1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 36:
       Edit: Juel






      Lưu Thúy ngủ ở gian ngoài, nghe thấy tiêng ồn liền đứng dậy mặc thêm áo ngoài, đốt đèn, chỉ trong chốc lát, bên ngoài Quy Nhạn các liền vang lên thanh xô đẩy.

      Vân Khanh vốn ngủ, lúc này nghe thấy tiếng ồn, biết được việc mong chờ đến, lập tức mặc thêm kiện áo choàng xanh lam vân mây, nhàng bước ra ngồi xuống ghế trong phòng, Lưu Thúy rót cho nàng chén mật trà để ở trong tay giữ ấm.

      Lúc này trong viện đám nha hoàn bà tử dẫn theo người, Lý ma ma dẫn đầu trong đó, tiểu nha hoàn gác đêm thắp sáng đèn trong viện, toàn bộ sân đột nhiên sáng bừng lên, chiếu rọi khuôn mặt người bị áp đến, cũng là bà tử trông coi mà Vân Khanh gặp ở khố phòng.

      Bà tử kia vốn có chút sợ sệt, nhưng thấy đến viện của Tạ thị  mà đến Quy Nhạn các, trong lòng xem thường, la hét: “Hơn nửa đêm các người bắt lão nô đến đây làm gì?”
      Lưu Thúy vốn thích bà tử này, nghe vậy nổi giận: “Láo xược, bà nhìn thấy tiểu thư hành lễ còn lớn tiếng kêu gào, còn ra thể thống gì?”

      Bà tử kia tròng mắt xoay chuyển, rồi mới hướng Vân Khanh quỳ xuống hành lễ, cười đến mặt mày nhăn lại: “Tiểu thư, sao muộn như vậy người còn cho người ta bắt lão nô đến đây, là có việc gì gấp sao?”

      Bà ta năng tùy tiện, có nửa điểm tôn kính, Lý ma ma thấy thế bước lên mắng: “Ngươi đêm hôm khuya khoắt lén lút đến khố phòng, bị bà tử tuần tra bắt được, sao lại là tiểu thư cho người bắt ngươi, đừng ở đây năng lung tung.”

      Bà tử kia da mặt dày, cười : “Lão nô là người trông coi khố phòng, nửa đêm nhớ đến dược liệu mới nhập vào hôm nay để đúng vị trí nên mới đến xem.” Qua cách bà ta , từ trộm tặc lại trở thành trung thực đáng tin, đúng là mụ già gian xảo.

      “Đúng là cứng mồm, nếu vừa rồi tìm được chứng cứ, ngươi đúng là thừa nhận.” Lý ma ma quát to, với hai bà tử bên cạnh: “ lên, lục soát người bà ta, để xem bà ta đến dược khố làm gì.”

      Lời này vừa ra, bà tử kia sắc mặt liên thay đổi, khuôn mặt tươi cười bớt vài phần, cao giọng: “Lý ma ma, bà cần ỷ mình là tâm phúc của phu nhân mà đem mình thành chủ tử, bà cũng chỉ là nô tỳ, dựa vào cái gì mà đòi lục soát người ta”

      Nghe vậy, Vân Khanh lạnh lùng cười, gương mặt bạch ngọc nổi lên ý giận lạnh lẽo, đúng là đứa nô tài ngông cuồng, nàng thuận cầm ném chén trà trong tay, bịch tiếng, nhằm hướng bà tử la lối kia ném tới, chén trà chuẩn xác ném trúng trán bà ta, nước trà nóng đầy đầu làm bà ta điên cuồng la hét.

      “Ta người như thế ngồi ở chỗ này, nghĩ đến có người nhìn thấy, xem ra quy củ Trầm phủ đều bỏ quên hết rồi, người đến, cho bà ta xem rốt cuộc ta có tư cách lục soát người bà ta hay .” Vân Khanh cúi đầu, đôi mắt xếch chứa oai nghiêm nhìn bà tử quỳ mặt đất.

      Thấy thế, nha hoàn bà tử xung quanh trong lòng khiếp sợ, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Vân Khanh xử lý tình, cũng là lần đầu tiên phát tiểu thư nhan sắc mỹ miều mềm mại tuy rằng còn ít tuổi nhưng cả người phát ra hơi thở sắc bén mạnh mẽ, chấp nhậ người khác xem thường.

      Hai bà tử lập tức tiến lên, đè bà tử trông coi kia xuống, tránh cho bà ta giãy dụa, hai cái tát trực tiếp làm bà ta choáng váng, bà tử khác lục tìm tay áo, ở trước ngực, sau lưng, hai bên hông và dây lưng của bà ta, chỉ trong thoáng chỗ tìm thấy ít dược liệu.

      Nhìn đến vật chứng chính xác trong tay, Lý ma ma lớn tiếng quát: “Vật chứng đều tìm ra, ngươi còn muốn nguỵ biện thế nào?”

      Bà tử trông coi thấy tình bại lộ, ngụy biện cũng được, lập tức lớn tiếng khóc lóc, “Đại tiểu thư, lão nô cũng còn cách nào khác, chồng lão nô bị bệnh, có tiền mua thuốc, nghĩ đến trong phủ còn nhiều dược liệu nên mới trộm ít về dùng, lão nô là nhất thời hồ đồ…”

      Lý ma ma đưa dược liệu đến trước mặt Vân Khanh, “Tiểu thư, người xem…” Bà vốn muốn đưa vật chứng cho Vân Khanh, thấy nàng liếc nhìn dược liệu, sắc mặt hơi đổi, cầm dược liệu trong tay xem chút, trong mắt càng thêm lạnh lẽo, mặt chút biến sắc, nhìn chằm chằm bà tử kia hỏi: “Ngươi chỉ lấy mấy vị dược liệu này thôi sao?”

      “Đúng thế tiểu thư, lão nô phải là người xấu, cũng có ý đồ này, chỉ vì dược liệu quá đắt, mua nổi.” Bà tử kia khóc thương tâm, đem toàn bộ sân ồn ào huyên náo, người nào để ý sắc mặt Vân Khanh biến hóa trong chớp mắt.

      Lúc này bà tử hoài nghi : “ thể nào, buổi chiều ta còn thấy chồng ngươi mua rượu đường, làm sao có thể bệnh nặng được?”

      Bà tử trông coi kia ngừng khóc, bà ta vốn muốn dựa vào bệnh tật giả vờ đáng thương để được Vân Khanh đồng tình, sao có thể để cho người khác bóc trần dối, xoay người hét lên với người kia: “Ngươi đừng ngậm máu phun người, chồng ta ràng là bệnh sắp chết, ngươi chắc chắn nhìn nhầm người.”

      thể nào, phải chỉ ta thấy, mấy người kia đều thấy được.” Bà tử này vừa nghe thấy mình ngậm máu phun người, càng muốn chứng minh là mình , lại lôi ba nhân chứng khác.

      Lúc này Vân Khanh sao có thể hiểu, nàng nhìn bà tử quỳ rạp dưới đất nhưng trong mắt có lấy giọt nước mắt, thản nhiên mở miệng: “Lý ma ma, theo quy định trong phủ, tự mình trộm cắp phạt như thế nào?”

      mình trộm cắp đồ vật trong phủ, phạt đánh tám mươi trượng, gộp cả người nhà làm trong phủ, tất cả đều đem phát mại ra ngoài.” Lý ma ma hơi ra quy củ.

      Bà tử trông coi kia nghe bị đánh tám mươi trượng thôi, nhưng con trai và con dâu đều làm nô bộc ở Trầm gia, Trầm gia lại đối đãi với hạ nhân tốt nhất trong các nhà quyền quý ở Dương Châu, nếu bị phát mại ra ngoài biết đến chỗ nào, cũng giả dối nữa, vừa dập đầu vừa khóc: “Van xin tiểu thư tha thứ, van xin tiểu thư khai ân.”

      Vân Khanh thản nhiên nhìn lướt qua, lông mày nhăn lại, Lý ma ma lập tức hiểu ý, liền bảo bà tử nhét giẻ vào miệng bà ta, lôi ra ngoài.

      Lưu Thúy nhìn thoáng qua bà tử kia, trong mắt có vài phần nghi hoặc, đợi mọi người bốn phía tản hết, mới mở miệng hỏi: “Tiểu thư, người hạ dược phải là bà tử kia sao?”

      “Ừ.” Vân Khanh nhàng thở dài, thuận tay để mấy vị thuốc kia lên bàn, mắt phượng sâu thẳm nhìn vào rèm treo, “Mấy vị dược liệu này có trong thuốc bổ của lão gia.” Vừa rồi lục soát ra mấy vị dược liệu kia, căn bản là vị nào trong thuốc bổ của Trầm Mậu. Bà tử này là kẻ hám tiền, thùa dịp dược liệu mới được lấy về, nghĩ trộm ít ra ngoài đổi thành tiền, ngờ lại đụng phải bà tử tuần tra mà nàng an bày đêm nay, việc ôn ào, chỉ sợ nhiều người biết đến.

      “Vậy lần sắp xếp này phải...” Trong lòng Lưu Thúy hận bà tử kia đến nghiến răng, tiểu thư bày trí tỉ mỉ kế sách như vậy lại bị bà ta phá hỏng.

      “Cũng hẳn, đợi thêm vài ngày nữa .” Vân Khanh ngẩng đầu nhìn khố phòng, khép lại vạt áo, xoay người bước vào trong phòng.

      Mà lúc này, góc khuất bên cạnh khố phòng, bóng đen lẳng lặng đứng thẳng, đợi mọi người rời mới chậm chạp quay người , may mắn tối nay ra tay, nếu bị bắt chính là mình.

      Chôm chôm, AELITA, Minhang19 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37:
        Edit: Juel





      Cứ đợi như thế ba ngày, buổi tối cũng có gì khác thường, Vân Khanh biết cái ngày bắt bà tử kia đánh rắn động cỏ, người hạ dược có lòng cảnh giác, tạm thời ra tay, cũng may là lộ ra việc quản lý dược khố có vấn đề, nhân cơ hội này đem bà tử trông coi dược khố đục nước béo cò cả chục năm nay thay đổi.

      Việc quan trọng trước mắt là chữa khỏi bệnh cho Trầm Mậu, điều dưỡng thân thể Tạ thị, để Tạ thị sinh hạ con nối dòng mới có thể giải quyết mục đích của kẻ hạ dược, muốn Trầm gia người nối dõi, Vân Khanh cho cơ hội thực .

      Nàng cố ý Vấn phủ cầu Vấn lão thái gia đến phủ bắt mạch cho Tạ thị, Vấn lão thái gia cũng từ chối, buổi chiều hôm đó xách theo hòm thuốc đến.

      Tạ thị nhìn thấy Vấn lão thái gia đúng là bị nữ nhi mời đến, ra cửa chào đón: “Vấn lão thái gia, làm phiền ngài đến tận phủ xem mạch, áy này.”

      Vấn lão thái gia ở buổi tiệc lần trước cũng gặp qua bà, ấn tượng với Tạ thị cũng tệ lắm, bên ngoài dịu dàng, có khả năng chủ trì bữa tiệc lớn như vậy, lại là người hiền lành rộng lượng, lão vuốt vuốt râu : “ có gì, đồ đệ của lão phu nhờ cậy, sao lại có thể đến.”

      Đồ đệ? Trong mắt Tạ thị mang theo kinh ngạc, nhìn Vân Khanh đứng sau Vấn lão thái gia, chỉ thấy nữ nhi gật đầu, biết trong này có chuyện mà bà biết, khẽ nhíu mày nhưng ra, mỉm cười mời Vấn lão thái gia ngồi xuống, “Phỉ Thúy, dâng trà.”

      Bên kia, Phỉ Thúy nhanh nhẹn bước đến, rót trà bích loa xuân tốt nhất, bưng lên, khuôn mặt tươi cười: “Vấn lão thái gia, mời người dùng trà.”

      Vấn lão thái gia giương mắt nhìn Phỉ Thúy, thấy dung mạo thanh tú, cử chỉ thành thạo lễ phép, thầm nghĩ Trầm gia đúng là phải gia đình phú quý bình thường, ngay cả nha hoàn cư xử cũng biết lễ nghi phép tắc, nhận lấy chén trà, uống ngụm, thuận tay đặt bên: “Trà này pha tệ.”

      Tạ thị biết Vấn lão thái gia hôm nay đến đây để bắt mạch, cũng nhiều, vươn tay đặt lên điếm chẩm (đệm kê tay cùng để bắt mạch), lão thái gia liền đặt lên cổ tay mà tấm khăn, tay vuốt râu, bắt đầu xem mạch.

      Vân Khanh đứng bên lo lắng nhìn, nàng biết thân mình Tạ thị, mấy năm nay dù luôn điều dưỡng nhưng kết quả cũng tốt.

      Vấn lão thái gia thu tay, lại nhìn Tạ thị, thấy sắc da dù trắng nhưng huyết sắc đủ, lúc này còn hơi xanh, hơn nữa xem mạch tượng vừa rồi trong lòng cũng hiểu , “Trầm phu nhân lúc trước sinh cũng bị suy nhược chứ.”

      “Lão thái gia đúng.” Tạ thị đưa tay về, kéo ống tay áo xuống, mặt mang theo lo lắng, “Từ sau khi sinh Vân Khanh, thân mình vẫn tốt.” đúng ra là nguyệt đều, hạ thân cũng sạch . Vấn lão thái gia tuy là đại phu, nhưng dù sao cũng là nam nhân, Tạ thị chỉ có thể mơ hồ.

      Cũng may Vấn lão thái gia y thuật tinh thông, hiểu được lời bà, “Kỳ mọi chuyện cũng nghiêm trọng, thân thể phu nhân vốn yếu ớt, ngày thường uống thuốc bổ mạnh, ngược lại tốt, ta cho phu nhân đơn thuốc khác, uống theo đơn thuốc này, từ từ có hiệu quả.”

      Tạ thị biết mọi chuyện để quá lâu, cũng thể trong lúc mà tốt, suy nghĩ chút, lại hỏi: “Vấn lão thái gia, thứ lỗi cho ta hỏi câu, ta còn có thể mang thai được nữa ?

      “Về chuyện này thân mình phu nhân có vấn đề gì, chú ý cẩn thận nghỉ ngơi là tốt rồi.” Vấn lão thái gia vừa xong, vẻ mặt Tạ thị vui mừng, mấy năm nay bà ở Dương Châu xem mạch, luôn nghe đại phu thân mình bị tổn thương, cơ hội nhiều, ra bà biết là đại phu xem mạch, vì để bảo toàn thanh danh, bọn họ luôn được trước, đến lúc đó, cho dù thể mang thai được, bọn họ bị gì. Cơ hội lớn, những lời này lại mơ hồ, có thể có cũng có thể . Mà Tạ thị nghe xong như vậy, tâm trạng lại thêm nặng nề, cái gọi là tâm bệnh khó chữa, thân thể vì vậy lại càng khó điều dưỡng.

      Vấn lão thái gia cũng tiện ở lại trong viện của nữ quyến, vì thế chào từ biệt ra về, Vân Khanh đưa lão đến trước cửa thùy hoa, lão mới mở miệng hỏi: “Chuyện con học y còn chưa cho cha mẹ biết?”

      Từ lúc ra, Vân Khanh biết lão hỏi chuyện này, trong chốc lát ngượng ngùng, giọng : “Con vẫn chưa có cơ hội chuyện cùng cha mẹ.” Vấn lão thái gia đối với nàng rất tốt, nhưng nàng vẫn chưa cùng cha mẹ, nàng sợ Vấn lão thái gia nghĩ nàng xem thường người học y.

      Lưu Thúy vội vàng : “Lão thái gia, tiểu thư nhà nô tỳ mỗi ngày đều đọc sách thuốc, xem đến mất ăn mất ngủ.”

      Vấn lão thái gia có ý trách cứ nàng, nhìn bộ dáng cẩn thận của nàng mà bật cười, “Nhanh cho cha mẹ con biết, như thế con cũng tiện đến chỗ ta học y, chuyện này có sách học được. Mấy quyển sách thuốc kia phải học cẩn thận, đến lúc đó phải thuộc.” Vân Khanh đúng là trời cho, lão nghĩ lãng phí nhân tài.

      “Dạ, lát nữa con với mẫu thân.” Đôi mắt Vân Khanh sáng ngời, thành đáp, cho đến khi bóng dáng Vấn lão thái gia dần biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới xoay người đến viện của Tạ thị.

      Vén rèm lên bước vào, Tạ thị vẫn như trước ngồi ở chỗ cũ, ràng là đợi Vân Khanh trở lại giả thích., “Con bái thầy học y lúc nào, sao nương lại biết?”

      “Chính là lần Vấn phủ lúc trước.” Vân Khanh ngồi bên người bà, ánh mắt trong suốt nhìn Tạ thị, “Từ sau chuyện hạ dược xảy ra, con nghĩ khó có thể đảm bảo các chuyện khác thể phát sinh, chẳng lẽ mỗi lần như thế đều phải đợi xảy ra hậu quả chúng ta mới biết được, chi bằng con chính mình học y thuật, như vậy mới có thể phòng ngừa mọi chuyện.”

      “Nghe người muốn bái Vấn lão thái gia cũng ít, nhưng đến giờ người cũng chỉ thu nhận mấy người, sao có thể nhận con làm đồ đệ?” Tạ thị hỏi ngược lại.

      “Đó là vì con thông minh.” Vân Khanh ôm lấy cánh tay Tạ thị làm nũng , ra nàng cũng có ít nghi ngờ, tại sao Vấn lão thái gia thoải mái nhận nàng làm đóng cửa đệ tử, có lẽ đúng là hợp ý.

      ra đối với chuyện nữ nhi học y thuật Tạ thị cũng phản đối, con nối dòng của các gia tộc quyền quý ở Đại Ung học y cũng có gì bất ngờ, bà chỉ trách Vân Khanh sớm cho bà biết, bây giờ nữ nhi vì người nhà khỏe mạnh mà học y, hiểu chuyện như vậy, lại càng trách mắng được, chỉ dặn nàng cẩn thận hơn, cần vì ham thích nhất thời rồi đến lúc nào đấy lại muốn học, uổng phí tấm lòng của Vấn lão thái gia.

      Thời gian cứ như vậy trôi , Vân Khanh ngẫu nhiên Vấn phủ thỉnh giáo lão thái gia, nàng phát xe ngựa suốt ngày vây bên ngoài Vấn phủ còn, mà cũng gặp được Ngự Phượng Đàn.

      tháng sau, Trầm Mậu cầm phong thư vui mừng đến phòng Tạ thị, vừa nhìn thấy Vân Khanh ngồi bên vẽ hoa, vui vẻ : “Vân Khanh ở đây sao, ta cho mọi người tin tốt, tổ mẫu đến bến đò thôn phía đông rồi.”

      Vừa nghe thấy tin này, Tạ thị cười xem nữ nhi vẽ, sắc mặt hơi cứng đờ, khuôn mặt trắng nõn lại thêm tái nhợt, đáy mắt lộ ra ba phần sợ hãi cũng vui.

      Nhìn thấy sắc mặt của mẫu thân, trong lòng Vân Khanh cũng chợt run rẩy, đối với tổ mẫu, ấn tượng của nàng mười phần ghi nhớ, từ khi mẫu thân gả đến đây, đối xử với bà cực kỳ khắt khe, mỗi ngày đều dùng quy củ, chỉ cần tổ mẫu ở nhà ngày, mẫu thân liền ngày bình an.

      Nàng vội buông bút lông, cầm lấy bàn tay lạnh giá của Tạ thị, nhìn Trầm Mậu hỏi: “ biết bao giờ tổ mẫu đến?”

      Chôm chôm, AELITA, Minhang18 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 38:
         Edit: Juel







      Trầm Mậu chìm trong niềm vui mẫu thân sắp trở về, chú ý đến vẻ mặt của Tạ thị, cười : “Mẫu thân đường vất vả, bên cạnh có người chăm sóc, bảo ta sai người đến đón, người ở bến tàu gần cửa hàng Trầm gia đợi.”

      Vân Khanh cảm giác bàn tay Tạ thị hơi căng thẳng, có thể thấy được lòng bàn tay ướt đẫm, tổ mẫu đúng là biết tiết kiệm, bến tàu cách Dương Châu xa, bên cạnh bà có Vương ma ma, Bích Liên, Bích Bình hai đại nha hoàn, đó đều là những người bà dùng quen, sao lại có ai chăm sóc.

      là để người trong nhà đón, phụ thân còn phải xem xét việc buôn bán ở ngoài cửa hàng, đương nhiên là thể được, cũng có khả năng phái di nương đón, dù sao di nương cũng được coi là người trong nhà, chính là nửa chủ nửa nô, đây là muốn ám chỉ Tạ thị , chỉ sợ đến lúc đấy lấy uy mẹ chồng, nhân cơ hội giày vò Tạ thị.

      Nhưng mà thiên hạ này, lấy hiếu trị quốc, trăm điều thiện lấy hiếu đứng đầu, nếu tổ mẫu cầu, người ngoài xem thấy cũng cho là quá mức, Tạ thị là con dâu cũng chỉ có cách đáp ứng.

      Vân Khanh đứng lên, ngăn Tạ thị , cười nhàng mở miệng: “Nương, con nhớ Vấn lão thái gia , người ngày thường quá mức mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều mới thay Trầm gia sinh hạ con nối dòng được.”

      Nghe thấy vậy, Trầm Mậu nhớ lại lời ngày hôm ấy, ông phải biết mẫu thân cố ý làm khó dễ, nhưng con dâu nhà nào cũng phải như vậy, hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc trượng phu, ông thấy, đây là chuyện bình thường. Đây cũng là ý nghĩ của mọi nam nhân khác. Nhưng con nối dòng... cũng rất quan trọng.

      Thu hết vẻ mặt của Trầm Mậu vào mắt, Vân Khanh chậm rãi nghiêng thân mình, mở miệng : “Cha, hay là người để nữ nhi đón tổ mẫu, tổ mẫu lần này kinh thành cũng mấy tháng, con cũng rất nhớ người, nếu sớm được gặp tổ mẫu, phải là con thỏa lòng rồi sao.”

      Lời vừa ra, Trầm Mậu cùng Tạ thị đều thấy giật mình, nữ nhi và tổ mẫu Dư thị luôn thân thiết, bởi năm ấy Tạ thị mang thai sinh hạ Vân Khanh, Dư thị vừa thấy là con hai lời liền rời khỏi phòng sinh, câu an ủi cũng có, canh gà sau khi sinh cũng sai người đưa đến lần. Ngày thường với cháu cũng mặn nhạt, Dư thị như vậy, Vân Khanh tất nhiên cũng thân thiết, có thể gặp tổ mẫu là gặp, tránh như quỷ thần, quan hệ tổ tôn hai người cũng thân thiện.

      Nay nghe nữ nhi như vậy, lại còn muốn đến đón tổ mẫu, sao lại kinh ngạc cho được.

      Nhìn thái độ hai người, Vân Khanh biết tại cùng kiếp trước của mình rất khác nhau, kiếp trước của nàng vì thất trinh mà cửa lớn ra, cửa bước, làm sao có tinh thần mà nghĩ về tổ mẫu thích mình.

      Ở nhiều thời điểm, đối nhân đãi vật do tình cảm thay đổi mà thay đổi, bây giờ nàng nhất định phải lấy lòng tổ mẫu, bởi vì đây là vũ khí mà tương lai nàng chuẩn bị để đối phó với hai mẹ con biết xấu hổ kia.

      Mọi việc cứ như thế, đường từ bến tàu đến Dương Châu đều làquan đạo, dân cư đông đúc, có nguy hiểm, Trầm Mậu chọn trong số người đánh xe hai người có võ công tốt đưa cho Vân Khanh, bố trí Lưu Thúy dọc đường chăm sóc nàng, dọc đường ngủ lại tại cửa hàng Trầm gia.

      Ngày tiếp theo, xe ngựa Trầm gia theo cửa thùy hoa ra ngoài, mọt đường hướng về bến tàu.

      Vân Khanh từ lúc sống lại cũng chưa ra ngoài ngắm cảnh, liền bảo Lưu Thúy vén bên màn xe lên, nhìn người đường cưỡi ngựa, nhìn ngắm núi rừng, trong lòng cũng cảm thấy yên bình. Chỉ có lúc này nàng mới có thể an tâm hưởng thụ yên tĩnh, ngày sau đó, nàng phải đánh trận ác liệt.

      Nhờ kỹ thuật điều khiển thành thạo của người đánh xe, xe ngựa rời phủ Dương Châu, bên ngoài cũng dần yên tĩnh, trong tầm mắt, màu xanh ngày càng nhiều, Lưu Thúy bình thường cũng ít thấy phong cảnh tự nhiên nay cũng nhìn ra ngoài, hai người cười cười vui vẻ thoải mái.

      Ngay lúc hai người chỉ vào ngọn núi chuyện, xe ngựa dừng lại, Lưu Thúy hỏi: “Sao lại dừng xe?”

      Xa phu cách màn xe trả lời: “Lưu Thúy nương, đường phía trước bị chặn, để tiểu nhân hỏi chút.”

      Đường bị chặn? Nghe vậy, Vân Khanh vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, lúc này mới phát phía trước cũng có xe ngựa khác cũng dừng lại, xem ra tình hình phía trước cũng được tốt.

      lát sau, xa phu trở về bẩm báo: “Đại tiểu thư, đêm qua ngọn núi trước mặt bị lở, đường có bùn đất, quan phủ sai người thu dọn.”

      Nếu dọn sạch đất đá ít nhất phải chờ hơn canh giờ, cũng may sắc trời còn sớm, canh giờ cũng có thể chờ, Vân Khanh liền lấy sách thuốc vẫn mang theo bên người, dựa vào ánh sáng bên ngoài, cẩn thận đọc, Lưu Thúy thấy vấy cũng lấy bức tranh thêu dở ra thêu cho qua thời gian.

      Hơn nửa canh giờ trôi qua, bên ngoài truyền đến từng đợt huyên náo, nghe thanh giống như là lão nô bên cạnh chiếc xe ngựa đột nhiên té xiu, ấn huyệt nhân trung cũng chưa thấy tỉnh lại, mời vị đại phu lại xem cũng chưa thấy tỉnh.

      Nhớ tới sư phụ từng qua với nàng, thầy thuốc giỏi phải qua tích lũy kinh nghiệm chứ phải là nhìn vào sách thuốc là được, nàng ở Vấn phủ cũng từng xem mạch cho gã sai vặt bị bệnh, lúc nãy lão nô bất tỉnh, chính mình cũng có thể tích lũy kinh nghiệm, lại có thể cứu được mạng người.

      Nhưng nàng muốn rêu rao, liền bảo Lưu Thúy cùng mình, đội mũ sa xuống xe ngựa.

      Vừa xuống xe, Vân Khanh liền chú ý đến chiếc xe ngựa kia, màu xanh đen bên ngoài nặng nề, u ám thoạt nhìn có điểm gây chú ý, nhưng Vân Khanh sinh ra trong phú quý liền biết đó là bảo vật, liếc mắt cái có thể nhận ra xe ngựa kia tuy quét nước sơn xanh, nhưng chất liệu gỗ lại là gỗ cây du thượng hạng, rèm treo cũng là gấm vàng dệt tốt nhất, nhìn chiếc xe xa hoa kia, chỉ sợ chủ nhân thân phận thấp.

      Bất quá chuyện này cũng việc hành y liên quan, nàng bước nhàng, đứng ở sau đám người, chỉ thấy lão nô kia bị đặt dưới đất, bên cạnh là hai gã hộ vệ, vị đại phu kia thay lão bắt mạch, “Đây là trúng gió, người này lớn tuổi, đánh xe nghỉ ngơi tốt nên mới bị ngất, bệnh này nghiêm trọng, nhanh đưa về thành chăm sóc nếu nửa đời sau bại liệt.”

      Nghe thế, sắc mặt hộ vệ khó coi nhìn vào bên trong, lão nô này là xa phu thành thạo, nếu lão bị bại liệt, chuyến của gia chẳng phải là bị trì hoãn sao.

      Vân Khanh mỉm cười, ngẩng đầu xem ánh mặt trời chiếu rọi cao, bình thản mở miệng, “Đại phu, ngươi nhìn lại , có lẽ phải trúng gió.”

      Vị đại phu chân đất kia nghe thấy có người phủ nhận lời , lập tức ngẩng đầu lên, ngày thường xem bệnh cho người ta, cũng xem bệnh cho súc vật, ở xung quanh thôn này cũng là người có danh vọng, sao có thể để cho người khác hoài nghi y thuật của mình, vừa thấy người phản bác tiểu nương đội mũ sa, trào phúng : “Ngươi chỉ là tiểu nha đầu, biết cái gì gọi là y thuật sao? Đứng bên cạnh xem náo nhiệt còn chưa , giờ lại tùy tiện mở miệng, y thuật cao thâm, phải là điều ngươi có thể giải thích.”

      Kỳ thực, Vân Khanh rất tôn kính đại phu, đối với vị đại phu chân đất này cũng có địch ý, chẳng qua nàng thấy bệnh tình của lão nô giống trúng gió mới mở miệng nhắc nhở, ai ngời đối phương châm chọc, khỏi dẫn theo lãnh ý, “Người học y thuật, lấy mạng người làm trọng, sao có thể bậy.”

      Vị đại phu kia nổi giận, lạnh nhạt cười: “Vậy ngươi xem, lão nô này nguyên nhân phát bệnh là gì?”

      Vân Khanh muốn cùng tranh luận, thong dong tới, Lưu Thúy lấy cái khăn trắng che ở cổ tay lão nô, nàng bước lên, nghe mạch đập lúc có lúc , hỏi hộ vệ hai câu rồi mới mở miệng : “ lúc giữa trưa, xe ngựa ở trong rừng rậm, khí ẩm ướt oi bức, lão nhân gia thể chất yếu kém, lại ở lâu trong điều kiện như thế nên mới dễ dàng choáng váng đầu óc ngất , loại tình huống này, đúng là cảm nắng.”

      Thanh của nàng là đặc trưng của nữ tử Giang Nam mềm mại dịu dàng, lại có phong thái thiên kim ung dung trầm tĩnh, phân tích ràng, người đường xung quanh đều có mấy phần tin tưởng.

      Chôm chôm, Minhang, Bé Bi19 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39:
          Edit: Juel







      Mà ngay lúc này, màn xe ngựa từ từ vén lên, lộ ra ánh mắt thẳng tắp, dừng lại người Vân Khanh.

      Bên ngoài kai là thanh nữ tử dễ nghe, thân quần áo màu đỏ với váy dài, chất sa đặc biệt làm tà váy bay, theo cử động hơi đong đưa, tựa sương khói tràn ngập bên chân, cả người như chìm trong sương khói mây mờ, khiến người khác nhịn được muốn thấy dung nhan, nhưng đường nhìn lên lại bị tầng lụa mỏng che khuất, chỉ nhìn được ngón tay mảnh khảnh, trắng muốt như cọng hành, mềm làm người ta muốn đặt trong tay mà cẩn thận vuốt ve.

      Đại phu chân đất vừa thấy mọi người hướng về Vân Khanh, khỏi phất tay áo đứng dậy, mặt lộ ra căm phẫn: “Ngươi là bị cảm nắng, vậy thử cứu xem.” ta nhìn quần áo người lão nô gọn gàng sạch , đoán rằng chủ nhân xe ngựa là người xa hoa, muốn nhân cơ hội kiếm khoản, nghĩ đến nửa đường lại có con nhóc con cướp tài lộc, muốn nhìn xem rốt cuộc có trị được hay .

      Trị bệnh cứu người là quan trọng, Vân Khanh chút từ chối, nàng bước lên từng bước, chân thành : “Phiền toái hộ vệ ca ca đưa lão nhân gia chuyển sang chỗ râm mát, thông thoáng, tránh cho ánh mắt trời chiếu thẳng vào.”

      Nàng là nữ tử, thể tùy ý cùng nam nhân tiếp xúc thân cận, hộ vệ kia hiểu gật đầu, ôm lão nô đến chỗ thoáng gió, lại nghe theo lời Vân Khanh, đem áo cởi bỏ, dùng nước làm quần áo ẩm ướt, trán cũng đặt mảnh khăn ẩm hạ nhiệt.

      Ước chừng qua nén nhang, lão nô từ từ tỉnh lại, tuy rằng còn nhưng người còn gì lo lắng. Vân Khanh bắt mạch cho lão lần nữa, rồi dặn lão uống nhiều nước, mùa hè tránh phơi nắng dưới ánh mặt trời.

      “Tiểu nương lợi hại.” Trong đám đông có người kêu lên, ánh mắt nhìn Vân Khanh cũng thêm thiện ý.

      “Đúng vậy, nhận ra, so với đại phu kia còn giỏi hơn.” Mọi người xong ngẩng đầu lên tìm đại phu chân đất kia nhưng còn thấy bóng người. Hóa ra là thấy Vân Khanh đem lão nô cứu tỉnh, lập tức biết tốt, xám xịt mặt mày bỏ chạy.

      Lúc này hộ vệ xoay người đến bên xe ngựa đứng lúc lâu rồi chạy đến : “ nương, gia người qua bên đấy.”

      Vân Khanh nhạy bén hiểu được ý của người hộ vệ, trong xe ngựa, gia là cho người qua bên đấy chứ phải cho mời, cái này chứng tỏ người nọ có chức tước cao, quen sai bảo người khác, trong giọng đều là sai bảo và mệnh lệnh, thiếu cung kính.

      Cảm giác được ánh mắt đánh giá của người bên trong, bén nhọn dừng thân thể nàng, dường như mỗi tấc người đều bị người khác vô tình bình luận, chân mày Vân Khanh cau lại, nàng quay lại nhìn về phía sau.

      Mã xa rộng lớn, lại có rèm cẩm phía sau cản bớt ánh sáng mặt trời, từ phía của nàng, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay thon dài xốc lên góc mành cùng với trường bào đen bóng. Dựa vào phong thái của , cũng có thể cảm giác được người ngồi bên trong nhất định là người lạnh lùng ngang ngược, thích chinh phục người khác.

      Như cảm nhận được ánh mắt sau mũ sa của Vân Khanh, người nọ hơi ngẩn ra, rồi ánh mắt nhìn nàng lại càng ác liệt hơn, dường như chứa cả lệ khí nặng, Vân Khanh chỉ cảm thấy tóc gáy theo bản năng dựng đứng lên, đó là bản năng tự nhận biết nguy hiểm.

      Người ở bên trong rất nguy hiểm, nàng muốn đến gần, cũng thích cảm giác bị người khác khống chế, thản nhiên thu hồi ánh mắt, Vân Khanh chậm rãi với hộ vệ: “Cảm ơn chủ nhân của ngươi mời, bèo nước tương phùng, cần phải nhiều lời.”

      Dứt lời xoay người bước , mặt hộ vệ lưu lại vẻ khó xử, vội vàng bước nhanh đến xe ngựa trước mặt thấp giọng, “Gia, nương lúc nãy chịu lại đây.”

      “Ừ.” Thản nhiên lên tiếng, tựa như có chút nào khác lạ, mới vừa rồi lúc nàng kia nhìn sang, ánh mắt tuy thản nhiên, bình thản vô cùng, nhưng là hờ hững, lơ đãng, tựa như tất cả đều đặt vào mắt, vừa trống rỗng lại vừa đề phòng.

      Xuyên qua lớp mành, có thể nhìn thấy dáng người yểu điệu, gió mát thổi qua mái tóc dài đến thắt lưng giống như dòng thác, cùng với mũ sa màu trắng bị gió thổi lên, lộ ra nửa dung nhan như hoa sen bạch ngọc, cằm đầy đặn, đôi nôi phấn nộn như đóa hoa khẽ mím lại, trong sáng nhiều hơn phong lưu, lộ ra khí chất thần bí nhè .

      “Tứ gia, nữ nhân này lộ ra nửa dung nhan mà như vậy, nếu lớn lên tí nữa đúng là tuyệt sắc mỹ nhân.” Lúc này trong xe ngựa truyền ra thanh ôn hòa mang theo chút lấy lòng, giống như là cẩn thận mở miệng .

      “Đúng là mỹ nhân bại hoại, xem ra Giang Nam mỹ nữ, lời này sai.” Vị nam nhân được xưng là gia kia lại nhớ lại, tưởng tượng bộ dáng vừa mới cự tuyệt dưới mũ sa kia, khóe miệng khẽ cong lên, cổ họng phát ra tiếng cười .

      nam nhân như bỗng nhiên cười, quay đầu nhìn thoáng qua hướng chiếc xe ngựa của Vân Khanh, chưa từng gặp qua tứ gia cười với nữ nhân nào, mặc dù cười như thế có cũng như .

      “Tứ gia, có cần hỏi thăm gia thế nàng kia ?”Chỉ cần có thể lấy lòng nam nhân trước mặt, bất cứ chuyện gì cũng bỏ qua.

      cần.” Chợt ý thức được là mình vừa mỉm cười, trong nháy mắt đem ý cười thu lại, sắc mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, “Hữu Thần, lần này lẻn vào Liễu phủ có tìm được thứ kia ?”

      Vừa nhắc đến chính , khí thoải mái trong xe ngựa lập tức bị cỗ khí tức nghiêm nghị thay thế, mà nam nhân kia, cũng chính là Cảnh Hữu Thần, sắc mặt khẽ thay đổi, đáy mắt lộ ra ý sợ hãi, cúi đầu : “Vi thần vô năng, lần lẻn vào Liễu phủ gặp phải người mặc đồ đen đeo mặt nạ cũng lẻn vào thư phòng tìm kiếm thứ đó, người này võ công cực cao, thần phải là đối thủ của , bị trọng thương nên hoảng sợ chạy ra ngoài.”

      ra là thất thủ?” Thanh lạnh lùng bỗng chuyển thành trầm thị huyết, Cảnh Hữu Thần hoảng sợ, lập tức quỳ rạp xuống, “Vi thần mặc dù thất thủ nhưng tra được tin tức khác.”

      .” chữ đơn giản, mang theo cảm xúc nhưng ép Cảnh Hữu Thần nâng nổi đầu dậy, “Lúc trước Tạ Thịnh Thư trừ nhất muội gả cho Liễu gia còn hai người khác, người gả cho Vi gia ở kinh thành, người gả cho Trầm gia ở Dương Châu. Vi thần nghĩ, nếu muốn tìm kiếm, hai nhà này cũng thể bỏ sót.”

      “Ngươi cho rằng thứ đấy cũng có khả năng ở trong nhà hai người kia?” Tứ gia sờ sờ ngọc ban chỉ ngón cái, sắc mặt cứng rắn lạnh lẽo, đôi con ngươi trầm đen tối nhìn nam tử quỳ rạp mặt đất.

      Cảnh Hữu Thần chịu đựng hàn ý lưng, gật đầu : “Đúng thế, vi thần cho rằng, nếu vật đó nếu được giao cho Tạ Thư Thịnh, như vậy có khả năng ở trong tay nữ nhi của , sau đấy mới đến kỳ muội trong phủ.”



      Editor có lời muốn : Tra nam lên sàn, Túy Túy chết được, về sau ngược tra nam thê thảm, hí hí >”<
      Chôm chôm, AELITA, Minhang19 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 40:
       Edit: Juel







      Trong xe yên lặng hồi, tứ gia mới mở miệng : “Đem toàn bộ tư liệu ngươi tìm được về Tạ gia trình lên đây, còn có tên áo đen kia cũng nhanh chóng điều tra ra!” Nếu người này của bè đảng ngũ hoàng tử đúng là đe dọa rất lớn.

      “Dạ, vi thần nhất định làm hết sức.” Cảnh Hữu Thần quỳ gối trong xe ngựa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, người áo đen kia vẫn luôn sai người tìm, nhưng nửa điểm tung tích cũng thấy, thời gian càng lâu e là càng khó mà tìm được.

      “Hết sức? Ta muốn phải là hết sức mà là nhất định.” Tứ gia từ từ mở miệng, mặt chút thay đổi : “Ngươi nương nhờ ta mục đích là vị trí Vĩnh Nghị hầu, nếu làm tốt, vị trí đó nhất định là của ngươi.”

      Nghe được lời này, Cảnh Hữu Thần lộ ra sắc mặt vui mừng, trong hầu phủ con vợ kế đông đảo, muốn trở thành bạt tiêm (bạt tiêm:???), vì vậy ngồi ở vị trí thế tử nhất định phải có người giúp đỡ, mà người trước mặt chính là nhất đại trợ lực. Ánh mắt sáng ngời, vội vàng lạy, “Chỉ cần gia muốn, vi thần nguyện đầu rơi máu chảy cũng chối từ.”

      Nhìn cúi lưng mang theo vẻ mặt cố ý lấy lòng, khóe miệng tứ gia cong lên, đôi mắt lóe qua tia coi thường, “Đứng lên , ngươi với ta cần nhiều nghi thức xã giao như vậy.”

      Cảnh Hữu Thần vội vàng tạ ơn, đứng lên rồi ngồi xuống vị trí lúc nãy. Yên lặng lúc, phía trước truyền đến tin quan đạo được thu dọn sạch , xe ngựa có thể bị cản trở.

      Trừ bỏ việc ngắn ngủi này, Vân Khanh thuận lợi đến thẳng bến tàu, xe ngựa xuyên qua ngã tư đường rộng mở, tiến vào khu phố phồn hoa, xa phu nhìn thấy cửa hàng có dấu hiệu của Trầm gia, vòng qua nơi này, đến sân viện là nơi Trầm Mậu chuyên dùng để nghỉ ngơi khi tuần tra cửa hàng.

      Mà Dư thị cũng dự tính thời gian, an bài Vương ma ma đợi ở cửa chờ Tạ thị và đoàn người.

      Đợi xe ngựa dừng lại, Lưu Thúy đỡ Vân Khanh xuống xe, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy lão ma ma thân hình quả lê, khuôn mặt tròn trịa, khoảng hơn bốn mười tuổi đợi trước cửa, nàng lập tức bước lên phía trước gọi to: “Vương ma ma.”

      Vương ma ma vốn là nhận mệnh nếu Tạ thị đến chậm phải để bà đứng đợi ở cửa lâu chút, ai ngờ Tạ thị đến mà người đến nghênh đón là Vân Khanh, Dư thị cũng phân phó phải làm thế nào với Tôn tiểu thư. Hơi bất ngờ nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vân Khanh, giống vẻ mặt lạnh như băng trước kia, trong lòng cũng thoải mái vài phần, cam tâm tình nguyện hành lễ: “Lão nô gặp qua đại tiểu thư”

      Vân Khanh mỉm cười nhận lễ, Vương ma ma liền đưa nàng vào bên trong, sớm có tiểu nha hoàn vào thông báo, sau khi được Vương ma ma mới dẫn Vân Khanh vào trong phòng.

      Chỉ thấy lão phụ nhân mặc áo choàng ngắn cổ tròn màu vàng thêu hoa phối với váy xanh thêu hoa nổi mặt nước ngồi ghế chủ thượng, phía sau là hai đại nha hoàn, mặc váy hồng cánh sen thêu hoa tím là Bích Bình, người khác mặc váy giống vậy nhưng thêu hoa lam là Bích Liên.

      Bích Liên thấy người đến là Vân Khanh, lập tức cầm nhuyễn điếm lại đây, đặt trước mặt, cười lui xuống,Vân Khanh mỉm cười rồi quỳ xuống, dập đầu với lão phu nhân: “Tổ mẫu vạn phúc.”

      Mà lão phu nhân từ lúc Vân Khanh tiến vào, lông mày nhíu lại, đợi nàng lạy xong cũng để nàng đứng lên, sắc mặt bất ngờ : “Sao lại là ngươi? Mẹ ngươi đâu?”

      Lời này mười phần bén nhọn, ở trước mặt Vân Khanh cho Tạ thị nửa phần mặt mũi, nếu là ngày thường Vân Khanh nghe được, chừng đứng lên, nhưng tổ mẫu làm khó dễ nàng là ở trong dự tính, mặt có hờn giận, vẫn cười như trước: “Vừa nhận được thư của tổ mẫu, mẫu thân vui vẻ muốn đến ngay, nhưng Vân Khanh nghe tổ mẫu sắp về, trong lòng vui mừng cũng muốn đến đón người, nhưng phụ thân , nếu Vân Khanh muốn đến phải để mẫu thân ở nhà, đem Vinh Tùng đường của tổ mẫu sửa sang lại tốt, chờ người về đến nhà liền thoải mái vào ở.”

      Lời khéo léo, đem thái độ Tạ thị và hiếu tâm biểu lộ ra ngoài, còn nhắc đến bản thân vui mừng khi tổ mẫu trở về, đó là có tâm nên lông mày lão phu nhân giãn ra, khẽ gật đầu: “Còn biết hiếu thuận, con đứng lên .”

      Bà hôm nay có phần ngoài ý muốn, nghĩ đến cháu ngày thường cùng bà gặp mặt chỉ như người qua đường lại đón bà, bộ dáng vừa rồi còn thập phần lễ phép, đối với tổ mẫu cũng là hiếu thuận. Bà mặc dù thích Tạ thị sinh con , nhưng trước mắt trong phủ chỉ có đứa cháu, hơn nữa Vân Khanh sinh ra có khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt đôi mắt giống với con trai như đúc, nhìn đến cũng có vài phần chân thành, khoát tay: “Lại đây với tổ mẫu.”

      Vân Khanh nghe vậy đến bên cạnh bà, khóe miệng tươi cười, lão phu nhân cầm tay của nàng, đặt vào lòng bàn tay sờ sờ thở dài, nếu Tạ thị có thể sinh cháu trai, bây giờ cũng phải được mười tuổi, nghĩ đến đây trong lòng lại lạnh .

      Đúng lúc này, tiểu nha hoàn bên ngoài hô: “Lão phu nhân, Vi phu nhân đưa tiểu thư đến đây.”

      Nghe vậy, lão phu nhân mặt mang theo ý cười: “Cho các nàng vào .”

      Bích Liên nghe vậy vội vàng bước lên vén rèm che, chỉ thấy sau rèm cửa hoa phục phụ nhân vào, bà ta vấn kiểu tóc đọa mã kế, mặc áo gấm ngắn, phía dưới là váy yên sắc thêu hồ điệp hí xuân, da mặt trắng nõn, chưa cười, đôi mắt giống như sóng chảy, gương mặt có vài điểm tiều tụy, cầm tay giày trắng đế bồi thêu trúc xanh, la quần cùng màu thêu mai lan lục trúc , thoạt nhìn tuổi tác cùng Vân Khanh khác biệt lắm, dung nhan đẹp đẽ, điềm đạm đáng làm người ta nhịn được mà thương .

      Vân Khanh chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhì cùng tuổi với mình trong sương phòng, vẻ mặt hoảng hốt, chính là người này, là người mà kiếp trước nàng xem là chị em tốt duy nhất, ngay cả lập gia đình cũng là cùng ngày với nàng, gả cho cùng nam nhân, nhưng cuối cùng hại cả nhà nàng bị giết, sai người đánh chết nàng.

      Trong lòng nàng là trận rung động, nàng rất muốn tiến lên hỏi câu, đến tột cùng Trầm gia có chỗ nào có lỗi với ta, vì sao ta lại ác độc với Trầm gia như vậy, nhưng nàng cũng biết, có những người dù hỏi cũng ra được nguyên nhân, bởi vì ta ghen tỵ, ta oán hận, chỉ cần thấy người khác hạnh phúc hơn ta, ta chịu nổi.

      Vân Khanh nhìn hai người bước vào, nghi hoặc nhìn sang, Vương ma ma bên người lão phu nhân thấy thế vội giải thích: “Đại tiểu thư, các nàng là ân nhân cứu mạng của lão phu nhân, cũng là em của mẹ người.”

      Ân nhân cứu mạng là chuyện mà Vân Khanh cũng biết, biết có phải ông trời đối với ác nhân quá tốt hay là đúng là như vây, lão phu nhân sau khi kinh thành, lần du ngoạn ở ngoại ô gặp phải giặc cướp, Vi phu nhân trước mặt xông lên đỡ cho lão phu nhân đao, nếu như lời các nàng lão phu nhân mất mạng. Cho nên từ sau khi các nàng vào Trầm phủ, lão phu nhân vẫn luôn che chở, khó nghe là đối xử với các nàng còn tốt hơn cháu ruột thịt.

      Chôm chôm, AELITA, Minhang20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :