1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lão đại là nữ lang - La Thanh Mai (170/170)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 133: Sương sáo (1)

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 133: Sương sáo (2)

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Ầm ĩ như thế, tất cả những người vẫn còn say giấc trong phủ đều bừng tỉnh.

      Trong Lang Can viện [1], Phó Vân Chương khoác áo đứng dậy, đứng trước cửa sổ, nghe Liên Xác bẩm báo Hoắc đốc sư nhà bên cạnh mới sáng sớm ngày ra sai người ra ngoài tìm sương sáo gì đó, liên tục có người cưỡi ngựa chạy ra trước nhà, vó ngựa như sấm.

      [1] Lang can là tên loài cây thần trong truyền thuyết, tên loại ngọc quý gần giống phỉ thúy nhưng trong hơn, ngoài ra còn được dùng để miêu tả vẻ đẹp thanh thúy của trúc, trong số trường hợp được dùng để chỉ cây trúc. Hình tượng của Phó Vân Chương trong truyện gắn liền với trúc nên nơi ở là Lang Can viện.

      Đêm qua có mưa, núi đá trong viện được nước mưa rửa sạch, mặt đá sáng bóng.

      Phó Vân Chương chợt nhớ tới câu thơ: “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu” [2].

      [2] Trích bài thơ "Quá Hoa Thanh cung kỳ 1" của Đỗ Mục. Câu này nghĩa là: người cưỡi ngựa tung bụi hồng, Quý phi mỉm cười. Bài này về nếp sống xa hoa của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi. Quý phi thích ăn quả vải tươi, vua sai lính trực thuộc cưỡi ngựa tốt ngày đêm nghỉ để đem trái vải từ huyện Bồi Lăng tỉnh Tứ Xuyên về cung Hoa Thanh ở Thiểm Tây (đường xa hơn ngàn dặm) vẫn còn tươi, đổi lấy nụ cười của phi tử.

      Câu thơ này dùng để châm chọc đế vương sa vào hưởng lạc.

      Thuở thiếu niên, lúc đọc được câu thơ này, y từng cảm thấy quân vương trong bài thơ hoang đường, sau này mới hiểu nếu như thích người nọ, chỉ cần có thể khiến nàng cười, bất cứ thứ quý giá gì đời chẳng có thể dâng được tới trước mặt nàng, huồng hồ chỉ là mấy quả vải ở cách xa ngàn dặm mà thôi.

      Y mở cửa sổ ra, nhờ vào ánh sáng mờ mờ hắt qua ngọn cây vào trong phòng ngủ, dùng khăn lưới vấn tóc, ăn mặc chỉnh tề, ngón nay lướt lên quyển tấu chương bàn.

      Viết suốt đêm mới hoàn thành, mực khô.

      Nửa canh giờ sau, bát sương sáo mềm mịn mướt mát được đưa tới trước giường của Phó Vân .

      Hoắc Minh Cẩm đưa cho nàng chiếc thìa, : "Nàng mới khỏi, được ăn đồ ướp lạnh."

      Nàng cắn cắn môi, cúi đầu xuống ăn.

      Last edited: 22/8/20

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Thê nô ở đây, gia có việc gì xin cứ phân phó.haha

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 134: Lựa chọn

      Khi Phó Vân đặt bát xuống, cả phòng toàn người lẳng lặng nhìn nàng.

      Lúc này nàng vấn mái tóc dài lên, dùng khăn lưới, vai khoác chiếc áo gấm. Buổi sáng vừa uống thuốc xong, sắc mặt nàng hồng hào hơn chút.

      Đến giờ ăn trưa, nàng ăn bát sủi cảo nhân tôm tươi lớn, món canh là canh gà tổ yến, tươi ngon thơm phức, ngoài ra còn ăn bát mỳ với dưa muối mà Phó tứ lão gia mang từ phía nam lên cùng với mấy cái bánh bao sinh tiên [1].

      [1] Bánh bao có phần nhân giống với tiểu long bao (tức là có thịt lợn và chất keo từ bì và xương – gelatin ấy), vỏ dày như bánh bao, được chiên mặt. Hình minh họa ở cuối chương.

      Tới khi ăn hết sạch bát canh gà, nàng vẫn chưa đặt đũa xuống.

      Phó tứ lão gia cảm thấy ăn được là có phúc, vội vàng đẩy thêm đĩa bánh bao và đĩa há cảo về phía nàng, "Ăn , ăn nhiều chút! Còn muốn ăn gì nữa ? Cứ bảo bọn họ làm là được."

      Hoắc Minh Cẩm lại dám để cho Phó Vân tiếp tục ăn, thể nào đưa mắt nhìn về phía bụng nàng, sợ nàng ăn quá no lại đau bụng, nhàng giữ tay nàng lại, rồi bảo thị nữ bên cạnh thu dọn bàn ăn.

      Phó Vân cảm thấy bụng dạ trống rỗng, giống như thể bốn năm ngày chưa có gì bỏ vào bụng. Giờ nàng vẫn còn muốn ăn thêm bát cơm nóng hôi hổi nữa, tốt nhất là ăn với cá chép sốt dầu vừng.

      Nàng nhìn thị nữ nhanh chóng dọn những đồ ăn còn lại bàn, mang ra khỏi phòng, trong mắt đầy vẻ luyến tiếc.

      Hoắc Minh Cẩm, Phó Vân Chương, Phó tứ lão gia, Viên Tam, Tô Đồng, Triệu sư gia, ngoài ra còn có cả Kiểu Gia và những người hầu kẻ hạ khác đứng xung quanh đều nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt phức tạp.

      Nàng nhìn quanh lượt, "Làm sao vậy?"

      Chẳng lẽ tất cả mọi người đều thấy nàng ăn nhiều quá đến phát sợ rồi hay sao? Bình thường nàng có ăn ít đâu, khi nãy cũng mới chỉ ăn có bát sủi cao, bát mì với mấy cái bánh bao sinh tiên thôi mà.

      Thực ra nàng vẫn còn có thể ăn bát cơm nữa cơ.

      ai lên tiếng, im lặng.

      Viên Tam là người đầu tiên kìm nổi, gãi gãi đầu, bước tới mép giường mấy bước, ngồi chỗ để chân, : "Lão đại, cuối cùng ngươi cũng khỏi rồi! Ngươi biết ngươi ngã bệnh nhìn đáng sợ thế nào đâu."

      Câu này của vừa ra khỏi miệng, Phó tứ lão gia và Triệu sư gia thở dài, đứng ở đầu giường, người này câu, người kia câu, lải nhải.

      "Ăn cái gì cũng ăn vào, gọi thế nào cũng tỉnh dậy, ta lo lắng suýt chết!"

      "Đừng có ỷ vào bản thân mình còn trẻ coi sức khỏe ra gì, có làm việc phải có nghỉ ngơi, đó mới là phương pháp giữ gìn sức khỏe, sau này được ngủ muộn nữa!"

      "Đúng vậy, sau này trời tối cái là phải tắt đèn ngủ ngay, lúc nào cũng nửa đêm mới ngủ, sáng sớm mặt trời chưa lên dậy, giờ còn trẻ nên thấy gì, chờ con già rồi lại bệnh tật đầy mình cho mà xem!"

      "Giống Diêu các lão ấy! Ốm đau bệnh tật, ba ngày có hai ngày xin nghỉ."

      Diêu Văn Đạt đầu tóc trắng xóa, gầy gò như que củi. Vương các lão lớn tuổi hơn ông ta chút nhưng còn trông già bằng ông ta. Lâu lâu ông ta lại bị cảm, rồi tỳ vị ổn gì đó. năm có mười hai tháng tháng nào ông ta cũng nằm giường mấy ngày. Lúc kích động thở hổn hà hổn hển, trông như thể đời nhà ma bất kỳ lúc nào, mấy lần ai cũng cảm thấy ông ta phen này chắc qua khỏi rồi, cuối cùng lão nhân gia lần nào cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, hơn nữa cuối cùng còn trở thành Nội Các đại thần, oai phong vô cùng.

      Sau khi Phó Vân lành bệnh, nàng nhớ những chuyện xảy ra lúc bị bệnh nữa, chỉ cảm thấy hình như nàng ngủ mấy ngày liền, toàn thân bủn rủn, có sức lực, gân cốt cảm giác như bị nghiền nát rồi lại ghép lại với nhau, tay chân cứng đờ.

      Đương nhiên nàng cũng hiểu được vì sao cả nhà lại lo lắng nhìn nàng chằm chằm như thế.

      Nàng bị thương, chỉ là tỳ vị khó chịu mà thôi, những đau đớn như thế đối với nàng mà chẳng là gì.

      Nhưng đối với Hoắc Minh Cẩm và mọi người phải vậy.

      Cảnh nàng hôn mê bất tỉnh, đau đớn tới mức cả người run lên bần bật quá đáng sợ.

      Cho dù thời khắc này nàng khỏi, ngồi ở đầu giường, ăn được uống được, khi nãy còn ăn rất ngon lành, đôi mắt đen láy trong trẻo như nước hồ thu sáng ngời, chỉ trong chốc lát, họ vẫn chưa hoàn toàn yên tâm cho được.

      Đối mặt với cả phòng toàn người thân, bạn bè sốt ruột, nàng tung chăn ra, định xuống đất mấy bước để cho họ xem nàng khỏe hẳn rồi, khó chịu chút nào, rất thư thái, được nhảy được.

      Vừa mới động đậy, cánh tay của Hoắc Minh Cẩm vươn tới, vòng tay dưới cánh tay nàng, nhàng bế nàng lên.

      "Muốn đâu?"

      Chàng dịu dàng hỏi.

      Những người biết chuyện như Phó tứ lão gia và Triệu sư gia có phản ứng gì, mặt Viên Tam lại lập tức biến sắc, quỳ chân lên chỗ bậc để chân, tranh đỡ Phó Vân , "Lão đại, ta dìu ngươi ."

      Tô Đồng đứng ở cuối phòng, đưa mắt nhìn tới nhìn lui, nhìn hết bên này tới bên kia, cuối cùng nhìn về phía Phó Vân Chương, thấy mặt mày y vẫn bình thản. hiểu tình huống trước mặt cho lắm, gãi gãi chóp mũi, lời nào.

      Phó Vân đành phải ngồi lại.

      Phó tứ lão gia lại bắt đầu lải nhải, "Đừng dậy vội, nằm thêm mấy ngày nữa , công việc để cho người khác làm, sức khỏe mới quan trọng..."

      Ông vẫn còn định tiếp tục dông dài, Phó Vân Chương nhìn Phó Vân rồi : "Được rồi, Vân ca nhi mới khỏi, để đệ ấy nghỉ ngơi ."

      Y vừa mở miệng, Phó tứ lão gia lập tức á tiếng, đứng dậy, vỗ lên tay Phó Vân .

      " làm ồn nữa, con ngủ thêm chút nữa , chuyện bên ngoài có nhị ca con lo rồi!"

      hết lời, ông liếc qua Hoắc Minh Cẩm cái, biết làm thế nào mới có thể lên tiếng mời vị đốc sư đại nhân này ra ngoài.

      Mấy ngày nay, đường đường đốc sư đại nhân mà lại phải cực nhọc ngày đêm, thể ngủ yên để chăm sóc cho tỷ nhi, tuy là người học võ nhưng còn chu đáo cẩn thận hơn cả người hầu kẻ hạ trong nhà. Là bậc cha chú, Phó tứ lão gia cũng thể bắt bẻ được chàng.

      "Ngài..." Ông hơi chần chừ chút, ho khan tiếng, kìm nén sợ hãi của bản thân, cố gắng thể phong thái của bậc cha chú, , "Cháu cũng mấy ngày chưa chợp mắt rồi, về nghỉ ngơi chút ."

      Phó Vân cười gượng, Phó tứ lão gia cố gắng thể rằng ông sợ Hoắc Minh Cẩm, giọng điệu lúc chuyện với chàng thay đổi nhưng cái phong cách mang theo sợ sệt và lấy lòng vẫn y hệt trước kia.

      Tứ thúc cũng chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi, sợ sau này nàng bị Hoắc Minh Cẩm bắt nạt, tuy trong lòng sợ muốn chết mà vẫn phải cắn răng giả vờ mình bình tĩnh cứng cỏi.

      Nàng mấp máy môi, định gì, Hoắc Minh Cẩm gật đầu, đồng ý với Phó tứ lão gia.

      Thậm chí chàng còn lui ra phía sau nửa bước, nhường đường cho Phó tứ lão gia và Triệu sư gia trước.

      Mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

      Đặc biệt là mấy thuộc hạ của Hoắc Minh Cẩm, mồm miệng há hốc, tưởng như có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào miệng.

      Phó tứ lão gia vui lắm, quay sang dặn dò Phó Vân mấy câu nữa rồi mới ra ngoài với Triệu sư gia.

      Những người khác cũng lục tục ra khỏi phòng.

      Phó Vân nhàng gọi tiếng: "Nhị ca."

      Bước chân Phó Vân Chương khựng lại, y quay đầu lại nhìn nàng.

      Hoắc Minh Cẩm cũng dừng lại.

      Những người khác vẫn ở đây, nàng do dự biết nên gọi chàng là gì, gọi Minh Cẩm ca Viên Tam nghi ngờ, đành phải : "Nhị gia... Nhị ca, muội muốn với hai người mấy lời."

      Hoắc Minh Cẩm xoay người, nhìn xung quanh lượt.

      Những người trong phòng vội vàng rảo bước ra ngoài, Kiều Gia là người cuối cùng, nhàng khép cửa lại.

      " điều tra được gì chưa?"

      Chờ tới khi còn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài nữa, Phó Vân hỏi.

      Hoắc Minh Cẩm và Phó Vân Chương nhìn nhau, cả hai đều nhíu mày.

      Nàng tiếp, "Đồ ăn muội ăn, rượu muội uống hẳn là có vấn đề gì, có ai có thể động tay động chân vào đồ ăn thức uống trong cung yến. Đêm đó muội chỉ dùng ly của mình để uống rượu, rượu mà những người khác mang đến muội động vào chút nào."

      Thực ra cũng phải nàng cố ý đề phòng có người hại nàng, chỉ là thói quen mà thôi. Ra ngoài dự tiệc cũng vậy, nàng là người có bí mật, đương nhiên càng phải để ý.

      Từ khi ra làm quan tới giờ, ít nhất nàng cũng tham gia mấy chục bữa tiệc, nàng chưa bao giờ say rượu bên ngoài.

      Chỉ có năm đó từng say rượu lần ở phủ Võ Xương, nhưng lần đó cũng là cố ý, để bị người khác nghi ngờ.

      Nàng nhớ lại kỹ càng những chuyện xảy ra đêm hôm đó, nhíu mày.

      Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm tối sầm.

      Lát sau, chàng khẽ : "Điều tra rồi, tóm lại là vấn đề nằm ở chỗ thái giám, có thể là bên Tư Lễ Giám động thủ."

      Ba phe Cẩm Y Vệ, thái giám và triều thần có quan hệ rắc rối phức tạp. Lúc chàng đảm nhiệm chức vị Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ từng chèn ép chặt chẽ Yêm đảng, giờ chàng mới từ chức chưa lâu, Yêm đảng lại bắt đầu hồi sinh.

      Tân quân mới lên ngôi chưa lâu, vẫn còn xa lạ với triều thần, có rất nhiều chỗ cần tới thái giám mà lúc này Cẩm Y Vệ lại suy yếu, đám thái giám đương nhiên bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

      Phó Vân day day ấn đường.

      Nàng sợ đắc tội với thái giám nhưng cái loại thủ đoạn riêng này khó mà đề phòng cho nổi, rách việc rồi đây.

      "Nàng đừng suy nghĩ nhiều về việc này làm gì, ta bảo Nguyễn Quân Trạch xử lý."

      Hoắc Minh Cẩm , giọng điệu lạnh lẽo, rót cho nàng chén trà.

      Nguyễn Quân Trạch Vệ Sở thời gian, giờ trở lại, làm việc ở Binh Bộ.

      Nàng uống ngụm trà, nhìn về phía Phó Vân Chưng, "Thế việc bên Đại Lý Tự..."

      Phó Vân Chương hiểu nàng hỏi về việc gì, đợi nàng hết lời : "Chuyện khôi phục chức quan cho quan viên tạm thời được giao cho Tề Nhân, muội ngã bệnh, phải tìm người làm thay muội, gây đây Triệu Bật bận lo vụ án phó chỉ huy sứ, có thờ gian. Đây là kết quả đạt được sau khi Hình Bộ và Đại Lý Tự khanh bàn bạc với nhau."

      Phó Vân ừm tiếng, chuyện này nằm trong dự kiến của nàng, việc cũng làm gần xong rồi, thay Tề Nhân vào cũng tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng.

      Chỉ là Tề Nhân khi lại được lợi, những người khác chắc chắn phục.

      chuyện công việc lát, nàng tự nhiên ngáp cái, dù sao nàng cũng mới lành bệnh.

      Hoắc Minh Cẩm lập tức : "Được rồi, sau này lại bàn, nghỉ ngơi ."

      Chàng đứng dậy, bóng dáng cao lớn tới trước giường.

      Phó Vân cảm thấy từ khi nàng tỉnh lại, chàng dường như hơi khác trước kia chút. Đương nhiên chàng vẫn tốt với nàng nhưng trong cái tốt này có chút gì đó khác lạ.

      Chàng kìm nén gì đó, có thể là cơn giận, có thể là cái gì khác.

      Cái cảm giác thể khống chế này khiến nàng hơi bất an.

      Phó Vân Chương cũng muốn nàng nghỉ ngơi, thả chiếc màn có thêu hình hoa cỏ xuống, vỗ nhè lên tấm chăn gấm đắp người nàng, "Ngủ ."

      Nàng nằm xuống, nhìn hai người đàn ông sóng vai ra ngoài.

      ...

      Trong viện có đào hồ nước, xung quanh xếp đá cuội, xây lan can, đặt núi giả, trồng liễu rủ.

      Cành liễu giờ cứng cỏi hơn lúc vào xuân nhưng màu sắc lại tươi non được như lúc hồi đầu xuân. Thời tiết càng lúc càng lạnh, bầu trời xanh thẳm hắt bóng xuống mặt hồ.

      Từng tốp hộ vệ mặc giáp canh giữ trong góc viện, chim chóc náu mình trong tán lá kêu ríu rít.

      Phó Vân Chương nhìn sang Hoắc Minh Cẩm, khẽ hỏi: "Vì sao lúc trước Hoắc đại nhân lại muốn giết Thôi thị lang?"

      Y từng kiểm tra hồ sơ, Hoắc Minh Cẩm cũng phải là người ác độc. Ở vào vị trí của , những người từng chết trong tay thể nào tránh né, cũng có những người vô tội bị liên lụy nhưng tuyệt bao giờ lạm sát. Từ trước đến nay và Thôi Nam Hiên lui tới với nhau, theo lý mà thể kết thù mới đúng.

      Sắc mặt Hoắc Minh Cẩm hề thay đổi, chàng nhìn về phía mặt hồ gợn sóng, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, lạnh lùng đáp: "Thấy ngứa mắt thôi."

      Phó Vân Chương hơi nhìn xuống, "Thế vì sao sau này lại buông tha cho chứ?"

      Rồi y hỏi luôn, "Có phải có liên quan tới Vân ?"

      Hoắc Minh Cẩm tiếp tục nhìn mặt hồ, quay về phía Phó Vân Chương.

      Người đàn ông này vân đạm phong khinh, tuy rằng tính nết ôn hòa, hòa thuận với đồng liêu nhưng thực ra lại chẳng thực có hứng thú với cái gì hết. Y là họ của Vân , họ xa thôi nhưng nàng rất tin tưởng y.

      Nếu như bảo vệ và giúp đỡ của Phó Vân Chương, Vân chưa chắc có thể tới phủ Võ Xương.

      Y rất tinh ý, vậy mà có thể cảm nhận được quan hệ giữa Thôi Nam Hiên và Vân .

      Nguyễn Quân Trạch muốn giết Thôi Nam Hiên, chàng mặc kệ, ngầm đồng ý việc này. Sau này bởi dính dáng tới Phó Vân Chương, Thôi Nam Hiên trúng mấy mũi tên nhưng lại ảnh hưởng tới tính mạng.

      Hoắc Minh Cẩm gì thêm nữa, nàng thích nhắc tới chuyện kiếp trước.

      Nhưng Phó Vân Chương cũng hiểu được, quả nhiên có liên quan tới Vân .

      Y cứu người từng làm tổn thương Vân .

      Phó Vân Chương khép mắt lại, cảnh thất gió thổi qua mặt mình đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, trong lòng bàn tay vẫn còn cảm thấy run rẩy trong cơn bệnh của nàng.

      Tuy sau khi tỉnh lại nàng chẳng nhớ gì nữa, nhanh chóng khôi phục sức sống bừng bừng thường ngày, nàng vẫn là Vân kiên cường độc lập như cũ nhưng những giọt nước mắt tràn từ khóe mắt nàng từng làm bỏng rát ngón tay y chắc chắn phải là ảo giác của y.

      "Hoắc đại nhân..." Y , "Tình từ khi ngươi cứu được Vân ở bến tàu năm ấu, ngươi và muội ấy quen biết nhau rất nhiều năm, nhưng những ngày thực ở bên nhau thực ra cũng vẫn chưa đến năm, ngươi muốn muội ấy gả cho ngươi, có phải ép buộc muội ấy quá rồi chăng?"

      Đáy mắt Hoắc Minh Cẩm đen đặc nặng nề.

      Phó Vân Chương tiếp tục : "Ta hiểu Vân , trước kia muội ấy chưa từng có ý định lấy chồng, chuyện này nằm trong kế hoạch của muội ấy."

      Y nhàng mỉm cười, bỗng dưng nhớ tới hình ảnh Phó Vân ngồi đọc sách trong thư phòng của mình khi còn .

      Khi đó nàng nho , gầy gầy, chải tóc song kế, nhìn ngoan ngoãn nhưng thực ra đầy bụng tính toán. Phó tứ lão gia dạy nàng phải lấy lòng y như thế nào, phải gọi y là nhị ca ca giống Phó Dung, làm mấy thứ kiểu túi tiền, tua quạt gì đó cho y, khóe miệng nàng run rẩy lúc lâu, gọi nổi mấy chữ nhị ca ca.

      Nàng nhất định chịu làm nũng nên cuối cùng gọi y là nhị ca, khô cứng, nghiêm túc.

      Phó tứ lão gia vô cùng buồn phiền, cảm thấy cháu mình quá bộc trực.

      Nhưng nàng lại rất quan tâm đến y, giúp y sắp xếp lại thư phòng, thấy y mệt nhàng khép sách trong tay y lại, lấy chăn mỏng tới đắp cho y.

      Nàng nhận ra y có ngăn cách với mẫu thân và người trong tộc nên bao giờ hỏi những đề bài liên quan đến hiếu đạo, luân lý, nhắc tới người nhà trước mặt y bởi nàng biết y nhìn có vẻ thèm để ý nhưng thực ra cũng có vết thương lòng.

      Y bảo nàng chép sách, chép lại hết lần này đến lần khác.

      Nếu là những đứa trẻ khác, tỷ như mấy đứa bé trong tộc học kia, hẳn càu nhàu tức tối mấy ngày liền, đến cả Tô Đồng cũng cảm thấy chép sách vừa nhàm chán vừa chả có tác dụng gì, nàng lại hề kêu ca mệt mỏi, bảo chép cái gì chép cái đó, bảo chép bao nhiêu lần chép bấy nhiêu lần.

      lần Phó Vân Khải giận dỗi nàng, nhắc tới y, ai oán.

      "Huynh mới là trai của muội, nhị ca cùng chi, phải trai thực của muội, chẳng tốt với muội mãi thế đâu, làm sao có thể thân thiết như huynh với muội được! Muội phải tốt với huynh chứ."

      Rồi còn vùng vằng đòi nàng chọn lấy người, "Ngũ muội muội, huynh và nhị ca, muội chỉ có thể chọn người làm muội, muội chọn ai?"

      Vân lãnh đạm trả lời, "Nhị ca rất tốt với muội."

      Sau đó, nàng còn : "Muội thích nhị ca hơn."

      do dự chút nào.

      Phó Vân Khải ngây người ngẩn ra, tủi thân khóc ầm lên.

      Những lời này Phó Vân chưa bao giờ trực tiếp kể cho Phó Vân Chương nghe.

      Nghe người hầu kẻ hạ trong nhà bàn tán, y mới biết được hai em họ cãi nhau những gì. Hôm ấy, mặc chiếc đạo bào rộng rãi màu xanh thẫm, ngồi dưới hành lang đánh đàn, nhìn về phía đá Linh Bích bên bờ hồ đắm chìm trong cơn mưa đầu xuân, nghe tiếng mưa rơi đinh , mỉm cười nhè , bàn tay gảy đàn, điệu nhạc bi thương lại bị y đàn thành khúc du dương vui vẻ.

      Mưa xuân nhàng, thấm vào vạn vật, trái tim hoang vu độc của y cũng bị dịu dàng bao phủ.

      Những lo lắng của Phó tứ lão gia đều dư thừa cả, Vân cần học những bé trong tộc khác, dựa vào cách làm nũng để lấy lòng y, y vẫn luôn tốt với nàng.

      Liễu rủ bay loạn theo gió bắc, như những hồi ức trong đầu y.

      Phó Vân Chương sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn ấy lại, : "Hoắc đại nhân, cho muội ấy chút thời gian... Việc thành thân, để sau này tính sau."

      Từng câu từng chữ vang động, năng có khí phách.

      Hoắc Minh trầm mặc lời.

      Đúng thế, chàng quá vội vàng, quá khao khát, quá sợ hãi rằng bị mất lần nữa.

      Còn nàng chỉ có thể bị động chấp nhận tình cảm sâu sắc của chàng.

      Lúc hôn mê, nàng từng vô tình gọi tên Thôi Nam Hiên.

      Hoắc Minh Cẩm ôm chặt nàng, dùng chiếc khăn ấm áp lau mồ hôi lạnh trán nàng để nàng thoải mái chút. Nàng gọi tên người đàn ông khác, chàng hề tức giận hay phát điên lên.

      Chàng nghe nàng khe khẽ lẩm bẩm, thấy chân mày nàng nhíu chặt.

      Kiếp này nàng chẳng sợ gì cả, mục tiêu của nàng rất ràng. Trong mắt người ngoài, nàng gánh vác quá nhiều nhưng thực ra nàng lại sống rất thoải mái tự tại.

      Hoắc Minh Cẩm hiểu được vui vẻ của nàng, nàng bận rộn nhưng hào hứng, lúc ngồi mình bên bàn, khóe miệng nàng thường vô thức cong lên, biết có phải do nàng đọc được điều gì đó thú vị nên mới cười hay .

      Lúc nàng vui vẻ cũng cười lớn, quơ chân múa tay, miệng chỉ có nụ cười nhàng, ôn hòa hướng nội nhưng đó là đủ để lên cảm giác của nàng.

      Vậy nên Hoắc Minh Cẩm bao giờ cản trở nàng, để nàng làm tất cả những gì nàng muốn.

      Lúc bị bệnh nàng nhớ tới Thôi Nam Hiên, hoàn toàn phải bởi quên được tình cũ.

      Thứ nàng nhớ tới chính là quá khứ khi mà nàng thực lòng trả giá nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh nản lòng thất vọng.

      Bởi vì chàng sắp cưới nàng.

      Chuyện này khiến cho nàng hoang mang.

      Trong lòng nàng cho cùng vẫn cứ sợ hãi hôn nhân.

      Hoắc Minh Cẩm mãi vẫn gì.

      Phó Vân Chương để lại câu "Để sau này rồi tính" xong xoay người rời .

      Khi khắp rời khỏi hành lang, y bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Hoắc Minh Cẩm.

      Người đàn ông đứng trước lan can, biểu mặt biết là vui vẻ, là giận dữ, là buồn bã, hay là bi thương nhưng khí thế vẫn sắc lẹm như cũ, thân hình cao lớn, mạnh mẽ vững vàng. Đây là người đàn ông biết mình muốn gì, lùi bước.

      Phó Vân Chương hơi nhếch môi, khẽ : "Muội ấy là em ta, ta nhìn muội ấy lớn lên, muội ấy bình tĩnh lý trí, biết cách thỏa hiệp, biết lên kế hoạch lâu dài cho tương lai... Hoắc đại nhân, ngươi có nghĩ tới chuyện muội ấy đồng ý với ngươi có lẽ chỉ xuất phát từ báo đáp ân tình của ngươi hay ? Hoặc bởi địa vị của ngươi, quyền lực trong tay ngươi? Thực ra cũng phải lợi dụng ngươi... Chỉ là do ngươi vừa hay là lựa chọn tốt nhất mà thôi."

      Đồng tử trong mắt Hoắc Minh Cẩm đột nhiên co lại, dáng người tựa như cứng đờ, vẫn nhúc nhích.

      Ánh mắt lạnh lẽo.

      Các đó mấy trượng, thủ vệ trong chỗ tối kinh hoàng, ràng là chẳng nghe được cái gì nhưng lại cảm nhận được lửa giận ngập trời của Nhị gia lúc này.

      Gió ngừng, khí vừa khô vừa lạnh tựa như cũng đông cứng lại.

      Đám hổ vệ toát mồ hôi hột, đồng loạt gục đầu xuống, dám ngước mắt lên nhìn.

      Yên lặng tới đáng sợ.

      Ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Minh Cẩm sắc ngọt, chẳng khác gì con dao găm quét qua mặt Phó Vân Chương, dù sao đây cũng là người đàn ông từng tắm máu sa trường. Giờ khắc này, Hoắc Minh Cẩm hề giấu giếm sát khí mạnh mẽ của bản thân, khí thế lạnh lẽo ập thẳng tới trước mặt Phó Vân Chương.

      Phó Vân Chương thầm kinh hãi, dù y chuẩn bị sẵn tinh thần rằng mình làm đối phương tức giận nhưng vẫn bị khí thế mạnh mẽ, uy phong người Hoắc Minh Cẩm làm cho chấn động.

      Người đàn ông này bình thường vẫn tỏ ra ôn hòa, vô hại trước mặt Vân , hóa ra đây mới thực .

      Phó Vân Chương nhếch miệng, nếu phải như vậy, sao Hoắc Minh Cẩm có thể nâng đỡ Chu Hòa Sưởng đăng cơ? chính là người khiến cho cả nhà tiên đế đều chết ràng, lại còn đẩy tội danh mưu phản lên đầu Thẩm gia cơ mà.

      Đôi tay Hoắc Minh Cẩm siết chặt.

      Kiều Gia đứng đằng xa nhìn lại, sợ Nhị gia nhà mình phen này vui lại gây xích mích với Phó Vân Chương, người này chính là của Phó Vân , nếu hai người làm ầm ĩ trận, nàng dâu này Nhị gia cưới được đâu!

      đánh bạo bước lên mấy bước, "Nhị gia? Ngài có gì cần dặn dò ạ?"

      Hoắc Minh Cẩm giật mình.

      Kiều Gia kinh hồn táng đảm.

      "Trong viện nhiều chim quá."

      Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm đen đặc, chầm chậm .

      Kiều Gia ngạc nhiên nhưng sau đó hiểu ra ngay, chắp tay thưa vâng.

      Chim kêu ồn ã khiến Phó Vân nghỉ ngơi được.

      dẫn người bắt chim.

      Tiếng sột soạt vang lên từ trong góc, khí dường như lại trở nên nhàng.

      Hoắc Minh Cẩm từng bước tới trước mặt Phó Vân Chương.

      Đôi tay Phó Vân Chương vẫn chắp lại sau lưng, đứng yên tại chỗ, ung dung, lãnh đạm.

      "Lựa chọn tốt nhất sao?"

      Hoắc Minh Cẩm khẽ bật cười thành tiếng, nhìn lại về hướng phòng ngủ của Phó Vân , tựa như có thể xuyên thấu qua cả cửa sổ dán giấy để nhìn thấy người trong phòng, "Báo ân, vì quyền lực trong tay ta... Dù là vì lý do gì chăng nữa, chỉ cần chỗ ta có thứ mà nàng muốn, nàng có thể lấy tất cả, nàng muốn cái gì, thích cái gì, ta cố gắng có thứ đó, hơn nữa còn là tốt nhất, khiến nàng chỉ có thể tìm tới ta."

      Chàng cười cười, dường như lún sâu.

      Phó Vân Chương nhìn chàng rồi nhanh chóng dời tầm mắt.

      ...

      Phó Vân vừa ngủ liền ngủ mạch đến tận lúc chạng vạng mới tỉnh.

      Viện của nàng là sân viện yên tĩnh nhất ở phía tây tòa nhà, người hầu kẻ hạ trong nhà thường mấy khi về bên này, bên trong lại còn có những hộ vệ được Hoắc Minh Cẩm sắp xếp canh gác tầng tầng lớp lớp, đến cả chim sẻ trong viện cũng bị Hoắc đốc sư kết tội là phá quấy giấc ngủ của nàng, bị người khác xử lý hết rồi. Giờ trong viện im phăng phắc tiếng động.

      Giấc ngủ này nàng ngủ rất sâu.

      Chiều hôm ngả bóng về tây, trong phòng có ánh sáng vàng nhàn nhạt mông lung, Hoắc Minh Cẩm có trong phòng.

      Viên Tam tới thăm nàng, ngồi bên mép giường, định giúp đỡ nàng ăn uống sinh hoạt như thị nữ nhưng bị nàng đuổi .

      "Tập trung chuẩn bị thi hội , ta sắp khỏi tới nơi rồi."

      Thấy Viên Tam vẫn chưa , nàng tiếp, "Ngươi tay chân vụng về, cẩn thận chu đáo bằng thị nữ."

      Viên Tam cãi lại: "Ta là đàn ông, có sức hơn, đám nha hoàn yếu ớt, lúc ngươi muốn tiểu đêm, chỉ mình ta là có thể đỡ ngươi rồi."

      Phó Vân vẫn lắc đầu, " cần, ta có thể tự lại được."

      Viên Tam quay đầu nhìn xung quanh lượt, khe khẽ : "Lão đại... Mấy ngày nay toàn là Hoắc đốc sư chăm sóc cho ngươi, ta cũng làm được mà!"

      Trong giọng có cảm giác giận dỗi.

      cảm thấy mình mới là người quen biết lão đại trước nhưng mà lúc lão đại bệnh nặng lại là Hoắc đốc sư ở bên cạnh trông nom. muốn tới thăm mấy lần mà vẫn được, Kiều Gia cho vào.

      Cũng chỉ có lúc lão đại tỉnh, mới có thể tới đây thăm.

      Phó Vân hỏi: "Mấy cuốn Trình văn đó ngươi đọc hết rồi hả?

      Viên Tam gật đầu, "Đọc hết rồi, ta lơ là việc ôn tập. Hơn nữa, thi hội sao quan trọng bằng ngươi chứ."

      Lúc cố chấp chẳng khác gì kẻ hiểu lý lẽ, đạt được mục đích nhất quyết chịu bỏ qua.

      Phó Vân nghĩ ngợi rồi : "Nhưng mà ta mong muốn ngươi sớm ngày thi đỗ tiến sĩ. Mấy người Trần Quỳ, Đỗ Gia Trinh, Lý Thuận thân thiết với ta như ngươi. Khóa thi này mà ngươi thi đỗ lại phải chờ ba năm nữa. Thôi cứ tập trung ôn thi , có nha hoàn chăm sóc cho ta rồi, ngươi chỉ cần yên tâm học hành là được."

      Bị nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn chăm chú, trong lòng Viên Tam cảm thấy như nhiệt huyết sôi trào, gật đầu lia lịa, "Ta nghĩ sai rồi, lão đại, ngươi cứ chờ mà xem, khóa thi này ta nhất định có tên bảng!"

      Vừa dứt lời, màn cửa bị người khác vén lên, Hoắc Minh Cẩm vào.

      Nhìn thấy Viên Tam như con chó săn vòi thức ăn, nửa ngồi nửa quỳ dưới bậc để chân, hai mắt sáng lấp lánh, mặt mày sáng rỡ, chàng hơi nheo mắt lại.

      Phó Vân bảo Viên Tam ra ngoài, do dự chút, ừ tiếng, đứng dậy ra khỏi phòng.

      Hoắc Minh Cẩm thèm nhìn Viên Tam, ngồi bên mép giường, quan sát kỹ sắc mặt Phó Vân .

      "Lại gầy rồi."

      Chàng rồi ngay lập tức sau thị nữ xuống bếp bưng canh gà hầm lên.

      "Chàng..."

      Phó Vân nhận ra chàng thay chiếc áo gấm bó tay khác, râu cạo, tóc hẳn cũng gội sạch. Trước đó, chàng vẫn liên tục chăm sóc cho nàng, tới hôm nay mới có thời gian rửa mặt chải đầu thay quần áo.

      "Chàng trở về thế này, chuyện bên Sơn Tây sao chứ?"

      Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, " sao, tuần tra biên ải vốn dĩ cũng chỉ là cái cớ thôi, tiện cho việc thu nạp binh quyền."

      Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủ sau khi nhận được tin tức trở về kinh sư, tới miệng chàng lại trở nên lơ đãng bâng quơ.

      Phó Vân nhìn chàng, muốn lại thôi.

      Đến tối, ăn cơm xong, vị thái y già bị Kiều Gia kéo tới xem mạch cho nàng.

      " có gì đáng ngại, thực ra lần ngã bệnh này hoàn toàn là chuyện xấu, nhân cơ hội này chăm sóc sức khỏe cho tốt, loại bỏ hết chất độc tàn dư trong cơ thể."

      Vị thái y già cười , cảm thấy cần khai đơn thuốc nữa.

      Hoắc Minh Cẩm ngồi bên cạnh nghe thấy mấy chữ "chất độc tàn dư", nhíu mày hỏi: " phải gây hại cho sức khỏe hay sao?"

      Vị thái y già vội trả lời: "Chăm sóc sức khỏe cho tốt sao nữa."

      Đợi Kiều Gia tiễn ông ta ra ngoài, Phó Vân sai thị nữ bưng giá cắm nến tới trước giường, nàng muốn ngồi dậy đọc hồ sơ.

      Thị nữ vừa nhấc giá cắm nến lên bị ánh mắt sắc bén của Hoắc Minh Cẩm quét qua, sợ tới mức giật cả mình, cúi người ra khỏi phòng ngủ.

      Giá cắm nến hình khổng tước nằm bàn sách sau tấm bình phong, cách tấm rèm cửa, trước giường lờ mờ ánh sáng.

      Phó Vân nhìn được chữ giấy, cau mày.

      Hoắc Minh Cẩm đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng.

      Nàng nhìn chàng, : "Minh Cẩm ca, giúp ta chuyển giá cắm nến tới đây với."

      Hoắc Minh Cẩm đặt giá cắm nến lên bàn cao bên cạnh giường rồi lại rút tập hồ sơ tay nàng ra, "Vừa mới khỏi bệnh, nghỉ sớm chút ."

      Nàng ngủ mấy ngày, ban ngày ngủ đẫy giấc, giờ chẳng buồn ngủ chút nào.

      Chuyện khôi vụ chức vụ cho quan viên, Phó Vân Khải thi hương đỗ cử nhân, mấy người Đỗ Gia Trinh sắp lên kinh, phải chuẩn bị phòng ở, thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu tuyết rơi nhất định phải cử hành hội thơ, bên Tư Lễ Giám còn phải tiếp tục điều tra, nội quan trong cung cũng phải ai cũng đối nghịch với nàng, tỷ như Cát Tường là người của nàng. Kiến nghị cải cách chế độ tượng tịch của Công Bộ được thông qua, tiếp theo cần phải phái thợ thủ công xuống những vùng phồn hoa nhất của phương nam như Dương Châu, Tô Châu để học tập kinh nghiệm của dân bản xứ. Còn có quyền tố tụng cho phụ nữ, tuy sửa lại nhưng đa phần dân chúng đến chữ còn biết, làm sao mà hiểu luật pháp cho được, cần phải nghĩ cách phổ cập kiến thức pháp luật, khiến cho dân chúng hiểu được luật pháp cơ bản, như thế phụ nữ bị người trong tộc lừa gạt dễ dàng như thế nữa...

      Nàng nhanh chóng vạch ra những việc muốn làm tiếp theo trong đầu.

      Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên cúi người nhìn nàng, hỏi: "Vân , gả cho ta, nàng có vui ?"

      Nàng ngây người.

      Hoắc Minh Cẩm nhìn đôi mắt trợn tròn kinh ngạc của nàng, chờ đợi nàng trả lời.

      Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.

      Kiều Gia gõ cửa, vội vàng vào trong phòng, đứng ngoài bình phong : "Nhị gia, Vạn tuế gia tới!"
      Last edited: 23/8/20
      Orange195, Tô Đát Kỷ, thongminh1239 others thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Cái bánh bao đêy... Thề là bạn Vân ăn toàn món dễ no. Mọi người sốc mới lạ

      [​IMG]

      [​IMG]
      Tô Đát Kỷ, hayley, 19007 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :