1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thâm tình tựa như cạn - Úy Không - 55/72

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Hoàn cảnh nơi sinh trưởng của n9 phức tạp quá, may là biết dừng ở ranh giới và vượt qua...
      michellevn thích bài này.

    2. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      cho em biết, cả ngày xưa lẫn bây giờ em đều là công chúa của tôi - Bắc said
      michellevn thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      [​IMG]
      Chương 45
      Edit : Michellevn


      " cho em ."

      Giọng điệu có chút trêu chọc, dường như cố ý trêu tức . Giang Mạn xì tiếng, chống người ngồi dậy, lấy cái áo sơ mi dài rơi rớt bên cạnh khoác tạm lên người.

      Trình Khiên Bắc cũng từ từ đứng dậy, mặc quần ở nhà vào rồi cúi xuống lần lượt nhặt những cuốn sách nền nhà và đặt trở lại giá sách.

      Giang Mạn khoanh tay đứng tựa vào trước bàn sách rộng lớn quan sát động tác của , cười :" có bản lĩnh đừng có mà nhặt chứ ? Tính khí gì mà nóng nảy !"

      Trình Khiên Bắc nghe vậy quay đầu nhàn nhàn nhìn , khe khẽ cười :" Đây phải để em nhìn thấy chân thực về hay sao ?"

      Giang Mạn ngoài cười trong cười :" Là rất chân thực đấy ."

      Trình Khiên Bắc vậy mà cười gì, đưa lưng về phía tiếp tục sắp xếp lại giá sách.

      Giang Mạn ngồi luôn lên bàn, hai tay chống mặt bàn, cách nền nhà hai cái đùi thoáng đung đưa, nghiêng đầu đánh giá bóng lưng người đàn ông.

      hiểu người này rồi sao ? Khả năng điều đó cũng tính, bởi vì tính khí và tính cách cả con người đều quá phức tạp.

      Hầu hết trong mắt mọi người, Trình Khiên Bắc là quý ông lạnh lùng tự phụ và thể tiếp cận, thậm chí còn mang theo phần nào khí chất cấm dục, tất nhiên là phải ngụy trang, đây cũng là con người của , hoặc cách khác chân thực mặt. Bởi vì cũng là cao tài sinh xứng danh hàng giá .

      Nhưng ngoài khía cạnh này ra, Giang Mạn cũng được chứng kiến vẻ bất cần đời vô lại của , cùng chút ấu trĩ ngây thơ thi thoảng cố ý lộ ra.

      Đương nhiên là còn có chút dịu dàng vô tình. tin đây đều là phẩm chất thực của . Có lẽ đây là phức tạp của người này.

      Ánh mắt rơi vào phần dưới sống lưng để trần của , đường cong thắt lưng đẹp đẽ, đột ngột dừng lại chút. Bên nhau lâu như vậy, giờ mới chú ý, bên hông của vậy mà có vết sẹo dài, mặc dù màu sắc rất nhạt, nhưng lại dài tới tận hai tấc.

      Giang Mạn cau mày nhảy từ bàn xuống, chân trần lại phía sau , vươn tay xoa lên vùng hông .

      Trình Khiên Bắc tập trung sắp xếp, cả người chú ý bị chạm cái súyt nữa giật mình, theo bản năng túm lấy tay :" Đợi sắp xếp sách xong làm tiếp !"

      Giang Mạn điên tiết đập bốp lên tay :" Ai muốn làm tiếp chứ ? Sẹo lưng là sao mà có ?"

      Trình Khiên Bắc lật bàn tay eo xuống, trả lời bằng giọng lơ đãng :" Cái này ấy hả ! Hồi ở phố Hạ Đường bị tên lưu manh thu phí bảo kê dùng dao chém bị thương ."

      bằng giọng nhàng bâng quơ, nhưng trong lòng Giang Mạn quả kìm được co lại, hỏi theo bản năng :" Hồi mấy tuổi vậy ?"

      Trình Khiên Bắc nghĩ nghĩ :" Mười hai mười ba tuổi sao đó ? sao những năm đó cứ ba ngày hai bữa lại có người đến gây chuyện, bị thương là chuyện thường như cơm bữa thôi."

      Lồng ngực Giang Mạn chua xót, nửa lời cũng ra được.

      Trình Khiên Bắc giống như cảm nhận được, quay đầu lại nhìn , thấy chân mày xoắn lại, buồn cười bảo :" Đây đều là chuyện thiếu niên nhiều năm trước rồi."

      Giang Mạn thể tưởng tượng được cảnh cậu bé mười hai mười ba tuổi bị chém trọng thương, yên lặng hồi, rồi bằng giọng rầu rĩ :" Em nghĩ lúc mười hai mười ba tuổi em làm gì?"

      Mười hai mười ba tuổi mới vào cấp hai, lúc đó là điều kiện gia đình tốt nhất, mua đất xây được ngôi nhà lớn. Cha mẹ bận rộn làm ăn, mời dì chăm sóc riêng mình , tiền tiêu vặt mỗi ngày dùng hết, có thể muốn mua bất cứ truyện tranh hay đĩa nhạc thích nào. Bởi vì là trường cấp hai trọng điểm, môi trường hoàn cảnh rất tốt, xung quanh đều là những đứa trẻ giống như , rắc rối hầu hết chỉ là thi tốt, hoặc chút ngọt ngào buồn thương của mối tình đầu.

      Cảnh sinh tồn như phố Hạ Đường, đối với họ mà có lẽ chỉ tồn tại trong những bộ phim Hong Kong xa xôi.

      Trình Khiên Bắc nhìn , cười bảo :" Thực tế nó cũng mấy đáng sợ như em nghĩ đâu. Mặc dù an ninh của phố Hạ Đường có chút kém, nhưng hàng xóm láng giềng hầu hết đều là những người tốt."

      Giang Mạn nhớ tới đánh giá của người cảnh sát già và dì Lý dành cho , gật mạnh đầu đồng ý, tầm mắt liếc nhìn bức ảnh vừa bỏ vào, vươn tay rút ra, nhìn hai cậu bé đó, cười hỏi :" chơi với những đứa trẻ này từ khi còn , lớn rồi trở thành lưu manh, là rất hiếm đấy. Đây có phải là gần bùn mà hôi tanh mùi bùn ?"

      ngẩng đầu nhìn cười.

      Trình Khiên Bắc cầm lấy bức ảnh, nhét trở lại giá sách, bằng giọng bâng quơ nhàng :" Cuộc sống của phải nằm tất cả ở phố Hạ Đường, còn có trường học mà ! Ở trường học trông thấy những đứa trẻ ngoan khác, dĩ nhiên muốn giống như những người khác." dừng lại chút," Chủ yếu là muốn đem lại cuộc sống an ổn hơn chút cho mẹ !"

      Chỉ là thể làm được.

      Giang Mạn biết lúc mẹ mất, mới mười chín tuổi. Chắc chắn là tiếc nuối lớn nhất đời . quấy rầy nữa, lùi ra sau giúp nhặt những cuốn sách nền nhà.

      Trình Khiên Bắc quay người lại nhìn cuốn sách trong tay , tiện tay nhận lấy bỏ vào trong ngăn tủ, sau đó chợt như nhớ ra gì đó, quay đầu tĩnh lặng nhìn .

      " Sao thế ?" Giang Mạn bị nhìn mà hiểu gì cả.

      Trình Khiên Bắc đỡ đỡ trán, vốn chỉ là khe khẽ cười, nhưng rất nhanh lại giống như kìm được mà cười phá ra.

      " có bệnh à ?" Giang Mạn tiến lên trước đấm cho cái.

      Thế nhưng đấm xong, chính mình cũng hiểu vì sao mà nở nụ cười.

      Đuôi mày khóe mắt của Trình Khiên Bắc đều là ý cười, nhìn :" Em cảm thấy hai chúng ta giống kẻ điên sao ?"

      Trong lòng Giang Mạn thầm còn phải sao ? Phim Quỳnh Dao cũng thăng trầm như họ, vừa mất khống chế ném sách rồi vừa điên cuồng làm trận, giờ lại ở chỗ này nghiêm túc mà thu dọn.

      Có điều chắc chắn thừa nhận, cố ý hừ tiếng :" Đó là , chứ em hết sức bình thường nhá !"

      Trình Khiên Bắc vẫn nhìn bằng ánh mắt như vậy, hỏi bằng giọng thờ ơ :" Nếu người điên, vậy phải làm sao ?"

      Giang Mạn trợn trắng mắt :" Đương nhiên là đưa vào bệnh viện tâm thần chứ làm sao !"

      Trình Khiên Bắc bật cười lắc đầu, quay người nhét quyển sách cuối cùng vào giá sách, bằng giọng bâng quơ nhàng:" Gần đây các loại tin tức của chắc chắn là bay đầy trời, phải em muốn nghỉ phép sao ? đặt vé máy bay ngày mai rồi, chúng ta trốn vài ngày."

      Giang Mạn kinh hãi :" Hiệu suất của kinh khủng quá ! đúng là du lịch là . Ok, vậy em sắp xếp hành lý ."

      Trình Khiên Bắc nhìn chân trần chạy ra khỏi thư phòng, khóe miệng vô thức cong lên.

      *

      Trình Khiên Bắc chọn hòn đảo khá yên tĩnh, rất ít du khách trong nước. Vô cùng thích hợp cho mục đích trốn tránh.

      Trong vài ngày hầu như nhìn thấy khuôn mặt người Trung Quốc nào.

      Bởi vì cần phải suy nghĩ về công việc nữa, lại được ở bên người đàn ông mình , đây là kỳ nghỉ dễ chịu nhất từ sau khi Giang Mạn làm, ban ngày bơi và lặn, buổi tối ngắm sao. Đương nhiên đây chỉ là hai ngày đầu tiên, sau đó buột miệng thốt lên rằng mỗi ngày bơi lặn là nhàm chán, sau đó liền bị Trình Khiên Bắc kéo vào phòng khách sạn, trải qua cuộc sống ba ngày biết xấu hổ.

      Vốn dĩ còn định tiếp tục cuộc sống như vậy cho đến khi hết kỳ nghỉ, song Giang Mạn thể chịu được nữa, vào buổi tối chạng vạng ngày thứ tư, rốt cuộc vùng lên đấu tranh, thay áo váy xinh đẹp mà ra cửa.

      Cảnh biển chạng vạng rất đẹp, người cũng đông, ngoại trừ những người dân đảo da đen về cơ bản đều là khách du lịch châu Âu và châu Mỹ. Hai người chen trong đó cũng khá gây chú ý, nhất là phương đông thon thả trắng nõn như Giang Mạn, tỷ lệ ngoái đầu nhìn lại khá cao.

      Lúc hai người ngồi bên bờ biển đón gió có mấy người nước ngoài cởi trần đến bắt chuyện.

      Đến lần thứ năm lại có người đến bắt chuyện với Giang Mạn, khuôn mặt Trình Khiên Bắc gần như xanh mét, tức giận dùng tiếng :" ấy là vợ của tôi."

      Người nước ngoài còn tỏ ra kinh ngạc và thể tiếc nuối :" vậy sao ? Tôi còn tưởng bé con này chưa đến hai mươi tuổi đấy !"

      Lúc người nước ngoài kia bước , còn quên nháy mắt với bé con phương đông.

      Giang Mạn nhịn cười súyt nữa đau sốc hông, có điều nhìn gương mặt đen thui của Trình Khiên Bắc cũng xem như có lương tâm mà thu lại nụ cười, :" Nghe người nước ngoài giỏi nhìn tuổi tác của phụ nữ Trung Quốc chúng ta."

      Trình Khiên Bắc gì mà chỉ cười lạnh ha ha hai tiếng.

      Giang Mạn bị chọc cười, nhìn đồ uống bàn sắp hết, cố ý than thở :" Em mua ít nước lạnh để giảm nhiệt cho ."

      Trình Khiên Bắc:" Phải lạnh nhất đấy."

      Trình Khiên Bắc đứng dậy :" Ấu trĩ!"

      đến nơi bàn đồ uống bên bãi biển, chọn hai phần đồ uống lạnh, muốn bưng trở về, tầm mắt liếc về phía xuất hai gương mặt người Hoa.

      Theo bản năng quay đầu lại nhìn, hai người đàn ông cao thấp mặc quần bãi biển như bao người đàn ông đảo, hình xăm phức tạp cánh tay để trần, nhìn giống tốt lành gì cho mấy.

      Hai người kia cũng giương mắt nhìn nhìn , trong ánh mắt lộ ra tia ngả ngớn.

      trong hai người :" Người đẹp, mình hả ?"

      Giang Mạn nhủ thầm, khó mới gặp được hai người đồng hương, tiếc rằng lại phải người bình thường. trả lời lạnh nhạt:" phải mình."

      " Đúng hả?"

      định bước người chặn lại, chỉ chỉ vào nơi bán rượu phía sau và mỉm cười bảo :" Đồng hương gặp nhau nơi đất khách chính là duyên, cùng uống ly nhé ?"

      Giang Mạn nhíu mày, đúng là đồng hương đất khách, va chạm với kiểu người này khẳng định là hay rồi, suy nghĩ xem từ chối khéo léo hai người này thế nào giọng của Trình Khiên Bắc đột nhiên vang lên : " Mấy người làm gì vậy hả ?"

      Sau đó Giang Mạn thấy đẩy hai người kia ra, bước đến bên cạnh và ôm lấy vai , lạnh lùng nhìn hai người kia.

      Người đàn ông có phần cao hơn khẽ biến sắc mặt, cái miệng vẫn làm khẩu hình bỗng dưng trong phòng kia vọng ra tiếng gọi :" A Kính, làm gì đấy ? Lúc nào rồi hả ? Còn an phận chút , vào đây nhanh lên !"

      " Ờ !" Người đàn ông cao cao lên tiếng đáp lại, rồi nhìn Trình Khiên Bắc bằng vẻ mặt phức tạp, sau đó cùng đồng bọn quay trở về quán bar.

      " thôi !" Trình Khiên Bắc đón lấy ly đồ uống từ trong tay , kéo tay quay trở về.

      được mấy bước, cũng biết Giang Mạn nghĩ tới cái gì, vô thức quay đầu lại nhìn, lúc nhìn tới khuôn mặt người Hoa quay ngược trở lại chợt lóe lên cánh tay xăm kín hình .

      Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng hiểu sao Giang Mạn lại cảm thấy có chút quen mắt.

      " Sao vậy ?" Trình Khiên Bắc quay đầu lại nhìn theo ánh mắt và hỏi.

      Giang Mạn xoay lại lắc đầu:" có gì, chỉ là cảm thấy hai người vừa rồi có chút kỳ quặc."

      Trình Khiên Bắc giống như thuận miệng hỏi :" Kỳ quặc như thế nào ?"

      Giang Mạn nghĩ nghĩ, :" Sao em cảm giác như họ quen á ?"

      " Vậy sao ?" Trình Khiên Bắc buồn cười bảo," phải là xem tin tức trong nước rồi đấy chứ ? xem mấy ngày này tin tức về vẫn luôn là hot search, người nhà họ Diệp cũng là dốc hết vốn liếng ."

      Giang Mạn gật gật đầu, chợt như nhớ ra cái gì, thào :" Vậy em cho rằng hai chúng ta phải cẩn thận chút !"

      Trình Khiên Bắc ngẩn người :" Sao thế ? Trị an nơi này tốt lắm mà !"

      Giang Mạn :" Hai người kia vừa nhìn cũng chẳng phải lương thiện, nếu biết là ai, ở đây đất khách quê người quen, bắt cóc cầu tiền chuộc phải làm sao ? Năm nay chính là nằm trong top mười người giàu có dưới ba mươi tuổi đấy."

      Trình Khiên Bắc nghiêng đầu nhìn giây lát rồi chọt chọt đầu :" Trí tưởng tượng của em phong phú đấy."

      Giang Mạn lườm :" Em đấy ."

      Trình Khiên Bắc cười lắc đầu, lơ đãng mà quay đầu nhìn về quán bar vừa rồi, nơi đó vốn để trống cửa, người đàn ông tóc húi cua đứng đó biết từ khi nào, cứ bất động đứng đó yên lặng nhìn hai người.
      Last edited: 2/4/20
      Hale205, Chalychanh, 10128 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      [​IMG]
      Chương 46
      Edit : Michellevn


      Hiếm khi có được kỳ nghỉ thảnh thơi, Giang Mạn lưu tâm chút việc chạng vạng buổi tối kia. Cũng biết có phải là trong đầu cần phải suy nghĩ về công việc hay , lại thêm sinh hoạt quá buông thả, mà mấy ngày này giấc ngủ hiếm hoi của ngược lại rất tốt.

      Ban đêm ở khách sạn, lăn lộn hai trận cùng Trình Khiên Bắc xong nhanh chóng hẹn hò với chu công .

      Trình Khiên Bắc chỉnh đèn tường, nằm xuống bên cạnh , lẳng lặng chăm chú nhìn hồi lâu, khẽ khàng đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động ra cửa.

      Mặc dù là hòn đảo nhiệt đới, nhưng bãi biển lúc gần nửa đêm cũng chỉ có lẻ tẻ vài người khách du lịch.

      Trình Khiên Bắc về phía hai người đứng bên bờ biển.

      " Bắc !" trong hai người đàn ông cảm thấy động tĩnh liền quay người về hướng cung kính chào .

      Trình Khiên Bắc gật đầu.

      Người này chính là người vóc dáng cao ở bên ngoài quán bar lúc ban ngày, cậu ta cất lời chào xong tránh .

      Trình Khiên Bắc đến chỗ người đàn ông còn lại vẫn đứng đó. Người đó cầm bao thuốc lá, rút điếu đưa , nhàn nhạt bảo :" Mày tới đây tìm tao hả ?"

      Trình Khiên Bắc nhận điếu thuốc, lấy bật lửa của mình ra châm thuốc :" Em còn tưởng đến cả em cũng muốn gặp."

      Vương Hạo Thiên quay sang nhìn , nở nụ cười gượng gạo khuôn mặt cương nghị :" Mày đến tìm tao làm gì? Khuyên tao ra đầu thú à ?"

      Trình Khiên Bắc:" Dì Trương bị bệnh, bà ấy mong về ."

      Vương Hạo Thiên cứng người giây lát, rồi hỏi :" Mẹ tao sao chứ ?"

      " có gì to tát cả, em cho người chăm sóc chu đáo."

      Vương Hạo Thiên nghe xong cười chế nhạo :" Mày là ông chủ lớn trong sạch vô tội mà, dĩ nhiên ăn thoải mái. Chứ tao rửa tiền mấy tỷ, về có mà ở trong nhà giam đến hết đời." dừng lại, quay đầu nhìn ," Có phải mày nghĩ rằng thằng như tao nên ngồi trong tù phải ?"

      Trình Khiên Bắc hít hơi, bằng giọng nhàn nhạt :" Sống thế giới này, chúng ta phải tuân thủ quy tắc, phạm pháp phải nhận trừng phạt."

      Vương Hạo Thiên quay sang nhìn , biểu lộ dữ tợn :" Đúng ! Tao phạm pháp nên vào tù. Mẹ nó, mày đâm người ta gần chết mà vẫn có thể tiếp tục làm học sinh tốt thi đại học, từ phố Hạ Đường bay lên làm người kẻ trước. Cũng bởi vì mày hiểu quy tắc, đủ mười bốn tuổi rồi tuân thủ luật pháp, đánh người bị thương đều la tao thay mày làm." túm lấy vạt áo ," Mày là cao tài sinh của đại học tài chính danh tiếng, là tinh âu phục giày da, còn tìm được người vợ sinh viên xinh đẹp. Trước giờ mày chướng mắt loại người như tao lắm đúng ? Vì thế cho rằng tao ngồi tù là đúng người đúng tội ? Đúng hả ?"

      Trình Khiên Bắc túm tay ta hất ra, cau mày bảo :" Nếu chướng mắt em chẳng xem trai! Nếu chướng mắt ngay từ đầu cùng kiếm tiền !"

      Vương Hạo Thiên sững người, bỗng nhiên che mặt lại và trong đau khổ :" Xin lỗi Tiểu Bắc, khó chịu lắm mới những lời vừa rồi !"

      Trình Khiên Bắc thở ra, giống như tự giễu mà :" Nhưng giờ em cũng hết sức hối hận là hồi đó lôi kéo cùng làm, để được nếm trải mùi vị làm giàu chỉ sau đêm. Dục vọng giống như chiếc hộp Pandora bị mở ra, khiến cho thể quay lại như lúc mở cửa hàng ở phố Hạ Đường, vất vả kiếm được chút tiền cũng rất vui vẻ."

      Vương Hạo Thiên :" biết biết, hồi đó nếu nghe lời mày bước từng bước , cũng biến thành tình trạng tan hoang như bây giờ ."

      Trình Khiên Bắc vỗ vỗ vai :" có về nước tự thú hay em can thiệp, em chỉ muốn , nếu về tự thú, tiền của những nhà đầu tư ở tài chính Thiên Thiên, em nhất định nghĩ cách giúp lấy tiền về. Còn về chuyện rửa tiền, em biết cũng là bị lừa, em tìm luật sư tốt nhất giúp ở tòa án. " xong, rút tấm thẻ từ trong túi và đưa cho ," Đây là tài khoản của em ở nước ngoài, em biết lúc vội vàng, tài khoản cũng bị đóng băng từ lâu, người hẳn là có mấy tiền, mười triệu Đô la Mỹ đủ để tiêu ở bên ngoài cả đời. Nếu muốn tự thú, em hi vọng bao giờ bị bắt. Bởi vì mức hình phạt đối với tự thú và bị bắt rất khác biệt. Nếu nửa đời sau đều trải qua trong tù em thà trôi nổi ở bên ngoài mãi mãi. Về phần dì Trương, phải lo lắng, em thay chăm sóc bà ấy tốt."

      Vương Hạo Thiên run rẩy cầm tấm thẻ trong tay, cổ họng như bị người bóp chặt, nửa ngày nên lời. Qua hồi lâu mới thoáng dịu lại, thở ra hơi dài, chuyển đề tài :" Người hôm nay là vợ mày hả ? Trước kia mày chỉ cho xem ảnh, người trông còn đẹp hơn."

      Trình Khiên Bắc khẽ cười :" Cảm ơn khen ngợi, ấy mà biết được, chắc chắn lại đắc chí."

      Vương Hạo Thiên nghĩ nghĩ rồi lại hỏi :" Hồi đó mày vì ông nội mà giấu kín hôn nhân, cho nên cũng dẫn người đến cho xem, thế nào mà lại giả thành rồi ?"

      Trình Khiên Bắc yên lặng lát rồi cười bảo:" có nhớ hồi em học đại học, chúng ta mới vừa kiếm được tiền, muốn em tìm phụ nữ, em em có người mình thích rồi, nhớ ?"

      Vương Hạo Thiên gật đầu :" Nhớ chứ ! " xong nhíu mày lại, Ý của mày là, người lúc ấy mày thích chính là vợ mày đấy hả ?"

      Trình Khiên Bắc nhún nhún vai, mặt che giấu được vẻ tự hào.

      " Được à mày !" Vương Hạo Thiên thụi quyền lên vai ," Cái tính này của mày là từ thay đổi, làm gì là phải làm cho bằng được, ý chí và thực của chú mày khiến vô cùng bội phục."

      Nét mặt Trình Khiên Bắc thoáng yên ả lại, dù bối rối vẫn cách bình tĩnh :" Sau này biết chúng ta còn có cơ hội gặp mặt hay , em đưa ấy tới đây, vốn dĩ là để ấy và gặp nhau, nhưng ấy.... sao được nhỉ, ừ ấy tương đối là nguyên tắc, có thể có chút kháng cự."

      Vương Hạo Thiên cười tự giễu :" Hiểu, mày là tội phạm truy nã, người nguyên tắc mà , biết mày ở chỗ này, chắc là thông báo ngay với lãnh quán, ngàn vạn lần mày cũng đừng để con bé biết mày đến tìm ." vỗ vỗ vai ," Vậy , xem như em ta cũng được gặp nhau. Về chuyện tự thú ..... Mày để suy nghĩ thêm nữa, nếu trở về mẹ phải nhờ mày chăm lo đến cuối đời."

      Trình Khiên Bắc :" Vâng ."

      ***

      Trong khách sạn, Giang Mạn ngủ giấc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát giác bên cạnh có người, cho là Trình Khiên Bắc ở trong toilet, nhắm mắt lại gọi hai tiếng, có tiếng đáp lại, cả người mới từ từ tỉnh táo lại.

      bật đèn bàn, xác định trong phòng có người, rồi nhìn lại thời gian, sắp giờ, khỏi cau mày.

      Nửa đêm rồi còn chạy đâu nữa đây ?

      Giang Mạn xoa xoa tóc, lấy điện thoại di động mở ra, xác định điện thoại của Trình Khiên Bắc ở trong phòng gửi tin nhắn cho mà cả nửa ngày chẳng thấy người ta trả lời, khỏi có chút lo lắng. Bỗng dưng nhớ ra, lúc đến đây điện thoại của hai người trao đổi định vị, phòng ngừa họ lạc đất khách.

      mở định vị ra xem thấy vị trí lúc này của Trình Khiên Bắc, vậy mà lại ở bãi biển.

      Hơn nửa đêm rồi, bộ điên hả ?

      mặc quần áo xong cầm điện thoại di động vội vàng ra cửa tìm người. Bỗng nhiên có loại ảo giác như bắt gian.

      Lúc này bờ biển chẳng còn mấy ai, chỉ thỉnh thoảng có người đầy mùi rượu lảo đảo, loạng choạng sượt qua người.

      Theo định vị điện thoại Giang Mạn đến bãi biển, còn chưa tìm được người đột nhiên có hai kẻ say rượu lao ra, chặn đường .

      " Người đẹp ! Cùng uống chén nhá !" Hai tên này dùng tiếng kêu lên, rồi vươn tay ra kéo .

      Vào lúc này, ngoài ánh trăng cũng chỉ có biển rộng tối đen như mực, Giang Mạn sợ tới mức co cẳng bỏ chạy, nhưng mới chạy được vài bước bị người phía sau vồ lấy. May mắn dưới chân là bờ cát mềm mịn, ngã cũng bị đau lắm.

      Trong cơn hoảng loạn, vội vàng kêu to tên Trình Khiên Bắc .

      Hai tên say rượu người nước ngoài cũng hiểu kêu cái gì, cười hề hề từ phía sau đè lên. bèn giơ điện thoại di động lên đập loạn xị ra đằng sau, lúc quýnh quáng đến độ sắp khóc người đột nhiên tênh, sau đó bịch bịch hai tiếng.

      quay đầu lại, nương theo ánh trăng chỉ nhìn thấy hai tên say rượu vừa rồi bị người ta đạp ngã ra mặt đất, có lẽ là đạp trúng chỗ hiểm, lăn lộn rên hừ hừ đau đớn, mà người đạp kia vẫn chưa dừng chân, mãi đến khi trông thấy Giang Mạn lồm cồm bò dậy, mới ngưng lại và hỏi :" à, sao chứ ?"

      Giang Mạn nhận ra người này là ai, chính là người trung quốc vóc dáng cao nhìn thấy lúc ban ngày. Nhất thời cũng phân biệt được đây là bạn hay địch, cứ căng thẳng mà đứng nguyên tại chỗ dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Người kia mỉm cười :" đừng sợ, muộn thế này ra ngoài rất nghuy hiểm, tôi đưa trở về nhé !"

      Giang Mạn lùi lại vài bước, lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn định vị điện thoại di động, phát Trình Khiên Bắc hình như ở cách đó xa, liền vội vàng mở miệng gọi to tên hai lần liền.

      Người đàn ông cao to sờ sờ mũi :"..............."

      Vốn ngồi bên bờ biển chuyện phiếm với Vương Hạo Thiên, Trình Khiên Bắc mơ hồ nghe tiếng Giang Mạn truyền đến, biến sắc mặt, vội vã đứng dậy :" Vợ em gọi em ! Em đây, cẩn thận chút! "

      đợi Vương Hạo Thiên chạy nhanh .

      "Giang Mạn!"

      Nghe được thanh quen thuộc truyền đến, Giang Mạn suýt nữa khóc vì mừng, quay người nhìn thấy bóng hình từ xa lại gần liền lao nhanh về hướng người ta, cả người chui vào lòng , chưa hết hoảng sợ mà ôm chặt lấy .

      Trình Khiên Bắc cũng sợ hết cả hồn, thở hồng hộc hỏi :" Sao em lại ở đây ? Xảy ra chuyện gì ?"

      Nghĩ mà sợ, Giang Mạn đập mạnh , trong tiếng khóc :" còn hỏi em ? Em thức giấc nhìn thấy , lo cho tìm . Muộn thế này còn lặng lẽ chạy tới bãi biển làm gì hả ?"

      Trình Khiên Bắc khẽ đẩy ra, quan sát tỉ mỉ từ xuống dưới, nhìn thấy người có cát hỏi :" Rốt cuộc là làm sao hả ?"

      Giang Mạn chỉ chỉ phía sau cách đó xa, hai tên say rượu kia vẫn nằm bò mặt đất, cả người đàn ông cao lớn biết địch hay bạn cũng vẫn đứng yên bất động ở đó.

      :" Em đụng phải hai tên say rượu kia, suýt nữa bị người ta ......"

      Sau đó tiếp nữa, nhưng mà cần cũng biết.

      Trình Khiên Bắc sợ đến nỗi gân xanh trán nổi đầy, xoa xoa bả vai trấn an :" đây rồi, sao sao nữa !"

      Sau đó kéo tay qua bên đó, nhìn mặt đất :" Là hai tên này hả ?"

      Giang Mạn và người đàn ông cao to cùng gật đầu.

      Trình Khiên Bắc hề khách khí vung chân đạp vào hạ thân hai người đó, tiếng rú đau đớn xuyên qua màn đêm yên tĩnh, đến cả Giang Mạn cũng kìm được mà run lên trong lòng.

      Đá xong rồi chỉ chỉ vào người đàn ông cao to:" Nó có đối xử với em như vậy ?"

      Tên cao to vội vàng :" Đại ca, em là vì làm việc nghĩa mà dũng cứu người đẹp này đó ạ ."

      Mặc dù Giang Mạn cảm thấy người này cũng chẳng phải người tốt gì, nhưng vừa rồi quả cứu mình, cũng biết nếu như Trình Khiên Bắc tới kịp ta có thể làm gì hay , cho nên mãi cả nửa ngày cũng lên tiếng gì.

      Tên kia có chút nôn nóng :" aiya, à ! Sao lại như vậy chứ ? Tôi chính là người cứu đó ."

      Giang Mạn lầm bầm :" Ai mà biết được ngươi có phải giả bộ tốt hay ?"

      Tên kia ỉu xìu .

      Giang Mạn xong quay qua bảo Trình Khiên Bắc :" Nhưng vừa rồi quả cứu em ."

      Tên kia thở phào, khua khua tay với hai người :" Vậy em tìm Thiên nhé !"

      xong dường như ý thức được mình sai liền co cẳng chạy.

      Giang Mạn cau mày nhìn bóng lưng người kia gần khuất sau màn đêm, hỏi :" Sao em cứ cảm thấy giọng điệu tên này giống như là quen thế nhỉ ?"

      Trình Khiên Bắc kéo tay về phía khách sạn, vừa vừa bằng giọng bâng quơ nhàng :" .... có thể là thấy tin tức về mạng thôi !" rồi chuyển hướng, hỏi ," Vừa rồi có phải bị dọa rồi hay ?"

      Giang Mạn vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi :" Sắp bị dọa chết rồi, hai tên say lận đó !"

      Thực ra Trình Khiên Bắc cũng chẳng khá hơn là bao, giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy trái tim kìm nén ngừng đập thình thịch, nhịn được cách nghiêm túc :" Em cũng liều đấy, mà nửa đêm nửa hôm rồi còn chạy ra ngoài!"

      Lúc này Giang Mạn mới nhớ tới chính , bực tức :" còn em à ? Nếu phải lẻn chạy , liệu em có phải tìm hả ? Rốt cuộc mình chạy đến bãi biển làm gì hả ? Có phải lén lút hén hò với phụ nữ hả ?"

      Trình Khiên Bắc trả lời bằng giọng bất đắc dĩ :" chỉ là tùy tiện dạo chút, hít thở khí trời thôi ."

      Giang Mạn bị dọa trận như vậy, trong lòng khó tránh khỏi căm tức, nghe vậy lại càng thêm bực tức :" Nếu ở đây mà ngủ được ngày mai chúng ta trở về , xem ngày ngày bị truyền thông quấy nhiễu, chắc chắn là ngủ được cho mà xem ."

      Trình Khiên Bắc hiếm khi thấy điệu bộ tức giận ngừng như vậy của , nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn sợ hãi mà hít thở hai hơi sâu, ôn tồn dỗ dành :" ra chỉ muốn mình ra ngoài suy ngẫm kỹ càng, sau khi quay về phải tháo gỡ cục diện này như thế nào. Mặc dù lương tâm hổ thẹn, nhưng nhà họ Diệp cũng dễ đối phó như vậy ."

      Giang Mạn thoáng bình tĩnh lại, hỏi :" nghĩ thế nào rồi ?"

      Trình Khiên Bắc :" Nghĩ được phần nào rồi, có điều còn chưa thể chắc chắn ."

      " Là sao ?"

      Trình Khiên Bắc :" Để mọi chuyện lắng xuống, cho em biết."

      Giang Mạn bĩu môi :" Thần thần bí bí !" xong tiến lên trước người ngửi ngửi, cố ý ," mình hả ? phải hẹn hò phụ nữ chứ ?"

      " Ngửi được mùi gì sao ?" Trình Khiên Bắc lấy tay đẩy ra.

      " Mùi thuốclá . Hơn nữa còn là hai loại thuốc lá khác nhau."

      "..............." KHóe miệng Trình Khiên Bắc co rút :" Mũi em là mũi chó à ?"
      Last edited: 2/4/20
      Hale205, Chalychanh, Nhatchimai7 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      [​IMG]
      Chương 47
      Edit : Michellevn


      Mặc dù thực sợ hãi khi nhớ lại chuyện đụng phải hai tên say rượu, có điều cũng may là Giang Mạn phải bé bị dọa cái liền sợ, quay về ngủ giấc là xong chuyện.

      Đối với chuyện Trình Khiên Bắc hơn nửa đêm mình ra ngoài là vì có chuyện suy nghĩ, tuy Giang Mạn cảm thấy hết sức khả nghi, nhưng dù sao dùng ngón chân suy nghĩ cũng có khả năng hẹn hò với phụ nữ, cũng truy tìm nữa .

      Phụ nữ trong tình , có đôi khi quả thực rất nông cạn, chỉ cần phải loại chuyện liên quan đến nguyên tắc tình cảm gì gì đó, dường như những cái khác cũng còn quan trọng.

      Hôm sau thức dậy, Giang Mạn nhớ lại chuyện tối qua, càng nghĩ càng cảm thấy thái độ của mình đối với tên cao to kia có vẻ hơi kém, , người ta cứu mình, đây là thực tế thể phủ nhận.

      Suy nghĩ lại, vẫn quyết định tìm người ta, cảm tạ lần tốt. Thế nhưng, nhìn thấy người đó nữa, thậm chí ba ngày kế tiếp đó, cũng nhìn được gương mặt người Hoa nào.

      Hai người ở đảo trọn tám ngày, những ngày ở đảo có thể là năm tháng tĩnh lặng, mà tin tức trong nước mấy ngày này lại ngày càng trở nên dữ dội hơn, các loại tin tức giả thi nhau bùng nổ. Bởi vì truyền thông tìm thấy Trình Khiên Bắc, thậm chí còn có tin đồn rằng bị cảnh sát khống chế.

      Mặc dù hai người đều vui vẻ quên trời đất, nhưng mà vẫn thể trở về đối mặt với những mớ hỗn độn kia.

      Ngày trở về, lúc Giang Mạn sắp xếp hành lý, Trình Khiên Bắc thấy dáng vẻ lưu luyến của cười bảo :" Thích nơi này vậy sao ?"

      Giang Mạn gật đầu:" Ai mà thích bãi biển đầy nắng với những con sóng chứ ?"

      Trình Khiên Bắc :" Vậy sau này chúng ta mua cái đảo dưỡng già ."

      Giang Mạn thoáng ngây người, mặc dù hai người diễn giả thành trở thành vợ chồng chân chính, nhưng có thể là chưa hề cảm thấy nghi thức của cuộc hôn nhân này, cho nên thực tế vẫn chưa có cảm giác kết hôn gì cả, giờ nghe vậy, mới nhận ra rằng , cuộc đời mình giống hệt như u mê hồ đồ cái quan định luận (*)

      (*) cái quan định luận :Đậy nắp quan tài mới luận định được.Muốn đánh giá người tốt xấu, công tội thế nào phải chờ tới khi người đó chết (lúc đó mới có cả quá trình đầy đủ và tổng quan để đánh giá).

      Có khoảnh khắc thực sợ hãi như vậy, nhưng cũng chỉ khoảnh khắc đó mà thôi, sau đó rất nhanh liền thản nhiên tiếp nhận này.

      thực tế, từ hồi là đứa bé ngoan theo nề nếp cũ, phải nổi loạn, mà là cuộc sống quá suôn sẻ, cho cơ hội, chưa từng nghĩ về việc lớn cuộc đời sau khi thành niên, vậy mà lại có lần xuất chúng.

      Nhưng .....Hình như cũng có gì là tốt, thậm chí còn cảm thấy bản thân mình còn rất cool.

      đóng nắp valy lại, chớp mắt nhìn Trình Khiên Bắc, cười bảo :" Vẫn là chờ vượt qua cửa ải khó khăn tại , chuyện khác sau này hẵng nhá !"

      Trình Khiên Bắc cười gật gật đầu, rồi có chút đăm chiêu mà :" Em đúng, và nhà họ Diệp mà kết thúc quả là sống được yên ổn."

      sao Giang Mạn cũng cảm thấy lời này của mang ý vị sâu xa, nhưng lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó đúng, cũng hỏi thêm nhiều nữa, kêu kéo hành lý, hai người cùng nhau ra cửa.

      Ngồi xe chuyên dùng của khách sạn sắp xếp, vừa mới chạy được trong chốc lát, Giang Mạn nằm nhoài ra lưu luyến ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, tầm mắt đột nhiên trông thấy hình bóng quen thuộc. Chính là người thanh niên cao to kia, đứng bên cạnh cậu ta còn có hai người khác nữa, người là người cùng với cậu ta bãi biển ngày hôm đó, người còn lại mang kính râm và đội mũ ngư dân, nhìn diện mạo, nhưng hình xăm cánh tay phải vô cùng bắt mắt.

      Giang Mạn chưa từng gặp người này, nhưng lại giống như từng thấy ở đâu đó.

      Ba người đứng cạnh chiếc xe ô tô bên đường, lúc xe hai người qua, tên cao to kia dường như nhìn thấy Giang Mạn bên trong xe, còn giơ tay lên vẫy vẫy với .

      còn chưa kịp đáp lại, xe lướt qua, theo bản năng quay đầu lại nhìn, ba người kia chui vào chiếc xe bên cạnh, giống như là cố ý ở bên đường tiễn biệt hai người.

      nhíu mày quay đầu sang hỏi Trình Khiên Bắc :" có nhìn thấy ?"

      Trình Khiên Bắc :" Cái gì ?"

      Giang Mạn :" Ba người Trung Quốc đứng ở bên đường vừa rồi á ."

      Trình Khiên Bắc quay đầu lại nhìn, lắc đầu :" để ý ."

      " lên xe rồi. Chính là hai người bãi biển bữa hổm đó, cái người cao to đêm đó phải cứu em sao ?" Giang Mạn dừng lại," Còn có người trước đây chưa từng gặp qua, nhưng lại luôn cảm thấy có chút quen mắt. có nhận ra họ giống khách du lịch bình thường ?"

      Trình Khiên Bắc nhàn nhạt trả lời :" Đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng quan hệ gì đến chúng ta."

      Cũng thể như vậy, ngày đó chính là người cao kia cứu em đấy ! Em còn chưa cảm ơn tốt người ta đâu ."

      " chừng ta cứu em, thực ra cũng là muốn làm chuyện xấu sao ?"

      Giang Mạn:" như vậy, nhưng khách quan quả cứu em mà."

      Trình Khiên Bắc nhìn mỉm cười, cầm lấy tay :" Đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng qua là người qua đường quan trọng thôi."

      " cũng phải." Giang Mạn che mắt lại," Vẫn là nghĩ đến chuyện trở về !-- Vừa nghĩ tới đám phóng viên đứng chặn ở cổng chung cư, đầu của em có chút phình lên rồi."

      Trình Khiên Bắc gật gật đầu, giọng bảo :" Mấy ngày này, em phải vất vả rồi !"

      Còn phải sao ?

      Cho tới bây giờ Giang Mạn tưởng tượng được cuộc đời bình thường của mình có thể bị cuốn vào phong ba lớn như vậy. Có chút kích thích lại có chút sợ hãi. Bởi vì biết, tất cả những cái này tự mình còn kiểm soát được nữa, chỉ có thể cuốn theo cơn sóng mà về phía trước, về phần cái gì chờ đợi phía trước hoàn toàn biết gì cả.

      Nhưng bất luận thế nào, tin tưởng người đàn ông bên cạnh.

      Nghĩ vậy, nghiêng đầu tựa lên vai :" sao hết, em lợi hại lắm đó."

      Trình Khiên Bắc rủ mắt nhìn , khe khẽ cười.

      ***

      Máy bay đáp xuống sân bay quốc nội, là hơn tám giờ tối.

      Giang Mạn vốn suy nghĩ, liệu có phóng viên nào đó nghe phong phanh rồi đến chặn người . Nào ngờ, phóng viên đụng, mà ngay tại cửa ra vào đụng phải mấy người mặc thường phục, mặc dù lúc đưa ra giấy chứng nhận là hỗ trợ điều tra, nhưng lúc Giang Mạn nhìn thấy Trình Khiên Bắc bị mang lên xe cảnh sát vẫn hoảng hốt đầu óc trống rỗng .

      Ngược lại Trình Khiên Bắc lại bình tĩnh trước sau như , trước khi xe chạy, hạ cửa sổ xuống với người vẫn mặt mũi trắng bệch:" sao hết, chỉ là hỗ trợ điều tra, ngày mai có thể về nhà ngay."

      Giang Mạn hít sâu vào, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi :" Em có thể làm gì giúp ?"

      Trình Khiên Bắc nghĩ nghĩ :" Ngủ giấc ngon, chuẩn bị tốt bữa tối ngày mai, đợi trở về cùng ăn."

      Giang Mạn gật gật đầu, nhìn theo xe lăn bánh rời .

      Giới truyền thông dường như có thiên nhãn , còn chưa về đến nhà, tin tức Trình Khiên Bắc bị cảnh sát đưa bay đầy trời, lần này phải tin đồn vỉa hè từ giới báo lá cải nữa mà chính là tin tức đưa ra từ truyền thông chính quy.

      Trong mắt công chúng, nếu người bị cảnh sát đưa , cũng có nghĩa là mọi chuyện có kết luận. Cư dân mạng sôi sục, bàn luận về chuyện Trình Khiên Bắc có phạm tội hay nữa, mà bắt đầu đoán rốt cuộc phạm tội gì, bị phán mấy năm ?

      Giang Mạn xem tin tức hoa hết cả mắt, cũng bắt đầu hoài nghi, lúc này có phải Trình Khiên Bắc gặp trắc trở hay .

      có làm chuyện trái pháp luật, nhưng trẻ tuổi như vậy đến vị trí bây giờ, nếu chưa từng làm qua mấy chuyện ngấp nghé(*), khẳng định là tin. Mà chuyện ngấp nghé phải xem phán quyết như thế nào .

      (*)Nguyên văn 擦边球: Chỉ chuyện hoặc hành động được thực ở mức gần sát với giới hạn, quy tắc mà trái với luật lệ, quy định.

      Bối cảnh nhà họ Diệp vững chắc, về nguồn lực tài chính có lẽ chỉ hơn Trình Khiên Bắc bậc, nhưng lại có mối quan hệ rộng với giới chính trị, nhà mẹ đẻ Lâm Thanh còn có ít người làm quan chức cấp cao.

      Giàu đấu với quan, đây là chân lý từ xưa đến nay.

      Giang Mạn nhớ tới chuyện Trình Khiên Bắc là công chúa, bỗng dưng cảm thấy như trò đùa.

      Con ông chủ như , công chúa ở chỗ nào chứ ? So với nhưng nhân vật lớn chân chính kia, chẳng qua cũng chỉ là cọng rau hẹ hề có lực phản kháng. Thế cho nên ngoại trừ ở nhà chờ đợi ra, chẳng thể làm gì cả.

      Về mặt lý thuyết hỗ trợ điều tra vượt quá hai mươi bốn giờ.

      Hai mươi bốn giờ ngắn ngủi này, trở nên vô cùng dài lâu. Giang Mạn đêm ngủ, trăn trở đến hừng đông, bình tĩnh lại liền liên hệ luật sư của Trình Khiên Bắc, nhận được khẳng định của đối phương chắc chắn được ra trong hai mươi bốn giờ mới hơi thở ra.

      Nhớ tới Trình Khiên Bắc kêu chuẩn bị tốt bữa tối đợi về nhà, Giang Mạn cảm thấy những thứ khác giúp được gì, cái này vẫn có thể làm được, vì thế quyết định ra cửa mua đồ ăn.

      Bên ngoài khu chung cư vẫn luôn có phóng viên, may là tòa nhà có lối thẳng xuống tầng hầm, dễ dàng tránh được bằng ô tô. cũng siêu thị, mà chọn cái chợ bán thức ăn xa xa chút.

      Chợ bán thức ăn phần lớn là người dân mấy quan tâm đến internet, ai nhận ra , mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Chỉ là lúc ra chuẩn bị lên xe, lại thấy vị khách mời mà đến đứng bên cạnh xe , Hứa Thận Hành.

      Giang Mạn để thức ăn vào trong cốp sau xe, hỏi bằng giọng lạnh nhạt :" Có chuyện gì à ?"

      Hứa Thận Hành :" Giờ em nhìn ra Trình Khiên Bắc là người thế nào rồi chứ ? chỉ từ thủ đoạn mà chiếm đoạt gia sản của ông cụ Diệp, mà cậu ta còn cùng băng với tội phạm truy nã Vương Hạo Thiên kia, khả năng liên quan đến phạm tội rất nghiêm trọng. Cái gọi là giá trị con người của ta, chính là dựa vào thủ đoạn thể lộ ra ngoài ánh sáng mà có được."

      Giang Mạn ngẩng đầu nhìn ta, khẽ mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh :" Trước kia là Ninh Nhiễm, giờ là tôi. Hứa Thận Hành, nhất định là hận Trình Khiên Bắc lắm hả ? Xuất thân của tốt, từ đến lớn chắc là chưa từng trải qua thất bại nào, duy nhất hai lần đều là vì Trình Khiên Bắc. Cho nên mong muốn ấy lập tức ngã từ cao xuống, tất cả hào quang đều bị tước bỏ, trở về hình dạng ban đầu. Chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh là chúng tôi sai lầm, mới có thể để tìm lại được cảm giác ưu việt của mình, đúng ?"

      Nét mặt của Hứa Thận Hành đột nhiên thay đổi, tâm tư buồn bực xấu hổ và quẫn bách bị người ta câu đoán trúng, khiến cho ta hoàn toàn từ bỏ vẻ mặt ôn nhu bình tĩnh.

      ta nhìn , cười lạnh :" Đúng vậy, là ghen tị với Trình Khiên Bắc. Nhưng những tài liệu trước kia tuyệt đối phải là đưa lên truyền thông, bởi vì cậu ta chính là người như vậy, cần phải làm gì cả, sớm muộn gì cậu ta cùng lộ nguyên hình. Bản chất cậu ta chính là thằng con riêng đê tiện, lưu manh lớn lên từ phố Hạ Đường. Nhờ có bằng cấp và tiền tài mà mặc lên mình chiếc áo khoác hoa lệ thuộc về cậu ta, chung quy ngày bị người ta tước bỏ, sau đó ra nguyên hình."

      Giang Mạn nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười, lắc đầu thở dài :" Hứa Thận Hành, tôi nghĩ tới cảm nhận về xuất thân ưu việt của đạt tới tình trạng này rồi. Phần lớn người có tổ tiên ba đời đều là nông dân nghèo và trung lưu, ai cao quý hơn ai chứ ? Con riêng cũng tốt, phố Hạ Đường cũng tốt . Con người có quyền lựa chọn xuất thân, nhưng có thể lựa chọn sau này trở thành người như thế nào. Xuất thân của tốt hơn ấy rất nhiều, nhưng ràng là chẳng dùng làm gì cả, bởi vì chính là kém ấy. có biết giờ tôi hối hận nhất là gì ? Chính là hồi đó thích loại người như , kẻ hẹp hòi tự cho mình là đúng. Tài liệu trước kia ai đưa lên hề quan trọng, quan trọng là .... cuối cùng tôi cũng nhìn ."

      Hứa Thận Hành nghe vậy cũng nổi giận, chỉ mỉm cười bảo :" Cho nên giờ cái gì cũng vô dụng hết đúng ?" ta ngừng lại chút," Nếu Trình Khiên Bắc phạm tội, em phải làm sao ?"

      " có chuyện đó ." Giang Mạn đáp, " Tôi tin ấy."

      xong liền kéo cửa xe ra, ngồi vào trong xe.

      Hứa Thận Hành đứng bên đường nhìn người trong xe, gằn từng chữ :" Giang Mạn, em hối hận."

      Giang Mạn thắt dây an toàn xong ngẩng đầu nhìn ta :" Cho dù ấy ngồi tù tôi cũng chờ ấy trở ra."

      Hứa Thận Hành thể tin được mà nhìn chậm rãi đóng cửa xe lại, nét mặt phủ đầy vẻ sợ hãi.

      ta chưa bao giờ căm ghét người như thế này, nếu năm đó Ninh Nhiễm chỉ khiến ta cam lòng Giang Mạn giờ hoàn toàn phóng thích đố kỵ và hẹp hòi trong lòng ta .

      ta từng thích Ninh Nhiễm, gần gũi nhất hồi còn trẻ, hiển nhiên dễ dàng rung động, nhưng kiểu rung động đó, ra cũng mấy quan trọng, chẳng qua chỉ là thói quen tự nhiên và chiếm hữu mà thôi. Thế nhưng xuất của Trình Khiên Bắc phá vỡ quyền tự nhiên của ta. Từ đến lớn ta luôn là chàng trai được mọi người vây quanh, thể tiếp nhận Ninh Nhiễm đáng ra phải thuộc về mình, lại thích chàng trai khác. Vì thế ta bắt đầu sắm vai kẻ si tình khiến chính mình cũng phải cảm động, đơn giản chỉ là muốn kéo lại người vốn thuộc về mình .

      Cho đến khi Giang Mạn xuất , khiến ta thay đổi ý định. Đáng tiếc là cam tâm trở thành thói quen tự nhiên, khiến cho ta thể nắm chắc được mối tình này. Khi ta ý thức được người mình chân chính là Giang Mạn ta nằm mơ cũng ngờ được, Trình Khiên Bắc lại có thể lần nửa cướp tất cả thuộc về ta.

      ta sao có thể hận chứ ?

      thằng con riêng trải qua đủ loại khó khăn gian khổ lên lên từ phố Hạ Đường ? kẻ bất chấp thủ đoạn để bò lên . Dựa vào cái gì chứ ?

      ta tin, Giang Mạn nhất định hối hận.

      Giang Mạn biết liệu mình có hối hận hay , nhưng bực tức đối với xuất đột ngột của Hứa Thận Hành nhanh chóng tan biến còn gì, chợt thoải mái cười lên lái xe .

      Bởi vì nhận ra, năm đó nhằm chặt đứt đường lui giữa mình và Hứa Thận Hành, chuyện kích động lên mà thuê phòng với Trình Khiên Bắc, có lẽ chính là lựa chọn sáng suốt nhất mà làm.

      Có thể về chuyện của Trình Khiên Bắc, Hứa Thận Hành cũng có gì sai, mặc dù có thành kiến vì ghen tuông, nhưng dứng lập trường của ta, ta thực cho rằng Trình Khiên Bắc phải người tốt.

      thực tế, điều này cũng có gì để chỉ trích cả, nó chỉ khiến triệt để nhận thức được, và Hứa Thận Hành cùng kiểu người.

      là tốt.

      cảm thấy thế.

      Sẩm tối hôm nay, Giang Mạn phát huy khả năng làm bếp cao nhất trong hai mươi mấy năm qua của mình, đối mặt với công thức nấu ăn, nghiêm túc làm bàn tiệc lớn.

      Sau đó lẳng lặng ngồi chờ bên bàn ăn.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

      Bảy giờ, phòng khách vang lên tiếng mở cửa. Giang Mạn ngồi ở bàn ăn hề nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn ra phía huyền quan, sau đó trông thấy cửa lớn từ từ mở ra, người đàn ông mình quen thuộc nhất, thong thả tới.

      Trình Khiên Bắc đứng ở cửa, đối mặt với qua gian phòng khách. Sau lúc lâu khẽ bật cười, giang hai cánh ta ra và :" Cũng qua đây nghênh đón sao hả ?"

      Lúc này Giang Mạn mới đứng lên, lao nhanh về phía , ôm chặt lấy cổ . vốn cho rằng mình phải bình tĩnh, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy trở lại, vẫn dâng trào cảm xúc, kích động đến trái tim cũng muốn lao ra ngoài.

      ôm thực là quá chặt, Trình Khiên Bắc cũng cảm thấy hơi đau và có chút khó thở, nhưng lại vì khó thở này, mà nơi nào đó trong lồng ngực trong nháy mắt mềm mại .

      ôm vỗ vỗ :" sao rồi !"

      Giang Mạn hơi buông lỏng tay, ngước đầu nhìn , ánh mắt hồng hồng :" sao rồi chứ ?"

      Trình Khiên Bắc đưa tay lên sờ sờ gương mặt lạnh giá của , gật gật đầu, mổ mổ lên môi rồi :" Cứ tưởng em lợi hại lắm mà ! Bị dọa rồi hả ?"

      Giang Mạn vẫn cứ lo lắng :" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?"

      Trình Khiên Bắc bằng giọng bâng quơ nhàng :" Chỉ là chuyện rửa tiền của Vương Hạo Thiên, bởi vì liên quan khá rộng, phía cảnh sát còn chưa tra được ràng, Vương Hạo Thiên lại lẩn trốn, vì ta qua lại rất thân, nên mang về hỗ trợ điều tra."

      Giang Mạn hỏi :" có liên quan đến chứ ?"

      Trình Khiên Bắc thở dài bất đắc dĩ, cười bảo : " Em vẫn chưa tin sao ?"

      " phải là tin, chỉ là nếu có người cố ý dằn mặt , cho dù liên quan đến cũng có thể tạo ra liên quan."

      " cũng đúng, trước khi vụ án chưa kết thúc cảnh sát còn tiếp tục theo dõi , trong khoảng thời gian này có thể bị hạn chế xuất cảnh." Trình Khiên Bắc nghĩ nghĩ, lại cười và hỏi :" Vậy lỡ đâu thoát khỏi liên quan sao ? Bị người ta chỉnh ngược lại, thế nào ?"

      Giang Mạn thở dài, nửa đùa nửa :" Còn có thể thế nào chứ? Chờ ra thôi ! Đâu thể ly hôn vì lý do này chứ ! Đến lúc đó có tiền án thể kiếm được việc làm, cứ đến nhà máy của cha mẹ em làm việc, giờ các nhà máy rất khó tìm công nhân, tiền lương còn khá cao đấy."

      Trình Khiên Bắc bị chọc cười, xoa mái tóc :" Em lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, sau này cũng định dựa vào cả thôi."

      Giang Mạn :" Ai dựa vào chứ ? Là dựa vào em có !"

      Trình Khiên Bắc ra vẻ kinh ngạc :" Đây cũng bị em nhìn ra rồi à ?!"
      Last edited: 2/4/20
      Hale205, Chalychanh, Nhatchimai7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :