1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Khổ thân cậu thanh niên, Trần Hi chả quan tâm chuyện tình cảm j đó đâu.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 37

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Trước khi Trần Hi kịp há mỏ ra, Khương Noãn mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần đột nhiên chạy tới bịt kín miệng cái đứa phá hoại này.

      Nhìn khẩu hình là biết, giây sau Trần học bá chắc chắn muốn hỏi vấn đề là...

      “Có giảm giá ?”

      để vị Tưởng giáo thảo cùng Trần Đông chém giết khó phân kia rơi vào mê mang đời người, Khương giáo bá liền rút đao tương trợ.

      “Cậu còn có tâm tình uống cà phê, mau gọi điện thoại cho bố mẹ.” Tiểu Khúc vừa thấy Trần Hi há mồm tim sợ tới mức muốn nhảy ra khỏi cuống họng, Khương Noãn nhanh tay lẹ mắt chặn miệng Trần Hi làm tiểu Khúc cảm động phát khóc.

      Tặng cho đại tỷ nhà mình ánh mắt sâu kín, tiểu Khúc vội đẩy thẳng thiếu niên tuấn tú mím môi kia, sút thẳng vào xe, bảo nó mau đưa đám bạn về nhà vì kinh sợ. Trần Hi bị che miệng trơ mắt nhìn Tưởng Dịch rời , trong lòng có chút thất vọng vì chiết khấu thành công, nghiêng đầu nhìn Khương Noãn bịt miệng mình.

      rất ngoan ngoãn, dù có bị che miệng cũng giãy giụa, rất tín nhiệm dúng ánh mắt ướt át nhìn Khương Noãn.

      Khóe miệng Khương giáo bá hơi run rẩy.

      nàng lo lắng, lỡ ngày nào đó mình vác con bạn bán, nó còn vui vẻ giúp mình đếm tiền.

      Khương Noãn hiểu nổi.

      ràng chỉ có chút dịu dàng lẫn bảo vệ, nhưng trong mắt Trần Hi giống như nó vô cùng quan trọng, thậm chí vì chút dịu dàng ấy mà trả giá rất nhiều.

      Ngốc quá.

      Mình có chút lo lắng sau này Trần Hi bị người ta lừa.

      “Trần Hi, cậu...Có thể quan tâm tới Tưởng Dịch chút ?” Tiểu Khúc thò tới, dưới ánh mắt như giết người của Khương Noãn, thầm, “Đại tỷ cũng biết ít mà, cuộc sống của đứa em tớ được tốt lắm, cho nên...”

      bạn thấy Khương Noãn bỏ cái tay bịt miệng Trần Hi xuống, đưa bọn họ ngồi xe của Khương gia quay về trường, bạn ngồi sau Trần Hi rồi tiếp tục , “Tưởng gia rất có tiền, nhưng mà cuộc sống em tớ cũng tính là tốt được. Cả bố mẹ nó đều có tình nhân bên ngoài, trong nhà có ai quan tâm nó, được ông ngoại nuôi từ bé, thân thiết với bố mẹ.”

      Cái này nghe cũng có phần đáng thương.

      Trần Hi quay sang hỏi: “Có bố mẹ nào lại thương con cái cơ chứ?”

      Rất kỳ lạ, trước kia mẹ vì sinh ra phải chịu biết bao khó khăn gập ghềnh, thậm chí còn vì mà mất mạng.

      Ông ngoại cũng thường với , là trân bảo của mẹ, là bảo bối mà bà nguyện ý dùng tất cả mọi thứ để đánh đổi, chỉ để đến với thế giới này. Cho dù bị mọi người cười là chưa chồng chửa, biết sinh con cho ai mẹ vẫn vô cùng , muốn cho sinh mạng.

      cảm thấy có lẽ bố mình tàn nhẫn nhưng làm mẹ sao có thể có tình thương con?

      Tuy là cuộc sống vất vả, nhưng vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng mình được sống trong tình thương.

      Được sinh ra bởi tình của mẹ, được ông ngoại thương nuôi nấng, cảm thấy mình là người vô cùng hạnh phúc.

      “Hôn nhân thương mại đều là như vậy.” Sắc mặt tiểu Khúc hơi vặn vẹo, ánh mắt có chút khác thường nhìn Trần Hi, tuy là rất nghèo, nhưng dường như hiểu được tình cảm hôn nhân gia đình, dù Trần Hi mình hạnh phúc tới mức nào, chỉ riêng việc Trần Hi hiểu những rắc rối trong Tưởng gia là đủ hiểu, người rất đơn thuần, được cưng chiều.

      hiểu sao bạn có chút ghen ghét, cụp mắt quay đầu , “Nhà có tiền đều là hôn nhân như vậy. Sau này bọn tớ cũng thế thôi.” bạn làm càn vượt qua những năm tháng niên thiếu tốt đẹp nhất, sau đó đến lúc trưởng thành, có lẽ gặp kết cục là mối hôn nhân thương mại.

      Danh từ lạnh như băng, chút dịu dàng, làm người ta nghe thấy mà lòng khó chịu.

      Nhưng tiểu Khúc cũng giác ngộ được.

      Mình đứng ở vị trí thiên kim đại tiểu thư nhiều năm như thế, kết hôn vì sản nghiệp gia tộc cũng có gì đúng.

      Hưởng thụ đủ rồi, đương nhiên phải trả giá, gánh vác nghĩa vụ thuộc về bản thân mình, đúng ?

      Nhưng tiểu Khúc vẫn thấy hơi hâm mộ Trần Hi.

      bạn yên tĩnh lúc, Trần Mỹ Mỹ cũng gì.

      Thứ mấy phải đối mặt đều như nhau, chẳng qua chỉ khác ở chỗ đối tượng liên hôn có phải là người đáng tin cậy hay . Vẫn là tiểu Khúc ngồi dại trong chốc lát rồi lại tiếp tục với Trần Hi, “Tưởng Dịch là người thừa kế của Tưởng gia, nhưng tình cảm giữa nó và bố mẹ vẫn luôn được tốt. Bố nó...Chính là cậu của tớ còn có con riêng, cậu biết đấy.”

      Thấy Trần Hi ngây ngô nhìn mình, hiển nhiên là hiểu, tiểu Khúc thở dài tiếng , “Cho nên bình thường Tưởng Dịch rất khổ, có đôi khi nhịn được còn muốn tự tử...” bạn nỗ lực miêu tả đứa em mình đáng thương chút, Trần Hi lại càng mù mịt.

      “Tự sát phải khiến cho người thân đau khổ à?” tò mò hỏi.

      Tiểu Khúc mặt vô cảm.

      “Ai biết nó nghĩ như thế nào. Thôi tới nó nữa.” bạn cảm thấy mạch não của Trần Hi và bọn đại khái chung lối, vốn muốn để ý tới đáng thương của em họ mình, ngược lại Trần Hi nhớ kỹ thiếu niên thích tìm chết này, giống như đột nhiên rối tung hết cả lên ...Hy vọng thằng em họ đừng có biết bạn từng làm chuyện tốt này.

      Tiểu Khúc xụ vai hé răng, Trần Hi cũng , bọn vòng qua vòng lại mất nguyên buổi sáng, lúc nghỉ trưa về tới lớp, Trần Hi mang hết đồ ăn ngon mọi người cho mình ra, thấy mấy nữ sinh im lặng nhìn mình, liền thoải mái hào phóng chia sẻ, “Cùng ăn , đừng lãng phí.”

      Khương Noãn che khóe miệng ngồi tại chỗ, thấy Trần Hi đem mấy món ngon hôm nay mấy nữ sinh mang tới để lên bàn, trừng cái, mọi người đành đau khổ ăn hết.

      Chỉ là...giờ cần ra ngoài bỏ tiền ăn cơm gì đó nữa...Ví ngứa ngáy a...

      Trần Hi biết nhóm đại tiểu thư này có thói quen ăn cơm mang theo từ nhà tới, cho mọi người ăn đồ ăn tươi mới, còn mình vùi đầu ăn mấy món hôm qua, ăn cực kỳ thỏa mãn, đôi mắt cũng nheo nheo lại. Tới giờ học buổi chiều, lại tới chỗ Vương báo cáo.

      Thấy giờ với lúc trước khi có gì khác biệt, Vương cũng thêm gì, chỉ dặn dò đừng quên nghiêm túc làm bài tập, thành tích thi tháng được tụt xuống. Trừ việc ban ngày kia, mọi thứ vẫn như ngày thường. Đến lúc tan học, Khương Noãn hơi do dự rồi hỏi, “Trần Hi, có muốn tới nhà tôi ăn cơm ?”

      cần đâu.” Trần Hi lắc đầu .

      “Hay là cậu phải làm thêm?” Khương Noãn nhíu mày hỏi.

      Trạng thái tại của Trần Hi khiến người khác lo lắng.

      Mỗi ngày đều làm việc liên tục, nghe sáng phát báo, cả ngày ngồi học, tan học còn muốn làm thêm, cuộc sống cứ tiếp tục theo cái đà này, chỉ e ảnh hưởng tới thân thể và sức khỏe của Trần Hi.

      “Mấy hôm nay tớ làm thêm. Tớ...” Trần Hi định gần đây mình phải bảo vệ Lục Chinh, rồi chợt nhớ ra mình còn chưa hẹn chỗ gặp mặt với , thế bảo vệ thế nào bây giờ nhỉ?

      cắn môi cùng với Khương Noãn ra cổng trường, vốn muốn mượn di động Khương Noãn lát để gọi cho Lục Chinh, hỏi chút xem vị khách lớn muốn mình tới đâu để cung cấp phục vụ, có cần phục vụ tới tận cửa ? Nhìn mức lương 500 mỗi ngày kia, Trần Hi cảm thấy mình đúng là bảo vệ tri kỷ nhất rồi.

      vừa mới dừng ở cổng, gọi Khương Noãn tiếng: “Khương Noãn.”

      “Sao thế?” Khương Noãn muốn lên xe, lại quay đầu hỏi.

      Trần Hi chớp mắt, đột nhiên ánh mắt Khương Noãn nhìn về phía sau lưng mình, nheo lại.

      quay đầu lại theo bản năng, thấy chiếc xe xa hoa màu đến rất quen thuộc.

      biết cái xe này dừng bao lâu, khắc khi thấy Trần Hi quay đầu, Lục Chinh mở cửa bước xuống xe, giữ cánh cửa mở rộng, đứng xa xa gật đầu với Trần Hi.

      Thân hình cao lớn đĩnh bạt, tây trang giày da, vừa nhìn biết là người thành công. Học sinh ở cấp ba Thừa Đức này đa phần đều là con nhà giàu, ít người từng gặp Lục Chinh, nhìn thấy đều có phần kinh ngạc, nhưng vì sợ Lục tổng cảm thấy bị mạo phạm cho nên bọn họ đều làm bộ bình thường lướt qua trước mặt .

      “Sao lại tới đây?” Khương Noãn thấy cái đầu Trần Hi vẫn luôn hướng về phía Lục Chinh, đột nhiên sầm mặt hỏi, “Là tới đón cậu à?”

      “Lục Chinh thuê tớ, lương mỗi ngày năm trăm.” Trần Hi khờ dại khoe với Khương Noãn như hiến vật quý.

      Cả khuôn mặt Khương giáo bá đều run rẩy, vặn vẹo chút, cảnh giác nhìn tên Lục tổng vô hiến ân cần này, rồi lại đánh giá Trần Hi từ xuống dưới, thấy ăn mặc đẹp đẽ gì. ra đồng phục trường Thừa Đức rất đẹp, nhưng cũng chịu nổi kiểu mặc dài rộng cả khúc này, làm cho cái thân hình nho của chìm nghỉm luôn trong bộ đồng phục.

      Dù có là vậy gương mặt mỹ lệ này vẫn như cũ, làm người ta khó lòng ngó lơ.

      Vừa thấy Lục Chinh, Khương Noãn đột nhiên nghĩ tới rất nhiều tiêu đề xã hội, nàng lôi kéo Trần Hi vội vàng hỏi: “Trần Hi, tôi hỏi cậu. Hôm qua đưa cậu về nhà, có làm chuyện kỳ quái gì với cậu ?”

      “Hả?”

      “Ý là có động tay động chân gì với cậu ? Tôi cho cậu biết, những lão già này hay lừa gạt mấy , cậu có kinh nghiện xã hội, nhất định được để lừa, biết chưa?”

      Khương Noãn cảm thấy Lục Chinh này ràng là có mưu đồ quấy rối.

      Nếu , có nguyên nhân gì có thể khiến vị tổng tài phải quản lý tập đoàn lớn kia lại ân cần với chứ?

      Giờ khắc này, Khương giáo bá thiếu chút nữa muốn gọi cảnh sát luôn.

      “Cậu cho là ấy có ý đồ với tớ á?” Trần Hi chớp mắt, lập tức hiểu ra lo lắng của Khương Noãn, quay đầu liếc mắt nhìn Lục Chinh cái, thấy đứng ở xa xa hình như nhíu mày, vội vàng quay đầu lại, đè thấp giọng với Khương Noãn, “ đâu. Lục Chinh là người tốt.”

      Đáy mắt ngập tràn tin tưởng với Lục Chinh, Khương Noãn vừa thấy biểu cảm của nàng ngốc bạch ngọt này biết Trần Hi toi rồi, cái này ràng là tình tiết bị lão già vô sỉ kia lừa đến xoay vòng vòng.

      Cái lão già này, đối với đứa con chỉ biết học mà biết lòng người hiểm ác như Trần Hi, có lẽ chỉ cần bữa ăn sáng, con gấu bự là có thể lừa ...

      “Tại sao lại là người tốt?!” Khương Noãn thấy Lục Chinh nhíu mày, mặt lạnh về phía mình, theo bản năng bắt lấy cánh tay Trần Hi, vội vàng hỏi, “ đối tốt với cậu thế nào?”

      “Lục Chinh đưa tớ học, còn mời tớ ăn hoành thánh.” Trần Hi hạnh phúc , “Hoành thánh ăn siêu ngon luôn.”

      Cho nên, vì mời ăn hoành thành, Lục Chinh trở thành người rất rất tốt.

      Khương Noãn đơ luôn, đón nhận đôi mắt đơn thuần hạnh phúc của Trần Hi, khinh thường coi thường tên mặt người dạ thú Lục Chinh tới kia.

      ...Lừa bé, thế mà chỉ mời người ta ăn có bát hoành thánh...

      Đạo đức tồi tàn.*

      *gốc là đủ chôn vùi, mò từ này baidu dịch ra là suy giảm, thấy có ví dụ là đạo đức sa đọa.
      A fang, Cyder, Lee Đỗ14 others thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Hale205, Linh Phuong 218Kỷphong thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 38

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lục tổng vẫn chưa biết mình bị khinh thường.

      Đương nhiên có biết cũng chả làm sao.

      Lục tổng là người đàn ông để ý đến cái nhìn của người khác.

      tới cạnh Trần Hi, rất tự nhiên cúi người nhấc cái cặp to nặng lưng cho , rồi nhàng xách tay.

      Bởi vì động tác này, biểu cảm Khương Noãn hóa nghiêm túc.

      “Khương Noãn, cậu đừng lo lắng, Lục Chinh là người tốt, có suy nghĩ nào an phận với tớ đâu.” Trần Hi vội vàng kéo tay Khương Noãn, nghiêm túc , “Tớ hỏi ấy rồi. ấy có.”

      “Cậu, cậu cái gì?” Khương Noãn cảm thấy bị nuốt lưỡi luôn rồi, khiếp sợ nhìn đứa bạn ngu ngơ tới mức tưởng này, “Cậu hỏi ta có ý tưởng gì an phận với cậu?”

      Có tên đàn ông mưu mô lại mình có suy nghĩ đen tối chắc?

      Khương Noãn đúng là bị Trần Hi làm tức chết, nhìn chằm chằm ngốc bạch ngọt này, tức nghiến răng, mà Lục Chinh cũng tức nghiến răng. lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Hi ngẩng đầu nhìn mình cười, hừ lạnh tiếng, bình tĩnh : “Phụ nữ nào mà tôi chưa gặp qua. bé này tôi còn chưa để vào mắt.”

      Người hợp thẩm mỹ Lục tổng vẫn còn đầy mạng đấy, ai có hứng thú với tiểu nha đầu còn chưa cai sữa này?

      Khương Noãn nhìn kỹ Lục Chinh, ánh mắt sắc bén, tránh.

      Lục Chinh cảm thấy nha đầu Khương gia này có tiền đồ đấy.

      Dám đối diện với mình, so với ông bố có tiền đồ hơn nhiều.

      “Lục tổng, Trần Hi ở ngoài kết bạn thế nào, tôi cũng muốn quản nhiều. Nhưng ấy là bạn tốt nhất của tôi, nếu cậu ấy bị người khác bắt nạt, dù có đồng quy vu tận, tôi cũng quyết bỏ qua cho kẻ làm tổn thương cậu ấy.”

      Khương Noãn ngăn việc Trần Hi kết bạn với Lục Chinh, bởi vì có là thân nhất cũng nên có chừng mực, nhúng tay vào lực chọn cuộc sống của bạn bè. Nhưng nàng cũng trơ mắt nhìn kẻ khác bắt nạt Trần Hi, thấy Lục Chinh lãnh đạm nhìn mình, nàng trầm mặc chút, rồi mới mở cửa xe nhà mình, quay đầu với Trần Hi, “Cậu đừng lo lắng. Có chuyện gì cũng có tớ ở đây. Nếu có kẻ dám động chân động tay với cậu, trực tiếp gọi quỷ tới đánh què chân !”

      Tuy Trần Hi yếu ớt, chịu được sắc bén của người khác nhưng lại có khả năng nhìn được quỷ.

      Phàm là Lục Chinh có gió thổi cỏ lay gì, Khương giáo bá lần ủng hộ lệ quỷ chém chết .

      nàng hừ lạnh tiếng, thấy Trần Hi ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới chịu rời .

      thương trường, Lục Chinh được đánh giá tệ, đặc biệt đánh giá của phụ nữ về rất cao, Khương Noãn quyết định tin tưởng lần.

      Đây chính là tên đàn ông vứt đại tiểu thư Triệu thị giữa buổi tiệc rượu, khiến người ta suýt chút nữa là nhảy xuống biển đấy!

      Làm tốt lắm!

      “Khương Noãn đối xử với em tốt!” Trần Hi dõi mắt trông theo hướng xe Khương gia rời , cái bộ dạng nhón chân mong chờ này...Quả thực làm Lục tổng tức chết luôn. lại chẳng thấy biểu cảm của Lục Chinh, ngược lại còn quay đầu cảm kích, nhàng với Lục Chinh: “Lục Chinh, em còn tưởng phải gọi điện cho .”

      cảm thấy thân phận giữa hai người mang tới cái gì khác biệt, theo người đàn ông tuấn ngồi vào xe, nhìn Lục Chinh đặt cặp ở ghế sau rồi ngồi vào ghế lái, khỏi tò mò hỏi: “ sợ ma quỷ?”

      “Ừ.” Lục Chinh gật đầu cho có lệ.

      “Nhưng em cảm thấy có khi nào...” Trần Hi nhớ tới chuyện mà thiếu nữ số 15 đường Hòe An từng với mình, hơi do dự, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Lục Chinh gần trong gang tấc. Gương mặt này đường cong nam tính, lạnh lùng cứng rắn, mang theo khí thế mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi trong vô thức.

      Nhưng Trần Hi nhìn tới nhìn lui cũng hiểu vì sao thiếu nữ lại Lục Chinh “hung”.

      chỉ thấy sườn mặt căng chặt của Lục Chinh mang theo hương vị lạnh lùng khó giải thích, tuy rằng tuấn nhưng lạnh lùng kia lại nổi bật hơn nhiều, làm người ta liếc mắt nhìn cái, thứ chú ý đầu tiên vĩnh viễn phải là mặt .

      “Số điện thoại em là bao nhiêu?” Ngay khi Trần Hi yên tĩnh nghiêng đầu nghiên cứu bộ dạng của Lục Chinh, đột nhiên quay sang hỏi.

      Trần Hi sửng sốt.

      “Tôi muốn tìm em bất cứ khi nào cũng được.” Lục Chinh với tư cách là ông chủ, rất khách sáo ra.

      “Em có điện thoại.”

      Điện thoại đối với Trần Hi cũng phải là thứ cần thiết.

      có ít bạn bè, mối quan hệ xã hội gần như có, mỗi ngày đều đặn qua giữa nhà và trường, cũng tới trình độ nhất định phải mua điện thoại đắt tiền, có người nhất định phải liên lạc.

      Nếu cần dùng Khương Noãn có điện thoại, có thể mượn dùng chút.

      Thấy Lục Chinh nghiêng đầu, nhíu mày nhìn mình, Trần Hi vội vàng : “Em chậm trễ công việc đâu. Mỗi ngày chỉ cần tan học, hẹn chỗ, em qua tìm .” nghĩ tốt hơn là mình bị đuổi việc, nếu biết đâu kiếm được việc mỗi ngày lương 500 tệ chứ?

      Lục Chinh từ trong ngăn xe ô tô lấy ra cái điện thoại mới tinh ném cho .

      “Sau này dùng cái điện thoại này liên hệ với tôi.” rất bá đạo lãnh khốc .

      Lúc này, rất có hương vị của bá đạo tổng tài.

      Trần Hi lại cúi đầu tò mò lật qua lật lại cái điện thoại xinh đẹp kia, nhìn điện thoại có logo hình trái cây gặm dở trông rất quen thuộc, chớp chớp mắt, nhớ ra hình như lúc ở trong trường từng có người khoe rằng cái này trong nước sản xuất. (thím xa rời hãng apple thế?)

      Chỉ là vuốt màn hình cái rồi trả lại cho Lục Chinh, nghiêm túc : “Đắt quá, em thể nhận được.” nhận những món đồ đắt đỏ như vậy, đặc biệt là những món đồ đưa có lý do như thế này. Ông ngoại rồi, con người có thể có tiền, nhưng được tham lam, cũng được vứt bỏ cốt khí tùy tiện đòi hỏi món quà đắt giá từ người khác.

      Những thứ vượt qua phạm vi năng lực sinh hoạt của mình đều thể lấy.

      khi muốn lần đầu tiên có lần thứ hai, thứ ba...Cứ thế coi việc nhận được quà quý là chuyện đương nhiên, đó mới là chuyện đáng sợ.

      Giới hạn của bản thân càng ngày càng thấp.

      Tuy là cảm thấy cái điện thoại này rất đẹp, nhưng muốn nhận món đồ này.

      giống như vài bữa sáng hay mấy con thú bông.

      Lục Chinh im lặng để tay vô lăng, đôi tay thon dài dùng sức nắm chặt tay lái, quay sang nhìn bé vô cùng bướng bỉnh kia.

      phải tặng cho em. Là để cho em nhận điện thoại của tôi, để tôi có thể tìm được em nhanh nhất có thể. Đây là cầu cơ bản của khách hàng.” chưa từng kiên nhẫn giải thích như vậy cho kỳ ai, nếu đổi thành kẻ khác ương bướng như vậy, Lục tổng sút xuống xe từ lâu rồi.

      Nhưng Trần Hi chỉ cong cong mắt cười cười chút, giọng , “Nếu công việc cần dùng tới điện thoại em tự mua cho mình cái.” Nếu Lục Chinh muốn liên lạc với , vậy vẫn nên tốn tiền mua cái rẻ rẻ thôi... nhớ cửa hàng có bán điện thoại cũ phải, mất trăm tệ, có thể nghe gọi, phí thẻ điện thoại hàng tháng cũng rất thấp, dùng rất tốt, nhất định phải dùng tới mấy cái điện thoại đắt tiền.

      Dù Lục Chinh có cỡ nào, Trần Hi cũng lắc đầu.

      Lục Chinh cảm thấy đàm phán kinh doanh cũng khó thu phục bằng bé này.

      “Điện thoại này tôi mất tiền, là người khác tặng.”

      “Vậy em cũng lấy.” Trần Hi cảm thấy có hơi buồn cười, Lục Chinh mặt mày căng thẳng, nhìn qua có chút bực bội, nhưng cảm thấy mình sợ chút nào. Giống như chắc chắn nổi giận với mình vậy.

      nghiêng đầu , ngồi trong xe cười, trong mắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ, Lục Chinh chưa gặp qua bé nào nghe lời như này, từ tốn mở nút áo, rất muốn rít điếu. để tay lên vô lăng, yên lặng vận khí, im lặng nghĩ, nếu ở tập đoàn Lục thị có ai dám chuyện với kiểu này...Làm gì có ai dám chuyện với kiểu đấy!

      Trần Hi này đúng là to gan lớn mật...Lục tổng mà nóng giận, chính còn sợ!

      “Nếu sau này em muốn nó tới tìm tôi.” Lục Chinh cuối cũng quyết định khoan dung lui bước, tuy ngoài miệng vậy nhưng biết cái ngày đưa được cái điện thoại này cũng rất khó khăn.

      “Vâng ạ.” Quả nhiên, bé này đáp rất có lệ.

      Bất đắc dĩ xoa xoa khóe mắt, Lục Chinh quay đầu, mang theo chút tâm tình trả thù của tổng tài bá đạo, dùng sức vò vò đầu Trần Hi, thấy mái tóc dài đen nhánh mềm mại kia bị vò tới loạn thất bát tao, mới cười lạnh tiếng, mang theo khí thế lãnh khốc lái xe.

      vừa mới dẫm chân ga, liền thấy trước cổng trường xuất chiếc xe thể thao vô cùng đẹp, từ xe bước xuống là đại mỹ nữ cao gầy tự tin. Đại mỹ nữ kia vừa xuống xe vừa chuyện với bé xinh đẹp mặc váy công chúa, thình lình thấy chiếc xe rất đỗi quen thuộc của Lục Chinh. Đôi mắt lập tức sáng lên, dẫm lên giày cao gót, nhanh chân bước tới.

      “Lục Chinh!” Đáy mắt mang theo vội vàng, gọi tiếng.

      Lục Chinh mắt điếc tai ngơ, dẫm chân ga, xe nhanh chóng nghênh ngang rời .

      “Lục Chinh!” Mỹ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp kia dậm dậm chân, cắn răng, hốc mắt cũng đỏ lên, hiển nhiên khó chịu vì bị thái độ của Lục Chinh làm cho đau lòng, chỉ là ta nhịn được hấp dẫn mà nhìn thoáng qua cổng trường cấp ba Thừa Đức, trông mắt lên vài phần nghi ngờ.

      Nhưng khi ta nghi ngờ điều gì khiến Lục Chinh tới Thừa Đức này, Trần Hi lại nhìn bé mặc váy công chúa cười ngây thơ xinh đẹp kia, vốn vô tư vô lự, lúc đó cũng ngây ngẩn chút. Cảm giác được hình như suy nghĩ điều gì, Lục Chinh nghiêng đầu, giơ tay vỗ đầu của , hỏi, “Em quen à?”

      phải. Từng thấy TV thôi.” Trần Hi cảm thấy Lục Chinh vỗ tóc của mình, lập tức cảm thấy cái gì cũng cần để ý.

      cười cái, đáy mắt quay về sáng trong, có chút bối rối.

      “Đó là người của Triệu thị.” Lục Chinh bình đạm .

      Trần Hi thoáng gật đầu, để câu này trong lòng, hiển nhiên hứng thú với cái này.

      “Tôi có quan hệ gì với ta.” Lục Chinh lại tiếp.

      Trần Hi kinh ngạc nhìn cái.

      “Tôi cần cho em đâu.” Lục tổng có quan hệ gì với người khác có liên quan gì tới Trần Hi?

      Lục Chinh dưới ánh mắt mờ mịt của Trần Hi, hiểu sao lại thấy bực bội, từ tốn siết chặt khớp hàm, nhìn qua có chút lãnh khốc, nhưng lại miễn cưỡng quay sang, cố gắng nở nụ cười mà tự nhận là thập phần ôn hòa với Trần Hi.

      “Tôi hy vọng em biết.”

      gương mặt tuấn lạnh lùng nam tính của dần dần lộ ra ...Nụ cười làm Trần Hi có phần cảm thấy nên lời.

      Trần Hi ngơ ngác nhìn nụ cười có chút đáng sợ này, hiểu sao lại nghĩ tới câu mà thiếu nữ đường Hòe An kia từng với mình.

      ...hơi hung.

      P/s: công nhận có thêm beta thấy cuộc đời tiến bộ hẳn, mình sửa lại xưng hô của Lục Chinh với Trần Hi thành tôi - em cho có mùi vị bá đạo tổng tài (─‿‿─)
      Last edited: 26/8/20
      A fang, Cyder, kabi_ng0k11 others thích bài này.

    5. Linh Phuong 218

      Linh Phuong 218 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      10
      Clap clap clap

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :