1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 55

      Thomas guồng chân đều đặn trong khi chạy cùng với những đứa khác trong lối dẫn tới vách đá. Nó quen với việc chạy trong Mê cung, nhưng lần này khác hẳn. Tiếng những bước chân vang dội dọc theo các bức tường đá. Tia sáng đỏ của lũ bọ dao lập lòe đầy đe dọa bên trong lớp dây thường xuân - chắc chắn các Hóa công quan sát và lắng nghe. Dù thế nào nữa, cũng trận chiến nổ ra.

      Sợ ? Teresa hỏi Thomas trong lúc chạy.

      , tớ thích những thứ được làm từ cao su và sắt thép. muốn gặp chúng ngay đây. Thomas chẳng cảm thấy chút hài hước nào, và tự hỏi liệu bao giờ nó mới cảm thấy vui sướng trở lại.

      Hỏi đấy, con bé đáp.

      Teresa ở ngay bên cạnh, nhưng đôi mắt Thomas vẫn giữ hướng thẳng về phía trước. Chúng ta ổn thôi. Chỉ cần cậu ở cạnh Minho và tớ.

      A, chàng hiệp sĩ mặc áo giáp sắt sáng loáng đây rồi. Thế cậu tưởng tớ biết tự bảo vệ mình hay sao?

      ra, Thomas nghĩ ngược lại. Teresa có vẻ như cũng ngoan cường kém cạnh bất cứ ai. đâu, tớ chỉ muốn tỏ ra tốt bụng thôi mà.

      Đám trẻ chiếm hết chiều rộng của lối , chạy với tốc độ nhanh và ổn định. Thomas tự hỏi liệu những đứa phải là Tầm đạo sinh có thể giữ vững nhịp chạy được bao lâu. Dường như để trả lời cho điều đó, Newt chạy chậm lại, vỗ vai Minho:

      - Bây giờ cậu dẫn đường nhé. - Thomas nghe thấy thằng bé .

      Minho gật đầu và vượt lên hàng đầu, dẫn những trảng viên qua những ngã rẽ. Mỗi bước chạy là cả nỗi khổ sở đối với Thomas. phấn khích mà nó tích tụ được tan biến. Bây giờ nó chỉ còn mối lo ngay ngáy khi nào bầy Nhím sầu xuất . Khi nào trận đánh bắt đầu.

      Chúng tiếp tục chạy. Những đứa trẻ quen với việc chạy đoạn đường xa như vậy bắt đầu thở dốc. Nhưng ai bỏ cuộc. Chúng cứ thế chạy mải miết, chưa thấy bất kỳ dấu hiệu nào của bầy Nhím sầu. Thời gian trôi , Thomas để cho những tia hy vọng mỏng manh luồn vào trong tâm trí mình. Biết đâu chúng đến nơi trước khi bị tấn công. Biết đâu đấy.

      Cuối cùng, sau giờ đồng hồ dài nhất trong đời Thomas, bọn trẻ đến được đoạn hành lang dài dẫn tới khúc quanh cuối cùng trước Vách đá. lối ngắn chặn đứng hành lang dài về phía bên phải như nét ngang của chữ T.

      Tim Thomas đập thình thịch, mồ hôi túa ra. Nó chạy lên chỗ ngay phía sau Minho, Teresa vẫn bám theo bên cạnh. Minho giảm tốc độ ở khúc quanh và dừng lại, giơ tay lên cầu Thomas và những đứa kia cũng làm theo. Rồi thằng bé quay lại, nét kinh hoàng gương mặt.

      - Cậu có nghe thấy ? - Minho thào.

      Thomas lắc đầu, cố gắng xua đuổi sợ hãi mà Minho truyền sang cho nó.

      Minho rón rén tiến tới và thò đầu nhìn qua gờ tường về phía Vực.

      Thomas từng thấy thằng bé làm như thế trước đây, lúc hai đứa theo con Nhím sầu đến đúng chỗ này. Cũng như lần đó, Minho rụt đầu lại và quay mặt nhìn Thomas.

      - . - Thằng bé rên lên. - Ôi, .



      - . - Thằng bé rên lên. - Ôi, .

      Thế rồi Thomas nghe thấy tiếng động. Tiếng của lũ Nhím sầu. Như thể chúng náu mình chờ đợi và bây giờ hoạt động trở lại. Nó thậm chí chẳng cần nhìn. Nó biết Minho sắp gì trước cả khi thằng bé mở miệng.

      - Ít ra cũng phải có mười hai con. Có lẽ là mười lăm. - Thằng bé đưa cườm tay xoa lên mắt. - Chúng đợi chúng ta!

      Nỗi sợ lạnh lùng tấn công Thomas mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó nhìn qua phía Teresa, định điều gì nhưng lại thôi, khi nó nhìn thấy khuôn mặt tái mét của con bé. Chưa bao giờ Thomas nhận thấy kinh hoàng bộc lộ ràng như vậy.

      Từ trong đám trảng viên chờ đợi, Newt và Alby len lỏi lên phía trước để gặp Thomas và Minho.

      Có vẻ như những lời thào của Minho được bọn trẻ nhanh chóng truyền tai nhau, vì điều đầu tiên mà Newt là “ biết trước là phải chiến đấu mà”. Giọng run run của Newt phản lại thằng bé. Nó chỉ cố gắng đúng thực.

      Thomas cảm thấy nó. rất dễ: cuộc chiến còn gì để mất, niềm hy vọng rằng chỉ có trong số chúng bị bắt , cơ hội thoát thân. Nhưng bây giờ nó ở đây, chính xác là chỉ sau khúc quanh kia thôi. nghi ngại rằng mình thể vượt qua nó lại bắt đầu len lỏi vào trong đầu Thomas. Nó tự hỏi tại sao lũ Nhím sầu chỉ chờ đợi. ràng là đám bọ dao cho chúng biết các trảng viên kéo đến. biết đám Hóa công có thích chuyện này nhỉ?

      Thomas bỗng nảy ra ý.

      - Có lẽ chúng bắt đứa ở trong Trảng. Có lẽ chúng ta có thể vượt qua chúng, chứ nếu tại sao chúng chỉ ngồi…

      tiếng ồn phía sau cắt ngang lời Thomas. Nó quay lại và nhìn thấy nhiều Nhím sầu tiến theo lối về phía chúng, gai nhọn chĩa ra, các cánh tay kim loại dò dẫm. Chúng đến từ phía Trảng. Thomas vừa định điều gì nó lại nghe thấy tiếng động từ đầu kia của hành lang dài - nó quay lại và trông thấy nhiều Nhím sầu khác.

      Quân thù ở mọi hướng, bao vây toàn bộ đám trẻ.

      Các trảng viên lao về phía Thomas, hình thành nhóm đông đúc, ép nó tiến về điểm giao cắt giữa hành lang dài và lối dẫn tới Vực. Nó nhìn thấy toán Nhím sầu chặn giữa đám trẻ và Vực, đinh nhọn chĩa ra, lớp da ẫm ướt phập phồng. Chờ đợi, quan sát. Hai nhóm Nhím sầu kia tiến đến gần và ngừng lại cách bọn trẻ chỉ chừng vài ba mét, cũng lại chờ đợi và quan sát.

      Thomas chầm chậm quay vòng, cố chống lại nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy mình. Chúng bị bao vây. còn lựa chọn nào. Chẳng có đường nào mà chạy. Cơn đau nhức nhồi đập dồn dập vào phía sau mắt Thomas.

      Các trảng viên ép sát vào xung quanh Thomas, tất cả quay mặt ra ngoài, túm tụm vào nhau ngay ở trung tâm của chữ T. Thomas bị ép giữa Newt và Teresa. Nó có thể thấy Newt run lên. ai tiếng nào. thanh duy nhất là những tiếng rên rỉ rợn người và tiếng máy chạy rì rì phát ra từ các nhóm Nhím sầu khoái trá nhìn những con người rơi vào cái bẫy do chúng chăng ra. Thân mình kinh tởm của bầy Nhím phập phồng theo tiếng thở khò khè của máy móc.

      Chúng làm gì vậy? Thomas gọi Teresa trong đầu. Chúng chờ đợi cái gì?

      Con bé trả lời. Điều này làm Thomas lo lắng. Nó thò tay ra và nắm lấy bàn tay của Tersesa. Các trảng viên xung quanh đứng im, vũ khí nắm chặt trong tay.

      Thomas nhìn qua Newt hỏi:

      - Có ý gì ?



      - Có ý gì ?

      - . - Thằng bé đáp, giọng hơi run rẩy. - Tôi hiểu chúng chờ đợi cái quái gì đây.

      - Lẽ ra ta nên đến đây. - Alby rất khẽ. Giọng của thằng bé lạc , đặc biệt là với những thanh rờn rợn do những bức tường của Mê cung gây ra.

      Thomas có tâm trạng để mà than vãn. Bọn trẻ phải làm điều gì đó.

      - ở lại trong Trang ấp cũng có an toàn hơn đâu. muốn phải thẳng, nhưng nếu trong số chúng ta bị giết, như vậy cũng còn tốt hơn là tất cả bỏ mạng. - Thomas , lúc này nó chỉ hy vọng vụ mỗi đêm đứa kia là . Nhìn thấy tất cả số Nhím sầu gần đến như thế này khiến nó phát hoảng. Liệu bọn trẻ có thể đánh lại chúng hay ?

      lúc lâu sau đó Alby mới trả lời.

      - Có lẽ tôi nên… - Thằng bé bỏ lửng câu và bắt đầu tiến lên phía trước, về phía Vực, chậm rãi, như người mộng du. Thomas sững sờ nhìn. Nó thể tin nổi vào mắt mình.

      - Alby. - Newt . - Quay lại đây!

      Thay vì đáp lại, Alby bắt đầu chạy thẳng tới đám Nhím sầu đứng chắn giữa nó và Vực.

      - Alby! - Newt hét giật giọng.

      Thomas cũng bắt đầu gì đó, nhưng Alby lao vào bầy quái vật và nhảy lên đầu con. Newt rời khỏi chỗ đứng của mình, bước về phía Alby, nhưng năm sáu con Nhím sầu bừng tỉnh và bắt đầu tấn công thằng bé thủ lĩnh. Thomas với tay nắm lấy Newt giữ lại trước khi thằng bé kịp xa hơn, rồi kéo nó về phía mình.

      - Để tôi ! - Newt gào lên, giãy giụa cố thoát khỏi Thomas.

      - Cậu có điên vậy? - Thomas hét lên. - Cậu thể làm gì được đâu!

      Hai con Nhím sầu nữa nhào vào Alby, chúng đè lên nhau mà kẹp lấy thằng bé, cắt cứa nó như thể muốn phô trương tàn nhẫn ác độc của mình.

      hiểu sao Alby hề la hét. Thomas nhìn thấy thằng bé trong khi mải giằng co với Newt, và nó phải biết ơn vì điều đó. Cuối cùng, Newt cũng bỏ cuộc, loạng choạng lui lại phía sau, hoàn toàn buông xuôi.

      Alby liều mình lần chót, Thomas nghĩ trong khi cố nén cảm giác nôn mửa. Quá sợ việc quay lại thế giới mà nó thấy, Alby quyết định hy sinh thân mình. Thằng bé ra .

      Thomas giữ cho Newt đứng vững đôi chân. Thằng bé thể rời mắt khỏi nơi mà bạn nó vừa biến mất.

      - Tôi thể tin chuyện này. - Newt thều thào. - thể tin là cậu ấy lại làm vậy.



      - Tôi thể tin chuyện này. - Newt thều thào. - thể tin là cậu ấy lại làm vậy.

      Thomas lắc đầu, thể trả lời được. Nhìn Alby xả thân như vậy… cảm giác đau đớn chưa từng thấy bắt đầu dâng lên trong lòng nó. cơn đau buốt, tê tái, tồi tệ hơn nhiều so với nỗi đau thể chất. Thomas thậm chí còn biết liệu cơn đau đó có liên quan gì với Alby hay . Nó chưa bao giờ thực quý mến thằng bé. Nhưng ý nghĩ rằng điều nó vừa chứng kiến có thể xảy ra cho Chuck hay Teresa…

      Minho tiến lại gần Thomas và Newt, nắm lấy vai Newt.

      - Chúng ta thể phí phạm điều mà cậu ấy vừa làm. - Minho quay sang Thomas. - Tụi tôi chiến đấu với chúng nếu bắt buộc phải làm, mở đường tới Vực cho cậu và Teresa. Hãy chui vào trong cái Lỗ và tiến hành công việc của cậu. Tụi tôi cầm chân bọn Nhím sầu ở ngoài này cho tới khi cậu gọi mọi người theo vào bên trong.

      Thomas nhìn vào ba toán Nhím sầu. con nào di chuyển lại gần các trảng viên. Và nó gật đầu.

      - Hy vọng là bọn chúng ngủ yên lúc. Chúng ta chỉ cần khoảng chừng phút để gõ mật mã.

      - Sao các cậu có thể vô tâm đến như vậy? - Newt lẩm bẩm với giọng ghê tởm, làm Thomas ngạc nhiên.

      - Vậy cậu muốn gì hả Newt? - Minho bẻ lại. - Chúng ta có nên đứng nghiêm để cử hành lễ truy điệu hay đây?

      Newt đáp, mắt vẫn nhìn vào nơi mà bọn Nhím sầu làm thịt Alby. Thomas bất giác hé mắt ghé nhìn. Nó trông thấy vệt màu đỏ tươi thân mình của con quái vật. Dạ dày nó nháo nhào lên, khiến Thomas vội vàng quay .

      Minho tiếp:

      - Alby muốn quay lại cuộc sống cũ của cậu ấy. Cậu ấy hy sinh thân mình cho chúng ta và bọn Nhím sầu án binh bất động, nên có thể cậu ấy thành công. Chúng ta trở nên vô tâm nếu như vứt bỏ cơ hội này.

      Newt chỉ nhắm mắt lại, nhún vai.

      Minho quay lại đối mặt với đám trẻ.

      - Nghe này! Ưu tiên hàng đầu là bảo vệ Thomas và Teresa. Đưa hai cậu ấy tới cái Lỗ để…

      Tiếng bọn Nhím sầu hoạt động trở lại cắt ngang lời của Thomas. Lũ quái vật dường như nhận ra bọn trẻ. Đinh nhọn thu vào bật ra lớp da lầy nhầy, cơ thể chúng rung rung và phập phồng. Thế rồi, những con quái vật đồng loạt tiến lên, chậm rãi, vũ khí giương ra, hướng thẳng về phía Thomas và đồng đội, sẵn sàng hạ thủ. Siết chặt vòng vây, lũ Nhím sầu mỗi lúc gần hơn.

      hy sinh của Alby trở thành vô ích.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 56

      Thomas túm tay Minho.

      - Bằng cách nào tớ phải vượt qua chỗ kia! - Nó hất đầu về phía đám Nhím sầu chuyển động chắn giữa bọn trẻ và Vực. Trông chúng như đống ốc sên gai kêu ùng ục, loang loáng ánh thép. Trong ánh sáng mờ xám nom bọn chúng càng đáng sợ hơn.

      Thomas đợi câu trả lời trong khi Minho và Newt nhìn nhau lúc. chờ đợi cuộc chiến đôi khi còn tệ hơn là nỗi sợ hãi chiến đấu.

      - Chúng đến! - Teresa hét lên. - Chúng ta phải làm gì đó chứ!

      - Cậu dẫn đầu. - Cuối cùng Newt với Minho bằng giọng chỉ to hơn tiếng thào chút. - Hãy mở đường máu cho Tommy và Teresa. Làm thôi.

      Minho gật đầu cái, nét quyết tâm làm gương mặt thằng bé cứng rắn hẳn lên. Rồi nó quay về phía các Trảng viên.

      - Chúng ta hãy tiến thẳng tới Vực! Hãy đánh xuyên qua trung tâm, dồn mấy con quái vật kia sang hai vách tường. Quan trọng nhất là đưa được Thomas và Teresa đến Lỗ sầu!

      Thomas quay lại nhìn thấy bầy quái vật tiến gần lại, chỉ còn cách bọn trẻ tầm hay hai mét. Nó siết chặt lấy cái thứ tội nghiệp được gọi là cây thương của mình.

      Chúng ta phải cùng nhau, Thomas với Teresa. Hãy để những đứa kia chiến đấu. Việc chúng ta cần phải làm là chui qua cái lỗ đó. Nó thấy mình giống như thằng hèn, nhưng nó hiểu rằng mỗi cú đánh, mỗi hy sinh đều trở nên vô nghĩa nếu như chúng thể nạp được mật mã để mở cửa.

      Tớ biết rồi, Teresa đáp. Luôn sát cánh bên nhau.

      - Sẵn sàng! - Minho hét lên, tay giương cao cái chùy gai, tay kia vung vẩy con dao dài. Thằng bé chĩa dao về phía đám Nhím sầu, làm tia sáng lóe lên lưỡi thép. - Tấn công!

      Minho chạy tới trước cần đợi hồi đáp. Newt theo sát thằng bé, rồi đến lượt các trảng viên còn lại. Đám trẻ gào thét lao tới, sẵn sàng tử chiến, vũ khí lăm lăm trong tay. Thomas nắm lấy tan Teresa, để cho mọi người vượt qua hai đứa, đón nhận những cú hích, ngửi đầy mùi mồ hôi, cảm nhận nỗi sợ hãi của bọn trẻ, và chờ đợi cơ hội tốt để xông lên.

      Ngay khi tiếng thằng bé lao vào bầy Nhím sầu vang vọng trong khí - hòa trộn của tiếng thét, tiếng máy, tiếng gỗ chạm vào kim loại - Chuck chạy băng qua Thomas. Nó nhanh chóng vươn tay ra túm tay thằng nhóc.

      - Chuck, cậu cùng tớ và Teresa. - Nó cách cương quyết, hề đắn đo.



      - Chuck, cậu cùng tớ và Teresa. - Nó cách cương quyết, hề đắn đo.

      Chuck nhìn thẳng phía trước, nơi trận đánh diễn ra.

      - Nhưng… - Chuck bỏ lửng câu , và Thomas hiểu là thằng nhóc mừng rơn khi nghe thấy câu của nó, mặc dù dám công nhận điều đó.

      Thomas lập tức tìm cách giữ danh dự cho Chuck.

      - Chúng tớ cần đến giúp đỡ của cậu trong cái Lỗ sầu, phòng khi có con Nhím sầu chực sẵn ở đó.

      Chuck nhanh chóng gật đầu. Rất nhanh chóng. lần nữa, Thomas cảm thấy nỗi buồn nhói lên trong tim và ý định đưa Chuck trở về nhà an toàn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

      - Được rồi. - Thomas . - Cậu hãy nắm lấy tay kia của Teresa. Chúng ta nào.

      Chuck làm theo lời nó, cố tỏ ra can đảm. Thomas nhận thấy rằng đây có lẽ là lần đầu tiên thằng nhóc giữ yên cái miệng.

      Họ mở lối kìa! Teresa hét lên trong đầu Thomas, làm cơn đau xuyên thấu qua hộp sọ của nó. Con bé chỉ tay về phía trước, Thomas nhìn thấy khoảng trống hẹp hình thành ở chính giữa hành lang, trong khi các trảng viên chiến đấu ngoan cường để dồn bầy Nhím sầu sát vào tường.

      - Tiến lên! - Thomas hét to.

      Nó chạy tới trước, kéo Teresa đằng sau, đến phiên con bé lại lôi theo Chuck. Chúng lao hết tốc lực, vũ khí giương sẵn sàng chiến đấu, thẳng tiến hành lang lát đá ngập tràn những tiếng thét xung trận. Về phía Vực.

      Trận chiến diễn ra ác liệt. Các trảng viên chiến đấu với tinh thần quyết tử. Những tiếng ồn vang dội các bức tường dễ sợ - tiếng người gào thét, tiếng kim khí chạm nhau, tiếng máy gầm ghè, tiếng rú thê lương của những con Nhím sầu, tiếng cưa máy và càng kẹp, giọng những thằng bé kêu cứu. Tất cả chìm trong màu xám nhờ, màu máu đỏ thẫm và những ánh thép loang loáng. Thomas cố nhìn sang hai bên mà chỉ hướng tới trước, xuyên qua khoảng hẹp được tạo ra bởi các trảng viên.

      Trong khi chạy, nó nhẩm tới nhẩm lui mật mã ở trong đầu.



      Trong khi chạy, nó nhẩm tới nhẩm lui mật mã ở trong đầu.

      TRUNG, KHUYA, HUYẾT, TUYỆT, PHANH, NHẤN. Chúng còn vài mét nữa.

      Có gì đó vừa cứa vào tay tớ! Teresa hét lên. Ngay lúc đó Thomas cảm thấy cú chọc sắc lẻm vào chân. Nó quay nhìn lại, thậm chí cũng chẳng buồn trả lời con bé. Tình thế cam go của chúng giống như dòng nước lũ bao vây lấy Thomas, kéo nó xuống, buộc nó đầu hàng. Thomas cố chống cự, đẩy mình tiến lên phía trước.

      Kia là Vực. Nó mở ra bầu trời xám xịt, cách chúng khoảng sáu mét. Thomas cắm đầu cắm cổ lao tới, kéo theo hai đứa bạn.

      Giao tranh diễn ra khốc liệt ở hai bên đường, nhưng Thomas muốn nhìn, muốn tham gia. con Nhím sầu lao thẳng vào đường chạy của Thomas, thằng bé mặt mũi, kẹp trong những gọng kìm của con quái vật, ra sức đâm vào lớp da dày, lầy nhầy của con Nhím để thoát ra. Thomas né sang trái, tiếp tục chạy tới trước. Nó nghe thấy tiếng thét khi chạy ngang qua đó, tiếng kêu xé ruột báo hiệu thằng bé kia thua cuộc và nhận lấy kết thúc bi thảm. Tiếng thét cứ kéo dài mãi, làm chấn động trung, át cả những tiếng ồn của trận đánh, cho đến khi tắt ngấm. Thomas cảm thấy tim mình run rẩy, thầm mong đó phải là thằng bé mà nó biết.

      Cứ tiếp tục chạy ! Teresa .

      - Biết rồi! - Thomas quát lại thành tiếng.

      Có ai đó lao vụt qua Thomas, chạm người vào nó. con Nhím sầu từ phía bên phải lao lên, vung vẩy mấy lưỡi thép. trảng viên chặn con quái vật lại, tấn công nó bằng hai thanh gươm dài làm tiếng kim loại vang lên loảng xoảng. Thomas nghe thấy tiếng thét vang lên đâu đó, cứ lặp lặp lại vài từ, điều gì đó về nó. Về việc phải bảo vệ nó trong lúc chạy. Đó là Minh. tuyệt vọng và kiệt sức bộc lộ trong tiếng la của thằng bé.

      Thomas tiếp tục chạy.

      con suýt nữa chộp được Chuck! Teresa hét lên, làm váng óc Thomas.

      Thêm nhiều con Nhím sầu lao vào chúng, nhiều trảng viên xông tới hỗ trợ. Winston nhặt lấy cung tên của Alby, bắn những mũi tên đầu bọc thép vào bất cứ thứ gì phải là người chuyển động, dù trượt nhiều hơn là trúng. Những thằng bé mà Thomas biết tên chạy bên cạnh nó, gạt phăng những cánh tay của Nhím sầu bằng những vũ khí tự chế của mình, rồi nhảy lên đầu chúng tấn công. Những tiếng loảng xoảng, la hét, rên rỉ, tiếng máy kêu, tiếng lưỡi cưa máy, những lưỡi thép đập vào nhau, tiếng ken két của những gai kim loại miết đá, tiếng van vỉ rợn tóc gáy, tất cả tăng dần lên đến đỉnh điểm, tới mức thể chịu đựng nổi.

      Thomas thét lên, nhưng vẫn tiếp tục chạy cho tới khi đến chỗ Vực. Nó thắng kít lại ngay mép vực. Teresa và Chuck đâm bổ vào người Thomas, suýt chút nữa cả ba đứa ngã nhào xuống dưới. Trong chưa đầy giây, Thomas kiểm tra cái Lỗ sầu. Những sợi dây thường xuân treo lơ lửng ngay giữa trung.

      Trước đó, Minho và vài tầm đạo sinh giật mấy sợi dây thường xuân xuống từ tường đá, nối chúng vào những sợi còn bám ở tường. Sau đó chúng thòng dây qua Vách đá tới chỗ cái Lỗ sầu. Bây giờ trước mắt Thomas là năm sáu sợi dây leo chạy từ bờ đá xuống khu vực hình vuông nằm giữa trời, nơi mà chúng biến mất vào hư .



      Trước đó, Minho và vài tầm đạo sinh giật mấy sợi dây thường xuân xuống từ tường đá, nối chúng vào những sợi còn bám ở tường. Sau đó chúng thòng dây qua Vách đá tới chỗ cái Lỗ sầu. Bây giờ trước mắt Thomas là năm sáu sợi dây leo chạy từ bờ đá xuống khu vực hình vuông nằm giữa trời, nơi mà chúng biến mất vào hư .

      đến lúc nhảy. Thomas chần chừ, cảm thấy nỗi sợ hãi cuối cùng. Tai nó nghe thấy những thanh kinh khủng ở phía sau lưng, mắt nó nhìn thấy ảo giác ngay trước mặt. Rồi nó xua tất cả ra khỏi đầu.

      - Cậu trước, Teresa. - Thomas muốn nhảy sau cùng, để bảo đảm có con Nhím sầu nào bắt được Teresa hay Chuck.

      Nó ngạc nhiên thấy Teresa hề đắn đo. Sau khi siết tay Thomas, rồi nắm lấy vai Chuck, con bé nhảy ra khỏi bờ đá, rồi lập tức duỗi thẳng chân và duỗi hai tay xuôi theo thân mình. Thomas nín thở nhìn theo cho tới khi con bé rơi vào khoảng trống giữa các sợi dây và biến mất. Trông như thể nó bị xóa khỏi thế gian chỉ bằng cú gạt tay.

      - Ôi trời! - Chuck ré lên, để lộ chút bản tính của mình.

      - Chữ đó đúng đấy. - Thomas . - Tiếp theo là cậu.

      Trước khi thằng nhóc kịp cự nự, Thomas vòng hai tay siết chặt quanh ngực nó.

      - Cậu cứ nhảy. Tớ nhấc bổng cậu lên chút. Sẵn sàng chưa? , hai, ba! - Thomas gầm lên vì gắng sức trong khi nó hất Chuck về phía cái lỗ.

      Chuck hét toáng trong lúc rơi xuống và suýt nữa trật mục tiêu, nhưng hai chân của nó vào Lỗ. Bụng và cánh tay của thằng nhóc đập mạnh vào thành của cái lỗ vô hình trước khi thân hình nó biến mất. can đảm của Chuck càng củng cố thêm điều gì đó trong tim Thomas. Nó thấy quý mến thằng nhóc này. Nó coi Chuck như đứa em ruột vậy.

      Thomas siết chặt dây đeo của cái ba lô, tay phải nắm chặt ngọn thương tự chế. Những tiếng động sau lưng nó vang lên khủng khiếp.Nó thấy tội lỗi vì giúp đỡ gì trong trận đánh. Cứ làm phận của mình , nó tự nhủ.

      Thu hết can đảm, Thomas chống cây thương xuống nền đá và đạp chân trái vào mép vực, lăng người vào khoảng màu xám. Nó ép sát cây thương vào ngực, hướng hai mũi chân xuống dưới, gồng cứng người.

      Và nó rơi vào cái lỗ.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 57

      cảm giác lạnh buốt lướt nhanh từ ngón chân đến đầu Thomas khi nó rơi vào Lỗ sầu, như thể nó xuyên qua làn nước đóng băng. gian xung quanh tối hẳn trong khi hai bàn chân Thomas chạm vào cái bề mặt trơn láng, rồi trượt . Thomas ngã ngửa vào hai cánh tay của Teresa. Chuck và con bé cùng nhau giữ cho Thomas đứng thẳng. May mà mũi thương của Thomas đâm phải đứa nào.

      Lỗ sầu có lẽ tối như hũ nút nếu như có luồng ánh sáng từ ngọn đèn pin của Teresa xuyên qua màn đêm. Khi xác định được phương hướng, Thomas nhận ra ba đứa đứng trong căn phòng bằng đá hình trụ, cao khoảng ba mét. Cách vách tường ẩm ướt, bao phủ bởi lớp dầu bẩn thỉu. Trước mặt chúng là hành lang kéo dài hàng chục mét, mất hút vào bóng tối. Thomas ngó lên cái lỗ mà chúng rơi qua. Nhìn nó giống như ô cửa sổ vuông mở ra gian hun hút, trăng sao.

      - Mấy cái máy tính nằm ở đằng kia. - Teresa , làm Thomas chú ý.

      Sâu trong hành lang khoảng vài mét, Teresa chiếu đèn pin vào màn hình vuông vắn, phát ra thứ ánh sáng xanh lá cây mờ mờ. Bên dưới nó là bàn phím gắn vào tường, nhô ra vừa đủ để cho người nào đó có thể đứng gõ cách thuận tiện. Nó đây rồi, sẵn sàng cho việc nhập mật mã. Thomas cảm thấy chuyện này tỏ ra dễ dàng và thuận lợi đến mức thể tin được.

      - Đánh mấy chữ đó vào ! - Chuck giục, vỗ vai Thomas. - Nhanh lên!

      Thomas ra hiệu cho Teresa làm điều đó.

      - Chuck và tớ canh chừng để bảo đảm bọn Nhím sầu chui qua lỗ. - Thomas chỉ hy vọng rằng các trảng viên đánh lạc hướng bọn quái vật bằng cách dụ chúng vào sâu trong Mê cung, xa khỏi Vực.

      - Được thôi. - Teresa . Thomas thừa biết là con bé đủ thông minh để mất thời gian tranh cãi. Teresa tiến lại gần màn hình và bàn phím, bắt đầu gõ.

      Đợi ! Thomas với con bé ở trong đầu. Cậu có chắc là nhớ hết các từ ?

      Teresa quay sang nó, cau có.

      - Tớ đâu có dốt nát hả Tom? Tớ hoàn toàn đủ khả năng để nhớ…

      tiếng nổ ầm ra phía bên , làm Thomas nhảy dựng. Nó quay lại và nhìn thấy con Nhím sầu chui qua miệng lỗ, xuất trong bóng tối đen ngòm. Con quái vật thu hết đám đinh nhọn và cánh tay trong lúc chui vào. Khi nó rơi độp xuống sàn, lập tức cả mớ phụ kiện ghê rợn đó bật ra, trông kinh dị hơn bao giờ hết.

      Thomas đẩy Chuck ra đằng sau, mặt đối mặt với con Nhím, giơ cao ngọn thương, làm như có thể dọa nó sợ mà bỏ .



      Thomas đẩy Chuck ra đằng sau, mặt đối mặt với con Nhím, giơ cao ngọn thương, làm như có thể dọa nó sợ mà bỏ .

      - Teresa, cứ gõ mật mã ! - Thomas hét lên.

      Từ trong lớp da ẩm ướt của con quái vật, thanh kim loại mọc ra, mở bung thành dụng cụ kỳ dị với ba lưỡi dao xoay tít, di chuyển thẳng về phía Thomas.

      Thomas nắm lấy đầu của cây thương, siết chặt lấy nó trong lúc hạ mũi nhọn xuống sàn nhà đằng trước mặt. Cánh tay của con Nhím sầu vươn tới rất gần, chuẩn bị chém vào người Thomas. Đúng lúc cái vật đó chỉ còn cách mình khoảng ba mươi xen-ti-mét, Thomas bất ngờ vung cây thương lên mạnh, đúng vào cánh tay của con quái vật, làm nó bay vèo lên , vạch ra hình vòng cung trước khi nó rơi trúng con Nhím sầu. Con quái vật bật ra tiếng kêu giận dữ và lùi ra phía xa chút, rụt lớp vào. Thomas thở hổn hển.

      Có lẽ tớ cầm cự được với con này, Thomas nhanh với Teresa. Cậu làm nhanh lên!

      Tớ sắp xong rồi, con bé đáp.

      Con Nhím sầu lại bật đinh ra, lao tới trước, cánh tay khác mọc ra từ cơ thể nó, cái này được trang bị cặp càng to, định kẹp lấy ngọn thương. Thomas vung vũ khí của nó, lần này là từ đầu xuống. Mũi giáo va chạm với phần gốc của cặp càng, gây ra tiếng động chói tai, rồi tiếng bụp khi toàn bộ cánh tay của con vật bị giật ra khỏi cơ thể của nó, rơi xoảng xuống sàn. Con Nhím ré lên tiếng nhức óc và lui lại lần nữa, lớp đinh nhọn biến mất.

      - Mấy con này có thể xử lý được rồi! - Thomas reo lên.

      cho tớ đánh chữ cuối, Teresa trong đầu nó.

      để ý, Thomas gầm lên tiếng và xông tới để tranh thủ giât phút suy yếu của con quái vật. Nó múa thương nhảy lên người con Nhím, đánh văng hai cánh tay kim loại. Thomas nhấc bổng cây thương, trụ vững hai chân - nó có thể cảm thấy chúng ngập vào trong lớp mỡ kinh tởm - rồi đâm mạnh mũi thương xuống cơ thể của con vật. thứ chất lỏng nhớt màu vàng phọt ra, văng đầy vào chân Thomas trong lúc nó ấn sâu mũi thép vào trong lớp thịt của con quái vật. Rồi nó thả tay ra khỏi cây thương, nhảy xuống, chạy lại chỗ của Chuck và Teresa. Thomas rùng mình nhìn con Nhím sầu uốn éo cơ thể, xịt thứ dầu màu vàng kia ra tứ tung. Những cái đinh nhọn hết thò ra lại thụt vào. Các cánh tay còn lại của nó vùng vẫy loạn xạ, đập lên cả mình nó. Chẳng mấy chốc nó cử động chậm lại, năng lượng giảm xuống theo lượng máu hay dầu vừa mất .

      vài giây sau đó, con quái vật ngừng cử động. Thomas thể tin vào mắt mình. Nó thể tin nổi. Nó vừa mới hạ gục con Nhím sầu, trong số những con quái vật làm cho bọn trẻ khiếp sợ trong suốt hai năm qua.

      Thomas quay lại nhìn Chuck đứng đó, mắt mở to.

      - giết được nó. - Thằng nhóc . Nó bật cười, như thể cái chết của con quái vật giải quyết được mọi vấn đề.



      - giết được nó. - Thằng nhóc . Nó bật cười, như thể cái chết của con quái vật giải quyết được mọi vấn đề.

      - Cũng khó lắm. - Thomas lẩm bẩm, rồi quay lại để chứng kiến Teresa gõ điên cuồng lên cái bàn phím. Nó lập tức nhận ra có chuyện gì ổn.

      - Chuyện gì vậy? - Thomas hỏi, gần như hét lên. Nó chạy đến và nhìn qua vai Teresa, trông thấy nó cứ đánh đánh lại chữ NHẤN, nhưng chẳng có gì xuất màn hình.

      Teresa chỉ vào lớp kính cáu bẩn, hoàn toàn có gì ngoại trừ ánh sáng xanh phát ra.

      - Tớ gõ vào tất cả những chữ kia. Chúng lần lượt lên màn hình, rồi có tiếng bíp và chúng biến mất. Nhưng nó cho tớ đánh chữ cuối cùng. Chẳng có gì xảy ra!

      Thomas lạnh toát người khi nghe câu của Teresa vào đầu nó.

      - Hả… tại sao?

      - Tớ biết! - Con bé thử lại lần nữa. Thêm lần nữa. Vẫn có gì xuất .

      - Thomas! - Chuck hét to phía sau lưng hai đứa. Thomas quay lại và nhìn thấy thằng nhóc chỉ về phía miệng lỗ. con Nhím sầu khác chui vào. Trước mắt Thomas, con quái vật rơi thịch lên đầu của con Nhím chết, trong lúc thêm con nữa chui qua Lỗ sầu.

      - Sao mà lâu dữ vậy? - Chuck hét lên như điên. - là chúng bị ngừng hoạt động khi nạp mật mã kia mà?

      Cả hai con Nhím sầu vươn người dậy, gai chĩa ra và bắt đầu di chuyển về phía chúng.

      - Nó cho chúng ta gõ chữ NHẤN. - Thomas lơ đễnh buột miệng, với Chuck, mà chỉ nghiền ngẫm trong đầu tìm giải pháp…

      Tớ hiểu, Teresa .



      Tớ hiểu, Teresa .

      Hai con quái vật chỉ còn cách có vài mét. Cảm thấy ý chí của mình tan biến vào bóng tối, Thomas trụ chân, giơ hai nắm đấm trong vô vọng. Đáng lẽ nó phải thành công. Mật mã là để…

      - Hay là ta chỉ cần nhấn cái nút đó. - Chuck .

      Thomas ngạc nhiên trước câu chẳng ăn nhập vào đâu của thằng nhóc đến mức nó phải quay sang nhìn Chuck. Thằng nhóc chỉ vào điểm ở gần sàn nhà, ngay bên dưới màn hình và bàn phím.

      Trước khi Thomas kịp cử động Teresa quỳ xuống chỗ đó. Bị lôi kéo bởi tò mò và tia hy vọng mong manh. Thomas cũng ngồi bệt xuống sàn để nhìn cho . Nó nghe thấy tiếng rên của hai con Nhím sầu phía đằng sau, cảm thấy cái càng kẹp vào áo sơ mi của mình, làm nó đau nhói. Nhưng nó vẫn nhìn cho kỹ.

      cái nút đỏ được gắn vào tường ở vị trí chỉ cách sàn nhà có vài xen-ti-mét. Có bao chữ màu đen được in đó, ràng tới mức Thomas thể tin nổi là mình lại bỏ qua nó từ nãy tới giờ.

      Hủy Mê cung.

      Những cơn đau làm cho Thomas bừng tỉnh. Con Nhím sầu quắp lấy nó bằng hai cánh tay cơ khí, bắt đầu lôi xềnh xệch nó ra xa. Con quái vật kia tóm lấy Chuck và sắp sửa chọc lưỡi dao dài vào người thằng nhóc.

      Cái nút.

      - Nhấn ! - Thomas hét to tới mức nó nghĩ rằng con người có thể phát ra được thanh như thế.

      Teresa làm theo.

      Con bé ấn cái nút, và mọi thứ đột ngột im bặt. Rồi, ở đâu đó sâu trong hành lang tăm tối, có tiếng cánh cửa xịch mở.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 58

      Gần như ngay lập tức hai con Nhím sầu ngừng hoạt động hoàn toàn, các bộ phận của chúng rụt lại vào trong lớp da lầy nhầy, các bóng đèn của chúng tắt phụt, động cơ bên trong chết lặng. Còn cái cửa kia…

      Thomas rơi xuống sàn sau khi được giải phóng khỏi cặp càng của con quái vật. Mặc dù vẫn còn đau đớn vì vô số vết cắt cơ thể, cảm giác phấn chấn vẫn dâng lên mạnh mẽ tớ nỗi nó biết phải phản ứng thế nào. Nó thở hổn hển, cười vang, rồi nấc lên trước khi lại cười to lần nữa.

      Chuck cũng chuồn ra khỏi chỗ con Nhím, nhào vào Teresa. Con bé ôm thằng nhóc chặt.

      - Cậu làm được, Chuck ơi. - Teresa . - Chúng tớ quá lo nghĩ về mấy cái thứ dớ dẩn kia, tới mức chẳng buồn tìm xung quanh xem có cái gì đó để nhấn . Chính là chữ đó, cái chữ cuối cùng, mảnh ghép cuối cùng của bức tranh.

      Thomas lại bật cười, thễ tin được rằng mọi chuyện diễn ra nhanh chóng đến vậy, sau tất cả những gì chúng trải qua.

      - Teresa đúng đấy, Chuck ạ. Cậu cứu chúng tớ, trời ạ! Tớ cần đến cậu mà. - Thomas bò dậy và lao đến ôm chặt lấy hai đứa kia. - Chuck đúng là hùng!

      - Thế còn những đứa kia? - Teresa hất đầu về phía Lỗ sầu. phấn chấn của Thomas tắt ngấm. Nó bước lùi lại, quay về phía miệng lỗ.

      Như để trả lời cho câu hỏi của Teresa, ai đó rơi qua lỗ vuông đen ngòm. Đó chính là Minho, trông như thể chín mươi chín phần trăm diện tích cơ thể của nó đều mang thương tích, áo quần rách bươm.

      - Số còn lại đâu? - Thomas hỏi, dám nghĩ tới câu trả lời.

      - nửa trong số chúng ta, - Newt , giọng yếu ớt. - thiệt mạng.

      ai gì, trong suốt lúc lâu.



      ai gì, trong suốt lúc lâu.

      - Cậu biết ? - Minho , đứng thẳng người lại. - nửa trong số chúng ta có thể chết, nhưng nửa vẫn sống. Và có ai bị chích cả, đúng như Thomas . Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.

      Quá nhiều, Thomas nghĩ. Quá sức nhiều. vui mừng của nó dần biến , thế chỗ bởi thương tiếc cho hai mươi mốt con người mất mạng. Mặc dù nó là lựa chọn bắt buộc, mặc dù biết rằng nếu như cố gắng đào thoát tất cả chết, Thomas vẫn thấy đau đớn cho dù quen thân với đám trẻ. Chúng có từng ấy đứa hy sinh, làm sao có thể coi đây là thắng lợi được?

      - Chúng ta ra khỏi đây thôi. - Newt . - Ngay bây giờ.

      - Tụi mình đâu? - Minho hỏi.

      Thomas chỉ vào đường hầm dài.

      - Tôi nghe thấy có tiếng mở cửa ở trong đó. - Nó cố gắng đẩy lùi cơn đau, nỗi kinh hoàng của cuộc chiến mà chúng vừa thắng. Những mất mát. Nó gạt chúng , tự nhủ rằng chúng vẫn chưa được an toàn.

      - Ừ… thôi. - Minho , rồi quay lưng vào trong đường hầm mà chờ câu trả lời.

      Newt gật đầu, ra hiệu cho những trảng viên khác trước. Từng người vào đường hầm, cho đến khi chỉ còn thằng bé với Chuck, Thomas và Teresa.

      - Tôi sau cùng. - Thomas .

      ai tranh cãi. Newt trước, tiếp đến là Chuck, rồi Teresa, lần lượt vào trong đường hầm tối tăm. Thomas theo, chẳng buồn nhìn lại mấy con Nhím chết.



      ai tranh cãi. Newt trước, tiếp đến là Chuck, rồi Teresa, lần lượt vào trong đường hầm tối tăm. Thomas theo, chẳng buồn nhìn lại mấy con Nhím chết.

      Sau khoảng phút bộ, nó nghe thấy tiếng la ở phía trước, nối tiếp bằng tiếng kêu khác, rồi tiếng nữa. Tiếng hét của bọn trẻ dần, như thể chúng rơi xuống…

      Tiếng rì rầm lan truyền dọc theo đoàn người, và cuối cùng Teresa quay lại với Thomas:

      - Hình như ở đằng kia có máng trượt, hướng xuống dưới.

      Dạ dày Thomas cuộn lên trong khi nó suy nghĩ. Có vẻ như đây là sân chơi, ít ra là đối với những kẻ xây dựng nên chỗ này.

      Từng đứa kêu lên và trượt xuống ở phía trước. Rồi đến lượt Newt, tiếp theo là Chuck. Teresa soi đèn pin xuống máng trượt bằng kim loại đen ngòm, trơn nhẫy và gập ghềnh.

      Đoán là chúng ta có lựa chọn nào khác, con bé trong đầu Thomas.

      Có lẽ vậy. Thomas có dự cảm mạnh mẽ rằng đây phải là lối thoát khỏi cơn ác mộng của bọn trẻ. Nó chỉ hy vọng rằng máng trượt dẫn tới đám Nhím sầu khác.

      Teresa trượt xuống với tiếng ré gần như thích thú, và Thomas nối gót con bé trước khi để cho mình thay đổi ý định. Bất cứ thứ gì cũng đỡ hơn cái Mê cung.

      Cơ thể của Thomas lướt nhanh xuống máng trượt dốc đứng và được bôi trơn bởi thứ dầu nhớt có mùi kinh khủng, giống như mùi nhựa cháy và máy móc han gỉ. Nó vặn vẹo người cho đến khi đưa được hai chân ra đằng trước, rồi cố gắng giang hai tay để hãm tốc độ lại. Thứ dầu nhớt kia bao phủ lên từng xen-ti-mét đá và Thomas chẳng thể bấu víu gì được.

      Tiếng la hét của các trảng viên trước vang vọng trong đường hầm trong khi chúng trượt xuống phía dưới. Nỗi kinh hoàng làm tim Thomas thắt lại. Nó thể xua đuổi cái ý tưởng rằng chúng bị nuốt chửng bởi con quái vật khổng lồ nào đó và bây giờ trôi theo thực quản của con vật, có thể rơi xuống dạ dày vào bất cứ lúc nào. Và dường như tưởng tượng đó, thành thực khi mùi chung quanh Thomas thay đổi, chuyển sang thứ mùi mốc meo và thối rữa. Thomas lấy tay bịt miệng. Cố gắng lắm nó mới nôn ọe.



      Tiếng la hét của các trảng viên trước vang vọng trong đường hầm trong khi chúng trượt xuống phía dưới. Nỗi kinh hoàng làm tim Thomas thắt lại. Nó thể xua đuổi cái ý tưởng rằng chúng bị nuốt chửng bởi con quái vật khổng lồ nào đó và bây giờ trôi theo thực quản của con vật, có thể rơi xuống dạ dày vào bất cứ lúc nào. Và dường như tưởng tượng đó, thành thực khi mùi chung quanh Thomas thay đổi, chuyển sang thứ mùi mốc meo và thối rữa. Thomas lấy tay bịt miệng. Cố gắng lắm nó mới nôn ọe.

      Đường hầm bắt đầu xoắn lại, tạo thành đường xoáy ngoặt, vừa đủ để làm bọn trẻ trượt chậm lại, và bàn chân Thomas chạm vào đầu Teresa. Thomas co vội người lại, cảm giác khổ sở bao trùm lên nó. Chúng vẫn tiếp tục rơi. Thời gian dường như kéo dài vô tận. Chúng cứ thế lượn vòng theo máng trượt xuống dưới. Cảm giác buồn nôn trào sôi trong bụng Thomas. Chất dầu nhờn nhầy nhớt bám cơ thể, thứ mùi gớm ghiếc, những vòng xoáy. Nó vừa mới ngoẹo đầu sang bên cạnh chuẩn bị nôn mửa Teresa bật ra tiếng kêu thất thanh, lần này còn vang nữa. giây sau, Thomas bay ra khỏi đường hầm và rơi lên người con bé.

      Những đứa trẻ lồm cồm bò dậy, đứa nọ đè lên đứa kia, rên rỉ và lúng túng vặn người trong lúc cố tách khỏi nhau. Thomas ngọ nguậy chân tay bò ra khỏi người Teresa, rồi lồm cồm trườn ra xa hơn chút nữa để nôn thốc nôn tháo.

      Vẫn còn rùng mình sau những gì vừa trải qua, nó đưa tay chùi miệng và nhận thấy tay mình dính đầy chất bấn nhớp nháp. Nó ngồi dậy, chùi hai bàn tay xuống đất, rốt cuộc cũng nhìn được ràng hơn cái nơi chúng vừa đến. Trong lúc há hốc miệng, nó cũng kịp nhận thấy mọi người túm tụm lại thành nhóm, quan sát chung quanh. Thomas từng thoáng nhìn thấy nơi này trong quá trình Biến đổi, nhưng bây giờ mới nhớ ra.

      Bọn trẻ ở trong gian phòng rộng lớn, gấp chín hay mười lần Trang thất. Từ trần đến sàn, đầu nọ sang đầu kia là đủ thứ máy móc dây nhợ, ống dẫn và máy vi tính. Ở phía bên phải của Thomas, có hàng chừng bốn mươi cái kén màu trắng trông như những cỗ quan tài to lớn. Đối diện với chúng, ở phía bên kia, là những cánh cửa kính, nhưng ánh sáng cho phép chúng nhìn xem có gì ở phía bên kia lớp kính.

      - Nhìn kìa. - Có đứa nào đấy la lên, nhưng Thomas nhìn thấy trước. Cổ họng nó nghẹn lại, nổi gai ốc khắp người trong khi nỗi sợ trườn dọc xuống sống lưng nó như con nhện ướt.

      Ngay trước mặt chúng, khoảng chừng hai mươi ô cửa sổ màu tối dàn hàng ngang từ bên này sang bên kia căn phòng. Đằng sau mỗi cửa sổ là người - đàn ông và phụ nữ, tất cả đều ốm nhom và tái mét - ngồi nheo mắt theo dõi các trảng viên qua lớp kính. Thomas rùng mình khiếp hãi - bọn họ trông như những bóng ma. Giận dữ, háu đói, giống như biểu kinh dị của các hồn ma chưa từng biết đến hạnh phúc khi còn sống, chứ đừng tới lúc chết rồi.

      Nhưng Thomas biết bọn họ tất nhiên phải là ma. Họ chính là những người đưa bọn trẻ đến Trảng. Những người tước cuộc đời của chúng.

      Các Hóa công.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 59

      Thomas lùi lại bước và để ý thấy những đứa kia cũng làm như thế. yên ắng chết người làm cho gian như chết lặng trong khi các trảng viên nhìn trân trối dãy cửa sổ và hàng người quan sát chúng. Thomas trông thấy trong số bọn họ cụp mắt xuống viết gì đó, người khác đưa tay lên đeo kính vào mắt. Tất cả đều khoác những chiếc áo choàng đen ở bên ngoài sơ mi trắng, ngực phải có thêu chữ - Thomas thể nhìn ra được chữ gì. ai trong số bọn họ trưng ra nét mặt dễ đoán. Tất cả đều ốm nhom, hốc hác, tái mét, và cực kỳ buồn khổ.

      Bọn họ tiếp tục quan sát các trảng viên. người đàn ông lắc đầu, người phụ nữ gật đầu. người đàn ông khác đưa tay lên gãi mũi - hành động có tính con người nhất mà Thomas nhìn thấy từ nãy đến giờ.

      - Mấy người kia là ai vậy? - Chuck thào, nhưng giọng của thằng nhóc vang vọng khắp gian phòng.

      - Các Hóa công - Minho , rồi nhổ toẹt xuống đất. - Tôi bẻ cổ mấy người! - Thằng bé hét lên to đến nỗi Thomas suýt chút nữa phải lấy hai tay bịt tai lại.

      - Chúng ta làm gì đây? - Thomas hỏi. - Họ chờ cái gì vậy?

      - Có lẽ họ tìm cách làm cho bọn Nhím sầu sống lại - Newt - Chắc là chúng sắp đến ngay…

      tràng tiếng bíp bíp to và chậm cắt ngang lời Newt, giống như tiếng còi báo khi chiếc xe tải đồ sộ chạy giật lùi, nhưng to hơn nhiếu. Nó phát ra từ khắp mọi nơi, vang vọng trong gian phòng.

      - Bây giờ làm sao đây? - Chuck hỏi, giấu nỗi lo lắng trong giọng của mình.

      Vì lý do nào đấy, tất cả đám trẻ quay sang nhìn Thomas. Nó nhún vai đáp lại. Nó chỉ nhớ được có bấy nhiêu, bây giờ nó cũng ngơ ngác như tât cả mọi người. Và sợ nữa. Thomas vươn cổ nhìn lượt gian phòng từ xuống dưới, cố tìm nguồn phát ra tiếng bíp bíp. Nhưng có gì thay đổi cả. Thế rồi, Thomas liếc thấy những đứa kia nhìn về hướng của những cánh cửa. Nó vội làm theo, tim đập rộn ràng khi nhìn thấy trong những cánh cửa bật mở về phía chúng.

      Tiếng bíp bíp ngừng lại, và im lặng tuyệt đối bao trùm lên toàn bộ gian phòng. Thomas nín thở chờ đợi, chuẩn bị tinh thần để đón nhận thứ kinh khủng bay qua cửa. Nhưng thay vào đó, hai người bước vào phòng.

      người là phụ nữ, trưởng thành. ta trông rất bình thường, mặc quần áo màu đen và chiếc áo phanh cúc màu trắng, với cái biểu tượng ngực áo - chữ VSAT in hoa màu xanh. Mái tóc nâu của ta xõa ngang vai. ta có khuôn mặt mỏng, mắt đen. Trong lúc tiến lại gần nhóm trẻ, người phụ nữ hề mỉm cười hay nhăn mặt, như thể ta buồn chú ý hay quan tâm đến những đứa trẻ đứng đó.

      Mình biết ta, Thomas thầm nghĩ. Nhưng đó là ký ức mờ mịt. Nó thể nhớ ra tên ta, hay là những gì dính dáng tới Mê cung mà ta làm, nhưng nhìn ta rất quen. phải chỉ có bề ngoài, mà kể cả lối bước , cung cách của ta: cứng nhắc, chút vui vẻ. ta ngừng lại trước mặt cá trảng viên khoảng vài mét và chậm rãi nhìn từ trái sang phải, ghi nhớ bọn chúng.

      Người kia, đứng ben cạnh, là thằng bé, mình mặc chiếc áo thun rộng, trùm mũ qua đầu che khuất mặt.

      - Chào mừng trở lại. - Cuối cùng người phụ nữ lên tiếng. - hơn hai năm, và rất ít người chết. đáng kinh ngạc.

      Thomas thấy miệng mình há hốc, và phẫn nộ làm mặt nó đỏ bừng.

      - Xin lỗi? - Newt hỏi.

      Mắt ta lại quét lượt mọi người trước khi dừng lại ở Newt.

      - Mọi thứ diễn ra theo đúng như kế hoạch, Newton ạ. Mặc dù chúng tôi mong đợi vài em trong số này bỏ cuộc. - ta liếc nhìn sang đứa bé cùng, rồi vươn tay gỡ mũ trùm đầu của nó xuống. Thằng bé nhìn lên, đôi mắt nó đẫm lệ. Mọi trảng viên trong căn phòng đều nấc lên tiếng kinh ngạc. Thomas thấy đầu gối mình nhũn ra.



      - Mọi thứ diễn ra theo đúng như kế hoạch, Newton ạ. Mặc dù chúng tôi mong đợi vài em trong số này bỏ cuộc. - ta liếc nhìn sang đứa bé cùng, rồi vươn tay gỡ mũ trùm đầu của nó xuống. Thằng bé nhìn lên, đôi mắt nó đẫm lệ. Mọi trảng viên trong căn phòng đều nấc lên tiếng kinh ngạc. Thomas thấy đầu gối mình nhũn ra.

      Đó chính là Gally.

      Thomas chớp chớp mí mắt, rồi giụi mắt. Nó vừa bất ngờ vừa giận dữ.

      - Cậu ta làm cái gì ở đây vậy? - Minho la lên.

      - Bây giờ các em an toàn. - Người phụ nữ đáp như thể nghe thấy thằng bé gì. - Thư giãn chút nhé.

      - Thư giãn sao? - Minho hét lên. - là ai mà bảo chúng tôi phải làm như vậy? Chúng tôi muốn gặp cảnh sát, ngài thị trưởng hay tổng thống - ai đó! - Thomas lo ngại về điều mà Minho có thể làm, nhưng rồi dường như nó cũng muốn thằng bé thoi cho ta cái vào mặt.

      Người phụ nữ nheo mắt nhìn Minho.

      - Cậu biết mình gì đâu nhóc ạ. Tôi nghĩ là nhận thấy chút trưởng thành ở người vượt qua Thử nghiệm Mê cung kia đấy. - Giọng điệu hạ cố của ta làm Thomas sững người.

      Minho định phản bác, nhưng Newt thúc cho thằng bé cùi chỏ.

      - Gally, - Newt hỏi, - chuyện gì diễn ra vậy?

      Thằng bé tóc đen nhìn Newt, mắt long lanh trong khoảnh khắc, khẽ lắc đầu. Nhưng nó trả lời. Có cái gì đó ổn với thằng này, Thomas nghĩ bụng. Tệ hơn cả lúc trước.

      Người phụ nữ gật đầu như thể tự hào về Gally.

      - Rồi ngày các em phải biết ơn những gì chúng tôi làm cho các em. Tôi chỉ có thể hứa như thế, và hy vọng các em chấp nhận điều đó. Nếu toàn bộ chuyện này chỉ là sai lầm. Khoảng thời gian tăm tối, Newton ạ. Khoảng thời gian tăm tối.

      ta ngừng lại chút.

      - Tất nhiên là vẫn còn Biến số cuối cùng. - ta lùi lại.

      Thomas nhìn chòng chọc Gally. Toàn thân thằng bé run lẩy bẩy, mặt trắng bệch ra như sáp, khiến cho đôi mắt đỏ mọng nước của nó rực lên như hai vệt máu tờ giấy. Đôi môi Gally mím chặt, chỗ da xung quanh miệng thằng bé nhăn nhúm cả lại, như thể nó có gì đó mà thể.

      - Gally. - Thomas hỏi, cố gắng đè nén căm ghét của mình đối với thằng bé.



      - Gally. - Thomas hỏi, cố gắng đè nén căm ghét của mình đối với thằng bé.

      Từng chữ bật ra khỏi miệng Gally.

      - Họ… có thể kiểm soát tôi… tôi … - Mắt nó lồi ra, bàn tay đưa lên bóp họng như người bị nghẹt thở. - Tôi… buộc… phải… - Mỗi từ là tiếng ho khốn khổ. Rồi nó yên lặng, khuôn mặt bình tĩnh trở lại, cơ thể thả lỏng.

      Nó giống như Alby khi ở giường trong Trang ấp, sau khi vừa trải qua Biến đổi. Cùng kiểu như thế. Nó

      Nhưng Thomas có thời gian để suy nghĩ tiếp. Gally rút từ túi sau lưng ra cái gì đó dài và sáng loáng. Ánh sáng trong phòng phản chiếu bề mặt kim loại sắc lạnh. Đó là con dao găm đáng sợ, được nắm chặt trong những ngón tay của Gally. Với mau lẹ ngờ, thằng bé quay lại và phóng con dao về phía Thomas. Trong lúc đó, Thomas nghe thấy tiếng hét từ bên phải và cảm thấy chuyển động. Về phía nó.

      Lưỡi dao quay vòng trong khí, xoay từng vòng từng vòng mồn trong mắt Thomas, như thể mọi thứ bỗng chuyển động chậm hẳn lại, chỉ với mục đích duy nhất là để cho Thomas cảm thấy nỗi kinh hoàng khi phải chứng kiến điều đó. Con dao bay tới, xoay vòng, lại vòng nữa, thẳng về phía nó. Nó có buộc mình di chuyển, nhưng thể nhúc nhích.

      Thế rồi, chẳng hiểu sao Chuck ở đó, ngay phía trước nó. Thomas như cảm thấy chân mình như đóng băng lại. Nó chỉ có thể giương mắt nhìn cảnh tượng kinh hoàng bày ra trước mắt, hoàn toàn bất lực.

      Với tiếng phập ghê tởm, con dao găm cắm vào ngực Chuck, lút đến tận cán. Thằng bé hộc lên, ngã vật ra sàn nhà, toàn thân co giật, máu tuôn ra từ vết thương thành dòng đỏ thẫm. Đôi chân Chuck giãy giụa sàn nhà, đá lung tung trong giây phút hấp hối. Bọt hồng trào ra từ miệng thằng bé. Thomas cảm thấy đất trời đổ ụp xuống chung quanh, bóp nghẹt tim nó.

      Nó nhào xuống đất, kéo thân mình co giật của Chuck vào lòng.

      - Chuck ơi! - Thomas gào lên, lời như chất acid tràn qua cuống họng của nó. - Chuck ơi!

      Thằng bé run lẩy bẩy, mất kiểm soát, máu phun ra tứ tung làm ướt hai bàn tay của Thomas. Đôi mắt Chuck trợn ngược, chỉ còn tròng trắng. Máu trào ra ngoài qua lỗ mũi và miệng cuả thằng nhóc.

      - Chuck… - Thomas thào. Chắc chắn phải làm điều gì đó. Chúng có thể cứu được nó. Bọn họ…

      Chuck ngừng co giật, bất động. Đôi mắt lộn trở về vị trí ban đầu, thằng nhóc nhìn trừng trừng vào Thomas, hồi tỉnh lại.

      - Tho… mas… - Chuck ra hơi.

      Cố lên, Chuck ơi. - Thomas . - Đừng chết mà. Hãy chiến đấu . Có ai giúp tôi với!

      ai động đậy, và trong thâm tâm, Thomas hiểu được vì sao. người nào có thể giúp gì được. Hết rồi. Những đốm đen bay lượng trong mắt Thomas. Căn phòng chao đảo, quay cuồng. , nó nghĩ. phải Chuck. phải là Chuck. Bất cứ ai, ngoại trừ Chuck ra.

      - Thomas. - Chuck thều thào. - Tìm… mẹ… em. - cơn ho bật ra khỏi lồng ngực thằng nhóc, làm nó ộc ra bụm máu. - Hãy với mẹ…

      kịp hết câu. Đôi mắt thằng bé khép lại, thân hình mềm oặt . hơi thở cuối cùng thoát ra khỏi miệng nó.



      kịp hết câu. Đôi mắt thằng bé khép lại, thân hình mềm oặt . hơi thở cuối cùng thoát ra khỏi miệng nó.

      Thomas nhìn thằng nhóc trân trối. Nhìn rời mắt cơ thể còn sống của nó.

      cái gì đó diễn ra bên trong Thomas. Nó bắt nguồn từ sâu trong lồng ngực, mầm mống điên dại. Trả thù. Căm hận. thứ gì đó kinh khủng và xấu xa. Rồi nó vỡ òa trong buồng phổi của Thomas, luồn lách qua cổ họng nó, chạy xuyên qua đôi tay và đôi chân nó. Tràn qua tâm trí nó.

      Thomas buông Chuck ra, run rẩy đứng dậy, quay lại đối mặt với hai kẻ vừa bước vào phòng.

      Thế rồi nó bùng nổ. Nổ tung.

      Nó lao tới, xông vào Gally, dùng ngón tay như những gọng kìm siết chặt thằng . Thomas bóp cổ Gally, vật thằng xuống sàn, ngồi lên ngực nó, quắp chặt hai chân để thằng thoát ra được. Thomas bắt đầu đấm túi bụi.

      Dùng tay trái chẹn ngang cổ Gally, tay phải Thomas đấm như mưa xuống mặt thằng bé, liên tục. , hai, rồi ba, nó giáng những đốt ngón tay to cứng của mình vào mặt mũi thằng bé. Những tiếng răng rắc kêu lên, máu bắn ra, phụ họa bằng những tiếng hét khủng khiếp. Thomas biết tiếng nào lớn hơn - giọng của Gally hay giọng của nó. Thomas cứ thế đánh, cứ thế trút mọi điên cuồng bên trong nó vào Gally.

      Rồi nó bị Minho và Newt kéo ra xa, hai tay nó vẫn vùng liên hồi vào khí. Hai đứa lôi Thomas sàn, trong khi nó chống cự, vùng vẫy, la hét đòi chúng buông ra. Thomas nhìn trừng trừng vào Gally nằm bất động ở đó, cảm thấy lòng căm hờn trào tuôn như lưỡi lửa kéo dài từ chỗ nó tới Gally.

      Và rồi cứ như thế, căm hờn biến mất. Chỉ còn lại những ý nghĩ về Chuck.

      Thomas giằng ra khỏi đôi tay của Minho và Newt, chạy đến bên cơ thể mềm oặt của Chuck. Nó ôm lấy cái xác, siết chặt thằng nhóc vào lòng, mặc kệ máu me, mặc kệ nét mặt đông cứng chết chóc.

      - ! - Thomas gào lên, nỗi buồn vô hạn gặm nhấm bên trong nó. - !

      Teresa ở đấy, đặt tay lên vai Thomas. Nó vùng ra.

      - Tôi hứa với Chuck! - Nó hét lên, nhận ra rằng giọng của nó gắn liền với điều gì đó ổn. Gần như là điên dại. - Tôi hứa cứu nó, đưa nó về nhà! Tôi hứa mà!

      Teresa đáp, chỉ gật đầu, mắt cắm xuống sàn.

      Thomas ôm siết lấy cơ thể Chuck, lay thằng nhóc mạnh, như thể điều đó làm nó sống lại, hay là cách bày tỏ lòng biết ơn cứu mạng, biết ơn vì làm bạn với nó trong khi chẳng ai làm thế.

      Thomas khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Những tiếng nấc nghẹn của nó vang vọng khắp căn phòng nghe như thanh của nỗi đau tột cùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :