1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 61.2

      Editor: nyanko - cungquanghang

      Thấy Hiền vương suy tư, Hiền vương phi nhịn được : “Kỳ bệnh của Đại công chúa cũng phải trị hết.”


      “Hả? Duyệt nhi có cao kiến gì sao?”


      Hiền vương phi rót cho ly trà, cười : “Cao kiến dám nhận, chẳng là nhớ tới người, đó là hôm nay thái y đề cập đến Lăng Nam Giải thị đệ tử.”


      “Giải thị?” Hiền vương nhíu mày, “Danh tiếng Lăng Nam Giải gia được huy hoàng như năm đó, nghe y thuật thế hệ sau bằng thế hệ trước, gần vài chục năm trở lại đây có người nào Giải gia vào triều làm quan. Hơn nữa đệ tử Giải thị ở Lăng Nam, thế hệ này vẫn có chút tiền đồ nào.”


      “Vương gia, ra Lăng Nam Giải gia có người có bản lĩnh rất lớn, chẳng qua…” Hiền Vương phi than tiếng, “Nghe là người thích nhàn vân dã hạc, coi quyền lợi phú quý như rác rưởi, hàng năm du lịch ở ngoài, hành tung bất định. Y thuật của rất đáng thưởng thức, nếu có thể tìm được , hẳn là có thể cứu được Đại công chúa.”


      Hiền vương kinh ngạc vô cùng, vội truy vấn là ai, Hiền Vương phi lập tức tiếp: “Tên người này có chút thú vị, họ Giải, tên Thần Y. Sở dĩ thần thiếp biết người này, cũng là nghe từ chỗ bà vú. Bà ấy , mấy năm trước bà về quê thăm người thân, vừa vặn vị Giải Thần Y đó cứu người bị quái bệnh, vốn dĩ đại phu đều cứu người nọ, chính là người kia lại được Giải Thần Y cứu về.”


      Câu chuyện này tất nhiên là đời trước Hiền Vương phi nghe người ta , đời trước nàng gặp được Giải Thần Y, chẳng qua lại nghe qua đại danh của . Đời trước khi nàng vẫn là Bình Vương Thái tử phi, nghe Giang Lăng Vi khi đó là Hiền Vương phi biết như thế nào lại mắc phải bệnh hiểm nghèo, người phủ Trung Dũng bá trùng hợp tìm được Giải Thần Y, đưa ta tới phủ Hiền vương, trị hết bệnh cho nàng ta. Sau này Chính Đức đế bệnh nặng, thái y cũng bó tay có biện pháp, cũng là Hiền vương đề cử vào cung trị cho hoàng đế, nhờ vậy Chính Đức đế kéo dài mấy năm thọ mệnh.


      Nghe xong lời Hiền Vương phi , ra Hiền vương cũng có vài phần hứng thú, chẳng qua khi nghe hành tung Giải Thần Y bất định, tại dạo chơi ở nơi nào, khỏi có chút nhụt chí.


      Hiền Vương phi an ủi : “Người có sinh lão bệnh tử, có đại phu y thuật cao minh ở trong phủ, trong lòng cũng an ổn chút. Cho dù vì Bảo Hoa, cũng có thể vì trong phủ chúng ta thỉnh đại phu đóng giữ, nếu có bệnh gì cũng cần phải tiến cung thỉnh thái y, như thế phải tiện lợi hơn rất nhiều hay sao? Mà lần này thần thiếp mang thai, tuy rằng thái y an thai tốt, trong lòng vẫn có vài phần bất an, nếu trong phủ chúng ta có thần y toạ trấn, vậy tâm thần thiếp cũng an ổn chút.”


      được bậy, nàng tốt.” Hiền vương ôm nàng vào ngực .


      Chẳng qua sau khi nghe xong thê tử cũng cảm thấy có lý, tự mình phân phó người tìm kiếm Giải Thần Y.


      Trong lòng Hiền Vương phi cũng rất vừa lòng, nàng chỉ là nội trạch phu nhân, cho dù trong khoảng thời gian trọng sinh có mưu tính rất nhiều, nhưng so với nam nhân vẫn kịp, nếu là có thế lực Hiền vương tìm, so với nàng tìm người mạnh hơn nhiều.


      Nếu có thể cứu được Đại công chúa, tin tưởng với trợ giúp của Đại công chúa, trượng phu của nàng hẳn là vẫn có thể đến con đường như đời trước.


      *****


      Giải Thần Y hay biết được phu thê Hiền vương và thái y Thái y viện nhắc tới nhắc lui, lúc này có chút đau đầu mà nhìn A Bảo đem theo bộ dạng đoan trang chạy tới dò hỏi về loại thuốc kia.


      “Vương phi, ra thuốc đó cũng phải thuốc gì tốt…” Làm người tốt, tuyệt đối thể để người tốt khác biết được những dược hại người đó, sau này cũng muốn hại người được. Cho nên Giải Thần Y hề vui vẻ khi nhắc tới việc này, ở trong lòng , Tấn Vương phi là người tốt, sao có thể giống cái tên Tiêu Lệnh Thù tàn bạo, đâu cũng hại người được chứ?


      A Bảo gật đầu, đánh gãy lời , “Ta cũng có ý gì khác, chỉ là muốn biết lần trước Vương gia tới chỗ ngươi lấy dược là có tác dụng gì thôi?”


      Giải Thần Y cười lạnh tiếng, “Dược kia tự nhiên là hại người rồi, làm thân thể người bệnh dần suy yếu, khoẻ lên được. Chẳng qua, ta cũng nghĩ làm ra thuốc gì hại người, cho nên thuốc kia trừ bỏ làm thân thể người ta suy yếu ít, cũng có mặt hại khác, đối với tính mạng và tuổi thọ cũng có ảnh hưởng gì.” Giải Thần Y bày ra biểu tình ta là người tốt, chẳng qua là vì bức bách của đại Boss hắc ám mới làm ra loại thuốc hại người này thôi.


      Sau khi A Bảo nghe xong, rốt cuộc xác nhận Đại công chúa biến thành như vậy, hoàn toàn là bút tích của Tiêu Lệnh Thù.


      Chẳng qua, nếu là Đại công chúa vài bước ho vài cái, cầm roi đánh người cũng có chút sức lực, cho dù có tính tình nóng nảy cũng có sức nào mà đánh. như vậy, những người khác cũng cần phải chịu tội, thế nhưng lại tốt.


      Nếu là trước kia, chừng A Bảo còn muốn áy náy vài phần, cảm thấy chuyện này đối với người bình thường mà , là quá chịu tội rồi. Chỉ là sau khi chuyến từ phủ công chúa, đường trở về nghe Tề vương lải nhải cái gì mà trước kia Đại công chúa đánh huynh đệ bọn họ mấy lần, thậm chí Tiêu Lệnh Thù còn bị nàng ta đánh đến sốt cao lùi, thiếu chút nữa đời nhà ma hoàn toàn còn chút áy náy nào.


      Sau khi xác định chuyện này là Tiêu Lệnh Thù làm, đối với thủ đoạn của Tiêu Lệnh Thù lại có thêm vài phần hiểu biết, tâm tình phức tạp rời khỏi Bán Hạ các.


      “Vương phi làm sao vậy?” Biểu tình Giải Thần Y hoàn toàn thể hiểu nỗi.


      Tịch Viễn nhìn Giải Thần Y có nghĩ đến bạc đầu cũng nghĩ ra, lại nghĩ tới biểu tình hiểu của Vương phi lúc trước, trong tâm : Vương phi à, chẳng qua người chỉ chứng kiến góc tối của Vương gia mặt lạnh mà thôi, tính là gì hết.


      “Có khả năng tâm tình Vương phi được tốt lắm, phải nơi này ngươi dùng ít dược liệu làm rau ngâm ngon miệng gì đó sao? Cho ta mấy hũ cầm hiếu kính Vương phi, cũng để tâm tình người thoải mái ít.” Sau đó bản thân cũng tư tàng hũ ~~


      Có thể là vì lúc niên thiếu Giải Thần Y rời nhà du lịch khắp nơi, so với mấy tên nhà giàu tứ chi làm việc, Giải Thần Y ăn qua nhiều đau khổ. Thậm chí còn theo thôn dân học làm ruộng, trồng rau, giặt quần áo nấu cơm, mấy món rau ngâm gì đó cũng là học từ thôn dân. Chẳng qua thôn dân muối chủ yếu là củ cải trắng này nọ, Giải Thần Y lại dùng chính là mấy lá non dược liệu, ngâm trong gia vị đặc thù, hương vị tự nhiên là nhất đẳng. Tịch Viễn ăn vụng ở chỗ mấy lần, muốn ngừng mà được, chỉ tiếc Giải Thần Y xem chặt, đành phải lấy cớ khác để có của.


      Giải Thần Y nghĩ nghĩ, nhớ tới buổi sáng hôm nay phòng bếp bên kia có đưa tới bánh su kem, nghe là loại điểm tâm mới Vương phi làm ra, ăn khá ngon, dùng rau ngâm báo đáp cũng tồi, vậy nên lập tức đáp ứng đề nghị của Tịch Viễn.


      Lúc này, thời điểm ăn bữa tối, A Bảo ăn được loại rau ngâm vô cùng ngon miệng, quả thực kinh ngạc thôi. món này ngon miệng, là vì ở đây phải là thời của ớt trái, thói quen ẩm thực ở đây cũng có ăn vị cay. Thế nhưng trong món rau ngâm này lại có vị cay nhàn nhạt, phải của gừng, tiêu đen, mù tạt cay, mà là vị cay của ớt trái, là làm nàng kinh ngạc thôi.


      Ớt trái ớt trái… A Bảo nhắc nhắc lại.


      Tiêu Lệnh Thù thấy thần trí nàng tập trung, khỏi ngẩng đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng hoàn toàn làm lơ mình, duỗi tay nắm cằm nàng, đem mặt nàng hướng về phía này.


      “Vương gia?” A Bảo có cảm giác khủng hoảng, vì sao lại dùng ánh mắt lãnh khốc vô tình như vậy mà nhìn nàng?


      Ánh mắt Tiêu Lệnh Thù cực kỳ áp bách, hỏi: “Đồ ăn đêm nay hợp khẩu vị?” Bằng vì sao chỉ nhìn chằm chằm cái dĩa rau ngâm kia?


      A Bảo thấy hiểu lầm, chạy nhanh giải thích: “Vương gia, phải, đồ ăn đêm nay thực hợp khẩu vị. Chẳng qua thần thiếp cảm thấy rau ngâm này ăn càng ngon. Vương gia cũng nếm thử xem, đây là dùng củ niễng (*) để muối, còn có món này là dùng lá non cẩu kỷ tử và lá sơn trà non để muối, nghe là do chính Thần Y làm. Buổi chiều Tịch thị vệ đưa qua mấy hủ, để cho chúng ta nếm thử. Aiza, hương vị cũng tệ đâu. Đây, chàng cũng nếm thử xem.”


      (*) Niễng: (hoặc là lúa miêu) cả thân và hạt đều ăn được, dùng như thực phẩm, từng là loại lương thực quan trọng ở Trung Quốc cổ đại. nay niễng trở nên khan hiếm trong tự nhiên. (Theo Wikipedia)


      A Bảo dùng đũa riêng gắp cho chút rau ngâm, sau đó lại khen: “ nghĩ tới Giải Thần Y còn có tay nghề tốt như vậy, hôm nào phải đến học với mới được.” Quan trọng nhất là, muốn hỏi chút làm thế nào lại tạo ra được cái vị cay này ~~


      Tiêu Lệnh Thù thấy vẻ mặt nàng phấn chấn, gắp đũa rau, trong vị chua chua ngọt ngọt, lại có hương vị nhè nên lời. Tuy rằng mới đầu nếm thử có chút khó có thể tiếp thu, chẳng qua dư vị qua , ra lại cảm thấy ngon miệng kỳ lạ, làm người ta lại muốn nếm thử lần nữa.


      Vì vậy bữa cơm này, hai vợ chồng đem mấy đĩa rau ngâm đều ăn sạch, A Bảo còn ăn nhiều hơn nửa chén cơm, làm Tiêu Lệnh Thù khỏi nhìn về phương hướng Bán Hạ các. Ừm, nếu là Giải Thần Y làm…


      thể , bọn họ hổ là phu thê, đều đánh chủ ý lên Thần Y biết làm rau ngâm.


      Mấy ngày kế tiếp, Giải Thần Y cảm thấy chính mình từ vị đại phu cứu người trở thành thôn phụ, hơn nữa vẫn là thôn phụ chịu trách nhiệm làm rau ngâm. là chú nhịn được chứ thím đây chịu nổi nữa, tất nhiên là rít gào với Tiêu Lệnh Thù, chỉ tiếc hậu quả tất nhiên là bị tên nam nhân hung tàn vô tình trấn áp.


      Sau khi A Bảo nghe Giải Thần Y trở thành thôn phụ, khỏi có chút chột dạ áy náy, càng bảo phòng bếp làm nhiều món ăn ngon đem qua cho Giải Thần Y.


      Tuổi gia cảnh Giải Thần Y tốt – tuy là con cháu gia đình lớn, nhưng là chi thứ, gia đình được coi trọng, vị trí ngại ngùng, quả được ăn qua món ngon nào. Sau này rời nhà từ thời niên thiếu, phiêu bạt khắp nơi, hơn nữa là người tốt có nguyên tắc, cho nên phương diện tiền tài cũng khả quan bao nhiêu, càng thể ăn được món gì ngon. Từ khi A Bảo gả qua đây, lại là người tham ăn, chính mình làm chủ đương gia, tự nhiên tuỳ ý mà lăn lộn, trừ bỏ ít thành phẩm thất bại, cũng làm ra ít mỹ thực mới lạ, đều tiện nghi người trong phủ. Tất nhiên cũng có phần cho Giải Thần Y, dưới dụ hoặc của A Bảo, Giải Thần Y dần dần bị thu mua.


      Vì vậy nhờ mỹ thực bồi thường, mặc dù Giải Thần Y đối với Tiêu Lệnh Thù bụng đầy oán khí, nhưng cũng ngoan ngoãn làm rau ngâm.


      Mà A Bảo cũng chọn ngày dò hỏi Thần Y vị cay ở món rau ngâm, tuy rằng Giải Thần Y cảm thấy kỳ quái, vẫn cho A Bảo. Đây là lúc dạo chơi ở núi Tây Nam Đại Nghiệp, gặp được loại trái cây thực vật, học Thần Nông (*) nếm thử loại quả này độc, lại trải qua mấy thí nghiệm, xác nhận công hiệu, mới đem làm gia vị ngâm rau, đáng nhắc tới, nếu là ăn quen bỏ…


      (*) Thần Nông (神農) hay còn gọi là Ngũ Cốc Tiên Đế, trong sách Hoài Nam Tử - Tu vụ huấn có ghi chép công đức của ngài: Thời kỳ viễn cổ, nhân dân ăn cỏ uống nước, hái quả cây, ăn thịt sống, thường bị chất độc và bệnh tật thương tổn. Vì vậy họ Thần Nông bắt đầu dạy dân gieo trồng ngũ cốc, xem xét đất đai khô ráo hay ẩm thấp, màu mở hay gầy xấu, cao thấp dưới, để quyết định trồng nông sản gì; đích thân ông niếm mùi vị hàng trăm loại cây cỏ, nếm vị ngọt hay đắng của nước suối, giúp dân biết cái gì nên tránh ( ăn), cái gì có thể dùng được. Lúc này, mỗi ngày họ Thần Nông phải nếm bảy mươi loại cỏ độc. (Nguồn: tuoitrephatgiaohoahao.com/a655/tim-hieu-so-luoc-ve-vua-than-nong-doi-thuong-co)


      Chờ Giải Thần Y đem loại ớt phơi khô lấy ra, A Bảo chịu đả kích lớn.


      Vốn dĩ lúc nàng tâm tâm niệm ớt trái nó lại gần ngay trước mắt, đáng giận là nàng thế nhưng lại hoàn toàn biết gì cả, như này quá đả kích người mà.


      Ngay khi A Bảo bị đả kích thôi vì xuất của ớt trái, đột nhiên truyền đến tin tức Ninh Vương phi mang thai, đến phiên người khác đả kích nàng.


      “Thất đệ muội có thai?” A Bảo kinh ngạc hỏi Lưu quản gia.


      Lưu quản gia khom người đáp: “Đúng vậy, vừa rồi phủ Ninh vương cho người lại đây với nô tài, thái y vừa vặn được tháng.”


      Ninh Vương phi và A Bảo hợp, thành thân tháng có thai, tất nhiên muốn đem chuyện này báo rộng rãi thuận tiện làm tình địch tức giận.


      A Bảo đếm đếm ngày, sau đó lộ ra vẻ mặt囧, vậy phải ý là ở đêm tân hôn Ninh vương phi liền trúng thưởng hay sao? là... mệnh tốt mà, kích tất trúng, mấy vạn tinh trùng vượt bao ải, chém bao nhiêu tướng, rốt cuộc cũng kết hợp với quả trứng, là vui mừng khắp chốn.


      A Bảo cho người chuẩn bị hạ lễ đưa phủ Ninh vương, quay đầu liền quên mất chuyện này, bắt đầu mặt mày ủ ê mà nghĩ như thế nào tìm được hạt giống ớt trái. Ở trong mắt Lưu quản gia, tự nhiên cho rằng Vương phi nhà mình gả qua đây mấy tháng vẫn có tin tốt mà phiền muộn, thầm ghi nhớ trong lòng.


      Cho nên khi trời chạng vạng, Tiêu Lệnh Thù trở về, Lưu quản gia lập tức lăn thân hình bụ bẫm nghênh đón thuận tiện ám chỉ.


      “Vương gia, cảm xúc vương phi hôm nay được tốt lắm, nô tài nhìn có chút nóng vội...” Lưu quản gia làm bộ lo lắng .


      tình liên quan đến A Bảo, Tiêu Lệnh Thù dừng lại bước chân, lạnh lùng hỏi: “Làm sao vậy?”


      Lưu quản gia bị ánh mắt hung dữ trừng đến, bắp chân nhũn ra, đoán chừng Vương gia cho rằng có người trong phủ làm vương phi vui đây mà. Sao có thể chứ, có vị chủ nhân hung tàn ở đây, ai dám bất kính đối với vương phi chứ? Là chán sống hay sao? Lập tức : “Haiz, hôm nay phủ Ninh vương cho người tới báo, Ninh vương phi có thai tháng, sau khi vương phi nghe xong, sắc mặt có chút thay đổi.”


      Sắc mặt Tiêu Lệnh Thù càng lạnh hơn, xem đến Lưu quản gia biết có ý gì, thấy xoay người rời .


      Sau khi ăn xong cơm chiều, A Bảo bị Tiêu Lệnh Thù kéo tiêu thực, vốn dĩ cho rằng tiêu thực xong bị xách đến phòng luyện công như thường lệ, tàn bạo vô tình mà dạy nàng tiên pháp, ai ngời lại đưa nàng rửa mặt tắm gội.


      A Bảo mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tuy rằng qua trung thu, thời tiết cũng trở nên mát mẻ, ngày dần dần ngắn lại, nhưng thời gian vẫn còn sớm mà.


      Chẳng qua xem mặt nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt có chút đúng, A Bảo vẫn ngoan ngoãn rửa mặt tắm gội, sau đó (cungquanghang)

      Cũng có sau đó.


      Bởi vì bọn họ lên giường trước thời gian, bắt đầu điên loan đảo phượng, A Bảo đáng thương bị nam nhân có vũ lực lẫn thể lực quá mạnh mẽ làm đến mức thiếu chút nữa muốn cắn chết .


      nên làm hung tàn như vậy chứ!

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      hiểu lầm mà Nàng Bảo Bảo trả giá đắt quá. Thanhs Nàng
      :yoyo55::yoyo55:

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 62.1


      Editor: Nyanko – Cungquanghang


      “Hôm nay chàng… Rốt cuộc là làm sao vậy?”


      Giọng nữ yếu ớt vang lên trong bóng đêm tĩnh lặng, giọng nho nhè , như ở bên tai lải nhải, lại như móng vuốt mèo , gãi trúng tim người.


      Vừa mới hỏi xong, A Bảo lập tức phát giác động tác của nam nhân đè người nàng có thay đổi, sau đó nâng chân nàng gác lên khuỷu tay, lại thêm trận chiếm hữu mạnh bạo, làm lời của nàng đều tắc ở trong cổ họng. A Bảo cảm thấy bản thân mình giống như cá nước mặn bị phơi nắng, bị người ta lăn qua lộn lại mà phơi, sau đó lại giống như búp bê vải, bị người lăn bên này lộn qua chỗ kia, quả thực cho người sống.


      Nam nhân còn vùi đầu cày cấy người nàng, A Bảo cảm thấy lần này số lần làm vượt qua quy luật trước đây. Theo quy luật của , đêm nay cho dù phải làm, cũng chỉ làm hai lần, mà phải… cmn mà, thể lực cũng khỏi quá tốt rồi ? Nàng ăn tiêu áaaaaaaaa.


      A Bảo bị lăn qua lộn lại quá lâu, vì vậy gan cũng lớn hơn, tập trung sức lực gắt gao ôm lấy bả vai của Tiêu Lệnh Thù, tới gần cổ của , cắn mạnh vào vùng động mạch chủ. Ngay khi nàng cắn tàn nhẫn, cơ bắp của căng chặt, sau đó thân thể cứng đờ, rất nhanh có cái gì đó cũng ‘run run’ ở trong cơ thể của nàng.


      Xong rồi sao?


      A Bảo: =口=! Dễ dàng như vậy hả? Chẳng lẽ nào…


      Chạy nhanh giả chết thôi!


      Rất nhanh A Bảo cảm giác được nam nhân đè người nàng tức giận, chậm rãi ngồi dậy, nương theo ánh đèn mờ ảo nhìn xuống nàng. Bởi vì nàng giả chết cho nên có mở to mắt, cũng biết có biểu tình gì, chẳng qua tầm mắt nào đó là… Quá nóng bỏng rồi, có chút chịu nổi mà.


      Chờ đến khi rời khỏi, xoay người xuống giường, A Bảo mới mở to mắt, nâng ngón tay suy yếu, cảm giác thân thể như bị tàn phá. Lá gan cũng lớn thêm lần nữa, cảm thấy chính mình có làm sai chuyện gì, đều là do quá khó hiểu.


      Ngay khi nàng an ủi bản thân, nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Rất nhanh nam nhân trở lại mép giường, ánh mắt nhìn A Bảo sáng hơn, khom người dùng thảm bao bọc nàng, bế nàng tới nhĩ phòng bên cạnh để tắm sạch.


      Lúc nàng ngâm mình trong nước, A Bảo len lén trộm ngắm Tiêu Lệnh Thù, thấy vẻ mặt vẫn có biểu tình gì, giống như ngày thường, cũng biết là tức giận hay vẫn là tức giận nữa?


      Chờ khi nàng được rửa sạch , nha hoàn gác đêm thay đổi chăn nệm, nằm đó A Bảo cảm giác được mặt nàng nóng rát, có chút ngượng ngùng. Chẳng qua, rất nhanh nàng lại càng thêm ngượng chín mặt vì nam nhân nào đó lại lột đồ của nàng, dùng thuốc bôi vào địa phương bị tàn sát quá độ nào đó – là quá tra tấn người khác mà!


      Đến khi nam nhân nào đó nằm lên giường ôm lấy người nàng, phát bàn tay xuyên qua tóc của nàng, ở cổ nàng gãi như móng vuốt mèo , cảm giác thoải mái vô cùng, thiếu chút nữa nàng rên thành tiếng. Vì vậy ngay lập tức nàng chế trụ tay , ôm đến trong lòng ngực, cũng mặc kệ ngực mình đè nặng lên cánh tay kia làm hiểu sai nữa, bày ra bộ mặt đứng đắn.


      “Đêm nay Vương gia làm sao vậy?” Nhiệt tình như vậy là chết người đó.


      Thấy nàng cứng rắn muốn ngủ cũng chỉ muốn hỏi chuyện này, Tiêu Lệnh Thù ngay tắp lự: “Sinh con!”


      “…” Khoé miệng A Bảo run rẩy, “Vương gia vội vã muốn có con vậy sao?” là nhìn ra mà.


      Tiêu Lệnh Thù nhướn mày chút, nhéo cằm nàng nhìn kỹ, “Lưu quản gia nàng vui, muốn có con.”


      Sau khi nghe xong, A Bảo rất nhanh liền biết mình bị Lưu quản gia thích nghĩ quá nhiều mà hố chết. Từ khi nào nàng muốn có con vậy? Như thế nào nàng cũng biết chứ? Chẳng lẽ Lưu quản gia thấy Ninh Vương phi có thai, trong lòng cảm thấy nàng nên hoài thai trước, cho nên với nam nhân này, để nàng cũng hoài thai đứa hả?


      “Tuyệt đối có chuyện này!” Vẻ mặt A Bảo nghiêm túc : “Chuyện hài tử phải xem duyên phận, tới thời điểm nên tới tới. Thời gian chúng ta thành thân lâu, cho nên chuyện hoài thai cũng cần vội.” Vì vậy cần phải liều mạng như vậy đâu, đêm nay là kỳ an toàn của nàng, có làm đến chết cũng hoài thai được.


      Thấy đem theo vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn nàng, vẻ mặt A Bảo cũng đứng đắn theo. lúc lâu sau, Tiêu Lệnh Thù lại dùng tay gãi cổ nàng, xem như hiểu ý tứ của nàng.


      A Bảo vui vẻ vô cùng, chuẩn bị vài câu hợp tình hình để khích lệ , ai ngờ câu kế tiếp ra khiến nàng muốn hộc máu.


      “Như thế rất tốt, có thể làm thêm vài lần.” nhéo nhéo eo nàng, “Vẫn quá yếu.” Cho nên ngày mai muốn tiếp tục thao luyện sao?


      là cmn mà, nàng yếu chỗ nào hả?


      A Bảo mạnh dạn : “Vương gia, so với nương ở nhà khác thân thể của thiếp cường tráng hơn nhiều đó.”


      Tiêu Lệnh Thù phải là người có thói quen đấu võ mồm với người khác, thích dùng chứng minh. Cho nên trực tiếp xoay người, đem nàng đè dưới thân, tay sờ lên dây lưng áo ngủ của nàng, dùng hành động chứng minh nàng yếu thế nào.


      A Bảo sợ tới mức chết khiếp, chạy nhanh kêu lên: “Phải, là ta ốm yếu, ta quá yếu, còn sức lăn lộn nữa đâu.” Cho nên hãy buông tha cho đôi chân già cỗi cùng với cái eo ốm yếu của nàng mà. Dưới tình thế gấp gáp, ngay cả kính ngữ A Bảo cũng quên .


      Mặt Tiêu Lệnh Thù có biểu tình gì nhìn nàng bày ra bộ dạng đáng thương, mới nhìn khiến người khác đau lòng. cúi đầu gặm gặm dấu vết ái muội được che kín ở vai nàng, : “Kẻ lừa đảo.” Cố tình giả bộ như vậy, lại giả bộ thành công.


      A Bảo dám hỏi vì sao lại gọi mình là kẻ lừa đảo, đỡ việc lại có lý do lăn lộ nàng, lượng vận động đêm nay siêu nhiều, nàng muốn lại chịu tội nữa. Thấy nằm hồi giường, lấy tay ôm nàng đến trong lòng ngực, tiếp tục gãi sau cổ nàng giống như vỗ về chơi đùa với mèo con.


      Ngáp cái, ngay lúc A Bảo chuẩn bị ngủ, đột nhiên nhớ tới lúc trước cắn phát ở bên gáy , vội duỗi tay sờ soạng, có chút sưng, chẳng qua có trầy da…


      Đột nhiên tay nàng bị bắt lấy, sau đó bị gắt gao kẹp chặt trong ngực, đồ vật nào đó lại cứng lên, lúc nàng phát đó là gì chạy nhanh giả chết.



      *****


      Hôm qua chiến đấu hăng hái đến nửa đêm, những thời gian ngủ đủ, mà còn eo mỏi chân đau này nọ, là chịu tội mà.


      A Bảo tỉnh lại trong thống khổ, rên rỉ thành tiếng. Rất nhanh người nàng có đôi tay xoa xoa ấn ấn với lực đạo vừa phải, giảm bớt hơn phân nửa thống khổ người nàng.


      Tối hôm qua quá khổ ải, vốn dĩ A Bảo muốn ngủ nướng, chẳng qua nhớ đến hôm nay nên tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, đành phải kéo cái eo già cỗi mà thức dậy. Mỗi tội nàng có tính tự giác, nhưng ai kia lại , đem tay ấn nàng nằm lại xuống giường, nhàng bâng quơ : “Thân mình nàng khoẻ, cần nghỉ ngơi, cái khác cần để ý.”


      “… Hôm nay còn phải vào cung thỉnh an mẫu hậu mà.” Tuy rằng phải mồng và mười lăm, chỉ là cách hai ngày cũng nên cấp hoàng hậu thỉnh an.


      “Mai lại !”


      Hai người nhìn nhau lâu, cuối cùng A Bảo bại trước đôi mắt bướng bĩnh lạnh lùng nào đó, lười biếng nằm lại giường, để mát xa cho mình xoá bớt mệt nhọc, sau đó dưới lực đạo vừa phải mà ngủ thiếp .


      Khi mặt trời treo cao, A Bảo mới tỉnh lại, chỉ có mình nàng nằm ở giường.


      Nghe được thanh , bọn nha hoàn chuẩn bị dụng cụ rửa mặt tiến vào. Nhạn Hồi vén màn giường buộc lại, dùng vải lụa màu sáng buộc, sau đó hầu hạ A Bảo thay quần áo. Nhìn thấy mấy dấu vết ái muội ở cổ và sau gáy nàng, mặt Nhạn Hồi đỏ lên, trong mắt lại có chút đau lòng. Nhưng ra Hoa ma ma lại vui vẻ, cảm thấy tình cảm giữa nương nhà mình và Vương gia rất tốt, cho nên nam nhân mới khó tránh khỏi mất khống chế, lăn lộn nặng nề chút.


      “Vương gia đâu?” A Bảo lười biếng mà dựa người giường đất sát cửa sổ, uống canh yến táo đỏ.


      “Vương gia ra ngoài.”


      Sau khi nghe xong A Bảo cũng hỏi gì nhiều. Tuy rằng tại Tiêu Lệnh Thù có chức vụ trong người, nhưng cũng phải ăn ngồi rồi. Dù biết làm gì, nhưng xem thấy thường xuyên tìm Thái tử hoặc ngẫu nhiên rời kinh, tuyệt đối là làm việc đứng đắn.


      Sau khi ăn xong đồ ăn sáng và súc miệng, A Bảo vẫn cảm thấy cực kỳ uể oải, sau khi chơi đùa với chén trà để nó sang bên, dựa người vào giường đất mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, cho đến khi nha hoàn tới báo Tề Vương phi đến đây.


      “Tề Vương phi?” A Bảo mở to đôi mắt nhập nhèm hỏi.


      Nhạn Vân lanh lợi trả lời: “Đúng vậy, nô tỳ bảo Bạch Chỉ đón, thỉnh Tề Vương phi đến phòng khách uống trà.”


      Tuy biết vì sao Kim Cảnh Hi lại đột nhiên đến chơi, chẳng qua A Bảo vẫn nể tình mà lấy lại tinh thần, trờ về phòng thay quần áo, lại dùng nước rửa mặt, chải đầu, phong thái ung dung phòng khách gặp Kim Cảnh Hi.


      Kim Cảnh Hi mặc bộ cung trang màu vàng nhạt, đầu cài trâm ngọc châu thoa, vừa nhìn là biết từ trong cung ra, sau đó là trực tiếp tới đây. Tuy rằng Tề vương là con trai của Hoàng hậu, chẳng qua Kim Cảnh Hi cũng là chất nữ của bà, đều được thương. Cho nên Hoàng hậu muốn nàng phải mỗi ngày tiến cung thỉnh an, trừ bỏ mồng và mười lăm hàng tháng, cách vài bữa tiến cung lần là được rồi. Sau khi Kim Cảnh Hi gả cho Tề vương, cũng giống như A Bảo cách hai ba ngày tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, thường xuyên thỉnh an cùng ngày với A Bảo, vậy nên vốn dĩ trước đó bọn họ có chút ngăn cách cũng tiêu trừ sai biệt lắm.


      Tuy rằng trượng phu hai người hoà hợp, nhưng giao tình ngầm giữa hai người lại tồi.


      Thời điểm A Bảo tiến vào, Kim Cảnh Hi uống trà, nhìn thấy nàng tiến vào, tầm mắt lưu lại người nàng vòng, nhấp miệng cười : “Hôm nay thấy tẩu tiến cung, còn nghĩ tẩu sinh bệnh, nên lại đây thăm chút. Nhìn sắc mặt tốt, bị bệnh chứ?”


      A Bảo ngồi vào vị trí bên cạnh nàng, đợi tỳ nữ châm trà xong, bảo bọn họ lui xuống, nhấp ngụm trà xanh : “Làm gì có, chẳng là đêm qua ngủ ngon giấc, hôm nay lười biếng chút thôi.”


      “Ngủ ngon giấc?” Bốn chữ này dĩ nhiên làm người ta suy nghĩ nhiều, thấy vẻ mặt Kim Cảnh Hi kinh ngạc : “Tẩu cũng biết chuyện Ninh Vương phi có thai chứ? ra cũng cần để ý làm gì, tẩu chỉ thành thân sớm hơn ta tháng thôi, mới mấy tháng, cũng có gì. cần để ý nàng ta, tính cách kia của Ninh Vương phi, sớm hay muộn cũng có ngày tự mình chuốc lấy cực khổ.”


      Nghe nàng như vậy, A Bảo sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”


      Kim Cảnh Hi hoài nghi nhìn nàng, thấy sắc mặt A Bảo giống như giả bộ, mới biết chính mình nghĩ nhiều. Đoán chừng A Bảo là vì chuyện khác nên ngủ ngon, nơi nào để ý chuyện Ninh Vương phi hoài hay hoài thai chứ. Tuy rằng Kim Cảnh Hi biết A Bảo bao lâu, nhưng hai người thường xuyên cùng nhau tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, rất nhiều phu nhân tụ hội ngồi cùng nhau chuyện phiếm, đối với A Bảo cũng có vài phần hiểu biết. Nàng hiểu A Bảo phải là loại người lòng dạ hẹp hòi. Thậm chí có đôi khi, đối với tầm nhìn rộng rãi của A Bảo khiến người khác phải giật mình, phần lòng dạ kiến thức đó, phải là nữ tử được kiều dưỡng tại hậu trạch mà có. Là thời gian nàng trưởng thành lớn lên ở biên cảnh với Trấn Bắc tướng quân tạo nên ảnh hưởng đó.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tức cười với chàng mặt than tạo người.:yoyo63::yoyo63:
      Nyanko129 thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay qá editor ời
      Nyanko129 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :