1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Trọng sinh chi hoan sủng - Tuyết Mặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      619
      Chương 38: Cố gia (1)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      Lâm Tưởng gật đầu, đem toàn bộ chuyện vừa với Đỗ Hân lại từ đầu tới cuối cho Cố Thành nghe, cuối cùng còn thêm câu: "Dự cảm của em rất linh, phải tin em."

      Sau khi trọng sinh, dự cảm có thể linh được sao? Cố Thành nén cười nhìn bộ dáng của cảm thấy vô cùng thú vị, nhìn lúc lâu mới trả lời: " đương nhiên là tin em, vậy đầu tư thêm , Đỗ Hân có đủ tiền, cho em thêm tiền để đầu tư."

      Lâm Tưởng ngoắc ngoắc ngón tay ý muốn cúi đầu xuống, định đem mặt mình vùi vào cổ . Nhưng đến khi gần tiến tới Cố Thành đột nhiên quay mặt nhìn vào mắt , sau đó hôn lên đôi môi . Hai người cũng cần biết rằng ở đâu, cứ triền miên hôn nhau ở trong phòng làm việc của Đỗ Hân như vậy cho tới khi thanh điện thoại đổ chuồng mới tách ra.

      Là điện thoại của mẹ Cố gọi tới, lâu rồi Cố Thành về nhà, mẹ Cố gọi điện tới hỏi khi nào mới có thời gian trở về nhà ăn cơm.

      Cố Thành liếc mắt nhìn Lâm Tưởng cái, với mẹ Cố: "Cuối tuần này trở về."

      Còn ba ngày nữa mới tới cuối tuần, mẹ Cố thấy còn lâu quá liền : "Tối nay trở về ăn cơm , mẹ làm món thịt bò sốt con thích ăn. Dẫn theo cả Lâm Tưởng về nữa, các con cũng ở bên nhau thời gian rồi, cũng nên để mẹ gặp mặt lần chứ."

      Cố Thành vui mà : "Mẹ, đến đúng thời điểm con tự khắc dẫn ấy về, mẹ đừng thúc giục như vậy có được ?"

      Thái độ che chở Lâm Tưởng ràng của Cố Thành cũng khiến cho mẹ Cố cảm thấy vui, : " Mẹ muốn gặp bạn của con trai mẹ làm sao? Cứ biết người ta là ai như vậy sao?"

      Cố Thành : "Mẹ thực là chỉ muốn gặp ấy lần thôi sao?"

      Mẹ Cố lập tức hạ giọng, hỏi: "Mẹ đáng tin như vậy sao?"

      Cố Thành:......

      thực tin.

      Lâm Tưởng vẫn luôn dựa sát vào gần di động của nghe cuộc chuyện của hai người, nghe đến đây liền ngồi thẳng dậy : "Em thức cảm thấy có gì đáng ngại cả, với dì là buổi tối chúng ta cùng nhau trở về."

      Cố Thành ngơ ngác, ngay sau đó liền truyền đạt lại ý của Lâm Tưởng cho mẹ Cố ở đầu dây bên kia nghe. Mẹ Cố nghe xong mới cười phân phó phòng bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn.

      Cúp điện thoại, Cố Thành kéo tay Lâm Tưởng lên hôn hôn, giải thích: " định giải quyết chuyện của Tần Mân xong rồi mới dẫn em về gặp mẹ, nhưng bây giờ tương đối vội."

      Lâm Tưởng : " sao cả, em sợ ta."

      Đời trước, mẹ Cố đối với Lâm Tưởng có rất nhiều điều bất mãn. Trong đó điều bà hài lòng nhất chính là nghề nghiệp diễn viên của . Ở trong mắt mẹ Cố, Lâm Tưởng ở màn hình chuyện đương với người đàn ông khác, ra thể thống gì, cũng thèm để ý tới mặt mũi của Cố Thành. Nếu như gả cho Cố Thành nên yên phận ở trong nhà làm tốt bổn phận của đương gia chủ mẫu [1] của Cố gia, nên tiếp tục xuất đầu lộ diện.

      [1] Đương gia chủ mẫu: chỉ những người phụ nữ lấy chồng chuyên tâm lo liệu mọi việc trong nhà, chăm lo con cái, cùng chồng làm chủ gia đình.

      Vấn đề này chính là điều khiến cho hai người trong thời gian dài thể nào hòa hợp được.

      Đời này ngay từ đầu Lâm Tưởng chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rời khỏi giới giải trí để khiến mình có thể đủ tư cách để làm đương gia chủ mẫu của Cố gia. Nhưng Cố Thành lại thay đổi ý định đẩy trở lại giới giải trí. Nếu vậy hẳn là mẹ Cố cũng lại tiếp tục ghét bỏ , mâu thuẫn giữa và bà ấy lúc đó lại trở về giống như ở đời trước.

      Sở dĩ mối quan hệ giữa Lâm Tưởng và mẹ Cố ở đời trước trở nên kém như vậy cũng vì có lý do. Lý do thứ nhất chính là đến từ việc bị mẹ Cố ghét bỏ. Lý do thứ hai chính là có Tần Mân ở giữa châm ngòi. Cuối cùng lý do thứ ba chính là vì Lâm Tưởng chịu làm.

      Khi đó Lâm Tưởng cũng Cố Thành, đối với cuộc hôn nhân của chính mình cũng cực kỳ thất vọng. Tuy rằng có biểu ra, vẫn có thể cùng Cố Thành duy trì trạng thái tương kính như tân, nhưng trong lòng lại tồn tại cảm giác chống đối, Cho nên đối với việc bị mẹ Cố ghét bỏ cùng bài xích cũng hề dùng cách gì để cứu vãn lại mối quan hệ giữa hai người cả. Từ đầu tới cuối đều cho rằng ngày nào đó mình rời , căn bản cần phải quá thân thiết với người của Cố gia. Khi đó còn coi mình giống như khách trọ vậy.

      Nhưng nay khác xưa, tại Cố Thành, muốn cùng trải qua cả đời, cho nên phải nghiêm túc tốn chút tâm tư quan tâm tới mẹ Cố mới được.

      Tình muốn có thể kiên trì bền bỉ được phải cần cả hai người cùng nhau nâng đỡ và trả giá mới có thể thúc đẩy được, nếu chỉ dựa vào người nỗ lực thôi thể lâu dài được. Cho nên thể chỉ dựa vào nỗ lực của mình Cố Thành, cũng phải cố gắng nỗ lực lần.

      Vì muốn biểu trân trọng của mình, trước khi tới giờ cơm chiều Lâm Tưởng liền gọi người làm tóc trang điểm đến công ty làm cho kiểu đơn giản. Sau đó lại thay bộ váy trắng trong sáng, trang nhã, thanh thuần giống như nữ sinh mới từ trường học bước ra.

      Cố Thành sau khi nhìn thấy bộ dáng của liền cảm thấy giống như mình lại vừa trọng sinh thêm lần nữa, lần này trực tiếp trở về thời điểm vẫn còn là học sinh!

      May mắn biết được là cũng trọng sinh, vẫn còn có linh hồn trưởng thành. Bằng chính là xứng với danh hiệu 'trâu già gặm cỏ non'.

      Lâm Tưởng cầm làn váy đến trước mặt xoay vòng, "Thế nào, đẹp ?"

      Cố Thành nhìn từ xuống dưới đánh giá , từ đáy lòng đề nghị: "Lần sau mặc bộ này lần nữa , là như nhìn thấy ảo giác vậy."

      Như vậy phải là có thể tùy lúc tùy chỗ chơi trò lưu manh được hay sao?

      Lâm Tưởng bị đùa giỡn nhiều lần đến giờ cũng trở thành thói quen, tiếp tục õng ẹo tạo dáng, "Có phải cảm thấy rất ngoan hay ? nhận được thích của mọi người chứ?"

      Cố Thành tiến lên vuốt vuốt tóc , mang theo ý cười : "Người khác còn khó , nhưng khẳng định là khiến rất thích. Thấy bộ dáng này của em khẳng định mẹ hoài nghi có phải là dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên đấy."

      Lâm Tưởng bị chọc cười, cười dừng lại được.

      Cố Thành bỗng nhiên nghiêm mặt : "Trang điểm long trọng như vậy là chuẩn bị để lấy lòng mẹ sao?"

      Lâm Tưởng thản nhiên gật đầu, "Lần đầu tiên gặp mặt muốn để lại chút ấn tượng tốt với dì ấy."

      Cố Thành nhớ tới mối quan hệ căng thẳng giữa hai người, nội tâm tự trách thôi, nhịn được kéo ôm vào trong lòng, : " hy vọng em có thể sống thoải mái vui vẻ, cho nên em cần phải cố tình để lấy lòng ai cả, bao gồm cả mẹ . chuyện ràng với bà ấy, khẳng định để em phải bối rối."

      Lâm Tưởng ở trong lồng ngực ấm áp của vô cùng thỏa mãn mà híp mắt cười : " thực chiều hư em mất."

      hôn lên tai , "Bảo bối, đây là vinh hạnh của ."

      "Em biết đau lòng cho em, nhưng nên lấy lòng vẫn phải lấy lòng. Dù sao dì ấy cũng là trưởng bối của chúng ta. Nhưng nếu như dì ấy muốn phá hư mối quan hệ của chúng ta em cho phép."

      Cố Thành cảm thấy mỹ mãn, : " cũng vậy."

      Hai người lái xe rời khỏi công ty, ở đường Lâm Tưởng mua bó hoa, là hoa nguyệt quý[2] mà mẹ Cố thích nhất. Đối với việc vì sao lại biết sở thích của mẹ Cố, trong lòng Cố Thành tự nhiên là biết . Nhưng mà ngoài mặt lại ngụy trang như bất ngờ, "Có phải em thầm điều tra đúng ? Biết được là mẹ thích loại hoa này?"

      [2]Hoa nguyệt quý (Yue-ji-hua): hay còn được gọi là hoa Hồng Tàu, có nguồn gốc từ vùng Quế Châu, Hồ Bắc, Tứ Xuyên (Trung Quốc), là loài hoa quan trọng trong đại gia đình hoa Hồng, được xem là loài hoa gốc để biến chủng và lai tạo ra rất nhiều giống hoa hồng khác có nhiều màu sắc, kích thước khác nhau, dùng trong công nghiệp cây cảnh, hương liệu.

      Lâm Tưởng sửng sốt, đời này vẫn chưa từng tiếp xúc qua với mẹ Cố, càng thể nào có thể biết được sở thích của mẹ Cố được!

      "Khéo như vậy sao? Em cũng chỉ là đoán mò thôi."

      Cố Thành nghe vậy khóe miệng nở nụ cười liếc nhìn cái, sau đó lại chuyên chú lái xe.

      Ngôi nhà của gia đình Cố Thành nằm ở đoạn đường phồn vinh nhất của nội thành, là khu đất vàng phong thủy. ra lúc trước trong thời điểm đổi mới, nơi này vẫn là vùng ngoại thành tương đối yên tĩnh. Hơn hai mươi năm thời thế thay đổi, vùng ngoại thành lúc trước dân cư thưa thớt nghiễm nhiên được thành phố S quy hoạch tốt trở thành nội thành. Mà ngôi nhà của gia đình Cố Thành liền giống như ốc đảo mọc lên giữa phố xá sầm uất, trở thành thế giới vô cùng đẹp.

      Đời trước nếu phải bởi vì có Tần Mân ở đây thực Lâm Tưởng cũng rất vui vẻ mà ở lại nơi này.

      Xe rất nhanh chạy tới Cố gia, cổng tự động mở ra nghênh đón bọn họ vào. Lâm Tưởng ngồi ở ghế lái phụ giương mắt nhìn vào phía bên trong. Khoảng sân quen thuộc, hàng cây quen thuộc, khung cửa sổ lầu ba nơi thích nhất cũng lẳng lặng mở rộng cửa như là hoan nghênh trở về.

      Tất cả đều như cũ, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì hết, chưa từng trọng sinh. rất giống với những lúc ra ngoài quay phim, hay tham gia chương trình rồi sau đó Cố Thành tới đón về nhà vậy.

      Nhưng mà khoảng thời gian lần trước ở nơi này cách tại cả thế hệ rồi.

      Ngôi nhà của nhà họ Cố làm cho có cảm giác trước sau có gì thay đổi, mặc kệ quan hệ giữa với người trong nhà như thế nào nơi này trước sau vẫn là nơi ở trong mười năm.

      Trong lòng Lâm Tưởng mặc niệm câu: Tôi trở về rồi.

      Xe vừa mới vào đến trong sân, mẹ Cố từ trong đại sảnh ra đón. Bà mặc bộ quần áo sang trọng nhã nhặn, mặt nở nụ cười tươi, nhưng qua nhiều năm tu dưỡng nên bà vẫn có thể kiềm chế lại được mà đứng ở bậc thềm chờ bọn họ tới.

      Lâm Tưởng ôm bó hoa nguyệt quý xuống xe, giày cao gót dẫm lên nền đá hoa đất phát ra tiếng vang cùm cụp. Nhận thấy ánh mắt của mẹ Cố nhìn về phía mình, vì thế liền nhàng mà chào tiếng: "Con chào dì."

      Cả đời này mẹ Cố đều thuận lợi trôi chảy trải qua vì vậy tính tình cũng có gì, nếu lúc trước phải ngay từ đầu có thành kiến với , có lẽ mối quan hệ giữa hai người cũng xấu đến mức đó.

      Đời này tuy rằng hai người mới chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng Lâm Tưởng cũng có thể khẳng định được là Tần Mân xấu trước mặt mẹ Cố. Chẳng qua chuẩn bị sẵn sàng xem có thể xoay chuyển được cách nhìn của mẹ Cố với hay .

      Tiếp nhận bó hoa Lâm Tưởng đưa qua, mẹ Cố cười : "Đây là Lâm Tưởng sao, xinh đẹp."

      Cố Thành cũng tới phía trước, ôm lấy eo Lâm Tưởng, dùng lời như tuyên thệ với mẹ Cố: "Mẹ, ấy chính là Lâm Tưởng, tương lai là vợ con."

      Mẹ Cố nhìn thấy động tác thân mật của bọn họ cũng chỉ cười cười, ôm bó hoa nhìn Cố Thành : "Rốt cuộc cũng biết trở về rồi sao, mẹ còn cho rằng con quên mất cái gia đình này rồi. Mau dẫn Lâm Tưởng vào nhà ngồi ."
      Last edited: 10/2/22

    2. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      619
      Chương 39: Cố gia (2)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      Cố Thành vẫn đặt tay ở eo Lâm Tưởng chịu buông, cứ như vậy dẫn vào nhà.

      Lâm Tưởng hướng ánh mắt nhìn xung quanh, ngoài trừ ở ngoài có số đồ trang trí khác ra, còn đâu ở bên trong phòng vẫn được bài trí giống như ở đời trước.

      ràng biết rằng đối với ngôi nhà này rất quen thuộc, nhưng khi thấy ánh mắt của nhìn xung quanh, Cố Thành vẫn nhịn được mà trêu , "Đây là lần đầu tiên em tới đây, dẫn em tham quan nhà chút nhé."

      Lâm Tưởng:.....

      Mẹ Cố ở bên cạnh bảo người giúp việc mang bình cắm hoa tới để cắm bó hoa nguyệt quý, nghe thấy Cố Thành vậy liền : "Bây giờ vẫn còn sớm chưa tới giờ ăn cơm, Tần Mân cũng chưa trở về, các con lên lầu nghỉ ngơi trước ."

      Lâm Tưởng nghe thấy cái tên Tần Mân này tâm tình liền có chút dao động, nhìn Cố Thành : "Vậy phiền dẫn em tham quan vòng được ?"

      Cố Thành kéo tay , sau đó dẫn hướng cầu thang lên lầu, quay đầu lại với mẹ Cố: "Con dẫn ấy lên lầu ba nhìn chút, khi nào ăn cơm mẹ gọi bọn con."

      Mẹ Cố vừa vui vẻ cắm hoa vừa phất phất tay với bọn họ, "Mẹ bảo thím Viên mang trái cây lên cho các con."

      Cố Thành căn bản tính là dẫn tham quan các phòng. Dù sao Lâm Tưởng cũng từng ở ngôi nhà này thời gian dài, đối với nơi này cũng rất quen thuộc. Nhưng vẫn có chút khẩn trương hy vọng có thể lần nữa bước vào thế giới của , bước vào ngôi nhà thuộc về bọn họ.

      Hai người lên đến tầng ba, Lâm Tưởng liền buông tay ra, tự mình hướng tới cánh cửa phòng quen thuộc. Thư phòng, phòng làm việc, phòng khách, phòng tập thể thao, phòng ngủ chính....

      Tất cả đều rất quen thuộc như vậy.....

      nhìn vòng, trong đầu lên hình ảnh hai người cùng nhau sinh hoạt ở đây, rốt cuộc là ngay lúc đó nghĩ như thế nào chứ? Nếu có thể cùng Cố Thành bình yên ở bên nhau, vì cái gì lại đối xử với tốt chút chứ?

      Cố Thành thấy đứng yên bất động giữa phòng khách với vẻ mặt mất mát liền có chút đau lòng. Vì thế tiến lên ôm , thấp giọng : "Làm sao vậy, bộ dáng giống như là muốn khóc, đâu có trêu đùa gì em đâu."

      Lâm Tưởng tựa vào lồng ngực , mạnh miệng giảo biện: "Nhà đẹp quá dọa em sợ."

      Cố Thành: "Nếu thích em chỉ cần thay đổi thân phận của mình là có thể dọn tới đây ở rồi."

      Lâm Tưởng: "Thân phận gì chứ?"

      Cố Thành: "Thấy thân phận 'Đương gia chủ mẫu của Cố gia' thế nào?"

      Lâm Tưởng nhịn được cười ra tiếng: "Thấy cũng tồi, để em suy xét thêm chút."

      Cố Thành cũng ép phải đáp ứng luôn, nắm tay dẫn vào thư phòng, : "Có chuyện muốn làm từ lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội để làm. Hôm nay em giúp hoàn thanh tâm nguyện ."

      Lâm Tưởng khó hiểu theo vào thư phòng, hỏi : "Muốn làm gì vậy?"

      Cố Thành dẫn tới bên cửa sổ, duỗi tay đẩy cánh cửa sổ ra sau đó bế ngồi lên khung cửa, ôm eo : "Đọc sách, cửa sổ được trang trí ít cây cảnh, khi có ánh nắng mặt trời chiếu vào cảnh sắc liền trở nên đẹp. Lúc ấy liền muốn ngày nào đó mang người phụ nữ nhất tới đây, ôm ấy ngồi khung cửa sổ, sau đó hôn ấy sâu."

      Mắt Lâm Tưởng trừng lớn, ngờ Cố tổng thương trường là người oai phong đầy uy quyền lại có thể có tâm hồn thiếu niên thanh xuân như vậy.

      "Đến giờ khung cửa sổ này vẫn chưa tìm được nữ chủ nhân của nó sao?"

      Cố Thành trầm mặc vài giây, cười : "Chính là em đó."

      xong liền cúi đầu hôn lên môi .

      Kết quả mới vừa hôn chưa được hai giây, ở cầu thang liền truyền đến giọng : ", có thể xuống ăn cơm rồi."

      Là giọng của Tần Mân.

      Lầu ba ở Cố gia là địa bàn của Cố Thành. Lúc còn học, mẹ Cố sợ lúc Cố Thành học tập bị phân tâm, liền ra lệnh cho người trong nhà nếu như có việc gì được lên quấy rầy . Sau đó đến lúc làm, mẹ Cố lại sợ vất vả mệt mỏi được nghỉ ngơi tốt vì vậy cũng cho người khác tùy ý lên. Dần dà lầu ba nghiễm nhiên trở thành cấm địa ở Cố gia.

      Cố Thành mỗi ngày ở bên ngoài phải cạnh tranh với các đối thù khác, về đến nhà hy vọng có thể có gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Cho nên đối với cách gọi cấm địa này cũng cảm thấy rất vui vẻ.

      Đời trước có thể tự do ra vào lầu ba ngoại trừ ra, người lại nhiều nhất chính là Lâm Tưởng. Mẹ Cố cũng dám tùy ý lên lầu, sợ là khiến cho Cố Thành vui.

      Thời điểm Tần Mân mới vừa tới ở tại Cố gia cũng có chút đắc ý vênh váo, lần đầu tiên lấy lý do mượn sách, cũng thèm hỏi ý kiến của Cố Thành liền lên. Cố Thành xem ta là khách nên cũng nhẫn nhịn gì. Lần thứ hai ta cũng lấy lý do là mượn sách lại lên. Lần đó ta liền bị mẹ Cố mắng, cũng dặn ta đừng tự ý lên lầu ba. Tần Mân trưng ra khuôn mặt tươi cười lần sau ta dám nữa.

      lần Cố Thành xã giao uống say được người ta đưa về nhà. Lúc đầu là do mẹ Cố và người giúp việc chăm sóc . Sau đó lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại liền phát Tần Mân ngồi ở mép giường. Lần này trực tiếp nổi giận đuổi Tần Mân xuống lầu. Từ lúc đó Tần Mân dám khiêu chiến uy quyền của nữa, cũng dám bước chân lên lầu ba nửa bước.

      Giờ khắc này cùng Lâm Tưởng thân thiết đột nhiên bị phá đám khiến trong lòng Cố Thành vô cùng khó chịu. Nhưng biết là Tần Mân dám lên nên liền thèm để ý tới, cúi đầu tiếp tục tìm tới môi Lâm Tưởng.

      Lâm Tưởng quay đầu tránh né, giọng : "Gọi chúng ta xuống ăn cơm kìa."

      "Mặc kệ ta." Cố Thành nâng tay lên cố định đầu , hung hăng hôn lên môi , sau đó mút vào, trêu đùa với đôi môi của khiến nó ửng đỏ.

      Lâm Tưởng cũng yếu thế, hai chân quấn quay eo , tay cũng khách khí mà để ngực , cảm nhận cơ bắp rắn chắc cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của .

      Ôm ấp lúc hai người đều có chút động tình, Lâm Tưởng có thể cảm nhận được ràng cọ quậy của tiểu Cố Thành ở nơi bụng dưới của .

      " cứng." Lâm Tưởng cười nhìn .

      Cố Thành nhướng mày, "Mỗi lần tới gần em, nó đều rất kích động."

      "Trách em được sao."

      "Vậy em có muốn phụ trách dập lửa ?" Cố Thành lại bắt đầu trêu ghẹo .

      Cả hai người đều vô cùng hăng say, liền đem Tần Mân đứng ở cửa ném qua sau đầu.

      Lâm Tưởng ngồi khung cửa, đối mặt với cửa thư phòng. Tuy rằng vẫn chuyên chú lăn lộn với Cố Thành, nhưng vẫn rất để ý đến động tĩnh ở ngoài cửa phòng, cảm giác hình như Tần Mân nhìn trộm vào phòng.

      Ở trong lòng Lâm Tưởng cười lạnh, biết Cố Thành có bao nhiêu chán ghét đối với việc Tần Mân lên lầu ba. Đời trước cũng từng chính mắt nhìn thấy hai lần Cố Thành nổi giận, đều là do Tần Mân mời mà tới.

      Cũng bởi vì điều cấm kị kỳ quái này của Cố Thành mới có thể làm cho Lâm Tưởng được sống an ổn ở Cố gia trong mười năm.

      ngờ hôm nay Tần Mân lại tự tiện xông lên, lá gán cũng lớn, hẳn là bị ghen tị làm cho hồ đồ rồi, biết là được Cố Thành dẫn về nhà cho nên luống cuống sao?

      Lâm Tưởng phát chính mình cũng rất nhớ bộ dạng khi nổi giận của Cố Thành.

      Thu hồi suy nghĩ, Lâm Tưởng cố ý vươn ngón tay lên vẽ vòng vòng ở trước ngực Cố Thành, sau đó liền vươn đầu lưỡi liếm môi, thấp giọng : " muốn em giúp dập lửa như thế nào đây? Dùng tay? Dùng miệng? Hay là dùng nơi đó....."

      Phía dưới của Cố Thành trướng đến phát đau nhưng vẫn cố nén lại xúc động, cầm lấy bàn tay nghịch loạn của chậm rãi xuống, thắng đến khi sờ thấy nơi cương cứng, : "Chúng ta lên giường , sau đó tiếp tục thảo luận phương án giải quyết."
      Last edited: 10/2/22

    3. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      619
      Chương 40: Tâm cơ (1)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      Lâm Tưởng quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cảnh hoàng hôn mang gam màu cam bao phủ lên ngôi nhà cùng hồ nước . cảm thấy làm ở vị trí cửa sổ này cũng phải là ý tưởng tồi, chỉ có thể ngắm được cảnh hoàng hôn mà còn trần đầy sắc dục.

      Vì vậy liền nhìn Cố Thành làm nũng: "Làm ở chỗ này !"

      Tuy rằng Cố Thành có chút kinh ngạc nhưng vẫn vén váy của lên, thập phần phối hợp mà : "Ở chỗ này càng thêm động tình."

      Kết quả bàn tay mới chỉ vừa mới vào trong váy , còn chưa sờ được đến thân thể , ôm chầm lấy mà rên rỉ, thanh còn mang theo thoải mái: "Ư.....Ư ư, a.... Thành ca ~ cần a ~"

      Cố Thành:....

      còn chưa có là gì mà!

      Nhưng cũng chỉ là bất ngờ vài giây rồi lập tức ý thức được Lâm Tưởng là muốn xem ai đó phản ứng như thế nào. Chẳng lẽ vừa nãy Tần Mân ở cầu thang gọi bọn họ ăn cơm tại đứng ở cửa.

      Đem tâm tư của mình chơi quang minh chính đại như vậy, xem ra Lâm Tưởng cũng rất độc, là đáng chết được mà, kỹ thuật diễn cũng vô cùng lợi hại, làm bị kinh ngạc thôi.

      cân nhắc xem có nên phối hợp với chút hay , nhưng ý định mới vừa lên liền nghe thấy Lâm Tưởng hét lên tiếng, kinh hô: "Ai ở đó!?"

      Cố Thành:.....

      Lần này Cố Thành phải ứng rất nhanh thành công dành cho mình chút đất diễn. đột nhiên xoay người tới cửa phòng, vừa lúc nhìn thấy Tần Mân bị dọa cho sợ đến mức mất hồn.

      lạnh lùng : "Sao lại ở đây? nghe lén sao?"

      Vừa rồi nhìn thấy hình ảnh quá kích thích khiến cho đại não của Tần Mân vẫn chưa kịp thời phản ứng lại được. Lúc này đối mặt với chấp vấn của Cố Thành, ta mới có thể từ từ hồi hồn trở về, ấp úng mà : "Em..... Em lên gọi hai người xuống ăn cơm."

      Cố Thành lạnh nhạt trừng ra bộ mặt ghét bỏ, : "Có phải quên mất còn có thứ được gọi là điện thoại nội bộ [1] rồi đúng ?"

      [1] Điện thoại nội bộ: là hệ thống liên lạc quan trọng và cần thiết hoạt động trong nội bộ của công ty, doanh nghiệp. Nó giúp cho nhân viên giữa các bộ phận và các cấp có thể liên lạc, kết nối với nhau dễ dàng mà cần phải gặp mặt trực tiếp. số gia đình thượng lưu cũng lắp đặt thiết bị này trong nhà.

      ta đương nhiên là biết có điện thoại nội bộ nhưng sau khi biết được Cố Thành dẫn Lâm Tưởng lên lầu ba, ở dưới lầu có chút đứng ngồi yên, đó chẳng phải là địa bàn của hay sao? Nơi đó phải là cho phép người khác bước vào hay sao? Vì cái gì mà Lâm Tưởng có thể dễ dàng lên đó được chứ?

      Tần Mân thực cam lòng, bản thân mình muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn học thức có học thức, rốt cuộc là so với Lâm Tưởng kém ở chỗ nào chứ?

      Lúc này đứng ở trước mặt Cố Thành, biết là Lâm Tưởng ở phía sau nhìn ta, vì để làm cho chính mình thoạt nhìn giống như bị bối rối, Tần Mân vội tìm lý do: "Em chỉ là lo lắng hai người bị đói bụng nên nhất thời nghĩ quá nhiều liền lên đây."

      Bây giờ Lâm Tưởng cũng tới trước cửa, bộ dáng ăn uống no đủ, sửa sang lại váy cười lạnh : "Đây phải là Tần Mân sao? xin lỗi, để em phải nhìn thấy hình ảnh kích thích như vậy, nhưng mà.... Sao em vẫn còn ở đây vậy?"

      Nhớ tới tình cảnh lần trước hai người gặp mặt, Tần Mân nhẫn nhịn lại tức giận. ta sớm nhìn gương mặt của Lâm Tưởng, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội ràng với Cố Thành mà thôi. Nếu như Cố thành cũng biết được quỷ kế của Lâm Tưởng, đâu còn chỗ để Lâm Tưởng tới trước mặt ta diễu võ dương oai chứ?

      Chẳng qua bây giờ cũng phải là lúc để cãi cọ với đối phương, Tần Mân thầm cắn răng nhịn xuống, bình tĩnh mà : "Dì muốn em , muốn em ở lại. Em cũng đành lòng để dì ấy phải sống mình tịnh mịch nên tiếp tục ở lại đây."

      Lời này là ta cố ý muốn cho Lâm Tưởng nghe, để cho Lâm Tưởng biết rằng ta ở Cố gia cũng có chỗ dựa.

      Ngay lập tức đổi đề tài, Tần Mân thêm: "Vả lại, tôi cũng chưa gì, chưa tới lượt chị chuyện!"

      Cố Thành duỗi tay ôm lấy eo Lâm Tưởng, ý tứ chiếm hữu, quay đầu liếc nhìn Tần Mân cái, : " đợi tôi lên tiếng sao? tại tôi hỏi , chừng nào dọn ra khỏi đây?"

      Khóe mắt Tần Mân liền ửng đỏ, trăm triệu lần ta cũng ngờ Cố Thành lại có thể giữ chút mặt mũi nào cho ta như vậy, ngay tại chỗ này ra loại chuyện khiến ta bối rối!

      Mẹ Cố ở dưới nhà chờ lúc lâu vẫn chưa thấy ai xuống liền lên xem. Nhìn thấy ba người đứng ở cửa phòng khách chuyện, liền hỏi câu: " chuyện gì vậy? Đồ ăn nguội hết rồi."

      Tần Mân xoay người nhìn mẹ Cố, đôi mắt đỏ lên như là phải chịu ủy khuất, mềm mại mà gọi câu: "Dì."

      Mẹ Cố tiến lên mấy bước, : "Ai da, làm sao vậy? Ai bắt nạn con?"

      Cố Thành nhíu mày nhìn hai người chuyện, : "Mẹ, con phải là rồi sao? Thiều người làm lên gọi sao?"

      Mẹ Cố bỗng nhiên hiểu ra, thầm nghĩ hẳn là Tần Mân lại tự tiện chạy đến trước mặt làm cho Cố Thành nổi giận. Từ trước tới nay bà luôn che chở cho con trai của mình, cũng giúp cho Tần Mân, mà ngược lại lên tiếng trách cứ: "Vừa rồi sao con gọi điện thoại lên, sao lại chạy lên chọc cho con tức giận vậy."

      Tần Mân:.....

      Đây có còn là người đứng về phía ta nữa ? Có còn là người đứng chung chiến tuyến với ta nữa ? Mối quan hệ thay đổi liền thay đổi được sao?

      Cố Thành buông Lâm Tưởng ra, tiến lên ôm bả vai mẹ Cố : "Buổi tối có món gì ngon vậy? Bọn con đói bụng rồi."

      "Con gọi điện thoại về dặn dò chuyện chế độ dinh dưỡng sao mẹ có thể để bụng được chứ. Bảo đảm đều là những món bọn con thích ăn."

      Mẹ con hai người vừa chuyện vừa về hướng cầu thang, chỉ còn lại Lâm Tưởng cùng Tần Man vẫn đứng tại chỗ. Lâm Tưởng khóe miệng lạnh lùng nở nụ cười, : "Chống mắt lên nhìn , chỗ dựa của bị bắt cóc mất rồi. Lần trước tôi với cái gì, dì ấy sao có thể thương được, đó là con trai của dì ấy, rốt cuộc là lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy mình có chỗ đứng ở Cố gia chứ? Cũng nên soi gương lại ."

      Lâm Tưởng xong cũng lướt qua ta chuẩn bị xuống lầu, vừa mới được vài bước liền nghe thấy tiếng Tần Mân nghiến răng hung hăng mà : " đắc ý gì chứ? người phụ nữ có tâm cơ độc ác như vậy, sớm muộn gì cũng bị vạch trần thôi."

      Lâm Tưởng quay đầu lại nhìn ta, "Về sau tôi như thế nào cũng đến lượt nhọc lòng, vẫn là nên lo lắng xem sắp tới mình nên chuyển tới đâu ở hơn."

      Tần Mân dậm chân, : "Khiến thất vọng rồi, dì để tôi , tôi cũng chủ động chuyển ra ngoài."

      Căn bản Lâm Tưởng ngờ ta lại phản ứng như vậy, nhưng sau khi nghe xong lời này của ta liền cảm thấy ghê tởm thôi. tới trước mặt ta, nhìn từ xuống dưới, : "Như thế nào? Ăn chùa uống chùa còn chưa đủ sao, còn muốn mặt dày bám trụ ở đây cả đời sao? Tần Mân, làm người cũng nên có chút liêm sỉ chứ?"

      Đời trước cũng là như thế này, biết là Cố Thành kết hôn bên cạnh có rồi, Tần Mân vẫn từ bỏ ý định, mặt dày mày dạn tiếp tục ở lại Cố gia. ta coi mình như là đại tiểu thư của Cố gia, đồ dùng ăn mặc đều là thứ tốt nhất, ra ngoài chơi mua sắm cũng là dùng tiền của Cố gia, còn vui vẻ muốn chè ép , còn ngừng thầm câu dẫn Cố Thành.

      Khi đó trong mắt Cố Thành cũng chỉ có công việc, về đến nhà cũng xem Tần Mân như là khí, căn bản cũng thèm nhìn đến ta.

      Ở đời trước trong tâm Lâm Tưởng có Cố Thành cho nên dù có biết những hành động của Tần Mân nhưng cũng để ở trong lòng. Nhưng mà đời này quyết định sống lâu dài với Cố Thành, vì vậy chuyện đầu tiên phải giải quyết chính là phải diệt trừ tai họa ngầm Tần Mân này.

      Đầu bếp của Cố gia là người đàn ông trung niên có kinh nghiêm, sở trường chính là những món hải sản. Trước khi về nhà Cố Thành gọi điện dặn dò qua cho nên lúc này bàn cơ bản đều là những món hải sản.

      Cố Thành cùng mẹ Cố ngồi xuống trước, nhìn thấy Lâm Tưởng xuống Cố Thành liền vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh ý bảo tới ngồi.

      Theo sau chính là Tần Mân chậm chạp tới, lựa chọn của ta là ngồi bên cạnh mẹ Cố.

      So sánh với đời trước tại thái độ của mẹ Cố đối với Lâm Tưởng vẫn tương đối hiền hòa, cũng quá khó chịu, châm chọc mỉa mai.

      Có thể là trước đó Cố Thành từng chuyện qua với mẹ Cố, cũng có thể là Tần Mân vẫn chưa ở trước mặt bà xấu quá nhiều. với Tần Mân cũng chỉ mới gặp mặt qua hai lần, nếu như Tân Mân có muốn xấu chắc cũng chưa được. Nhưng bây giờ so với lúc trước liền khó , ràng là muốn đuổi Tần Mân ra khỏi Cố gia, Tần Mân vì muốn tự cứu lấy mình khẳng định phản kích lại.
      Last edited: 10/2/22

    4. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      619
      Chương 41: Tâm cơ (2)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      Tần Mân có con át chủ bài là mẹ Cố trong tay, mà mẹ Cố lại thực cái tai thích nghe nịnh. Lâm Tưởng cảm thấy muốn lấy lòng được mẹ Cố hẳn là phải vấn đề gì lớn.

      Thấy mọi người ngồi xuống hết mẹ Cố liền cầm đôi đũa lên gắp cho Lâm Tưởng miếng thịt tôm to, cười : "Mặc dù đây mới là lần đầu tiên cháu tới nhưng cứ coi đây như là nhà mình, đừng khách khí."

      Lâm Tưởng ngoan ngoãn lời cảm ơn, đứng dậy lấy thêm chén canh nữa cho mẹ Cố. Mẹ Cố cũng vui vẻ nhận lấy.

      Tần Mân ở bên cạnh bóc vỏ tôm giúp mẹ Cố, sợ như là được ai biết cũng cất giọng : "Dì, người thích ăn tôm nhất, con bóc cho dì nhiều chút."

      Mặt mẹ Cố đầy vui vẻ, khen ngợi, "Đứa này biết quan tâm đến ta."

      Hiệp thứ nhất hai người hòa.

      Cố Thành để ý đến đợt sóng ngầm hoạt động mãnh liệt bàn cơm, vô cùng thuần thục bóc vỏ cua, đem thịt cua để vào trong bát của Lâm Tưởng, nhưng lại bị Lâm Tưởng ngăn lại, giọng với : "Khó có khi trở về nhà, chỗ thịt cua này nên hiếu kính với dì mới đúng."

      Cố Thành nhướng mày, cảm thấy lời cũng đúng liền đem chỗ thịt cua để vào bát trước mặt mẹ Cố, cười : "Vẫn chưa có chính thức bước vào cửa mà muốn hiếu thuận với mẹ rồi. Mẹ, người có phải là con nhặt được bảo bối rồi đúng ?"

      Câu kia của Lâm Tưởng dường như chạm vào đến tâm của mẹ Cố. Ba Cố qua đời sớm, bà mình nuôi con trai bảo bối. tại con trai lại dọn ra ngoài ở, nếu như bà muốn gặp mặt đều phải ba thúc giục bốn thỉnh cầu, có con trai mà giống như có vậy, mỗi khi nghĩ tới điều này đều cảm thấy vô cùng chua xót.

      Nghe thấy Cố Thành vậy, mẹ Cố cũng khỏi liếc mắt nhìn chằm chằm Lâm Tưởng lúc, thầm nghĩ cũng là biết quan tâm tới con trai.

      Sắc mặt liên tục thay đổi của bà đều được những người khác nhìn thấy. Trong nháy mắt sắc mặt của Tần Mân cũng trầm xuống, cúi đầu yên lặng ăn phần cơm của mình, ánh mắt nhìn xa xăm, biết là nghĩ cái gì.

      Cố Thành cũng nở nụ cười nhìn Lâm Tưởng, đùi nhàng huých vào chân Lâm Tưởng, như là muốn kể công với vậy.

      Lâm Tưởng hiểu ý của nên cũng cọ cọ vào chân xem như khen ngợi.

      Nếu như để ý đến Tần Mân, bữa cơm này cũng được xem như là vui vẻ hòa thuận. Cố gia cũng có quy củ nghiêm khắc gì. Mẹ Cố lâu rồi mới được nhìn thấy Cố Thành khó tránh được có nhiều chuyện muốn . Hỏi đông hỏi tây hồi vẫn chưa thoải mãn, chỉ hận thể gặp mỗi ngày để có thể biết được hết tất cả mọi chuyện. Cố Thành bị hỏi đến mức cảm thấy phiền phức liền cúi đầu ăn cơm, lúc này Lâm Tưởng liền thay trả lời các vấn đề.

      Đầu óc Lâm Tưởng linh hoạt, hơn nữa còn cố ý muốn lấy lòng mẹ Cố nên thêm ít công việc ở bên ngoài của Cố Thành. Quả nhiên mẹ Cố nghe được cảm thấy rất thích. Thẳng đến khi bữa tối kết thúc còn chưa cảm thấy đủ mà tiếp tục lôi kéo Lâm Tưởng tới phòng khách chuyện.

      " sao, nó còn có thể giỡn nữa á? Ta cho rằng ở công ty nó khẳng định là rất hung dữ. Có lần ngang qua công ty nên cũng muốn lên nhìn nó chút, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ dáng hung dữ của nó làm ta sợ tới mức dám tới quấy rầy nó nữa, nhanh chóng quay đầu rời ."

      "Dì thỉnh thoảng cũng có thể mắng mỏ dạy dỗ ấy chút, ấy là con trai của dì, người nên sợ ấy nha." Lâm Tưởng cười .

      Mẹ Cố lắc đầu, cảm khái mà : "Ta thực rất sợ nó."

      Cố Thành ở bên cạnh nghe thấy vậy liền lắc đầu, nhìn mẹ Cố : "Mẹ, con có hung dữ với mẹ."

      "Nhưng con cũng thích chuyện với mẹ. Trước kia ở nhà vừa về đến nơi liền lên thẳng lầu ba, bao giờ chuyện phiếm với ta." Mẹ Cố giận dữ lên án.

      Lâm Tưởng cảm thấy buồn cười, bộ dáng này của mẹ Cố giống như là đứa trẻ con vậy.

      Ba người ở chung chỗ rất hòa hợp làm cho Tần Mân ngồi bên cạnh cảm thấy mình rất thừa thãi. ta nhận lấy ấm trà từ người giúp việc rót cho mỗi người chén trà. Khi đến trước mặt Lâm Tưởng liền cười : "Lâm tiểu thư lần đầu tới nhà làm khách uống thử trà mao tiêm[1] này . Trà này là do tôi nhờ bạn bè mua hộ, dì vô cùng thích."

      [1] Trà mao tiêm: là loài trà được làm từ búp trà xanh. Đây được coi là đặc sản của vùng Đô Quân, Quý Châu, Trung Quốc.

      Lời còn có ý ám chỉ thân phận của Lâm Tưởng chỉ là khách mà thôi.

      Lâm Tưởng nghiêng người nhìn ta cái, thầm nghĩ: Tôi cũng chưa đụng chạm gì tới , nhưng lại biết tốt xấu tới đụng chạm tôi, vậy đừng trách tôi khách khí.

      "Em nghe chị Tần Mân tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng, biết tại làm việc ở đâu vậy?" Lâm Tưởng chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt tò mò, giống như vô cùng hứng thú với người tốt nghiệp từ trường nổi tiếng.

      tại Tần Mân là người thất nghiệp, ăn mặc chi tiêu đều là tiền của Cố gia. Trước kia khi Cố Thành chưa có bạn , ta còn có thể tự an ủi bản thân mình rằng dù sao sau này mình cũng là thiếu phu nhân của Cố gia, chắc chắn thiếu tiền tiêu. Nhưng bây giờ Cố Thành ràng đối với ta ghét bỏ, ta dùng tiền của Cố gia liền có chút danh chính ngôn thuận. Lúc này Lâm Tưởng lại còn cố ý nhắc tới đề tài này, ràng chính là muốn ta bị khó xử mà.

      Tần Mân nhấp nhấp miệng, còn chưa kịp trả lời liền nghe thấy mẹ Cố : "Nó á, buổi đực buổi cái[2], ngại cái này ngại cái kia, tại còn chưa có tìm được việc gì thích hợp."

      [2] Buổi đực buổi cái: thất thường, hôm có hôm , làm việc được liên tục.

      Lâm Tưởng nhìn Cố Thành ngồi bên cạnh, bàn tay bị Cố Thành nắm lấy trêu đùa, cũng để ý tới mà trưng ra vẻ mặt hâm mộ mà nhìn Tần Mân, : "Mỗi người sinh ra đúng là giống nhau mà, có thể làm chuyện tùy ý thích. giống con, mẹ con mất sớm, ba con lại cưới người khác về cần con nữa, cuối cùng chỉ có thể thuê căn hộ trong khu nhà của trường điện ảnh, Cũng chỉ có thể trông cậy vào ngày nào đó con có thể nổi tiếng để phải bị ba con cùng mẹ kế chế giễu, cũng để cho mẹ con ở dưới suối vàng được an tâm.”

      Khi lời này vẻ mặt Lâm Tưởng ngập tràn mất mát, bộ dáng đáng thương làm cho mẹ Cố đau lòng thôi, cũng tự động hiểu được đây là con của gia đình hào môn nhưng lại bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó phải tự lực cánh sinh dốc hết lòng đóng phim, "Dù sao cũng là đứa trẻ tốt, về sau có việc gì khó con cứ việc tới tìm dì, dì giúp con ra mặt."

      Lâm Tưởng vô cùng cảm động, hốc mắt đỏ đỏ nhìn mẹ Cố : "Dì tốt, giống như mẹ con vậy."

      Cố Thành:.......

      Người phụ nữ của có kỹ thuật diễn tốt, cảm thấy áp lực!

      Đời trước mối quan hệ giữa hai người phụ nữ này còn giống như nước với lửa mà!

      Mẹ Cố xong lời thân mật với Lâm Tưởng, quay đầu lại giáo huấn Tần Mân: "Con xem lại con , tuổi so ra cũng lớn hơn, suy nghĩ lại được chín chắn như vậy, tìm việc làm cũng muốn kén cá chọn canh, vừa muốn tiền lương cao nhưng công việc phải nhàng, việc như vậy kiếm ở đâu ra cơ chứ?"

      Tần Mân bị mắng trước mặt mọi người làm cho sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

      Lâm Tưởng đột nhiên chỉ về phía túi xách để ở sô pha : "Đó có phải là túi xách của chị Tần Mân ?"

      Mọi người nhìn theo hướng tay chỉ, liền thấy chiếc túi xách được là thủ công tinh xảo được đặt ở đó. Tần Mân vừa mới về tới nhà, vừa vào cửa liền đem túi xách đặt ở sô pha, nghe mẹ Cố hai người ở lầu ba, ta cũng về phòng thay quần áo liền chạy thẳng lên lầu ba, túi xách cũng bị để quên luôn sô pha.

      ngờ cái túi xách này cũng có thể trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.

      Liền nghe Lâm Tưởng : "Đây chẳng phải là túi xách hàng hiệu số lượng giới hạn hay sao, cái túi này cũng phải đến mười vạn đó. Chị Tần Mân là xa hoa, làm cho người ta hâm mộ nha."

      (Mười vạn khoảng hơn 300 triệu VNĐ.)

      Nghe lời mỉa mai này của , Cố Thành cũng thể ngồi yên được, vội vàng tỏ thái độ, " phải cũng chỉ là cái túi xách thôi sao? Lát nữa dẫn em tới cửa hàng, muốn chọn mẫu nào liền lấy cái đó, chúng ta cho người làm ra."

      Tuy rằng đề tài này bị Cố Thành mang tận xa, nhưng mẹ Cố lại rất chú ý tới trọng điểm, bà nhìn về phía Tần Mân cau mày : "Con mua cái túi này từ bao giờ vậy?"

      Sắc mặt Tần Mân liền thay đổi, vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy mẹ Cố nghiêm túc như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, lời dối tới miệng lại bị ta nuốt ngược trở về, cuối cùng chỉ có thể thành : "Mới mua hai ngày trước ạ."

      Lâm Tưởng nhếch khóe miệng, thích ý mà nâng chén trà lên uống ngụm, vị đắng của trà làm nhíu nhíu mày, thầm nghĩ vẫn là thích uống trà hoa hơn.

      Lúc trước Tần Mân vẫn luôn dùng tiền của Cố gia nhưng cũng phải để ta được tùy ý chi tiêu, mỗi tháng đều được cho khoản nhất định. Sau này bị Cố Thành cắt mất khoản tiền này ta liền còn nguồn thu nhập nữa. người rơi vào tình huống như vậy mà vẫn có thể mua được cái túi xách hàng hiệu, khẳng định số tiền đó nếu như phải là ta vay mượn bạn bè đây chính là tiền của mẹ Cố. Lúc này thấy phản ứng của mẹ Cố như vậy cũng có thể suy ra được số tiền này chính xác là của mẹ Cố sai.

      Từ đời trước Lâm Tưởng cũng biết Tần Mân có sở thích biết lượng sức mình đó chính là thích sưu tầm túi xách hàng hiệu. Và đời này cũng ngoại lệ, hàng hiệu chính là điểm yếu của ta, đòn đánh tới liền chuẩn xác.

      Bởi vì ở đây có người ngoài nên mẹ Cố cũng để ý nhiều như vậy mà trực tiếp hỏi Tần Mân: "Lúc trước con xin ta hai mươi vạn phải là muốn cùng bạn bè góp vốn làm ăn sao?"

      Tần Mân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Thành cái, phát dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá mình nên khỏi rụt cổ lại, nhìn mẹ Cố : "Dì, đợi lát nữa con giải thích với người sau có được ?"

      Lần này hẳn là mẹ Cố thực nổi giận, cũng đồng ý với ý của ta mà nghiêm khắc : "Ở đây có người ngoài, có cái gì mà thể được, có phải con lấy số tiền này mua túi xách có đúng ?"

      Tần Mân cúi đầu, hận thể trực tiếp đào cái hố chui xuống.
      Last edited: 10/2/22

    5. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      619
      Chương 42: Tâm cơ (3)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      Mẹ Cố tiếp tục chỉ trích: "Đứa trẻ này sao lại có thể học làm cái chuyện hư hỏng này được chứ? Còn biết lừa gạt ta, con thực khiến cho ta quá thất vọng!"

      Lâm Tưởng vội vàng qua xoa dịu bà: "Dì, người đừng tức giận, chị Tần Mân cả ngày ở nhà có làm việc gì hết, ra ngoài mua sắm để giải sầu cũng là chuyện bình thường thôi. Tuy rằng cái túi này rất đắt tiền nhưng kiểu dáng cũng rất đẹp."

      Lâm Tưởng thôi, nhưng vừa xong lại càng làm cho mẹ Cố tức giận, "Người có việc gì để làm mà còn muốn mua túi xách đắt tiền như vậy, cầm tay sợ nặng sao!"

      Tần Mân thực sợ hãi, ta biết mẹ Cố am hiểu gì về hàng hiệu nên mới dám yên tâm thoải mái mua như vậy. ngờ Lâm Tưởng này tới, lại còn có ánh mắt tốt như vậy, liếc mắt cái liền nhận ra được kiểu dáng của túi xách và giá tiền.

      Lúc này Tần Mân hận thể nhào tới móc hai mắt của ra.

      Nếu như có đối lập có thương tổn, đặt hai trẻ tuổi ngồi cạnh nhau, nội tâm mẹ Cố liền cảm khái vạn lần.

      Lúc trước nghe Tần Mân Cố Thành tìm diễn viên làm bạn , trong lòng mẹ Cố ít nhiều cũng có chút bài xích. Bà luôn có ác cảm đối với những chuyện tai tiếng trong giới giải trí, hơn nữa Tần Mân luôn Lâm Tưởng là có tâm tư phức tạp vì vậy càng khiến cho mẹ Cố thêm lo lắng, bà sợ Cố Thành bị người ta lừa gạt.

      Nhưng từ trước tới nay Cố Thành luôn là đứa trẻ có chủ kiến, mẹ Cố cũng có thói quen nghe theo lời của . Lần đó sau khi gọi điện thoại cho xong mẹ Cố liền thầm quyết định thể tin hoàn toàn vào lời của Tần Mân được. Đối phương có tính cách như thế nào vẫn là phải để bà nhìn thấy tận mắt mới có thể kết luận được.

      Hôm nay vừa gặp, quả nhiên khác hoàn toàn so với tưởng tượng của bà. Lâm Tưởng tính tình trầm ổn, cũng quá hoạt bát nhưng cũng quá trầm lặng, cách chuyện cũng rất đĩnh đạc, kiến thức thập phần uyên bác, bất luận là chủ đề gì cũng có thể đối đáp lại được, là thông minh. Càng ngờ đến chính là đứa trẻ này vẫn còn ít tuổi nhưng rất hiếu thuận với bậc trưởng bối, khác hoàn toàn với những đứa trẻ bây giờ luôn hấp tấp bốc đồng, cũng khó trách vì sao Cố Thành lại thích tới vậy.

      như vậy ai có thể thích cho được cơ chứ?

      So sánh với Tần Mân, những việc làm của ta khiến cho mẹ Cố hoàn toàn thất vọng. Bà vẫn luôn cho rằng Tần Mân có tính cách yếu ớt, lại còn là đứa trẻ bà nuôi lớn. Nhưng từ sau khi Cố Thành ngừng chu cấp tài chính cho ta, cứ ba ngày là Tần Mân lại viện cớ lấy lý do tới tìm bà vay tiền. tại còn càng thêm lợi hại hơn trước mà tới lừa gạt để lấy tiền của bà mua túi xách, từ khi nào Tần Mân lại trở thành kẻ có tâm tư xem trọng hư vinh như vậy chứ?

      Mẹ Cố thực cảm thấy rất có lỗi với mẹ Tần Mân, năm đó tình cảm hai người rất tốt, tốt đẹp tới mức khiến cho mẹ Tần Mân cảm thấy rất yên tâm khi gửi con mình tới đây để bà dạy dỗ. Nhưng bà lại thể dạy ra được đứa trẻ tốt, phụ phó thác của bạn tốt.

      Nhìn vẻ mặt chột dạ của Tần Mân, mẹ Cố bất đắc dĩ mà thở dài, lập tức đưa ra quyết định.

      Bởi vì chuyện của Tần Mân khiến cho mẹ Cố còn tâm tư để tiếp tục chuyện phiếm nữa. Lâm Tưởng đẩy tay Cố Thành ý bảo chuẩn bị rời khỏi đây thôi. Cố Thành có ánh mắt vô cùng tốt, rất nhanh hiểu ý của Lâm Tưởng, vì thế ho khan tiếng nhìn mẹ Cố : "Mẹ, chúng con trước, con dẫn Lâm Tưởng mua túi xách, muộn chút nữa sợ là cửa hàng đóng cửa."

      Mẹ Cố lên tiếng dặn dò: "Có rảnh dẫn Lâm Tưởng về ăn cơm."

      Lâm Tưởng cười : "Dì, con nhất định tới đây quấy rầy dì thường xuyên, đầu bếp của nhà mình tay nghề thực rất tốt."

      Mẹ Cố cũng theo cười tươi, : "Muốn ăn cứ tời đây."

      Hai bên lời từ biệt xong, Cố Thành thân mật nắm tay Lâm Tưởng rời khỏi nhà họ Cố. Hai người cũng thèm quay lại liếc nhìn Tần Mân đến cái. Đối với bọn họ mà Tần Mân chỉ là vị khách qua đường đáng để nhắc tới mà thôi.

      Cố Thành và Lâm Tưởng vừa khỏi phòng khách lập tức trở lại yên tĩnh, người ta nhìn vào liền cảm thấy vô cùng trống trải.

      Mẹ Cố ngồi xuống nhìn Tần Mân lời nào ở bên cạnh tiếp tục thở dài. Đứa này cũng sống ở Cố gia nhiều năm, bà thực đối đãi với ta giống như con của mình. Biết Tần Mân có tình cảm với Cố Thành, bà cũng cảm thấy rất vui mừng, nhưng gần hai năm nay Tần Mân có ít hành động tương đối khác thường.

      Có thể là do được mình chiều hư rồi, mẹ Cố đau lòng mà nghĩ.

      "Tiểu Mân, con cũng thấy rồi đấy, tâm tư của Cố Thành tất cả đều đặt ở người Lâm Tưởng, căn bản để người khác vào mắt, con hãy cắt đứt các ý niệm này . Lâm Tưởng là tốt, ta cũng rất thích, tương lai nếu con bé bước vào cửa Cố gia, mà con vẫn tiếp tục ở lại đây cũng thích hợp. Ngày mai con thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài ở ."

      Tân Mân vô cùng khiếp sợ mà giương mắt nhìn mẹ Cố, hốc mắt liền tràn ngập nước, "Dì, người cũng cần con nữa sao?"

      Mẹ Cố bất đắc dĩ : "Nếu như dì tiếp tục để con ở lại đây mới là làm hại con đó. Tiểu Mân, con là người trưởng thành, hẳn là con học được cách tự lực cánh sinh rồi. Dì già rồi, có cách nào để tiếp tục quản con được nữa."

      "Dì, người giận nên mới mắng con như vậy thôi đúng ? Người lừa con có đúng ? Con muốn dọn ra ngoài, con ở đây rất tốt vì cái gì mà phải dọn ra ngoài!" Tần Mân càng càng kích động, đứng lên bổ nhào tới trước mặt mẹ Cố, khụy gối xuống nhìn mẹ Cố : "Dì, cầu xin người đừng đuổi con . Các người đều bị Lâm Tưởng lừa gạt rồi, ta mới là người phụ nữ ác độc. ta lừa trai cho ta biệt thự ở Cẩm Tú Viên, còn khiến cho ấy ngừng chu cấp cho con. tại ta lại tìm mọi cách muốn đuổi con ra khỏi Cố gia. Dì, ta là diễn viên, ta am hiểu nhất là việc diễn xuất, bộ dáng vừa rồi của ta đều là diễn để lừa người thôi!"

      Mẹ Cố bị ta gào đến đau đầu, "Tiểu Mân, con bình tĩnh chút, dì sống đến từng này tuổi rồi, người có phải diễn hay chẳng lẽ lại thể nhìn ra được hay sao. Thực Lâm Tưởng là cố ý muốn lấy lòng ta, nhưng chân thành trong mắt con bé phải là giả, chỉ cần nhìn động tác của con bé với Cố Thành thôi cũng có thể dễ dàng thấy được ân ái giữa hai đứa nó rồi."

      Nhìn bộ dáng khóc lóc của Tần Mân, mẹ Có cũng khó chịu, cầm tờ giấy giúp ta lau nước mắt, tận tình khuyên bảo: "Tiểu Mân, con phải là người chua ngoa, những lời vừa rồi của con ta coi như là chưa từng nghe thấy. Nhưng con vẫn nên , nếu như dọn ra ngoài con hoàn toàn bị mất phương hướng mất."

      Tần Mân có chút tuyệt vọng mà nghĩ, mẹ Cố là hạ quyết tâm muốn đuổi ta .

      Đột nhiên ta đứng lên, mang theo giận dữ mà nhìn mẹ Cố : "Dì, người phải hối hận, nhất định phải hối hận." xong liền vội vàng chạy lên lầu.

      Mẹ Cố bị ánh mắt hung dữ của Tần Mân làm cho hoảng sợ, đó là ánh mắt tràn đầy oán hận độc ác. Bà có chút thể tin được, đứa trẻ mình nuôi dưỡng nhiều năm sao có thể trong nháy mắt lại biến thành dáng vẻ như vậy được?

      Thím Vương vẫn luôn ở trong phòng bếp làm việc biết là từ bao giờ đến bên cạnh bà. Bà như thức tỉnh từ trong mộng mà quay đầu hỏi thím Vương: "Có phải ta làm sai rồi ?"

      Thím Vương vỗ vỗ vai bà, an ủi : "Người sai, người chỉ là đối xử với tiểu thư quá tốt thôi."

      Trong lòng mẹ Cố tràn ngập khổ sở và mất mát, ngồi yên lúc, lẩm bẩm: "Ta phải gọi điện thoại cho chị em tốt của ta, thể dạy dỗ tốt con của ấy, ta thực phải có trách nhiệm."

      Thím Vương biết bà cũng chỉ là có ý tốt, nên cũng khuyên bà, cầm kính mắt lên giúp bà tìm số điện thoại.

      "Thím Vương, bảo người làm lên xem xem có cần giúp nó dọn dẹp đồ đạc hay . Nếu nó có chỗ để rồi tốt, còn nếu bảo lão Trần tìm cho nó căn hộ trong nội thành."

      Thím Vương đồng tình với lời của bà, khuyên: "Phu nhân , nếu như quyết định buông tay nên quyết đoán chút, mọi chuyện đều giúp tiếu thư làm để tiểu thư dọn ra ngoài còn ý nghĩa gì nữa chứ?"

      Mẹ Cố vỗ vỗ ngực: "Hừ, sai, hừ..... Chỉ là ta có chút khó chịu."

      Thím Vương vì muốn rời chú ý của bà liền : " hôm nay Tiểu Thành dẫn về tồi, cũng rất xứng đôi với Tiểu Thành, con bé còn dám trêu chọc Tiểu Thành, bộ dáng lúc hai đứa ở chung thấy cực kỳ tốt."

      Lúc này mẹ Cố mới nở nụ cười, : "Trước nay Tiểu Thành đều luôn nghiêm túc lạnh lùng, có người sợ nó lại còn ở bên cạnh chăm sóc, nhìn qua cũng thực thấy tồi."

      Thím Vương : "Đâu chỉ tồi, tôi thấy nó rất vui."

      ********

      Cố Thành vui vẻ vừa lên xe liền bảo tài xế đến trung tâm thương mại. muốn đưa người phụ nữ của mình mua sắm.

      Thấy bộ dáng vui vẻ của , Lâm Tưởng cũng ngăn cản, chỉ dựa vào cánh tay : " ra đối với hàng hiệu em cũng thích cho lắm, vừa rồi chỉ là thấy ghét Tần Mân nên mới như vậy thôi."

      Trong lòng Cố Thành ngầm khen ngợi, đường đường chính chính thừa nhận bộ dáng thể tâm cơ của mình như vậy, quả thực làm cũng phải run rẩy, nhịn được duỗi tay nhéo nhéo gương mặt của , hỏi: "Vậy em ghét đủ chưa?"

      Lâm Tưởng : "Cũng tương đối, nếu như mẹ cứng rắn hạ quyết tâm khả năng để cho Tần Mân dọn thôi."

      Cố Thành cười : "Nếu như đuổi mẹ cũng cho ta tiền nữa."

      Lâm Tưởng nâng khóe môi, "Dì đối với Tần Mân cũng là hào phóng."

      "Từ mẹ được nuông chiều, được người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay. Sau khi gặp gỡ kết hôn với ba cũng giống như chỉ là đổi chỗ ở khác tiếp tục được cưng chiều, cho nên tính cách tương đối đơn thuần, dễ dàng bị người khác ảnh hưởng." Cố Thành nhân cơ hộ giúp mẹ mình mấy câu. Bởi vì đời trước đều do Tần Mân nên thái độ của mẹ đối với Lâm Tưởng có thể là ác liệt đến cực điểm. tại trọng sinh trở về đời, Cố Thành sợ Lâm Tưởng gỡ được khúc mắc trong lòng mà vẫn còn thành kiến đổi với mẹ của .
      Last edited: 10/2/22

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :