1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lão đại là nữ lang - La Thanh Mai (170/170)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Đúng dân Văn và chắc vẫn còn học , chúc nàng mọi chuyện tốt lành
      Iris N thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      @Tôm Thỏ Cảm ơn nàng, nhưng nàng đoán sai cả hai rồi. :p

      Ta phải dân văn. Ban đầu cũng thích văn, viết văn được vào văn mẫu này kia vui nhưng thi văn nhiều thấy vui nữa vì lúc trước viết là viết những gì mình nghĩ, lúc thi viết ra vì nó phải viết thế mới được, mà thi hoài thi mãi, năm nào cũng bị đè ra thi, thành ra ta bỏ. Ta bỏ văn được mười mấy năm rồi, từ hồi viết linh tinh vào bài thi. Về mẹ hỏi tại sao con lại làm thế, ta bảo với mẹ con muốn học văn nữa, tưởng bị mắng té tát vì hồi đó mẹ ta rất đầu tư cho cái công cuộc học văn của ta, sách hồi đó sẵn như bây giờ, tìm mua cũng vất vả, mẹ vẫn mua. Ai ngờ mẹ bảo ừ, may quá bọn chuyên văn 3/4 dốt toán con ạ, học với bọn nó bị lây đấy. Thế là bỏ cách oanh liệt với ủng hộ mạnh mẽ từ gia đình. :p Phân tích văn thơ giờ chỉ là sở thích thôi, thích cái gì viết cái đó.

      Cái số hai, dù ta rất miệt mài với việc học (và thi hahaa), ta hoàn thành bậc học cuối cùng có thể học rồi... nên là... thôi :p
      Last edited: 11/4/20
      saoxoay, 1900, cỏ284 others thích bài này.

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Bây giờ bên đó ổn ? Mọi chuyện vẫn ok chứ?
      Iris N thích bài này.

    4. thienhuyen77

      thienhuyen77 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      18
      Chỉ biết cảm ơn bằng nút bấm like.
      Iris N thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 26: Kết bè đánh nhau

      Cuộc đua bắt đầu, năm chiếc thuyền rồng hẹp dài giống như những mũi tên nhọn phóng qua vạch xuất phát là sợi dây màu đen mặt sông, mái chèo mở ra tựa như đôi cánh để chiếc thuyền bay lượn mặt nước.

      bờ, tiếng kèn, tiếng trống, tiếng chiêng vang lên dứt.

      Phụ nữ trẻ em, sĩ tử văn nhân, nhân dân trong huyện giống như những làn sóng tầng tầng lớp lớp đổ xô về hướng bờ sông để xem cho hơn.

      Tiếng hò hét cổ vũ vang tận mây xanh. Ngay cả người ngồi trúc lâu quan sát cuộc đua cũng có thể nghe được những tiếng gào thét đầy kích động.

      Phó Quế kiềm chế nổi bèn đứng dậy, tựa người vào bệ cửa sổ, chỉ vào chiếc thuyền rồng sơn son, "Nhìn kìa, đó là ngũ ca ca của tam phòng!"

      Phó Vân nhìn theo đầu ngón tay đỏ rực của Phó Quế, thấy chiếc thuyền rồng đội từng đợt sóng, phi nhanh như chớp về hướng trúc lâu bọn họ ngồi. Thanh niên thuyền đều để lưng trần, mặc quần ống rộng màu trắng, eo đeo thắt lưng đỏ tươi, cơ bắp cuồn cuộn, bóng loáng như bôi mỡ. Bọn họ chèo thuyền nhịp nhàng theo tiếng trống, tạo ra từng đợt sóng trắng xóa. Ánh mặt trời chiếu vào những giọt nước bắn lên trung tạo thành vầng sáng rực rỡ đủ màu.

      Đây là lần đầu tiên nàng được xem đua thuyền rồng, Phó Nguyệt ngồi bên cạnh khe khẽ giảng giải cho nàng: "Phó gia chúng ta và Trịnh gia ở trấn Cam Tuyền thuyền, trong huyện thuyền, Chu gia và Lý gia huyền, Dương gia, Tề gia, Quách gia thuyền, chiếc còn lại là từ nơi khác."

      Năm chiếc thuyền rồng này năm nào cũng tham gia thi đấu, đàn ông thuyền đều là các dũng sĩ được tuyển chọn từ các dòng họ của địa phương, ai cũng là những người thân thể cường tráng, khỏe như trâu mộng.

      Phó Quế tới bên Phó Vân , gật đầu cười : "Nhiều năm rồi nhà chúng ta chưa giành chiến thắng, năm nay họ tộc nhất định phải gọi mấy người ngũ ca ca về. Mấy người ngũ ca ca năm nào cũng đưa thuyền buôn hàng, rất khỏe đó, nhất định đứng nhất cho xem."

      Phó Vân nhướn mày liếc về phía Phó Vân Chương đứng trước cửa sổ cái. Dáng người y mảnh khảnh nhưng cao lớn, biết người trong tộc có bao giờ nghĩ tới chuyện kéo y tham gia đua thuyền rồng hay . Người huyện Hoàng Châu mê tín, sao nghĩ tới việc đưa y vào đội ngũ người thi đấu để dọa nạt mấy đội từ nơi khác đến nhỉ?

      Hai búi tóc đầu nàng bỗng bị xoa , nàng vội vàng giơ tay lên giữ. Phó Vân Chương cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên, "Vui ?"

      Nàng chột dạ nhìn chỗ khác, dám với y chuyện nàng tưởng tượng cảnh y đứng thuyền rồng múa may cổ vũ dũng sĩ chèo thuyền trong tộc họ. Như thế lại thành trò cười mất thôi. Cảnh thích hợp với y hẳn phải là đêm trăng dạo thuyền trong hồ, ấm trà, lò hương, ván cờ tàn, y đắm chìm trong ánh trăng thanh lãnh, gió thổi quần áo phấp phới bay.

      Bên tai lại truyền đến tiếng cười của Phó Quế: "Mau tới xem này, thuyền rồng nhà chúng ta sắp thắng rồi kìa!"

      Thuyền rồng của Phó gia và Trịnh ra dẫn đầu, bỏ lại bốn chiếc thuyền rồng khác lại phía sau. Trong nhịp trống dẫn dồn dập, người dân bên bờ sông gào thét cổ vũ nhiệt liệt. lầu, Trần tri huyện mời Triệu sư gia đứng dậy, chuẩn bị trao giải cho đội được hạng nhất.

      Phó Quế tươi cười, vỗ tay hô hoán: "Sắp cướp được cờ màu rồi kìa!"

      Cờ màu treo gậy tre dài ngay trước trúc lâu, đội nào giật được cờ màu đầu tiên đội đó giành chiến thắng.

      Tiếng hò hét, tiếng cổ vũ, tiếng cười vui, còn có cả những tiếng thào bất mãn của vài người tạo nên thanh hỗn loạn nhưng phấn khích vang vọng.

      Phó Quế sẵn sàng nhảy lên chúc mừng, bỗng tiếng hò hét tắt ngấm, mặt sông dội lại tiếng ầm lớn.

      Cả bờ sông ồ lên.

      Hai chiếc thuyền rồng đâm vào nhau. chiếc thuyền trong đoàn đua nhếch đầu lên, đâm thẳng về hướng con thuyền sắp giành thắng lợi của Phó gia. Thuyền rồng của Phó gia bị đâm đến nghiêng , người thuyền liên tiếp rơi xuống nước.

      Ba chiếc thuyền rồng còn lại ngỡ ngàng trong chốc lát nhưng cũng vội vàng tận dụng thời cơ, tiến về phía trước.

      Chiếc thuyền rồng trong huyện lướt qua chiếc thuyền bị lật của Phó gia, giật được cờ mày. Chiếc thuyền rồng vốn tưởng sắp giành chiến thắng của Phó gia đột nhiên bị đâm đến mức lật nghiêng, người dân bờ hồi lâu vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng. Tới tận khi Trần tri huyện xuất bên ngoài trúc lâu, mấy tên tiểu lại cao giọng thông báo thuyền giành chiến thắng hôm nay là thuyền rồng trong huyện, khán giả hai bên bờ sông mới nhớ ra cần phải vỗ tay hoan hô.

      Đương nhiên, rất nhiều người trong số họ mặt đỏ tía tai, lớn tiếng chửi mắng chiếc thuyền rồng của Chu gia và Lý gia vì đâm lật thuyền của Phó gia. Đủ các loại lời lẽ tục tĩu giơ bẩn đều văng ra, phụ nữ ngồi trúc lâu vội vàng che tai con mình lại.

      Phó Quế tức giận đến mức kéo tay áo lên, hận thể nhảu xuống đẩy hết người Chu gia và Lý gia xuống sông, "Lũ người Chu gia đê tiện! Nhất định là người Chu gia mà!"

      Phó Vân Chương nhíu chặt mày lại, dặn dò Phó Vân , Phó Nguyệt và Phó Quế, "Các muội ở lại đây, đừng lung tung." Dứt lời, y vội vã ra ngoài.

      trúc lâu, Trần tri huyện xấu hổ, Triệu sư gia lần này tới huyện Hoàng Châu thăm bạn, ông ta phí bao nhiêu công sức mới mời được người ta tới bờ sông xem đua thuyền rồng, ngờ lại thành ra thế này.

      Trái lại, Triệu sư gia lại cảm thấy thú vị, vuốt râu cười ha hả : "Trước đây từng nghe người ta người dân quý huyện hoạt bát chất phác, quả nhiên là như thế!"

      Trần tri huyện còn có thể gì đây? Đành phải cố căng mặt ra cười cười, hùa theo: "Khiến Triệu sư gia chê cười rồi."

      Đám tiểu lại chèo thuyền ra cứu những người rơi xuống nước lên. Người Phó gia và Trịnh gia thấy chiến thắng gần ngay trước mắt, bỗng lại bị Chu gia, Lý gia đánh lén, lỡ mất thời cơ đoạt được cờ màu, nên đương nhiên nào chịu buông tha cho người Chu gia và Lý gia, bơi tới trước thuyền rồng của bọn họ, hợp sức đẩy lật thuyền rồng nhà bọn họ luôn!

      "Bùm bùm", người rơi xuống nước ngày càng nhiều, đám đàn ông rơi xuống nước rồi lại tiếp tục đánh nhau, đám tiểu lại muốn kéo họ ra nhưng họ ở dưới nước, kéo ra thế nào được?

      bờ, những người đến xem thi đấu cũng bị kích động, cởi áo tháo giày, nhảy xuống sông giúp người nhà mình đánh nhau.

      trận hỗn chiến. Người bờ căn bản biết nhà ai chiếm thế thượng phong, từ nhìn xuống chỉ thấy cuồn cuộn sóng nước, mấy chục gần trăm người đánh nhau dưới nước, tiếng chửi bới vang lên ào ào, át cả tiếng chiêng trống, thanh la bờ.

      Làm Phó Vân sửng sốt hơn nữa là cảnh đám phụ nữ bên bờ sông nhìn thấy chồng con, em nhà mình đánh nhau hăng là thế cũng nhảy vào đánh võ mồm với nhau, cuối cùng hiểu xô đẩy thế nào mà cũng đánh nhau. Ngươi giật tóc ta, ta kéo khuyên tai ngươi, tiếng thét, tiếng chửi còn chói tai hơn cánh đàn ông.

      Nàng nhìn xung quanh, dưới sông, bờ sông, trúc lâu, cả trai lẫn , già trẻ lớn bé... người đánh nhau, người đứng xem, người cổ vũ, thậm chí có mấy bà thím lớn tuổi còn nhận nhiệm vụ chạy theo mấy người phụ nữ trẻ hơn để nhặt trang sức họ đánh rơi, người nào việc nấy, vô cùng náo nhiệt.

      ra... đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều người như vậy chia phe chia phái đánh nhau... hoành tráng!

      Trong gió truyền lại tiếng cười của Triệu sư gia: "Hôm nay khiến mỗ được mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt rồi!"

      Trần tri huyện giận tái mặt.

      Phó Nguyệt hay lo lắng, đứng tựa vào cửa sổ ưu tư nhìn xung quanh, "Cha tỷ liệu có ở trong đám người kia ? Nếu bị thương làm thế nào bây giờ?"

      Phó Vân trấn an: "Tứ thúc còn phải bảo vệ nãi nãi bên kia, kích động như mấy người ngũ ca đâu."

      Nàng vừa dứt lời, bà tử đầu tóc rối bời trèo lên trúc lâu, luôn miệng gào thét chửi bới toàn từ ngữ thô tục nhưng vừa nhìn thấy các vị tiểu thư vội im bặt, "Tứ lão gia sợ các tiểu thư lo lắng, sai nô tì qua đây với các tiểu thư tiếng. Các tiểu thư cứ theo sát nhị thiếu gia bên này, chưa cần trở về nhà vội, đợi đám người dưới kia tản ra rồi về sau cũng được." xong lời này, bà ta cũng chậm rãi lui ra ngoài nhã gian. Nhưng rồi lại xét thấy các vị tiểu thư cũng cần mình, bà ta lập tức cúi xuống cởi giày, xông vào giữa mấy thím lớn tuổi đánh nhau bất phân thắng bại, "Cái lũ vô liêm sỉ này! Hôm nay ta phải cho các ngươi biết Phó gia chúng ta ghê gớm thế nào!"

      Nghe thấy bà tử bắt đầu chửi bới, Phó Vân ...

      Nàng thậm chí nghi ngờ có phải Phó tứ lão gia sai hết người hầu kẻ hạ trong nhà ra đánh nhau rồi .

      Phó Quế tựa vào cửa sổ, chỉ về phía người Chu gia ngụp lặn trong nước khẽ mắng, Phó Quế sốt sắng như vậy, dường như rất muốn xuống lầu so cao thấp phen với người Chu gia rồi.

      Phó Nguyệt vẫn lo âu sốt ruột, lại lại quanh bình phong.

      hội đua thuyền rồng cuối cùng kết thúc bằng cảnh ẩu đả như thế.

      Đợi Triệu sư gia được người hầu kẻ hạ Triệu gia đỡ xuống lầu, Trần tri huyện mới tức giận phừng phừng bỏ .

      Đám tiểu lại bất lực, khuyên cản nổi mấy họ lớn trong vùng ngừng đánh nhau, cũng thể bắt bọn họ tới huyện nha. Người quá nhiều, bắt hết, đành phải chèo thuyền qua qua lại lại cứu những người lại vừa bị ném xuống nước.

      Phó Vân Chương nhanh chóng trở lại đưa Phó Vân , Phó Nguyệt và Phó Quế về nhà. Địa vị của y ở Phó gia hết sức quan trọng, đa số người Phó gia đều nghe lời y, nhìn thấy y mặt mày cau có, cần y lên tiếng, đám người Phó gia cũng tự tan. Mấy họ khác vẫn đánh nhau, dứt ra được.

      Vừa ra khỏi trúc lâu, tiểu nương tử dáng người mảnh khảnh mặc áo cân vạt màu hồng thêu hoa đỗ quyên và váy mã diện [1] thêu viền hoa lao tới, mặt đầy nước mắt, "Nhị ca ca!"

      [1] Váy mã diện cũng có li giống váy điệp nhưng váy điệp xếp li đều, váy mã diện có li lớn phía trước. Hình minh họa ở cuối chương.

      Bước chân Phó Vân Chương khựng lại.

      Phó Vân thấy tiểu nương tử kia khóc lóc thảm thiết, người run rẩy, dường như là cực kỳ sợ hãi nhưng tầm mắt lại cực kỳ chuẩn xác, trái ngã, phải ngã, lại ngã đúng về hướng Phó Vân Chương mày hơi nhíu lại, bước bước dài tới trước chắn trước người Phó Vân Chương, đỡ được tiểu nương tử kia, lạnh nhạt : "Tỷ tỷ cẩn thận."

      Phó Vân Chương ngạc nhiên nhìn nàng cái, đáy mắt lên ý cười.

      Tiểu nương tử khóc sướt mướt nọ nào nghĩ đến nửa đường lại có bé sắc mặt lãnh đạm nhảy ra như thế, hơi sửng sốt. Nàng là ai? Sao lại từ nhã gian của nhị ca ca ra? Hôm nay Phó Dung xem đua thuyền rồng cơ mà?

      Phó Quế vòng từ sau lưng Phó Vân lại, kéo tay tiểu nương tử, "Tô tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?"

      Tô tiểu nương tử giờ mới bình tĩnh lại, cúi đầu lau nước mắt, nhìn rất đáng thương, "Khắp nơi toàn người là người, tỷ với Tô Đồng bị lạc nhau."

      Phó Quế nháy mắt với Phó Vân cái, cười với Tô tiểu nương tử: "Bên ngoài rối loạn, tỷ cùng với bọn muội nhé." Rồi cho đối phương cơ hội từ chối, bước lên ôm cánh tay Tô tiểu nương tử, kéo nàng ta theo rồi đỡ nàng ta lên xe ngựa.

      Phó Vân vẫy tay, "Nhị ca, cần cảm tạ."

      Phó Vân Chương lắc đầu bật cười, xoa đầu nàng, "Được, về thôi."

      oOo

      Phó tứ lão gia vừa mới đưa Đại Ngô thị, Lư thị và Hàn thị về đến nhà, định trở lại bờ sông đón con và các cháu nhìn thấy Phó Vân Chương đích thân đưa mấy chị em về nhà, cảm ơn rối rít.

      Phó Vân Chương cũng vài câu khách sáo với Phó tứ lão gia, thấy mấy chị em Phó Vân vào nhà rồi bèn xin phép ra về.

      Phó Vân nhắc nhở Phó tứ lão gia, "Tứ thúc nhớ sai người đưa Tô tỷ tỷ về nhà."

      Phó tứ lão gia đồng ý ngay, Tô tiểu nương tử nhìn bóng dáng Phó Vân Chương vội vàng ra về, lòng tràn đầy thất vọng.

      Trở lại trong viện, Phó Quế bật cười, cầm tay Phó Vân , " tỷ nhi, lúc nãy muội phản ứng là nhanh."

      Phó Vân bình tĩnh, "Vẫn kém tỷ tỷ."

      Phó Quế cười nhạo, hất cằm lên, "Nhị thiếu gia là người có tiền đồ nhất trong hàng chữ Vân của Phó gia chúng ta, sau này còn phải thi tiến sỹ, cưới thiên kim tiểu thư nhà quan, Diệu tỷ nhi Tô gia kia làm sao xứng đôi với nhị thiếu gia cho được chứ!"

      Phó Nguyệt bên cạnh hơi nhíu mày, "Quế tỷ nhi, muội đừng người ta như thế, Tô tỷ tỷ cũng đáng thương..."

      Phó Quế trừng mắt, kéo Phó Vân sang bên, tiếp tục buôn chuyện với nàng, "Diệu tỷ nhi Tô gia kia mơ ước viển vông, Tô Đồng đính hôn với Phó Dung xong, nàng ta còn lén với nha hoàn rằng hai nhà quan hệ tốt như thế, hẳn là nên thân càng thêm thân, mong muốn hai chị em họ, Tô Đồng cưới tiểu thư Phó gia, nàng ta gả cho thiếu gia Phó gia... còn hay hơn hát, sao nghĩ xem đến tiểu thư nhà tri huyện lão gia còn chẳng lọt được vào mắt xanh của nhị thiếu gia, làm sao đến lượt nàng ta!"

      Con lớn của Tô nương tử, Tô đại tỷ là con dâu cả của Phó tam lão gia. Sau này, con trai Phó tam lão gia bệnh nặng qua đời, Tô đại tỷ ở lại Phó gia thủ tiết. Khi đó Tô lão gia lại cũng bị bệnh qua đời, để lại Tô nương tử và hai đứa con, trai , họ lâm vào cảnh mẹ góa con côi bị người ta chèn ép. Phó tam lão gia là người trượng nghĩa, đón Tô nương tử, Tô Diệu và Tô Đồng về đoàn tụ với Tô đại tỷ. Từ đó, Tô Diệu và Tô Đồng cũng được Phó gia nuôi dưỡng. Sau này, Tô đại tỷ cũng bị bệnh rời xa nhân thế, Phó tam lão gia nỡ đuổi mấy mẹ con Tô nương tử . Tô nương tử biết ơn Phó gia để đâu cho hết, nhiều lần công khai tuyên bố trước mặt mọi người rằng con trai bà chỉ cưới tiểu thư Phó gia còn con cũng làm con dâu Phó gia.

      Giờ Tô Đồng và Phó Dung đính thân, chuyện hôn nhân của Tô Diệu lại vẫn chưa quyết định, ngũ thiếu gia của tam phòng từng muốn cầu hôn nhưng lại nghe nàng ta có ý với Phó Vân Chương nên cũng dám đánh tiếng nữa.

      Phó Vân từng sống ở kinh sư nhiều năm, mỗi lần có kết quả thi hội, bảng vàng đề tên xong, trong thành chắc chắn cơn sốt khiến người người hứng khởi: mọi người đua nhau cưới gả. Chờ cơn sốt qua , những người vợ tào khang của mấy tân tiến sỹ đó mới lên tới kinh thành, làm ầm lên trận, những chuyện kiểu vì kết thân với nhà quyền quý mà vứt bỏ vợ con cũng chẳng phải là chuyện mới lạ gì nữa.

      Phó Vân Chương còn trẻ, tư dung xuất chúng, nếu vào kinh dự thi, khi có tên bảng vàng, những người ở kinh sư vẫn chờ đợi kết quả yết bảng để chọn rể kia chắc chắn đua nhau cầu thân với y. Dù là xét về gia cảnh hay xét về quan hệ, cưới người ở kinh sư làm vợ vẫn có ích cho Phó Vân Chương hơn là cưới người ở huyện Hoàng Châu nhiều. Trần lão thái thái cho y thành thân sớm quả là việc làm sáng suốt.

      Phó Quế còn oán giận Diệu tỷ nhi Tô gia biết điều, "Tỷ theo Tô nương tử học thêu thùa, Tô nương tử là người tốt, bao giờ mắng mỏ bọn tỷ, Tô Đồng cũng tốt, rất thân thiện. Diệu tỷ nhi khác, nhìn yếu đuối thế thôi mà tính toán ghê lắm, nàng ta toàn với Phó Dung, bắt nạt bọn tỷ thôi. tỷ nhi, lần tới mà gặp Diệu tỷ nhi ấy, muội phải cảnh giác chút, đừng để nàng ta lừa, muội là học sinh của nhị thiếu gia, Diệu tỷ nhi có khi còn phải lấy lòng muội giống như lấy lòng Phó Dung cũng nên."

      Nàng lại liếc nhìn Phó Nguyệt đứng gần đó, thầm: "Nguyệt tỷ nhi vẫn cứ cho nàng ta là người tốt, đúng là chỉ biết nghĩ cho người ngoài, nhiều lần tỷ ấy còn bênh Diệu tỷ nhi nữa!"

      Phó Vân cười cười lời nào. Phó Quế bình thường rất hoạt bát, vui vẻ nhưng lại rất lãnh đạm với Phó Nguyệt, chỉ thích chỉ ra cái sai của Phó Nguyệt. Phó Nguyệt là người mềm yếu, thích tranh giành với ai, đương nhiên thích những người dịu dàng dễ gần như Tô Diệu.

      Mấy chị em cuối cùng cũng tách nhau ra, ai về viện người đó. Khi Phó Vân trở lại Đan Ánh sơn quán, Hàn thị kéo nàng lại sờ soạng khắp nơi xem nàng có bị va đập vào đâu , cuối cùng cười lớn: "Bọn họ đua thuyền rồng đến đánh nhau luôn! Ai dà, nếu phải bà nội con còn ngồi đó, mẹ cũng muốn nhảy xuống đánh cho mấy người đàn bà đanh đá chanh chua đó trận tơi bời hoa lá!"

      Hồi còn ở Cam Châu, Hàn thị chính là người đanh đá nhất, chanh chua nhất, đánh nhau giỏi nhất. Ai dám bắt nạt bà, bà vác xẻng lên đánh cho đối phương sưng đầu.

      Hai mẹ con uống trà cho bình tĩnh lại rồi ngồi bên cửa sổ đan khăn lưới. Phó Vân báo thu nhập hằng tháng cho Hàn thị, Hàn thị vui lắm, làm khăn lưới cũng nhanh tay hơn.

      lát sau, nha hoàn Phu Nhi của Đại Ngô thị sang gọi nàng: "Ngũ tiểu thư, lão thái thái cho mời tiểu thư qua chuyện."

      Hàn thị nhìn ra hỏi Phu Nhi, "Có chuyện gì vậy?"

      Phu Nhi đáp: "Nô tì biết, lão thái thái muốn tìm ngũ tiểu thư mấy câu."

      Phó Vân đặt dây sợi tay xuống, sửa soạn lại váy áo cho thẳng thớm rồi trấn an Hàn thị, " sao đâu mẹ, chắc bà nội lo hôm nay con bị sợ hãi thôi."

      Nàng theo Phu Nhi tới chính viện, Lư thị, Phó Quế, Phó Nguyệt đều ở trong phòng, sắc mặt Đại Ngô thị được tốt lắm, vừa nhìn thấy nàng đánh phủ đầu: "Triệu sư gia muốn ngươi bái ông ấy làm thầy, ngươi đồng ý phải ?"

      Phó Vân bình tĩnh đáp lời, "Vâng ạ."

      Mặt Lư thị biến sắc, mặt Phó Quế cũng tỏ vẻ kì quái, Đại Ngô thị đập mạnh sập cái, "Cái đồ có tiền đồ này! Ngươi biết Triệu sư gia là ai ? Là thầy dạy của các lão phu nhân! Người thường như chúng ta đến cửa Triệu gia nhà người ta cũng bước vào được! Ngươi sao, trước mặt bao nhiêu người trong huyện mà còn dám làm Triệu sư gia mất mặt!"

      Bà chỉ thẳng vào mặt Phó Vân , lạnh lùng : "Ta sai người chuẩn bị lễ vật, ngươi mang xin lỗi Triệu sư gia!"

      Phó Vân nghĩ ngợi lát, nếu bây giờ nàng đối đầu trực diện với Đại Ngô thị càng to chuyện, thế tốt... Nhưng mà trong mắt Đại Ngô thị, lâu nay nàng đứa cháu phản nghịch rồi, giờ tại sao lại phải thỏa hiệp? Dù nàng có cố gắng thế nào chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi cách nhìn nhận của Đại Ngô thị về nàng. Phó Nguyệt và Phó Quế ban đầu căn bản cũng hiểu những hành động khác người của nàng nhưng bọn họ đều còn , chỉ là nghi hoặc, là khó hiểu chứ cũng có ác ý gì. Đại Ngô thị ghét nàng.

      Nàng uyển chuyện: "Nãi nãi đúng ạ, là do con lỗ mãng, đợi tứ thúc về, con tới xin lỗi tứ thúc."

      Phó Vân Khải và Phó Vân Thái còn chưa về nhà, Phó tứ lão gia ra ngoài tìm hai đứa. Đại Ngô thị hiểu ý trong lời của Phó Vân , cho là nàng khuất phục, hừ tiếng, chì chiết: "Cha ngươi chết sớm, tứ thúc, tứ thẩm của ngươi thấy ngươi đáng thương, nỡ ép ngươi vào khuôn khổ, để cho ngươi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ta thấy lão tứ chiều ngươi quá rồi!"

      Phó Nguyệt sợ tới mức run rẩy, Phó Quế cắn chặt môi, nhìn Phó Vân cái, đầy vẻ lo lắng.

      Lư thị sợ Phó Vân đau lòng, cố gắng cười cười, định gì xoa dịu, Phó Vân khẽ mỉm cười, "Nãi nãi đúng ạ, tứ thúc đúng là rất thương con."

      Nàng , mặt vẫn tỉnh bơ, có chút gì gọi là xấu hổ, ngượng ngùng.

      Lư thị sửng sốt.

      Đại Ngô thị cũng ngẩn người, há miệng mà biết phải gì tiếp.

      Lúc này, tiếng bước chân bên ngoài bỗng dồn dập truyền đến, tiếng người ồn ào cũng nổi lên.

      Lư thị nhíu mày ra ngoài, "Có chuyện gì mà loạn lên thế?"

      Vương thúc lau mồ hôi, "Thái thái, hay rồi, Tô thiếu gia bị thương!"

      Phó gia chỉ có Tô thiếu gia, đó chính là Tô Đồng. Nhưng mà Tô Đồng bị thương liên quan gì đến bọn họ? Nếu có sốt ruột cũng phải là Tô nương tử với Phó Dung của đại phòng mới phải chứ?

      Lư thị rảo bước ra ngoài thấy mấy gã sau vặt khiêng cái cáng vào chính đường. cáng là thiếu niên mặt vàng như nến, đầu đầy mồ hôi, Phó Vân Thái và Phó Vân Khải nắm chặt tay , vừa vừa nức nở, hai em hồn xiêu phách lạc, nước mắt ầng ậc tuôn mãi dứt.

      Vương thúc thở dài kể ngọn nguồn: Phó Vân Thái và Phó Vân Khải trốn ra ngoài chơi, lại gặp phải đám người Chu gia, hai bên xích mích suýt nữa đánh nhau nhưng lại có người khác khuyên ngăn. Vốn tưởng chẳng có việc gì, sau lại xảy ra chuyện thuyền rồng của Chu gia đâm lật thuyền rồng của Phó gia, Phó Vân Khải và Chu gia thiếu gia lại đụng phải nhau lần nữa, lúc này thù mới hận cũ mới bừng bừng nổi lên, hai bên lao vào đánh nhau.

      Phó Vân Khải và Phó Vân Thái trốn Lư thị chạy ra ngoài nên chỉ mang theo hai gã sai vặt, làm sao so lại được bên Chu gia thiếu gia người đông thế mạnh, bị người Chu gia đè ra đất đánh trận.

      Khi đó, Tô Đồng ngang qua, vì cứu Phó Vân Khải và Phó Vân Thái mà cũng bị người Chu gia đánh chảy máu đầu, cả tay cũng gãy luôn.

      Người Chu gia vốn nhận ra Tô Đồng, đợi gã sai vặt của Tô gia gào khóc Tô Đồng sắp tham gia viện thí mới biết lần này mình gây ra họa lớn, lập tức đào tẩu.

      Lư thị tức giận, nếu người bị thương là Phó Vân Khải hoặc Phó Vân Thái thực ra cũng có vấn đề gì, trẻ con nghịch ngợm, bị kích động chút, gây chuyện cũng là bình thương, nhưng mà Tô Đồng lại sắp phải thi tú tài!

      Người ta vừa mới thi đỗ huyện thí và phủ thí, nhị thiếu gia nhất định có thể thi đỗ tú tài!

      Thế này nhà bọn họ biết ăn thế nào với Tô nương tử và Trần lão thái thái bây giờ!

      Lư thị cuống quýt: "Mau mời thầy thuốc, mời thầy bấm huyệt, mời thầy xoa bóp, chỉ cần người có thể trị thương, mời hết về đây!"

      Rồi bà gọi người mau tìm Phó tứ lão gia, giục ông về nhà.

      Thầy thuốc vội vàng tới Phó gia, chưa kịp thở bị Vương thúc giục giã đưa đến chính đường xem vết thương cho Tô Đồng. Ông ta cắt trường bào người Tô Đồng ra, nhìn vết thương rồi , "Ít nhất phải dưỡng thương tháng."

      Mặt Lư thị tối sầm.

      Phó Vân Thái và Phó Vân Khải lại khóc nấc lên, nhưng Tô Đồng vẫn bình tĩnh, an ủi hai người, " sao, chỉ là vết thương . Viện thí sau này thi cũng được."

      càng thông tình đạt lý, Lư thị càng áy náy trong lòng. Đầu tiên, bà dặn dò người dưới khiêng Tô Đồng vào phòng để thầy thuốc chẩn trị cho kỹ càng. Sau đó, bà phái người tới mời Tô nương tử.

      Trong chính viện, lão thái thái Đại Ngô thị nghe Phu Nhi chuyện Tô Đồng bị thương, mặt cũng biến sắc, ưu sầu : "Giờ phải làm sao đây? Người ta sắp thi tú tài..."

      Loảng xoảng mấy tiếng, chén trà rơi xuống đất. Phó Nguyệt tay chân luống cuống, vội vàng đứng lên giũ lá trà bị bắn vào váy xuống, mặt đỏ bừng.

      Phó Quế liếc nàng cái, khẽ nhíu mày.

      Bị chuyện này cắt ngang, Đại Ngô thị còn hứng thú răn dạy Phó Vân , xua tay ra hiệu cho nàng trở về phòng.

      Phó Vân cáo lui ra ngoài, tới hành lang bên ngoài, có người vội vàng đuổi theo, vỗ vỗ bả vai nàng, " tỷ nhi, muội đừng giận, nãi nãi cũng chỉ muốn tốt cho muội thôi."

      Phó Quế thở hổn hển, nhét nắm kẹo hạt thông và kẹo vòng [2] vào tay Phó Vân . Mỗi khi muốn người nghe lời mình, nàng vẫn thích dùng mấy thứ đồ ăn đồ chơi dỗ dành họ, với nha hoàn cũng là thế, với Phó Vân cũng là vậy.

      [2] Nguyên văn là “kẹo lỗ tai” vì trông nó giống cái tai, nghe hơi kinh dị nhưng kể ra nhìn sát vào cũng giống , mình để là kẹo vòng cho đỡ hãi. Hình minh họa ở cuối chương.

      Phó Vân cười cười, nhàng trả lại cho Phó Quế, "Tứ tỷ giữ lấy mà ăn."

      Phó Quế ngập ngừng, " tỷ nhi... Muội hẳn là nên bái Triệu sư gia làm thầy mới phải, muội còn , chưa hiểu được ông ta lợi hại thế nào đâu, bái ông ta làm thầy rồi người trong nhà cũng đối xử tốt với muội hơn."

      Nàng thực rất bực mình. Phó Nguyệt là con của tứ thúc, của hồi môn phong phú, nhưng tính tình lại yếu đuối, làm sao có thể gả tới nhà giàu được. Nếu nàng có người cha có bản lĩnh như Phó Nguyệt, đừng là nhà tri huyện, có khi nhà tri phủ nàng cũng có thể gả tới được! Còn ngũ muội muội, chỉ nhị thiếu gia muốn làm thầy dạy cho muội ấy, đến Triệu sư gia cũng muốn muội ấy bái ông ta làm thầy, vậy mà chẳng biết muội ấy suy nghĩ cái gì, muốn là muốn, bỏ dưa hấu mà nhặt hạt vừng [3]!

      [3] Ý biết suy xét thiệt hơn, bỏ cái lớn để lấy cái .

      Phó Quế ghen tỵ đỏ cả mắt, nếu như nàng có thể bái Triệu sư gia làm thầy, nàng căn bản cần lo sau này tìm được người tốt để gả nữa!

      Ông trời công bằng mà! Phó Quế khỏi chua xót, cố gắng ép ghen tỵ quay cuồng trong lòng xuống, khuyên nhủ: " tỷ nhi, lần tới nếu lại có chuyện tốt như thế, muội phải hỏi tứ thúc hoặc tứ thẩm trước rồi mới được quyết định, đừng để đắc tội với người khác, muội hiểu ?"

      Phó Vân gì, chỉ gật đầu. Thực ra Phó Quế cũng có ác ý gì hết, nàng cứ gật đầu, coi như dỗ dành người chị này .



      Chú thích của editor:

      Váy mã diện

      [​IMG]

      [​IMG]

      Kẹo vòng (kẹo lỗ tai)

      [​IMG]

      Cận cảnh trông như thế này

      [​IMG]

      Last edited: 7/8/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :