1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Chắc mụ này là hồ ly tinh
      Lục Chinh chắc có sở trường đặc biệt là khắc tà vật =D]
      Khương tổng tỉnh ngộ lại vì lá bùa của Trần Hi
      Nàng ơi, có 1 đoạn bị lặp kìa
      Chris_Luu thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      chắc chắn ba Khương bị trúng tà bởi mụ thư ký rùi k bít nhờ bùa của bé Hi hay do Lục tổng trấn áp khắc tà nên mới thoát đc đây. Hóng bữa cơm:th_18::th_18::th_18:
      Mãi yêu editor thích bài này.

    3. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Trần Hi chuẩn bị tơi vào móng vuốt của Lục tổng rồi, mong chờ mong chờ cuộc gặp mặt ở bữa cơm này

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      vừa có bùa của bé Hi vừa có dương khí của Lục tổng áp kế bên, tà nào chơi cho lại. Mong chờ Lục tổng tiến gần tới bé Hiiii

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 21
      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Ông lắc đầu, lễ phép tiễn Lục Chinh mang sắc mặt vui rời .

      “Khương tổng, ngài, ngài thể!” Ả ta bình tĩnh lại, mới hiểu được chuyện gì, vội vàng đuổi theo Khương tổng.

      Quyến rũ phong tình gì đó, trong nháy mắt đều mất sạch.

      Trợ lý Trương bước tới, giơ tay ngăn lại người phụ nữ nhìn qua rất xinh đẹp nhưng thực chất lại chẳng có gì đặc biệt.

      Muốn bổ nhào vào lòng Khương tổng là ý muốn đột phá chân trời mới rồi, là người có đạo đức nghề nghiệp, thư ký chính là thư ký, trợ lý là trợ lý, cho dù có bao nhiêu tiền cũng được đổi nghề hoặc muốn kiêm thêm chức khác, trợ lý Trương mặt vô cảm, dưới tiếng hét chói tai của ả ta mà đẩy người ra chút.

      Ngay lúc ta chạm tay vào ả, tay theo bản năng mà co lại phát.

      Tay ả lạnh băng cứng đờ nhưng lại làm đầu ngón tay của ta trong nháy mắt xuất cảm giác đau đớn, nhưng có vẻ ả tóc xoăn dài, quyến rũ phong tình kia còn khó chịu hơn cả ta.

      ta giống như vừa vị trợ lý Trương hạ độc thủ, đột nhiên đầu ngón tay xuất cảm giác đau đớn, lập tức che lại tay mình lui về sau bước, có chút hoang mang nhìn trợ lý Trương, rồi lại nhìn tay mình.

      Ngón tay vốn thon dài trắng nõn, giờ đỏ bừng cả lên.

      Trợ lý Trương yên lặng nhìn tay mình.

      Hay mình vừa lĩnh hội được loại tuyệt học, làm phụ nữ lùi xa?

      Nếu được như thế, vậy trợ lý toàn năng này sau này có thể giúp ông chủ và tên Nhị thiếu rác rưởi kia dẹp lui phụ nữ, hình như mình có tư cách được tăng lương rồi.

      Trợ lý Trương đẩy mắt kính gọng vàng, gương mặt thanh tú lên ý cười khá là chờ mong vào tương lai, nhưng ả kia nhìn ta cứ như thấy quỷ, hơi lảo đảo, đôi giày cao gót đỏ dưới chân khẽ vặn vẹo, xoay người vội vàng rời .

      ả thậm chí còn nài nỉ Khương tổng, cũng chạy ra ngoài khóc lóc kể lể, trực tiếp chạy vào thang máy, sợ hãi chạy biến. Gương mặt thanh tú của trợ lý Trương hơi trầm xuống, biết sao lại sờ vào túi áo vest của mình, chỗ đó có tấm bùa bình an màu vàng nho , nhiệt độ ấy làm ta chú ý tới.

      Rất nóng, có chút bỏng tay.

      Chẳng nhẽ Nhị thiếu đưa cho mình miếng dán giữ nhiệt?

      Trợ lý Trương trầm mặc lúc, thuận tay nhét bùa bình an về lại túi áo, lúc này mới đuổi theo Khương tổng và Lục tổng cùng rời khỏi công ty. Bởi vì Lục Chinh đột nhiên nể tình, nên trong lòng Khương tổng rất là sung sướng.

      Đối với ả khó hiểu kia, ông lựa chọn làm ngơ, hơn nữa nghĩ tới chuyện dạo gần đây, Khương Noãn năm lần bảy lượt bảo ông sa thải ả ta, đột nhiên nổi lên cảm giác rất kỳ lạ. ràng ông ở trước mặt con luôn đáp ứng ngon lành, mỗi lần chuẩn bị đầy đủ đuổi việc ả là y rằng sau khi nhìn thấy thư ký Lý, thấy trong óc mảnh hỗn độn, luôn muốn nghe theo lời ả .

      Đây là cảm giác rất kỳ quái, lúc nãy Khương tổng để ý, giờ đột nhiên trợn tròn mắt ngồi suy tư.

      Trải qua biết bao kinh nghiệm giang hồ, ông cũng biết mưu luận.

      Chẳng lẽ mình trúng thuật giáng đầu? (1)

      Nhưng mà hình như thuật giáng đầu của ả bị phá giải, giờ ông tinh thần minh mẫn, hoàn toàn thấy bị ả ta chi phối nữa.

      Nhưng mà ông lớn từng này tuổi rồi, có nhà có nghiệp, bên cạnh có người xinh đẹp quyến rũ như vậy, ngại quá vừa nhìn liền biết đây chính là nữ thư ký hồ ly tinh, Khương tổng ho khan tiếng, nghiêng người về phía Lục Chinh ngồi cùng mình, cười , “Cái đó Lục tổng, ra tôi là người trung thực.”

      Ông đúng là trung thực, nhiều năm ở bên ngoài làm cái công việc tổng tài nguy hiểm này, thế mà cả mấy chục năm vẫn như xưa, bảo vệ cả thể xác lẫn tinh thần, bị mấy người phụ nữ kia lừa, cái này đáng khen ngợi cỡ nào.

      Đặc biệt là ả thư ký Lý này, câu dẫn ông nhiều ngày như thế, tuy ông mơ mơ màng màng, nhưng vẫn giữ vững chút thanh tỉnh trong tâm hồn, bị thư ký Lý ăn sạch .

      “Cũng biết là chuyện gì, cứ thấy thư ký Lý là tôi như mất hồn vậy,” Khương tổng dưới ánh mắt khinh thường của Lục Chinh đành ngại ngùng sờ vào cổ áo vest, đáy mắt lên chút bùi ngùi: “Dù ta khiến tôi thành kẻ mơ màng, từ đáy lòng tôi vẫn nhớ kỹ điều quan trọng nhất, đó là thể phản bội vợ con mình.”

      Thư ký Lý ở trước mặt ông lượn qua lượn lại, nếu phải khom lưng nhặt sổ ghi chú, cũng thò người tới lộ ra mảng sóng lớn mãnh liệt, xét mức trúng tà của Khương tổng, hẳn ông nên bị thư ký Lý kia bắt vào tay từ lâu mới đúng.

      Nhưng ông dường như bị cái gì đó bảo vệ bản tâm, duy trì trong sạch của mình.

      Đúng là dễ dàng mà.

      Đầu năm nay, làm tổng tài khó!

      Khương tổng thể cảm xúc sâu sắc, Lục Chinh lại nhíu mày, lạnh mặt chịu đựng Khương tổng lảm nhảm mấy câu rác rưởi trước mặt mình.

      Gương mặt tuấn của xanh mét, lạnh lùng kèm nhẫn nại, còn nhẫn nhịn việc Khương tổng kêu dừng xe giữa đường, tới trung tâm thương mại.

      Thấy Khương tổng lượn tới cửa hàng thú bông mua chú gấu lông xù, Lục Chinh hơi bất ngờ, ông chỉ vào con gấu bông cao cao bừ bự, bảo nhân viên mang ra cho mình, rồi Khương tổng quay ra cười với : “Đây là quà gặp mặt cho bạn của tiểu Noãn nhà tôi.” Ông quý sờ lông chú gấu bự.

      “Ông mua con gấu lông nhung là quà gặp mặt?” Lục Chinh nghĩ tới Trần Hi, đột nhiên lên vài phần khinh thường.

      tổng tài công ty bất động sản, thế mà đưa quà cho bạn của con mình lại chỉ mua con gấu bông?

      Có thấy keo kiệt ?

      Ít nhất cũng phải mua lắc tay đính kim cương chứ?

      sờ bóp tiền trong người, nhìn sang quầy trang sức trong trung tâm, híp mắt biết nghĩ cái gì, lại nghe thấy Khương tổng ở bên cạnh vừa ôm gấu bông vừa cười, “Tiểu nữ sinh ấy mà, hay thích mấy con gấu bông lông xù như thế này, nghe mấy bé ấy , gấu bông đáng hơn so với mấy thứ quần áo giày dép kia.”

      Đêm qua ông nghe Khương Noãn qua, Trần Hi là bé nhút nhát hay ngại.

      bé như vậy, ông mà mua cho người ra quà tặng đắt giá chỉ khiến người ta sợ hãi rụt vào vỏ thôi.

      Hơn nữa Khương tổng cảm thấy đồ như gấu bông này rất đáng , đầy trái tim nữ tính ấy chứ.

      Đặc biệt nhớ về cảnh mỗi lần ông mua gấu bông cho Khương Noãn là con bé liền đem bầm thây vạn đoạn, nghĩ tới chuyện có bé vô cùng đáng vui vẻ nhận lấy, Khương tổng cảm thấy thỏa mãn biết bao.

      “Tiểu nữ sinh thích gấu lông nhung?” Cái chân tính về hướng quầy trang sức của Lục Chinh bỗng khựng lại, quay đầu hỏi.

      “Đương nhiên.” Khương tổng kinh nghiệm phong phú gật đầu.

      “Sao ông biết?” Lục tổng hỏi gay gắt.

      “Tôi sinh được con , đương nhiên biết con tuổi này nghĩ gì.” Khương tổng mặt dày thay Khương Noãn, thấy Lục Chinh lại quay về đứng trước mặt mình, ánh mắt nhìn xuống, ông theo bản năng mà nhón mũi lên, tự với mình được ở thế hạ phong với cái người thân cao mét tám, cộng thêm khí thế là thành hai mét này.

      Dưới ánh mắt sắc bén của Lục Chinh, ông khẩn trương ôm chặt con gấu bự, thấy người đàn ông tóc đen hờ hững vươn bàn tay thon dài, ghét bỏ đưa tay véo véo chọc chọc con gấu bông, khinh thường : “Ngây thơ, nhàm chán, đúng là mấy có mắt nhìn.”

      Khương tổng chả buồn hé răng, cứ để miệng Lục tổng nã pháo.

      Ông chỉ cười tủm tỉm gọi người tính tiền, còn mình ôm con gấu này.

      bạn mà Khương Noãn chơi cùng chắc chắn là bé có tâm hồn đẹp, sao lại thích thú bông cơ chứ?

      Cơ mà lúc này, Khương tổng lại quên mất, đám đồng đảng của Khương Noãn khí thế còn sắc bén hơn lại còn hay rêu rao khắp chốn, ví dụ như Trần Mỹ Mỹ chẳng hạn.

      Ông kéo con gấu bông, có phần vụng về ra khỏi trung tâm thương mại, thấy Lục Chinh còn chưa ra, lát sau, ông mới thấy Lục Chinh vác mặt vô cảm ra khỏi trung tâm, nhìn qua vô cùng lãnh khốc, dưới ánh hoàng hôn, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào , gương mặt tuấn giống như tỏa hòa quang.

      người vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi như thế, lại còn có nghiệp vô cùng thành đạt làm Khương tổng cũng nhịn được thấy ghen ghét chút, ông thấy Lục Chinh mở cửa ngồi cạnh mình, tay đút túi, nhìn qua rất bình thường, ông tò mò hỏi: “Lục tổng lúc nãy là...”

      “Tôi thị sát chút.” Lục Chinh bình thản .

      Khương tổng sửng sốt, tiện đà nhìn sang trung tâm thương mại chiếm diện tích rộng lớn kia, nghĩ tới đây chắc là trung tâm thương mại dưới cờ Lục thị.

      Ông nghĩ thế rồi gật đầu, hỏi thêm nữa, xe Khương gia mang theo hai vị tổng tài cùng tới biệt thự Khương gia.

      Biệt thự Khương gia cách trung tâm thành phố xa, tuy rằng ở chỗ trung tâm vốn phồn hoa náo nhiệt, nhưng khu biệt thự này lại vô cùng thanh tịnh, bảo vệ cũng rất nghiêm ngặt. Nơi tấc đất tất vàng như này lại chỉ xây khu biệt thự có tí lời nào, bản thân có thể ở lại đây liền thể cho loại tượng trưng về thân phận.

      Nhưng mà Khương tổng thấy sao hết, khu biệt thự này là do Khương thị khai phá, đến mình còn muốn vào ở sao có thể gọi mọi người tới?

      Bọn họ lái xe qua cổng lớn khu biệt thự, đằng sau chính là xe Lục Chinh, hai chiếc xe lặng lẽ lướt qua con đường quanh co rợp bóng cây, trực tiếp tới căn biệt thự lớn xinh đẹp tinh tế.

      Trước cửa biệt thự, có hai đứng.

      người cao gầy sắc sảo, mặt mày kiêu ngạo, mặt lên chút nóng nảy, người kia mặt mày như vẽ, tinh tế xinh đẹp, chỉ là bé này lại mặc bộ đồng phục rộng thùng thình vừa người.

      Tuy là mặc đồ rộng như vậy, nhưng vẫn che lấp được gương mặt xinh đẹp.

      Khương tổng vội bảo dừng lại, bước nhanh tới chỗ hai bé đứng trước cửa biệt thự hình như gì đấy, cười ha hả hỏi, “Tiểu Noãn, sao vào ? Đây là Hi Hi đúng ? Chào cháu, bác là bác Khương đây. Tiểu Noãn cứ nhắc về cháu với chúng ta suốt, đúng là đứa bé ngoan.”

      Nếu là đứa bé ngoan, ở trường cấp ba Thừa Đức sao có thể đua đòi tạo thành phong trào mặc đồng phục học chứ? Khương tổng cảm thấy Trần Hi đẹp đến tưởng, lại nhút nhát sợ sệt, nắm góc áo Khương Noãn, khom lưng chào mình, bộ dạng như bé ngoan siêu cấp, ông đột nhiên nở nụ cười từ ái.

      “Hi Hi à, lần đầu tiên cháu tới nhà bác, bác Khương muốn tặng cháu cái...”

      Ông cười từ ái, muốn xoay người về xe lấy gấu bông tặng Trần Hi, lại cảm thấy bên cạnh đột nhiên xuất luồng hơi thở lạnh băng mạnh mẽ, con gấu lông xù, còn to hơn còn gấu mà ông vừa mua lúc nãy xuất trước mặt Trần Hi.

      Giọng lạnh lẽo của Lục tổng từ sau con gấu truyền tới.

      “Con gấu bông này, tặng cho em.”

      (1) Thuật giáng đầu: được ghi chép trong quyển Hồ sơ quỷ dị, thuật giáng đầu hoặc cống đầu thuật, thuật cuồng đầu (Tame Head) là loại vu thuật được lưu hành ở Đông Nam Á. Nó bắt nguồn từ Trung Quốc, xuất sau thuật Mao Sơn, xuất phát từ vu thuật của tộc người Miêu cương, bắt nguồn từ cao nguyên Văn Quý Trung Quốc, có Cổ giáng và Dược giáng, nơi đây dân số ít, rất ẩm ướt, rết khá nhiều, thuốc lạ sinh trưởng. Phù Giáng và Linh giáng cũng bắt nguồn từ Trung Quốc và liên quan đến đạo gia. Giáng đầu vốn là thuật pháp bình thường nhưng bị kẻ có suy nghĩ xấu xa dùng vào việc hại người, khiến những thuật tương tự Giáng đầu sinh ra, dần vào bước tà môn. (tìm hiểu thêm vào truyện Giáng Đầu- Phật Tiếu Ngã Nghiệt/ chương mở đầu hoặc đọc truyện Hồ sơ quỷ dị khúc cuối, hứng cày nguyên bộ U Minh Ngụy Tượng để phổ cập kiến thức)

      P/s: Bác Khương quả là người đàn ông trung trinh như , tổ quốc xin ghi công bác. Nam chính chính thức bật mode mặt dày.

      Chương 22

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Khương tổng lặng lẽ nhìn cái vị Lục tổng lúc nãy còn khịt mũi coi thường ánh mắt của thiếu nữ.

      Khóe miệng ông giừn giựt, thấy là quá đáng.

      Giọng khách át giọng chủ.

      ràng là vẫn đứng trước cửa biệt thự Khương gia, sao lại nhảy ra tên Lục tổng muốn cướp đoạt bé đáng này chứ?

      Càng khiến người khác giận sôi hơn là, vốn bị con gấu bông đột nhiên nhảy ra này dọa sợ đứng im tại chỗ, gương mặt bé cứ như bị bắt nạt từ từ ngẩng lên, nhưng sau khi thấy người đàn ông cao lớn tuấn khuất sau con gấu lớn, đôi mắt bé lập tức trợn tròn, che miệng giọng , “Ơ, là, là ngài.”

      Trần học bá trí nhớ rất tốt, đương nhiên vừa liếc mắt nhận ra đây là Lục tiên sinh ngày đó chở mình chạy qua chạy lại phố.

      Chỉ là ban ngày nhìn vị đại ca này giống với buổi tối lắm, mím môi, nhút nhát sợ sệt trốn sau lưng Khương Noãn, nhưng đôi mắt cứ nhìn vào con gấu chớp mắt.

      Cho mình à?

      Tại sao?

      Trần Hi nhìn con gấu bự, lông xù xù, trong lòng thấy có chút cảm giác mềm mại, làm thể rời mắt khỏi con gấu.

      Ở nhà cũng có con gấu nho , cũng phải rất lớn, lông rớt cũng kha khá, chả mềm mại gì, nhưng lại rất quý trọng mà cất đầu giường, nếu như lúc nào cảm thấy đơn, ôm nó trân trọng vào lòng, ngủ giấc ngon.

      Đó mà con gấu mà ông ngoại mua cho . Ông lão lang bạt kỳ hồ, khốn cùng thất vọng, mỗi tháng chỉ kiếm được chút tiền nuôi sống gia đình, còn phải nuôi thêm đứa cháu yếu ớt, phải dùng chắt chiu từng đồng. Nhưng ông lão cố gắng cho cháu ngoại mình có cuộc sống như những bé khác.

      Khi những đứa trẻ khác có gấu bông to, Trần Hi chưa bao giờ thể hâm mộ hay mong chờ, nhưng ông ngoại lại lấy tiền phí sinh hoạt mua cho .

      , ông ngoại vẫn biết, rất rất thích gấu bông lông xù xù, thích vô cùng cũng muốn vô cùng.

      Tuy chỉ là con gấu bông , to cũng chẳng tinh xảo như của mấy đứa bé kia, thậm chí ít chỉ còn khâu xiên xiên vẹo vẹo, giờ còn rụng sạch lông, nhưng đó chính là trân bảo của Trần Hi.

      Đây là lần thứ hai có người tặng cho con gấu bông rất xa xỉ, chỉ trong mơ mới thấy được.

      Trần Hi cắn môi, tránh sau lưng Khương Noãn vừa mới dịch người tới che cho , cố gắng rời mắt khỏi con gấu kia, lúc này lại nghe thấy tiếng lạnh lùng tiếp tục truyền tới, còn thêm tiếng xe hơi lái tới gần. chiếc xe đen nhánh dừng cạnh Khương Noãn và Trần Hi.

      người tài xế nhanh chóng bước xuống, vội vàng mở cốp xe, Trần Hi thấy trong cốp chất đầy thú bông có lớn có , chỉ có gấu mà còn nhiều loại khác nữa. Đủ chủng loại, rực rỡ muôn màu để chung chỗ, đôi mắt Trần Hi bỗng ngây dại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn, vóc dáng cao lớn gần như che khuất tầm mắt .

      Ánh mắt khi nhìn vẫn làm thấy hơi sợ.

      “Lục tổng, cậu!”

      Được lắm, Lục tổng này đúng là đủ giảo hoạt, trước mặt khinh thường nhìn lại, thế mà lại mua nhiều như thế, tính giấu nhau chứ gì!

      Khương tổng đau quá .

      Giờ ông mới biết tại sao xe của Lục Chinh lại lâu như thế mới đuổi kịp.

      Lục Chinh làm ngơ cơn giận dữ của Khương tổng, chỉ đẩy con thú bông trong tay vào lồng ngực Trần Hi, “Quà gặp mặt, nhận tức là khinh thường .”

      Trần Hi sửng sốt, nhìn còn gấu bự đột nhiên xuất trong lòng mình, hỏi theo bản năng, “Giá...”

      Khóe miệng Khương Noãn run rẩy, vội che miệng lại.

      Dám đề cập chuyện tiền nong trước mặt Lục Chinh, chán sống à?

      Giống như nghe được tiếng cảnh cáo của Khương Noãn với mình, Trần Hi dừng lại, im lặng hé răng, nghiêng đầu hoang mang nhìn giai vừa tặng mình quà gặp mặt.

      ...Người lớn gặp mặt, đều đưa quà gặp mặt à...

      Đại ca này đúng là người tốt.

      Lục Chinh chờ đợi, thấy lời từ chối, vừa lòng nhìn ôm gấu bông ngơ ngơ nhìn mình, như bé con, lúc này mới mở miệng hỏi: “Em tên là gì?”

      Mắt là lạnh, Trần Hi lập tức rùng mình cái, giọng , “Trần Hi.”

      Bộ dạng cúi đầu cứ như bị nghiêm hình bức cung, đáng thương vô cùng, khóe miệng vốn lạnh lùng của Lục Chinh nhanh chóng cong lên, đưa tay sửa đồng phục Trần Hi, thấy hận thể đem mình vùi luôn vào con thú bông, dễ thấy là am hiểu cách giao tiếp với người lạ, chỉ hơi gật đầu : “Trao đổi tên với nhau là lễ phép cơ bản. Hôm đó giới thiệu tên của mình, nhưng em lại giới thiệu em là ai, đúng là khiến có phần thất vọng.”

      “Xin, xin lỗi...” Trần Hi thấy mình cũng có chút hoang mang rồi, biết tại sao mình lại phải xin lỗi.

      “Tuổi.”

      “Mười, mười tám tuổi.”

      “Trường học.”

      “Cấp ba Thừa Đức.”

      “Năm ba?”

      Thấy Trần Hi vừa ngại ngùng vừa khẩn trương gật đầu, giống như bị cái khí thế mạnh mẽ của Lục tổng dọa sợ, trong lòng Khương Noãn đột nhiên vui.

      Ở trường học, Khương giáo bá yên lặng chịu cảnh thọc gậy bánh xe, về đến nhà còn phải chịu con sói con này thọc gậy bánh xe tiếp, cái này mà nhịn đúng là chết rồi!

      nàng từng gặp Lục Chinh, đương nhiên biết vị tổng tài Lục thị này dễ chọc, bởi vậy vẫn luôn cố gắng duy trì lễ phép cơ bản, gây thêm phiền phức cho bố mình, nàng khách sáo đưa tay sờ đầu của Trần Hi, lạnh lùng nhìn Lục Chinh, “Lục tổng, Trần Hi vốn nhát gan, nếu trước kia có chỗ nào mạo phạm Lục tổng ngài, vậy tôi xin thay cậu ấy xin lỗi.”

      “Thay cho em ấy?” Lục Chinh nheo mắt.

      “Vì tôi là bạn thân nhất của cậu ấy.” Khương giáo bá mặt dày vô sỉ .

      nàng còn duỗi tay ôm vai Trần Hi cúi đầu hỏi, “Đúng ?”

      Úi chà, Khương giáo bá chịu nhận mình là bạn của cậu ấy rồi kìa, Trần Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, dùng sức gật đầu , “Đúng.”

      Lục tổng lặng câm.

      “Vào thôi.” Khương tổng cảm thấy khí xung quanh Lục Chinh có vẻ khó chịu lạ thường, trong lòng cũng tự hỏi mối quan hệ giữa Lục Chinh và Trần Hi là gì, dù sao thấy Trần Hi thân với Lục Chinh lắm, nhưng Lục Chinh lại tặng quà cho Trần Hi... Đừng có nhìn mấy con thú bông này đáng giá tiền, ý nghĩa của nó mới làm người khác kinh ngạc.

      Chẳng là Lục tổng vốn là người đàn ông cấp kim cương độc thân ba mươi mấy năm, ở bên ngoài chưa bao giờ tặng bất kỳ cái gì cho người khác giới.

      Nhưng mà toàn bộ những thứ đó hôm nay đều vỡ nát, nháy mắt đó, Khương tổng thổn thức biết bao, lại còn thấy giống như đó là chuyện đương nhiên vậy.

      Trần Hi đáng như thế, tặng con gấu bông cho bé cũng phải chuyện gì khó hiểu, đại khái là giờ phút này trong lòng Khương tổng ngập tràn tình thương của cha như với Khương Noãn.

      Trong lòng Khương tổng tấm tắc vài tiếng, cảm thấy sau này Lục tổng chắc chắn là người cha tốt.

      “Bác Khương, hôm nay cháu làm phiền rồi.” Trần Hi là đứa trẻ lễ phép, lúc nãy bị Lục Chinh dọa sợ nên thêm với Khương tổng, nhưng giờ thấy nhiệt tình của ông, vội quay ra cúi người với ông, đỏ mặt, từng sợi tóc đen nhánh rơi bên gương mặt trắng trẻo, mềm mại lại xinh đẹp, ngại ngùng , “Cảm ơn hai bác mời cháu tới đây làm khách.”

      Khương tổng nhìn qua rất hòa ái, tuy rằng đẹp trai bằng Lục Chinh đứng cạnh, nhưng Trần Hi lại rất thích người lớn dùng ánh mắt ôn hòa này nhìn mình.

      Trong lòng bỗng nhiên rất hâm mộ Khương Noãn có người bố tốt như vậy.

      ngoan ngoãn đến độ Khương tổng cũng xem là hiếm thấy, ông nhịn được cười ha ha hai tiếng, xoay người quay về xe lấy con gấu bông tặng cho Trần Hi.

      “Đây là quà gặp mặt dành tặng cho cháu. Hi Hi à, cháu đúng là đứa bé ngoan, tiểu Noãn có cháu làm bạn tốt đúng là may mắn.”

      So với Trần Mỹ Mỹ suốt ngày tìm đường chết, đua xe cũng bar, thiếu mỗi đôi cánh là muốn bay lên trời, đáng ngoãn ngoãn hơn nhiều.

      Là bậc phụ huynh, đương nhiên thích con mình có đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy làm bạn, hơn nữa Khương tổng còn thông qua khuê nữ nhà mình biết được Trần Hi còn là học bá, đôi mắt sáng lên, càng thân thiết hơn, “Bác có cầu hơi quá đáng, Hi Hi, sau này việc học của tiểu Noãn, cháu giúp con bé nhiều chút được ? Cùng tiến bộ, cùng tiến bộ.”

      Cái thành tích tệ hại của Khương Noãn đề cập tới cũng thế, tuy đứng ở chỗ thứ nhất từ dưới đếm lên, nhưng dò từ mấy số cuối lên dễ tìm tên nàng hơn.

      Khương tổng sầu gần chết luôn.

      Ông phải con nhà giàu, lúc xưa rất vất vả, tuổi còn phải làm thêm, từ nhà thầu , từng bước từng bước bò tới vị trí hôm nay, tuy rằng công thành danh toại, thân khí thế của người thành công, nhưng điều khiến ông và vợ ông nuối tiếc nhất là ông vì kiếm tiền mà phải bỏ học từ sớm, chưa được thành sinh viên.

      Tuy giờ trong xã hội sinh viên rất nhiều, trong mười người trong đó có tám sinh viên, hai nghiên cứu sinh, nhưng từ tận tâm can Khương tổng muốn câu, dù sinh viên có nhiều, nhưng vui đùa đấy cũng chỉ có sinh viên mới có.

      Bên ngoài kia, còn rất nhiều người vô cùng chờ mong với đại học nhưng có cơ hội.

      Khương tổng thành sinh viên được nên ông đặt hy vọng vào Khương Noãn thi đại học.

      Dựa vào chính thành tích của mình để thi đậu, mà phải như cùng lên lớp như ở cấp ba, mỗi năm đều phải đưa cho cấp ba Thừa Đức khoản lớn gọi là “phí xây dựng”.

      “Được ạ.”

      Trần Hi gật mạnh đầu, quay sang lại thấy bộ dạng câm nín của Khương Noãn, rồi lại nhìn sang Khương tổng lên thân thiết với mình.

      trưởng bối hòa ái như thế, đương nhiên thể từ chối thỉnh cầu học tập như vậy rồi.

      Trần Hi rất thích học, nên cũng mong người khác thích việc học.

      cong đôi mắt, bỏ xuống chút khẩn trương kia, có vẻ thân thiết hơn với Khương tổng, vừa ôm chặt con gấu Lục Chinh tặng trong ngực, vừa đưa tay ngại ngùng nhận lấy con gấu mà Khương tổng tặng.

      Hai con gấu bự, che khuất bé, Lục Chinh lặng lẽ đứng cạnh Trần Hi, thấy bộ dạng ôm hai con gấu khá vất vả, nheo mắt lại, mang theo chút phong độ thân sĩ vươn tay tới, dưới ánh mắt kinh hoàng của Khương tổng, nhàn nhạt: “ cầm giúp em.”

      giơ tay chính là muốn lấy con gấu bông mà Khương tổng vừa tặng cho Trần Hi, nhưng Trần Hi lại lặng lẽ lui lại bước, sợ ôm hai con vất vả, cứ quyết ôm chặt chúng, đôi mắt đen nhánh mang theo kiên quyết nhìn .

      , con cũng được thiếu.” giống như đứa trẻ tham lam, ôm hết mọi thứ vào lòng.

      Lục Chinh khựng lại chút, im lặng.

      Lúc im lặng khiến người ta sợ hãi, Trần Hi thấy mình có phần biết tốt xấu, nhưng vẫn ôm chặt hai con gấu lông xù xù, giọng , “Cái này đều là tặng cho em mà, đều là tâm ý dành cho em, cho nên em phải trân trọng tốt.”

      “Trân trọng?” Lục Chinh đột nhiên mở miệng hỏi, “Trân trọng thế nào?”

      Trần Hi nghiêng đầu suy nghĩ, gương mặt trắng trẻo cọ cọ con gấu bự Lục Chinh tặng, : “Em mang về nhà để giá, chải lông cho nó, mặc cho nó những bộ đồ xinh.

      Mắt sáng lấp lánh, Lục tổng nhìn bé được tặng thứ đơn giản mà hạnh phúc như vậy, trầm mặc chút.

      “Con này em để lên giá. Còn con của , em có thể ôm ngủ.” Yên tĩnh lúc, Lục Chinh đột nhiên , “Con gấu của rất có cảm giác an toàn.”

      Chương 23

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Đối mặt với vị đại ca mới gặp có hai lần này, Trần Hi nghiêng đầu, rất hiểu ý lựa chọn im lặng.

      chỉ đành quay sang dùng ánh mắt trông mong nhìn Khương Noãn.

      Khương Noãn im lặng thoáng, rồi nhìn về phía Khương tổng.

      Khương tổng khóe miệng run rẩy, lại nhìn về phía Lục tổng.

      Lục Chinh là trung tâm gió lốc, rất lạnh lùng nâng cằm : “Vào thôi.”

      quay sang nhìn Khương tổng xanh cả mặt, Khương tổng lập tức vứt vẻ mặt mịt mờ tò mò mà thay bằng vẻ tươi cười, mang theo hai cùng vào biệt thự.

      Biệt thự này trang hoàng vô cùng xa hoa, tựa như tòa cung điện. Lúc Trần Hi vào khuôn viên biệt thự thấy cái bể bơi rất to, bên trong đầy nước trong vắt, còn có thêm cái dù lớn để che nắng, ghế dài nằm nghỉ, nhìn mà mắt trợn tròn. Nhưng mà cũng thấy ghen tỵ, ngược lại còn thấy rất đẹp.

      “Cậu muốn bơi à?” Khương Noãn thấy hào hứng bừng bừng mới hạ giọng hỏi.

      .” Trần Hi lắc đầu, thầm, “Chỉ cảm thấy rất đẹp thôi.”

      Trong đôi mắt thuần khiết của có chút nào là ghen ghét với ngôi nhà xa hoa hay tỏ vẻ tham lam, chỉ có tán thưởng, Khương Noãn gật đầu, quay sang nhìn Lục Chinh cái rồi giọng : “Lục tổng là tổng tài tập đoàn Lục thị, thế lực của Lục thị ở nơi này rất lớn, cậu đứng đắc tội với ta.”

      nàng lo rằng Trần Hi thiếu kiến thức, gặp chuyện lớn đắc tội với mấy kẻ có tiền, thấy Trần Hi ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới tiếp, “Nhưng mà cũng phải bảo cậu nhân nhượng ta suốt. Nếu muốn bắt nạt cậu, cứ với tôi, nhớ chưa?”

      nàng nhìn kiểu gì cũng thấy Lục tổng này phải người tốt.

      Nhưng mà thanh danh của Lục Chinh thương trường quá bưu hãn, Khương Noãn cảm thấy có lẽ mình là tâm tính tiểu nhân thôi.

      “Được.” Trần Hi dịu dàng nhìn Khương Noãn, cười lên nụ cười ngại ngùng, thầm, “Khương Noãn, cậu tốt.”

      Khương giáo bá lặng người.

      Hiếm khi nàng đối tốt với quả trứng ngốc này hơn chút, quả trứng ngốc này lại cầm cái thẻ người tốt đập vào mặt mình.

      nàng , kiềm nén giận dữ dẫn theo Trần Hi vào biệt thự. Trước cửa biệt thự có người cao gầy cười tủm tỉn đứng chờ, tuy rằng hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại vô cùng có phong thái của vị quý phu nhân xinh đẹp.

      Vừa nhìn thấy vị phu nhân mỹ lệ này, Trần Hi hiểu tại sao Khương Noãn lớn lên lại đẹp như thế. Tuy là Khương tổng mũi mắt híp còn béo tròn, nhưng Khương Noãn lại rất đẹp, giờ thấy Khương phu nhân, mọi thắc mắc đều được giải đáp.

      Trần Hi chớp chớp mắt, thấy Khương phu nhân tươi cười ra, giữ tay , cúi đầu hỏi: “Cháu là Hi Hi đúng ?” Bà và Khương tổng đều hòa ái như nhau, Trần Hi mím môi, có phần khẩn trương, cảm thấy mình nên tham lam như thế.

      “Chào , cháu là Trần Hi ạ.” Trần Hi khom lưng, giọng .

      Khương phu nhân thấy khẩn trương như sắp xù lông tới nơi, cười cái nhưng chế giễu Trần Hi, nhìn bé con con nhưng lại ôm hai con gấu bự, cười : “Đây là bác Khương mua cho cháu đúng ? Ông ấy con hay thích gấu bông búp bê.”

      Bà xoay người ôm bả vai Trần Hi, dẫn vào biệt thự Khương gia kim bích huy hoàng, bảo Trần Hi ngồi cạnh mình, hai người cùng ngồi chung chiếc ghế sofa dài êm ái. Thấy Trần Hi luống cuống để hai con gấu xuống ghế, lúc này bà mới ôn hòa với Trần Hi: “Ở nhà cần khách sáo, cháu cứ tự nhiên như ở nhà .”

      Trần Hi chần chờ rồi gật đầu.

      “Cháu là bạn tốt của tiểu Noãn, còn cứu tiểu Noãn mạng, Hi Hi, cháu biết , cũng biết nên cảm ơn cháu thế nào.”

      Khương Noãn tự phụ như thế, lần đầu tiên gặp phải kiện ma quái mà còn dấu diếm , làm Khương phu nhân cứ nghĩ lại là lại thấy sợ hãi, lỡ như Bút Tiên kia là con lệ quỷ sao, chỉ sợ Khương Noãn toi lâu rồi.

      Thấy Trần Hi lắc đầu nguầy nguậy như muốn gì đó, Khương phu nhân giơ tay, nhịn được mà sờ đôi má trắng nõn của Trần Hi, dịu dàng : “Nhưng mà Hi Hi này, sau này cháu đừng làm mấy chuyện nguy hiểm như thế nữa. Mấy đứa bọn cháu gặp chuyện này nên xin người lớn giúp đỡ chứ phải tự mình giải quyết. Nếu như sơ sẩy xảy ra chuyện, tiếc cho cháu lắm.”

      Nếu Trần Hi vì Khương Noãn mà gặp chuyện gì ngoài ý muốn, Khương phu nhân cả đời cũng tha thứ cho Khương Noãn lẫn chính mình.

      Giọng bà rất dịu dàng, Trần Hi ngượng ngùng lắng nghe, nghe tới đó mới giọng thầm: “Cháu sợ.”

      “Cậu ấy lợi hại lắm, làm nữ quỷ kia tức phát khóc luôn.” Khương Noãn đảo mắt .

      “Con câm miệng!” Khương phu nhân thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, đối với Khương Noãn mặt dữ, quay về phía Trần Hi lại là vẻ dịu dàng hòa ái, cười : “ cháu vẫn là bé.” Bà cảm nhận được Khương Noãn cố ý ngắt lời, suy nghĩ lập tức hiểu ra lời của mình có chỗ sai.

      Ngay chỗ xin người lớn giúp đỡ gì đó...Trước khi Trần Hi tới, bà có hỏi qua Khương Noãn, nghe Khương Noãn người nhà Trần Hi đều qua đời, lời của mình chẳng khác nào sát muối vào vết thương người ta. Chuyện này làm bà có phần thấy hối hận, biểu cảm lại càng thêm nhàng: “Tóm lại, Khương Noãn có cháu bên cạnh đúng là may mắn của nó.”

      cần để trong lòng đâu, cháu rồi, Khương Noãn đối với cháu rất rất tốt, cho nên cháu cũng muốn đối xử với cậu ấy tốt.”

      “Nếu nó đối xử với cháu tốt sao?” Khương phu nhân hỏi đùa.

      bé tóc đen ngoan ngoãn, vặn vẹo ngón tay trắng trẻo, mặt lên chút nghiêm túc, : “Vậy cháu phải thu phí rồi.”

      “Phụt...” Khương tổng nghe lời ngay thẳng này, phun hết cà phê trong miệng ra.

      Cái bộ dạng bất ngờ hết sức này bị Khương phu nhân quay đầu nhìn lại, trừng cho cái, rồi bà lại cười tủm tỉm với Trần Hi: “Làm rất đúng. Người tốt với mình, nếu cháu muốn khoanh tay đứng nhìn phải thu phí.”

      Bà cảm thấy Trần Hi rất có nguyên tắc, trong lòng càng thích thẳng thắn của hơn, thấy mặc bộ đồng phục cũ nát cũng khinh thường , ngược lại còn ôn hòa : “Người với người chính là như thế. Người tốt với mình mình cũng tốt với người.” Bà thấy Trần Hi đỏ mặt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, nghĩ đến chuyện còn người thân, trong lòng lại tăng thêm vài phần trìu mền.

      trìu mến nhìn bé, Khương phu nhân thấy Trần Hi dâng hai tay lên cho mình.

      “Cái này tặng cho và bác Khương, bình an như ý, nhất định phải mang lên.” Thấy Khương phu nhân có hơi tò mò, Trần Hi đỏ mặt , “ cần tiền đâu ạ.”

      cảm thấy câu cần tiền này có thể làm người ta hiểu tầm quan trọng của họ trong lòng Trần Hi.

      Người quan trọng, thu tiền.

      Lục Chinh ngồi mình nẻo ghế sofa, hai chân vắt chéo, ngồi ở Khương gia mà khí thế cứ như ngồi ở biệt thự cao cấp của Lục gia, nheo mắt tinh tế đánh giá Trần Hi.

      Kẻ lừa đảo này nhìn qua hoàn toàn giống với đêm đó lắm, tuy là vẫn ngoan ngoãn như cũ, còn ngốc ngốc nữa, ngốc nghếch chút kinh nghiệm giang hồ, nhưng mà lá gan đúng là càng lúc càng lớn, giả danh lừa bịp tới tận Khương gia, cái này đúng là bước bay vọt về chất lượng nghề nghiệp đấy nhỉ?

      Có điều Lục Chinh thấy Trần Hi chẳng có chút chột dạ nào, chỉ bằng cái tố chất tâm lý này hơn xa bao nhiêu kẻ lừa đảo cùng thế hệ rồi, nhướng mày lên, giơ tay cầm tấm bùa kỳ quái từ trong lòng bàn tay Trần Hi.

      Cái bùa này đúng là hiếm thấy, còn là màu đen, nhìn qua còn lên chút cổ quái.

      “Đây là cái gì.”

      “Đây là bùa đuổi quỷ.” Trần Hi .

      nghĩ đến Lục Chinh hình như có sợ quỷ, vội lấy từ trong cặp ra tấm bùa đuổi quỷ, đưa cho .

      “Lục tiên sinh, cái này tặng cho , sau này phải sợ nữa.” chỉ đơn thuần muốn biểu đạt cảm kích vì Lục Chinh tặng mình con gấu kia, đôi mắt sắc bén của Lục Chinh lại nhìn lâu, nhìn tấm bùa chú màu đen mà chân thành tặng cho mình, đột nhiên mở miệng hỏi: “Sao hôm qua em tới con phố kia?”

      Giọng hơi trầm, lạnh lùng đè lại mấy ngón tay muốn đẩy bùa đuổi quỷ cho mình ở bàn, Trần Hi muốn rút lại, phát tay mình bị giữ lại, thử kéo chút, lại rút ra, chớp chớp mắt hỏi, “Sao biết em ?”

      đợi em cả đêm.”

      Tính cách Lục tổng phải là người ngồi mình đợi cả đêm mà vẫn dịu dàng xem như có gì, thấy Trần Hi có chút kinh ngạc, khuôn mặt nghiêm túc , “ rất sợ hãi.”

      Khóe môi mím lại, cong lên độ cung tỏ vẻ sợ hãi.

      Trần Hi câm lặng nhìn vị đại ca sợ hãi còn tìm đường chết.

      “Em, em rồi, phố kia có quỷ, đừng qua đó.” Trần Hi cảm thấy mình đúng là hiểu nổi mấy người có tiền này.

      giàu như vậy, sống yên được à?

      Sao mà cứ thích tìm đủ loại lý do mò đường chết thế?

      Trước Bút Tiên, sau lại thêm đại ca suốt ngày lượn dạo tới con đường có nữ quỷ áo đỏ kia, sợ chết à.

      cảm thấy đúng là hết cách, nhưng mà thấy Lục Chinh vẫn mở to con mắt sắc bén nhìn mình đầy áp lực, ngẫm nghĩ rồi hoang mang hỏi lại: “ đợi em cả đêm là mong em bảo vệ à?” Giọng mềm , mà lại dám lấy cái thân thể bé con con bảo vệ Lục tổng. Lục Chinh cảm thấy có cái gì bất ổn, mặc kệ luôn quần chúng Khương gia vây xem, khẽ gật đầu : “Vô cùng cần.”

      Lúc gật đầu mắt lạnh kinh, Trần Hi thấy bức thiết như vậy, cắn cắn môi, theo bản năng nhìn sang con gấu bự bên cạnh, vừa ấm áp vừa đáng .

      Sau khi và Trần Mỹ Mỹ cùng mấy nữ sinh kia phát triển lên mối quan hệ tiền bạc, liền phát hóa ra đời này còn có biện pháp kiếm tiền nhanh hơn, đó chính là đuổi quỷ giúp cho người có cầu.

      Cái này còn nhiều tiền hơn việc ngày nào cũng phải cực khổ phát báo, cũng nhanh chóng tích đủ số tiền mình cần.

      Trần Hi đương nhiên rất thiếu tiền, sắp tốt nghiệp cấp ba, nếu thi đậu đại học, vậy học phí đại học trở thành vấn đề lớn, nhưng mà định xin vay vốn học tập, cho nên chi phí ở đại học cũng cấp bách quá. Thứ khiến sốt ruột hơn là, muốn nhanh chóng trả hết số tiền nợ mượn lúc ông ngoại bị bệnh.

      muốn nợ tiền người khác, sau đó còn đúng lý hợp tình biện minh “từ từ rồi trả”.

      Bây giờ, khách tới cửa.

      Nghĩ đến khi mình tới trung tâm thương mại thấy bộ dạng khi mấy nhân viên nhìn thấy khách tới, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của Trần Hi dần dần lên nụ cười mang tính chuyên nghiệp, cười với Lục Chinh nhìn chằm chằm mình.

      “Đại ca, cần em bảo vệ à? Em...” Thấy Lục Chinh nhướng mày, môi mỏng cong lên mang theo chút mùi vị thiết huyết lãnh khốc nhìn mình, Trần Hi lại theo bản năng nhìn con gấu cái, do dự chút, quyết định vì người ta có lòng tặng con gấu nên đành rơi nước mắt hạ giá, khẽ cắn môi với Lục Chinh, “Phí bảo vệ...Em có thể giảm cho ba...! 20%!”

      Chương 24

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Ph
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nhất thời, Khương tổng hoảng sợ phát , hệ thống điều hòa trong biệt thự hình như xuất vấn đề.

      Ông thấy hơi lành lạnh.

      Giọng Lục tổng lạnh tanh truyền tới tai.

      “Em thu phí?” phải miễn phí à?

      “Đúng ạ.” Trần Hi hoang mang nhìn Lục Chinh ngồi đối diện mình lên chút vui, cảm thấy ánh mắt của vị đại ca này trong nháy mắt lạnh băng, làm mình cảm thấy còn đáng sợ hơn lúc đối diện với lệ quỷ nữa.

      theo bản năng co lại gần Khương Noãn, chợt nghe thấy người đàn ông này môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng , “Nhưng em thu phí của Khương gia!” lạnh lùng liếc qua Khương tổng cúi đầu, cố gắng thu cái thân hình tròn vo nhưng thành công, lúc này buồn bã ôm cái bụng bia, vô cùng đáng thương chớp chớp đôi mắt nhìn . cảm thấy chỉ bằng ánh nhìn cay cả mắt kia, để Khương thị phá sản thực vấn đề!

      Cần thiết!

      “Bởi vì Khương Noãn, Khương Noãn đối xử với em cực kỳ tốt nên cần tiền.” Trần Hi là bé thành , cẩn thận co cọ cánh tay Khương Noãn.

      Khương giáo bá tắm trong căm thù của Lục tổng, ánh mắt cứ như người bệnh tâm thần, da đầu cũng muốn nổ tung.

      nàng hừ tiếng, đưa tay ôm Trần Hi về phía sau lưng mình, ngang nhiên đối diện với Lục tổng phóng ánh mắt giết người về phía mình.

      Nhưng mà khắc đó, trong lòng Khương giáo bá rất hưởng thụ là đủ rồi.

      thời kỳ phản nghịch mà, Khương giáo bá chẳng sợ gì sất.

      Tổng tài cũng chẳng vừa.

      đối xử với em tốt à? Sao em miễn phí cho ?!”

      , con gấu bông bày tỏ thiện ý, giảm 20% còn chưa đủ à? Trần Hi thấy trai này hình như hơi tham rồi, mím môi, giọng : “Cũng giảm giá rồi mà.”

      thấy mình có phần oan ức, đôi mắt mênh mông sưng mù, nhìn thoáng qua Lục tổng ngồi đối diện sắc mặt trầm. Lục Chinh vốn trong lòng dâng lên vài phần lửa giận, thấy Trần Hi vậy mà còn chui vào lòng Khương Noãn, liền hận thể xách cái kẻ lừa đảo biết nhìn hàng, nhận ôm chân tổng tài tiên sinh còn an toàn đáng tin cậy hơn, xách ra đây.

      Trong lòng bực bội, đối diện lúc này là , đôi mắt mê mang nước, đôi mắt kia cực kỳ đáng thương, gương mặt tuyết trắng dưới mái tóc đen, có chút yếu đuối lại có chút...

      Lục Chinh .

      “Giảm 30%!”

      được...”

      “Giảm 30%! Hôm qua đợi em cả đêm!”

      “Vậy giảm 30%, thể thấp hơn.” Trần Hi cảm thấy nếu trai này đêm qua đợi mình suốt cả đêm, đêm qua cũng khá lạnh, suy nghĩ rồi vẫn gật đầu đáp ứng. cùng Lục Chinh triển khai vòng đàm phán khốc liệt về công việc và tiền thuê của mình, nên thấy đôi mắt của Khương tổng trợn to như bị sốc cực độ, nhìn nghiêm túc mặc cả với Lục tổng. Giờ phút này, Khương tổng biết phải dùng từ gì để thể cảm xúc của mình.

      phải Lục tổng ghét nhất là người khác giảm giá cho mình à?

      Khóe miệng ông giừn giựt, Lục Chinh quay đầu cho ông ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo, lúc quay lại lòi ra vẻ tươi cười, “Hợp tác vui vẻ?”

      “Hợp tác vui vẻ.” Lục Chinh vươn tay về phía Trần Hi.

      Trần Hi trợn tròn mắt, cảm thấy biệt thự trong nháy mắt bỗng lạnh ngắt như tờ, thầy người đàn ông trước mặt vươn tay với mình, do dự đem bàn tay mảnh khảnh đặt tay , nhàng nắm chút.

      “Vậy sau khi giảm giá là còn bao nhiêu?” Khương Noãn cố nhẫn nại, cứ cảm thấy chỗ nào đúng, thấy Trần Hi lòng muốn kiếm tiền, nàng miễn cưỡng chịu đựng Lục tổng từ từ thò người ra tiếp cận động tác của Trần Hi.

      nàng hừ lạnh trong lòng tiếng, quyết định giúp Trần học bá thấy tiền là sáng mắt này tranh thủ tăng thêm chút tiền công, ngờ bạn tính trẻ con bên cạnh cười cái, vẻ mặt ngây thơ đơn thuần, vặn ngón tay, nghiêng đầu nghiêm túc : “ lần 500, giảm 30% là còn 350.” còn ưỡn bộ ngực lên đầy kiêu ngạo, Khương Noãn và đám đồng bọn đều câm nín.

      Trước mặt Lục tổng trăm công nghìn việc này, giây kiếm được mấy trăm vạn, thế mà hai người tranh chấp cả gần mười phút chỉ vì 500?

      “Cái này...Lục tổng, năm trăm ngài cũng muốn bớt sao?” Lục tổng quá đáng, tuy là Khương Noãn biết thể đắc tội Lục tổng thể trêu vào này, vẫn biết gian phải thương nhân, nhưng tổng tài có nội hàm chức nghiệp cũng đừng thiếu đạo đức đến thế chứ?

      Năm trăm còn muốn cò kè mặc cả? Còn bộ dạng nghiêm túc chưa kìa? nàng cảm thấy vì tiểu học bá nhà mình mà có phần tức giận bất bình, lại thấy người đàn ông đối diện cười lạnh tiếng, lần nữa ngồi về lại chỗ, dùng ánh mắt kẻ đứng nhìn xuống, mang theo vài phần ngạo nghễ , “ hiểu...cái gì!” Giảm giá chính là vấn đề chắc?

      Đương nhiên là !

      Nếu phải bé cứ kiên trì điểm mấu chốt, Lục tổng định bắt miễn phí!

      “Sao lại là 500?” Khương Noãn căm ghét tên Lục tổng keo kiệt này tự tận tâm can, cúi đầu bẹo má Trần Hi hỏi.

      “Tớ thu Trần Mỹ Mỹ 500.” Trần Hi ngơ ngác .

      cảm thấy 500 là khoản tiền lớn, là cái giá để mình tự nguyện đối mặt với lệ quỷ, nhưng Khương Noãn biết phải như vậy.

      nàng trước giờ cái gì cũng biết, cho tới khi gặp phải chuyện Bút Tiên rồi về nhà thẳng thắn, Khương phu nhân mới cho nàng những chuyện khủng khiếp dưới ánh sáng. nàng cũng biết, nhóm đại sư giống với Trần Hi, có thể đẩy lui mấy chuyện kỳ dị ác tính này, phí mỗi lần lên sân khấu đều rất cao.

      Đó đâu phải chỉ cần 500 là thu phục được, ít nhất cũng phải thêm ba số ở đằng sau được ?

      nàng nhìn thoáng qua Lục tổng quyết tâm chiếm lợi của bạn , đòi thêm giúp Trần Hi chút khách khí, “Từ hôm nay trở phải tăng giá!” nàng thấy Trần Hi mở to mắt nhìn mình, lạnh lùng , “ đơn là 50 vạn. Bắt đầu từ Lục tổng.”

      Đầu năm nay, làm giáo bá phần lớn đều mang mặt trào phúng, châm chọc mặt Khương Noãn làm đáy mắt Lục Chinh đông đá. cũng xem con Khương gia này có thể gây nên sóng gió gì...Chờ sau khi Trần Hi ra khỏi đây...Lại nhìn về phía Trần Hi, mặt lạnh tanh dùng đầu ngón tay gõ gõ tay vịn ghế sofa, thấy Trần Hi hơi do dự, tuy là có chút dao động nhưng vẫn lắc đầu, giọng , “Thôi, bắt đầu từ đơn sau .”

      vẫn quyết thu Lục Chinh 500.

      Lục tổng nhếch khóe miệng cái nhanh.

      “Được, Hi Hi là đứa bé ngoan.” Khương phu nhân ngồi cạnh nghe chốc, lúc này ánh mắt nhìn Trần Hi vừa từ ái vừa ấm áp, bà thấy đúng là ngờ, ngờ đời này vẫn còn bé thú vị lại làm người khác thấy trong lòng mềm mại như Trần Hi. Bà giơ tay ôm Trần Hi lại gần, giơ tay sờ sờ tóc , ôn hòa , “Nếu cháu nghĩ thế nào cứ làm thế .”

      Tay bà rất ấm áp, rất thoải mái, trong vô thức thức giọng hừ hừ hai tiếng, còn đem cái đầu của dụi vào lòng bàn tay Khương phu nhân.

      Lục tổng nhìn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại cúi đầu nhìn cái bàn tay to, khớp xương ràng của mình. (muốn sờ lắm rồi)

      “Cháu biết phí bảo vệ lại nhiều như thế.” Trần Hi nheo mắt, cẩn thận nhưng rồi lại tràn ngập khát vọng hướng về lòng bàn tay Khương phu nhân cọ cọ chút, giọng : “500 cũng rất nhiều rồi. 50 vạn...là vô cùng nhiều luôn.” cảm thấy 50 vạn là con số làm người ta khó lòng với tới, nghĩ tới chuyện chỉ cần đơn hàng là có thể trả hết số tiền nợ, nhưng ông ngoại cũng từng rồi, nhân vô tín bất lập*

      *người có chữ tín khó đứng vững được.

      Ban đầu quyết thu của Lục Chinh 500, dù số tiền kia có tính dụ dỗ cỡ nào cũng thể thay đổi.

      cười cong cong đôi mắt, lên nụ cười nho .

      Khương phu nhân nhìn trìu mến.

      Bà nhìn bé xinh đẹp yên tĩnh xinh đẹp này, theo bản năng đưa tay kéo chuỗi vòng cổ trân châu dài trước cổ mình, giống như hạ quyết tâm gì đó, đột nhiên mở miệng : “Hi Hi, có chuyện muốn thương lượng với cháu.”

      Thấy Trần Hi ngoan ngoãn mở mắt nhìn mình, còn ngổi thẳng lưng lên, bộ dạng tôn kính mình từ tận đáy lòng. gương mặt được bảo dưỡng tốt của Khương phu nhân lên tươi cười, “ cần khẩn trương. Là thế này, cháu thấy đấy, Khương Noãn nhà rất thích tự tìm đường chết...”

      Bà bôi đen Khương Noãn dưới ánh mắt chết lặng của nàng, lúc này mới từ tốn : “ yên tâm để nó mình. bằng cháu chuyển đến nhà ? Nếu như thế, cháu có thể học chung với tiểu Noãn, học về cùng nhau, phải cháu muốn phụ đạo cho con bé sao?”

      rất nhiều lý do, nhưng khi đối diện với đôi mắt thuần khiết của Trần Hi, lại thấy toàn bộ ý tưởng của mình đều bị nhìn thấu.

      Bà chỉ muốn chăm sóc cho bé mất người thân, lẻ loi hiu quạnh này mà thôi.

      Năm cuối việc học vốn vừa nặng vừa khẩn trương, Trần Hi chỉ có thân mình vô cùng bất tiện, cũng quá là khó khăn.

      Thêm nữa là nhìn bộ dạng của , 500 mà thấy đó là số tiền lớn, Khương phu nhân biết điều kiện sống của nhất định rất tệ, nếu Khương Noãn đâu mang canh dinh dưỡng tới trường để nuôi Trần Hi.

      bé làm người ta đau lòng như vậy, Khương phu nhân nghĩ, nếu như Trần Hi có thể ở lại Khương gia mà , bà nhất định chăm sóc tốt, cho cuộc sống an ổn, thoải mái điều kiện dinh dưỡng, để bé này có thể vô âu vô lo, vượt qua năm cuối nhọc nhằn này.

      Ánh mắt bà dịu hiền, Trần Hi yên tĩnh nhìn bà lúc, từ tốn lắc đầu, “Cảm ơn ý tốt của . Nhưng vẫn thôi ạ.” cười dịu dàng, quay đầu nhìn Khương Noãn cái, ánh mắt sáng lấp lánh, nhàng , “ và Khương Noãn đối với cháu tốt lắm rồi.”

      “Biệt thự vẫn còn rất nhiều phòng cho khách.” Khương Noãn đột nhiên mở miệng .

      cần đâu. Nếu có thói quen ỷ lại vào người có lòng tốt, tớ thành kẻ lười biếng tham lam, như vậy là đúng.” Dưới ánh mắt câm nín của Khương Noãn, Trần Hi vừa nghiêm túc vừa ngại ngùng , “Cháu biết rất tốt với cháu, là người tốt.” cụp mắt, giọng , “Nhưng cháu thể lợi dùng lòng tốt của , coi chăm sóc của là điều đương nhiên.”

      là người làm việc có chính kiến, trong lòng Khương tổng sinh ra vài phần cảm khái, lúc cảm khái tiếng di động của ông vang lên. Ông nhíu mày, lôi di động ra nhìn thoáng qua, thấy đó là điện thoại của ả thư ký hồ ly tinh họ Lý kia, vốn định nhấn tắt, nhưng lại nghĩ tới nếu giờ mà ấn tắt trước mặt Khương phu nhân có phải giống với chột dạ ?

      Bởi vậy Khương tổng bày ra gương mặt lạnh lùng, mang theo mười phần mùi vị tổng tài nhận điện thoại, đúng lúc nghe thấy ngồi đối diện , “Hơn nữa chỗ này tiện đường.”

      tiện đường.”

      “Mỗi ngày cháu đều phải phát báo, ở mấy nhà gần đấy thôi. Nếu ở đó nữa, vậy phát báo biết làm sao? 500 đấy .”

      Giọng ngây thơ của thiếu nữ còn chưa dừng, Khương tổng thấy Lục tổng cụp mắt thưởng thức ly cà phê trong tay, đột nhiên đập cái ly xuống cái bàn trà xa hoa tám vạn tám.

      Mắt Khương tổng nhìn thẳng.

      Tám vạn tám của ông.

      Nứt rồi.
      Last edited: 14/12/20
      Alice Huynh, A fang, minhminhanhngoc23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :