1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      giận ko thèm nhìn mặt luôn...

    2. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 57

      Tạ Minh Châu im hơi lặng tiếng lâu, đến nay rốt cuộc cũng đợi được cơ hội để bản thân ả cứu vớt lại chút danh tiếng.

      Mới sáng sớm ả sai hạ nhân mua gạo, mang về nhà bếp nấu thành cháo.

      Tạ Nhị phu nhân biết tin nên đến hỏi thăm.

      "Nương, người chưa nghe được tin gì hay sao, lâu trước đây phát sinh nạn châu chấu, nay trong Kinh thành đều là nạn dân, Hoàng thượng cho phép phát cháo cứu tế, Tạ gia chúng ta đương nhiên thể thờ ơ bàng quan."

      Khó có khi nữ nhi thiện tâm như vậy, nhưng Nhị phu nhân lại lo lắng: "Nạn dân cái gì, nạn châu chấu mới xảy ra bao lâu mà trong nhà ngay cả hạt gạo cũng có cơ chứ, chẳng qua chỉ là muốn tới chiếm chút lợi mà thôi. Những người đó, cố ý mặc rách mặc thối, cũng biết người có mắc bệnh gì hay , con phải cận thận..." lại thở dài hơi, " ca ca con ở trong ngục chịu khổ, nào thấy ngục tốt tốt bụng giúp đỡ đâu."

      Nghĩ tới chuyện này bà ta lại tức gần chết, cố tình nhà lao đó lại thuộc quản lí của phủ Thuận Thiên, bị Kỷ Chương quản tới mức kỉ luật nghiêm minh, có chỗ nào chui được.

      Tạ Minh Châu thầm nghĩ đợi ả ngóc đầu trở lại, tự nhiên cứu ca ca.

      Ả trở về phòng trang điểm phen, liền ra lệnh cho hạ nhân tới đường Bạch Tượng tìm vị trí thích hợp.

      Kết quả lều chưa dựng được bao lâu, liền phát có người tới chặn ngang chân, kêu người hỏi mới biết là chất nữ của Tả thị lang Hộ bộ Chu đại nhân, tên Chu Lương .

      Ả vụng trộm quan sát, chỉ thấy Chu Lương bộ dáng dịu dàng thanh lệ, chẳng hiểu sao liếc mắt nhìn thấy tướng mạo có chút giống Kỷ Nguyệt, có điều Kỷ Nguyệt hơi lạnh nhạt, nàng ta có phần xinh đẹp tuyệt trần hơn. nương danh tiếng, ăn nhờ ở đậu ở nhà người khác, cư nhiên dám tới tranh giành danh tiếng với ả?

      Tạ Minh Châu vô cùng căm tức, lúc nghĩ kế, lại biết tin Kỷ Dao cũng ở cùng chỗ với Chu Lương , lửa giận của ả liền vọt lên đỉnh.

      Chính vì Kỷ Dao, ả mới rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, bị các quý nữ khinh thường, thể tránh , đợi cho mọi người quên chuyện xấu của ả.

      Dù sao cũng phải xả ra nỗi bực tức đó, lần hành động hủy cả hai người này!

      Ả lập tức quay người, kêu vài gã sai vặt tới , đưa cho chúng thỏi bạc: " với Từ Lộ, bảo ta nhất định phải hoàn thành cho ta."

      Từ Lộ là tâm phúc của Tạ Minh Thiều, nay Tạ Minh Thiều ngồi tù, Từ Lộ này cũng muốn báo thù thay cho chủ tử.

      Gã sai vặt lĩnh mệnh, nhanh chóng bước .

      Tạ Minh Châu lại tiếp tục phát cháo, thậm chí còn mở rộng thêm lều phát cháo nữa, thu nạp càng nhiều nạn nhân tới xin cháo, bởi vì ả biết nghĩa cử cao đẹp này nhất định truyền tới tai Trưởng công chúa Thọ Xuân, Thọ Xuân công chúa tin phật, thường tới Tịch Chiếu Am, biết được tin này nhất định cho mời ả.

      Lại sau khi Tống Thụy mở phủ, giống như ngựa hoang thoát cương ngày ngày tiêu dao ở bên ngoài, hôm nay nghe nạn dân tiến vào nội thành nên cũng tới ngó xem sao, tới đường Bạch Tượng liền phát ra Kỷ Dao.

      ta dừng bước, suy nghĩ chốc lát liền quay người tới Sở Vương phủ, ngày tốt như vậy, thể mời Nhị ca ra ngoài dạo được!

      Bởi vì hành động của Tạ Minh Châu nên ít rất nhiều nạn dân, mọi người đều tới lều của ả, Kỷ Dao liền biết Tạ Minh Châu nhất định ra tay rồi.

      Kiếp trước, vào lúc này, Tạ Minh Châu bị bại vài lần dưới tay Chu Lương , sau đó khi ả phát cháo lại phát Chu Lương cũng phát cháo, liền giở thủ đoạn bẩn thỉu để hãm hại, khiến Chu Lương bị tai bay vạ gió, nhờ có Tống Vân ra tay mới cứu vãn được cục diện. Nhưng bởi vì kẻ ra tay hãm hại biến mất tăm mất tích, nên thể hỏi tội Tạ Minh Châu được, lúc đó nàng là tử địch của Chu Lương , biết là Tạ Minh Châu hạ thủ nhưng hề báo cho họ biết.

      Giả sử lần này Tạ Minh Châu tiếp tục giở trò, nàng nhất định lôi ả ra!

      Kỷ Dao thấy cháo trong nhà mang tới, với Mộc Hương: " tìm sáu tên sai vặt thân hình cường tráng, ta muốn giao việc cho họ."

      Mộc Hương đáp lời.

      Đợi gã sai vặt tới, Kỷ Dao giọng phân phó.

      Chu Lương thấy thần sắc nghiêm trang của nàng, quan tâm hỏi: "Kỷ nương, nhìn nương có chút bất an, có phải do suy nghĩ quá nhiều."

      "Có thể là ta nhát gan, rất ít khi đối diện với nhiều người như thế này."

      Nhìn thế nào cũng thấy Kỷ Dao là nương mềm mại, chưa từng chịu khổ, còn nàng ta lúc ở Thanh Châu tận mắt chứng kiến phụ thân nhảy xuống sông, bị dòng nước quấn trôi, từ đó về sau nàng ta liền cảm thấy chẳng còn chuyện gì đáng sợ hơn thế nữa. Nàng ta ôm lấy bả vai Kỷ Dao: " nương liền đứng bên cạnh ta, cần sợ hãi."

      Động tác quá thân mật, Kỷ Dao cảm thấy quen: " sao, Chu nương mau phát cháo , nhiều cháo như vậy, chừng phát hết đâu."

      Chu Lương cười: "Vậy nương tránh chút, cận thận dính cháo lên người."

      Kỷ Dao mặc áo váy rất đẹp, có lẽ là mới may, nhất định là nàng nhất thời nảy sinh ý nghĩ tới thăm mình, sau đó mới nghĩ tới chuyện mua gạo phát cháo.

      Chu Lương suy nghĩ chốc lát, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng la đau đớn, nàng ta ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy nam tử trung niên mặc quần áo rách nát ôm bụng tới: "Các ngươi rốt cuộc phát cháo gì, ăn vào khiến ta đau bụng, có phải là bên trong bỏ gạo mốc gạo hỏng? Tiệm gạo bán nổi mới mang ra cho các ngươi làm việc thiện, các ngươi coi mạng chúng ta là mạng người!"

      Quả nhiên tới rồi, Kỷ Dao giọng kêu gã sai vặt trông trừng người này, tránh cho ta trộn lẫn vào đám đông, nhân lúc hỗn loạn mà trốn .

      "Vị đại ca này, nhất định là hiểu lầm," Chu Lương ôn nhu , "gạo mà chúng ta mua đều là gạo mới, vận chuyển từ Tân Vệ tới, có lẽ là ngươi bị bệnh rồi, bằng khám đại phu...."

      "Khám đại phu cái gì!" Kẻ đó kêu toáng lên, "ta chính là ăn cháo mới đau bụng, cháo này của ngươi có độc, hai người các ngươi là kẻ độc ác, tại sao lại muốn hại chúng ta?" , từ trong miệng đột nhiên phun ra búng máu.

      Lời vừa rồi nhất định có tác dụng, nhưng máu này là chân , đám người nhất thời loạn hết cả lên, người người kinh hoảng, có kẻ nhát gan liền lao vào bên trong lều chất vấn: "Các ngươi phải là thực hạ độc đấy chứ? Con ta còn như vậy, làm sao có thể chịu được?"

      Kẻ gây loạn vừa rồi thấy vậy còn chưa đủ loạn, ta trực tiếp nôn ra máu, lăn lộn đất.

      Có lẽ ngay từ đầu trong miệng gã ngậm đồ gì đó, tương tự như máu, cắn vào liền chảy ra, Kỷ Dao kéo Chu Lương : "Chúng ta mau ."

      Chu Lương kinh ngạc nhìn Kỷ Dao, có chút nghi hoặc, nhưng nàng ta cũng biết hôm nay nhất định là bị người khác hãm hại, nếu sao đột nhiên lại có người nôn ra máu? Gạo của nàng ta đều là gạo tốt, nàng ta đê tiện tới mức lấy gạo mốc gạo hỏng cứu tế nạn dân.

      "Chúng ta rời rồi, phải bị oan uổng hay sao?" Chu Lương cam tâm, nàng ta nhìn gã sai vặt của Kỷ Dao, "chúng ta nên bắt kẻ đó lại, thấm vấn ràng."

      Đầu óc cũng tệ, Kỷ Dao : "Đúng là nên bắt, nhưng ta cảm thấy chúng vẫn còn có hậu chiêu, nương gia như chúng ta thân thể yếu ớt, vạn nhất bị thương biết làm sao?"

      Chu Lương trầm ngâm.

      huyên náo ở đường Bạch Tượng rất nhanh bị binh sĩ tuần tra phát ra, bẩm báo Dương Thiệu.

      Trần Tố hỏi: "Là ở đầu đường, hay cuối đường?"

      "Đầu đường, hình như là lều phát cháo của hai vị nương, có nạn dân ăn cháo bị đau bụng."

      Nạn dân gì, thời điểm này tới gây chuyện nhất định là nạn dân, trùng hợp như vậy, đúng vào lều phát cháo của Kỷ Dao và Chu Lương , Chu Lương này kiếp trước gây thù chuốc oán vô số, kiếp này e rằng cũng là như vậy, còn về Kỷ Dao... kẻ phiền phức, Dương Thiệu thầm mắng câu, yên lành lại muốn phát cháo làm loạn, được, có lẽ chỉ là tai nạn!

      Dù sao cũng ở trong phạm vi chức trách của , Dương Thiệu phóng ngựa tới đường Bạch Tượng.

      Chỉ trong chốc lát, chỉ có kẻ cầm đầu kia ngã xuống đất, mà còn thêm kẻ nữa, lúc này loạn thành đoàn, đám nạn dân thi nhau tiến lên chất vấn, Kỷ Dao kêu gã sai vặt chặn lại, vội vàng rời khỏi lều phát cháo cùng Chu Lương . đường càng thêm chật chội, Kỷ Dao hề buông lỏng cảnh giác, nàng nhớ rằng Tạ Minh Châu còn có hậu chiêu.

      Chính vào lúc này, ả phái người tới....

      Nàng nhìn phía trước, đột nhiên dừng lại.

      Ở chỗ xa, cách mười mấy bước, có đại hán thân thể cường tráng xách thùng cháo tới chỗ hai người họ, vẻ mặt kẻ đó có chút dữ tợn, bên trong thùng là cháo loãng nóng hổi, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên.

      ", lùi ra sau," Kỷ Dao lại hét lên với gã sai vặt, "để ý ta!"

      Chu Lương tự thấy mình ở Kinh thành kết thù với ai, trừ nương lần trước vung roi ngựa ra, cho nên lúc này cả đầu nàng ta mơ hồ, đơn giản là bị Kỷ Dao dắt mũi .

      Hai người lùi ra sau.

      Đúng vào lúc này, đại hán bước nhanh đuổi theo, dường như xách nổi thùng cháo, cả thùng cháo đột nhiên bay lên cao, đổ về hướng đám người Kỷ Dao.

      Cháo nóng như vậy, nếu như dính lên mặt, có đẹp như hoa như ngọc tới mức nào cũng bị hủy hết, Kỷ Dao che mặt, quát to: "Chu nương, mau tránh sang bên cạnh."

      May mà cách đại hán đủ xa, nàng ngược lại sợ, binh sĩ cũng đến ngay lập tức.

      Nhưng nạn dân xung quanh bị dọa tới mức hồn bay phách tán, tán loạn va chạm vào nhau, trong phút chốc, có bóng người nhảy từ lưng ngựa xuống, phát đạp lên thùng cháo, thùng cháo vốn dĩ bay về phía trước, đột nhiên bay lên cao, giống như pháo hoa bắn lên trời vậy, bay thẳng lên giữa trung, sau đó "ào ào" tiếng rời xuống bên cạnh nạn dân.

      Nước cháo bắn tứ tung, giống như giọt mưa trắng đục rơi xuống.

      "Bắt lại cho ta!" Người đó lại trở về lưng ngựa, lớn tiếng quát.

      Kỷ Dao mới phát ra cư nhiên là Dương Thiệu, trong lòng nàng vui mừng.

      Nhưng đại hán kia có võ công, các binh sĩ xông lên, ta đột nhiên rút ra cây đao, giao đấu với các binh sĩ.

      Nạn dân ở xung quanh lại được phen kinh sợ, tiếp tục loạn thành nồi cháo.

      Bên tai Kỷ Dao đột nhiên nghe thấy tiếng gọi khẽ: "Kỷ nương, mau tới đây!"

      Nàng nhìn theo hướng của tiếng , phát ra Tống Vân.

      biết ta tới đây từ khi nào....

      Nhưng nàng sao có thể qua đó?

      Nàng tới chỗ Tống Vân, hơn nữa, bên cạnh nàng còn có Chu Lương !

      Thấy nàng chậm chạp động, Tống Vân gấp gáp, sợ nàng bị thương nên nhanh chân bước tới. lúc sắp đụng vào cánh tay của Kỷ Dao, đột nhiên xuất chiếc roi ngựa quất tới, giống như tia chớp, cứng rắn bức ta lui lại bước.

      thế gian này cư nhiên còn có người dám làm vậy với ta?

      Tống Vân nổi giận, muốn phát hỏa, lại nhìn thấy thân ảnh màu đỏ nhạt giống như lá rụng bay tới.

      nhàng như vậy, mong manh yếu đuối, nếu ta tránh ra nương đó nhất định bị ngã, chính vào lúc ta do dự, nương đó đụng vào lòng ta.

      Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Tống Vân, khóe miệng Dương Thiệu nhếch lên, tiễn phật tiễn tới Tây Thiên, Chu Lương này kiếp trước là của ta, kiếp này vẫn nên thuộc về ta , ít tới dây dưa với người khác thôi!

      quay người rời .

      Khi ngang qua Kỷ Dao, vốn dĩ muốn để ý tới nàng, nhưng nhìn thấy nạn dân xung quanh như châu chấu bay loạn, đột nhiên bắt lấy tay Kỷ Dao, đưa nàng ra khỏi đường Bạch Tượng.

      bước cực nhanh, Kỷ Dao bước theo có chút loạng choạng, kêu lên: "Hầu gia, ngài chậm chút."

      đột nhiên dừng lại.

      "Sau này đừng xuất đầu lộ diện làm những việc như thế này nữa," Dương Thiệu lạnh giọng quở mắng, "nếu phải là ta, nàng hôm nay làm sao có thể may mắn thoát khỏi đây."

      Giọng điệu rất tốt, nhưng Kỷ Dao cảm thấy lo lắng cho mình, trong lòng vẫn cảm thấy vui mừng. Mặc dù rất lâu gặp, nhưng biết nàng gặp nguy hiểm, liền tới ngay lập tức.

      Có điều cho dù tới, thùng cháo kia cách xa như vậy nên cũng có chuyện gì, hơn nữa nàng cho người để ý kẻ xách thùng cháo rồi, nay có Dương Thiệu xuất thủ, Tạ Minh Châu khẳng định thể trở mình được nữa, nếu như tội nặng hơn chút, chừng ả cũng ngồi tù giống ca ca ả. Kỷ Dao vui như hoa nở, hoàn toàn tức giận: "Ta nhớ rồi, Hầu gia."

      Ngoan như đứa trẻ, Dương Thiệu sửng sốt, vô thức : "Biết là tốt, trở về ."

      Nhanh như vậy kêu nàng rời ? Xem ra thực rất bận, Kỷ Dao nhìn chăm chú, muốn chuyện, đột nhiên kiễng mũi chân, cầm khăn tay lau mặt .

      "Làm cái gì?" cau mày.

      "Có chút..." nàng đụng vào mặt , có lẽ do vừa rồi đá thùng cháo nên bị dính vào, "là nước cháo, ngài đợi chút."

      Ngón tay mát lạnh của nàng lướt qua môi .

      Đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, hơi thở như lan, có thể nhìn thấy ràng hàng lông mi dài cong, sống mũi cao thẳng, gò má trong trắng lộ hồng của nàng.

      Dường như có chiếc lông vũ quét qua trái tim , ánh mắt Dương Thiệu càng ngày càng sâu, đột nhiên bắt lấy tay nàng bắt nàng dừng lại: "Chỉ là nước cháo thôi, cần quản."

      " lau sạch rồi." Kỷ Dao cầm khăn tay đưa xem, "ngài tốt xấu gì cũng là Đô đốc, lẽ nào mang khuôn mặt dính đầy nước cháo tuần tra hay sao?"

      Vậy cũng cần nàng quản, Dương Thiệu : "Được rồi, ngươi ."

      huýt sáo cái, tọa kỵ lập tức chạy tới.

      xoay người lên ngựa.

      Có thể là gấp gáp giải quyết chuyện vừa rồi? Kỷ Dao thấy vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm túc, rốt cuộc cũng cảm thấy có chút kì quái, muốn hỏi vì sao lâu như vậy mới xuất , nhưng cuối cùng hỏi. Là bản thân nàng muốn suy nghĩ, cũng đồng ý rồi, nếu bây giờ hỏi thỏa đáng lắm, nàng có chút nghi hoặc quay người rời .

      Nhìn bóng lưng thướt tha của tiểu nương, Dương Thiệu gỡ túi rượu đưa tới bên miệng uống ngụm, đột nhiên giọng mắng câu, rồi giục ngựa rời .
      Alice Huynh, Tôm Thỏ, huyenttthcm5 others thích bài này.

    3. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Có bạn hỏi mình đoạn cuối chương 54 và đoạn đầu chương 55 có phải bị mất đoạn hay . Mình biết cách trả lời trích dẫn nên nhắn luôn như thế này nha. Lúc edit mình cũng cảm thấy vậy á, mình có xem lại bản trung thấy đúng là như vậy, mình copy thiếu đâu, hay tại trang web mình tải bản tiếng Trung họ đăng đầy đủ mình biết, khi nào có thời gian mình tìm các web khác, nếu thiếu mình sửa bổ sung sau nhé.
      Thanks mọi người theo dõi truyện!

    4. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      A Thiệu này đúng câu " giận giận mà thương càng thương" nhỉ. A tự dỗi 1 mình , ko ai mà biết nè.

    5. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 58:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Vừa rồi Chu Lương đột nhiên bị lực đẩy ra, căn bản thể kiểm soát, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình ngã vào lòng của nam nhân xa lạ.

      Nàng ta xấu hổ đỏ bừng cả mặt, vội vàng : "Xin lỗi, vị công tử này, cẩn thận đụng phải ngài rồi."

      liên quan tới nàng ta, nương gia thể có được tốc độ nhanh như vậy, Tống Vân ôn nhu : " cần tạ lỗi, ngươi có bị thương ?" Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của nữ tử, lúc này mới nhìn dung mạo của nàng ta.

      Mắt phượng mày liễu, môi đỏ mũi quỳnh, màu da tuyết trắng làm người khác phải sáng ngời đôi mắt, ta hơi giật mình, dâng lên loại cảm giác như từng quen biết...bởi vì gò má nàng ta có vết sẹo rất gần như thể nhìn thấy, hình như có liên quan tới kì ức nào đó, ta đột nhiên có chút hoảng hốt.

      "Ta bị thương."Sau khi Chu Lương đứng vững, nhìn cái thùng cháo bị đổ mặt đất, hơi hơi thở dài, " nghĩ tới có kết quả như thế này, vốn dĩ cho rằng..." có thể cứu giúp nạn dân cách tốt đẹp, để bọn họ được no bụng, ai ngờ ngược lại lại hại bọn họ.

      Thực là phát sinh náo động như Kỷ Dao !

      Nghĩ tới Kỷ Dao, Chu Lương dõi mắt nhìn bốn phía, nhưng thấy Kỷ Dao đâu, vừa rồi khi bọn họ ở cùng nhau, hình như vị công tử này muốn tới gặp Kỷ Dao, nhưng sau phút chốc nàng ta lại bị đẩy ra.

      "Kỷ nương đâu?" Nàng ta vội hỏi.

      Bị Dương Thiệu đưa rồi, chiếc roi ngựa vừa rồi khẳng định là kiệt tác của , sắc mặt Tống Vân có chút trầm xuống.

      nha hoàn nhìn thấy, giọng : "Được nam tử cứu , có lẽ bọn họ quen biết nhau."

      Chu Lương thở phào hơi, cáo từ Tống Vân: "Lều phát cháo là do ta dựng lên, cần phải đến nha môn chuyến để bẩm báo ràng, chuyện hôm nay xin công tử lượng thứ."

      Chẳng hiểu tại sao lại bị phá đám, nàng ta phải tìm ra kẻ sai khiến phía sau!

      Tống Vân thấy nàng ta muốn rời , chau mày lại, có cảnh tượng chẳng hiểu sao tự nhiên thoáng , trong đám cháy ngập trời, có tiểu nương tuổi co rút thân mình dưới tượng phật, lấy ra viên kẹo , "ngươi cần sợ, ăn cái này."

      Sương khói mù mịt, đồ vật ở trước mắt đều nhìn nữa, hít thở thông, ăn cái gì mà ăn....

      E rằng phải chết ở trong đây!

      "Nhị ca!" Đột nhiên có tiếng gọi vang lên bên tai, gọi Tống Vân thức tỉnh.

      mặt ta vẫn còn xót lại chút hoảng sợ, Tống Thụy khỏi thất vọng.

      Nhị ca nhà mình khỏi quá mức nhã nhặn rồi, mỗi lần đối đầu với Dương Thiệu, đều để Dương Thiệu dễ dàng mang Kỷ Dao rời , nếu là Tống Thụy, dễ dàng bỏ qua như vậy!

      Cứ tiếp diễn như vậy, làm gì còn kịch hay mà xem nữa?

      là vô vị, Tống Thụy cảm thấy vô cùng mất hứng, sớm biết như vậy còn bằng ta tự mình ra tay cướp thay Tống Vân cho rồi, ra , cũng là vì huynh trưởng thôi mà.

      "Nhị ca, Dương Thiệu này thực kiêu căng, Nhị ca vẫn tiếp tục nhịn hay sao?"

      Nếu sao? Dương Thiệu nay là nhân vật chạm tay có thể bỏng, chọn thời điểm này để ra tay chỉ gây thêm bất lợi cho mình mà thôi, hơn nữa, nay thái độ của phụ hoàng đối với Thái tử lại có thay đổi, nếu như mình phạm sai lầm, còn cơ hội, ta cũng muốn phụ hoàng thất vọng về mình.

      Tống Vân nhàn nhạt : "Dương đô đốc vừa rồi giải quyết chuyện thùng cháo, tránh cho nạn dân bị thương, kiêu căng ở chỗ nào? Ta còn phải bẩm báo với phụ hoàng, ban thưởng cho Dương đô đốc đấy."

      Luận về nhẫn nại, bản thân Tống Thụy có cưỡi ngựa cũng đuổi kịp, Tống Thụy hơi hơi mỉm cười: "Nhị ca đúng là trạch tâm nhân hậu, chẳng trách trong thiên hạ ai là khen."

      Mặc dù nghe ra ý châm chọc, nhưng Tống Vân thèm để ý.

      So với Thái tử, Tống Thụy giảo hoạt hơn nhiều, ta phải thường xuyên đề phòng Tống Thụy đánh lén.

      Lại Dương Thiệu bắt được người hất cháo, lập tức dẫn tới Hình bộ.

      Quan viên Hình bộ nghe tin, vội vàng đến gặp mặt.

      "Chỉ là kẻ lưu manh quan trọng, cũng đáng để Hầu gia đích thân chạy tới chuyến?" Quan viên cười , "hôm nay Hầu gia vất vả rồi."

      "Lưu manh?" Dương Thiệu nhướng mày, ngón tay gõ gõ hai cái bàn, "ngươi có biết tên lưu manh này làm bị thương bao nhiêu người? Tính riêng những người bị bỏng cũng lên tới mười người, dọa đến nạn dân, còn về việc kinh sợ mà dẫm đạp nhau bị thương có đến hơn năm mươi người." Lại chuyển chủ đề, "Tịch đại nhân, lần phát cháo này là Hoàng thượng đích thân phê chuẩn, nhưng hôm nay lại có kẻ tới phá hoại, thậm chí còn muốn nhân chuyện đó chủ mưu giết người, theo như Tịch đại nhân thấy, người này nên phán tội như thế nào?"

      Tịch đại nhân kinh ngạc: "Kẻ nào to gan như vậy?"

      "Ta cũng biết, còn phải là dựa vào Tịch đại nhân điều tra mọi chuyện ràng hay sao?" Dương Thiệu , "Dương mỗ đợi tin tốt từ Tịch đại nhân."

      "Cái này là chuyện trong phạm vi của Hình bộ, đương nhiên phải điều tra ràng, xin Hầu gia yên tâm." Tịch đại nhân tiễn Dương Thiệu rời .

      vừa mới tới cửa, liền nghe thấy Trần Tố bẩm báo: "Vừa rồi Kỷ nương phái người tới , nàng biết kẻ mạo danh nạn dân ở đâu."

      Xem ra nàng sớm có mưu tính, phải đơn thuần muốn phát cháo cứu tế. Lúc trước Dương Thiệu còn cảm thấy kì quái, đến nay hiểu rồi, nàng dựa vào trải nghiệm của kiếp trước để báo thù.

      "Bắt người đem tới đây."

      "Vâng." Trần Tố lĩnh mệnh.

      .............

      Tạ Minh Châu gây ra họa lớn, kinh sợ thể chịu nổi, Nhị phu nhân thấy ả cơm cũng ăn, nghĩ tới chuyện phát sinh vào ngày phát cháo, nên gọi ả tới hỏi thăm.

      Ả biết thể giấu nổi, nên kể lại mọi chuyện.

      Nhị phu nhân thể giữ nổi bình tĩnh, kinh hô: "Sao con thương lượng với ta? Con điên rồi? Dám tự mình gây ra loại chuyện này! Lẽ nào con chưa từng nghĩ tới hậu quả hay sao?"

      "Nương, do Kỷ Dao kia ức hiếp người khác, con thực là quá mức tức giận cho nên mới..." ả nhào vào lòng Nhị phu nhân, cắn răng mở miệng, "vẫn để nàng ta tránh thoát, ràng con tính kế đâu vào đó rồi!" Nạn dân tiến lên chấn vấn, Kỷ Dao và Chu Lương khẳng định kinh hoảng có cách nào giải quyết, khi chạy trốn bị người xách cháo đụng vào, bị bỏng mặt, tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn, có liên quan gì tới ả!

      Nhưng ai ngờ, tất cả đều thất bại, những vậy, những người đó còn bị bắt tới Hình bộ. ràng có nhiều nạn dân như vậy, trốn trong đám đông, ai có thể nhận ra cơ chứ?

      "Nương, người nhất định phải cứu con." Tạ Minh Châu lau nước mắt , "con muốn ngồi nhà lao, con sợ, nương, người nghĩ biện pháp ."

      Đợi đến khi Tạ Tri Kính trở về, Nhị phu nhân liền thương lượng với ông ta, Tạ Tri Kính tức giận tới mức đuổi đánh Tạ Minh Châu, nhi tử như vậy thôi, ngờ nữ nhi cũng vô pháp vô thiên thế này! Trách được Tạ Minh Kha coi trọng người thúc thúc như ông ta, đôi con trai con biết suy nghĩ, chỉ khiến Tạ gia mất mặt mà thôi!

      Khi Tạ Tri Kính đuổi đánh Tạ Minh Châu, có nha dịch tới nhà, mời Tạ Minh Châu tới Hình bộ.

      Bởi vì Dương Thiệu đánh tiếng từ sớm, quan viên Hình bộ dám xử lí qua loa, mất thời gian ngày đêm cuối cùng cũng điều tra ngọn nguồn việc.

      Khi phát ra là thiên kim Tạ phủ, ông ta cũng từng do dự, nhưng Tạ gia phân nhà rồi, nhà Tạ Tri Kính làm sao sánh được với danh vọng của Tạ Tri Thận? Ông ta cũng hợp với Tạ Minh Kha, mà Tạ Minh Kha cố tình lại là thầy giảng bài của Thái tử, nay Thái tử có hi vọng trở mình, kẻ ngốc cũng biết nên làm như thế nào.

      Ông ta chút do dự phán Tạ Minh Châu tội danh lưu đày.

      Cùng lúc đó, Tạ Tri Kính cũng bị các quan viên thi nhau vạch tội, buộc tội ông ta dung túng nữ nhi gây thương tích cho người khác, coi thường luật pháp, còn có người đào lên chuyện cũ năm xưa, Tạ Minh Thiều bôi nhọ trong trắng của nữ tử, Tạ Tri Kính từng che dấu chuyện xấu thay cho nhi tử, gây nên xôn xao dư luận.

      Mặt già của Tạ Tri Kính chịu nổi đành chủ động từ quan, Hoàng thượng niệm tình ông ta nhiều năm phục vụ triều đình, chỉ biếm chức quan, giáng xuống Tri phủ đồng tri, nhận chức ở Linh Châu.

      Nhị phu nhân mất hết hi vọng, tới Linh Châu cùng trượng phu, mà tới nơi lưu đày cùng nữ nhi. Lão phu nhân tức tới mức bệnh liệt giường, Nhị phòng Tạ gia trong phút chốc trở nên tiêu điều.

      Rốt cuộc vì sao lại đến bước đường này, Kỷ Dao là người ràng nhất, thứ nhất khẳng định là do Dương Thiệu bắt người mang tới Hình bộ, thứ hai là lời buộc tội đáng sợ đó, cần cũng biết, nhất định là Tạ Minh Kha ở phía sau thúc đẩy, y vốn là kẻ tàn nhẫn, làm sao có thể bỏ đá xuống giếng cơ chứ?

      Nhưng cũng coi như diệt trừ tận gốc tai họa, nàng cũng có thể kê cao gối ngủ, cần lo lắng tỷ tỷ bị Nhị phòng ức hiếp.

      Kỷ Dao cười híp mắt vuốt ve con mèo trong lòng.

      Chuyện này rất nhanh truyền tới tai Thái phu nhân, hôm nay gặp nhi tử bà liền hỏi: "Con có mặt tại trường, người cũng là do con bắt được, vậy Chu nương và Kỷ nương thế nào, có bị thương ?"

      Chu Lương phát cháo cứu tế bà cảm thấy kì quái, Chu Lương bị phụ thân ảnh hưởng mưa dầm thấm đất nên tấm lòng lương thiện kém phụ thân bao nhiêu, về phần Kỷ Dao, Thái phu nhân thực có chút ngoài ý muốn. Trong ấn tượng, bộ dáng của tiểu nương này sinh ra rất an phận, cư nhiên cũng làm việc thiện.

      " bị thương." Lời ít ý nhiều.

      Thái phu nhân liếc nhi tử cái: "Chỉ có vậy?"

      "Nương còn muốn hỏi cái gì?"

      "Lần trước ta mời nhiều nương như vậy, con rốt cuộc dự tính như thế nào?"

      Dương Thiệu nhàn nhạt : " có dự tính gì."

      Vừa nghe liền biết nhìn trúng những người bà chọn, Thái phu nhân có chút vui, nhiêm túc hỏi: "Con vẫn muốn cưới Kỷ nương kia?"

      " sau ."

      "Cái gì!" Thái phu nhân sửng sốt, "cái gì gọi là sau?"

      "Chính là cần gấp," Dương Thiệu cầm túi rượu lên uống ngụm, "nhi tử cảm thấy thời gian vẫn còn sớm, bằng kiến công lập nghiệp trước."

      "Kiến công gì, lập nghiệp gì?" Thái phu nhân tức tới mức đứng bật dậy, "con nay là quan nhất phẩm Đô đốc, còn muốn thế nào nữa? Lẽ nào con còn muốn làm..." suýt nữa đem hai chữ "Hoàng đế" ra khỏi miệng, đó là đại nghịch bất đạo, nhi tử cũng tạo phản, nhưng yên lành, cái gì mà kiến công với chả lập nghiệp? Nó còn chê quyền lực đủ lớn hay sao? Nó đều nắm giữ tất cả binh mã trong Kinh thành rồi đấy!

      Thái phu nhân khỏi kinh sợ, e sợ nhi tử vì cưới được nương mình thích, mà lệch đường.

      "Được, nếu con muốn cưới Kỷ nhị nương, vi nương ngăn cản." Thái phu nhân thể nhượng bộ, "đợi đến sang năm nàng ta cập kê, vi nương cho người tới nghị thân, con thấy thế nào?"

      Thái độ của mẫu thân sớm biết, nhất định là đồng ý, Kỷ Dao cũng hiểu , nhưng như vậy sao? Cho dù tại với Kỷ Dao, mẫu thân đồng ý rồi, nàng khẳng định vẫn do dự, Dương Thiệu bỏ qua suy nghĩ đó, , muốn tiếp tục loanh quanh trong vấn đề này nữa.

      "Nương, nhi tử lời lòng, tạm thời muốn thành thân, bất kể là Kỷ nương hay những nương khác." Dương Thiệu xong, cởi ra áo khoác ướt thẫm vứt cho Trần Tố, rồi tắm.

      Thái phu nhân gọi Trần Tố lại: "Ngươi qua đây."

      Trần Tố cảm thấy da đầu tê dại.

      "Thiệu nhi rốt cuộc là bị làm sao?" Thái phu nhân cũng là người từng trải, nên truy vấn, "lẽ nào nó cãi nhau với Kỷ nhị nương?"

      " Tiểu nhân biết."

      "Ngươi biết?" Thái phu nhân vỗ mạnh lên bàn, "đừng tưởng rằng ngươi là tâm phúc của Thiệu nhi, ta liền dám đánh ngươi!"

      Thái phu nhân xuất thân danh môn, từ xưa tới nay đều rất uy nghiêm, nhưng so với Dương Thiệu của tại.... Trần Tố cảm thấy gần đây Dương Thiệu tình bất định, ta hoàn toàn dám đắc tội, bịch tiếng quỳ xuống: "Tiểu nhân nguyện ý bị đánh, tùy ý Thái phu nhân xử lí."

      Thái phu nhân tức tới mức ngã ngửa.

      ..................

      Thời gian như thoi đưa, rất nhanh tới tết lịch rồi.

      Kỷ Dao nhìn hai quả trứng trong vại gốm sứ bị đông lạnh lại rồi mà rùa con vẫn chưa ra, liền biết ấp trứng bị thất bại, nàng thở dài nâng chúng nó lên, kêu Mộc Hương đào cái hố ở hậu viện đem chúng chôn xuống.

      Mặc dù rùa con xuất , nhưng mèo bất tri bất giác trở thành con mèo mập, lông toàn thân dày dặn, vuốt lên càng thoải mái. Mùa đông ngồi bên cạnh nó, chẳng cần lò sưởi tay nữa, giơ tay đặt dưới bụng nó liền ấm áp ngay tức thời.

      Mỗi lần như vậy, nàng đều nghĩ tới Dương Thiệu.

      Hai ba tháng trôi qua rồi, trừ lần gặp mặt ở đường Bạch Tượng, chưa từng tới nhà nàng. đợi đáp án của nàng hay sao? Nhưng khỏi quá mức an tĩnh rồi, giống của trước đây chút nào.

      Kỷ Dao cứ cảm thấy có chỗ nào đúng.

      Trước tết lịch, trong nhà nhận được thư của Kỷ Đình Nguyên, mọi chuyện đều tốt, cần quá mong nhớ, còn về chuyện công vụ chữ cũng nhắc đến, khiến Liêu thị tức tới mức mắng ta vài câu, đứa trẻ này khiến bà bớt lo, cũng biết về những chuyện khác hay sao, may mà tới vài tháng nữa liền trở về, đợi đến khi trở về thu thập nó cũng muộn.

      Nhưng Kỷ Dao biết, đợi đến lúc đó mẫu thân phát ca ca thăng quan, cười còn kịp, làm sao còn nghĩ tới chuyện trừng trị huynh ấy.

      Hôm nay, Kỷ Dao tới Tạ phủ thăm tỷ tỷ.

      Bụng của Kỷ Nguyệt hoàn toàn lộ , hành động rất bất tiện, Kỷ Dao đỡ tỷ tỷ lại dưới mái hiên, ngắm hoa trong viện.

      "Ca ca viết phong thư làm nương tức giận, muội đếm đếm, tới trăm chữ." Kỷ Dao kể chuyện trong nhà cho tỷ tỷ nghe.

      Kỷ Nguyệt sẵng giọng: "Ca ca cũng là, nếu viết sao viết nhiều thêm chút, tính tình huynh ấy như vậy chẳng trách suốt ngày bị nương , nhưng nương cũng chỉ là ngoài miệng thôi, đợi ca ca trở về bà liền quên ngay."

      "Còn phải sao?" Giống hệt với suy nghĩ của nàng, Kỷ Dao , " bắt đầu chuẩn bị quần áo mùa xuân cho ca ca rồi!"

      Hai người nhìn nhau cười.

      Tạ Minh Kha bưng tới hai bát canh tổ yến: "Đều vào trong , uống cho ấm bụng."

      Kỷ Dao lại đỡ tỷ tỷ vào.

      Hai người bưng lên ăn.

      Tạ Minh Kha đứng bên cạnh Kỷ Nguyệt, hỏi han ân cần.

      Kỷ Dao nghe tỉ mỉ, đại loại là hỏi về các vấn đề như chân có nhức mỏi hay , con có động tĩnh gì , khẩu vị có tốt , đều là những vấn đề sau khi có hỉ mới xuất , kiếp trước nàng chưa từng được thể nghiệm.

      Đúng vào lúc này, có hạ nhân vào bẩm báo Dương Thiệu tới chơi.

      Kỷ Dao có chút kinh ngạc, lâu rồi nàng gặp người đó, nhưng lại tới Tạ phủ.

      "Tỷ phu, Hầu gia tới làm gì?"

      "Chắc là tới tìm ta chơi cờ, mấy ngày trước gặp trước nha môn, nhàm chán có việc gì lật xem quyển sách dạy chơi cờ rất hay, nên muốn tìm đối thủ luyện chơi cờ." Tạ Minh Kha vỗ vỗ bả vai Kỷ Nguyệt, "có Dao Dao bồi nàng rồi, ta lát."

      "Vâng." Kỷ Nguyệt , "cũng phải lần đầu tiên, chàng rồi ta có thể thanh tịnh hơn chút."

      Tạ Minh Kha cười, thê tử còn chê y nhiều lời.

      Thấy Tạ Minh Kha rời rồi, Kỷ Dao hỏi: "Tỷ tỷ, Hầu gia thường xuyên tới đây sao?"

      "Cũng hẳn, cố định, có điều lần trước săn bắt được mấy con mồi, có mang tới tặng con hươu bào." Kỷ Nguyệt cười nhìn nàng, "chắc cũng mang tới tặng nhà chúng ta chứ?"

      Hoàn toàn có!

      Kỷ Dao cau mày, rốt cuộc bị làm sao, thà rằng tới chuyện cùng tỷ phu chứ chịu tới nhà bọn họ.

      Còn có hươu bào, ngon như vậy cũng mang tới tặng, trong lòng Kỷ Dao cảm thấy vui, nhưng tỷ tỷ mở miệng hỏi, nàng tiện trả lời, cho có lệ: "ừm."

      Cứ canh cánh mãi chuyện này, nàng cảm thấy thời gian trôi qua có chút gian nan, mắt thấy tỷ tỷ có chút buồn ngủ, thấy tỷ tỷ ngủ thiếp rồi, mình nàng lặng lẽ tới thư phòng ở Xuân Lâm Các.

      Xuyên qua cửa sổ, từ xa nhìn thấy Dương Thiệu ngồi đối diện với Tạ Minh Kha, bên trái bọn họ đặt trà nóng hổi, trong thời tiết đóng băng lạnh giá này bốc lên chút khói ấm.

      Cũng biết đợi bao lâu, Dương Thiệu rốt cuộc cũng ra.

      Nàng trốn sau núi giả, nghe thấy với Tạ Minh Kha: "Trước tết lịch mang tặng con nai, ta hẹn với Trình tướng quân, Vĩnh Gia Hầu săn bắt, nếu ngươi có hứng thú...."

      "Ta hề có hứng thú." Ý trong lời , y phải ở nhà bồi Kỷ Nguyệt.

      "Vậy ngươi liền đợi ăn ."Dương Thiệu chắp tay cáo từ.

      Tạ Minh Kha gọi lại: "Hôm nay Dao Dao cũng tới."

      Dương Thiệu sửng sốt: "Vậy sao?"

      Cũng có gì kì lạ, Kỷ Nguyệt có thai tiện xuất môn, Kỷ Dao thích tỷ tỷ như vậy nhất định thường xuyên tới thăm, chỉ là ngờ tới lại trùng hợp vào đúng ngày hôm nay.

      "Ngươi muốn gặp ?" Tạ Minh Kha hỏi, y biết tâm tư của Dương Thiệu đối với Kỷ Dao.

      "Khó có khi nàng tới bồi phu nhân của ngươi, liền làm phiền nữa."

      Tạ Minh Kha ngờ như vậy, cảm thấy có chút kì quái, có điều Kỷ Dao là nương gia, có thể là cảm thấy tiện? Cho nên cũng hỏi thêm, tiễn Dương Thiều rời .

      Bóng lưng của hai người dần dần xa.

      Kỷ Dao dựa núi giả, đột nhiên hiểu ra lí do tại sao dạo này tới gặp nàng, ra sớm còn tâm tư kia nữa, nếu tại sao trong trường hợp nàng ở gần ngay dưới mí mắt như vậy, mà cũng cự tuyệt gặp mặt lần?

      Chẳng trách lần trước gặp mặt ở đường Bạch Tượng thái độ của lạnh lùng như vậy, uổng công nàng ngây thơ cho rằng Dương Thiệu tức giận, do bận rộn công vụ, nhưng ngày ngày săn, còn đánh cờ cùng Tạ Minh Kha.

      căn bản muốn cưới mình, căn bản là....

      Nàng chỉ cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn, khó chịu nên lời, mắt nóng lên, cư nhiên có giọt nước mắt chảy xuống, giống như là nước đá trượt qua khuôn mặt.

      Rơi xuống đất tạo thành hạt châu băng giá.

      Nàng kéo chặt áo khoác lông hồ ly, chạy ra khỏi núi giả, muốn gặp nàng, bọn họ bao giờ gặp lại nhau nữa!
      Phuongphuong57500, Alice Huynh, Rum239 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :