Tác giả: Hoa Nhật Phi Thể loại: Song trọng sinh, Cổ đại, Cung đình hầu tước, HE Số chương: 215 Edit: renka Beta: Quýt Đường Nguồn convert: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=128895 Văn án: Kỷ gia có mỹ nhân, Tứ nương kinh diễm thiên hạ. Tính tình kiêu ngạo nhưng lại là hồng nhan bạc mệnh. Vắt óc trăn trở cưới gả ba lần lại thân vùi hậu trạch, dẫn đến dung nhan bị huỷ, mất hết danh tiếng bị gia tộc đuổi khỏi kinh. đường lánh nạn bị phu xe tham lam giết người chiếm đoạt tài sản. Hồn lìa khỏi xác, nhìn dung mạo từng mỹ lệ dần dần thối rữa. Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, dung nhan chỉ là phù du như hoa trong gương, trăng trong nước. Lần nữa tỉnh lại, nàng lại quay trở về lúc mười tuổi, hết thảy vẫn chưa phát sinh. Đời này, nàng chỉ mong sống an bình, hồi đáp ân tình của nam nhân nhặt xác cho nàng. Nhưng ngờ đâu, nàng lại phát mình có thân phận khác. Tiết tử Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10
Sorry các nàng mình mới đăng nên mầy mò mãi vẫn chưa hiểu cách đăng bài tiếp theo. Chắc đăng luôn như comment là được đúng nhỉ. Khai trương luôn 2 chương nhé. Mình mới tập edit nên nếu có gì khó hiểu mong các bạn chỉ giáo.
TIẾT TỬ Editor: renka Beta: Quýt Đường Gió bắc rít gào, tuyết rơi đầy trời, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên cuốn từng bông tuyết bay lượn, ùn ùn đánh tới, gào thét bay nhanh qua. Đường núi quanh co, con ngựa gầy yếu bị gió tuyết thổi lộng ngừng hí vang, xe ngựa về phía trước mà đơn độc ngừng ở đường, rất nhanh liền bị từng bông tuyết rơi bao trùm tầng trắng xoá. nam nhân mặc áo ngắn chui ra từ trong buồng xe, đầu trùm chiếc khăn bông cũ, là cách ăn mặc của phu xe. tay ôm bao đồ , sau khi nhảy xuống xe ngựa, để bao đồ ở mui xe thô lỗ mở ra, ném xiêm y vải thô đầy đất. Phu xe lục lọi tìm kiếm tiền tài cùng tất cả những thứ đáng giá trong bao quần áo - - chỉ thấy hai xâu tiền cùng hai cây trâm bạc có kết dây, đây là toàn bộ những thứ có giá trị trong bao quần áo của chủ nhân Gắt gỏng câu, nhìn cách ăn mặc của phụ nhân kia còn tưởng là phu nhân nhà phú quý lánh nạn, nào ngờ trong bao đồ chỉ có những vật này. Sớm biết vậy, lột thân hoa phục kia ra, ít nhất còn có thể bán được vài quan tiền. Phu xe đến bên cạnh vách đá cheo leo, nhìn xuống vực sâu vạn trượng, gió tuyết làm mờ mắt ta, đưa tay vào trong tay áo, nhìn vách đá kia được nhành cành khô che lại - - có ít tiền như vậy mà cũng dám liều mạng với , có chết cũng đáng đời ! "Hự!" Kỷ Uyển Diễm rớt xuống mảng toàn những cành cây khô, toàn thân như rơi vào hầm băng, nhiệt độ dần dần bị xói mòn, tay phải lấy góc độ kỳ dị bị nàng đè ở phía dưới người, xương bả vải đâm xuyên rách da thịt, lộ ra cả xương trắng nhiễm máu. Nàng muốn chỉnh tay khôi phục lại tư thế bình thường, thế nhưng toàn thân từ xuống dưới có chút khí lực nào để làm. Từ khi bất ngờ rơi xuống vách núi, trong nháy mắt ngã mặt đất, nàng gần như nghe thấy tiếng xương cốt toàn thân vỡ vụn, biết mình cuối cùng gượng dậy nổi, chỉ còn lại chút hơi tàn. Nàng đưa mắt nhìn mảng lá khô trước mặt, khô héo, giòn lá, chỉ cần có chút sức nặng đè xuống, liền đủ để nghiền nát nó, giống như chính mình vào giờ phút này. Trong miệng ngừng phun ra máu tươi, miệng cũng khép lại được, yết hầu giống như cũng bị nứt vỡ. Dung nhan vốn xinh đẹp mỹ lệ giờ cũng phủ đầy vết đao, dung mạo mỹ diễm thiên hạ giờ đây cũng bị phá huỷ, còn những tính toán luồn cúi, bị gia tộc đuổi ra khỏi kinh thành như chuột chạy qua đường, từng được mọi người tán dương, nhận hết những kinh diễm, đều theo ba chữ 'Kỷ Uyển Diễm' này, biến thành trò cười lớn nhất thiên hạ. Nhớ lại một đời này, nàng cũng biết phải hình dung như thế nào, ỷ vào bề ngoài xinh đẹp hơn người, liền muốn ngẩng đầu kiêu ngạo giống như Phượng Hoàng, buồn cười nhất là, chính bản thân mình biết tự lượng sức, vì những thứ giả dối hư vinh kia mà lần rồi lại lần bị người lợi dụng, đến cuối cùng mới phát , mình vốn phải Phượng Hoàng, mà chỉ là con lừa ngu ngốc bị người dùng roi đánh đuổi, ở trong phòng xay gạo bị đánh vẫn còn gào khóc kêu la, vẫn còn ảo tưởng giọng mình rất giống chim hoàng oanh. đáng buồn, cũng đáng trách! Đây là câu khắc hoạ chân nhất đời Kỷ Uyển Diễm. Chỉ tiếc, cho đến lúc cuối khi bị chính muội muội thân cận nhất, phái người đè xuống đất rạch đao lên mặt, nàng mới biết được cho tới nay, mình rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn. Tuyết trắng trước mắt dần dần nhuộm đỏ, mất ý thức, vĩnh viễn rơi vào mảng bóng tối. 'Kỷ Uyển Diễm' từ mặt đất bay lên, từ cao nhìn xuống tử trạng* đáng sợ của nữ nhân kia. Nàng liền như vậy, bay ở giữa trung, lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế mà mình lấy làm kiêu ngạo mỗi ngày dần thối rửa, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, dung nhan xinh đẹp cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài, phù du như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Nàng từng rất coi trọng dung nhan, dù chỉ có chút vết hằn thôi cũng khiến cho nàng để ý rất lâu, nhưng giờ đây... *Tử trạng: Tình trạng tử vong Nàng bay lên cây ngồi xuống, suy ngẫm biết mình đâu về đâu, cứ như vậy thời gian trôi qua chả mấy chốc qua đầu thất* *Đầu thất: 7 ngày đầu sau khi chết. Ngày thứ tám, nàng nhìn thấy hai người đứng trước thi thể của nàng. Sau trận tuyết có mưa, cả đường lầy lội. Vạt dưới xiêm y của hai người bị lấm bùn đất, thể đường tốn ít công sức. Người đứng sau ăn mặc giống thị vệ, tay giơ cao dù, người đứng phía trước mặc áo choàng liền mũ màu xanh sau lưng thêu hoạ tiết kim tuyến hình tròn, mũ trùm đầu, vóc người khá cao, chỉ thấy người nọ cúi người xuống, từ trong tay áo rút ra khăn tơ lụa hoa lệ đắp lên mặt nàng, sau đó mới cúi người bế lên thi thể ướt nhẹp của nàng, tay của nàng mềm nhũn rũ xuống, mặt tràn đầy vết thi ban màu vàng, coi như là cách xa, nàng gần như cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, thế nhưng người nọ lại có chút bài xích nào, ôm nàng xoay người rời . Khuôn mặt tuấn mỹ sắc sảo đẹp như điêu khắc, xa lạ mà lại quen thuộc, như thế nào lại có thể là... ?
Chương 01 Edit: renka Beta: Quýt Đường Lại trận bão tuyết mùa đông. Năm nay tuyết rơi sớm hơn năm trước, gió lớn vù vù thổi khắp phố lớn ngõ , mọi người che kín áo bông, vùi đầu về phía trước. Tiểu nhị tiệm thuốc gõ cửa hông của Kỷ gia, từ trong cửa ra tiểu nha hoàn tầm sáu tuổi, mặc áo màu sương quần bông màu xanh sẫm, hài bông màu đen, đầu búi tóc nguyên bảo, mặt to tròn, trông rất có tinh thần. Nàng nhanh tay nhận lấy gói thuốc từ trong tay tiểu nhị, đưa tiền rồi xoay người vào. Kỷ gia ở Uyển Bình là danh môn vọng tộc số số hai, Nhị lão gia Kỷ Sóc tập tước, kế nhiệm chức Bình Dương Hầu, tất cả mọi người ở nhị phòng đều theo Kỷ Sóc ở lại trong kinh, Kỷ gia Đại phòng, Tam phòng, Tứ phòng đều ở lại quê quán Uyển Bình. Năm năm trước, Tam lão gia Kỷ Mang nhậm chức Uyển Bình Tri phủ, chuyển đến sống ở Uyển Bình, những người còn lại ở Kỷ gia có thể đếm được đầu ngón tay. Nha hoàn kia xuyên qua hành lang tây sương gấp khúc, hành lang hai bên đều đọng tuyết trắng xóa vùng, tuyết rơi hai ngày, trong sân mặc dù đều có người quét dọn, nhưng cũng chịu nổi bông tuyết tung bay, qua hành lang gấp khúc chính là đình viện, nha hoàn chịu đựng gió tuyết chỉ chốc lát sau đến Nguyệt Ngọc Uyển, trước cửa dưới mái hiên có bóng người đứng, Từ ma ma rụt đầu lại, vất vả chờ được nha hoàn kia. "Sao lâu vậy, thuốc đâu?" Từ ma ma chừng bốn mươi tuổi, khung xương cao lớn, mặc thân váy áo màu tương, tựa hồ là quần áo cũ nhiều năm, màu sắc cũng còn được sáng , bà là nhũ mẫu của Tứ nương, hầu hạ thân cận từ lâu. Tiểu nha hoàn lần lượt đưa thuốc cho Từ ma ma, dường nhưcòn có chút quá cam tâm tình nguyện, : "Như thế nào là lâu? Ta cũng phải đợi tiểu nhị của tiệm thuốc đưa đến. Từ ma ma chuyện đừng nên lung tung, chẳng may bị Quản ma ma nghe thấy lại cho là ta chạy ra ngoài chơi đùa, đến lúc đó ta lại bị đánh tay." Từ ma ma mở gói thuốc ra nhìn chút, thấy tiểu nha đầu kia đứng mãi , vẫn đầy lời dong dài, bà sao hiểu ý, bà cũng muốn khen thưởng hai đồng tiền, nhưng thực bỏ ra nổi nên đành chịu thôi chứ biết làm sao đây. Đành phải cười làm lành: "Thúy nhi ngươi là người tốt, Từ ma ma nhớ kỹ ân tình của ngươi, tháng sau phát tiền, ta nhất định mua đường cho ngươi ăn." Thúy nhi mặc dù được thưởng, nhưng dầu gì cũng nhận được hứa hẹn được tặng đường, cho cùng nàng vẫn còn là hài tử, lương tâm cũng chưa mất hết, học bộ dáng của các ma ma khác, bĩu môi với Từ ma ma, lần nữa chạy vào trong gió tuyết. Từ ma ma nhìn theo bóng lưng rời của Thúy nhi, nhớ đến ánh mắt khinh bỉ trước khi của nàng mà thở dài, Tứ nương được sủng ái, bên trong phủ tiểu nha đầu mới được nhận cũng liền dám cấp sắc mặt cho bà xem. Bọc gói thuốc lại cẩn thận nhét vào trong vạt áo, Từ ma ma xoa xoa đôi bàn tay, thở ra ngụm khói, lúc này mới cầm lấy chiếc dù để dựa vào cạnh cửa, bọc lại cổ áo, vào viện. Nguyệt Ngọc Uyển là chỗ ở của Tứ nương, đại phòng tổng cộng cũng liền chỉ có nương ở như vậy, còn Nhị công tử ở tại viện khác. Nguyệt Ngọc Uyển bố trí vẫn như cũ, giống như hai năm trước lúc Đại lão gia còn sống, có nhiều chỗ cũ loang lổ tróc ra, trong phủ hàng năm tu sửa, nhưng từ đầu đến cuối có ai nhớ tới tu sửa nơi này chút, Tứ nương tuổi còn , thế đơn lực bạc, làm sao còn có thể tự mình làm chủ, ngay cả tiền phát mỗi tháng, bà đều phải đến phòng thu chi thanh toán ràng, mới có thể lấy được phân tiền đếm được đầu ngón tay. Từ nương ở trong phủ tình huống gian nan, vất vả mới học được khúc cầm, trình diễn ở thọ yến của lão thái quân nhận được khen ngợi, lão thái quân khen nàng dứt miệng, trước mặt mọi người khen nàng có thiên phú, còn ngỏ ý muốn dưỡng Tứ nương bên cạnh hai ngày. Từ ma ma cho rằng ngày lành của Tứ nương tới rồi, nào ngờ nhà dột lại gặp mưa rơi, thọ yến Tứ nương lén lút ăn hai con tôm, sau khi trở về liền bị thở gấp, thượng thổ hạ tả, gượng dậy nổi, cả người đều sưng lên vòng. Cứ như vậy khiến lão thái quân mất hứng, tuy thỉnh đại phu, ổn định bệnh tình, nhưng việc tốt mang đến dưỡng hai ngày bên cạnh lão thái quân cứ như vậy mà ngâm nước. Từ ma ma vén rèm vải bông trước cửa phòng vào, trong phòng mới hơi hơi ấm áp được chút, nhưng mùi than vụn rất gay mũi, Tứ nương nằm giường, bên cạnh có ai hầu hạ. Từ ma ma sợ than đốt xảy ra vấn đề, liền để mở nửa cánh cửa sổ, có đóng chặt, như vậy tuy giúp cho hơi ấm trong phòng tụ lại, nhưng ít nhất có thể khiến cái mũi thoải mái hơn chút. Bài trí trong phòng cũng cũ kỹ, tấm bình phong gấm Tứ Xuyên thêu hai mặt được đặt trước giường Tứ nương phỏng chừng là thứ đáng giá nhất trong phòng, chỉ tiếc khung gỗ hơi dãn, phần đầu của khung qua năm tháng cũng có mấy chỗ vết nứt, gãy vỡ hẳn là chuyện sớm hay muộn. Màn giường của Tứ nương màu sương, vốn là màu vàng nhạt ấm áp, nhưng dùng lâu, qua nhiều lần giặt bị phai màu liền biến thành màu sương. người đắp là tấm chăn bông nặng tầm hai cân, chăn đắp thêm hai kiện áo dài, cũng coi như là ấm áp . *1 cân TQ gần bằng 600gr Từ ma ma tới gần nhìn chút, Tứ nương vẫn còn nhắm mắt, bà đưa tay chà xát nhiều lần, cho đến khi tan hết giá lạnh mới từ từ đặt lên trán của Tứ nương, sau đó lại so với trán của mình, xác định hạ sốt, lúc này đây bà mới yên lòng. Từ , Tứ nương có bệnh lạ, ăn được tôm cua các loại, cua còn ăn được chút ít, nhưng tôm chính là dính chút cũng được, thọ yến hôm đó, bà được theo Tứ nương, người hầu hạ bên cạnh cũng có khả năng biết bệnh này của Tứ nương, hầu hạ có sơ sót, mới khiến nương gặp nạn. Từ ma ma trong lòng áy náy, bà thừa nhận cũng được, hết thảy đây đều là số mệnh. Lấy ra gói thuốc từ trong vạt áo, Từ ma ma đến góc tường, nơi đặt bếp lò , lò đun nước nóng cùng bên cạnh có để vại nước cùng hai cái hũ sạch. Những ngày qua bà sắc thuốc cũng ngay ở góc trong phòng, vừa có thể chăm sóc nương, vừa có thể khiến cho phòng thêm chút ấm áp. Ngâm thuốc sơ qua, chắt nước qua bệ cửa sổ, sau đó lại thêm nước mới, đặt lên bếp lò , từ từ nấu. "Khụ khụ." Tiếng ho khan rất vang lên, Từ ma ma đứng lên, đem tay ướt chùi vào áo bông, qua bình phong bước vào gian trong, nhìn thấy chăn mền lúc trước còn yên lặng giờ hơi động đậy, bà rảo nhanh chân bước lên, chỉ thấy cánh tay trẻ con trắng nõn vươn ra khỏi chăn đệm, Kỷ Uyển Diễm từ trong chăn thò đầu ra, Từ ma ma liền tới gần, hỏi: " nương, là muốn uống nước sao?" Kỷ Uyển Diễm muốn ngồi dậy, nhưng là toàn thân uể oải khiến cho nàng có tí sức lực nào, nàng mơ mơ màng màng, nhìn thấy đường nét của Từ ma ma, trong mắt nổi lên chua xót, đây hình như là giấc mộng, nhưng nàng chết rồi, tại sao còn nằm mộng. Từ ma ma là người đối với nàng tốt nhất đời này, chỉ tiếc bên người nàng quá nhiều người đố kị, chịu được khi nhìn thấy Từ ma ma đối tốt với nàng. Tại thời điểm nàng xuất giá, Từ ma ma liền bị người tìm ra sai sót, đánh gãy tay chân, đuổi ra khỏi phủ, luân lạc thành ăn mày, cuối cùng cũng biết là chết vì rét hay là chết vì đói. Những chuyện này là nhiều năm sau nàng mới biết được, người trong phủ vì muốn nàng xuất giá cho nên dối đưa Từ ma ma về nông thôn, đến khi nàng biết tất cả quá muộn. Bất kể là mộng hay là thực, Kỷ Uyển Diễm chỉ cảm thấy cổ họng bỏng rát, mơ hồ nghe thấy chữ 'Nước', nàng chậm rãi gật đầu, sau đó liền nằm xuống gối đầu. biết tự khi nào, trong miệng liền được đút nước ấm, nóng lạnh, độ ấm vừa đủ. Nước qua cổ họng, thoải mái như như vùng khô cạn lâu nay nhận được nước mưa, hô hấp thông thuận, khí cũng nhuận hơn rất nhiều, nàng uống liền hai ba chén, cho đến hết khát mới đặt mình nằm ngủ. Nửa tỉnh nửa mê, nàng nhìn thấy rất nhiều người cùng chuyện, đều là quá khứ phát sinh qua. Dần dần ý thức của Kỷ Uyển Diễm trở nên ràng, nàng nhớ mình chết, thất bại thảm hại bị gia tộc đuổi ra khỏi kinh thành, lại gặp phu xe vô lương tâm mưu tài sát hại tính mệnh, cướp lấy tài sản của nàng, xô ngã nàng xuống vách núi, nàng quả thực chết . Nhưng nay, ý thức dần dần thanh tỉnh, Kỷ Uyển Diễm càng thấy có cái gì đó đúng. Từ ma ma vẫn còn ở chỗ này, nàng tỉnh lại nhìn thấy, sau vài ngày mới xác định đây phải là mộng, hành động của Từ ma ma, tất cả đều y như trong trí nhớ, nàng nhận sai, nhưng là chỗ ở của nàng khiến cho nàng có chút ràng. Nàng là đích nữcủa đại phòng Kỷ gia, còn có ca ca, cha mẹ sinh nàng hơi muộn, bởi vậy nàng đứng hàng thứ tư trong đám Kỷ gia nương, sau mười tuổi nàng trụ tại Linh Lung Uyển, giáp với Tùng Hạc Viện của lão thái quân. Trong Linh Lung Các cái gì cũng có, trang hoàng tráng lệ, ăn ở mặc đều là tốt nhất. vì cái gì khác, cũng bởi vì lão thái quân thích nàng, Kỷ gia nhiều nương như vậy, nhưng lão thái quân thích nhất chính là nàng. Mặc dù về sau nàng mới biết được, lão thái quân ưa thích nàng là cũng là vì có mục đích khác. Mà căn phòng cũ kỹ này, khẳng định phải là Linh Lung Các. Trông giống như Nguyệt Ngọc Uyển, nơi nàng ở trước mười tuổi. Tuy nhiên, cũng có nhiều năm trôi qua, nên nàng cũng còn nhớ ràng lắm. Cho đến khi nàng dưỡng nhiều ngày, cuối cùng nàng cũng có thể ngồi dậy, thời điểm trông thấy tấm bình phong gấm Tứ Xuyên thêu hai mặt trước giường, nàng mới xác định ràng. Tấm bình phong gấm Tứ Xuyên thêu hai mặt có trong phòng chứng tỏ đây đúng là Nguyệt Ngọc Uyển. Nàng còn nhớ lúc trước, thời điểm từ Nguyệt Ngọc Uyển dời đến Linh Lung Các, chỉ cảm thấy hơi thở ra, Nguyệt Ngọc Uyển hết thảy đều cũ kỹ, nàng cũng cần mang theo. Tấm bình phong gấm Tứ Xuyên này cũng được đưa vào trong khố phòng. Cho đến trước lúc nàng xuất giá, Từ ma ma mới tháo mảnh gấm Tứ Xuyên này ra, lót ở dưới đồ cưới của nàng, rồi càng về sau, nàng trở nên nghèo túng, cơm ba bữa cũng có mà ăn, lúc này mới bán mảnh gấm Tứ Xuyên này lấy tiền trang trải, tuy nhiên rất nhanh cũng bị nàng tiêu hết. Mảnh gấm Tứ Xuyên lúc đó cũng có sáng như giờ phút này, nhưng tài nghệ châm thêu kia dù đồ vật có cũ kỹ vẫn có giá trị. Lúc ấy bán ra cũng được mười sáu lượng bạc, chưởng quỹ còn nếu vải có tổn hại còn trả giá cao hơn. Cho đến khi xác định được chỗ ở của mình, Kỷ Uyển Diễm mới từ từ tin chính mình thế nhưng quay trở lại lúc mười tuổi. Lúc này, nàng còn chưa được lão thái quân coi trọng, chưa được lão thái quân nâng lên chín tầng mây, chưa bị phú quý làm mờ mắt, chưa có nhiễm phải tính tình ngông cuồng kiêu căng tự đại, chưa bị đưa làm đồ chơi cho phủ đệ quý nhân, chưa có đắc tội hết tất cả mọi người xung quanh mình...