1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 54:

      Editor : Phiêu Phiêu Trong Gió

      Lúc Kỷ Đình Nguyên lên phát chỗ ngồi của mình bị đoạt mất rồi, bên người muội muội có nam nhân ngồi rất gần, ta bước vội tới nắm lấy bả vai của kẻ đó, nhướng mày nỏi: "Vị công tử này, e rằng ngươi ngồi sai chỗ rồi."

      Tống Thụy hơi hơi quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.

      Tốt xấu gì cũng sống ở trong Kinh thành hai năm, Tống Thụy theo chỉ thị của Hoàng thượng cũng thường xuyên tới nha môn làm việc, Kỷ Đình Nguyên làm sao nhận ra được, liếc nhìn nam nhân mày kiếm mắt phượng, môi mỏng mũi cao, ta sợ run : "Tam điện hạ?"

      "Ta thấy chỗ ngồi của ngươi tệ, muốn đổi chỗ với ngươi, Kỷ đại nhân để ý chứ?"

      thể đối xử giống với Húa Linh Nhi như lần trước được, đây dù sao cũng là Hoàng tử, cho dù Kỷ Đình Nguyên tính khí lớn cũng phải tận lực thu liễm. đem lạc mặn tay trái đặt lên bàn: "Chỉ là chỗ ngồi, nếu Tam điện hạ nhìn trúng liền thôi," ta kéo cánh tay của Kỷ Dao, " sang bên này."

      Có ca ca chống lưng, Kỷ Dao vội vàng đứng lên đổi sang bên cạnh, Kỷ Đình Nguyên liền ngồi vào vị trí cũ của nàng, đem tách nàng và Tống Thụy ra.

      Thân hình ta thon dài, Kỷ Dao kiều , ngay lập tức liền bị che khuất hết, Tống Thụy cong môi mỏng, Kỷ Đình Nguyên này ngược lại rất thương muội muội, nhưng nếu có muội muội xinh đẹp câu nhân như thế này Tống Thụy cũng thương thôi.

      Tống Thụy dựa lưng ra ghế, nghe hát kịch.

      Kỷ Dao tiến sát vào ca ca, giọng : "Ca ca, Tam điện hạ phải người tốt, vừa rồi còn ức hiếp muội, vốn dĩ muội muốn rời nhưng ta cứng rắn kéo muội lại, còn cái gì cho dù là ca ca, vị trí kia vẫn phải nhường cho ta thôi, thực là kiêu căng ngang ngược quá mức."

      Kỷ Đình Nguyên quả nhiên tức giận: " ta còn làm cái gì nữa?"

      " ta..." Kỷ Dao nghĩ ra được cái khác, đem chuyện cũ trước đây ra, "tháng ba năm nay lúc đạp thanh, ta ở hồ Chân Châu suýt nữa chen muội rớt xuống hồ, sau đó còn bắt lấy muội buông, nếu phải còn có người khác vây xung quanh biết ta còn làm gì nữa, muội lúc đó dám với ca ca."

      Kỷ Đình Nguyên lập tức nắm tay thành quyền.

      Thấy sắc mặt Kỷ Đình Nguyên khó coi, Kỷ Dao cũng dám quá phận, vạn nhất kích thích ca ca tới mức động thủ đánh Tống Thụy sao, vậy được! Ca ca rơi mũ ô sa mất, cho nên nàng giọng : "Ca ca, đừng kích động, muội cũng có gì tổn hại, với ca ca chỉ là muốn nhắc nhở huynh mà thôi, cần để ý tới ta, lại gần với ta làm gì."

      hoàng tử như ta, còn cần để ý của mình? Kỷ Đình Nguyên lại cảm thấy muội muội suy nghĩ nhiều, nhưng đại nam nhân như Tống Thụy ức hiếp tiểu nương, Kỷ Đình Nguyên rất khinh thường.

      Mặc dù , nhưng sắc ngọt ngào của tiểu nương vẫn lẫn trong tiếng hát kịch bay vào tai Tống Thụy, Tống Thụy liếc mắt nhìn thấy chuỗi châu hoa đầu nàng, cần nghĩ cũng biết, nhất định là nàng xấu ta, hình như nàng rất thích ta.

      Cũng biết vì sao, tốt xấu gì cũng là Hoàng tử, cho dù được Phụ hoàng thích như Tống Vân, vẫn là hậu duệ quý tộc, nếu sau này đắc thế, vẫn có thể quân lâm thiên hạ. Nghĩ nghĩ lại nghĩ tới Tống Vân, thầm cảm thấy kì quái, Phúc Gia công chúa cư nhiên còn chưa tìm Phụ hoàng ban hôn.

      Ngày trước Kỷ Dao mất tích trong cung, Thái tử vội vội vàng vàng mời Dương Thiệu tiến cung, liền có thể nhận ra hai người cùng phe với nhau, ta cố ý báo cho Thái tử biết Kỷ Dao ở Phù Ngọc Điện, đáng tiếc tính cách Tống Vân khiêm tốn hòa nhã, cư nhiên náo ra chuyện gì, ta đợi được nữa rồi.

      Tống Thụy kêu gã sai vặt đem bình rượu tới, rót ra ly.

      Sau khi uống xong, ta đưa cái cốc ngọc cho Kỷ Đình Nguyên: "Nghe tửu lượng của Kỷ công tử như sông như biển, ngàn chén say, ta thể sánh bằng, nhưng mỹ tửu khẳng định phải hiến cho Kỷ đại nhân."

      Nhắm đúng vào sở thích à!

      ta muốn làm cái gì? Kỷ Dao bị dọa, tay che cốc ngọc: "Tam điện hạ, hôm nay ca ca cùng ta tới xem kịch, e rằng uống rượu được."

      "Chỉ có cốc, còn sợ say sao?" Danh tiếng của Tống Thụy ở bên ngoài kém, người nên lung lạc ta cũng bỏ qua, Kỷ gia này mặc dù căn cơ mỏng, nhưng có mối hôn nhân với Tạ phủ, tính cách Kỷ Đình Nguyên hào sảng rất hợp mắt ta, gặp được đương nhiên phải uống với nhau rồi.

      Ngoài ra, thái độ tránh như tránh tà của Kỷ Dao càng làm ta cảm thấy hứng thú.

      "Kỷ nương, đừng sợ, nếu Kỷ đại nhân say tự nhiên ta đưa hồi phủ." Ánh mắt Tống Thụy dừng đôi tay ngọc của nàng, "xin Kỷ nương tránh ra, cẩn thận đụng phải rượu."

      Cảm thấy mu bàn tay bỏng rẫy, Kỷ Dao đem tay rụt về.

      đến rượu, Kỷ Đình Nguyên cũng sợ hãi, nhưng uống rượu với Tống Thụy, thực muốn: "Xin Tam điện hạ thứ tội, lời của muội muội có lí, nếu ta mang muội ấy ra ngoài, thể uống rượu quên hình được, trở về nhất định bị mẫu thân trách phạt. Hôm khác, ta lại uống cùng Điện hạ sau."

      Xem ra sức ảnh hưởng của Kỷ Dao đối với Kỷ Đình Nguyên là rất lớn, Tống Thụy miễn cưỡng, đem cốc ngọc thu lại: " rồi đấy nhé."

      Thái độ ôn hòa, hề có ý trách phạt, Kỷ Đình Nguyên cảm thấy có chút kì quái. Vừa rồi muội muội cáo trạng, Kỷ Đình Nguyên chuẩn bị sẵn tâm lí phải đưa đẩy phen, kết quả cư nhiên Tống Thụy dễ chuyện đến ngờ.

      chỉ như vậy, qua lúc sau, ta còn sai gã sai vặt mang lên bàn bọn họ rất nhiều điểm tâm.

      Vốn dĩ Kỷ Dao chỉ có đĩa lạc mặn, trà hoa, kết quả lại có thêm đĩa bánh hạt dẻ, đĩa bánh hoa quế, đĩa mứt kim quất, còn có bánh đậu xanh, bánh trôi Cẩm Châu.

      Kỷ Dao kinh ngạc nhìn Tống Thụy cái.

      ta còn cần nàng để khiến Tống Vân, Dương Thiệu và Thái tử đấu đến ngươi chết ta sống, đương nhiên phải nuôi cho tốt rồi, Tống Thụy hướng nàng câu môi cười.

      đến bốn vị hoàng tử ở trong cung đều có điểm riêng biệt, Tống Vân như trích tiên thanh quý xuất trần, Thái tử giống Hoàng thượng tuấn bất phàm, Tử hoàng tử thân thể yếu ớt rất ít khi lộ diện, còn vị Tống Thụy này lại có chút tà khí, cho nên nụ cười của ta khiến Kỷ Dao rùng cả mình.

      Nàng quay đầu tránh , cầm trà hoa lên uống ngụm để đè ép kinh sợ.

      Kỷ Đình Nguyên trong lòng cảm thấy kì quái, hoài nghi Tống Thụy này là nhìn trúng muội muội, nếu sao lại tốt như vậy? Còn về việc muội muội bị ức hiếp... có thể là có gì đó hiểu lầm, những Hoàng tử này quen thói kiêu căng, nhìn trúng muội muội nên có chút tiếp xúc cũng là điều có thể xảy ra.

      Kỷ Đình Nguyên cau mày.

      Bởi vì Tống Thụy giống như con rắn độc ở bên cạnh, Kỷ Dao cũng có tâm tư nghe kịch, đương nhiên những điểm tâm này nàng cũng dám ăn, vạn nhất bên trong có đồ gì đó, muốn khóc cũng kịp.

      Hết kịch, sau khi Kỷ Đình Nguyên cáo từ Tống Thụy, Kỷ Dao liền vội vàng lôi kéo ca ca xuống lầu.

      Tống Thụy liếc nhìn bàn đồ ăn, điểm tâm ta kêu mang tới chẳng động chút nào.

      Cũng là trong dự kiến.

      ta bước tới, bưng ly trà Kỷ Dao uống qua lên, hình như có thể tưởng tượng ra hình dáng đôi môi nàng khi áp lên miệng ly, còn có vết son đỏ lưu lại.

      ................

      Sắp tới tết Trung thu rồi, Kỷ Dao có chút lo lắng.

      Mặc dù Dương Thiệu đối với nàng tệ, nhưng vì trải qua kiếp trước, nàng vẫn luôn cố kị Thái phu nhân, còn có chuyện trúng độc trước kia, ả nha hoàn đó...lần trước nàng tới Hầu phủ cũng nhìn thấy ả ta, nhưng chừng là hầu hạ ở chỗ nào đó trong Hầu phủ cũng chừng, nàng muốn quyết định qua loa đại khái như vậy.

      Chỉ là như vậy, sợ rằng chọc giận Dương Thiệu.

      Lúc sắp biểu cảm của khi những lời đó, dường như hàm chứa muôn vàn nỗi buồn, nhưng nàng hề biết chút nguyên do, hay là vẫn nên đợi đến lúc gặp mặt, chuyện tử tế hơn.

      có chủ ý, Kỷ Dao hơi hơi thả lỏng, nhưng điều ngờ tới là Dương Thiệu mãi mà chưa tới gặp nàng, ngược lại đến bữa tối, trong phủ xuất vị khách mời mà đến.

      Nhìn tiểu nương ở đối diện, Kỷ Dao trợn tròn mắt:"Công chúa, người sao lại...."

      Phúc Gia công chúa cư nhiên tới nhà bọn họ.

      "Ta đến tìm ngươi chơi." Phúc Gia công chúa chớp chớp mắt, "đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đến sông Thải Liên thả đèn lồng, có được ?"

      Đây là chuyện , quan trọng là Hoàng thượng có biết , nếu như Phúc Gia công chúa trốn ra ngoài, vạn nhất gặp phải chuyện gì, nhà bọn họ gánh nổi trách nhiệm đâu. Kỷ Dao lập tức : "Công chúa, người đơn độc đến đây hay sao? Hôm nay ngắt hoa sen người người đông đúc, ta sợ Công chúa bị thương."

      " sao, ta có hộ vệ." Phúc Gia công chúa nhìn ra là nàng lo lắng, "ta qua với Phụ hoàng rồi, Phụ hoàng cũng phê chuẩn."

      "Nếu như vậy...."

      "Ai nha, ta sao, , ngươi theo ta là được." Phúc Gia công chúa lôi kéo tay nàng, "ta lệnh cho hộ vệ chuyên môn dẹp ra chỗ trống rồi, hai người chúng ta cũng nhau ngắm trăng thả đèn lồng."

      Đừng thấy Phúc Gia công chúa tuổi còn , sức lực ngược lại hề đâu, Kỷ Dao trực tiếp bị nàng ta túm . tới cửa thùy hoa, nhìn thấy rất nhiều hộ vệ, lúc này mới thở phào hơi.

      Sông Thải Liên là dòng sông bảo hộ Kinh thành, tiền triều trước kia khi chưa đến đây xây dựng Kinh đô, trong sông trồng đầy hoa sen, cứ mỗi khi đến tháng sáu tháng bảy là nở rộ, bách tính đua nhau ngồi thuyền dạo chơi sông nên mới có tên là sông Thải Liên. Sau đó thành trì mở rộng, hoa sen con sông này ít , nhưng tên gọi thay đổi, dòng nước vẫn trong xanh như trước, mỗi dịp tết Trung thu người trẻ tuổi liền đua nhau tới bên sông để bái nguyệt, thả đèn lồng, vô cùng náo nhiệt.

      Kỷ Dao ngồi xe ngựa của Phúc Gia công chúa, dặn dò: "Ta có thể bồi Công chúa chơi, nhưng mong Công chúa tiết chế, trước giờ Tuất cần phải trở lại trong cung."

      Có chút giống giọng điệu của tỷ tỷ, Phúc Gia công chúa cười híp mắt : "Được được, Kỷ nương sao ta liền nghe vậy, chỉ cần ngươi vui là được." Dựa gần vào nàng, có loại thân mật nên lời.

      Kỷ Dao kinh ngạc, biết vì sao Công chúa lại như vậy.

      "Thái tử phi có tốt ?" Nhàm chán chẳng có chuyện gì, Kỷ Dao đành tìm hiểu tin tức.

      "Ừm, ăn tốt uống tốt, mập vòng." Phúc Gia công chúa lắc lắc đầu, "chính là giống như ngồi tù vậy được ra khỏi cửa, Đại ca trông coi rất kỹ, tại ta cũng rất ít gặp Đại tẩu, nhưng mẫu phi , Đại ca như vậy vì muốn Đại tẩu thuận lợi sinh ra đứa bé."

      Thái tử đối với Kiều An là quan tâm, kiếp trước ta nạp Kiều An làm thiếp, hai ngươi có con nỗi dõi. Nhưng cũng trách được, lúc đó Hứa Linh Nhi là Thái tử phi, ả ta kiêu căng hống hách như vậy há có thể dung thứ cho Kiều An sinh con? Thái tử lại phải dựa vào thế lực của Diên An Hầu, đương nhiên để ý tới Kiều An rồi.

      Nghĩ vậy, Kỷ Dao lại thở dài tiếng, kiếp trước nàng cũng chưa từng hoài thai, Dương Thiệu gì, nhưng Thái phu nhân lại sốt ruột thúc giục, còn tặng Tống tử quan , lại để Du Tố Hoa ở trong phủ, nhưng Dương Thiệu thay nàng ngăn cản.

      Kiếp này biết....

      Tiểu nương hơi hơi cau mày, Phúc Gia công chúa nhìn thấy, giọng : "Kỷ nương, ngươi vì sao lại ưu sầu, ra nghe xem, ta thay ngươi giải ưu."

      Nếu giống như Công chúa tốt, muốn cái gì có cái đó, tương lai còn có vị hôn phu cưới nàng ta ngày ngày sủng nàng ta, Kỷ Dao : " có gì, chính là cảm thấy Thái tử phi rất có phúc."

      "Đúng vậy, Đại ca đối với tẩu ấy tốt lắm, cơm cũng bón cho ăn." Phúc Gia công chúa bẹp bẹp miệng, "có lần bị ta nhìn thấy, còn tránh ... có điều Kỷ nương, nếu như ngươi gả cho người khác, vậy hôn phu tương lai cũng đối xử rất tốt với ngươi." Ca ca ôn nhu như vậy, đối xử tốt với Kỷ Dao.

      Kỷ Dao đỏ mặt: "Sao Công chúa lại tới ta rồi?"

      Nếu đến chuyện bón cơm, kiếp trước Dương Thiệu cũng từng làm qua nhiều lần, cái gì cũng nguyện ý bón.

      Phúc Gia công chúa chỉ cười gì.

      Lúc xe ngựa dừng lại, Kỷ Dao mới hiểu Phúc Gia công chúa cười cái gì, bởi vì trước xe ngựa, Tống Vân đĩnh đạc đứng ở đó, hình như ta cũng ngờ tới, mặt lộ ra chút kinh ngạc.

      Phúc Gia công chúa dựa vào tay ca ca nhảy xuống xe ngựa, đến lượt Kỷ Dao, nàng ta : "Ca ca, huynh đỡ Kỷ nương chút, nàng ấy đứng vững."

      " cần." Kỷ Dao vội , " cần làm phiền Điện hạ."

    2. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 55:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Mà Kỷ Dao biết gì, vẫn cho rằng Dương Thiệu cực kỳ nhẫn nại, nên ép bức nàng quyết định chuyện hôn ngay, nàng an tâm trở về nhà.

      Lúc này, Kỷ Đình Nguyên còn ở bên ngoài uống rượu, chuốc say mấy người bạn tốt rồi, nghe trong ngõ Hồi Nguyệt mới mở quán rượu, trong tiệm có rượu Trạng Nguyên Hồng cực kỳ đậm đà, ta lại cùng đám hồ bằng cẩu hữu của mình vai kề vai tới, thưởng thức mùi vị tươi mới.

      Quán rượu rất lớn, Kỷ Đình Nguyên kêu năm vò rượu, cùng Tô công tử, Lý công tử đến nhã gian thưởng thức.

      Phàm là xuất môn tụ hội bạn bè, bên cạnh ta nhất định là có Tô Thăng, Lý Băng Như, người trước xuất thân trâm thế gia, còn Lý Băng Như lại là đệ tử hàn môn, ba người xuất thân có cao có thấp, nhưng lại vô cùng thân thiết với nhau. Cho nên lúc đầu khi Kỷ Nguyệt phải gả cho người khác, ta cũng từng lựa chọn trong những người bạn này, nhưng sau này là Tạ Minh Kha đến cưới.

      Ba người chuyện lúc, Tô Thăng cười : "Trạng Nguyên Hồng (rượu Thiệu Hưng) này thực tệ, nhưng so với rượu Chu gia đích thân trưng cất có kém chút."

      "Thắng ở chỗ mùi vị độc đáo, chắc là ủ rượu ở nơi thường xuyên phủ tuyết."

      Lý Băng Như cười khẽ: " đến phẩm rượu, thực có ai vượt qua ngươi, ngươi nên mở tiệm rượu, sinh ý nhất định là hưng thịnh."

      "Chuyện phiền phức như vậy ta làm." Kỷ Đình Nguyên thầm nghĩ, những có thời gian, nếu bị mẫu thân biết được còn biết bị mắng tới mức nào nữa.

      Trong tay Tô Thăng chuyển động ly rượu, đột nhiên giọng : "Muội phu ngươi gần đây có tiết lộ chuyện liên quan tới Thái tử? Nghe Thái tử phi hoài thai long tôn..." ta cười ha tiếng, "quanh co khúc khuỷu, vỗ dĩ cho rằng Thái tử nhất định bị rơi đài, nhưng ngược lại là nay lại nắm chắc phần thắng."

      Ngay từ rất sớm có nhiều người đứng về phe Tống Vân, bỏ đá xuống giếng đối với Tống Diệm, biết nay trong lòng họ có tư vị gì đây.

      "Tưởng đại nhân phải viện cớ bệnh từ quan rồi sao, e sợ Thái tử trả thù mà bị dọa tới mức rời khỏi Kinh thành, năm kia chính là ông ta ngáng chân Thái tử phát, làm cho Từ đại nhân ủng hộ Thái tử bị biếm chức quan." Lý Băng Như ý vị thâm trường: "may mà những người trẻ tuổi như chúng ta lời có trọng lượng."

      Nếu bị đẩy vào trong vũng nước đục này, tiến thoái lưỡng nan.

      Kỷ Đình Nguyên : "Muội phu ta là người nào cơ chứ, đừng tiết lộ tin tức, ngay cả hai từ Thái tử cũng chưa từng nhắc qua."

      "Cẩn thận ngôn từ đến như vậy?"

      "Vì mạng của chúng ta liền phải cẩn thận lời ." Kỷ Đình Nguyên nâng cao ly rượu, "vẫn là uống rượu thôi."

      Đừng nhìn Kỷ Đình Nguyên ngày thường hào sảng, từ trước tới nay chưa từng linh tinh, Tô Thăng đành chịu, hỏi:" "Thuyết lưu dân" của ngươi vẫn chưa trình lên đâu? Địa danh Kiến Châu lại có tai, vào thời điểm như vậy, đừng trách ta nhắc nhở ngươi."

      Kỷ Đình Nguyên nhức đầu: "Uống xong trở về liền viết, còn thiếu chút."

      Mấy người uống hết vò rượu, Kỷ Đình Nguyên muốn vệ sinh nên ra khỏi nhã gian, chỉ nghe thấy bên ngoài trận huyên náo, có giọng thô to vang lên: "Ôi, tiểu công tử này uống rất được đấy, đến đến, ta uống với ngươi vài ly, nếu ngươi có thể thắng ta, tiền rượu ta liền trả thay ngươi."

      "Ai thèm tiền rượu của ngươi có chứ?" Tiểu công tử đó rất kiêu ngạo, "bổn công tử muốn, cả tiệm rượu đều có thể mua được."

      Kỷ Đình Nguyên vừa nghe thấy giọng này quen thuộc, vô thức bước lại gần hai bước, chỉ thấy tiểu công tử ở phía Đông mặc thân áo xanh, thân hình gầy , dưới ánh đèn cầy sắc mặt hơi hơi đỏ, sóng mắt như có nước chuyển động, ta cau mày, tới đó.

      Chiếc ghế đối diện đột nhiên có người ngồi xuống, Thẩm Nghiên kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn người tới là Kỷ Đình Nguyên, khóe miệng liền giương lên, khuôn mặt cũng càng đỏ hơn.

      "Kỷ công tử."

      "Ngươi đến đây làm gì?" Kỷ Đình Nguyên lại lạnh giọng , " biết đây là quán rượu hay sao?"

      vui mừng vừa mới dâng lên đột nhiên tan thành mây khói, hôm nay Thẩm Nghiên vốn dĩ muốn thưởng nguyệt cùng Kỷ Dao, kết quả nghe Kỷ Dao bị Công chúa mang rồi, cho nên liền tới đây, nàng ta cụp mắt xuống:" Rượu ở đây tệ, ta đến thử xem sao."

      "Ngươi cho rằng ngươi trang điểm thành nam tử người khác nhận ra?" Kỷ Đình Nguyên cau mày, thực là quá bắt mắt, hán tử vừa rồi muốn đối rượu với nàng ta, ràng là muốn thân cận nàng ta, "ngươi đừng ở đây hồ nháo, Thẩm Nghiên, ta cho ngươi biết, cho dù ngươi có uống thêm rượu nữa ta cũng phản ứng gì."

      "Thế nào?" Thẩm Nghiên cũng hi vọng ta thích mình, tới Kỷ gia bao nhiêu lần rồi, có lần nào mà ta dựng mày trợn mắt? Hôm nay ngược lại lại tới quản chuyện đâu, nàng ta giọng , " biết Kỷ công tử phản ứng là ý gì?"

      Kỷ Đình Nguyên vô cùng tức giận.

      Trong lòng nàng ta biết còn hỏi, ta thích Thẩm Nghiên.

      "!" Kỷ Đình Nguyên quát, "nếu ta cho người lại với lệnh tôn."

      Vạn nhất Thẩm Nghiên say ở đây, mẫu thân khẳng định trách tội lên đầu ta, ta phải người vô tội sao? Cũng phải ta bảo Thẩm Nghiên uống rượu.

      Vốn dĩ Thẩm Nghiên muốn rời , nhưng bị Kỷ Đình Nguyên thúc giục, nàng ta lại muốn nữa.

      "Ta còn chưa uống đủ, rượu Trạng Nguyên Hồng này tệ."Thẩm Nghiên nâng ly rượu lên.

      Kỷ Đình Nguyên phát đoạt : "Ngươi từng nghĩ say rượu ở đây, như thế nào ?"

      Chút rượu này tính là gì? Thẩm Nghiên thầm nghĩ nàng mới ngốc như vậy!

      Chỉ là phản ứng của Kỷ Đình Nguyên có chút ngoài dự kiến, mặc dù có thể là ta sợ mình làm liên lụy tới, nhưng dù sao cũng là quan tâm mình, khóe miệng Thẩm Nghiên lại nhịn được mà nhếch lên, nhìn chằm chằm Kỷ Đình Nguyên: "Ta biết, chính là cảm thấy rượu hợp khẩu vị, Kỷ công tử, ngươi có muốn uống cùng ta vài ly?"

      là phiền phức.

      Kỷ Đình Nguyên suy ngẫm chốc lát: "Ta uống với ngươi, có phải là uống xong ngươi rời ?"

      "Được." Thẩm Nghiên gật đầu.

      Kỷ Đình Nguyên cầm ly rượu tới.

      Hai người mỗi người ly rượu đầy.

      Kỷ Đình Nguyên : "Ngươi muốn uống nhiều như vậy?" Sợ rằng điên rồi , loại rượu mạnh như thế này muội muội uống ngụm liền ngã, nàng ta lại muốn uống cả ly đầy.

      Thẩm Nghiên nhìn ra ta kinh ngạc, cầm ly rượu lên uống mấy ngụm hết sạch.

      Kỷ Đình Nguyên chấn kinh: " Ngươi như thế này ..." lập tức say đấy?

      ta nhìn chằm chằm tiểu nương, chỉ thấy gò má nàng ta đỏ ửng, so với ánh mặt trời còn đỏ hơn, môi nàng ta bị rượu ngấm vào trơn bóng, càng thêm diễm lệ.

      ta cảm thấy Thẩm Nghiên ngay lập tức ngã xuống.

      Nhưng có, Thẩm Nghiên lại rót ra ly, cười híp mắt : "Bạn rượu tri kỷ ngàn chén ít, Kỷ công tử."

      mỗi ngày kêu gọi bằng hữu, làm bạn với rượu chính là loại hăng hái này , "Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng. Chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn", có chút cảm giác phiêu phiêu thoát khỏi thế tục, cho dù có chút phiền não, rượu ngon vừa uống vào bụng liền biến mất tăm mất tích.

      Vĩnh viễn đều là thanh niên phấn chấn, có chí tiến thủ.

      "Kỷ công tử, lại cạn tiếp." Nàng ta bưng rượu lên.

      Kỷ Đình Nguyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Tô Thăng và Lý Băng Như tới, Tô Thăng kinh ngạc : "Ngươi vệ sinh tới tận đây? Đây là ai, giới thiệu cho chúng ta chút hay sao?" Cư nhiên là tiểu nương, Kỷ Đình Nguyên lúc nào quen biết tiểu nương vậy?

      Kỷ Đình Nguyên cảm thấy trận đau đầu.

      "Hai vị công tử, mời ngồi." Thẩm Nghiên tự mình giới thiệu, "ta là bạn của Kỷ nhị nương, ta gọi Thẩm Nghiên."

      "Ồ." Tô Thăng cười lên, "Kỷ nhị nương ta từng nghe qua, nhưng chưa từng gặp mặt, tới, Tán Minh, sao ngươi mang muội muội ngươi tới uống rượu? Đại muội muội của ngươi gả cho Tạ đại nhân thôi, Nhị muội muội chắc có thể mang tới chứ?"

      Có thể cái quỷ!

      "Muội ấy uống được." Kỷ Đình Nguyên cự tuyệt, lại nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên, "ngươi cũng thôi được rồi đấy."

      Cứ thúc giục nàng ta rời mãi, Thẩm Nghiên : "Đợi uống thêm ly nữa ta liền rời ." Nâng cằm lên, "ly này của công tử còn chưa uống đâu."

      Kỷ Đình Nguyên đương nhiên coi là gì, ngụm uống hết.

      Nam thanh niên tư thái tiêu sái, rượu uống xuống, hầu kết chuyển động, Thẩm Nghiên nhìn thấy, hơi hơi thở dài, làm sao đây, nàng ta chính là nhìn trúng Kỷ Đình Nguyên, Kỷ Đình Nguyên làm cái gì trong mắt nàng ta cũng vô cùng tuấn.

      Ánh mắt tiểu nương ngốc lăng, Tô Thăng đẩy đẩy Lý Băng Như, ám thị Lý Băng Như nhìn xem.

      Chỉ cần phải kẻ ngốc đều biết là chuyện gì.

      Hai nam nhân nhịn được cười.

      Thẩm Nghiên bị họ cười có chút ngại ngùng, quay đầu đem ly rượu đặt tới bên miệng uống xuống, chốc lát ly rượu liền trống .

      "Lợi hại." Tô Thăng nhướng mày, "rượu Trạng Nguyên Hồng này ta chỉ có thể uống được vài ly, vì quá nồng."

      "Vẫn tốt, nồng nhất vẫn là Thiêu Đao Tử."

      Lời này của Thẩm Nghiên vừa ra, cả ba người đều nhìn nàng ta, Lý Băng Như cười : "Lẽ nào nương từng uống qua sao?"

      "Ừ, chỉ uống được ly, lúc đó ta uống qua Thiêu Đao Tử của Liêu Châu, đủ mùi vị nhất."

      "Ôi chao, hiếm có, trong các nương cư nhiên có người thích uống rượu!" Tô Thăng vỗ tay phát, "lần sau chúng ta uống rượu, cũng mời nương tới...."

      " liên thiên cái gì?" Kỷ Đình Nguyên cắt ngang, "nàng ta có chừng mực, ngươi cũng có chừng mực hay sao?"

      Còn phải vì Kỷ Đình Nguyên ngươi sao, Tô Thăng cảm thấy oan uổng, cười nhạt cái.

      Kỷ Đình Nguyên đứng lên: " thôi, uống hai ly rồi."

      Thẩm Nghiên chống bàn đứng lên.

      Nàng ta học nam tử, thắt đai ngọc ở eo, bé tinh tế, giống thiếu niên chưa trưởng thành. Nhưng trước ngực lại hơi nhô ra, rốt cuộc vẫn là nương mười lăm tuổi.

      Kỷ Đình Nguyên hơi do dự, với Tô Thăng, Lý Băng Như: "Các ngươi tiếp tục uống, ta trước đây."

      Biết rằng ta muốn đưa tiễn, hai người liền thức thời cáo biệt.

      Thẩm Nghiên tới cửa, nhìn nam nhân bên cạnh chỉ cảm thấy mình như nằm mơ, sớm biết như thế này có thể khiến Kỷ Đình Nguyên đưa nàng ta trở về, nàng ta nguyện ý uống tới chết!

      Tiểu nương đường đều cười trộm, Kỷ Đình Nguyên chỉ cảm thấy đau não.

      ta nhất định là người cực tốt bụng mới nghĩ tới chuyện làm việc thiện này!

      Mắt thấy Thẩm Nghiên ngày càng gần mình, ta nhướng mày: "Ngươi đừng có được tấc lại muốn tiến thêm thước, cách xa chút."

      tiếng quát to lại khiến Thẩm Nghiên bị sợ nhảy dựng.

      Thực ra nàng ta phải cố ý, thực kiểm soát được mà sát về phía đó, hình như người Kỷ Đình Nguyên có gì đó thu hút nàng ta.

      Nàng ta dựa sang bên cạnh.

      "Lần sau đừng có tới quán rượu uống rượu mình, phải lần nào cũng gặp được ta đâu." Kỷ Đình Nguyên khuyên răn.

      "Vậy ngày thường công tử tới đâu để uống rượu?"

      Làm sao, lẽ nào còn muốn tới tìm ta sao? Kỷ Đình Nguyên lạnh giọng : "Ngươi đừng uống rượu nữa, nương gia giống cái gì rồi."

      " Uống rượu cũng phân nam nữ, giống như nhà thơ tiền triều Ôn Thái Xuân rất biết uống rượu, đo đó mới viết ra 'sớm tối say nằm dưới bàn, tương tư mùa xuân này ', nữ tử vì sao thể uống rượu? Ta còn muốn mở quán rượu, thu thập rượu ngon khắp thế gian." Đến lúc đó, Kỷ Đình Nguyên ở trong quán rượu đó muốn uống loại nào cũng được.

      "Đúng là chí hướng to lớn." Kỷ Đình Nguyên lại cười nhạo, "ngươi cũng phải là Ôn Thái Xuân, ngươi mở quán rượu chỉ hủy hoại thanh danh nữ nhi nhà quan của ngươi mà thôi."

      Nàng ta cắn môi: "Ta quan tâm, dù sao trong mắt công tử , ta cũng chẳng có danh tiếng gì."

      Kỷ Đình Nguyên ngơ ngẩn.

      Hồi tưởng lại, ta thực từng mắng qua Thẩm Nghiên như vậy.

      Nhất thời biết nên cái gì mới tốt.

      Mắt thấy đến trước cửa Thẩm gia, ta dừng lại, nhìn Thẩm Nghiên: "Thẩm nương, ta lòng khuyên ngươi câu, ngươi nên tiếp tục như thế này nữa."

      "Cái gì tiếp tục?" Nàng ta ngẩng đầu, trong mắt phảng phất như có các mảnh tinh quang lấp lánh, đường viền sắc nhọn của nó, có thể đâm thương người khác.

      , chỉ có thể đâm bản thân nàng ta bị thương mà thôi.

      Kỷ Đình Nguyên nhàn nhạt : "Ngươi cần tiếp tục thích ta nữa, ta cưới ngươi."

      Rốt cuộc vẫn là câu này.

      Thẩm Nghiên : "Vậy công tử có cưới người khác ?"

      Kỷ Đình Nguyên trầm mặc.

      "Nếu như có, vậy ta đáp ứng công tử." Khóe mắt Thẩm Nghiên có chút nóng, "Kỷ Đình Nguyên, trước thời điểm đó, ta vẫn luôn thích công tử."

      Mặc dù nàng ta biết vì sao bản thân mình lại cố chấp như vậy, nhưng lần đầu tiên gặp ta liền khắc ghi trong lòng, hình bóng của ta, nhất cử nhất động của ta, bất kể là tốt hay xấu, Thẩm Nghiên đều có cách nào quên được.

      Hôm nay Kỷ Đình Nguyên đưa nàng ta về nhà, nàng ta càng có cách nào quên được.

      "Kỷ Đình Nguyên, hoặc là công tử càng hung dữ với ta hơn chút."

      Giọng nàng ta mềm mại, giống như loại kẹo ngọt nhất đời.

      "Ngươi điên rồi." Kỷ Đình Nguyên nghiêng đầu, nhìn nàng ta nữa, "trở về ."

      ta quay lưng rời .

      Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng ta, muốn cười lại muốn khóc, ta lại cự tuyệt, nhưng mà hôm nay, sao ta lại hung dữ nữa.

    3. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 56:

      Bất kể Đại Yến hưng thịnh tới mức nào hàng năm tai ương vẫn ập đến, mặc dù Hoàng thượng tận sức dàn xếp cho lê dân bách tính, nhưng chẳng thấm vào đâu, dân chúng lưu lạc khắp nơi.

      Vào cuối tháng tám, Kỷ Đình Nguyên trình lên tấu chương, viết "thuyết lưu dân", đề nghị tăng cường ở phủ huyện, cho phép dân lưu lạc ở vùng phụ cận có thể nhập hộ tịch, các nơi dân cư thưa thớt như Tấn Châu, Hồ Châu vừa đúng lúc có thể gia tăng dân số. Có hôm Hoàng thượng nhìn thấy tấu sớ này vô cùng mừng rỡ, cùng bàn với Cố Diên Niên, đồng thời hỏi thăm lý lịch của Kỷ Đình Nguyên ra sao.

      Bởi vì Kỷ Đình Nguyên là quan viên lục phẩm, được nhập điện tham dự buổi tảo triều, nên Hoàng thượng có ấn tượng.

      Cố Diên Niên cười : "Hồi bẩm Hoàng thượng, đó là nhi tử của Tri phủ phủ Thuận Thiên Kỷ Chương, nhậm chức quan tại Sử bộ, làm việc linh hoạt rất có chủ kiến."

      "Vậy sao?" Hoàng thượng trầm ngâm, "nếu như vậy, nên tận dụng đồ vật, tận dụng người tài, liền phái ta giải quyết chuyện này..." sau đó cầm bút viết đạo thánh chỉ.

      "Hoàng thượng, tình trạng lũ lụt năm nay tốt hơn những năm trước, đặc biệt là sông Hồng, bởi vì được kịp thời tu sửa, nên có tổn thất gì."

      kể công của Tống Vân.

      Ông làm sao có thể biết? Hoàng thượng buông bút xuống, thần sắc phức tạp.

      Từ trước Hoàng thượng để lộ chút ý nghĩ của mình trước mặt Cố Diên Nhiên, có ý muốn phế bỏ Thái tử, bởi vì Tống Diệm làm việc có phong phạm của người kế vị, nhưng đứa trẻ đó nay thay đổi, lại sắp sinh cho ông đứa cháu, Hoàng thượng cảm thấy vô cùng khó xử, thực thể ra lời phế truất được, nếu làm vậy sau này ông làm sao đối mặt với đích trưởng tử, còn có mẫu hậu của nó nữa!

      Vừa mới cách đây lâu ông còn trách cứ Thái hậu hành vi đúng, nếu như ông vô duyên vô cớ phế bỏ Thái tử, phải bản thân ông cũng theo gót Thái hậu hay sao?

      "Vân nhi là đứa trẻ tốt, nó làm việc ở bên ngoài, ngươi hãy chỉ giáo nó nhiều hơn... đúng rồi, Trẫm cũng dự tính để Thụy nhi tự mình mở phủ, hai huynh đệ chúng cũng có thể chăm sóc cho nhau."

      Thân là Hoàng tử, ai muốn đoạt đích? Chăm sóc nhau kiểu gì đây? Cố Diên Niên thầm nghĩ đây là Hoàng thượng muốn đưa ra bất kỳ quyết định nào, dự định tiếp diễn cục diện tại!

      Hoàng thượng trốn tránh, nhưng Cố Diên Niên giám truy vấn, đáp tiếng rồi cáo lui.

      Hoàng thượng nhìn tấu chương, bóp mi tâm, nghĩ ngợi chốc lát liền đứng lên, vịn tay thái giám vào nội thất nghỉ ngơi.

      Tình trạng nay Hoàng thượng dám chết, chỉ có thể mong đợi bản thân có thể sống thêm vài năm, như vậy mới có thời gian sắp xếp những chuyện phía sau, để tránh chỉ vì nhất thời lựa chọn sai lầm, dẫn tới Đại Yến suy bại.

      "Thuốc đại bổ đâu?"

      "Đến rồi đây." Thái giám bưng tới, "Hoàng thượng sợ đắng sao?"

      Đắng đến mấy cũng phải uống, Hoàng thượng ừng ực vài ngụm liền uống hết, nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.

      Sau khi Tống Thụy được phong Tĩnh Vương dọn đến Tĩnh vương phủ, ngay sau đó có đạo thánh chỉ lệnh cho Kỷ Đình Nguyên rời Kinh trấn an, sắp xếp cho nạn dân ở các nơi.

      Kỷ Chương vô cùng kinh ngạc, nhìn nhi tử: "Con viết "thuyết lưu dân" từ lúc nào, sao ta chẳng biết gì?"

      Liêu thị : "Ông biết mới lạ đấy, từ sáng tới tối nó nghĩ cái gì, chúng ta có ai hiểu được hay sao?" Ngoài miệng ghét bỏ, nhưng lại sai gã sai vặt mang thêm mấy bộ y phục, "thời tiết sắp lạnh rồi, đừng để nó bị đông lạnh, khi ra ngoài liền nhớ phải tùy thân mang theo vũ khí, những nạn dân kia có những kẻ đói đến phát điên, chừng lao tới cướp bóc, được để Đình Nguyên bị thương!"

      Mẫu thân thường xuyên trách cứ, nhưng trong nháy mắt, Kỷ Đình Nguyên hiểu được mẫu thân rất thương mình, chỉ là ngôn từ cử chỉ ngày thường của bản thân mình được mẫu thân thích.

      "Nương, người yên tâm, cũng phải đến nơi nguy hiểm gì, con chỉ là trợ giúp quan viên địa phương thôi."

      "Dù sao con phải nhớ làm việc cẩn thận, tính tình của con như vậy ta yên tâm." Liêu thị nhịn được lau nước mắt, bà vẫn luôn cảm thấy nhi tử của mình là tiểu tử tóc mọc lưa thưa, còn chưa trưởng thành.

      Kỷ Dao kéo tay mẫu thân: "Ca ca thông minh đến chừng nào cơ chứ, xảy ra chuyện gì đâu, nhất định bình bình an an!" Ca ca chính là nhìn hồ đồ, nhưng thực ra làm việc gì cũng có nguyên tắc, giống như kiếp trước vậy, nếu chuyện này hoàn thành, đợi đến khi hồi Kinh nhất định được thăng quan.

      Vẫn là muội muội hiểu ta, Kỷ Đình Nguyên cười cười: "Dao Dao, ta mang quà về cho muội."

      Ngàn vạn lần đừng có mua búp bê sứ gì đó, còn nếu mua châu bảo, nay nàng cũng quá ham thích, Kỷ Dao : "Muội muốn măng khô Kiến Châu, nghe cực kỳ tươi ngon."

      Mèo con tham ăn, Kỷ Đình Nguyên cười: "Được, mang đống về cho muội," ta kêu gã sai vặt mang hành lý tới cáo biệt cùng phụ mẫu, "nếu có gì ngoài ý muốn, tháng ba sang năm là có thể trở về, phụ thân, mẫu thân bảo trọng."

      Kỷ Chương nỡ xa nhi tử, chỉ là nam nhi chí tại bốn phương, ông vỗ vỗ bả vai nhi tử: "Ở bên ngoài làm việc phải khiêm tốn, đừng khư khư cố chấp, phải biết lắng nghe ý kiến, những quan viên đó đều là người lão làng giày dặn kinh nghiệm..." nghe thất gã sai vặt bẩm báo là Tạ Minh Kha tới Kỷ gia.

      Nhất định là tỷ tỷ lo lắng cho ca ca, Kỷ Dao bước vội ra đón, ngọt ngào : "Tỷ phu, có phải tỷ tỷ bảo huynh tới?"

      "Cho dù Nguyệt nhi , ta cũng tới." Tạ Minh Kha cười, mang hai đôi giày đưa cho Kỷ Đình Nguyên, "nàng làm cho huynh, vừa đúng lúc có thể dùng đến, lần này huynh tới năm Châu, sợ rằng đế giày bị thủng cả lỗ mất," lại dặn dò thêm, "nếu như gặp khó khăn gì, có thể tìm Tưởng lão gia Tưởng Tiến Khôn, ông ấy có quan hệ sâu xa với Tạ phủ chúng ta, nhất định trợ giúp huynh."

      Tưởng Tiến Khôn là nguyên lão tam triều, vì nguyên do thể chất suy yếu nên sớm cáo lão hồi hương, về Kiến Châu ở cùng con cháu, Kỷ Chương đại hỉ: "mau cảm tạ Minh Kha!"

      "Đa tạ muội phu." Kỷ Đình Nguyên tạ ơn, nhưng trong lòng hề để ý, ta từ trước tới nay là người kiêu ngạo, cảm thấy dựa vào năng lực của bản thân hoàn toàn có thể giải quyết được, nhưng Tạ Minh Kha xác thực có ý tốt, "muội phu, xin chuyển lời tới đại muội muội, để muội ấy dưỡng thai cho tốt."

      "Được." Tạ Minh Kha hơi mỉm cười.

      trì hoãn thêm nữa, Kỷ Đình Nguyên cáo biệt với mọi người, xuất môn rời .

      Kỷ Dao nhìn ngoài cổng hơi hơi xuất thần, Kỷ Đình Nguyên rời Kinh, Dương Thiệu có lẽ cũng biết tin, nhưng cư nhiên tới, nhắc tới mới nhớ cũng hơn tháng gặp rồi.

      rất bận sao?

      Nhưng mà Kỷ Đình Nguyên lại nhìn thấy Dương Thiệu ở đường, ra từ quán trà cùng Tả đô ngự sử Đô Sát Viện Đào Tư Thuận, hai người cười cười, dường như rất vui vẻ, Kỷ Đình Nguyên muốn tiến lên hàn huyên vài câu để cáo biệt, ánh mắt lại bị thu hút bởi sợi kết trường thọ cổ tay Dương Thiệu.

      Bởi vì Dương Thiệu cầm túi rượu, ống tay áo rộng trượt lên, nên nhìn thấy rất ràng.

      Kỷ Đình Nguyên phát cái đó giống hệt sợi kết mà mình đeo.

      Sợi kết này là muội muội tặng ta vào dịp tết Đoan Ngọ năm nay, phần đuôi sợi kết có gắn vài hạt châu màu trắng, điểm khác biệt duy nhất ở sợi kết Dương Thiệu đeo chính là màu sắc của hạt châu.

      Đó khẳng định là do muội muội làm!

      Bình thường ta đều ở bên ngoài uống rượu ít khi ở nhà, lần trước Kỷ Dao khai báo mọi chuyện với phụ mẫu ta chẳng hề hay biết, nhưng lúc này ta lập tức nghĩ tới Dương Thiệu tặng muội muội con mèo, trước đây cũng tặng con rùa, đột nhiên có chút bừng tỉnh, xem ra muội muội cùng Dương Thiệu lưỡng tình tương duyệt, vậy Hầu gia phải trở thành nhị muội phu của ta hay sao?

      Trong lòng khỏi vui mừng, muốn tiến tới chuyện, kết quả chỉ trong chốc lát, Dương Thiệu ngồi vào xe ngựa dừng trước quán trà, phu xe nhanh chóng đánh ngựa chạy về phía trước.

      Thôi, đợi khi trở về gặp nhau cũng muộn, Kỷ Đình Nguyên quay người về hướng cổng thành.

      .................

      Nối tiếp nạn hạn hán vào tháng bảy tháng tám, Kinh thành đột nhiên bùng phát nạn châu chấu, nông dân thu hoạch được hạt gạo nào, toàn bộ đều hướng tới Kinh thành xin miếng cơm ăn.

      Kỷ Dao vừa mới thăm tỷ tỷ trở về, chỉ thấy ở đầu đường Bạch Tượng dựng lên dãy lều, rất nhiều nạn dân xếp hàng ở đó, vô cùng chật chội.

      Nàng đột nhiên nghĩ tới chuyện, với Mộc Hương ở bên ngoài kiệu: "Ngươi xem xem có chuyện gì."

      Mộc Hương vội vàng tìm hiểu, qua lúc trở về bẩm báo: " nương, là Chu nương!" Ấn tượng của Mộc Hương đối với Chu nương cũng rất tốt, lần trước ở Ngọc Mãn Đường chính nghĩa giúp đỡ, ở Hầu phủ còn cùng thưởng hoa với nương, "Chu nương mua rất nhiều gạo để phát cháo, ai ai cũng khen nàng là bồ tát sống."

      Chu Lương bởi vì được Hoàng thương ban thưởng qua, tiền tài thiếu, kiếp trước cũng từng phát cháo như vậy, mặc dù kết quả tốt, nhưng quá trình hề thuận lợi.

      Kỷ Dao trầm ngâm chốc lát, bước xuống kiệu.

      " nương muốn đâu vậy?"

      " xem Chu nương." Kỷ Dao vịn tay Mộc Hương, tránh khỏi nạn dân trực tiếp tới dãy lều.

      Chu Lương vì muốn hoạt động cách thuận tiện, nên trang điểm vô cùng gọn gàng, cả người mang kiện trang sức nào, tóc đen búi lên, cắm chiếc trâm mộc, càng dung mạo thanh lệ vô song.

      Nhìn thấy Kỷ Dao, nàng ta rất kinh ngạc vui mừng: "Kỷ nương, lâu rồi gặp! nương tới gặp ta sao, hay là đúng lúc qua chỗ này?"

      "Ta trở về từ chỗ tỷ tỷ, nghe nương phát cháo nên tới xem." Trước đây Kỷ Dao đối với hành động của Chu Lương chẳng hề để ý, chỉ cảm thấy nàng ta làm vậy để mua danh chuộc tiếng, lợi dụng thanh danh của phụ thân để lôi kéo lòng người, tại nàng lại hoài nghi chút nào, nhưng vì nguyên do Tạ Minh Châu nhất định tham dự vào chuyện này, nên nàng muốn nhân cơ hội diệt trừ tận gốc tai họa ngầm Tạ Minh Châu, tránh cho sau này lại nhảy ra làm hại đến tỷ tỷ.

      "Chu nương trạch tâm nhân hậu, ta vô cùng khâm phục và kính trọng." Kỷ Dao mỉm cười nhàng, "ta muốn xuất ra chút sức lực, biết Chu nương có để ý hay ?"

      "Sao có thể để ý được, nương tới giúp tốt quá, có thể trợ giúp cho càng nhiều nạn dân hơn." Chu Lương kéo tay nàng, "ta hiểu được nương là người thiện tâm."

      Ôi, nàng chẳng được tính là thiện tâm đâu, đặc biệt là kiếp trước... nhưng vì sao kiếp này Chu Lương lại tin tưởng nàng như vậy? Kỷ Dao sờ sờ mặt, bản thân mình lúc mười bốn tuổi thực khiến người khác thích như vậy sao?

      Thấy bộ dáng nàng nghi hoặc hiểu gì, Chu Lương mỉm cười, nàng ta cảm thấy Kỷ Dao ngây thơ hồn nhiên đến đáng .

      "Mộc Hương,"Kỷ Dao lấy ngân lượng từ trong hà bao ra, "ngươi tới tiệm gạo mua hai mươi lăm cân gạo, kêu bọn họ nhanh chóng nấu chín, lập tức mang tới đây."

      "Vâng."Mộc Hương lập tức đáp ứng, nhanh chóng rời .

      Kỷ Dao đứng cùng chỗ với Chu Lương , thấy nàng ta có lúc nhìn thấy nha hoàn kịp phát cháo liền đích thân múc cháo giao cho nạn dân, giọng dịu dàng, khỏi nghĩ tới gia thế của Chu Lương , nàng ta ít nhiều có bị ảnh hưởng bởi Chu đại nhân ? Nàng bước lên hai bước, lau vết cháo dính tay áo của Chu Lương : "Chu nương, nạn dân quá nhiều, chúng ta nên cẩn thận chút, tránh gây nên náo động."

      Chu Lương ngẩn ra, lúc lâu sau mới : "Đa tạ nhắc nhở." Sau đó liền ghé tai với nha hoàn vài câu.

      Hôm nay chỉ có Chu Lương mà còn có những người giàu khác cũng phát cháo, cho nên đường vô cùng lộn xộn, Dương Thiệu thân là Đô đốc ngũ quân, vì đảm bảo an toàn của Kinh thành nên tới tuần tra.

      tới đường Bạch Tượng, từ xa nhìn thấy Kỷ Dao, nàng đứng trước thùng cháo, xung quanh lộn xộn nhốn nháo, chỉ có nàng giống như sắc màu tươi sáng nhất thế gian, kịp đề phòng mà rơi vào trong mắt.

      Dương Thiệu ngồi lưng ngựa, cầm túi rượu lên uống ngụm.

      Trần Tố nhìn thấy, cảm thấy gần đây Hầu gia càng thích uống rượu hơn rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể uống hai ngụm, ta giọng : "Hầu gia, là Kỷ nhị nương."

      cũng phải bị mù, lẽ nào nhận ra hay sao?

      Đôi mắt, cánh mũi, đôi môi đó quá quen thuộc, ánh mắt Dương Thiệu lướt qua cần cổ thon dài của nàng, vạt áo tuyết trắng, rời xuống dưới đường cong tuyệt đẹp, có thể nhìn thấy bông hoa thược dược màu mận tím nở rộ chỗ cao ngất ấy.

      Trần Tố khuyên bảo: "Hầu gia, có cần gặp Kỷ nhị nương, lâu Hầu gia...."

      Còn chưa hết lời, Dương Thiệu quay đầu ngựa lại, tới con đường khác.

      Gặp mặt có gì tốt, có chỗ nào của nàng mà chưa nhìn qua, cho dù thoát sạch hết, nay cũng chẳng có chút hứng thú nào.

    4. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Đừng dối lòng như vậy chứ Hầu gia. Có là Kỷ nhị nương thoát hết sạch Hầu gia cũng có hứng thú ? :yoyo60:

    5. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      hình như đoạn cuối chương 54 và đầu chương 55 bị mất 1 đoạn phải nàng ơi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :