1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 45:
      Người dịch: Chim Ba Chân

      Lúc này, Đề Kiêu cuối cùng cũng phát giác ra có điểm đúng, giọng hơi lạnh: “Nàng muốn gả cho ta?”

      Diệp Ly Châu cũng có cái gì mà muốn hay .

      Chỉ là chuyện này cũng phải chuyện . Hơn nữa, nàng muốn ở bên Đề Kiêu, hơn phân nửa là vì cơ thể nàng cần.

      Diệp Ly Châu lo khi Đề Kiêu biết được nàng lợi dụng , vô cùng tức giận, để ý tới nàng nữa.

      Nàng mở miệng, vốn định ra.

      Nhưng nàng lại sợ ra chân tướng rồi, lần này Đề Kiêu , mà cũng quay lại nữa.

      Diệp Ly Châu cúi đầu. Mái tóc dài đen nhánh của nàng xõa vai, chảy xuống bên dưới, giống hệt như thác nước màu đen, cần cổ thon dài đặc biệt xinh đẹp, màu da cũng thực óng ánh.

      Cánh môi hồng nhạt của nàng hơi mấp máy: “Chúng ta thành thân được ? Ta lấy chồng, khi nào điện hạ tới kinh thành, cứ đến tìm ta.”

      lấy chồng?”

      Tay Đề Kiêu ấn lên bả vai của Diệp Ly Châu. Lực tay rất lớn, hơi dùng sức chút là có thể bóp nát bả vai nàng.

      Đề Kiêu : “Ý nàng là, nàng chỉ muốn thân mật với ta, hưởng thụ sắc đẹp thân thể của ta, nhưng muốn có chút trả giá thực chất nào?”

      Đề Kiêu biết đa số đàn bà con đều thích tướng mạo cùng với dáng vóc của , nhưng ngờ, Diệp Ly Châu cũng là người nông cạn như vậy, nàng chỉ là vì sắc mới mê.

      Trong lòng Diệp Ly Châu càng cuống lên.

      Chỉ riêng việc mê luyến thân thể , mà có thể lạnh nhạt như vậy rồi. Nếu Diệp Ly Châu cho biết, nàng cũng coi trọng mặt mũi cùng dáng người của , mà là vì có thể chữa bệnh, Đề Kiêu có khi nào cảm thấy bị lừa gạt tình cảm, muốn bóp chết nàng đây?

      Diệp Ly Châu chưa từng trải quá nhiều việc đời, nhiều chuyện cũng chưa từng xử lý qua. Trước mắt nàng gây ra rắc rối, nàng cũng biết phải giải quyết thế nào.

      Ngoại trừ áy náy bản thân lừa gạt Đề Kiêu mà thể đáp lại , mặt khác, chuyện kết duyên với Tần Vương, cũng phải mình Diệp Ly Châu có thể đồng ý được. Chuyện này còn liên quan đến con đường làm quan sau này của Diệp Phụ An, Diệp Ly Châu thể vì ham muốn cá nhân, mà khiến cha nàng về sau khó xử.

      Đủ loại nguyên nhân đan xen, Diệp Ly Châu cảm thấy, hai người vẫn nên lén lút gặp mặt là tốt nhất. Nếu Đề Kiêu muốn nữa, vậy xem như hai người trước giờ chưa từng gặp nhau. Nàng có đoạn kỳ ngộ này, có lẽ sớm nên rời khỏi nhân thế rồi.

      Nàng phải người tham lam muốn sống lâu trăm tuổi, tình trạng bản thân chính là như vậy, có khoảng thời gian thế này là nàng thỏa mãn rồi.

      Diệp Ly Châu : “Điện hạ, sức khỏe của ta tốt, sống được bao lâu, ta muốn lấy chồng…”

      trắng ra vẫn chỉ là muốn chơi đùa thân thể .

      Đề Kiêu vốn cho rằng chỉ có Diệp Phụ An muốn để Diệp Ly Châu gả cho mình, bây giờ xem ra, hóa ra bản thân Diệp Ly Châu cũng muốn gả.

      Diệp Ly Châu cũng biết vì sao nàng phải xin lỗi, nàng ngồi xổm giường: “Xin lỗi…”

      Lần đó trước khi suối nước nóng, Diệp Ly Châu có nguyên do với Đề Kiêu, chỉ là lúc ấy tin lời nàng, cho rằng đó chỉ là lời tỏ tình của Diệp Ly Châu mà thôi.

      Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc Diệp Ly Châu mở miệng được nữa.

      Bị Đề Kiêu hiểu lầm bản thân ham mê sắc đẹp của , vẫn tốt hơn là vẻn vẹn xem là phương thuốc chữa bệnh.

      Đề Kiêu nhìn dáng vẻ chồng chất tâm của nàng.

      Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Ly Châu, Đề Kiêu cảm thấy Diệp Ly Châu chính là tinh, tinh mê hoặc lòng người. Dung mạo nàng quá đẹp, đẹp đến giống con người.

      Sau này tiếp xúc, Đề Kiêu cảm thấy Diệp Ly Châu thích mình rất nhiều, nhưng ngờ, Diệp Ly Châu chỉ muốn đoạn tình duyên ngắn ngủi mà thôi.

      Nàng nhìn như thâm tình, thực tế lại tim phổi, hiểu tình là gì.

      Đề Kiêu kéo nàng vào trong lòng. Bờ vai nàng bé yếu ớt, sau khi bị cánh tay mạnh mẽ của trói chặt, trốn tránh được nữa.

      Ngay sau đó, Đề Kiêu lạnh lùng nhếch môi: “Diệp Ly Châu.”

      Diệp Ly Châu ngước mắt lên: “Dạ?”

      Đôi mắt hoa đào của nàng nhìn như chất chứa tình cảm, ra trong veo, trong suốt đến mức chút nào, lúc này, trong mắt có vài phần buồn bã.

      Đề Kiêu nhéo cằm nàng, tỉ mỉ quan sát nàng.

      muốn thấy nàng thất thần, muốn thấy nàng bị tình cảm cùng dục vọng giày vò, muốn khiến nàng thét ra tiếng, cuối cùng lại phát ra tiếng được nữa.

      Chẳng qua bây giờ, nàng hiểu gì cả.

      Đề Kiêu hiểu trong lòng, trong những lời mà Diệp Ly Châu vừa nãy, có phần là lời dối, hoặc là, nàng ra nguyên nhân .

      muốn biết.

      Nhưng cũng phải là hỏi thẳng nàng, vì những lời hỏi ra được rất có thể là lời dối.

      Đề Kiêu khiến nàng thốt ra lời .

      Quần áo vai Diệp Ly Châu trượt xuống chút, dù sao cũng gần gũi như vậy rồi, cũng ngại lại gần gũi thêm chút nữa nhỉ?

      Ngón tay thô ráp của Đề Kiêu khẽ cọ xát vai nàng. Da thịt nàng quá mức mềm mại, rất nhanh ra dấu vết màu đỏ.

      Diệp Ly Châu hiểu nổi cảm xúc của Đề Kiêu.

      Ánh mắt sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn lạnh băng cũng có thêm biểu cảm gì.

      Diệp Ly Châu có thể cảm nhận được tức giận, nhưng biết giận tới mức nào.

      Cuối cùng Đề Kiêu vẫn kiềm chế bản thân.

      Tâm trạng hôm nay quả thực tính là vui vẻ, những lời bạc tình của Diệp Ly Châu khiến rất bất mãn.

      Giả sử chiếm lấy nàng, Đề Kiêu sợ khống chế được cảm xúc, ức hiếp người hỏng mất.

      lại kéo quần áo của Diệp Ly Châu lên, đôi mắt nàng mờ mịt sương mù nhìn chằm chằm. Mắt nàng quá đẹp, quá mức trong sáng, đến nỗi Đề Kiêu muốn che mắt nàng lại, hung hăng, hung hăng...

      Đề Kiêu lạnh giọng : “Ta về đây.”

      Diệp Ly Châu thoáng sửng sốt, nàng dè dặt : “Chàng còn tới nữa ?”

      Đề Kiêu gì, xuống giường, cầm lấy áo bào mặc lên.

      Thân hình cao lớn, mặc vào áo bào màu đen như mực, Diệp Ly Châu chỉ mặc có áo lót, tóc dài xõa xuống, khuôn mặt nhắn điềm đạm đáng , tinh tế như bông súng mặt nước vậy.

      Diệp Ly Châu giày, trực tiếp dẫm lên mặt đất, tuy biết mặt đất ấm áp, nhưng vào mùa đông, chung quy vẫn khiến người ta nhìn mà đau lòng.

      Đề Kiêu hơi cau mày.

      Nàng : “Điện hạ, chàng còn đến tìm ta nữa ?”

      Đề Kiêu lại quẳng nàng lên giường, cầm tất mang vào cho nàng: “Nàng bạc tình bạc nghĩa, lừa gạt ta nhiều ngày như vậy, lại muốn theo ta. Diệp Ly Châu, vì sao ta còn muốn đến thăm nàng hả?”

      Lời hệt như sấm sét giữa trời quang, khiến Diệp Ly Châu sững sờ tại chỗ. Thân thể nàng yếu ớt hơn người khác, người bên cạnh chưa bao giờ nỡ nặng lời với nàng, dù là ở Minh Phật Tự, sư thái cũng làm khó nàng.

      Tới tận bây giờ, Diệp Ly Châu thoạt nhìn dịu dàng, thực tế cũng có vài phần bệnh chung của đại tiểu thư, có chút yếu đuối, sau khi bị từ chối trong lòng khó chịu rất lâu.

      Nhưng chuyện này là nàng đúng, nàng nên mực lợi dụng Đề Kiêu.

      Nhưng nếu nàng đâm lao phải theo lao, mực giấu kín, nếu chỉ bởi vì lý do sức khỏe mà gả cho Đề Kiêu, mà phải vì tình cảm, ngày sau Đề Kiêu biết được , sợ là càng tức giận hơn, thậm chí muốn đuổi nàng .

      Diệp Ly Châu dụi dụi mắt: “Xin lỗi, ta sai rồi, điện hạ .”

      Đề Kiêu nhìn nàng cúi đầu, điệu bộ thực ngoan ngoãn.

      Chỉ cần nhìn vẻ mặt nàng, ai có thể nhìn ra được nàng là loại phụ nữ sau khi đùa bỡn tình cảm cùng với thân thể người khác xong lại muốn chịu trách nhiệm chứ?

      Đề Kiêu nhìn nàng, cổ nàng còn lưu lại dấu ngón tay mập mờ, vừa nãy xảy ra chuyện động lòng người như vậy, bây giờ nàng lại có thể bình tĩnh để rời .

      ?

      Đề Kiêu tức sôi gan, lại kéo người vào trong màn.

      Lâu lắm rồi chưa từng thất lễ như vậy, lần này trừng phạt Diệp Ly Châu, là hành động vẫn luôn muốn làm nhưng chưa bao giờ có thể thực ra tay.

      Cho dù sau khi hai người thành hôn, Đề Kiêu cũng muốn đối xử với nàng như vậy.

      Nhưng nàng này quá đáng quá rồi. Đề Kiêu sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị người con lừa cả trái tim lẫn thân thể.

      Ban đầu còn có tiếng nức nở truyền ra, về sau thanh cũng dần.

      Sau khi kết thúc, Đề Kiêu cầm khăn tay, tỉ mỉ lau mặt cho Diệp Ly Châu.

      Quần áo nàng tán loạn, khuôn mặt dịu dàng đáng lại đơn thuần tràn đầy sợ hãi.

      Diệp Ly Châu quả thực bị dọa sợ.

      Nàng hiểu nổi những chuyện vừa mới xảy ra, lại hiểu sao cảm thấy hổ thẹn.

      Đề Kiêu ăn mặc chỉnh tề, rót cho Diệp Ly Châu ly trà: “Súc miệng .”

      Cánh môi của Diệp Ly Châu sưng tấy, cổ họng khàn đến nên lời, trong miệng vẫn còn chút mùi tanh ngọt nhàn nhạt, thẳng tới trong dạ dày cũng là mùi vị này khiến nàng cảm thấy thoải mái.

      Nàng kề sát vào tay Đề Kiêu uống hớp nước trà.

      Ánh đèn trong phòng tỏa ra quầng sáng màu vàng, lúc này rất khuya. Mặc dù với Đề Kiêu mà , đó là khoảng thời gian ngắn ngủi, thực tế cũng rất dài.

      Đề Kiêu nhéo cằm nàng: “Có đau ?”

      Quả rất đau, cho tới lúc này Diệp Ly Châu vẫn còn cái hiểu cái . Nàng cảm thấy mơ hồ, nhưng khó mà mở miệng.

      Đề Kiêu của ban nãy và Đề Kiêu lúc này, quả thực như hai người khác nhau.

      Đề Kiêu : “Muốn hẹn hò vụng trộm với ta cũng được, nhưng mà, thể chỉ có nàng tự thoả mãn, ta cũng muốn thỏa mãn, biết chưa?”

      Mặt lạnh băng, thoạt nhìn khá đứng đắn lại lạnh nhạt, dáng vẻ quân tử cấm dục.

      Nhưng vừa rồi phải như vậy. Vừa nãy Diệp Ly Châu bị túm lấy gáy, lúc nâng mắt nhìn về phía , trong mắt thực mảnh đỏ ngầu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

      Đề Kiêu nhéo khuôn mặt nhắn của Diệp Ly Châu: “Ngoan ngoãn cởi áo, ta thoa thuốc cho nàng.”

      Lần này đương nhiên là thoa thuốc .

      Mặc dù Đề Kiêu chưa phá thân nàng, nhưng vừa rồi cũng để lại rất nhiều vết bầm người nàng.

      Diệp Ly Châu được câu nào, chỉ có thể để Đề Kiêu bôi thuốc lên cho nàng.

      Quần áo bị bẩn, có mùi vị nồng đậm, tràn ngập là mùi của Đề Kiêu.

      Đề Kiêu ném sang bên, đổi bộ quần áo mới cho nàng.

      Cổ họng Diệp Ly Châu bị thương, nóng rát đau đớn, khóe miệng cũng bị kéo rách, cho dù nàng khéo ăn khéo muốn đuổi chăng nữa, cũng ra được câu. Đề Kiêu thoa thuốc cho nàng, thấy nàng ngủ rồi mới rời .

      Lúc về tới Vương phủ là rạng sáng, bóng đêm vẫn dày đặc như trước, Đề Kiêu tới thư phòng.

      Chuyện vừa xảy ra, từng cảnh dường như ở ngay trước mắt.

      Đề Kiêu vốn nên ức hiếp Diệp Ly Châu thảm như vậy, nhưng chuyện này khó mà nhịn nổi.

      Diệp Ly Châu muốn gả cho , nàng cũng thể gả cho người khác. Người mà Đề Kiêu để mắt tới, dù là hoàng đế cũng thể tranh với .

      Chỉ là...

      Lý do mà Diệp Ly Châu muốn gả cho , rốt cuộc là cố kỵ ý kiến của Diệp Phụ An, hay là nàng chỉ đơn thuần đùa giỡn , sau khi chơi xong rồi lại tìm người khác... Mặc kệ là thế nào, Đề Kiêu cũng nhất định phải biết nguyên nhân.

      xử lý xong đống công văn chồng chất, sắc trời đột ngột sáng lên, lúc này mới về phòng nghỉ ngơi.

      Hai người hầu theo sau lưng Đề Kiêu. Đề Kiêu suy nghĩ rồi : “Trong hầm rượu của Vương phủ có còn rượu tuyết lộ ?”

      tên hầu : “Rượu tuyết lộ cất kỹ ở Hàm Châu còn khá nhiều, kinh thành cũng có. Chẳng qua chỉ còn rải rác có mấy vò, nếu điện hạ muốn mở tiệc chiêu đãi, chút rượu này đủ.”

      Mấy vò cũng đủ rồi.

      Đề Kiêu lạnh giọng : “Hôm khác lấy ra khỏi hầm rượu.”

      Người hầu đáp lại tiếng.

      Rượu tuyết lộ có vị hoa quả, mùi thơm ngào ngạt, rượu nặng, uống vào lại rất dễ say. Say mà lại hại sức khỏe.

      Diệp Ly Châu chưa từng uống rượu, Đề Kiêu muốn để nàng nếm thử, cũng muốn biết, sau khi uống say, Diệp Ly Châu có thể thốt ra những lời gì.
      yuki0129, Hale205, Lee Đỗ14 others thích bài này.

    2. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Kkkk tội ảnh quá. Chiếm thân thể, chiếm tim mà ko chịu trách nhiệm... Uỷ khuất cho rồi.:yoyo60:
      mo_hoa thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 46:

      Lúc tỉnh lại vào ngày hôm sau, Diệp Ly Châu vừa sợ vừa hoảng.

      giường là mảnh bừa bộn, mùi xa lạ lại đậm đặc bao phủ lấy nàng, khiến cho lòng nàng vô cùng bất an.

      Cổ họng của nàng vẫn còn đau, hôm qua Đề Kiêu đúng là quá đáng. Diệp Ly Châu sờ lên cổ, chỉ có Đề Kiêu, là nàng mới cự tuyệt nổi.

      Hôm qua tuy rằng rất tức giận. Diệp Ly Châu biết mình sai, nàng lừa gạt , vẫn luôn .

      Nhưng vẫn như trước đối xử thô bạo với nàng. Giả như Đề Kiêu mà thô lỗ, hôm nay có lẽ nàng xuống giường được nữa rồi.

      vừa dụ dỗ, vừa chút nghi ngờ ấn xuống đầu Diệp Ly Châu.

      Hải Đàn vào từ sớm, nàng lờ mờ phỏng đoán phải chăng là hôm qua Tiểu thư và Tần Vương ân ái, nghĩ có cần chuẩn bị bôi thuốc hay , nhưng nàng dám hỏi, chỉ : "Tiểu thư, có cần đưa nước tới ạ?"

      Diệp Ly Châu "Ừ" tiếng, giọng hơi khàn chút: "Đặt nước ở bên ngoài bình phong , chớ để những người khác vào."

      Hải Đàn lên tiếng đáp lại.

      Lúc Diệp Ly Châu tắm rửa, Hải Đàn cũng nhanh nhẹn thay đổi tất cả mọi thứ giường, rồi cắm hai cây hương vào trong lư hương.

      Diệp Ly Châu ngâm mình trong nước, nhàng khép mắt lại.

      Nàng để Hải Đàn lấy chút thuốc đặt ở bên.

      khắc sau, Diệp Ly Châu từ trong nước ra.

      Trong phòng có tấm gương rất to, Diệp Phụ An tốn khoản tiền lớn để chế tạo ra, là con đều thích chưng diện, phải có cái gương đẹp đẽ quý giá.

      Nàng quấn tầng khăn lông đứng ở trước gương.

      Màu da của nàng rất trắng, cho nên hễ là người có chút vết thương đều ra rất ràng.

      Mặt mày Diệp Ly Châu đẹp tinh xảo, nốt chu sa giữa trán tôn lên làn da óng ánh trắng hơn tuyết, lại càng thêm chói mắt, bờ môi càng đỏ tươi đầy đặn hơn ngày thường, chỗ khóe môi bị thương, có điểm bị kéo rách.

      Nàng thấm chút thuốc mỡ bôi lên khóe môi.

      Chờ đến khi dùng xong bữa sáng, Diệp Phụ An gọi Diệp Ly Châu tới chỗ ông.

      Diệp Ly Châu vốn còn muốn thoái thác, nhưng lại lo sau khi mình từ chối cha nàng đích thân tới đây.

      Suy nghĩ chút, Diệp Ly Châu mặc quần áo chỉnh tề rồi qua đó.

      Diệp Phụ An mặc thường phục, ngồi ở ghế , trong tay bưng chén trà.

      Diệp Ly Châu hô lên tiếng "Cha", rồi : "Người gọi con tới đây là có chuyện gì ạ?"

      Diệp Phụ An : "Châu Châu, khóe miệng con sao lại bị rách thế kia?"

      Diệp Ly Châu : "Tối hôm qua con ngủ ngon, nhiễm chút gió lạnh, tỉnh dậy giọng cũng khản , miệng khô lưỡi khô, khóe miệng có lẽ là trong mơ cẩn thận mà cắn rách ạ."

      Diệp Phụ An biết sức khỏe của Diệp Ly Châu vẫn luôn tốt, ông gật đầu cái rồi : " như vậy, con ở trong nhà dưỡng bệnh . Cứ về trước , về sau chú ý chút."

      Diệp Ly Châu nhận ra Diệp Phụ An có chuyện muốn , nàng hỏi: "Cha, có phải người có chuyện gì chưa ạ?"

      Diệp Phụ An : "Gần đến cuối năm, con ở ngoài kinh được bao nhiêu ngày lại phải quay về, sau khi trở về phải vào cung liên tục. Nhị hoàng tử đối với con lòng dạ đơn giản, Tần Vương điện hạ lại ba lần bốn lượt tới Diệp phủ, chắc hẳn còn chưa bỏ suy nghĩ để con và Thái Tử kết thân. Tối qua cha nhận được thư từ Minh Phật Tự gửi tới, là hai tiểu ni viết, là nhớ con, muốn cho con tới đó ở hai ngày."

      Diệp Ly Châu hiểu ý Diệp Phụ An, nàng gật đầu : "Trái lại có thể tới Minh Phật Tự ở thời gian, như vậy con cũng thanh tịnh. Chỉ là —— cha ơi, con muốn hỏi chút, Tần Vương điện hạ còn chưa thành thân, sao người lại cho rằng, ngài ấy tới cầu hôn cho Thái Tử ạ?"

      Diệp Phụ An : " xưa nay coi trọng bất kỳ ai, con à, tướng mạo tuy khôi ngô tuấn tú, nhưng ra phải người tốt lành gì, con mới chỉ gặp lần, biết tính tình của . Tần Vương lúc riêng tư có tính người, đối xử với người khác lại thô lỗ, con nhà ai mà gả cho cái núi băng là , nhất định là phải khúm núm nịnh nọt mà hầu hạ."

      Diệp Ly Châu há miệng, biết nên gì.

      Diệp Phụ An biết, Diệp Ly Châu rất ít khi nhắc tới những người đàn ông khác ở trước mặt ông, bây giờ con bé đột nhiên nhắc tới Đề Kiêu, chắc hẳn là gặp qua lần đó, để ý tới Đề Kiêu rồi.

      Chỉ nhìn khuôn mặt đó của Đề Kiêu, cùng với khí phách tôn quý uy nghiêm người , Thái Tử và Nhị hoàng tử theo kịp, con để ý tới kiểu đàn ông như vậy, cũng xem là chuyện hiếm.

      Diệp Phụ An : "Tướng mạo của Tần Vương đúng là rất đẹp. Con để cha tìm cho con người còn đẹp trai hơn , cha tìm ra. Châu Châu à, là trưởng bối của con, nhìn người thể chỉ nhìn bề ngoài, còn phải xem có tốt với con , có thích con . Tuổi con còn , sức khỏe lại yếu, mấy người đàn ông bọn họ đánh trận, suốt ngày múa đao cầm thương hù dọa người ta, biết thưởng thức cái tốt của Châu Châu nhà chúng ta đâu."

      Mặt Diệp Ly Châu lập tức đỏ lên, nàng cúi đầu : "Cha chỉ biết lung tung thôi, gì mà thích hay chứ, con chỉ thuận miệng hỏi chút thôi mà."

      Diệp Phụ An cười ha hả : "Được rồi, Châu Châu, con nên nghĩ nhiều. Dù cho thực vì mê sắc đẹp mà coi trọng con, cha cũng nỡ gả con cho võ tướng. Hàm Châu tuyệt đối thể được, núi cao nước xa, con xảy ra chuyện gì, đúng là muốn mạng của cha mà."

      Diệp Ly Châu hơi mím môi.

      Diệp Phụ An vỗ vỗ vai con : "Trước tiên quay về uống thuốc. Nếu con muốn quay lại thăm Ngộ Tâm sư thái, ngày khác cha cho người đưa con tới đó ở hai ngày. Qua tết rồi trở về. Ngộ Tâm sư thái nuôi con nhiều năm như vậy, trong lòng cũng rất thương con."

      Chuyện xảy ra tối hôm qua khiến người ta quá mức thoải mái. Diệp Ly Châu cũng muốn tìm chỗ yên tĩnh chút, nàng gật đầu : "Dạ."

      Chờ Diệp Ly Châu khỏi, Diệp Phụ An bưng chén trà tới lui trong phòng.

      lúc lâu, Diệp Phụ An đột nhiên : "Đợi công tử trở về, kêu nó tới chỗ ta."

      gã đầy tớ lên tiếng đáp lời.

      Diệp Phụ An hoài nghi Diệp Ly Châu hẳn là có chuyện gì đó gạt mình. Thoạt nhìn vẻ mặt con bé bình thường cho lắm.

      Làm người cha, Diệp Phụ An đương nhiên muốn con cái của mình có thể sống tốt. Diệp Gia Hữu nổi bật trong những người cùng thế hệ, tuổi còn trẻ nhưng có trí óc mẫn tuệ, mai sau vào quan trường, khẳng định cũng có thể thi thố tài năng, chức vị đạt đến tam công*.

      Diệp gia có Diệp Gia Hữu chống đỡ là đủ rồi. Diệp Phụ An xem con nhà họ Diệp như công cụ mà mưu cầu nhiều hơn.

      Thái tử phi, Hoàng phi gì đó, ai thích làm người đó mà làm. Trải qua nhiều năm như vậy, chìm nổi ở trung tâm quyền lực, Diệp Phụ An có cái gì mà chưa từng thấy qua, ông biết, làm Hoàng hậu nhất định hạnh phúc hơn làm vợ của quan ngũ phẩm. Ông làm thừa tướng quyền cao chức trọng cũng nhất định vui vẻ hơn Vương gia nhàn tản tay quyền lực.

      Ông mong Diệp Ly Châu bị cuốn vào trung tâm quyền lực mặc cho người xâu xé, càng hi vọng sau khi thành thân Diệp Ly Châu phải cẩn thận từng li từng tý, khúm núm hầu hạ chồng. Bên ngoài quang vinh, vụng trộm lại là khổ sở ra được.

      Diệp Phụ An chỉ mong tìm nhà có nề nếp trong sạch lại ngay thẳng để kết thông gia, tốt nhất là môn sinh của mình, đảm nhiệm chức vụ ở kinh thành, chỉ cần tướng mạo nhã nhặn tuấn tú mà lịch , phẩm hạnh đoan chính cao thượng, Diệp Ly Châu thích là được. Hai người như vậy tuy rằng cuộc sống bình thường, nhưng hạnh phúc mỹ mãn, bị thế giới bên ngoài làm phiền.

      Tính tình Diệp Ly Châu đơn thuần, dịu dàng dễ bị bắt nạt, lại dễ tin người, cũng hợp với nhà chồng như vậy.

      Tương lai nếu có chịu chút xíu oan ức gì, Diệp Phụ An hoặc Diệp Gia Hữu có thể dễ dàng trút giận cho Diệp Ly Châu.

      . . .

      Diệp Ly Châu trở về Tĩnh Thủy Hiên. Sau khi ngủ giấc, dùng xong cơm trưa, người nàng luôn cảm thấy rất mệt mỏi, đêm qua thực là thức quá khuya, lúc này đúng chống đỡ nổi nữa.

      Buổi chiều nàng và Khương Nhiễm Y gảy đàn lát, quay về sẩm tối rồi. Diệp Gia Hữu tan học trở về, đầu tiên là bị gọi tới chỗ Diệp Phụ An, sau đó tới chỗ Diệp Ly Châu.

      Bữa tối còn chưa có mang lên, Diệp Gia Hữu nghe xong món ăn tối nay cũng muốn ở lại ăn cơm.

      Diệp Ly Châu kéo cậu qua, tháo cái mão buộc tóc nặng trình trịch xuống cho cậu: "Qua hai ngày nữa bọn em cũng nên nghỉ rồi nhỉ? Cũng sắp qua năm mới rồi, mỗi ngày sớm tối tới học đường cũng rất lạnh."

      Diệp Gia Hữu : "Qua bảy tám ngày nữa. Châu Châu ơi, em có người bạn, có được quả dưa hấu lớn chừng này này, qua tay tặng cho em, chị có muốn xem ? Ngày mai em để người đưa tới cho chị. Ăn được, chị có thể ăn đồ lạnh, nhưng bày bàn cũng thấy mới lạ đẹp mắt đó."

      Diệp Gia Hữu khoa tay múa chân hồi, lại còn so quả dưa hấu lớn hơn đứa bé tuổi. là tháng mười hai rồi, cũng biết làm thế nào mà trồng ra được. Diệp Gia Hữu là con trai trưởng của thừa tướng, người lui tới nịnh bợ cậu cũng nhiều, thứ gì hiếm lạ đều có thể có được.

      Diệp Ly Châu : "Đừng đưa tới đây, bàn bày quả dưa hấu to nhìn cũng đẹp, em mời khách với chia cho người khác ăn ."

      Hải Đàn cười : "Công tử xem, khoảng thời gian trước Hoàng hậu còn thưởng cho tiểu thư quả dưa bằng ngọc lục bảo này, lung linh xinh xắn, chạm trổ sinh động như , bày ở chỗ này nhìn còn đẹp hơn quả dưa ấy."

      Diệp Gia Hữu chính là chờ Hải Đàn tiếp lời, cậu nhìn Hải Đàn, cười : "Chị Hải Đàn biết ăn . Trong phòng tôi vừa vặn thiếu đại nha hoàn có năng lực, bên này Châu Châu có Ngọc Sa, chị tới chỗ tôi làm việc nhé."

      Nụ cười mặt Hải Đàn cứng đờ: "Nô tỳ là Hoàng hậu thưởng cho tiểu thư ạ."

      Diệp Ly Châu cũng hiểu tuyệt đối thể tặng Hải Đàn cho người khác, nàng : "Phòng em thiếu người, trực tiếp để quản gia mua cho em nha hoàn biết nghe lời là được rồi. Hải Đàn hầu hạ chị lâu như vậy, chị cũng dùng quen rồi."

      Diệp Gia Hữu lại tỉ mỉ nhìn Hải Đàn. Hôm nay Diệp Phụ An cho cậu biết, Diệp Ly Châu có thể là bị nha hoàn mà Hoàng hậu phái tới mê hoặc, nên để ý tới Tần Vương, thế nên cậu mới mở lời thử chút.

      đứa nha hoàn, ở chỗ nào mà phải là hầu hạ. Tới hầu hạ trong viện của công tử còn càng có thể diện hơn, nhưng vẻ mặt Hải Đàn lại đáng để suy nghĩ.

      Diệp Gia Hữu vân vê chén trà trong tay, : "Vậy trước tiên em mượn chị Hải Đàn vài ngày. Châu Châu, chờ chị quay về, em lại để chị ta tới hầu hạ chị."

      Hải Đàn hiểu bên này Diệp Phụ An nổi lên nghi ngờ, đợi Diệp Ly Châu mở miệng, Hải Đàn ngay: "Có thể hầu hạ công tử là vinh hạnh của nô tỳ, công tử cần, vậy nô tỳ làm việc trong viện của ngài mấy ngày ạ."

      Ngày khác Diệp Ly Châu Minh Phật Tự, Hải Đàn thể theo. Chùa cổ trong núi sâu, Minh Phật Tự ở núi nào, Diệp Ly Châu lại ở trong viện nào, người ngoài biết được. Dù sao cũng là con thừa tướng, vài tin tức có thể tiết lộ, nhưng tin tức liên quan đến an toàn thân thể lại thể để lộ.

      Rời nửa năm, lần nữa bước vào cửa chùa, Diệp Ly Châu cảm thấy mọi thứ đều thay đổi. Người ở nơi này chưa thay đổi, là nàng giống lúc rời nữa.

      Hai tiểu ni Thanh Tuệ với Thanh Song nghe Diệp Ly Châu trở về, đều đặt kinh thư trong tay xuống, chạy ra gặp Diệp Ly Châu.

      Xa xa nhìn thấy Diệp Ly Châu mặc thân gấm vóc, tóc đen như mây, Thanh Tuệ với Thanh Song đều kinh ngạc, Thanh Tuệ sờ áo của Diệp Ly Châu: "Châu Châu này, váy áo của ngươi là đẹp nha, đầu là cái gì thế? Cho ta sờ cái."

      Diệp Ly Châu cười chuyện với bạn tốt ngày xưa. Đoạn đường này, lòng nàng trước sau cũng thanh tịnh, trong đầu luôn luôn lên khuôn mặt của Đề Kiêu.

      lát là Đề Kiêu đứng trước mặt nàng, sắc mặt lạnh buốt, có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ đưa cho nàng con cáo chạm ngọc.

      lát là Đề Kiêu quần áo xốc xếch, từ cao nhìn xuống, nâng cằm nàng lên, ngón tay lau vết nước ở khóe môi nàng, trong con ngươi là dục vọng nồng đậm.

      Nàng hiểu Đề Kiêu rốt cuộc là người thế nào.

      Giả sử nàng cho Đề Kiêu biết, nàng đến gần , tất cả chỉ bởi vì nhu cầu thân thể, có cái gì khác nữa. Nàng chỉ cần thân thể tạm thời thỏa mãn là được, cần việc cưới xin phiền phức... Vừa nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Đề Kiêu, nàng lại hơi rùng mình.

      Ở trong Minh Phật Tự, rời xa kinh thành, cách xa Đề Kiêu, buổi tối lên giường ngủ, Diệp Ly Châu cảm thấy cái cảm giác nặng nề khó thở ấy lại quay lại, thậm chí còn nặng nề hơn lúc trước.

      Nàng lại hồi tưởng cảnh tượng lúc hai người thân mật chung đụng, càng nhớ lại, thân thể càng khó chịu. So với việc kiêng thuốc bổ phải uống hằng ngày còn khó chịu hơn gấp trăm lần.

      . . .

      Lúc Đề Kiêu nghe Diệp Ly Châu rời khỏi kinh thành, chỉ thản nhiên hỏi: "Lúc nào nàng quay lại?"

      Hai ngày này Hải Đàn bị Diệp Gia Hữu, tên nhóc vắt mũi chưa sạch này sai bảo làm cái nọ cái kia, cũng biết được tin tức cụ thể, nàng : "Tiểu thư khi nào quay về, nô tỳ tạm thời ở chỗ Diệp công tử ạ."

      Đề Kiêu hiểu trong lòng.

      nhìn vò rượu chưa mở mặt bàn gỗ đàn hương, con ngươi càng ngày càng lạnh.

      Sau khi có được rồi, Diệp Ly Châu lại dám chạy mất, người con bạc tình này.

      Chờ tóm nàng về, nhất định phải...

      Đề Kiêu nghĩ ra làm thế nào trừng phạt nàng mới tốt, dù cho biết Diệp Ly Châu tim phổi, chỉ muốn ân ái với chịu trách nhiệm với .

      Ngón tay thon dài của Đề Kiêu khẽ gõ mặt bàn hai cái, cửa sổ đột nhiên mở ra, hai bóng người bay vào.

      "Tần Vương điện hạ."

      Đề Kiêu lạnh lùng : " thăm dò ngôi chùa mà Diệp Ly Châu ở."

      ----------
      *tam công = ba chức vị cao nhất của quan lại xưa gồm: thái sư, thái phó, thái bảo
      yuki0129, Hale205, Lee Đỗ10 others thích bài này.

    4. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Ảnh cứ bắt " chịu trách nhiệm" nét. Bớ Ly Châu đừng " ăn xong chùi mép" nha.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 47:

      Ngày thứ ba Diệp Ly Châu ở Minh Phật Tự, vừa lúc là Tết mồng tám tháng chạp.

      Hôm nay thời tiết đẹp, sau khi trở về đây, Diệp Ly Châu gặp lại bạn tốt ngày xưa cùng ăn cùng ở mấy năm liền, tự nhiên là thay ra bộ áo lông lộng lẫy mặc trong kinh thành, mặc vào bộ áo cũ khi trước.

      Hôm mồng tám tháng chạp, Diệp Ly Châu cùng ăn cháo với Thanh Tuệ và Thanh Song. Thanh Tuệ vốn nhiều, líu ríu hỏi ngừng, Diệp Ly Châu kể lại tình hình của mình ở trong kinh cách tỉ mỉ cho các nàng nghe. Chỉ là hề nhắc tới Tần Vương.

      Diệp Ly Châu vừa nhớ tới Đề Kiêu ngực đau ỉ, biết nên đối mặt với Đề Kiêu thế nào, cũng biết nên làm sao giải thích.

      Ăn xong bữa sáng, Diệp Ly Châu sao chép kinh Phật bên cạnh Ngộ Tâm sư thái.

      Ngộ Tâm sư thái xuất gia từ lúc còn trẻ, nhoáng cái mấy chục năm qua , bà vẫn thuần khiết hiền hòa như trước. Khi còn bé Diệp Ly Châu sợ Ngộ Tâm sư thái nhất, vừa sợ lại vừa quý.

      Lúc sao chép kinh, Diệp Ly Châu bèn ở bên gõ mõ. Nàng mặc áo bào màu xanh, mái tóc dài được giấu trong mũ, ăn mặc thuần khiết lại giản dị giống như những ni khác trong chùa.

      Trời sinh sắc đẹp của Diệp Ly Châu khó giấu, áo bào màu xanh rộng thùng thình che nổi dáng vẻ lả lướt của nàng, quần áo càng mộc mạc, càng lộ ra vẻ quyến rũ mê hoặc người của bản thân nàng.

      Bàn tay trắng ngần gõ mõ, Diệp Ly Châu khe khẽ : "Sư phụ, con gặp được quý nhân mà người rồi..."

      Ngộ Tâm sư thái nhắm mắt lại, lời.

      Diệp Ly Châu lại : "Lòng dạ người ấy lương thiện, đối xử với con rất tốt, ngoài cha và em trai ra, đó là người đàn ông tốt nhất trong lòng con, nhưng là... Hình như bởi vì ích kỷ của con, lừa gạt chàng ở bên con, có phải là con có lỗi với chàng ạ?"

      Ngộ Tâm sư thái ở ngay trước mặt Diệp Ly Châu, Diệp Ly Châu gì, bà đương nhiên đều có thể nghe được.

      Thực ra trong lòng Diệp Ly Châu có đáp án, nàng chỉ là muốn ra, ra, cái gì cũng được.

      "Tình cảm mà chàng dành cho con giống với tình cảm mà con dành cho chàng. Con biết mình rốt cuộc có thứ tình cảm mà chàng mong muốn hay ." Diệp Ly Châu tiếp tục lẩm bẩm, "Nếu như cuối cùng, chàng phát con ở bên chàng, chỉ bởi vì chàng là cái gọi là quý nhân, có thể chữa chứng bệnh của con, là vị thuốc hay..."

      Mõ càng gõ càng loạn, cổ tay của Diệp Ly Châu bất chợt bị người giữ chặt.

      Bàn tay lạnh giá mà mềm mại của Ngộ Tâm sư thái khẽ xoa mặt Diệp Ly Châu: "Ly Châu, con lựa chọn tiến vào hồng trần, phải chấp nhận những phiền nhiễu ấy."

      Diệp Ly Châu lớn lên ở chỗ này, từ lúc năm tuổi đến năm mười lăm tuổi, những người nhìn thấy đều là cùng nhóm người, tất cả phiền muộn đều bắt nguồn từ chứng bệnh của bản thân.

      Bây giờ, nàng chợt phát , có số việc còn giày vò người ta hơn bệnh tật người nàng.

      Diệp Ly Châu mếu máo, có chút muốn khóc. Nàng vốn là bé yếu đuối, gặp chuyện luống cuống tay chân, muốn tìm người làm nũng: "Sư phụ..."

      Ngộ Tâm sư thái vỗ vỗ bả vai nàng: "Chàng ta là quý nhân của con, con cũng là quý nhân của người đó, cần phải áy náy."

      Diệp Ly Châu : "Ngày mai đệ tử phải về nhà rồi, quấy rầy người lâu cũng tốt. Ngày sau nếu có thời gian rảnh rỗi, đệ tử trở lại thăm người."

      Mặc vào áo nâu sòng, nhưng nàng cũng phải là ni nữa. Diệp Ly Châu biết mình phá giới, dám ngẩng đầu nhìn Phật tổ.

      Nhưng dạy bảo mà nàng nhận được từ , lại hoàn toàn giống với những người khác. Trở lại kinh thành, Diệp Ly Châu bó tay bó chân, tư tưởng và hành động đều bị gò bó, biết mình nên làm thế nào.

      Buổi tối, trở về phòng, nàng lăn qua lộn lại, lâu mà ngủ được.

      Thân thể Diệp Ly Châu vẫn luôn khó chịu, sau khi về đây cũng rất yếu, bữa tối nàng gần như ăn gì, chút thèm ăn cũng có.

      Càng như vậy, nàng càng nhớ Đề Kiêu.

      Diệp Ly Châu cũng tự cảm thấy đỏ mặt vì bản thân mình.

      Bình thường lúc có chuyện gì, nàng cũng nhớ nhung Đề Kiêu nhiều lắm, chờ tới lúc cơ thể xảy ra vấn đề, nàng lại tâm tâm niệm niệm nhớ Đề Kiêu, mong Đề Kiêu có thể xuất ở trước mặt mình.

      Lồng ngực nặng trĩu từng hồi, Diệp Ly Châu chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cuộc ngủ thiếp .

      biết qua bao lâu, nàng tỉnh lại.

      Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, nghe được bất kỳ thanh gì, Diệp Ly Châu mở mắt ra.

      Trong bóng tối, Diệp Ly Châu ngửi được mùi gỗ tuyết tùng quen thuộc, chóp mũi nàng hơi động, trong con ngươi chứa chút ánh nước: "Điện hạ..."

      Giọng rất tội nghiệp, mềm mại kiều, hoàn toàn nghe ra, nàng là loại phụ nữ đùa bỡn lòng người.

      Đề Kiêu đốt nến lên, Diệp Ly Châu thấy được người đàn ông cao to lạnh lùng ở trong phòng.

      Những ngày này nhìn thấy Đề Kiêu, nàng tự chủ được muốn dựa sát vào . Nàng xuống giường: "Điện hạ, sao chàng lại tới đây?"

      Lúc còn cách Đề Kiêu hai bước chân, Diệp Ly Châu bị cố định tại chỗ.

      từ cao nhìn xuống, nhìn Diệp Ly Châu cách lạnh nhạt: "Vì trốn tránh ta, nên nàng đến chỗ này à?"

      Diệp Ly Châu : "Ta muốn ôm chàng cái."

      "Đùa giỡn ta xong, nhưng muốn chịu trách nhiệm." Giọng của Đề Kiêu trầm thấp mà lạnh lùng, "Diệp Ly Châu, sao lại có người con hư hỏng như nàng chứ?"

      Diệp Ly Châu thực rất muốn ôm Đề Kiêu, muốn gần gũi , ý nghĩ này quả thực quá mức mãnh liệt, nàng rất khó khống chế thân thể chính mình, nhưng Đề Kiêu lại xách áo của nàng cho nàng lại gần, thoáng chốc trong mắt nàng giàn giụa nước mắt: "Xin lỗi."

      Nàng quá yếu đuối, ở trước mặt , cho tới bây giờ đều là khéo léo nhu thuận như vậy. Càng khéo léo, lúc nàng cự tuyệt, càng khiến Đề Kiêu chấp nhận nổi.

      Trước kia nàng nghe lời như vậy, Đề Kiêu chỉ cho rằng nàng thích .

      Bây giờ, lại cảm thấy chỉ là Diệp Ly Châu biết nắm lấy lòng người.

      Hết lần này tới lần khác vẫn luôn bị nàng nắm chặt. Nhìn cặp mắt hoa đào của Diệp Ly Châu lên ánh nước, dù lòng có lạnh lùng cứng rắn nữa cũng vì nàng mà mềm xuống.

      Dù sao cũng ở trong chùa, phòng cách kém, ngọn đèn hơi sáng lên chút, cũng dễ dàng thu hút chú ý của người khác.

      Đề Kiêu cầm lấy áo của nàng, mặc lên cho nàng từng cái , sau cùng cởi áo choàng của mình ra, đem nàng bọc lại, ôm vào trong lòng.

      Sau khi bị ôm ra ngoài, Diệp Ly Châu há miệng hít phải luồng khí lạnh như băng, nàng rùng mình cái, rúc vào trong lòng Đề Kiêu: "Điện hạ, chàng muốn mang ta đâu?"

      "Mang nàng Hàm Châu, đem nàng giam lại, kim ốc tàng kiều, cho phép nàng ra khỏi cửa, cho phép người khác nhìn thấy nàng, chỉ có ta có thể gặp nàng, cả ngày lẫn đêm nàng đều phải bị ta chiếm đoạt." Đề Kiêu cúi đầu hù dọa tiểu nương, " ai biết nàng bị ta bắt , cha nàng và em trai nàng vĩnh viễn biết nàng ở Hàm Châu xa xôi."

      Diệp Ly Châu mím môi: "Chàng mới như vậy đâu."

      Đề Kiêu bị nàng chọc cười: "Vì sao ?"

      Diệp Ly Châu biết Đề Kiêu làm chuyện quá đáng như thế, nàng : "Chàng là người tốt, chàng làm vậy."

      Đề Kiêu mang nàng tới rừng cây trong núi, lúc này là hừng đông, bốn phía cũng chưa sáng hẳn, bóng đêm xanh thẫm, sương sớm dầy đặc, lạnh thấu xương, Diệp Ly Châu bị ấn lên thân cây.

      Đề Kiêu cúi đầu ngấu nghiến môi nàng: "Biết ta là người tốt, cho nên cố ý tổn thương ta phải ?"

      Sống mũi cao thẳng của lướt qua gò má non mềm của Diệp Ly Châu, Diệp Ly Châu kiễng chân, đáp lại Đề Kiêu, để có thể hôn sâu hơn.

      Đợi tới khi Diệp Ly Châu rốt cuộc thỏa mãn rồi, mới ý thức được bản thân hình như cũng biết đây là nơi nào, cũng biết tại rốt cuộc là giờ nào rồi.

      Diệp Ly Châu : "Lạnh..."

      Đề Kiêu khép lại áo khoác người nàng chặt hơn chút.

      Lúc này, Diệp Ly Châu chưa thoa phấn, mái tóc dài xõa xuống cách tự nhiên, giống hệt như thác nước màu đen, vừa dày vừa đẹp, lông mi rất dài mà cong vút, trong con ngươi chứa đựng mấy phần xuân tình si mê, cánh môi đặc biệt ướt át, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn Đề Kiêu.

      Đề Kiêu nhìn dáng vẻ si mê của nàng, giống như uống rượu vậy, nhất thời cảm xúc phức tạp, lãnh đạm chất vấn nàng: "Thích thân mật với ta như vậy sao?"

      Diệp Ly Châu: "Hả? ..."

      Khuôn mặt tuấn tú của phóng đại ngay trước mắt, dù cho nhìn gần như thế, nhưng Diệp Ly Châu cũng phát được chút khuyết điểm nhặt nào của Đề Kiêu.

      Tướng mạo của Đề Kiêu quá hoàn mỹ, tuấn khác thường, ngũ quan góc cạnh thâm thúy, hệt như được điêu khắc ra vậy.

      Diệp Ly Châu cúi đầu xuống, mặt nàng dán lên lồng ngực cường tráng của Đề Kiêu, giọng : "Điện hạ nhìn rất đẹp."

      Đề Kiêu biết, nàng chỉ thích khuôn mặt của thôi. bé này chính là nông cạn như vậy, chỉ mê sắc đẹp, chưa bao giờ cân nhắc những cái khác.

      nhéo cằm Diệp Ly Châu, tỉ mỉ nhìn khóe môi nàng.

      Vết rách lúc trước lành lại rồi, nhìn ra được gì nữa, nghe giọng của nàng cổ họng cũng khôi phục lại bình thường rồi.

      ngắm Diệp Ly Châu nghiêm túc như vậy, trong đầu Diệp Ly Châu lại tự chủ nhớ tới cảnh tượng ngày đó, đuôi mắt nàng từ từ đỏ ửng: "Đừng, đừng nhìn nữa."

      Sương rừng trong núi chưa tan hết, xa xa là mảnh trắng xóa, gió thổi ngọn cây, giọng của Đề Kiêu ở trong gió vẫn ràng như trước: "Khi nào nàng quay lại kinh thành?"

      Diệp Ly Châu : "Hôm nay phải về rồi, trưa mai hẳn là về đến nhà."

      Đề Kiêu dùng khinh công mang nàng tới đây, lúc này lại muốn cùng nàng bộ về. Đường núi gồ ghề, Diệp Ly Châu giày đế mềm, chưa được mấy bước đường, nàng ngại đau chân, giọng cầu xin Đề Kiêu bế nàng về.

      Đương nhiên Đề Kiêu chịu bế nàng, cõng Diệp Ly Châu ở lưng.

      Nàng rất , cả người bỗng, với Đề Kiêu mà , Diệp Ly Châu căn bản chẳng hề có chút trọng lượng nào.

      Diệp Ly Châu được Đề Kiêu cõng lưng. Nàng cảm thấy mùi hương người Đề Kiêu rất dễ ngửi, nàng nhàng ngửi cái, lại kéo cổ áo của Đề Kiêu ra ngửi, mắt hơi hơi híp lại, ràng là rất thích thú.

      Đề Kiêu: "..."

      đột nhiên đứng sững lại, Diệp Ly Châu "ôi chao" tiếng, cái mũi đập lên người .

      Nàng giọng : "Xin lỗi."

      Ngoại trừ xin lỗi, nàng hình như cũng biết thứ gì khác nữa. Đề Kiêu ngầm cho phép hành vi đùa giỡn của nàng, có điều, vẫn cảnh cáo: "Sau khi quay về, cần phải trả nợ."

      Diệp Ly Châu cũng biết trả nợ thế nào, choáng váng liền đồng ý.

      Nàng nằm sấp vai Đề Kiêu, bất giác ngủ thiếp .

      Đề Kiêu đưa nàng về phòng, cởi quần áo cho nàng, đặt nàng lên giường.

      Sắc mặt của Diệp Ly Châu là màu phấn hồng nhàn nhạt như hoa đào, lông mi mảnh mà dài, chọc cho lòng người cũng ngứa ngáy.

      Đề Kiêu cúi đầu hôn nàng.

      Tiếng chuông còn chưa gõ, sắc trời còn chưa sáng hẳn. Đề Kiêu nhìn cánh môi nàng hơi mấp máy, nghe nàng mớ, rất mơ hồ, nghe là cái gì.

      Ngón tay vuốt ve cánh môi ẩm ướt của nàng, nhìn nàng càng ngủ càng sâu, xuân ý mặt càng nồng đậm, đẹp đến rung động lòng người, hoàn toàn giống người con ở nhân gian.

      Diệp Ly Châu thực quá đẹp, hồng nhan họa thủy, sau này chỉ càng diễm lệ quyến rũ hơn thôi.

      Đề Kiêu muốn bắt cóc nàng , cho bất kỳ ai nhìn nàng.
      yuki0129, Hale205, Lee Đỗ9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :