1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ - Lục Thập Giáp Tử [update c31/71]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 29: Được đền bù như ý

      Nghiêm Tiêu Nghi bị Khương Kỳ đè dưới thân, tuy thân hình có vẻ gầy yếu nhưng dẫu sao cũng là nam tử trưởng thành, Nghiêm Tiêu Nghi là khó mà đẩy ra được, nàng thử vài lần Khương Kỳ vẫn chẳng nhúc nhích tí nào, ngược lại Nghiêm Tiêu Nghi nàng cả người đổ đầy mồ hôi.

      “Nghi nhi…” giọng Khương Kỳ mang theo vẻ khẩn cầu, thân thể cọ cọ người nàng.

      Nghiêm Tiêu Nghi bị nháo tới mặt đỏ bừng, nàng cảm nhận ràng biến hóa của nơi nào đó ở người nam nhân. Là phu thê, loại chuyện này chẳng thể tránh khỏi, trong lòng sớm cũng chuẩn bị kỹ, nhưng thực tế tại nàng vẫn cảm thấy hoảng sợ.

      Nghiêm Tiêu Nghi khẽ than tiếng, Khương Kỳ cũng làm gì khác, vậy vậy…

      Nghiêm Tiêu Nghi cắn răng, hai tay hơi run rẩy vòng lên cổ Khương Kỳ, ngầm cho phép hành động của .

      Khương Kỳ kinh ngạc, liền hiểu Nghiêm Tiêu Nghi đồng ý với . Tâm tình quá mức kích động hình thành dòng khí nóng, mãnh liệt tràn vào đại não. Khương Kỳ gọi tên Nghiêm Tiêu Nghi, mở miệng ngậm lấy vành tai đỏ ửng của nàng, giống như ngậm vào quả nho trong suốt.

      Trong lúc đó, hai tay cũng nhàn rỗi, vuốt tay dọc theo dáng người mảnh khảnh của Nghiêm Tiêu Nghi tới eo nàng, đụng tới nút thắt bên hông, tay nôn nóng lại có chút run rẩy muốn cởi bỏ nó. Khương Kỳ thử vài lần, vẫn cách nào cởi được.

      Khương Kỳ nóng vội lắm rồi, có chút ảo não muốn nhổm dậy xem rốt cuộc là tại sao. Đợi tới khi mặt hùng hổ, cử động thân mình, cúi đầu nhìn xuống, lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Nghiêm Tiêu Nghi.

      Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, lại thấy mặt nàng đỏ bừng vì e lệ, cộng thêm nụ cười chói chang khiến gương mặt nàng càng thêm mê người. Khương Kỳ biêt bản thân hấp tấp luống cuống để Nghiêm Tiêu Nghi chê cười, ngồi chồm hổm người nàng, có chút bực tức.

      Khương Kỳ cầm hai tay Nghiêm Tiêu Nghi để lên đầu nàng, lại lần nữa đè lên, cắn đôi môi hồng hồng của nàng, tiến quân thần tốc như muốn nuốt luôn nàng vào bụng.

      “ô…” Nghiêm Tiêu Nghi mở to mắt, nghĩ chẳng lẽ Khương Kỳ sinh khí?

      tay khác của Khương Kỳ lại lần nữa lần mò nút thắt lúc nãy, lần này thuận lợi cởi ra, trong lòng vô cùng vui vẻ, tay thuận thế đem toàn bộ nút thắt cởi bỏ, còn đôi môi lại thêm ôn nhu dịu dàng.

      Nghiêm Tiêu Nghi bị hôn tới choáng váng đầu óc, nàng hoàn toàn ý thức được áo ngoài của mình bị cởi hết. Đáy mắt Khương Kỳ lóe lên ý cười, ngón tay thon dài ôm lấy thắt lưng Nghiêm Tiêu Nghi, nắm lấy trung y của nàng, lôi lôi kéo kéo, rốt cuộc trung y cũng thất thủ.

      Khương Kỳ hơi nâng người Nghiêm Tiêu Nghi lên, kéo áo ngoài và trung y của nàng ra, người nàng lúc này chỉ còn mỗi cái yếm hồng phấn. vỗ lên da thịt bên hông nàng, khiến nàng run rẩy trận.

      rốt cục cũng rời khỏi môi nàng, hôn xuống cằm, đầu lưỡi lướt dọc theo cổ nàng, trượt xuống xương quai xanh tinh xảo.

      Vẫn đủ ~ Khương Kỳ nghĩ. gặm lên da thịt non mịn của nàng lưu lại dấu đỏ thẫm.

      Khương Kỳ nhìn nhìn, khẽ cười tiếng: “Ta…”

      Sau đó, Khương Kỳ giống như thỏa mãn, nhìn xương quai xanh của nàng, khẽ cắn ngụm, răng nanh chạm vào da nàng, thoáng kéo rồi lại rời xa.

      Hai tay Nghiêm Tiêu Nghi bị giữ lấy, nàng chỉ có thể tức giận nhìn , trách mắng: “Thế tử, ngài làm gì?”

      “Ta cắn…” Khương Kỳ ngẩng đầu đáp lại ánh măt nàng, theo bản năng nhìn thoáng qua rồi làm ra vẻ ở đó có dấu vết gì.

      Nghiêm Tiêu Nghi bị chọc tức tới bật cười: “Thế tử…”

      Khương Kỳ đợi Nghiêm Tiêu Nghi xong nhanh chóng hôn nàng cái, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm cái yếm của nàng, luống cuống, lại có chút chờ mong: “Nghi nhi, nàng cũng giúp ta cởi xiêm y được ?”

      “Thế tử, ngài từng , làm gì khác”. Nghiêm Tiêu Nghi bị nhìn tới cổ họng cũng phát khô.

      Khương Kỳ buông hai tay Nghiêm Tiêu Nghi ra, ngón tay lướt dọc theo cái yếm của nàng, chậm rãi xuống. liếm môi, : “Đúng, đúng, là ta , tuyệt đổi ý. Nhưng vi phu muốn chạm vào nàng, nàng cũng chạm vào ta được ?”

      Nghiêm Tiêu Nghi nên lời, hai tay trong nhất thời cũng biết nên giữ lấy cái yếm còn sót lại, hay nên che đôi mắt của Khương Kỳ. Tuy nàng ngầm cho phép hành động của , nhưng có nghĩa là nàng phản kháng. Bây giờ Khương Kỳ lại muốn nàng hỗ trợ, nàng nên làm cái gì cho phải?

      “Thế tử, ta…”. tay Nghiêm Tiêu Nghi qua lại giữa hai người bọn họ, biết làm sao.

      Khương Kỳ nắm lấy hai tay nàng, để nó hướng về phía mình, đặt ngực : “Nghi nhi, thỉnh cầu nàng giúp ta”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Khương Kỳ ngóng trông, đúng là có chút mềm lòng. Được rồi. cho phép cần gì phải dè dặt như vậy chứ? Nghiêm Tiêu Nghi cắn môi, hai mắt nhắm lại, hướng tới cổ áo Khương Kỳ sờ soạng.

      Khương Kỳ vui sướng ôm lấy eo của Nghiêm Tiêu Nghi, giúp nàng ngồi dậy. Hai mắt Nghiêm Tiêu Nghi nhắm chặt, nàng cảm nhận được hơi thở kề bên của nam nhân, hai tay run rẩy gian nan cởi từng nút áo xiêm y của Khương Kỳ.

      Từng nút thắt được cởi bỏ, hô hấp của hai người cũng càng lúc càng dồn dập.

      Khương Kỳ nhìn chằm chằm cảnh đẹp trước mắt. Thân thể Nghiêm Tiêu Nghi trắng như ngọc, lại có thêm ánh nến chiếu vào, giống như được phủ thêm lớp vàng óng ánh, khiến thể rời mắt. ghé sát vào người nàng, hôn lên hàng mi run rẩy của nàng, từng chút từng chút, hôn tới chóp mũi, cánh môi, đầu lưỡi chạm vào môi nàng, trêu đùa cái lưỡi đinh hương trốn tránh .

      Nghiêm Tiêu Nghi cởi tới thắt lưng của Khương Kỳ, hành động trêu chọc của khiến nàng còn tâm trí làm tiếp việc của mình, hai tay nàng nắm chặt lấy xiêm y của , hơi thở dồn dập.

      Khương Kỳ chậm rãi di chuyển, chóp mũi đụng vào chóp mũi nàng, hai tay giữ lấy eo của nàng, thấp giọng : “Nghi nhi, nàng cũng chạm vào ta”.

      Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu, Khương Kỳ nắm tay nàng đưa vào trung y của , lại chầm chậm hôn nàng: “Nghi nhi, Nghi nhi tốt của ta”.

      Sau đó, Khương Kỳ kéo nàng vào lòng, hai tay vuốt dọc theo eo của nàng, vòng ra sau lưng, nắm lấy nút thắt yếm, lại kéo nó xuống dưới, cái yếm tinh tế rốt cuộc cũng bị rơi ra.

      Nghiêm Tiêu Nghi học động tác của Khương Kỳ, đầu tựa vào ngực , đôi tay loạn vuốt ve dọc theo sống lưng .

      Trong lòng Khương Kỳ bốc hỏa, ấn ngã nàng xuống giường, liều mạng hôn lên địa phương được cái yếm bao bọc lúc nãy.

      “Ân ~!” Nghiêm Tiêu Nghi ngửa đầu, hai tay ôm lấy lưng , phát ra tiếng ngâm dài.

      Khương Kỳ nhịn lâu, nghẹn lâu, sớm nhịn được, cũng thể thừa nhận bản thân chờ đợi giờ phút này từ lâu lắm rồi. Nhuyễn ngọc ôn hương khiến người ta trầm mê hơn bất kỳ thứ gì, trong tình huống này mà còn nhịn nữa, Khương Kỳ liền phải là nam nhân.

      “Nghi nhi, xin lỗi! Vi phu nhịn được!”. Ngón tay Khương Kỳ lướt xuống lưng quần, tuy xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại mang theo ý bắt buộc.

      Nghiêm Tiêu Nghi còn chưa kịp phản ứng lại, giữa hai chân chợt lạnh.

      Nàng muốn mắng Khương Kỳ lật lọng, nhưng trong miệng chỉ còn lại tiếng nỉ non, nàng muốn đẩy Khương Kỳ ra, nhưng tay chẳng còn chút sức nào…

      Đây phải là nàng, Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ.

      chỉ thân thể thể phản kháng, ngay cả trái tim nàng cũng theo tiết tấu của mà lên xuống, đón ý hùa theo…

      biết qua bao lâu, Nghiêm Tiêu Nghi cảm nhận được hơi thở của người ở sau lưng, hai tay nàng gắt gao nắm lấy gối đầu, phát ra tiếng khóc nức nở.

      Khương Kỳ, tên hỗn đản này…

      Trời dần sập tối, Khương Kỳ ôm Nghiêm Tiêu Nghi mê man, mặt lại giấu được nụ cười ngây ngô thỏa mãn. Người trong lòng có lẽ bị quấy rầy, cục cựa thân mình, liền vỗ lưng nàng trấn an.

      “Nghi nhi, ta đối tốt với nàng, đối với nàng rất rất tốt”. Cho nên sau khi tỉnh lại, đừng tức giận vi phu. Khương Kỳ tựa đầu vào cần cổ Nghiêm Tiêu Nghi, trong lòng đầy lo lắng khi nàng tỉnh dậy tức giận với .

      Trong phòng bọn họ phát sinh chuyện gì, đám nha hoàn hầu hạ bên ngoài tất nhiên nghe được. Cho nên, tin tức này liền truyền tới chỗ Đại Trưởng Công Chúa.

      Đại Trưởng Công Chúa nghe tin xong liền lôi kéo Khương Văn Chính, bảo là muốn Kim Phúc Lâu mua Kim Tỏa cho tôn tử tương lai. Tuy Khương Văn Chính tuy cũng ngóng trông tôn nhi, nhưng Đại Trưởng Công Chúa như thể lập tức có tôn tử khiến ông cảm thấy có chút buồn cười.

      Thế nhưng Khương Văn Chính khuyên nhủ được Đại Trưởng Công Chúa xong, đường thượng triều, ông lại nghĩ bản thân có phải nên chuẩn bị mấy vật mà hài tử thích chơi hay . An Vương thích chạm khắc gỗ, hạ triều ông phải bái phỏng chút mới được, để An Vương giúp ông làm con ngựa gỗ cho tôn tử chơi.

      An Vương được trắc phi hầu hạ rửa mặt liền hiểu nguyên nhân mà hắc xì cái.

      “Điện hạ cảm lạnh sao?” Trắc phi hỏi.

      An Vương vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, lắc đầu : “Thời tiết oi ả, sao mà cảm lạnh được!”

      Nghiêm Tiêu Nghi bị nóng tới tỉnh lại.

      Nàng chịu đựng cả người đau nhức, mở mắt ra nhìn, lập tức liền nhìn thấy gương mặt tươi cười ngốc nghếch của Khương Kỳ. Trước kia khi nàng tỉnh dậy, có đôi khi nằm trong ngực Khương Kỳ, nhưng bị ôm chặt lấy như hôm nay vẫn là lần đầu.

      “Đau ~!” Nghiêm Tiêu Nghi muốn nâng tay đẩy ra, nhưng đau nhức ập tới khiến nàng nhớ lại hết thảy mọi chuyện tối qua. Gương mặt nhắn của nàng nhất thời đỏ bừng.

      Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi nhíu mày, cuống quýt hỏi: “Nghi nhi, nàng thấy chỗ nào thoải mái?”

      Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ tới những lời cam đoan trước đó của , sau đó bản thân bị ngừng ép buộc, trong nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất. Đôi mắt đẹp của nàng rưng rưng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

      “Sao vậy, chỗ đó khó chịu sao?” Khương Kỳ thấy nàng khóc, tay chân luống cuống, bật dậy, cũng quản bản thân có mặc đồ hay , lập tức muốn xuống giường gọi người.

      Nghiêm Tiêu Nghi vội vàng bắt lấy cánh tay , nhưng nhìn tới hạ thân , nàng kêu lên tiếng, hất tay ra, chôn bản thân ở trong chăn.

      Khương Kỳ đứng dưới giường, hoàn toàn cố kỵ tình trạng của bản thân, lo lắng hỏi: “Nghi nhi, nàng ngăn cản ta làm gì?”

      Nghiêm Tiêu Nghi cẩn thận ló đầu ra, thấy Khương Kỳ vẫn đứng ở bên giường nhìn mình, nàng lại rụt đầu về: “Chàng trước mặt xiêm y vào !”

      Khương Kỳ ngạc nhiên, cúi đầu nhìn dáng người chẳng có chút cơ nào của mình, mặt đỏ bừng. lập tức nhảy lên giường, đắp chăn lên, sắc mặt lúng túng. Buổi tối thấy thôi, bây giờ là ban ngày, để Nghi nhi nhìn thấy thân thể mấy khỏe mạnh của mình, ngượng ngùng…

      Khương Kỳ quyết định đem võ nghệ bị bỏ bê từ lâu nhặt về, thấy bây giờ Nghi nhi muốn thấy sao?
      thienbinh2388, dhtt, Parvarty9 others thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Haha. Chúc mừng là ăn mặn nhé!
      Chúc nàng @tart_trung năm mới vui vẻ!
      tart_trung thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng nhá
      tart_trung thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 30: Chuẩn bị săn bắn mùa thu

      Ngày Lư Trạch Bảo bị trảm, Lư sau khi về phủ liền đổ bệnh. Ông ta mời lang trung tới xem bệnh, chẩn ra được kết quả là do hoảng sợ, ưu tư quá độ, tâm tình tích tụ.

      Chuyện xảy ra ở thành Tây, người Lư Gia từ trước khi Lư về phủ nghe tới. Bây giờ lại nghe lang trung như vậy, bọn họ làm sao có thể nguyên nhân. Lư lão phu nhân đau lòng nhi tử, muốn Lư Thái Phó thỉnh thái y tới khám cho Lư

      Lư Thái Phó cười khổ, Lư Trạch Bảo tuy vừa chuẩn bị nhả ra tiếng bị nha dịch cản lại, nhưng được trọn vẹn cũng đủ khiến người xung quanh nghĩ ngợi sâu xa.

      Bệ hạ cho Lư giám trảm, vốn là có ý gõ lên Lư Gia bọn họ. Mà Lư sau khi hồi phủ lại sợ hãi mà đổ bệnh, khi Hoàng Thượng cho rằng Lư Gia bọn họ cố ý làm như vậy, Lư Gia liền đánh mất thánh tâm.

      “Trước mắt sắc cho lão đại chén thuốc, ngày mai vô luận thế nào cũng phải tới Hàn Lâm Viện làm việc”. Lư Thái Phó lạnh lùng .

      Lư lão phu nhân lắp bắp hỏi: “Sao lại ép buộc như vậy? Nhi tử muốn đứng còn nổi nữa”.

      “Bò cũng phải bò đến”. Lư Thái Phó trách mắng: “Bị người chết dọa tới mức nằm giường dậy nổi, đúng là phế vật”.

      Lư Thái Phó chỉ tiếc rèn sắt thành thép, muốn trách thê tử sủng ái nhi tử quá mức, trưởng tử năm nay bốn mươi còn chưa lập thân, cái này còn phải lỗi do mẫu thân?

      “Lão đại và Kiến An Hầu đổi người gả chọc tới Phủ Ninh Quốc Công, Bao Thị kia còn muốn hồ nháo với Nghiêm Gia. Nghiêm Gia muốn đối phó là người gả vào làm thế tử phu nhân của Khương gia, bà xem náo nhiệt làm gì? Bây giờ tốt rồi, Hoàng Thượng vì muốn lấy lòng Đại Trưởng Công Chúa, để lão đại giám trảm”. Lư Thái Phó nghĩ tới thê tử bớt việc của Lư , tức tới nghiến rằng nghiến lợi.

      Lư lão phu nhân nghe Lư Thái Phó vậy, toàn bộ thương đối với trưởng tử đều biến thành oán giận đối với nàng dâu cả, đồng thời càng có hảo cảm với nữ nhi của Kiến An Hầu. “Lúc trước Nghiêm gia có đích tôn, phụ mẫu Nghiêm Tiêu Nghi đều mất, lấy cớ điềm lành để lui hôn, tuy rằng có chút mang tiếng ức hiếp nữ nhi mồ côi, nhưng cũng nhất định phải đổi lại thú Nghiêm Tiêu Nguyệt vào cửa. Trước kia dù gì Kiến An Hầu cũng được bệ hạ trọng dụng, còn tại chỉ có cái tước Hầu gia, loại hầu môn này có ích gì với Trác Nhi chứ?”

      Nghe Lư lão phu nhân vậy, Lư Thái Phó cũng buồn bực: “Lão đại tính tình nóng nảy, nghe Nghiêm Bồi Luân vài câu liền tự chủ trương. Việc tới nước này, chuyện đổi người lúc trước ầm ĩ tới mức tất cả mọi người đều biết, giờ lại muốn từ hôn chậm rồi”.

      Khương Kỳ có tài cưỡi ngựa bắn cung, lại đột nhiên ngã ngựa bất tỉnh, trong kinh thành lời đồn nhất thời nổi lên tứ phía. Sau đó Đại Trưởng Công Chúa liền vào cung, Khương Văn Chính ngoại trừ quản lý phòng vệ bên ngoài Kinh thành, cũng nhúng tay vào các việc khác của triều đình, tình cảnh này khiến mọi người suy đoán Khương Kỳ gặp chuyện may có phải có bàn tay Hoàng Thượng phía sau hay . Dù sao Ninh Quốc Công cũng ít lần bất hòa với Hoàng Thượng, khiến cho tất cả bọn họ đều cảm thấy có khả năng như vậy.

      Ngày xưa Lư Gia và Phủ Ninh Quốc Công vẫn sống chung yên ổn, vì ông ta biết vị trí của Ninh Quốc Công trong lòng Hoàng Thượng. Nếu Nhị Hoàng tử muốn tiến thêm bước thể đắc tội với Phủ Ninh Quốc Công.

      Nhưng mà tại tình thế lại bị đảo ngược, bởi vì tên Nghiêm Bồi Luân ngu xuẩn tự cho mình thông minh kia, mà lão đại cũng bị che mắt nhìn . Ông ta nhớ ngày đó Khương Kỳ coi trọng Nghiêm Tiêu Nguyệt, cho dù bây giờ đối tốt với Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng Lư Gia đối với chính là có mối hận đọat thê. Lư Gia và Phủ Ninh Quốc Công từ nay về sau có khả năng lại sống yên ổn cùng nhau nữa rồi.

      Lúc trước vì sao bọn họ đồng ý kết thân với Nghiêm Gia, ngoại trừ chức quan của Nghiêm Bồi Thanh triều, được bệ hạ tín nhiệm, phần còn lại là vì Dương Thị. Nhị Hoàng tử muốn có chỗ đứng vững chắc triều, nếu phía sau có quân đội hỗ trợ thể được. Đệ đệ Dương Thị Dương Hàm văn võ vẹn toàn, sát phạt quyết đoán, là tướng tài hiếm có. Nếu có thể được ông ta ủng hộ, liền có thể lôi kéo thêm nhiều tướng lĩnh trẻ tuổi về dưới trướng bọn họ.

      Lão đại nóng nảy hấp tấp, lại chướng mắt Dương Hàm bỏ văn theo võ, cho rằng Lư Trạch Bảo chỉ biết thúc ngựa hứng gió có thể nhúng tay vào quân doanh. Bây giờ gà bay trứng vỡ , chỉ sợ càng khiến bệ hạ chú ý, về sau muốn tìm cơ hội lần nữa sợ là vô cùng khó khăn.

      Ngày thứ hai, Lư té xỉu trước bàn, đợi Đại học sĩ mời thái y tới khám, hạ nhân bên cạnh Lư liền mang ông ta về Lư Gia. Bệ Hạ phái người hỏi thăm, Lư Thái Phó cảm tạ Hoàng Thượng quan tâm, báo lại rằng thân thể nhi tử ngại, chỉ là Lư ban đêm bị phong hàn, uống hai ngày thuốc là ổn.

      Lý Miểu nghe nội thị bẩm lại, cười lạnh : “Trung thu còn chưa tới, Lư đại nhân lại bị phong hàn vào ban đêm? Xem ra quả cần điều dưỡng thêm. Nếu như vậy trẫm liền phái thái y qua xem thế nào, Quảng Tòng Trung…”

      “Có nô tài”. Quảng Tòng Trung chắp tay

      “Lát nữa ngươi phái người truyền khẩu dụ của trẫm, vất vả, cho nghỉ tháng tu dưỡng trong phủ, có việc gì cần loạn”. Lý Miểu thở dài.

      Quảng Tòng Trung nghe xong, khóe miệng cong cong: “Nô tài tuân chỉ”.

      Sau đó ông ta bước nhanh ra khỏi Ngự thư phòng, chuyện với nội giám trước cửa, kêu Lư Gia truyền chỉ.

      Bệ hạ chính là muốn cấm túc Lư sao?

      Lễ Bộ Thượng Thư và Binh Bộ Thượng Thư nhìn nhau, rồi cùng nhìn thoáng qua Lý Miểu trước ngự án, lại nhìn lại Ninh Quốc Công cầm tấu chương đứng ở bên.

      Nửa năm qua, vì thế tử Ninh Quốc Công bị bệnh, Ninh Quốc Công và Đại Trưởng Công Chúa đều quan tâm tới việc triều đình, tạo điều kiện cho phe cánh Lư Gia ở triều càng lúc càng đắc ý, càng muốn nhúng tay vào việc phòng vệ ở Kinh thành. Việc Kiến An Hầu đổi người gả trước đó, bọn họ cũng biết nội tình bên trong, từ sau việc này, Lư Gia và Phủ Ninh Quốc Công cho dù hoàn toàn đối đầu, nhưng cũng còn trời yên biển lặng ngoài mặt như trước.

      Khương Văn Chính thèm để bọn họ vào mắt, ông ta khép tấu chương lại, giao cho Quảng Tòng Trung vừa truyền lệnh trở về, chắp tay : “Hoàng Thượng, sớ chương Săn bắn mùa thu trong năm nay của Lễ Bộ dâng lên, thần cho rằng có gì ổn”.

      Lý Miểu cầm tấu chương Quảng Tòng Trung đưa tới, mở ra nhìn nội dung bên trong rồi : “Nếu là vậy, Lễ bộ cứ theo thường lệ mà làm, Binh bộ giám sát”.

      Hai vị thượng thư lĩnh chỉ xong liền lui ra ngoài, Khương Văn Chính cũng muốn ra lại bị Lý Miểu ngăn lại.

      “Dượng”. Trong điện chỉ còn lại mỗi Quảng Tòng Trung, Lý Miểu mở miệng kêu ông.

      tiếng “Dượng” này khiến Ninh Quốc Công muốn sởn hết gai ốc.

      Khóe môi Khương Văn Chính mất tự nhiên giật giật, cảm tình của Hoàng Thượng với tức phụ của ông, ông ta thấy . Khương Văn Chính nghĩ nghĩ, đại khái là vì Hoàng Thượng khi thiếu thốn tình thương, cho nên sinh ra nhu mộ chi tình với Đại Trưởng Công Chúa luôn che chở cho cũng có thể lý giải được. Ông hiểu. Nhưng có chuyện ông vẫn hiểu, sao Hoàng Thượng lại cho rằng ông cướp Đại Trưởng Công Chúa chứ, đó ràng là phu nhân nhà ông đấy? Đáng ra cũng nên coi ông là bố dượng…

      Lý Miểu cùng với gương mặt chờ mong nhìn Khương Văn Chính : “Lần săn bắn mùa thu này có muốn ?”

      Khương Văn Chính cứng ngắc gật gật đầu : “Có”.

      Năm nào Đại Trưởng Công Chúa cũng , chỉ duy nhất lần vắng mặt là vì Kỳ Nhi bị thương. Cũng từ đó trở , Hoàng Thượng thường thường hỏi ông vài chuyện, tuy rằng thành thói quen, Khương Văn Chính vẫn cảm thấy lạ lùng như trước.

      Lý Miểu nghe xong, vẻ mặt mừng rỡ: “Vậy là tốt rồi, trẫm kêu Lễ bộ chuẩn bị tốt…”

      Khương Văn Chính ra cửa cung, quay đầu nhìn thoáng lại. Ông nghĩ cả đời cũng nghĩ ra, Lý Miểu luyến tiếc Đại Trưởng Công Chúa như vậy, lúc trước sao lại nghĩ thông suốt việc chọn rể cho bà?

      Nhưng mà Khương Văn Chính biết, lúc trước mặc dù Lý Miểu có lòng lựa chọn phu quân cho , nhưng đều xem trọng ai, cảm thấy có ai xứng với nhà mình. Tới khi Đại Trưởng Công Chúa tự mình chọn Khương Văn Chính, Lý Miểu hai mươi tuổi nhìn Khương Văn Chính mặt đầy râu, suýt nữa khóc thành tiếng. Trong kinh thành nhiều công tử như vậy, đều chướng mắt, sao lại ưng ý tên Khương Văn Chính lôi thôi lếch thếch này chứ!

      Mãi tới khi Quảng Tòng Trung phen với Lý Miểu nước mắt nước mũi rằng, Đại Trưởng Công Chúa dụng tâm lương khổ vì , để có thể ngồi vững giang sơn này, mới lựa chọn cần vương Khương Văn Chính làm phu quân.

      Lý Miểu vì thế càng khóc thương tâm hơn, nghĩ bản thân vô dụng, chỉ để phải tự mình chém phò mã, còn khiến mà gả cho người thích.

      Lúc Đại Trưởng Công Chúa hoan hỉ xuất giá, Lý Miểu trốn ở Ngự thư phòng khóc bù lu bù loa kể cho Quảng Tòng Trung nghe năm đó sống sót dưới che chở của Đại Trưởng Công Chúa thế nào, càng kể càng khóc lớn, hai ngày vào triều.

      Săn bắn mùa thu tới gần, danh sách quan viên và huân tước cùng cũng được truyền . Người nhận được ý chỉ tất nhiên hoan hoan hỉ hỉ chuẩn bị, mà người có tư cách cùng cũng chỉ có thể hâm mộ mà nhìn.

      Tuy năm nay Kiến An Hầu phủ cũng được cho cùng, nhưng Nghiêm Tiêu Nguyệt bị Hoàng Hậu nương nương bắt ở thư phòng chép kinh được tham gia. Ôn thị phải cầu hai vị ma ma kia, nhưng ma ma lấy cớ thời gian còn nhiều, thể lãng phí thế được rồi đuổi Ôn thị .

      Phủ Ninh Quốc Công.

      “Thế tử, người tìm gì?” Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Khương Kỳ ngừng đào tìm, tò mò hỏi.

      Khương Kỳ mặc võ phục ngắn, trong tay cầm theo cái cung ước chừng bốn thước từ trong kho ra: “Săn bắn mùa thu hàng năm chỉ có mỗi săn bắn thôi, các phủ đều phái người tham gia tỷ thí, nếu thắng được ban thưởng. Năm trước là bản thế tử thắng, năm nay tuy rằng… Nhưng thể quá kém được, cho nên ta phải tập luyện lực tay cầm cung chút”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bụi đất dính người Khương Kỳ, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, cầm khăn lụa trong tay muốn lau .

      Khương Kỳ vội ngăn lại: “ người ta bẩn. Nghi nhi nên động, chốc nữa ta thay là được”.

      Nghiêm Tiêu Nghi khẽ cười tiếng hỏi: “Phần thưởng năm trước là gì?”

      “Chính là con ngựa làm ta bị ngã…” Khương Kỳ khó chịu .

      "..."

      Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ tới bị bệnh hơn nửa năm, tuy rằng đau lòng, nhưng nhìn bộ dáng buồn bực của , nàng lại thấy buồn cười. Cũng khó trách sau khi Khương Kỳ bị bệnh lại có lời đồn đãi do Hoàng Thượng ra tay. Hóa ra là vì con ngựa đó là do Hoàng Thượng ban tặng.

      Khương Kỳ có thể ở đợt săn bắn mùa thu đạt được hạng nhất, võ nghệ tất nhiên tồi. Chỉ là vì sao người học nho giáo, có võ nghệ, lại trở thành hoàn khố công tử kém cỏi bất tài ăn chơi trác táng trong miệng người khác chứ?

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Khương Kỳ từ xuống dưới, có chút nghĩ thông.

      Khương Kỳ bị Nghiêm Tiêu Nghi nhìn liền hỏi: “Nghi nhi, vi phu có chỗ nào ổn sao?”

      Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu : “ có gì ổn, có điều thế tử bị bệnh lâu như vậy, bây giờ lại dùng sức luyện cung liệu có ổn ?”

      Khương Kỳ cười : “Nàng yên tâm, chỉ tiếc năm nay tình trạng ta tốt, nếu cũng nhất định lấy về cái hạng nhất cho nàng”.
      dhtt, sweet mandy, Parvarty7 others thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 31: Lư Bản Trác.

      “Lúc này cần vội, thân thể chàng còn chưa hồi phục, đợi năm sau cũng muộn”. Nghiêm Tiêu Nghi .

      “Tuy như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu vi phu có thể lấy được khôi thủ ở đợt săn bắn mùa thu, Nghi nhi vui sao?” Khương Kỳ thở dài .

      Nghiêm Tiêu Nghi cười: “Nếu là như vậy, thiếp tất nhiên vui mừng. Nhưng đối với thiếp, thân thể thế tử khỏe mạnh an khang mới là quan trọng nhất. Cho nên, dù thế tử nóng lòng muốn tỷ thí ở lần săn bắn mùa thu này, vẫn nên thu liễm chút mới tốt”.

      Khương Kỳ gật đầu : “Tất cả đều nghe nàng”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn cánh tay có bao nhiêu thịt của Khương Kỳ, lại nhìn trường cung trong tay : “Thế tử, thiếp có thể thử cái này ?”

      Khương Kỳ gật đầu đưa cung cho Nghiêm Tiêu Nghi, nàng nhận lấy cung, muốn kéo dây cung ra, lại nghĩ tới trường cung kia chẳng động đậy được tí nào, ngón tay nàng lại vì dùng sức kéo dây mà ửng hồng.

      Khương Kỳ muốn cười Nghiêm Tiêu Nghi, nhìn qua thấy vậy liền tới, nắm lấy tay nàng : “Cung này vốn là của nam tử, Nghi nhi kéo được cũng là chuyện bình thường, sao lại dùng sức lớn như vậy. Tay có đau ?”

      Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu: “Chỉ là dấu mà thôi, sao lại đau được. Lúc còn phụ thân cũng từng dạy thiếp bắn cung, nhưng mẫu thân sợ tính tình thiếp trở nên quá mạnh mẽ mới phụ thân dạy nữa”.

      Mặc dù Nghiêm Tiêu Nghi đau, nhưng Khương Kỳ nhìn vết đỏ hồng tay nàng lại thấy đau lòng vô cùng. kéo nàng ngồi hành lang, kêu Tiêm Nhu lấy thuốc trị thương tới. Khương Kỳ ngồi bên, vừa cẩn thận giúp nàng thoa thuốc, vừa : “Nếu nàng muốn học, ta kêu người tìm cho nàng cây cung thích hợp để tập. Nàng xem, nàng đau, nhưng vi phu nhìn thấy đau lòng”.

      Tiêm Nhu đứng ở bên có chút hiểu được tâm tình của Liễu Diệp bên cạnh Đại Trưởng Công Chúa, cũng biết Tiêm Xảo khi nào mới đến thay mình?

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe Khương Kỳ vậy cũng bất đắc dĩ, từ khi bọn họ có phu thê chi thực tới nay, Khương Kỳ đối với nàng càng lúc càng cẩn thận. Ban đầu Nghiêm Tiêu Nghi thoải mái, dù sao nàng cũng phải giấy, cần phải cẩn thận tới mức như vậy. Nhưng mỗi khi nàng từ chối, vẻ mặt Khương Kỳ ngóng trông nhìn nàng, giống như hỏi nàng có phải làm sai gì đó , bộ dáng cẩn thận như vậy khiến nàng thể cứng rắn. Cuối cùng, Nghiêm Tiêu Nghi đành phải chấp nhận, huống gì cảm giác được người thương cũng tệ.

      Khương Kỳ được làm được, tìm cho Nghiêm Tiêu Nghi cây cung . Lúc luyện lực tay, còn tiện thể cầm tay dạy Nghiêm Tiêu Nghi tập bắn, điểm này rất hài lòng.

      Khương Kỳ muốn lôi kéo Nghiêm Tiêu Nghi cưỡi ngựa, lại nghĩ tới nàng cưỡi ngựa tồi. Ngay cả Đại Trưởng Công Chúa nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi cưỡi ngựa cũng lúc săn bắn mùa thu có thể cùng bà.

      Khương Kỳ ngạc nhiên với tài thiện kỵ của Nghiêm Tiêu Nghi, bản thân cũng cưỡi ngựa tệ, vì thế lôi kéo nàng muốn Kinh Giao Mã Tràng cưỡi ngựa.

      Kinh Giao Mã Tràng vốn là của hoàng gia, huấn luyện ngựa cho hoàng thất. Lúc tiên đế còn sống, bởi vì trong triều liên tục chinh chiến nhiều năm, quốc khố trống rỗng, nên đem mã tràng hoàng gia này bán cho Hoàng thương Thẩm gia.

      Tuy tiên đế dùng giá cả trời cứng rắn buộc Thẩm gia mua lấy, nhưng Thẩm gia cũng để nó nhàn rỗi. Mã tràng bây giờ là chỗ kinh doanh, nơi này chỉ buôn bán ngựa, còn cho thuê sân. Diện tích mã tràng hoàng gia tất nhiên , trong đó có cả sơn lâm ao hồ, phong cảnh tuyệt mỹ. Cho nên chỉ cần bỏ ra khoản tiền thuê nhất định, ai cũng có thể tới đây du ngoạn.

      Mọi người đều biết lai lịch nơi này, có thể tự do ra vào ngắm cảnh hiển nhiên là chuyện tốt. Cho nên sinh ý của mã tràng này cũng vì thế mà thịnh vượng, những năm nay tuy rằng vẫn chưa thể thu hồi vốn, nhưng lại cho Thẩm gia nhiều cơ hội kéo gần quan hệ với giới quyền quý trong kinh thành, coi như là kiếm lại đôi chút.

      Bởi vì chuẩn bị cho đợt săn bắn mùa thu, lúc bọn Khương Kỳ tới, trong mã tràng ít người.

      Mã tràng rất lớn, nhưng khi Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi tới vẫn đưa tới chú ý của ít người. Sau khi Khương Kỳ tỉnh dậy vẫn chưa có xuất công khai với mọi người, dù có vài người gặp qua , nhưng trong ấn tượng của bọn họ, mang thân hình khô gầy, ngồi xe bốn bánh, hoặc chống quải trượng, hoàn toàn có bộ dáng hiên ngang lúc trước của thế tử nhà quốc công.

      Nhưng chỉ mới hơn tháng, vậy mà Khương Kỳ có thể tới mã tràng khiến bọn họ giật mình ít. Càng làm cho bọn họ ngạc nhiên là, vị “Nghi phu nhân” được Hoàng Hậu nương nương ban phong hào kia cũng cùng Khương Kỳ cưỡi ngựa mà đến. Có vài người cho rằng, vị phu nhân này muốn trở nên nổi bật trong đám quý nữ huân tước nhờ tài cưỡi ngựa.

      Khương Kỳ nhìn bộ dáng cưỡi ngựa của Nghiêm Tiêu Nghi, giống như tất cả ánh mặt trời đều tập trung vào nàng, mĩ lệ chói mắt. Trong lòng tự hào, đồng thời cũng khinh bỉ mắt nhìn mỹ nhân trước kia của mình, sao lại cho rằng nữ nhân mảnh mai mới đẹp. Cũng là ông trời sáng suốt, đưa Nghi nhi tới trước mặt .

      Nghiêm Tiêu Nghi chạy vòng, tuy rằng phía sau có hộ vệ trong phủ theo, nàng cũng dám quá xa Khương Kỳ. Cho nên bao lâu nàng cưỡi ngựa trở lại. Dọc theo đường , nàng bị ít người nhìn chăm chú. Tuy rằng quãng thời gian này dài, nhưng nàng cũng quen bị mọi người để ý, giống như lời Đại Trưởng Công Chúa , vào Phủ Ninh Quốc Công, muốn điệu thấp là thể, bởi vì cho dù nàng tới chỗ nào, cũng đều đại biểu cho Phủ Ninh Quốc Công.

      Ngay lúc nàng muốn trở về, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên nàng:

      “Nghi nhi”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe tiếng quay lại nhìn, đúng là người lâu rồi gặp.

      Hộ vệ Phủ Quốc Công thấy có người tới, lập tức đem Nghiêm Tiêu Nghi bảo hộ phía sau: “Là người nào? Dạm mạo phạm Nghi phu nhân”.

      Khuê danh của Thế tử Phu nhân nhà bọn họ sao có thể để người khác tùy ý gọi?

      Người tới giật mình nhìn Nghiêm Tiêu Nghi. Nghiêm Tiêu Nghi gì, chỉ nhìn . Người hầu bên cạnh người nọ tiến lên định quát lớn nhưng lại bị chủ nhân ngăn lại. Ninh Quốc Công là hoàng thân, hộ vệ Phủ Quốc Công cho dù phải phủ binh, nhưng cũng phải là kẻ ai cũng có thể chỉ trích.

      Người nọ cầm dây cương trong tay, ở lưng ngựa ôm quyền hành lễ: “Tại hạ Lư Bản Trác, bái kiến Nghi phu nhân”.

      Mặt Nghiêm Tiêu Nghi chút biến hóa, nàng chỉ hơi ra vẻ cần hành lễ, xa xăm : “Hóa ra là Tam công tử Lư Gia”.

      giờ Nghiêm Tiêu Nghi có phong hào Phu Nhân, thân phận tất nhiên cao hơn người có chức quan gì như ta rất nhiều. Hộ vệ Phủ Quốc Công tới kéo xuống ngựa làm lễ, là vì ta thuộc mẫu tộc của Hoàng quý phi.

      Lư Bản Trác nhìn hộ vệ chắn ngang trước mặt, : “Nghi Phu nhân, tại hạ có vài lời muốn với ngài”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn qua bên, khóe môi hơi cong: “Bổn phu nhân và công tử cũng quen thân, công tử đừng lỗ mãng”.

      Lư Bản Trác biết Nghiêm Tiêu Nghi tới việc lúc nãy gọi thẳng tên của nàng mà được nàng cho phép, vẻ mặt ta có chút ảm đạm. ta thấy Nghiêm Tiêu Nghi hộ vệ tránh sang bên, còn cách nào khác, chỉ đành chắp tay : “Tuy rằng phu nhân có thể cảm thấy những lời này của ta là ngụy biện, nhưng tại hạ vẫn muốn , mọi việc tới nước này, trong lòng tại hạ vẫn chưa bao giờ thay đổi, chỉ là thân bất do kỷ, thể làm theo nguyện vọng của bản thân”.

      “Lư công tử, nếu việc tới nước này, cần gì phải nhiều lời?” Nghiêm Tiêu Nghi biết Lư Bản Trác xuất dẫn tới ít người tò mò, cho dù Phủ Ninh Quốc Công sợ lời đồn đãi, nàng cũng muốn vì chuyện này khiến bản thân có thêm phiền toái.

      Nghĩ nghĩ, Nghiêm Tiêu Nghi liền kéo chặt dây cương, ném cho Lư Bản Trác câu “Cáo từ” rồi dẫn người rời .

      Lư Bản Trác nhìn nàng xa, vẻ mặt chán nản.

      Thanh y nữ tử đứng sau lưng ta xa, khẽ cười : “Tam biểu ca quả là có nhã hứng, đối phương giờ là Thế tử Phu nhân Phủ Quốc Công, mà vẫn bỏ xuống được. Cũng biết vị tiểu thư Kiến An Hầu được Hoàng Hậu nương nương coi trọng kia mà nhìn thấy màn này có tâm tình thế nào?”

      Nha hoàn theo bên cạnh khẽ lắc đầu, giọng : “Tiểu thư, những lời này nếu bị Lư phu nhân nghe thấy lại làm khó tiểu thư”.

      “Ngươi đừng bậy, dì giống như mẫu thân ta vậy, chưa từng khó xử ta”. Thanh y nữ tử quát lớn.

      Nha hoàn ngoài mặt xin lỗi, trong lòng lại thầm nghĩ: Trước khi đón tiểu thư vào kinh, người dì này luôn mồm giúp đỡ hết sức, chăm sóc tiểu thư tốt, kết quả còn phải muốn đưa tiểu thư vào cung, làm bạn với Hoàng quý phi trong cung, sinh tử tùy vào Hoàng quý phi quyết định, cả đời này của tiểu thư còn có thể trông cậy gì chứ? May mà tiểu thư sớm phát manh mối, biết bị bán thành dạng gì.

      Lúc này, thanh y nữ tử thấy Lư Bản Trác quay đầu ngựa tới chỗ bọn họ, nàng ta lập tức điều chỉnh cảm xúc, đá vào bụng ngựa.

      Dì muốn nàng thành con rối của Lư Gia cũng phải xem nàng có nguyện ý hay , hay cuối cùng lại là cá chết rách lưới.

      Lúc Lư Bản Trác tới gần Nghiêm Tiêu Nghi, Khương Kỳ vẫn nhìn tức phụ nhà mình chăm chú. Bản năng bảo nên tới gần, nhưng lý trí lại ghìm cho .

      Từ sau khi tỉnh lại, trong lòng Khương Kỳ vẫn cảm thấy bất an. Bởi vì ràng, Nghiêm Tiêu Nghi là bị cường gả cho , nếu phải vì xung hỉ, nàng bị ép gả vào Phủ Ninh Quốc Công. Tuy rằng Nghiêm Tiêu Nghi đối tốt với , nhưng những tình huống trong mộng cũng khiến sớm hiểu dịu dàng và khoan dung của nàng. Khương Kỳ biết, rốt cuộc tình cảm của Nghiêm Tiêu Nghi với có phải là tình cảm nam nữ hay .

      cũng cầu gì nhiều, hai người chỉ mới ở chung bao lâu, trông mong nàng toàn tâm toàn ý với , chỉ cần có chút cũng tốt rồi, chỉ cần trong lòng nàng có chút vị trí cho , vậy liền tin bản thân có thể càng ngày càng chiếm chỗ lớn trong lòng nàng.

      Cho nên Khương Kỳ đè xuống bất an trong lòng, đứng tại chỗ đợi Nghiêm Tiêu Nghi. tình có vẻ phát triển tốt hơn nghĩ. Nghiêm Tiêu Nghi kêu hộ vệ lui ra, lúc chuyện với Lư Bản Trác cũng rất lãnh đạm, mặc dù nghe được hai người họ gì.

      Khương Kỳ còn lo sợ trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi quay đầu hình , gương mặt trước đó còn lạnh lùng liền nhìn nở nụ cười tươi, khiến thấy an lòng cũng có chút chột dạ.

      Nghiêm Tiêu Nghi cưỡi ngựa tới gần, nhìn Khương Kỳ cười xán lạn, còn làm ra vẻ bị bắt nạt : “Thiếp còn tưởng thế tử tới đuổi ruồi giúp thiếp, nghĩ tới chàng chỉ đứng bên xem diễn”.

      Khương Kỳ vốn chột dạ, nghe vậy liền nghiêm mặt : “Lần này là vi phu đúng, chưa thể đúng lúc làm hùng cứu mỹ nhân, nếu có lần sau, vi phu chắc chắn ra mặt trước tiên, khiến những con ruồi nhặng kia thể tới gần phu nhân”.

      “Vậy thiếp liền mỏi mắt chờ mong”. Nghiêm Tiêu Nghi bật cười .

      Tác giả có lời muốn : Thế tử Phu nhân có vẻ có chút khuynh hướng của hồ ly tinh?
      thuyt, sweet mandy, bellchuong2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :