1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lão đại là nữ lang - La Thanh Mai (170/170)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 36: Tượng đất

      Phó Vân bật dậy làm Liên Xác và Phương Tuế giật mình.

      Hai người này ngồi bậc thang xem các tiểu đạo sĩ giẫm lên cọc gỗ luyện quyền, xem mê mẩn bỗng thấy mặt nàng biến sắc xúm lại, lo lắng: "Tiểu thư?"

      "Nãy ra nhiều mồ hôi, gió thổi qua lạnh quá."

      Phó Vân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gượng cười, ngồi xuống.

      Phương Tuế và Liên Xác nghi ngờ gì.

      "Bên ngoài nắng nóng mà núi lại lạnh thế."

      Nhìn thấy người trong đạo quan về nhà ăn dùng bữa, nghỉ ngơi, Phương Tuế mới nhớ ra Vương thẩm vẫn cầm mấy thứ đồ mang từ nhà, định ra lấy cho nàng chiếc áo choàng.

      Phó Vân ngăn Phương Tuế lại, " cần đâu, chúng ta ngay ấy mà."

      biết là ai náu ở Trường Xuân Quan, dù thế nào nữa nơi này cũng thể ở lại lâu.

      Ở đầu hành lang bên kia, Phó Vân Chương tới, nét lo lắng giữa hai mắt biến mất, mệt mỏi do say rượu cũng tiêu tán, nhàng phe phẩy quạt, mỉm cười hỏi: "Cơm chay ở Trường Xuân Quan là đặc sản của phủ Võ Xương, trưa nay ăn ở đây nhé?"

      "Nhị ca, muội hơi mệt." Phó Vân làm như bị váng đầu, dùng ngón tay day mi tâm, khẽ , "Muội muốn về."

      Phó Vân Chương lập tức nhíu mày, đưa mặt ra hiệu cho Phương Tuế đỡ nàng, "Được, về thôi."

      Y tìm người quen lời từ biệt, người nọ cũng níu kéo gì, chủ động tiễn họ ra khỏi đạo quan.

      Ngoài đạo quan có kiệu phu, mã phu chờ sẵn để đón khách, Phó Vân Chương quyết định trở về bằng xe ngựa. Đưa Phó Vân lên xe, thấy mặt nàng tái nhợt, y nhíu mày: "Hôm nay nóng quá. Vừa mới xuống thuyền, đáng lẽ nên đưa muội luôn thế này."

      Nàng mới lành bệnh được có mấy ngày, lại sinh ra ở phương bắc, có lẽ quen ngồi thuyền. Vậy mà y lại còn đưa nàng ra ngoài giữa ngày nắng nóng.

      Nghe ra áy náy từ trong giọng của y, Phó Vân biết phải giải thích với y thế nào đành mỉm cười, khẽ khép mi lại.

      oOo

      Trường Xuân Quan.

      Mặt trời chói chang, thời tiết nóng bức, ve kêu ồn ào tới mức khiến người ta khó chịu, tiếng lộc cộc của xe ngựa nghiến con đường đầy đá vụn dần xa.

      người đầu đội mũ trụ, người mặc áo khoác cân vạt màu tím, eo đeo Tú Xuân Đao rảo bước xuyên qua đình viện chìm trong ánh mặt trời nóng cháy, vào hành lang che mành trúc, dừng lại trước Tàng Kinh Các, ôm quyền : "Đại nhân, điều tra được thân phận người mà Trương tiên sinh vừa gặp."

      Cửa phòng khép hờ, thấy được bên trong, ánh sáng chiếu qua mành trúc tạo thành cái bóng trong phòng, từ góc quan sát của người vừa , chỉ có thể nhìn thấy đôi giày cao cổ và góc áo bào xanh thẫm thêu chim hạc.

      Người đội mũ trụ dám ngẩng đầu, tiếp: "Người nọ là vị cử nhân ở huyện Hoàng Châu, họ Phó, trước kia từng ở nhờ mấy năm trong đạo quan, tiểu nương tử cùng là là em họ y. Phó tướng công nhờ Trương tiên sinh bắt mạch cho tiểu nương tử kia, sau đó hai người chuyện mấy câu, dùng cơm chay, vội vàng ra về."

      Trong phòng truyền ra tiếng khác: "Đại nhân, có cần giữ người họ Phó kia lại ?"

      Lát sau, giọng trầm thấp vang lên: " cần, để bọn họ ."

      Người bên ngoài thưa vâng, chờ đợi lúc, thấy chỉ huy sứ ra lệnh gì khác liền khom người lui ra.

      tia sáng chiếu vào trong phòng, người đàn ông ngồi trước bàn vuông lau thanh đao, ánh sáng trắng hắt ra từ lưỡi dao chiếu lên mặt chàng khiến ngũ quan tuấn lãng mơ hồ ra.

      "Có khi cái người họ Phó kia phát ra cái gì rồi, biết có thể làm hỏng chuyện của chúng ta hay ?"

      người trẻ tuổi đầu quấn khăn nho, thân khoác áo bào màu hoa lau ngồi ghế bành cạnh cửa sổ cách đó xa khẽ cau mày.

      Trầm ngâm hồi, đứng dậy: "Đại nhân, thuộc hạ vẫn cảm thấy ổn, hay là giờ thuộc hạ đích thân dẫn người chặn người họ Phó kia lại."

      Người này tên là Kiều Hằng Sơn, là người được Cẩm Y Vệ xếp vào làm tiểu lại ở Sở Vương phủ, mới ở phủ Võ Xương chưa tới hai năm. vốn chán chường tưởng rằng mình mình phải ở lại Sở Vương phủ như thế cả đời, ngờ lại gặp may, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ mới nhậm chức nay lại bí mật xuống phía nam tróc nã dư nghiệt của vụ án Định Quốc Công năm nào. Giờ điều tra tới phủ Võ Xương, người hiểu phủ Võ Xương như đương nhiên trở thành trợ thủ. Đây là cơ hội ngàn năm có , nếu phen này được Hoắc đại nhân đánh gia cao, có khi được gọi trở lại kinh sư.

      Phủ Võ Xương cũng tốt nhưng cho cùng, muốn thăng quan tiến chức, nào có đâu bằng dưới chân thiên tử.

      khó kìm nén được kích động, chỉ muốn tìm cơ hội gây ấn tượng cho Hoắc đại nhân, vậy mà mấy ngày này chỉ có thể ở Trường Xuân Quan ôm cây đợi thỏ, tuy rằng hằng ngày đều có thể gặp Hoắc đại nhân nhưng mà chỉ mấy câu như vậy làm sao thể được bản lĩnh của . cần phải thể mình tốt mới có thể khiến Hoắc đại nhân nhìn bằng con mắt khác.

      Người đàn ông cười nhạt, đứng dậy, lạnh lùng : "Vậy lập tức động thủ." rồi sải bước ra ngoài.

      Trong viện chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau màn trúc bỗng xuất mấy chục người mặc áo khoác cân vạt cầm Tú Xuân Đao.

      Những người này mai phục ở đây nhiều ngày, dường như hợp thành với chiếc bóng hắt lại từ màn trúc khiến Kiều Hằng Sơn suýt nữa quên mất tồn tại của bọn họ, vậy mà phản xạ của bọn họ vẫn nhanh nhạy như thế, bỗng đồng loạt chạy ra ngoài hành lang, theo Hoắc Minh Cẩm về phía điện Thái Thanh.

      Kiểu Hằng Sơn ngẩn người, khẽ mím môi theo.

      có thể lung lạc từ trường sử, điển bảo đến các hộ vệ ở phủ Võ Xương này, chỉ mình vị Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ này là khiến cho biết đường nào mà lần.

      Có lẽ vị chỉ huy sứ này mới nhậm chức chưa lâu, cũng nóng lòng lập công như , có hứng thú nghe những lời a dua nịnh hót của chăng?

      thầm nghĩ như thế.

      oOo

      Trương đạo trưởng bị tiếng mũi tên lao ra khỏi cung làm cho phát hoảng.

      tiếng kêu cứu, cũng có tiếng thét sợ hãi, chỉ có tiếng mũi tên cắt qua khí mang theo cái lạnh thấu xương gần trong gang tấc.

      "Có chuyện gì thế biết?"

      Ông ta vừa mới tiễn Phó Vân Chương, định trở về phòng làm giấc, cái thời tiết nóng bức này chỉ thích hợp cho giấc ngủ trưa mát mẻ, Trường Xuân Quan là địa bàn của Sở Vương, ông ta còn là người được bệ hạ ban danh hào Tiên sinh, ai dám bắn tên trong quan?

      "Người đâu hết rồi?"

      Trương đạo trưởng còn chưa kịp sửa soạn lại áo quần cho chỉnh tề, tay ôm đầu giữ chiếc khăn lưới sắp tuột, tay giữ đai lưng, lao ra khỏi phòng, quan sát xung quanh.

      Trong viện bóng người.

      Ông ta thầm nghĩ phen này hay rồi, trèo lên lan can bằng đá bám lên tường viện, nhìn sang sân bên cạnh.

      Những gì nhìn thấy khiến ông ta sợ hết hồn, ông ta thấy đám binh lính cường tráng người mặc áo khoác cân vạt theo sau người đàn ông cao lớn xông vào đại điện, còn chưa kịp nhìn kĩ thảng thốt hét lên tiếng, ba mũi tên bay tới nhanh như chớp, mũi tên bay sát sườn mặt bên trái của ông ta. Giữa ngày nóng bức, gió từ mũi tên bay tới sao lại lạnh đến thế.

      Ông ta a tiếng, ngã ngửa vào bụi hoa phía sau, người dính đầy bùn đất.

      Mấy tiểu đạo sĩ chạy lại, đỡ ông ta dậy, vội vàng giúp ông ta phủi bụi đạo bào, "Giam viện, là người của Cẩm Y Vệ, bọn họ phạm nhân núp trong số khách khứa trong quan nên mang binh tróc nã. Phương trượng việc này nên kinh động đến ngài, mọi chuyện đều có ngài ấy ra mặt xử lý rồi."

      Thế là tong cái đạo bào mới tinh, Trương đạo trưởng giũ vạt áo, vỗ khăn lưới, làm văng ra đống đất đen, trong lòng thầm than xui xẻo, mặt lại cố biểu cảm xúc gì, xua tay, bình tĩnh cất lời: " là Cẩm Y Vệ tới phá án, các ngươi được ngăn trở."

      Dứt lời, ông ta xoay người về viện.

      Đám tiểu đạo sĩ nhìn nhau: Ngài ngã thế rồi, còn ra vẻ đạo mạo cái gì nữa?

      Đương nhiên, làm gì có ai làm giam viện bực mình, họ lại nhìn nhau, gượng cười rồi tản .

      oOo

      Trở lại phố Công Viện, Phó Vân Chương sai người mời thầy thuốc.

      Thầy thuốc nhanh chóng tới nơi, bắt mạch cho Phó Vân , hỏi mấy câu đơn giản rồi kết luận nàng đại khái là bị cảm nắng, kê đơn thuốc, chỉ nàng nên ăn nhiều rau quả tươi, đồ ăn thanh đạm là được.

      Phó Vân Chương khi ấy mới yên tâm, chờ trời tắt nắng, nhiệt độ bên ngoài giảm xuống mới đưa Phó Vân sang nhà Phó tứ lão gia ở phố Đại Triều.

      Phó tứ lão gia đưa Phó Vân Khải và Phó Vân Thái ra ngoài chơi, vẫn chưa về nhà.

      Phó Nguyệt và Phó Quế mới phố Hoa Lâu về, đó là nơi chuyên bán son phấn trang sức. Vừa nhìn thấy Phó Vân , hai chị em giữ rịt lấy nàng, chia cho nàng mấy thứ son phấn vừa mua được.

      "Muội xem, cái này gọi là xà phòng thơm, là đồ quý hiếm đấy, mỗi viên tận mấy tiền."

      Phó Quế mở chiếc hộp sứ Thanh Hoa, lấy ra viên xà phòng hình cầu màu đen, với Phó Vân .

      "Cái này có thể dùng để rửa mặt, tắm, còn có thể dùng để gội đầu."

      Phó Nguyệt đứng bên cạnh tiếp lời, "Chưởng quầy là hàng từ phủ Hàng Châu chuyển về, các tiểu nương tử ở Nam Trực Lệ toàn dùng cái này."

      "Tứ thúc , mấy chị em mỗi người viên."

      Phó Quế nhét hộp sứ vào tay Phó Vân .

      Phó Vân cầm hộp sứ, đưa cho Phương Tuế bên cạnh rồi bước vào phòng, ngồi xuống, bưng chén trà bàn lên, uống hơi hết nửa ly trà.

      Phó Nguyệt và Phó Quế vừa tới phủ Võ Xương, dạo được hồi xong vô cùng hưng phấn nên phát điểm khác biệt của nàng. Tay cầm tay kéo nhau vào phòng, thao thao bất tuyệt kể cho nàng nghe chuyện chơi hôm nay, gọi nha hoàn mang những đồ chơi mới mua được lấy ra giới thiệu cho nàng từng cái , bảo nàng đoán xem từng thứ dùng để làm gì.

      Nàng cố giữ bình tĩnh, kiên nhẫn chơi đùa với hai chị lúc.

      Dù lần nào nàng cũng đoán đúng công dụng của những đồ vật họ mua, Phó Nguyệt và Phó Quế vẫn hào hứng, tiếp tục bắt nàng đoán giá.

      Cái người thầm mai phục ở chỗ tối kia làm cảm xúc trong lòng nàng bị xáo trộn, nàng hơi hoảng loạn, vốn định trở về phòng nghỉ ngơi nhưng ngồi nghe hai chị này ríu rít cười cũng khiến nàng bình tĩnh lại, cái cảm giác bị đè nén đến thở nổi cũng dần biến mất.

      "Cho muội cái này này."

      tượng đất đen sì xuất trước mặt nàng, Phó Quế che miệng cười ra tiếng, "Tỷ thấy nó giống muội lắm!"

      Phó Vân cầm tượng đất lên nhìn kỹ, tượng đất khá thô sơ, đầu tượng có hai búi tóc nên nàng mới nhận ra đây là tượng bé . mặt tượng được khắc đầy đủ ngũ quan, đôi lông mày tinh tế, đôi mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên, à, hóa ra là mỉm cười.

      "Muội xem có phải là rất giống ?" Phó Quế nghiêng đầu, nâng tay nàng lên để tượng đất tới bên mặt nàng cho dễ so sánh, "Tỷ bảo giống, Nguyệt tỷ nhi bảo giống."

      Phó Nguyệt lẩm bẩm, " tỷ nhi trắng hơn tượng đất, đẹp hơn tượng đất."

      Phó Quế liếc Phó Nguyệt cái, "Có tượng đất nào trắng bao giờ đâu?"

      Hai chị em lại tranh cãi.

      Phó Vân hạ tay xuống, cúi đầu nhìn tượng đất trong tay, khóe miệng cũng nhếch lên giống như tượng đất.

      Tiếng tranh cãi im bặt.

      Phó Quế chăm chú nhìn nàng lúc, kinh ngạc.

      Lúc này, ngoài viện có tiếng bước chân chạy tới, tiếng đập cửa thình thình vang lên ngoài cửa lớn.

      Người gác cổng chạy ra mở cửa, mấy câu với người bên ngoài, run rẩy hồi rồi xoay người chạy như bay vào chính đường, quỳ rạp xuống dưới chân Phó Nguyệt, "Đại tỷ nhi, quan nhân xảy ra chuyện rồi!"


      Chú thích của editor:

      Mũ trụ

      [​IMG]

      Áo khoác cân vạt

      [​IMG]

      Tú Xuân Đao

      [​IMG]
      Last edited: 7/8/20
      Hạnh Đoan, thongminh123, hayley8 others thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      @annie196 À, mọi người comment nhiều ta càng vui mà =D Đoạn nào vui ta edit nhanh, đoạn nào buồn edit lâu, bị ảnh hưởng cảm xúc ấy mà. Ta cũng chỉ đọc mấy truyện nữ chính có gia đình thương thôi, chắc tại ta lúc nào cũng tự nhận là mình có tuổi thơ hạnh phúc, tự nhiên muốn nhìn thấy người khác tuổi thơ hạnh phúc làm gì đâu. Hahaa
      saoxoay, 1900, levuong3 others thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 37: Oan uổng

      Quản cũng nghe thấy chuyện rối loạn ngoài cửa.

      Ông ta vội vàng chạy tới tiền viện, hỏi han người báo tin về chuyện xảy ra, rồi vào chính đường, đá người gác cổng quỳ rạp dưới đất cái, trầm giọng mắng: "Đừng có dọa đại tỷ nhi."

      Ông ta ra hiệu cho người khác kéo người gác cổng sợ mất mật ra ngoài, rồi trình bày cụ thể tình hình cho mấy chị em.

      Phó tứ lão gia và hai em Phó Vân Khải, Phó Vân Thái gặp phải mấy tên nhà giàu vô công rồi nghề đường, hai bên có xích mích, đối phương hình như cũng có chút địa vị nên bắt Phó tứ lão gia lại rồi.

      "Thực ra cũng có chuyện gì lớn, tốn thêm ít tiền thôi, chỉ là xích mích ." Quản đưa mắt ra hiệu cho bà tử bên cạnh, "Trời sắp tối rồi, các tiểu thư về phòng trước , chút nữa quan nhân trở về ngay ấy mà."

      Phó Nguyệt chưa từng trải, nghe người hầu kẻ hạ Phó tứ lão gia bị bắt , mắt đỏ hoe. Bà tử tới đỡ nàng, nàng theo bản năng giữ chặt lấy tay Phó Quế, "Quế tỷ nhi, phải làm gì bây giờ?"

      " sao, chưởng quầy ngoài cửa hàng nhất định tìm được người quen giúp đỡ." Phó Quế cũng sợ hãi nhưng nàng bình tĩnh hơn Phó Nguyệt, nhíu mày hỏi quản , "Có cần phái người về huyện Hoàng Châu báo tin ?"

      Phó Vân nhìn ra ngoài cửa, trời tối, nàng : "Cửa thành sắp đóng tới nơi rồi, biết có kịp . Cứ phái người báo cho nhị ca trước ."

      Quản tự đập vào đầu mình cái, "Thế mà lại quên mất cái này! Mau phố Cống Viện tìm nhị thiếu gia!"

      Tôi tớ trong nhà vâng vâng dạ dạ, vội thắp đèn ra ngoài.

      Phó Vân gọi bọn họ lại, dặn dò: "Đầu tiên ra hiệu thuốc mua mấy thang thuốc, nếu quá giờ giới nghiêm với lính tuần tra là trong nhà có người bị cảm nắng."

      xong, nàng quay lại bảo nha hoàn Phương Tuế về phòng lấy đơn thuốc đưa cho mấy người họ.

      Giờ giới nghiêm, dân chúng thể tự do lại bên ngoài, nếu để vệ binh bắt được nhất định bị tống vào đại lao, chỉ có bị bệnh đột suất, cần phải ra hiệu thuốc bốc thuốc là trường hợp ngoại lệ.

      Kẻ hầu người hạ thưa vâng, nhận đơn thuốc, sải bước ra ngoài.

      Phó Nguyệt hoảng loạn, nha hoàn khuyên nàng về phòng rửa mặt nghỉ ngơi, nàng lắc đầu, nắm chặt tay Phó Quế.

      Bắt đầu lên đèn, trước mái hiên cũng treo mấy chiếc đèn lồng lớn.

      Phó tứ lão gia vẫn chưa về, kẻ hầu người hạ dám về phòng ngủ, túc trực ngoài hành lang chờ tin tức.

      Bóng người lại lại trong tiếng gió đêm.

      Ngoài cửa sổ đom đóm bay bay, ánh sáng vàng nhạt lúc có lúc . Cái nóng ban ngày từ từ tan , ban đêm trời cũng lạnh dần.

      Tiếng chuyện khe khẽ đầy lo lắng của đám tôi tớ vọng vào phòng, Phó Nguyệt càng thêm sợ hãi.

      Phó Quế bực bội liếc Phó Nguyệt mấy lần, nhưng cũng nỡ mắng nàng, đành phải an ủi: "Nhị thiếu gia quen biết rộng, lúc ở trong huyện, đến tri huyện lão gia cũng nghe nhị thiếu gia. Khi còn học ở phủ Võ Xương, nhị thiếu gia chắc chắn cũng kết giao với nhiều người, tỷ đừng lo lắng."

      Phó Vân nhớ ra Phó Nguyệt và Phó Quế cũng chưa ăn tối, bảo Phương Tuế lấy mấy bát chè bột củ sen mang tới chính đường, "Nguyệt tỷ nhi, tỷ ăn ít . Tứ thúc mấy năm nay làm ăn từ nam chí bắc, cái gì mà chẳng trải qua rồi? Trước kia thuyền nhà chúng ta xuống phía nam buôn bán, tứ thúc với mấy người Vương thúc còn từng đánh nhau với bọn giặc cướp sông còn gì."

      Nếu như núi có sơn tặc đường sông cũng có giang tặc tới cướp phá, bọn chúng hành tung khó lường, chuyên tìm những thuyền buôn lại sông để "hành ", cướp của giết người, thủ đoạn tàn nhẫn. Phó tứ lão gia ra ngoài làm ăn, đương nhiên từng gặp phải đủ hạng người. Ông thường huênh hoang chuyện mình thoát khỏi quỷ kế của giang tặc, bảo vệ được hàng hóa thuyền như thế nào. thực tế, ông từng giúp đỡ quan phủ bắt được đám giang tặc.

      Bình thường, nơi Phó tứ lão gia khoe khoang tích hùng của mình là bàn ăn của Phó gia ở chính viện. Mỗi lần ông đâu về là lại lần ông kể cho các con các cháu trong nhà những chuyện đáng nhớ đường , người trong nhà cũng nửa tin nửa ngờ nhưng chẳng ai nghĩ đến chuyện tìm mấy kẻ tôi tớ để hỏi xem là hay giả, cứ coi như là nghe câu chuyện kể là được rồi.

      Phó Nguyệt nhớ tới những chuyện cha mình từ kể, chuyện nào cũng có kết thúc vui, trong lòng cũng thư thái phần nào, cha nàng đến giang tặc còn sợ, xích mích có vấn đề gì đâu.

      Chờ tới khi nàng lấy lại bình tĩnh, mấy chị em mỗi người ăn bát chè bột củ sen.

      Phó Vân cầu bà tử đứng đầu quản lý, giám sát kẻ hầu người hạ trong nhà chặt chẽ đề phòng có người nhân cơ hội này mà sinh . Trong nhà giờ chỉ có ba tiểu nương tử, Phó Nguyệt lớn tuổi nhất hoang mang lo sợ, chắc chắn thể làm người dưới kính sợ.

      Bà tử cung kính thưa vâng.

      Nửa canh giờ sau, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa thình thình.

      Quản ra mở cửa, cánh cửa kêu kẽo kẹt, cơn gió đêm thổi tới mang theo giọn quen thuộc.

      "Nhị ca tới rồi."

      Phó Vân vỗ vào tay Phó Nguyệt.

      Phó Nguyệt lập tức bật dậy, chạy vội ra gần cửa viện, tay siết chặt khăn lụa.

      Vài bóng đèn lồng lay động tiến về hướng này, Phó Văn Chương dẫn đám tôi tớ Phó gia vào chính đường. Dưới ánh trăng, sắc mặt y hơi tái, đôi mắt thâm quầng quét qua lượt mấy đứa em, nhàng : " sao, sáng mai tứ thúc có thể quay về rồi, các muội đừng thức khuya, nghỉ ngơi trước ."

      Phó Nguyệt thấy y tới, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hướng ánh mắt trông mong về phía y, nghe y thế nàng cũng gật đầu. Vừa nãy nha hoàn bà tử khuyên nàng trở về phòng, nàng nhất định nghe, lúc này y vừa mới lên tiếng, nàng lập tức bảo nha hoàn chuẩn bị trở về. Nhị ca ca của đại phòng sao, thế chắc chắn là sao.

      Nàng nghe lời y còn hơn nghe lời Lư thị.

      Phó Quế trợn mắt, kéo tay Phó Nguyệt, lời cảm tạ với Phó Vân Chương: "Nhị ca ca, trễ thế này rồi, đúng là làm nhị ca ca lo lắng."

      Phó Vân Chương khẽ gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho quản ra ngoài với y, hai người đứng dưới hành lang khe khẽ bàn bạc.

      Bà tử đưa Phó Nguyệt và Phó Quế về phòng. Phó Vân Chương vừa xuất , đám người hầu kẻ hạ vừa rồi còn lo lắng đến độ tay chân ngoắc vào nhau giờ lấy lại trật tự, năng làm việc cũng lưu loát hẳn.

      Phó Vân nhìn theo bóng Phó Nguyệt và Phó Quế trở về phòng, tiếp tục ngồi ở chính đường dùng trà.

      Uống mấy ngụm, nàng lại nghe thấy tiếng Phó Vân Chương, "Sao trở về phòng?"

      "Tứ thúc đắc tội với ai?" Phó Vân ngẩng đầu hỏi y.

      Phó Vân Chương cúi xuống nhìn nàng.

      Nàng ngồi ghế bành, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt y. Ánh đèn dầu lạc mờ mờ chiếu lên khuôn mặt non nớt của nàng. Nàng còn như thế nhưng con ngươi lại sâu thấy đáy, khiến người ta có cảm giác đôi mắt này hẳn từng chứng kiến bao bão táp của cuộc đời.

      Phó Vân Chương hơi cau mày, dường như có gì đó khó xử, nhưng khó xử này cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, y giấu giếm gì nàng, trả lời thẳng: "Chung gia, nhà bọn họ là điển bảo ở Sở Vương phủ."

      Điển bảo được tính là quan chính bát phẩm, quản lý ấn tín của Vương phủ. Tổ tiên Chung gia trước đây là điển bảo ở Sở Vương phủ, sau này con cái ra ngoài làm ăn, dựa vào quan hệ với Sở Vương phủ nên dần dần trở thành phú hào phương. giờ điển bảo ở Sở Vương phủ vẫn là người Chung gia, thường xuyên ra vào Sở Vương phủ, tới sủng cơ của Sở Vương cũng họ Chung.

      Cuối cùng cũng chỉ có thể là Phó tứ lão gia lần này xui xẻo. Ông vốn khéo đưa đẩy, dĩ hòa vi quý, chắc chắn vô duyên vô cớ xích mích với người ta, tình cờ thế nào đại công tử Chung gia say rượu lại phóng ngựa đâm chết con lừa của Phó gia, còn làm bị thương vài người hầu của Phó gia.

      Phó tứ lão gia biết đối phương là người có máu mặt, vốn định điều nhin là chính điều lành, nhưng ngờ đâu ven đường lại có mấy thư sinh đột nhiên nhảy ra chỉ thẳng vào mặt đại công tử Chung gia chửi mắng là đồ mặt dày vô liêm sỉ, coi mạng người như cỏ rác.

      ...

      xong câu cuối cùng, khóe môi Phó Vân Chương hơi cong lên, biết có phải cười hay , "Ta cũng có chút quen biết với người Chung gia, đợi ngày mai Chung Đại Lang tỉnh rượu, mời mấy người quen biết bày bàn tiệc rượu, chuyện này cũng được giải quyết."

      Những chuyện như thế này y cũng chẳng phải mới gặp lần đầu nhưng lần nào y cũng thấy nực cười, nhưng rồi y vẫn chỉ có thể dùng cách này cứu Phó tứ lão gia.

      Nếu y cũng làm như mấy thư sinh kia, ra mặt thay cho tứ thúc, bênh vực kẻ yếu, cuối cùng chỉ cứu được tứ thúc mà còn kết thù với Chung gia.

      Bên ngoài, đom đóm vẫn bay đầy trời, tựa những ngôi sao rơi xuống chốn phàm trần. Gió đêm thổi xuyên qua cành lá xào xạc, đèn lồng lắc lư trong gió.

      Đại công tử Chu gia có tiếng ngang ngược, đâm chết lừa của Phó gia, làm bị thương tôi tớ Phó gia, chỉ xin lỗi bồi thường mà còn giận cá chém thớt bắt Phó tứ lão gia, đến cả mấy đứa đứa trẻ vô tội như Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũng bị bắt. Nha dịch của quan phủ vốn phải chủ trì công đạo nhưng bọn họ chẳng thèm hỏi câu. Vì muốn lấy lòng đại công tử Chung gia, họ vu khống trắng trợn cho lừa Phó gia làm ngựa Chung gia bị giật mình, như vậy là đưa tội danh đổ lên người khổ chủ như Phó tứ lão gia.

      Phó Vân khép mắt lại, nàng thích cái cảm giác chỉ có thể ngồi trong nhà chờ tin thế này.

      Tuy là Phó tứ lão gia bị nguy hiểm đến tính mạng, chuyện cũng đến nông nỗi liên quan đến sống chết nhưng cái cảm giác bất lực tuyệt vọng này nàng quá quen rồi.

      Nàng muốn trải qua thêm lần nào nữa.

      Nhưng nàng chẳng còn cách nào khác.

      Nhị ca có thể giúp nàng lần, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư thế nào?

      Giống như kiếp trước, người nhà xảy ra chuyện cũng chỉ có thể đau khổ cầu xin giúp đỡ của người khác.

      Nhờ người khác giúp đỡ chẳng phải việc gì đáng xấu hổ, ai mà có thời điểm phải nhờ vả người khác.

      Nhưng lần nào cũng phải nhờ đến giúp đỡ của người khác lại quá bị động, quá mềm yếu.

      Nhị ca là trụ cột của Phó gia... Nàng muốn được như y, trở thành người để người thân có thể dựa vào, nàng cần phải có thân phận địa vị như y vậy.

      Phó Vân từ từ mở mắt, nhìn những đốm sáng vàng nhạt trong đình viện tối đen, chậm rãi : "Nhị ca, muội nghĩ thông rồi, hẳn là muội nên bái Triệu sư gia làm thầy."

      Triệu gia là thông gia của Thẩm Giới Khê, đúng thế, nhưng Triệu gia phải kẻ thù của nàng. Giờ nàng có khả năng đối chọi với ai cả, nàng hẳn là phải nắm lấy mọi cơ hội để khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.

      Hơn nữa, gần Thẩm Giới Khê chút, chưa chắc là chuyện xấu.

      Phó Vân Chương giật mình, sau khi ý thức được Phó Vân gì, yên lặng nhìn nàng lúc, cuối cùng mặt y cũng dần lên nụ cười, ngón tay hơi cong lại, cúi người gõ lên trán nàng.

      "Thầy vui lắm đây."

      Y khẽ.

      "Nhị ca, huynh có vui ? cần phải dối cho muội vui đâu."

      Phó Vân ngửa đầu nhìn y, nghiêm túc hỏi.

      Mọi người trong Phó gia đối xử với nàng rất tốt. đời này, mọi quan tâm đều xứng đáng được đáp lại cách nghiêm túc. Nàng thực trân trọng những người đối xử tốt với nàng.

      Ánh mắt bé này quá chân thành tha thiết, ánh mắt trong trẻo, giọng điệu còn nghiêm túc hơn những học sinh thảo luận về những chú giải trong sách vở ở hội thơ, Phó Vân Chương lại thấy hơi buồn cười.

      "Vui."

      Y cố ý xoa đầu làm rối cả tóc nàng, mỉm cười .

      Lần trước sắp xếp cho nàng gặp Triệu sư gia, y muốn dụ dỗ thầy nhận nàng làm học trò. Thầy từng dạy học cho chính thê của Thẩm các lão Triệu thị, tuy hằng ngày có vẻ hơi cẩu thả tùy tiện, nhưng thực tính cách lại như trẻ con, coi thường nàng vì nàng là con .

      Y biết bản thân mình còn có thể nhìn thấy nàng bao xa, vậy thầy có thể che chở cho nàng.

      Cho đến ngày, nàng đủ lông đủ cánh, có thể thoát khỏi những trói buộc này, thực có thể làm chủ cuộc sống của chính mình.

      oOo

      Đêm nay Phó gia từ xuống dười ai ngủ ngon.

      Do giới nghiêm tiện ra ngoài nên Phó Vân Chương ngủ lại tại phòng dành cho khách trong nhà của Phó tứ lão gia bên phố Đại Triều.

      Hôm sau, trời còn chưa sáng, y vội vàng rửa mặt chải đầu, thay chiếc đạo bào khá mới bằng tơ vân sa màu nguyệt bạch rồi ra ngoài. Tối hôm trước y nhờ người quen đưa thiếp mời người Chung gia tới uống rượu, tiệc được bày tại Hoàng Hạc Lâu đỉnh Hoàng Hạc.

      Theo dặn dò của y, quản và chưởng quầy ở cửa hàng chuẩn bị tiền bạc và mấy rương lễ vật đầy ắp vải vóc tơ lụa, rau xanh quả tươi đưa tới Chung gia.

      Chỉ lúc sau, tôi tớ trở về thông báo, "Chung gia nhận thiếp mời và bạc của nhị thiếu gia."

      Quản và chưởng quầy đều thở phào nhõm.

      Trước giờ ăn trưa, bỗng có tiếng ríu rít vui mừng của người hầu kẻ hạ từ ngoài cửa, Phó Nguyệt, Phó Quế và Phó Vân ngồi trong chính đường chờ tin cuối cùng cũng nhận được tin tốt: Phó tứ lão gia, Phó Vân Khải và Phó Vân Thái trở về rồi.

      Ngồi trong tù đêm, Phó tứ lão gia vẫn tỉnh như , mặt mày hồng hào, Phó Vân Khải và Phó Vân Thái lại héo rũ như cà tím phơi sương.

      Hai em mắt thâm quầng, nên lời nên được kẻ hầu người hạ đỡ về phòng.

      Phó Vân còn nghe được tiếng kêu sợ hãi của Phó Vân Khải: "Rận, có rận! Ta muốn cắt tóc!"

      Phó Nguyệt và Phó Quế vốn định lại gần an ủi đôi câu nhưng nghe thế mặt mày biến sắc, lập tức vô thức lui về sau vài bước.

      "Cha, cha bị làm sao chứ?" Phó Nguyệt đỡ Phó tứ lão gia vào phòng, tiếng vương tiếng nức nở.

      Phó tứ lão gia cười ha ha, " sao, có việc gì đâu."

      Ông lại cúi đầu xuống ngửi ngửi người mình, mặt mày nhăn nhúm, sai người hầu kẻ hạ chuẩn bị nước tắm, trở về phòng tắm rửa chải đầu.

      Tới khi ông thay quần áo rồi quay lại, đồ ăn được bày biện bàn bát tiên trong chính phòng. Phó Vân Khải và Phó Vân Thái vẫn chưa ra khỏi phòng, Phó tứ lão gia bảo tôi tớ đưa đồ ăn tới phòng cho hai đứa, còn ông ăn cơm với con và hai cháu .

      Ông vẫn cười như thường, ăn uống ngon miệng, ăn liền hai bát thịt hầm, còn gắp đồ ăn cho Phó Nguyệt, Phó Vân và Phó Quế, vừa ăn vừa kể chuyện vui.

      Phó Nguyệt và Phó Quế bị ông làm cho bật cười.

      Ăn xong, Phó tứ lão gia gọi quản tới bảo: "Sắp vào thu rồi, cũng nên mua quần áo mới cho mấy chị em Nguyệt tỷ nhi."

      Quản vội trả lời: "Phố Hoa Lâu vẫn nổi tiếng về may mặc, ở đó có tiệm do người phủ Tô Châu mở, họ biết rành rẽ ở Nam Trực Lệ loại váy áo nào được ưa chuộng. Nghe thiên kim nhà tri phủ cũng mời họ tới may đồ."

      Phó tứ lão gia cần nghĩ ngợi, quyết định luôn: "Vậy mời tiệm đó ."

      Đến chiều, thợ may tới lấy số đo may áo cho Phó Nguyệt, Phó Quế và Phó Vân .

      Thợ may tiệm này thường tới may đồ cho các nhà quyền quý nên cũng quen với việc giao tiếp với các phu nhân, tiểu thư. Phó Nguyệt và Phó Quế vẫn lo lắng mà nghe họ dăm ba cây lại cười tươi roi rói.

      Hai chị em háo hức nghe thợ may kể chuyện về Sở Vương phủ và mấy gia tộc lớn của phủ Võ Xương, đến đoạn gay cấn còn rất phấn khích, hỏi hết cái này đến cái kia, chẳng còn nhớ tới chuyện đáng sợ tối hôm trước nữa.

      Trong mắt những người dân bình thường, Vương phủ có khác gì hoàng cung đâu, những chuyện bí mật trong đó có sức hấp dẫn rất lớn đối với bọn họ. Chỉ những chuyện vụn vặt kiểu như hằng ngày Vương gia Vương phi ăn gì, mặc gì, chơi gì cũng đủ để họ bàn tán ba ngày ba đêm.

      Phó Vân thể khâm phục Phó tứ lão gia, hổ là người từng vào nam ra bắc. Tự nhiên vô duyên vô cớ bị bắt oan, ở trong tù lo lắng cả đêm, về tới nhà, việc đầu tiên ông làm phải là chửi mắng đại công tử Chung gia, mà là trấn an Phó Nguyệt và Phó Quế.

      Lấy số đo xong, nàng trở lại trong phòng, rửa sạch tay rồi bảo Phương Tuế trải giấy mài mực. Triệu sư gia từng nhắc đến mẹ của tri phủ phủ Võ Xương, Triệu Thiện. Thông thường, nhắc đến phụ nữ, người ngoài chỉ nhắc họ chứ đề cập đến tên, nhưng Triệu sư gia lại gọi thẳng tên Triệu Thiện, phải vì ông ta tôn trọng Triệu Thiện mà vì Triệu Thiện nổi danh nhờ kỹ thuật vẽ tranh, muốn dùng tên của mình để giao tiếp với người khác, chứ dùng họ của chồng.

      Phó Vân ngồi trước cửa sổ, ngắm nhìn cây chuối xanh mướt mập mạp trong vườn, chấm mực viết chữ.

      Nàng thể trì hoãn thêm được nữa.


      Editor: "Nhị ca ca của đại phòng" lúc nào cũng xuất như vị thần, dù xuất lần này có hơi buồn. Hình ảnh đom đóm ngoài cửa sổ như những ngôi sao rơi xuống trần thế nghe nó chua xót lắm. Phó Vân Chương rơi trước, tỷ nhi rơi sau. Òi òi... Lý do mấy đứa trẻ Phó gia phải ra ngoài là để đối mặt với thực và để trưởng thành, dù lúc nào trưởng thành cũng rất khó chịu... tỷ nhi phải trẻ con nữa, nhưng nàng vẫn còn cơ hội để trưởng thành.

      biết các bạn có xem phim Little Women , bản điện ảnh mới làm năm 2019 ấy, có muôn vàn câu hay ho, trong đó có câu như thế này "Girls have to go into the world and make up their own minds about things."
      Last edited: 7/8/20
      Hạnh Đoan, thongminh123, hayley11 others thích bài này.

    4. thienhuyen77

      thienhuyen77 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      18
      Chị chưa xem Little ươmen, nhưng nhớ câu Iris đề cập vì chị có con . Truyện này ấm áp, tình cảm gia đình mang hơi hướng phuong Tây, như kiểu truyện Người đẹp và quái vật :)
      Iris NTôm Thỏ thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Ngã đau nhưng phải tự đứng dậy mới trưởng thành được.
      Mình tò mò vụ nữ nhi sau này sau làm nam nhi đây
      Iris N thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :