MỸ NHÂN TƯ HOA NIÊN - HOA NHẬT PHI

Thảo luận trong 'Truyện Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Halinn

      Halinn New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      5
      Vào comt ủng hộ editor! Mong editor ra truyện đều đều
      anh1412 thích bài này.

    2. anh1412

      anh1412 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      81
      Chương 03

      Edit: renka
      Beta: Quýt Đường

      Hai ngày sau, quả nhiên giống như những gì mà Kỷ Uyển Diễm trải qua ở đời trước, sớm tinh mơ lão thái quân chogọi nàng tới Tùng Hạc Viện. Hơn nữa, còn phái hai nhà hoàn nhị đẳng khá được sủng ái bên mình đến giúp nàng rửa mặt, còn mang theo quần áo mới cho nàng.

      Từ ma ma quả thực mừng rỡ, liên tục ở bên cạnh phụ giúp. Hai nha hoàn thoạt nhìn tuổi cũng lớn lắm, nhưng lại có tay trang điểm tốt. Sau khi trang điểm, Kỷ Uyển Diễm liền cho các nàng lui xuống, nhìn gương mặt quen thuộc nhưng hôm nay lại đầy xa lạ trong gương. Chỉ thấy gương mặt còn nhiều nét ngây thơ e ấp như nụ hoa chớm nở, còn chưa đạt đến thời kỳ đẹp nhất, bung hoa nở rộ. Bất quá ngay tại lúc này đây, cũng ai phủ nhận, Kỷ Uyển Diễm đích xác là nương xinh đẹp nhất ở Kỷ gia.

      Lão thái quân thích hoa lệ, cho nên ban cho nữ quyến trong phủ cũng đều là xiêm y rực rỡ diễm lệ. Kỷ Uyển Diễm mới quá mười tuổi, vốn nên ban thưởng xiêm ý có chút màu sắc hồn nhiên thiên chân nhưng lão thái quân lại đặc biệt thiên vị màu sắc sặc sỡ. May mắn nàng thiên sinh lệ chất, có thể lấy nhan sắc át được diễm lệ của xiêm y, bằng áo ngắn màu đỏ hồng phối với váy ngắn cùng màu rất dễ khiến người mặc trông già . Ra khỏi phòng, Kỷ Uyển Diễm biết từ nay mình bắt đầu lên con đường có hậu, nhưng đối với tình cảnh nay của nàng đây chính là lựa chọn duy nhất.

      Những ngày này Kỷ Uyển Diễm mực ra cửa, hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi nàng bị bệnh. Hai nha hoàn theo sau lưng, phía trước còn có hai bà tử dẫn đường, ánh mắt Kỷ Uyển Diễm liếc nhìn lại sân viện bé, trong lòng ngàn vạn cảm khái.

      Đình đài lầu các, cách bố trí đình viện, giống y nguyên như trong trí nhớ của nàng.

      Nàng dừng bước dưới gốc cây mai vàng ngạo nghễ đón tuyết, vài bông mai vàng cây thầm nở rộ khoe sắc.

      Nha hoàn theo sau giọng nhắc nhở:

      "Tứ nương, vẫn nên vấn an lão thái quân trước, đường quay về thưởng hoa cũng muộn."

      Kỷ Uyển Diễm nhìn nàng chút, thấy nha hoàn này mặc quần áo màu tương dây thắt màu xanh đậm, chiếu theo quy củ Kỷ gia, tất cả nha hoàn đều phải mặc xiêm y màu sương, tuỳ theo dây thắt mà nhận biết phẩm cấp nha hoàn. Quản ma ma thống nhất mặc áo màu tương, dây thắt màu đen, mà áo ngắn màu sương dây thắt màu đỏ thẫm là nha hoàn nhất đẳng, màu xanh đậm là nha hoàn nhị đẳng, tam đẳng cùng nha hoàn thô sử đều là dây thắt màu xám tro.

      Kỷ Uyển Diễm gật đầu tỏ vẻ biết, rồi duỗi tay ngọc hái xuống bông mai vàng nở rộ, tháo xuống cây trâm có đính nhiều hạt trân châu lớn bằng hạt gạo, lấy đuôi trâm xuyên qua nhuỵ bông mai vàng, đem cố định ở dưới trân châu, trở thành đồ trang sức mới lạ đặc biệt. Lúc trang điểm nàng đếm tổng cộng có sáu hạt trân châu đính cây trâm , tất cả đều là những hạt to chừng hạt gạo. Mặc dù nàng có nét đẹp thanh tú, nhưng xét cho cùng vẫn là tiểu hài tử, lấy thêm mai vàng phụ trợ, tăng thêm chút thanh tao nhã nhặn.

      Nhà hoàn đứng bên cạnh hoàn toàn kinh ngạc trợn tròn mắt đứng nhìn. Nha hoàn nhắc nhở nàng lúc trước nhịn được câu:

      "Tứ nương, hoa mai tuy tốt, nhưng cũng phù hợp đeo lên đầu, có thể hay ..."

      'Mai' đồng với 'Nấm mốc', gia đình bình thường cũng chỉ chiết cành thưởng thức, cũng xuyên thành trâm cài đeo đầu. Nha hoàn cũng dám ra khỏi miệng hai chữ 'Xúi quẩy'.

      Kỷ Uyển Diễm đối với nàng cười cười, dựa vào trí nhớ kiếp trước, tìm vị trí cắm cây trâm đính trân châu có xuyên mai vàng vào phía dưới búi tóc nguyên bảo ở đỉnh đầu, khiến cho búi tóc trông nháy mắt lộ ra thanh nhã, cũng át xuống được màu đỏ tục khí của xiêm y. Trong mắt hai nha hoàn lộ ra kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ, Tứ nương khi nào trở nên huệ chất lan tâm như vậy, từ trước đến nay cũng nhìn ra.

      Các nàng biết là đời trước Kỷ Uyển Diễm, tuy cầm kỳ thư họa cũng học ít, nhưng cuối cùng lại phát , điều nữ tử cần phải học nhất chính là làm thể nào mà giả trang chính mình, sau khi nàng phen khổ tâm cố gắng cũng coi như là tương đối thuận buồm xuôi gió lĩnh ngộ được.

      Lưu lão tiên sinh là học giả, thích luật, đồng thời đối đồ vật đẹp cũng có cái nhìn của riêng mình. Nàng sinh ra có dung mạo thoát tục nhưng hôm nay mới mười tuổi lại mặc như vậy giống như cố ý tỏ vẻ già dặn, khó tránh dính chút ít tục khí. Kỷ Uyển Diễm nghĩ nếu nàng muốn lợi dụng, phải khiến cho ông thấy hợp ý. Việc tiểu nương mới mười tuổi lại giả trang phù hợp với sở thích của vị trưởng giả sáu bảy mươi tuổi nghĩ sao cũng thấy có chút buồn cười.

      Sau khi tự mình sửa soạn lại phen, Kỷ Uyển Diễm mới lần nữa cất bước, hướng Tùng Hạc Viện.

      ***********

      Thời điểm Kỷ Uyển Diễm đến Tùng Hạc Viện, lão thái quân cùng Lưu lão tiên sinh ngồi đối diện sập ấm áp, ở giữa đặt trà án, bàn có hai chén trà sứ thanh hoa và hai đĩa điểm tâm, đĩa là bánh đậu xanh, đĩa là bánh rán.

      Kỷ Uyển Diễm tiến lên khuyụ gối hành lễ với hai người, mắt nhìn thẳng phúc thân lui xuống bên cạnh lão thái quân, lễ nghi cũng thua người được cố ý dạy bảo qua. Lưu lão tiên sinh là học giả, bình thường vãn bối thấy đều làm lễ dành cho học trò, nhưng Kỷ Uyển Diễm cũng biết thân phận của , cho nên làm lễ vãn bối lễ là được. Đây mới là phải đạo.

      Lão thái quân Trữ thị liếc mắt nhìn Kỷ Uyển Diễm, đ đánh giá nàng từ xuống dưới lần, thấy Kỷ Uyển Diễm kiêu ngạo xiểm nịnh, làm cho lão thái quân cảm thấy nương này so với mấy ngày trước đây càng thêm chững chạc hơn rất nhiều, dung mạo ngược lại vẫn xuất sắc như cũ, mới trước đây nhìn ra, nhưng càng lớn ngược lại càng ngày càng ưa nhìn, khoé môi câu lên, lão thái quân cười cười, vẫy vẫy tay với Kỷ Uyển Diễm:
      "Nào, lại đây ngồi gần ta."

      Kỷ Uyển Diễm sau khi qua, cung kính khiêm nhượng vuốt vạt váy, quỳ xuống ngồi sau lưng lão thái quân, khoảng cách quá gần mà cũng quá xa, vị trí vừa đúng.

      "Vị này là Lưu lão tiên sinh, học giả nổi danh của Tiêu Quốc chúng ta. Hôm nay Tiên sinh vì con mà đến đó."

      Sau khi xong, Lão thái quân nhìn Kỷ Uyển Diễm chờ xem phản ứng của nàng, chỉ thấy Kỷ Uyển Diễm mặt chợt lóe qua vẻ kinh ngạc, sau đó mới hơi cúi người làm lễ ra mắt trước mặt Lưu lão tiên sinh:

      "Bái kiến lão tiên sinh."

      Lão thái quân hài lòng thầm gật đầu, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình thản, mới chừng tuổi này cũng ít người làm được. Lưu lão tiên sinh vê râu cười tiếng, phất phất tay với Kỷ Uyển Diễm.

      "Nào, tới đây ngồi bên cạnh ta, để tổ mẫu nhìn con chút."

      Kỷ Uyển Diễm nghe lời, quỳ gối tiến lên hai bước đến bên cạnh lão thái quân. Lão thái quân nắm tay nàng, giọng hỏi thăm:

      "Thân thể tốt lên chưa? Nhìn con có vẻ gầy rồi, nhớ phải dưỡng thân thể tốt, biết chưa? "

      "Dạ. Thân thể tốt hơn nhiều, tạ lão thái quân nhớ kỹ." Kỷ Uyển Diễm trời sinh có gương mặt biết cười, khiến người thân cận, ôn nhu xinh đẹp, mặc kệ có hay làm bất cứ điều gì đều mang nét đẹp riêng.

      "Hoá ra Tứ nương vài ngày trước đó bị bệnh sao? Lão già cổ hủ này đến đúng lúc." Lưu lão tiên sinh cũng cảm thấy nương này hành vi cử chỉ vô cùng thỏa đáng, nên lời cũng mang vài phần hoà ái của bậc tiền bối.

      "Lời này của Lão tiên sinh khiến tiểu nữ tổn thương." Kỷ Uyển Diễm cong môi, lộ ra lúm đồng tiền, lại càng thiên chất động lòng người. Trang sức bình thường, xiêm y bình thường, búi tóc cũng có gì đặc sắc nhưng nụ cười này lại giống như hai đoá hoa mai điểm tóc nàng khiến khí chất cả người nàng sáng bừng lên vô cùng rực rỡ, đạo lý vẽ rồng điểm mắt chính là đây. thể , tiểu nương là người phù hợp với nụ cười. Nàng cười lên khiến người đối diện sinh ra hảo cảm cùng thân cận.

      nương có dung mạo xinh đẹp bậc này, lại có thể thoáng cái bắt lấy ánh mắt ông đúng lâu chưa gặp. Bất quá Lưu lão tiên sinh chỉ thoáng xuất thần, rồi rất nhanh liền tỉnh táo lại. Ông chính là người có tính cách sảng khoái, bị tình cảm ảnh hưởng, nếu hôm nay đến đây, liền cũng muốn đạt được mục đích.

      " câu lão tiên sinh này của ngươi cũng coi như là gọi đúng. biết ngươi có biết hay , mẫu thân của ngươi Lâm thị từng là đệ tử của ta, cảm hứng viết thơ của nàng rất dồi dào, tài năng thua đấng nam nhi, đối luật cũng đạt được thành tựu, nhưng duyên sư đồ của ta với nương ngươi quá ngắn, đến bây giờ vẫn là nuối tiếc trong lòng ta. Đêm thọ yến của lão thái quân, nhận được ưu ái, lão già cổ hủ này cũng tới cửa chúc mừng, nghe được Tứ nương tấu khúc đàn kia, khỏi bồi hồi, cũng nhận thấy nương có thiên phú, hôm nay mạo muội bái phỏng, chính là muốn hỏi Tứ nương có nguyện ý nhận ta làm thầy thay mẫu thân ngươi tiếp nối duyên thầy trò?"

      Tính tình của vị lão tiên sinh này ở Uyển Bình, thậm chí là cả Tiêu Quốc mọi người đều biết, thu đồ đệ chưa bao giờ hỏi đến xuất thân cùng địa vị, hỏi giới tính, hỏi tuổi tác, hết thảy là tuỳ tâm. Nếu là có hứng thú cho dù thân phận có thấp hèn, ông cũng đích thân tới cửa hỏi thăm, nếu còn có học vấn tốt hơn cả ông, mặc dù ông có thân phận như vậy nhưng cũng cam tâm tình nguyện trở thành học trò của người đó. Chỉ tiếc, Tiêu Quốc dưới gần mười mấy năm qua, cũng chưa xuất người am hiểu luật hơn ông, khiến cho ông nguyện nhận làm thầy mà bái sư.

      Kỷ Uyển Diễm sớm biết mục đích của ông, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ biết phải quyết định như thế nào cho phải.

      Quay đầu nhìn thoáng qua lão thái quân, quả nhiên nhìn thấy lão thái quân mặt có chút mất tự nhiên, bàn tay khẽ siết tay nàng, hiển nhiên có chút bất mãn đối với việc lão tiên sinh câu nệ tiểu tiết đến tận cửa xin nhận học trò. huống chi, tên đồ đệ này còn là người bà ta mới nhìn trúng.

      Chỉ thấy lão thái quân cười hiền lành, vỗ vỗ mu bàn tay Kỷ Uyển Diễn, chậm chạp ra:

      "Tứ nha đầu cảm thấy như thế nào? Lúc trước lão tiên sinh với ta chuyện như này, ta cũng thấy mừng thay cho con, chỉ là loại chuyện như vậy cũng muốn để con tự mình quyết định mới tốt. Lần trước con tấu cầm mừng thọ tổ mẫu, tổ mẫu rất thích, muốn chờ con khỏi bệnh liền đón con đến bên cạnh, con cần phải suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời."

      Lão thái quân câu như vậy, ý tứ rất ràng chính là uy hiếp cũng kèm cả dụ dỗ, giống y nguyên lời ra ở đời trước. Nàng chỉ là nương trong đông đảo nương trong phủ, lão thái quân đợi nàng đến quyết định, chuyện này đúng là thể nào. Nếu lão thái quân thực cảm thấy đây là chuyện tốt, mở lời thay nàng bái Lưu lão tiên sinh làm sư, từ sớm liền thay nàng làm xong quyết định, thậm chí ngay cả việc có đáp ứng hay căn bản cũng cần đợi quyết định của nàng, cho nên, trong lòng lão thái quân nhất định là muốn nàng nhận lời.

      rằng bà thích nghe Kỷ Uyển Diễm đánh đàn, còn muốn đón nàng đến bên người, đây chính là dụ dỗ đối với Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm mới qua mười tuổi có mấy ngày, ngày ăn cũng no, việc này vốn đều tuỳ vào sủng ái của lão thái quân. Nếu là có thể đến bên cạnh lão thái quân, sau này, địa vị của nàng trong phủ nhất định lên, đây cũng là do lão thái quân cấp cho.

      Đời trước Kỷ Uyển Diễm chính là bị những lời này dụ dỗ, nên cự tuyệt Lưu lão tiên sinh. Lúc ấy nàng còn cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì nàng trước kia căn bản biết Lưu lão tiên sinh, cũng lão tiên sinh mà đắc tội tổ mẫu cao cao tại thượng, cho nên, nàng cự tuyệt. Rồi sau đó đến khi nàng trải qua nhiều chuyện, mới suy ngẫm lại hết những chuyện cũ trước kia cách kỹ càng lúc đó mới hiểu, việc Lưu lão tiên sinh bái phỏng muốn thu nàng làm đồ đệ, kỳ chính là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời nàng.

      theo lão thái quân, cẩm y hoa phục, có phú quý lại được nuông chiều, nhưng chính là lão thái quân cũng có bất kỳ ý định bồi dưỡng nàng. Nàng giống như là đóa hoa quý, chỉ cần có vẻ bề ngoài, chỉ cần là quân cờ hữu dụng nắm trong tay lão thái quân tuỳ thời có thể sử dụng. Mà việc bái Lưu lão tiên sinh làm sư, mặc kệ biết có thể thay đổi vận mệnh sau này của nàng hay nhưng ít nhất nàng điểm có thể trở thành nền tảng để nàng phấn đấu phát huy, như vậy khi đến nàng, còn ai nàng chỉ được mỗi vẻ bề ngoài.

      "Nha đầu, con mau trả lời. Nguyện ý, hay là muốn?"

      Lão thái quân ôn nhu thúc giục.

      Kỷ Uyển Diễm rút tay chắp lại, làm lễ, giọng nhưng lại ràng : "Con muốn bái lão tiên sinh làm sư..." Nàng hơi hơi dừng chút, khẽ đứng thẳng người, nhìn thấy lão thái quân khóe miệng đắc ý mỉm cười, còn có Lưu lão tiên sinh tiếc nuối vê râu.

      Thu liễm ánh mắt nàng tiếp tục : "Tiên sinh chính là sư phụ của gia mẫu, luận bối phận thành sư tổ của con, nếu chẳng phải là rối loạn bối phận."

      Lão thái quân mới vừa lộ ra ý cười ngay lập tức cứng đờ, còn Lưu lão tiên sinh lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      Kỷ Uyển Diễm cúi người bái lạy Lưu lão tiên sinh, thông qua hành động giải thích thái độ của mình, tầm mắt chăm chú nhìn hoa văn ở ghế ngồi, ánh mắt sâu thẳm đầy kiên nghị.
      Last edited: 23/4/20
      Nguyên Nguyễn thích bài này.

    3. anh1412

      anh1412 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      81
      Chương 04

      Edit: renka

      Cứ như vậy Kỷ Uyển Diễm trở thành học trò của Lưu lão tiên sinh. Lưu lão tiên sinh có nhiều quy củ, chỉ bảo Kỷ Uyển Diễm tại chỗ kính ly trà, dập đầu hô tiếng 'Sư tổ'.Chuyện cứ như vậy mà thành .

      Lão tiên sinh có thư viện dạy học ở Uyển Bình tên gọi Như Ý, bởi vì Kỷ Uyển Diễm là nương, nên cũngsẽ cầu nàng mỗi ngày đều đến thư viện, năm ngày lần là được. Lưu lão tiên sinh là tiên sinh nổi danh, có rất nhiều đại gia đình muốn thỉnh chỉ giáo dạy học, muốn cho con ghi danhtại thư viện Như Ý. cầu ghi danh nhập học tại thư viện nghe qua có gì quá khó khăn. Lão tiên sinh chỉ có cầu duy nhất đó là chỉ cần có sở trường đặc biệt hơn người là được. Thoạt nhìn điều kiện này rất dễ dàng nhưng lại rất khó để đáp ứng được. Nhất là mười để tử chân truyền bái Lão tiên sinh làm sư hoàn toàn dựa vào hai chữ duyên phận. Vì vậy, theo lý mà thời điểm trưởng giả đức cao vọng trọng tỏ ý muốn nhận Kỷ Uyển Diễm làm đồ đệ, chỉ cần Kỷ Uyển Diễm nguyện ý lão thái quân có lý do gì cự tuyệt ngay trước mặt Lưu lão tiên sinh, dù sao ai cũng hy vọng đứa nhà mình biết nhiều thêm vài thứ, cùng những đại học giả lại thân cận, lâu ngày cũng học được đôi chút công phu. Hơn nữa, có danh nghĩa là đệ tử chân truyền của Lưu lão tiên sinh, chỉ cần sau này quá phận cũng có được thanh danh tốt.

      Tuy Lão thái quân cường thế, nhưng cũng sợ gánh ô danh là 'Hủy tiền đồ của con cháu'.

      Trữ thị nắm quyền quản lý toàn bộ trong phủ, nàng là kế phu nhân do lão hầu gia tái giá. Đại phòng là con sở sinh của Lão Hầu phu nhân tiền nhiệm, nhị phòng lão gia cùng tam phòng lão gia đều là con trai dòng chính do bà sở sinh, Tứ lão gia là con thứ xuất do di nương sinh. Hai con trai nàng, người tập tước Bình Dương Hầu, người nhậm chức Uyển Bình Tri phủ, Tứ lão gia là người nhàn tản, cả đời thi cũng chỉđỗ tú tài sau cũng đoạt thêm công danh gì.

      Đời trước Kỷ Uyển Diễm có kinh nghiệm, thời điểm diễn ra chuyện này, mới chỉ mười tuổi, ngày trải quá cũng quá kham khổ, liền cảm thấy lão thái quân đối với nàng mà chính là Bồ Tát rẽ mây mà đến, bởi vì nàng tin tưởng, chỉ có đạt được thưởng thức của lão thái quân thưởng thức, mới có thểở trong phủ trải qua ngày lành, bị ích lợi trước mắt che mờ đôi mắt, đem chính mình vây tại hậu trạch, dẫn đến cả đời bị phá huỷ.

      Lưu lão tiên sinh hài lòng cáo từ, Kỷ Uyển Diễm tiễn đến tận cửa phủ. Sau khi trở lại, chỉ thấy nha hoàn chải đầu cho nàng lúc trước đến truyền lời, lão thái quân bảo nàng quay lại chuyện.

      Sau khi Kỷ Uyển Diễm vào, lão thái quân nhìn nàng quỳ ở trước mặt hồi mới sai người nâng nàng đứng dậy. Trữ thị nằm ở giường êm, tiểu nha hoàn mới vừa thu nhận đấm chân cho bà, sau lưng còn có ma ma tuỳ thân thay nàng xoa bóp vai. Lão thái quân hướng Kỷ Uyển Diễm vẫy vẫy tay, làm cho nàng tiến lên.

      "Trong viện mọi việc vẫn tốt chứ?"

      Lão thái quân khẽ mỉm cười, tránh đề tài lúc trước, trực tiếp hỏi đến cuộc sống của Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm trong phủ trôi qua như thế nào, lão thái quân chẳng lẽ biết.

      Kỷ Uyển Diễm lại kính cẩn mừng rỡ đáp lời, trông giống như là vì được lão thái quân quan tâm mà cao hứng: "Tạ lão thái quân thương nhớ, mọi việc đều tốt."

      xong câu đó, Kỷ Uyển Diễm đối lão thái quân cong môi cười, bộ dáng cực kỳ thân mật, cùng người lúc trước ở trước mặt Lưu lão tiên sinh kính cẩn thủ lễ dường như là hai người khác nhau, lúc này có thêm chút nịnh nọt và mềm mại thường thấy ở các nương trong phủ khi phải đối mặt với lão thái quân.

      Đây mới là biểu bình thường của nương sống trong phủ, lão thái quân híp mắt suy nghĩ chút, quyết định thử nàng thêm lần, bà hỏi:

      "Chuyện bái sư... Ngươi là nghĩ như thế nào? đúng về sau muốn xuất đầu lộ diện để nghiên cứu học vấn sao?"

      Kỷ Uyển Diễm mặt lộ vẻ kinh ngạc, dáng vẻ muốn lại thôi đối với lão thái quân. Lão thái quân thấy nàng có lời muốn , lại : "Có chuyện gì cứ việc thẳng, ở trước mặt ta cần phải sợ."

      Được lão thái quân cho phép, Kỷ Uyển Diễm mới châm chước : "Chuyện bái sư lão tiên sinh phải là tổ mẫu ám hiệu ta đáp ứng sao?"

      Lão thái quân lông mày nhăn lại, hỏi: "Ta ám hiệu ngươi? bậy bạ gì đó?"

      Kỷ Uyển Diễm tỏ ra hốt hoảng, lui về phía sau hai bước rồi quỳ xuống, lo lắng ra:

      "Đúng là lão thái quân người ám hiệu con. Con nghĩ nếu như lão thái quân muốn con làm đệ tử của lão tiên sinh người là tổ mẫu của con, sớm thay con cự tuyệt, nếu như người cự tuyệt, kia phải lên là người nguyện ý để cho con trở thành đệ tử của lão tiên sinh sao? Nếu con nào dám đáp ứng, ở trong phủ tốt mà qua ngày, cớ gì lại muốn làm đệ tử của lão nhân gia kia, con cũng biết ông ấy. Tổ mẫu vạn cũng nên tức giận, con cũng là vì người mới đáp ứng."

      Lời của Kỷ Uyển Diễm hợp tình hợp lý, ngay cả lão thái quân đều có chút nghi ngờ chính mình, nếu như hết thảy đúng như những gì nàng , quả cũng có chút đạo lý, đối với nha đầu này mà , nàng cũng biết Lưu lão tiên sinh, biết danh vọng của lão tiên sinh, càng thêm biết nếu làm đệ tử của lão tiên sinh có ích lợi gì, nếu phải nghĩ nịnh nọt tổ mẫu, nơi nào lòng muốn làm đệ tử của người quen biết.

      Lúc trước bà chỉ cảm thấy nha đầu này ngỗ nghịch ý của bà, ngược lại cũng đào sâu suy nghĩ, thấy dáng vẻ hoảng sợ của nàng lúc này, ủy khuất lại đáng thương, lão thái quân nhìn nàng, cơ hồ muốn cười to ra tiếng, cười chính mình đem tiểu nha đầu mới mười tuổi, chưa rành thế thành người có mưu kế.

      "Đứng lên , ta cũng chỉ hỏi chút mà thôi, ngươi sợ hãi cái gì. Mau tới, đến bên cạnh ta."

      Kỷ Uyển Diễm đứng lên, vẫn như cũ thể thập phần bất an, sau khi suy nghĩ chút, mới nổi lên dũng khí hướng lão thái quân : "Nếu như, nếu như lão thái quân cảm giác việc kia tốt có muốn con cho người thỉnh lão tiên sinh quay trở lại rồi trước mặt ông ấy con thẳng thừng cự tuyệt là được. Cho dù ông ấy là phụ tử có học vấn con cũng thực quen biết ông ấy, cũng muốn vì ông ấy mà lại khiến lão thái quân mất hứng."

      Lão thái quân khuôn miệng hạ xuống, : "Hừ, ngươi cái gì đó. Ngươi đáp ứng cũng đáp ứng rồi, lão tiên sinh kia cũng phải là phu tử tầm thường, để cho ngươi gọi tới gọi lui như vậy."

      "Vậy..." Kỷ Uyển Diễm cúi đầu, hoàn toàn là dáng vẻ biết nên làm sao cho phải.

      Lão thái quân mặc dù trong lòng còn có chút tức giận, bất quá nghĩ tới nha đầu kia cũng phải muốn ngỗ nghịch ý của nàng, chỉ tự cho là đúng hiểu sai ý, cũng đáng trách như vậy, sau khi thấy thuận khí chút bà mới lên tiếng:

      "Thôi, nếu ngươi bái sư cứ như vậy . Dù sao cũng phải là ngày ngày phải , thỉnh thoảng đôi ba lần có mặt là được, trái lại cũng phải bảo toàn mặt mũi của Kỷ gia ta, những tiên sinh học cao như này cũng phải loại người chúng ta đắc tội nổi nhưng cũng nhất thiết phải quá thân cận. Ngươi hiểu chưa?"

      Kỷ Uyển Diễm lần nữa hành lễ, cúi đầu ôn nhu : "Dạ. hiểu."

      Thái độ của nàng làm cho lão thái quân rất hài lòng: "Vậy được rồi. Chỉ cần ngươi nghe lời, làm đứa bé ngoan, lão thái quân tự nhiên thích ngươi."

      Kỷ Uyển Diễm lúc này hành lễ, mừng rỡ cười : "Dạ. Tạ lão thái quân."

      "Ngươi giờ trụ tại Nguyệt Ngọc Uyển, cái viện đó là viện , cách ta cũng quá xa, trong ngày thường cũng khó gặp được ngươi. Ta tính thế này, Linh Lung Các bên cạnh Tùng Hạc Viện vẫn còn phòng trống, Đại tỷ tỷ cùng Tam tỷ tỷ của ngươi đều trụ ở bên trong, ngươi cũng dời qua đấy ở cùng các nàng, mấy tỷ muội cùng ăn cùng ở, ngươi thấy thế nào?"

      Đợi lão thái quân hết lời, giống như trong dự liệu của bà trong mắt của Kỷ Uyển Diễm dâng lên ngạc nhiên và mừng rỡ, nàng gật đầu :

      "Dạ, toàn bộ do lão thái quân làm chủ."

      Lão thái quân cuối cùng cũng ra đề nghị này, tình thế nay khiến cho Kỷ Uyển Diễm thể cự tuyệt, Linh Lung Các tất cả các nàng đều là “tiền vốn” trong tay lão thái quân, đợi sau khi dưỡng các nàng được vài năm, lão thái quân bắt đầu ngửa bài. Nghĩ tới dáng vẻ Tam tỷ tỷ bị buộc phải xuất giá, giống như con heo được dốc lòng chăm sóc cho đến khi béo tròn bị đem ra giết lấy thịt, cho dù con heo có lưu luyến muốn rời chuồng cũng thể chống lại người lòng muốn giết nó.

      Cho nên, Kỷ Uyển Diễm mặc dù đáp ứng lão thái quân, nhưng trong lòng hiểu , đời này thể lại tiến vào nhà tù có tường vàng thềm ngọc thêm lần nào nữa.

      Bên ngoài truyền đến tiếng cười như chuông ngân, hành lang làm bằng gỗ truyền đến thanh náo động của bước chân, chỉ trong chốc lát, rèm được vén lên mang theo hương thơm, cùng với khí lạnh và mùi hương, mấy nương xinh đẹp bước vào.

      đầu là đích tiểu thư nhị phòng, tiểu thư nhà Bình Dương Hầu phủ, đứng hàng thứ hàng trong các nương Kỷ Uyển Ninh, theo phía sau nàng là Kỷ gia đại nương Kỷ Uyển Xuân, Tam nương Kỷ Uyển Thanh, còn có Lục nương Kỷ Uyển Cẩn. Đại nương Kỷ Uyển Xuân là tam phòng thứ trưởng nữ, Tam nương Kỷ Uyển Thanh là tam phòng đích nữ, Lục nương Kỷ Uyển Cẩn là tứ phòng thứ nữ, nàng còn có tỷ tỷ là đích nữ, đứng hàng thứ năm, tên là Kỷ Uyển Bình.

      Các nàng là những nương lớn, được sủng ái, trong phủ cũng còn vài vị nương còn khác nhưng thấy cùng theo đến.

      Trong những nương này người được sủng ái nhất cần phải bàn cãi chính là Kỷ Uyển Ninh, nàng là nhị phòng đích nữ, cha nàng là kế thừa tước vị Bình Dương Hầu, cháu ruột dòng chính của Trữ thị. Mặc dù nàng là tiểu thư Hầu phủ, nhưng cũng sống ở kinh thành, mà ở lại Uyển Bình, được lão thái quân giữ lại bên mình đích thân giáo dưỡng, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể nghỉ ngơi. Lão thái quân đối với nàng chính là sủng đến tận tâm can. Trong lòng Trữ thị, nương trong phủ toàn bộ đều phải phụ trợ làm nổi bật tâm can bảo bối này của bà, bà hận thể để nương khắp thiên hạ đều phụ trợ giúp nàng nổi bật.

      thực tế, xác thực lão thái quân chính là làm như vậy, thập phần hao tâm tổn trí bồi dưỡng đức hạnh và danh tiếng cho Kỷ Uyển Ninh. Đời trước dưới trợ giúp của gia tộc, đến cuối cùng Kỷ Uyển Ninh đạt được ước nguyện gả cho Hoài vương điện hạ. Thời điểm Kỷ Uyển Diễm bị gia tộc đuổi ra khỏi kinh, Hoài vương đăng cơ xưng đế, Kỷ Uyển Ninh dĩ nhiên trở thành hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ .

      Đối với Kỷ Uyển Ninh, Kỷ Uyển Diễm có hận ý, chỉ bởi vì hai người thân phận chênh lệch, khác nhau trời vực, mà bởi vì Kỷ Uyển Ninh đúng là rất tốt. Mặc dù toàn bộ dưới người trong phủ đều phủng nàng, nhưng chính bản thân nàng cũng rất có tài, đối xử với người khác cũng khiêm tốn nhã nhặn, khắp nơi thể phong thái của đích nữ Hầu phủ. Ngay cả đối mặt với người có danh tiếng nát bét như nàng đây, tại lúc tất cả mọi người tránh nàng còn kịp chỉ duy có mình nàng ấy là khách khí kêu nàng tiếng “Tứ muội muội”, đủ để thấy nàng ấy phải là người có tính tình hẹp hòi. Nếu Kỷ gia nhất định phải xuất ra người để trở thành Hoàng hậu xác thực ai có thể thích hợp bằng Kỷ Uyển Ninh.

      "Lão thái quân, ngài hãy thay chúng ta phân xử. Đại tỷ tỷ tặng cho Nhị tỷ tỷ chiếc khăn tự tay thêu, nhưng lại tặng cho chúng ta, đây là cái đạo lý gì?" Tam nương Kỷ Uyển Thanh sau khi hành lễ, cười đùa hướng lão thái quân ra, mặc dù lời nghe giống như là cáo trạng, nhưng người lại kề sát Đại nương Kỷ Uyển Xuân, dáng vẻ của muội muội hướng tỷ tỷ làm nũng, nhìn trông rất hoà thuận vui vẻ.

      Kỷ Uyển Ninh liếc xéo nàng cái, rồi ngồi vào chỗ ấm áp bên trong lão thái quân, dịu dàng cười tiếng, : "Đấy là do ngươi so đo, đây là Đại tỷ tỷ thêu cho ta, ta phải hảo hảo giữ gìn, cho dù ngươi thế nào, ta cũng thể đưa cho ngươi."

      Kỷ Uyển Ninh năm nay mười hai tuổi, lớn lên trông thanh nhã tú lệ, theo như nhìn nhận của Kỷ Uyển Diễm đó là nét đẹp từ trong tâm hồn, so với vẻ ngoài xuất sắc khiến người nhìn thấy thể rời mắt như Kỷ Uyển Diễm, nét đẹp của Kỷ Uyển Ninh là nét đẹp của khuê tú có tri thức hiểu lễ nghĩa, mặt trái xoan, đôi mắt xếch, mũi cao, cái miệng cũng rất xinh xắn. giống với đôi môi đầy đặn ướt át của Kỷ Uyển Diễm, chỉ cần thoa ít son môi chính là câu hồn đoạt phách, sắc môi của Kỷ Uyển Ninh hơi nhạt, cánh môi mỏng dài tạo thành đường cong đẹp mắt, vóc người mảnh mai, mười ngón tay thon dài trắng trẻo.
      Nguyên NguyễnMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. anh1412

      anh1412 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      81
      @Halinn Cảm ơn nàng nhé.

    5. anh1412

      anh1412 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      81
      Chương 05

      Edit: renka
      Beta: Quýt Đường

      Vài vị nương vừa đến, lập tức liền khiến cho bầu khí trong gian phòng náo nhiệt hẳn lên.

      Kỷ Uyển Ninh mắt sắc liếc thấy Kỷ Uyển Diễm tự động lui sang bên, trong nháy mắt hơi ngừng lại, tựa hồ nghĩ tới Kỷ Uyển Diễm xuất tại đây, liền cất giọng :
      "Ồ, Tứ muội muội cũng ở đây à, lúc nãy vào hơi vội, nên có nhìn thấy muội."

      Những lời này của nàng làm cho động tác đùa giỡn của các nương trong phòng đều dừng lại, đem mọi ánh mắt chuyển dời lên Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm cúi đầu ra, lần lượt làm lễ với các vị tỷ muội: "Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, Lục muội muội."

      Kiếp trước, những tỷ muội này chính là người mà Kỷ Uyển Diễm lòng muốn thân cận. Năm đó, nàng từ Nguyệt Ngọc Uyển chuyển vào ở Linh Lung Các, trong tối ngoài sáng các nàng cũng ít lần sai sử nàng...

      Kỷ Uyển Xuân lớn tuổi nhất, Kỷ Uyển Ninh có thân phận cao nhất, các nàng đối với xuất đột ngột của Kỷ Uyển Diễm cũng có thể giữ vững bình tĩnh, ít nhất thể ngoài mặt là vậy, nhưng Tam nương Kỷ Uyển Thanh độ lượng như vậy, nàng quan sát Kỷ Uyển Diễm từ xuống dưới phen, cuối cùng dừng ở dung mạo xuất sắc hơn người kia của Kỷ Uyển Diễm, chỉ cảm thấy gương mặt kia quá chói mắt, có dáng vẻ hồ li tinh trời sinh, khiến người nhìn sinh lòng phiền chán.

      "Ơ, đúng là Kỷ muội muội. Nếu phải Nhị tỷ tỷ có trí nhớ tốt, ta còn nhìn ra nha đầu ăn mặc nghèo nàn như vậy lại là tiểu thư Kỷ gia chúng ta."

      Cố ý châm chọc Kỷ Uyển Diễm người có đồ trang sức, thân giản dị. Kỷ Uyển Xuân nhíu lông mày tựa hồ muốn ngăn lại Kỷ Uyển Thanh, nhưng nàng là tam phòng thứ trưởng nữ, Kỷ Uyển Thanh lại là đích nữ, có tầng thân phận này, Kỷ Uyển Xuân mặc dù cảm thấy lời của Kỷ Uyển Thanh ổn, thế nhưng cũng có giảng giải đạo lý ngay trước mặt mọi người.

      Mà Kỷ Uyển Ninh trước sau như rộng lượng nở nụ cười, : "Tam muội, lời này của ngươi đúng. Cái gì gọi là nghèo kiết xác? Tứ muội đây là thanh lịch, ta thấy Tứ muội chính là thích mộc mạc như vậy, nhìn xem so với chúng ta đều trông xinh đẹp hơn rất nhiều."

      Lời vừa vặn đúng mực khiến lão thái quân hài lòng gật đầu, đây mới đúng là phong độ mà Hầu phủ đích nữ nên có. Bà từ trước đến nay đều cảm thấy tự hào vì người cháu này, cũng cam tâm trợ giúp cháu này trở thành quý nhân, tâm trạng khó chịu lúc trước giờ cũng thấy đỡ hơn nhiều. Tâm tình tốt lên nên ngay cả gương mặt xinh đẹp cách thái quá kia của Kỷ Uyển Diễm cũng nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.

      Kỷ Uyển Ninh ngồi dịch sang bên cạnh, vừa vỗ vỗ chỗ ngồi ấm áp ngay cạnh vừa với Kỷ Uyển Diễm: "Tứ muội đừng để ý tới nàng, ngồi vào bên cạnh ta."

      Kỷ Uyển Thanh dám nghe lời Kỷ Uyển Xuân, càng dám nghe lời Kỷ Uyển Ninh, chỉ do thân phận chênh lệch, mà bởi vì người Nhị tỷ này, mặc kệ cái gì làm cái gì, ngoài việc có năng lực thuyết phục người khác nàng còn có uy nghiêm giận tự uy chấn nhiếp người khác.

      Kỷ Uyển Diễm nhìn Kỷ Uyển Thanh cái, liền khom người ngồi xuống sau lưng Kỷ Uyển Ninh, cúi mặt xuống, thể dáng vẻ kính cẩn nghe theo. Kỷ Uyển Ninh thấy nàng câu nệ, khỏi ôm cánh tay của nàng, kéo nàng đến bên cạnh mình ấn nàng ngồi xuống, sau đó đặt đĩa điểm tâm vào trong tay Kỷ Uyển Diễm rồi :

      "Nhìn ngươi gầy như vậy, ăn nhiều thêm chút ít, điểm tâm ở nơi này của lão thái quân là cố ý mời sư phụ từ Giang Nam đến làm, ăn rất ngon."
      Kỷ Uyển Diễm cảm kích nở nụ cười với Kỷ Uyển Ninh, sau đó làm theo lời của nàng, yên tĩnh ngồi sau lưng nàng ăn điểm tâm, tận lực giảm bớt cảm giác hữu của mình, bên tai nghe các nàng líu ríu, hoà thuận vui vẻ vừa đùa vừa chuyện.

      Bình thường chỉ cần Kỷ Uyển Ninh ở đây, lão thái quân cũng để Kỷ Uyển Ninh điều tiết khí, Kỷ Uyển Ninh thích náo nhiệt, chưa bao giờ hạn chế đám tỷ muội, điều này cũng khiến nàng hết sức dễ dàng đạt được hảo cảm của người khác, bất quá những việc cần phân phải trái nàng vẫn có thể giữ vững.

      Bất quá, cho dù nhân phẩm Kỷ Uyển Ninh tốt Kỷ Uyển Diễm cũng hận nàng, bởi vì hai người cũng có nhiều liên quan đến nhau, chỉ là Kỷ Uyển Diễm cũng có cách nào đối với nàng sinh ra hảo cảm. Bởi vì nàng tin, nữ nhân có thể nghị chúng*, thượng vị Hoàng hậu, thể là tiểu nương ngây thơ hề có thủ đoạn.

      *Nghị chúng: Thuyết phục trấn áp mọi người

      Trong sảnh ồn ào được lúc, Tam phu nhân Chu thị cùng Tứ phu nhân Triệu thị vào cửa, hai ma ma tiến lên giúp các nàng cởi áo choàng. Chu thị tầm khoảng ba mươi, gương mặt tròn như quả trứng, khí chất đoan trang, mặc thân áo váy đỏ tươi có viền hoa, đồ trang sức bằng ngọc phỉ thuý, nàng ta tựa hồ rất thích ngọc, cổ tay đeo vòng ngọc mỡ dễ ôn nhuận, ngón tay giữa đeo chiếc nhẫn ngọc nạm vàng, thoạt nhìn rất trang nhã. Triệu thị đơn giản chút, dung mạo trung đẳng, thua kém Chu thị, nhưng lại mặc áo tối màu, có tay áo rộng thêu hoa nổi bằng chỉ vàng, dưới mặc váy bông dài có hai lớp, đầu chỉ vấn búi tóc, dùng duy nhất cây trâm màu đen tô điểm. ràng lớn tuổi bằng Chu thị, nhưng cách ăn mặc so với nương của Chu thị còn già hơn.

      Chu thị người này tính toán tỉ mỉ, có phòng bị, nàng ta là nhi tức* do chính lão thái quân chọn, là đích nữ của Chu gia ở Phàn thành. thể , chuyện chọn nhi tức lão thái quân rất để tâm. Bà ta chọn cho Bình Dương Hầu chính là tiểu thư con vợ cả Tưởng Quốc Công phủ. Tưởng thị cùng Chu thị đều là loại người hỉ nộ lộ, nữ nhân có tâm tư thâm trầm. Kỷ Uyển Diễm từng cùng các nàng giao phong*, đều bị thua thiệt ở tay các nàng, nhất là Chu thị, nếu phải lúc trước Chu thị thiết kế làm cho nàng thất trinh, gánh vác tiếng xấu là bất trinh Kỷ gia cũng qua loa trong việc cưới gả lần đầu tiên của nàng, gả nàng cho tên công tử ăn chơi đàng điếm con nhà phú gia, phu quân thứ nhất của nàng Tấn Dương Hầu phủ Nhị công tử, sau tập tước Tấn Dương Hầu Lý Trạm. Lý Trạm nhìn qua hoàn khố công tử nhưng kì thực lòng muông dạ thú, giết cha giết huynh thượng vị Tấn Dương Hầu, sau đó liền thể chờ được bỏ vợ cưới người khác.

      *nhi tức: con dâu
      *giao phong: đấu


      Nhớ lại chuyện cũ xảy ra khiến Kỷ Uyển Diễm có chút thất thần.

      "Lão phu nhân, danh mục quà tặng đem Trương phủ chuẩn bị ổn thoả, Mậu ca nhi cũng nhận được tin, là hơn mười ngày sau có thể quay về ."

      Mọi việc trong Kỷ gia đều do Chu thị quản lý, chỉ thấy nàng ta bảo Quản ma ma đưa cho La ma ma xấp giấy , Trương phủ trong miệng nàng chính là nhà phú quý khác ở Uyển Bình. Trương các lão gia, từng là thừa tướng hai triều. Sau khi Trương các lão cáo lão hồi hương liền trụ ở Uyển Bình, quản việc kinh thành, lòng an hưởng tuổi già. Bất kể là ở kinh thành hay ở Uyển Bình, Trương gia đều cùng Kỷ gia lui tới, cho nên Chu thị mới mang danh mục quà tặng tới cho lão thái quân xem qua, thể để xảy ra sai sót. Mà Mậu ca nhi còn lại là Tam công tử Kỷ Mậu, con trai trưởng của Chu thị, thường xuyên du hải tứ phương để học hỏi.

      Lão thái quân xem qua danh sách La ma ma cầm, gật đầu rồi : "Ngươi quản gia nhiều năm như vậy, ta thấy rất yên tâm. Mậu ca nhi lần này trở về, liền bảo đừng lại gấp gáp ra ngoài, tuổi cũng lớn, cũng nên học ít công việc vặt, đợi đến đầu mùa xuân sang năm, Hầu gia có thay tìm kiếm chức vụ, cũng nên vào kinh."

      Chu thị kính cẩn nghe theo lão thái quân, nghe vậy liền trả lời tiếng. Đợi các nàng xong việc, mấy vị nương lúc này mới hành lễ với Chu thị và Triệu thị. Ánh mắt Chu thị rơi lên người Kỷ Uyển Diễm đứng ở cuối cùng phía sau đám người, mặt cứng đờ, lão thái quân thấy vậy trong lòng khinh thường, bà uống ngụm trà sâm, mí mắt cũng nâng lên, với Chu thị:

      "Đây là Tứ nha đầu, cầm nghệ tồi, ta tính để nàng dọn dẹp chút rồi đến trụ ở Linh Lung Các. Ngươi an bài cho nàng hai người hầu hạ , làm thêm mấy bộ quần áo mới, cũng phải mời đến ma ma dạy quy củ. Ngươi nhìn rồi an bài."

      mặt Chu lần nữa chợt lóe qua kinh ngạc, bất quá chỉ là trong nháy mắt, liền khôi phục lại, kéo Kỷ Uyển Diễm đến trước mặt nhìn nhìn, liền sảng khoái đáp ứng: " nương xinh đẹp, lão thái quân cứ yên tâm, việc của nàng cứ giao cho ta."

      Kỷ Uyển Diễm rùng mình trong lòng, nhịn được giương mắt liếc nhìn Kỷ Uyển Thanh, chỉ thấy nàng ta bĩu môi, bộ dáng ta đây rất chướng mắt ngươi. Nhớ tới năm đó Kỷ Uyển Thanh bị bắt rời phủ tình huống bi thảm, nàng khỏi đối với Chu thị có nhận thức khác. Kỳ Kỷ Uyển Thanh cũng phải là Chu thị sở sinh, mà là do Chu di nương sinh ra. Năm đó Chu thị gả vào Kỷ gia, Chu gia có thứ nữ được sủng ái lén lút qua lại với Tam lão gia Kỷ Mang, hơn nữa lại còn mang thai. Kỷ Mang lại rất thích vị thứ nữ Chu gia này, biết nàng ở Chu gia được sủng ái, nên sử dụng chút thủ đoạn, khiến Chu gia đồng ý cho thứ nữ kia cũng nạp vào trong phòng . Nhưng Chu di nương vào cửa năm sau, sinh ra Kỷ Uyển Thanh liền buông tay nhân gian, Chu thị biết thời biết thế, liền nuôi dưỡng Kỷ Uyển Thanh dưới danh nghĩa của mình. Chu thị , cho dù là nữ nhi của tỷ tỷ thứ xuất nàng ta cũng coi như nữ nhi do mình sở sinh mà nuôi dưỡng. Cũng bởi vì chuyện này mà Kỷ Mang mới càng thêm kính trọng nàng ta.

      Cho nên, Chu thị ngoài mặt đối với Kỷ Uyển Thanh rất tốt, phàm là ăn, mặc tất cả đều là nhất đẳng, khiến người khác thể tìm ra bất kỳ sai sót gì. Ai cũng cho rằng nàng ta vừa là mẹ cả kiêm dì ruột lòng thương Kỷ Uyển Thanh, nhưng ai biết thực tế, nàng ta cùng lão thái quân là cùng loại người, đều xem Kỷ Uyển Thanh như con cờ mà thôi. Thời điểm nhi tử ruột thịt của nàng ta ở bên ngoài phạm lỗi, nàng ta chút do dự liền tặng đứa bé này cho lão già hơn sáu mươi tuổi làm kế thê.

      Kỷ Uyển Diễm tận lực làm cho mình có bất kỳ cảm giác tồn tại nào. Đợi cho đến khi các nàng xong, Kỷ Uyển Ninh lại mời nàng viện của nàng ta ngồi lát, tặng cho nàng bộ vòng tay bằng bạc, khuyên tai mã não, còn thêm trâm vàng có đính bướm vờn hoa rất đẹp. Mà Kỷ Uyển Cẩn là muội muội của Kỷ Uyển Diễm, cho nên Kỷ Uyển Ninh cũng cầu, nhưng Kỷ Uyển Thanh lại bị Kỷ Uyển Ninh cầu tặng cho Kỷ Uyển Diễm ít đồ. Kỷ Uyển Thanh mặc dù có chỗ cam lòng, nhưng vẫn là từ hộp trang sức trước gương, lấy ra vòng tay trân châu tặng cho Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Xuân tặng đồ trang sức đeo tay, mà sai người đưa đến hai giỏ than trắng tặng nàng.

      Rời khỏi viện của Kỷ Uyển Thanh, thấy hai bà tử mặc quần áo màu sương đợi ở phía trước, dẫn nàng trở về Nguyệt Ngọc Uyển. Từ ma ma đợi nàng ở cửa, trông thấy tay nàng cầm gì đó mặt mày hớn hở, thân mật đưa nàng vào phòng.

      "Ai nha, nương đổi vận, phúc đến, ta thấy hoa mai ngoài viện nở rộ đoán có chuyện tốt. những nhận được haỏ cảm của lão thái quân mà còn cả Nhị nương, thiên a, đây mới chính là Hầu phủ thiên kim chân chính! Nhìn đồ của nàng đưa tất cả đều phù hợp với nương."

      Từ ma ma lải nhải chuyện ở bên tai Kỷ Uyển Diễm.

      Kỷ Uyển Diễm ngồi ghế thái sư đặt ở cửa phía tây, co hai chân lên, thói quen này giống như được dưỡng thành sau rất nhiều năm, chỉ cần nàng thả lỏng mà ngồi chính là cái tư thế này, bởi vì nàng cảm thấy đem thân thể cuộn lại như vậy, tạo cảm giác rất an toàn.

      Liếc thấy Từ ma ma mở đồ ra nhìn, nàng gợn lên được chút hứng thú nào, nàng còn nhớ đời trước Kỷ Uyển Ninh cùng Kỷ Uyển Thanh cũng tặng đồ cho nàng, bất quá đưa cái gì, nàng còn nhớ , hình như ít đồ dùng mà nương gia cần có. So với các nàng mà , ngược lại Kỷ Uyển Xuân đưa tặng hai giỏ than trắng mới khiến Kỷ Uyển Diễm có ấn tượng rất sâu sắc.

      Bởi vì trước khi chuyển tới ở tại Linh Lung Các, nàng còn phải ở tại Nguyệt Ngọc Uyển đợi thêm thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này là thời điểm lạnh nhất trong năm, nên hai giỏ than trắng mà Kỷ Uyển Xuân đưa thực giúp Kỷ Uyển Diễm giải quyết phiền toái .

      "Ai da, còn có đại nương cũng thực khách khí, than hôm trước đưa tới còn chưa dùng hết, hôm nay lại đưa thêm, bây giờ tốt rồi, buổi tối nương ngủ cũng sợ lạnh ."

      Từ ma ma vẫn còn lải nhải, Kỷ Uyển Diễm lại từ ghế xuống, đến sau lưng Từ ma ma, thanh như từ u cốc hỏi:

      "Từ ma ma, bà có biết mẫu thân của ta trụ ở viện nào ?"

      Mẫu thân của Kỷ Uyển Diễm Lâm thị có chết, chỉ là điên khùng, bị nhốt trong phủ. Kỷ Uyển Diễm còn nhớ kiếp trước, Lâm thị qua đời lúc nàng mười hai tuổi, ấn theo quy củ, nàng phải giữ hiếu ba năm. Khi đó Kỷ Uyển Diễm lòng muốn trèo cao, mặc dù biết mẫu thân còn sống, nhưng vì tình cảm nhạt nhẽo, bắt đầu từ khi nàng có ký ức, Lâm thị ở bên, cho nên đến tận khi Lâm thị mất cũng gặp mặt. Đợi sau khi mẫu thân mất , lão thái quân mới bảo nàng tới, theo tam phu nhân xử lý tang .

      Từ ma ma sững sờ, nghĩ tới Kỷ Uyển Diễm lại đột nhiên hỏi vấn đề này, sắc mặt có chút khó coi, Kỷ Uyển Diễm nhìn thấy nàng bà như vậy, lại mở miệng hỏi:

      "Bà ấy là bị điên đúng ? có chết?"

      Đối mặt với Kỷ Uyển Diễm ép hỏi cách trực tiếp như vậy, Từ ma ma ho tiếng, rồi đáp: ", có chết! Nhưng, bất quá... nương sao lại hỏi tới việc này. Đại phu nhân mặc dù còn tại thế, nhưng lại là bị điên ."

      Kỷ Uyển Diễm gật gật đầu: "Ân, ta biết bà ấy bị điên. Liền muốn hỏi ngươi, Bà ấy ở trong viện nào."

      Khuôn mặt nhắn phấn nộn, đôi mắt đen bóng như chứa cả nghìn đôi sao trời, sáng rực rỡ, Từ ma ma đều cảm thấy chống được khi được đôi mắt này nghiêm túc nhìn chăm chú. Bà lấy tay chỉ chỉ phía tây bắc rồi :

      "Ở, ở Tây Thiên Viện. Ai nha, sao đột nhiên nương lại hỏi cái này, người lúc này vừa mới được lão thái quân chú ý, cần vì chuyện này mà chọc tức lão thái quân*. Tây Thiên Viện là cấm địa của Kỷ gia, là nơi mà lão thái quân có lệnh cấm ra vào."

      *Gốc là “sờ lông mày lão thái quân” mình nghĩ tương đương với việc “vuốt râu hùm”

      Lấy được đáp án từ Từ ma ma, Kỷ Uyển Diễm liền thêm gì, cầm lấy chiếc chăn len cũ, được treo giá áo khoác lên người, ra ngoài cửa.

      Từ ma ma căng thẳng chạy theo : " nương, người định nơi nào. Chỗ đó thể , hơn nữa, đại phu nhân thần trí ràng, nàng cũng nhớ người, người cũng vô dụng, nếu người nào nhìn thấy lão thái quân chỗ đó..."

      Kỷ Uyển Diễm ra khỏi phòng, bước đường lát đá xanh, xuyên qua cổng vòm, trực tiếp lên hành lang phía đông, về hướng Tây Thiên Viện.
      Last edited: 23/4/20
      Nguyên NguyễnMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :