1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ta làm kế mẫu của chồng trước - Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      Chương 85. Người khuất

      Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi, đôi mắt hạnh của nàng trừng đến tròn căng, khí lực tay với cũng có là gì, thế nhưng ràng lại phản ứng bướng bỉnh của chủ nhân.

      số thời điểm, nàng rất cố chấp.

      Thẩm thị, bao nhiêu năm rồi còn nghĩ đến cái tên này, đó cũng phải kỷ niệm vui vẻ gì, Cố Huy Ngạn muốn nhắc đến, lại càng muốn nhắc đến với Lâm Vị Hi. Nhất là bây giờ nàng còn mang mang thai, thái y nàng phải tĩnh dưỡng, Cố Huy Ngạn muốn để những chuyện cũ này năm xưa ảnh hưởng đến cuộc sống tại của hai người bọn họ.

      Cố Huy Ngạn im lặng lát, đại khái là lần đầu tiên bác bỏ ý nguyện của Lâm Vị Hi: "Thái y dặn dò nàng phải tĩnh dưỡng, trước hết nàng hãy nghỉ ngơi tốt, có lời gì sau này hãy ."

      Bàn tay Lâm Vị Hi lại chịu buông ra, nàng cố chấp nhìn Cố Huy Ngạn, giống như mượn rượu giả điên, Lâm Vị Hi cũng mượn cảm xúc khi có mang, hỏi vấn đề mà chính mình vẫn mực chú ý kia: "Vì sao chàng vẫn luôn mang theo hộp gỗ kia? Rốt cuộc ngày đó vì cái gì lại đáp ứng cưới ta?"

      Cố Huy Ngạn im lặng thở dài, ngồi bên giường, đôi mắt nhàn nhạt liếc nha hoàn hầu hạ bên giường chút. Uyển Tinh Uyển Nguyệt lập tức hiểu , các nàng cúi đầu, bàn tay hướng về phía mấy người khác lắc lắc, nối đuôi nhau ra khỏi nội thất.

      Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên cũng đứng bên ngoài, ngăn cách bởi tấm bình phong hình bán nguyệt, tình hình bên trong như thế nào chỉ có thể nhìn thấy đại khái. Uyển Nguyệt ra thấy Cố Trình Diệu nhìn vào bên trong, nàng ấy thầm nhíu nhíu mày, quan tâm đến trước người Cố Trình Diệu, cúi thân vạn phúc: "Thế tử. Thế tử phi."

      Mặc dù Uyển Nguyệt nhìn xem có vẻ cung kính, nhưng mà cả người nàng vừa vặn ngăn lại ánh mắt dò xét của Cố Trình Diệu. Cố Trình Diệu thu lại ánh mắt của mình, mất tự nhiên ho tiếng: "Thế nào?"

      "Vương gia cùng vương phi chuyện, để tất cả chúng nô tỳ lui ra. Thế tử, thế tử phi, vương phi còn đáng ngại nữa rồi, hai vị vẫn là ngày mai lại đến thỉnh an vương phi ."

      Cố Trình Diệu cũng biết chính mình còn ở lại nơi này là để làm cái gì, nhưng sau khi Uyển Nguyệt ra ngoài như vậy, ràng ta còn cách nào ở lại nữa. Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên chỉ có thể cáo từ, lúc ra cửa, hai người đều trầm mặc , cũng biết suy nghĩ gì.

      đường về thư phòng của mình, Cố Trình Diệu nhịn được nhớ lại cảnh tượng mình mới mơ hồ dò xét được. Hình như Lâm Vị Hi khóc, nàng tựa vai phụ thân, khóc mãi thôi.

      Tại sao nàng lại khóc? Mang dòng dõi của phụ thân, nàng cũng vui vẻ sao?

      Những suy nghĩ này ngổn ngang lộn xộn, đến cuối cùng, chỉ còn lại câu cuồn cuộn ngừng ghé vào lỗ tai ta. Trong giọng Lâm Vị Hi mang theo tiếng khóc nức nở, buông tha hỏi phụ thân: "Là ta chết đổ thừa chàng , để chàng mang ta rời khỏi phủ Thuận Đức, về sau lại là ta mặt dày mày dạn để chàng cưới ta... . Khi đó đến tột cùng vì sao chàng lại đáp ứng cưới ta?"

      Cố Trình Diệu cười khẽ cái, trong tươi cười mang theo nồng đậm cảm xúc thê lương thể gọi tên. Hóa ra, là nàng chủ động muốn gả cho phụ thân.

      Chuyện lúc trước Cố Huy Ngạn lên tiếng muốn cưới Lâm Vị Hi chính là cấm kỵ ở trong vương phủ, mỗi người đều muốn biết vì cái gì, ràng mười mấy năm qua Cố Huy Ngạn đều kiên trì theo ý mình, chuyện xảy ra trước mấy ngày càng là hề có điềm báo trước. Ngày đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, vì sao Cố Huy Ngạn đột nhiên liền quyết định tục cưới đây? Mà người muốn cưới lại là nữ nhi của thuộc hạ, cái này cũng có thể là chuyện quang minh lỗi lạc gì.

      Đương nhiên Cố Trình Diệu cũng tò mò, thế nhưng ở vương phủ tất cả mọi người đều biết, chuyện này thể hỏi, ai dám khiêu chiến quyền uy của Yến vương. Cho tới bây giờ, Cố Trình Diệu rốt cuộc mới biết được, hóa ra là Lâm Vị Hi chủ động chạy tới, muốn gả cho Yến vương. Khó trách đối với chuyện này phụ thân lại giữ kín như bưng, câu cũng cho bọn xì xào tiếng gió gì.

      Cố Trình Diệu rất muốn với mình, nàng khóc là bởi vì nàng mong muốn mang thai, có lẽ nàng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng. Nhưng bây giờ rốt cuộc ta lừa được chính mình nữa rồi, Lâm Vị Hi rất thích phụ thân, hôm nay nàng khóc thất thố như vậy, thậm chí quản được ta cùng Cao Nhiên ở ngay bên ngoài, tất cả đều bởi vì nhìn thấy di vật của Thẩm thị, hiểu lầm phụ thân, nên mới để ý mà thôi.

      Cố Trình Diệu đứng lên, có chút ngơ ngác nhìn hàng thược dược màu trắng ngoài cửa sổ.

      Khi Cao Hi còn sống, cũng rất thích loay hoay những hoa hoa cỏ cỏ này, thược dược trắng trong thanh lịch như này chính là kiểu nàng thích nhất. Nàng ấy vội vã nóng nảy như vậy mà lại có sở thích cần đến cẩn thận kiên nhẫn như thế. Nghĩ tới đây Cố Trình Diệu tự giễu cười tiếng, có lẽ, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hiểu Cao Hi. Cao Hi cũng phải là người nóng nảy vội vàng, mà thậm chí nàng ấy cũng phải có tâm tình nũng nịu uyển chuyển của nữ nhi.

      mùi thơm ngát quanh quẩn trong phòng ngủ, thị nữ đều lui ra, ngay cả Cao Nhiên, Cố Trình Diệu cũng bị đuổi . Trong phòng lại còn người ngoài, rốt cục Lâm Vị Hi có thể yên lòng đem những lời này hỏi ra: "Vương gia, trong lòng của chàng, đến tột cùng ta là cái gì?"

      Cố Huy Ngạn cũng dừng lại chút, nhìn thấy được lúc nàng khóc, lúc nàng phải chịu ủy khuất, thậm chí thể nhìn thấy nàng cười với đối với người khác. Trong lúc vô hình rất nhiều chuyện sớm thay đổi từng chút rồi, Lâm Vị Hi chính là "Ngoại lệ" duy nhất trong cuộc sống buồn tẻ khắc nghiệt bao nhiêu năm trời của . Lâm Vị Hi đối với , là cái gì đây?

      Lâm Vị Hi cũng đợi Cố Huy Ngạn trả lời, tiếp tục ra: " Hôm nay ta tới thư phòng tìm được di vật của Thẩm vương phi. Nha hoàn của ta cẩn thận làm vỡ bình hoa, khiến cho thư cất trong hộp gỗ bị ướt hết."

      Cố Huy Ngạn sớm nghe hạ nhân qua chuyện này, lúc ấy Lâm Vị Hi vẫn còn hôn mê, nào có tâm tư quản mấy thứ này, coi như bây giờ nghe, Cố Huy Ngạn cũng chỉ : "Làm ướt rồi thôi, hong khô là được rồi."

      Lâm Vị Hi nghe được câu trả lời này, hiểu vì sao hỏa khí trong lòng cuối cùng dịu chút. Nàng tiếp tục hỏi: "Cái hộp kia cũng đâu, mang theo nó đường vẫn còn có chút vướng víu đấy. Tại sao chàng lại muốn mang theo?"

      Kỳ nếu phải Lâm Vị Hi tới, cũng sớm quên chuyện này rồi. Cố Huy Ngạn thở dài, xem ra nếu hôm nay ràng, chỉ sợ Lâm Vị Hi hài lòng.

      Cố Huy Ngạn lại chèn thêm cái gối mềm ở sau lưng Lâm Vị Hi, dùng giọng điệu vô cùng tùy ý : "Đây đúng là di vật mà Thẩm thị lưu lại, thư tín bên trong là nhiều năm trước qua lại, đại khái còn có thứ gì của Cố Trình Diệu nữa. Nàng ta vẫn luôn cất giữ cẩn thận, cho phép người khác động vào chứ đừng là nhìn xem. Về sau nàng bị bệnh qua đời bệnh, lúc ấy ta ở trong phủ, mà đàu năm ấy mẫu thân cũng qua đời, trong phủ có người nào có thể bảo quản được, vậy là cái hộp gỗ này liền để vào thư phòng của ta. Dù sao bên trong cũng là di vật của người mất, lại thêm còn có tóc máu của Cố Trình Diệu lúc vừa ra đời, đặt trong tay người khác cũng ổn, cuối cùng ta vẫn giữ lại."

      Cố Huy Ngạn tùy ý, nhưng thực tế vẫn suy nghĩ, kẻ nào to gan tự chủ trương, mang theo cái hộp này đưa đến hành cung? Hơn nữa đảm bảo hộp gỗ này tuyệt đối thể để ở nơi mà dễ dàng có thể bị đồ đạc khác chạm vào. Là ai cố ý để ở trước mặt Lâm Vị Hi những thứ này?

      "Cái hộp kia góc cạnh bị mài tròn, vòng ngọc bên trong cũng bị sờ đến bóng loáng. Những ngày bình thường có phải hay chàng thường lấy ra xem?"

      Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi, lạnh nhạt : "Ta cũng có rảnh rỗi như vậy đâu."

      Lâm Vị Hi có chút hài lòng, nàng ho tiếng kéo căng mặt, y nguyên vẫn là bộ dáng chững chạc đàng hoàng lãnh lãnh đạm đạm. Kỳ về sau tỉnh táo lại nghĩ, Lâm Vị Hi cũng cảm thấy lúc ấy là mình vào ngõ cụt, nửa năm này hơn phân nửa thời gian Cố Huy Ngạn ở nhà, khó khăn lắm mới hồi phủ, ở đâu, làm chuyện gì, Lâm Vị Hi là ràng nhất. ra Cố Huy Ngạn rất bận, lúc nào rảnh rỗi cũng là bồi nàng, nào có giống với người luôn nhớ nhung vong thê, thường xuyên nhìn vật nhớ người đâu.

      Khúc mắc trong lòng Lâm Vị Hi giải xong, thế nhưng bây giờ nàng ỷ vào trong bụng có hài tử của Yến vương, càng cả gan làm loạn. Nàng giơ lên chiếc cằm thon nhọn, chất vấn chuyện năm đó: "Vương gia, nghe chàng cùng Thẩm vương phi vừa thấy , nghĩ đến lần đầu gặp là cảnh tượng đẹp cỡ nào a? Nào giống ta, chàng lặng yên tiếng động liền mang theo người đứng ở bên ngoài cửa nhà ta, ta chuyện cùng biết bị chàng nghe qua bao nhiêu. Chỉ mới vừa so sánh, ta chỉ sợ mình càng thêm đáng ghét."

      Cố Huy Ngạn ở trong lòng thở dài, nữ nhân là đáng sợ, nàng rốt cuộc muốn tính toán bao nhiêu nợ cũ đây? Cố Huy Ngạn : "Kỳ cũng thể như vậy, lúc ấy ta vội vàng trao trả tù binh, cũng có chú ý cái khác. Ngược lại là nàng, ấn tượng về lần đầu tiên gặp mặt khắc sâu vô cùng."

      Dường như Cố Huy Ngạn nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, bên miệng có chút ý cười. Lâm Vị Hi vui trừng mắt liếc cái: "Chàng còn cười? Khẳng định trong lòng chàng ghét bỏ ta."

      " có." Lời này Cố Huy Ngạn vô cùng thành khẩn, quả thực phát ra từ tâm can, "Lúc nàng mắng chửi người khác vừa nhanh lại nũng nịu ngọt ngào, kỳ rất êm tai."

      Lâm Vị Hi nghiến răng nghiến lợi, đây quả thực là vũ nhục với nhân cách của nàng, lại dám nàng mắng chửi người khác êm tai? Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi có chút giận, thu liễm lại ý cười còn đùa nàng nữa: "Được rồi, đừng nóng giận. Bây giờ nàng có thai, thể kích động cũng thể tức giận. Ta cũng để ý chuyện nàng ở thư phòng hôm nay, nàng muốn làm cái gì đều được." Cố Huy Ngạn dừng chút, giống như vô ý thêm câu: "Chuyện qua là qua, ta cũng làm loại chuyện vô nghĩa này."

      Câu cuối cùng này rất mơ hồ, nhưng Lâm Vị Hi vẫn nghe hiểu ý tứ của Cố Huy Ngạn. Lời này của , chuyện của Thẩm thị là quá khứ rồi, cũng muốn đám người ở vương phủ coi là người đối với vợ trước nhớ mãi quên, thường xuyên nhìn vật nhớ người. Cái này đối với người đề cao kết quả cùng quy củ như Yến vương mà , đơn giản chỉ là việc lãng phí thời gian mà thôi.

      Lâm Vị Hi biết mình nên hài lòng, nào có thê tử nào lục ra di vật của người cũ lại đại náo phen đồng thời buông tha, trượng phu có thể ôn tồn chuyện đúng là dễ rồi, giống Yến vương kiên nhẫn giải thích, đồng thời cẩn thận trấn an quả là càng hiếm hoi. Mọi thứ nhất thiết phải truy vấn ngọn nguồn, đây là đạo lý từ rất Lâm Vị Hi hiểu rồi.

      Nàng mấp máy môi, câu "Được a". Nàng sau khi xong vẫn là phục, hỏi: " Chuyện gì vương gia ngài cũng đều chú trọng đến lợi ích. Nếu như có ngày ta cũng chết , có phải chàng cũng cảm thấy nhớ tới ta là lãng phí thời gian ?"

      "Lâm Vị Hi." Vẻ mặt Cố Huy Ngạn trầm xuống, tỏa ra khí thế uy nghiêm, lập tức xuất Yến vương cao cao tại thượng khác, " cho phép nàng như vậy."

      Đây mới là dáng vẻ của Cố Huy Ngạn, đối với người ngoài, đại khái là dùng thái độ như thế . Lâm Vị Hi bất đắc dĩ "Ồ" tiếng, lát sau, lại lặng lẽ liếc Cố Huy Ngạn chút, ngang ngược : "Ta chính mình, chàng tức giận cái gì?"

      Lâm Vị Hi chính là có loại năng lực này, giây trước có thể khiêu khích cơn giận của , mà giây sau lại làm cho người ta dở khóc dở cười. Cố Huy Ngạn lườm nàng chút, chậm rãi thu lại uy áp của mình: "Biết sai rồi sao? Lần sau cho phép như thế nữa."

      "Ừm." Lâm Vị Hi đáp câu xong, ngay sau đó lại lẩm bẩm thêm câu cực : "Ta đúng mà."

      Cố Huy Ngạn nghe được, nhưng vẫn giả bộ như chính mình nghe thấy, bằng cũng biết phải làm gì với tiểu tổ tông này bây giờ. Cố Huy Ngạn chỉnh lại chân của Lâm Vị Hi, đỡ nàng nằm xuống: "Nàng khóc hơn nửa ngày, nằm xuống nghỉ ngơi chút . Nàng cố gắng ngủ chút , ta vẫn ở đây với nàng."

      Lâm Vị Hi biết Cố Huy Ngạn vẫn luôn ngồi đây nhìn mình, quả nhiên trong lòng an ổn hơn rất nhiều. khóc xong rất mệt mỏi, Lâm Vị Hi nằm xuống bao lâu, rất nhanh liền ngủ thiếp . Cố Huy Ngạn ngồi ở chỗ đó lẳng lặng nhìn nàng an tĩnh ngủ, biết nhìn bao lâu, tận đến khi bên ngoài sắc trời dần tối, trong phòng bắt đầu nhìn , Cố Huy Ngạn mới đứng lên, với nha hoàn đứng chờ từ lâu ở ngoài: "Chuẩn bị đồ ăn cho vương phi, đợi nàng tỉnh lại nhất thiết phải nhắc nàng ăn cơm. Mà quên , đến lúc đó các ngươi đến tiền viện tìm ta ."

      Uyển Tinh Uyển Nguyệt dám cùng Lâm Vị Hi biết lớn nhỏ, thế nhưng ở trước mặt Yến vương ngoan ngoãn như chim cút. Hai người bọn họ đồng thanh đáp "Vâng", cung kính nhìn thân ảnh Cố Huy Ngạn dần biến mất hành lang màu son, tận đến khi nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn kia, các nàng mới nhàng thở ra dài.

      Cố Huy Ngạn đường thong dong lại nhanh chóng trở về thư phòng. Hai từ này nhìn có vẻ mâu thuẫn, vậy mà đặt người Cố Huy Ngạn lại hoàn mỹ tì vết. Cố Huy Ngạn cũng để cho nha hoàn thắp đèn, mà ngồi yên lặng trong bóng đêm, trầm mặc hồi lâu.

      Cố Minh Đạt đứng trước cửa, "Cộc cộc cộc" gõ ba tiếng: "Vương gia."

      Cố Huy Ngạn cũng tuyên triệu, Cố Minh Đạt lại đến đây, cái này chính là vi phạm quân quy. Cố Huy Ngạn nhàn nhạt liếc ta chút, cũng truy cứu ta thất lễ, mà chỉ hỏi: "Ngươi muốn chuyện gì?"

      Hai người bọn họ quen biết hơn hai mươi năm, mấy lần vào sinh ra tử, ăn ý lẫn nhau sớm cần nhiều lời. Giống như Cố Huy Ngạn tuy lời, nhưng Cố Minh Đạt vẫn biết nghĩ gì. Giống như Cố Minh Đạt từ trước đến nay đều hỏi, còn chưa mở miệng, Cố Huy Ngạn đoán được ta muốn gì.

      "Vương gia, chuyện của Thẩm vương, vì sao ngài lại cho vương phi?"

      Cố Huy Ngạn trầm mặc chỉ chốc lát, : "Người chết là lớn nhất, chuyện này để làm gì."

      "Thế nhưng năm đó cũng phải là ngài tự nguyện cưới Thẩm vương phi." Cố Minh Đạt mặt biểu tình, nhưng lời ra lại to gan đến dọa người, "Thậm chí trước đó lão vương phi viết thư hỏi ngài, ngài cũng nhận ra vị tiểu thư Thẩm gia này."
      BigCute→_→, Lequinnn, GáiNgoan16 others thích bài này.

    2. Mun lùn

      Mun lùn New Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      20
      Mong vương gia nhanh kể cho bé Hi nghe về chuyện của vợ trước :yoyo59:

    3. bennhautrondoi

      bennhautrondoi Member

      Bài viết:
      48
      Được thích:
      45
      Ngày nào cũng vào hóng chương mới xem bác Cố giải quyết sao mà vẫn chưa đến đâu :-((. Tks edit nhiều

    4. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153
      Cao Nhiên vẫn luôn tưởng Thẩm thị là ánh trăng sáng trong lòng Yến Vương :yoyo60:

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hết đất diễn rồi nhá bà Nhiên ơi, tự dưng tự lấy gậy đánh mình! Ko chịu yên ổn mà sống hả bà???

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :