1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Nhiều đồ ăn đủ ăn cả ngày rồi, Trần Hi vẫn đáng quá hà
      Lục tổng vẫn thương nhớ người ghê cơ

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 19

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Trần Hi đâu có rối rắm như Khương Noãn, xoay người gục đầu ăn canh.

      Hôm nay canh gà thơm ngào ngạt, ăn ngon vô cùng.

      “Trần Hi.” Khương Noãn dùng ánh mắt uy hiếp ép lui mấy đứa bạn, bảo bọn họ lăn về chỗ học bài sáng nay, lúc này mới quay sang Trần Hi vùi đầu ăn, cố gắng phát ra tiếng làm ảnh hưởng tới người khác, nàng nhíu mày : “Tối nay tan học, cậu cùng về nhà với tôi, mẹ tôi muốn gặp cậu.”

      nàng thấy Trần Hi sửng sốt, ngẩng đầu lên khỏi bình giữ ấm, quay sang nhìn mình, cụp mắt : “Mẹ tôi muốn cảm ơn cậu.” nàng gặp phải đại nạn, cả người đều mềm, khác thường này đương nhiên bị Khương phu nhân phát . Là vị phu nhân tổng tài ngày nào cũng bị gọi phụ huynh nên tâm tình vô cùng mẫn cảm, Khương phu nhân tràn ngập cảnh giác với việc hai ngày nay, con mình ngày nào cũng 11 giờ khuya mới về.

      biết là con xui xẻo này lại chạy làm chuyện xấu gì.

      Hôm qua ngồi đợi Khương Noãn về, Khương phu nhân bất chấp Khương tổng bên cạnh cố giúp Khương Noãn, vẫn xách tai Khương Noãn đến trước mặt hỏi chuyện.

      Ngay lúc biết Khương Noãn muốn tìm đường chết mà chơi Bút Tiên, thiếu chút nữa làm liên lụy tới mấy đứa bạn, Khương phu nhân cười cái.

      Khương Noãn hôm qua suýt chết vì con cua trong tay Khương phu nhân.

      nàng hít khí lạnh cái, theo bản năng sờ sờ cánh tay mình, lúc này mới giọng với Trần Hi, “Mẹ tôi cảm ơn cậu.” Khương Noãn làm chuyện ngu xuẩn, chuyện này đối với Khương phu nhân chả phải chuyện giật gân gì.

      Đối với người bình thường mà , mấy chuyện ma quái đều là chuyện xưa, nhưng đối với bất động sản Khương thị khai phá biết bao ngôi nhà, chuyện ma quái cũng phải hiếm thấy. Nhưng ngôi nhà hay công trường nào đó thường hay xảy ra chút chuyện kỳ lạ hiểu được, bởi vậy Khương phu nhân gặp nhiều rồi, cũng từng gặp dị sĩ tài ba có bản lĩnh thực , nên vô cùng tin tưởng phương diện này.

      ngờ Khương Noãn gặp chuyện lớn như thế mà lại với người lớn trước, ngược lại còn kéo theo bé vô tội vướng vào phong ba.

      Càng khiến Khương phu nhân khiếp sợ là, bé vô tội này rất tài giỏi.

      Chỉ ra tay trong nháy mắt giải quyết được chuyện Bút Tiên, đúng là làm Khương phu nhẫn mở rộng tầm mắt.

      Trần Hi cứu Khương Noãn, đương nhiên Khương phu nhân phải cảm tạ vô cùng, huống chi ngày nào Khương Noãn cũng mang cho Trần Hi đủ loại canh súp, nhìn lơ đãng nhưng trong lòng Khương phu nhân, Trần Hi chính là bạn thân của Khương Noãn. Bà muốn gặp bé ngốc nghếch trong miệng con mình, người dùng an toàn của mình để bảo vệ Khương Noãn, vì vậy mới có lời mời này.

      Lời mời này làm Trần Hi sửng sốt, theo bản năng tôn trọng người lớn, muốn đánh vỡ mặt mũi người ta, chỉ là vẫn hơi chần chứ, có chút bất an hỏi: “Hôm nay luôn à? Khương Noãn, tối nay tớ có chút chuyện.”

      cúi đầu, Khương Noãn thấy do dự liền nhíu mày hỏi: “Cậu có chuyện gì?” lại sợ cùng mình về nhà à?

      “Tớ, tớ...có chút việc.” tới đầu phố, chỗ từng gặp Lục Cảnh và Lục tiên sinh kia, để gặp mặt nữ quỷ áo đỏ, sợ ra hù chết Khương giáo bá mất. Trần Hi rất quan tâm mà hự hự hai tiếng ra, thấy Khương Noãn vẫn nhìn mình, lại nghĩ tới Khương phu nhân là trưởng bối lớn tuổi, cắn môi giọng , “Tớ chỉ có thể ở nhà cậu cho tới 9 giờ thôi.”

      giơ lên ngón tay trắng nõn, khóe miệng Khương Noãn co giựt nhìn con bạn mặt dày này, khiếp sợ hỏi thêm: “Chẳng nhẽ cậu định ở nhà tôi đến nửa đêm đấy à?!”

      Định ăn vạ ngủ nhờ nhà chị đây đêm đấy hử?

      cần à? Vậy tốt quá rồi.” Trần Hi lên nụ cười ngại ngùng nho , thầm, “Đây là lần đầu tiên tớ được người ta mời tới nhà làm khách. Xin lỗi Khương Noãn, tớ hiểu quy tắc lắm.”

      khựng lại, yên lặng lấy hai tấm bùa bình an, để vào lòng bàn tay nâng lên, ngửa đầu hỏi, “Đây là tấm bùa hộ mệnh tốt nhất, tớ đưa cho làm quà tặng được ?” hơi ngài ngại, Khương Noãn lại lập tức nghẹn lời, xoa ấn đường, chỉ thấy đau đầu quá , xua tay , “Được được được. Cậu mang gì cũng được.”

      “Đâu thể tay tới cửa.” Trần Hi kiên trì .

      Ánh mắt Khương Noãn chết lặng, hồi lâu sau mới khó khăn mở miệng, “Cậu cũng rất chú ý đấy.”

      “Cái này đúng mà.” Trần Hi cười mỉm, hơi dừng lại, nhìn mấy thùng giữ ấm mà Trần Mỹ Mỹ và mấy nữ sinh kia để bàn cho mình, chần chừ chút rồi lầm bầm, “Mang về nhà ăn. sợ lãng phí.”

      Trong nháy mắt quên mình từng chỉ ăn đồ của Khương Noãn, còn lấy ngón tay trăng nõn chọc chọc bánh mì mềm xốp mới ra lò sáng nay, ánh mắt lên vẻ thèm dãi. Khương Noãn bất lực dựa vào ghế, nhìn bạn vẻ mặt vui mừng như được mùa, nhanh chóng cất thùng giữ ấm và bánh mì vào ngăn bàn, nàng thở dài , “Tối nay cậu cùng về nhà ăn cơm với tôi, mấy thứ này mang về cũng đâu ăn được.”

      “Sao lại , ăn được tuần luôn mà.” Trần Hi giọng .

      “...Vẫn ăn được cơ á?”

      “Ăn được.” Trần Hi quyết làm hành vi lãng phí đồ ăn.

      Khương Noãn đúng là chưa từng gặp ai như vậy, thấy Trần Hi vui vẻ cong cong đôi mắt, nàng im lặng chuyển mắt, giật giật khóe miệng, nhưng thêm nữa.

      nàng cảm thấy ghét bỏ của mình đều biến thành loại từ cao nhìn xuống.

      “Được, cậu ăn hỏng bụng rồi mới biết.” Thấy Trần Hi cười cười, để trong lòng, Khương Noãn thêm nữa, đưa di động cho Trần Hi mượn, muốn gọi tới tiệm cà phê mà mình làm công để xin nghỉ.

      Nhìn bộ dạng cố gắng sinh tồn này của bạn mình, làm nàng nghĩ tới cuộc sống giàu có xa hoa nhờ vào bố mẹ của mình, lương tâm hiểu sao lại thấy đau xót. nàng chợt nghĩ tới bố mình dạo gần đây sắc mặt được vui, còn thêm ngày nào cũng mặt nhăn mày nhíu, hơi do dự, trong lòng bỗng thấy đau lòng cho bố mình, thừa dịp nghỉ trưa, liền gọi cho bố cuộc điện thoại.

      Sau khi điện thoại được kết nối, giọng có phần quyến rũ truyền tới, Khương Nõan nghe thấy cái giọng eo éo này liền nhíu mày.

      “Thư ký Lý, bố tôi đâu.” tựa vào cửa lớp, lạnh lùng hỏi.

      Đầu bên ka điện thoại vang lên giọng mềm mại nũng nịu, nhịp điệu vi diệu, đắn đo : “Khương tiểu thư à? Khương tổng tắm.” Ả ta đột nhiên đè thấp giọng cười khẽ tiếng, giống như nghe được tiếng Khương Noãn bóp điện thoại kêu kẽo kẹt rung động, giọng càng thêm lẳng lơ, “Gần đây Khương tổng rất bận, làm việc đủ mệt rồi, Khương tiểu thư, hy vọng đừng quấy rầy Khương tổng mà quan tâm Khương tổng nhiều hơn .” Ả ta lại cười thêm tiếng, tiếp tục , “Khương phu nhân phải lúc nào cũng ở nhà sao? Nếu lại gây họa, có thể với Khương phu nhân, đừng làm phiền Khương tổng.”

      “Bố tôi chiều nay phải gặp vị khách quan trọng phải?” Khương Noãn đột nhiên lạnh giọng .

      Tiếng cười của ả đàn bà bên kia đột nhiên im bặt.

      “Trước khi ông ấy gặp khách quan trọng luôn tắm rửa, nếu giờ ông ấy tắm, vậy đợi ông ấy tắm xong ông ấy gọi lại cho tôi. Tôi cho biết, nếu ông ấy gọi lại cho tôi, mai tôi liền bảo ông ấy xào lên.”

      Giọng Khương Noãn lạnh tanh, trong mắt mang theo lạnh lẽo lẫn căm ghét, giờ nghỉ trưa Trần Hi gặm bánh mì, trong miệng đều là hương vị ngọt ngào, hạnh phúc tản bộ về lớp, thấy sắc mặt Khương Noãn, liền lên chút lo lắng. Sau khi trải qua chuyện hôm qua, gan càng lúc càng lớn, còn trốn ở chỗ gần Khương Noãn, dựng lỗ tai nghe lén, Khương Noãn hừ lạnh tiếng cúp điện thoại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trần Hi cái.

      “Cậu làm gì đấy?” nàng hỏi với giọng khó chịu.

      “Cậu giận lắm à? Là ai làm cậu bực thế?” Trần Hi tò mò hỏi.

      Khương Noãn mím môi, đáy mắt lên vài phần bực tức, lại biết nên gì mới tốt.

      Có nên về ả thư ký Lý khó ưa kia ?

      Đầu năm nay, chuyện thư ký mơ ước mấy vị tổng tài có tiền cũng chẳng phải hiếm lạ gì, tuy là Khương tổng bất động sản Khương thị chẳng còn trẻ trung, thêm cái bụng bia béo mập mạp lại thiếu khí thế sắc bén của tổng tài, nhưng đối với mấy con hồ ly tinh mà , chỉ cần là tổng tài ok hết.

      Nhiều năm rồi, tre già măng mọc, kẻ muốn hạ gục Khương tổng béo tròn cũng phải là ít, chẳng qua ông bố mình trước giờ vẫn rất chính trực, ngay đến thư ký cũng là con trai, nhưng Khương tổng giống đột nhiên thay đổi như hỏa tốc, tuyển nữ thư ký dáng người quyến rũ xinh tươi, ăn mặc thời trang.

      Chuyện này Khương phu nhân vẫn chưa biết, Khương Noãn chỉ muốn lặng lẽ giải quyết ả thư ký Lý này.

      Nếu để cho Khương phu nhân biết được, đúng là làm người ta khó chịu.

      Cái này đều là chuyện riêng trong nhà, Khương Noãn định cho Trần Hi biết, thế là tâm trạng khó chịu cầm điện thoại quay vào lớp.

      Nhưng may mà con hồ ly tinh kia dám cầm điện thoại của Khương tổng suốt, sau tiết 1 buổi chiều, Khương Noãn liền nhận được điện thoại của ông bố nhà mình, nghe thấy trong điện thoại vẫn vang lên tiếng cười ha hả tràn đầy tình thương của bố, Khương Noãn lúc này mới hơi yên tâm, hừ tiếng, tiện thể ngượng ngùng xoắn xuýt biểu đạt chút quan tâm rồi vội vàng cúp điện thoại, giống như cố ý gọi điện vốn chỉ là tiện thể quan tâm chút tới bố mình thôi vậy.

      nàng nhìn qua như thèm để ý, nhưng tấm lòng đặc biệt này cũng đủ làm Khương tổng ấm lòng mà nước mắt vòng quanh.

      Ông cảm động tới rớt nước mắt, cầm khăn giấy lau mặt, bỏ điện thoại xuống, vừa nấc lên vừa lời xin lỗi với người đàn ông tóc đen mang khí thế lạnh lùng độc đáo ở đối diện, “Lục tổng, xin, xin lỗi, tôi quá cảm động.”

      Ông cầm khăn giấy che gương mặt trắng tròn vì sống trong nhung lụa của mình, khụt khịt xua tay : “ quá hạnh phúc, tiểu Noãn nhà tôi biết quan tâm tới bố rồi.” Bộ dạng của ông như khổ tận cam lai, nếu như phải Lục Chinh từng hợp tác lần với ông, nhất định tin cái người mập mập ngốc ngốc này lại là tổng tài tiên sinh của công ty bất động sản lớn nhất thành phố.

      Lại nghe thấy tiếng Khương tổng lớn tiếng xì mũi, hơi thở lạnh giá Lục tổng dần lan ra khắp phòng.

      nhếch miệng muốn chế giễu vài câu, đột nhiên thấy cổ áo vest của Khương tổng hơi mở ra thứ màu vàng có phần quen mắt.

      Sắc mặt đột nhiên hơi đổi, thò người tới, giơ tay phát tóm được thứ màu vàng kia ra.

      tấm bùa bình an được gấp rất tinh tế xinh đẹp xuất trước mắt .

      A...

      Yên tĩnh lát, người đàn ông cười lạnh.

      Tìm được rồi.
      Last edited: 15/4/20
      Alice Huynh, A fang, minhminhanhngoc22 others thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Aaaaaaa Lục tổng nhạy bén quáaaaa. Gây cấn hết sức huhuhu. Lục tổng ơi bắt bé cưng có bề ngoài thỏ con, đụng tới tiền thành sư tử tới tay . Hóng quá hóng

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Mấy bạn tiểu Hi tranh nhau quan tâm bé mà cứ như tranh sủng ý dễ xương quá cơ :ex10::ex10::ex10: k bít sau này Lục tổng tranh sủng với mấy bé bạn của tiểu Hi thế nào nhỉ hóng hóng heee:th_18::th_18::th_18::th_18:

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 20

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Hở?”

      Khương tổng cúi đầu, thấy tấm bùa bình an bị rơi ra, vội vàng nhấc sợi dây da tuyệt đẹp, muốn cất lại.

      Giây tiếp theo, bàn tay thon dài mạnh mẽ của Lục tổng liền nắm chặt cổ tay ông.

      Người đàn ông tóc đen mang theo chút khí thế lạnh lẽo, áp lực dần bao phủ đầu Khương tổng.

      Khí thế tổng tài vô cùng bá đạo.

      “Lục tổng?” Khương tổng bị khí thế của Lục Chinh đè ép, đột nhiên cảm thấy như mình bị dã thú nhìn trúng, khỏi khẩn trương gọi thử tiếng.

      Lục Chinh lại thờ ơ nắm chắc bùa bình an trong lòng bàn tay thêm lần nữa, cúi mắt nhìn, sau khi xác định, đôt nhiên lạnh giọng hỏi: “Cái này từ đâu ra?” Bùa bình an này vừa nhìn là biết xuất phẩm của bé tóc đen kia, nghĩ tới chuyện bùa bình an tay Khương tổng chắc là do bé đó bán cho, Lục Chinh lại híp mắt như suy tư gì đó, nhìn thẳng vào Khương tổng giờ cả người căng thẳng, dám lộn xộn.

      Dưới cảnh bị đôi mắt lạnh như đá tảng nhìn chăm chú, đầu Khương tổng đổ đầy mồ hôi, lại thêm lần cảm nhận được hơi thở làm người ta sợ hãi trong truyền thuyết của Lục tổng tập đoàn Lục thị, tự chủ được, : “Là tiểu Noãn nhà tôi đưa cho tôi.”

      Ông hiểu, tấm bùa bình an này làm sao à?

      “Tiểu Noãn?”

      “Con tôi tên Khương Noãn.”

      “Học sinh cao trung?” Lục Chinh đột nhiên hỏi.

      “Cái này Lục tổng cũng biết?” Khương tổng lập tức cực kỳ kinh ngạc.

      “Học ở trường nào?” Lục Chinh đáp lại vấn đề này, mà đột nhiên như suy tư gì đó rồi mở miệng.

      chắc chắn tấm bùa bình an giống y đúc tấm trong tay mình, còn quan tâm tới bùa bình an nữa, đợi Khương tổng vô cùng quý trọng cất bùa bình an giấu sau cổ áo vest, ngón tay thon dài gõ mặt bàn, lại đợi Khương tổng sửa sang lại quần áo.

      lâu sau, Khương tổng sửa sang xong quần áo rồi, lúc này mới cười , “Là trường cấp ba Thừa Đức, đội ngũ giáo viên vẫn luôn rất tốt...” Ông định thổi đợt về đội ngũ giáo viên hùng hậu và chất lượng giáo dục, lại nghe thấy Lục Cảnh lạnh lùng cắt ngang, tiếp tục hỏi, “Tấm bùa của con ông là từ đâu tới?”

      Khương tổng uất ức nhìn Lục tổng cho mình về cấp ba Thừa Đức, nhưng khi nghe thấy cái này, khỏi lên vài phần kinh ngạc.

      Có vẻ Lục tổng vô cùng hứng thú với tấm bùa bình an này.

      “Là người bạn thân của con bé đưa cho.” Nghĩ tới chuyện Khương Noãn có lòng đưa bùa bình an cho mình, trong đôi mắt của Khương tổng lên vui mừng hạnh phúc. Mắt ông cười híp lại, còn mang theo chút khoe khoang , “Đứa này tuy là hiểu chuyện lắm, nhưng nhân duyên thực rất tốt, hôm qua còn...”

      Ông vốn định bé kia còn giúp Khương Noãn giải quyết chuyện Bút Tiên, đây bé có bản lĩnh.

      Đối với người có năng lực như thế, Khương tổng luôn là tâm sinh kính sợ. Nhưng đây cũng phải là lý do khiến ông mang theo bùa bình an bên người.

      Ông vô cùng quý trọng tấm bùa bình an này, phải vì ông cho rằng bùa bình an có thể bảo vệ mình.

      Mà là vì Khương Noãn đưa cho ông.

      Là Khương Noãn dành tình cho ông.

      “Đưa?!” Sắc mặt Lục tổng lập tức đen thui.

      khắc khi lạnh lùng cúi xuống, giống như sấm sét ầm ầm, dường như sát khí tỏa ra tứ phía, tóm lại là, trong văn phòng rộng rãi lại ngập đầy hơi thở lạnh giá của Lục tổng.

      Khương tổng rất đau khổ, biết cái vị Lục tổng này lại phát bệnh thần kinh gì...Lục tổng thường xuyên phát bệnh, khi phát bệnh là y rằng có công ty gặp xui xẻo, Khương tổng vô cùng đau đầu với Triệu thị hùng hổ dọa người kia rồi, định phản bội Lục thị mà.

      Ông vốn xảo quyệt nghi tập đoàn Lục thị và Triệu thị có khập khiễng với nhau, lúc này mới muốn kết đồng minh với Lục Chinh, bởi vậy phải quan sát Lục Chinh trong chốc lát, thấy vị Lục tổng lãnh khốc kia gào to “Ngày mai làm Khương thị phá sản!” Lúc này mới yên tâm gật đầu , “Đứa bé kia là bạn thân của tiểu Noãn nhà tôi, chuyện ơn cứu mạng kia... bé ấy đưa cho nhà chúng tôi bùa bình an cũng là phần tâm ý.”

      “A...” Lục tổng cười lạnh.

      im lặng lát, nhướng mày hỏi, “Ơn cứu mạng?”

      “Tóm lại là lời khó hết, nhưng mà tiểu Noãn nhà tôi may mà có bé đó làm bạn, hôm nay còn mời người ta tới nhà chơi.” Khương tổng vừa nghĩ tới người nhà, đôi mắt lập tức sáng rực lên, cười , “Nghe đó là bé rất ngoan, lại hay ngại, học rất giỏi, lớn lên cũng xinh đẹp, cũng biết là đứa bé thế nào.” Ông từng nghe qua về Trần Hi, tuy là khoảng thời gian trước Khương Noãn , nhưng có thuận miệng mấy câu, hai ông bà mới biết có bé như vậy tồn tại.

      Giờ ngẫm lại, chừng đây có lẽ là duyên phận.

      Chỉ là nghe đây là bé mềm yếu, trong lòng Khương tổng hiểu sao sinh ra vài phần chờ mong.

      Khương Noãn nhà ông tính tình mạnh mẽ...Trong đám giáo bá cao tam cũng là người lợi hại, bình thường hay bùng nổ tính phản nghịch... phản nghịch ai lại chơi Bút Tiên chứ, dù sao Khương tổng cảm thấy, con mềm yếu cũng rất đáng .

      Mặc dù vượt qua được vị trí của Khương Noãn trong lòng ông, nhưng quan hệ giữa Khương Noãn và Trần Hi tốt như thế, ông cũng bủn xỉn thiện ý của mình.

      Ông cười tủm tỉm suy nghĩ chốc nữa trước khi về nhà có nên mua con gấu bông gì đó coi như là quà gặp mặt đứa bé kia , nghĩ đẹp, đột nhiên nghe thấy Lục Chinh nhàng mở miệng : “Tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm .” Tính luôn thích lui tới ăn cơm với khách hàng, Khương tổng đúng là thụ sủng nhược kinh, nhưng mà sau khi hơi hơi sửng sốt, nghĩ tới hôm nay là ngày rất quan trọng, đành chần chờ , “Lục tổng, hôm nay nhà tôi có việc rồi.”

      “Mời bạn của con ông tới ăn cơm à?”

      “Đúng vậy.”

      “Tôi và ông cùng về.” Lục Chinh tiếp tục .

      Trong mắt lên vài phần lạnh lùng lẫn thâm trầm, nhưng mà câu toát ra từ miệng lại làm Khương tổng lập tức sợ ngây người.

      “Ý Lục tổng là...Cùng tôi về nhà ăn cơm?” Điều gì vừa xảy ra trong cuộc chuyện lúc nãy vậy? Sao đột nhiên Lục Chinh lại muốn cùng mình về nhà ăn cơm?

      Khương tổng có chút hiểu nổi ý của Lục Chinh, thấy người đàn ông đối diện đan hai tay để bụng, ngước mắt lạnh lùng liếc mình cái. Cái liếc mặt kia làm Khương tổng lạnh cả người, chỉ thấy run rẩy, thậm chí còn dám đối diện với Lục Chinh, run run nhưng vẫn gượng cười, , “Lục tổng, hôm nay nhà tôi có vị khách , chỉ sợ quấy rầy tới hứng thú của ngài.”

      Mọi người đều biết Lục Chinh của tập đoàn Lục thị ghét nhất là phụ nữ, cũng ghét có con ở bên cạnh chuyện.

      đâu xa, ngay vị đại tiểu thư Triệu thi kia chính là vết xe đổ đấy.

      Sao ông có thể làm chuyện thất lễ được, để bọn vui cười đùa giỡn làm trễ nải Lục tổng.

      Nhưng mà nếu vì nghênh đón Lục tổng mà bảo Trần Hi hôm khác tới cửa, Khương tổng lại làm được chuyện lời giữ lời như thế.

      Trong mắt ông, bạn của con chính là vị khách quan trọng nhất.

      Còn quan trọng hơn Lục Chinh chút.

      Dù sao, Lục tổng và lão Khương cũng chỉ là cái gì ấy nhỉ...Hôm qua Khương Noãn thế nào nhờ?

      Quan hệ tiền bạc à.

      “Tôi ngại.” Lục Chinh cúi đầu sửa lại cổ tay áo, nhìn qua như để ý, “Tôi phải người kén chọn.”

      Khương tổng: “...”

      Khóe miệng Khương tổng co giựt hai cái, dại ra nhìn cái tên đàn ông đáng sợ dám xưng mình là người kén chọn, lúc lâu sau, ông biết giờ mà từ chối sợ là đắc tội Lục tổng này, ông suy nghĩ, cảm thấy mang Lục Chinh về nhà cũng sao, cuối cùng cũng gật đầu, thuận tiện thầm gọi điện về nhà, bảo vợ mình làm ít đồ ăn sở trường đặc biệt ở nhà.

      Lén lút gọi điện thoại xong, Khương tổng lúc này mới thu di động, cười cười với Lục Chinh suy tư gì mà nhìn mình, “Thế này Lục tổng, chỉ là mấy món ăn nhà làm. Nếu chiêu đãi chu toàn, xin Lục tổng bỏ quá cho.”

      Ông nhìn sắc trời bên ngoài, thấy con sắp tới giờ tan, vội đứng dậy vỗ vỗ cái bụng bia, cười hỏi Lục Chinh: “Chúng ta nên tan tầm chứ nhỉ?”

      Đề nghị này của ông làm Lục Chinh cảm thấy tồi, hừ tiếng khẽ gật đầu, cùng Khương tổng ra khỏi văn phòng.

      Ngoài văn phòng, có hai người đứng chờ hai bên, cao gầy xinh đẹp, mặc cái váy ngắn cực kỳ thời trang, đối diện với thanh niên mặt vô cảm đeo mắt kính gọng vàng, ánh mắt ả ta lẳng lơ cái gì đó, ả ta phong tình vạn chủng, ngọn tóc xoăn gợn sóng lớn buông lơi trước ngực, nhìn qua vô cùng diễm lệ, chỉ cần hơi búng ngón tay liền lộ ra vài phần phong tình khác thường.

      Cơ mà phần phong tình này, trợ lý Trương lại cảm nhận được, cứ đứng thẳng tắp bên, chả thèm nhìn ả cứ muốn mình đáp lời này. ta hiểu phong tình như thế, trong mắt ả có phần ảo não, muốn lại gần trợ lý Trương chút, lại nghe thấy tiếng cửa văn phòng mở ra, Khương tổng và Lục tổng cùng ra.

      Trong nháy mắt khi người đàn ông cao lớn tuấn, mặc tây trang giày da xuất , mắt ả ta chợt sáng ngời lên.

      “Khương tổng, Lục tổng.” Ả ta uốn éo vòng eo, dẫm đôi giày cao gót đỏ tươi, bước về phía hai người kia.

      Khương tổng đột nhiên nhíu mày.

      “Ai cho mặc như vậy?! Còn nữa, ai bảo chờ ở cửa văn phòng?” Ông có vẻ rất tức giận khi thấy bộ dạng quyến rũ của ả, thấy ông đối với mình chút thay đổi sắc mặt, còn quở trách quát lớn, trong mắt ả ta thấy hơi bất ngờ, giống như ngờ tới.

      Nhưng giờ ả vẫn bất chấp Khương tổng, chỉ uất ức đỏ hốc mắt, ai oán còn mang theo chút phong tình liếc về phía Lục Chinh, đáy mắt lên khát khao lẫn ngưỡng mộ, dù sao cũng gặp nhiều người cầm lái tập đoàn mà còn trẻ tuấn như vậy, trong mắt lên chút tự tin, nhưng vẫn uất ức hờn dỗi tiếng: “Lục tổng...”

      “Sao người ta hôi thế?” Lục Chinh đột nhiên nhíu mày, vội nghiêng đầu quay sang hướng khác, giống như vui, hỏi Khương tổng.

      Khương tổng sửng sốt, hít hít mũi, ngửi được toàn là mùi nước hoa, lập tức xoay đầu hắt xì.

      “Chắc xịt nhiều nước hoa quá.” Ông khó chịu vẫy vẫy tay, bảo ả ta đứng lại, có bộ dạng thương hương tiếc ngọc chút nào.

      Ả ta ngây ngẩn cả người, cúi đầu theo bản năng thử ngửi cổ tay mình, lại mang theo chút kỳ lạ tin nổi nhìn hai người đàn ông thế mà lại thờ ơ với mình.

      “Được rồi, tan làm .” Khương tổng thấy ả ta cắn khóe môi hồng nhìn mình, dừng chút, lạnh lùng , “Mai tới nhận tiền lương, có thể tìm công việc mới.”

      “Cái gì?!” Ả ta lập tức hét lên tiếng.

      “Sao tôi lại chọn làm thư ký nhỉ, đúng là kỳ lạ.”

      Khương tổng cảm thấy ả ta đâu phù hợp với cầu tuyển thư ký của mình, nhưng kỳ lạ lại là, ả ta đúng là do ông tuyển vào công ty, dốc hết sức giữ lại bên cạnh làm thư ký.

      Thậm chí vài lần đồng ý với Khương Noãn rằng đuổi việc ả ta, nhưng cứ mỗi lần thấy ả ta, lời sa thải lại tan thành mây khói.

      Y như trúng tà.

      P/s: ăn chực mà thái độ vênh váo thế đấy, may cho là nam chính. Hớ hớ hớ, tôi cảm giác như Khương Noãn đưa Trần Hi về ra mắt mẹ cha ấy mọi người ạ.
      Last edited: 17/4/20
      A fang, minhminhanhngoc, Lee Đỗ17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :