1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 48:

      Khi Diệp Ly Châu tỉnh lại, nàng phân phó Ngọc Sa thu dọn đồ đạc. Lúc tới đây vốn cũng mang theo nhiều đồ, nàng định ở lâu hơn nữa, cho nên đơn giản thu thập chút là xong rồi.

      Tình cảm giữa ba người Thanh Tuệ, Thanh Song và Diệp Ly Châu như chị em. Mấy năm này ba người thường xuyên ở chung chỗ, các nàng thấy Diệp Ly Châu phải rời , đều rất nỡ.

      Thanh Tuệ lôi kéo ống tay áo của Diệp Ly Châu, muốn nàng ở lại thêm mấy ngày nữa.

      Diệp Ly Châu cầm khăn lau nước mắt cho Thanh Tuệ, : "Đừng buồn, ngày sau có thời gian rảnh, ta còn tới thăm các ngươi. Các ngươi ở đây cảm thấy buồn chán, lúc nào đó nhớ ta, cứ viết thư cho ta, ta để cha ta phái người đưa các ngươi tới kinh thành ở."

      Thanh Tuệ : "Sau khi ngươi về kinh thành, ta cũng sắp nhận ra ngươi nữa rồi. Châu Châu, ngươi được quên bọn ta đâu đấy."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Sau khi chào từ biệt tất cả mọi người, Diệp Ly Châu lên xe ngựa, chạy về hướng kinh thành.

      Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, nàng bị Ngọc Sa gọi dậy để lên xe ngựa.

      Sau khi ngồi vào xe, Diệp Ly Châu vẫn còn có chút buồn ngủ, nàng nằm nhoài ra đùi Ngọc Sa ngủ giấc.

      Đột nhiên, xe ngựa rung lắc cái, Diệp Ly Châu thiếu chút nữa bị bắn ra. Nàng dụi dụi mắt, có chút khó hiểu.

      Ngọc Sa cũng ngẩn người, bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ: "Có thích khách!"

      Tiếp theo là tiếng đánh nhau, đao thương va chạm.

      Diệp Ly Châu chưa từng gặp qua tình cảnh như này, còn chưa kịp phản ứng, xe ngựa bị đường kiếm khí sắc bén bổ ra, gã áo đen che mặt vươn tay bắt Diệp Ly Châu.

      thị vệ tung người lên cản lại, đem Diệp Ly Châu bảo vệ ở phía sau.

      Diệp Ly Châu chạy nhưng chạy nổi, Ngọc Sa đỡ lấy nàng hô to: "Bảo vệ tiểu thư!"

      Mười mấy thị vệ đánh nhau ngừng với đám thích khách tới đây bắt cóc, thị vệ trong số đó : "Tiểu thư, người rời khỏi đây cùng thuộc hạ trước ."

      Diệp Ly Châu vốn suy nhược, từ thể nhìn thấy máu. Ngửi thấy mùi máu tanh ở xung quanh, đầu nàng choáng váng từng trận. Nàng che kín đầu lại, lúc còn chưa té xỉu, có tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, người từ ngựa phi tới, ôm nàng vào trong lòng.

      Diệp Ly Châu cố hết sức mở mắt ra, khi nhìn thấy là Đề Kiêu, nàng mới yên tâm mà mềm nhũn ngất .

      Đợi đến lúc tỉnh lại, Diệp Ly Châu phát mình ở trong căn phòng xa lạ.

      Màn trướng màu xanh đậm, chăn là màu xanh đen, hoa văn cũng u ám, nhưng mùi hương bên trong màn lại rất quen thuộc.

      Miệng lưỡi Diệp Ly Châu khô khốc. Nàng muốn ngồi dậy, cả người lại chút sức lực nào.

      Nàng vươn tay ra khỏi chăn, muốn kéo màn ra chút, bàn tay bỗng nhiên bị người nắm chặt.

      Từng đốt ngón tay được nhàng vuốt ve, vô vàn ám muội, rất trêu chọc lòng người.

      Màn được gạt ra.

      Đề Kiêu bưng bát thuốc, ngồi ở trước mặt nàng: "Cuối cùng tỉnh rồi à?"

      Lúc hôn mê nàng ho ra rất nhiều máu, thái y cũng hết cách, nên mời thầy mo tới. Thầy mo mới từ khi sinh ra Diệp Ly Châu hề may mắn, thể nhìn thấy người chịu tai họa đổ máu, đặc biệt là thể nhìn thấy cảnh giết người.

      Trong chùa thanh tịnh, bị hồng trần quấy nhiễu, ở trong núi xa xôi, có Phật tổ che chở, nếu nàng cả đời ở trong chùa, cũng có thể sống lâu.

      Nhưng Diệp Ly Châu trở về.

      Nàng khẽ : "Nước."

      Đề Kiêu để thuốc xuống, bón cho nàng ngụm nước trà xanh.

      Thấm giọng xong, Diệp Ly Châu cau mày : "Thích khách hôm nay..."

      ra là chuyện của ngày hôm qua rồi, nàng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, ngủ mê man cho tới tận bây giờ.

      Đề Kiêu cũng biết, sao Diệp Ly Châu lại mảnh mai đến bực này, mỹ nhân như ngọc lưu ly vậy, hễ đụng khẽ cái là rơi vỡ.

      lại bón cho nàng ngụm nước, vừa đút nước, vừa : "Mấy tên cướp biển mới trốn ra từ Tấn Châu, muốn thừa dịp sắc trời vừa sáng cướp bóc người qua đường rồi tiếp tục chạy trốn. Xe ngựa của nàng phô trương quá, nên chúng mới đánh cướp."

      Diệp Ly Châu nghĩ lại cảnh tượng lúc đó mà thấy sợ. Động tác bón nước của Đề Kiêu tuy rằng cố gắng hết sức để làm cách dịu dàng, nhưng Diệp Ly Châu vẫn uống hết, giọt nước theo cằm nàng chảy xuôi xuống, chảy đến chỗ hõm cổ.

      Đề Kiêu cau mày lau cho nàng: "Uống thuốc."

      đặt chén trà sang bên, thuốc vừa sắc xong, vẫn còn có chút nóng, hơi nóng mù mịt, mang theo vị đắng nhàn nhạt.

      bón cho Diệp Ly Châu từng ngụm . Diệp Ly Châu bị đắng đến mức khuôn mặt nhắn cũng nhăn lại.

      Đề Kiêu rất ít uống thuốc, cho dù uống thuốc, cũng là bưng bát ngửa đầu uống cạn.

      Nàng lại nhất định phải uống từng ngụm , cẩn thận đút nhiều thuốc, nước thuốc màu đen còn theo khóe miệng của nàng chảy xuống.

      Đề Kiêu bón cho nàng nửa bát, Diệp Ly Châu kiên quyết uống nữa, nàng rúc vào trong chăn: "Ta uống nữa đâu, mệt quá, ta muốn ngủ."

      Thực là đắng quá mà, còn uống tiếp nữa, Diệp Ly Châu cũng sắp bị đắng chết rồi.

      Đề Kiêu chưa từng thấy bé nào tùy hứng thế này, uống thuốc cũng uống hết.

      túm lấy Diệp Ly Châu kéo ra, bưng bát thuốc đút cho nàng: "Uống cạn."

      Diệp Ly Châu ngậm chặt miệng chịu uống.

      Đề Kiêu dễ dàng cạy miệng nàng ra, đút cho nàng từng thìa , mặc dù phần lớn đều chảy ra ngoài, nhưng dù thế nào cũng uống thêm được ít.

      Bình thường sức khỏe nàng kém như vậy, khẳng định là có chịu khó uống thuốc, thái độ của người bên cạnh đủ cứng rắn, chiều hư nàng.

      Nước thuốc đen như mực, theo khóe môi của nàng chảy xuống bên dưới, rơi lên xương quai xanh.

      Da thịt của Diệp Ly Châu vốn trắng, càng được tôn lên màu sắc óng ánh như tuyết, trắng đến gần như có thể phát sáng.

      Con ngươi của Đề Kiêu chợt tối sầm lại. vừa mới đè nàng xuống, hôn toàn bộ nước thuốc, còn muốn dạy dỗ nàng tốt, để cho nàng về sau ngoan ngoãn chút, lúc uống thuốc cho phép bướng bỉnh, lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng thị vệ: "Điện hạ."

      Thời gian này, người bên dưới dám tới quấy rầy, nhất định là có việc gì đó quan trọng.

      Diệp Ly Châu nắm lấy vạt áo Đề Kiêu, giọng : "Thuốc đắng quá."

      Đề Kiêu khẽ cốc lên trán nàng: "Thuốc đắng dã tật."

      Diệp Ly Châu lại : "Muốn ăn đồ ngọt."

      Đề Kiêu: "..."

      Bình thường ăn đồ ngọt, còn ngờ có người sau khi uống thuốc xong còn muốn ăn đồ ngọt nữa. nhéo mũi của Diệp Ly Châu: "Thích làm nũng."

      Đề Kiêu cúi đầu ngậm lấy cánh môi của nàng.

      Trằn trọc lúc lâu, lúc này Đề Kiêu mới buông nàng ra, đút cho nàng ít nước trà.

      Trước khi ra ngoài, phân phó thủ hạ chuẩn bị ít đồ ăn ngọt mang tới cho Diệp tiểu thư.

      Đề Kiêu rời rồi, Diệp Ly Châu sờ sờ váy áo của mình, trước người đều bị nước thuốc cùng với nước trà làm ướt. Nàng cởi váy áo ướt sũng ra rồi chui vào trong chăn.

      biết vì sao, trong chăn tất cả đều là mùi hương dễ ngửi người Đề Kiêu. Diệp Ly Châu nằm trong chăn, cảm thấy cơ thể hề khó chịu như vậy nữa. Nàng nhắm mắt lại.

      Sau khi Đề Kiêu ra, người bên dưới mới : "Diệp thừa tướng lại tới rồi ạ."

      Ngày hôm qua sau khi xảy ra chuyện, Diệp Phụ An giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận thể đem mấy tên thích khách còn lưu lại bằm thây vạn đoạn. Người có đưa Tấn Châu, để cho bên Tấn Châu xử lý, mà là bị dẫn tới Đại Lý Tự, cái này cũng hiếm có, trực tiếp để Thái Tử xử lý.

      Tay của Diệp Phụ An tạm thời muốn vươn tới chỗ Thái Tử, bất kể thế nào, hù dọa con ông, tương lai ông nhất định cho chúng kết cục tốt là được.

      Diệp Ly Châu được Đề Kiêu cứu. Hôm qua Diệp Phụ An tới phủ Tần Vương lời cảm tạ, cũng tới đòi người.

      Hôm qua Đề Kiêu nhận được lời cảm tạ của Diệp Phụ An, nhưng lại có giao người ra, là Diệp Ly Châu bị hoảng sợ, hôn mê bất tỉnh, thái y chẩn bệnh suốt đêm, thể tùy tiện bị mang về Diệp phủ.

      Diệp Phụ An biết tình trạng sức khỏe của Diệp Ly Châu. Ông tới nhìn qua, Diệp Ly Châu vẫn nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn luôn rướm máu, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn như hấp hối.

      Từ lúc Diệp Ly Châu ra đời, tuy Diệp Phụ An tránh mặt nàng trách phạt người khác, nhưng chưa bao giờ để nàng thấy cảnh giết người. Thân thể nàng yếu ớt, lại mềm lòng, lá gan còn rất . Quanh năm bị tai hoạ quấn lấy, lại bị cảnh đánh giết hù dọa, dương khí của bản thân yếu, như vậy lại càng yếu hơn, tai hoạ quấn lấy càng chặt, sớm muộn cũng lấy mạng của nàng.

      Mấy danh y mà Diệp Phụ An dẫn tới bắt mạch xong đều tiểu thư chịu nổi giày vò, trễ như vậy mà mang người về tốt lắm. Bên này Đề Kiêu có thái y cũng có nha hoàn, Diệp Phụ An đành phải để lại vài người, để Diệp Ly Châu ở đây ngày.

      Hôm nay, ban ngày Diệp Phụ An tới lần rồi, nghe Diệp Ly Châu chưa tỉnh, cũng nỡ quấy rầy.

      Đến tối, Diệp Phụ An lại tới lần nữa.

      Đề Kiêu ra, Diệp Phụ An ở trong sảnh qua lại chờ đến kiên nhẫn rồi.

      Nhìn thấy Đề Kiêu, Diệp Phụ An chắp tay: "Tần Vương điện hạ."

      Đề Kiêu cười nhạt: "Thừa tướng, ngày ngài tới hai lần, xem ra, Diệp tiểu thư là viên ngọc quý tay ngài."

      Diệp Phụ An : "Chỉ là sợ con bé quấy rầy quá lâu, mang đến phiền phức cho Tần Vương thôi. Con bé có lẽ tỉnh rồi?"

      Đề Kiêu muốn để Diệp Phụ An mang người , Diệp Ly Châu tới phủ của , ngủ giường của , đâu thể dễ dàng rời được?

      Phủ Tần Vương há là chỗ đến là đến, ?

      Đề Kiêu : "Diệp tiểu thư tỉnh lại rồi. Sau khi tỉnh lại uống ít thuốc, thân thể còn đáng ngại. Có điều thái y tạm thời nàng thể xuống giường, cần phải tĩnh dưỡng vài ngày."

      Diệp Phụ An nghe Diệp Ly Châu tỉnh, sức khỏe còn đáng ngại, tạm thời yên tâm. thể xuống giường phải là vấn đề, dù sao Diệp phủ có chính là người, trực tiếp nâng người về, căn bản cần Diệp Ly Châu phải đứng dậy.

      Diệp Phụ An cười : "Như vậy rất tốt, hai ngày này Tần Vương ngài cũng phí tâm rồi, ta chuẩn bị xong xe ngựa..."

      Đề Kiêu ngồi xuống, nhấp ngụm trà, rồi : "Thời tiết bên ngoài lạnh như vậy, đem người dời tới dời lui, thừa tướng sợ khiến lệnh ái nhiễm phong hàn sao? Còn nữa, dù là xe ngựa hay là kiệu, đường cũng xóc nảy, thân thể lệnh ái thực chịu nổi sao?"

      Diệp Phụ An: "..." Có vài phần đạo lý.

      Đề Kiêu lại : "Mấy gã hải tặc làm nhiều việc ác, sau khi quan phủ tróc nã, vốn nên sớm ngày xử trảm, giờ lại dễ dàng để người chạy thoát, từ Tấn Châu chạy đến kinh thành, còn thiếu chút làm Diệp tiểu thư bị thương... Thừa tướng, chuyện này có phải là kỳ quặc , tự ngài cân nhắc . Thái Tử xử lý chuyện này, ngài có thể phái người giám sát."

      Diệp Phụ An nheo mắt.

      Ông : "Con ta làm phiền Tần Vương điện hạ chiếu cố vậy. Con bé bị người nhà chiều hư, bình thường chẳng biết nặng , nếu là cẩn thận mà đắc tội điện hạ, điện hạ xem nàng là con cháu mà xử phạt thôi."

      Ngón tay thon dài của Đề Kiêu vuốt ve chén trà: "Đây là đương nhiên."

      Diệp Ly Châu ở chỗ Đề Kiêu, luôn tốt hơn ở chỗ Thái Tử hoặc chỗ Nhị hoàng tử. Như thế nào nữa, Đề Kiêu cũng là trưởng bối, vả lại ngày thường gần nữ sắc, nhất là lại thanh tâm quả dục, giữ mình trong sạch, bé mảnh mai đơn thuần như Diệp Ly Châu, chắc hẳn cũng phải là kiểu mà Đề Kiêu thích.

      Thái Tử với Nhị hoàng tử đều là mấy tên nhóc vắt mũi chưa sạch, bồng bột nóng nảy, Diệp Phụ An dám để bọn họ trêu chọc con ngoan của mình chút nào.

      việc ngày hôm qua quả có điểm kỳ quặc, Diệp Phụ An xác nhận xong Diệp Ly Châu tỉnh, dặn dò nha hoàn được lưu lại Vương phủ vài câu, rồi trở về phủ Thừa tướng.

      Chờ cha vợ khó chơi rồi, Đề Kiêu để người bên dưới kiếm cớ điều mấy nha hoàn vô dụng mà Diệp Phụ An phái tới chỗ khác, rồi quay về phòng.

      Đề Kiêu xốc màn lên, vốn định lấy thân phận trưởng bối mà nghiêm phạt nghe lời này, lại phát nàng ngủ. cái giường mà thường ngày vẫn ngủ, nàng chỉ mặc bộ áo lót.
      yuki0129, Hale205, Tôm Thỏ10 others thích bài này.

    2. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Bác gì đó ơi. Bác "giao trứng cho ác" rồi. Hehehe
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ông ba để con vào miệng sói rồi, hoho
      Chalychanh thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Diệp phụ bị sói lừa rồi còn đâu

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 49:

      Diệp Ly Châu ngủ ngoan như vậy, lông mi dài cong vút lên, Đề Kiêu cũng đành lòng đánh thức nàng nữa.

      khẽ hôn cái lên khóe môi nàng, vốn định thư phòng ngủ, Diệp Ly Châu lại đột nhiên mở mắt ra.

      Nàng ngơ ngác nhìn Đề Kiêu, sau đó cắn môi.

      Yết hầu của Đề Kiêu khẽ chuyển động: "Mau ngủ ."

      Diệp Ly Châu nhào vào trong lòng Đề Kiêu, ôm chặt cổ : "Ta muốn ngủ cùng chàng."

      Đề Kiêu: "..."

      nhét nàng vào lại trong chăn: "Đừng nghịch ngợm."

      Đề Kiêu cũng phải là chính nhân quân tử gì, người con thích suốt ngày chui vào trong lòng , dựa vào gần mê hoặc các kiểu, khó mà động lòng.

      Diệp Ly Châu túm chặt tay : "Ta sợ. Ta muốn chàng ở đây với ta."

      Ngón tay nàng nhắn nõn nà, mềm mại móc lấy ngón tay của Đề Kiêu. Nếu như Đề Kiêu muốn đẩy nàng ra, có thể từ chối dễ như trở bàn tay.

      Nhưng nhìn ra được, nếu , e là Diệp Ly Châu khóc rống lên tại chỗ.

      bé này đặc biệt giày vò người ta mà.

      Đề Kiêu thả tay nàng xuống.

      Diệp Ly Châu thực cho rằng Đề Kiêu sắp , ngay lập tức nước mắt giàn giụa: "Điện hạ..."

      Đề Kiêu cởi áo, ngủ ở bên cạnh nàng, mùi thơm thoang thoảng người Diệp Ly Châu bao phủ lấy , càng lại gần, ngửi được càng .

      Diệp Ly Châu chủ động ôm lấy Đề Kiêu.

      Nàng bị hoảng sợ, thân thể vốn rất kém, nhưng có Đề Kiêu ở bên cạnh, nàng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.

      Đề Kiêu cách khoảng dập tắt ngọn nến, trong phòng tức khắc là mảnh đen kịt, màn giường được khép lại, kín mít kẽ hở.

      Diệp Ly Châu vốn còn muốn giả khóc để lừa Đề Kiêu lưu lại, nhưng nước mắt giả chưa rơi, sau khi ở lại, chưa tới hai khắc, Diệp Ly Châu khóc .

      Diệp Ly Châu còn bị bệnh, nhìn được mà ăn được, Đề Kiêu cũng làm gì nàng, phạt cảnh cáo chút mà thôi.

      Chờ nàng ngủ thiếp , Đề Kiêu mới tháo cái đai áo trói hai tay nàng ra.

      Da của Diệp Ly Châu rất trắng, mềm mại vô cùng, khẽ ghì cái là mảnh vết bầm. lấy thuốc xoa bóp cổ tay cho nàng.

      Quần áo vừa mặc qua về sau cũng thể dùng nữa. Bình thường Đề Kiêu thích phụ nữ hầu hạ bên người, ở đây cũng có quần áo của con . bôi xong cho Diệp Ly Châu, rồi lấy áo của mình bọc nàng lại.

      Đêm dài dằng dặc, dù sao nữa Đề Kiêu thể chung giường với nàng, tới gian ngoài ngủ.

      Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Diệp Ly Châu giơ tay sờ sờ bên cạnh mình, có ai.

      Nàng mở mắt ra.

      giường trống , chỉ có mình nàng. Bởi vì ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, Diệp Ly Châu luôn cảm thấy căng thẳng. Nàng vén màn lên, ló đầu nhìn chút.

      "Ngọc Sa, Tiểu Bùi..."

      Nàng gọi hai tiếng, vào lại nha hoàn xa lạ.

      Nha hoàn : "Diệp tiểu thư, tỉnh rồi."

      Diệp Ly Châu hỏi: "Nha hoàn của ta đâu?"

      "Các nàng đều làm việc ở bên ngoài. Nô tỳ hầu hạ dậy trước. Nô tỳ tên là Thanh Thục, tiểu thư cứ tùy ý sai bảo." Thanh Thục , "Điện hạ để bên cửa hiệu đưa tới mấy bộ quần áo mới, có muốn nhìn cái ? chọn bộ, nô tỳ mặc vào cho ."

      Diệp Ly Châu cảm thấy rất mệt, nàng lắc đầu: "Ta ngủ thêm chút nữa, ngươi lui xuống trước ."

      Chờ Thanh Thục rồi, Diệp Ly Châu mới ngồi dậy.

      người nàng phủ cái áo rộng thùng thình, có lẽ là của Đề Kiêu. Diệp Ly Châu sờ cổ tay, còn hơi đau chút. Nàng lặng lẽ xuống giường lấy quần áo, muốn tự mặc vào.

      Vừa xuống khỏi giường, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

      Đề Kiêu từ sau tấm bình phong vào: "Vừa mới tỉnh à?"

      Hôm qua ở trong bóng tối, Diệp Ly Châu cũng thể nhìn thấy gì, nàng chỉ cảm thấy thẹn.

      Lúc này, Đề Kiêu vẫn như cũ là dáng vẻ cao quý hờ hững thường ngày, từ nét mặt khôi ngô sáng sủa của , Diệp Ly Châu cũng thể nhìn ra điều gì, nàng gật gật đầu.

      Hôm nay Đề Kiêu ở trong phủ, cũng định ra ngoài, mái tóc đen chỉ đơn giản buộc lên, mặc thường phục màu xanh đen. Dáng người rất cao, đứng ở trước mặt Diệp Ly Châu, tự nhiên rất có cảm giác áp bức.

      Diệp Ly Châu lui về phía sau: "Ta thay quần áo, xin điện hạ tránh lát."

      Đề Kiêu quay lưng về phía nàng: "Mấy ngày nay, cha nàng cũng bận rộn, có thời gian săn sóc nàng, nàng tạm thời ở lại chỗ ta."

      Diệp Ly Châu ngẫm nghĩ giây lát, nàng đột nhiên hôn mê, chắc chắn cha nàng vô cùng lo lắng. Nàng : "Bình thường chắc chàng cũng có việc bận, ta tiện cứ luôn ở đây làm phiền chàng. Diệp phủ tự nhiên có những người khác chiếu cố, mặc dù cha ta bận rộn việc lớn trong triều, ở trong nhà mình, cha ta cũng yên tâm hơn chút."

      Sắc mặt Đề Kiêu chợt lạnh : "Nhanh như vậy chán chỗ này rồi hả?"

      Đêm qua, nàng vẫn còn ghé vào bên tai giọng nỉ non, còn ngoan ngoãn nghe lời , kiều động lòng người gọi là " trai", hôm nay mặc quần áo vào, lại muốn rời ngay.

      Diệp Ly Châu ngẩn ra. Nàng cũng cảm thấy chán ghét, chẳng qua là cảm thấy mang bệnh mà ở lại chỗ Đề Kiêu hay lắm, hơn nữa nàng cũng thấy bên chỗ cha nàng có gì đó kỳ lạ: " đâu. Điện hạ, ta là sợ cha ta lo lắng thôi."

      Đề Kiêu lạnh giọng : "Ông ấy biết nàng tỉnh, tạm thời lo lắng."

      Diệp Ly Châu ăn mặc chỉnh tề. Tuy rằng nàng nghĩ ra vì sao cha để nàng ở lại chỗ Đề Kiêu, nhưng Đề Kiêu cũng có khả năng lấy chuyện này ra lừa gạt nàng. Thêm nữa, ở chỗ này của Đề Kiêu, với nàng mà cũng có gì là tốt.

      Diệp Ly Châu mặc xong quần áo, vừa lúc Thanh Thục cũng đưa nước tới hầu hạ Diệp Ly Châu rửa mặt chải đầu.

      Thanh Thục thấy sắc mặt Đề Kiêu lạnh buốt, mơ hồ mang theo cơn thịnh nộ, đoán rằng tiểu thư Diệp gia được nuông chiều, cũng biết lời nên chọc phải Đề Kiêu.

      Thanh Thục vốn là giống như Hải Đàn, cũng xuất thân Ám vệ, thường bị phái ra ngoài làm việc. Chằng qua là làm việc ở bên ngoài quá cực khổ, Thanh Thục dùng thủ đoạn để được ở lại kinh thành, chỉ chờ ngày nào đó Tần Vương điện hạ về kinh, phải chăng có thể lọt vào mắt xanh của Tần Vương điện hạ.

      Lần trước Tần Vương cần nữ thuộc hạ tới Diệp phủ, Thanh Thục thua kém Hải Đàn mọi mặt, bỏ lỡ mất cơ hội. Lần này Tần Vương cần người vào trong phủ, nàng ta mới được chọn trúng. ngờ vào lại phải làm nha hoàn, hầu hạ tiểu thư õng ẹo, ngoài mặt Thanh Thục dám để lộ ra chút gì, nhưng trong lòng lại rất bất mãn.

      Lúc này thấy hai người ầm ĩ vui, Thanh Thục tới hầu hạ Diệp Ly Châu rửa mặt chải đầu.

      Trước gương trang điểm cũng có mấy thứ mà con hay dùng. Căn phòng này là của Đề Kiêu, tất cả mọi thứ bàn đều là đồ của Đề Kiêu.

      Diệp Ly Châu tò mò cầm lấy cái trâm cài tóc. Đầu trâm là bạch ngọc dương chi, cực kỳ đơn giản lại tao nhã, thân trâm làm bằng bạc, đuôi trâm khá nhọn, Diệp Ly Châu sợ tay bị thương, nên cầm cách cẩn thận.

      Thanh Thục vốn chải đầu cho Diệp Ly Châu, thấy nàng lại có thể tùy tiện chạm vào đồ của Tần Vương điện hạ, trong lòng nàng ta mấy dễ chịu: "Diệp tiểu thư, cái này là của Tần Vương điện hạ."

      Diệp Ly Châu biết đây là đồ của Đề Kiêu. Nàng xem Đề Kiêu cả ngày đều thích mặc thân đen xì, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, dáng vẻ người lạ chớ lại gần, người bình thường thấy đều sợ hãi.

      Cây trâm này phối hợp với áo bào màu trắng là hợp nhất. Khả năng may vá của Diệp Ly Châu tệ, nàng định ngày nào đó rảnh rỗi làm cái áo bào màu trắng tặng cho Đề Kiêu.

      Thanh Thục vốn nhắc nhở Diệp Ly Châu, thấy nàng vẫn cứ cầm đồ của Tần Vương điện hạ buông, trong lòng nàng ta rất bất mãn, cảm thấy da mặt của Diệp Ly Châu quá dày. Lúc này, Diệp Ly Châu với Đề Kiêu đứng gần bên: "Điện hạ có thích quần áo màu trắng thuần ? Ta cảm thấy đồ màu trắng thuần càng hợp với cây trâm này hơn chút."

      Bình thường cũng chỉ có nhóm Thái Tử, đám thiếu niên thích mặc thân màu trắng. Khí chất của Đề Kiêu thích hợp hơn với màu đen chững chạc quý phái. nghe Diệp Ly Châu hỏi như vậy, luôn cảm thấy Diệp Ly Châu là thiên vị đám thiếu niên như Thái Tử nhiều hơn chút. Vừa rồi mới bị chuyện Diệp Ly Châu muốn về nhà chọc giận, lúc này sắc mặt càng lạnh hơn: " thích."

      Diệp Ly Châu thả cây trâm xuống. Nàng cảm thấy thái độ của Tần Vương điện hạ có hơi lạnh lùng, từ sáng sớm hề vui vẻ, có lẽ gần đây có chuyện gì đó phiền lòng.

      Thanh Thục chải tóc cho nàng, tay dùng đúng lực, kéo tóc của Diệp Ly Châu cái. Diệp Ly Châu đau đến rên lên tiếng, Thanh Thục biết là mình xuống tay quá nặng, nhưng Tần Vương điện hạ ở đây, nàng ta muốn thừa nhận là mình sai, liền : "Tóc của tiểu thư có hơi rối, khi chải đầu khó tránh khỏi đau chút, cố nhịn."

      Vừa dứt lời, cổ tay của Thanh Thục bị người nặng nề vặn cái, cái lược rơi xuống đất.

      Đề Kiêu lạnh lùng : " biết hầu hạ cút ra ngoài."

      Đối xử với người khác, Đề Kiêu mới quan tâm là nam hay nữ. Cổ tay Thanh Thục bị gãy, đau đến mức mồ hôi đầy mặt, nàng ta lập tức quỳ mặt đất: "Là nô tỳ sai rồi, điện hạ tha mạng."

      Hôm qua Đề Kiêu còn sờ qua tóc của Diệp Ly Châu, biết mái tóc dài của nàng vừa mềm vừa mượt, nghiêm túc hầu hạ nàng chải đầu chắc chắn xảy ra sai sót gì. Trước mắt, đứa nha hoàn này làm sai còn có thể tha thứ được, nhưng làm sai lại kiếm cớ là Đề Kiêu ghét nhất.

      Đề Kiêu muốn để Diệp Ly Châu nhìn thấy mặt tàn nhẫn của mình, đợi Diệp Ly Châu mở miệng, lạnh giọng : " ra ngoài nhận hình phạt."

      Sau khi Thanh Thục ra, Diệp Ly Châu khẽ mím môi, Đề Kiêu cho là nàng muốn cầu xin cho người khác, : "Đầy tớ nghe lời như vậy, nếu là dễ tha thứ, sau này những người khác cũng chu đáo với nàng."

      Cho nên phải kịp thời ra oai phủ đầu.

      Diệp Ly Châu giọng : "Điện hạ, cảm ơn chàng."

      Giọng nàng rất , rất êm ái, nhưng cũng rất trịnh trọng chuyện với .

      Hôm nay Diệp Ly Châu chọn bộ váy áo màu trắng thuần. Tuy rằng dáng người quyến rũ, quần áo trắng thuần đơn giản như vậy lại tôn lên vẻ cực kỳ đơn thuần sạch của nàng. Nàng bọc lại kín, con ngươi trong veo, như là nước suối vậy.

      Ngọn lửa trong lòng Đề Kiêu lại được đốt bùng lên.

      Nhìn dáng vẻ nàng đơn thuần biết dối như vậy, Đề Kiêu mới có thể bị lừa gạt, lầm tưởng nàng rơi vào lưới tình thể thoát thân, bây giờ xem ra, nàng vẫn luôn đùa bỡn lòng người, lại ngụy trang vô cùng tốt. Treo lên, chọc cho tức giận, vừa muốn về nhà, lại vừa nắm lấy tim buông, hư hỏng đến tận xương tủy.

      nhéo má nàng cái.

      ---

      Sau khi Diệp Ly Châu uống thuốc, dùng bữa sáng xong, lười biếng phơi nắng bên cửa sổ.

      Nắng ấm ngày đông phơi Diệp Ly Châu đến muốn ngủ gật. Nàng như con mèo nằm sấp bên cửa sổ ngủ thiếp .

      Mái tóc dài của nàng dùng dây cột tóc đơn giản buộc lại, dây cột tóc lỏng ra, tóc dài xoã xuống như thác nước người.

      Có Đề Kiêu làm bạn, nàng cũng được nghỉ ngơi tốt, sức khỏe khôi phục rất khá. Lúc ngủ, má còn có sắc đỏ nhàn nhạt.

      Đề Kiêu ôm lấy Diệp Ly Châu say ngủ.

      muốn xử lý công việc ở thư phòng, nên ôm Diệp Ly Châu vào trong lòng, để nàng dựa lên vai mình, tay dùng bút son phê duyệt, tay kia đỡ lấy lưng nàng.

      Diệp Ly Châu cảm thấy đói bụng. Nàng tỉnh lại muốn ăn gì đó, vừa mở mắt, lại phát bản thân ở trong lòng Đề Kiêu.

      Nàng nhớ mình ngủ ở gian phòng khác, thế nào tỉnh lại đến chỗ này rồi?

      Diệp Ly Châu dụi mắt.

      Đề Kiêu : "Tỉnh rồi à?"

      Diệp Ly Châu sờ bụng, có hơi đói bụng. Nhìn thấy bàn có đĩa bánh ngọt, nàng xuống khỏi người Đề Kiêu, cầm lấy miếng bánh ăn: "Điện hạ có muốn ăn ?"

      Đề Kiêu gì.

      Diệp Ly Châu cầm miếng bánh đậu xanh, đưa đến bên môi Đề Kiêu.

      Đề Kiêu ăn những món điểm tâm ngọt ngấy này, đây đều là chuẩn bị cho Diệp Ly Châu.

      Ngón tay của nàng mảnh mai, móng tay được cắt tỉa rất ngắn, rất sạch , móng tay lộ ra sắc hồng nhàn nhạt, màu sắc rất đẹp.

      Đề Kiêu ăn hết chỗ điểm tâm mà nàng đưa tới, chỗ ngón tay của nàng dính chút vụn bánh ngọt, Đề Kiêu cũng ăn hết những mảnh vụn đó.

      Diệp Ly Châu nhíu mày: "Đau..."

      Đôi tròng mắt sâu thẳm, lông mày chạm tới tóc mai, khuôn mặt lạnh lùng tuấn, lúc này con ngươi vẫn như cũ là mảnh lạnh lẽo, tia hòa hoãn, ấn đường hơi cau lại. Lúc buông Diệp Ly Châu ra, nàng lấy khăn lau ngón tay, đầu ngón tay còn vết máu rịn ra nữa.

      Diệp Ly Châu mút ngón giữa của mình, muốn giảm bớt chút đau đớn, vòng eo lại chợt mềm nhũn, bị kéo vào trong lòng Đề Kiêu. chống lên trán của nàng: " hiểu phong tình , hay là cố ý dụ dỗ người ta hả?"

      Diệp Ly Châu cũng biết nên thế nào.

      Ánh nắng chiều tà chói lọi chiếu lên cửa sổ, quầng sáng nhuộm ra mảnh rực rỡ màu vàng, Diệp Ly Châu bị đặt lên sạp mềm bên cửa sổ.

      Lúc này là mùa đông, bên ngoài lạnh mà khô ráo, bên trong căn phòng lại ấm áp như giữa mùa xuân, thậm chí khiến người ta nóng đến đổ mồ hôi.

      Bên trong thư phòng có đủ cả văn phòng tứ bảo. Diệp Ly Châu chớp chớp mắt, thuốc màu chuẩn bị xong rồi, nàng ngồi ở bên, chăm chú nhìn Đề Kiêu. Sắc mặt Đề Kiêu hờ hững, sống mũi thẳng tắp, nhìn từ mặt bên nhìn, lạnh lùng khiến cho lòng người ta sinh ra sợ hãi.

      Ngòi bút chấm vào mực nước, Đề Kiêu chăm chú vẽ tranh. Là vẽ hoa đào. Cành hoa khô mảnh mai, màu lá đào xanh biếc, hoa đào đỏ đến chói mắt, từng cánh lớn nở rộ, dùng bút pháp tinh tế phác họa ra, đẹp đến mức khiến người ta dời được mắt.

      Tuy rằng Diệp Ly Châu cảm thấy được, nhưng cũng thấy được, lúc này Đề Kiêu cho nàng rời , nàng chỉ có thể ở trong thư phòng nhìn vẽ tranh.
      Chalychanh, Tôm Thỏ, HHONGMINH8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :