1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      <3<3<3
      Cuối cùng cũng đợi được ngày truyện hoàn.
      @heavydizzy Xin cảm ơn và chúc mừng nàng.
      Last edited: 29/8/20

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Quyển 9 - Phiên ngoại
      Chương 186. Toàn bộ nữ chính 1

      Liêu Đình Nhạn cảm giác có người ôn nhu gọi mình, nàng mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng tú lệ.

      Ưmh…… Chị , là ai?

      “A, tỉnh, cảm giác có khỏe ?” Chị ngữ khí ôn nhu, nhìn tựa như người tốt, có loại khí chất làm người ta an tâm, nhưng khi Liêu Đình Nhạn xem đến cảnh sắc chung quanh, vẫn sợ ngây người.

      Chung quanh mảnh trắng xoá, nhìn thấy biên giới, khắp nơi dưới đều là màu trắng, phảng phất như cái véc-tơ trống trong gian. Sao lại thế này, đều xuyên qua lần, chẳng lẽ đây là lại xuyên nữa? Nàng làm Hoàng Hậu tốt, sao lại xuyên rồi. Nếu nàng mất tích, Tư Mã làm nũng khẳng định làm chết rất nhiều người, các cung nữ đưa nàng ngủ tối hôm qua, còn có các vệ binh hộ vệ cung đình. Liêu Đình Nhạn sầu lo mà gặm móng tay mình.

      trước đừng lo lắng, nơi này chỉ có mấy chúng ta, có lẽ đám người tỉnh hết biết là tình huống thế nào.” Chị lại .

      Liêu Đình Nhạn lúc này mới chú ý đến chung quanh, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm, còn có vài em . là chị ôn nhu đánh thức nàng, mặc áo ngoài vàng nhạt cùng váy mã diện, nhìn qua giống vợ người ta.

      xinh ngồi ở cây búa lớn, mặc váy lụa bạch lăng và ủng trắng , ôm đầu phi thường sốt ruột.

      mặc váy ngủ đai đeo màu trắng, tóc đen dài thẳng tắp, nhìn qua thanh thuần lại mạc danh quỷ khí dày đặc.

      phụ nữ mặc quần tây, biểu tình lãnh đạm, người có loại hơi thở của nhân sĩ thành công, cầm di động ngừng đùa nghịch, mày nhăn đến lợi hại.

      Còn có em mặc áo thun rộng rãi, lộ ra đoạn cánh tay đầy hình xăm, cũng cầm di động, bất quá nàng chơi trò chơi rắn tham ăn cài máy.

      Cuối cùng người còn chưa tỉnh, nằm ở bên cạnh nàng, mặc thân áo gấm giày da tựa dân tộc thiểu số, eo còn đeo hai thanh chủy thủ nạm đá quý.

      Thêm cả nàng, tổng cộng bảy người. Liêu Đình Nhạn càng ngày càng , nay cái tình huống này là thế nào, bọn họ bảy người, mặc y phục bất đồng, có đại, có cổ đại, duy nhất tương đồng chính là giới tính.

      Chị vừa đánh thức nàng lại tới bên em còn nằm, xem xét phen rồi : “ ấy hẳn là sắp tỉnh.”

      Quả nhiên, người cuối cùng cũng thực nhanh tỉnh lại, em mới tỉnh lại hiển nhiên càng biết làm sao đối diện tình huống này, nhưng nàng vẫn nhanh chóng ức chế cảm xúc hoảng loạn, bình tĩnh xuống, bắt đầu quan sát những người khác.

      “Nếu tất cả mọi người tỉnh, bằng quen biết nhau chút , có lẽ có thể tìm được biện pháp rời khỏi nơi này.” Chị dịu dàng có ngữ khí phi thường nhu hòa, người còn lại ở đây đều nhìn nàng cái. Tuy rằng ăn mặc bất đồng, nhưng tựa hồ tính tình mọi người đều tồi.

      Liêu Đình Nhạn nhìn nhìn áo mùa xuân người mình là Tú Xuân viện mới vừa chế, : “Tôi tên là Liêu Đình Nhạn, là …… ách, hoàng hậu.” tại chức nghiệp của nàng xác chính là hoàng hậu.

      Em đeo chủy thủ tỉnh lại cuối cùng nhìn nàng cái, tiếp: “Ta tên là Ân Như Hứa, từng là công chúa Ân quốc, vương hậu bộ tộc Ô Đồ, vị phu nhân này có từng nghe đến Ân quốc và bộ tộc Ô Đồ?”

      Liêu Đình Nhạn lắc đầu: “Vương của triều đại tôi họ Tư Mã, chưa từng nghe Ân quốc và bộ tộc Ô Đồ.”

      Em xăm cánh tay vẫn luôn chơi rắn tham ăn bỗng nhiên cười rộ lên, “Sao lại có hai hoàng hậu, nghe là lợi hại, nơi này phải còn có công chúa ?”

      Thiếu nữ áo trắng ngồi ở cây búa hơi xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, “Công chúa Long tộc có tính ? Tôi là Bạch Lăng, lúc trước là người, là rồng.”

      Em xăm cánh tay: “…… Rồng? Chờ , thế giới còn rồng chân tồn tại sao?”

      Chị mặc quần tây buông di động: “Cái chỗ cổ quái này đủ kỳ quái, có rồng cũng có gì, tôi là Khương Vũ Triều, là giám đốc công ty.” Nàng hơi ngừng lại, “Nếu muốn có cái gì bình thường, đại khái tôi từng xuyên qua lần, từng làm Vương phi.”

      Em xăm cánh tay ngó trái ngó phải, lộ ra biểu tình nghiêm nghị kính nể, “Vậy…… là tàng long ngọa hổ, chư vị thất kính, tôi là Quách Nhung, tuy rằng từng xuyên qua, nhưng vẫn là người thường, ở trong nhà chơi trò chơi thôi.”

      Dư lại thiếu nữ váy trắng vẫn luôn chuyện, buồn bã : “Tân Tiểu Lộ, là người.”

      Liêu Đình Nhạn bổ sung: “Tôi cũng xuyên qua.” Lại xem chị ôn nhu bên cạnh: “Vậy chị này thế nào?”

      Chị cười cười: “Xin lỗi, quên tự giới thiệu, tôi là Đường Lê, chỉ là nữ đầu bếp, ừ, tôi cũng xuyên đến thế giới khác.”

      Ân Như Hứa mang chủy thủ cái hiểu cái : “Xin hỏi chư vị, ‘xuyên qua’ là cái gì?”

      Sáu người còn lại đều nhìn nàng.

      Còn chưa trả lời, trước mắt các nàng mảnh thế giới hư bỗng nhiên xuất biến hóa, Ân Như Hứa lập tức đè chủy thủ bên hông mình, Đường Lê đứng lên nhìn bốn phía, Liêu Đình Nhạn phản xạ có điều kiện bắt được tay áo của chị Đường Lê bên cạnh, em xăm cánh tay Quách Nhung cùng quần tây Khương Vũ Triều đều buông di động, lộ ra thần sắc cảnh giác, Bạch Lăng tự xưng là rồng trắng cầm cây búa lớn bên cạnh, đứng ở phía trước mọi người, thuận tiện kéo em váy trắng tóc đen Tân Tiểu Lộ văn tĩnh nhất kia ra phía sau.

      —— “Tích”

      —— “Hoan nghênh vào thế giới kỳ dị”

      sinh vật cả người màu xanh, phảng phất như Hoa Gia Thái thành tinh xuất ở trước mặt mấy người, dùng thanh máy móc : “Bởi vì nguyên nhân nào đó, các từ thế giới nguyên bản bị triệu hoán tới đây, nếu muốn trở lại, cần thiết phải giết chết đại ma vương Lục Bá Thiên trong lâu đài.”

      Em xăm cánh tay Quách Nhung: “Thứ cho tôi thẳng, BOSS này tên thổ bạo.”

      —— “Khụ, đây phải trọng điểm, trọng điểm là các cần phải thông qua trạm kiểm soát, đánh bại đại ma vương, mới có thể trở về, các hẳn là đều muốn trở về .”

      Đường Lê đầu tiên gật gật đầu: “Xác , tôi hứa với bọn buổi sáng phải làm bánh bao nhân trứng sữa ngon, cũng thể nuốt lời, hy vọng còn có thể kịp bữa ăn buổi sáng đó.”

      Liêu Đình Nhạn:…… Chị này khó lường, lúc nào rồi còn nghĩ làm bữa sáng cho con, hổ là vợ người ta.

      “Đúng vậy, tôi cũng muốn mau chóng trở về, nếu phát sinh chuyện đáng sợ.” Liêu Đình Nhạn tại cũng lo lắng hoạn quan, cung nữ trong cung cùng với các đại thần triều đình. Tư Mã làm nũng phát bệnh lên chính là giết người lung tung!

      Em rồng càng nghiêm túc có chút ngưng trọng, “Tôi cũng muốn nhanh trở về, nếu toàn bộ thế giới đều phải chết rồi, khờ phê trong nhà tôi kia ăn hết tất cả đồ vật!”

      Mấy người khác đều nhìn nàng, quá hiểu khờ phê nhà nàng kia ăn hết tất cả đồ vật là cái loại thao tác gì.

      Em quần tây soái khí Khương Vũ Triều lại nhìn di động của mình, “Tôi cũng muốn nhanh chóng trở về, vất vả tôi và ca ca đều có ngày nghỉ, tôi muốn cùng ấy du lịch.”

      Tân Tiểu Lộ văn tĩnh nhìn nàng cái, “Tôi cũng muốn cùng ca ca du lịch, thể chậm trễ nữa.”

      Em hổ báo xăm cánh tay nhấc tay lên: “Buổi tối 8 giờ bang hội tôi có hoạt động, thể vắng mặt.”

      Ân Như Hứa yên lặng gật đầu, “Ừ, mau chóng trở về.” Nếu , Ốc Đột khẳng định thực lo lắng, bọn trẻ cũng lo lắng.

      Hoa Gia Thái màu xanh vừa lòng mà ừ tiếng, “ tồi, như vậy các phải cố lên, tại bắt đầu qua cửa! Cửa thứ nhất, xông ra khỏi thành tang thi! Nhân tiện nhắc đến, trước khi xông ra khỏi thành tang thi, các phải tìm được vật trang sức chuyên chúc của mỗi người, mang theo vật trang sức cùng rời , nếu đều tính là thất bại!”

      Theo Hoa Gia Thái biến mất, thế giới trước mắt các nàng chợt biến hóa, biến hóa từ dưới chân bắt đầu, mở rộng ra bên ngoài, lập tức biến thành thành thị . Trong thành thị, các tang thi qua lại cũng thực sống đống, nhìn qua là vừa biến thành tang thi lâu. Các nàng trực tiếp xuất đường cái, ở ngã tư đường, giảm xóc cũng phải trực diện gặp tang thi.

      Trừ rồng trắng Bạch Lăng và Tân Tiểu Lộ trước sau có biểu tình gì, những người khác mặt mũi trắng bệch. Bạch Lăng vung cây búa phen, đảo vòng, đập bay tất cả các tang thi vây lại đây. Bởi vì sức lực quá lớn, tang thi văng ra ngoài đều trở thành bãi bùn.

      mảnh lặng im, tất cả mọi người đều bị long nữ nhìn qua tiểu xảo đáng lại bạo lực đến thế mà kinh ngạc.

      Bạch Lăng thu cây búa mắng: “MMP, pháp lực dùng ra, chỉ có sức lực vẫn còn!”

      “Nhanh, chúng ta thể tiếp tục ở chỗ này, cần tìm nơi an toàn dàn xếp trước.” Khương Vũ Triều hô hấp hơi hấp tấp .

      “Bạch Lăng, bên kia, bên kia tang thi ít.”

      “Được! Tôi biết rồi!”

      “Tiểu Lộ, Đình Nhạn còn Ân Như Hứa, các đuổi theo, cẩn thận chút.”

      Bảy người được Bạch Lăng mở đường, thành công thoát khỏi tang thi theo phía sau, vào đường phố hơi an tĩnh hơn, chui vào tiệm cà phê. Trong tiệm tương đối sạch , cũng có tang thi. Mấy người đều tự tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, Ân Như Hứa nắm chặt chủy thủ của mình, khó hiểu hỏi: “Những cái đó, các gọi là ‘ tang thi ’, biết là quái vật gì? Cảnh sắc chung quanh là cái gì? Còn có những thứ này, ta chưa bao giờ gặp.”

      Ở chỗ này, chỉ có Ân Như Hứa là hoàn toàn có kiến thức về cuộc sống của người đại. Quách Nhung xăm cánh tay ngồi ở bên cạnh nàng, giải thích: “Cái đó a, chính là người sống bị virus, sau đó biến thành hoạt tử nhân, nếu như bị bọn họ cắn, trở thành thứ giống như vậy. Chung quanh những thứ này chưa từng thấy , bình thường, tôi cho ……”

      Qua lát, Khương Vũ Triều nhìn quanh mọi người, hỏi: “Hoa Gia Thái xanh lè đó, các tin tưởng sao?”

      “Mặc kệ có tin hay , xem ra chúng ta chỉ có thể làm theo .” Đường Lê .

      Khương Vũ Triều nhíu chặt mày, “Nhưng mà, Hoa Gia Thái ‘ vật trang sức ’ là có ý tứ gì?”

      Quách Nhung: “Bình thường trong trò chơi đều có dẫn đường, có lẽ nó ở bên cạnh, chúng ta thử hỏi chút xem nó còn tin tức khác có thể hay ?” Nàng xong liền bắt đầu gọi, nhưng Hoa Gia Thái hề phản ứng. “Được rồi, xem ra chỉ có thể là tự chúng ta tìm đáp án.”

      Liêu Đình Nhạn dựa vào bên thở hổn hển: “Tôi cảm thấy chúng ta hẳn là tìm nhiều chỗ hơn, nếu muốn tìm đồ vật, gặp được khẳng định có phản ứng bình thường.”

      Bạch Lăng ngồi ở bên cạnh nàng, nghe vậy gật gật đầu: “Ừ, tôi cũng cảm giác là cái dạng này lặc, khẳng định là đồ vật gì bình thường.” Nàng nhìn Liêu Đình Nhạn thở dốc, vỗ vỗ lưng nàng, “Có mệt như vậy sao, thể lực của được nga.”

      Liêu Đình Nhạn xua xua tay: “Đừng nữa, làm Hoàng Hậu sinh hoạt thực hủ bại, bị hoàng đế dưỡng thành bộ dáng tứ chi cần thế này.”

      Đường Lê bỗng nhiên đứng lên. Động tác của nàng quá đột nhiên, tất cả mọi người nhìn về phía nàng.

      Chỉ thấy nàng thẳng tắp nhìn cửa hàng khác ở đối diện, đó là cửa hàng mỹ nghệ, bên trong tủ kính lớn bày ít sản phẩm.

      “Làm sao vậy, Đường Lê?”

      “Tôi cảm thấy, tôi biết vật trang sức là có ý tứ gì.” Đường Lê bỗng nhiên cười rộ lên, “Bạch Lăng, phiền toái , chúng ta cửa hàng mỹ nghệ đối diện kia.”

      Mấy người đều cùng nhau theo , cũng may phố này tang thi nhiều lắm, mấy người thực nhanh vào trong tiệm, Đường Lê thẳng đến tủ kính, cầm lấy thanh trường đao màu đen giá, sau đó, gỡ xuống con búp bê treo trường đao.

      Đó là con búp bê vải lớn bằng bàn tay, hai mắt như hạt đậu, phi thường đáng , ăn mặc giống kiếm khách lãnh khốc.

      —— “Chúc mừng Đường Lê, được vật trang sức ‘ Tốn Nô ’×1”

      Theo tiếng hệ thống nhắc nhở, người Tốn Nô trong tay Đường Lê bỗng nhiên giật giật, chầm chậm đứng lên ở nàng trong tay, chớp chớp mắt đậu đen, vươn tay với nàng.

      Đường Lê ghé sát vào , bị ngón tay nho của búp bê cọ cọ gương mặt, tựa hồ thể chuyện.

      “Ta việc gì, chàng cần lo lắng.” Thanh Đường Lê vốn ôn hòa, lúc này càng là ôn nhu thành nước, dùng mặt cọ cọ búp bê Tốn Nô trong tay, “Tốn Nô như vậy đáng .”

      “Đây là?”

      “Vật trang sức của chúng ta phải cũng là loại người này?”

      Đường Lê cầm búp bê Tốn Nô, giới thiệu với mọi người: “Đây là phu quân của tôi, tên là Tốn Nô, là đao khách.” Lúc nàng chuyện, búp bê Tốn Nô đứng ở trong tay nàng, ôm ngón cái của nàng, bộ dáng phi thường an tĩnh.

      Vẫn luôn biểu bình tĩnh, Khương Vũ Triều bỗng nhiên siết siết nắm tay, trong mắt có ánh sáng hưng phấn, “Tôi cũng muốn mau chóng tìm được vật trang sức của tôi, nếu đoán sai, vật trang sức của tôi hẳn là Thiếu Nguyên ca ca!”

      Quách Nhung phụt tiếng cười ra: “Người chị em, đôi mắt của tràn ngập là muốn nhanh chóng vuốt ve búp bê đáng .”

      Tân Tiểu Lộ văn tĩnh bỗng nhiên mở miệng: “Ca ca sữa bò.”

      Liêu Đình Nhạn chưởng bưng kín mặt, “Búp bê Tư Mã làm nũng …… xì.”

      Ân Như Hứa đầy mặt suy tư: “Nếu như thế này, Ốc Đột…… ở nơi nào?”

      “Xem ra tất cả mọi người đều biết là cái dạng búp bê gì, chúng ta đây tại có thể ngẫm lại búp bê của từng người ở nơi nào.” Đường Lê nâng búp bê Tốn Nô, ngón tay vô ý thức vuốt bụng nó, “Tốn Nô là đao khách, cây đao này rất giống đao chàng thường dùng, cho nên chàng ở trong cửa hàng mỹ nghệ này, từng búp bê của các có đặc điểm gì sao? Nhất định là có liên quan.”
      Lierose DuDu, Chris_Luu, levuong6 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 187. Toàn bộ nữ chính 2

      Về vật trang sức búp bê của từng người ở nơi nào, mọi người đều có ý tưởng bất đồng, tiểu bạch long là người có vũ lực giá trị đệ nhất, có thể lên tiếng đầu tiên.

      “Tôi hiểu nha…… hiểu biến thành cái bộ dáng gì, tôi nhận .” Bạch Lăng ôm cự chùy của mình, “Có khả năng là búp bê người, cũng có khả năng là cuộn len sợi, có khả năng là con chuột, có khả năng là con quạ đen, còn có khả năng là rồng đen.”

      Mọi người nhìn nhau cái, bỏ qua nàng. Khương Vũ Triều : “Ca ca nhà tôi là minh tinh, ấy thực thích chó, cho nên tôi cảm thấy chừng ấy ở cửa hàng sủng vật.”

      Quách Nhung xăm cánh tay đưa ra dị nghị: “Vì sao phải trại nuôi chó?”

      Khương Vũ Triều: “…… cũng có khả năng.”

      Quách Nhung cười hì hì: “Lão bản nhà tôi là đại lão nữ trang, cái loại đẹp tuyệt nhân gian ấy, nếu có búp bê mặc váy xinh đẹp, khẳng định chính là , dù sao hết thảy chỗ có quần áo đẹp đều có khả năng.”

      Ân Như Hứa: “Ốc Đột nhà ta là nam nhi thảo nguyên, từ lớn lên ở lưng ngựa, hẳn là có quan hệ đến cái này.”

      Liêu Đình Nhạn: “Tư Mã hoàng đế nhà tôi kia đầu óc có chút tật xấu, khả năng bệnh viện tâm thần tìm xem là có thể tìm được.”

      Những người khác nhìn nàng, đều có vẻ còn lời gì để .

      Liêu Đình Nhạn: “A ha ha, hoặc là bảo tàng, mộ đế vương linh tinh gì đó.”

      Mọi người lại cùng nhau nhìn về phía người cuối cùng, thiếu nữ Tân Tiểu Lộ văn tĩnh.

      Tân Tiểu Lộ so với những người khác càng bình tĩnh, chuyện cũng lời ít mà ý nhiều, chỉ hai chữ: “Hiệu sách.”

      Bởi vì mục tiêu của Tân Tiểu Lộ minh xác nhất, mọi người quyết định hiệu sách trước, đương nhiên cũng là vì muốn hiệu sách tìm xem có bản đồ thành phố hay , như vậy có lẽ càng thuận lợi tìm được búp bê của những người khác.

      Tới hiệu sách gần nhất, Tân Tiểu Lộ thẳng đến quầy thi đại học, qua chỗ có đống lớn sách luyện tập, tài liệu phụ đạo luyện tập ngoại khóa.

      Quách Nhung: “Xem ra, em gai Lộ và ca ca ấy ký ức có vẻ thảm thống, đều là học tập.” Nàng , lộ ra cái cười của học tra thả vào xã hội.

      Liêu Đình Nhạn: “Tuổi sớm chính là như vậy, trừ bỏ học tập vẫn là học tập.”

      Đường Lê: “Cũng tốt, học sinh đương cũng phải tích cực hướng về phía trước.”

      Ân Như Hứa: “Những quyển sách này …… chữ bên trong thế nhưng tôi xem hiểu.”

      Quách Nhung: “Cái này gọi là chữ giản thể, để tôi giải thích cho !”

      Ở hiệu sách thứ nhất, tìm được búp bê, cũng tìm được bản đồ. Hiệu sách thứ hai tìm được búp bê, nhưng tìm được bản đồ, thông qua bản đồ, các nàng tìm ra thư viện thành phố, quyết định nơi đó nhìn xem.

      qua cửa hàng đồ trang điểm, Quách Nhung theo bản năng nhìn thoáng qua vào bên trong, dừng bước chân, “Ai, hình như tôi tìm được lão bản của rôi rồi.”

      Tiểu bạch long: “Để tôi tới.” Nàng cước đá văng cửa kính, lại cước đá bay con tang thi trong tiệm ra ngoài.

      Quách Nhung nhanh chóng bắt lấy búp bê xinh đẹp mặc váy quầy nước hoa, quả nhiên, tất cả mọi người đều nghe thấy lại lần nữa vang lên tiếng —— “Chúc mừng Quách Nhung, lấy được vật trang sức ‘ Thuần Vu Tức ’×1”

      “Lão bản, có phải hay , kêu chi tiếng?” Quách Nhung làm bộ muốn xốc váy của búp bê, bị búp bê xinh đẹp đá cước, gót chân căn bản đá đau, ngược lại đá đến Quách Nhung lộ ra tươi cười biến thái. Búp bê Thuần Vu Tức dường như trợn trắng mắt, dùng tay sửa sửa nếp uốn váy, đoan trang ưu nhã đứng ở trong tay Quách Nhung, gật gật đầu với các em chung quanh vây lại nhìn, chút nào luống cuống.

      Bạch Lăng: “Búp bê ngoan lặc! Cho tôi chơi sao!”

      Quách Nhung: “Nhạ, cho xem.”

      Bạch Lăng: “Oa! Váy đẹp mắt!”

      Đoàn người ra ngoài, tiếp tục thư viện. đường ngang qua cửa hàng trang sức, Khương Vũ Triều kiến nghị xem, “Thiếu Nguyên ca ca từng quảng cáo mẫu nhẫn, khả năng ấy lại ở chỗ này.”

      Trong tiệm trang sức tang thi còn rất nhiều, chen chen chúc chúc đoàn. Trừ tiểu bạch long vung chùy đập mạnh, người có sức lực cầm vũ khí ở bên cạnh đập theo, được đứng ở phía sau chọc phiền toái, bảo vệ tốt chính mình.

      Qua lát, trong tiệm thu thập xong, Bạch Lăng đóng kín cửa, để những người khác tìm búp bê.

      Khương Vũ Triều cẩn thận tìm kiếm, lại có phát gì, khỏi thất vọng. Bạch Lăng kéo búa lớn, đến quầy trang sức vật phẩm trân châu, gặp đôi nhẫn, trân châu màu tím lớn , trong lòng có chút thích, duỗi tay cầm lên.

      “Nếu có, chúng ta liền chỗ sau tìm .” Mọi người lại ra ngoài.

      Bạch Lăng ở cuối cùng, chú ý vừa rồi dưới quầy trân châu lăn ra cuộn len đen, đầu sợi len treo ở cây búa của nàng. Các nàng ra ngoài xa, Đường Lê trong lúc vô tình quay đầu lại, thấy xa xa phía sau Bạch Lăng kéo ra sợi màu đen, đầu sợi khác biến mất ở góc đường.

      Đường Lê: “Tiểu bạch long, người kéo cái dây từ nơi nào đến?”

      Bạch Lăng nhìn, a tiếng, chút để ý, bắt đầu động thủ cợi sợi dây quấn búa. “Nga, hảo lạc, thôi.”

      ra ngoài hai bước, nàng chợt dừng lại, lại a tiếng, quay đầu trở về nhặt lên đầu sợi vừa bị ném xuống đất nhìn kỹ. Đường Lê mấy người thấy nàng như vậy, quay đầu, “Làm sao vậy?”

      Bạch Lăng ừ nửa ngày, chần chờ cuốn đầu sợi ở trong tay lại. “Hình như là khờ phê nhà ta …… Ta cuốn lên xem có phải hay .”

      Quách Nhung: “Thế giới huyền huyễn khó mà tưởng tượng.”

      Liêu Đình Nhạn: “ thực ra, cuốn lão công thành cuộn, cái thao tác này là lần đầu tiên tôi nhìn ấy.”

      Bạch Lăng cuốn nửa ngày, ngồi ở cây búa cuốn, rốt cuộc cuốn xong toàn bộ. Cuộn dây màu đen to bằng bàn tay đươc nàng cầm trong tay, hệ thống lần thứ ba kích phát.

      —— “Chúc mừng Bạch Lăng, được đến vật trang sức ‘ Lục Lâm Sinh ’×1”

      Cùng lúc đó, cuộn len đen trong tay Bạch Lăng có biến hóa, biến thành con quạ đen nho đen xì, quạ đen mở ra cái cánh ngắn ngủ, chậm rì rì bay đến đầu Bạch Lăng, nằm bò nhúc nhích.

      Bạch Lăng bắt xuống, lấy ra cái nhẫn vừa rồi mang ra từ trong tiệm, tròng lên miệng quạ đen, “Chờ trở về, đeo cùng giống chàng.”

      Quạ đen ghé vào đầu nàng phẩy phẩy cánh, có chút vui vẻ.

      Các nàng hồi lâu, thái dương trời cũng sắp lặn.

      “Chiều muộn, chúng ta trước tìm chỗ nghỉ ngơi ?” Đường Lê kiến nghị.

      Mấy người chọn trung tâm mua sắn gần đấy, bởi vì bên trong có thể tìm được đồ ăn, hơn nữa vài người các nàng, Liêu Đình Nhạn, Ân Như Hứa, Đường Lê quần áo đều hơi rườm rà, muốn đổi quần áo thuận tiện hơn.

      Thừa dịp trời còn chưa tối, mấy người rửa sạch ra khu vực an toàn ở trung tâm mua sắn, lại tìm được rất nhiều quần áo, đồ ăn trở về. Quần áo là trực tiếp dùng cái giá đẩy đến, chủ yếu là Khương Vũ Triều và Quách Nhung chọn, đồ ăn là Đường Lê, Bạch Lăng tìm, Liêu Đình Nhạn và Ân Như Hứa ở lại tại chỗ dọn sạch , bố trí tốt chỗ đêm nay mọi người nghỉ ngơi, Tân Tiểu Lộ cảm giác tồn tại có chút thấp, tất cả mọi người sau khi trở về mới có Đường Lê phản ứng lại, hỏi: “Tiểu Lộ đâu?”

      “Ở chỗ này.”

      Tân Tiểu Lộ ôm đống đồ uống trở lại, Đường Lê tiếp nhận sữa bò nàng phát, cảm thán : “Sữa bò cũng có thể uống sao? Xem ra thế giới này cũng phải rất khó sống a, cung cấp vật tư phong phú như vậy.” Nàng lấy đồ ăn mình tìm được ra, thậm chí còn có các loại đồ làm bếp.

      “Điều kiện đơn sơ, tùy tiện làm chút đồ ăn cho các .” Nàng thay đổi cái váy thuận tiện hơn, vén tay áo lên nấu cơm. Bạch Lăng ngồi xổm bên cạnh nàng, “Tôi muốn ăn cay!”

      Đường Lê: “Được, chúng ta làm cái lẩu, làm cay cho , hôm nay vất vả.”

      Liêu Đình Nhạn nhảy dựng lên: “A, cái lẩu! lâu tôi ăn cái lẩu chính tông! Vãi lúa!”

      Tân Tiểu Lộ yên lặng ngồi vào trong góc, từ trong rổ để đồ uống móc ra người đeo kính, búp bê đầy người dáng vẻ thư sinh.

      Ân Như Hứa cẩn thận nhấm nháp coca Tân Tiểu Lộ đưa cho mình, vừa định hỏi cái này là cái gì, hương vị có chút kỳ quái, liền nhìn thấy Tân Tiểu Lộ lấy búp bê ra. “A, búp bê của cũng tìm được rồi?”

      Những người khác nghe vậy đều vây lại.

      “Ai, phải ở hiệu sách thư viện sao, sao lại tìm được rồi, tìm được ở đâu?”

      Tân Tiểu Lộ sờ sờ búp bê tiểu ca ca của mình, “Ở trong ngăn tủ đặt đồ uống.”

      Nàng cho rằng ca ca sữa bò ở hiệu sách thường nhất, thích nhất mua các loại sách. Nhưng cuối cùng nàng lại tìm được ở trong ngăn tủ đồ uống. Nàng quen uống sữa bò, cũng thích uống Coca, ở chỗ giữa hai loại đồ đó, ôm chai sữa bò nhìn nàng.

      tốt quá, tìm được bốn cái.” Đường Lê cười câu, trở về nấu cơm.

      Tay nghề của nàng thực tồi, cơ hồ hóa hủ bại thành thần kỳ, hoàn cảnh đơn sơ cùng tài liệu thưa thớt như vậy, thế nhưng đúng là lăn lộn ra cái lẩu phong phú.

      “Có thể ở thế giới kỳ quái này gặp được các , tôi cảm thấy là duyên phận thực thần kỳ, vì duyên phận này, làm ly Coca.”

      Bị bày thành loạt, ba búp bê và con quạ đen, mắt đậu đen nhìn các nàng ăn uống.

      Bạch Lăng và Liêu Đình Nhạn ăn xong chầu này bị Đường Lê thuyết phục, miệng gọi chị, sau đó bất tri bất giác, liền biến thành tiệc trà của bảy người phụ nữ.

      Ân Như Hứa và Tân Tiểu Lộ tương đối ít, là văn tĩnh thích chuyện, là nghe hiểu lắm, cho nên đại bộ phận thời gian đều an tĩnh nghe. Khương Vũ Triều nhìn qua có chút cao ngạo, nhưng ở chung trong chốc lát phát tính cách nàng khá tốt, hỏi gì đáp nấy, Quách Nhung người nào cũng có thể buôn chuyện, đầy miệng trời nam biển bắc, lời toát ra cổ hơi thở của chị xã hội, lập tức sắp biến thành giang hồ kết nghĩa.

      Đường Lê là chị tính cách ôn hòa, đối với ai cũng thực chiếu cố, Bạch Lăng và Liêu Đình Nhạn ngọt mặn, đều thuộc về đám người vây xem, quần chúng ăn dưa.

      Mọi người nghe Đường Lê về phu quân đao khách đệ nhất giang hồ của nàng, lúc trước là đệ nhất sát thủ, về hưu rồi mỗi ngày buồn rầu bảo trì dáng người như thế nào, nửa đêm trộm ra ngoài luyện đao.

      Người Tốn Nô nằm ở bên, mạc danh có loại hơi thở sống còn gì luyến tiếc.

      Bạch Lăng đáp ứng lời mời, cho mọi người thế giới huyền huyễn của mình, đạo lữ có thể biến thành cuộn len đen, đói cực kỳ còn biết ăn đất.

      Quạ đen và bóng đêm hòa hợp thành nhất thể.

      Liêu Đình Nhạn về Tư Mã bạo quân, tật xấu nhiều, lại thích ăn cơm, ngủ lại ngủ ngon, tính tình kém cỏi.

      Đường Lê sờ sờ đầu nàng, “Thực lo lắng cho , nếu tôi dạy làm mấy thứ cháo dưỡng sinh đơn giản, có lẽ nguyện ý ăn nhiều chút.”

      Sáng sớm hôm sau, mọi người tiếp tục tìm ba búp bê còn lại. Chỉ còn Ân Như Hứa, Liêu Đình Nhạn và Khương Vũ Triều chưa tìm được.

      Khương Vũ Triều có chút nôn nóng, nhưng cũng chưa gì, vườn bách thú để Ân Như Hứa tìm tiểu Lang Vương Ốc Đột thảo nguyên trước. Nhưng mà các nàng khắp vườn bách thú cũng phát búp bê Ốc Đột.

      Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên : “Kỳ vườn bách thú có ngựa, còn có đoàn xiếc cùng với công viên giải trí cũng có ngựa.”

      Bởi vì Liêu Đình Nhạn nhắc nhở câu, cuối cùng các nàng ở vòng ngựa gỗ xoay tròn trong công viên giải trí gần đó tìm được người Ốc Đột. Cho dù là đại hán chín thước cưỡi ngựa thảo nguyên, biến thành búp bê rồi cũng là thú bông đáng , Ân Như Hứa sửa sang đầu tóc hỗn độn cho búp bê, “Rốt cuộc tìm được chàng.”

      Tiếp theo, ở cửa hàng sủng vật tìm ca ca Thiếu Nguyên của Khương Vũ Triều. Xác là tìm được rồi, nhưng búp bê bị nhân viên cửa hàng sủng vật biến thành tang thi treo ở người.

      “Búp bê ở người tang thi! Tang thi đó chạy trốn nhanh, sắp bị mang !”

      Bạch Lăng cầm theo chùy: “Để tôi ……”

      câu chưa xong, Khương Vũ Triều cao lãnh bạch lĩnh, cầm theo cái xẻng sắt ven đường, hùng hổ đằng đằng sát khí đuổi theo, biểu diễn cho các nàng xem yếu ớt xé sống tang thi.

      “Mẹ nó, ai cho ngươi lá gan làm Thiếu Nguyên ca ca của ta! tìm chết !”

      Liêu Đình Nhạn: “…… Oa nga.”
      Lierose DuDu, Chris_Luu, levuong6 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 188. Toàn bộ nữ chính 3

      —— “Chúc mừng Khương Vũ Triều, được đến vật trang sức ‘ Hề Thiếu Nguyên ’×1”

      Khương Vũ Triều thở hổn hển, ném xuống tang thi nát nhừ, nâng Thiếu Nguyên ca ca của mình sang bên bình phục tâm tình.

      Liêu Đình Nhạn ngồi xổm bên xẻng sắt bị vứt bỏ, trong lòng phát lên kính sợ nồng đậm, mẹ nó, xẻng sắt này còn bị ấy đập cong! Khương tỷ là cuồng nhân!

      Nàng trở về, nhìn thấy búp bê của Khương Vũ Triều cầm cái khăn tay lau rỉ sắt ngón cái Khương Vũ Triều, vừa rồi cầm xẻng sắt quá dùng sức lưu lại dấu vết.

      Đám búp bê tuy rằng thể chuyện, nhưng cũng ảnh hưởng mọi người vuốt ve, đặc biệt là Khương Vũ Triều, thậm chí ở trong tiệm búp bê ven đường nàng tìm được mấy con chó bông treo ở người, phải cho Thiếu Nguyên ca ca chơi, bởi vì thích chó.

      Tìm được búp bê, Khương Vũ Triều ràng bình thản rất nhiều.

      Chỉ còn lại Liêu Đình Nhạn chưa tìm được, mọi người tích cực ra chủ ý cho nàng.

      nhà bảo tàng nhìn xem trước?”

      dạo bảo tàng vòng lớn, Liêu Đình Nhạn thậm chí hủy mấy cái nóc nhà cung điện thu để tìm ở bên trong, cũng chưa tìm được búp bê Tư Mã Tiêu.

      Tiếp theo hai ngày, các nàng cơ hồ khắp toàn bộ mọi nơi, cũng chưa thể tìm được.

      có việc gì, vẫn có thể tìm được, cần gấp.” Đường Lê an ủi Liêu Đình Nhạn, “Hôm nay tôi làm chút đồ ăn ngon cho bồi bổ, ngày mai lên tinh thần tiếp tục tìm.”

      “Ừ.” Liêu Đình Nhạn có vẻ hơi xấu hổ mà nhìn những người khác, “ mình tôi lãng phí nhiều thời gian như vậy.”

      Bạch Lăng xua tay: “Sợ cái sao, chậm chút cũng là gì.”

      Đến Khương Vũ Triều nhìn qua khó chuyện nhất cũng : “Tôi cảm thấy thế giới này tốc độ thời gian trôi hẳn là giống thế giới nguyên bản của chúng ta, cho nên hoàn toàn cần lo lắng ở chỗ này lãng phí thời gian. Hoặc là , tôi cảm thấy ở chỗ này cũng tệ lắm.” Nàng nhìn Thiếu Nguyên ca ca trong tay mình, lại bắt đầu vuốt ve búp bê.

      Quách Nhung bưng di động cùng búp bê của nàng, “Tuy rằng ngày tôi sờ máy tính liền cả người khó chịu, nhưng cũng may tôi mang theo sặc điện thoại, chỉ cần có trò chơi để chơi, tôi còn có thể ở thêm mấy ngày.”

      Ân Như Hứa: “Ta cảm thấy nơi này có rất nhiều vật thú vị, muốn nhìn thên, cho nên sao.”

      Tân Tiểu Lộ văn tĩnh: “Tôi sắp thi.” Duỗi tay che lại lỗ tai của búp bê sữa bò ca ca, tiếp theo mặt vô biểu tình : “Tôi muốn thi.”

      Được rồi, đám chị em này cũng tốt quá ! Liêu Đình Nhạn cảm động mà tìm đồ ăn vặt cho mọi người, Đường Lê cũng tìm đồ ăn, trở về nấu cơm.

      Đường Lê trở về, biểu tình có chút cổ quái, Liêu Đình Nhạn liếc mắt cái liền nhìn thấy xe đẩy của nàng để hơn mười con cá muối, “Siêu thị còn có cá muối a? Buổi trưa chúng ta chưng cá muối ăn sao?”

      Đường Lê lấy ra con búp bê, đặt ở trước mặt Liêu Đình Nhạn, “Cái này là búp bê của sao?”

      Liêu Đình Nhạn nhìn búp bê Tư Mã Tiêu cả người tản ra mùi cá muối, sau lúc lâu ra tiếng.

      “Tìm được ở đâu?”

      Đường Lê cười rộ lên: “Treo ở quán cá muối trong chợ bán thức ăn.”

      Khó trách hun ra thân mùi cá muối.

      Từ từ.

      Liêu Đình Nhạn cầm búp bê lên, “Chàng cam chịu ta chính là con cá muối sao?? Chàng ở trong đống cá muối là có ý tứ?”

      —— “Chúc mừng Liêu Đình Nhạn, được đến vật trang sức ‘ Tư Mã Tiêu ’×1”

      Búp bê Tư Mã Tiêu giật giật chân, lại giật giật tay, ngồi dậy, nhìn chằm chằm Liêu Đình Nhạn, sau đó chỉ chỉ tay áo rộng của mình.

      Liêu Đình Nhạn: “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, chàng muốn ở trong đống cá muối, cá muối đương nhiên là mùi vị này.”

      Búp bê Tư Mã Tiêu đứng lên, cởi giày ném ra ngoài.

      Liêu Đình Nhạn: “Tổ tông, muốn ta tìm mấy khối ngọc cho chàng đập hay ?”

      Búp bê Tư Mã Tiêu cũng ném chiếc giày khác ra ngoài, biểu đạt mình phẫn nộ.

      “Tới a, chàng nhảy dựng lên đá đầu gối ta a. Hắc, giờ ta cũng sợ chàng ha ha ha ha!”

      Đường Lê cười lắc lắc đầu, nghĩ thầm, nếu Đình Nhạn ở trong lòng Tư Mã Tiêu là cá muối, vậy ở trong đống cá muối, có phải ý tứ chính là ‘ta ở nơi có nàng’ hay đây? Đây chẳng lẽ ý tứ phải là thực thích sao.

      “Đều tìm được rồi, tại có phải chúng ta có thể tiến hành bước cuối cùng, ‘xông ra khỏi thành phố tang thi’ hay ?”

      Quách Nhung hưng phấn mà la lên tiếng: “Xuất phát!” Các nàng mấy ngày nay bộ, đều là Quách Nhung lái xe. tại Quách Nhung tiếp đón mọi người lên xe, chân nhấn ga hướng về phía đường cái như bão táp. Tiểu bạch long đứng ở nóc xe, thay đổi cây côn sắt, dùng để mở đường.

      Xe các nàng lung tung, lúc lao ra con đường đầy chướng ngại vật, tất cả mọi người có cảm giác trước mắt vặn vẹo, sau đó nháy mắt các nàng xuất ở trong căn phòng kỳ quái.

      “Thiếu Nguyên ca ca của tôi đâu!” Khương Vũ Triều là người thứ nhất ra tiếng.

      thấy búp bê của các nàng.

      Thanh hệ thống đúng lúc xuất —— “Cửa thứ hai, các phải thông qua vài cánh cửa này, bảy thế giới bất đồng trước. tại, người của các nhớ các , các phải làm cho bọn họ chính miệng ra “Tôi thích em”, vậy tính là thành công, thời hạn ngày. Nếu thất bại, các vĩnh viễn thể quay về, bây giờ bắt đầu!”

      Răng rắc tiếng, trước mặt các nàng xuất cánh cửa, đồng thời, người Liêu Đình Nhạn sáng chút. Nàng nhìn những người khác, “Hình như là tới rồi, tôi đây trước?”

      Đường Lê: “ thôi, cố lên a.”

      Liêu Đình Nhạn hơi thấp thỏm vào trong cánh cửa, trước mắt bạch quang tiêu tán, nàng phát mình ở trong rừng hồng mai với mảng tuyết trắng, mặc cái áo bông màu đỏ quen mắt, quấn khăn quàng cổ hồng nhạt, biến thành chú lùn.

      Chờ ? Làm cái gì, sao lại co lại! Hình như là trang điểm như tám chín tuổi lúc ăn tết?

      Nàng mơ hồ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy góc cung điện. Nơi này, hình như là mai viên gần Thuấn Hoa điện kia. Nàng về phía trước, nhìn thấy phía dưới cửa sổ hoa đình, nền tuyết đứa bé nằm.

      Là Tư Mã Tiêu. cũng biến thành bộ dáng trẻ con, tay ngắn chân ngắn, mặt mũi rất giống về sau. Nằm ở tuyết nhắm mắt lại, bởi vì làn da trắng lạnh, làm người hoài nghi có phải là tuyết xếp thành hay .

      Liêu Đình Nhạn chạy qua.

      “Ngươi tỉnh tỉnh, có việc gì ? Này?” Nàng dùng sức kéo người nằm nền tuyết giống con búp bê lên, vừa sờ đến tay liền cảm giác như là sờ phải khối băng, đông lạnh đến phát run, vội vàng gỡ khăn quàng cổ xuống quấn cho . mặc nhiều lắm, xõa tóc, là bộ dáng kẻ điên ai quản, khuôn mặt tái nhợt nhìn qua phá lệ đáng thương.

      Liêu Đình Nhạn xoa xoa tay , hà hơi, lại dán dán mặt , hoài nghi đông lạnh ngất rồi, lại ý đồ cõng lên quay lại Thuấn Hoa điện bên kia. Nhưng nàng còn chưa dùng sức, liền cảm giác dưới tay bị kéo cái mạnh mẽ, cả người ngã vào tuyết, đầu óc đều ngốc. Liêu Đình Nhạn bò dậy, dùng tay béo vỗ vỗ tuyết đầu, nhìn thấy nhãi ranh Tư Mã Tiêu hư hư thực thực té xỉu ngồi xếp bằng ở tuyết, nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng, lộ ra cái vẻ châm biếm thiếu đòn.

      Gia hỏa này nhắm mắt lại đáng thương hề hề, mở mắt ra là đầy người hung ác nham hiểm, cho dù là trẻ con, cũng làm nhân tâm rùng mình.

      “Ngươi ngất xỉu?” Liêu Đình Nhạn sâu hoài nghi chỉ số thông minh của mình, mẹ nó, nàng thế nhưng bị nhãi con này lừa rồi?

      “Ta ngủ ở chỗ này, ai bảo ngươi tới đụng đến ta?” Tư Mã Tiêu bò dậy, vòng quanh nàng, kéo kéo áo bông của nàng: “Ngươi từ nơi nào tới, hình thù kỳ quái.”

      được phép xông vào nơi này, các nàng móc tròng mắt ngươi xuống, cắt đứt đầu lưỡi ngươi.” Tư Mã Tiêu đầy mặt tươi cười ác ý, chút cũng giống như hù dọa.

      Liêu Đình Nhạn: “Ha hả, ta đây đúng là rất sợ hãi nga.”

      Nàng mới vừa xong liền hắt xì cái, quá lạnh! Sớm biết thế vừa rồi nên gỡ khăn quàng cổ ấm áp của mình xuống đeo cho tiểu quỷ này.

      Tư Mã Tiêu dùng chân đá đá khăn quàng cổ hồng nhạt mặt đất, lộ ra biểu tình ghét bỏ, bỗng nhiên bắt lấy tay Liêu Đình Nhạn, túm nàng chạy về phía cung điện.

      Liêu Đình Nhạn tại biến thành tiểu béo lùn, căn bản có cách nào mở tay Tư Mã Tiêu, chỉ có thể bị kéo chạy về trước. Dọc đường cũng nhìn thấy bóng người, nàng bị Tư Mã Tiêu kéo vào Thuấn Hoa điện. Lúc nàng trở thành Hoàng Hậu của Tư Mã Tiêu, Thuấn Hoa điện còn, cho nên vẫn là lần đầu tiên nàng vào Thuấn Hoa điện nguyên bản này. Nơi này trang trí thực hoa lệ, bậc cửa cũng phi thường cao, Tư Mã Tiêu quen, lập tức vượt qua, Liêu Đình Nhạn lại mặc mập mạp, lập tức còn chưa vượt qua.

      Tư Mã Tiêu quay đầu lại nhìn nàng cái, cười nhạo: “ vô dụng.” Trong tay dùng sức, lôi kéo nàng qua.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Đây mẹ nó cũng tránh khỏi quá mất mặt?

      Trong điện có màn chướng trùng điệp, trong màn có bóng người mảnh khảnh, vừa khóc lại cười, nghe có chút đáng sợ, như là…… kẻ điên.

      Tư Mã Tiêu cũng nhìn thân ảnh kia, đối với tiếng khóc càng là có tai như điếc, lập tức lôi kéo Liêu Đình Nhạn phòng bên cạnh, phòng này so với nơi khác ấm áp hơn, bởi vì thả cái lò than lớn.

      , ngươi là ai, sao đến nơi đây, ngươi tới làm gì?” Tư Mã Tiêu đứng ở cái ghế, từ cao nhìn xuống Liêu Đình Nhạn ngồi xổm bên cạnh lò than hơ tay.

      Liêu Đình Nhạn: “ dám dấu diếm, ta về sau là lão bà của ngươi ……”

      Tư Mã Tiêu nhảy xuống, ấn mặt nàng nhìn nhìn, có chút hoài nghi: “ vậy chăng, về sau có phải ta mù hay ?”

      Liêu Đình Nhạn nhảy dựng lên cùng đánh trận, đánh nhau trình độ nhà trẻ, cuối cùng dùng quần áo dày nặng của mình thêm vào, đè Tư Mã Tiêu.

      “Nghe đây, bây giờ ngươi câu ‘ta thích ngươi’.”

      Tư Mã Tiêu phẫn nộ hô to: “ , ta muốn rút lưỡi ngươi, chém đầu ngươi!”

      Liêu Đình Nhạn há mồm cắn mặt , sau đó nàng hoài nghi có phải thân thể mình biến thành trẻ con, tâm trí cũng biến thành trẻ con hay , sao lại theo bản năng làm ra động tác này.

      Tư Mã Tiêu đột nhiên bị cắn ngụm, cũng táo bạo lên, há mồm liền cắn tay Liêu Đình Nhạn.

      Cuối cùng Liêu Đình Nhạn ngồi ở bên giơ cái tay đầy dấu răng, khóc đến trời đất tối tăm.

      Tư Mã Tiêu: “…… Ngươi đừng khóc, là ngươi cắn ta trước!”

      “Ngươi còn khóc ta gọi người tới!”

      “Ngươi còn khóc ta lại cắn ngươi!”

      “Này, ta cắn ngươi.”

      “…… Sao người còn khóc.”

      “Ngươi rất ồn.”

      “…… Này.”

      “Ngươi muốn thế nào?”

      Liêu Đình Nhạn nức nở: “Ngươi , ngươi, ngươi thích ta.”

      Tư Mã Tiêu xoa nước miếng mặt mình, “Được được được, ta thích ngươi, ngươi đừng gào, ồn muốn chết, sao ngươi lại phiền như vậy a.”

      Liêu Đình Nhạn lau nước mắt cái mặt béo, oán hận mà với : “Ngươi chờ, tiểu tử, chờ ta trở về, thế nào cũng phải khóc ồn chết ngươi! Còn muốn ôm lão nương ngủ, ngươi nằm mơ!”

      Nàng nghe được nhãi con Tư Mã Tiêu trả lời, bởi vì nàng về lại căn phòng ban đầu kia.

      Mấy người còn lại tựa hồ thấy được toàn quá trình, ánh mắt hơi có khác thường mà nhìn nàng.

      “Ừm, thực có thể khóc a.” Khương Vũ Triều .

      Quách Nhung: “Hãi, khóc cũng rất hữu dụng.”

      Liêu Đình Nhạn: “Các nghe tôi giải thích…… Chủ yếu là biến thành trẻ con, tâm trí có chút chịu ảnh hưởng, nếu là trạng thái bình thường, khẳng định như vậy, tin tôi.”

      Quách Nhung: “Được được được, tin tin , ha ha ha ha!”

      Đường Lê cánh cửa mở ra thứ hai, “Đến tôi, tôi lập tức quay lại.”

      Nàng và Liêu Đình Nhạn tình hình tương tự, cũng biến thành bộ dáng trẻ con mấy tuổi, mặc cái váy màu vàng, thất hai cái bím tóc. Nơi nàng xuất là ở trước cái nhà tranh.

      Nàng nghe được sau nhà truyền ra thanh , liền qua bên đó. mảnh đất trống sau nhà có đứa trẻ luyện đao, thậm chí cũng chỉ cao hơn thanh đao kia chút, sau đầu thắt lung tung cái búi tóc, vặn khuôn mặt đẹp đẽ, chút cẩu thả múa trường đao.

      Đường Lê biết thanh đao, đó là đao của Tốn Nô. Nàng cũng biết đứa trẻ này, đây là Tốn Nô của nàng.

      “Ai!” Tiểu Tốn Nô dừng luyện đao, cảnh giác nhìn về phía nàng.

      Tiểu Đường Lê giơ lên nụ cười rạng rỡ.
      Lierose DuDu, Chris_Luu, levuong6 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 189. Toàn bộ nữ chính 4

      Tiểu Đường Lê là bé đáng , lúc cười rộ lên đặc biệt ngoan ngoãn văn tĩnh, giống con thỏ vô hại.

      “Tiểu ca ca, ngươi là người ở nơi này sao? Ta lạc đường, ngươi có biết đây là chỗ nào hay a?” Tiểu Đường Lê ánh mắt chân thành tha thiết, nhìn qua chút cũng giống như dối.

      Tốn Nô vài tuổi còn hiểu thế gian hiểm ác, cả ngày bị nhốt ở chỗ này luyện đao, nhìn thấy bé ngây thơ đáng này tuổi khác mình lắm mà gọi mình là ca ca, trong nhất thời liền có chút do dự.

      buông đao, “Chung quanh đây có thôn nào, ngươi làm thế nào tới được?”

      Đường Lê vặn đầu: “Ta biết, tỉnh lại ở chỗ này, nơi này có người khác, ta sợ hãi.” Nàng tiến đến bên người tiểu Tốn Nô, kéo quần áo , “Ta còn đói.”

      Tiểu Tốn Nô quá quen thuộc mà lui ra bước, rồi lại kéo tay nàng ra. suy nghĩ lát, tay bị nàng kéo, tay còn cầm Tốn Đao của mình, : “…… Ta lấy đồ ăn cho ngươi.”

      cái nhà tranh đơn sơ cùng sư phụ, nhưng sư phụ cũng thích để ý tới , thường xuyên ra cửa, cho nên chỉ có thể tự mình làm đồ ăn. Trong phòng bếp có sẵn thức ăn, chỉ có gạo và mì, thuần thục lấy hai nắm gạo chuẩn bị nấu cơm, Đường Lê thò lại gần: “Ca ca, ta biết nấu cơm, để ta làm .”

      “Ca ca, ngươi có đói bụng ? Chúng ta cùng nhau ăn ?”

      “Ca ca, nơi này còn có trứng gà, ta chưng cái trứng gà cho ngươi được ?”

      Tiểu Tốn Nô đeo Tốn Đao của mình, dọn ra hai cái ghế, lại đem thức ăn bày ở bàn .

      Đường Lê nhìn muốn cười, đứa bé của nàng và Tốn giống Tốn Nô như đúc, mỗi ngày ăn cơm, dọn ghế cho tỷ tỷ của nó, đũa cũng bày lên.

      “Ngươi ăn.” Tiểu Tốn Nô đẩy canh trứng trước mặt Đường Lê, tuy rằng cố ý xụ mặt làm biểu tình nghiêm nghị, nhưng trong mắt trước sau mang theo chút tò mò.

      Đường Lê ăn xong rồi cũng vội , hất cẳng chân hừ ca, ngồi ở bên cạnh nhìn Tốn Nô nho luyện đao.

      Đường Lê nhìn luyện lúc: “Ca ca, ngươi có thể bắt cá , suối bên cạnh có cá, ngươi bắt con, ta hầm canh cá cho ngươi uống.”

      Tốn Nô rất thích ăn cá, khi còn khẩu vị đại khái cũng sai biệt lắm.

      Tốn Nô quả nhiên bắt cá, còn mang về ôm quả dại. “Cho ngươi ăn.”

      Đường Lê hầm canh cá, ngồi ở kia ăn xong ôm quả dại chua ê ẩm, nâng mặt với Tốn Nô: “Ca ca tốt, về sau ta gả cho ca ca được ?”

      Tiểu Tốn Nô lắc đầu, thực nghiêm túc : “ được, sư phụ ta đáp ứng.”

      Đường Lê nhịn cười, mặt lại làm ra bộ dáng rất khổ sở: “Nhưng ta rất thích ca ca!”

      Tiểu Tốn Nô chớp đôi mắt, biết trả lời như thế nào, Đường Lê sắp nhịn được cười ra tiếng, liền cúi đầu làm bộ xoa xoa đôi mắt, “Ca ca có phải thích ta hay ?”

      Nghẹn cười nghẹn đến mức thanh ổn.

      “…… phải.” Tiểu Tốn Nô đến bên cạnh nàng.

      Đường Lê: “ phải? Vậy, ca ca cũng thích ta sao?”

      Tiểu Tốn Nô lúc này , “Thích.”

      Đường Lê: “Ngươi thích ta?”

      Tiểu Tốn Nô: “Ừ, ta thích ngươi.”

      Đường Lê phụt cười ra tiếng, tiến lên kéo tay , ôn ôn nhu nhu : “Ta lập tức trở về gặp ngươi, lại chờ ta chút.”

      ……

      Khi Đường Lê trở lại trong phòng, còn nhịn được cười, cười xong lại thở dài tiếng, “ nhớ và bọn .”

      Bạch Lăng chụp vai nàng phen, “Yên tâm, chúng ta nhất định thực nhanh có thể trở về!”

      Kế tiếp chính là nàng.

      Nàng xuất ở trong cái thôn. Nơi này nàng biết, là nơi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Lâm Sinh, khi đó vẫn là người, chưa biến thành ma quỷ quái.

      “Đánh chết ! Đánh chết cái sửu bát quái này!”

      “Nga nga nga! Nằm sấp xuống, nằm sấp xuống, làm chó cho ta cưỡi!”

      đám trẻ con hi hi ha ha làm Bạch Lăng cảm giác cái trán gân xanh nhảy dựng, cảnh tượng rất quen thuộc. Nàng nhìn nhìn tay mình vẫn là trẻ con, cầm cây gậy gỗ ở ven đường, xông lên quất trạn. Tiểu long dù còn sức lực cũng rất lớn, mình nàng có thể đánh mười đầu gấu, đánh đến bọn họ kêu ngao ngao, kêu cha gọi mẹ tè ra quần bò loạn đầy đất.

      Tiểu Bạch Lăng đuổi theo lại cho bọn họ mỗi đứa trận đòn hiểm, lúc này mới trở về bên cạnh Lục Lâm Sinh. Giống như lần đầu tiên nàng nhìn thấy , giống đống bùn xám xịt, che cái mặt xấu xí dám gặp người.

      Lúc trước lần đầu tiên nàng thấy , cũng biết về sau chính mình thích như vậy, cho nên chỉ có ít đáng thương, nhưng tại, lại nhìn thấy dạng này, trong lòng biết có bao nhiêu khổ sở.

      Nàng biểu chính là dùng sức túm đứa bé xấu xí đó lên, nhéo mặt để nhìn mình, sau đó : “ ‘ ngươi thích ta ’.”

      Đứa bé xấu xí hoảng sợ mà nhìn nàng.

      Bạch Lăng hung : “Nhanh lên, ngươi thích ta.”

      Đứa bé xấu xí ôm đầu mình, nơm nớp lo sợ mà lại: “Ta, ta thích, ngươi.”

      Bạch Lăng dùng sức sờ sờ đầu chó của nó, khen ngợi: “Thực ngoan!”

      “Ngươi chờ đấy, ta đến tìm ngươi.”

      Nàng nhanh chóng trở về, thấy được ánh mắt kính sợ của những người khác.

      Khương Vũ Triều: “Còn có thể như vậy?”

      Bạch Lăng: “Vì sao được? cũng có thể làm bộ dáng này mà!”

      Khương Vũ Triều: “Tôi có khả năng tùy tiện như vậy với Thiếu Nguyên ca ca.”

      Đến phiên Khương Vũ Triều, gia cảnh nàng thực tốt, khi còn chính là kiêu ngạo như tiểu công chúa, còn quá thích để ý tới người khác. vào quang mang, nàng nhìn thấy chính mình mặc cái váy ren , giày da màu đỏ, còn đội mũ xinh đẹp, đeo cặp sách thỏ con.

      Nàng đứng ở ven đường, biết nên làm thế nào tìm Thiếu Nguyên ca ca, chỉ có thể đứng tại chỗ.

      “Em lạc đường sao?”

      Khương Vũ Triều quay đầu, thấy được Thiếu Nguyên ca ca của mình co lại. so với nàng hơi cao hơn chút, ôm con chó con le lưỡi, lo lắng mà nhìn nàng, “Sao mình em ở chỗ này, ba mẹ em đâu?”

      Khương Vũ Triều nháy mắt mềm nhũn: “Em, em biết.”

      Tiểu Hề Thiếu Nguyên: “Em lạc? đưa em cục cảnh sát được ?”

      Cái gì được , idol đương nhiên được! Khương Vũ Triều chút do dự gật đầu, theo phía sau , trong chốc lát bị đưa đến cục cảnh sát gần đó.

      đây.” Hề Thiếu Nguyên vẫy vẫy tay với nàng.

      được a, để như vậy liền thất bại! Khương Vũ Triều lại cộp cộp cộp chạy đến phía sau Hề Thiếu Nguyên, cùng theo .

      Hề Thiếu Nguyên: “A? Em làm sao vậy, sợ hãi sao?”

      Khương Vũ Triều lắc đầu, nhìn gương mặt tươi cười, buột miệng thốt ra câu: “Em thích !”

      Hề Thiếu Nguyên sửng sốt, cười ra tiếng, sờ sờ đầu em đáng trước mặt này, với nàng: “ cũng thích em.”

      Khương Vũ Triều, thể hiểu được hoàn thành nhiệm vụ.

      Tiếp theo là Quách Nhung, nàng cười làm cái dấu thắng lợi với mấy người, cà lơ phất phơ vào cánh cửa kia.

      Khi còn tóc nàng đặc biệt ngắn, dì ở cửa hiệu cắt tóc coi nàng là bé trai, trực tiếp cạo đầu nàng thành trái kiwi, chỉ có tầng tóc ngắn ngủn như gốc rạ. Hơn nữa mặc áo ba lỗ và quần đùi của con trai, cả ngày lăn lê bò toài mặt đất, cũng ai có thể nhìn ra kỳ nàng là bé .

      Lão bản Thuần Vu Tức nhà nàng lại bất đồng, lúc lớn lên là đại lão nữ trang, khi còn lại là tiểu lão nữ trang, để tóc dài, khuôn mặt thanh tú, ngoan ngoãn ngồi ở phía dưới sân khấu kịch, hoàn toàn chính là bé .

      Quách Nhung gặp được , chút thấy bên ngoài, thò lại gần ngồi ở ghế bên cạnh , “Hắc!”

      Tiểu Thuần Vu Tức nhìn cái, gì. Quách Nhung trêu chọc nửa ngày thấy phản ứng, vừa sờ túi quần phát thế nhưng có tiền, chạy đến nơi xa mua hai cái que kem, trở lại bên người Thuần Vu Tức mời ăn cây. Rốt cuộc ăn ké chột dạ, Thuần Vu Tức lúc này mới chuyện cùng nàng.

      Quách Nhung: “Chúng ta chơi trò chơi .”

      Thuần Vu Tức: “Trò chơi gì?”

      Quách Nhung: “Chúng ta từ trái nghĩa, chính là tớ chữ hoặc là từ, cậu phải tương phản, ai thua mời người kia ăn vân phiến đường bên kia!”

      Thuần Vu Tức có hứng thú, “Được a.”

      Quách Nhung cười: “Tớ trước, ‘ Lớn ’.”

      Thuần Vu Tức: “.”

      Quách Nhung: “Trắng.”

      Thuần Vu Tức: “Đen.”

      Quách Nhung: “Cậu.”

      Thuần Vu Tức chút do dự: “Tớ.”

      Quách Nhung tiếp tục: “Ghét!”

      Thuần Vu Tức: “Thích.”

      Quách Nhung lập tức tiếp: “Tớ!”

      Thuần Vu Tức theo bản năng đáp: “Cậu.”

      xong phát tựa hồ có chút đúng, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên, phồng gương mặt trừng Quách Nhung. Quách Nhung lại cười ha ha, lao lên giống lưu manh hôn ngụm lên khuôn mặt người ta, nhảy xuống ghế chạy , “Cảm tạ bảo bối! Tớ cũng thích cậu ~”

      Quách Nhung trở lại căn phòng kia, nghe được mảnh tiếng cười. Ân Như Hứa thường nghe nàng giới thiệu đồ vật mình biết, hơi chút quen thuộc với nàng chút, lúc này khó được mở miệng vui đùa: “Thế nhưng còn có thể như thế, bội phục.”

      Quách Nhung ai tiếng, ra vẻ khiêm tốn mà xua tay, phù phiếm : “Nào có, nào có, chút tài mọn thôi, tôi thường đùa lão bản nhà tôi như vậy, đều phản ứng kịp ha ha ha ha!”

      Tất cả mọi người đều bị nàng chọc cười, Ân Như Hứa cười, trong lòng có chút chờ mong, nàng cũng muốn gặp Ốc Đột khi còn lần. Ốc Đột từng cùng nàng chuyện khi còn , chính mình là dã hài tử nơi nơi chạy loạn ở thảo nguyên, giờ nàng có thể chính mắt gặp ‘ dã hài tử’ này lần.

      Nàng quả nhiên xuất mảnh thảo nguyên, bất quá vẫn mặc váy Ân quốc, tóc quấn tua vàng cùng đóa hoa, đeo vòng cổ ngọc, là bộ dáng tiểu công chúa kim tôn ngọc quý.

      Chỉ là, Ốc Đột ở đâu đây?

      Ốc Đột chưa thấy, xa xa lại nhìn thấy con sói chạy tới. Ân Như Hứa sửng sốt, quay đầu liền chạy. Nàng cũng sinh sống ở thảo nguyên mấy năm, đương nhiên biết sói thảo nguyên đáng sợ, tại nàng là dạng này cũng có biện pháp đối phó con sói.

      Nhưng nàng mặc váy xinh đẹp, lại là đứa bé, căn bản chạy được xa.

      “Ai, ngươi chạy cái gì!”

      Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng la, Ân Như Hứa quay đầu lại cẩn thận đánh giá con ‘sói’ chạy tới, lúc này mới phát kỳ cũng phải sói, mà là đứa bé khoác da sói.

      Nhìn đôi mắt xanh quen thuộc kia, Ân Như Hứa hai mắt sáng ngời. Là Ốc Đột!

      Dã hài tử Ốc Đột khoác da sói, đôi mắt cũng rất sáng, ngừng vòng quanh Ân Như Hứa, ngồi xổm bên cạnh nàng, lôi kéo góc váy nàng. Váy lụa mềm mại bị Ốc Đột vừa túm liền xuất dấu bàn tay màu đen.

      Ân Như Hứa: “……”

      “Oa a a a!” Ốc Đột kêu to chạy xa.

      Ân Như Hứa: “Chờ ?”

      “Oa a a a!” Ốc Đột kêu to lại chạy trở về.

      “Ta lau khô tay.” giơ tay lên cho Ân Như Hứa xem.

      “Ừ.” Ân Như Hứa lay động tay, lục lạc tay liền đinh linh linh.

      Ốc Đột nhảy tới nhảy , luôn an tĩnh nổi, hiển nhiên thực hưng phấn, vòng quanh Ân Như Hứa nhìn tới nhìn lui, thường thường kéo kéo váy nàng, còn có dải lụa cột tóc, thậm chí chạm vào lục lạc cổ tay nàng, hiếm lạ vô cùng.

      “Ngươi là đẹp mắt!”

      “Ta thích ngươi! Ngươi làm tức phụ của ta !”

      Ân Như Hứa có chút tiếc nuối, kỳ nàng muốn lưu lại chỗ này nhìn tiểu Ốc Đột trong chốc lát, nhưng vừa chú ý, liền câu kia ra.

      Cuối cùng chỉ còn lại Tân Tiểu Lộ, mọi người sôi nổi an ủi nhìn qua dị thường văn tĩnh, “ cần phải gấp gáp, xem tất cả mọi người đều thuận lợi như vậy, nhất định cũng thuận lợi, có thời gian ngày đó, từ từ tới.”

      Tân Tiểu Lộ gật đầu cái, vào cánh cửa.

      Nàng thực quen thuộc mình biến thành trẻ con, càng quen Tân Yến Lai biến thành trẻ con. từ đến lớn đều là dáng vẻ kia, làm chuyện gì cũng thực nghiêm túc, là thiếu niên trưởng thành sớm. Nhìn tiểu ca ca sữa bò đứng ở hiệu sách tìm kiếm sách, Tân Tiểu Lộ nghĩ nghĩ, tìm chủ cửa hàng mượn giấy bút, viết mấy chữ.

      Sau đó nàng cầm tờ giấy đến bên Tân Yến Lai, lôi kéo quần áo .

      Tiểu sữa bò ca ca này cũng biết tiểu muội muội bên cạnh, bị nàng kéo, nghi hoặc nhìn lại.

      Tân Tiểu Lộ chỉ vào mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo giấy, : “Tôi tích bùn.”

      Tân Tiểu Lộ: “Là đọc như thế này sao?”

      Tân Yến Lai tuy rằng quen biết nàng, nhưng vẫn theo bản năng sửa đúng : “ phải, đọc là ‘tôi thích bạn ’.”

      Tân Tiểu Lộ: “A.”

      Toàn bộ quá trình ba phút cũng chưa dùng đến, là nhanh nhất trong bảy người.

      Liêu Đình Nhạn, Đường Lê, Bạch Lăng, Khương Vũ Triều, Quách Nhung, Ân Như Hứa: “……”
      Lierose DuDu, Chris_Luu, levuong7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :