1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 35

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Tưởng Dịch, cậu làm sao thế?”

      Thấy thiếu niên hướng mặt về cửa sổ hé răng, thân thể cứng đờ, bạn phía sau khẩn trương hỏi.

      Tưởng Dịch chậm rãi thu lại ánh mắt, làm như có chuyện gì, lắc đầu : “ có gì.”

      Giờ mọi người bắt đầu khủng hoảng, mình thể gây thêm bất kỳ chuyện gì làm mọi người sợ hãi thêm nữa, khi loạn lên mọi xong.

      Mình cứ coi như cái gì cũng thấy, ánh mắt lần nữa nhìn về phía tấm rèm, phát nơi đó trống .

      Phát này cũng làm cậu thấy vui chút nào, trong lòng thiếu niên sinh ra sợ hãi lẫn tuyệt vọng, đúng ngay lúc này, cậu nghe thấy thanh va chạm của kim loại như chìa khóa vang lên cái cửa khóa chống trộm.

      Tiếng động này làm thanh niên quay người đẩy mấy đứa bạn tới ven tường, cậu đứng chắn đằng trước, hai chân run rẩy nhìn cánh cửa chống trộm.

      Căn nhà ở số 15 đường Hòe An từ lâu chẳng có ai trú ngụ, sao lại có người giữ chìa khóa chỗ này, còn mở ra nữa chứ?

      Ngay lúc cậu vô cùng sợ hãi bỗng nghe thấy chất giọng có chút quen thuộc.

      “Trần Hi, sao cậu lại có chìa khóa chỗ này?”

      “...Nhặt được.” Trần Hi móc ra cái chìa khóa thể là sạch được, mở cửa lớn, nghe tiếng cửa phòng phát ra thanh kẽo kẹt, đầu vào nhà, đón ngay bóng người khóc sướt mướt lướt tới ôm mình.

      cảm thấy như ma rót vào tai, yên lặng nhẫn nại lắng nghe từng tiếng buộc tội, “ quá đáng. Hi Hi, rất quá đáng! Có nàng xông vào nhà tớ, chạy khắp nơi nhìn đồ đạc, còn, còn... Tớ trốn sau bức màn rồi, bọn họ vẫn còn chịu buông tha cho tớ! Tớ sợ quá !”

      nàng khóc...rất đáng thương, đôi tay ôm chặt cổ Trần Hi, liều mạng rúc vào ngực Trần Hi.

      tóc đen yên lặng nhẫn nại, khó khăn lê bước vào phòng.

      khóc lóc kia cứ treo người , thành khối.

      “Tưởng Dịch!” Tiểu Khúc lướt qua Trần Hi vất vả kéo chân vào, bạn vọt vào trong, liền thấy trong căn phòng trống rỗng yên tĩnh đến lạnh lẽo, mấy cậu trẻ tuổi nhón mũi chân nhìn mình. Trong nháy mắt khi bạn xuất , đôi mắt Tưởng Dịch lập tức mở lớn, lên vài phần nhõm, sau đó cả người mất hết sức lực, lập tức quỷ sụp xuống đất.

      Ngay khi cánh cửa chống trộm kia được mở ra, cậu có loại cảm giác kỳ lạ như mình được về lại nhân gian, ngoài cửa sổ cũng trở nên sáng ngời, còn có tiếng chim ríu rít kêu. thanh đó làm cậu lòng hơn rất nhiều.

      “Chị.” Thiếu niên vừa lau mặt liền lau được tay toàn mồ hôi lạnh, yếu ớt kêu lên tiếng.

      Mấy đứa bạn phía sau cũng bụm mặt giọng khóc.

      “Đừng khóc nữa, cậu còn mặt mũi để khóc à. Chị phải đừng rồi! Nếu phải chị mày nhờ Trần Hi giúp đỡ, biết mấy đứa mày giờ thế nào.”

      Tiểu Khúc thấy thằng em họ như vậy, liền biết trước đó bọn nó ở trong phòng này gặp chuyện bất ổn, nghĩ tới cú điện thoại quỷ dị kia, bạn im lặng chút rồi đột nhiên hỏi, “Chị gọi điện thoại cho mày, mày có nhận được ?”

      Vấn đề này của bà chị làm Tưởng Dịch thấy chút quái lạ, hữu khí vô lực lắc lắc đầu, móc ra điện thoại của mình, tiểu Khúc nhận lấy rồi xem thử, phát thấy cuộc gọi của mình đâu, lập tức run run rẩy rẩy tới cạnh Trần HI, thầm: “Trần Hi, cậu , cậu xem, có phải quỷ theo dõi tớ ?”

      thể nào.” Bóng dáng khóc sướt mướt ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt người thiếu nữ tái nhợt, kiêu ngạo hừ lạnh tiếng, “Thẩm mỹ cơ bản tôi vẫn có đấy nhá!”

      Trần Hi gì, hồi lâu sau mới sờ tay tiểu Khúc nhàng , “ đâu.”

      biết vì đâu, nhưng câu của Trần Hi lại khiến tiểu Khúc tin tưởng lạ kỳ.

      “Với cả, tớ cố ý nhận cú điện thoại đó đâu, Hi Hi, cậu đừng hiểu lầm tớ mà, tớ biết là cậu quen với bọn họ.” Thiếu nữ kia lại kiêu ngạo hừ lạnh thêm tiếng, dùng ánh mắt xem thường nhìn tiểu Khúc, giống như chả thấy tiểu Khúc hợp gu thẩm mỹ của mình chỗ nào, rồi lại tiếp tục lải nhải với Trần Hi, “Tớ vốn định cho bọn họ bài học thảm thiết thôi. Nhưng mà tiểu soái ca này đẹp trai quá , chị đây thích.”

      biết từ lúc nào, nàng chạy tới ngồi cạnh Tưởng Dịch cười ngây ngô, hận thể nhào lên liếm liếm liếm.

      Trần Hi hoang mang nhìn thiếu niên ngồi mặt đất trông chả còn tý hình tượng nào, rồi lại nhìn đôi chân thon dài bị che khuất kia.

      Thiếu niên này mặc bộ quần áo cao bồi, tai đeo cái khuyên tai bằng kim cương tỏa sáng long lanh, tóc ngắn ngủn, rất gọn gàng sạch , lộ ra gương mặt tuấn tú trắng trẻo.

      Cậu chàng có vẻ rất cao, nhưng phải kiểu vô cùng cường tráng, dáng người có chút mỏng manh, lại còn mang theo nét đẹp ngây ngô đặc trưng của thiếu niên.

      Dào dạt thanh xuân, nhưng theo bản năng Trần Hi lại tiến hành so sánh chút giữa cậu và Lục Chinh.

      vẫn cảm thấy hình như Lục Chinh đẹp trai hơn.

      Dường như nhận thấy ánh mắt đánh giá của Trần Hi, thiếu niên kiên nhẫn ngước mắt lên, đôi mắt phượng đối diện với đôi mắt sáng trong của Trần Hi. Thấy đứng bên cạnh là vừa an tĩnh lại xinh đẹp, làm người ta hai mắt sáng ngời, Tưởng Dịch hơi sửng sốt, đột nhiên mặt đỏ lựng lên.

      Gương mặt vốn có chút bướng bỉnh dần dần hồng lên, cậu theo bản năng thẳng lưng lên, liền thấy chị họ mình kéo kia tới trước mặt mình, tiếp tục lải nhải ; “Đây là Trần Hi, là đại ân nhân cứu mày mạng đấy, có biết chưa! Nếu phải chị mày và Trần Hi có giao tình...” Ờ, quan hệ tiền bạc cũng tính là giao tình mà nhỉ, tiểu Khúc chút ngại ngùng, tiếp, “Mày chắc chắn lạnh thây rồi!”

      Trần Hi bối rối nhìn nàng kia cười ngây ngô tới sờ sờ gương mặt thiếu niên kia.

      “Cậu đừng...” ngại ngùng lẩm bẩm ngăn cản, “Như vậy tốt đâu.”

      “Trần Hi đúng! Mày tìm đường chết như thế là tốt, biết chưa. Tưởng Dịch, cậu chỉ có mình mày là con trai, nếu như mày thực xảy ra chuyện gì, cậu mợ làm sao đây hả?” Tiểu Khúc quay sang, nhìn Trần Hi cái cảm ơn, “Cảm ơn nha Trần Hi, còn biết phê bình nó. Đa tạ quan tâm nó!”

      Trần Hi: ...

      *Khúc là Trần Hi ngăn cản bạn ma, tiểu Khúc đứng bên cạnh lại nghe thành ngăn cản Tương Dịch.

      Trần Hi cả nửa ngày cũng gì, đón lấy ánh mắt thiếu niên kia nhìn qua, nhấp nhấp khóe miệng, có chút khẩn trương, nhanh chân trốn sau cái vị mang bộ dáng lão đại là Khương Noãn đứng chỗ cửa kia, nghiêm túc phản bác lại: “Tớ, tớ quan tâm cậu ấy.”

      Sao phải quan tâm tới người xa lạ?

      Trần Hi cảm thấy tiểu Khúc hiều nhầm hơi lớn về mình rồi, dừng lại chút, do dự nhìn mấy chàng trai ngồi đất kia, hỏi: “Mọi người vẫn ổn chứ?” Lúc căn phòng này nhiều thêm mấy người, giống như đột nhiên khiến người ta còn sợ hãi nữa. Tưởng Dịch khựng lại, im lặng đỡ mấy đứa bạn đứng lên.

      sao.” Cậu nhìn Trần Hi , “Cảm ơn cậu quan tâm.”

      Trần Hi hoang mang nhìn nam sinh có cùng mạch não với bà chị họ của mình, gật gật đầu, rồi lừ dừ thò đầu từ sau lưng Khương Noãn ra, khách sáo thêm, “Cậu bị sao là tốt rồi.”

      cũng biết là tại sao, khi mình những lời này, tai thiếu niên đỏ rực cả lên, cậu ta còn lén liếc mắt nhìn mình cái, rồi lại làm như chẳng có gì quay đầu , giống như quan tâm tới lời của mình. Nhưng mà thèm nhìn đâu có được, thấy thiếu niên có vẻ muốn quỵt nợ, Trần Hi vội kéo lấy vạt áo tiểu Khúc, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn bạn.

      Kì lạ là tiểu Khúc cảm nhận được tâm tình của Trần học bá.

      “Nhiều hơn à, bao nhiêu vậy?” Khóe miệng bạn run rẩy hỏi.

      “Năm vạn.” Thấy Trần Hi có phần ngại khi ăn hôi, Khương Noãn đúng lúc này đứng ra, đưa tay ra hiệu.

      “Được!” Tiểu Khúc cắn răng , cảm thấy năm vạn mua mạng đứa em mình cũng đáng giá, lôi điện thoại từ túi ra với Trần Hi, “Tớ chuyển khoản cho cậu.”

      Năm vạn tệ...Có ai mỗi ngày cầm năm vạn tiền mặt rêu rao khắp nơi vậy? Tiểu Khúc thấy Trần Hi từ chối, cũng sờ sờ túi mình, sờ được tấm thẻ rực rỡ sắc màu, đưa cho tiểu Khúc, , “Giảm 10% cho cậu đấy.” Thấy tiểu Khúc có lòng muốn làm bạn với mình, Trần Hi cảm thấy mình cũng nên chiết khấu, phần chiết khấu này làm tiểu Khúc nháy mắt cảm động...

      “Vậy mà cậu lại nguyện ý giảm giá cho tớ à?!” Tiểu Khúc xúc động tới mức hận thể ôm Trần Hi gào khóc.

      “Nếu cậu thành bạn bè của tớ, tớ gõ mõ cầm canh giảm cho nhiều hơn.” Đương nhiên, giờ được, miễn cưỡng gần hơn quan hệ tiền bạc chút thôi, xem như là khách hàng quen .

      Trần Hi chớp chớp mắt, thấy tiểu Khúc ghi lại số thẻ của mình, lúc này mới an tâm cất tấm thẻ trở lại túi, ánh mắt lại nhìn vào vui vẻ dựa vào vai thiếu niên. Ánh mắt ấy xinh đẹp sạch , thấy Tưởng Dịch quay sang nhìn mình chăm chú, gương mặt tuấn tú hơi động, lại theo bản năng cong cong khóe miệng.

      Cậu lớn lên tinh xảo đẹp đẽ, Trần Hi tuy là cảm thấy có phẩn hơi tinh xảo quá, nhưng cũng biết kia rất thích kiểu như vậy.

      Cái này gọi là hoa mỹ nam, rất được kia thích, còn mấy giai đẹp khác, ngay cả Lục Cảnh tuấn soái khí cũng được bạn để vào mắt.

      “Hi Hi à, tớ cảm thấy tớ nhất kiến chung tình rồi.” ngất ngây nhìn vào mặt Tưởng Dịch, lẩm bẩm tự .

      Trần Hi thèm rên tiếng, cúi đầu mở túi dựng hạt dưa ra, chất thành đống, phía dán thêm tấm bùa, hỏi mượn Khương Noãn bật lửa, đốt cả hạt dưa lẫn tấm bùa hiến tế kia.

      ngọn lửa màu lam bốc lên, chớp mắt nuốt trọn số hạt dưa đó, từ từ thiêu đốt nó trước mặt mọi người. Khoảng khắc đó, tiểu Khúc có loại cảm giác lên lời.

      bạn ngừng thở, thấy ánh lửa chậm rãi thiêu đốt, những hạt dưa đó nhanh chóng hóa thành tro tàn, biết từ đâu cuốn tới trận gió, tro tàn bị thổi tan, rơi rụng đầy đất.

      “Cậu cũng có mắt nhìn đấy, biết tớ muốn đổi khẩu vị. Lần tới nhớ mang nhiều chút, nếu lần tới tớ ngoạm chết cậu.”

      Thiếu nữ tựa vào vai Trần Hi, cắn hạt dưa răng rắc, trợn mắt oán giận: “Mấy năm nay tớ dễ dàng lắm chắc, mình thể xem được TV thôi , còn phải làm tấm khiên cho cậu... Ăn được chút hạt dưa chỉ có thể ăn loại vị nguyên bản, muốn ăn vị bơ phải đợi dịp Tết nguyên đán. Vất vả lắm mới đợi được tiểu soái ca, vậy mà lại có quen biết với cậu.” nàng gục đầu, thấy mình đúng là cực kỳ xui xẻo, nhìn Trần Hi còn giả bộ như tao nghe biết, lập tức hừ hừ bĩu môi , “ biết có phải cậu tới để khắc tôi hay .”

      Trần Hi cúi đầu , coi như mắc điếc tai ngơ.

      ngụy trang mình thành bình thường, lại đột nhiên thấy đôi giày thể thao đẹp đẽ xuất trong tầm mắt, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên tuấn tú trắng nõn, cao gầy đứng trước mặt mình, ánh mắt cậu ta còn dao động.

      Thấy Trần Hi ngầng đầu ngơ ngơ nhìn mình, mặt Tưởng Dịch hơi đỏ, nghiêng đầu sang bên : “Tớ tên là Tưởng Dịch. Còn cậu?”

      Trần Hi càng hoang mang style.

      ràng lúc nãy tiểu Khúc giới thiệu mình rồi, sao giờ còn hỏi?

      Nam sinh này logic kém như vậy, e là học tra rồi.

      P/s: thiếu niên ngại ngùng gặp thiếu nữ logic khác xa người thường.
      Cyder, Lee Đỗ, kabi_ng0k13 others thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      hee lại có fan của Tiểu Hi nữa rùi kia Lục tổng

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 36

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Thiếu niên hoàn toàn biết mình bị học bá khinh thường.

      mặt cậu cố gắng thể mình chẳng hề để tâm.

      Nhưng mà lòng khẩn trương muốn ngừng thở luôn.

      Thiếu nữ dựa vào vai Trần Hi vui vẻ cắn hạt dưa đột nhiên dừng cắn, ngơ ngác nhìn tiểu soái ca trước mắt, rồi lại quay sang thất thần nhìn Trần Hi, đột nhiên cắn hạt dưa gào khóc : “Cậu đúng là khuê mật tốt nhất Trung Quốc của tôi mà!” Khuê mật tốt, chính là tới đâm đao đoạt mỹ nam!

      bạn khóc lóc lăn sang bên, giống như muốn đem đau thương hóa thành sức ăn, cắn hạt dưa thập phần hung tàn, dù tiểu Khúc mua túi bự nhưng Trần Hi đứng bên cạnh nhìn, thấy xung quanh thiếu nữ rải vòng xác mấy em hạt dưa. có chút phức tạp nhìn xác hạt dưa rải quanh gót chân trắng như tuyết của thiếu nữ kia, rồi lại nhìn về thiếu niên trước mặt mình.

      “Tôi tên là Trần Hi.” cảm thấy tự giới thiệu mình với người khác là phép lịch , kiên nhẫn lẫn nghiêm túc lại lần nữa, “Rất vui khi gặp cậu.”

      Mặt thiếu niên tuấn tú đột nhiên đỏ lên.

      Cậu cúi đầu, thiếu tự nhiên dùng mũi chân chọc chọc mặt đất.

      Ba đứa bạn vậy quanh, khiếp sợ nhìn Tưởng Dịch rồi lại nhìn Trần Hi.

      “Tôi, tôi cũng...” lúc lâu sau, Tưởng Dịch mới nhàng .

      Tính cách cậu hẳn là ngượng ngùng như vậy, tiểu Khúc nhìn lúc, đột nhiên vỡ lẽ ra điều gì, lập tức khóe miệng run rẩy, trao cho thằng em ánh mắt đồng tình.

      “Sau này mọi người đừng làm chuyện nguy hiểm như thế này nữa, nếu xảy ra chuyện, nhất định khiến người nhà đau lòng.” Quả nhiên tình tiết Trần học bá khuyên nhủ mọi người nên tìm đường chết lại lặp lại rồi, tiểu Khúc thấy màn này quen thuộc.

      Ngay lúc bạn sinh ra vô hạn cảm khái từ đáy lòng, lại thấy Tưởng Dịch được tự nhiên liếc mắt nhìn Trần Hi cái, thấy chăm chú nhìn cậu, mới giọng hỏi: “Cậu quan tâm tôi à?” Vấn đề này hỏi rất hay, Trần Hi thẳng thắn lắc đầu, “Cậu cũng quấy nhiễu thứ vốn tồn tại tốt lành trong phòng này.”

      “Xin lỗi.” Tưởng Dịch đột nhiên mở miệng .

      Thiếu nữ cắn hạt dưa, lảo đảo lắc lư tới bên cạnh Tưởng Dịch, thèm dãi nhìn cậu lâu, lúc này mới hừ tiếng.

      “Thấy cậu đẹp trai như vậy, tôi tha cho lần này đấy. cậu phải ở lại với tôi.”

      Bởi vì đối mặt với mình là giai đẹp nên khả năng nhẫn nhịn của thiếu nữ rất cao, Trần Hi câm nín nhìn bạn tiêu chuẩn kép kia...Nhớ tới trước kia lúc Trần Hi làm bạn bè với gia hỏa này, lỡ mà có hạt dưa, đãi ngộ sau đó lãnh khốc biết bao.

      Nhưng mà đầu năm nay, đẹp là đủ ăn rồi, tuy là Tưởng Dịch đẹp trai đúng gu mình lắm, nhưng vẫn gật đầu : “Người trong phòng kia đồng ý tha thứ cho cậu rồi. Sau này cậu đừng thử thế này nữa. phải lần nào cũng may mắn như vậy, tránh khỏi họa sát thân.”

      Tuy rằng lải nhải, nhưng mặt Tương Dịch dần bình thường lại.

      “Còn nữa ?” Tưởng Dịch nhìn Trần Hi nhàng hỏi.

      Tiểu Khúc biết chút tình huống trong nhà Tưởng Dịch, thấy cậu rất để tâm tới Trần Hi, vội vàng lại gần , thầm, “Trần Hi, cậu phê bình nó nhiều chút! Nếu biết cái gì gọi là an phận thủ thường.”

      bạn thế làm Trần Hi có chút bối rối, nghiêng đầu sang nhìn tiểu Khúc chờ mình tiếp, rồi lại nhìn thiếu niên ánh mắt lập lòe, lắc đầu : “Tớ có gì muốn phê bình cả, chỉ hy vọng mọi người có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân. Hơn nữa...chuyện các cậu live stream tớ hiểu, nhưng xông vào nhà người khác là đúng.” Thêm là, nhà này giờ thuộc về Lục Chinh, hiểu sao lại muốn thay Lục Chinh câu, giọng , “Mảnh đất này là của Lục Chinh.”

      có chút uất ức bĩu môi.

      Nếu Tưởng Dịch xảy ra chuyện ở mảnh đất này đúng là xui xẻo, kẻ gặp phải phiền toái là Lục Chinh.

      “Sau này đừng tới đường Hòe An nữa.” nghiêm túc với Tưởng Dịch.

      Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn , lâu sau mới gật đầu, nhàng : “Được.” Cậu muốn thêm cái gì đó, nhưng rồi lại im lặng, tiểu Khúc co giựt, thấy ánh mắt cậu em có chút đau lòng, nhưng mà còn chưa kịp đau xót thay cho nó, thấy tóc đen thò móng vuốt vào túi áo đồng phục.

      Chỉ lát sau, lấy ra bốn tấm bùa bình an đưa cho Tưởng Dịch, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Bùa bình an, có thể giữ bình an, lấy ?”

      Tình tiết này lại càng quen thuộc hơn nữa, tiểu Khúc lập tức giật nảy mình, vội vàng kêu tiếng, “Trần Hi, cậu...”

      “Bùa bình an? Cho tôi à?” Thiếu niên vội mở miệng hỏi.

      Gương mặt trắng nõn của cậu đỏ bừng mảng, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, giấu dưới mái tóc dài được cắt gọn là ánh mắt sáng ngời.

      trăm tệ tấm.” Ngay khi tiểu Khúc che kín mặt nỡ nhìn thẳng, Trần Hi rất vui vẻ bắt đầu chuyện làm ăn.

      Hồng hào mặt thiếu niên ứ đọng.

      “...Cậu lấy tiền?”

      “Đúng vậy.” Trần Hi cảm thấy có vấn đề gì, nghiêm túc gật đầu.

      Chẳng lẽ bảo miễn phí cho à?

      ...Hèn gì lại là thân thích với tiểu Khúc...

      “Tôi mua bốn tấm.” Sắc mặt thiếu niên hơi tái xanh, mặt mày hồng thuận, ánh mắt long lanh ánh nước lúc nãy chỉ là ảo giác. Cậu chậm rãi từ trong ví tiền cầm ra bốn tờ tiền màu hồng phấn, run nhè đưa cho Trần Hi, lại thấy cười với mình đầy vui vẻ.

      Nụ cười kia tươi đẹp trong sáng, làm Tưởng Dịch ngẩn người, mặt lại đỏ rồi.

      Nếu so với mấy đứa con trai khác, cậu trắng hơn chút, giờ lại thêm chút hồng hào lại càng đẹp hơn, thiếu nữ răng rắc cắn hạt dưa thấy xốn xang, chảy nước miếng, xoay quanh tiểu soái ca, lầm bầm: “Cực phẩm, cực phẩm!”

      Trần Hi coi như tai điếc, cảm thấy mỹ mãn thu phí, rồi đưa bùa bình an cho Tưởng Dịch.

      “Là cậu tự tay làm à?” Tương Dịch cầm bùa trong tay, mở miệng hỏi.

      “Đúng vậy.” Trần Hi vui vẻ cúi đầu cất tiền vào túi áo, cảm thấy hôm nay lại thêm ngày bội thu.

      Tiểu Khúc lúc này tuyệt vọng, cảm thấy cái tính tình này của Trần Hi đến chỗ nào là chết tình duyên chỗ đó, giãy dụa cười hai tiếng muốn làm dịu khí xấu hổ, ôm lấy bả vai mong manh yếu ớt của Trần Hi, vội vàng với Tưởng Dịch, “Cậu biết đúng ? Trần Hi chính là học bá giỏi nhất năm ba đấy. Trần Hi, em tớ là hotboy của Thừa Đức đấy, có phải cậu cảm thấy em tớ rất tuấn tú ?”

      bạn hỏi câu này, Trần Mỹ Mỹ đột nhiên cảm thấy câu này có phần quen thuộc, muốn đưa tay ngăn cản, Trần Hi lẫn Khương Noãn đều thấy hoang mang.

      “Giáo thảo Thừa Đức phải Trần Đông à?” Ký ức của học bá tệ, còn biết trước đó cây cỏ dẫn tới huyết án.

      Giữa giáo thảo cũng có cạnh tranh, gương mặt tuấn tú của Tưởng Dịch hơi vặn vẹo, hiển nhiên khá kiêng kị Trần Đông.

      “Trần Đông học năm ba, em tớ là năm hai.” Tiểu Khúc kiên nhẫn gỡ gạc.

      trường có thể có nhiều giáo thảo à?” Trần Hi càng thêm bối rối hỏi lại.

      Tiểu Khúc nghiến răng cố gắng cười cái, vốn tốt lành muốn cho thằng em thêm chút phong độ, ai biết Trần học bá hoàn toàn để mình bị đẩy vòng vòng! bạn hự tiếng, yếu ớt trả lời, “ rất đúng, tớ phải ngẫm lại.”

      Tuy là Tưởng Dịch và Trần Đông mặt danh hiệu giáo thảo này là đối thủ cạnh tranh, hai bên phân thắng bại, nhưng mà , Tưởng Dịch tuấn tú xinh đẹp, làm giáo thảo năm hai cũng sai. bạn cảm thấy Trần Hi hình như còn chưa hiểu, đành hướng về phía Tưởng Dịch thể biểu cảm thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, chỉ đành buông tay, rồi lại vội vàng rụt cổ, nhìn quanh quất hỏi Trần Hi: “Thế giờ chúng ta chứ?”

      Đứng trong hung trạch trong truyền thuyết tám chuyện, Trần học bá đúng là lợi hại.

      “Chúng ta thôi.” Trần Hi hơi nghiêng đầu, nhìn qua giống như lơ đãng mà .

      tới đưa hạt dưa đừng có làm phiền chị đây.” Thiếu nữ lại ngồi xổm đất, ôm túi lớn túi hạt dưa, hạnh phúc mỹ mãn , “Ngày thường ta đây quốc bận rộn lắm đấy.”

      bạn nhàng thả cho Tưởng Dịch con ngựa, Trần Hi khỏi mím môi cười, thầm : “Cảm ơn cậu.”

      Thấy thiếu nữ cúi đầu vẫy vẫy tay, cũng chào lại, mời mọi người rời , lúc này mới từ từ đóng lại cánh cửa chống trộm, ngay lúc nghiêm túc khóa kỹ lại từng cánh cửa từ khe cửa bay tới câu nhàng: “Đừng mang tên đàn ông xa lạ kia tới chỗ tôi nữa.”

      Đàn ông xa lạ?

      “Ai cơ?” Trần Hi đột nhiên ghé vào cửa, giọng hỏi.

      Giọng trong cánh cửa bỗng trở nên quái dị, giống như lạnh lẽo thêm vài phần, lại như mang theo sắc thái chỉ thêm chút cũng khiến người khác sợ hãi.

      Tới tận lúc này, trong căn nhà này mới lên chút khủng bố của hung trạch nên có.

      “Tên mặc vest đen.”

      “Vì sao?” Trần Hi dường như cũng quan tâm tới thanh quái lạ này, nghiêng đầu giọng hỏi.

      “Quá hung, còn hung hơn quỷ.” Giọng thiếu nữ đột nhiên trở nên sắc nhọn, Trần Hi vô thức lùi lại bước, Khương Noãn thấy thiếu nam thiếu nữ kia xuống lầu hết rồi nên quay lại giục Trần Hi, nàng đứng lại liếc mắt nhìn Trần Hi.

      có phần ngại ngùng, rồi lại vội lui về sau thêm bước, tránh khỏi hơi thở lạnh lẽo dần toát ra từ sau cánh cửa chống trộm, thấp giọng , “Cậu phải nhịn xuống. Hạt dưa tớ mang cho cậu nhiều.” vừa dứt lời, giọng nhàng đơn giản, hơi thở lạnh như băng kia dần tan , lần nữa về lại bình thản.

      “Cảm ơn cậu.” Sau cánh cửa truyền đến thanh vui tươi của thiếu nữ.

      Trần Hi nở nụ cười nho , nghiêng đầu lui về sau vài bước, xoay người cùng với Khương Noãn ra khỏi tòa nhà.

      “Là lệ quỷ à?”

      “Ừ.”

      “Sao lại thành thế?” Khương Noãn tò mò hỏi.

      “Tuy cậu ấy là lệ quỷ, nhưng muốn làm chuyện xấu. Trước kia lúc tớ phát cậu ấy chính là bộ dạng này. Cậu ấy có thể nhịn xuống.” Trần Hi hơi dừng rồi giọng , “Lúc trước, nếu có người lạ muốn đưa tớ về nhà, tớ tới nơi này. Nếu người đó có ý xấu, muốn làm gì với tớ, cậu ấy có thể đánh đuổi kẻ xấu giúp tớ. Khương Noãn, cậu ấy vẫn luôn là bạn của tớ. Số 15 Hòe An này chính là chấp niệm cuối cùng của cậu ấy. Nhà còn cậu ấy còn, nhà mất rồi, cậu ấy phải đầu thai.” giải thích, Khương Noãn thờ ơ nghe hết, gật đầu , “ sao đâu.”

      “Đúng rồi, sao tên tiểu tử kia cứ nhìn cậu thế?” Thấy Tưởng Dịch ra khỏi tòa nhà, quay lại nhìn Trần Hi, Khương Noãn hơi nhíu mày.

      Ngay khi Khương giáo bá còn khó chịu, thiếu niên hình như hạ quyết tâm, bước nhanh tới trước mặt Trần Hi, đôi tay cắm trong túi quần jean, hỏi, “Trần Hi, có muốn uống cà phê ?”

      Note: từ giờ cố định lịch đăng là T2 - T4 - T6 hàng tuần, có thay đổi mình thông báo sau.
      Cyder, kabi_ng0k, cỏ2811 others thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      lâu lắm rồi mới vào cung lại. đọc lèo thiệt hạnh phúc vô bờ

    5. Linh Phuong 218

      Linh Phuong 218 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      10
      Cuối cùng đợi được truyện ra, cảm ơn bạn @Tiểu mao, bạn còn cần beta k? Cho t tham gia với!
      Truyện có linh dị nhưng vẫn ham đọc dù là tháng 7 hihu
      Nhưng mà có ai như t k? Thấy nhảy cóc từ chương 21 tới chương 30 luôn
      Tiểu mao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :