1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 38:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Lúc ngón tay của Đề Kiêu chạm vào thứ trắng mịn mềm mại đó, giọng chợt khàn . còn nhớ đêm hôm đó Diệp Ly Châu hôn , cảm giác khi nàng trằn trọc đòi hỏi.

      "Buông ra." Đề Kiêu giọng khàn khàn, "Diệp Ly Châu."

      Lý trí của Diệp Ly Châu rốt cuộc cũng quay lại. Nàng cũng nghĩ ra tại sao mình lại cắn , nàng vội vàng nhả ra: "Xin lỗi, có đau ?"

      Lồng ngực Đề Kiêu hơi phập phồng. Ở trước mặt Diệp Ly Châu, có vẻ quá chừng dũng mãnh. Nàng xinh xắn khéo léo, mặt mày sinh ra là vẻ mềm mại quyến rũ, khi nhìn người ta cám dỗ đưa tình, ràng dụ dỗ, mà lại như là mê hoặc.

      Đề Kiêu : "Có hình phạt."

      Diệp Ly Châu: "Hả?"

      Nàng kinh ngạc hé môi ra.

      Tiểu ngốc này, Đề Kiêu thực nghĩ ra được, bé ngốc thế này, sao lại là con của Diệp Phụ An chứ.

      Nhưng lại cứ thích ngốc nghếch của nàng, thích nàng hiểu đời.

      tay giữ lấy vai của Diệp Ly Châu. Mái tóc dài của nàng bởi vì thấm nước, càng có vẻ đen mềm đến sáng lên. Mái tóc mang theo sương mù ẩm ướt màu trắng, phủ lên đầu vai, bị lòng bàn tay của chạm vào.

      Diệp Ly Châu cũng biết trong đầu Đề Kiêu nghĩ nên xuống miệng từ chỗ nào. Để Đề Kiêu dẫn binh đánh trận được, nhưng để làm thế nào hôn Diệp Ly Châu, thấy có hơi khó.

      Ở trước mặt Đề Kiêu, Diệp Ly Châu luôn có hết chuyện để . Nàng lải nhải: "Ta nghe đầy tớ , nước ôn tuyền được dẫn từ núi xuống. núi cũng có suối nước nóng lớn , mùa đông còn có thể vừa ngâm nước nóng vừa ngắm trời đổ tuyết nữa cơ. Ta cảm thấy rất lạnh, nhưng mà rất muốn thử lần."

      Đề Kiêu bị nàng thành công phân tán tư tưởng, cũng nghĩ tới việc hôn nàng từ chỗ nào nữa. : "Ngâm ngoài trời cũng lạnh, nếu nàng muốn , tối nay ta dẫn nàng . Có điều núi rất tối, có ánh trăng."

      Diệp Ly Châu : "Vậy hay là ngày mai hãy nhé. Điện hạ, hôm nay chàng rời sao?"

      Nàng rất muốn giữ Đề Kiêu lại.

      Hai người kề sát như vậy, Diệp Ly Châu chầm chậm tới gần , chỉ kém nhào thẳng vào trong lòng thôi.

      Đề Kiêu đương nhiên cảm nhận được nàng tỉnh bơ tiến vào trong lòng . có chút đau đầu, biết nên làm thế nào cảnh báo Diệp Ly Châu, mới có thể khiến nàng hiểu , nàng làm như vậy thực ra rất nguy hiểm.

      Nàng đơn giản là châm lửa.

      Yết hầu của Đề Kiêu khẽ lăn cái: "Đêm nay phải rời ."

      Con ngươi xinh đẹp của Diệp Ly Châu nhìn yết hầu chằm chằm. Nàng thử sờ cái thứ kỳ quái này cái, ngón tay lại bị Đề Kiêu nắm chặt: "Muốn bị nghiêm phạt?"

      Vừa nãy cố ý cắn , cũng chưa phạt, giờ lại còn đốt lửa khắp nơi?

      Diệp Ly Châu thử rút ngón tay của mình về: ", có, đừng... đừng..."

      Đề Kiêu ấn Diệp Ly Châu lên vách, lưng của nàng dựa vào đá cẩm thạch ấm áp, phía trước lại kề sát vào lồng ngực nóng hổi của Đề Kiêu, cảm giác áp bách mà cho người ta quá mạnh.

      Ban đầu Diệp Ly Châu cảm thấy đầu óc choáng váng, có chút khó thở, cả người đủ hô hấp, nhưng là, chờ qua lát, nàng rốt cuộc phản ứng lại.

      Hóa ra... Nàng gần Đề Kiêu như vậy nha.

      Diệp Ly Châu cảm thấy toàn thân tê dại, sung sướng khó diễn tả được tuôn trào ra.

      Nàng chủ động bám vào vai Đề Kiêu, như con mèo liếm đồ ăn trong mâm nhấm nháp hai cánh môi mỏng lạnh lẽo này.

      Đề Kiêu chẳng qua là muốn chạm vào môi nàng chút, dịu dàng hôn nàng cái tỏ ý trừng phạt, nhưng Diệp Ly Châu lại đảo khách thành chủ.

      Cả người nàng dựa lên người Đề Kiêu, giống như là hồ ăn linh hồn con người vậy, thanh mềm mại mê hoặc người ta.

      Đề Kiêu khẽ nhăn mày, cho nàng chút dạy dỗ, bé này thực biết bớt phóng túng lại...

      giữ chặt lấy vòng eo thon của Diệp Ly Châu, tay dùng sức, tay kia móc vào áo lụa mỏng manh.

      Diệp Ly Châu còn chưa thấy thoả mãn, Đề Kiêu đột nhiên buông lỏng tay ra.

      Đôi mắt nàng ướt át, cánh môi đỏ tươi mê người, môi bị nhiễm chút máu, tươi đẹp đến cực điểm.

      Đề Kiêu : "Có người đến."

      Diệp Ly Châu: "Hả?"

      Lúc này, Diệp Ly Châu nghe thấy tiếng của Khương Nhiễm Y: "Châu Châu ơi, em còn ngâm người hả?"

      Diệp Ly Châu: "A?"

      Nàng ấn Đề Kiêu xuống nước: "Điện hạ, chàng bơi có giỏi ? Mau trốn ."

      Đương nhiên Đề Kiêu biết bơi.

      Có điều, trốn ở trong nước...

      : "Qua đây."

      Đề Kiêu kéo cánh tay của Diệp Ly Châu, kéo nàng tới chỗ sâu hơn. Diệp Ly Châu "A" lên tiếng, Đề Kiêu chìm vào trong nước.

      Nàng ở giữa hồ nước, người ướt rười rượi, tóc cũng nước.

      Khương Nhiễm Y cũng đến rồi.

      Hải Đàn ở gần đây. Dù sao Diệp Ly Châu và Đề Kiêu vào ôn tuyền, Hải Đàn ở đây tiện lắm. Hơn nữa, cũng có người nào tới chỗ này tìm Diệp Ly Châu, có Đề Kiêu ở đây, cho dù có người, Đề Kiêu cũng có thể đối phó được.

      Khương Nhiễm Y là từ bên ngoài về, đột nhiên nhớ ra vào giờ này Diệp Ly Châu ngâm ôn tuyền, nên đưa vài thứ tới đây.

      Nàng bê tới đĩa nho, : "Bên ngoài có chút tuyết rơi, lạnh lắm, ở đây trái lại rất ấm áp."

      Diệp Ly Châu ngồi vai Đề Kiêu, đôi chân ngọc bị nắm lấy, cả người đều sắp nhũn ra. Nhưng Khương Nhiễm Y tới rồi, nàng lại thể biểu ra cái gì, chỉ gật đầu.

      Khương Nhiễm Y cười : "Em ngâm đến ngốc rồi hả? cũng nên lời nữa. Qua đây, chị mang cho em đĩa nho này."

      Diệp Ly Châu: "Nho ạ?"

      Nàng và Khương Nhiễm Y đều thích ăn nho, mùa thu, mỗi ngày hai người ăn nửa chùm, dần dần vào đông, thứ này thể bảo quản, mới ăn nữa.

      Khương Nhiễm Y : "Trời lạnh thế này, chị cũng biết bọn họ làm sao mà lấy ra được. Hôm qua chị chỉ câu có khẩu vị, muốn ăn chút đồ chua ngọt. Nha hoàn với người trong kinh tiếng, hôm nay có đầy tớ lấy được bảy tám chùm. Vừa rồi chị tự tay rửa đĩa, em ngâm nước nóng người, trái lại có thể ăn mấy quả."

      Khương gia giàu kếch sù, có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, đích tiểu thư Khương Nhiễm Y muốn ăn nho, đến cả nho bằng vàng cũng có thể tìm tới, càng miễn bàn tới nho bình thường.

      Diệp Ly Châu nhìn đĩa nho như thạch tím trong tay Khương Nhiễm Y, cũng thấy miệng khô lưỡi khô, muốn ăn hai quả để giải khát.

      Nàng ngọ nguậy chân, tỏ ý Đề Kiêu buông nàng ra.

      Cổ chân bị véo cái, Đề Kiêu buông lỏng tay ra.

      Diệp Ly Châu đến bên bờ, ngửa đầu nũng nịu : "Chị, chị đút cho em."

      Khương Nhiễm Y lấy khăn tay lau nước mặt Diệp Ly Châu: "Sao Hải Đàn ở đây trông chừng em vậy? Mấy bà vú cũng có, mặc dù bên ngoài có trọng binh canh gác, người bình thường vào được, nhưng vẫn phải cẩn thận chút."

      Diệp Ly Châu : "Em muốn yên tĩnh, nên để các nàng rời ."

      Khương Nhiễm Y bóc vỏ quả nho, đút vào miệng Diệp Ly Châu: "Tối hôm nay chị thể ngủ với em. Mấy cửa hàng trong kinh có chút sổ sách khớp, chị phải xem lượt. Đêm nay phải thức đến khuya. Châu Châu này, em để Hải Đàn ở bên ngoài trông chừng em ngủ nhé."

      Diệp Ly Châu ăn xong quả, rồi : "Em còn muốn ăn nữa."

      Khương Nhiễm Y lại lột quả cho nàng: "May mà chỉ rửa có hơn mười quả. Người em yếu, thể tham ăn. Quay về chị dặn người nấu cho em chút canh, ăn nho xong, ăn canh rồi nghỉ ngơi, như vậy mới hại dạ dày."

      Diệp Ly Châu muốn gật đầu, vòng eo đột nhiên bị người nắm lấy. Bàn tay giữ chặt hông nàng dùng chút sức, dường như muốn bẻ gãy eo nàng.

      Người nàng tức khắc mềm nhũn, cái tay đó từ từ dời xuống bên dưới, vuốt ve bàn chân non mềm của nàng. Diệp Ly Châu bộ nhiều, đôi chân ngọc nhẵn nhụi, mềm mại như da thịt trẻ con vậy. Bàn tay đó lại thô ráp, vết chai mỏng do mang đao kiếm mài ra, từng chút , như cố ý tỏ bất mãn.

      Diệp Ly Châu nhịn được, đành phải giọng : "Chị ơi, chị về trước . Lát nữa em tự bóc ăn."

      Bên dưới tầng tầng cánh hoa hồng là nước suối mênh mông, nhìn thấy bên trong rốt cuộc có cái gì.

      Khương Nhiễm Y tự nhiên ngờ được người đàn ông núp bên cạnh em nàng, người đàn ông này còn nhìn em nàng chằm chằm. Nàng gật đầu, : "Được, đừng ngâm lâu quá. Ngâm lâu cũng tốt cho thân thể."

      Diệp Ly Châu cũng gật đầu.

      Chờ Khương Nhiễm Y rồi, Đề Kiêu lộ ra từ trong nước.

      Nửa người của đều nước, đường nét mặt góc cạnh sắc nét, bọt nước theo quai hàm của chảy xuống, chảy đến quần áo ướt sũng.

      Quần áo mỏng manh tự nhiên là dính sát vào người. Bởi vì là màu trắng, sau khi dính nước hơi có chút trong suốt, có thể thấy được dáng người Đề Kiêu cực kỳ dũng mãnh lại hoàn mỹ. Cơ bắp quá mức khoa trương, cũng có vẻ gầy yếu, mà là tràn ngập sức lực cùng vẻ đẹp, cơ ngực và cơ bụng ràng như như bên trong quần áo ướt nhẹp.

      Diệp Ly Châu tự động bỏ quên chuyện nàng cắn mút môi tới chảy máu. Nàng bưng đĩa thủy tinh tới, : "Chị họ đưa nho tới cho ta, điện hạ có muốn ăn ?"

      Đề Kiêu hừ lạnh tiếng: "Thích làm nũng với người khác như vậy sao?"

      Diệp Ly Châu: "Hả?"

      Đề Kiêu cầm lấy cái khăn ở bên bờ lau tay, rồi lấy quả nho từ trong đĩa, bóc vỏ cho nàng: "Há miệng."

      Diệp Ly Châu cảm thấy Đề Kiêu hơi lạ.
      yuki0129, Lee Đỗ, Hale20523 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Há nhanh a Kiêu bóc nho cho ăn kìa Cưng
      Chalychanh thích bài này.

    3. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Nghĩ là ko sống được bao lâu nên bất chấp kkkk. Há miệng nào.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 39:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Dường như trong nháy mắt Đề Kiêu trở nên lạnh lùng hơn.

      Diệp Ly Châu ngoan ngoãn há miệng ăn nho, đầu lưỡi vừa cuốn lấy quả nho chua ngọt ngon miệng này, vòng eo bị người giữ chặt.

      Nàng mở mắt ra, nhìn gương mặt khôi ngô phóng đại của người đàn ông.

      Mặt mũi Đề Kiêu sắc nét, con ngươi lạnh lẽo, sống mũi quá chừng cao thẳng, vô cùng dễ nhìn.

      Nước nho theo khóe miệng Diệp Ly Châu chảy xuống. Nàng hoàn toàn ngẩn ngơ. Bởi vì Đề Kiêu của lúc này quá mức dũng mãnh, căn bản Diệp Ly Châu ứng phó được.

      Cuối cùng, Diệp Ly Châu mềm nhũn yếu ớt được Đề Kiêu đỡ lấy. Nàng nằm sấp ngực Đề Kiêu thở hổn hển, tiếng nàng thở gấp rất , nhưng rất quyến rũ.

      Quả nho vẫn là để cho Đề Kiêu ăn mất.

      Diệp Ly Châu cảm thấy trạng thái của hai người thích hợp, nhưng nàng lại biết nên miêu tả thế nào.

      Lúc vừa bắt đầu, hai người chỉ là những người xa lạ, tiếp theo, hai người chỉ vài lời, sau đó là ôm, Đề Kiêu và nàng ở chung trong căn phòng, cuối cùng, hai người cứ như vậy ôm nhau hôn môi.

      Thời gian quá ngắn, nếu là nửa năm trước, lúc Diệp Ly Châu còn ở trong chùa, chắc chắn nàng ngờ mình lại thân mật với người đàn ông như vậy.

      Nàng cũng muốn ép buộc Đề Kiêu chịu trách nhiệm với mình. Thứ nhất, là nàng cam tâm tình nguyện, Đề Kiêu tới gần nàng, có thể khiến cho thân thể bệnh tật của nàng kéo dài chút hơi tàn thêm đoạn thời gian nữa; Thứ hai, Diệp Ly Châu hiểu tình cảm nàng dành cho Đề Kiêu. Nàng chỉ cảm thấy nàng tới gần Đề Kiêu, là bởi vì có ích cho nàng. Nếu bởi vậy mà muốn Đề Kiêu ở bên nàng, đó chính là lợi dụng .

      Bàn tay Đề Kiêu xẹt qua chỗ xương bướm của nàng. Thân thể Diệp Ly Châu mềm mại, cũng rất mẫn cảm, mẫn cảm cực kỳ, Đề Kiêu có thể cảm nhận được nàng run rẩy.

      ra sớm nhịn được nữa rồi.

      Trước mắt, quan hệ của hai người tăng thêm tầng, Đề Kiêu giam nàng ở trong lòng, : "Sau này được làm nũng với người khác."

      Mặc kệ là nam hay nữ, cũng đều muốn để người khác thấy mặt mềm mại của Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu có là đủ rồi, nàng muốn cái gì, đều cho nàng, đều cho hết, cần những người khác.

      Diệp Ly Châu thấy lại sáp lại gần lui về phía sau: "Đừng nữa mà, đủ rồi, miệng ta cũng sưng lên rồi này."

      thể hôn tiếp nữa, nàng thở nổi rồi. Đề Kiêu có kinh nghiệm, thủ đoạn cũng rất nhiều, mực quấn lấy nàng, quả thực muốn đem nàng nuốt vào trong bụng.

      Thứ mà Diệp Ly Châu muốn cũng xem là nhiều, hôn lần là đủ rồi.

      từng hôn qua, Diệp Ly Châu cảm thấy thân thể của mình khỏe hơn nhiều, nếu Đề Kiêu rời , nàng cũng cần phải tìm mọi cách lừa gạt để giữ người lại nữa.

      Cứ luôn giữ Đề Kiêu lại, nàng cũng có cảm giác tội lỗi, sợ trễ nải việc gì đó của .

      Đề Kiêu thấy nàng rốt cuộc biết kiềm chế hơn chút, nâng tay lên xoa xoa tóc nàng: "Ta còn tưởng rằng nàng vĩnh viễn cũng thỏa mãn..."

      Môi sưng lên rồi, vậy hôn môi nàng nữa. Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của Đề Kiêu lướt qua Diệp Ly Châu.

      Vạt áo của Diệp Ly Châu mở ra rất rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, da thịt chỗ xương quai xanh bị ngâm ra sắc hồng nhàn nhạt, sáng bóng như đá thạch vậy.

      kéo Diệp Ly Châu đến chỗ sâu hơn trong hồ nước. trầm người xuống rất sâu, lại nâng Diệp Ly Châu lên. Trực giác cho Diệp Ly Châu biết rằng đây phải là chuyện gì tốt, nàng muốn vùng vẫy tới bên bờ, lúc này lại trốn được.

      Nàng cúi đầu nhìn mái tóc dài đen như mực của người đàn ông, da thịt tê dại mảnh, hơi có chút đau đớn, nhưng cũng phải là đau lắm.

      Đề Kiêu ôm nàng rất chặt, như muốn khảm nàng vào trong xương vậy, mang theo ham muốn chiếm hữu nồng đậm.

      Diệp Ly Châu bị ôm đến thở nổi, cái loại cảm giác đau nhức ướt át này lại chặt chẽ bao vây lấy nàng.

      Sắc mặt nàng từ từ ửng đỏ, tim đập vô cùng nhanh, cũng biết là bởi vì ảnh hưởng của Đề Kiêu với nàng thực quá lớn, hay là bởi vì tình cảm của nàng bị chấn động.

      Vừa nãy hôn môi cũng có xấu hổ đến vậy.

      Diệp Ly Châu bám lấy bờ vai cường tráng của Đề Kiêu. Ngón tay mảnh mai trắng trẻo của nàng giống như cọng hành, bởi vì tim đập nhanh hơn mà lên màu hồng nhạt: "Điện hạ..."

      vẫn trừng phạt nàng, dường như nghe thấy Diệp Ly Châu giọng gọi .

      Rốt cuộc Diệp Ly Châu ngâm nước quá lâu, nên mềm nhũn ngất .

      Đề Kiêu ôm lấy lưng nàng, đặt nàng lên sạp trúc ở bên .

      sạp trúc rải sẵn tầng vải lông mỏng màu trắng, cả người nàng ướt nhẹp, sắc mặt ửng hồng, mái tóc đen ẩm ướt xõa ra bờ vai mảnh khảnh.

      Dấu vết mà Đề Kiêu hung ác tạo ra bị áo lụa phủ lên, có điều mấy ngày này e rằng cũng biến mất được.

      Đề Kiêu còn cho là tiểu nương to gan như vậy, mềm mại quyến rũ như hồ ly tinh. Vừa rồi nàng chủ động đòi hỏi hoan ái, tại có thể chống đỡ thêm đoạn thời gian, ít nhất chơi đùa thêm mấy kiểu nữa chứ, ngờ, chẳng qua là hôn nàng mấy cái, hôn nàng bất tỉnh rồi.

      Thân thể vẫn là quá yếu.

      Sau khi trở về, Đề Kiêu cũng phân ra tinh lực để thuộc hạ nghĩ cách tìm danh y xem cho Diệp Ly Châu. Nàng thực quá yếu mà.

      bế Diệp Ly Châu đến gian phòng khác. Chỗ này cũng có phòng ở. Có lúc Diệp Ly Châu ngâm người quá lâu, lười quay về, trực tiếp ngủ luôn ở đây.

      tìm được bộ quần áo sạch , chần chừ lát, biết có nên tự tay thay cho Diệp Ly Châu hay .

      ra là nên, nhưng nàng khoan thai tỉnh lại, mở mắt ra.

      Đề Kiêu đưa cho Diệp Ly Châu cái khăn lông: "Nàng lau tóc , rồi thay quần áo khác."

      Diệp Ly Châu vẫn còn có chút váng đầu, Nàng cầm lấy khăn lau giọt nước xuống. Nàng nhìn Đề Kiêu mặc bộ quần áo ướt sũng, lại : "Điện hạ, chàng ngâm người tiếp . Ta để Hải Đàn tìm bộ quần áo mang tới đây."

      Đề Kiêu "Ừ" tiếng, thời gian dài như vậy, Hải Đàn lại phải là người làm việc cẩu thả, hẳn là chuẩn bị đồ quay lại.

      Quả nhiên, Diệp Ly Châu mới vừa lau khô tóc, thay xong bộ đồ mới, Hải Đàn quay lại.

      Hải Đàn tìm được quần áo thích hợp ở chỗ này. Bởi vì trong viện chỉ có hai vị tiểu thư ở, có chủ nhân nào khác, nàng liền lấy bộ quần áo của người hầu mang tới. Tuy rằng chất vải bình thường, nhưng cỡ hẳn là vừa vặn. Thực ra Đề Kiêu cũng cần quần áo gì, trực tiếp dùng nội công hong khô là được, nhưng Hải Đàn chỉ sợ quần áo bị xé rách thể mặc.

      Hải Đàn hong tóc cho Diệp Ly Châu, rồi rót cho Diệp Ly Châu chén trà: "Tiểu thư, đêm nay Tần Vương điện hạ ngủ ở đây ạ?"

      Diệp Ly Châu ngẫm nghĩ rồi : "Để xem ý của điện hạ. Ngươi ra gian ngoài chờ trước ."

      Hải Đàn gật đầu : "Dạ, mới vừa rồi có phải là Khương tiểu thư tới ạ? Nàng dặn người làm bát canh bồi bổ, hẳn là làm xong rồi, nô tỳ bưng tới cho người."

      Diệp Ly Châu "Ừ" tiếng, rồi để Hải Đàn xuống.

      Sau khi hong khô tóc ở bên cạnh bếp lò, Diệp Ly Châu cầm lược chải hai lượt, cũng buộc lên.

      Nàng mặc váy quây ngực màu trắng ngà. Thực nhịn được, nàng lại cởi áo ra nhìn chút.

      da thịt vốn trắng muốt nở nang có thêm dấu ngón tay cùng vết cắn, xanh xanh tím tím, khẽ chạm vào cảm thấy đau.

      Đề Kiêu này, bình thường vẫn luôn rất đứng đắn, dù là với ai cũng đều hết sức lạnh nhạt, nhưng dù sao cũng là người đàn ông, bình thường làm thánh nhân, có nghĩa lúc nào cũng là thánh nhân.

      khuôn mặt khác của vẫn luôn ra trước mặt Diệp Ly Châu. Nàng quá yếu đuối, lại ngây thơ, ngốc nghếch, nên vẫn luôn kiềm chế bản thân.

      Dù cho nàng nương có thể xuất giá rồi, nhưng vẫn kiềm chế.

      Sau khi ra ngoài, Đề Kiêu lập tức dùng nội lực hong khô quần áo. Diệp Ly Châu uống bát canh mà Hải Đàn vừa đưa tới, ngoan ngoãn ngồi sạp.

      Mái tóc đen của Đề Kiêu chưa buộc. Mặc xong áo bào, ngồi xuống ở bên khác.

      Cánh môi Diệp Ly Châu dán lên miệng bát sứ trắng. Ăn canh xong, nàng nhấp ngụm nước trà, lúc này mới : " muộn thế này rồi, điện hạ có phải quay về ạ?"

      Cho dù ban đầu Đề Kiêu dự định quay về, lúc này cũng tính về nữa.

      Chẳng qua...

      Diệp Ly Châu của lúc này và Diệp Ly Châu của vừa nãy như là hai người khác nhau vậy.

      Vừa rồi nàng ở trong nước giống hệt như tinh quấn quít lấy , chủ động tới gần , chủ động mê hoặc .

      Diệp Ly Châu của bây giờ mặc váy áo trắng tinh. Nàng mặc váy áo màu nhạt, bớt rất nhiều cảm giác dịu dàng quyến rũ, vết chu sa trán tôn lên vẻ ngây thơ của nàng, cặp mắt hoa đào lúc nào cũng mời gọi đưa tình cũng nhiều thêm vài phần trong trẻo.

      Cứ nhìn nàng thế này, hoàn toàn ngờ được, thiếu nữ lạnh nhạt thuần khiết này cũng biết quấn lấy người đòi hôn.

      Diệp Ly Châu bị con ngươi lạnh như băng của người đàn ông quan sát, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

      Mặc dù nàng muốn tới gần Đề Kiêu, nhưng đa phần, Diệp Ly Châu giống như những trẻ tuổi khác, cũng sợ người lạnh lùng hà khắc lại vô tình như Đề Kiêu.

      Đề Kiêu : "Ta ở cùng với nàng."

      Mắt Diệp Ly Châu chợt sáng lên: "Điện hạ bận sao?"

      "Sáng mai ngay." Đề Kiêu , "Thời gian còn sớm nữa, nàng cũng nên ngủ ."

      Diệp Ly Châu "dạ" tiếng: "Ta lấy chăn rải lên sàn nhà cho chàng."

      Con ngươi của Đề Kiêu hơi híp lại: " vào đông rồi, nàng để ta ngủ mặt đất à?"

      Diệp Ly Châu: "Hả?"

      Nhưng là chỉ có cái giường thôi, lại cũng phải là giường lớn.

      Đề Kiêu hiểu nổi cái đầu của Diệp Ly Châu, vừa nãy hai người cũng thân mật như vậy, giờ nàng lại giống như người có việc gì như trước.

      Nhưng cái chớp mắt tiếp theo, Diệp Ly Châu bắt đầu tìm gối đầu, nàng đặt cái gối nữa lên giường: "Ban đêm ta ngủ có thể có chút ngoan, điện hạ đừng để bụng."

      Diệp Ly Châu biết sức hấp dẫn của Đề Kiêu với mình, rất nhiều lúc, chính nàng cũng khống chế được thân thể của mình.

      Diệp Ly Châu lo sau khi nàng ngủ rồi, nhịn được mà lại gần Đề Kiêu, khiến ngủ được.

      Nàng rất tự giác vào phía bên trong, chỉ chiếm vị trí , chỗ còn lại đều để cho Đề Kiêu.

      người Đề Kiêu có hương gỗ sạch dễ ngửi, vừa tiến đến, trong màn liền bị hơi thở của bao phủ.

      Diệp Ly Châu lại muốn tới gần .

      Nàng giọng : "Ta có thể nắm tay chàng ngủ ? Ta sợ gặp ác mộng."

      Đề Kiêu đưa tay qua.

      Ngón tay mảnh mai non mềm của Diệp Ly Châu quấn lên ngón tay thon dài mang theo vết chai của Đề Kiêu. Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

      Đề Kiêu biết Diệp Ly Châu rất thích , chờ làm xong chuyện ở Trần Châu, đề xuất việc cưới nàng với Diệp Phụ An.

      đêm này, Diệp Ly Châu cũng có chui vào trong lòng Đề Kiêu. Nàng vẫn luôn yên lặng ngủ, khuôn mặt khi ngủ rất thoải mái, khóe môi còn hơi nhếch lên.

      Đề Kiêu chăm chú nhìn nàng lâu.

      có thể nhịn được đến bây giờ, thực ra cũng dễ dàng.

      Diệp Ly Châu chủ động sáp lại gần, Đề Kiêu bế nàng qua, ôm nàng vào trong lòng.

      Ngón tay lướt xuống, nhàng cởi cái, đem vạt áo bên trong của Diệp Ly Châu mở ra.

      người nàng chỉ còn lại cái áo lót mỏng manh, cổ tay lộ ra, Đề Kiêu điểm huyệt đạo của nàng.

      Nhịn lâu như vậy, trút hết ra phen, Đề Kiêu cảm thấy còn bằng vào trong cung làm thái giám luôn.

      Lúc xong việc, Đề Kiêu dùng khăn ướt lau mặt và tay của Diệp Ly Châu, cánh môi nàng đầy đặn ướt át, khẽ hôn cái nhanh.

      Sau khi được giải huyệt đạo, Diệp Ly Châu dựa vào trong lòng Đề Kiêu. Nàng ngủ rất ngon, có lẽ mơ gì đó, cánh môi vô thức mấp máy.

      Đề Kiêu sáp lại gần, nghe rất lâu, mới nghe được nàng "Điện hạ đừng ". Giọng nàng mềm mại, cũng ràng lắm, đầu lông mày cũng hơi cau lại, ngón tay túm chặt lấy vạt áo Đề Kiêu, dường như lo lắng rời .

      Tiểu nương quấn người.
      Last edited: 25/3/20

    5. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Hậy. Lau tay ta biết, còn lau mặt làm gì vậy? Hị hị.:yoyo48::yoyo23:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :