1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Cuối cùng cuộc được đọc lại rồi :v:v:v

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 32
      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Trần Hi, làm sao bây giờ?”

      Tiểu Khúc bị dọa tới khóc luôn.

      là đừng có cố tìm đường chết, với nó bao nhiêu lần, thế mà lại thành gió thoảng bên tai thằng em họ.

      Nếu trước đó có Bút Tiên, tiểu Khúc cũng quá tin tưởng rằng đời này có ma quỷ, còn cảm thấy Bút Tiên, hung trạch gì đó rất kích thích, chơi ngầu biết bao, còn có thể đem ra khoe khoang trước mặt bạn bè. Nhưng từ ngày hiểu thêm về Bút Tiên kia, tiểu Khúc chỉ mong đời này mình đừng bao giờ làm chuyện ngu như vậy nữa.

      ngờ, kẻ ngu chỉ có mỗi mình, giờ lại lòi thêm thằng em họ thích tìm chết. Tiểu Khúc thực hết cách rồi, chuyện này làm bạn biết nên làm gì bây giờ, cầm tay Trần Hi mà như cầm cọng rơm cứu mạng, khẩn trương : “Trần Hi, cậu giúp nó mà. Tớ tin cậu.” Bắt đầu từ ngày đó, bạn vô cùng tin tưởng Trần học bá.

      Lòng Trần học bá mệt mỏi biết bao.

      xoa xoa mắt mình, có chút uất ức, thầm : “Là tự cậu ấy muốn vào mà.”

      “Hả?”

      “Người ta ở đó yên lành, cũng muốn làm hại tới người sống, sao bọn họ lại muốn tìm ấy chứ?” Trần Hi cảm thấy mấy người có tiền đều quá đáng, quỷ chết lần còn chịu tha cho người ta, ngày nào cũng tổ chức thành đoàn tới làm phiền người ta, nghe còn muốn live stream nữa...Quá đáng, hèn gì nhóm quỷ kia bị ép cho hai phải theo chân bọn họ đồng quy vu tận.

      nhàng thở ra hơi, thấy tiểu Khúc sắp khóc rồi, nghĩ lại cậu ấy mang cho mình đồ ăn ngon, do dự chút, , “Cậu có thể gọi lại cho em họ của cậu ?”

      “Để tớ thử.” Thầy Trần Hi đồng ý hỗ trợ, mắt tiểu Khúc sáng lên, vội vàng gọi lại, điện thoại vang lên lúc lâu mới thông được, truyền tới giọng người thiếu niên có chút kiên nhẫn.

      “Chị, lại sao thế!”

      “Còn làm gì nữa! Mau chạy ra ngoài nhanh!” Tiểu Khúc dậm chân giục.

      “Bọn em rất an toàn, chỗ này rất yên tĩnh, chị phải lo lắng đâu.” Giọng thiếu niên rất bình tĩnh, hiển nhiên hề gặp phải nguy hiểm gì, bật loa ngoài điện thoại cũng nghe thấy tiếng hét thất thanh nào, yên tĩnh vô cùng, tiểu Khúc hơi ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía Trần Hi cái, lại thấy Trần Hi vốn đứng cạnh mình im lặng nghe được lúc, đột nhiên nhàng : “Tôi là Hi Hi.”

      vừa dứt lời, điện thoại bị ngắt đột ngột, lúc này tiểu Khúc liều mạng gọi lại, nhưng trong tiếng thoại là thanh thông báo thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Tiểu Khúc cực kỳ kinh ngạc, thấy Trần Hi hơi do dự, hỏi bạn: “Em họ cậu có phải rất tuấn tú ?”

      “Hở?”

      “Cấp bậc hoa mỹ nam à?” Trần Hi hỏi tiếp.

      Tiểu Khúc nghĩ tới thằng em họ có đôi mắt phượng, khuôn mặt trắng nõn nhắn, chần chờ rồi gật đầu. (độ này đu đam mỹ nên tự nhiên nhớ tới mấy bạn thụ trong truyện)

      “Sao cậu lại biết?”

      Trần Hi muốn lại thôi, chỉ lắc đầu : “Tớ muốn xin nghỉ.”

      hiếm khi muốn xin nghỉ học, cái này đối với con học bá đúng là rất bất thường, trái tim tiểu Khúc bị dọa muốn nứt luôn, chạy theo ra ngoài lớp, sợ hãi hỏi Trần Hi: “Tưởng Dịch cũng tốt lắm, tớ nghe ý nó rồi, căn nhà kia rất bình thường...” Có thể khiến Trần Hi nghiêm túc như thế, chẳng lẽ đụng phải lệ quỷ rồi?

      bạn mới được nửa, Trần Hi đột nhiên quay đầu lại nhìn bạn cái, dường như do dự, rồi lại như muốn châm chước, cụp mắt : “Người chuyện với cậu phải là em họ.” chỉ đơn giản đúng câu, tiểu Khúc vẫn chưa phản ứng kịp, đợi đến lúc load xong cái não mới hiểu Trần Hi gì, lập tức như có chậu nước lạnh dội từ xuống, lạnh thấu tim.

      Dù giờ là lúc trời ấm áp, nhưng răng tiểu Khúc giờ va lạch cạch với nhau.

      “Cậu cậu cậu, cậu người nhận điện thoại phải em họ tớ? Nhưng đó ràng là giọng nó mà?”

      Trần Hi nhìn bạn bằng ánh mắt ngạc nhiên.

      đâu có con quỷ nào muốn làm hại họ đâu.” nhàng .

      “Nhưng mà cậu...”

      ấy chỉ muốn để các cậu gọi thầy trừ tà tới diệt mình thôi, có cái gì đúng à?” khi hung trạch gây ra hoang mang, kẻ có tiền như tiểu Khúc nhất định mời thầy trừ tà tới để đuổi quỷ, nhưng chuyện này đối với con quỷ trấn trạch thường ngày an phận ở trong hung trạch là bất công tới độ nào.

      Thấy tiểu Khúc hoảng sợ nhìn mình, Trần Hi nghiêm túc : “Cậu phải nhớ kỹ, là em cậu trêu chọc ấy trước, ấy làm gì sai cả.” Bộ dạng nghiêm túc này của làm tiểu Khúc có hơi áy náy, cảm thấy mình đúng là nên xin lỗi người ta, những trạch quỷ yên tĩnh ấy, nhưng khi nghĩ tới em họ, bạn vẫn hơi do dự, giọng hỏi: “Tưởng Dịch liệu có bị thương gì ?”

      đâu.” Trần Hi chém đinh chặt sắt.

      “Vậy sao cậu lại vội vã xin nghỉ để cứu em họ tớ.” Tiểu Khúc vội vàng hỏi.

      Hơi khựng lại, bạn chợt nhớ tới vấn đề của Trần Hi, có phần do dự.

      Hay là Trần học bá yên thầm thằng em mình?

      “Em họ cậu có khả năng live stream, cái này có phần quá đáng rồi.” Trần Hi đứng trước cửa văn phòng giáo viên chủ nhiệm, ngừng trong chốc lát rồi quay đầu nhàng với tiểu Khúc: “Live stream gặp quỷ...Cậu có nghĩ tới tâm trạng của quỷ lúc đó ra sao ?” Nếu đó là người sống gọi là gì? Gọi là xâm phạm quyền riêng tư đúng ?

      Trần Hi thấy tiểu Khúc nhìn mình sợ ngây người, : “Cậu biết ấy tốt thế nào đâu.” Khi mất người thân, đơn lẻ bóng, là con quỷ ở trong căn nhà kia lải nhải mãi bên tai , cùng sinh long hoạt hổ cãi nhau, đừng sống mơ màng, để biết rằng, mình vẫn còn có bạn bè.

      Tuy rằng người bạn này thể gặp người.

      “Cậu cậu là vì con quỷ kia?” Tiểu Khúc dám tin tưởng hỏi thử.

      Trần Hi mím môi, gì, quay người gõ cửa phòng giáo viên, bước vào trong.

      Lớp mà học là lớp giỏi nhất trong trường mà cũng là lớp tệ nhất trong trường, mười cái tên đứng đầu đều thuộc lớp này, đây vốn là chuyện khiến giáo viên vui mừng. Nhưng chuyện khiến giáo viên chủ nhiệm tấm tắc tiếc nuối là mười cái tên đếm ngược từ dưới lên cũng trà trộn vào đây luôn. Ngày hôm đó...Nửa lớp đều là học bá, nửa lớp còn lại thôi đừng nữa, lấy tiểu Khúc với Trần Mỹ Mỹ dẫn đầu, đúng là kéo thấp điểm số trung bình của cái lớp này xuống mà...

      Tiểu Khúc tránh sau cửa phòng giáo viên, rụt rụt cổ dám thò chân chó vào.

      Tuy là bạn là con nhà giàu, ở bên ngoài được xưng tiếng đại tiểu thư, nhưng ở chỗ như cấp ba Thừa Đức...Dám trái ý giáo viên chủ nhiệm, có là đại tiểu thư cũng phải chết!

      Chủ nhiệm lớp năm ba là người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, tuổi , danh hiệu bên người cũng thấp, nào là danh hiệu giáo viên ưu tú toàn quốc, người đầu châm lửa cho ngành học toàn tỉnh, tinh tinh a, người bình thường thể trêu nổi đâu.

      Lúc tiểu Khúc vừa mới lên cấp ba còn từng muốn tạo phản, ai biết giáo Vương chủ nhiệm lớp này chính là để trị nhưng kẻ bất phục, chỉ mất ba ngày tiểu Khúc phủ phục dưới chân lão thái thái này rồi. bạn cũng cảm thấy mất mặt, dù sao Khương Noãn đường đường là giáo bá cũng dám đối đầu với giáo Vương này, hơn nữa Vương lại rất kiên nhẫn với đám học tệ như bọn họ.

      Chỉ cần đừng kéo tiểu tâm can của bà xuống nước, còn lại lão thái thái mặc kệ.

      Vừa hay, Trần Hi chính là tiểu bảo bối, tiểu tâm can của lão thái thái này.

      Ngoan ngoãn, mềm mại, còn nỗ lực học tập chút lười biếng, bé như thế làm lão thái thái quý thôi.

      thời gian trước, Trần Hi suốt ngày xin nghỉ, công khai trốn học, vậy mà Vương còn mình dạy bổ túc cho Trần Hi bài học lớp, tiểu Khúc có lần nhìn trộm, thấy Trần Hi trốn trong phòng của Vương ăn cơm hộp...Cái này làm cho tiểu Khúc thấy ghen ghét...Cũng đừng trách trước đó nhóm bọn họ ưa Trần học bá, là do giáo viên chủ nhiệm trường này có mắt nhìn, còn bất công đó có được ?

      Vương.” Trần Hi hề biết sau lưng mình có tiểu Khúc yên lặng oán thầm, có chút bất an tới trước mặt giáo viên chủ nhiệm.

      Lúc nãy vị giáo viên già soạn bài, bà mặc cái áo len hơi cũ, ngồi cạnh cửa sổ, đeo cặp kính viễn đọc sách. Nghe thấy tiếng Trần Hi, bà ngầng đầu lên, thấy Trần Hi đỏ mặt, nhút nhát sợ sệt tới, gương mặt có vài nếp nhăn lên nụ cười ôn hòa, hỏi : “Trần Hi, tìm có việc gì à?”

      Bà vừa kêu Trần Hi tới gần, vừa kéo ngăn kéo bên dưới, từ bên trong lấy ra gói kẹp được đóng gói rất đẹp nhét vào cái tay mềm mại của Trần Hi, cười , “Học sinh cũ gửi từ nước ngoài về, ngọt quá, chắc mấy bé như em thích ăn hơn.”

      Bà đối xử với Trần Hi rất ôn hòa, còn quan tâm hỏi han: “Gần đây cuộc sống có chuyện gì khó khăn ?”

      có ạ.” Trần Hi có chút ngại ngùng cúi đầu, nắm chặt gói kẹo trong tay.

      nhìn qua có vẻ hơi khẩn trương, Vương khỏi bật cười, lại từ trong ngăn kéo lấy thêm viên kẹo, bóc vỏ, là viên kẹo sữa trắng trẻo, đưa cho Trần Hi.

      “Nhanh ăn , ăn xong rồi học.” Bà đúng là rất thiên vị Trần Hi, bởi vì Trần Hi từ lúc lên cấp ba có thói hư tật xấu gì.

      Vương dẫn theo Trần Hi ba năm, ba năm này ngày nào Trần Hi cũng chỉ mặc đồng phục, đua đòi, cũng bất hòa với người khác tạo thành xung đột, ngoan ngoãn nghe lời giáo viên, lặng lẽ tạo ra thành tích xuất sắc, khoe khoang, khinh thường người khác, có bạn học hỏi bài , Trần Hi từ chối, rất có kiên nhẫn giảng cho tới khi bạn học hiểu mới thôi.

      con người xuất thân bần hàn, ở trong bầu khí hoa lệ ở cấp ba Thừa Đức này lại vẫn giữ nguyên vẻ ban đầu, Vương đương nhiên rất thích.

      Nghĩ tới biến cố xảy ra người Trần Hi, Vương thở dài trong lòng.

      Vương, em, em muốn xin nghỉ ạ.”

      “Xin nghỉ?” Làm chủ nhiệm lớp, Vương trước đó cho Trần Hi nghỉ phép nhiều lần, nhưng đó là do ông ngoại Trần Hi bị bệnh, ông lão ấy chỉ có mỗi Trần Hi là cháu , ai chăm sóc.

      Giờ Trần Hi chỉ còn mình, cũng năm cuối rồi, Vương nhíu mày, thấy vô cùng hồi hộp, nhàng hỏi: “Là chuyện rất quan trọng à?” Bà vốn dĩ chỉ phụ trách việc học tập của học sinh, nên quan tâm vào cuộc sống gia đình, nhưng thấy Trần Hi cứ lo lắng bất an, bà im lặng lúc rồi mở miệng: “Trần Hi, biết gần đây em phải vội làm thêm. Nếu cuộc sống có gì khó khăn, chỗ ...”

      “Cuộc sống em gặp khó khăn gì cả.” Trần Hi lắc đầu, khom lưng với Vương, giọng , “ chăm sóc em rất nhiều rồi. Em muốn xin nghỉ là vì bạn của em.” Sau khi câu này, hình như bỏ được gánh nặng trong lòng. Vương xuyên qua kính viễn nhìn lát, lúc này mới gật đầu , “ tin em.”

      Trần Hi phải là đứa bé học dở hay trốn học, bà tin tưởng Trần Hi nhất định có chuyện khó xử nào đó.
      Alice Huynh, A fang, Lee Đỗ16 others thích bài này.

    3. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Từ sau khi cũng hoạt động lại, bận quá giờ vào dc đọc hẳn mấy chương.
      Lần này là Trần Hi đến nhà tầng 3 mà trc mua hạt dưa cho ý phải ko nhỉ

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 33

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Bà cười cười, đứng dậy vuốt đầu Trần Hi : “ . Nhưng mà nghỉ phép nghỉ, việc học được lơ là đâu đấy. Còn hai tuần nữa là tới kỳ thi tháng, em được thả lỏng quá.”

      “Em biết rồi ạ.” Trần Hi giọng , rồi nghiêng đầu hỏi: “ vẫn giữ bùa bình an chứ?” chớp chớp mắt to, Vương cười cái, gật đầu trấn an , “Vẫn giữ.” học trò thần bí đưa cho mình tấm bùa bình an, tuy là Vương quá tin vào thứ này, nhưng đây là tấm lòng của bé, cho dù linh, bà vẫn mang theo bên cạnh, làm cho bé thất vọng. Thấy Trần Hi nở nụ cười thỏa mãn, bà còn lôi lá bùa từ trong túi áo ra cho xem, cười tủm tỉm hỏi: “Em xem này, có phải ngày nào cũng mang theo bên người .”

      nhất định phải cầm theo bên cạnh đấy.” Trần Hi nghiêm túc .

      biết rồi. bé này đúng là.” Tâm trạng Vương được Trần Hi dỗ trở nên tốt hơn, cười bảo về .

      Trần Hi bước tới cửa, thấy tiểu Khúc cắn góc áo, vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn mình.

      “Sao Vương đối tốt với cậu thế.”

      “Bởi vì tớ luôn gặp được người tốt.” Đa phần giáo viên ở cấp ba Thừa Đức đều khá tốt, nhưng mà vẫn có mấy kẻ chẳng ra gì, cả ngày chỉ biết lấy lòng mấy phú nhị đại kia, quay lưng lại bắt nạt mấy học sinh gia cảnh tốt, chuyện này Trần Hi biết hết. còn từng thấy giáo trẻ tuổi, ràng biết nữ sinh bị bắt nạt kia phải chịu oan ức, lại làm như thấy, còn phê bình ngược lại nữ sinh kia là cố ý vu oan giá họa, cuối cùng vẫn là giáo viên chủ nhiệm giục ngựa ra trận, cầu mấy tên phú nhị đại kia lăn tìm phụ huynh, thuận tiện ghi tội luôn, hơn nữa còn kiểm tra lại giáo kia.

      Nhưng Trần Hi cũng biết, ở nơi mà chủ nhiệm lớp phát , vẫn có người làm chuyện đáng ghét.

      phải là loại bắt nạt trắng trợn, mà là thái độ ảnh hưởng đến học sinh.

      “...Cái bùa bình an của Vương, là tặng à?” Tiểu Khúc lại gần hỏi.

      “Đúng vậy.” Trần Hi gật mạnh đầu, còn rất quý trọng để kẹo vào túi áo. Đôi mắt to tròn mở to, trong miệng còn lưu lại mùi kẹo sữa. Tiểu Khúc lúc trước đối với loại kẹo nhập khẩu tính là đắt đỏ này hứng tý nào, giờ lại ghen tỵ đến đỏ cả mắt, đôi mắt trông mong nhìn Trần Hi lúc, thấy Trần Hi quay sang nhìn mình, khụ tiếng , “Tớ ngờ Vương còn cho cậu kẹo. Giống như bạn bè vậy.” bạn tỏ vẻ thờ ơ, Trần Hi lại chớp chớp mắt hỏi: “Cậu muốn ăn à?”

      “Ai, ai muốn chứ. Tớ, tớ toàn ăn đồ đắt tiền thôi!”

      “Hai tuần nữa là tới kỳ thi tháng, nếu như cậu có thể tiến bộ, tớ cho cậu kẹo.” Trần Hi nghiêm túc .

      “Tiến bộ?”

      “Ít nhất nằm trong mười cái tên đếm ngược từ dưới lên.” Trong top 10 đếm ngược từ dưới lên, tiểu Khúc luôn quang vinh chiếm cứ vị trí, suốt ba năm liền, vô cùng kiên định, cái vị trí thứ hai đếm ngược ấy ai có thể cướp được từ tay tiểu Khúc... Trần Hi thấy tiểu Khúc ngậm máu nhìn mình, tiếp tục , “Bắt đầu từ mai, chúng ta cùng học tập tiến bộ. Bọn mình là bạn bè, mấy cậu cho tớ đồ ăn, tớ giúp đỡ các cậu học tập.” gương mặt trắng trẻo của chẳng có chút ý gì là giỡn, tiểu Khúc nghe xong gần như muốn nôn ra máu, run run rẩy rẩy hỏi: “Bạn bè gì đó... được hiểu theo kiểu đấy à?” (, bạn bè là cùng nhau sa đọa)

      “Đúng vậy.” Trần Hi gật đầu nhiệt tình.

      Bạn bè mà học giỏi như nhau phải bạn bè tốt.

      Ngay giây phút này, tiểu Khúc cuối cùng cũng hiểu thấu cảm giác đau khổ khi Trần Mỹ khi đối mặt với Trần Hi.

      “Trần Hi à, tớ muốn...” Cứ cho tớ vui vẻ đứng vững ở vị trí áp chót kia có được vậy? Dù sao cũng đâu phải là chốt bảng đâu, ra miễn cưỡng cũng mất mặt lắm mà. bạn còn muốn năn nỉ Trần học bá đáng sợ thêm chút, thấy Trần Hi lắc đầu, Khương Noãn và Trần Mỹ Mỹ đúng lúc tới. Khương Noãn quăng cho tiểu Khúc cái nhìn de dọa, nàng lúc này mới nhíu mày : “Xin được rồi à?” Trần Hi gật đầu, nàng , “Chúng ta chung .” Mình thể để Trần Hi ở bên ngoài gặp phải chuyện gì.

      Hung trạch gì đó...Dựa vào cái gì mà thằng em họ của tiểu Khúc thích tìm đường chết còn làm liên lụy đến Trần Hi chứ?

      Hôm qua, sau khi Trần Hi về nhà, Khương tổng và Khương phu nhân còn ân cần dạy bảo nàng phải chăm sóc Trần Hi, nếu Trần Hi lỡ gặp phải chuyện gì, chắc Khương giáo bá bị mẹ đánh gãy chân mất.

      “Nhưng cậu chưa xin nghỉ.” Trần Hi thẳng.

      Bộ dạng rất chính nghĩa, Khương Noãn bị nghẹn chết mất, khóe miệng co giật nhìn cái ngốc này.

      “Trần Hi, đại tỷ với bọn tớ trốn học đâu cần xin nghỉ làm gì.” Đâu phải ai cũng ngoan ngoãn như Trần Hi đâu? Trần Mỹ Mỹ gãi gãi mái tóc vàng đẹp đẽ của mình, lại gần thầm với Trần Hi, “Chuyện xin nghỉ chỉ có mấy đứa con ngoan ngoãn mới làm.” bạn còn muốn tỏ vẻ hài hước cười cái, thấy Trần Hi nhìn mình chằm chằm, ngơ ngác , “ xin phép là đúng.” Trước kia cũng quá thân thiết với Khương Noãn, tuy là đôi khi Khương Noãn cũng trốn học, nhưng hề biết rằng Khương Noãn xin phép. Sao lại có thể như thế được? Trần Hi im lặng , khóe miệng run rẩy, nắm chặt góc áo Khương Noãn, giọng , “Xin phép là thể tôn trọng với Vương. Cậu phải xin nghỉ.”

      nhìn Khương Noãn đầy tội nghiệp.

      Khương giáo bá muốn đập ghê.

      xin phép.” nàng mặt mày trầm, mang theo Trần Mỹ Mỹ và tiểu Khúc đầy tuyệt vọng vào văn phòng, lát sau bước ra, đầy mỏi mệt.

      Đối mặt với giáo viên chủ nhiệm còn mệt vật vờ hơn so với đánh nhau.

      “Xin được rồi, thôi.” Khương Noãn mặt mày tái nhợt dẫn theo Trần Hi cùng ra khỏi trường, trước đó xe của Tưởng gia nhận được tin tức, nên chờ ở ngoài cổng trường, mấy nữ sinh cùng ngồi lên xe. Trần Hi thấy tiểu Khúc hoảng hốt gọi điện thoại, có lòng tốt khuyên nhủ, “Cậu gọi được đâu. Hơn nữa cậu ấy live stream thành công được đâu, với cả cậu ấy cũng gặp nguy hiểm nên đừng lo lắng.” có lòng an ủi tiểu Khúc vài câu, Khương Noãn theo bản năng nhìn cái, nhíu mày, luôn cảm thấy chỗ đường Hòe An có liên hệ với Trần Hi, nhưng khi nghĩ tới chuyện hôm qua Khương tổng , đột nhiên bảo: “Khu phố nhà cậu có khả năng bị dỡ bỏ, việc này cậu biết ?”

      “Dỡ bỏ?” Trần Hi lập tức ngẩng đầu hỏi.

      “Tôi nghe bố mình , hình như chính phủ lựa chọn nhà đầu tư, tiến hành đấu thầu mảnh đất kia.” Khương Noãn tạm dừng, thấy Trần Hi nhìn mình đầy hoang mang, nghĩ tới tình cảnh tại của bạn mình, đột nhiên mở miệng khuyên, “Tôi biết lắm, bố tôi cũng quá nhiều, nhưng tôi cảm thấy cậu nên chủ động rời tốt hơn, dù là bồi thường bằng nhà ở hay là tiền mặt, đối với cậu đều có lợi.” Lúc Khương tổng ở nhà thích nhiều đến công việc, bởi vì ngày thường ông rất bận, chỉ muốn thoải mái khi ở cùng vợ và con, chẳng qua chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi.

      “Tớ muốn dọn .” Trần Hi cúi đầu, giọng .

      Nếu rời khỏi số 33 đường Hòe An, biết đâu mới là nhà của mình đây.

      Khương Noãn quay sang im lặng nhìn .

      “Bố tôi nhiều lắm, mảnh đất chỗ đường Hòe An đó rất lớn, có lẽ ông ấy còn có ý định khác.” Bí mật kinh doanh như này nàng muốn quá nhiều trước mặt bạn bè, chỉ hàm hồ cho Trần Hi, “ phải cậu rất thân với Lục tổng à? Cậu hỏi ta thử xem.” Tuy rằng hiểu sao Khương Noãn lại có phần ghét bỏ Lục Chinh, nhưng ta vẫn đáng tin cậy hơn Khương tổng nhiều, hôm qua Trần Hi có thể làm Lục Chinh đồng ý đưa mình về, có thể thấy quan hệ giữa hai người hẳn là tồi...Trần Hi cũng phải là người tùy tiện để đàn ông đưa về nhà. Trần Hi khựng lại, lắc đầu, giọng : “ được.”

      “Tại sao?”

      “Tớ muốn làm phiền Lục Chinh.” Trần Hi bối rối , “Tớ muốn vì mình mà làm ấy gặp thêm phiền toái.”

      thà như vậy, Khương Noãn rên nổi tiếng, cuối cùng xoa xoa khóe mắt.

      “Cậu đúng là khách sáo với ta đấy.” ra khách sáo chút cũng tốt, Khương giáo bá cảm thấy rất vừa lòng, nhưng mà nghĩ lại, vẫn phải , “Có điều tôi cảm thấy nếu như biết chuyện, chắc cũng cho cậu thôi, dù sao quan hệ giữa cậu với cũng đâu tệ.” nàng nghe Khương tổng rồi, Lục Chinh chưa từng tỏ vẻ thân sĩ đưa con người ta về nhà, chuyện tự nguyện đưa Trần Hi về nhà đúng là khai thiên tích địa luôn ấy có được ? Tuy là mình thích Lục Chinh, nhưng ta đối xử tốt với Trần Hi như vậy mình cũng thấy vui, thấy Trần Mỹ Mỹ và tiểu Khúc ngồi cạnh hóng hớt, nàng hừ tiếng thêm cái gì nữa.

      “Trần Hi, cậu biết Lục tổng tập đoàn Lục thị à?” Trần Mỹ Mỹ khiếp sợ hỏi.

      ấy là người tốt.” Trần Hi sờ sờ cái bụng của mình, lẩm bẩm.

      “Người tốt...” E là Trần học bá có hiểu nhẩm gì với hai chữ người tốt này...

      Trần Mỹ Mỹ lẫn tiểu Khúc co giựt khóe miệng, cảm thấy cái người mình nghĩ và người Trần Hi chắc phải cùng người rồi.

      Lục tổng...Trần đời này người có thể trợn mắt là người tốt...Chắc mù rồi...

      “Mấy cậu cảm thấy phải à?” Trần Hi nghiêng đầu tò mò hỏi.

      Lục Chinh tốt như thế, sao sắc mặt Trần Mỹ Mỹ và tiểu Khúc lại kỳ quái vậy nhỉ?

      ..., Lục tổng đúng là người tốt.” Trần Mỹ Mỹ giỏi nịnh nọt hơn, cứ như Lục tổng đứng trước mặt, dù sao nơi đây tai vách mạch rừng, ai biết bậy về Lục tổng liệu có bị vị đại lão này tiện đà trời lạnh rồi, cho Trần thị phá sản gì đó (1)... bạn cười giả lả, nhưng để lừa gạt Trần Hi như này là đủ rồi, Trần Hi lúc này mới cảm thấy suy nghĩ của mình được tán đồng, càng thêm kiên định tin tưởng Lục tổng là người tốt, dùng sức gật đầu , “Tớ biết mà!” vô cùng vui vẻ, Trần Mỹ Mỹ với tiểu Khúc lại tươi cười vặn vẹo. Mà lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, Lục Chinh dựa ghế, mặt lạnh tanh nghe trợ lý Trương báo cáo.

      “Chủ nhân chiếc xe kia tìm được rồi, vậy báo cánh sát . Giết người đền mạng.” Thấy trợ lý Trương còn điều gì thắc mắc, gật đầu nghe lệnh, Lục Chinh dừng lại, ánh mắt trầm ngâm nhìn trợ lý Trương khôn khéo kia.

      “Cậu có biện pháp gì... để bé bằng lòng tới ở nhà mình ?”

      (1) xuất phát từ câu mạng “Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản ”, ở đây Trần Mỹ Mỹ họ Trần nên được đổi thành Trần thị, bản gốc chỉ có bốn chữ thôi “Thiên lương Trần phá”.
      A fang, Lee Đỗ, kabi_ng0k8 others thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 34

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      người cường hãn toàn năng, sâu lường được như trợ lý Trương đây cũng biết sao lên lời.

      ta đẩy mắt kính gọng vàng, cảm thấy ông chủ nhà mình vướng phải tình tiết ngồi tù tới nơi rồi.

      “Lục tổng, tôi cũng biết.” ta cố gắng duy trì bĩnh tĩnh trả lời.

      Nếu có biện pháp nào hay dễ dàng lừa bé về nhà, trợ lý tiên sinh lương năm trăm vạn đâu đến nỗi giờ vẫn là con cẩu độc thân...Thanh niên?

      Đây là lừa trước khai sau đấy à?

      ta cảm thấy với mấy chuyện này, mình bất lực, nhưng vẫn có lòng kiến nghị với Lục Chinh: “Hay là ngài tham khảo Nhị thiếu chút xem?”

      Nhị thiếu Lục gia đào hoa biết bao đóa hoa đào nở, dù chàng ta chủ động cũng có vô số mỹ nữ tre già măng mọc tới gần, muốn chút gợi ý về mấy hỏi chàng hẳn dễ hơn.

      Thấy Lục Chinh đưa tay che khóe miệng gì, có vẻ suy ngẫm, trợ lý Trương hơi do dự mới nhàng : “Lục tổng, Nhị thiếu rạng sáng nay ngài ra khỏi nhà...” Nhưng Lục Chinh vẫn đúng giờ tới tập đoàn làm việc, vậy khoảng thời gian đó đâu?

      Trợ lý Trương dám suy đoán, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ đáng sợ nhảy ra.

      ta cảm thấy mình ngẫm ra cái gì rồi.

      có gì.” Lục Chinh cúi mắt nhìn điện thoại, ngón tay thon dài trượt qua trượt lại màn hình, nhíu máy rồi dừng lại.

      Vậy mà lại có số điện thoại của Trần Hi.

      Tiện tay vứt điện thoại lên bàn, hơi nâng cằm, lạnh lùng : “Tên tội phạm giết người kia! Nhất định phải đưa ra trước công lý.” Người tới tất nhiên là kẻ lái xe gây tai nạn kia.

      Tuy là Lục tổng lúc nào cũng rất chính nghĩa, gặp chuyện bất bình, lời hợp là gọi ngay công an, trợ lý Trương nhịn được, đành phải : “Lục tổng, chúng ta có chứng cứ chứng minh người này là kẻ lái xe gây tai nạn.” ta phái người dò hỏi thử, con phố kia phải nơi vô cùng đông đúc, video duy nhất ghi được là từ cửa hàng có trang bị hệ thống camera đơn giản, nhưng sau khi vụ tai nạn xảy ra lâu có người tới lấy đoạn ghi hình đó .

      Nếu có video chứng minh, dù có báo công an...

      “Xe đấy va chạm với tốc độ cao, nhất định để lại dấu vết. Các góc có khả năng vẫn còn giữ lại vết máu.” Lục Chinh nhìn tài liệu mà trợ lý Trương cung cấp, cười lạnh , “ đúng là vô pháp vô thiên!”

      Có thể mua được chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn này đương nhiên phải là phú nhị đại của tập đoàn giàu có, nhưng dù có tiền cũng đâu cần tuyệt tình như thế? Coi như xảy ra tại nạn xe cộ phải cố ý, nhưng vứt người bị hại thở thoi thóp lại đường, để ấy dần dần chết , còn mình nghênh ngang bỏ , cái này thể tha thứ được.

      Nhà này có quy mô sao, Lục Chinh vẫn quyết đấu với thế lực tà ác tới cùng.

      Dù gì nếu phải Trần Hi kéo Lục Cảnh phen, kẻ phải chết oan chính là đứa em của mình.

      Tưởng tượng tới cảnh Lục Cảnh thiếu chút nữa bị giết oan chỉ vì cùng mẫu xe, Lục Chinh lại nhớ tới bộ dạng lúc chết đẩy thảm thiết của nữ quỷ, híp mắt lại.

      giúp nữ quỷ xả nỗi hận này, Lục Cảnh chắc chắn còn bị liên lụy.

      Em trai chết hay là khiến tên vương bát đản kia tìm chết, đối với Lục Chinh mà quá dễ lựa chọn.

      “Tôi biết.” Trợ lý Trương khẽ gật đầu, thấy Lục Chinh cúi đầu gì thêm, suy nghĩ vẫn với Lục Chinh, “Lục tổng, hôm qua công ty nhận được thông báo, là từ số 30 trở đường Hòe An sắp tiến hành đấu thầu...Tập đoàn chúng ta có cần tham gia dự án đấu thầu này ?”

      ta nghiêm túc về chuyện công việc, lại thấy Lục Chinh đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Tiểu khu từ số 30 trở ?”

      Giọng bình tĩnh, sắc mặt lại có phần biến hóa kỳ dị, trợ lý Trương gật đầu rồi tiếp: “Trước mắt, tôi có nghe ngóng được tập đoàn Triệu thị muốn tham gia dự án đấu thầu này. Triệu thị dã tâm rất lớn, mảnh đất này còn lớn hơn đất của tập đoàn chúng ta, tập đoàn Triệu thị tìm kiếm nguồn vốn, hình như muốn nuốt hết sạch.”

      Người ta nhắc tới chính là vị Triệu phó tổng dã tâm bừng bừng kia...Vừa mới về mà muốn ngoạm miếng đất lớn như thế, sợ nghẹn à.

      Đương nhiên, mảnh đất này tốt nhất nên để lại cho Lục thị có phải tốt hơn ?

      “Triệu thị.” Lục Chinh cười lạnh tiếng, cũng để trong lòng, lạnh nhạt , “Tham dự đấu thầu, kêu bộ phận tiếp thị gửi cho tôi bản kế hoạch.” hơi dừng, nghĩ tới chuyện đêm qua, Trần Hi đứng trước tòa nhà, cười rộ lên, bộ dạng ngây thơ đơn thuần, rồi lại nhớ tới nghiêm túc đó là nhà , Lục Chinh nhíu mày, từ tốn bảo: “Mảnh đất này nhất định phải giành được.”

      Trước nay luôn lạnh lùng khôn khéo, nhưng lúc này trong giọng điệu lại thêm chút gì đó, trợ lý Trương banh mặt gật đầu, đáy mắt cũng lên nghiêm túc.

      Lục tổng nhà mình sợ là phải muốn đối đầu trực tiếp với Triệu thị.

      Rốt cuộc vị đại tiểu thư Triệu thị làm cái gì, để Lục tổng phải dựng lên tình tiết bức tử nhau như vậy.

      Phải biết rằng, có khi nào Lục tổng nghiêm túc với miếng đất như vậy đâu.

      Còn “nhất định phải giành được” nữa chứ...

      Hay là đại tiểu thư Triệu gia định bò lên giường ngài ấy?

      Trong lòng ta chậc chậc hai tiếng, đầu tiên là thắp ngọn nến cho đại tiểu thư Triệu gia kia, trợ lý Trương mặt vô cảm đẩy mắt kính, làm công dân tốt nhiệt tình báo cảnh sát, còn thuận tay đóng cửa văn phòng Lục tổng, còn phải dặn dò đội thi công di dời kia từ từ hãy phá bỏ tòa nhà số 15, để đến cuối rồi hẵng phá, giờ sửa lại lịch trình hôm nay của Lục Chinh nào.

      Nhưng ta ngờ tòa nhà số 15 hôm nay lại có người đại giá quang lâm, ra là Trần Hi, theo xe Khương gia nhanh chóng tới đường Hòe An. Ngay khi xe còn chưa tới đường Hòe An, Trần Hi lễ phép xin tài xế dừng xe trước, sau đó nhìn về siêu thị mini cách đó xa, quay lại nhìn tiểu Khúc.

      “Trần Hi?” Tiểu Khúc giờ hãi hùng khiếp vía, nơm nớp lo sợ hỏi , “Làm sao vậy?”

      “Mua hạt dưa.” Trần Hi vặn vẹo ngón tay, giọng , “Mua chút .”

      “Cậu muốn ăn hạt dưa à?” Tiểu Khúc vội vàng hỏi.

      Chẳng lẽ là muốn vừa bắt quỷ vừa cắn hạt dưa? Mấy vị kỳ nhân dị sĩ quả là tiêu sái đấy.

      “Làm cống phẩm thôi.” Trần Hi lắc đầu .

      Lời này tiểu Khúc vừa nghe liền hiểu ngay, cái gì ấy nhể... Đầu năm nay, cống phẩm rất là quan trọng, bạn vội vàng xuống xe vào siêu thị, bởi vì biết Trần Hi loại hạt dưa nào, vội vàng quét sạch tất cả các loại hạt dưa kệ hàng, ôm cái túi to về xe trước ánh mắt khiếp sợ của Trần Hi.

      Trần Hi bị cái túi hạt dưa căng đầy dọa cho sợ ngây người, nhìn tiểu Khúc nhiều tiền kia, ngơ ngác thầm , “Vị nguyên bản là được rồi.” Gì mà vị bơ, vị muối tiêu, còn vị quả mơ...Nhìn qua có vẻ rất ngon, tuy là Trần Hi chưa từng ăn, nhưng cảm thấy nhất định rất đắt.

      Trước kia từng tính mua vị bơ mang tới đường Hòe An, nhưng chỉ là lâu lâu mới mua, đa phần hay mua vị nguyên bản rẻ nhất.

      “Cậu thích là tốt rồi.” Tiểu Khúc tươi cười làm lành.

      Sao mình cứ thấy Trần học bá dùng ánh mắt kiểu “cậu lãng phí” nhìn mình nhỉ, quái lạ.

      Nhưng mà cảm giác quái lạ này cũng khiến bạn để trong lòng, bạn ôm túi cống phẩm to uỳnh oàng, mặc dù biết có công dụng gì nhưng ôm trong lòng vẫn thấy cực kỳ an tâm. Có điều bạn biết lúc này số 15 đường Hòe An loạn thành nồi cháo.

      thiếu niên mặt mày trắng bệch che chở ba đứa bạn sau lưng, bốn người ngồi co cụm lại nền đất đầy bụi bặm, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào cánh cửa.

      Trong đó có bé cố nén sợ hãi trong mắt, nơm nớp lo sợ hỏi thiếu niên kia: “Tưởng Dịch, giờ làm sao đây? Cửa lớn, cửa lớn sao lại tự đóng lại rồi?”

      Bọn họ vừa mới nhờ thợ khóa mở cửa, tiến vào hung trạch trong truyền thuyết này...

      Nghe số 15 đường Hòe An này thường hay sáng đèn cách kỳ lạ, sau đó hình như có người đứng bên cửa sổ nhìn ra xa. Bọn họ cảm thấy chỗ này rất gần, cho nên mới nghĩ tới chuyện live stream chơi đùa trong hung trạch.

      Bởi vì trong lòng cũng có chút sợ hãi nên bọn họ mới chọn ban ngày để , thậm chí nhóm bốn người, chính là vì có thể chăm sóc cho nhau.

      Nhưng từ lúc bắt đầu chuyện lệch hướng, đầu tiên lúc bọn họ ở hành lang, còn hứng thú bừng bừng khoe live stream rằng nhà này quá lớn, nhưng lại trống trải tới mức chỉ có hai sofa, giống như rất lâu có ai ở. Sau đó tín hiệu liền bị ngắt luôn, điện thoại của mọi người cũng rơi vào trạng thái mất tín hiệu.

      Thêm nữa là khi bọn họ vào căn nhà trống rỗng này vốn thấy yên tâm, cánh cửa mở rộng để bọn họ gặp phải thứ gì đáng sợ có thể lén chạy ra khỏi phòng hét lớn kêu cứu, thế nhưng cửa lớn gió thổi tự động đóng lại, bọn họ mất biết bao sức lực cũng mở ra được.

      Căn phòng này yên tĩnh đến kỳ lạ, cửa sổ cũng mở ra được, muốn gọi người tới cứu bên ngoài cũng nghe thấy, giống như bọn họ...Bị lập với gian bên ngoài bởi gian khác.

      Con thường nhát gan, hỏi xong giọng khóc thút thít.

      Thiếu niên tên Tưởng Dịch kia cũng lau mồ hôi lạnh trán, thấy bạn khóc, cậu im lặng, lục lọi trong túi, lôi ra tấm bùa bình an, nhét vào tay bạn.

      “Cầm.”

      “Đây là cái gì?” bé khóc lóc hỏi.

      “Chị tớ đứa cho, là rất hữu dụng.” Ai quản nó hữu dụng hay vô dụng, là cậu sai, làm bạn bè rơi vào nguy hiểm, ít nhất lúc này còn có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống...

      Cậu có phần hối hận, nên chỉ vì muốn live stream kinh dị mà bỏ qua lời khuyên của chị họ, hai phải chọn căn hung trạch này.

      Giờ điện thoại gọi được, thứ duy nhất có thể trông cậy vào là chị họ biết mình mất tích, thông báo cho gia đình tới tìm mình.

      Nhưng như vậy mất rất nhiều thời gian, đợi đến khi người nhà tìm được mình biết có phải lúc đấy người mình lạnh rồi .

      Cậu sao cả, dù sao người nhà cũng ai quan tâm đến cậu. Nhưng làm hại bạn bè làm sao đây?

      Cho dù quyết định live stream này là mọi người cùng đề xuất, nhưng cậu vẫn thấy là do mình sai.

      Nếu cậu có thể ngăn cản mọi người tốt rồi.

      Thiếu niên cắn môi miên man suy ngẫm, gương mặt trắng nõn đẹp trai khi dán mắt vào bức rèm của cái cửa sổ mở ra được kia, đột nhiên vặn vẹo hết cả lên.

      Cậu ngừng thở.

      Trong nháy mắt đó, cậu chỉ cảm thấy sợ hãi tới mức trái tim như ngừng đập.

      Dưới bức rèm cũ nát đầy bụi bặm kia, lộ ra đôi chân trắng như tuyết của con .
      A fang, Cyder, Lee Đỗ12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :