1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 139. Hoặc là đám mây

      Triệu Quốc cùng với Tấn Quốc liên hợp tấn công Lỗ Quốc lại liên tiếp thất lợi, mấy lần chiến dịch bại nhiều thắng ít, ở Du quan càng tổn binh hao tướng, đến chủ soái Tấn Quốc còn suýt nữa thân vẫn tại đây.

      Chiến giằng co, lúc này nếu thu binh, hai nước Tấn Triệu đều được chỗ tốt nào, ngược lại oan uổng tổn thất lượng lớn lương thảo và tính mạng quân sĩ. Triệu Vương và Tấn Vương làm sao cam tâm, nhưng nếu kiên trì tấn công, lại ai nắm chắc có thể mau chóng đánh hạ. Triệu Tư thu được chiến báo tiền tuyến, lại lần hối hận lúc trước liên minh.

      Sớm biết như thế, nên cùng Lỗ Quốc liên hôn, ai biết ở trong thế giới nguyên bản Lỗ Quốc vốn chịu nổi kích, lần này thế nhưng giống như thần trợ, có thể cường ngạnh chống đỡ hai nước liên hợp lâu như vậy. Đại tướng Ngột Cừ thủ thành kia càng làm Triệu Tư đau đầu, đó vốn dĩ hẳn là mãnh tướng tương lai được thu vào dưới trướng, tại lại trở thành địch nhân, quả thực khiến người ta nội thương.

      “Quốc quân, còn muốn tiếp tục đánh nữa?”

      “Đánh!” Triệu Tư chém đinh chặt sắt . giờ phải chính có thể quyết định, trong triều các loại tiếng lao xao đẩy về phía trước. trận này chỉ muốn đánh, còn cần thiết phải đánh lần toàn thắng, nếu đừng tấn công Ân quốc và thảo nguyên, bên trong Triệu Quốc cũng xuất vấn đề.

      Triệu Tư muốn đích thân Du quan, tin tức truyền ra trước, Tấn Triệu Lỗ ba nước đều có chút chấn động. Ở Triệu Quốc cũng phải toàn bộ đều trung tâm với Triệu Vương tuổi trẻ này, còn có bộ phận người vẫn nguyện trung thành với Dư Thương Quân, thúc phụ , có rất nhiều người muốn nhìn trò hay.

      Tấn Quốc lại còn có càng nhiều suy đoán, cảm thấy Triệu Vương này là nghĩ đến tiện nghi lớn hơn nữa. Vốn dĩ quân đội hai nước do Tấn Quốc làm chủ, nhưng Triệu Tư vừa ến, lấy thân phận quốc quân của , đương nhiên chính là thống soái. Từ đó, khi Du quan bị công phá, được nhiều chỗ tốt nhất chẳng phải chính là Triệu Quốc. Tấn Quốc bên này lại muốn Triệu Tư xuất lực, lại muốn bên ta bị giảm ích lợi, chỉ có thể ngầm làm ít động tác.

      Còn Lỗ Quốc, bọn họ có thể khổ thủ lâu như vậy, sau lưng thể thiếu quốc gia chung quanh thầm duy trì, đặc biệt là Ân quốc, chiến mã từ thảo nguyên tới, bản địa sản xuất lương thực, thậm chí binh khí, hai bên xem như giai đại vui mừng.

      Bên này chiến cuộc giằng co, bộ tộc Ô Đồ xa ở thảo nguyên khó được nghênh đón năm được mùa, thảo nguyên sản vật và tài nguyên cuồn cuộn ngừng được vận chuyển vào nội địa Trung Nguyên, lại có xe ngựa chuyển vật tư vận đến thảo nguyên. Nơi mấy bộ tộc tụ cư ngày càng náo nhiệt, cuộc sống của mọi người cũng có thể thấy là giàu có lên.

      Mùa hạ qua , thảo nguyên nghênh đón ngày mùa thu, mảnh đất rộng lớn, càng ngày mùa thu trời cao khí sảng và khoáng đtạ. Mọi ngườiđã bắt đầu bận rộn công việc chuẩn bị cho bắt đầu mùa đông, ra ngoài săn thú thành việc các nam nhân bộ tộc nhất.

      Nếu bắn cung, đương nhiên ai có thể so sánh bới tộc trưởng Ốc Đột bộ tộc Ô Đồ, mọi người sớm biết lợi hại, mấy năm trước còn có người trẻ tuổi biết trời cao đất dày muốn tỷ thí với . Mấy năm nay cơ bản ai nguyện ý phản ứng với , các nam nhân tự mình chơi của mình, mang theo cùng , rốt cuộc ai cũng muốn nhìn thứ nghiệt như vậy tới đả kích mình.

      Cho nên, Ốc Đột ra cửa săn thú thường là mình, giờ chính là mang theo Ân Như Hứa.

      “Bắn tên nàng học sai biệt lắm, có thể ra cửa thực chiến. Chỉ học bắn mũi tên ra cũng bắn trúng cái gì, học bắn tên học cũng có tác dụng. , chúng ta săn mấy com hồng hồ ly trở về làm mũ cho nàng.” Ốc Đột như vậy với ‘học sinh’ của mình, sau đó tìm ngày, đúng lý hợp tình mang theo nàng chạy ra chơi điên vài ngày.

      Bọn họ chỉ hai người, cưỡi ngựa rất xa, từ lúc thái dương mới vừa lên đến khi ánh trăng xuất , bình nguyên mênh mông vô bờ chỉ có hai người bọn họ. Ân Như Hứa ban đầu tự mình cưỡi ngựa, cưỡi lâu rồi thấy buồn ngủ, Ốc Đột liền ôm nàng tự mình bảo hộ trước người, để cho nàng dựa vào người mình ngủ. Con ngựa của Ân Như Hứa theo sau ngựa của Ốc Đột, ngoan ngoãn cùng nhau chạy chậm.

      Ân Như Hứa luôn tìm thấy con mồi, bởi vì những vật đó đều giỏi nấp, chúng nó sinh sống lâu mảnh thảo nguyên này, quen thuộc nơi này. Nếu chỉ mình Ân Như Hứa, đại khái nàng thu hoạch được gì, nhưng nàng còn mang theo con trai của lang thần, tộc trưởng Ốc Đột của nàng sinh ra ở thảo nguyên, hiểu biết hết thảy nơi này, bao gồm cả đám gia hỏa giảo hoạt đó.

      Ốc Đột mỗi lần nhìn thấy con mồi, đều túm túm Ân Như Hứa trước, để nàng xem, sau đó cho nàng ra tay.

      Mười phát trượt cả mười.

      Ân Như Hứa vừa mới có thể bắn trúng bia ngắm bất động, tại để cho nàng bắn loại động vật có thể chạy linh hoạt này, làm khó nàng. Nhưng Ốc Đột làm biết mệt, mỗi khi nhìn thấy nàng bắn trúng, cũng biết vì sao lại đặc biệt cao hứng.

      Bọn họ gặp đám hoàng dương, Ân Như Hứa bắn ra mũi tên, bị con hoàng dương hất bay mũi tên.

      Ân Như Hứa: “……?”

      Ốc Đột: “Ha ha ha, lần đầu tiên ta thấy có người bắn hoàng dương bị hất mũi tên ha ha ha!” cười đấp lên đùi mình.

      Ân Như Hứa cầm cung khoa tay múa chân với chút, làm bộ hù dọa . Ốc Đột càng muốn cười đến chết, với nàng: “Tới, nàng bắn ta trước thử xem.”

      Ân Như Hứa: “ bậy.”

      Ốc Đột: “, ta bậy, nàng bắn để ta nhìn chút trước, cái lực đạo này của nàng, ta giơ tay là có thể bắt được mũi tên.”

      luôn mãi cầu, Ân Như Hứa thả mũi tên về phía , Ốc Đột tránh né, quả nhiên như tia chớp trảo cái bắt được mũi tên. “Chính xác còn tạm, lực đạo được.” Ốc Đột đem mũi tên tay cắm trở về túi đựng tên cho Ân Như Hứa.

      đuôi mũi tên của Ân Như Hứa được sơn lên dấu hiệu màu đỏ.

      “Đừng có gấp, chúng ta từ từ tới, khẳng định có thể làm được.” cười nhạo công chúa xong, lại dùng sức ôm người ta tung lên bầu trời, khôi hài vui vẻ.

      Hai người lang thang có mục tiêu nơi nơi, Ân Như Hứa ngẫu nhiên lo lắng biết đường về, Ốc Đột lắc đầu bật cười, “Ta đương nhiên biết nên trở về như thế nào, lo lắng cái này làm gì…… Ai, Khiếu Khiếu nàng xem bụi cỏ bên cạnh kia có cái gì động, nhìn thấy con thỏ , mau, nhanh bắn !”

      Ân Như Hứa cũng khẩn trương lên, cẩn thận kéo cung, bắn con thỏ. Bá tiếng, mũi tên lông đuôi điểm hồng chui vào hang, con thỏ chạy mất.

      Ốc Đột: “Ha ha ha ha!”

      Ân Như Hứa bị cười bực, nhìn chằm chằm lời nào. Ốc Đột giơ tay: “Thôi thôi thôi, ta cười, dám!”

      “Con thỏ này chạy được, tới.” nhảy xuống ngựa, thuận tay ôm Ân Như Hứa xuống ngựa, mang theo nàng tìm tìm ở chung quanh, quả nhiên tìm ra cái hang khác, “Nàng chờ ở đây, chờ lát nữa con thỏ chui ra, nàng đè nó lại.”

      Ân Như Hứa: “Con thỏ vì sao chui ra từ nơi này, vì sao chàng biết?”

      Ốc Đột: “Ta chính là biết.” tìm được cái hàng khác, lăn lộn trong chốc lát, ngồi xổm trước cái hang kia. Cũng biết làm cái gì, qua lát, Ân Như Hứa quả nhiên nghe được ít động tĩnh. Nàng ngừng thở, ngồi quỳ mặt đất nhìn cái hang trước mặt, mơ hồ nhìn thấy bóng con thỏ.

      “A! Bắt được! Ốc Đột!”

      Ân Như Hứa phen đè lại con thỏ đột nhiên ngoi đầu, đây là lần đầu tiên nàng tự tay bắt được con thỏ, có chút kích động mà ấn đám lông xù xù giãy giụa, bởi vì cách này được, thủ pháp mới lạ, túm lấy nó đến lông lá cũng lộn xộn.

      “Ốc Đột, nhanh, nó muốn bỏ chạy!”

      Ốc Đột nhìn đủ nàng giống tiểu nữ hài kích động như vậy, ra tay túm lỗ tai con thỏ, giúp đỡ nàng. “Xem, con thỏ nàng bắt.” cầm theo con thỏ quơ quơ ở trước mặt Ân Như Hứa.

      Con thỏ bị buộc chặt trong túi đặt ở lưng ngựa, hai người tiếp tục về phía trước.

      “Khiếu Khiếu, xem bên kia.” Ốc Đột lại lần chọc chọc tức phụ.

      Ân Như Hứa nhìn bên kia cái, động thủ.

      Ốc Đột: “Khiếu Khiếu, là hồ ly lưng đỏ.”

      Ân Như Hứa: “…… chàng tới.”

      Được rồi. Ốc Đột giương cung, kéo đến nửa lại thả trở về, giơ tay rút ra mũi tên từ túi tên của Ân Như Hứa, kéo cung căng bắn ra. Đương nhiên là thất bại, con hồ ly lưng đỏ chạy ra vài bước, lại vừa lúc bị Ốc Đột thấy tiên cơ bắn trúng cổ. nhìn Ân Như Hứa vẫn có phản ứng gì, ruổi ngựa nhặt hồ ly về.

      Về sau mặc kệ bắn cái gì, đều rút tên của Ân Như Hứa, chính là dùng tên của mình.

      được dùng mũi tên của ta, sắp bị chàng dùng hết rồi.”

      “Vậy lần tới chính nàng bắn tên?”

      “…… Ta tự mình bắn tên.”

      Vẫn là bắn trúng cái gì.

      Bắn trúng bắn trúng, Ân Như Hứa cũng nhụt chí, mũi tên mình bắn trúng, gọi Ốc Đột tiếng, Ốc Đột bên cạnh liền bắn mũi tên qua, thường thường là có thể thu hoạch.

      Đến buổi tối, bọn họ ngồi ở bên cạnh đóng lửa trại, sao trời vô ngần mà yên lặng, vẫn bất biến ngàn năm vạn năm, chỉ cần nằm xuống, cả người có thể chìm vào mảnh đất dưới thân, quên hết thảy.

      Ban đầu Ân Như Hứa ngủ được, hoàn cảnh đơn sơ này, nàng chỉ có thể dựa vào Ốc Đột nửa nằm. Ốc Đột liền ôm nàng, ca hát cho nàng. Tay thô ráp lại dày rộng, vỗ đầu rất có trọng lượng, Ân Như Hứa bị dùng cằm chống lên đầu xướng lát liền ngủ rồi.

      Ngẫu nhiên Ân Như Hứa cũng hát bài hát Ân quốc cho . Ân quốc chú ý luật tương hòa, từ ngữ trau chuốt đến thanh lệ hoa mỹ, giai điệu phải uyển chuyển êm tai. Nàng hát giống con người nàng, uyển chuyển tinh xảo, giống mộng đẹp Nam Quốc sâu trong thảo nguyên. Nàng dựa vào đầu vai Ốc Đột ca hát, Ốc Đột liền an tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, hai mắt và trời sao sau lưng lóe sáng.

      Ra ngoài thuận tiện giống như ở bộ tộc, bọn họ tuy mang theo cũng đủ nước uống lại thể tắm rửa mỗi ngày, nếu đường gặp bnước, Ân Như Hứa liền khó tránh khỏi muốn rửa ráy, thừa dịp thái dương vẫn còn, nước có chút ấm, Ân Như Hứa cởi bỏ quần áo, xõa tóc xuống nước tẩy tẩy mồ hôi người.

      Phía sau bỗng nhiên cái thân hình cường tráng mà quen thuộc ôm lấy.

      Chìm vào trong nước, bị dòng nước vây quanh, cùng chìm nổi trong nước, hồ nước lạnh băng bị thân hình cực nóng xua tan, giờ phút này cũng chỉ có hai người trong thiên địa, hòa tan thành bộ dáng lúc ban đầu sinh mệnh giao hòa.

      ……

      Hai người đơn độc ở chung lâu rồi, giống như chỉ còn lại mình bọn họ, thấy dấu vết bộ tộc khác, cũng có những người khác xuất , chỉ là làm bạn cùng nhật nguyệt như vậy, cưỡi ngựa chạy băng băng cánh đồng bát ngát. Trong hoảng hốt, Ân Như Hứa quên mình là công chúa Ân quốc, quên thống khổ từng bị nhốt ở mảnh hẹp trong trời đất.

      Nàng cảm thấy mình giống như biến thành vơn gió, hoặc là đám mây.

      “Tới, chúng ta cần phải trở về.” Nghe Ốc Đột như vậy, nàng còn có chút mất mát.

      Ốc Đột nhìn ra, xoa xoa đầu nàng, trán dựa vào trán nàng, “Lần sau lại mang nàng ra ngoài chơi, ta còn có rất nhiều nơi có thể đưa nàng .”

      “Chờ tiếp theo, nàng có thể tự mình đánh được con mồi.”

      Ân Như Hứa cảm thấy dỗ mình vui lên, còn thấy cao hứng.
      Lierose DuDu, sabera.tran, levuong15 others thích bài này.

    2. Anastasia Nguyen

      Anastasia Nguyen New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      :2one:hay quá nàng ơi:tungtung:
      heavydizzy thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ui ngọt ngào quáaaaaaa huhu xỉu xỉu xỉu
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 140. Người nào làm nàng sợ hãi như thế?

      “Đinh linh linh ——”

      Đây là loạt tiếng chuông đồng dưới hiên điện Tinh Vu ở vương cung Triệu Quốc. Hàng chuông đồng ở chỗ này từ lúc xây dựng cung điện, dã có trăm năm, mỗi khi có mưa gió bồi hồi, phát ra tiếng chuông thanh thúy như vậy, tháng ngày gió thu thổi muộn cùng mưa xuân kéo dài nghỉ, thường thường lần vang lên là cả đêm.

      “Cách lách cách ——”

      Đây là thanh mành thủy tinh trong điện Tinh Vu bị người ta nhàng lay động lại rung xuống va chạm vào nhau. Ân Như Hứa nằm ở giường, nghe thanh ấy là biết có người tới.

      “Tiểu điện hạ, tiểu điện hạ? Mau ra đây, phu nhân ngủ rồi, cần đánh thức phu nhân.”

      Đây là thanh của cung nữ Tồn Thanh hầu hạ nàng trong điện Tinh Vu, Ân Như Hứa thậm chí còn quen thuộc thanh của nàng ấy hơn thanh Triệu Tư, bởi vì ở trong vô số lần tuần hoàn, nàng và Tồn Thanh ở chung nhiều nhất. Mặc dù có nguyện ý hay , hết thảy về nàng đều là Tồn Thanh chăm sóc, cung nữ này nghe lệnh Triệu Tư, làm nàng vừa hận lại thương.

      Tồn thanh ở bên ngoài giọng kêu gọi, nhưng ai trả lời nàng. Cái chăn mỏng của Ân Như Hứa bị ai kéo ra chút, giường của nàng bò lên cái thân mình nho .

      “Mẫu thân, mẫu thân.” Hài tử giọng gọi nàng.

      “Mẫu thân, người lại bị bệnh sao?” Đây là hài tử thực ngoan ngoãn, nghe lời lại hiểu chuyện, lúc tới thăm nàng chưa bao giờ lớn tiếng ầm ĩ, giống như sợ lớn tiếng chút làm mẫu thân bệnh bị kinh sợ.

      Tay Ân Như Hứa mềm mại nhưng có chút lạnh bị đôi tay kéo lên, đôi tay đó nóng hầm hập, “Mẫu thân, có phải người tưởng niệm quê nhà hay ? Ta nghe người ta , người sinh bệnh là bởi vì nhớ nhà, người cần khổ sở nữa, chờ ta lớn lên mang người về nhà.”

      Nghe lời như thế, nội tâm của Ân Như Hứa có cảm động, mà theo bản năng cảm thấy kinh sợ, nàng muốn duỗi tay che lại miệng hài tử, bảo nó đừng nữa, đừng loại ra lời thế này, đừng dể người kia nghe được! Ân quốc bị diệt quốc, còn nhà để về. Nhưng nàng nhúc nhích được, thân thể của nàng để nàng tự mình động đậy.

      Ân Như Hứa thấy khuôn mặt hài tử trẻ con cùng ánh mắt nhu mộ nghiêm túc, còn xuyên qua mành thủy tinh, thấy được nam nhân đứng ở ngoài mành kia. Triệu Tư lẳng lặng đứng ở đó, như là bóng dáng đáng sợ, ánh mắt lạnh băng, giống như băng tuyết hề có độ ấm đâm vào người.

      Nàng biết kế tiếp phát sinh cái gì.

      “Phu nhân, tiểu điện hạ…… Tiểu điện hạ trượt chân rơi xuống nước, , , ngài cần khổ sở, ngài còn có hài tử khác ……” Tồn Thanh khóc lóc với nàng. Dùng đôi tay hài tử chết đuối, nhàng nâng nàng.

      Thân thể Ân Như Hứa khóc lớn, vì tan vỡ mà co rút, nhưng bên trong Ân Như Hứa còn sức lực làm ra phản ứng dư thừa, nàng chỉ cảm thấy lạnh, tựa hồ chính là nàng bị người ném vào trong nước.

      Hài tử mặt xanh trắng, tay lạnh băng, có hơi thở. Chuông đồng dưới điện Tinh Vu vang lên đêm, cung yến vũ nhạc trước điện Triệu Tư cũng vang lên đêm.

      Gió thu hiu quạnh, quan tài lạnh lùng đưa .

      ……

      “Khiếu Khiếu, Khiếu Khiếu?”

      “……”

      “Làm sao vậy, có phải nàng bị ác mộng hay , sao lại khóc thành như vậy?” Ốc Đột lau nước mắt mặt nàng.

      ngủ đến nửa đêm, nghe thấy áp lực tiếng khóc, phát thê tử dường như thở nổi cuộn ở bên, nhắm mắt lại khóc, vội đánh thức nàng.

      Ân Như Hứa còn chưa thể hoàn hồn, hoảng hốt mà nằm yên nhúc nhích, nàng đầy người mồ hôi lạnh, nước mắt rơi xuống, má cũng là trận đau buốt.

      Phát giác lòng bàn tay nàng lạnh băng, Ốc Đột gắt gao cầm nàng tay, thuận tiện chặt chẽ ôm nàng vào trong lòng ngực mình, “Ổn rồi, ổn rồi.”

      Ân Như Hứa qua lúc lâu mới lấy lại tinh thần từ trong đầm lầy ác mộng, nàng khống chế được mà phát run, liều mạng chui vào trong lòng ngực Ốc Đột.

      Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp, nàng nghĩ, đến tột cùng khi nào là mộng? tại sao? Hay là Ân Như Hứa trong điện Tinh Vu kia?

      Ốc Đột phát nàng thích hợp, mày rậm nhăn lại, từ giá bỗng nhiên cầm áo choàng, bao lấy chính mình và Ân Như Hứa, sau đó nhanh ra khỏi vương trướng. mang theo Ân Như Hứa lên ngựa, chạy băng băng đến cánh đồng hoang vu bên ngoài bộ tộc.

      Có tộc nhân tuần tra ban đêm phát giác động tĩnh, còn tưởng rằng xảy ra cái gì, khẩn trương chạy tới, Ốc Đột : “Là ta, có việc gì.” Sau đó cũng dừng ngựa, trực tiếp chạy vội ra ngoài.

      Lúc này là nửa đêm, bên ngoài mảnh đen nhánh, ngồi lưng ngựa chạy băng băng, gió lạnh ập vào mặt. Ân Như Hứa hoàn toàn thanh tỉnh, nàng kéo cương ngựa trong tay Ốc Đột, hai mắt đỏ bừng mà nhìn đêm tối phía trước, giục ngựa chạy như điên.

      Cho đến nàng hoàn toàn thoát lực, Ốc Đột mới tiếp nhận cương ngựa trong tay nàng, “Tốt hơn chút nào chưa?”

      Ân Như Hứa dựa đầu vào ngực , nghe tiếng động nơi đó, giọng ừ tiếng.

      “Lạnh hay ? Chúng ta trở về.”

      Tia nắng ban mai, chân trời ra bạch tuyến, bạch tuyến này xua tan đêm tối, làm màu sắc tối trầm biến thành màu lam ủ dột, chờ đến lúc thái dương ra, màu lam ủ dột lại biến thành màu lam trong sáng.

      “Lúc nàng nằm mơ sao lại khóc đến giọng như vậy, ta nghe cũng khó chịu, nếu nầng muốn khóc, lớn tiếng khóc lên, cũng nghẹn đến mức khó chịu như vậy.” Ốc Đột bọc Ân Như Hứa, chậm rãi về bộ tộc.

      Ân Như Hứa: “Trong mộng dám khóc, có người làm ta sợ hãi nhìn ta.”

      Ốc Đột: “Người nào làm nàng sợ hãi như vậy?”

      Ân Như Hứa: “…… Ta nhớ là ai, chờ ta nhớ tới, cho chàng.” Nàng ôn tồn mà ôm cổ Ốc Đột, trong lòng lại suy nghĩ, người kia tóm lại là phải chết.

      ……

      “Về sau cũng thể lại phi ngựa như vậy, mấy tháng này phải dưỡng chút, thân thể công chúa tuy mấy tháng này tốt hơn, nhưng cũng thể so với những phụ nhân cường tráng, vẫn nên bớt lăn lộn mới được, tốt nhất trước đừng cưỡi ngựa, như vậy hài tử mới có thể yên ổn sinh ra.”

      “Ừ, ta biết.”

      Ân Như Hứa cùng với Ốc Đột nửa đêm ra ngoài cưỡi ngựa trận, Ân Như Hứa bình tĩnh lại liền có dự cảm khó hiểu, cho người gọi y sư đến bắt mạch. Nàng vốn dĩ chỉ suy đoán, kết quả bị nàng đoán đúng. Nàng có thai, cần dưỡng thai.

      Tin tức này vừa truyền ra, liền có người truyền đến vô cùng kì diệu, đầu tiên là có người khó trách hơn nửa đêm tộc trưởng đột nhiên chạy ra, sau lại truyền thành hơn nửa đêm đột nhiên có lưu quang lọt vào vương trướng, tộc trưởng và thê tử mới lánh ra ngoài, nhi tử của tộc trưởng trời sinh dị tượng, tất nhiên là nhân vật khó lường.

      Tin tức cũng biết thế nào truyền tới các bộ tộc, thực nhanh có các bộ tộc phụ thuộc khác tới tặng lễ, lại rất là náo nhiệt trận.

      Đối với hài tử mới đến, Ân Như Hứa phi thường bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhìn Ốc Đột ngừng xoa tay. Ốc Đột biểu cao hứng, bộ tộc tới chúc mừng, đều khó được nể tình nhất nhất đều gặp, còn riêng dặn Ô Thiên Châu gọi phụ nhân trong tộc ừng sinh dục vài hài tử tới đây, để các nàng chiếu cố Ân Như Hứa nhiều hơn.

      Hầu hạ bên người Ân Như Hứa phần nhiều là cung nữ tuổi trẻ, có các phụ nhân này, liền trật tự hơn nhiều.

      Mặc kệ là Ân quốc hay thảo nguyên, Ốc Đột là nam nhân tuổi này, bình thường đều có hài tử, tại rốt cuộc truyền ra tin vui, toàn bộ tộc đều thập phần cao hứng. Tuy rằng giống các quốc gia Trung Nguyên rất coi trọng người thừa kế quân vương, nhưng nếu tộc trưởng minh có người thừa kế ưu tú, thể nghi ngờ là làm người ta cảm thấy an tâm, đó đại biểu cho ngày tháng an ổn của bọn họ có thể kéo dài.

      Ân Như Hứa còn viết thư đưa về Ân quốc. Từ lúc nàng liên hôn gả đến thảo nguyên, thảo nguyên và vài toà thành Ân quốc ở nơi giáp giới còn phát sinh va chạm, Ốc Đột quản thúc các bộ tộc tản mạn khắp nơi chung quanh, để bọn họ sinh nữa, hai bên quan hệ hòa hoãn hơn. Hơn nữa thương đội lui tới đông hơn, liền có thành trì bắt đầu nguyện ý để ít người bộ tộc hiền lành vào thành, cũng cho phép bọn họ ở trong thành buôn bán cư trú.

      Ân Như Hứa đưa thợ thủ công tới thảo nguyên, trong mấy tháng này quen thuộc sinh hoạt trong bộ tộc, sau đó tuyển chọn người học, đồng dạng làm cho khí thế ngất trời.

      So sánh với bên này, Triệu Tư lại được tốt như vậy. vì nhanh chóng phát binh thảo nguyên, tự mình mang binh tấn công Du quan, muốn sớm chút kết thúc chiến dịch vẫn giằng co này. Con người xác có chút mưu trí, trong vòng nửa tháng công phá Du quan, chính là tườn giữ Du quan cũng có người tài ba tương trợ, dùng gián kế ly, làm chủ soái Tấn Quốc và Triệu Tư sinh ra hiềm khích, cuộc chiến cuối cùng quân đội Tấn Quốc nghe Triệu Tư điều phái, tự tiện hành động, làm cho mấy vạn đại quân thân hãm tử thành, tổn thất thảm trọng.

      trận cho dù thắng, cũng là thắng thảm, đối với Tấn Quốc mà , càng đáng giá.

      Vốn tưởng rằng lấy được Du quan, bọn họ có thể hơi thẳng đến đô thành Lỗ Quốc, đến lúc đó cũng coi như là có thể giảm bớt tổn thất, nhưng sau Du quan có thành kiên cố, lại ngăn cản đại quân xuống. lần cản trở này lại là nửa tháng, giống như cay gai đâm vào mắt Triệu Tư.

      Tấn Quốc vào thời điểm này tuyên bố triệt binh, trực tiếp vứt bỏ minh hữu là Triệu Quốc này.

      Triệu Tư quả thực bị Tấn Vương ngu ngốc chọc cho muốn cười, đặc biệt là đối phương thế nhưng luôn miệng biết chỉ huy, khiến cho Tấn Quốc tổn thất đông đảo lương binh, nếu Tấn Vương ở trước mặt , Triệu Tư tuyệt đối có thể kiếm chém chết lão bất tử kia.

      “Tấn Quốc này đáng giận! Vào lúc này triệt binh, đối với bọn họ có chỗ tốt gì!” chúng tướng dưới trướng Triệu Tư đồng dạng phát hỏa, đám đều mắng lên.

      “Xác cũng thể tiếp tục nữa, chuyện tới bây giờ là tên dây thể bắn, cho dù Tấn Quốc triệt binh, chúng ta cũng phải đánh hạ cái hoàng thành nho này!”

      “Vương, ngài có biện pháp nào công phá hoàng thành?”

      “Từ mấy ngày nay hoàng thành đủ loại chuyện, xem ra bọn họ sớm tính toán bỏ Du quan, trú đóng ở hoàng thành.” Triệu Tư chỉ địa đồ, “Chúng ta đánh hoàng thành, đường vòng đến Lang Chu.”

      chuẩn bị hiểm lộ, nếu có thể thành công, lấy đô thành Lỗ Quốc tuyệt phải vấn đề. Đáng tiếc, chú định là làm cái gì đều thể thành công, hiểm lộ thành hiểm cảnh, suýt nữa làm để lại mệnh tại nơi đó. Lỗ quân giống như sớm biết Lang Chu, hoả lực tập trung hai mươi vạn chờ tới. trận đó, hai quân nhân số chênh lệch ít, Lỗ quân lại vì bảo hộ gia viên mà tử chiến đến cùng, khí thế áp đảo nhiều lần Triệu quân thất ý, dù Triệu Tư bản lĩnh thông thiên cũng khó có thể ngăn cơn sóng dữ, chỉ có thể nhìn binh bại như núi đổ.

      Nếu phải được tâm phúc liều chết cứu giúp, chỉ sợ cũng chết ở nơi đó.

      bị thương , mang theo bộ phận tàn binh bôn đào về nước. Khi thanh thế to lớn, trở về lại nghèo túng chật vật, đánh trận đầu voi đuôi chuột như vậy, Triệu Tấn hai nước vốn là liên minh vững chắc liền lập tức liền tan vỡ.
      Lierose DuDu, sabera.tran, levuong12 others thích bài này.

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Triệu Tư não tàn kiếp này chết chắc rồi.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :