1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Bạn Cách Lạp đáng iu
      vulinh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ây dà tung chương mới đêm khuya :cool::cool:, biết còn nàng nào đọc truyện giờ này heng :rolleyes:. Chap này ghét Tần Nhiên thậm tệ, lúc Nhan Nhan có thai bảo phá, lúc biết rằng có đứa con lại muốn nhận, có trách nhiệm của người cha lấy tư cách gì đòi nhận con, ngay cả đứa bé cũng biết bố mình ngay từ đầu muốn mình sinh ra, mẹ mình vất vả nuôi mình. Có lẽ vì thế nên nó trưởng thành sớm. Thương Lạp Lạp chết mất ~,~

      Chương 16

      Edit Vũ Linh


      Trác Chính Dương ôm Cách Lạp hơi xoay người lại, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó nở nụ cười
      "Hóa ra là Tần tổng hạ cố đến chơi "
      Dừng chút, với Đồng Nhan đứng phía trước
      "Nhan Nhan, lấy cho Tần tổng chén trà "

      Con mắt của Trình Mai Mai cười còn khe hở
      "À, tôi mời Tần tổng uống trà rồi, Nhan Nhan cũng cần phải bận rộn, mọi người cũng vừa chơi về chắc mết muốn chết rồi, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi ...."

      xong nhìn về phía Cách Lạp im lặng
      "Cách Lạp, sao vẫn dựa vào lòng Trác ba ba thế, đến nhà rồi xuống đây , đừng làm Trác ba ba của con mệt chết..."

      Khuôn mặt nhắn của Cách Lạp vô cùng gắt gao, sau đó chậm rãi từ trong lòng Trác Chính Dương trượt xuống đứng bên cạnh , sau đó chẳng câu.

      Mà Tần Nhiên cũng lời nào, giống như cây cột nhà dựng ở chỗ này vậy, đôi môi mím chặt, nét mặt lạnh lùng, tầm mắt của nhàn nhạt từ người Cách Lạp chuyển qua Đồng Nhan, mãi sau mới mở miệng
      "Tôi có số việc tìm ..."

      Đồng Nhan nhìn Tần Nhiên, giọng điệu bình tĩnh
      "Chuyện gì sau này hẵng "

      Sau đó về phía Cách Lạp, lấy Transformers trong tay nó để ở bên, cúi người
      "Bây giờ còn sớm, con ngày mai còn học, ngủ thôi...."

      Cách Lạp cúi đầu, sau đó chậm rãi vào phòng vệ sinh.

      Đồng Nhan qua dắt tay Cách Lạp
      "Nào, mẹ giúp con bật nước nóng..."

      -

      Đồng Nhan dắt tay Cách Lạp tới phòng tắm, phòng tắm rất , phía bồn rửa mặt để vật dụng hằng ngày rất ngay ngắn, gạch tráng men tường có chút ố vàng, ở góc phòng lộ ra ống dẫn nước, đều có thể thấy được nhà này cũ kỹ lắm rồi.

      Đồng Nhan giúp Cách Lạp bật nước xong dùng tay thử nước. Cách Lạp tay cầm bàn chải đánh răng, tay cầm tuýp kem đánh răng, gạt nắp tuýp kem. Bởi vì thời tiết lạnh nên kem đánh răng có phần ứ đọng cho nên rất khó bóp ra, Cách Lạp cố sức bóp kem đánh răng ra.

      Đồng Nhan tiếp lấy tuýp kem đánh răng trong tay Cách Lạp, đặt ngâm trong nước nóng chút sau đó giúp nó bóp ra, đưa cho nó , cười
      "Rửa mặt xong liền ngủ sớm "

      Cách Lạp vốn trầm mặc liền ngẩng đầu với Đồng Nhan
      "Con ngủ được..."

      Đồng Nhan cười sờ đầu Cách Lạp
      "Con ngủ được, trước khi ngủ đọc sách chút như vậy dễ ngủ hơn"

      Mặt Cách Lạp tái sau đó bắt đầu đánh răng.

      -

      Đồng Nhan từ cửa phòng tắm ra, bầu khí bên ngoài có chút tự nhiên, giống như miếng băng mỏng, đợi ra miếng băng mỏng bắt đầu tan vỡ, dường như vẫn còn nghe thấy thanh của nước chảy.

      Trình Mai Mai từ trong tủ ít trái cây đặt bàn, với Tần Nhiên
      " ngại, trong nhà có đồ ăn ngon, nếu Tần tổng chê ăn chút hoa quả ..."

      Trác Chính Dương đứng bên than vãn
      "Mai Mai, thiên vị, mỗi lần tôi tới ngay cả chén nước cũng thèm mời ..."

      Trình Mai Mai cười với Trác Chính Dương, cười đến mức sáng lạn
      "Chúng ta phải người nhà sao, khách sáo làm gì, Tần tổng là khách, khách đến được bất lịch "

      Trác Chính Dương cũng cười, liên tục gật đầu, với Tần Nhiên
      "Tần Nhiên cũng đừng khách sáo với chúng tôi nhé, ăn nhiều chút..."

      Đồng Nhan đứng bên, nhìn Trình Mai Mai và Trác Chính Dương kẻ tung người hứng, mệt nhọc diễn trò, ngược lại vẫn sững sờ đứng bên lên tiếng.

      Sắc mặt Tần Nhiên càng lúc càng lạnh, nhưng khóe miệng vẫn cong lên
      " cần làm phiền"

      Trác Chính Dương bỗng nhiên dắt tay Đồng Nhan,
      " biết Tần tổng tìm Nhan Nhan nhà chúng tôi có việc gì?"

      Biểu cảm của Đồng Nhan bây giờ vô cùng hờ hững, phải trong lòng cảm giác gì mà là giờ biểu ra nổi.

      Mắt Tần Nhiên lạnh lẽo nhìn hai người, chợt cười
      "Chẳng qua tới đây bàn bạc vấn đề liên quan tới quyền nuôi dưỡng con cái mà thôi"

      xong, ánh mắt lướt qua và Trác Chính Dương, chuyển qua Cách Lạp mới từ phòng tắm ra
      "Có số việc thể kéo dài được nữa, vẫn là nhất định phải giải quyết, phải sao?"

      Sắc mặt Đồng Nhan thay đổi
      " chuyện này có gì tốt đẹp, Cách Lạp là con của tôi, lần trước tôi với , nó với chút quan hệ cũng có"

      Trác Chính Dương nhéo nhéo tay Đồng Nhan cái
      "Sao vẫn đổi được cách chuyện, Cách Lạp là con của chúng ta, là của chúng ta"
      nhấn mạnh hai chữ "chúng ta"

      Giọng Đồng Nhan có phần lạc nhưng có điều cố đè nén lại, cười tiếng với Trác Chính Dương
      "Haha..."

      Tần Nhiên lạnh lùng nhìn, tiếp tục
      "Mặc kệ ra sao, người nó là dòng máu của Tần gia, đứa bé này là của Tần gia, hơn nữa tôi có quyền lấy lại quyền nuôi nấng nó"

      Trác Chính Dương nhìn Tần Nhiên, sau đó khẽ cười tiếng
      "Tần tổng, có phải quên việc , trước đây muốn Nhan Nhan cũng liền muốn đứa trẻ trong bụng ấy, bây giờ ở đây những lời như vậy, phải khiến cho người ta khó hiểu sao? Hơn nữa cũng nghĩ thử xem bây giờ Cách Lạp có muốn nhận người cha này ?"

      Nét mặt Tần Nhiên trắng nhợt, có biểu tình gì, giọng đều đều
      "Cách Lạp có nhận tôi chuyện, nó có phải con tôi hay cũng là chuyện khác"

      "Chết tiệt! Tôi $#$^&@!"
      Trình Mai Mai đứng bên bộc phát
      "Tần Nhiên, con mẹ đúng là phải người, nếu đầu óc bã đậu phân biệt được quan hệ của và Nhan Nhan rốt cuộc thế nào, tôi có thể chứng minh cho xem, đừng quên, đơn ly hôn gửi cho Nhan Nhan tôi vẫn cầm, giấy trắng mực đen tên đó có thể chứng minh bây giờ và Nhan có bất cứ quan hệ nào, vì thế căn bản thể đưa Cách Lạp , dựa vào cái gì...."

      Trình Mai Mai càng càng xúc động mà Đồng Nhan càng lúc càng trầm mặc, khiến tay trong tay Trác Chính Dương cũng hơi run, tuyệt đối sợ hãi mà là tức giận!!!

      Trác Chính Dương bình tĩnh tăng thêm lực đạo nắm chặt tay Đồng Nhan
      "Tần Nhiên, dù cho Cách Lạp có phải là con của hay nhưng tôi muốn ràng điểm, chưa từng làm hết trách nhiệm của người cha, thể tùy tiện đưa nó "

      "Nếu như tôi muốn thử chút xem sao...."
      Tần Nhiên nhàn nhạt phun ra những lời này.

      "Chết tiệt"

      Trình Mai Mai tiến lên nắm cổ áo Tần Nhiên, hề giống thái độ lễ phép mà đối đãi với Tần Nhiên lúc nãy

      "Bà đây cho mà biết, mặc kệ muốn truy tố ra tòa hay là thủ đoạn hèn hạ nào đấy của , cũng thể đoạt được Cách Lạp, đúng là có lương tâm, dựa vào cái gì mà muốn đưa nó , chẳng nhẽ muốn nó phải rời xa mẹ ruột nó...Sau đó sống cùng mẹ ghẻ Tống Tử Khâm ? Haha....Tần Nhiên, cảm thấy thực đáng hận ư, 5 năm trước đem Nhan Nhan nhà chúng tôi ức hiếp đến nỗi chỉ còn lại nửa cái mạng, lẽ nào vẫn còn cảm thấy chưa đủ nên bây giờ muốn tới cướp đoạt nửa cái mạng còn lại......."

      "Mai Mai, đừng ...."
      Đồng Nhan đứng bên thản nhiên ngắt lời
      " có gì đáng , đối với ta có gì tốt đẹp mà ..."

      Trình Mai Mai để ý tới lời của Đồng Nhan, tay vẫn siết chặt cổ áo sơ mi của Tần Nhiên, tiếp tục
      "Tôi , Tần Nhiên rốt cuộc có trái tim hay , Nhan Nhan tử sát thiếu chút nữa là chết, ở đâu? Khi Nhan Nhan và Cách Lạp ở bên Mỹ sống vô cùng khó khăn, ở đâu hả?......Bây giờ lại vác mặt tới muốn con trai , .... *** có phải người hay hả............Da mặt dầy nhỉ..."

      Tần Nhiên coi như nghe thấy lời của Trình Mai Mai, nhìn Đồng Nhan, nét mặt có chút khó coi
      "Có lẽ hôm nay bàn bạc vấn đề này hợp, chờ khi rảnh rỗi chúng ta lại thương lượng lại vấn đề nuôi dưỡng Cách Lạp tốt"

      "Khỏi cần thương lượng"
      Giọng Trác Chính Dương cũng lạnh xuống
      "Cho dù thương lượng cũng vô ích, đoạt Cách Lạp được đâu, mà Cách Lạp cũng theo "

      xong gọi Đồng Cách Lạp đứng ở cửa
      "Cách Lạp, qua đây..."

      Cách Lạp liếc nhìn Đồng Nhan sau đó tới.

      Trác Chính Dương ôm lấy Cách Lạp, cười với nó
      "Chú này còn chưa hiểu , chú ấy họ Tần, con có thể gọi là chú Tần...."

      Con ngươi của Tần Nhiên co rút, đôi mắt bình tĩnh nhìn Cách Lạp.

      Mặt Cách Lạp lạnh lùng, sau đó đem đầu quay
      "Con muốn biết chú này......."

      biết bây giờ giọng Cách Lạp vẫn còn mang theo điệu của Mỹ hay là cố ý, khi nó đến chữ chú này, ràng dừng lúc.

      "Hahaa..."
      Trình Mai Mai chợt cười ra tiếng
      "Cách Lạp, quá tuyệt vời! Hổ dữ ăn thịt con..., phải là hổ dữ nhận ra con "

      xong, xoay người với Tần Nhiên
      "Tần tổng, cái này có được gọi là báo ứng hay ?? Ngay cả con trai ruột của cũng muốn nhận , dù tiếng chú cũng muốn gọi, chẳng nhẽ còn muốn cướp nó từ tay Nhan Nhan sao?"

      Đồng Nhan giơ tay đón lấy Cách Lạp từ trong tay Trác Chính Dương
      "Được rồi, Cách Lạp cần nghỉ ngơi"

      Sau đó ôm lấy nó vào trong phòng.

      "Mẹ............"
      Vào trong phòng Cách Lạp cẩn thận ngẩng đầu nhìn , sau đó lập tức tỏ ý là nó đứng ở trận doanh phe nào
      "Mẹ, ai có thể đem chúng ta chia lìa, người đàn ông kia cũng thể..."

      Đồng Nhan cười với Cách Lạp
      "Được rồi, ngủ sớm , mẹ sao, Cách Lạp cũng rời xa mẹ, bây giờ mẹ ra ngoài giải quyết số chuyện, con ở đây ngủ có được ?"

      Cách Lạp do dự chút, gật đầu cái, sau đó
      "Có thể đem Transformers Trác ba ba mua vào đây cho con ?"

      "Ừ"
      Đồng Nhan bế Cách Lạp lên giường , sau đó ra khỏi phòng lấy Transformers đưa vào cho Cách Lạp, trước khi giúp nó kéo chăn
      "Ngủ ngon, Cách Lạp..."

      "Mẹ nhanh giải quyết vấn đề rồi ngủ sớm nhé..."

      "Ừ..."

      "Haizz...."
      Cách Lạp bất chợt thở dài
      " Có điều cái đầu của mẹ đấu lại ông ta đâu, vẫn là nhờ Trác ba ba bảo vệ mẹ thôi"

      Đồng Nhan khẽ cười
      "Đúng là chỉ có con mới hiểu"

      Cách Lạp bĩu môi
      "Con cũng rất buồn bực nhé, vì sao mẹ lại ngốc như vậy, con lại thông minh như thế, gen biến dị lợi hại......."

      Đồng Nhan cười cười
      "Đó là gen biến dị này của con quá khác thường nha"

      Đồng Cách Lạp tỏ vẻ ủng hộ lời này của Đồng Nhan, muốn khoa môi múa mép với mẹ nữa, liền xua đuổi ra ngoài
      "Mẹ nhanh ra ngoài , mẹ xấu..."
      tart_trung, Mai Trinh, Min Cancel12 others thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @vulinh ghê ,tung ám khí đêm khuya ,nhưng ta lỡ trúng rồi ,kaka , lấy Tem nhá, cố đào hố tiếp nhá ,ủng tộ tinh thần
      =D
      vulinh thích bài này.

    4. angel ofdeath

      angel ofdeath New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      9
      Tại sao nam 9 k nàk Chính Dương chứ :mad: Ưc chế tần nhiên quá . Thank vulinh
      Phạm bòngvulinh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Trưa nắng nóng chán đời lại ngồi edit truyện cho các nàng đọc, dự là hôm nay có vài chương :rolleyes::rolleyes:, có vẻ ít nàng thích truyện này nhỉ buồn~ing ~.~

      Chương 17

      Edit Vũ Linh


      Đồng Nhan ra sau đó nhẽ nhàng đóng cửa phòng Cách Lạp lại, tầm mắt của đảo qua người Tần Nhiên, sắc mặt cực kỳ xấu, đứng ở trong căn phòng chật hẹp lộ ra vẻ hết sức đè nén, mà Trác Chính Dương cũng cực kỳ lãnh đạm, thấy Đồng Nhan ra còn chớp chớp mắt với .

      "Tần tổng sao chưa về, sợ Tống tiểu thư nhà đợi lâu sao?"
      Trình Mai Mai đột nhiên mở miệng thong thả , ánh mắt dường như liếc Tần Nhiên vài lần.

      Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên, giọng hờ hững
      " trở về , nên ầm ĩ ở đây, hôm nay mở miệng chuyện này tôi cũng làm , thể đem Cách Lạp , đời này rất nhiều chuyện phải muốn là có thể định đoạt được....Mà cũng cần trách Cách Lạp muốn nhận là ba, Cách Lạp tuy là trẻ con nhưng có số việc cũng hiểu . Thái độ bây giờ của làm cho nó cảm thấy bài xích....Huống hồ năm đó phải là từ bỏ trước sao? Những việc qua hãy buông tha , vì thế bây giờ nên ở đây làm loạn, là người cha ngoại trừ sinh ra nó làm được gì? Về phần con, trước kia nó cần , bây giờ cũng ...Cũng đòi hỏi bất cứ điều gì...."


      Đợi Đồng Nhan hết, cả người Tần Nhiên cũng trầm xuống, đường môi căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng. Mãi lâu sau, mở miệng
      "Đứa trẻ kia đúng là ngoài ý muốn, nhưng tôi chưa bao giờ bởi vì ngoài ý muốn mà đếm xỉa đến nó, tôi tới thăm con cùng những việc khác liên quan, chỉ bởi người nó chảy dòng máu của tôi, đây là thực thể thay đổi, phải người nào đó dùng mấy món đồ chơi trẻ con mà có thể phai nhạt "

      Giọng Tần Nhiên nhàn nhạt lộ ra vẻ lạnh lùng nhưng cũng coi .

      Sau khi Tần Nhiên xong liền rời , Đồng Nhan nhìn theo cánh cửa phòng vẫn chưa đóng, hơi ngẩn ra chút, sau đó xoay người cười cười với Trác Chính Dương
      " diễn trò xong, kết thúc công việc thôi..."

      Sắc mặt Trác Chính Dương hơi thay đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dạng ung dung như cũ, cợt nhả với Đồng Nhan
      "Nhan Nhan, em xem phải làm việc lâu như vậy, tiễn chút ..."

      Trình Mai Mai nhìn hai người họ, lưu lại câu
      "Dở hơi"

      Sau đó trở về phòng mình, Trình Mai Mai cũng muốn làm cái bóng đèn, phí điện lại được ưa thích.

      Đồng Nhan suy nghĩ chút, cầm lấy đèn pin để ghế salon, với Trác Chính Dương
      " thôi, Trác đại thiếu gia"

      Nét mặt Trác Chính Dương lên nụ cười thỏa mãn, sau đó xoay người trước.

      -

      Đồng Nhan sau lưng Trác Chính Dương, bật đèn pin chiếu sáng cầu thang, hai người đều gì, đoạn đường cầu thang chật hẹp, trước sau, ánh sáng của đèn pin phản chiếu xuống mặt đất phát sinh những vòng sáng, càng lộ ra vẻ yên tĩnh. Tiếng bước chân của hai người vang lên trong gian chật hẹp cũng là trước sau.

      "Nhan Nhan cần lo lắng"
      Trác Chính Dương bỗng nhiên mở miệng , những lời này suy nghĩ rất lâu, lâu rồi cảm thấy mệt mỏi như vậy, chuẩn bị rất lâu xem mình nên cái gì, nhưng rất nhiều lời muốn lại như xương cá chặn ngang cổ họng . Những lời Trình Mai Mai mắng Tần Nhiên rất đúng, nhưng mội câu kia cũng như nhưng cây kim, đâm tới trong đầu vậy, sau khi nghe xong cả người đều ê ẩm!!

      Cảm giác giống như làm tổn thương gân cốt, đau đớn đến nỗi ngay cả hít thở cũng là chuyện khó khăn.

      Đồng nhan hiểu Trác Chính Dương suy nghĩ điều gì
      " ra phải quá lo lắng...Yên tâm , em sao, nên nuông chiều em như thế"

      Trác Chính Dương khẽ cười, chỉ là bỗng nhiên bước nhanh hơn sau đó với Đồng Nhan
      " cần tiễn nữa, về ngủ sớm , chú ý nghỉ ngơi "

      "Vậy lái xe cẩn thận nhé"
      Đồng Nhan dừng bước, nhìn Trác Chính Dương biến mất ở cầu thang sau đó xoay người lên lầu.

      Bởi vì nháo loạn hồi tối nên Đồng Nhan cho rằng tối nay rất dễ ngủ, có lẽ thân thể mệt mỏi tâm trạng cũng mệt mỏi, còn hơi sức đâu suy nghĩ chuyện gì, cả người nằm giường, trực tiếp vào giấc ngủ.

      Hôm sau thức dậy, vẫn là bầu trời trong xanh, mùa đông vừa rồi thời tiết đều rất tốt, chắc liên quan tới trận tuyết rơi, bây giờ mỗi ngày đều là ánh nắng tươi sáng.

      Đồng Nhan đưa Cách Lạp đến trường tiểu học Hạnh Phúc liền lập tức chạy tới công ty, trong tay còn cầm túi quần áo trả cho Lý Mạt Lỵ.

      -

      Có rất nhiều trụ sở văn phòng của các công ty như Vĩ Đạt trong tòa nhà này, vì vậy thời điểm làm buổi sáng, thang máy vô cùng chật chội. Đồng Nhan bị chèn vào trong góc, thầm nín thở, biết người nào dạ dày tồi tệ, sáng sớm làm ô nhiễm môi trường.

      Thang máy dừng ở tầng 18, Đồng Nhan lập tức xông ra ngoài. tạt qua phòng nghiệp vụ, vừa vặn trông thấy Lý Mạt Lỵ ngồi ở bàn làm việc trang điểm, gõ cửa vào trong, để quần áo cùng đôi giầy lần trước mượn đặt ở bên, mở miệng
      "Cảm ơn lần trước cho tôi mượn quần áo cùng giầy"

      Lý Mạt Lỵ ngẩng đầu nhìn , đặt cái gương cầm trong tay sang bên
      "Có làm hỏng thứ gì ?"

      Đồng Nhan hơi sửng sốt chút sau đó nở nụ cười
      " có thể mở ra kiểm tra "

      Lý Mạt Lỵ khẽ nhếch khóe miệng
      " cần để ý, chẳng qua đùa với mà thôi"

      Đồng Nhan cười cười
      " hài hước"
      Dừng chút
      "Nếu có chuyện gì, tôi trước, gặp lại sau"

      "Tạm biệt..."
      Lý Mạt Lỵ cười với , đột nhiên
      "Nếu như quần áo bị hư, tôi có thể tìm bồi thường ?"

      Đồng Nhan khẽ cắn môi, xoay người cười
      "Đó là đương nhiên..."
      đến đây đưa mắt nhìn túi quần áo
      "Dù sao những thứ này cũng là hàng loại A, tôi biết cửa hàng chuyên kinh doanh đồ này, giá cả cũng rất ưu đãi..."

      Vì những lời này của Đồng Nhan, sắc mặt Lý Mạt Lỵ có chút khói coi, lúc định gì đó chợt có giọng cắt ngang.

      "Tiểu Nhan, hóa ra ở đây"

      Là giọng của Lương quản lý, Đồng Nhan quay đầu nhìn, Lương quản lý bỗng nhiên mở cửa phòng làm việc ra, đứng bên trong là Lương quản lý lúng túng cười cùng với sắc mặt tốt của Tần Nhiên.

      Buổi sáng khi Trình Mai Mai ăn vụng thức ăn, nhân tiện giúp xem hộ bói chòm sao, rằng hôm nay có vận đào hoa nhưng chứng minh, hôm nay phải có số đào hoa mà là đụng phải kẻ tiểu nhân, đụng phải thái tuế.( Thái tuế: chỉ bọn cường hào ác bá)

      Sáng ra liền đem kẻ tiểu nhân cùng thái tuế đều mạo phạm.

      "Đồng Nhan trả quần áo lần trước mượn cho tôi ý mà"
      Lý Mạt Lỵ giải thích với Lương quản lý, xong, cười với Tần Nhiên, nụ cười mềm mại đáng làm xương cốt mềm nhũn.

      "Nếu có chuyện gì , tôi trước"
      Đồng Nhan với Lương quản lý.

      "Tiểu Nhan, tiễn Tần tổng "
      Lương quản lý suy nghĩ chút, sau đó mặt mũi tươi cười với Đồng Nhan.

      Đồng Nhan ngẩng đầu, khóe miệng giật
      "Được...."
      Sau đó với Tần Nhiên
      "Tần tổng, xin mời"

      Tần Nhiên nhìn
      "Làm phiền Đồng tiểu thư"

      Lúc xuống thang máy cũng đông lắm, trong thang máy chỉ có và Tần Nhiên cùng với người dọn vệ sinh, tổng cộng có 3 người.

      Thang máy này thiết kế rất bí bách, bốn phía xung quanh đều là gương lớn, Đồng Nhan đứng ở góc trong thang máy, cảm thấy hình dáng của Tần Nhiên như xông về phía từ mọi phía, sắc mặt cũng có chút khó coi, mọi cử động rất của đều có thể đập vào mắt Tần Nhiên.

      Bầu khí trầm mặc khiến cho cảm thấy hít thở thôi cũng là chuyện khó.

      "Ting toong" tiếng, thang máy cuối cùng xuống tầng thấp nhất, bên ngoài chật ních người đợi thang máy, Đồng Nhan chen lấn ra ngoài, sau đó đứng bên Tần Nhiên
      "Thời gian là vàng bạc, tôi tiễn tới đây, tạm biệt Tần tổng..."

      Tần Nhiên nhìn , phát tầm mắt của dính thang máy, trong lòng dâng lên hồi khó chịu
      "Nếu phải làm việc, càn làm bộ dáng này"

      Đồng Nhan cười
      "Tiễn Tần tổng cũng là công việc của tôi"

      Tần Nhiên hừ lạnh tiếng, gì. Đồng thời thang máy cũng đóng cửa lên, trong lòng Đồng Nhan thầm ai oán, có lẽ lại phải chờ rất lâu.

      "Chúng ta chuyện chút ..."
      Tần Nhiên mở miệng
      "Vấn đề liên quan đến Cách Lạp"

      "Tôi rồi, vấn đề này có gì phải "

      " thể"
      Giọng Tần Nhiên lạnh xuống, bỗng nhiên nắm cổ tay , lôi kéo ra ngoài.

      Bởi vì trong đại sảnh người qua lại tới lui, Đồng Nhan thở gấp cũng tiện thể ra bên ngoài, chỉ có thể nhắm mắt theo sát bước chân của Tần Nhiên.

      bị Tần Nhiên kéo đến bên cạnh xe của , Đồng Nhan dùng hết lực hất tay ra
      "Làm loạn đủ chưa?"

      Sắc mặt của Tần Nhiên vẫn như cũ
      "Nếu muốn ở chỗ này tranh chấp, có thể lên xe"

      Đồng Nhan cười khẩy
      " có thể ấu trĩ hơn nữa "

      Tần Nhiên cười nhạt
      "Tôi chỉ hy vọng giải quyết vấn đề giữa hai chúng ta nhanh chút"
      Sau đó mở cửa xe ra.

      Đồng Nhan đành ngồi lên xe. Bên trong xe mở điều hòa, tuy vậy Đồng Nhan vẫn cảm thấy hơi lạnh. Sau khi về nước, đây là lần đầu tiên ngồi lên xe Tần Nhiên, trang bị của xe rất tốt, lớp ghế da bên trong sang trọng lại dễ chịu nhưng Đồng Nhan rảnh rỗi để ý, tầm mắt dừng cái gối ở phía sau.

      Tần Nhiên nhìn cái, sắc mặt hơi mất tự nhiên, có điều rất nhanh khôi phục, nhàn nhạt giải thích
      "Là Trình Mai Mai đưa tới"

      Đồng Nhan nhớ rằng cái gối ôm thêu hình chữ thập này do và Trình Mai Mai mua phố sau tháng kết hôn của và Tần Nhiên, tuy khi đó là phụ nữ có chồng nhưng vẫn được xếp vào hàng ngũ thiếu nữ, muốn thêu cho Tần Nhiên cái gối chữ thập , còn xấu xa muốn cho kinh ngạc.....

      Cho nên chiếc gối chữ thập này là do dành thời gian trốn ở nhà Trình Mai Mai lén lút thêu, mà Trình Mai Mai đối với là bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, giảng đạo
      "Đàn ông bị coi là loài động vật máu lạnh, tuyệt đối thể nuông chiều, cậu đối với ta càng tốt, ta càng biết quý trọng cậu, vì thế đàn ông phải dùng để thương mà là dùng để sai bảo"

      Mà chuyện sau này thực bị Trình Mai Mai miệng quạ trúng, chiếc gối chữ thập này thêu còn chưa xong, bị Tần Nhiên đâm dao sau lưng, sạch nhanh gọn.

      Chẳng qua lại ngờ tới Trình Mai Mai lại đưa chiếc gối này cho Tần Nhiên. Đồng Nhan phục hồi tinh thần, thản nhiên
      " giữ lại sợ Tống tiểu thư thấy sao?"

      Vẻ mặt Tần Nhiên cứng đờ, sau đó chợt cười nhạt
      " sao, Tử Khâm để bụng"


      tart_trung, Mai Trinh, Min Cancel12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :