1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ta làm kế mẫu của chồng trước - Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mai Xu

      Mai Xu New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Thanks editor ❤️❤️❤️

    2. GáiNgoan

      GáiNgoan New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Truyện quá hay, cám ơn editor nhiều nhiều

    3. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      Chương 86. Chân tướng

      "Cố Minh Đạt." Giọng điệu Cố Huy Ngạn chứa cảnh cáo, nhưng Cố Minh Đạt lại quan tâm, cho dù trở về phải chịu quân côn, ta cũng phải hết những lời này. ta theo Cố Huy Ngạn hơn hai mươi năm rồi, từ ngày Cố Huy Ngạn vẫn là thiếu niên choai choai luôn ở bên cạnh . Chính là bởi vì hiểu rõ, nên Cố Minh Đạt mới biết được Yến vương dễ gì gặp được người mình thích. Vương phi rất tốt, mà quan trọng nhất chính là tình cảm giữa Yến vương với vương phi cũng rất tâm đầu ý hợp, Cố Minh Đạt có cách nào mặc kệ phần nhân duyên dễ dàng gì có được này lại bị những hiểu lầm vì chuyện xưa kia trì hoãn.

      "Vương gia, người sống đời vẫn hiểu thiên kim dễ kiếm, tri kỷ khó cầu, mà người tri tâm bên gối càng là ngàn dặm mới tìm được duyên phận. Vương phi nàng rất để ý chuyện này, tại sao ngài lại phải phá hư hi vọng của nàng? Nữ tử ghen tị đều là bởi vì để ý, đừng để đến lúc vương phi thương tâm lạnh tình, ngài mới chịu đền bù. Cảm tình cùng tín nhiệm là thứ quá mức mong manh, điểm này, vương gia hẳn là ràng hơn so với thuộc hạ."

      Cố Huy Ngạn đầu tiên là chưởng quân, bây giờ chấp chính, tung hoành dọc ngang bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên hiểu tín nhiệm trân quý cỡ nào, lại yếu ớt đến đâu. có thể dỗ cho Lâm Vị Hi ngủ được, cũng có thể dùng gấp bội kiên nhẫn chứng minh với nàng trong lòng của có người khác, Lâm Vị Hi vẫn đồng ý sắp xếp của , nhưng nàng , cũng có nghĩa nàng mừng rỡ đến hồ đồ.

      Những khúc mắc này ngày chưa triệt tiêu, cuộc sống mỗi ngày của với Lâm Vị Hi chính là lớp băng mỏng. Tính tình của nàng ân oán ràng, ghét ác như thù. Nếu như nàng thích người, nũng nịu chơi xấu cái gì cũng có thể làm, khi thích, vậy ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng chẳng muốn bày ra, lời lạnh nhạt, lưu tình chút nào. Nàng mới chính là người độc đoán nhất, hay ghét toàn bằng cảm quan của chính mình, căn bản cho đối phương cơ hội giải thích.

      Điểm này từ thái độ của Lâm Vị Hi đối với và Cố Trình Diệu có thể thấy được chút ít.

      Trong đầu Cố Huy Ngạn suy nghĩ nếu Lâm Vị Hi còn tin tưởng cảm thấy thể chịu đựng được, dám tưởng tượng, nếu như ngày này xảy ra làm gì.

      Cố Huy Ngạn ngồi yên lặng, lâu cử động. Cố Minh Đạt cũng quấy rầy, chậm rãi lui ra ngoài cửa, nhàng khép cửa lại.

      Ánh trăng bị giam ở ngoài cửa, trong thư phòng lại trở lại màu đen trầm lặng. Cố Huy Ngạn ngồi mình trong bóng đêm, chậm rãi hồi tưởng lại mười chín năm trước. Khi đó mười lăm tuổi, vừa mới ra đời, thiếu niên hăng hái bộc lộ hết tài năng của mình.

      Sơ Nguyên năm thứ hai mươi bốn, Bắc Địch quấy nhiễu, đầu tiên chính là Yến địa chịu hết xung kích chiến loạn. Lão Yến vương nhìn công báo mỗi ngày mà than thở, đáng tiếc nhiều năm qua thành tích của ông cũng thường thường, trí tuệ cũng có gì nổi trội, ngoại trừ gửi hi vọng ở biên cương đột nhiên xuất ra kỳ tài quân , hoặc là thần phật đột nhiên rủ lòng từ bi phù hộ Yến địa, còn đâu cũng vô kế khả thi.

      Ngay tại loại tình huống nước sôi lửa bỏng này Cố Huy Ngạn tự xin tham chiến. mới mười lăm tuổi, chính là lúc tuổi trẻ hăng hái nhất. Đương nhiên Lão Yến vương phi đồng ý, cho dù là ai bỏ bao công sức nuôi nấng nhi tử đến mười lăm tuổi, mắt thấy nhi tử trổ mã thành dáng vẻ rắn rỏi oai hùng, lập tức có thể thành gia lập nghiệp, cũng nguyện ý đưa nhi tử tới chiến trường. Nhưng từ Cố Huy Ngạn có chủ ý của mình, kiên quyết xin chiến, đợi lão vương phi nhả ra, chính mình liền mang theo người rời phủ.

      Lúc đó, tiền tuyến cần vị lãnh tụ xuất , làm phấn chấn sĩ khí. Còn có người nào so được với người thừa kế Yến địa, tốt hơn thế tử Cố Huy Ngạn trẻ tuổi đây?

      Ban đầu Cố Huy Ngạn chỉ tiếp xúc chút việc vặt, hiển nhiên những người khác cũng tin loại độc đinh ở vương phủ này có thể xử lý tốt quân vụ. Vậy mà chiến mỗi ngày đều căng thẳng, tướng chỉ huy lại thiếu thốn, dần dần Cố Huy Ngạn bắt đầu tham dự vài chiến dịch to có có. Trong lần dẫn quân đường, gặp đám lưu dân náo động. Đây chỉ là chuyện rất , Cố Huy Ngạn dẫn người bất ngờ trấn áp những người làm phản xuống, sau đó còn sắp xếp an bài cho đám lưu dân đó, làm xong mới mang nhân thủ tiếp tục lên đường.

      Về sau khi thành trấn, nghe được thuộc hạ truyền lời, nương đứng ở trước cửa, muốn tự mình lời cảm tạ. Khoảng thời gian trước nương này xuất phủ ra ngoài, vừa lúc bị loạn quân càn quét, may mắn mà có kịp thời xuất thủ mới thoát thân. nương này vô cùng cảm kích, cho nên mới cố ý đuổi theo để cảm tạ Cố Huy Ngạn.

      Lúc ấy Cố Huy Ngạn nghe lần liền bỏ qua bên, tất nhiên cũng gặp vị nữ tử này. Những chuyện cần phí tâm tư còn rất nhiều, thuận tay cứu người đến đây báo ân lời cảm tạ có là gì. Nhưng dù sao đối phương vẫn là nương, mặc dù Cố Huy Ngạn ra mặt, nhưng vẫn cho người an bài tốt cho nương này, ngày hôm sau cho thân binh của mình đưa vị nương này về tận nhà. Vậy mà ngày hôm sau thành lân cận lại xảy ra náo động, đường đúng là an toàn, Cố Huy Ngạn chỉ có thể để vị nương này ở tại viện của , chờ an toàn hơn chút rồi lên đường.

      Mặc dù có nữ tử ở nhờ trong viện của , nhưng ra Cố Huy Ngạn chạm mặt với nàng. chỉ ở viện kia mấy ngày liền , ngoài ra còn để lại nhân thủ, đến lúc đó tất đưa vị nương kia trở về bình an. Về sau quân vụ nặng nề, Cố Huy Ngạn nhanh chóng quên chuyện này , tận đến ba tháng sau, lão Yến vương phi đưa tin tới.

      Lão Yến vương phi kiên quyết đồng ý Cố Huy Ngạn rời nhà đến chiến trường, sau đó ván đóng thuyền, bà cũng chỉ biết thở dài. Dần dần Cố Huy Ngạn hồi trở lại, chiến trường nhi tử thể vô cùng ưu tú, biết tròn biết méo, mấy tháng gần đây lại liên tiếp toàn là tin chiến thắng, rất nhanh lửa giận của lão Yến vương phi liền chuyển thành kiêu ngạo.

      Lão Yến vương phi xuất thân từ gia tộc quyền thế ở kinh thành, về sau lại gả cho lão Yến vương bị đế vương nghi kỵ, sau đó xuất giá tòng phu theo chồng tới biên cương, còn trở về kinh thành nữa. Cuộc sống sau khi xuất giá của bà khác hoàn toàn so với hồi vẫn còn là khuê nữ, nhưng điều làm lão Yến vương phi kiêu ngạo nhất chính là nhi tử của mình, cho dù vẫn giao hảo với những tỷ muội khuê mật ở kinh thành năm xưa, bà cũng hề khiêm tốn khi về con của mình. Cố Huy Ngạn tướng mạo đoan chính, từ tính tình lạnh lùng lại tràn đầy mưu tính, còn ưu tú hơn nhiều so với các con cháu ở nhà mẹ đẻ của bà. Lão Yến vương phi xưa nay nhiều trước mặt Cố Huy Ngạn, thế nhưng sâu trong nội tâm, bà vẫn luôn lấy đó làm kiêu ngạo.

      Bây giờ nhi tử mười lăm tuổi rồi, hào hoa phong nhã, vậy lại còn lộ ra thiên phú kinh người về quân chiến trường, lão Yến vương phi mở mày mở mặt, đương nhiên phải cẩn thận chọn cho nhi tử mối hôn thập toàn thập mỹ. Nhi tử của bà, xứng đáng được nữ tử tốt nhất đời này.

      Điều kiện của Cố Huy Ngạn đúng là rất ưu việt, thậm chí mấy vị thái thái quý tộc đứng đầu ở kinh thành cũng nguyện ý cùng lão Yến vương phi kết mối nhân duyên này. Lão Yến vương phi chọn chọn lựa lựa, đột nhiên nghe được hạ nhân truyền đến tin tức, thế tử tự mình đính hôn ở bên ngoài rồi.

      Điều này thể coi thường, lão Yến vương phi lập tức để cho nô bộc ra ngoài xem kỹ, rốt cục biết ràng nguồn gốc lời đồn đại từ đâu ra. Hóa ra là đường hành quân Cố Huy Ngạn cứu được nữ tử, về sau vẫn mực dưỡng ở biệt uyển của mình. Vị nương này cũng kiên cường, bây giờ thế đạo loạn lạc, cũng dám ngàn dặm truy phu, đường truy tìm tung tích của Cố Huy Ngạn. Thanh danh của Cố Huy Ngạn những ngày này quá lớn, đây chính là thời điểm bách tính vô cùng hiếu kỳ đối với vị thế tử trẻ tuổi này, bây giờ lại còn thêm cả có ân cứu mạng, ngàn dặm truy phu các loại, lời đồn dân gian tự nhiên càng diễn càng nổi. Đến bây giờ, tất cả mọi người đều truyền nhau Cố Huy Ngạn cùng vị hồng nhan này vừa thấy , chỉ bởi vì chiến loạn nên mới chung đụng ít mà xa cách nhiều, chờ chiến lắng lại, Cố Huy Ngạn tất cưới hồng nhan làm thế tử phi.

      Khi lão Yến vương phi nghe được tin tức này quả thực đều ngơ ngác, đây là chuyện gì? Tại sao bách tính lại say mê những dạng tình màng danh lợi vừa thấy , ngàn dặm truy phu thế này? Đến khi lão Yến vương phi nghe được, lời đồn trong dân gian sớm diễn biến thể vãn hồi. Lão Yến vương phi thấy bên ngoài truyền đâu ra đấy, cho rằng là chính Cố Huy Ngạn nhìn trúng người nào, nuôi dưỡng ở bên ngoài tự định chung thân. Bà tức giận , lập tức viết thư vặn hỏi.

      Đến lúc này Cố Huy Ngạn mới biết được xảy ra chuyện gì, cũng mới biết, nữ tử tiện tay cứu giúp, thậm chí đến danh tự đều hỏi qua, lại bị truyền thành hùng cứu mỹ nhân, giai nhân lấy thân báo đáp các loại.

      Lòng nhiệt tình của dân chúng đối với tình như truyện xưa là cách nào thuyết phục, Lương Sơn Bá cùng Chúc Đài đều phải người ở triều đại này mà vẫn bị truyền thành giai thoại thiên cổ đấy thôi.

      Cố Huy Ngạn dành thời gian trở về vương phủ, lão Yến vương phi biết được Cố Huy Ngạn đối với chuyện này cũng cảm kích, cũng có cái gì vừa thấy phải khanh cưới. Lão Yến vương phi thở phào yên tâm, cũng có ý định để ý tới nương này, dù sao những loại chuyện này đối với nam tử có ảnh hưởng gì, nhiều lắm là bị người ta câu phong lưu. Thế nhưng đối với nữ tử, danh tiết bị hủy hết, nếu như thể gả cho Cố Huy Ngạn, vậy chỉ còn con đường treo xà để chứng minh mình trong sạch.

      Thế nhưng mà việc này cũng đâu có liên quan gì đến lão Yến vương phi đâu, lão Yến vương phi mặc kệ nữ tử kia có tự vẫn hay , lẽ ra con của bà phải xứng đôi với những quý nữ trong kinh mới phải, dân nữ thường thường có gì lạ dựa vào cái gì đòi buộc chặt con của bà? Lão Yến vương phi định tiếp tục tìm thế tử phi ở kinh thành, thế nhưng chính Cố Huy Ngạn lại ngăn cản mẫu thân của mình.

      cần thiết phải làm vậy, cưới thê tử với ai cũng như nhau, thế nhưng cũng thể hại tính mạng nữ tử này được. Những ngày này Cố Huy Ngạn đều ở trong quân đội rèn luyện, trong mắt đều là sinh tử, máu tươi cùng chiến tranh làm cho nhanh chóng trưởng thành, càng ngày càng có trách nhiệm, cũng càng lúc càng giống chủ nhân của phiên quốc. Canh giữ mảnh đất này, bảo hộ con dân nơi này là trách nhiệm của . Nếu như bảo giống như những công tử thế gia bình thường khác, chỉ cần để ý đến cảm giác của mình, mặc kệ sống chết của người bên ngoài, Cố Huy Ngạn làm được.

      Dù sao cuối cùng vẫn phải cưới vợ, như vậy, cưới Thẩm thị cũng tốt. Đúng, tận đến giờ phút này, Cố Huy Ngạn mới biết được nữ tử này họ Thẩm, là nữ nhi của huyện thừa huyện Lâm Hà.

      Có thể nghĩ cũng biết được lão Yến vương phi nguyện ý chút nào. Nhưng đến cùng bà lay chuyển được Cố Huy Ngạn, chuyện như vậy đối với Cố Huy Ngạn mà quả thực là tai bay vạ gió, từ đầu tới đuôi đều hiểu gì, hoàn toàn có thể bỏ mặc, cần gì phải quản Thẩm thị chết hay sống. Nhưng lại y nguyên thuận theo ý dân cưới Thẩm thị, cũng tương đương với lại cứu Thẩm thị mạng. Lão Yến vương phi tức nhịn nổi, thế nhưng bà cũng biết, đây chính là con của bà, luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, tự gò bò mình đến kinh người lại đầy ắp tinh thần trách nhiệm.

      Đây chính là thực về cái gọi hùng cứu mỹ nhân, vừa thấy , người hữu tình vượt qua rào cản dòng dõi cuối cùng thành thân thuộc.

      Sau khi thành hôn với Thẩm thị xong, đương nhiên Cố Huy Ngạn muốn cùng thê tử tương kính như tân, ổn định cuộc sống của hai người bọn họ. Nhưng mà Thẩm thị từ chịu tang mẫu thân, bên lại có ba người ca ca, phụ thân cùng ca ca quả thực đem nàng ta sủng trong lòng bàn tay. Kế mẫu bị Thẩm gia cực kì đề phòng, sợ bà ta khắt khe Thẩm thị, về sau kế mẫu cũng đặt xuống mặc kệ, ngược lại bà ta muốn xem xem, mấy cái đại lão gia này dưỡng Thẩm thị giống như nuôi sủng vật, cuối cùng có thể dưỡng ra cái đức hạnh gì.

      Quả nhiên như kế mẫu sở liệu, Thẩm thị nàng. . . Ngây thơ thực tế. chuyện luôn luôn mang theo giọng điệu nũng nịu, lúc nào cũng cảm thấy người trong cả thiên hạ đều sủng ái nàng, phụ thân cùng huynh trưởng đối với nàng hữu cầu tất ứng, Thẩm thị là dưỡng đến hỏng rồi, Thẩm thị đến mười lăm tuổi cũng tự mình rửa mặt, đến rửa tay còn muốn xòe ngón tay để huynh trưởng đến làm cho, thậm chí đường còn muốn cho ca ca ôm. Kế mẫu mắt lạnh nhìn thấy tất cả, , cũng nhắc nhở.

      Nữ tử nào cũng đều hi vọng mình được phụ thân huynh trưởng cưng chiều như vị công chúa, kỳ đây là điều rất bi ai. Bởi vì con người muốn tồn tại được, phải có nhân cách độc lập, năng lực tự lập.

      Về sau Thẩm thị dưới ánh mắt của tất cả mọi người mà gả cho Cố Huy Ngạn, phụ huynh Thẩm gia cũng nhịn được rơi lệ tại chỗ, tha thiết phải đưa Thẩm thị ra ngoài bằng được. Duy chỉ có kế mẫu Thẩm gia, lạnh lùng đứng ở bên, mang theo chút đồng tình nhìn Cố Huy Ngạn.

      Hôm đó Cố Huy Ngạn chỉ cảm thấy kỳ quái, sau khi trở lại vương phủ mới hiểu được ánh mắt của kế mẫu Thẩm gia rốt cuộc là có ý gì. Nhưng mà nước đổ khó hốt, Cố Huy Ngạn lòng muốn thử chung sống tốt với Thẩm thị, nhưng mà Thẩm thị vẫn mơ mơ màng màng chìm đắm trong thế giới của mình, lúc trước nàng ta làm ra chuyện ngàn dặm truy người chính là bởi vì Cố Huy Ngạn ra sân quá mức loá mắt, nàng ta đương nhiên cảm thấy đây là hùng cứu mỹ nhân, tất nhiên Cố Huy Ngạn phải thích nàng ta mới có thể xuất thủ cứu giúp. Về sau thân binh vương phủ muốn đưa nàng ta về nhà, nàng ta chịu, khăng khăng muốn chờ trượng phu chính mình nhận định trở về. Người bên ngoài hỏi, nàng ta cũng tiếc bị hỏng thanh danh mà kể ra nàng ta cùng Cố Huy Ngạn gặp gỡ nhau như thế nào. Cứ như vậy truyền mười mười truyền trăm, người trong cuộc chìm đắm trong tưởng tượng cách nào tự thoát ra, người khác bởi vì dẫn quân đánh trận hành tung bất định, tin tức chậm trễ vô cùng, chờ đến lúc phủ Yến vương cùng Cố Huy Ngạn biết chuyện này, tất cả đều quá muộn.

      Điều đáng tiếc chính là sau khi lấy chồng Thẩm thị vẫn y nguyên mơ màng trong mộng, nàng ta vẫn cảm thấy tình cảm Cố Huy Ngạn dành cho mình sâu đậm vô cùng, lão Yến vương phi đối với mình lãnh đạm là bởi vì bà chính là mẹ chồng độc ác ngăn cản mối lương duyên này. Nàng ta nghĩ Cố Huy Ngạn thích mình, nghĩ Cố Huy Ngạn thích ăn tôm cá tươi, nghĩ lão vương phi muốn chia rẽ tình cảm của hai người bọn họ, nhưng xưa nay chịu mở to mắt nhìn xem Cố Huy Ngạn đến cùng là dạng người gì.

      Sau tân hôn Cố Huy Ngạn ở nhà bảy ngày, liền về doanh trại tiếp tục đánh trận. Về sau mỗi lần về nhà đều muốn cùng Thẩm thị chung sống tốt, nhưng Thẩm thị vẫn hoàn toàn giống như trước đây cần nghe cần nhìn, khăng khăng làm theo ý của mình, tự cho mình là đúng, mà bây giờ Cố Huy Ngạn cũng thể tiếp tục chờ đợi ở nhà được. Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi này, Cố Huy Ngạn chưa bao giờ cảm nhận được bất luận tư vị gì của gia đình ấm áp, Thẩm thị cũng chưa bao giờ quan tâm tới áo cơm ấm lạnh ra sao, hoặc là hỏi thăm qua vết thương người thế nào. Dần dần, phần lớn thời gian Cố Huy Ngạn đều ở trong quân, mặc dù có thời gian nhàn rỗi, cũng muốn về phủ.

      Đây cũng chính là nguyên nhân đám người Bốc ma ma khoác Thẩm thị tốt số, nhưng xưa nay dám ở trước mặt Cố Huy Ngạn càn rỡ nửa câu. Lại thêm chuyện khá thú vị ở vương phủ, nội bộ vương phủ đồn đại Yến vương thích ăn tôm cá tươi, đồn đại lần đầu tiên gặp gỡ giữa Yến vương với Thẩm thị lãng mạn thế nào, rồi tình vượt mọi trắc trở cảm động lòng người ra sao, thế nhưng nhóm người Cố Minh Đạt, Chu Mậu Thành là thân tín của Yến vương, khi đến Thẩm thị lại có sắc mặt tốt gì. Chu Mậu Thành vẫn mực khuyên Cố Huy Ngạn tục cưới, Cố Minh Đạt cũng đều vì Lâm Vị Hi té xỉu, mới mặc kệ phạm quy củ đến đây khuyên Cố Huy Ngạn.

      số việc người ngoài cuộc nhìn rất , từ lúc Lâm Vị Hi xuất Cố Huy Ngạn liên tiếp phá lệ, cho tới bây giờ hoàn toàn còn nguyên tắc cùng ranh giới nữa rồi. Cố Minh Đạt xuất phát từ nội tâm mừng thay cho , Cố Huy Ngạn chính là vị thần trong lòng của tất cả bọn ở Yến địa, chỉ cần Yến vương phi thực tình đối đãi với Cố Huy Ngạn, vậy vương phi chính là nữ chủ nhân của bọn .

      Cố Minh Đạt hiểu Cố Huy Ngạn cố kỵ điều gì, người chết là lớn nhất, mà lại còn là thê tử mất sớm của . Sau khi Thẩm thị qua đời nhiều nãm, lại cùng người khác Thẩm thị tốt, cái này há lại là chuyện đại trượng phu đáng làm? Ngại mặt mũi Cố Trình Diệu, Cố Minh Ðạt cũng Thẩm thị cái gì, nhưng cũng đại biểu Cố Minh Đạt có thể ngồi nhìn người bên ngoài dùng cái gọi là "Truyền kỳ" cùng "Tình " phá hư tình cảm của vương phi cùng Yến vương.

      Nhắc đến Cố Trình Diệu, kỳ tâm tình của Cố Minh Đạt cũng phức tạp. Lúc Cố Trình Diệu sinh ra bọn hành quân bề bộn, thế tử là ở bên người Thẩm thị lớn lên, lão Yến vương phi mấy lần muốn đem Cố Trình Diệu nuôi dưới gối mình, đều bị Thẩm thị khóc lóc ngăn lại. Cứ như vậy mấy năm trôi qua, Cố Trình Diệu cũng bị nuôi đến duy ngã độc tôn, câu đại nghịch bất đạo mà , Cố Minh Đạt cảm thấy thế tử rất phóng khoáng, căn bản có cái nhìn đại cục. Thế tử luôn miệng hiếu thuận, nhưng Thẩm thị cho ta biết Yến vương thích ăn tôm cá tươi, Cố Trình Diệu cứ như vậy nhớ kỹ. Phụ tử mười tám năm, biết ngồi bàn cùng nhau nếm qua bao nhiêu bữa cơm, vậy mà Cố Trình Diệu chưa từng chú ý tới Cố Huy Ngạn đến tột cùng thích ăn cái gì.

      Đương nhiên những lời này, cũng phải thân tín như ta có thể . Cố Minh Đạt nhàng khép cửa lại, để lại gian trong phòng cho Cố Huy Ngạn. Nhiều lời vô ích, bây giờ điều Yến vương cần chính là yên tĩnh.

      Cố Huy Ngạn ngồi im lặng trong bóng tối, cũng biết chính mình ngồi bao lâu, chờ đến lúc hồi thần, đứng trước ngăn để đồ, cầm trong tay chiếc khăn trắng.

      Đây là hôm đó mưa to, Lâm Vị Hi mạnh mẽ xông vào thư phòng của , đưa cho nàng tấm khăn để lau tóc. Khi đó Lâm Vị Hi thế nào nhỉ, nàng ghét bỏ vải tơ thấm nước, muốn chuẩn bị chiếc khăn vải bông khác.

      Lúc ấy Cố Huy Ngạn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, qua loa đáp "Được". Thế nhưng là ai có thể biết được, sau đó để khăn vải bông trong thư phòng.

      Đêm tối cũng ảnh hưởng tới tầm nhìn của Cố Huy Ngạn, ngón tay chậm rãi vuốt ve tấm khăn lụa, hôm đó mưa to, từng giọt nước tí tách rơi tóc Lâm Vị Hi phảng phất cũng như chảy từ trong lòng bàn tay . Hôm nay lúc Lâm Vị Hi hỏi , kỳ Cố Huy Ngạn cũng rất muốn biết, chính mình tại sao lại đáp ứng Lâm Vị Hi chỉ vì hờn dỗi mới đề nghị hôn ước đây?

      lẳng lặng đứng đó nửa ngày, chậm rãi thả tấm vải tơ vào hộp gỗ, để lại như ban đầu. Kỳ , đây mới chính là hộp gỗ mà Cố Huy Ngạn gìn giữ cẩn thận, may hôm nay bị ướt nhẹp phải cái hộp này.

      nghĩ, có lẽ ít lời cần với Lâm Vị Hi.

    4. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      Chương 87. Tâm ý

      Lâm Vị Hi ngủ giấc cũng sâu, nhiều lần bị tỉnh lại, chỉ là mở mắt ra mơ mơ hồ hồ nhìn thoáng qua, rất nhanh lại thiếp .

      Đợi nàng rốt cục thanh tỉnh, màn đêm buông xuống.

      "Vương phi, phòng bếp vẫn giữ ấm đồ ăn cho ngài, bây giờ ngài muốn truyền lệnh sao?"

      Lâm Vị Hi tỉnh lại, cơ hồ là vô thức nhìn sang bên giường, thế nhưng nơi đó còn ai. Lâm Vị Hi được nha hoàn vịn, chậm rãi ngồi dậy: "Vương gia đâu?"

      "Vương gia ở bên cạnh ngài rất lâu, đợi ngài ngủ an ổn, liền tới tiền viện."

      " tiền viện." Lâm Vị Hi cúi đầu nhìn hoa văn thêu cành hoa phức tạp chăn gấm, hiểu sao thở dài, "Ta biết."

      Uyển Nguyệt thấy Lâm Vị Hi hào hứng lắm, chuyện càng thêm cẩn thận từng li từng tí: "Vương phi, ngài muốn truyền lệnh sao?"

      " thấy ngon miệng, muốn ăn." Lâm Vị Hi , "Để bọn họ lui xuống ."

      Uyển Nguyệt lộ vẻ khó xử: "Thế nhưng là, vương gia nhất định phải nhắc nhở ngài, để ngài dùng bữa."

      "Vương gia cái gì các ngươi liền nghe theo à? Lúc ta phân phó sao thấy các ngươi dụng tâm như này." Lâm Vị Hi dựa ở giường, hờ hững , "Huống chi, các ngươi , làm sao vương gia biết được."

      "Ta làm sao lại biết?"

      Uyển Nguyệt sợ hãi cả kinh, lập tức quay đầu, quả nhiên thấy Uyển Tinh ngoan ngoãn cúi mặt theo ở phía sau, vẻ mặt nhăn nhó như mướp đắng. Uyển Nguyệt lấy lại bình tĩnh, cúi đầu hành lễ: "Vương gia vạn phúc."

      Cố Huy Ngạn tùy ý lên tiếng: "Ra ngoài bày cơm."

      Uyển Nguyệt lập tức cúi đầu , căn bản dám nhìn vào mắt Lâm Vị Hi. Chờ người khỏi, Cố Huy Ngạn ngồi ở mép giường, lặng lẽ kéo góc chăn cho Lâm Vị Hi: "Lá gan của nàng càng ngày càng lớn, còn để cho nha hoàn trợ trụ vi ngược. ."

      Khi Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Huy Ngạn cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng nhìn đến Uyển Tinh Uyển Nguyệt ở trước mặt Cố Huy Ngạn dám thở mạnh, hoàn toàn đem lời là thánh chỉ, chẳng biết tại sao lại cảm thấy thoải mái. Nàng hăng hái lắm, giọng điệu cũng lười biếng: " Làm sao bì được với vương gia lực kiểm soát cả vương phủ đây."

      Đương nhiên Cố Huy Ngạn nghe được chút thay đổi trong cảm xúc của Lâm Vị Hi, hỏi: "Nàng tức giận?"

      "Ta tức giận cái gì, lại ta có gì có thể tức giận đây?"

      Xem ra giận dỗi , Cố Huy Ngạn cũng nhiều lời, cẩn thận dùng chăn bao cả người nàng, ôm đến giường La Hán ở bên ngoài dùng cơm: " Cho dù nàng muốn trách ta, trước tiên cũng nên ăn cơm . Thân mình nàng vốn khỏe, bây giờ còn mang hài tử, việc dùng cơm thể qua loa được."

      Lâm Vị Hi nhớ tới hài tử trong bụng mình, quả nhiên tỉnh táo lại rất nhiều, cố gắng động mấy đũa. Cố Huy Ngạn ngồi ở đối diện, nhìn Lâm Vị Hi mỗi món chỉ dùng hai miếng liền ăn nữa, yên lặng thở dài, tự tay múc cho Lâm Vị Hi chén canh sữa bò: "Nếm thử cái này xem, sữa bò đối với nàng cùng hài tử đều rất tốt."

      Lâm Vị Hi nhìn chén canh kia cảm thấy ngon miệng rồi, nàng lắc đầu muốn ăn, Cố Huy Ngạn tới ngồi cạnh nàng, dùng thìa khuấy đều bát canh, dùng tay thử độ ấm, mới múc muôi tới bên môi Lâm Vị Hi: "Dù cho thấy ngon miệng, nàng cũng nên cố gắng ăn chút ."

      Thìa sứ vẫn đặt ở bên môi nàng, Lâm Vị Hi há miệng ra là có thể ngậm lấy. Cố Huy Ngạn đút canh vô cùng cẩn thận, muôi này nàng vừa mới nuốt xuống, muôi khác vừa vặn giơ lên miệng nàng rồi, bất tri bất giác, Lâm Vị Hi cũng uống được non nửa bát canh.

      Cố Huy Ngạn xem chừng tương đương với lượng cơm Lâm Vị Hi ăn hàng ngày, liền để bát canh xuống. để lại bàn cho nha hoàn dọn dẹp, chính mình ôm Lâm Vị Hi trở về phòng.

      Lâm Vị Hi cảm thấy cái này có chút quá phận, nàng chỉ là mang thai, cũng phải thể được. Nàng vùng vẫy hai lần định xuống, nhưng mà cánh tay vừa mới khẽ động, bị Cố Huy Ngạn giữ chặt: "Nàng ngoan chút."

      Lâm Vị Hi chỉ có thể nằm xuống, an tâm dựa vào bờ vai Cố Huy Ngạn, quả được Cố Huy Ngạn chăm sóc hết sức thoải mái. Cố Huy Ngạn đặt nàng lên giường, kéo cao chăn lên, cẩn thận đắp cho Lâm Vị Hi. Nhưng dù cho động tác của cẩn thận, cũng đại biểu chịu tha thứ cho con mèo gan to bằng trời này: "Mới vừa rồi còn muốn gạt ta? Còn uy hiếp nha hoàn được ra?"

      Đối với những trận chiến như thế này Lâm Vị Hi sớm quen thuộc rồi, nàng chút sợ hãi, thậm chí còn có thể hùng hồn son sắt cắn ngược lại cái: " ràng chàng đáp ứng nhìn ta ngủ, kết quả lúc ta tỉnh lại thấy bóng người, bây giờ chàng còn quát ta!"

      "Giương đông kích tây, nhìn trái phải mà , ngược lại nàng học được rất tốt."

      Lâm Vị Hi hừ lạnh tiếng, xoay mặt vào bên trong, mở mắt nhìn hoa văn màn, chịu nhìn về phía Cố Huy Ngạn.

      Cố Huy Ngạn. . . Cố Huy Ngạn có biện pháp, dừng chút, chỉ có thể : "Thôi, đừng giận nữa. Ta kể cho nàng chuyện cũ nhé."

      "Còn muốn dỗ dành ta nữa sao? nghe."

      " nghe?" Cố Huy Ngạn mang theo ý cười, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, "Đây là chuyện lúc trước ta gặp phải, nếu nàng muốn nghe, vậy quên ."

      Lỗ tai Lâm Vị Hi giật giật, chuyện cũ của Yến vương? Lâm Vị Hi chậm rãi xoay đầu lại, nghiêm mặt ho khan cái: "Vậy ta miễn cưỡng nghe chút vậy."

      Lúc Lâm Vị Hi đùa nghịch làm cho người khác tức giận đến nghiến răng, thế nhưng là khi chịu thua lại đáng rối tinh rối mù, đến nỗi làm cho người khác nỡ trách mắng nàng. Bên trong ánh mắt sâu sắc của Cố Huy Ngạn bất tri bất giác thấm ra ý cười, khẽ thở dài tiếng, : "Đây là chuyện từ giữa Sơ Nguyên."

      "Sơ Nguyên?" Lâm Vị Hi nghĩ nghĩ, lời suy nghĩ trực tiếp thốt ra:" Niên hiệu này có chút cũ a."

      Cố Huy Ngạn cười, yên lặng nhìn nàng, Lâm Vị Hi kịp phản ứng, thổi phù tiếng cười ra tiếng, lại tranh thủ thời gian nhịn xuống: "Ý của ta cũng phải vậy, ta chỉ là thôi, Sơ Nguyên là đời thứ ba trước niên hiệu, quả có chút cũ rồi. . ."

      Lâm Vị Hi càng càng cảm thấy được tự nhiên, nàng đúng là hề có ý Yến vương già đâu, niên hiệu bây giờ là Nguyên Gia, trước đó là Kiến Chiêu, mà trước Kiến Chiêu mới là Sơ Nguyên. Cái niên hiệu này là cũ a.

      Lâm Vị Hi vừa vừa cười, Cố Huy Ngạn bất đắc dĩ nhìn nàng. Chờ Lâm Vị Hi cười đủ rồi, Cố Huy Ngạn mới có thể tiếp: "Sơ Nguyên năm thứ hai mươi bốn. . ."

      Cố Huy Ngạn trơ mắt nhìn đôi mắt hạnh của Lâm Vị Hi hướng lên chút, ràng là tính tuổi tác, sau đó mắt thấy lại bắt đầu muốn cười. Cố Huy Ngạn rất bất đắc dĩ, căng mặt : " cho cười."

      Lâm Vị Hi cười đến bả vai đều run, ngón tay nàng nắm chăn, cố gắng nín cười: "Sơ Nguyên năm thứ hai mươi bốn, ta còn chưa ra đời đâu."

      Cố Huy Ngạn phảng phất nhận lấy trào phúng của năm tháng vô tình, Lâm Vị Hi bây giờ mới mười bảy, lúc lưng ngựa lập công, bộc lộ tài năng đúng là Lâm Vị Hi còn chưa ra đời.

      Vốn hôm nay Cố Huy Ngạn trở về là hạ quyết tâm lớn, quyết định cùng Lâm Vị Hi thẳng thắn tất cả mọi thứ. Làm sao Lâm Vị Hi lại quấy rối kiểu này, kế hoạch nghiêm túc của Cố Huy Ngạn bị quấy đến loạn đoàn, nhìn Lâm Vị Hi mừng rỡ, cuối cùng đến nỗi vùi mặt trong lòng mà cười. Cố Huy Ngạn thể làm gì, bất tri bất giác, tâm tình vốn nghiêm túc cũng buông lỏng rất nhiều: " cho nàng cười, ngồi xuống."

      Lời này của nghe nghiêm khắc, ra trong giọng lại mang theo chút uy hiếp nào. Lâm Vị Hi cười đủ rồi, ngả nghiêng dựa vào gối mềm, đôi mắt cười đến long lanh: "Ta cười, vương gia chàng tiếp ."

      khí nghiêm túc bị quét sạch sành sanh, lúc vừa rồi Lâm Vị Hi lăn trong ngực Cố Huy Ngạn, đem quần áo thẳng thớm của Cố Huy Ngạn đều vò nát. Mà chính Lâm Vị Hi càng là búi tóc tán loạn, từng lọn tóc mềm mại xõa ra chăn gấm rực rỡ, ra được bao nhiêu là hương diễm.

      Cố Huy Ngạn nhìn màn trước mắt này, phải định thần lúc mới có thể nghĩ đến chính mình định cái gì: "Sơ Nguyên năm thứ hai mươi bốn, lần đầu tiên ta tiếp xúc quân vụ. Khi đó ta trẻ tuổi nóng tính, luôn cảm thấy có chuyện gì là mình làm nổi, gặp chiến luôn luôn ngựa trước, nghĩ muốn lập công đầu. lần ta nghe phía trước lại có chiến , vội vã nóng nảy mang theo người đuổi theo hướng đó, đường ta gặp nhóm lưu dân bất ngờ làm phản, ta cũng để ở trong lòng, để cho thuộc hạ cưỡi ngựa xông lên trấn áp chút, sau đó hăng hái rời ."

      Sắc mặt Lâm Vị Hi trịnh trọng hẳn lên, người cũng biết từ lúc nào ngồi thẳng lưng. Nàng đại khái đoán được Cố Huy Ngạn muốn gì.

      "Về sau lúc ta ở thành trấn tiếp tế, gặp người. . . Nhưng ra là do ta suy nghĩ chu toàn, đối phương là nữ tử, danh tiết của nữ tử rất quan trọng, lẽ ra ta nên lập tức cho người đưa vị nương này về nhà nàng, mà phải ngại phiền phức, nghĩ sắp tới tham gia chiến dịch ác liệt khác, liền đem nương đó cho thuộc hạ sắp xếp. Về sau bốn phía an ổn, căn bản có cách nào lên đường, cho nên nương này chỉ có thể tiếp tục ở tại trạch viện của ta, mới dẫn đến lời đồn đại nổi lên khắp nơi, làm trễ nải danh tiết nương này."

      căn bản phải như lời Cố Huy Ngạn , đường lúc ấy đúng là yên ổn, nhưng mà thân binh của phủ Yến vương hộ tống, đám lưu dân nào dám đánh chủ ý lên xe ngựa của Thẩm thị? Thẩm thị chỉ là lâm vào tình cuồng nhiệt mà tự mình tưởng tượng, nên mới muốn trở về nhà thôi. Huống chi, coi như Cố Huy Ngạn khi đó đưa Thẩm thị về Thẩm gia, Thẩm thị tiếp tục tư tưởng là Cố Huy Ngạn đối với nàng ta vừa thấy , nên mới muốn đích thân đưa nàng ta về nhà sao?

      Sau khi Thẩm thị về nhà, vẫn như thường có thể kể ra kỳ ngộ của mình với hàng xóm láng giềng, ví như thế tử phủ Yến vương trong loạn quân gặp nàng ta, từ đây nhớ mãi quên, quản vạn dặm tự mình hộ tống nàng về nhà. Chỉ bất quá xung quanh đều là hàng xóm Thẩm gia, tốc độ lan truyền của những lời đồn đại nhanh giống như ở những nơi trung tâm khác thôi. Những điều này cũng chỉ ảnh hưởng chút thôi. Tình năm đó của Cố Huy Ngạn cùng Thẩm thị có lẽ lưu truyền thành cái dạng kia, nguyên nhân kỳ là ở chỗ Thẩm thị, mà phải do Cố Huy Ngạn làm cái gì cả.

      Lâm Vị Hi an tĩnh nghe, cái này cùng phiên bản tình đẹp như trong thoại bản nàng nghe được từ vương phủ hoàn toàn khác biệt, cuộc đời giống như trong thoại bản, ở đâu có nhiều sinh sinh tử tử quấn quýt triền miền như vậy. Cố Huy Ngạn ngừng lại lúc, cảm thấy người chết phải ổn, cho nên bỏ qua những chuyện liên quan đến Thẩm thị, chỉ trần thuật kết quả: "Về sau ta cùng nàng thành hôn, bởi vì chiến luôn luôn phải vắng nhà, lần ở nhà lâu nhất chính là mấy ngày thành hôn kia, tổng cộng bảy ngày. Mười tháng sau, Cố Trình Diệu ra đời. Đối với Cố Trình Diệu mà ta xứng đáng với chức phụ thân, lúc sinh ra ta còn trùng kiến lại Tương thành, lúc trưởng thành ta cũng nam chinh bắc chiến, có ở phủ, Kiến Chiêu năm thứ sáu, cũng chính là lúc Cố Trình Diệu bảy tuổi, đầu năm mẫu thân qua đời, cũng lâu lắm, Thẩm thị cũng bệnh theo bà."

      Lúc đó bấp bênh, trong kinh thành Bộ quý phi cùng Tiền hoàng hậu vì tranh đoạn vị trí thái tử mà đấu đá lẫn nhau, bấy giờ Cố Huy Ngạn có bao nhiêu tinh lực bận tâm chuyện ở vương phủ.

      " Những năm đó ta đối với chuyện trong phủ rất sơ sẩy, mẫu thân, Thẩm thị liên tiếp chết bệnh, Cố Trình Diệu càng là người lẻ loi trơ trọi lớn lên. Lòng ta áy náy, cho nên những năm này vẫn tục cưới."

      Áy náy chỉ là mặt, thực tế, cho dù ai bày ra vị thê tử giống như Thẩm thị, đối với cuộc sống phu thê hoàn toàn tuyệt vọng, cũng nghĩ đến tục cưới.

      Lâm Vị Hi nín hơi, thấp giọng hỏi: "Vậy chàng, lúc trước vì cái gì lại đáp ứng ta hồ nháo?"

      Vì cái gì đây? Hình như Cố Huy Ngạn cũng lâm vào trong hồi ức, chậm rãi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc mới gặp Lâm Vị Hi: "Lần đầu tiên ta gặp nàng cảm thấy, tiểu nương này hoạt bát, những miệng lưỡi linh hoạt mà lá gan cũng lớn. Nhiều năm như vậy, chỉ có nàng dám nhìn thẳng vào mắt ta, còn e dè nhìn chằm chằm lâu như vậy. Về sau nàng cố ý giả khóc, để cho ta mang nàng , ta từng phạm phải sai lầm dạng này, ra rất nguyện ý tổn thương danh tiết của nàng. Nhưng cùng biểu huynh của nàng là quá phận, ta mang nàng theo, mới là hại nàng."

      đến đây Cố Huy Ngạn nhớ tới đứa con trai Lý gia kia làm những chuyện gì với Lâm Vị Hi, trong mắt khỏi nhiễm lên ý lạnh lùng. Bây giờ Lâm Vị Hi mới hiểu được lúc trước đứng dưới cây hòe già ở cửa thôn, vì sao Cố Huy Ngạn lại dừng lại lâu như vậy, mới đáp ứng mang nàng lên đường. Nàng ngã vào gối gấm mềm mại, khóe mắt mang theo ý trêu chọc, cố ý liếc Cố Huy Ngạn chút: "Trách được vương gia vẫn muốn thay ta tìm trượng phu tốt, tận đến kinh thành ý nghĩ này cũng biến mất. Quả nhiên, vương gia cảm thấy ta là phiền phức."

      Cố Huy Ngạn còn lời nào để , bây giờ suy nghĩ chút, may mắn làm đem Lâm Vị Hi gả . Nếu , bây giờ cũng biết Lâm Vị Hi ôm hài tử của ai. mới chỉ tưởng tượng thôi, cảm thấy có cách nào chịu đựng được.

      tự biết đuối lý, đối mặt với tiểu kiều thê trêu chọc hề có lực đáp trả, Cố Huy Ngạn thở dài, : "Là ta đúng, đa tạ vương phi lúc trước chịu lấy chồng."

      Lâm Vị Hi nhàng "Hừ" tiếng, lát sau, trong nội tâm nàng vẫn là giống như có mèo cào, nhịn được hỏi: "Lúc mới bắt đầu ràng là chàng ghét bỏ ta, sau đó ta đến bức chàng cưới ta, có phải hay chàng thấy ta rất phiền phức?" Lâm Vị Hi bất ngờ cảm thấy ủ rũ: "Là ta tuân thủ khuê dự, mặt dày mày dạn. Kỳ vốn là chàng nguyện ý cưới ta ."

      "Làm sao lại như vậy?" Cố Huy Ngạn nhìn thê tử kiều diễm bé yếu ớt, tinh xảo như là đồ sứ thượng hạng ở trước mắt, đưa tay chậm chạp vuốt ve gò má của nàng, "Ta sớm giống ngày xưa, chuyện ta muốn làm, còn ai có thể bức ta được đây?"

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Cảm ơn editor ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :