến Kỷ Dao vui vẻ rất dễ dàng, tặng đồ nàng thích là được, kiếp trước là châu bảo, là phú quý, kiếp này, nàng thích những đồ vật như vậy.

      Dương Thiệu nhìn nàng, cảm thấy nụ cười của nàng rất ngọt ngào: "Hôm nay chỉ tới đưa bạc thôi sao?"

      Đương nhiên rồi, nếu còn muốn nàng làm cái gì nữa.

      Kỷ Dao : "Hầu gia người tài bận rộn, vốn cũng muốn làm lãng phí thời gian của Hầu gia."

      "Đối với nàng, bản Hầu có rất nhiều thời gian." Dương Thiệu đứng dậy, "trong lòng nàng cũng biết, phải sao?"

      nhìn nàng chằm chằm.

      Kỷ Dao cắn môi: "Hầu gia, ta sợ ngài dùng sai địa điểm, cuối cùng thu hoạch được gì."

      Dương Thiệu cười: "Có dùng sai hay , còn phải là chuyện do nàng quyết định sao?" kéo tay Kỷ Dao, "rốt cuộc bản Hầu có điểm nào tốt?"

      Nàng ngẩng đầu nhìn .

      Vừa rồi nàng lại ám chỉ lần nữa, nhưng Dương Thiệu cư nhiên vẫn có thể tươi cười đối đáp, thực là nhẫn nại hơn trước đây, cũng ôn nhu hơn. Kỷ Dao trầm mặc, Dương Thiệu như vậy, làm nàng nỡ đố xử cứng rắn.

      Tiểu nương vẫn do dự, Dương Thiệu nghĩ chút rồi : "Nếu ra ngoài dạo? Lần trước nàng tới Hầu phủ, cũng có thưởng thức cho tử tế."

      Kỷ Dao thầm nghĩ nàng nào có tâm trạng đó, lần đầu tiên bận ứng phó Thái phu nhân, lần thứ hai càng cần nhắc tới.

      đợi nàng đáp lại, Dương Thiệu rời khỏi thư phòng.

      Hoài Viễn hầu phủ chiếm diện tích rất rộng, đình đài lầu gác đầy đủ, trong phủ có hai tòa nhà rộng lớn nhất, là chỗ ở của Thái phu nhân, nơi còn lại chính là chỗ ở của Dương Thiệu, trong viện của người sau trồng rất nhiều cây hoa Hải đường, vừa đến mùa xuân hạ, cành lá tươi tốt vượt qua đầu tường, hình như cả bức tường đều nở hoa, tựa như mây đỏ che phủ.

      Kỷ Dao đứng trước viện, đột nhiên nghĩ tới có ngày, nàng muốn đu dây đu, Dương Thiệu đích thân mắc cái trước hiên nhà, lúc đẩy lên bay rất cao, giơ tay có thể chạm vào hoa hải đường đầu tường.

      Nhưng nàng nhát gan, mỗi lần đều bị Dương Thiệu dọa cho kêu oa oa, liền ôm nàng vào lòng cùng nhau chơi.

      Hồi tưởng lại, dường như có thể nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai của ngày đó.

      "Hoa hải đường này nở đẹp." Nàng khẽ , nhưng Dương Thiệu đó, đến nay nàng còn gặp lại nữa.

      Mặc dù người bên cạnh bộ dáng giống y như đúc, nhưng phải là người.

      Dương Thiệu : "Chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể ở đây mãi mãi."

      Đúng vậy, chỉ là "hoa năm nào cũng giống nhau, người năm nào cũng khác biệt", Hoài Viễn Hầu phủ này vẫn vậy, nhưng nàng khác, Dương Thiệu cũng khác.

      Còn có....

      Kỷ Dao đột nhiên nghĩ tới nha hoàn độc chết mình, lúc này, ả ta hẳn là ở trong viện của Dương Thiệu, ả ta phụ trách giặt y phục, biết kiếp này có còn ở trong này hay .

      nghĩ ngợi, nghe thấy Dương Thiệu : "Nếu như nàng gả cho ta, liền trở thành chủ mẫu của viện này, tiến vào xem xem."

      tiến bước vào nội viện.

      Kỷ Dao theo sau, nhanh chóng lướt nhìn phòng giặt y phục cái, phát ra bất cứ thứ gì.

      Nàng giả bộ hiếu kì, tới gần quan sát: "Hầu phủ quả nhiên khác biệt, ngay vả phòng giặt y phục cũng rộng lớn như vậy... biết bình thường có mấy nha hoàn phụ trách?"

      "Có hai người, người tên Xuân Hạnh, người tên Xuân Đào."

      " có người khác?"

      "Chỉ có mình bản Hầu, có thể có bao nhiêu y phục?" Dương Thiệu trầm ngâm, "vốn dĩ mẫu thân muốn tăng thêm người, nhưng nha hoàn đó bản tính bất thiện, bị đuổi ra khỏi phủ rồi, hình như tên Tố Vân gì đó."

      Kỷ Dao trong lòng chấn động.

      Đó chính là Tố Vân độc chết nàng, kiếp này ả ta cư nhiên rời khỏi phụ đệ rồi!

      Nàng vốn dĩ hoài nghi Tố Vân thầm thích Dương Thiệu, mới dùng cái cớ "báo ân, đại nghĩa", đem nàng độc chết!

      Bởi vì Tố Vân đó làm việc rất chăm chỉ, có nề nếp, đem y phục của Dương Thiệu giặt sạch tỳ vết, bình thường mặt biểu cảm, mặt có vết sẹo nhạt, nghe Thái phu nhân cứu ả ta từ trong tay chủ tử độc ác. Ả ta nhìn thấy nàng, trong măt cứ lộ ra vẻ thích.

      Chỉ là lúc đó nàng chưa từng suy nghĩ xem lí do là vì sao....

      Kỷ Dao khẽ thở phào, coi như cần lo lắng về người đó nữa.

      Dương Thiệu nhìn thấy ràng, khóe miệng nhếch lên, hỏi: "Nàng đối với viện của bản Hầu, có hài lòng ?"


      Lời tác giả: Hầu gia lắc lư đuôi : Tiểu gia chuẩn bị xong rồi nà!

      Kỷ Dao: ....

    3. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 71:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Nàng từng ở đây hai năm, có chỗ nào mà quen thuộc, đối với kết cấu trong viện tự nhiên là vừa ý, nhưng Dương Thiệu ràng có ý khác.

      hỏi nàng có muốn làm phu nhân Hầu phủ hay .

      Giờ khắc đó, trái tim thả lỏng của Kỷ Dao đột nhiên co rúm lại, đối diện đôi mắt chứa ý cười của nam nhân, nàng cho có lệ: " Đầm nước kể nông sâu, chỉ cần có rồng là linh, viện tử có tốt hay phải căn cứ vào mức độ rộng lớn, Hầu gia là cái này hay sao?"

      Miệng lưỡi ngược lại rất lanh lợi, Dương Thiệu cười nhạt: "Chính xác, cho dù là phòng ốc diện tích cực , chỉ cần có nàng ở đó đều là thập toàn tập mỹ.

      Mỗi lần nàng ám thị, đều hề tức giận, sao đột nhiên trở nên tốt như vậy? Kỷ Dao buông mắt suy nghĩ, hình như giống người trước đây chút nào, Dương Thiệu trước đây tức giận, mà Dương Thiệu của kiếp trước hề tức giận, lần duy nhất tức giận, cho đến tận bây giờ nàng vẫn chưa hiểu nguyên do là gì.

      Khi trở về nhà, Liêu thị hỏi: "Thế nào, có nhận ngân lượng của con ?"

      "Nhận rồi."

      "Nhận là tốt, tránh cho nợ nhân tình..." Liêu thị do dự trong chốc lát, "ngài ấy còn gì nữa ?"

      " hề." Kỷ Dao hồi đáp.

      Liêu thị tin: "Ngài ấy thực muốn cưới con?"

      Mẫu thân vẫn là nhìn ra được, Kỷ Dao mím môi.

      "Ta rồi mà, con còn giấu giấu diếm diếm, con giấu nổi sao? Giả sử nếu muốn cưới con, nhất định có hành động, tới lúc đó phải là ta vẫn biết được hay sao?" Liêu thị nghiêng người tới phía trước, "con đáp ứng đúng ?"

      " có."

      Liêu thị rất vừa lòng, lần này nữ nhi tương đối nghe lời. Nhưng bà có chút mâu thuẫn, dù sao điều kiện của Dương Thiệu rất tốt, nếu như ngài ấy lòng muốn cưới, rất khó để cự tuyệt, nữ nhi gả tới đó chính là phu nhân Hầu gia, còn là phu nhân Đô đốc nữa.

      mê hoặc hề .

      "Ngài có giải thích chuyện lần trước với con ?" Liêu thị lại hỏi.

      Kỷ Dao cau mày: "Nương, người hỏi làm gì? Con đều gấp gáp muốn gả ra ngoài rồi."

      "Con đứa trẻ này, càng ngày càng tùy hứng, con sắp mười sáu rồi, nếu thực nghe cha con, chắc chắn bỏ lỡ cơ hội." Liêu thị vỗ vỗ cánh tay nữ nhi, " cho nương nghe có làm sao, nương còn có thể bức ép con sao?"

      " muốn ." Kỷ Dao đứng lên rời .

      Liêu thị đau đầu.

      Bà cảm thấy Kỷ Dao lại trở về thời điểm vô cùng tùy hứng lúc trước rồi... khi mười ba tuổi ngoan chút, đến nay cập kê rồi lại ngoan nữa.

      thực tế, Kỷ Dao cũng biết trả lời như thế nào.

      Dường như tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi, lần trước Thái phu nhân có thay đổi nhận định với nàng, hung thủ cũng còn ở Hầu phủ, Dương Thiệu trở nên rất ôn nhu, rất thấu hiểu lòng người, nhưng chính vì như vậy, nàng mới cảm thấy bất an.

      Bởi vì nàng vẫn chưa sinh ra tâm tư muốn lập tức gả cho Dương Thiệu!

      Có lẽ, nàng căn bản thích Dương Thiệu ?

      Nhưng ngày đó khi nghe thấy với Tạ Minh Kha muốn gặp nàng, nàng ràng cảm thấy rất khó chịu. Khi dừng trước màn kiệu ngày hôm đó, trái tim nàng thắt lại.

      tại, đối tốt với nàng như vậy, nhưng nàng vẫn muốn gả, nàng chỉ là nhẫn tâm cự tuyệt.

      Kỷ Dao thầm nghĩ, có phải nàng vẫn xấu xa như vậy hay ? Giống như kiếp trước... hoặc là, nàng vẫn là nên cự tuyệt Dương Thiệu.

      Nàng thể giống như kiếp trước nữa, ràng thích nhưng vẫn gả cho , làm lỡ dở đời.

      Kỷ Dao hạ quyết tâm, dao sắc chặt đay rối.

      ........

      Tống Diệm ở Ngự thư phòng đề cập tới ôn dịch ở Thương Châu với Hoàng thượng.

      "Nhi thần có nghe ôn dịch hoành hành, lan tới chỗ nào, liền đoạt vô số tính mạng ở chỗ đó, nhi thần muốn dẫn Thái y cứu trị bách tính, trấn an lòng người, thỉnh Phụ hoàng phê chuẩn!"

      Hoàng thượng dựa vào ghế, đôi mắt vốn híp lại đột nhiên trừng lớn: "Con cái gì, Diệm nhi?"

      "Nhi thần muốn Thương Châu."

      " Con có biết ôn dịch là gì ?" Lúc trước có quan viên bẩm báo, Vu huyện ở Thương Châu xuất ôn dịch, ông lệnh cho Tri phủ Thương Châu trợ giúp, Hoàng thượng cau mày, "bệnh này nếu bị truyền nhiễm dễ điều trị."

      ", Phụ hoàng, nhi thần hỏi qua Kim thái y, ra Kim thái y vẫn ngầm nghiên cứu phương thuốc đối phó bệnh dịch, đến nay có chút hiệu quả. Nhi thần tin rằng, nhi thần mang Kim thái y tới đó, nhất định có thể ngăn chặn tai họa này, để bách tích cảm tạ ân đức của Phụ hoàng."

      Loại địa phương đó, người khác tránh còn kịp, ta cư nhiên lại có dũng khí như vậy, Hoàng thượng vô cùng kinh ngạc, trầm ngâm chốc lát: "Con thực suy nghĩ kỹ rồi?"

      "Vâng, Phụ hoàng, nếu như Phụ hoàng đồng ý, ngày mai nhi thần lập tức xuất kinh, bởi vì bách tính Thương Châu e rằng đợi được nữa."

      Hoàng thượng nhìn Tống Diệm chăm chú: " Diệm nhi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, càng cần phải tới ý chỉ của Trẫm."

      Tống Diệm trịnh trọng : "Phụ hoàng, nhi thần hối hận!"

      Hoàng thượng cũng có ý thử ta, đổi sang triệu Kim thái y tới hỏi, sau đó vung ngự bút, lệnh cho Tống Diệm tới Thương Châu cứu trị bách tính, bảo vệ an bình vùng đất đó."

      Tin tức truyền ra ngoài, Hoàng thái hậu suýt nữa tức chết, bà ta cảm thấy tôn tử này ngốc rồi, chiêu gọi Tống Diệm tới quỳ gối dập đầu mắng cho trận, nhưng thánh chỉ thể trái, thể , ngược lại là Kiều An ôm nhi tử Hàn nhi, yên yên tĩnh tĩnh nhìn Tống Diệm cười.

      Thái tử điện hạ của nàng ta dũng cảm biết bao, nhân từ biết bao, mặc dù nàng ta lo lắng, nhưng ngày càng thích hơn.

      Tống Diệm ôm hai mẫu tử Kiều An vào lòng, hôn lên trán Kiều An.

      Ngày ta xuất hành, đám người Tống Vân tới cửa cung đưa tiễn.

      Tống Thụy cảm thấy đại ca này đúng là liều mạng, chính là muốn cầu quý phú trong nguy hiểm, ta là cần mạng nữa đây mà, cư nhiên dám làm loại chuyện này, ôm quyền : "Đại hoàng huynh, huynh bảo trọng!"

      Tống Diệm cười: "Ta đương nhiên bảo trọng, ngày khác gặp mặt."

      Nam tử trẻ tuổi mặc y bào mặc huyền, cả người đều đắm mình trong ánh nắng mặt trời, Tống Vân nhìn ta, đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.

      Gần đây bản thân Tống Vân rơi vào nữ nhi tình trường, buồn bực vui, nhưng ngược lại Tống Diệm giống như thoát thai hoán cốt, hai người so sánh, Tống Vân thấy mình thực kém cỏi. Chẳng trách Phụ hoàng để cho mình ngồi lên vị trí Thái tử, mình hẳn là nên tiến bộ hơn chút nữa.

      "Đại hoàng huynh, ôn dịch hung hiểm, 'từ mũi miệng thâm nhập vào', huynh nhất định đừng dính phải, đặc biệt là khi thân thể thoải mái nhất định phải tránh xa." Tống Vân dặn dò.

      Lời này Kim thái y cũng từng qua, Tống Diệm đột nhiên cảm thấy Nhị đệ làm người cũng tệ lắm.

      Hồi tưởng lại trước đây, thực ra từ đầu tới cuối Tống Vân đều hề chủ động đối phó , đều do bản thân bị mỡ heo che mất tim, cứ nhất định phải chọc Tống Vân, mới dẫn tới thất bại. Tống Diệm thầm lắc đầu, mỉm cười : "Đa tạ Nhị đệ nhắc nhở, ta ở trong Kinh thành, còn mong đệ chăm sóc cho Phụ hoàng."

      "Vâng, nhất định , huynh yên tâm."

      Tống Diệm cáo biệt với đệ đệ khác, cưỡi ngựa rời .

      Nhìn bóng lưng ta, Tống Thụy : "Khó có khi đại ca rời , nhị ca, nay là thời cơ tốt nhất."

      Cái gì mà thời cơ tốt, lẽ nào muốn tạo phản sao? Phụ thân nhiễm bệnh, từ trước tới nay Tống Vân hề cho rằng mình là đại thiện nhân, nhưng ta tuyệt đối làm loạn thần tặc tử!

      thèm để ý, quay người rời .

      Tống Thụy nhíu mày, thầm nghĩ, cũng biết Tống Diệm có thể bình an trở về hay , nếu như ta trở về, có phải là ngồi vững chắc bảo tọa Thái tử hay ?

      Ánh mắt Tống Thụy chớp sáng, giọng với tâm phúc mấy câu.

      Nghe Tống Diệm ra xuất hành, Dương Thiệu đứng trước cửa sổ nhìn ra phương xa, lúc lâu gì.

      Nửa ngày sau mới quay người với Hứa Như Nam: "Ngươi dẫn theo mấy người thầm bảo hộ Thái tử."

      cho phép chuyện này thất bại.

      "Vâng."

      "Chọn tám người thân thủ tốt chút, đừng để Thái tử phát ra," Dương Thiệu , "cũng đừng để cho bất kì người nào phát ra."

      "Tuân lệnh." Hứa Như Nam lĩnh mệnh.

      Thái tử Thương Châu chữa trị ôn dịch, triều đình và dân gian đều bị kinh động, đó dù sao cũng là Trữ quân, nhưng Hoàng thượng cư nhiên đồng ý rồi.

      số người đây là vì khảo nghiệm Thái tử, có số người là Hoàng thượng long ân, có số người thầm phỏng đoán, đoán rằng Hoàng thượng muốn để cho Thái tử sống, mọi người thi nhau nghị luận, khi Kỷ gia quây quần ăn cơm, cũng tránh khỏi nhắc tới chuyện này.

      "Bất kể ra sao, Thái tử vẫn là rất dũng cảm." Kỷ Đình Nguyên thậm chí còn cảm thấy bội phục.

      "Ta thấy Hoàng thượng này cũng nhẫn tâm." Liêu thị lắc đầu, "ta chính là nỡ, đây là ôn dịch đấy, vạn nhất có chuyện gì...."

      "Có Thái y ở đó, sợ cái gì?" Kỷ Chương , "nam nhi chí tại bốn phương."

      Lúc nào cũng là câu này, Liêu thị cảm thấy buồn cười.

      Duy chỉ có Kỷ Dao gì, nàng nghĩ tới nét chữ giấy tuyên thành ngày đó bàn Dương Thiệu, chính là chữ "ôn dịch", cho nên chuyện này là kết quả sau khi thương lượng với Thái tử, hay là... bất kể như thế nào, Thái tử của kiếp này thực là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.

      Bốn người dùng xong ngọ thiện, Chu ma ma mang tới tấm thiệp: "Từ lão gia mời lão gia phu nhân, nương công tử tới Trà trang tứ quý (tứ quý ở đây là có nghĩa là bốn quý trong năm) uống trà, nếu như bận việc, có thể đổi sang ngày hưu mộc lần sau."

      "Đương nhiên phải ." Liêu thị ánh mắt phát sáng, Từ Lang này bà vốn dĩ rất coi trọng, nay Từ phu nhân cho mời, vậy chỉ có ý nghĩa duy nhất, Từ Lang khẳng định cảm thấy nữ nhi tệ, bẩm báo với người nhà.

      "Nhanh, Dao Dao, trang điểm chút." Liêu thị thúc giục.

      Kỷ Dao ngơ ngác.

      "Đứa trẻ này còn ngốc cái gì?" Liêu thị , "đều mời như vậy rồi, con còn muốn làm ra vẻ? Bản thân con tự muốn nhìn xem mấy lần nữa, nay phải chính là cơ hội hay sao?" Sợ nữ nhi nghe lời, bà liên tục bảo đảm, "nương ép con thành thân, chỉ là tới đó xem xem."

      Cũng được, nếu quyết định rồi, nàng nên nghĩ tới cái khác nữa, hoặc là Từ Lang mới là người thích hợp với nàng.

      Kỷ Dao tới sương phòng vẽ mày thay đổi y phục.

      Lúc ra, mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, Liêu thị đặc biệt cao hứng: "Sớm nên như thế này, nhìn xem, ai có thể so được với con?"

      Kỷ Đình Nguyên nhìn muội muội, nhịn được càng đồng tình Dương Thiệu.

      Muội muội như vậy, Từ Lang nhìn thấy, càng thích hơn ?

      Kỷ Chương cười: " thôi, cũng nhờ phúc gia, mới có thể uống trà cùng Từ lão gia, Từ lão gia này dễ mời người khác đâu."

      Bốn người vừa vừa tới cửa thùy hoa.

      Trà trang tứ quý là nơi vui chơi giải trí chỉ xếp sau Vân hòa cư, cảnh sắc phủ đệ thanh lịch tao nhã, nhưng lại rất thú vị, trồng các loại cây phong, tử đằng, chuối tây, mang phong cách riêng.

      Lúc này qua tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng bức, dọc theo đường chỉ nghe thấy tiếng ve kêu, chim kêu ngừng.

      Tiểu nhị dẫn bọn họ tới nhã gian.

      Vừa tới cửa, liền cảm thấy mát mẻ, nhìn vào bên trong, bên trái đặt đỉnh băng cực lớn, khí mát phát ra từ chỗ đó.

      Đám người Từ lão gia Từ phu nhân tiến tới đón.

      " sớm muốn uống trà cùng Kỷ đại nhân rồi, nhưng nghe Kỷ đại nhân bận rộn công vụ, thể phân thân." Từ lão gia nắm tay Kỷ Chương, "lần trước Hoàng thượng tán thưởng đại nhân chính trực công minh, quả là tấm gương mẫu mực."

      Kỷ Chương hơi đỏ mặt: "Nào có, nào có, Từ đại nhân khen trật rồi, bản lĩnh của ta so với ngài đáng để nhắc tới!"

      "Mời ngồi, mời ngồi." Từ lão gia cười.

      Từ phu nhân cũng tới tiếp đãi Liêu thị: " biết có quấy rầy hay ? Ta vốn muốn đưa thiệp mời trước ngày vào lần hưu mộc sau, nhưng lão gia lại vội, ông ấy ấy à, có chuyện là gác đến ngày hôm sau được."

      "May mà phu nhân cho mời, nhà chúng ta cũng nhàn rỗi, hôm nay có chuyện gì." Liêu thị kéo Kỷ Dao tới, "mau gặp qua phu nhân."

      "Phu nhân hảo." Kỷ Dao tiến lên thỉnh an.

      Tư thái hành lễ của tiểu nương rất đoan chính, lúc đứng lưng thẳng tắp, vừa nhìn liền biết gia giáo tệ, lại nhìn khuôn mặt nàng, xinh đẹp giống như hoa thược dược trong viện tử, Từ phu nhân liền cười: "Ngày đó tới Tạ phủ uống rượu đầy tháng, người quá đông được nhìn thấy, đúng là hối hận, tiểu nương xinh đẹp như thế này, sớm gặp tốt biết bao!"

      Từ phu nhân biết chuyện, Liêu thị cười : "Ôi chao, còn phải sao, ta cũng rất hối hận, nhưng ta và Từ công tử có duyên, cư nhiên gặp được nhau ở tửu trang."

      "Gặp qua phu nhân." Từ Lang cũng tiến lên hành lễ, "ngày đó rời trước, cũng chưa kịp cáo biệt với mọi người, thất lễ."

      Ắt hẳn là do uống say, Kỷ Dao thầm nghĩ, tửu lượng của Từ Lang cũng rất thấp, biết ngày hôm đó có mang theo đá điểm thương hay .

      Khóe miệng nàng dương lên.

      khuôn mặt có loại cảm giác tinh nghịch, Từ Lang nhìn nàng cái, khóe miệng cũng cong lên.

      Kỷ Dao là tiểu nương xinh đẹp nhất ta từng gặp.

      Mặc dù thừa nhận bản thân mình háo sắc, nhưng lòng thích cái đẹp ai cũng có, Kỷ Dao lại đáng như vậy, gia thế cũng tệ, ta có lí do gì để nguyện ý.

      Ánh mắt nam nhân thẳng thắn, Kỷ Dao ngược lại bị ta nhìn tới mức có chút đỏ mặt.

      ra , kiếp trước nàng chưa từng gặp qua Từ Lang, nay nghĩ lại có lẽ là trong sách chưa từng nhắc tới Từ Lang này là vai diễn gì, ta là người tự do sống trong thế giới này.

      Từ gia cũng vậy, chắc là vẫn luôn yên yên ổn ổn.

      Thấy biểu tình của nhi tử, Từ phu nhân thầm nghĩ, từ cổ hùng khó qua ải mỹ nhân, bà cười : "Trong phòng cũng có ý tứ, ra thủy đình bên ngoài dạo chút hay hơn." với Liêu thị, "bên đó mát mẻ, ba mặt đều là nước."

      "Vậy đương nhiên phải ."

      đường, Từ phu nhân nhìn bóng lưng của Từ Lang và Kỷ Dao ở phía trước: "Ta có hai nhi tử, đại nhi tử ở Thành Châu xa xôi, trong nhà chỉ còn lại Lang nhi, vẫn luôn muốn có nữ nhi, có điều có con dâu cũng như vậy cả thôi."

      Liêu thị mím môi cười: "Từ công tử tướng mạo phong thái bậc này, muốn cưới thực quá dễ dàng."

      Nhi tử được khen, Từ phu nhân đại để cũng hiểu được ý của Liêu thị.

      Đợi quen thuộc hơn chút, nếu như Kỷ Dao thực tệ, tự nhiên tới đề thân.

      Thủy đình xây dựng hồ nước, ba mặt quả nhiên được bao bọc bởi nước, mặt trồng hoa sen, có nụ hoa, có rất nhiều chuồn chuồn bay tới bay lui. Còn có mặt nuôi rất nhiều cá chép, thấy có người đến, đều vây tới, màu đỏ màu vàng, rất đẹp mắt.

      Liêu thị khen dứt lời.

      Kỷ Dao nhìn thấy cũng rất thích, muốn dựa vào lan can, Từ Lang ở phía trước đột nhiên tới, đưa cho nàng nắm thức ăn cho cá: "cho chúng nó ăn xem xem."

      "Từ đâu vậy?" Kỷ Dao kinh ngạc, "cái này công tử cũng tùy thân mang theo sao?"

      Từ Lang mỉm cười: "Đây là điểm tâm, tuyết hoa bánh, ép vụn liền thành thức ăn cho cá, bởi vì dầu mỡ cá ăn vào sao."

      Kỷ Dao nâng tay lên ngửi.

      Mùi vị nhàn nhạt.

      Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, có loại cảm giác làn da trắng tới mức trong suốt, Từ Lang nhìn nàng chăm chú hỏi: "cho ăn ."

      Kỷ Dao đem thức ăn cho cá ném xuống, cá chép lập tức bơi tới quậy lên bọt nước.

      Cùng lúc đó, Dương Thiệu vừa mới trở về phủ.

      Trần Tố nhận được tin tức, trong lòng thấp thỏm bất an.

      Dương Thiệu đem ngoại bào cởi ra, liếc nhìn ta cái: "Chuyện gì?"

      "Cái này..." Trần Tố bất chấp khó khăn , " phải trước đây Hầu gia phái người nhìn Kỷ gia chằm chằm hay sao?"

      "Làm sao, Kỷ gia xảy ra chuyện rồi?"

      " phải, là ngày hôm nay Từ gia phát thiệp mời, Kỷ gia đều tới Trà trang tứ quý làm khách rồi."

      Cánh tay cởi ngọc đái của Dương Thiệu ngừng lại: "Từ gia nào? Từ gia của Từ Lang sao?"

      lạnh giọng .

      Trần Tố đáp: "Vâng."

      Chỉ nghe thấy tiếp cốp cái, Dương Thiệu khóa chặt ngọc đái, lấy ngoại bào sạch từ trong tủ y phục ra mặc vào, ngay sau đó liền ra ngoài.

      Trần Tố theo sau: "Hầu gia, ngài muốn đâu."

      "Trà trang tứ quý." Dương Thiệu ngồi xe ngựa, "lập tức ."

      Trần Tố cũng vội lên lưng ngựa theo.

      Đợi lúc tới cổng trà trang, xe ngựa dừng lại.

      Cũng biết bọn họ ở chỗ nào, Dương Thiệu sai Trần Tố thăm dò, bản thân tới nhã gian uống chén trà trước.

      Trà trang tứ quý rất lớn, tổng cộng có năm tầng, tầng dưới ngoại trừ chỗ uống trà, còn có mấy sân độc lập, cảnh sắc trong đình như lâm viên Giang Nam, mỗi nơi đều rất độc đáo, ở bên ngoài là thủy đình, để cho người uống trà vui thú cho cá ăn.

      Trần Tố lượt liền phát ra người, lập tức bẩm báo Dương Thiệu.

      Lúc này Kỷ Dao cho cá ăn, vỗ vỗ lòng bàn tay, thức ăn vụn rơi xuống, dẫn tới đàn cá truy đuổi.

      Từ Lang đưa tới chiếc khăn tay: "Lau tay , vẫn là có chút dầu."

      Từ đầu tới cuối ta đều rất ôn hòa, Kỷ Dao thầm nghĩ giống Dương Thiệu, lúc tốt lúc xấu, kể từ khi nàng quen biết , liền có chút thay đổi thất thường, giống như mây mù làm cho người ta thể nhìn .

      Kỷ Dao lắc lắc đầu, tại sao lại nghĩ tới rồi.

      Kỷ Dao nhận khăn tay: " nên làm bẩn khăn của công tử." Nàng vẫn là nên dùng khăn tay của mình .

      Từ Lang cũng để ý, thu khăn tay vào trong tay áo.

      Hai người ở bên bờ đối diện, Dương Thiệu nhìn lắm, nhưng thân hình mặc y phục màu đỏ đào của tiểu nương kia, lại vô cùng thân thuộc.

      đứng dưới gốc cây, đứng im bất động.

      "Hầu gia, chỉ là uống trà, chắc có chuyện gì đâu."

      " có chuyện gì? Từ gia kia yên lành lại mời bọn họ, ràng là dự định đề thân." Nhưng để ý tới cách làm của Từ gia, chỉ để ý Kỷ Dao.

      đem những việc nên làm, có thể làm, nên giả bộ đều làm hết rồi, nếu như Kỷ Dao vẫn nguyện ý... hạ thủ lưu tình đối với nàng nữa.

      Nam nhân vận sức chờ phát động, giống như con báo săn nấp.

      Trần Tố thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện!

      Bọn họ ngồi trong thủy đình, Từ phu nhân có ý tạo cơ hội cho nhi tử, bởi vì bình thường hề gặp mặt, làm sao có thể hiểu nhau?

      Từ phu nhân : "Vừa rồi ta có nghe phu nhân , Kỷ nương biết vẽ tranh, cũng biết phẩm tranh, bằng mấy đứa tới Nhã hương uyển của trà trang vẽ tranh, ở đó cái gì cũng có."

      Từ Lang cười : " Được."

      Có Kỷ Đình Nguyên đồng hành, cũng trái với thông lệ.

      Ba người tới Nhã hương uyển.

      Bốn phía trang hoàng vô cùng tao nhã, trong đình viện có rất nhiều hoa lan, Kỷ Dao nhận ra có mấy loài rất khó trồng.

      Từ Lang để ý thấy ánh mắt của nàng, giới thiệu chủng loại của hoa lan.

      Kỷ Đình Nguyên cười: "Từ công tử thực là kiến thức rộng rãi."

      "Khiến huynh chê cười rồi, ta thấy Kỷ nương chắc là cũng nhận ra..." Từ Lang , "nếu cũng nhìn tỉ mỉ như vậy."

      Người này thực rất thông minh, Kỷ Dao thầm nghĩ, nàng chỉ là nhìn chút liền bị phát .

      Ba người tới trong những gian của Nhã hương uyển.

      Quả nhiên đầy đủ giấy bút nghiên mực.

      Từ Lang : "Kỷ nương thích vẽ cái gì? Học vẽ từ ai?"

      "Học từ tỷ tỷ, nếu ra cũng chỉ biết hai mà thôi," Kỷ Dao có chút ngại ngùng, "tỷ tỷ vẽ mới là tuyệt diệu." Nhìn Từ Lang, "ta vẫn là nhìn Từ công tử vẽ tranh thôi." Nàng thầm nghĩ, đều do nương linh tinh, cứ nhất định nàng biết vẽ tranh, biết phẩm tranh, chút hiểu biết da lông của nàng nào dám thể trước mặt tài tử.

      Từ Lang cười cười: "Vẽ tranh coi trọng ý cảnh, cũng cần phải quá tinh thông, hơn nữa, bản thân mình vui là được." ta chọn bút lông cho Kỷ Dao, "bình thường nương vẽ cái gì?"

      ta tiếp tục khuyên giải, Kỷ Dao : "Vẽ tranh hoa cỏ."

      Kỷ Đình Nguyên cười: "Như muội cũng được gọi là vẽ tranh hoa cỏ?"

      Sao ca ca lại như vậy, bản thân nàng tự giễu rồi, ca ca cư nhiên còn giẫm thêm chân, Kỷ Dao cắn môi.

      Bộ dáng hơi ảo não của tiểu nương cực kỳ đáng , cánh môi vốn đỏ bị nàng cắn ra vết hằn hình răng, nhưng rất nhanh liền biến mất.

      Dương Thiệu nghiêng người qua cửa sổ, có loại cảm giác muốn nhét Kỷ Dao vào trong túi.

      Khó trách kiếp trước Tạ Minh Thiều khăng khăng muốn đoạt nàng tới tay mới thôi.

      vào, vẫn quan sát.

      Từ Lang chọn xong bút lông đưa cho nàng, lệnh cho gã sai vặt mài mực.

      Kỷ Dao chấm mực, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhấc bút bắt đầu vẽ, nàng dự định vẽ bức hùng ưng đồ.

      Kỷ Đình Nguyên thấy nàng động thủ, liền muốn cười.

      Vẽ cái khác còn tốt, nếu như vẽ hùng ưng, có khả năng tới cuối cùng biến thành con gà, dù sao muội muội còn chưa học tốt, thư pháp của muội muội ngược lại tệ.

      Quả nhiên Kỷ Dao càng vẽ càng lệch.

      Dần dần bức tranh có chút thể miêu tả nổi....

      Từ Lang : " nương chắc ," ta giơ tay ra, dự định chỉ điểm Kỷ Dao chút, chính vào lúc này liền nghe thấy giọng trầm thấp, "Tán Minh."

      Kỷ Đình Nguyên còn chưa kịp phản ứng, tay Kỷ Dao run lên, lưu lại vết mực ràng giấy.

      "Hầu gia?" Kỷ Đình Nguyên quay người, vô cùng ngoài ý muốn, "sao Hầu gia lại ở đây?"

      phải là nên ở trong tửu trang hay sao?

      "Vừa rồi gặp vị bằng hữu." Dương Thiệu sơ lược nhắc tới, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Dao, "đây là Kỷ nương sao?"

      "Đúng, Từ lão gia mời chúng ta uống ta, Hầu gia, đây là Từ công tử." Kỷ Đình Nguyên khẽ ho, bây giờ mới nghĩ ra Dương Thiệu thích Kỷ Dao, hơn nữa hôm nay Kỷ Dao là tới gặp mặt Từ Lang, trong lòng ta lại càng thêm đồng tình Dương Thiệu.

      "Gặp qua Dương Đô đốc." Từ Lang cười , "cho mời bằng tương ngộ, Dương Đô đốc cũng ngồi xuống uống chén trà chứ."

      ta phân phó gã sai vặt rót trà.

      Trà trang tứ quý đều là trà thượng hạng, mùi hương bay vào cánh mũi.

      Cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, mặc dù Kỷ Dao muốn gặp Dương Thiệu ở đây, nhưng thể gặp, nàng quay người hành lễ: "Tiểu nữ tử gặp qua Hầu gia."

      Dương Thiệu đánh giá nàng chút, vừa rồi cách quá xa nhìn , tại nhìn ràng, Kỷ Dao trang điểm vô cùng xinh đẹp.

      Lần trước tới Hầu phủ cũng thấy nàng trang điểm đẹp như thế này.

      hơi mỉm cười: "Kỷ nương làm gì vậy?"

      " vẽ tranh." Kỷ Dao thầm mong Dương Thiệu rời , bởi vì cảm thấy tình cảnh tại thực rất kì quái, nhưng lại tiện mở miệng trực tiếp.

      "Muội ấy muốn vẽ hùng ưng, nhưng tại biết vẽ thành cái gì nữa," Kỷ Đình Nguyên , "Hầu gia cần nhìn đâu."

      "Huynh như vậy, ta càng muốn xem." Dương Thiệu đặt chén trà xuống, tới."

      Tới gần, liền ngửi thấy mùi hương người nàng, cụp mắt nhìn thấy cần cổ thon dài tuyết trắng của nàng, Dương Thiệu chầm chậm : "Kỷ nương, thỉnh tiếp tục vẽ."

      Kỷ Dao cứng ngắc vẽ mấy nét bút.

      So với vừa rồi còn vẽ lệch hơn, khóe miệng Từ Lang cong lên: "Kỷ nương, nương nên...."

      "Nàng nên vẽ như thế này." Dương Thiệu tiến lên nắm lấy tay nàng, điểm bút tại chỗ, "tay nàng quá run, Tạ thiếu phu nhân chưa dạy qua nàng sao?"

      Kỷ Dao hoảng loạn tới mức rơi bút.

      Nam nhân ngược lại lại nắm rất chặt.

      Nàng nghiêng đầu nhìn, sắc mặt vẫn ôn hòa, nhưng ánh sáng trong mắt giống như bị đóng băng, chợt lóe lên rồi biến mất.

      Từ Lang khỏi kinh ngạc, Dương Đô đốc này sao lại hành xử như vậy? cảm thấy kì quái, Dương Thiệu buông tay ra, nhìn Kỷ Dao hơi đỏ mặt: "Kỷ nương, vừa rồi bản Hầu vội vàng muốn chỉ điểm, có hơi đường đột, xin thứ lỗi."
      Yến.Yến, Nnp, Phuongphuong575004 others thích bài này.

    4. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Xin lỗi mọi người, đợt vừa rồi mình vào trang web của Cung Quảng Hằng bị lỗi đăng nhập được, thời gian bẵng mình bỏ bê quên dịch truyện luôn. Giờ thấy trang web khác dịch tiếp truyện này sắp hoàn rồi, mình có nên copy về đây nhỉ? (Dù sao phần đầu truyện họ cũng copy bên mình, có bản dịch rồi nếu mình dịch lại cũng nản ghê á), xin ý kiến từ mọi người ạ
      Last edited: 4/9/20
      Yến.YếnChris_Luu thích bài này.

    5. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 72:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      ràng là cố ý, vậy mà lại thành chỉ điểm, có điều Kỷ Dao gì, nhưng thực thể tiếp tục vẽ được nữa, gác bút sang bên: "Ta ta vẽ tốt rồi, vẫn là Từ công tử tới vẽ ."

      Nàng dịch chuyển giấy tuyên sang bên, gấp giấy lại che các dấu vết bức tranh.

      Từ Lang thấy tâm trạng nàng cao hứng, liền cầm lấy bút lông.

      "Kỷ nương muốn xem cái gì?" ta hỏi.

      Kỷ Dao đáp: "Từ công tử am hiểu vẽ cái gì liền vẽ cái đó."

      Từ Lang nghĩ chút, cánh tay chuyển động, chỉ thấy giấy tuyên nhanh chóng xuất con vịt bơi mặt nước.

      Những động vật này tỷ tỷ cũng biết vẽ, tương đối thú vị, nhưng Từ Lang vẽ rất giống , giống như vật sống vậy. ta lại vẽ thêm mấy nét, bên cạnh con vịt là bờ sông, bờ có cây hoa phù dung, hoa nở rộ, vươn mình ra mặt nước.

      Chú vịt ngẩng đầu lên đớp hoa phù dung đó.

      Kỷ Dao vốn chỉ định tùy tiện liếc nhìn chút, liền nhìn tới mức nhập thần, thầm nghĩ khả năng vẽ tranh của Từ Lang so với tỷ tỷ phân cao thấp.

      Tiểu nương đứng bên cạnh thanh niên trẻ tuổi, thân hình nghiêng về cổ ta, lộ ra sườn mặt tú mĩ như hoa phù dung trong tranh.

      Dương Thiệu nhìn thấy, trong lòng có chút đau nhói.

      Nhưng Kỷ Dao chưa chắc thích Từ Lang, nếu vừa rồi nàng nhận khăn tay của Từ Lang, nàng biểu tốt trước mặt Từ Lang, chứ phải vẽ chim ưng thành ra như vậy.

      Kỷ Đình Nguyên khẽ ho: "Dương Đô đốc, trà trang này đối với ngài mà có gì thu hút, bằng chúng ta tới tửu trang uống rượu?"

      "Khó có dịp uống trà, trà ở đây tệ." Dương Thiệu lại ngồi xuống, bưng ly trà lên.

      Kỷ Dao nghe thấy vậy, ngón tay siết chặt.

      Hoặc là nàng nên nhân lúc này ràng với Dương Thiệu.

      cần thiết phải kéo dài mãi, cái gì đại loại như cần thời gian suy nghĩ, chỉ khiến Dương Thiệu càng khó buông tay, nàng cũng khó xử.

      Bên tai nghe thấy Từ Lang : "Nếu Kỷ nương thích vẽ tranh nét , có thể phỏng theo tranh của Viên Hương Dục, ta vừa quan sát thấy bút pháp của nàng giống với bà ấy, có bức tranh nổi tiếng của Viên Hương Dục là "Bích Đào Đồ", biết Kỷ nương xem qua chưa?"

      Đại danh của Viên đại sư tỷ tỷ có nhắc qua, nhưng chưa từng nhìn thấy tác phẩm của bà, Kỷ Dao : "Nghe qua tên, chắc là hoa đào màu sắc rực rỡ, cây cỏ tốt tươi ."

      "Xác thực là như vậy, bức tranh đó treo trong thư phòng của ta, nếu Kỷ nương muốn xem, hoặc là có khó khăn gì, tùy thời đều có thể tới."

      Mặc dù vừa rồi chỉ trong phút chốc, nhưng sau khi kết thúc việc Từ Lang liền hiểu ý đồ của Dương Thiệu, bình thường nam tử mạo muội đụng vào tay của tiểu nương, Dương Thiệu này ràng có ý đối với Kỷ Dao, ỷ vào thân phận Đô đốc ức hiếp nàng.

      Dương Thiệu hơi cong khóe miệng.

      Từ Lang này nghĩ mình là ai? Quan hệ của và Kỷ Dao là gì Từ Lang có biết ? Phiền phức... Kỷ Dao mới là phiền phức lớn nhất.

      Từ Lang khẳng khái như vậy, Kỷ Dao có chút kinh ngạc: "Đa tạ công tử, nhưng bản lĩnh tại của ta có cách nào lĩnh ngộ, đợi qua thời gian nữa nâng cao khả năng lên rồi ."

      Dương Thiệu động động ngón tay.

      Xem như Kỷ Dao thức thời, muốn tới Từ gia.

      Khi Từ Lang vẽ xong, đoàn người Từ lão gia cũng tới, nhìn thấy Dương Thiệu, ai ai cũng đều kinh ngạc.

      Từ lão gia : "Dương Đô đốc lại có quen biết khuyển tử sao?"

      ", là ta nghe Kỷ nương, Kỷ công tử ở Nhã Hương Uyển, thuận đường tới xem sao." Dương Thiệu nhàn nhạt , " nghĩ tới Từ đại nhân cũng có mặt."

      ra là giao hảo với Kỷ gia.

      Kỷ Chương còn chưa có phản ứng gì, Liêu thị : "Hầu gia cư nhiên tới trà trang phẩm trà, là hiếm có."

      "Đúng là hiếm có," Dương Thiệu mỉm cười , " lúc nghe thấy Tán Minh tới chỗ này ta cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, ta vẫn còn nhớ chuyện đấu rượu bị say ở trong nhà đấy."

      Kỷ Đình Nguyên cư nhiên đấu rượu cùng Dương Thiệu, vậy xem ra quan hệ của hai người rất tốt? Từ Lang cau mày, trong lòng nghi hoặc.

      Nếu tiếp nữa, chừng Dương Thiệu ra chuyện có dây dưa với nữ nhi, vậy hai nhà còn thành được sao? Liêu thị thực nghĩ tới gặp Dương Thiệu vào lúc này, quá mức lúng túng, với Từ phu nhân: "Vừa rồi lại vòng, có chút mệt, để nam nhân bọn họ chuyện với nhau ."

      Bà muốn dẫn Kỷ Dao tới nhã gian để tránh mặt.

      Từ phu nhân tán thành: "Muốn ngồi xuống nghỉ ngơi chút sao."

      Liêu thị vẫy vẫy tay, bảo Kỷ Dao tới.

      Ba người rời khỏi Nhã Hương Uyển.

      Nhưng lúc sắp rời , Liêu thị nhịn được đánh giá Dương Thiệu chút.

      Nam nhân trẻ tuổi ngồi tướng đại mã kim đao, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, đôi con ngươi sáng như sao, chỉ là người còn khí tức ôn hòa như vừa rồi, lộ ra loại lạnh lùng nghiêm nghị, cư nhiên còn có khí thế hơn cả Từ lão gia.

      Liêu thị thầm nghĩ, phải tới đây vì nữ nhi đấy chứ, nếu như là , vậy rốt cuộc phải chọn lựa ra sao đây?

      Nhìn Kỷ Dao cái, Liêu thị cảm thấy đau đầu.

      Kỷ Dao há phải cũng như vậy.

      Nhưng nàng dự định tiếp tục kéo dài nữa, cho nên sau khi uống trà, liền mượn cớ vệ sinh chuồn ra ngoài.

      Ở trước cửa Nhã Hương Uyển, nàng với Mộc Hương: "Ngươi nhìn xem Hầu gia còn ở trong đó , nếu còn, ngươi tìm ca ca, bảo ca ca ...."

      " cái gì?" Giọng của nam nhân đột nhiên truyền tới từ sau lưng.

      Kỷ Dao bị dọa khẽ hô lên.

      Nàng quay đầu, nhìn thấy Dương Thiệu.

      "Sao Hầu gia lại ở đây? phải là nên ở trong Uyển hay sao?"

      Đương nhiên là tìm nàng rồi, kết quả Kỷ Dao vụng trộm chuồn ra ngoài, đúng là hợp ý .

      "Chúng ta tìm chỗ yên tĩnh." Kỷ Dao nhìn bốn phía, mặt bày ra bộ dáng nghiêm túc, nàng phải ràng.

      Ánh mắt Dương Thiệu vốn hàm chứa ý cười, đột nhiên có chút u ám: "Nàng muốn cái gì?"

      Kỷ Dao đáp, nhìn thấy phía Tây có góc tường che khuất, liền tới chỗ đó.

      loại cảm giác nên lời dâng trào, Dương Thiệu chầm chậm theo.

      Hai người đứng sau bức tường, mặt đối mặt.

      Nơi che khuất ánh mặt trời, mặt nàng càng thêm oánh nhuận trắng nõn, Dương Thiệu giơ tay lên xoa: "Có phải là có chút nhớ thương bản Hầu?"

      Ngón tay thô ráp, cọ xát vào mặt có chút đau, giờ khắc đó Kỷ Dao suýt nữa nhảy dựng lên muốn chạy trốn, nhưng mà, được, do dự của nàng giống như lưỡi đao bén nhọn làm nàng khó chịu. Có lẽ, kiếp này bọn họ nên gặp nhau.

      Dương Thiệu nên tìm nương đối với trăm nghe ngàn thuận, người đó phải nàng.

      Nàng làm được, nàng thể đối xử với Dương Thiệu tốt như vậy được, nàng cũng có chút tự tin nào.

      Kỷ Dao hít sâu hơi : "Hầu gia, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên...."

      Dương Thiệu cắt ngang: "Ta ép nàng."

      Nam nhân nhìn nàng, con ngươi đen nhánh, có gợn sóng trong đó ngừng chớp động: "Nàng cần gấp như vậy...."

      "," Kỷ Dao lắc lắc đầu, "ta suy nghĩ xong rồi, ngài cho ta bao nhiêu thời gian nữa, đáp án vẫn là như vậy."

      Quyết tuyệt như vậy, lẽ nào phán đoán sai? Dương Thiệu : "Nàng thích Từ Lang?"

      "Ngài cần quản ta thích ai." Kỷ Dao rũ mắt tránh né ánh mắt , "Hầu gia, ta có ưu điểm gì, ta biết ngài nhìn trúng điểm gì của ta, dựa vào điều kiện của Hầu gia, nương tốt hơn nữa đều có thể cưới về nhà, phải sao?"

      "Hà tất phải cưới ta chứ, ta đối với Hầu gia... chút tình cảm."

      chút tình cảm.

      Dương Thiệu cười khẽ: " chút tình cảm... đúng vậy, nàng có lúc nào hữu tình đối với ta." Mặc dù có dự cảm Kỷ Dao đồng ý, nhưng thực nghe được, khác gì bị đao đâm vào tim cả. dùng hết mọi biện pháp, muốn biến nàng trở thành thê tử của , cho dù từ bỏ lòng của nàng, nhưng nàng lại muốn!

      có quyền thế, có phú quý, có bạc, có cái gì mà có?

      Những thứ này, lẽ nào nàng muốn sao?

      Ngón tay hơi niết cổ Kỷ Dao: "Ta sớm với nàng được lời này!"

      Hô hấp Kỷ Dao tắc nghẽn, nhìn thấy khuôn mặt băng lãnh của nam nhân.

      Tất cả ôn hòa đều biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng, lạnh chưa từng có.

      Lạnh tới mức thâm nhập cốt tủy, sắc mặt nàng trắng bệch, kinh khủng nhìn Dương Thiệu, ra vẫn tức giận, còn tức giận tới mức đáng sợ như vậy!

      Cái tay cổ nàng giống như lập tức muốn đoạt mệnh nàng vậy.

      Thân hình nàng hơi hơi run rẩy.

      Bộ dáng yếu đuối đó giống như đóa hoa, tùy thời đều có thể ngắt xuống, nghiền nát, giống như kiếp trước vậy.

      Kiếp trước sau khi biết được Kỷ Dao thích Tống Vân, cũng từng muốn giết nàng, nhưng làm. Mỗi buổi tối nhìn ngắm dung nhan của nàng, đều có loại xúc động muốn bóp chết nàng, nhưng có, muốn dày vò Kỷ Dao, muốn nàng nếm thử tư vị rớt xuống đáy vực.

      Vẫn chưa kịp làm gì, Kỷ Dao chết rồi.

      nay nàng sống sờ sờ ngay trước mắt, ở dưới bàn tay .

      Dương Thiệu nhìn nàng, mây đen trong mắt cuồn cuộn.

      "Kỷ Dao, tốt nhất nàng hãy nhớ lời ngày hôm nay...."

      "Nàng tốt nhất, vĩnh viễn đừng hối hận."

      Sợi kết trường thọ cổ tay lay động, giật phắt xuống, vứt xuống bên chân Kỷ Dao. Thứ đồ sớm bị đứt, cho dù có tu bổ tốt đến đâu cũng vô dụng.

      quay người rời .

      Kỷ Dao mất hồn mất vía, lúc lâu mới hồi thần.

      Nàng ngồi xuống nhặt sợi kết trường thọ, thầm nghĩ cuối cùng cùng đeo nữa, sau này thực mỗi người ngả.

      Trong lòng nàng cảm thấy nhõm, có chút hư , cũng thể ra là cảm giác gì.


      Lời tác giả:

      Dương Thiệu: Có lẽ ta, vẫn luôn đợi câu này của nàng.

      Kỷ Dao: ???

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :