1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - TỤ TRẮC(96(3)/133)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Ra đời mới biết cuộc sống k phải màu hồng.. nhất là những ng phải tự thân lập nghiệp ở các tp lớn

    2. sweet mandy

      sweet mandy New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Truyện hay quá, vừa có thịt vừa thực tế
      michellevnChris_Luu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      [​IMG]
      Chương 21
      Edit : Michellevn

      Alex chơi bóng xong, ăn bữa cùng nhóm nam sinh kia xong chào tạm biệt, tính tàu điện ngầm về nhà.

      Trong lúc chờ tàu đến, điện thoại di động vang lên, cậu lấy ra xem, là số điện thoại của ba cậu. Cậu vội vàng nghe máy .

      Ấy vậy mà trong điện thoại lại là giọng mang theo tiếng khóc của người đàn bà kia:" Mày về nhanh ! Ba mày xong rồi !"

      Lập tức Alex mờ mịt :" Làm sao ?"

      " Ba mày say rượu, lúc lấy rượu lấy nhầm chai ! Trong cái chai đó là thuốc trừ sâu !"

      Alex cuống lên :" Vậy rồi sao ? giờ ông ấy thế nào ?"

      " Phải rửa ruột, còn phải thay máu! Tao có nhiều tiền như vậy , hu hu hu hu hu...." Mụ ta khóc toáng lên," Chỗ mày còn tiền , mau gửi về đây ! Phải nhanh đấy !"

      " Cần bao nhiêu ?" Alex nóng ruột hỏi.

      " Cần ba vạn !" (~100 triệu)

      "Tôi có nhiều như vậy !"

      " Mày có bao nhiêu gửi về bấy nhiêu ! Chuyển vào thẻ của ba mày là được! Mày nhanh lên , cứu mạng đấy !" Mụ ta xong, vội vàng cúp máy luôn.

      Tuyến tàu cậu chờ đến. Cậu lên tàu, xoay người lên cầu thang. Ngay bên cạnh máy bán vé tự động, là cây ATM. Ba cậu và mụ kia, đều dùng thanh toán bằng điện thoại di động, cậu đành phải tìm cây ATM chuyển tiền cho ông ta.

      Cậu nhét thẻ vào máy, trong thẻ còn hơn vạn ba (~40 triệu). Cậu để lại cho mình mấy trăm đồng lẻ, chuyển vạn ba.

      Sau đó cậu gọi số điện thoại của ba cậu, vẫn là mụ kia nghe máy.

      Cậu rất sốt ruột:" Tôi chỉ có từng đó tiền, bà nghĩ cách gom thêm ! Tôi mua vé về nhà liền đây!"

      Mẹ kế của cậu lại hình như bĩnh tĩnh nhiều :" Mày về cũng kịp, đừng về nữa, giờ rửa ruột rồi, Bác sĩ nguy hiểm đến tính mạng nữa..... Mày chờ điện thoại của tao .... ờ, gọi tao rồi, tao cúp đây ."

      Alex cầm điện thoại có chút ngỡ ngàng.

      Cậu nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại cho mẹ cậu.

      " Mẹ, chuyện của ba con, mẹ biết chưa ?" Cậu hỏi

      Mẹ cậu có hơi mơ hồ :" Chuyện gì ?"

      Alex bèn kể chuyện ba cậu uống nhầm thuốc trừ sâu hồi nãy. Kết quả mẹ cậu nghe xong, hỏi cậu bằng giọng vừa bực bội vừa tức giận :" Cái loại đê tiện biết xấu hổ kia có phải lại hỏi tiền con rồi phải ?"

      Alex thoáng ngớ ra, :" Vâng, ba con phải rửa ruột, còn phải ..... "

      " Con ngốc quá !" Mẹ cậu chỉ tiếc rèn sắt thành thép mà rằng," Làm sao con biết lời ta chứ !Hả ! chừng lừa con sao !"

      Alex yên lặng giây lát, mới đáp :" đến mức ....."

      " Hứ !" Mẹ cậu tức đến được." Con mở mắt ra chút , đừng có để họ cái gì liền tin cái đó ! Con á ! Nghĩ nhiều cho mình chút !"

      Cúp điện thoại rồi, Alex ngồi băng ghế trong ga tàu hỏa, mờ mịt.

      cậu muốn tin cha ruột của mình vì muốn moi tiền trong tay cậu mà có thể dùng đến thủ đoạn đê hèn như thế này.

      Thời điểm cha mẹ cậu li hôn, cậu tám tuổi, ghi nhận được việc rồi. Cho nên cậu nhớ rất , trước khi cha mẹ cậu li hôn, cậu cũng từng được trải qua cuộc sống hạnh phúc, cũng từng là bảo bối được cưng chiều trong lòng bàn tay.

      Cho đến hai năm đầu sau khi ba cậu đưa tiểu tam kia lên làm vợ chính thức, cũng vẫn đối xử với cậu rất tốt. Cậu đều nhớ .

      Nhưng rồi từ từ, thằng em mang nửa dòng máu chỉ hơn cậu bốn tuổi, từng bước xâm chiếm lấy chút tình cảm tốt đẹp ít ỏi từ cha ruột cậu đối với cậu. Chầm chậm, cứ chầm chậm thế, cậu mất tất cả....

      Ngồi trong tàu điện ngầm, có giơ điện thoại di động chụp lén cậu. Cậu quan tâm.

      Bình thường đụng phải người chụp lén, cậu nở nụ cười nghề nghiệp với người ta, lúc tâm trạng tốt, còn tạo dáng cái để các ấy vui vẻ chút. Nhưng giờ cậu có tâm tình này.

      Cậu ngồi ghế dựa, nghe thanh đoàn tàu lướt trong khí bên ngoài cửa sổ, cảm nhận lắc lư có quy luật của thân tàu. Ánh mắt cậu tản mạn rơi vào trần tàu.

      Cậu nhớ tới rất nhiều chuyện hồi . Lúc đó, ký ức ban đầu là màu sắc rực rỡ, đẹp đẽ, sau đó màu sắc dần dần trôi .

      chụp lén kia đột nhiên thấy chàng trai trong điện thoại di động cúi đầu lau lau mắt, rồi sau đó khóe môi của ta vẫn mím chặt lại.

      để điện thoại di động xuống, thoáng ngơ ngẩn mà nhìn chàng trai kia. Đúng lúc chàng trai kia ngước mắt lên nhìn , hơi xấu hổ, cất điện thoại . Lúc này tàu đến trạm dừng, chàng trai kia đứng lên, cửa tàu mở ra, liền bước ra ngoài mà hề quay đầu lại.

      có chút tiếc nuối nhìn theo bóng lưng dần biến mất của ta. Mở điện thoại di động lên muốn xem ảnh chút, lại phát ra lúc chụp hình tay run rồi, ảnh đều bị mờ hết.

      ảo não mở weibo rồi đăng lên: 【Phát soái ca tàu điện ngầm! biết vì sao lại rơi lệ. Mị nhìn mà trái tim mị tan vỡ hết rồi! Đáng tiếc là ảnh chụp bị rung, mọi người thể nhìn được mềm yếu đáng . Rất là cao, chân dài lắm luôn ! Giống như người mẫu í !】

      ***

      Quách Trí bị gấu mẹ nhà ra ra lệnh cưỡng chế ở lại Đế Đô được về nhà. Chờ chực cuộc điện thoại hẹn hò. chờ mãi đến thứ sáu, nghi ngờ có phải mẹ già nhà nhầm thời gian , cuối cùng cuộc điện thoại kia cũng đến.

      Lần này hẹn ở McDonald nữa, mà là hẹn ở KFC, thời gian là thứ bảy, vẫn là ba giờ chiều.

      Quách Trí cúp điện thoại cười khẩy.

      Đúng hẹn thứ bảy, ăn mặc cũng khác lúc làm việc bình thường. Tùy ý, nhưng thoải mái.

      Gã đàn ông hỏi muốn kêu gì, lần này rút được bài học, kêu thẳng ly cocacola cỡ lớn. Theo kinh nghiệm lần trước, nếu gã này mà xong, khẳng định là ly cỡ trung đủ uống.

      Gã ta vẫn hay như trước, lanh mồm lanh miệng, trước sau đều để tẻ nhạt. Gã ta làm truyền thông cho doanh nghiệp nước ngoài. Đa phần là về các công ty truyền thông có nguồn vốn đầu tư từ nước ngoài hoạt động ra sao, rồi sau đó lại bị sụp đổ như thế nào. Tôi có được , cũng thu mua lại tôi, năm đó bao nhiêu thương hiệu nổi tiếng giờ liên kết lại với nhau, trở thành chuỗi tên dài dằng dặc. Năm đó chém giết lẫn nhau, giờ thành nhà.

      Tài ăn của gã rất tốt, đến độ khiến cho Quách Trí cũng cảm thấy có chút thú vị. vậy mà cũng cảm thấy chán, uống cocacola, tưởng như nghe được bình thư lôi cuốn.

      Trong mắt gã ta hơi hơi lên vẻ đắc ý, dừng lại lúc rồi bắt đầu hỏi chuyện công việc của Quách Trí, Quách Trí cũng qua quít, nhặt nhạnh chút thú vị mà kể ra. Gã đàn ông thi thoảng lại hỏi câu, tựa như thực cảm thấy hứng thú với công việc của , thường hay hỏi tới cặn kẽ.

      Quách Trí đến mệt luôn, nhìn nhìn đồng hồ, quả nhiên sắp năm giờ rồi. Ly coca cỡ đại kia của cũng cạn kiệt. gì nữa, giương mắt nhìn nhìn gã đàn ông.

      Gã ta nhận được tín hiệu của , xem điện thoại :" Ô, muộn thế rồi cơ à ."

      " Vậy hôm nay cứ vậy trước hả ?" Gã ta híp mắt cười bảo ," Sau này tôi gọi điện thoại cho em ?"

      Xin người, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa !

      Đương nhiên là Quách Trí thể lời này ra miệng. Nếu lời này của mà để mẹ già nhà biết được ..... dám nghĩ. chỉ có thể xem thường ở trong lòng, thầm cười khẩy.

      Thanh Hạ còn dạy xem xét đàn ông thông qua việc thanh toán hóa đơn. Nhưng gã này đến cả cơ hội bàn cơm cũng cho . Bàn bên cạnh có cặp đôi học sinh trung học hẹn hò đương, nam sinh nét mặt ngây ngô vẫn còn biết ngoài bánh humberger ra, còn mua cho bạn kem Sundae và bánh trứng. Mà hẹn hai lần rồi, lần đầu là ly kem dương quang, lần thứ hai là ly cocacola.

      Người mà luôn mồm nhấn mạnh thu nhập tháng của mình hơn vạn đồng đấy ! Gớm !

      tạm biệt gã đàn ông khách sáo đến mức ôn hòa, sau đó cũng về nhà ngay. Tìm tòi điện thoại lát, gần đó có quán ăn món Tứ Xuyên tương đối nổi tiếng. gọi xe taxi ----- Lần nào coi mắt, cũng đều bằng xe taxi, bởi vì rất ghét bọn đàn ông dòm ngó tình hình tài chính của mình thông qua xe cộ. Nhưng cho dù là như thế, vẫn luôn có kẻ ngừng hỏi tới chuyện nhà và xe. Chán chết được !

      Quách Trí cũng bạc đãi mình, taxi đến thẳng quán ăn Tứ Xuyên, mình chiếm bàn, ngoắc ngón tay với người phục vụ :" Gà đồi cay, canh cá Trùng Khánh, trứng muối sốt tiêu."

      Phục vụ hỏi :" Thưa mấy người ạ ?"

      " người." Gương mặt Quách Trí tỉnh bơ.

      Phục vụ:" ........" Lấm lét.

      đếch quan tâm. Sinh mệnh bị tiêu hao khi bị ép buộc hẹn hò với kẻ vắt cổ chảy ra nước đến cọng lông cũng nhổ được, phải bồi bổ cho mình tốt.

      Chủ nhật, gấu mẹ nhà đúng giờ gọi điện thoại tới truy hỏi về tình trạng buổi hẹn. Quách Trí cũng gian xảo, mình và gã này chắc chắn thành, sợ như vậy rồi, mẹ già lại sắp xếp đối tượng xem mắt mới cho nữa.

      Gã này, mặc dù thực keo kiệt bủn xỉn, nhưng cách ăn vẫn có thể chịu được. Dù sao vẫn hơn là ngừng phải gặp người mới xa lạ.

      " Cũng được ạ ...... Mới gặp được hai lần, sao biết người ta thế nào chứ ..... Vâng vâng, mẹ đúng..... Từ từ quan sát há ..... Được được, sao ạ .......Ôi dồi, mẹ yên tâm ....... Vâng vâng !"

      Lừa gạt mẹ xong, sung sướng cả nửa ngày, chí ít trong thời gian ngắn phải coi mắt nữa.

      Loáng cái đến thứ tư, hạng mục Thánh Nguyên bắt đầu chụp.

      " Chị Quách, chào buổi sáng ." Sớm tinh mơ Alex đến, lễ phép chào hỏi Quách Trí.

      Quách Trí "Ờ" tiếng mà hề ngẩng lên.

      Qua lúc, mới ngước lên, thấy cậu trai to con vẫn đứng trước mặt cách cẩn trọng. Cậu to con vạm vỡ, trước mặt lại ủ rũ gục đầu, là có hơi ..... đáng cách tương phản!

      Quách Trí xém chút là trụ nổi.

      Nguyên nhân có liên quan tới Lưu Thiền Nguyệt, Quách Trí ăn đường rồi tới ăn shit, trong lòng bế tắc vô cùng. quyết định qua lại riêng tư với Alex nữa. giờ Alex vẫn như trước sáng tối mỗi ngày đều là " Chị Quách, chào buổi sáng ", "Chị Quách, ngủ ngon", "Chị Quách, chú ý nghỉ ngơi", nhưng hề phản ứng lại cậu.

      Chỉ có lần, cũng sắp đến mười hai giờ đêm, vẫn chưa nhận được " Chị Qúach, ngủ ngon", còn lấy làm kỳ lạ, di động vang lên. còn nghĩ rằng, chậc, cũng gửi rồi. Mở điện thoại ra xem .......

      【Quách Trí, nhớ em.】

      Lúc ấy, cơ thể Quách Trí liền nóng lên.

      Từ " Chị Qúach" đến "Quách Trí" chỉ khác chữ, nhưng tự Quách Trí biết trong đó khác biệt ở đâu. Alex vẫn luôn để ý gọi là chị, chỉ trong tình huống đặc biết mới gọi là " Quách Trí".

      Tình huống đặc biệt đó ....... khụ khụ ..........Trong lòng và cậu đều hiểu.

      Quách Trí nửa nằm giường, cắn môi nửa ngày, suy nghĩ trong đầu đều là lồng ngực vạm vỡ và cơ bụng tám múi của Alex, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại gọi điện thoại cho cậu.

      Oán hận của và Lưu Thiền Nguyệt chất chứa quá sâu, nếu để ta biết ta ngủ cùng người đàn ông, lại còn là ngủ sau ta, biết đâu lại trở thành trò cười của ta.

      nhịn được.

      chỉ sợ mình trông thấy Alex phiên bản người lại kìm nén được, nên mới cố ý lạnh nhạt với cậu. Nhưng thực gặp rồi, thấy dáng vẻ làm sai của cậu, rốt cuộc vẫn cứ mềm lòng.

      Trong chuyện này, nghiêm túc mà , căn bản Alex chẳng có gì sai cả. Quan hệ của và cậu cơ bản là ràng buộc lẫn nhau, Cậu lên giường với ai hoàn toàn phải là chuyện của .

      Quách Trí nhìn cậu trai tuấn cúi gằm đầu, ra vẻ được nữa, mất thời gian.

      " Đứng thẳng ưỡn ngực lên, dáng vẻ gì thế này." quát," Bên kia có đồ ăn sáng, tự lấy ."

      Tuy là quát lớn, nhưng giọng điệu này, đích thực là vượt qua mức độ " Việc công". Đôi mắt Alex liền sáng lên ngay.

      Khi ánh mắt cậu giai sáng lấp lánh, khuôn mặt kia trở lên đẹp hết sức.
      baongocbt, Chris_Luu, sweet mandy4 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 22
      Edit : Michellevn

      Alex lấy ly chén cháo đậu xanh, bóc lớp màng nắp bên , húp cách chậm rãi. Vừa húp cháo, vừa ngồi vào đầu chiếc ghế Quách Trí ngồi bên chỗ bàn dài.

      " Chị Quách, lâu lắm rồi gặp ...."

      Quách Trí:"............"

      Alex nhìn phía trước, xê dịch từng chút sang bên phải, tiến lại gần Quách Trí hơn.

      "Chị Quách, gần đây bận hả ? Sao mãi chẳng trả lời tin nhắn của em ?"

      Quách Trí:"........."

      Alex lại dịch dịch sang phải. Sát sạt bờ vai với Quách Trí luôn.

      "Chị Quách....."

      "Bộp", Quách Trí đập xấp tài liệu trong tay lên đùi, thẳng lưng lên, quay đầu qua nhìn Alex chòng chọc.

      Alex ngượng ngùng ngậm miệng lại.

      Quách Trí quay lại, lườm cho cái. đưa mắt nhìn ra cổng, có hơi sớm, mọi người đều chưa đến, nghĩ tốt hơn nếu tận dụng chút thời gian này để ràng với thằng nhóc.

      "Alex!" quay qua nhìn cậu, biểu tình hơi nghiêm túc," Đừng trộn lẫn chuyện công việc và riêng tư lại với nhau, như vậy tốt."

      Nghe câu này, đầu Alex lại gục xuống, thắt lưng khom xuống, lưng cũng còng luôn, .....

      Quách Trí:"........"

      Cạn lời hồi, cuộn xấp tài liệu trong tay lại, vung tay đập cái " Chát" lên lưng Alex.

      " Thẳng lưng lên cho tôi ! được gồng ngực. Vừa nãy tôi gì với cậu hả ?" Quách Trí quát .

      Alex ngoan ngoãn thẳng lưng lên, chớp chớp mắt, nhìn có chút luống cuống.

      Quách Trí thở dài, dịu giọng lại :" Tôi cậu, Alex..... ra chuyện liên quan đến cậu ...... Giữa tôi và Lưu Thiền Nguyệt, cậu cũng hiểu. Tóm lại là tôi ghê tởm..."

      " Em xin lỗi, chị Quách ...." Cậu trai tuấn ủ rũ . Cậu dám còng lưng nữa, nhưng mắt cậu rủ xuống, đầu cúi gằm. Nhìn dáng vẻ đó sao mà .....

      Quách Trí ngứa tay quá, nhịn hết nổi, đưa tay xoa xoa đầu cậu." là chuyện liên quan đến cậu rồi mà ."

      " Vậy .... sau này em vẫn có thể tìm chị chứ ?" Alex ngước lên, trong mắt chứa niềm hi vọng.

      Suýt nữa Quách Trí buột miệng " Có thể", may là ở chỗ làm việc vẫn có thể giữ được lý trí. Mím môi nửa ngày, mới :" Thôi .... sau này cứ như vậy thôi ."

      Đôi mắt của Alex hơi ảm đạm, rủ xuống.

      Quách Trí nhìn cũng thấy đau lòng. lại vung cuộn giấy đập Alex hai cái.

      " được gồng ngực rồi mà, thẳng lên!"

      Alex vội vàng thẳng người lên.

      " Cậu đó....." Quách Trí cũng biết làm sao," Chỉ là tôi muốn qua lại chuyện kia nữa..... Hai chúng ta, tốt xấu gì .... từng qua lại, chị Quách cậu cũng phải là người qua cầu rút ván(*), sau này nếu cậu có chuyện gì , hiểu cứ tới tìm tôi."

      (*) Nguyên văn 拔吊无情, nghĩa là lên giường xong hết tình cảm.

      Rút, rút gì chứ ?

      Alex là muốn quỳ lạy Quách Trí luôn!

      "Có nghe hả ?" Quách Trí đá cậu cái.

      "Dạ nghe!" Alex vội vàng .

      Quách Trí với cậu những lời này, cũng xem như móc hết tim gan rồi. Mặc dù là sau này ...... này nọ nữa, cậu có chút tiếc nuối, nhưng cảm xúc cũng tốt hơn nhiều.

      Quách Trí nhìn nhìn đồng hồ, chỉ ngón tay :" ! Qua bên kia ngồi !"

      Alex biết chút nữa có người tới, để người ta thấy cậu và Quách Trí thân mật thế này tốt lắm. Bởi vì Quách Trí thích.

      Cậu liền ngoan ngoãn qua bên kia ngồi húp cháo, cách Quách Trí xa xa.... Lúc mọi người lục tục tới, chính là trông thấy biên tập Quách giống như mọi khi, lật qua lật lại tài liệu, kiểm tra những chỗ thiếu sót. Mà người mẫu lần này, cậu nhóc nghe mới chỉ mười chín tuổi, ngoan ngõan ngồi bên ăn sáng .

      Vô cùng có lễ phép, gặp ai cũng hỏi han.

      Làm người ta thích.

      Thời điểm giữa trưa, Alex nhận được điện thoại của mẹ cậu.

      " Mẹ dò hỏi rồi, ông ta đúng là nằm viện, có điều nghiêm trọng lắm. Ông ta mới uống ngụm sắp nuốt cảm thấy đúng, liền nhổ ra ngay, chỉ uống chút thôi. rửa ruột rồi, chuyện có gì lớn cả."

      thực tế Alex biết, tối qua và sáng nay cậu cũng gọi điện thoại về . Khi biết cha cậu thực phải nhập viện vì uống nhầm thuốc, biết tại sao, đột nhiên cảm thấy nhõm.

      Dĩ nhiên là con mụ kia cho cậu " Chuyện này lớn", mụ ta chỉ cha cậu thoát khỏi nguy hiểm, theo dõi gì gì đó vân vân . Sau đó ra sức khen cậu cách hết sức là văn vẻ. Nào là uổng công nuôi con trai như cậu, rồi may mà có cậu linh tinh các kiểu.

      Cuối cùng, rằng :" Lần này, sức khỏe của ba mày khả năng là bị tổn hại, phải bồi bổ tốt mới được. Mày mua cho ông ấy chút thực phẩm chức năng , bồi bổ cơ thể ..... Aizz, mà mày ở xa như vậy, mua đồ này nọ cũng tiện cầm về, thôi mày cứ gửi tiền về , tao mua cho ba mày!"

      Alex im lặng hồi lâu.

      " Tôi hết tiền rồi ." Cậu ," Hôm qua chuyển hết cho bà rồi. Hôm nay phải trả tiền thuê nhà, tôi cũng biết nên làm gì đây. Tiền còn dư ? Nếu có gửi lại cho tôi ít, để tôi trả tiền thuê nhà."

      Mụ ta khóc than kể khổ trận, thấy cậu muốn ra tiền nữa, liền vội vàng cúp máy luôn.

      Alex chỉ có thể thở dài. Nhớ tới hồi đêm qua về nhà chủ nhà chặn cửa đòi tiền, cậu liền phát sầu. Chủ nhà để lại câu,ba ngày, trễ nhất là thứ sáu.

      Alex biết đến thứ sáu vẫn giao nổi tiền thuê nhà kết cục thế nào. Cậu từng thấy, cửa bị khóa bằng ổ khóa sắt to đùng. Mày giao tiền, mở cửa cho mày. Mày giao tiền, cũng mở cửa cho mày.

      Chủ nhà so đo với bạn, bạn cũng đừng kỳ kèo với chủ nhà, thu dọn đồ rồi phắn lẹ cho ông.

      " Con cho đồ đê tiện kia bao nhiêu tiền ?" Mẹ cậu hỏi.

      " Mẹ đừng để ý nữa ." Alex thở dài. Biết rồi sao chứ. Lực chiến đấu của bà kém xa con mụ kia, nếu năm đó nhà cửa cũng bị mụ ta làm cho tan tành .

      Cậu nhớ rất , hồi đó bà muốn ly hôn. Về sau bà bị mụ kia ép cho phải ra ,

      May mắn là trông bà đẹp, nhanh chóng tìm được người góa vợ, rồi gả cho người ta.

      " Con ...." Người phụ nữ trong điện thoại vừa bực mình vừa tức giận. Nhưng thực ra bà cũng hiểu, dù cho bà có cãi nhau, cũng khó mà moi được tiền từ người đàn bà kia. Hơn nữa, chồng của bà cũng thích bà có dây dưa gì với chồng trước nữa.

      Cuối cùng bà chỉ có thể thở dài.

      Tiếng thở dài của bà rất giống cậu, đều có phần mệt mỏi và vô lực....

      ***

      Quách Trí sau khi ăn trưa súc miệng xong, quay lại studio, nhìn lướt vòng, mới trông thấy Alex.

      Chàng trai trẻ thu người trong góc, đờ đẫn ngồi thùng thiết bị. Sa sút, có sức sống, mờ mịt.

      Vẻ mặt này của cậu, phải lần đầu tiên Quách Trí trông thấy. Nhưng trước đó, quan hệ của và cậu chỉ là công việc, có gắn với chuyện cá nhân, có trông thấy, cũng chỉ nhún vai và nghĩ " Thằng nhóc này sao mà suy sụp thế " rồi cho qua luôn.

      Nhưng giờ, quan hệ của và cậu khác. Quách Trí sau này muốn tiếp tục quan hệ thể xác với cậu nữa, cũng muốn đoạn tuyệt cả đời gặp nhau. Cậu luôn mồm gọi là "chị", kêu siêng năng và ngọt ngào như vậy. giờ Quách Trí lại nhìn thấy cả người cậu sa sút, thể làm được chuyện xoay người bỏ nữa.

      "Alex........" Quách Trí bước tới cất tiếng gọi, nhưng cậu trai lại có phản ứng.

      Quách Trí yên lặng lát, rồi nâng giọng lên cao chút:" Alex!"

      " Hả? Dạ "Alex dường như giật mình, nhìn Quách Trí có chút mờ mịt.

      "Xốc lại tinh thần ! Tôi với cậu ........Tôi quan tâm cảm xúc giờ của cậu là gì, khi tôi hô lên ' Bắt đầu công việc nào', cậu phải lập tức dằn lại cảm xúc cho tôi." Quách Trí chống nạnh đứng trước mặt cậu quát lên. Trông thấy vẻ mặt mê mang mờ mịt của cậu, trong lòng liền dịu lại, giọng điệu cũng có phần dịu :" Cậu xốc lại tinh thần . Young của Thánh Nguyên là thương hiệu trẻ trung hàng đầu tại Trung Quốc, khi hạng mục này triển khai, giá trị của cậu cũng có thể tăng lên biết hả?"

      Alex bị giáo huấn quát cho trận, ánh mắt trấn tĩnh hơn chút.

      "Alex, tôi cậu nè, công việc là chỗ đứng cơ bản của người trong xã hội này, chỉ là kiếm miếng ăn. Cậu muốn đạt được thành tựu, cậu phải có thái độ. Cậu biết thái độ là gì ? Cho dù bạn xảy ra chuyện gì, cảm xúc trong lòng ra sao, khi bạn bắt đầu công việc, cậu phải đặt những thứ đó sang bên, trạng thái hòa mình vào công việc, đó chính là thái độ."

      "Tất nhiên, nếu cậu chỉ muốn kiếm miếng ăn, có hôm nay có ngày mai, vậy coi như tôi chưa . Tuy nhiên, trước đó tôi với cậu, nếu hợp tác cùng tôi, người mà có thái độ nghiêm túc, có cơ hội tiếp theo nữa. Cậu hiểu ?"

      Đôi mắt đen thẫm của Alex nhìn Quách Trí, qua lúc, mới khẽ :" Hiểu rồi, chị Quách."

      Quách Trí thấy cậu có chút tinh thần, lúc này mới hài lòng. Vung mạnh cánh tay lên, kêu cậu lập tức :" Ưỡn ngực, cậu bao nhiêu lần rồi ! Lên tình thần cho tôi mau !"

      Quách Trí nổi tiếng với tật thích đánh người này. Nhân viên làm việc trong studio thấy và người mẫu kia chuyện, nghe gì, nhưng cái đánh này lại trông thấy hết. Lúc đó còn có mấy người cũng thấy đau trứng luôn.

      Họ đều từng bị đánh.

      Tay của Quách Trí rất khỏe, đánh người rất đau. Người từng bị đánh thể nào quên.

      Ui mẹ ơi, nhìn người mẫu kia kìa, được Quách gia khích lệ, linh lợi biết bao ! Trong việc lừa gạt người ta, Quách gia luôn là người lão luyện mà !

      Lừa gạt hay lừa gạt, dù sao Alex cũng được Quách Trí đến ..... quả thực là tinh thần được lên dây .

      Cậu nhìn theo Quách Trí xoay người, vỗ tay hai cái, hô lên " Bắt đầu công việc nào!", mọi người vốn còn nhàn tản khắp nơi, lập tức liền giống như lên dây cót mà trở nên bận rộn.

      Cậu hâm mộ.

      Cậu hâm mộ tinh thần của Quách Trí. Lúc nào nhìn người chị này, tinh thần của luôn cũng tràn đầy sức sống, giống như bất kỳ khó khăn nào cũng làm khó được ấy.

      Nhưng cậu biết cũng phải là người hề phiền não, cậu từng nghe chuyện điện thoại với người nhà, biết rằng vì lớn tuổi mà bị gia đình ép buộc coi mắt, ngừng giục giã kết hôn. người phụ nữ, cậu có thể tưởng tượng ra áp lực mà phải chịu đựng. Nhưng bao giờ tỏ ra chán nản, sốt ruột hay nhụt chí. Trong công việc, luôn là người đáng tin cậy của mọi người. Khi đứng đó, mọi chuyện đều trở nên gọn gàng ngăn nắp.

      Khi có vấn đề, khi xảy ra cố, mọi người đều quay lại nhìn đầu tiên. luôn bình tĩnh chỉ đạo và nghĩ cách giải quyết.

      người khiến cho người khác cảm thấy có thể dựa vào.

      Alex bỗng nhiên có hơi xấu hổ. Bởi vì trong lòng cậu vậy mà lại nảy sinh thôi thúc muốn dựa dẫm vào . Mà cậu lại là đàn ông.

      Quách Trí, chỉ là người phụ nữ.

      Sáng nay làm chuyện với cậu, sau này muốn có mối quan hệ kiểu kia với cậu nữa . Trong lòng cậu có chút mất mát.

      Nhưng giận cậu nữa, cậu liền thở ra nhõm.

      rằng, chuyện này thực ra liên quan đến cậu, mà thực tế cậu rất đồng ý. Cậu luôn nghĩ rằng .... người đàn ông, hai người phụ nữ........Ờm..... Nghĩ sao cũng giống như là cậu đúng ......

      Có vẻ chị Quách tức giận cũng phải .....

      Chậc, thực ra cậu cũng chẳng hiểu lắm. Bộ não của cậu, thích hợp để nghĩ về chuyện này.

      Buổi chụp rất suôn sẻ, buổi tối kết thúc công việc đúng giờ. Lúc Alex rời , thấy Quách Trí còn chưa có ý định , vẫn ghé đầu vào trước máy tính xem các mẫu và to với nhiếp ảnh gia .

      Cậu thấy bận, cũng tiến tới làm phiền . Yên lặng rời .

      Trở về tầng hầm ngầm, dưới ánh đèn, cánh cửa phòng cậu dán mảnh giấy ghi chú, đó con số "2" được viết bằng bút lông.

      Có nghĩa là, qua ngày hôm nay, cậu còn thời gian hai ngày nữa. Ngày mái cửa dán số "1". Tới thứ sáu, thể đưa tiền ra, chờ đợi cậu chính là ổ khóa sắt to đùng.

      Cậu từng trông thấy giấy ghi chú này cửa phòng người khác, cũng nhìn thấy ổ khóa sắt. Lúc đó cậu nghĩ chủ nhà này có cá tính, rất thú vị.

      Giờ giấy ghi chú này dán lên cửa phòng của chính mình, Alex còn thấy nó thú vị nữa .

      Cậu chỉ cầu mong, món tiền kia được thanh toán đúng hạn.

      Cũng ngàn vạn vạn lần đừng xảy ra cố.
      Chris_Luu, sweet mandy, levuong2 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 23
      Edit : Michellevn

      Trưa thứ sáu, điện thoại di động của Quách Trí vang lên, cầm lên xem, tức đau răng luôn.

      Tên người gọi "Kẻ ki bo".

      Kẻ ki bo ơi Kẻ ki bo, sao còn gọi cho tôi làm gì nữa cơ chứ !

      Quách Trí bất lực nghe máy :" Alo."

      Giọng vui vẻ của Kẻ ki bo vang lên :" Quách Trí, nè."

      Quách Trí:"........" Cái giọng ' rất quen em ' này là quỷ gì thế nhỉ ?

      "Cuối tuần rồi, hay là ngày mai ....."

      Quách Trí vừa nghe hai chữ 'ngày mai' xù lông lên. Ngày mai chính là thứ bảy, muốn về nhà ! Về nhà ! muốn ăn cơm mẹ nấu ! Muốn ăn cơm mẹ nấu cơ !

      " Ngày mai tôi có việc, hôm nay luôn ." nhanh chóng cắt đứt tự ý sắp xếp vui vẻ của vị này.

      " Hôm nay à ?" Tên kia dường như có hơi do dự.

      " Cứ vậy nhé ...." Quách Trí cách thoải mái," Tối nay tôi mời xem phim, chờ chút nào........Để tôi xem thử .... Ừ ừ, ồ ! Bảy giờ bốn mươi có xuất chiếu!"

      sắp xếp lèo luôn :" Vậy bảy giờ mười lăm gặp ở rạp chiếu phim nhé, ăn tối xong rồi nhé, được ?"

      trực tiếp tiết kiệm tiền mời cơm cho người ta rồi đấy, lại còn muốn mời đối phương xem phim, Kẻ ki bo chỉ dè dặt giây, rồi vui vẻ đáp ứng.

      Cúp điện thoại, Quách Trí thở hơi dài dài. sao mà, coi như tiêu tiền tìm người xem phim cùng mình là được. Thế là tốt nhất, dù sao xem phim ta thể khoe khoang khoác lác được nữa ? Đúng là phiền chán khi ta cứ luôn miệng nhấn mạnh về việc thu nhập hơn vạn của ta.

      Dùng hết thời gian suất chiếu, sáng mai lại có thể giống như chú chim hạnh phúc ngồi tàu cao tốc vui sướng bay về nhà. Ừm ừm, buổi tối phải với mẹ già, kêu bà làm món vịt hầm cho . kịp uống vào trưa mai !

      Nếu bà hỏi về Kẻ ki bo, vẫn có thể bẩm báo hợp tình hợp lý, rằng, con vừa hẹn gặp hôm thứ sáu rồi, mọi thứ suôn sẻ, cực kỳ suôn sẻ !

      Rất tốt, cứ vậy .

      Quách Trí giải quyết xong cơm tối và bước vào rạp chiếu phim lúc bảy giờ ba mươi phút, Kẻ ki bo chờ sẵn ở đó.

      Quách Trí chính là cố ý để ta chờ đợi, giả dối rằng :" aizz, xin lỗi, tôi đến trễ ."

      Vẻ mặt Kẻ ki bo chiều :" sao mà, con bọn em đều như vậy ." Mỉm cười như thể mình đây là người phong độ.

      Úi chà, cái định mệnh !

      Quách Trí kìm nén khó chịu, đến máy bán vé lấy vé. Lúc này có thể vào rạp. Từng cặp từng cặp nhau đều về phía soát vé, đa số đều là nam cầm đồ uống, nữ ôm bỏng ngô.

      Quách Trí nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối tượng hẹn hò của mình. Kẻ ki bo làm như thấy. Quách Trí cũng vạch trần ta, chỉ cười nhạt, soát vé xong vào rạp.

      Bộ phim này vốn dĩ là Quách Trí dự định có thời gian là xem, giờ cũng chỉ là mất tiền thêm vé nữa mà thôi. Mất chút tiền ấy, có thể mua được thanh tịnh cho đôi tai, còn có thể mua được kỳ ngắn hạn bị ép coi mắt, Quách Trí cảm thấy giá trị của tiêu phí.

      Bộ phim lúc bảy giờ bốn mươi, cũng chính là ăn bữa tối xong bao lâu. Xem phim chưa được phần ba, Quách Trí liền cảm thấy khát nước.

      nghiêng đầu liếc nhìn Kẻ ki bo, quả nhiên thấy ta chép chép miệng.

      Thấy ta cũng khát, Quách Trí liền an tâm ngay.

      Mặt tỉnh bơ lấy chai nước khoáng từ trong túi xách của mình ra, vặn nắp rồi uống. Khóe mắt thấy Kẻ ki bo nhìn .

      Căn cứ vào quen thuộc và tự tin mạnh mẽ của người này, để phòng ngừa ta làm ra hành vi uống chung chai nước hết sức buồn nôn với , thản nhiên cất chai nước lại trong túi.

      Kẻ ki bo :"........"

      Con người ấy mà, phải có tinh thần mua vui trong đau khổ. Nếu cứ mãi phàn nàn về bản thân, luôn đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực. Ngược lại, nếu có thể điều chỉnh được tâm tính của mình, có thể tìm thấy niềm vui ngay cả trong những tình huống khó khăn.

      Thí dụ như, mặc dù coi mắt làm cho ghét cay ghét đắng, chuyển sang góc độ khác, trêu chọc kẻ ki bo, cũng có thể tìm thấy niềm vui.

      Quách Trí cảm thấy tâm tính của mình được điều chỉnh cách tệ.

      Tự cho mình like !

      Xem phim xong, hơn chín giờ. Kẻ ki bo hiếm khi hào phóng muốn đưa về. Quách Trí cười giả lả, khách khí từ chối.

      Thực ra hôm nay tự lái xe tới. Tống cổ được Kẻ ki bo rồi, ngân nga điệu hát dân gian, nghĩ đến ngày mai có thể được uống món vịt hầm của mẹ già quý, bước chân tênh, tâm tình vui sướng leo lên xe của mình.

      Về đến nhà, vừa rẽ vào lối rẽ hành lang, liền giật mình. mặt sàn trước cửa nhà , có hai cái valy kéo, cái ba lô. chàng trai trẻ tuổi vốn thẫn thờ ngồi mặt sàn, nghe tiếng bước chân quay đầu lại, thấy vội vàng đứng lên.

      Mở miệng gọi :" Chị Quách ...."

      Tình huống có hơi kỳ dị, Quách Trí thoáng ngần ngừ, nhưng vẫn bước tới, hỏi :" Sao thế ......Alex?"

      Alex cũng hề gì, đột nhiên ôm chầm lấy chặt.....

      Đôi khi sợ cái gì cái đó đến.

      Alex mong chờ được thanh toán món tiền kia, dùng để trả tiền nhà. Vào thứ năm cậu gọi điện cho tài vụ của công ty đó, nhàng nhã nhặn nhờ người ta. Tài vụ đó cũng đáp ứng thứ sáu thông báo cho cậu.

      Tới thứ sáu cậu đợi mãi đến mười giờ rưỡi, vẫn thấy cuộc gọi nào. Bèn gọi điện thoại, có người nghe máy. Alex liền có dự cảm cấu, tức tốc chạy qua bên đó.

      Đó là công ty , giống như những công ty lớn như nhà K, nhà M được quản lý theo tiêu chuẩn. Tài vụ lúc trước nhận điện thoại của cậu nghỉ phép, chỉ còn lại tài vụ khác, lật lật hồi tìm thấy phiếu của cậu. Hỏi ngày xong rồi bảo :" Thời gian đó, trong tay tôi có. Kế toán Mã hôm qua lúc chắc quên giao lại cho tôi rồi. Cậu đợi ấy quay về nhé ."

      Alex năn nỉ nửa ngày mà được, chỉ có thể hỏi kế toán Mã chừng nào về.

      " Thứ ba tuần sau ..... . à mà , phải, thứ ba tuần sau nữa cơ." Người kia .

      Alex ra khỏi công ty đó, nhìn lên bầu trời. Đế Đô hiếm khi được hôm thời tiết đẹp, có thể trông thấy trời xanh và mây trắng,

      Mà trong lòng cậu chỉ có ưu sầu.

      đồng tiền làm khó hùng hảo hán.

      Câu này trước đây chỉ từng thấy trong tiểu thuyết, giờ cảm nhận được rồi.

      Cậu vòng vo bên ngoài mấy tiếng, ngồi trong quán Mckee, lướt danh bạ điện thoại, tìm được mấy người xem như bạn bè, muối mặt mà mở miệng mượn tiền.

      Chẳng mượn được gì cả.

      Khi hoàng hôn nổi lên rặng hồng từ phía chân trời, Alex quay về tầng hầm. có gì bất ngờ, chào đón cậu là ổ khóa to đoành.

      Alex nhìn ổ khóa kia, lặng lẽ rút điện thoại ra và gọi cho chủ nhà.

      đến mấy phút, chủ nhà cởi trần ngậm điếu thuốc, bụng bia tròn ủng, loẹt xoẹt đôi dép lê xuống tới. Thấy cậu liền hỏi ngay :" Có tiền ?"

      Alex im lặng lúc rồi trả lời :" ."

      Chủ nhà liền hiểu ra gật gật đầu, hỏi :" Biết quy tắc chứ."

      Alex im lặng gật gật đầu .

      Chủ nhà thoải mái mở ổ khóa to ra, nhìn Alex lôi hai valy dưới gầm giường ra.... Cho đến khi tiễn Alex ra khỏi tầng hầm, vẫn càm ràm :" Mày đẹp trai như vậy, làm gì mà chẳng ra tiền. Này....... Tao nghe , có loại nhà trọ kia, trai bao cao cấp...... Mày hiểu chứ ? đêm kiếm được mấy vạn ....."

      (*)Nguyên văn男公关: loại này thường làm việc ở bar, quán karaoke,… có quy tắc ngầm, được bảo đảm về sức khỏe, được huấn luyện bài bản, quần áo được cung cấp từ A đến Z đều là đồ tốt, tiền lương và đãi ngộ tương đối cao. Nhưng phải chiều tất cả cầu và đảm bảo khách hài lòng, cho dù người khách nữ đó có vấn đề về tâm lý.(https://thuongtuyen.wordpress.com)

      Alex kéo va ly về phía trước, vẫn còn nghe thấy ở phía sau chủ nhà hét lên với cậu :" Tao mày đó đẹp giai, đây chính là thế giới nhìn mặt người, dáng dấp mày đẹp như thế mà vẫn kiếm nổi tiền, vậy chắc chắn là mày có vấn đề !"

      Bước chân Alex thoáng dừng lại, rồi lại kéo va ly về phía trước. Cậu thẳng đến bên lề đường Nhị Hoàn, để valy ở đó. Bản thân ngồi xuống vỉa hè bên đường.

      Móc vì tiền trong túi quần ra xem chút, chỉ còn lại chưa tới bốn trăm đồng. Tạm đủ ăn cơm, nếu ở quán trọ.... có lẽ là trụ nổi.

      Cậu buồn bã khép ví và nhét vào trong túi, cứ thẫn thờ như vậy, nhìn ánh hoàng hôn chìm dần phía cuối chân trời, cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối lại.

      Alex hút hết bao thuốc lá cuối cùng người cậu, mặt đất toàn là đầu thuốc lá.

      Cậu dập tắt đầu thuốc cuối cùng, lại móc điện thoại ra lướt danh bạ lần nữa, Cậu gọi thêm mấy cuộc điện thoại rồi, nhưng bất luận là mượn tiền hay xin ở nhờ, đủ loại lý do này kia, đều thành công.

      Cậu có cảm giác vào đường cùng, thậm chí cậu còn có suy nghĩ cam chịu, cứ xuống gầm cầu vượt mà mủ thôi, vẫn trú mưa được, chỉ có hơi ồn chút. Mùa hè, mát trời hơn, cho muỗi ăn. Haaaa...

      Ngay khi cậu tự giễu mình, list danh bạ được cậu lướt đến chữ Q.

      Cái tên "Quách Trí" cứ như vậy lọt vào tầm mắt của cậu.

      Chị Quách phải người qua cầu rút ván, hai ta, tốt xấu gì .....cũng từng qua lại, sau này nếu cậu có chuyện gì, cứ đến tìm tôi.

      Chị Quách .......

      Alex nhìn chằm chằm cái tên Quách Trí cả nửa ngày, nhấn vào dãy số, đổ chuông lâu, mãi chẳng có người nhận.

      Dĩ nhiên Alex biết Quách Trí ở trong rạp chiếu phim, điện thoại di động để chế độ im lặng. Trong lòng cậu chỉ cảm thấy nóng lòng. Khi người rơi vào đường cùng, nếu phát ra cọng rơm, liền theo bản năng mà túm chặt buông.

      Alex nhét điện thoại vào túi, đứng dậy phủi phủi mông, đưa tay ra vẫy chiếc taxi.

      Cậu rất may mắn, ngay ở ven đường bên ngoài khu nhà của Quách Trí, gặp được nhóm các bà dì vừa khiêu vũ quảng trường xong. Cậu tiến tới chào hỏi :"Dì Tào, dì Trương, dì Lưu ..... Dì Tôn....... Dì Tôn, dì Tôn ơi! Đợi cháu cùng vào với, cháu mang thẻ cửa..."

      Cứ như vậu, cậu theo dì Tôn sống ở tầng 5 vào cửa lầu, trước cửa nhà Quách Trí, cậu thu hết can đảm gõ gõ cửa. mãi chẳng có ai mở, lắng nghe hình như trong phòng có động tĩnh gì, xem ra Quách Trí vẫn chưa về nhà.

      Cậu có chút chán nản ngồi bệt xuống sàn, chút can đảm vừa gom được tiêu tan. Cậu đần người ra, biết lát nữa Quách Trí về mở miệng thế nào với .

      có chuyện có thể tìm , nhưng cậu cũng phải là thằng nhóc hề biết gì, cậu biết kiểu đó .... chủ yếu là khách sáo, hình thức mà thôi.

      Quách Trí bằng lòng ngủ với cậu nữa, cậu làm sao để tiếp nhận và giúp đỡ đây?

      Nếu cũng chịu tiếp nhận và giúp đỡ cậu, cậu chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu vượt thôi.

      Sao cậu lại rơi vào bước này đây ? Alex vô cùng suy sụp.

      Cậu nhớ tới mấy câu cuối cùng của chủ nhà, cậu biết, bản thân cậu có vấn đề. thực tế cậu thậm chí cũng biết vấn đề của cậu là ở đâu.

      Chính là cậu yếu đuối.

      Nhưng kiểu yếu đuối này, làm sao sửa đổi đây ? Khắc phục thế nào đây ?

      Cậu có biện pháp. Cậu từ chối được cha cậu .

      Đó là cha ruột của cậu.

      Nhưng cậu cũng biết, cứ tiếp tục như vậy, cho dù cậu ở Đế Đô kiếm được bao nhiêu tiền, cũng bị đôi vợ chồng như quỷ khát máu kia hút cho cạn kiệt.

      thể như vậy, thực thể tiếp tục như vậy nữa.....

      Cậu dựa vào tường, thẫn thờ, mờ mịt.

      biết trải qua bao lâu, cậu nghe tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, là Quách Trí.

      Cậu vội vàng đứng lên, gọi " Chị Quách", có phần hơi e sợ.

      Cậu thấy Chị Quách ngần ngừ lúc, nhưng vẫn đến trước mặt cậu và hỏi nhàng :" Sao vậy .... Alex?"

      Cậu thấy trong mắt phòng bị theo bản năng, nhưng vẫn luôn có tia quan tâm nơi đáy mắt.

      Chính tia quan tâm đó, khiến cho bộ não trước giờ được thông minh của cậu chàng Alex, vào lúc này đột nhiên .... Phúc chí tâm linh !(*)

      (*) Phúc chí tâm linh :phúc đến lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)
      Chris_Luu, sweet mandy, A fang3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :