1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 184. cười ha ha rời

      Thân thể này của Diệp Thanh Bích, tổng cộng có sáu nam nhân từng có quan hệ, là Chân Nam tiểu vương gia, chính là kẻ lúc vừa tới thế giới này nhìn thấy, bị răng rắc vặn gãy đầu nhét vào dưới giường. Còn có sư huynh đồng môn, bị đao đâm thủng ngực, chết rồi tùy tiện ném vào ven đường hoang, cho nên còn dư lại bốn người.

      là lão đại tổ chức tình báo mở tiểu quan quán, nam nhân này lúc trước đưa Diệp Thanh Bích tới tiểu quan quán, muôn vàn làm nhục dạy dỗ, coi là đồ chơi dưỡng ở bên người, trong lòng có tình lại chịu thừa nhận, cuối cùng còn vì chặt đứt tơ tình, bán Diệp Thanh Bích cho tướng quân Thạch Lương.

      Tướng quân Thạch Lương, bởi vì nữ nhân ta nhất lại thâm ái Diệp Thanh Bích, cho nên hận ý sâu đậm với . Lúc Diệp Thanh Bích gặp nạn, Thạch Lương mang về quân doanh cường ngủ, còn ý đồ ném vào hồng trướng quân doanh để gặp càng nhiều vũ nhục, nếu phải Chân Nam tiểu vương gia trùng hợp qua coi trọng Diệp Thanh Bích mang người về, chỉ sợ Diệp Thanh Bích sớm chết ở quân doanh.

      Còn có người là Ma giáo giáo chủ, năm đó gặp phải kẻ thù cẩn thận thân bị độc thương, ngoài ý muốn đụng phải Diệp Thanh Bích, dưới thần trí cưỡng bách Diệp Thanh Bích, đêm xong rồi phi thường dứt khoát mà vỗ vỗ mông chạy lấy người.

      Người cuối cùng Hận Vô Hoan là tà ma mà người trong giang hồ sợ hãi, cũng chính là người giết chết trang chủ Diệp gia sơn trang, là đại thù sinh tử của Diệp Thanh Bích. Nhưng mà nam nhân này có thù oán cùng Diệp gia sơn trang, lại là bạn chơi cùng thanh mai trúc mã khi còn bé của Diệp Thanh Bích, đối với Diệp Thanh Bích sớm có tâm say đắm. Trước khi giết chết cha ruột của Diệp Thanh Bích, cùng Diệp Thanh Bích là lưỡng tình tương duyệt, đương nhiên cũng từng ngủ.

      Xem những thứ bị đánh mã bạch bạch bạch đó, sửa sang lại xong cốt truyện, tuy là thần thẳng nam bá đạo cũng nhịn được cảm thán câu: Diệp Thanh Bích thảm.

      tại là Diệp Thanh Bích, vẫn là nam nhân có kiệt bảo chưa bao giờ từng đứng đắn sử dụng, cúc hoa lại sử dụng quá độ. Diệp Thanh Bích mỗi khi nhớ tới ‘cốt truyện’ đều mặt đen tựa đáy nồi, chỉ có suy xét làm thế nào xử lý những ‘vết nhơ’ chướng mắt đó mới có thể hơi chút bình tĩnh lại…… Thế giới này đối với chấn động quá lớn, phảng phất là thế giới hoàn toàn mới, trong khoảng khắc, thế nhưng cảm thấy da đầu tê dại, dạ dày ổn, cũng biết nên xuống tay từ chỗ nào mới tốt.

      Bệnh này đại khái giết mấy nam nhân tốt rồi, chờ giết xong rồi phải tìm mấy mỹ nhân thử xem kiệt bảo còn có thể dùng hay . Rốt cuộc vất vả lần thứ hai có được, phải học được quý trọng.

      Diệp Thanh Bích vội vàng lên xe ngựa Diệp gia sơn trang trước, sửa sang lại xong cốt truyện cũng nghĩ kỹ kế tiếp phải làm cái gì. Đầu tiên muốn Diệp gia sơn trang gặp Hận Vô Hoan. Nam nhân này có tình với Diệp Thanh Bích, ở cốt truyện nguyên bản, Diệp Thanh Bích lại lần nữa nhìn thấy chính là ở Diệp gia sơn trang. Hận Vô Hoan giết sạch dưới Diệp gia sơn trang, duy độc giết Diệp Thanh Bích, còn cảm thấy hổ thẹn với , cho nên quyết định đem thân võ công truyền cho Diệp Thanh Bích, muốn lấy chết tiêu trừ hận ý trong lòng Diệp Thanh Bích.

      Đương nhiên nguyên tác Diệp Thanh Bích kia thấy tình nhân cũ vì tình nguyện liều mình, lại nghe ta vào trước khi chết kể ra Diệp gia sơn trang từng làm ác với nhà mình, trong lòng giãy giụa cảm động, cuối cùng từ bỏ cừu hận, cùng Hận Vô Hoan pháo xóa ân thù —— còn là đánh pháo ở phần mộ cha .

      tại Diệp Thanh Bích đương nhiên phải làm pháo thủ, càng phải viếng mồ mả đưa cúc hoa, coi trọng thân võ công của Hận Vô Hoan. Đó chính là Hận Vô Hoan nhân vật thiên tài này tu luyện hai mươi năm, cộng thêm sư phụ trước khi chết truyền cho tu vi vài thập niên chồng lên. Nếu có thân võ công đó, muốn giết vài người cũng khó khăn.

      Có lối tắt chính là đồ ngốc!

      đường lên xe tìm đến Diệp gia sơn trang, Diệp Thanh Bích nhảy xuống xe ngựa, đến bậc thang cỏ dại mọc thành cụm. Diệp gia sơn trang suy tàn rồi, nơi này vẫn truyền ra tiếng quỷ khóc, hù dọa ai dám tới, giờ chưa quá hai năm, chung quanh cỏ dại mênh mang, lộ ra mảnh hoang vắng.

      Bên trong Sơn trang từng bị đốt cháy, trừ cái thùng rỗng lớn lung lay sắp đổ, cái gì cũng đều còn. Là Diệp Thanh Bích nguyên bản kia, nếu lại đến chốn cũ, tất nhiên thống khổ vạn phần, nhưng Diệp Thanh Bích tại hề có cảm giác, chỉ tìm kiếm chung quanh có tung tích người sống hay , muốn tìm Hận Vô Hoan, nếu chẳng phải là đến chuyến.

      Cũng may vẫn đoán đúng rồi, Hận Vô Hoan đúng là nơi này, ở cái viện trong Diệp gia sơn trang Diệp Thanh Bích cư trú lúc trước, cái viện này so với nơi khác tốt hơn rất nhiều, còn để lại bộ dáng đại khái.

      “Ngươi rốt cuộc tới rồi, ta vẫn luôn ở chỗ này chờ ngươi.” Hận Vô Hoan đầu bạc đứng ở thân cây nhìn Diệp Thanh Bích ở cửa, trong mắt hình như có thiên ngôn vạn ngữ. Thẳng nam Diệp Thanh Bích tiếp thu nổi sóng điện đồng tính truyền đến, mặt vô biểu tình nhìn lại.

      Hận Vô Hoan trong mắt nổi lên gợn sóng, “Ngươi hận ta, phải .”

      Diệp Thanh Bích răng đau: “Đúng vậy.”

      Hận Vô Hoan: “Ta cũng hận chính ta, nhưng ta cần phải làm như vậy. Ta muốn cùng ngươi trở lại như trước, nhưng ta cũng biết có khả năng, chúng ta trở về được, phải .”

      Diệp Thanh Bích cảm giác cả người thích hợp, cứng mặt nghĩ, đến tột cùng làm thế nào mới có thể khiến ta chủ động nhắc tới truyền võ công cho mình.

      “Đương nhiên trở về được, ta phải tiểu thiếu gia của Diệp gia sơn trang, ta trải qua chuyện gì, ngươi đại khái cũng biết, võ công của ta hoàn toàn biến mất, có chỗ dựa, mỗi người đều có thể khinh nhục ta.” Diệp Thanh Bích chậm rãi .

      Hận Vô Hoan: “…… Ta dùng sinh mệnh bồi thường ngươi.”

      Diệp Thanh Bích: “Bồi thường như thế nào?”

      Hận Vô Hoan cực kỳ dễ , hơi chút châm ngòi vài câu, liền dựa theo trình tự. “Ta độ công lực cho ngươi, như thế, ngươi có thể buông cừu hận trong lòng sao?”

      Diệp Thanh Bích ức chế hưng phấn trong lòng, “A? Là ?”

      Hận Vô Hoan: “Ta lừa ngươi nữa.”

      Gia hỏa này trước kia lừa Diệp Thanh Bích đến xoay quanh, lừa đến ra bí mật của Diệp gia sơn trang, nhược điểm võ công của cha mình, cái gì cũng , khiến cho Hận Vô Hoan dễ dàng làm suy sụp cái sơn trang lớn như vậy.

      Diệp Thanh Bích: “Nếu đúng như lời ngươi, ta hận ngươi nữa.” Vốn dĩ cũng có quan hệ gì cùng Hận Vô Hoa này, chính chủ sớm chết, hồn cũng biết đâu rồi.

      Hận Vô Hoan tuy rằng cảm thấy Diệp Thanh Bích bất đồng với trước đây, nhưng chỉ cho rằng Diệp Thanh Bích trải qua sinh tử cừu hận mới có thể thay đổi, trong lòng càng thống khổ, lập tức hề giữ lại mà truyền công lực người cho Diệp Thanh Bích. quyết tâm muốn chết, sau đó trong miệng từng đám máu tươi đỏ sậm phun ra.

      Ba canh giờ sau, Diệp Thanh Bích có được thân công lực cao thâm, còn Hận Vô Hoan hấp hối.

      “Như vậy, ngươi vừa lòng sao?” Hận Vô Hoan phảng phất như buông gánh nặng, hơi thở suy yếu .

      Diệp Thanh Bích quay đầu lại nhìn , xoay chuyển cổ tay, thử thử lực lượng mênh mông trong thân thể, “Đương nhiên vừa lòng, đa tạ.”

      Hận Vô Hoan tựa ở bên, che ngực lại chậm rãi : “Ta sắp chết, Thanh Bích, ta biết ngươi hận ta, nhưng ta muốn cho ngươi, ta sở dĩ muốn giết dưới Diệp gia sơn trang, đều là bởi vì Diệp lão tặc, từng giết nhà dưới mấy chục nhân khẩu nhà ta, ngươi đại khái biết, mười tám năm trước……”

      Diệp Thanh Bích trở tay chưởng đánh bay , thanh lãnh đạm, “Ta có hứng thú nghe, ngươi quá nhiều.”

      chưởng này lưu thủ, Hận Vô Hoan đương trường tắt thở, chìm vào hồ nước góc tường, đầu cắm xuống, thân thể ở bên ngoài, tư thái ngã lộn nhào.

      “Hận Thương chưởng quả nhiên danh bất hư truyền.” Diệp Thanh Bích thực vừa lòng mà nắm tay, quay đầu rời .

      Tiếp theo giết chỗ nào?

      Nghĩ đến tướng quân Thạch Lương, kẻ dễ giết nhất.

      Thạch lương là Đại tướng quân, tuy thân sức mạnh, nhưng võ công có, dù ta ở trong vạn quân, có khả năng dẫn dắt thiên quân vạn mã phá địch, nếu luận đơn đả độc đấu cũng phải là đối thủ của cao thủ giang hồ cấp bậc như tại.

      Diệp Thanh Bích quyết định dùng ta thử xem thân công lực mới tới tay. trang điểm cho mình, thay hoa phục cẩm tú, khôi phục tư thái cao quý, sau đó mướn chiếc xe ngựa, trang bức xong, thoải mái dễ chịu quân doanh biên cảnh.

      Biên thành hoang vu, Diệp Thanh Bích vào thành, liền nhìn thấy đám quan binh uống rượu ở quán rượu ven đường, lớn tiếng đàm tiếu, ước chừng là quân doanh thay phiên ra nghỉ ngơi. ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay gõ bàn bên cạnh.

      Ban đêm, Diệp Thanh Bích lẻn vào quân doanh, lấy công lực tại, nhập quân doanh như vào chỗ người, doanh trướng Thạch Lương ở giữa toàn bộ đại doanh, dễ dàng tìm tới, tùy tiện vào. Thạch lương cũng ở bên trong, Diệp Thanh Bích cũng vội, chờ ở sau bình phong, rút ra bội đao của Thạch Lương nhìn kỹ ở trong tay.

      đến lát, bên ngoài tiểu binh kêu tướng quân, thân ảnh đĩnh bạt vĩ ngạn đến. Người tới có đôi mắt như ưng, đầy người sát khí. vào trướng, liền mình ngồi ở đó trầm mặc, bỗng nhiên lại cầm lấy vò rượu ngửa đầu uống.

      Diệp Thanh Bích ngón tay gõ gõ đao trong tay lóe hàn quang, phát ra “Canh” tiếng. Thạch Lương bỗng nhiên buông vò rượu, quát khẽ: “Ai!”

      Diệp Thanh Bích ra, mặt ở dưới ánh nến nhảy nhót trong lều lớn, có vẻ trầm và túc sát kỳ quái. Thạch Lương thấy , cả người sửng sốt, chợt nhăn mi lại, “Sao ngươi lại ở chỗ này.”

      So sánh với ta, tư thái của Diệp Thanh Bích có vẻ chút để ý, lúc cảm thấy hết thảy toàn bộ ở trong lòng bàn tay, giết người đều biểu ra thong dong hơn. nhìn Thạch Lương, như là xem cái gì dơ bẩn, Thạch Lương còn chưa bao giờ gặp như vậy, sắc mặt tối tăm mà đứng lên, cái bóng thân thể cơ hồ muốn bao phủ Diệp Thanh Bích, khí thế cả người nháy mắt càng sắc bén lên.

      “Ngươi tốt nhất…… Ô!” Thạch Lương chợt câm miệng, thân hình cứng đờ tại chỗ.

      Diệp Thanh Bích vốn ở phía trước ra phía sau , chỉ nhấc chân đá, Thạch Lương liền lăn mặt đất. Diệp Thanh Bích cầm theo đao, từ cao nhìn xuống .

      dùng đao, gọt bỏ mấy ngón tay của Thạch Lương.

      “Đao này của người còn tính là sắc bén.” Diệp Thanh Bích bỗng nhiên dùng mũi đao đẩy quần Thạch Lương ra, sau đó ánh đao chợt lóe, huyết hoa vẩy ra.

      Thạch Lương đau đến hai mắt bạo đột, nhưng mà lại ra câu, chỉ có thể toàn thân run rẩy. Diệp Thanh Bích tiếp tục vung đao cắt bá bá bá, biết vì sao, từ thể nghiệm cảm giác của mình mất bảo bối, liền phá lệ muốn cho nam nhân nhìn thuận mắt cũng thể nghiệm cảm giác như vậy phen. Lúc trước mấy kẻ kia giết vội vàng, cũng chưa có hứng thú làm như vậy.

      “Ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh, ít nhất ta nguyện ý lãng phí thời gian ở chỗ ngươi.” Diệp Thanh Bích tra tấn người đủ rồi, lại bỗng nhiên đao băm rớt cái đầu của Thạch Lương. Đầu băm xuống, Thạch Lương biểu tình dừng ở hình ảnh vặn vẹo.

      dùng mũi đao chọc đầu Thạch Lương, lao ra khỏi đại doanh, ném đầu và đao , đao đâm ở phía cây gỗ bên đại doanh, làm cho rối loạn xong, cười ha ha rời .

      Lúc quân doanh bởi vì tướng quân chết mà phát sinh rối loạn, Diệp Thanh Bích xuống nam, tiểu quan quán tên là Dương Liễu Thanh. Danh nghĩa là tiểu quan quán, ra là tổ chức tình báo Lăng Phong Lâu, lâu chủ Thái Nhân của Lăng Phong Lâu, tuy rằng võ công cao, lại có được mạng lưới tình báo bình thường, cho nên lúc Diệp Thanh Bích tìm tới cửa, Thái Nhân bày ra tư thế đợi lâu ngày.

      lâu gặp, ngươi làm ta chấn động.” Thái Nhân nhìn qua hào hoa phong nhã, phải rất giống kẻ biến thái, nhưng vừa mở miệng chuyện liền bại lộ, ta : “A Bích, ta hoài niệm lúc ngươi gọi ta là chủ nhân.”

      Sau nửa canh giờ, ta bị Diệp Thanh Bích cắt bỏ hai cái trứng nhét vào trong miệng.
      AELITA, sabera.tran, Hale2057 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 185. Chính văn hoàn

      Thái Nhân lâu chủ Lăng Phong lâu, khi thu được liên tục mấy tin tức Diệp Thanh Bích giết người cảm thấy thực kinh ngạc, thậm chí quá tin tưởng. Bởi vì tin tình báo phần lớn chỉ là đơn giản hai câu, cũng tiền căn hậu quả, chỉ nhìn thấy mấy tin tức Diệp Thanh Bích cùng sư huynh kết phường giết Chân Nam tiểu vương gia, tiện đà giết sư huynh, giết Thạch Lương tướng quân.

      Diệp Thanh Bích võ công cao, hơn nữa sớm bị phế, giờ phế nhân, sao trong đêm lại lần nữa có được võ công? Thế này Thái Nhân cũng ràng, nhưng biết tin tức Diệp Thanh Bích xuống nam tới đây. Thái Nhân ban đầu cũng sợ hãi, với xem ra Diệp Thanh Bích trước sau là nam nhân mất kiêu ngạo, bị tra tấn lộ ra biểu tình co rúm lại, là con thú bông có thể tùy ý đùa nghịch.

      Mang theo loại tư duy cố định này, tự giác có thể thăm dò toàn bộ ý tưởng cách làm của Diệp Thanh Bích, hoàn toàn sợ. Sau đó bị Diệp Thanh Bích thay đổi linh hồn cắt xuống đồ vật kia nhét vào trong miệng.

      khắc đó, trong đầu Thái Nhân tràn ngập hối hận. Lại qua bao lâu, hối hận trong đầu cùng với nước trong đầu chảy ra ngoài —— Diệp Thanh Bích đập vỡ sọ .

      “Ta muốn nhìn chút trong đầu ngươi là thứ gì.” Diệp Thanh Bích cười, ngồi ở cái bàn dài Thái Nhân lúc trước thường dùng để khinh nhục nguyên chủ, gõ nát sọ não Thái Nhân , sau đó chút để ý dùng trường bào cẩm tú xoa xoa đao.

      “Cũng có đồ vật gì đặc biệt, làm người ta thất vọng.”

      Diệp Thanh Bích vội vàng quay lại, giết người xong liền , cảm giác được loại khoái ý.

      —— “Ta cảm giác ngươi sắp biến thái.” Hệ thống cẩn thận mà phán đoán.

      “A.” Diệp Thanh Bích cười lạnh tiếng, tiếp tục hướng đến Thiên Sơn, kẻ cuối cùng phải giết là Khôi Ngôi giáo chủ Ma giáo ở nơi đó.

      Vị Khôi Ngôi giáo chủ Ma giáo này, đại khái là người duy nhất tại Diệp Thanh Bích nắm chắc có thể trực tiếp giết chết, cho nên lựa chọn biện pháp khác, gia nhập Ma giáo, trở thành thuộc hạ của Khôi Ngôi trước. chỉ muốn giết Khôi Ngôi, còn muốn soán vị ta, đoạt Ma giáo.

      Khôi Ngôi tuy rằng lúc trước cùng Diệp Thanh Bích làm đêm phu thê, nhưng Khôi Ngôi người này lạnh nhạt vô tình, căn bản quên mất người lúc trước bị mình ngủ trông như thế nào, là thân phận gì. Cho nên cũng biết Diệp Thanh Bích là vì giết mà đến.

      Diệp Thanh Bích có tâm cơ cùng thủ đoạn gì, thế giới này có nơi đâu so với Ma giáo càng thích hợp với , vào ma giáo có thể là như cá gặp nước, thực nhanh được giáo chủ Khôi Ngôi thưởng thức, đường đề bạt tới hữu hộ pháp.

      Đến hệ thống cũng mấy lần tỏ vẻ —— “Ta cảm thấy so với nam chính ngươi càng thích hợp làm vai ác.”

      Diệp Thanh Bích kỳ rất thưởng thức Khôi Ngôi, rốt cuộc ta tàn nhẫn độc ác lạnh nhạt vô tình, ý nghĩa nào đó rất giống chính mình, nhưng thưởng thức thưởng thức, giết vẫn phải giết. dùng thời gian ba năm trở thành tâm phúc của Khôi Ngôi, lại dùng thời gian ba năm bố cục, rốt cuộc vây giết Khôi Ngôi ở dưới Thiên Sơn.

      Trước khi Khôi Ngôi bị giết, nhìn biểu tình phức tạp, “Vì sao ngươi phải giết ta?”

      Diệp Thanh Bích đề phòng phản công trước khi chết, thuận miệng cho đáp án, “Bởi vì nguyên nhân ngươi quên mất.”

      Khôi Ngôi: “Bởi vì bảy năm trước, đêm kinh trập?”

      Diệp Thanh Bích có chút kinh ngạc, gia hỏa này thế nhưng nhớ kiện kia? Trong giây lát nhận ra cái gì, biểu tình có chút vi diệu, trong lòng lại ngăn nổi cười to, thế nhưng là thế này, Khôi Ngôi a Khôi Ngôi, ngươi bị bại oan.

      kiếm đâm chết Khôi Ngôi, Khôi Ngôi quả thực phản kháng, ngẩng cổ chờ chém.

      Diệp Thanh Bích trở thành giáo chủ Ma giáo, lại trải qua sinh hoạt tùy tâm sở dục, nhưng mà năm sau, bị người khác dùng phương pháp đồng dạng giết chết. Khi tả hộ pháp nữ nhân kia đặt thanh kiếm lạnh băng cổ , hỏi : “Ngươi biết Khôi Ngôi vốn có thể thắng sao, cuối cùng phản kháng, ngươi biết ?”

      Diệp Thanh Bích cười lạnh, “Có quan hệ gì với ta đâu.”

      Sau đó bị giết.

      Trước khi đến thế giới tiếp theo, hệ thống hỏi : “Thế giới này có cảm giác gì?”

      Diệp Thanh Bích: “ thể nhân từ nương tay với nữ nhân, thể xem thường nữ nhân.” Nếu nhiều lần đều bị nữ nhân giết.

      —— “Ngươi cứu nổi.”

      Diệp Thanh Bích bỗng nhiên nở nụ cười, “ đến, ngươi hình như chỉ hy vọng ta có thể lĩnh ngộ cảm tình là cái gì, thiện ác là cái gì, nhưng theo ý ta, ngươi đều phí công thôi.”

      —— “Ngươi thay đổi, cũng chỉ có thể vĩnh viễn bồi hồi như vậy trong thế giới.”

      Diệp Thanh Bích khôi phục thong dong, “Vậy nhìn xem, rốt cuộc là ta bị thay đổi trước, hay là người sau lưng ngươi kia từ bỏ trước.”

      ……

      Khí phách hăng hái mà buông lời , ngay sau đó, người tên là Thanh Bích liền phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

      Có vài người ở bên tai lộn xộn kêu lên: “Hoàng Hậu điện hạ, thêm lực a, nhanh, hài tử sắp ra rồi!”

      “Hoàng Hậu điện hạ, dùng sức, có thể nhìn thấy đầu hài tử!”

      Thanh Bích: “……” Cái thân thể xé rách thống khổ này là chuyện thế nào? đoán được ít, lại muốn thừa nhận.

      —— “A, ngươi sinh hài tử a.” Hệ thống cho cái thống khoái.

      Gương mặt tức khắc vặn vẹo, nhưng mà những cung nữ ma ma vây quanh ở bên đều cho rằng đau là bởi vì sinh hài tử, cũng chú ý cái khác. Nữ nhân sinh hài tử, biểu tình chính là vặn vẹo như vậy, cho dù là Hoàng Hậu nương nương luôn luôn mỹ lệ cao quý cũng khó tránh khỏi biểu tình dữ tợn.

      Thẳng nam Thanh Bích, từng làm hoàng đế rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên làm Hoàng Hậu; còn từng gặp nữ nhân sinh hài tử cho mình, lại là lần đầu tiên sinh hài tử cho người khác. Cảm giác thống khổ này thế nhưng so với bị chọc đao vào bụng còn kịch liệt hơn.

      Có lẽ là tâm tình dao động quá kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn quá tức giận, hài tử ở đó lâu thế nhưng cứ như vậy trượt ra ngoài.

      Mọi người vây quanh ở bên trận vui mừng mà kêu to: “Sinh ra rồi sinh ra rồi!”

      “Nha, là tiểu công chúa.”

      Trường hợp yên tĩnh trong chớp mắt, thực nhanh lại khôi phục bình thường, mỗi người đều ý cười ngâm ngâm, rửa sạch thân thể cho Hoàng Hậu điện hạ giường, lại rửa sạch cho tiểu công chúa mới vừa sinh hạ.

      lại biến thành nữ nhân.

      Hoàng Hậu đương triều Lâm Thanh Bích, nữ nhân được hoàng đế sủng ái, hoàng đế lòng sủng ái Quý Phi, vì Quý Phi làm hết chuyện hoang đường, mà Quý Phi này còn là goá phụ của đệ đệ chết của hoàng đế.

      Lâm Thanh Bích ở trong đầu nhìn quyển sử hoàng triều biến thiên, sau lúc lâu phát đúng, thấy được tương lai mỗi người, lại phát thứ tồn tại cùng loại với ‘vai chính’ giống như trước, khỏi hỏi hệ thống, “Thế giới này vai chính là ai?”

      —— “ có vai chính.”

      Lâm Thanh Bích trầm tư lúc lâu, bỗng nhiên cổ quái cười, “Ta hiểu được.”

      Nguyên bản vận mệnh Hoàng Hậu là vào lâu sau bởi vì hoàng đế ghét bỏ, hậm hực mà chết. Nhưng Lâm Thanh Bích tại đương nhiên có khả năng có tương lai như vậy. tháng sau, tu dưỡng tốt, bắt đầu tham chính.

      Hoàng đế ngu ngốc, mà thanh danh Hoàng Hậu hiền đức ở bên ngoài, vẫn luôn khuyên bảo hoàng đế cần chính, việc này mọi người đều biết, đến dân gian còn có ca dao truyền lưu.

      Đối nội, Lâm Thanh Bích vì hoàng đế phân ưu giải nạn, làm ta có càng nhiều thời gian vui chơi cùng mỹ nhân âu yếm, đối ngoại, Lâm Thanh Bích tranh thủ triều thần duy trì, bắt đầu bồi dưỡng thân tín của mình, đồng thời nàng còn lợi dụng tâm ghen ghét của Quý Phi nữ nhân ngốc kia, khiến nàng ta trừ bỏ mấy đứa con trai của hoàng đế.

      Cuối cùng, lúc hoàng đế bệnh chết, Quý Phi cùng theo , trong cung hoàng tử có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, huyết mạch duy nhất của hoàng đế chỉ còn lại công chúa.

      Có đại thần ý đồ từ trong phủ hai Vương gia tuyển ra người kế nhiệm, nhưng mà người trong nhà trẻ bạo vong, người chủ động rời , thậm chí tấu thỉnh Hoàng Hậu kế thừa ngôi vị hoàng đế, khiến cho triều đình ồn ào.

      Mặc kệ có bao nhiêu người phản đối, Lâm Thanh Bích vẫn lấy thủ đoạn thiết huyết thể chống đỡ thành công trở thành nữ hoàng. Lâm Thanh Bích giàu có tứ hải vào hai mươi năm sau bị chính nữ nhi mình bức xuống khỏi ngôi vị hoàng đế.

      đối diện nữ nhi cực kỳ giống kia, từ cao nhìn xuống , : “Mẫu hoàng, nếu ngài có thể làm hoàng đế, ta thân là nữ nhi của ngài, đương nhiên cũng có thể.”

      Lần thứ hai trở về hắc ám, lần thứ hai thế giới xa lạ.

      ……

      ……

      “Đây là cái thế giới thứ mấy?”

      —— “ nhớ .”

      “Ta cũng nhớ , bất quá, nào có quan hệ gì.”

      ……

      ……

      Hành viễn tinh số 7, là nhóm tinh cầu nhân tạo thứ hai lúc ban đầu nhân loại sử dụng, mục đích chủ yếu chính là sung làm trạm tiếp viện phi thuyền quy mô lớn, sau đó đường hàng bên này bị phế bỏ, tinh cầu lớn này cũng lần bị vứt theo. Mãi đến sau nữa, gần đó lại phát cái quặng tinh, mới ngẫu nhiên có phi thuyền qua. Nhưng bên phía bắc đều bị coi như chỗ xử lý rác rưởi, chỉ có phía nam còn ít người sinh hoạt.

      Sinh hoạt ở tinh cầu vứt này, đều là người có thân phận hộ khẩu, có đời sau của cư dân lúc đầu tới nơi này, bởi vì có tiền thể rời , chỉ có thể tiếp tục ở chỗ này sinh hoạt, còn có người ở tinh cầu lân cận phạm tội chạy tới đây, bởi vì khi chạy tới, tinh cảnh cũng lười đến bắt người. Bởi vì như vậy, chỉ ít tinh đạo len lỏi đều thích hướng tới bên này. Cho dù là cái tiểu tinh cầu hoang vu vứt như vậy, thầm cũng nảy sinh ra thành phố ngầm hỗn loạn.

      Buôn lậu, ma túy, lừa bán dân cư, chuyện trăm ngàn năm qua vẫn luôn bị cấm, thay đổi tình thế, như cũ thịnh hành ở chỗ này, đặc biệt là lừa bán dân cư.

      A Mạt cùng nữ hài tử khác bị người từ thuyền hạm buôn bán dắt ra, áp xuống đại thương trường ở tinh cầu này. ‘Thương trường’ cái gì cũng bán, đương nhiên cũng bán người, a Mạt cùng những người khác chính là bị nhóm người buôn lậu này lừa tới từ tinh cầu xa xôi bần cùng khác. Ở chỗ này, các nàng bị bán , hoặc là bán cho tinh đạo, hoặc là bán cho ít người có phương pháp tới nơi này. Nếu bán ra, các nàng lưu lại đại thương trường, trở thành món hàng dùng thử.

      A Mạt lớn lên khó coi, ai nguyện ý mua nàng, cho nên nàng bị những người đó xô đẩy vào phòng tối, tới buổi tối, nàng bị kéo ra ngoài cho người ta dùng thử.

      Nàng ở bên cửa sổ duy nhất trong căn nhà , nhìn ánh trăng chậm rãi ra. Lúc ánh trăng chậm rãi ra, nàng nhìn thấy bóng người mặc áo choàng từ trong góc hắc ám ra, vừa vừa chút để ý xoa đao dính máu tay. A Mạt nhìn thấy dưới tóc đen bên gương mặt kia, lộ ra nửa khuôn mặt cực xinh đẹp.

      Nàng nhìn ngây người chút, ghé vào bên cửa sổ, ngơ ngác mà nhìn sang bên kia, có lẽ là ánh mắt nàng quá ràng, người kia nhìn lại hướng nàng bên này.

      Đó là đôi mắt thực lạnh, bên trong cái gì cũng có, …… có loại hơi thở làm a Mạt thực sợ hãi, nàng nhịn được run lên nhè .

      Phòng tối vào ngay lúc này bị mở ra, có người kéo nàng ra ngoài.

      “Chính là thứ này? Nữ hài tử như vậy, nẩy nở sao?”

      “Ngươi quản nàng nẩy nở hay , có thể sử dụng còn phải được rồi, giá lại cao, chú ý nhiều như vậy. Nhanh lên, ngươi xong việc còn đến ta, đừng lãng phí thời gian.”

      “Được được được, ngươi thúc giục cái gì, khẳng định so với ngươi ta cần thời gian lâu hơn.”

      Bọn họ liền ở cái nhà kho đơn sơ bên cạnh phòng tối, đường chung quanh người qua đều có thể thấy bọn họ, nhưng ai để ý cái này. Chủ tiệm trông phòng tối thậm chí cười hì hì đứng ở bên xem, lấy ra cái đồng hồ cũ nát lắc lắc: “Ta bắt đầu tính giờ, lúc dùng thử cẩn thận chút, đừng làm hỏng đồ vật của ta.”

      A Mạt cảm thấy phi thường sợ hãi, mặt nàng chất phác lộ ra biểu tình hoảng sợ, bén nhọn mà khóc lớn lên. Nàng nhìn thấy khuôn mặt kiên nhẫn, nhìn thấy khuôn mặt hung ác tham lam, nhìn thấy…… khuôn mặt xinh đẹp kia.

      “Câm miệng , ồn.”

      A Mạt ngậm miệng, nàng mờ mịt nhìn ba cổ thi thể bên cạnh, lại nhìn về phía người kia đứng ở bên, nàng ấy dùng động tác giống vừa rồi lau đao, thanh đao lại dính máu.

      Nàng ấy lau đao, A Mạt liền nhìn, nàng ấy lau xong rồi xoay người rời , A Mạt đột nhiên bò dậy, đuổi theo.

      —— “A, tiểu ngốc tử kia cùng tới đây.”

      “Cùng cùng, nơi này người chết thực dễ dàng.”

      —— “Ngươi bây giờ nhìn thấy nam nhân lộ ra kiệt bảo là nhịn được xuất đao, vừa rồi cũng coi như là cứu nàng, làm người ta hiểu lầm ngươi là người tốt.”

      “Nàng hiểu lầm có quan hệ gì với ta.”

      —— “Ngươi vẫn là cái dạng này, chỉ sợ có qua vô số thế giới cũng thay đổi.”

      A Mạt biết , tất cả mọi người gọi nàng là tiểu ngốc tử. Nàng theo phía sau cái người xinh đẹp kia, người nọ để ý tới nàng, cũng cho nàng ăn, càng quản nàng, nhưng nàng cứ theo. Theo năm, ba năm, bảy năm, theo tới chết.

      Nàng biết cơ hồ thời gian này tương đương nửa đời nàng, nhưng đối với người nàng muốn đuổi theo kia mà , chỉ là trong chớp mắt.

      Lúc nàng ngã xuống, nhìn người vĩnh viễn đuổi kịp kia càng càng xa, có vì nàng mà dừng lại.

      Lúc nàng nhắm mắt lại, nàng lại nghe được thanh người kia. Người nọ dùng chân nhàng đá đá tay nàng, ngữ khí thực lãnh đạm bình tĩnh mà : “Ta muốn dùng tên lúc trước, dùng lâu rồi phiền chán, muốn đổi cái, ngươi tên gì?”

      A Mạt há miệng thở dốc, gian nan mà hộc ra hai chữ: “A Mạt.” Nàng hẳn là biết , chính là khắc tại đây nàng ra, vì thế nàng cảm thấy hạnh phúc xưa nay chưa từng có.

      Nàng chết, thi thể để lại tại chỗ, bị cát vàng ngày đêm thổi qua vùi lấp.

      ……

      lại chết. Tử vong đối với thực quen thuộc, quen thuộc giống như ăn cơm, ngủ vậy. Mở to mắt, nhìn chung quanh, bỗng nhiên dừng lại.

      Tình cảnh này rất quen thuộc, đến thế giới mới?

      “Ta sao lại tới thế giới này, ta nhớ ta chết.”

      —— “Ta cũng ràng lắm, khả năng ở thế giới này ngươi có tiếc nuối.”

      “Tiếc nuối cái gì?”

      —— “Ta làm sao biết.”

      Sau đó lại cái hành viễn tinh số 7 hoang phế kia, lại lần nữa thấy A Mạt. Nàng ở trong phòng tối nhìn , đôi mắt mở to to.

      Nàng lại giống lần trước bắt đầu theo phía sau , theo bảy năm, rồi chết.

      ……

      lại lần chết , lại về lại thế giới đồng dạng. Duy nhất bất đồng chính là phải nữ nhân, là nam nhân.

      —— “Oa nga, chúc mừng chúc mừng, kiệt bảo trở lại, thế nào, cái tinh cầu phồn hoa nào ăn chơi đàng điếm ?”

      hành viễn tinh số 7.

      Tiểu ngốc tử ghé vào bên cửa sổ nhìn .

      ở phía bên ngoài cửa sổ nhìn tiểu ngốc tử lâu, dùng vỏ đao thọc thọc về phía nàng, sau đó nhấc chân đá rớt cái cửa sổ kia.

      “Ra đây.”

      ( Chính văn xong, còn 1 phiên ngoại 5 chương )
      Lierose DuDu, SiAm, AELITA9 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Đoạn sau này qua nhiều thế giới nhỉ? Làm sao cho tên nam chính này phát sinh tình cảm đúng khó
      Chúc mừng nàng hoàn nha!!!
      heavydizzy thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      đọc tới cái chương làm nam nhân bị bạo, tui lỡ buộc miệng: má nó :))))

      truyện này thú vị ghê nơi, tới cuối biến ảo đủ đường. Cảm ơn @heavydizzy dịch hoàn chính văn nhennn
      heavydizzy thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      sau tất cả @heavydizzy cũng hoàn thêm truyện nữa hiiiii chúc mừng chúc mừng....
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :