1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Hic... Thôi ngược tâm của ta. Đọc mà nhói tim.

    2. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Dương cưa cưa mạnh miệng làm giề, sau hôm nay lại chả lo mà dỗ ngọt Dao Dao ấy. :yoyo17:

    3. Rum23

      Rum23 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      19
      Mong chương sau quá :-((

    4. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 59:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Sau khi Kỷ Nguyệt thức dậy phát thấy Kỷ Dao đâu, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy có nha hoàn, liền hoài nghi muội muội gặp mặt Dương Thiệu rồi.

      Kết quả lâu sau, Tạ Minh Kha trở lại, nàng ấy nằm giường hỏi: "Hầu gia cáo từ rồi sao?"

      "Ừ." Tạ Minh Kha ngồi xuống bên giường, "ta hỏi có muốn gặp mặt Dao Dao , cần, sợ quấy rầy hai tỷ muội nàng, sao vậy?"

      Nghĩa là có gặp mặt, Kỷ Nguyệt cảm thấy kì quái, cái này đúng a!

      nghĩ ngợi, Kỷ Dao chạy từ bên ngoài vào, trong tay cầm mấy cành hoa mai vàng, cười : "Muội thấy hoa nở đẹp quá, bẻ xuống cho tỷ cắm vào bình."

      Nàng cắm từng cành từng cành vào bình hoa cổ tròn.

      Kỷ Nguyệt quan sát muội muội, thấy nàng thần sắc tự nhiên, nên hoài nghi bản thân mình chắc là nghĩ nhiều rồi, muội muội thực hái hoa. Nhưng mà, vì sao dẫn theo nha hoàn? Trời lạnh thời tiết đóng băng... Kỷ Nguyệt sẵng giọng: "Muội sợ lạnh hay sao mà mình hái hoa."

      "Đột nhiên tâm huyết dâng trào." Kỷ Dao kể lại phát của bản thân, e sợ tỷ tỷ lo lắng, nên chuyển đề tài, "Tỷ phu, tỷ tỷ, hai người đặt tên cho cháu trai ngoại của muội hay chưa?"

      "Muội biết chắc là cháu trai ngoại hay sao?" Kỷ Nguyệt mỉm cười.

      "Đương nhiên, lẽ nào phải?"

      Đại phu xác thực như vậy, là nhi tử, Tạ Minh Kha : "Phụ thân đặt chữ "Tiềm"".

      Tạ Tri Thận người cũng như tên, đặt cái tên cũng rất cẩn thận, cư nhiên đặt tên là Tiềm, có nghĩa là khoe khoang, phải biết che dấu, có lẽ là mang ý nghĩa tôn tử làm người khiêm tốn.

      "Tên hay." Kỷ Dao cười, thực ra trong lòng lại cảm thấy khi ra miệng nghe hay, nhưng Tạ Tri Thận là ai, Trạng nguyên ba kì thi liên liếp là thi Hương, thi Hội, thi Đình, ông ấy đặt tên chỉ có đúng chứ có sai.

      nay chỉ đợi cháu trai ngoại ra đời, hi vọng ca ca có thể trở về Kinh thành trước khi tỷ tỷ sinh đẻ!

      Sau tết lịch.

      Kỷ lão gia tử cho người mang tới xe đồ đạc, đều là gà vịt nuôi trong thôn trang, còn có măng tươi đào núi, lão gia tử đặc biệt dặn dò nhất định phải mang tới Tạ gia, để cháu bồi bổ thân thể.

      Măng đó thơm miễn bàn, buổi trưa nấu canh vịt, Kỷ Dao uống tận hai bát lớn.

      Nhìn nữ nhi ngày càng trưởng thành, Liêu thị có chút phát sầu.

      Trước đây Hoài Viễn Hầu phải bày ra chút ý tứ đó hay sao, đến nay qua vài tháng, đều tới mời Kỷ Dao nữa, lẽ nào cắt đứt tâm tư kia rồi? Bà hoài nghi cũng là có lí do, dù sao gần đây Dương Thiệu tới Kỷ gia, nữ nhi cũng ngày hôm đó Thái phu nhân có mời rất nhiều nương tới, có lẽ chọn được người rồi.

      Bà nhịn được thở dài hơi.

      "Nương, yên lành, lại làm sao vậy? Lẽ nào ghét bỏ đồ Tổ phụ gửi tới đủ nhiều?"

      "Ôi chao, con đứa trẻ này, còn có tâm trạng trêu đùa vi nương?" Liêu thị hoài nghi nhìn nữ nhi cái, sao nữ nhi lại có chút tâm trạng bất thường nào vậy?

      Kỷ Dao : "Vì sao lại có tâm trạng?"

      Nhìn dáng vẻ như biết gì, Liêu thị do dự chút rồi : "Con và Hầu gia...."

      Chuyện này dù sao vẫn phải cho ràng, Kỷ Dao nghiêm túc : "Con và Hầu gia có gì, nương, người về sau đừng nhắc tới ngài ấy nữa. Hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, hà tất phải tự làm mình bẽ mặt."

      Vậy là hỏng rồi? Liêu thị có chút đáng tiếc, nhưng nhà bọn họ xác thực thể trèo cao, bà có thêm gì chăng nữa cũng là sát muối lên vết thương của nữ nhi! Thôi, thôi, Hầu phủ nhìn trúng, tự nhiên có nhà khác nhìn trúng, lão gia tốt xấu gì cũng là quan tam phẩm đấy, sợ chọn được đối tượng như ý!

      " nhắc nhắc tới nữa," Liêu thị cười híp mắt gắp miếng thịt vịt cho nữ nhi, "ăn nhiều thêm chút, cao thêm chút nữa mới tốt."

      Lúc ngọc tuyết đáng , nay đến tuổi rồi, phải có bộ dáng của đại nương, lớn lên xinh đẹp càng nắm chắc!

      Ánh mắt từ ái này như thúc giục nàng béo lên rồi đợi "giết mổ" vậy.

      Đúng rồi, nàng sắp cập kê rồi.

      Kỷ Dao nhai kỹ thịt vịt, ngừng suy nghĩ.

      Nếu Dương Thiệu muốn đợi, vậy nàng cần phải suy nghĩ nữa, dù sao với gia thế nhà mình ban đầu nàng cũng muốn gả cho , cũng cần lại quen nữa, cần lại gả vào Hoài Viễn Hầu phủ, vậy coi như từ trước tới nay chưa từng quen biết , loại chuyện này nàng quá quen rồi.

      Bên tai nghe thấy Liêu thị : "Ngày cập kê, Nguyệt nhi thể tới, gia mời Lưu thiếu phu nhân làm lễ cho con, Lưu thiếu phu nhân này lúc trẻ cũng là đại tài nữ."

      "Tên là Lý Văn Huệ sao?" Kỷ Dao sáng mắt, "vậy đúng là khó cầu."

      Lý Văn Huệ là nhà thơ hiếm có của Đại Yến, tài hoa hơn người, vẽ tranh cũng là nhất đẳng, ngàn vàng khó cầu.

      Liêu thị : "Con xem, biết cầm kỳ thư họa vẫn là tốt, con phải cố gắng chút, học Nguyệt nhi nhiều vào."

      "Nữ hồng của con có tiến triển rồi, nương lại bắt con học cái khác, đúng là tham lam."

      "Nha đầu chết tiệt, còn phải vì tốt cho con hay sao?" Liêu thị chọc chọc đầu nàng, " gia xuất thân danh gia vọng tộc, nhìn xem bằng hữu mà gia qua lại xem, có ai là bụng đầy kinh luân? chừng phu quân tương lai của con cũng là do gia giới thiệu, con nên học chút để nhiễm hương mực mùi sách hay sao?"

      "Được được được, con học." Kiếp trước mẫu thân cũng có nhiều cầu như vậy, lần này tỷ tỷ gả cho phu quân tốt, suy nghĩ của nương cũng có thay đổi.

      Thấy nữ nhi đáp ứng, Liêu thị rất vui mừng, lại bảo nàng uống thên canh thịt.

      Đợi đến cuối tháng, Kỷ Dao cập kê.

      Hai mẫu nữ Thẩm gia tới từ sớm, thấy nữ nhi tay trong tay chuyện với Kỷ Dao, Thẩm phu nhân khỏi kể khổ, trút bầu tâm với Liêu thị rằng Thẩm Nghiên vụng trộm mở quán rượu.

      "Làm ta tức muốn chết, đều trách ta quá sủng nó, coi tiền là tiền cứ thế vứt cho nó dùng, lần này tốt rồi, cả việc làm ăn nó cũng tự làm."

      "Vậy sao, mở ở đâu vậy?"

      "Đường Đông Đình." Thẩm phu nhân , "tướng công cũng tức giận , nhưng lại nỡ đánh nữ nhi, dù sao cũng dựng tiệm xong rồi, nghe nhập ít rượu, qua đoạn thời gian nữa khai trương, bà xem...." lại thở dài, tự an ủi bản thân, "nhưng thời gian này ngược lại tệ, tìm kiếm yên tĩnh trong náo loạn, ta liếc xem có lẽ có thể kinh doanh, tốt xấu gì cũng mang huyết mạch Thẩm gia ta, bộ não đến nỗi quá ngốc."

      Thẩm phu nhân cố ý đem chuyện này ra, chính là để Liêu thị chuẩn bị tâm lý, ai bảo nữ nhi thích Kỷ Đình Nguyên cơ chứ, lời này của bà ấy cũng là đạp thấp trước rồi tuyên dương sau.

      Ai ngờ Liêu thị cũng thở phào hơi: "Vậy tốt, lãng phí tiền là được, mở quán rượu có làm sao? Trong Kinh thành có rất nhiều quán rượu, danh tiếng vang xa." Bà muốn nhi tử của mình gây họa cho nương nhà người ta, nên thăm dò hỏi: "nhưng có phải là A Nghiên nên nghị thân rồi hay ?"

      Thẩm phu nhân : "Đúng vậy, đúng là nên nghị thân rồi, ta thấy Đình Nguyên nhà các người cũng vậy." Nếu như Kỷ Đình Nguyên thực cưới thê tử, nữ nhi của bà ấy có thể ngưng lại cũng nên, nếu vậy phải là chết tâm hay sao, "hoặc là đợi Đình Nguyên nhà bà trở về, ta giới thiệu cho vài nương?"

      "Vậy có được ?"

      Nếu Thẩm Nghiên nghe thấy câu này chắc tức tới chết, đây là nương ruột của nàng ta hay sao!

      Nhưng nàng ta hề biết , mà chuyện về quán rượu với Kỷ Dao: "Đợi làm xong, ta mời muội tới... có thể cần uống rượu, vì có cả trà và điểm tâm, đương nhiên cũng có món ăn."

      Sợ là điên rồi , mở quán rượu ư, Kỷ Dao : "Ai nha, tỷ khiến Thẩm gia lỗ hết đấy chứ?"

      "Sao có thể, rượu của ta cực ngon." Thẩm Nghiên nháy mắt, "trước khi mở quán ta có tìm ngoại tổ phụ giúp đỡ, ngoại tổ phụ cũng thích uống rượu, vừa nghe thấy ta muốn mở quán rượu liền vô cùng vui vẻ, lập tức nhét cho ta ba trăm lượng, còn tìm quản chọn rượu thay ta nữa."

      Được rồi, Kỷ Dao hâm mộ ghen tị.

      "Đúng rồi, cái này tặng muội." Thẩm Nghiên đưa tới cây trâm ngọc, "muội thích đồ quý giá, nhưng lễ cập kê khác, đây là ngọc dương chi thượng đẳng....Ta bảo đảm, có liên quan gì tới ca ca muội hết, chính là muốn tặng muội cây trâm tốt mà thôi."

      Kỷ Dao trầm ngâm: "Muội có thể nhận, nhưng tỷ đáp ứng muội, nếu như thể lưỡng tình tương duyệt với ca ca muội tuyệt đối được thành thân. Nếu ca ca tìm thấy nữ tử hợp ý, cũng xin tỷ thành toàn, được ?"

      "Muội đúng là thiên vị quá đáng!" Thẩm Nghiên hừ tiếng, "yên tâm, ta thành thân rồi, ta, ta nhất định... ta nhất định cách ta xa, ta rời khỏi Kinh thành."

      Mặc dù chỉ là giả thuyết, nhưng Thẩm Nghiên nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy rất đau lòng.

      Thấy nàng ta đỏ mắt, Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy trong lòng chua sót, nếu như ngày nào đó Dương Thiệu cũng cưới thê tử, cưới người khác, liệu nàng có....

      , nàng buồn bã.

      Kiếp trước nàng chưa từng buồn bã vì , kiếp này cũng .

      Kỷ Dao sôi nổi làm lễ cập kê, rất nhiều phu nhân và nương tới xem, tin tức truyền tới tai Thái phu nhân, bà lại thăm dò nhi tử phen.

      "Kỷ nhị nương kia cập kê rồi đó."

      Dương Thiệu hơi dừng tay, nhàn nhạt :"Từ lúc nào mà mẫu thân trở nên quan tâm nàng ta đến vậy?"

      Có thể quan tâm sao?

      Đó là nương nhi tử từng để ý, cũng biết tại sao đột nhiên lại náo ra thành như vậy, Thái phu nhân thấy lại lớn thêm tuổi, muốn quá so đo về gia thế của Kỷ gia nữa, nhẫn nại : "Thiệu nhi, con đừng tranh hơn thua với nương nữa."

      "Ai tranh hơn thua với người?" Dương Thiệu ăn xong cơm, đứng dậy , "người từ từ ăn, đừng chỉ cả ngày quan tâm tới mấy chuyện này, nhi tử rất bận."

      "Bận cái gì, thú rừng trong nhà còn ăn chưa hết, con là đem những hoẵng, con thỏ rừng kia ra để trút giận hay sao? A, hay là muộn như thế này còn muốn thao binh luyện mã, con đúng là bận...."

      Dương Thiệu quay đầu liền rời .

      Thái phu nhân chỉ bóng lưng , mắng: "Đúng là bộ dáng giống nhau!"

      Ý bà là Dương Thiệu giống lão Hầu gia.

      Bình thường thấy hành mạnh mẽ vang dội, nhưng cái lần mà bà tống tiễn tiểu thiếp đó , rất lâu sau đó lão Hầu gia đều thèm để ý tới bà, vừa mới bắt đầu còn cho rằng lão Hầu gia sủng ái thiếp thất đó, sau đó mới biết, ông ấy tức giận vì trách bà tín nhiệm, lời lòng. Trời đất chứng giám, thiếp thất đó bộ dáng mị hoặc, đôi mắt có thể câu hồn, lại thường xuyên quanh quẩn bên người lão Hầu gia, bà làm sao có thể tin ông ấy được!

      Mặc dù sau đó có làm hòa, nhưng phải mất rất nhiều thời gian, đến nay đứa trẻ này cũng vậy, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, bà làm sao hiểu được.

      .................

      Kỷ Đình Nguyên năm ngoái tới vùng phụ cận Tấn Châu, Hồ Châu, tiến hành quản chế đối với nạn dân, hơn nữa còn có mục kiểm tra đức tính, nếu là nạn dân ngang bướng, đều trực tiếp đuổi về cố hương. Hơn nữa còn phải nhập gia tùy tục, phàm là những nơi hẻo lánh, bị núi cao ngăn trở, thường xuyên xuất đạo tặc, phải mở rộng thành trì.

      Mãi đến tháng hai năm nay mới khởi hành trở về.

      Mà lúc này Kinh thành ấm áp nở đầy hoa, đúng là thời tiết tốt.

      Thọ Xuân trưởng công chúa cũng rời Tịch Chiếu Am trở về Kinh thành, bà thăm Hoàng thượng bị bệnh.

      "Ta thường khuyên đệ tin phật, đệ lại muốn, tin phật có thể bình tâm tĩnh khí." Bà là tỷ tỷ ruột của Hoàng thượng, chuyện tương đối thoải mái, cũng có xưng hô là Hoàng thượng.

      Hoàng thượng : "Vì sao phải tâm bình tĩnh khí?"

      "Vì sao? Tự nhiên vì tốt cho sức khỏe!" Thọ Xuân trưởng công chúa vuốt ve con mèo sư tử ở trong lòng, "nhìn xem trước đây đệ bị Diễm nhi khiến cho tức giận, có lần suýt nữa ngất, đệ cho rằng ta biết? Đệ tin phật rồi, tức giận như vậy nữa, vạn đều có nguyên do mà."

      Có cái rắm ấy!

      Hoàng thượng thầm nghĩ, còn phải là do Thái hậu dạy dỗ tốt đứa trẻ đó hay sao, tại coi như tốt rồi. Ông : " nay Diệm nhi tốt lên nhiều rồi, rất lâu rồi đệ tức giận với nó nữa."

      "Vậy sao?" Thọ Xuân trưởng công chúa cười lên, "có lẽ do ta ngày ngày cầu phật đấy."

      Cũng chỉ có bà tin mà thôi, Hoàng thượng : "Sao đột nhiên lại vào cung, nghe kinh phật sao?"

      "Mang tới cho đệ hai viên thần đan," Thọ Xuân trưởng công chúa , "có lợi cho sức khỏe của đệ, đệ ăn thử xem, nếu như hiệu quả tốt, ta lại mang thêm tới."

      Trước đây Hoàng thượng tin, nhưng nay ông dám chết, thực lòng mặc dù Thái tử trở nên tốt hơn, nhưng thiên phú hoàn toàn thể so sánh với Tống Vân, nếu như cứ quyết định như vậy, tổng cảm thấy có chút cam tâm, ông cần thêm thời gian tiếp tục quan sát.

      Hoàng thượng cầm lấy nuốt xuống.

      Thọ Xuân trưởng công chúa thầm nghĩ, thực ra cũng chỉ là thuốc nhuận phổi, ăn chết, nhưng nếu Hoàng thượng tin, trong lòng ông thấy thoải mái, cảm thấy lây dính được chút ánh sáng của phật. Tâm trạng tốt lên sức khỏe cũng tốt lên theo.

      "Đúng rồi, nay Vân nhi và Thụy nhi đều mở phủ rồi, Hoàng thượng ban hôn cho chúng hay sao?"

      "Hai đứa trẻ này, cần nhắc tới nữa." Hoàng thượng cau mày, "từng đứa từng đứa đều muốn thành thân, trong khi Diệm nhi sắp có con rồi!"

      Về điểm này, vẫn là Thái tử tốt hơn.

      Thấy ông lại vui, Thọ Xuân trưởng công chúa lắc lắc đầu, có gian sơn có tác dụng gì, đúng là làm mình mệt chết, nhưng có điều, nếu cần, có lẽ rất nhiều năm trước đệ đệ bị nhị đệ giết chết rồi, đôi bên đều khó.

      "Nếu để ta xem xét giúp chúng nó?" Thọ Xuân trưởng công chúa xung phong nhận việc.

      "Tỷ nguyện ý, đương nhiên là tốt nhất." So với Thái hậu, Hoàng thượng tín nhiệm Thọ Xuân trưởng công chúa hơn, bởi vì bà tin phật, tham quyền thế, có dã tâm.

      Thọ Xuân trưởng công chúa sau khi trở về liền bắt tay chuẩn bị.

      Đợi đến cuối tháng hai, phát ra rất nhiều thiếp mời, mời các nương trong Kinh thành, ngoài ra còn mời bốn vị Hoàng tử.

      Tống Diệm vốn dĩ muốn , ta muốn ở bên cạnh Thái tử phi, bụng Kiều An quá lớn, thường xuyên bị chuột rút hai chân, nhưng nàng ta cứ nhịn ra, loại hiểu chuyện như vậy càng khiến ta thêm đau lòng. Nhưng Kiều An lại khó khăn lắm Trưởng công chúa mới mở tiệc, thế nào cũng nên tới tham gia.

      Tống Diệm nghĩ nghĩ, cảm thấy có lí, nên cuối cùng vẫn .

      Lúc gặp tứ hoàng tử Tống Trừng ở trong cung, thấy Tống Trừng chốc chốc lại ho khan trận.

      Tứ đệ này thực là tạo nghiệt, lúc còn trong bào thai, mẫu thân ruột của ta bị Hiền phi thiết kế, sau khi sinh ra liền yếu ớt nhiều bệnh.

      "Tứ đệ, đệ có vội ? Nếu bảo Thái y tới xem chút?"

      " sao, đa tạ Hoàng huynh quan tâm." Tống Trừng mười bảy tuổi, nhưng thân hình lại gầy gò bé.

      Tống Diệm lắc lắc đầu, nắm bả vai Tống Trừng về phía trước.

      Khi Kỷ Dao nhận được thiếp mời, hề cảm thấy kinh ngạc.

      Trong trí nhớ, kiếp trước Thọ Xuân trưởng công chúa cũng tổ chức yến tiệc, mời các nương trẻ tuổi, lúc đó nàng cũng tới, muốn nhân cơ hội dụ dỗ Tống Vân, kết quả cần nghĩ cũng biết. Kỷ Dao cảm thấy nghĩ lại mà kinh, nhưng mà Thọ Xuân trưởng công chúa có nuôi con mèo sư tử, thực là cực kỳ xinh đẹp.

      Cho nên khi nàng nuôi mèo, cũng muốn có con giống vậy.

      Nghĩ nghĩ, nàng giơ tay ra vuốt ve mèo con.

      cuộn thành cục, ngủ say ngất trời, bị chủ tử vuốt ve, ngoan ngoãn nâng cằm lên, kêu meo tiếng, hình như , lại vuốt nhiều thêm chút.

      Thấy thân hình béo mập của nó, Kỷ Dao : " ra sao cả, cũng biết vận động nhiều chút hay sao, béo thành cái gì rồi."

      Bạch Quả : " gấp, đợi thời tiết ấm áp hơn chút nữa, đảm bảo nương tìm thấy nó đâu."

      "A? Vì sao?"

      "Nó muốn tìm mèo cái sinh...."

      "A!"

      Mộc Hương đỏ mặt, đẩy Bạch Quả: "Ngươi linh tinh gì với nương thế!"

      Có điều Kỷ Dao nghe hiểu rồi, lại nếu mèo con muốn vậy làm sao đây.

      Làm sao bây giờ, đến lúc đó chạy mất đấy chứ? Kỷ Dao phát sầu.

      Bạch Quả : "Nếu xin Hầu gia mua thêm con nữa tới, hợp thành đôi, như vậy chạy mất."

      Mới muốn tìm đâu!

      Kỷ Dao : "Ta tự mình nghĩ cách," con mèo sư tử mà thôi, lẽ nào còn mua được hay sao? Nàng tìm Dương Thiệu nữa, nghĩ nghĩ đột nhiên vỗ phát lên mông mèo, "khốn kiếp!"

      "Méo?" Mèo con ngơ ngác nhìn nàng.

      Loại biểu tình này chọc cười Kỷ Dao.

      Chu ma ma tới: " nương nhanh chút, muộn mất, người mời là Thọ Xuân trưởng công chúa đấy."

      Thọ Xuân trưởng công chúa là người rất hòa ái, Kỷ Dao sợ, nhưng vẫn đứng dậy trang điểm, rồi ngồi kiệu tới phủ Trưởng công chúa.

      Phủ đệ cũng quá hào nhoáng, Trưởng công chúa thích những thứ đó, bà thường xuyên đề xướng đơn giản hóa, phô trương lãng phí, cho nên chỗ nào cũng thể ra đặc biệt của bà, trong phủ ngoài hoa cỏ tươi tốt ra, đình đài lầu gác ít đến đáng thương, nhưng phía đông có hồ hoa sen rất lớn, đó là nơi Trưởng công chúa thích nhất.

      Vây quanh hồ sen, cũng coi như phong cảnh hợp lòng người.

      Kỷ Dao vừa tới liền gặp Thẩm Nghiên, hai người lập tức ríu rít trò chuyện, sau đó lại gặp Chu Lương , Kỷ Dao giới thiệu Chu Lương với Thẩm Nghiên.

      Bởi vì Trưởng công chúa chưa tới, ba người bộ dọc theo bờ hồ.

      Du Tố Hoa ở phía sau nhìn thấy, khỏi cười khinh miệt, lần trước ả tới Hoài Viễn Hầu phủ, biết được tin tức từ ma ma, nay Dương Thiệu muốn cưới bất kỳ ai, như vậy, Kỷ Dao cũng là mất hết mặt mũi rồi, hoặc là nàng ta còn chưa biết tin đâu?

      Cười thoải mái như vậy, đợi lát nữa ả tin tốt này cho Kỷ Dao nghe.

      Thọ Xuân trưởng công chúa chuyện cùng bốn Hoàng tử.

      "Đều là các nương cập kê, gia thế cũng tệ, ta đương nhiên vẫn chưa chọn lựa tỉ mỉ, nương trong Kinh thành nhiều quá mà....hơn nữa còn phải xem bản thân các ngươi thích ai nữa, đúng ?" Ánh mắt của bà lần lượt lướt qua Tống Vân, Tống Thụy, "đặc biệt là hai người các ngươi, chọn cho tử tế, đừng khiến Hoàng thượng phải bận tâm, chuyện triều chính còn chưa đủ mệt hay sao? Sức khỏe Hoàng thượng lại tốt, các ngươi thể bất hiếu như vậy được."

      Tống Vân, Tống Thụy cúi đầu đáp vâng.

      Thọ Xuân trưởng công chúa lại nhìn Tống Diệm: "Còn ngươi, có muốn chọn Trắc phi hay ?"

      " cần, cần." Tống Diệm lắc đầu như trống bỏi, "ta có Thái tử phi là đủ rồi."

      Đứa trẻ này quả nhiên là trở nên tốt hơn, Thọ Xuân trưởng công chúa gật gật đầu.

      Còn về Tống Trừng, chỉ có thể đợi ta khỏi bệnh lại sau, xương cốt thế kia sao chịu nổi giày vò.

      Bị mẫu phen, bốn vị Hoàng tử nhìn các nương ở bờ hồ đối diện.

      Tống Vân trước tiên là nhìn thấy Kỷ Dao, sau đó nhìn thấy Chu Lương ....

      ta nghĩ ngợi, rồi sai người truyền lời.

      Vừa thấy có kịch để xem, mặc dù có ôm bao nhiêu hi vọng, nhưng Tống Thụy làm tốt công tác chuẩn bị nghe lén rồi.

      Quả nhiên Tống Vân hẹn gặp Kỷ Dao.

      sớm đoán có việc này, Kỷ Dao bình tĩnh đối mặt: "Điện hạ là muốn hỏi, vì sao ta nhiều lần tránh né Điện hạ có phải ?"

      "Đúng."

      dối là được, Kỷ Dao thở dài: "Thực ra ta nằm mơ giấc mộng, trong mộng Điện hạ giết chết ta, giấc mộng này chỉ xuất lần, mà thường xuyên quấy rầy, ta rất sợ Điện hạ!"

      " giờ nàng còn sợ ta?" Tống Vân nghĩ tới là lí do này, mi tâm nhíu lại.

      "Đúng vậy, vì trong mộng, ngài chỉ giết ta, còn giết ca ca của ta, tỷ tỷ của ta!" Kỷ Dao nghĩ tới kiếp trước, thần sắc có chút khó phân biệt được đâu là đâu là giả, "cho nên gặp Điện hạ ta đều tránh , ta vĩnh viễn thân cận Điện hạ."

      Giống như lời thề vậy, trái tim Tống Vân khỏi đau nhức, giữa ta và Kỷ Dao, cư nhiên bị ngăn cách bởi giấc mộng!

      Kỷ Dao : "Xin Điện hạ cần nhớ mong ta nữa, đối với Điện hạ mà , ta chẳng qua chỉ là mới mẻ nhất thời, Điện hạ chưa chắc thực thích ta."

      Tống Vân sửng sốt.

      ta và Chu Lương chú định ở bên nhau, nàng mới muốn làm chuyện dại dột như kiếp trước nữa đâu, Kỷ Dao nhàn nhạt : "Điện hạ, tiểu nữ cáo từ."

      Thoát khỏi Tống Vân, nàng về phía trước.

      Kết quả đến góc ngoặt gặp phải Du Tố Hoa.

      Vừa rồi thấy nàng rời khỏi, Du Tố Hoa liền cảm thấy rất hiếu kì, nên theo đuôi tới, đáng tiếc chưa nhìn thấy gì Kỷ Dao trở về rồi.

      "Du nương?" Kỷ Dao nhướng mày, "ngươi ở đây làm gì?"

      "Ta? Ta đương nhiên là dạo, ngược lại biết Kỷ nương lén lén lút lút hẹn gặp mặt riêng với ai đây?"

      " linh tinh cái gì vậy, Du nương, xin nương quản lí tốt cái miệng của mình!"

      Tiểu nương giọng điệu nghiêm khắc, có chút khinh thường, Du Tố Hoa nhất thời vô cùng tức giận, trước đây là nể mặt Dương Thiệu muốn cưới nàng cho nên mới nhẫn nhịn. tại Kỷ Dao tính là cái gì? Du Tố Hoa cười lạnh : "Ngươi cho rằng ngươi có gì nổi bật? Ta cho ngươi biết, biểu ca sớm cần ngươi nữa rồi! Muốn làm Hầu phu nhân sao, ngươi đừng nằm mơ nữa."

      Ha, ra vì vậy mà Du Tố Hoa lại nguyên hình.

      Đúng là buồn cười, Kỷ Dao : "Cho dù ta gả cho Dương Thiệu, cũng đến lượt ngươi, ngươi vẫn là nên soi gương xem lại bản thân ."

      "Ngươi cái gì!" Du Tố Hoa giận dữ, ả ta ghét nhất điểm này, chính là khuôn mặt ả ta xinh đẹp bằng Kỷ Dao.

      "Trong lòng ngươi ràng," ngón tay Kỷ Dao lướt qua khuôn mặt mình, nhướng đuôi mắt câu hồn đoạt phách, "còn có, ta cho ngươi biết, là ta muốn gả cho biểu ca của ngươi. Nếu ngươi ra chuyện này, vậy làm phiền ngươi trở về với Dương Thiệu, bảo từ nay về sau đừng tới gặp ta nữa."

      "Ngươi ngươi ngươi...." Du Tố Hoa thực là tức điên lên được.

      Từ trước tới nay ả chưa từng thấy nương nào hung hăng như vậy.

      Dựa vào cái gì chứ, nàng ta là cái thá gì? Du Tố Hoa nhào lên, muốn xé xác Kỷ Dao ra.

      Đột nhiên, cánh tay kéo lại ả, đẩy cả người ả đổ về phía trước.

      Du Tố Hoa đề phòng bị ngã xuống, gương mặt đập xuống đất, ăn miệng đất bụi, ả ngẩng đầu muốn mắng chửi, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy gương mặt vô cùng tuấn, có điều vẻ mặt lại vô cùng lãnh.

      "Tĩnh, Tĩnh vương Điện hạ...." Du Tố Hoa bị dọa tới mức giọng run rẩy, hoàn toàn biết vì sao Tĩnh vương Điện hạ lại ra tay với ả.

      "Cút." Tống Thụy lạnh lùng .

      "Tĩnh vương Điện hạ...."

      " nghe thấy hay sao?" Tống Thụy nhướng mày, "có phải là còn muốn uống chút nước?"

      Phía trước chính là hồ nước.

      Du Tố Hoa dám thêm lời nào nữa, bò dậy bỏ chạy mất dạng.

      "Đa tạ Ta điện hạ." Kỷ Dao cũng kinh ngạc trước xuất của Tống Thụy, ta đúng lúc qua, hay là....

      "Ả ta chán sống, đáng bị đánh."

      Tống Thụy nhìn chằm chằm mặt Kỷ Dao.

      Lần này so với lúc ở lầu xem kịch, lại có chút thay đổi, dung mạo của nàng càng thêm xinh đẹp, hoa đào mùa xuân cũng sánh bằng.

      Nghĩ tới những lời vừa rồi nàng chuyện với Tống Vân và Du Tố Hoa, ta liền cảm thấy vô cùng hứng thú.

      Chậc chậc, nương này đơn giản, hai người đàn ông đều bị nàng cự tuyệt, ngược lại nàng muốn gả cho ai đây?

      Tống Thụy đột nhiên tiến lại gần thêm hai bước.

      Tà khí người nam nhân rất đậm, Kỷ Dao muốn lùi lại, kết quả bị ta bắt lấy cánh tay: "Kỷ nhị nương, vừa rồi phải nàng lời cảm tạ bản Vương hay sao, bản Vương giúp nàng cơ mà, nàng sợ cái gì?"

      Nàng làm sao có thể sợ?

      Tống Thụy này muốn yên lành làm Tĩnh vương, nhất quyết muốn tạo phản với ca ca nàng, sau đó thất bại, lúc nàng chết chỉ thấy trong sách ghi ca ca chết rồi, về phần kết cục của Tống Thụy, nghĩ nghĩ cũng biết là tốt hơn bao nhiêu, ắt hẳn cũng là chết thôi.

      Cho nên, nàng có thể sợ hay sao?

      Nhưng nam nhân nắm rất chặt, trong đôi mắt hẹp dài của ta, lên uy hiếp cách ràng, Kỷ Dao dám chuyện linh tinh.

      Ở vị trí xa, Tống Diệm trốn ở phía sau gốc cây ngân hạnh, khỏi toát mồ hôi trán.

      Dương Đô đốc rốt cuộc là thích cái loại nữ tử gì vậy, lần trước bị Tống Vân lét lút mang , lần này lại trêu chọc Tống Thụy!

      được, ta phải ra mặt mới được!

    5. Cá mậpmập

      Cá mậpmập Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      18
      Ai da Dương giận hờn nữa là mất vợ như chơi nha!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :