1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lão đại là nữ lang - La Thanh Mai (170/170)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Hơi lải nhải tí.Mình cũng mong con cái có thể bày tỏ được với cha mẹ. Mình có xem 1 chương trình vtv7. Đại khái con với mẹ là: mẹ mới chỉ mới nghe thôi chứ chưa thực lắng nghe...mẹ chỉ hỏi cho có rồi người quyết định vẫn là mẹ chứ ý kiến của con ảnh hưởng gì đến quyết định của mẹ cả....có thể lời của mẹ đúng hoặc sai nhưng cách của mẹ sai nên nội dung lời đó với con là sai nên con k quan tâm (đến lời )nữa.
      Nuôi con dễ, nhưng dạy con khó, làm bạn với con còn khó hơn0
      saoxoay, thienhuyen77Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      @thienhuyen77 Em tầm 30 đúng đấy ạ ^_^ Nhưng em học xong có vẻ sớm với cũng có duyên với việc dạy nên em tiếp xúc nhiều bạn thôi.

      @levuong Đúng là chuyện phải có kỹ năng. Mình bỏ nhiều thời gian quan sát và tâm với đám trẻ con nhà các chị mình, các bạn ý nhiều ý kiến lắm, hiểu sao các cháu cấp 1 cấp 2 nhà mình chuyện với mình toàn những chuyện về trách nhiệm và kế hoạch tương lai ghê gớm lắm. Mình ngã ngửa. Mấy đứa nó có đứa chuyện được với bố mẹ, có đứa . Đứa thứ 2 thường bộc lộ bản thân tốt hơn đứa đầu, tại bố mẹ có kinh nghiệm rồi, dẫn dắt tốt hơn. Vậy nên bố mẹ và con đều phải tập đó, tập từ khi con còn bé, về sau nó quen rồi còn bộc lộ được phần nào, dù ít dù nhiều cũng được vì khoảng cách thế hệ và tôn ti trật tự thay đổi được, mình thể cầu nó chuyện với mình như bạn bè được. Sợ nhất là các trường hợp trẻ con còn biết chúng nó có quyền ra thôi. Chúc bạn làm bạn giao tiếp thành công với con nhé. :p
      Tô Đát Kỷ, saoxoay, 19005 others thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 32: Khẳng định (1)

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Orange195, Hạnh Đoan, Tô Đát Kỷ9 others thích bài này.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 32: Khẳng định (2)
      " sao đâu, nô tỳ có việc gì, đau cũng chỉ đau hôm đầu thôi."

      Phương Tuế xòe tay cho nàng xem rồi thu về, cười .

      Phó Vân bị bệnh mấy ngày mà cũng ai biết, thế có nghĩa là người hầu kẻ hạ chăm sóc nàng chu đáo. Phó tứ lão gia tìm Tôn tiên sinh mượn thước, dưỡng nương và nha hoàn trong phòng nàng đều bị phạt. Quản gia bắt họ xòe tay ra để đánh vào lòng bàn tay, đại nha hoàn Phương Tuế và Trương ma ma bị phạt nặng nhất, thêm nửa tháng tiền tiêu vặt.

      Phó tứ lão gia cảm thấy người hầu bên người Phó Vân chưa đủ cẩn thận, chỉ phạt họ mà còn đưa thêm hai nha hoàn, hai bà tử nữa tới.

      Phương Tuế, Chu Viêm, Thu Chân, Bắc Lục, thế là bốn nha hoàn.

      Do mấy nha hoàn đều ngủ chung phòng nên vẫn đủ phòng. Nhưng để công bằng, bên Phó Nguyệt, Phó Quế cũng có thêm người hầu hạ, Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũng bị bỏ qua, trong viện tự nhiên có thêm bảy tám người, tự nhiên thành ra chật chội.

      Phó tứ lão gia cân nhắc chuyện mua luôn nhà hàng xóm, sát nhập vào làm hoặc là chuyển nhà tới phố Tây Đại. Đại Ngô thị đương nhiên cần nghĩ ngợi gì, kiên quyết phản đối chuyện chuyển nhà.

      Vậy chắc hẳn chuyển nhà, nhưng mà nhà này quả hơi chật chội rồi. Bao giờ Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cưới vợ, hẳn chẳng thể để họ sống chen chúc như thế được, đáng tiếc hàng xóm cũng là người họ Phó, họ có ý định bán nhà.

      Phó Nguyệt và Phó Quế bước vào phòng. Nha hoàn phía sau mỗi người mang hộp điểm tâm, đặt xuống bàn gỗ liễu, mở ra, ở trong là đủ loại quà vặt và bánh trái: bánh vân phiến, bánh ngủ phúc, mứt quýt, bánh trứng muối, bánh vừng, bánh đậu xanh, táo đỏ, hạt dẻ, hạnh nhân, quả phỉ, củ ấu tươi.

      Phó Vân mời hai chị họ ngồi xuống, giục Hàn thị sang bên kia, Đại Ngô thị và Lư thị còn để ý, thể cứ mặc kệ Phó Vân Khải như thế được.

      Hàn thị tươi cười với hai cháu , cầm kim chỉ theo cùng, về hướng sân của Phó Vân Khải.

      Phương Tuế và Chu Viêm rót nước ô mai cho các tiểu thư. Mùa hè mọi người vốn ăn ngon miệng nên dám dùng quá nhiều trà.


      [​IMG]
      "Được, chút nữa tỷ bảo cha đưa chúng ta phủ Võ Xương chơi."

      Phó Quế cười trêu, "Nếu tứ thúc chịu, tỷ nhớ làm nũng đó, đừng ngại ngùng."

      Phó Nguyệt cũng mỉm cười.

      oOo
      Đến tối, Hàn thị trở về phòng, thở dài thườn thượt.

      "Sao thế mẹ?" Phó Vân cầm kéo cắt bấc đèn, hỏi bà.

      "Mẩn đỏ mặt Khải ca nhi cuối cùng cũng lặn, hiểu sao cánh tay và người lại nổi mẩn, bực hết cả mình." Hàn thị rửa tay, ngồi lên sập với Phó Vân , thắc mắc, "Bà mẹ kia của nó sao đến giờ còn chưa về biết?"

      Sau khi bị Phó Vân đe dọa lần, Phó Vân Khải biết cung kính với Hàn thị hơn, dám vô lễ nữa, ít nhất bề ngoài như thế. Hàn thị chẳng để ý nhiều, cũng muốn lấy lòng Phó Vân Khải, vẫn cho là Tiểu Ngô thị mới là mẹ . Bà có Đại Nha, muốn tranh con tranh cái với người khác làm gì.

      Từ hôm Đoan Ngọ về thăm nhà, Tiểu Ngô thị vẫn chưa trở lại, Đại Ngô thị, Phó tứ lão gia và Lư thị cũng chưa đề cập đến chuyện sai người về Ngô gia đón bà ta...

      Phó Vân dường như cảm thấy cái gì, giơ tay vén lại tóc mai, tiếp tục cúi đầu làm khăn lưới.

      Ngày hôm sau nàng dậy sớm, nghe thấy loáng thoáng ngoài cửa số có tiếng tí tách, nàng tới bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài, hóa ra trời mưa.

      Mưa hắt vào cây táo, chảy xuống theo những phiến lá xanh non.

      Nàng vừa khỏi bệnh, dưỡng nương lấy chiếc áo cổ đứng màu hồng viền đỏ thêu hình chuồn chuồn ven sông ra, nhắc nhở nàng phải mặc thêm áo.

      Mưa càng lúc càng lớn, mưa nện mái ngói lộp bộp. lúc sau, trong viện bắt đầu xuất những vũng nước đục ngầu, hành lang cũng bị nước mưa hắt vào ướt nhẹp.

      từ viện của Đại Ngô thị trở về, dưỡng nương lại xuống nhà bếp nấu bát canh gừng, ép Phó Vân uống cho bằng được.

      Vị cay của canh gừng đọng lại mãi trong miệng, Phó Vân uống xong súc miệng mấy lần vẫn hết vị canh gừng.

      Nàng ngồi bên cửa sổ đọc sách, nhớ tới đá Linh Bích ở Lâm Lang Sơn Phòng. ngày mưa như thế này, thích hợp để pha trà phẩm trà, ngồi bên hành lang yên lặng nghe mưa rơi đá.

      Đọc được vài đoạn, có người ở ngoài gõ mạnh vào khung cửa, "Ngũ tiểu thư... Cửu thiếu gia chịu uống thuốc..."


      [​IMG]

      [​IMG]

      Chú thích của editor:

      Bánh trứng muối

      [​IMG]

      Bánh vừng

      [​IMG]

      Áo cổ đứng

      [​IMG]

      @Hale205 Kiếp trước hay kiếp này Vân cũng đều rơi vào gia đình tốt cả. Kiếp trước Vân chưa bao giờ cố gắng sống cuộc đời khác với người khác như kiếp này. Giả dụ nàng cố gắng, chắc gì Ngụy Tuyển Liêm giống như tứ thúc ở kiếp này đâu? Ít ra lúc quyết định để nàng lấy Thôi Nam Hiên Ngụy Tuyển Liêm hỏi ý kiến nàng còn gì. ^_^ Nhưng thôi, càng đọc càng thấy cái gia đình ở kiếp này nó dễ thương hahaaa. Ví dụ như chương này...
      Last edited: 7/8/20

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 33: trai em

      Đối xử với kẻ điên và người bệnh đều cần kiên nhẫn.

      Phó Vân lãnh đạm : "Cửu ca, huynh thích muội, muội cũng thích huynh, chúng ta dính dáng gì đến nhau là tốt cho cả hai bên."

      Phó Vân Khải chống chế: "Ngươi thích ta trước nên ta mới thích ngươi, nếu ngươi đối xử tốt với ta, sao ta lại thích ngươi được?"

      , trừng mắt nhìn nàng đầy vẻ tủi thân.

      Phó Vân cười.

      Phó Vân Khải sao mà thích nàng được cơ chứ? Có lẽ là do mọi người trong Phó gia đều chiều chuộng , nhường nhịn , Hàn thị cũng tôn trọng , chỉ có mình đứa em là nàng là có cái kiên nhẫn chịu đựng nên mới cam lòng rồi ra những lời này. Đây chỉ là bé trai được nuông chiều từ nên kiêu ngạo, tưởng mình là cái rốn của vũ trụ thôi.

      Con cá sổng là con cá to. Nếu như nàng cũng giống như mọi người, chiều chuộng nhường nhịn , gần như chắc chắn cũng khinh thường nàng. Nàng vẫn còn nhớ ngày ấy nàng và Hàn thị vừa mới về huyện Hoàng Châu, Phó Vân Khải căm ghét họ như thế nào.

      "Cửu ca, huynh dưỡng bệnh cho tốt , khi nào rảnh muội lại tới thăm huynh." Nàng từ từ ra ngoài, mở cửa phòng.

      Nha hoàn thấy nàng chỉ chốc ra ngoài như thế, lắp bắp nên lời, đưa mắt nhìn nhau rồi cả đám quỳ rạp hết xuống đất.

      Phó Vân bảo họ lui ra vài lần nhưng ngờ họ lại trung tâm đến thế, nhất quyết ép nàng phải ở lại.

      " có ai phải người mời Tiểu Ngô thị về chưa?" Nàng hỏi.

      Phó Vân Khải lên cơn điên thế này, chỉ có Tiểu Ngô thị trở về mới chữa khỏi tâm bệnh cho .

      Mặt nha hoàn hơi biến sắc, khẽ khàng : "Ngũ tiểu thư... Tiểu Ngô thị quay về đâu... Lão thái thái bảo bà ấy gả vùng khác."

      Phó Vân giật mình sửng sốt.

      Nha hoàn chần chừ trong chốc lát rồi tiếp: "Ngô gia tìm cho Tiểu Ngô thị mối tốt, đồ cưới của Tiểu Ngô thị do tứ lão gia nhà chúng ta chuẩn bị. Người bên Ngô gia họ sợ Tiểu Ngô thị ngại ngùng, nhờ vả họ hàng tìm nhà giàu ở vùng khác, nhà có mấy trăm mẫu ruộng nên cũng phải lo chuyện cơm áo, nghe là người tốt, diện mạo cũng tệ. Tứ thái thái đích thân tới gặp."

      Tiểu Ngô thị vốn chịu lấy chồng, sau này biết nghe người nhà mẹ đẻ khuyên cái gì lại đổi ý. Phó tứ lão gia và Lư thị đương nhiên ép buộc Tiểu Ngô thị, hỏi ý kiến bà ta cho chắc chắn đó là bà ta tự nguyện xong cũng chuẩn bị cho bà ta lượng lớn đồ cưới để bà ta xuất giá. Người Ngô gia tới gặp Đại Ngô thị, bảo muốn để Tiểu Ngô thị xuất giá từ nhà mẹ đẻ, Phó tứ lão gia cũng đồng ý.

      Mọi người luôn giấu Phó Vân Khải chuyện này, Tiểu Ngô thị chưa từng đề cập đến với , trong nhà cũng chỉ có Đại Ngô thị và vợ chồng Phó tứ lão gia biết.

      Nhưng Phó Vân Khải có lẽ cũng ngầm đoán ra rồi.

      Phó Vân nhíu mày, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Phó Vân Khải lại cố ý kéo cho bệnh mãi khỏi.

      Đến người vẫn luôn ỷ lại là Tiểu Ngô thị còn bỏ lấy chồng, sợ hãi, sợ người Phó gia cũng vứt bỏ .

      Nàng thở dài, quay lại bên giường.

      "Cửu ca, huynh là con nối dõi của đại phòng, chỉ cần huynh hiếu thảo với người , người trong nhà luôn thương huynh như từ trước tới giờ."

      Phó Vân Khải nắm lấy tay áo nàng, siết chặt đến ngón tay cũng trắng bệch, lẩm bẩm: "Muội muội, tại sao muội lại thích huynh?"

      "Thế chẳng lẽ cửu ca thích muội sao?" Phó Vân mỉm cười hỏi lại , chậm rãi , "Cửu ca, muội từng thử làm thân với huynh nhưng huynh lại thèm quan tâm đến muội. Muội cũng phải người tốt tính gì, cửu ca, huynh đối xử với muội như thế nào muội đối xử với huynh như thế."

      Nàng từng nhờ vả Phó Vân Khải vài lần, bao giờ giúp nàng chưa? Đến mượn cái túi đựng giấy bút thôi cũng bị từ chối nữa là.

      Phó Vân Khải ngồi thẳng dậy, mặt đỏ bừng, miệng méo xệch, nước mắt lại chảy ra, "Là muội thích huynh trước đấy chứ! Muội suốt ngày chơi với nhị ca, muội thèm quan tâm tới huynh, huynh bị đánh, muội cũng thèm để ý, huynh bị bệnh sắp chết tới nơi, muội cũng thèm tới thăm..." càng lại càng đau lòng, tay nắm lại, siết chặt, "Muội ghét huynh đến thế sao?"

      Ghét cũng hẳn, Phó Vân chỉ đơn giản là thèm quan tâm đến mà thôi.

      Nàng chỉ quan tâm đến những người đối xử tốt với mình.

      Ngoài cửa có tiếng bước chân, mấy nha hoàn lục tục vào phòng, thấy Phó Vân Khải khóc thảm thiết như thế cũng khóc theo, "Ngũ tiểu thư, có phải tiểu thư còn giận chuyện thiếu gia cho tiểu thư mượn túi đựng giấy bút hay ? ra lần đó thiếu gia cũng muốn cho mượn, hôm ấy thiếu gia đợi rất lâu, còn bảo chúng nô tì đem túi ra giặt cho sạch để chờ tiểu thư tới lấy mà..."

      "Muội năn nỉ câu, huynh đồng ý cho muội mượn, cho muội luôn cũng được..." Phó Vân Khải ngồi giường quệt nước mắt, "Huynh cũng muốn làm người trai tốt, tại sao muội lại năn nỉ huynh chứ? Huynh chỉ muốn trêu chọc muội chút thôi mà..."

      Lúc mới nghe đến chuyện mình có thêm em , em này lại còn là con ruột của Phó lão đại, cảm xúc trong lòng rất hỗn loạn, cảm giác đầu tiên là căm ghét, sau đó là sợ hãi. chỉ là đứa con nối dõi nhưng lại chung huyết thống, bởi Phó lão đại mất nên mới được Phó gia nhận nuôi, nếu em này ỷ vào quan hệ máu mủ mà bắt nạt , cướp vị trí của , nha hoàn của , chiều chuộng của tứ thúc tứ thẩm đối với , thế nào đây?

      Càng sợ hãi, càng giả vờ như thể quan tâm, định đánh đòn phủ đầu trước để em này biết mới là trai của nàng, để nàng phải nghe lời .

      Nếu như em cũng hiền lành như Nguyệt tỷ nhi, có thể làm người trai tốt.

      ngờ còn chưa kịp ra đòn, em nổi giận, làm cho sợ phát khóc.

      Về sau, em học với và Thái ca nhi, Tôn tiên sinh vô cùng quý nàng, thường xuyên khen nàng thông minh hiếu học, cần cù chịu khó hơn hai em bọn họ nhiều.

      Ngoài miệng, Phó Vân Khải vẫn luôn chê bai em , với Phó Vân Thái nàng đọc sách cũng chẳng để làm gì, sớm muộn gì chẳng phải lấy chồng nhưng thực ra trong thâm tâm vẫn khâm phục nàng.

      Bạn cùng học ở tộc học cũng có em nhưng chỉ có em là giỏi nhất!

      Nhưng em lại thích , thèm để ý đến , tuy rằng nàng vẫn lễ phép gọi là cửu ca nhưng biết nàng thèm quan tâm đến chút nào.

      Tiểu Ngô thị mất rồi, ràng bà ta mãi mãi ở lại Phó gia làm mẹ của nhưng cuối cùng luôn, có ai thương cả.

      Phó Vân Khải khóc ướt cả gối, "Huynh chỉ trêu chọc muội thôi mà, tại sao muội năn nỉ huynh?"

      Phó Vân im lặng hồi lâu.

      Nàng từng năn nỉ người khác, đó còn là người thân thiết nhất với nàng, nàng khi ấy thậm chí còn nghĩ nếu như mình quỳ xuống cầu xin, có khi Thôi Nam Hiên mềm lòng. Thực tế, nàng quỳ , ngày tháng chạp nền gạch lạnh đến thấu xương, từng đợt gió rét thổi qua như cắt vào da thịt. Nàng nhớ mình quỳ ở đó bao lâu, lúc nàng tỉnh lại trời sáng, dưỡng nương và nha hoàn đưa nàng về phòng, với nàng thư phòng của từ đầu đến cuối vẫn luôn đóng chặt... Cảm giác ấy dễ chịu chút nào.

      Nàng bao giờ dễ dàng năn nỉ cầu xin ai nữa, dù là đùa giỡn cũng được.

      Dưỡng nương đẩy cửa vào phòng, tay bưng bát thuốc đen như mực, từ xa ngửi thấy mùi thuốc ngai ngái.

      "Uống thuốc ." Phó Vân đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn tới hầu uống thuốc.

      giường, Phó Vân Khải mấp máy đôi môi tái nhợt, " có ai thích ta, có ai thương ta..."

      Phó Vân nhíu mày, xoay người ra ngoài.

      Mấy nha hoàn xúm lại quanh giường, nước mắt như mưa. Ngũ tiểu thư quả là tàn nhẫn, thiếu gia khóc lóc cầu xin như thế mà tiểu thư vẫn muốn ở lại!

      Mưa vẫn rơi trắng trời, bong bóng mưa vỡ tan mặt đất.

      Phó Vân đứng hành lang lúc, ngắm nhìn đình viện ngập trong con mưa tầm tã.

      Dưỡng nương bê chiếc bát ra, với nàng, "Cửu thiếu gia uống thuốc rồi ạ."

      Nàng ừ tiếng, quay lại phòng .

      Bọn nha hoàn vẫn tụ lại cạnh giường, khuyên Phó Vân Khải ăn cơm.

      chịu ngồi dậy, nằm quay mặt vào trong, kéo chăn cao đến nửa mặt, chỉ lộ mũi ra để thở.

      "Cửu ca, dậy ăn cơm ."

      Phó Vân gọi.

      Phó Vân Khải tưởng nàng mất, nghe thấy tiếng nàng gọi liền vội vàng tung chăn ra, xoay người ngồi dậy, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhìn nàng chớp.

      ràng là lớn hơn nàng mà lại còn đòi nàng phải dỗ dành... hiểu sao trước đây Phó tứ lão gia lại chọn trúng phải đứa nhóc mít ướt mè nheo này nữa...

      "Cửu ca, huynh muốn em chúng ta hòa thuận vậy huynh cũng phải đối xử tốt với muội chút." Phó Vân nghiêm túc. "Muội rồi, huynh đối xử với muội như thế nào, muội đối xử với huynh như thế. Huynh muốn đứa em quan tâm đến huynh, vậy huynh phải là người tốt trước ."

      Phó Vân Khải giật mình, ngập ngừng: "Huynh có bao giờ phải là người tốt..."

      Phó Vân nhìn lâu.

      Phó Vân Khải chột dạ, cười trừ.

      "Ăn cơm trước , người trai tốt làm mình làm mẩy."

      Phó Vân chỉ vào bát sứ xếp đầy thức ăn trong tay nha hoàn.

      "Ăn ăn!" Phó Vân Khải vội vàng quệt tay lên mặt, lau nước mắt nước mũi, nghiêm chỉnh đỡ lấy bát đũa trong tay nha hoàn. "Vậy về sau muội phải bỏ thời gian chơi với huynh."

      Đúng là giòn cười tươi khóc.

      Y như ngày tháng sáu, lúc trước những tia sét còn đan đầy trời, mưa rơi tầm tã, lúc sau mưa tạnh gió ngừng, trời quang mây tạnh.

      Hơi giống người Phó Vân quen biết kiếp trước.

      ràng là vô cùng sợ hại lại ngang bướng tự nhận mình là người lớn nhưng rồi lát sau, con chó hoang chạy chạy ra từ sau bụi cây lại thét lên chói tay sáp vào bên người nàng, sợ tới mức ôm nàng run bần bật.

      Nàng hơi thất thần. Phó Vân Khải hoàn toàn chưa hiểu được thế nào là đánh đến độ nào phải thu binh, được đằng chân lại lân đằng đầu: "Ngũ muội muội, huynh mới là trai của muội, nhị ca chỉ là họ ở chi khác, muội phải thích huynh mới đúng, muội thấy có phải ?"

      Phó Vân lườm cái.

      Mẩn đỏ mặt vẫn chưa lặn hết, vành mắt lại sưng lên như hạt đào, còn ảo tưởng như thế.

      dở hơi.

      Nhưng mà cũng đáng thương.

      Được rồi, cứ dỗ dành trước . Nếu như sau này có thể thân thiết với Hàn thị, Phó tứ lão gia chắc chắn vui lắm.

      "Ăn cơm của huynh ."

      Phó Vân , lần này nàng .

      Mấy nha hoàn thở phào.

      Trong mắt Phó Vân Khải vẫn còn loang loáng nước mắt, nhét thìa đầy cơm và thịt vào miệng, lo lắng gọi với theo Phó Vân : "Nhớ nha, huynh cố gắng trở thành trai tốt, muội cũng phải là em tốt. Muội muội, buổi tối nhớ đến thăm huynh đó!"

      Miệng đầy đồ ăn, cũng lúng búng nhưng vẫn có thể nghe thấy cực kỳ vui sướng.

      Phó Vân quay đầu lại, ma ma và Phương Tuế trước bung dù cho nàng, nàng giấu tay vào tay áo, bước vào màn mưa.

      Trong lòng nàng thầm nghĩ với cái điệu mè nheo làm nũng của Phó Vân Khải ngày hôm nay, biết phải cố gắng đến bao giờ mới thực trở thành người tốt được.

      Editor: Kết thúc series các chương về chuyện trong nhà, mình post cả lượt luôn, chương sau khó quá chưa làm hehee.

      Chương này đặt trong bối cảnh trời mưa rất to, chính là "Trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ lấy chồng con ở với ai" đó, đùa chứ ngạn ngữ này trong tiếng Trung là "Trời phải đổ mưa, mẹ phải lấy chồng", ý nghĩa ai oán như ca dao tiếng Việt, dùng để chỉ những tất lẽ dĩ ngẫu, những việc đương nhiên phải xảy ra ở đời. Chuyện Tiểu Ngô thị tái giá là chuyện đương nhiên vì Phó tứ lão gia chi tiền đồ cưới, nhà mẹ đẻ bà ta làm sao bỏ qua cơ hội này, lại còn xuất giá từ nhà, liệu Tiểu Ngô thị mang được bao nhiêu đồ cưới đến nhà chồng....

      Tác giả cũng rất là chăm dùng các thủ pháp ước lệ, khi nào mình nhớ ra mình lại ghi lại cho mọi người đọc cho biết vậy thôi.
      Last edited: 7/8/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :