1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Mụ Lý hoàng hậu giả vờ giả vịt đây mà. Tội Thăng ca nhi. Phùng Tranh nhanh nhanh hỏi ý kiến Ninh Ninh thôi nào.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 137

      Dưới tình huống thế hệ cha mẹ còn tại thế, tổ phụ tổ mẫu muốn nuôi tôn tử tôn nữ, loại chuyện này cũng phổ biến, nhưng cũng phải là có, thí dụ như phụ thân vô năng, tổ phụ đối với tôn bối ký thác kỳ vọng, hoặc là mẫu thân phẩm hạnh có thiếu sót thân thể ốm yếu, tổ phụ tổ mẫu tiếp quản giáo dưỡng tôn tử tôn nữ liền thông tình đạt lý.

      Thế nhưng hôm nay, muốn nuôi tôn tử chính là Tuyên Đức Đế, là Đế Vương Đại Chu, phu thê Sở Vương sống rất tốt, thân thể khoẻ mạnh, Hoàng Thượng bỗng nhiên muốn gọi Hoàng Trưởng Tôn vào trong cung tự mình dưỡng dục, thâm ý trong đó sâu xa biết bao. Ánh mắt đám văn võ đại thần, lần lượt rơi xuống người hoàng thúc Tần vương, Đại hoàng tử Sở Vương, nhị hoàng tử Duệ Vương.

      Tần vương vẻ mặt như thường, thành thành , sau khi hơi kinh ngạc chút lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      Duệ Vương cũng cười, gượng cười, khuôn mặt tuấn tú cực kỳ giống Tuyên Đức Đế có hơi trắng bệch. Duệ Vương quả là mất hứng, cũng tìm thấy lý do cao hứng, từ khi biết chuyện, phụ hoàng liền thiên vị đại ca, bất kể đến nơi nào đều muốn mang theo đại ca, huynh đệ bọn họ bằng tuổi nhau, lúc học cưỡi ngưỡi, phụ hoàng tự mình dạy đại ca, lại ném cho Mã sư phó. tại phụ hoàng lại muốn đón Thăng ca tiến cung, chỉ thiếu nước hạ chỉ phong đại ca làm Thái Tử thôi !

      vất vả đè xuống ghen ghét và bất bình trong lòng, Duệ Vương ghé mắt nhìn huynh trưởng đối diện.

      Sở Vương vốn chỉ là màu da hơi đen, lúc này lại trở thành khuôn mặt đỏ sẫm, giống như uống rượu say, cả khuôn mặt ngay cả cổ đều đỏ, hổ mâu cam lòng trừng mắt nam nhân long ỷ, hai nắm đấm siết chặt bờ môi rung rung, đó là vẻ mặt phẫn uất muốn cái gì lại cứng rắn kiềm nén. Tuyên Đức Đế biết lão đại muốn gì, thừa dịp trước khi lão đại khống chế được, liếc mắt ra hiệu Vương Ân.

      Vương Ân ngầm hiểu, cất giọng : "Bãi triều. . ."

      Văn võ bá quan hành lễ cáo lui, Tần vương, Duệ Vương, Cung Vương đều rời , chỉ có giữ lại đôi thân huynh đệ Sở Vương, Thọ vương .

      "Phụ hoàng, người đây là ý gì?" Sau lưng cửa điện màu son vừa mới đóng, Sở Vương liền bước đến phía dưới Long Ỷ, giận đùng đùng chất vấn, ngửa đầu phàn nàn với Tuyên Đức Đế: "Thăng ca nhi còn , phụ hoàng muốn dạy bảo , chờ Thăng ca nhi sáu bảy tuổi, nhi thần lại cho tiến cung đọc sách, buổi tối đón quay về Vương Phủ, cũng đỡ cho còn tuổi nhớ nhà."

      Lông mày Triệu Hằng khẽ buông lỏng, đại ca coi như lý trí, biết giảng đạo lý, nếu như há miệng liền trực tiếp cự tuyệt phụ hoàng, vậy liền khó kết thúc.

      Trưởng tử tức giận, trong mắt cũng có oán khí, Tuyên Đức Đế có thể hiểu được, nếu như Trưởng tử vô cùng cao hứng đưa Thăng ca nhi cho ông ta, Tuyên Đức Đế ngược lại cách nào an tâm. Nhắc tới cũng là tự mâu thuẫn, ông ta hài lòng Trưởng tử xử trí theo cảm tính, vừa hy vọng Trưởng tử có thể hiểu được phen khổ tâm của ông ta, ông ta đón tôn tử tiến cung, mặc dù là vì để cho hoàng hậu có bạn, nhưng ông ta như vậy làm, chẳng phải phải là ban thưởng Trưởng tử sao ? ban thưởng Trưởng tử viên thuốc an thần, ban thưởng Trưởng tử giang sơn mà ông ta phí hết tâm tư mới ngồi vững vàng.

      Có mấy lời chỉ có thể ám chỉ, thể ra, mắt nhìn lão Tam bởi vì yên tâm huynh trưởng mới lưu lại, Tuyên Đức Đế sờ sờ râu, nhíu mày với Trưởng tử: "Ba tuổi nhìn , bảy tuổi nhìn lớn, ba tuổi đến bảy tuổi chính là thời kỳ mấu chốt dưỡng nên tính tình đứa bé. Trẫm vì sao phải nuôi dưỡng Thăng ca nhi, cũng là bởi vì người phụ thân là ngươi đó xúc động nóng nả, Thăng ca nhi là trưởng tử của ngươi, càng là trưởng tôn của trẫm, sao, trẫm nuôi dưỡng trưởng tôn của trẫm, còn cần ngươi đồng ý hay sao?"

      Bất kể bình dân bách tính hay là hoàng thân quốc thích, cha mãi mãi đều có thể quản giáo nhi tử, đây là đạo lý khắp bốn bể đều phải tuân theo, ai dám làm trái cha, đó chính là bất hiếu, Sở Vương dám thẳng, cũng dám phụ hoàng có tư cách thay quản giáo nhi tử. Lời bị ngăn chặn, Sở Vương nhìn đệ đệ đối diện, Triệu Hằng khẽ gật gật đầu mà người khác thể nhận ra

      Làm đệ đệ, Triệu Hằng cũng hy vọng huynh trưởng bị tước đoạt quyền lợi giáo dục chất tử, nhưng Triệu Hằng cũng ràng, nếu như phụ hoàng hạ chỉ, vậy chuyện này liền tuyệt đối thể lại sửa đổi, khi làm phụ hoàng tức giận, bằng thuận theo ý tứ phụ hoàng, tránh cho phụ tử quan hệ biến thành bế tắc.

      Sở Vương làm sao biết tính tình lộng quyền của phụ hoàng long ỷ? Nhưng nỡ bỏ, bản thân nỡ bỏ, cũng thay Phùng Tranh nỡ bỏ. là nam nhân, có việc phải làm, vốn là ban ngày cũng nhìn thấy các con, Thăng ca nhi tiến cung, ở trong cung, phụ tử lo có cơ hội gặp mặt, nhưng Phùng Tranh cũng chỉ có thể mỗi tháng gặp ba lần, nhi tử là thịt người nàng rơi xuống, ưa con tiến cung, Phùng Tranh khóc chết mới lạ?

      Đạo lý thông, Sở Vương chợt vung vạt áo lên quỳ xuống, khẩn thiết mà cầu xin: "Phụ hoàng, nhi thần biết ngài là có ý tốt, nhưng Thăng ca nhi quá , nhìn thấy mẫu thân nó khẳng định khóc, còn cho rằng cha mẹ cần nữa, nhi thần. . . đành lòng." xong lời cuối cùng, tưởng tượng tình hình Phùng Tranh và nhi tử chia ra, Sở Vương đôi mắt cay mũi, quay đầu nhìn bên.

      "Cầu phụ hoàng, thương cảm." Triệu Hằng cũng quỳ xuống.

      Hai đứa con trai quỳ tại đó, cái là vì tình cảm phụ tử, cái là vì tình cảm tay chân, Tuyên Đức Đế có chút nào tức giận, nhưng vẫn là ra vẻ giận dữ : "Tôn tử của Trẫm, trẫm dạy đạo lý, đường đường Hoàng Trưởng Tôn, làm sao có thể bởi vì lòng dạ đàn bà làm trễ nải giáo dục? Trẫm ý quyết, các ngươi trở về , sáng mai đón Thăng ca nhi tiến cung."

      xong rời khỏi Long Ỷ, phẩy tay áo bỏ .

      Sở Vương đứng dậy muốn đuổi theo, bị Triệu Hằng nửa đường ngăn lại, Sở Vương bắt lấy cánh tay đệ đệ kéo qua bên, vốn tưởng rằng đệ đệ nho nhã yếu ớt thế nào cũng chịu nổi khí lực của , ngờ đệ đệ vậy mà chút sứt mẻ. Sở Vương lắp bắp kinh hãi, theo bản năng nhéo nhéo cánh tay đệ đệ, lúc này mới phát đệ đệ nhìn gầy, cánh tay vậy mà giấu nội lực, cứng rắn như sắt.

      "Tránh ra." sau ngạc nhiên trong phút chốc, tâm tư Sở Vương lại trở về chuyện cha muốn cướp con của .

      "Đại ca, ngươi mà dây dưa nữa, phụ hoàng nhất định tới chị dâu." Triệu Hằng bắt ngược cánh tay huynh trưởng, thấp giọng nhắc nhở. có thể đoán được huynh trưởng cố kỵ nhất chính là chị dâu, phụ hoàng khẳng định cũng có thể đoán được, đến lúc đó phụ hoàng trách huynh trưởng, chỉ biết chị dâu khóc sướt mướt giật dây huynh trưởng muốn đòi nhi tử.

      Sở Vương sắc mặt đại biến, đột nhiên nhớ lại phụ hoàng từng muốn tặng mấy mỹ nhân, khuyên giải đừng chuyên sủng nữ nhân. Phụ hoàng vốn cũng vừa lòng Phùng Tranh chiếm toàn bộ sủng ái của , nếu như tiếp tục đối nghịch phụ hoàng, phụ hoàng tặng nữ nhân có thể động vào, nhưng phụ hoàng nếu vì vậy mà chỉ trích Phùng Tranh, Phùng Tranh khẳng định lo lắng hãi hùng. . .

      Nhìn ra huynh trưởng nghĩ thông suốt, Triệu Hằng vỗ vỗ bả vai huynh trưởng, ra hiệu huynh trưởng theo rời khỏi đại điện.

      Sở Vương vội vã quay về Vương Phủ thông báo cùng trấn an thê tử, rất nhanh chóng, Triệu Hằng đưa mắt nhìn huynh trưởng bước nhanh xa, sau đó từng bước từng bước hạ xuống. Tết Nguyên Tiêu vừa qua, kinh thành vẫn lạnh lẽo như trước, Hoàng Cung to như vậy dường như cũng lạnh hơn tí, gió bắc hồi lại hồi từ phía dưới thổi tới, thổi trúng áo bào bay phất phới của . Triệu Hằng mặt biểu tình, hết bậc thềm cuối cùng, mới nghiêng người nhìn lại.

      Phía sau , là cung điện nguy nga Đế Vương tảo triều nghị , Long Ỷ trong đại điện, tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng đời này.

      Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào góc mái hiên đại điện cao cao, trong đầu liên tiếp hiển dung nhan uy nghiêm của phụ hoàng ngồi ngay ngắn ghế rồng, hiển thân ảnh huynh trưởng hèn mọn quỳ xuống khẩn cầu, hiển khuôn mặt nhắn buồn lo của chất tử Thăng ca nhi, cuối cùng biến thành Quách Kiêu hiên ngang tư thế oai hùng thân mặc y phục Mã Quân Đô Ngu Hậu, biến thành Vương Phi mắt hạnh đơn thuần ỷ lại.

      Đối phó Quách Kiêu, thân phận Vương Gia đầy đủ, đáng ngưỡng mộ vì Vương gia, nhưng vẫn có thời điểm thể thỏa hiệp.

      Triệu Hằng ngửa đầu, đỉnh đầu là bầu trời xanh trong, phóng tầm mắt trông về phía xa, nhìn thấy phần cuối, so sánh lại, có thể đụng tay đến, là. . .

      Nhắm mắt lại, tia bất bình cuối cùng nơi đáy lòng Triệu Hằng, theo gió bắc cùng nhau bay mất.


      bornthisway011091, dhtt, HoanHoan14 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 138: 138

      Sở Vương đường bay nhanh trở về Vương Phủ của mình.

      Hậu viện, Phùng Tranh dỗ hài tử, trong ngực ôm Thành ca nhi hơn ba tháng, ngồi bên cạnh là Thăng ca nhi sắp bốn tuổi. Thăng ca nhi vừa mới cùng đệ đệ chơi trong chốc lát, bây giờ chơi Cửu Liên Hoàn, cúi đầu, lộ ra gương mặt mập mạp, miệng chu chu, ngón tay béo ngừng đẩy tới đẩy lui, chăm chú cực kỳ.

      Phùng Tranh nhìn chớp mắt trưởng tử của mình. Năm trước đầu tháng chạp, nàng suy nghĩ cẩn thận rồi, tiến cung chuyển tin cho Lý hoàng hậu, sau đó qua nửa tháng, Lý hoàng hậu liền bị bệnh. Phùng Tranh cho rằng Lý hoàng hậu trong lúc mang bệnh cầu Hoàng Thượng gọi Thăng ca nhi tiến cung, kết quả trong cung chậm chạp có tin tức, mà bệnh Lý hoàng hậu cũng tốt lên rồi.

      Lý hoàng hậu rốt cuộc chuẩn bị khi nào mở miệng, hay là, nàng ta cảm thấy mở miệng rất khó khăn, tạm thời buông tha?

      Phùng Tranh hy vọng là vế sau, nếu như Lý hoàng hậu tự mình buông tha, liền thể coi là bọn họ đắc tội Lý hoàng hậu, sau này Vương Gia xảy ra chuyện gì, ít nhất Lý hoàng hậu cũng bỏ đá xuống giếng, nàng cũng cố gắng thuyết phục Vương Gia sửa đổi chút tính tình. Trước kia chỉ có hai vợ chồng bọn họ, Vương Gia đùa vui ồn ào, cùng lắm nàng và Vương Gia cùng bị phạt, nhưng bây giờ. . .

      "Nương, người xem!" Là Thăng ca nhi thành công tháo bỏ vòng thứ ba, cao hứng khoe khoang với mẫu thân.

      "Thăng ca nhi thông minh." Phùng Tranh cười khen.

      Thăng ca nhi toét miệng , sau đó cúi đầu, lắc lắc Cửu Liên Hoàn với đệ đệ trong ngực mẫu thân, ý là bảo đệ đệ cũng nhìn xem. Kim Hoàn đụng nhau phát ra tiếng vang leng keng, Thành ca nhi nhìn Cửu Liên Hoàn của ca ca chớp mắt, bỗng nhiên duỗi ra bàn tay bé, cũng muốn chơi. Thăng ca nhi chút do dự nhét Cửu Liên Hoàn vào trong tay đệ đệ, Thành ca nhi cười hắc hắc, hai tay nắm lấy Cửu Liên Hoàn muốn đưa vào trong miệng.

      " thể ăn!" Thăng ca nhi vội vã ngăn cản.

      Phùng Tranh cười nhìn bọn , nhưng vào lúc này, trong sân bỗng nhiên truyền đến tiếng bọn nha hoàn hành lễ, Vương Gia trở về. Trái tim dường như đột nhiên bị cái gì bóp chặt, khuôn mặt Phùng Tranh lập tức liền trắng bợt, theo bản năng thả Thành ca nhi lên đến sập, muốn ôm lấy trưởng tử, thế nhưng Thăng ca nhi biết tâm tư mẫu thân, quay đầu chuyển tới bên cạnh đệ đệ, tiếp tục dỗ dành đệ đệ, ngồi đưa lưng về phía mẫu thân.

      Phùng Tranh chỉ có thể sờ sờ bả vai của nhi tử, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phùng Tranh nhanh chóng véo véo hai gò má, đau đến hai má nóng bừng, chỉ có như vậy, mặt nàng mới có thể màu đỏ, mới có thể khiến Vương Gia sinh nghi, về phần Vương Gia vì sao sớm trở về. . . Phùng Tranh quay đầu nhìn cửa ra vào, lại nghe tiếng bước chân vội vàng này đứng ở sau màn cửa, dường như do dự cái gì, sau lát người mới tiến vào. Phùng Tranh kịp thời lộ ra nụ cười vui mừng, hỏi: "Vương Gia sao sớm như vậy trở về?"

      Nàng mặc bối tử màu hồng cánh sen, mặt cười yếu ớt ngồi ở bên cạnh hai hài tử, so với bình thường có gì khác biệt. Sở Vương chột dạ, dám nhìn thẳng đôi mắt thê tử, dời về phía trưởng tử, Thăng ca nhi vừa kịp phản ứng phụ vương sớm về nhà, lập tức vứt bỏ đệ đệ còn chưa biết bò, cao hứng chạy tới trước giường: "Phụ vương!"

      Sở Vương ôm cổ trưởng tử của mình, hơn năm, trưởng tử bốn tuổi, Sở Vương sớm nhớ mình ôm qua nhi tử bao nhiêu lần, nhưng biết , đời này, cũng quên ngày hôm nay. Thằng bé nho , vốn dự định trưởng tử qua năm nay sinh nhật lại bắt đầu vỡ lòng, nhưng đạo ý chỉ này của phụ hoàng, trưởng tử lập tức bị bức bách phải trưởng thành.

      Sở Vương rất khó chịu, trong lòng khó chịu, mà là phụ vương cái gì chứ, ngay cả con của mình cũng thể giữ ở bên người.

      Nhưng có cách nào, ai bảo cũng là nhi tử người ta? Cha đoạt nữ nhân của , có thể tranh giành, cha muốn tôn tử, có đạo lý cho.

      Phùng Tranh vừa nhìn vẻ mặt trượng phu, trong lòng liền minh bạch, thanh kiếm nàng luôn treo kia rốt cuộc rớt xuống, nên lời vì sao, nàng vậy mà nhàng thở ra. Từ năm trước Lý hoàng hậu mở miệng thương lượng với nàng, trọn vẹn 76 ngày, 76 ngày này, nàng lúc nào cũng kéo căng trái tim, nỡ bỏ nhi tử, hồi cảm thấy cho , hồi lại muốn nghĩ biện pháp lưu lại nhi tử, còn phải cẩn thận khống chế tâm tình, dám để cho trượng phu phát .

      Hơn hai tháng này, Phùng Tranh đêm nào ngủ được an ổn, nằm mơ đều là Lý hoàng hậu hoặc các loại ma quỷ quái đoạt nhi tử của nàng, là sau khi nhi tử tiến cung xảy ra điều gì ngoài ý muốn. tại tốt rồi, Thăng ca nhi của nàng phải tiến cung, nàng cần lại hai bên khó xử, nàng chỉ cần phải khóc, chỉ cần nghĩ tới là được rồi.

      Nhưng nàng còn cần cái lý do, lý do để khóc.

      Trong lòng sớm bắt đầu trời mưa, mặt Phùng Tranh chê vào đâu được, thúc giục hỏi trượng phu: "Vương Gia? Có phải trong cung xảy ra chuyện gì hay ?"

      Sở Vương ngẩng đầu, chống lại ánh mắt nghi hoặc mờ mịt của thê tử, tay ôm nhi tử, tay nắm chặt, gân xanh mu bàn tay nổi lên, lâu mới khó nhọc : "Tảo triều, phụ hoàng hạ chỉ, muốn Thăng ca nhi tiến cung, ông tự mình dưỡng dục."

      Phùng Tranh sửng sốt, Hoàng Thượng tự mình dưỡng dục?

      Ngoài ý muốn qua , Phùng Tranh lập tức liền chuyển xoay, Hoàng Thượng ngày kiếm tỷ bạc làm sao có thời giờ chiếu cố tiểu tôn tử, còn phải muốn giao cho Lý hoàng hậu nuôi dưỡng thay? Đến lúc này, Phùng Tranh đối với Lý hoàng hậu mà còn gì hoài nghi, tiểu hoàng hậu trẻ tuổi như thế, chỉ so với nàng lớn hơn ba bốn tuổi, nhưng bị bệnh trận, liền có thể dỗ dành Hoàng Thượng lên triều hạ chỉ, vẫn là Hoàng Thượng dùng danh nghĩa của mình, sủng ái như vậy, Ngô quý phi, Huệ phi, chính là cộng thêm Thục phi, cũng thể sánh bằng.

      Phùng Tranh nở nụ cười, Lý hoàng hậu có thể dễ dàng chi phối Hoàng Thượng, đây đối với nàng mà là chuyện tốt a, tương lai trượng phu gây họa, trong cung liền nhiều thêm người thay trượng phu chuyện.

      Sở Vương nhìn thấy Vương Phi của mình nở nụ cười, vừa cười vừa khóc, đôi mắt thanh tịnh kia như biến thành hai đầm nước suối, nước mắt liên tiếp ngừng chảy ra ngoài. Sở Vương đau lòng như đao xoắn, vừa muốn trấn an thê tử, về phía thê tử bồi tội cho bất lực của , trong ngực bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu khóc om trời: "Con vào cung. . ."

      Thăng ca nhi còn , cha mẹ chuyện, rất nhiều thứ cũng nghe hiểu, nhưng nghe hiểu được "Tiến cung dưỡng dục" là có ý gì, tựa như thím muốn ở bên cạnh nàng vậy, Hoàng tổ phụ cũng muốn tiến cung. Thăng ca nhi muốn , nghĩ thế nào cũng muốn , chỉ muốn ở trong nhà mình, mỗi ngày đều ở bên cạnh nương thôi!

      "Nương, con vào cung!" Đẩy ra phụ vương xấu muốn đưa tiến cung, Thăng ca nhi khóc bổ nhào vào trong ngực mẫu thân, ôm chặt mẫu thân, giống như muốn lần nữa chui lại vào trong bụng mẫu thân, như vậy người có thể đoạt . Phùng Tranh ôm nhi tử khóc rần, cúi đầu chôn bả vai nhi nho của tử, rốt cuộc có thể khóc ra hết những nhẫn nhịn suốt hơn hai tháng qua ra ngoài.

      Hai mẹ con người gào khóc, người khóc thành tiếng, Sở Vương ngửa đầu, nhưng muộn bước, hai bên cũng có cái gì lăn xuống. Sở Vương lung tung lau cái, ôm lấy Thành ca nhi bị mẫu thân và ca ca làm cho khóc theo, phòng bên tự mình dỗ dành nhi tử. Nhưng người dù ở phòng bên, vẫnn có thể nghe thấy tiếng khóc của trưởng tử, mỗi thanh đều giống như dao găm cắm ở trong lòng .

      Tiếng khóc kia đứt quãng, giằng co hai khắc đồng hồ, mới hoàn toàn dừng lại.

      Sở Vương biết , thê tử khẳng định dỗ dành Thăng ca nhi, nàng vẫn luôn biết dỗ hài tử, nhi tử nghe lời nàng, mặc kệ bao nhiêu ủy khuất, ngồi ở trong ngực mẫu thân nghe mẫu thân ôn ôn nhu nhu chuyện, nhi tử liền ngừng khóc. tại nàng cùng nhi tử cái gì? Sở Vương kinh ngạc nhìn nhìn qua cửa sổ, lần đầu tiên, có bởi vì nàng biết dỗ nhi tử mà vui mừng, thôi thúc hi vọng nàng dỗ dành tốt, hi vọng nhi tử khóc suốt, đến trước mặt Hoàng tổ phụ cũng khóc, khóc đến mức Hoàng tổ phụ phiền chán , muốn. . .

      Ý niệm mới vừa nhuốm, Sở Vương chấn động trong lòng, rủ mắt nhìn tiểu nhi tử trong ngực được nhũ mẫu dụ dỗ. Phụ hoàng thích tôn tử, tại có hai nhi tử, muốn lớn, hơn phân nửa cũng muốn , Thăng ca nhi tốt xấu gì cũng nhớ kỹ cha mẹ, biết cha mẹ mới là người thân nhất, nếu là đổi thành Thành ca nhi mới hơn ba tháng . . .

      Sở Vương nhắm mắt lại, nhận thức được ràng.

      Phòng , đôi mắt Thăng ca nhi vì khóc mà trở thành hạt đào, Phùng Tranh cũng có tốt hơn nhi tử bao nhiêu, chỉ có điều nàng sớm có chuẩn bị, khóc trận lại thông suốt, oán khổ phai nhạt, lý trí trở lại. Thánh chỉ hạ, khóc có hữu dụng gì đâu, việc cấp bách, là giảng đạo lý cho nhi tử. Cầm chặt bàn tay bé của nhi tử hôn chút, Phùng Tranh vừa ôm nhi tử vừa khe khẽ đung đưa, vừa ôn nhu : "Thăng ca nhi, phụ vương của con có con có đệ đệ, nhị thúc Tam thúc đều có nữ nhi, bên cạnh Hoàng tổ phụ có tiểu hài tử đáng , có phải hay ?"

      Thăng ca nhi nháy mắt mấy cái, nhắc nhở mẫu thân : "Tứ thúc cũng có."

      Phùng Tranh cười: "Cho nên Tứ thúc cũng thích con mà, cũng muốn ôm con nhà bọn họ."

      Thăng ca nhi mất hứng, lần nữa chui vào trong ngực mẫu thân.

      Phùng Tranh chịu đựng nổi, tiếp tục : "Hoàng tổ phụ có bốn nhi tử, tại bốn nhi tử đều ở cùng ông ấy, bên cạnh Hoàng tổ phụ có con cháu hiếu kính, liền đói bụng ăn cơm, ăn cơm ngon liền dễ dàng sinh bệnh, Thăng ca nhi nguyện ý để Hoàng tổ phụ sinh bệnh sao?"

      Thăng ca nhi lập tức lắc đầu, thích Hoàng tổ phụ, nếu như Hoàng tổ phụ đoạt , liền càng thích.

      "Chỉ cần Thăng ca nhi tiến cung ở với Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ phụ ngã bệnh." Phùng Tranh hôn đôi mắt khóc sưng của nhi tử, giọng , " vào cung, Thăng ca nhi ngoan ngoãn nghe lời Hoàng tổ phụ, con nghe lời, Hoàng tổ phụ cho con mười ngày về nhà lần, đến lúc đó nương làm món thịt giò dầm tương con thích ăn nhất, hết thảy đều cho con, cho phụ vương của con đoạt."

      Thăng ca nhi nhãn tình sáng lên, thích ăn giò, thế nhưng mỗi lần ăn chút mẫu thân để cho ăn, còn dư lại đều bị phụ vương giành hết.

      "Nương cũng mang đệ đệ tiến cung thăm con, cho con và đệ đệ cùng nhau chơi đùa." Phùng Tranh cười , thừa dịp lúc hôn đỉnh đầu nhi tử, vụng trộm gạt lệ.

      "Còn có muội muội!" Thăng ca nhi khẩn trương , cũng thích Chiêu Chiêu muội muội nhà Tam thúc.

      Phùng Tranh liên tục gật đầu: "Thăng ca nhi để Hoàng tổ phụ sinh bệnh, chính là lập công lớn, so với phụ vương của con mang binh đánh giặc còn có công lao lớn hơn, Thăng ca nhi mới bốn tuổi liền lợi hại như vậy, đệ đệ muội muội đều càng thích con."

      Thăng ca nhi nhìn qua mẫu thân, tưởng tượng dáng vẻ đệ đệ muội muội cùng nhau hâm mộ , liền càng ngày càng chờ mong tiến cung cùng Hoàng tổ phụ.

      Nhi tử còn , dễ dụ, vào cung, Lý hoàng hậu khẳng định có càng nhiều biện pháp dỗ dành nhi tử vui vẻ, Phùng Tranh ôm chặt nhi tử, cái gì tiền đồ đều để ý, chỉ cầu nhi tử trong cung sống vui vẻ, chỉ cầu nhi tử vô bệnh vô tai, chỉ cầu, nhi tử có thể sớm ngày quay về bên cạnh mình, đừng quên người mẫu thân này thôi.

      Đêm đó, Thăng ca nhi và phụ vương mẫu thân cùng nhau ngủ, cùng phụ vương chơi mệt rồi, thằng bé dựa vào ở trong ngực mẫu thân, ngọt ngào thiếp .

      " xin lỗi." Sở Vương từ phía sau ôm lấy thê tử, khàn giọng , " Là ta vô dụng."

      Phùng Tranh làm sao trách trượng phu? Nàng chỉ cầu trượng phu vĩnh viễn mơ mơ màng màng, vĩnh viễn đừng biết Lý hoàng hậu sau khi ra hiệu cho nàng mới "phát bệnh".

      Hai vợ chồng bởi vì người giấu giếm mà cảm thấy tự trách, bởi vì người thể giúp nàng lưu lại nhi tử mà áy náy, tuy cả hai đều nỡ bỏ nhi tử, nhưng đều ảnh hưởng gì đến tình cảm của cả hai. Mặt khác ba tòa Vương Phủ liền giống nhau, Tứ hoàng tử Cung Vương phủ, Cung Vương và Vương Phi Lý Mộc Lan vẫn ghét nhau như thường, nhưng bị chuyện tảo triều kích thích, Cung Vương bỗng nhiên cũng muốn môt đứa con trai, cầu phụ hoàng dưỡng dục, chỉ là muốn thua bất kỳ vị huynh trưởng nào, đáng tiếc muốn nhi tử, Lý Mộc Lan lại muốn sinh, ngược lại ghét bỏ Cung Vương đêm nay lại có thể xúc động muốn hai lần, hại nàng phải tắm nhiều hơn lần.

      Duệ Vương Phủ, Duệ Vương lần nữa bước vào chính viện Vương Phi, cũng muốn nhi tử, Duệ Vương phi cũng muốn, hai vợ chồng hiếm thấy hòa hài lần.

      Thọ vương phủ, đêm khuya yên tĩnh, Tống Gia Ninh vừa thay chị dâu Phùng Tranh khó chịu, vừa vì chính mình lo lắng, tựa ở trong ngực nam nhân nhà mình, thấp thỏm : "Phụ hoàng, giống như rất thích Chiêu Chiêu. . ." Nữ nhi lớn lên xinh đẹp như vậy, hồi tưởng lại dáng vẻ Tuyên Đức Đế ôm nữ nhi thích buông tay, Tống Gia Ninh sợ hãi ngày nào đó Tuyên Đức Đế cũng hạ chỉ đoạt Chiêu Chiêu của nàng.

      Tiểu vương phi vừa ngốc vừa đáng , Triệu Hằng im lặng, cuối cùng trấn an mà sờ sờ đầu nàng: " , yên tâm."

      Phụ hoàng có rãnh rỗi như vậy, chính thức phải nuôi Thăng ca nhi, là Lý hoàng hậu chỉ lớn hơn tuổi.

      Nghĩ đến Lý hoàng hậu, ánh mắt Triệu Hằng chuyển sang lạnh lẽo.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Con mụ Lý hoàng hậu con chết yểu lại uy hiếp đoạt con của người khác , lại còn ra vẻ đau khổ mà nhắc đến đứa con bị chết kia . Mong ngày nào đó Triệu Hằng trừng trị bà ta

    5. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Hẳn 3 chương liên tục luôn, tung bông cảm ơn chủ thớt.
      Mụ Lý HH này ghét thôi rồi ấy, mụ muốn làm mẹ nta ko muốn chắc, ức chế

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :