1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 175: Sinh
      Edit: Yên Chi
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Lúc Lục thị ngã nhào, Bạch Hủy ở bên cạnh muốn đỡ lấy bà nhưng mà kịp.

      Các mama ở trong sân nghe được tiếng động nên chạy ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Lục thị bị đụng làm ngã xuống đất, vội vàng tới giúp tay.

      Tề Như nhìn thấy Lục thị bị mình làm cho ngã, mặt lộ ra nụ cười đúng như ý mình muốn.

      "Giam nàng ta lại cho ta" Tề Hoàn nhanh chóng phân phó cho hai ma ma, sau đó ngổi xổm xuống kiểm tra thân thể cho Lục thị, cũng dám để cho người khác đỡ Lục thị, " Mẫu thân, người cảm thấy như thế nào ?"

      Lục thị khẽ thở dài, nhìn Tề Hoàn cười ,"Ta. . . . . . Có lẽ là sắp sinh rồi."

      Tề Hoàn cả kinh, cúi đầu nhìn váy áo của Lục thị nhuộm đỏ,"Bạch Hủy, lập tức mời Triệu phu nhân đến đây, Hạ Trúc, tìm bà đỡ tới đây nhanh, các ngươi, mau cẩn thận đỡ phu nhân đến phòng sinh."

      Phòng sinh nằm ở bên cạnh chánh phòng, bốn ma ma đem kiệu mềm đến, cẩn thận từng li từng tí đem Lục thị đưa đến phòng sinh.

      Lục thị cầm lấy tay Tề Hoàn khẽ run, chịu đựng cơn đau bụng sinh đột nhiên đánh tới, " A Hoàn, ta sao, chỉ là sinh sớm hơn vài ngày mà thôi, có việc gì đâu."

      Tề Hoàn nắm tay của Lục thị,  "Mẫu thân, người nhất định có chuyện gì."

      "Ừ"   trán Lục thị rịn ra tầng mồ hôi, nhưng mặt vẫn giữ vững trầm ổn mỉm cười với Tề Hoàn.

      Mấy ma ma đưa Lục thị đến phòng sinh, may là những ngày qua mọi người biết Lục thị sắp lâm bồn, nên chuẩn bị sẵn sàng, lúc này cũng có luống cuống tay chân.

      Nghênh Hà phân phó phòng bếp chuẩn bị nước nóng.

      Bà đỡ rất nhanh tới, kiểm tra tình trạng thai nhi cùng nước ối cho Lục thị, sau đó "Phu nhân đúng là sắp sinh, thai nhi đúng vị trí, đại tiểu thư cần phải lo lắng, giờ ra bên ngoài chờ là được."

      Tề Hoàn trong lòng thấp thỏm khá hơn chút, nhưng hình ảnh Lục thị vẻ mặt tái nhợt vẫn còn trong tâm trí nàng, căn bản thể nào yên tâm cho được.

      Hạ Trúc đến bên cạnh Tề Hoàn hỏi ,"Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư xử trí như thế nào ?"

      "Trước tiên giam nàng ta lại, đợi lão gia về rồi hẵng ."Trong mắt Tề Hoàn phát ra tia hận nồng đậm, Tề Như nên cố gắng cầu nguyện cho mẫu thân bình yên vô sinh hài tử, nếu , nàng nhất định khiến Tề Như sống bằng chết.

      Trong phòng sinh truyền tới tiếng tiếng la đứt quãng của Lục thị, mặc dù cố gắng nhịn, nhưng vẫn chịu nổi cảm giác từng trận đau bụng truyền đến

      Tề Hoàn khẩn trương tới lui.

      "Phu nhân thế nào rồi?" Tề Chính Khuông vừa tới từ bên cửa, sải bước về phía Tề Hoàn, "Mẫu thân ncon có sao chứ?"

      "Vẫn còn ở bên trong" Tề Hoàn giọng , đối với việc Tề Chính Khuông có thể ở nhà lúc này, cũng có đặc biệt cảm động, tuy rằng thời gian này ông ta mỗi ngày đều trở lại vào lúc này để bồi Lục thị tản bộ.

      Tề Chính Khuông lúc này cũng so đo về thái độ của Tề Hoàn đối với mình, ông nhìn về cửa phòng, trong lòng rất khó là khẩn trương, loại khẩn trương này từ chỗ có, coi như lúc đầu Lục thị sinh A Hoàn, ông cũng có cảm thụ như vậy.

      Nhưng hôm nay ông vừa mới vào đến cửa, nghe Lục thị bị động thai khí nên sinh trước thời gian, trái tim ông nhói lên, thời gian này ông luôn bồi bên cạnh Lục thị, thường nhớ tới ngày xưa khi bọn họ là phu thê ngày đó cầm sắt hài hòa, khi đó, ông có tiểu thiếp, cũng có thông phòng, chỉ có thê tử tân hôn.

      Là bắt đầu từ khi nào? Lục thị đối với mình muốn gì được đó bắt đầu đối với ông lãnh đạm hay sao? Bất kể là ông thu tiểu thiếp hay là có thêm thông phòng, bà chút cũng để ý, giống như lúc ông bắt đầu thu Liên di nương vào phòng, bà còn náo loạn với ông chút……..

      Trong phòng sinh truyền đến tiếng kêu đau đớn của Lục thị.

      Tề Chính Khuông lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tề Hoàn, "Con. . . . . . Mẫu thân con có sao chứ?"

      " có việc gì" Tề Hoàn giọng trả lời, trong lòng cũng rất lo lắng.

      bà đỡ ra, sắc mặt trầm trọng nhìn Tề Hoàn cùng Tề Chính Khuông, "Tề lão gia, phu nhân. . . . . . Phu nhân sợ là có chút khó sinh."

      Tề Hoàn sắc mặt biến hóa, gấp giọng hỏi, " phải vị trí thai nhi thành vấn đề sao? Làm sao khó sanh?"

      Bà đỡ trả lời, "Phu nhân nhiều năm mới có thai, dù sao cũng thể so sánh với lúc tuổi còn trẻ, cho nên. . . . . ."

      Tề Chính Khuông giọng kinh sợ , " thể để cho phu nhân có chuyện gì"

      "Dạ, Tề lão gia." Bà đỡ dạ tiếng, xoay người vào phòng sanh.

      Tề Hoàn nghi ngờ nhìn Tề Chính Khuông, nghĩ tới ông ta ra những lời này, nhưng mà bây giờ nàng có thời gian nghĩ về lời của Tề Chính Khuông, trong lòng nàng chỉ lo lắng cho mẫu thân. . . . . .

      "A Hoàn, con làm gì vậy?" Tề Chính Khuông thấy Tề Hoàn lại vào phòng sanh, khỏi kinh ngạc kêu lên.

      "Con muốn ở bên cạnh mẫu thân" Tề Hoàn trả lời, cũng quay đầu lại vào.

      Lục thị nằm ở giường, sắc mặt có chút trắng bệch, tựa như có lẽ dùng hết hơi sức.

      "Mẫu thân, người nhất định phải chống đỡ" Tề Hoàn cầm tay Lục thị, thanh khẽ run , nàng rất sợ. . . . . . Kiếp trước, mẫu thân thể sống đến năm nàng cập kê, nàng sợ mình nỗ lực lâu như vậy, vẫn như cũ thể thay đổi số mạng, vẫn như cũ thể thay đổi số mạng của mẫu thân . . . . . .

      Lục thị suy yếu cười với nàng tiếng.

      Tề Hoàn dùng sức cắn cắn môi, đau đớn làm nàng hoang mang sợ hãi trong lòng lạnh dần , "Lý ma ma, lấy rương thuốc của ta lại đây."

      Lý ma ma nhanh chóng đến Hoàn viên lấy hòm thuốc của Tề Hoàn, Tề Hoàn với bà đỡ để ý đỡ đẻ cho Lục thị, còn mình châm cứu cho Lục thị, khiến cho Lục thị có hơi sức để sinh.

      Bạch Hủy lúc này cũng mời được Triệu phu nhân tới đây.

      Lúc Triệu phu nhân tới cũng kịp cùng Tề Hoàn cái gì, bà kiểm tra tình trạng co thắt cho Lục thị, lại sờ sờ vị trí của thai nhi, trong lòng dần dần thả lỏng.

      "Niệm Tâm, muội nghe theo lời tỷ mà dùng lực, khi nào cần dùng lực, liền nghỉ ngơi, cần lãng phí hơi sức." Triệu phu nhân bảo ba bà đỡ tiếp tục, còn mình nhìn bụng Lục thị, "Hít vào, hít vào, thở ra, dùng sức"

      Tề Chính Khuông ở bên ngoài phòng sinh lo lắng chờ, lòng nóng như lửa đốt vừa muốn vào trong xem tình huống như thế nào.

      Tề Lão thái gia nghe được tin Lục thị sinh sớm, cũng từ Uyển tới.

      Các di nương khác cũng tới đây biểu lộ quan tâm, chỉ là quan tâm của các nàng có mấy phần là , lúc này cũng có ai để ý tới.

      Cũng phải tất cả mọi người đều hi vọng Lục thị có thể thuận lợi hạ sinh đích tử.

      Mãi cho đến ban đêm, Lục thị mới bình an hạ sinh hài tử.

      Tin tức rất nhanh truyền ra ở Tề gia.

      Vào lúc Mai di nương nghe được tin tức, mặt lộ ra nụ cười có ý sâu xa,"Trong nhà này cuối cùng có thể bình tĩnh hơn chút rồi."

      Còn Lưu di nương thất vọng thở dài, ôm nhi tử của mình im lặng.

      Uông thị ở chi thứ hai , hừ hừ , " Lục thị này vận số đúng là quá tốt"

      . . . . . .

      Tuy nhiên bất kể là những người này có ý tưởng gì, cũng ảnh hưởng tới bầu khí vui mừng ở thượng phòng.

      Tề Chính Khuông ôm đích tử duy nhất trong lòng, mặt mày hớn hở, ai cũng nhìn ra được ông ta rất vui mừng, hơn cả lúc Liên di nương sinh Kính nhi, ông cũng có cao hứng như vậy.

      "Bảy cân tám lượng, là hành hạ phu nhân mà ." người trong nhóm bà đỡ mở miệng cười, họ đều cho rằng Lục thị khó sanh là bởi vì té ngã, biết nguyên lai chính là thai nhi quá lớn .

      Tề Chính Khuông tâm tình tốt, cười "Đứa này tương lai nhất định hiếu thuận với phu nhân, mới uổng công phu nhân sinh nó vất vả như vậy."

      Trong nhà nha hoàn ma ma cũng cùng kêu lên chúc mừng, "Chúc mừng lão gia phu nhân."

      "Ban thưởng từ xuống dưới tháng tiền thưởng" Tề Chính Khuông cười to .

      Tề lão thái gia trong mắt mỉm cười, ý bảo Tề Chính Khuông đưa hài tử cho .

      "Phụ thân, con có nhi tử." Tề Chính Khuông cao hứng, thanh có chút ổn, cẩn thận từng li từng tí ôm đứa bé đến để trong lòng của Lão Thái Gia, khóe mắt khẽ ướt.

      Nếu lời này mà để cho Liên di nương và Thu di nương nghe được, biết có cảm giác gì, chẳng lẽ ở trong lòng của Tề Chính Khuông, chỉ có nhi tử do Lục thị sinh mới là con của ông hay sao? Vậy Tề Kính cùng với Tề Thụy coi là cái gì?

      Tề lão thái gia vui mừng nhìn tôn tử trong lòng, mặc dù mắt chưa mở được, nhưng nhìn ngũ quan, liền biết đưa này trong tương lai nhất định bất phàm, lão vỗ vỗ vào bả vai Tề Chính Khuông, " , xem phu nhân của con ."

      Tề Chính Khuông gật đầu cái, "Phụ thân, hài tử này người còn phải đặt tên cho nó đó."

      "Ngẩng đầu mang Tam Sơn, nhìn xuống mặt trời mọc rực rỡ, liền đặt tên Thành, hi vọng đứa này tương lai là người quang minh lỗi lạc, mang hưng thịnh đến cho Tề gia." Tề lão thái gia .

      Lão thái gia đối với đứa cháu này vô cùng kỳ vọng, coi như lúc Nhị lão gia có đích tử, lão thái gia cũng chưa từng tự mình đặt tên.

      Tề Chính Khuông mừng rỡ vào phòng sanh, Tề Hoàn cùng Triệu phu nhân châm cứu cho Lục thị, bởi vì sau khi sinh, Lục thị toàn thân suy yếu, ngủ say.

      Trong phòng mặc dù được thu dọn sạch , nhưng vẫn còn co mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng tề Chính Khuông chút cũng để ý, ngồi xuống bên mép giường, giọng hỏi Tề Hoàn "Mẫu thân con như thế nào?"

      "Mẫu thân chỉ là mệt mỏi, tỉnh ngủ liền sao." Tề Hoàn .

      Tề Chính Khuông yên tâm, cúi đầu nhìn Lục thị .

      Triệu phu nhân thu châm, cùng Tề Hoàn lặng lẽ lui ra ngoài, "A Hoàn, chuyện gì xảy ra? Ta nghe Bạch Hủy , mẫu thân con bị kinh sợ mới sinh sớm?"

      Tề Hoàn lạnh lùng , "Ấy là Tề Như. . . . . ."

      Nếu là do bị kinh sợ ngã nhào đất, sợ rằng đơn giản như vậy mà sinh sớm, chỉ có thể vận số của Tề Như tốt, vừa đúng lúc Lục thị bắt đầu đau bụng sinh, chỉ là, Triệu phu nhân cho Tề Hoàn biết, bà nghĩ, Lục thị chắc chắn tự mình biết.

      Họ vào đại sảnh, nhìn thấy hài tử Tề lão thái gia ôm khóc thét lên, dáng vẻ thoạt nhìn rất luống cuống.

      "Lão Thái Gia, chắc thiếu gia đói bụng rồi, để nô tỳ ôm xuống cho bú sữa." Bà vú ở bên cạnh cười .

      Tề lão thái gia vội vàng giao đứa bé cho bà vú.

      Triệu phu nhân tới, thi lễ cùng Tề lão thái gia cái, nghiêng đầu nhìn đứa bé chút, "Dáng dấp là đẹp."

      Tề Hoàn hốc mắt ửng đỏ, đây là đệ đệ của nàng. . . . . . Đây là đệ đệ mà nàng chưa từng thấy ở kiếp trước, loại cảm giác này. . . . . . Nàng đột nhiên rất muốn khóc trận.

      Triệu phu nhân cùng Tề lão thái gia hàn huyên đôi câu, mắt thấy thời gian sớm, liền  cáo từ trở về, là ngày mai tới thăm Lục thị.

      Tề Hoàn đưa bà ra tới cửa thuỳ hoa, "Sư phụ, cám ơn người."

      Đời này nếu như phải là sư phụ, cũng có Lục thị bình an sinh hạ nhi tử.

      Triệu phu nhân chỉ là sảng khoái cười tiếng, "Trở về thôi"

      Đưa mắt nhìn Triệu phu nhân rời , Tề Hoàn lúc này mới trở về thượng phòng, Tề lão thái gia lại gọi nàng vào thư phòng, trầm giọng với nàng, "A Hoàn, ta từng , con còn nhớ ?"
      tart_trung, susu, duyenktn19 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 176: cam lòng
      Edit: Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Lão Thái Gia từng gì với nàng? Tề Hoàn mặt lên tia mơ hồ.

      Rất nhanh, nàng liền nghĩ đến việc kia. . . . . .

      Ngày đó sau khi từ trong cung trở về, Lão thái gia từng với nàng, nếu như có ngày mẫu thân sinh hạ đích tử cho Tề gia, liền muốn nàng nghĩ ra biện pháp khiến Tề Chính Khuôn cách xa triều đình, tốt nhất là rời khỏi kinh đô, từ đó cần dính dáng gì tới phe đảng của thái tử.

      Lão thái gia còn làm chủ cho hôn của nàng, đem gả nàng cho Triệu Ngôn Ngọc, cũng khiến cho Triệu Ngôn Ngọc giúp nàng hoàn thành chuyện này.

      Tề Hoàn lúc ấy chỉ tức giận chuyện hôn nhân bị người khác tùy tiện làm chủ, căn bản cẩn thận suy nghĩ tới ý tứ của câu kia, hôm nay Lão thái gia lại nhắc lấn nữa, nàng mới biết, ra là Lão thái gia nghiêm túc.

      "Tổ phụ, ý của người. . . . . ." Tề Hoàn cảm thấy thanh cổ họng có chút khô sáp, "Là phải nghĩ ra biện pháp khiến phụ thân. . . . . ."

      "Đúng" Tề lão thái gia đưa lưng về phía Tề Hoàn, trầm giọng , "Phụ thân con hôm nay mới dần dần xa cách thái tử, nếu để cho phụ thân con lần nữa đứng cùng trận doanh với thái tử, tương lai. . . . . . Chỉ sợ là càng dễ dàng."

      Tề Hoàn nhìn Tề lão thái gia bờ vai vẫn thẳng tắp như cũ, trong lòng càng ngày càng cảm thấy hồ nghi, khỏi giọng hỏi, "Tổ phụ, vì sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ người cho là, hoàng thượng phế thái tử sao?"

      Lão Thái Gia quay đầu lại, ánh mắt sáng lên nhìn Tề Hoàn, trầm ngâm sau khắc, mới , "Ban đầu phụ thân con ở bên cạnh thái tử, là ta thầm hướng vào, cũng phải ta muốn vậy, chỉ là giả làm như vậy, phụ thân con tư chất bình thường, ta nghĩ nó có thể trở thành người bên cạnh có thể ảnh hưởng lớn đối với thái tử, nhưng càng nghĩ tới chính là, bên cạnh thái tử lại đều là đám ngu xuẩn, hôm nay ngay cả Đường Vĩnh Niên cũng rời khỏi phủ thái tử, thái tử về sau khẳng định càng thêm dựa vào phụ thân con, mặc dù trước kia xảy ra kiện của con, làm cho thái tử đối với phụ thân con sinh lòng hiềm khích, nhưng là, dù sao sau lưng phụ thân con còn có cả Tề gia. . . . .

      "Hoàng thượng bắt đầu chèn ép Tống gia rồi, kế tiếp chính là Mộ Dung gia, A Hoàn, Thánh Tâm khó dò, cho dù hoàng thượng biết phụ thân con thể mang ích lợi gì cho thái tử, cũng khó tránh khỏi nghi ngờ, cho nên, để cho phụ thân con rời khỏi kinh đô, là biện pháp tốt nhất."

      Đây là lần đầu tiên Lão Thái Gia trực tiếp như vậy với Tề Hoàn, Tề Chính Khuông giúp đỡ thái tử cũng phải là mục đích của Tề gia, nàng rốt cuộc cũng xác nhận suy đoán trong lòng, "Phụ thân nâng đỡ thái tử, chỉ là vì che giấu mục đích chính của Tề gia, tổ phụ, đây cũng chính là ý của hoàng thượng sao?"

      Tề lão thái gia nhìn nàng cái, "Hoàng thượng bị Tống gia cùng Mộ Dung gia quản chế nhiều năm như vậy, như thế nào lại dễ dàng tha thứ để cho bọn họ tiếp tục lớn mạnh? Chỉ là do thời cơ chưa đến mà thôi. "

      "Như vậy, là ai? Tổ phụ thầm muốn nâng đỡ hoàng tử nào? Có phải hoàng thượng trong lòng chính là cái kia?" Tề Hoàn đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, nuốt cái, khàn giọng mở miệng hỏi.

      "Tề gia chúng ta qua nhiều năm như vậy vẫn đứng sừng sững ngã, vì từ khi bắt đầu chỉ nghĩ là thần tử của hoàng thượng, nghĩ suy nghĩ cho hoàng thương, làm chuyện mà hoàng thượng muốn làm." Tề lão thái gia trầm giọng trả lời, những lời này là có ý gì, là rất ràng rồi.

      Chính là Lục hoàng tử,Tề Hoàn đột nhiên hiểu, Kiếp trước sau khi Lục hoàng tử thượng vị, chèn ép phụ tá quan trọng bên cạnh thái tử là Tề Chính Khuông, thậm chí Tề gia còn bình yên vô vượt qua hai năm, nếu như phải nàng thiết kế hãm hại Tề Chính Khuông, chừng Tề gia còn có thể tiếp tục hưng thịnh. . . . . .

      "Nhưng, con cũng chỉ là nữ tử có lời , sao lại có khả năng thao túng đường làm quan của phụ thân, tổ phụ quá kỳ vọng vào con rồi." Tề Hoàn .

      "A Hoàn, chỉ cần con nghĩ đến Thành nhi, con có biện pháp." Tề lão thái gia đôi mắt cơ trí trầm ổn toát ra ánh sáng, ở Tề gia, lão hiểu Tề Hoàn hơn so với ai hết, đứa cháu này vốn thông tuệ, sau khi chuyến thành Cẩm Châu, càng giống như thay da đổi thịt, đổi người khác có lẽ dám xuống tay đối với phụ thân của mình, nhưng nếu như là A Hoàn, vậy khẳng định lưu tình.

      Lão Thái Gia nhìn nàng, thanh nặng nề, "Nếu như ta có thể ra tay, tự nhiên đem chuyện này giao cho con."

      Tề Hoàn im lặng, nàng hiểu ý của Lão Thái Gia, là vì muốn cho hoàng thượng hiểu lầm, cho nên lão thể ra tay, nhưng nếu như là nàng...,hôm nay lấy danh tiếng bất hiếu của nàng, tự nhiên khiến hoàng thượng hoài nghi quá nhiều.

      "Tổ phụ, con chỉ có thể làm hết sức." Tề Hoàn .

      Tề lão thái gia gật đầu cái, tựa hồ đối với Tề Hoàn rất có lòng tin.

      Cùng Lão Thái Gia xong, Tề Hoàn liền đến thượng phòng, Lục thị tỉnh lại rồi, Tề Chính Khuông đút cháo cho bà.

      "Mẫu thân, người cảm thấy như thế nào?" Tề Hoàn vừa thấy được Lục thị tỉnh lại, sắc mặt vui mừng, vội vàng tới.

      Lục thị cười , " có việc gì, chính là cảm thấy rất mệt mỏi."

      "Sư phụ rồi, người phải hảo hảo nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể khôi phục nguyên khí, Thành đệ đệ quả quá giày vò người." Tề Hoàn nhắc tới đệ đệ mới ra đời lâu, mặt mày cũng cười sáng lên.

      "Nghe được , phải nghỉ ngơi cho tốt." Tề Chính Khuông đút Lục thị hớp cháo, dịu dàng .

      Lục thị liếc Tề Hoàn cái, "Ta mà lại nhu nhược vậy sao, phải chỉ là sinh đứa bé thôi sao, mấy ngày nữa liền có thể xuống giường."

      Tề Hoàn đuôi mắt quét vòng Tề Chính Khuông, thời gian này, nam nhân này vẫn biểu rất tốt, đối với mẫu thân rất tốt, đối với nàng mặc dù thân ... Thôi , nhưng ít ra lạnh lùng giống như trước kia, đặc biệt là câu thể để cho phu nhân có chuyện.

      Câu kia, quả rất dễ dàng làm người ta động lòng.

      Nhưng Tề Hoàn vẫn tin, Tề Chính Khuông giống trước kia nữa, có lẽ chỉ là tạm thời.

      "Nếu phải là Tề Như, người như thế nào lại động thai khí, mẫu thân, người mới vừa rồi hù con." Tề Hoàn nghĩ đến Lục thị trong nháy mắt ngã nhào đất,  trái tim nàng cũng ngừng đập, cái loại sợ hãi đó nhớ tới trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      Tề Chính Khuông sau khi trở về, còn chưa có  hỏi Lục thị tại sao lại sinh sớm, giờ nghe được Tề Hoàn vừa như thế, sắc mặt trầm xuống, "A Hoàn, lời này của con là có ý gì?"

      "Nhị muội muội biết từ nơi nào nghe chuyện của Nhữ Nam Hầu, đột nhiên nổi điên lên, cho là mẫu thân cố ý muốn gây khó khăn cho muội ấy, liều mạng vọt tới chỗ mẫu thân, mặc dù có nha hoàn ngăn trở muội muội, nhưng mẫu thân vẫn bị kinh sợ, ngã nhào đất. . . . . ." Tề Hoàn lạnh giọng xong, nếu như hôm nay mẫu thân có việc gì hay xảy ra, nàng nhất định làm cho Tề Như sống bằng chết

      "Buồn cười" Tề Chính Khuông tức giận mắng tiếng, "Như nhi lại dám làm càn như vậy"

      Ông ta nhìn biểu tình mặt Tề Hoàn vẫn còn sợ, lại nhìn chút sắc mặt trắng bệch của Lục thị, vừa nghĩ tới đích tử của mình kém chút nữa bị Tề Như hại, Tề Chính Khuông hỏa khí từ từ xông lên.

      "Lão gia, ra cũng hoàn toàn trách được Nhị tiểu thư, thiếp khi đó cũng là cảm thấy đau bụng sinh . . . . . ." Lục thị kéo ống tay áo Tề Chính Khuông, giọng .

      "Nàng cần phải vì nó mà cầu tình, Như nhi có tính tình ra sao ta còn ràng sao? Nàng nghỉ ngơi , ta chút trở lại" Tề Chính Khuông đưa cái chén trong tay cho Tề Hoàn, "Chăm sóc mẫu thân con."

      Tề Hoàn khóe miệng hơi nhếch, rất nhạt rất nhạt nụ cười chợt lóe lên, "Dạ, phụ thân."

      "Lão gia" Lục thị còn muốn gọi Tề Chính Khuông lại , "Nhị tiểu thư chỉ là bị Nhữ Nam Hầu hù sợ, cũng phải cố ý. . . . . ."

      "Phu nhân, nàng chính là quá thiện lương, mới để cho những người đó từng người dẫm lên đầu nàng, nếu là ta lần này giáo huấn nó, chừng còn có lần sau" Tề Chính Khuông tức giận , sau đó sải bước ra phòng bên.

      Tề Hoàn cau mày nhìn Lục thị, ngồi xuống mép giường, "Mẫu thân cần gì còn phải vì muội ấy chuyện, nếu như lần này cứ như vậy bỏ qua cho muội ấy, muội ấy lần sau xuống tay đối với Thành đệ đệ làm thế nào?"

      Lục thị nhíu mày, cười như cười nhìn Tề Hoàn cái, "Ta thay nó cầu cạnh, cũng là vì nghĩ cho Thành nhi, chỉ là. . . . . . Lần này nó cũng may mắn, ta khi đó quả cảm thấy đau bụng sinh, nếu như thế nào lại bị giật mình ngã xuống."

      "Mẫu thân, vì Thành đệ đệ, người nhất định thể mềm lòng" người mềm lòng như vậy, vậy đồng nghĩa với việc vô tình để lưỡi dao vô hình phía sau mình, tùy thời đâm vào sau lưng.

      "Ta hiểu " Lục thị nhàng gật đầu, vì hài tử của mình, bà tuyệt đối mềm lòng.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Tề Như bị hai ma ma mạnh mẽ kéo vào trong phòng, sau đó khóa chặt cửa lại, mặc cho nàng la hét thế nào cũng để ý, kêu đến khàn cả giọng, Tề Như mới rốt cuộc yên lặng lại.

      Nàng bình tĩnh lại cũng phải là nàng nghĩ thông suốt, nàng chỉ là đột nhiên chạy đến Lục thị liền ngã nhào, nếu có thể là thi hai mệnh, cho dù nàng quả làm quả phụ, nàng cũng nhận.

      biết qua bao lâu, sắc trời từ từ tối, đèn đuốc nhất thời đều sáng lên.

      "Phu nhân sinh rồi" biết người nào ở bên ngoài hô to tiếng.

      Tiếp, là hồi hoan hô.

      Tề Như mặt chút thay đổi ngồi ở bên cửa sổ mí mắt khẽ nhúc nhích, lắng nghe bên ngoài đến tột cùng hoan hô cái gì, Lục thị có chết sao?

      "Phu nhân sinh, là thiếu gia, cám ơn trời đất, mẫu tử đều bình an"

      " tốt quá"

      Mẫu tử đều bình an. . . . . . Tề Như cảm thấy trái tim khẽ rút chặt, những lời này giống như mũi băng nhọn cắm thẳng vào ngực nàng.

       Lục thị đến tột cùng là có vận gì, lại có chết.

      Tề Như hét ầm lên, đem toàn bộ đồ trong phòng đập xuống đất, hôm nay nàng bị như vậy tất cả đều là do Lục thị mẫu nữ hại, hận được lập tức nghiền nàng ta thành tro.

      Nếu như phải là mẫu nữ Lục thị, di nương của nàng chết thảm ở Phật Đường, còn bị chết hèn mọn như vậy, nếu như phải là mẫu nữ Lục thị, Kính đệ đệ của nàng bệnh nằm giường, nếu như phải là họ. . . . . . Nàng như thế nào lại gả cho Ngô thế tử, làm sao trở thành quả phụ?

      Tề Như khóc ra nước mắt, nghĩ tới muốn thông qua biện pháp gì khiến Dương Quân Nhu giúp nàng chuyện này.

      Phanh, bên ngoài truyền đến tiếng vang lớn, tiếp, Tề Chính Khuông xuất trước mặt nàng, chăm chú lạnh lùng nhìn nàng, trong ánh mắt có chán ghét cũng có tức giận.

      "Phụ thân. . . . . ." Tề Như cúi đầu, yếu ớt mà đáng thương kêu tiếng.

      Tề Chính Khuông vẫn nhìn tất cả trong phòng, có thể đập đều bị đập đến nhão nhoẹt, ngay cả bộ giá y màu đỏ cũng ném mặt đất, mặt còn có ly trà bể, ông nhìn nữ nhi luôn luôn khéo léo nghe lời, "Ta vẫn còn chưa tin con dám đối với mẫu thân của con làm ra chuyện như vậy, xem ra, là ta nhìn lầm con rồi."

      "Phụ thân, nữ nhi muốn làm quả phụ" Tề Như rơi lệ, uất ức kêu lên.

      "Ai muốn con làm quả phụ?" Tề Chính Khuông to giọng trách mắng, "Nghe tiếng gió đoán trời mưa, hôm nay nếu mẫu thân và đệ đệ con có cái gì hay xảy ra, con cho dù chết mười lần đều đủ để đền."

      Tề Như ngẩng đầu nhìn Tề Chính Khuông, kể từ sau khi di nương chết, nàng cũng biết là ông ta này rất vô tình, nhưng hôm nay ông ấy lại vì Lục thị với nàng những lời này, Tề Như vẫn cảm thấy trái tim băng giá, "Phụ thân, Lục thị hại di nương cùng Kính đệ đệ, hôm nay lại muốn con làm quả phụ, con cũng chỉ là. . . . . ."

      "Càn rỡ" Tề Chính Khuông cái tát đánh tới, "Phu nhân là mẫu thân của con, nên làm như vậy, di nương của con bị trừng phạt đúng tội, Kính đệ đệ cũng phải là phu nhân làm hại, con phân biệt được phải trái, ta lúc đầu thương lầm con."

      "Phụ thân trong lòng lúc này chỉ có tiện chủng mới ra đời, như thế nào lại biết con cùng Kính đệ đệ khổ sở " Tề Như khóc kêu lên, nàng cam lòng, cam lòng, Tề Chính Khuông hôm nay có đích tử, thế nào còn có thể đem nữ nhi nhi tử khác để ở trong lòng? Nàng chẳng lẽ muốn lấy lại công đạo thay di nương cùng Kính huynh đệ cũng có năng lực sao?

      Tiện chủng? Tề Chính Khuông mi tâm lay động, giận đến thể , Thành nhi là nhi tử của ông, nếu là tiện chủng, vậy ông coi là cái gì?

      "Xem ra, con coi như thay Ngô thế tử thủ tiết, chờ vào bản tính của con, cũng gả cho người tốt lành nào." Tề Chính Khuông mới vừa nghĩ đến quý tử, coi như giận đến muốn cước đá chết nữ nhi này, nhưng vẫn nhịn xuống, vốn còn muốn cùng Nhữ Nam Hầu bàn lại, hôm nay nghĩ đến, thay vì về sau ai thèm lấy người phá hủy danh tiếng của Tề gia, còn bằng để cho nàng thủ tiết, ngược lại còn có thể vì Tề gia cùng Ngô gia giành quyền lợi.
      tart_trung, susu, duyenktn110 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 177: Tự sát
      Edit: Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Cho đến khi tề Chính Khuông phẩy tay áo bỏ , Tề Như mới giật mình nghĩ lại trong lúc kích động chọc giận phụ thân, người duy nhất có thể vì nàng làm chủ, nàng tại sao lại quên mất, nếu như là Lục thị hạ sinh nhi tử, đây là nhi tử của Tề Chính Khuông, vậy ông ta như thế nào.

      Coi như trước kia Tề Chính Khuông có thương Tề Kính cùng với Tề Thụy như thế nào, cũng thể so được với nhi tử do Lục thị sinh ra, đó chính là đích tử, Tề Kính cùng với Tề Thụy thế nào mà so sánh được, nàng lại quên mất điểm này, lại ở trước mặt của Tề Chính Khuông đứa bé đó là tiện chủng…..

      Tề Như cảm thấy có nỗi tuyệt vọng như thủy triều xông lên đầu.

      Lục thị hạ sinh đích tử cho tề gia, tin tức này rất nhanh chóng lan truyền ra ngoài, trong cung Thái hậu cùng Lục hiền phi cũng ban thưởng cho nhiều thuốc bổ.

      Tháng trước, Lục lão thái gia đích thân chuyến đến kinh đô, vào cung gặp mặt Lục hiền phi, sau đó bởi vì có chuyện khác, kịp gặp mặt Lục thị, rời , chỉ nhắn tin lại cho Lục thị, nếu có chút thời gian đến kinh đô chuyến.

      biết Lục lão thái gia chuyện gì với Lục hiền phi, mà giống như Lục hiền phi rất nghe theo, gần đây khôi phục lại tính tình muốn tranh giành nữa, cuối cùng cũng khiến Tề Hoàn yên tâm.

      Coi như tạm thời cũng tốt, Tề Hoàn muốn luôn đề phòng người khác, cũng muốn đề phòng Lục Hiền phi.

      Lục thị trong thời gian ở cữ, liền cho Tề Hoàn giúp tay xử lý chuyện trong nhà, ngày hôm sau Lưu di nương cùng với mọi người tới thăm Lục thị, chỉ là có ngồi lâu, đôi câu vài lời, liếc mắt nhìn Tề Thành, liền cùng nhau về.

      Tề Thành rất ngoan, hề khóc nháo, nếu như đói bụng, cũng chỉ khóc vài tiếng.

      “Mẫu thân, lúc con còn có giống như Thành đệ đệ ?” Tề Hoàn cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Tề Thành, càng nhìn càng cảm giác đệ đệ của mình khi trưởng thành rất tuấn tú, nhìn thấy bộ dáng này, tâm của nàng cũng mềm nhũn.

      Lục thị cho rằng mình thể sống, nhưng hôm nay chẳng những sống tiếp mà lại có con, tâm tình cần cũng biết, nghỉ ngơi buổi tối, sắc mặt tốt hơn nhiều, chân mày khóe mắt đều lộ ra nụ cười dịu dàng nhân hậu,”Con vừa mới sinh ra rất bướng bỉnh, cả buổi tối cứ khóc ngừng, người nào ôm con cũng vừa ý, con chỉ cần phụ thân con ôm con thôi……

      Nghe vậy, tề Hoàn hơi ngẩng ra, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Lục thị, tin mình trước kia rất thích kề cận cùng Tề Chính Khuông.

      “Con đừng tin, cho dù Tề Kính bọn nó ra đời trước, nhưng phụ thân con thương nhất chính là con.” A Hoàn là trưởng nữ, là nữ nhi đầu tiên của Tề Chính Khuông, làm sao có thể thương nàng, chỉ là Tề Chính Khuông thích nhi tử hơn thôi.

      Nhưng đến tột cùng là bắt đầu từ lúc nào, quan hệ của nàng cùng phụ thân trở nên thủy hỏa bất dung, Lục thị cũng nhớ .

      Tề Hoàn bĩu môi, nàng nhớ lại lúc nàng khoảng ba bốn tuổi, mỗi lần Tề Chính Khuông về nhà liền tới chỗ di nương, từ đó trở về sau, nàng cũng ít gặp ông ta, cho đến khi từ thành Cẩm Châu trở về, quan hệ giữa nàng và ông ta càng ngày càng trở nên lãnh đạm.

      "Mẫu thân, người có biết ngoại công gì với Lục Hiền phi ?" Tề Hoàn ôm Tề Thành qua ngồi xuống bên cạnh Lục thị, giọng hỏi.

      Lục thị nhìn nhi tử ở trong lòng của Tề Hoàn ngủ say sưa, khóe miệng khẽ nhếch cười, "Hiểu lấy hơn thiệt, Lục Hiền phi nếu phải bị đầu độc, chắc chắn có ý nghĩ như vậy, biết người sau lưng là ai."

      "Nếu người nọ chỉ là đơn thuần muốn nâng đỡ Thất hoàng tử, phải bỏ qua, Lục gia tỏ thái độ, nhưng nếu như chỉ là muốn khuấy nước, chỉ sợ còn có thể dùng Lục Hiền phi tiếp." Tề Hoàn , biết Lục Hiền phi đối với việc tác hợp nàng cùng Ninh Triều Vân có thay đổi .

      "Chuyện như vậy có phụ thân làm chủ, con cũng cần lo, coi như muội ấy chưa từ bỏ ý định, cũng tới phiên chúng ta gì." Lục thị trấn an Tề Hoàn, bất kể Lục Hiền phi muốn lợi dụng họ như thế nào, chỉ cần họ chịu thỏa hiệp, bà ta cũng làm gì được.

      Lục lão thái gia mặc dù phải phụ thân của Lục Hiền phi, nhưng là chi trưởng của Lục gia, lời của lão tuyệt đối có thể đại biểu cả Lục gia, nếu lão đồng ý cách làm của Lục Hiền phi trong khoảng thời gian này, về sau chắc chắn phản lời lại.

      Tề Hoàn nhìn gương mặt Tề Thành non nớt đáng , muốn bảo vệ. . . . . . Tốt nhất chính là làm người đứng xem, cho nên, nàng nhất định phải làm cho Tề Chính Khuông cách xa thái tử, tránh cho về sau bị dính líu, dù sao đời này cùng Kiếp trước có chút bất đồng.

      Bồi Lục thị chuyện được chút, Tề Chính Khuông trở lại, vừa vào cửa liền ôm lấy Tề Thành từ trong tay củaTề Hoàn, tựa hồ xem mãi chán.

      "Lão gia mới từ bên ngoài trở lại thế nào nghỉ ngơi trước, hãy để cho bà vú đem Tề Thành ôm xuống ." Lục thị .

      " cần, hài tử như vậy, ôm cũng mệt mỏi." Tề Chính Khuông nhìn ngũ quan của nhi tử cùng mình có mấy phần tương tự, trong lòng khỏi  có nhiều vui vẻ, ngay cả chuyện mới vừa tức giận Nhữ Nam Hầu cũng tiêu mất.

      Tề Hoàn thấy Tề Chính Khuông căn bản có chú ý đến tồn tại của mình, bĩu môi, cáo lui rời khỏi phòng.

      Nàng nghĩ tới những lời mà lão thái gia với nàng, sau khi trầm ngâm, liền phân phó cho Bạch Hủy chuẩn bị xe ngựa, tính chuyến đến Triệu gia.

      Sau khi Tề Hoàn rời , Tề Chính Khuông ôm con ngồi xuống bên giường, đặt Tề Thành xuống bên cạnh Lục thị.

      "Lão gia, Nhị tiểu thư bên kia. . . . . ." Hôm qua Tề Chính Khuông những gì với Tề Như, bà biết được, chỉ là biết hôm nay gặp Nhữ Nam Hầu, liệu có việc gì thay đổi hay .

      "Hoàng thượng đáp ứng cầu xin của Nhữ Nam Hầu, ta cũng đáp ứng, Nhữ Nam Hầu kiên trì muốn hôn lễ tiếp tục, khiến Như nhi cùng tướng công phải thành thân. . . . . ." Tề Chính Khuông sắc mặt trầm xuống, chỉ cảm thấy Nhữ Nam Hầu càng được voi đòi tiên.

      Lục thị nghẹn họng nhìn trân trối, "Cùng. . . . . . Tướng công? Này, có phải hay làm khó Nhị tiểu thư rồi."

      Tề Chính Khuông lạnh giọng , "Nó chính là bị chiều hư rồi, mới dám đối với nàng làm ra chuyện như vậy, để cho nó chịu uất ức, tương lai càng khó hơn ."

      "Vậy Lão gia làm sao cùng Nhị tiểu thư?" Lục thị muốn cầu cạnh, lời đến khóe miệng, thấy gương mặt ngủ của Tề Thành bèn nhịn xuống.

      "Ta tự với nó, nàng vẫn còn ở ở cữ, chuyện của nó cũng cần quản, dù sao nên chuẩn bị cái gì cũng chuẩn bị xong, chọn ngày đưa nó đến thành Cẩm Châu cũng được." Tề Chính Khuông .

      Lục thị ước gì ông ta như vậy, bà cũng muốn nhúng tay trông nom chuyện của Tề Như.

      Qua hai ngày, Tề Như biết được cuối cùng thể cải biến việc thành quả phụ , lần này nàng lại giống lần trước khóc rống, chỉ là khóc cười lời  ngồi trong phòng của mình, giống như tượng gỗ mất hết sinh lực.

      Cả Tế gia, có thể chỉ mình Tề Hoàn là hiểu Tề Như nhất, và để đề phòng ngộ nhỡ, nàng cố ý cho hai ma ma trông chừng nàng ta suốt ngày đêm, tránh cho Tề Như làm ra việc gì kịch liệt.

      Quả nhiên, vào lúc nữa đêm, Tề Như treo cổ tự vận.

      Nghe được tin tức, Tề Hoàn lập tức chạy tới, mắt lạnh lùng nhìn Tề Như được cứu, khóe miệng cong lên tia cười giễu cợt.
      tart_trung, susu, duyenktn19 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 178: để cho ngươi như nguyện
      Edit: Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Chính Khuông hay tin cũng đến, nhìn thấy vết dây cổ Tề như, trong lòng chút thương tiếc cũng có, ngược lại còn giận dữ khiển trách nàng biết phân biệt phải trái, làm cho Tề gia mất mặt, nếu như lúc này Tề Như chết ở Tề gia, Tề gia chẳng những làm phật ý hoàng thượng, còn đắc tội với Ngô gia nữa.

      “Canh chừng nó cho kỹ, nếu như trước khi nhị tiểu thư gả cho Ngô gia mà có việc gì hay xảy ra, hỏi tội các ngươi.” Tề Chính Khuông nhìn các nha hoàn ma ma ở trong phòng tức giận .

      "Dạ, lão gia" mọi người quỳ mặt đất cúi đầu dạ.

      Tề Như nằm ở giường, thấy Tề Chính Khuông ngoảnh mặt làm ngơ, nàng sớm nản lòng thoái chí, vốn là muốn đến bước cuối cùng, cho là lấy cái chết uy hiếp có thể làm cho Tề Chính Khuông đối với nàng sinh lòng thương tiếc, để cho nàng tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết, nhưng là, nàng ra nông nổi như vậy, mà Tề Chính Khuông vẫn chỉ nghĩ đến mặt mũi của Tề gia.

      Mặt mũi của Tề gia rất quan trọng, vậy còn nàng sao? Muốn nàng thân mình thủ tiết mấy mươi năm, chẳng lẽ đáng thương sao?

      “Con ở nơi này làm gì? “ Tề Chính Khuông dời tầm mắt nhìn Tề Hoàn đứng ở trong góc hỏi với giọng tốt lắm.

      Những ngày này, bởi vì Lục thị sinh đích tử cho ông ta, nên tâm tình Tề Chính Khuông rất tốt, cần ông luôn chăm sóc Lục thị rất tỉ mỉ, vẻ mặt cũng ôn hòa ít, giống như đem những khúc mắc trước đó quên , chỉ là tối nay ông biết được Tề Như tự vận, là nộ hỏa công tâm, liền mất tính nhẫn nại.

      “Nữ nhi nghe Nhị muội muội xảy ra chuyện, an tâm, cho nên tới đây xem chút.” Tề Hoàn trả lời , nàng hôm nay thay thế cho mẫu thân quản lý chuyện lớn trong nhà, lúc này tới đây cũng là hợp lý.

      Tề Chính Khuông cũng nghi ngờ gì, "Vậy con tốt nhất khuyên nhủ muội muội cho tốt."

      "Vâng" Tề Hoàn cúi đầu, thu lại lãnh đạm trong mắt.

      "Hừ" Tề Chính Khuông hừ lạnh tiếng, cũng thèm nhìn tới Tề Như cái, sải bước ra khỏi phòng.

      Tề Hoàn với các nha hoàn ma ma, "Các ngươi cũng đều xuống , ta có chút lời cùng Nhị tiểu thư."

      Bình Nhi lo âu nhìn Tề Như, bước chân chậm chạp, nhưng dám trái ý Tề Hoàn, theo mọi người lui ra khỏi phòng, chỉ để lại Tề Hoàn tỷ muội hai người.

      “Nếu như ngươi muốn chết, dễ dàng, lại chọn phương pháp mà tất cả đều biết, điều này chỉ có thể là ngươi căn bản muốn chết, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy khiến phụ thân đổi ý hay sao? Tề Như, ngươi hiểu phụ thân rồi.” Tề Hoàn từ trong góc ra, đạp lên dãy lục trắng, tránh các mảnh sứ vỡ vụn mặt đất, từ cao nhìn xuống sắc mặt trắng bệch của Tề như.

      Tề Như mặt lúc này giống như vừa lúc đối mặt với Tề Chính Khuông…có bộ dạng buồn bã uất ức đáng thương, nàng lạnh lùng nhìn Tề Hoàn,” Lần này ta chết, lần sau cho dù muốn chết, ta cũng kéo ngươi theo.”

      “Vậy muội hãy cố gắng sống cho tốt, để xem trong tương lai muội có khả năng kéo theo ta ” Tề Hoàn cười khẽ, trong mắt lóe lên tia sắc mà ai nhìn cũng hiểu.

      Tình cảnh này sao mà quen thuộc.

      Khi đó, nàng phải gả cho Ninh Triều Vân, đột nhiên bị bệnh, toàn thân thể động đậy, nghe Tề Như ngừng những lời lạnh nhạt bên tai, lại câu cũng đáp trả được.

      Dương Quân Nhu biết dùng phương pháp gì thuyết phục Ninh gia, khiến Tề Như thay thế nàng xuất giá, Tề Chính Khuông lúc đến thăm nàng, chỉ là lạnh lùng thoáng nhìn, sau đó rời .

      Nàng cũng từng với Tề Như những lời như vậy, nếu như có ngày nàng muốn chết, nhất định phải kéo theo nàng ta và mọi người.

      “Ngươi bây giờ đắc ý cái gì, mẫu thân ngươi hạ sinh nhi tử như thế nào? Phụ thân là hạng người gì, ngươi phải cũng sớm biết sao? quá mấy ngày, ông ta nhất định cũng đem mẫu nữ bọn ngươi để trong lòng, chỉ có nhớ đệ đệ bảo bối kia, ngươi cho rằng….tương lai của ngươi có thể tốt hơn so với ta sao? Tề Như cười lạnh .

      Tề Hoàn ngưng mắt nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy vị tiểu thư chỉ có mười ba tuổi này cũng rất đáng thương, nhưng trong lòng nàng có cách nào đồng tình với nàng ta, “Nếu như di nương muội có chết, muội làm sao mà đến nỗi như thế? Tề Như, muội có lỗi là ở chỗ nên si tâm vọng tưởng, nên thấy vị trí của mình.”

      cho cùng, cũng chỉ là tiểu thư còn , chỉ mới mười ba tuổi, giống như nàng trải qua đời, khi di nương mất , Tề Như thân mình căn bản thể sánh với đời của nàng như thế.

      "Nếu như ngươi là ta, chẳng lẽ cũng si tâm vọng tưởng?" Tề Như hỏi.

      Tề Hoàn nhàng lắc đầu, "Có phải muội muốn gả cho Ngô thế tử, là bởi vì Ninh Triều Vân, hôm nay Ngô thế tử chết rồi, muội cách nào như cũ như nguyện, trong lòng mới hối hận?"

      "Ngươi phải nhân cơ hội tới lôi kéo ta, Ngô thế tử chết chẳng quan hệ tới ta." Từ Quỷ Môn quan trở lại, Tề Như đột nhiên giống như tỉnh táo lại, đặc biệt là Tề Chính Khuông vô tình càng làm cho nàng hiểu, nàng ở Tề gia căn bản là có cũng được mà có cũng sao.

      Coi như chết rồi, cũng có người thương tiếc nàng, trừ bỏ Liên di nương, trừ Tề Kính còn ai thương tiếc nàng.

      Vì Tề Kính, nàng thể chết được, thể ngã xuống.

      Nàng thể để cho Lục thị được như ý nguyện, cũng   khiến cho Tề Chính Khuông được tốt.

      Thấy Tề Như đáy mắt lóe lên hận ý, Tề Hoàn thầm than trong lòng, cho dù chính mình làm vậy cũng rất ác độc, nhưng nàng cách nào làm như vậy, nàng thể mạo hiểm, mẫu thân và Tề Thành là những người quan trọng nhất đối với nàng, nàng thể để cho họ gặp chút nguy hiểm nào, "Còn có năm ngày, ngươi được gả đến Ngô gia, Ngô thế tử có ở đây, nhưng vẫn là muốn bái đường. . . . . . Cùng gà trống tướng công bái đường, ngươi chính là người của Ngô gia rồi."

      Gà trống. . . . . . Ngô thế tử cũng chết rồi, Ngô gia còn để cho nàng cùng con gà trống bái đường, đây coi là cái gì? Từ xưa tới nay, chỉ có tân lang ra ngoài kịp bái đường, mới có thể lấy gà trống thay thế, coi như nàng chỉ là thứ xuất, nhưng giờ cũng được Lục thị danh hạ, đường đường là tiểu thư Tề gia, lại muốn nàng giống như nữ tử xuất thân bần tiện, cùng con gà trống bái đường, mà tân lang còn chết. . . . . .

      Tề Chính Khuông là cha ruột của nàng, có thể nào cho phép Ngô gia nhục nhã nàng như vậy?

      Tề Như gương mặt bởi vì tức giận mà khẽ động, hai tay rũ xuống nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào trong thịt, giống như đau đớn như vậy, mới có thể làm cho nàng tỉnh táo lại.

      ra, cũng phải Tề Chính Khuông nguyện ý tiếp nhận Tề Như cùng gà trống bái đường, chỉ là câu của Nhữ Nam Hầu, nếu phải Tề Như khắc chồng, con ông ta cũng chết oan làm ông ta thể thỏa hiệp, coi như Tề Như phải khắc chồng, nhưng chỉ cần Nhữ Nam Hầu lời này ra ngoài, tiểu thư chưa xuất giá cũng có ảnh hưởng cực lớn.

      Điều này cũng trực tiếp ảnh hưởng đến Tề gia, vì tương lai của Tề Thành, ông chỉ có thể uất ức cho Tề Như.

      Ngô gia tiếp thụ nổi Ngô thế tử chết, muốn nhìn thấy Tề Như cùng bài vị thành thân, mà là xem như nhi tử xa, khiến Tề Như cùng con gà trống bái đường, cũng coi là. . . . . . Tình hữu khả nguyên.

      "Ta biết ngươi phải cam tâm gả Ngô gia như vậy, bất kể ngươi kế tiếp còn có thể làm những gì, chỉ cần có ta ở đây, ngươi cũng như nguyện, ngày mai ta điều Bình nhi , về phần ngươi, mấy ngày nay giường hảo hảo dưỡng thân thể ." Tề Hoàn giọng , trong tay biết lúc nào lấy ra cây ngân châm ở bên hông.

      "Ngươi muốn làm gì?" Tề Như nhìn chằm chằm Tề Hoàn, con ngươi co rúc lại, đáy mắt rốt cuộc lên tia sợ hãi.

      "Chỉ là để cho ngươi mấy ngày nay an phận chút mà thôi." Tề Hoàn , kéo tay Tề Như qua, lật ống tay áo của nàng, chính xác tìm huyệt vị, châm đâm vào.

      Tề Như vừa mới treo cổ tự vận, lại uống thuốc do Tề Hoàn sai người chuẩn bị, giờ toàn thân suy yếu vô lực, ngay cả muốn giãy giụa đẩy tay Tề Hoàn ra cũng làm được.

      Bị Tề Hoàn châm vào tay nhất thời mất tất cả tri giác, Tề Như sợ hãi sợ hãi nhìn Tề Hoàn nắm lên tay khác của nàng, "Tề Hoàn, ngươi đến tột cùng là muốn làm gì? Buông ta ra, Bình nhi, Bình nhi"

      Nhưng người vào, Tề Như uốn éo người, cam lòng cứ như vậy bị Tề Hoàn chế trụ.

      "Ngươi yên tâm, chờ lúc ngươi lên kiệu hoa, có chuyện gì." Tề Hoàn , đem châm đâm vào huyệt đạo bên trong bắp đùi của nàng ta.

      "Ta nhất định cho phụ thân biết." Tề Như cắn răng , lúc này trong lòng nàng hận được uống máu của Tề Hoàn, rút gân Tề Hoàn.

      "Vì để cho ngươi tự vận nữa, phụ thân đồng ý ta làm như vậy." Tề Hoàn mặt thay đổi , "Tốt lắm, ngươi nghỉ ngơi , ngày mai ta trở lại thăm ngươi."

      Tề Như giọng căm hận thét chói tai, "Tề Hoàn ngươi được chết yên ổn."

      "Ta chưa bao giờ sợ chết." Nàng chết tử tế được lần rồi, như thế nào lại sợ lần thứ hai?

      Rời khỏi phòng Tề Như, Tề Hoàn phân phó các ma ma nha hoàn trông nom Tề Như cho kỹ, sau đó gọi Bạch Hủy đem Bình nhi mang đến Hoàn viên.

      Đến hôm sau, Tề Hoàn kêu Ân thẩm vấn Bình nhi, lúc trước Tề Như đến tột cùng là gặp người nào.

      Bình nhi gia sinh, cha mẫu thân đều là người làm trong phủ, còn là Liên di nương tay đề bạt  lên, muốn nàng bán đứng Tề Như cũng dễ dàng, nhưng mọi người đều có nhược điểm, chỉ là làm sao tìm được ra mà thôi.

      Chỉ là, tra hỏi lâu, Bình nhi vẫn nửa chữ cũng chịu tiết lộ, nha hoàn trung thành.

      Tề Hoàn thể làm gì khác hơn là buông tha tiếp tục tra vấn nàng, ngược lại tra vấn gã sai vặt lái xe hôm Tết Nguyên Tiêu đêm đó đưa Tề Như , xác định Tề Như đêm hôm đó gặp người nào.

      Sau lại xin người của Quan gia trang giúp tay, tra ra hôm đó nha hoàn của phủ Tứ hoàng tử cũng xuất trong quán trà.

      Là Dương Quân Nhu. . . . . . Tề Hoàn nghĩ thầm, nữ nhân này đúng là chưa từ bỏ ý định, chẳng lẽ đối với Tề Chính Khuông có ma chướng sao?

      Nghĩ lại, Tề Hoàn lại cảm thấy rất có khả năng, bằng khả năng Dương Quân Nhu lúc này, muốn ám sát Ngô thế tử là thể nào, trừ phi có Tứ hoàng tử ở sau lưng giúp tay.

      Bọn họ lại có mục đích gì?

      Tra được Ngô thế tử chết cùng Tứ hoàng tử có liên quan, Tề Hoàn càng cảm thấy chuyện này tuyệt đối phải đơn giản như vậy, nàng muốn tìm Triệu Ngôn Ngọc thương lượng, cố tình người này cũng biết bị hoàng thượng gọi làm chuyện gì, lần trước nàng cố ý đến Triệu gia tìm , cũng tìm được người, còn biết lúc nào trở lại.

      Đại sư huynh vẫn chưa trở lại.

      Đúng rồi, còn có Nhị Sư Huynh, chỉ là. . . . . . giờ là hồng nhân bên cạnh thái tử, chẳng biết có dễ dàng cùng gặp mặt hay , Hâm nhi cũng biết nay ra sao.

      "Ân ." Tề Hoàn kêu tiếng, "Ngươi đến gặp Từ chưởng quỹ tiếng, để cho nghĩ biện pháp, ta muốn cùng Nhị Sư Huynh gặp mặt lần."

      Nàng thể đến phủ thái tử, cách nào với Nhị Sư Huynh, chỉ có thể thông qua người của Quan gia trang thôi.

      "Ôi chao, ta chuyến đến tiệm thuốc Quan Gia." Ân .
      tart_trung, susu, duyenktn18 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 179: Xuất giá
      Edit : Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà
      Phủ Tứ hoàng tử.

      "Nàng phải là giải quyết Ngô thế tử, là có thể cho Tề Ngô hai nhà trở mặt thành thù sao? Hôm nay bọn họ còn thành thân nhà, vậy làm mọi việc trước đó, chẳng phải là uổng phí sao?" Tứ hoàng tử đè ép nữ nhân phía dưới, tay nhìn như thanh thản mà nghịch mái tóc đen của nàng, sắc mặt nhìn ra hỉ nộ, tấm màn ở ngoài, hai ngọn ánh nến toát ra ánh sáng lớn chừng hạt đậu, ánh sáng nhàn nhạt chiếu thân thể nữ tử, làm da thịt trắng nõn của nàng càng bóng loáng như ngọc.

      Nữ tử này phải là ai khác, chính là Dương Quân Nhu, nàng nhìn Tứ hoàng tử gương mặt tối tăm, trong lòng sợ hãi, hai tay nhu nhược xương khoác lên trước ngực , "Làm sao uổng phí chứ, Tề Ngô hai nhà mặc dù như cũ là thân gia, nhưng Ngô thế tử chết, Nhữ Nam hầu trong lòng nhất định là có quyết định, chỉ cần chúng ta tung tin đồn, đem chuyện Ngô thế tử chết đẩy tới người thái tử, như vậy cũng đạt được mục đích."

      "Hả? Nàng lại có chủ ý gì?" Tứ hoàng tử chút để ý hỏi, đối với nữ nhân mà đoạt trong tay thái tử, cũng phải quá thích, dù sao nữ nhân đối với chỉ có tác dụng, bất quá thủ đoạn của nữ nhân này còn hung ác hơn so với , điểm này ra khiến rất thưởng thức.

      Dương Quân Nhu , "Thái tử bên cạnh có Đường tiên sinh phụ trợ, chỉ cần Tề Chính Khuông cũng phản bội, vậy thái tử cũng giống như con hổ giấy, cũng uy hiếp được người."

      "Có ý tứ gì?" Tứ hoàng tử cau mày hỏi.

      "Thái tử trời sanh tính đa nghi, trước chính là hoài nghi Đường tiên sinh ở sau lưng quá thân cận với lão bản tiền trang, hôm nay cũng có thể hoài nghi Tề Chính Khuông cùng Nhữ Nam hầu cùng nhau phản bội , cho nên ra tay trước chiếm được lợi thế, muốn phá hư quan hệ giữa bọn họ. . . . . ." Dương Quân Nhu đuôi lông mày tươi cười, thanh trầm thấp, giọng lại thấm ý lạnh.

      Tứ hoàng tử sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu được ý của Dương Quân Nhu, cười to lên, "Ha ha ha, quả nhiên mưu kế hay, chẳng những khiến Tề Chính Khuông cùng thái tử hoàn toàn trở mặt, còn khiến Nhữ Nam hầu hận thái tử, tốt, tốt, tốt."

      Dương Quân Nhu nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Tứ hoàng tử, cuối cùng thở phào nhõm, trong lòng cũng vui sướng, nàng vì lòng riêng mà bỏ Tề Như, khi nàng nghe Tề Như làm Lục thị sinh non, trong lòng có nhiều sảng khoái, nhưng ngờ  Lục thị lại có vận số tốt như vậy, chẳng những có chết, còn hạ sinh đích tử choTề Chính Khuông  . . . . . .

      Tất cả tính toán cùng tâm huyết của nàng giống như thay đổi ngọn đuốc, thiếu chút nữa còn khiến Tứ hoàng tử tin tưởng nàng, hôm nay nghĩ ra được kế này, nàng vắt hết cả óc rồi.

      Về phần Tề Như cần giúp đỡ, nàng làm giúp được, chỉ có thể để cho nàng ta đến Ngô gia thủ tiết thôi.

      Đáng hận nhất vẫn là mẫu nữ Lục thị.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Mặc dù Tề Hoàn kêu Ân gặp Từ chưởng quỹ để hẹn gặp Vương Đại Bảo, nhưng thể muốn gặp liền gặp được, chỉ có thể đợi tin tức, khi nào Vương Đại Bảo có thể ra ngoài, mới đến tiệm thuốc của Quan gia.

      Hôm đó sau khi mang Bình Nhi về Hoàn viên ép hỏi, vẫn thể ép nàng ta ra điều gì, nên Tề Hoàn để cho nàng trở về, mà cũng sợ Tề Như có thể chỉ điểm cho Bình Nhi gặp dương Quân Nhu, lại càng lo lắng Bình Nhi đem việc Tề Như thể động đậy cho Tề Chính Khuông, nay cả tâm tình của Tề Chính Khuông đều để ở người Tề Thành, như thế nào lại để ý tới Tề Như.

      Bình Nhi sau khi ra khỏi Hoàn viên, lập tức hầu hạ Tề Như, thấy Tề Như nằm ở giường tay chân thể cử động,  chỉ có thể chuyện được, khiếp sợ thôi, cho là Tề Hoàn bỏ thuốc gì đó, làm cho Tề Như trở thành phế nhân, khỏi rơi nước mắt.

      "Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ? Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ phải ngay cho lão gia biết, nếu  lão gia biết đại tiểu thư đối đãi với người như vậy, chắc chắn tha cho đại tiểu thư." Bình nhi nắm tay Tề Như, khóc .

      Tề Như hung hăn cười lạnh, "Tìm ông ta có ích lợi gì? Chỉ cần con tiện nhân Tề Hoàn kia làm cho ta chết, ông ta cũng quan tâm ta biến thành dạng gì, ngươi nghĩ biện pháp cầu Lão Thái Gia, khiến Lão Thái Gia biết tiện nhân kia ác độc. . . . . . , Lão Thái Gia cho tới bây giờ vẫn thiên vị Tề Hoàn, vì đứa cháu do di nương sinh ra."

      "Tiểu thư, nếu , nô tỳ cầu Dương trắc phi, nàng. . . . . . Nàng cũng có thể giúp người." Bình nhi .

      "Ngươi cầu xin thế nào? Hôm nay đừng ra Tề gia, chính là để cho ngươi ra cửa viện cũng thể, ngươi có thể bay ra ngoài sao?" Tề Như thanh bén nhọn, thể nhúc nhích, cảm thụ khó chịu thống khổ, nhưng nàng lại nghĩ ra biện pháp gì khác.

      Cái nào cũng được, Bình nhi gấp đến độ rơi nước mắt, "Vậy làm sao bây giờ, tiểu thư?"

      Tề Như sắc mặt xám tro, cặp mắt vô hồn nhìn nóc nhà, "Vì Tề Kính, ta chấp nhận."

      Bình nhi nức nở nghẹn ngào ra tiếng, "Tiểu thư. . . . . ."

      Năm ngày chớp mắt cái trôi qua, đội ngũ rước dâu của Ngô gia tới ngoài cửa lớn Tề gia, có khua chiêng gõ trống, có hỉ khí, chỉ có kiệu tám người khiêng, tới đón tân nương chính là thứ xuất thiếu gia của Ngô gia, thay thế Ngô thế tử chết tới đón Tề Như.

      Tề Hoàn tới phòng của Tề Như, thấy nàng ta mặc giá y, mặt thoa phấn tái nhợt, gương mặt mềm mại có vẻ xinh đẹp, nếu như bỏ qua ánh mắt oán hận, này đúng là tân nương tử làm người ta vui mắt.

      "Nhị muội muội, ngươi xinh đẹp." Tề Hoàn nâng cằm của nàng ta, khẽ mỉm cười, mỹ nhân, đáng tiếc, từ bây giờ phải thủ tiết cả đời.

      "Cút" Tề Như từ kẽ răng nặn ra chữ.

      Tề Hoàn cười cười, lấy ra ngân châm đâm vào huyệt vị của Tề Như mấy cái.

      Tề Như nhất thời cảm thấy tay chân hồi đau đớn tê dại, cuối cùng có cảm giác, nàng thử giơ tay lên, phát mình có thể động, liền muốn tát cái về phía Tề Hoàn.

      Ân lập tức cầm tay của nàng, nhanh chóng điểm mấy cái người Tề Như.

      "Ngươi. . . . . ." Tề Như trợn mắt nhìn, phát hai tay của nàng lại nhúc nhích được.

      "Hai canh giờ sau, Nhị tiểu thư liền có thể hoạt động tự nhiên." Ân lạnh nhạt .

      Tề Hoàn hờ hững nhìn nàng, "Đừng nghĩ biện pháp đào hôn nữa, đừng quên, ngươi chỉ có người."

      Lời này đâm thẳng vào lòngTề Như, sai, nếu như nàng đào hôn, Tề Kính làm thế nào? Nàng thể hạ quyết tâm liều mạng mà nghĩ tới Kính đệ đệ, mẫu nữ Lục thị chắc chắn bỏ qua cho đệ đệ, còn có Tề Chính Khuông, hôm nay ông ta có đích tử, như thế nào lại để ý đến chết sống của Tề Kính ?

      Chỉ có nàng trở thành người của Ngô gia, dưới gối có hài tử danh hạ, nàng mới có năng lực bảo vệ Tề Kính.

      Tề Như an tĩnh lại, rốt cuộc chấp nhận.

      Bởi vì Lục thị vẫn còn ở ở cữ, mà Tề Như lại có thân phận quả phụ, còn chưa đến phòng của Lục thị dập đầu, nghe Tề Chính Khuông mấy câu, liền bị mang lên kiệu hoa.

      Trừ Bình nhi, còn có Ngân Hạnh theo làm nha hoàn hồi môn của Tề Như.

      Tề Hoàn nghĩ tới Tề Như muốn Ngân Hạnh làm nha hoàn hồi môn, mặc dù biết nàng ta nghĩ như thế nào, chỉ là dù sao đến thành Cẩm Châu cũng có ngăn trở, đem Ngân Hạnh cho nàng

      Khởi kiệu trong nháy mắt, Tề Hoàn giống như nghe được tiếng khóc khẽ từ trong kiệu hoa truyền ra.

      Bầu trời xanh trong, mây trắng  như bông, khí trời tốt như vậy, nhưng tâm tình người lại tốt, nhìn kiệu hoa càng lúc càng xa, trong lòng Tề Hoàn tránh khỏi có chút hả hê sảng khoái.

      nên trách nàng hung ác, mỗi người đều  ích kỷ, nàng cũng chỉ muốn người bên cạnh được tốt hơn, cho nên thể để bất kỳ gặp nguy hiểm tiềm ở trong nhà.

      Nàng được lời nào quay đầu lại, tới phòng Tề Kính.

      Thu Nhạn là nha hoàn hầu hạ Tề Kính nhìn thấy nàng, thi lễ, vén lên màn trúc cho nàng.

      chiếc giường to, bóng dáng gầy ngồi ở góc, ôm thặt chặt chăn, vùi mặt ở đầu gối, đè nén bả vai run run của mình.

      Thu Nhạn ở sau lưng Tề Hoàn giọng , "Đại thiếu gia mới vừa biết chuyện Nhị tiểu thư xuất giá."

      Trong khoản thời gian ngắn mắt của Tề Hoàn có chút cay cay, Tề Như vì Tề Kính mới chấp nhận đến Ngô gia thủ tiết, mà nàng vì mẫu thân và Tề Thành lại thể ác độc.

      Trong lòng nàng biết gì chỉ khẽ thở dài, phất tay cho Thu Nhạn cùng Bạch Hủy lui xuống, còn mình từ từ tới bên giường.

      "Tề Kính . . . . . ." Nàng giọng kêu lên.

      Nếu như nàng tâm ngoan độc, nên thừa dịp hôm nay Tề Chính Khuông lòng chỉ ở người Tề Thành, mà giải quyết hoàn toàn Tề Kính.

      "Đệ còn , tỷ hiểu  đệ bỏ được Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ nguyện ý xuất giá, cũng chỉ vì đệ, nếu như đệ chỉ biết trốn ở chỗ này khóc thút thít, thế nào với nhị tỷ? Đệ là nam tử hán đại trượng phu, lý nên là đệ bảo vệ tỷ tỷ mới đúng." Tề Hoàn .

      Nàng nên khích lệ Tề Kính như vậy, nàng nên giải quyết thẳng, đả kích Tề Kính gượng dậy nổi, từ đó tạo thành uy hiếp cho Tề Thành.

      "Nghĩ cho tốt mà dưỡng thân thể, đừng làm cho di nương đệ nhắm mắt. . . . . ." Tề Hoàn , "Cũng đừng để cho Nhị tỷ tỷ đệ ở thành Cẩm Châu còn phải lo lắng đệ."

      Nàng rốt cuộc cũng. . . . . .  mềm lòng rồi

      "Tỷ phải cần giả mèo khóc chuột" Tề Kính ngẩng đầu lên, gương mặt ra mảnh ửng hồng, nước mắt ở trong mắt còn đọng lại.

      Tề Hoàn nhìn , thanh nhạt , "Đệ coi tỷ như mèo khóc chuột nhìn có chút hả hê, nhưng đệ có bộ dáng đáng thương như vậy, phải là muốn cho người khác đối với đệ có chút hả hê sao? Đệ tiếp tục khóc , coi như đệ khóc mắt bị mù, Liên di nương cũng sống lại, Nhị tỷ tỷ cũng trở lại, đệ cho rằng phụ thân gặp lại đệ có dáng vẻ vô dụng còn có thể thương đệ?"

      xong những lời này, Tề Hoàn cũng nhìn Tề Kính cái, xoay người rời .

      Nhìn Thu Nhạn hỏi, "Bệnh của Tề Kính có khởi sắc sao? Có đúng hạn uống thuốc hay ?"

      "Cũng vẫn dựa theo thuốc của đại phu cho mà dùng, tuy có chút tốt lên, nhưng vẫn là rất sợ lạnh, thân thể thể so sánh với lúc trước." Thu Nhạn trả lời, nàng là Lục thị phái tới chăm sóc Tề Kính.

      "Ngươi đem đơn thuốc đại phu kê lấy tới ta xem chút." Tề Hoàn .

      Thu Nhạn đáp tiếng, rất nhanh lấy phương thuốc của đại phu đưa cho Tề Hoàn xem qua.

      Tề Hoàn nhìn chút phương thuốc, lại để cho Thu Nhạn lấy tới văn chương, lần nữa sửa đổi phương thuốc  liều thuốc, lại bỏ thêm vào mấy vị thuốc, "Về sau theo cái này lấy thuốc thôi."

      "Đại tiểu thư. . . . . ." Thu Nhạn có chút do dự, biết Tề Hoàn đây là ý gì.

      "Thế nào? Cho là ta nhân cơ hội hại chết Tề Kính?" Tề Hoàn cười hỏi, "Ngươi yên tâm, ta còn đến nỗi ngu xuẩn như vậy, dùng phương pháp này đối phó với hài tử."

      "Nô tỳ dám." Thu Nhạn nhận lấy phương thuốc, nghĩ thầm, đại tiểu thư phải người có lòng dạ ác độc, như thế nào lại hạ độc thủ đối với Tề Kính? Là nàng suy nghĩ nhiều quá.
      tart_trung, susu, duyenktn17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :