1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 30:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Ô tới Diệp phủ, tự nhiên là ở lại chỗ Ô thị.

      Diệp Ly Châu rộng lượng, cũng để ý trong phủ nhiều thêm tiểu thư, nàng cũng đặt Ô ở trong lòng.

      Thời tiết mỗi ngày nóng lên, chẳng mấy chốc là tháng bảy, mỗi ngày Diệp Ly Châu ném vào trong bình thủy tinh viên trân châu. Buổi sáng thức dậy, nàng lắc lắc trân châu trong bình.

      ba, bốn mươi viên rồi.

      Nàng đoán Đề Kiêu hẳn là ở Hàm Châu rồi, theo thời gian Đề Kiêu rời tăng lên, thân thể của nàng cũng từng chút trở nên yếu .

      Diệp Ly Châu luôn nhịn được nhớ lại cảm giác được chạm vào Đề Kiêu.

      Cái cảm giác vui vẻ khi ở cùng chỗ với Đề Kiêu, Diệp Ly Châu chưa bao giờ cảm nhận được ở những nơi khác.

      Nàng muốn mùa đông tới ngay lập tức.

      Ngày sinh của Diệp Ly Châu là mười lăm tháng bảy. Mười lăm tháng bảy là quỷ tiết, nàng chưa bao giờ ăn mừng sinh nhật, bởi vì vào ngày này khí nặng, thân thể nàng càng tốt.

      Diệp Phụ An cũng biết, ngày này người trong nhà bận rộn tế tổ, vội vàng những việc khác, toàn bộ phủ từ xuống dưới đều kiêng kỵ, cũng hôm nay là ngày sinh của Diệp Ly Châu.

      Hải Đàn sớm biết tin tức này từ nửa tháng trước, nàng nghe ngày này Diệp Ly Châu dễ bị tai hoạ quấn lên người, nên từ sớm nhìn chòng chọc bên chỗ Ô thị, sợ Ô thị mưu tính cái gì.

      Ô thị vốn là muốn trừ khử Diệp Ly Châu vào hôm đó. Bởi vì mười bốn tháng bảy là lúc thân thể Diệp Ly Châu yếu nhất, nàng chết vào ngày này, cũng coi như là thần biết quỷ hay.

      Nhưng khoảng thời gian trước chẳng hiểu sao Hoàng hậu lại gọi bà ta vào trong cung, đánh tiếng với bà ta, trong câu chữ đều là chỉ trích người làm chủ mẫu là Ô thị làm hết bổn phận, chăm sóc tốt đôi trai mà Khương thị để lại.

      Ô thị hại bọn họ là tốt rồi, sao có thể chăm sóc bọn họ chứ?

      Nét mặt Hoàng hậu hiền hoà, nhưng ý trong lời là, nếu Diệp Ly Châu có mệnh hệ nào, nhất định là Ô thị đủ tư cách làm chủ mẫu.

      Hơn nữa đoạn thời gian trước bà ta bị Diệp Phụ An phạt quỳ từ đường, cho nên, Ô thị cũng dám để Diệp Ly Châu xảy ra chuyện vào lúc này.

      Ngày mười lăm tháng bảy, còn chưa tới sẩm tối, trong ngoài Diệp phủ treo đầy đèn lồng, đèn lồng đều có hình vẽ trừ tà, phòng ngừa tai hoạ tiến vào trong phủ làm hại Diệp Ly Châu.

      Dù sao cũng là sinh nhật, hơn nữa lại sắp là ngày cập kê của Diệp Ly Châu, tuy rằng lễ cập kê lùi lại đến tháng tám, nhưng buổi tối, người nhà vẫn cùng nhau ăn bữa cơm.

      Quân thị tiện qua đó, chỉ có Khương Nhiễm Y tới. Diệp Ly Châu ngồi ở phía bên tay phải Diệp Phụ An, Diệp Gia Hữu ngồi ở bên trái Diệp Phụ An, Ô thị ngồi đối diện Diệp Phụ An, mấy người vợ lẽ thể ngồi vào bàn, đứng ở bên hầu hạ dùng cơm.

      Từ buổi chiều Diệp Ly Châu cảm thấy lồng ngực khó chịu, bước chân cũng nặng nề, nàng muốn khiến cho Diệp Phụ An lo lắng, lúc tới trang điểm nền nã, môi bôi lớp son nhàn nhạt, thoạt nhìn khí sắc cũng tệ lắm.

      Trước khi ăn cơm, Ô thị cười : "Sau khi Tiểu thư về nhà, khí sắc càng tốt hơn rồi, hồi đó đáng ra nên sớm chút đón tiểu thư về."

      Diệp Phụ An nghĩ thấy cũng đúng, sau khi về nhà, thân thể Diệp Ly Châu khá hơn so với ở trong chùa, ông có chút hối hận để Diệp Ly Châu chịu khổ nhiều năm như vậy ở Minh Phật Tự.

      Chỉ có Diệp Ly Châu hiểu, thân thể của nàng khá hơn, thực ra đều là nhờ Đề Kiêu.

      Ô thị ngó thấy sắc mặt Diệp Phụ An tốt hơn bình thường rất nhiều, biết được lời mình trúng ý Diệp Phụ An rồi.

      Lúc bình thường, Ô thị khiến người ta bới móc ra được sai sót gì. So sánh với mấy bà vợ bé, bà ta thận trọng có phong thái hơn, ăn cũng khiến người ta chán ghét.

      Khi đó Diệp Phụ An tái giá, mà là nâng Ô thị lên làm vợ cả, suy tính trong đó chính là, ông sợ sau khi tái giá phu nhân mới độc ác ích kỷ, bao dung được Diệp Gia Hữu và Diệp Ly Châu. Ô thị ở trong phủ biết thân biết phận, gia thế cũng thấp, nâng bà ta lên, bà ta cũng dám làm mưa làm gió.

      Mặc dù Ô thị có cách nào xem Diệp Gia Hữu và Diệp Ly Châu như con trai con của mình, nhưng bình thường làm việc ổn thỏa, cũng có tận lực gây khó dễ.

      Lần trước Ô thị muốn phái người lục soát phòng của đầy tớ trong Tĩnh Thủy Hiên, sau khi quỳ từ đường xong, bà ta rất nhanh thừa nhận sai lầm trước mặt Diệp Phụ An, lại ba lần bốn lượt nhận lỗi với Diệp Ly Châu.

      Ăn cơm xong, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y về. Diệp Ly Châu cảm thấy cả người suy nhược, muốn quay về nghỉ ngơi tốt.

      Khương Nhiễm Y và Quân thị đều lòng dạ đối xử với Diệp Ly Châu. Lần trước Diệp Ly Châu bị bệnh, Khương Nhiễm Y vẫn luôn trông chừng nàng, lo lắng vô cùng. Diệp Ly Châu biết chị họ có lòng dạ thiện lương, nếu cho chị ấy biết, tối nay khẳng định chị ngủ ngon, nên gì cả, chỉ mình muốn về ngủ

      Khương Nhiễm Y cũng nhìn ra, để Hải Đàn đưa Diệp Ly Châu quay về.

      Diệp Ly Châu sau lưng Hải Đàn, theo Hải Đàn ra khỏi viện mà Khương Nhiễm Y ở.

      Sau khi trở về, nàng tắm rửa cái.Mái tóc dài của nàng ướt nhẹp, sau khi lau sạch xong tuy nước nữa, nhưng vẫn có phần ẩm ướt.

      Diệp Ly Châu mở cửa sổ ra, ngồi bên cửa sổ hong tóc.

      Sau khi tẩy trang, sắc mặt của nàng lộ ra vẻ nhợt nhạt, khí huyết đủ, tay chân nàng cũng quả thực lạnh ngắt.

      Diệp Ly Châu cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, mê man nằm sấp gối mềm, để gió thổi khô tóc.

      Cửa sổ mở ra, sợ có muỗi bay vào, Hải Đàn để lại bó huân hương, rồi lặng lẽ ra ngoài, cũng để nha hoàn giữ cửa ra, cho quấy rầy thanh tịnh của tiểu thư.

      Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Diệp Ly Châu cảm thấy ngọn nến trong phòng đột nhiên tắt mất, người nàng run lên trận, nhưng lại nặng nề như vậy nữa.

      Vừa mới tắm xong, lại là ở trong khuê phòng của mình, Diệp Ly Châu khoác người hai tầng áo lụa, váy áo che phần ngực và bụng, bởi vậy lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng mảnh tuyết trắng.

      Áo lụa màu đỏ tươi, màu sắc này càng tươi đẹp, càng tôn lên nước da trắng muốt của nàng, có cảm giác óng ánh trong suốt đến phát sáng.

      Mái tóc đen của Diệp Ly Châu nửa khô, mang theo hương thơm thoang thoảng, ngọn đèn tắt, ánh trăng chiếu vào, nàng ăn bận tươi đẹp, giống như là phủ tầng khí, nhưng vẻ mặt của nàng quá mức đơn thuần, dưới ánh trăng sạch , lại như là được phủ tầng tiên khí.

      Diệp Ly Châu cảm thấy tay chân còn nặng nề như vậy nữa, nàng mệt mỏi ngáp cái, muốn đóng cửa sổ vào trong phòng nghỉ ngơi.

      Tay còn chưa đụng tới cửa sổ, Diệp Ly Châu đột nhiên mở to hai mắt, cánh môi đầy đặn ướt át cũng mở ra lớn, hiển nhiên là cực kỳ kinh ngạc.

      "Tần Vương điện hạ..." Diệp Ly Châu dám lên tiếng, nàng ép giọng thấp, "Sao ngài tới rồi?"

      phải nên ở Hàm Châu sao?

      Đề Kiêu dĩ nhiên là mình cưỡi ngựa tới, liên tục hai ngày chưa nghỉ ngơi, Hãn huyết bảo mã ngày nghìn dặm của cũng sắp mệt chết rồi.

      Mặc dù sinh nhật của tiểu nương may mắn, nhưng vẫn muốn tới. Muốn thăm nàng.

      Chỉ có điều đáng tiếc là, khi tới kinh thành là sẩm tối rồi, Đề Kiêu có thời gian tắm rửa, hay thay bộ quần áo sạch , để sáng sủa trước mặt nàng.

      phong trần mệt mỏi, quần áo đều là bụi đất, ban ngày lên đường gấp rút, mặt trời chói chang cao, Đề Kiêu bị phơi nắng đen ít.

      Màu da thực ra đậm, nhưng so sánh với làn da có thể phát sáng của tiểu nương vẫn có vẻ sẫm màu.

      Có điều, Đề Kiêu vẫn tuấn quyến rũ, phong thái của tầm thường, dù cho mặc áo vải, cũng càng chói mắt hơn so với mặc quần áo quý giá bằng lăng la tơ lụa.

      Dáng người rắn rỏi, cao to như tùng bách. đứng ở dưới ánh trăng, ngũ quan sâu sắc lập thể, sau khi quét qua xương quai xanh mảnh mai tinh xảo cùng bờ vai của Diệp Ly Châu, tròng mắt tối vài phần, giọng hơi có chút khàn khàn: "Thái Tử có việc để ta về kinh hai ngày, nghe là sinh nhật nàng, nên tới xem chút. Vốn là định tới."

      Diệp Ly Châu gật đầu, hóa ra là có việc, thảo nào sớm như vậy quay lại. Nàng cho rằng phải đến mùa đông mới có thể gặp được .

      Đề Kiêu quay lại, có thể chủ động tới thăm nàng, nàng rất vui vẻ rồi.

      Nàng thể chờ đợi được muốn gần Đề Kiêu hơn chút.

      Nhưng là...

      Diệp Ly Châu ở trong phòng, Đề Kiêu ở bên ngoài, địa thế của căn phòng cao hơn chút, nàng ở bên , ở bên dưới, cách cái cửa sổ, hai người cũng thể cách quá gần.

      Diệp Ly Châu cũng biết Hải Đàn sai bảo nha hoàn cả rồi, nàng lo phòng ngoài có nha hoàn nghe được.

      Diệp Ly Châu vịn cái gối đầu ngồi xổm dậy, nàng mở cửa sổ to hơn chút, giọng với Đề Kiêu: "Điện hạ, ngài ở bên dưới đón ta, đừng để ta ngã, ta xuống dưới chuyện với ngài."

      Mái tóc dài của nàng chưa dùng trâm buộc lên, mềm mại tản mát ở vai. Tóc nàng rất dài, như mây mù vậy, vừa dày vừa đẹp, khiến người ta dời được mắt. khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhuộm lên mấy phần đỏ ửng, càng lộ ra vẻ đáng .

      Đề Kiêu nhìn quần áo của mình, hai ngày rồi chưa nghỉ ngơi, trong mắt đầy tơ máu, y phục có bụi bặm và mồ hôi. Hẳn là nàng vừa mới tắm xong, người trước sau luôn có mùi thơm rất dễ chịu, tóc đen sạch lại xinh đẹp.

      Diệp Ly Châu nghĩ mình xuống như vậy, nhất định được Đề Kiêu ôm lấy.

      Nàng quá thích cảm giác được tiếp xúc với Đề Kiêu.

      Diệp Ly Châu : "Nhất định phải ôm lấy ta..."

      Lời còn chưa dứt, Đề Kiêu giơ tay lên mở cửa sổ rộng hơn, nâng vai Diệp Ly Châu lên, nhấc nàng xuống dưới.

      Lúc Diệp Ly Châu được thả xuống đứng mặt đất, cả người vẫn ở vào trạng thái kinh ngạc.

      mặt đất là cỏ xanh, nàng giày, bàn chân nhắn bị đâm có chút khó chịu. Nhưng mà có váy phủ lên, Đề Kiêu cũng thể thấy được.
      yuki0129, Ngân Dorothy, Tôm Thỏ23 others thích bài này.

    2. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Tính nhảy ra để được ôm cho " thoải mái" mà bị cản rồi. này ko làm theo kịch bản gì hết.
      mo_hoa thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Trùi ui thấy mng khen nhiều quá nên nhảy hố này, mà quả là k uổng luôn ấy, tốc độ nàng @mo_hoa nhanh dã man, đọc sướng cái con mắt. Nhưng mình có 1 góp ý nho nàng đừng giận nha, mình thấy truyện cổ đại có lẽ để nguyên hán tự khi xưng hô, kiểu tỷ, muội, đệ, ngoại tổ mẫu, v..v... hợp lý hơn, hiii
      mo_hoa thích bài này.

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Truyện hay quá hoa ới. Kiêu ca về. Mong ngóng nụ hôn giữa chàng và nàng. Hihi
      mo_hoa thích bài này.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Cảm ơn các bạn góp ý. Sở thích cá nhân thôi, vì mình thích dùng quá nhiều Hán Việt nên hạn chế đến mức thấp nhất. Mọi người quen đọc truyện dịch nhiều Hán Việt nên mặc định là cổ đại phải như vậy, nhưng theo mình thấy cũng hẳn đâu.

      Về cơ bản trong Tiếng Trung có khác biệt nhiều về xưng hô giữa cổ đại và đại, Tiếng Việt cũng có mấy từ như "tỷ muội". Tham khảo mấy truyện dịch hồi xưa thấy vẫn dịch là " chị em", chỉ có trong phim chưởng của miền Nam mới dùng nhiều Hán Việt thôi.

      ~~~~~~~~~~~~~~
      Chương 31:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Diệp Ly Châu ngẩn ngơ đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn về phía Đề Kiêu, , nàng nhìn qua có chút ngốc nghếch.

      Rất đáng .

      Đề Kiêu : "Có lời gì muốn với ta?"

      Diệp Ly Châu vốn định "Muốn ôm chàng cái", nhưng mà, khi nàng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, đột nhiên cái gì cũng thể ra miệng.

      Nàng cụp mắt xuống, lông mi cong cong, chọc người rủ lòng thương xót.

      Diệp Ly Châu đành phải : "Sinh nhật ta, là ai cho điện hạ biết vậy?"

      "Hoàng hậu ." Đề Kiêu cách thản nhiên, "Trước khi nàng cũng thích quấn lấy ta, cho nên tới đây thăm nàng chút."

      Diệp Ly Châu túm lấy ngọn tóc.

      Nàng đâu có thích quấn lấy Đề Kiêu chứ?

      Có điều —— nhìn từ góc độ của Đề Kiêu, nàng xác thực giống như quấn lấy . Luôn luôn chạm mặt , còn luôn muốn tới gần thêm chút.

      Diệp Ly Châu : "Ngày này may mắn, thông thường lùi lại đến tháng sau mới chúc mừng. Có điều ngài có thể tới, ta vẫn rất vui."

      Khi Diệp Ly Châu nhìn về phía Đề Kiêu, đôi mắt sáng long lanh, giống như là thích phát ra từ nội tâm vậy.

      Đề Kiêu vốn là người cứng rắn lại vô tình, nhưng bị ánh mắt mềm mại như vậy của tiểu nương nhìn chăm chú, giọng cũng dịu dàng hơn mấy phần: "Cái này, là tặng cho nàng."

      lấy ra vật từ trong tay áo, Diệp Ly Châu nhận lấy, khóe môi hơi vểnh lên.

      ngọc điêu.

      Lần trước Đề Kiêu tặng Diệp Ly Châu con cáo chạm ngọc, lần này, thứ Đề Kiêu điêu khắc là Diệp Ly Châu.

      Mặt mày mắt mũi giống như đúc, đến cả nếp gấp quần áo cũng đều khắc ra rất ràng.

      Diệp Ly Châu nắm vào trong tay, đôi mắt sáng lấp lánh: "Đẹp quá."

      Nàng khen tay nghề của Đề Kiêu, thực quá tỉ mỉ, vật chạm trổ ra cũng rất đẹp.

      Đề Kiêu "Ừ" tiếng.

      Diệp Ly Châu vốn xinh đẹp mà.

      Nàng thích buông tay ngắm nghía miếng ngọc, bên ngoài nổi gió, sa mỏng người nàng bị gió thổi bay lên, tầng áo lụa đỏ tươi tung bay phấp phới, tầng khác bó chặt lấy cơ thể, phác họa ra dáng người xinh đẹp của nàng.

      Lúc bình thường, Diệp Ly Châu ăn mặc vô cùng bảo thủ.

      Giờ là thời đại hưng thịnh, cung phi ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, cũng kiêng dè để lộ ra hai tay cùng cần cổ, có người còn mở cổ áo rất thấp. Người trong cung còn làm vậy, nương trong dân gian tự nhiên là theo hướng gió trong cung, đến mùa hè, đều mặc váy quây che ngực.

      Nhưng Diệp Ly Châu lại thích như vậy.

      Mấy lần trước Đề Kiêu gặp nàng, đều là thấy nàng ăn mặc rất kín đáo, cổ áo xếp che lại cần cổ thon dài, đôi tay ngọc luôn giấu trong tay áo.

      Nàng lớn lên ở trong chùa, ăn mặc mộc mạc, cho nên có thói quen huênh hoang quá mức trước mặt người ngoài.

      Giờ ở trong nhà, lại là ở trong phòng mình, vừa mới tắm xong, nha hoàn mặc cho nàng cái gì, nàng cũng chẳng nhìn mặc vào.

      Tháng bảy trời vào thu, thời tiết chuyển lạnh. Bị gió thổi qua, Diệp Ly Châu cũng cảm thấy hơi lạnh, nàng ôm lấy bả vai của mình: "Điện hạ, ngài có muốn vào trong phòng ngồi lát ?"

      Đề Kiêu : "Ta là đàn ông, nàng bằng lòng để ta vào phòng của nàng sao?"

      Diệp Ly Châu chỉ biết Đề Kiêu giống những người đàn ông khác, mặc dù ra được là giống chỗ nào.

      Diệp Ly Châu giọng : "Ngài yên tâm, ta để người khác biết đâu."

      Đề Kiêu nhìn khuôn mặt non mềm của tiểu nương, dưới ánh trăng nhàn nhạt, cặp mắt hoa đào câu hồn đoạt phách kia của Diệp Ly Châu càng lộ ra vẻ mông lung, như mê hoặc vậy.

      " sợ ta là người xấu à?" Giọng Đề Kiêu cực kỳ êm tai, trầm thấp lại gợi cảm.

      Diệp Ly Châu hỏi ngược lại: "Ngài có phải là người xấu ?"

      ". . ."

      " phải." Đề Kiêu hít sâu hơi, "Đứng ngay ngắn."

      Diệp Ly Châu được tay nâng lên, nàng bám vào cửa sổ, tốn chút sức nào được Đề Kiêu đưa vào phòng.

      Vừa ngồi lên sạp, Diệp Ly Châu ló cái đầu ra: "Điện hạ, ngài nhanh vào . Bên ngoài tắt đèn, hẳn là các nàng ngủ rồi."

      Đề Kiêu lần đầu trèo cửa sổ vào khuê phòng của con .

      Vừa rồi Diệp Ly Châu để chân trần dẫm cỏ, bãi cỏ xanh xanh, tuy bẩn, nhưng gan bàn chân nàng cảm thấy lạnh cóng lại ngứa ngáy.

      Nàng : "Ngài rót chén trà uống . Vừa nãy ta mang giày, ta lau chân trước."

      Nàng vừa cầm lấy cái khăn nhung, Đề Kiêu giữ lấy cổ tay của nàng, rồi cầm lấy khăn: "Ta lau cho nàng."

      Diệp Ly Châu: "Hả?"

      Chân nàng mịn màng trắng như tuyết, điểm nho như búp măng vậy. Ngón chân như đá thạch , lên màu hồng nhàn nhạt, vô cùng đáng .

      Diệp Ly Châu ngồi ở sạp, hai chân buông thõng xuống. Đề Kiêu mặc dù là nửa quỳ, nhưng khí thế vẫn rất sung túc như cũ. nắm lấy đôi chân ngọc của Diệp Ly Châu, sau khi nhàng lau cho nàng, Diệp Ly Châu cảm thấy ngứa hơn.

      Nàng rụt chân lại: "Để ta tự làm. . ."

      Đề Kiêu thấy ánh nước trong veo trong mắt nàng, lực trong tay chợt rất nhiều: "Ta làm nàng đau sao?"

      chưa từng tiếp xúc với phụ nữ. Tuy Đề Kiêu nhìn qua tự phụ kiêu ngạo, thực tế lại là võ tướng có sức mạnh dời núi, lúc đối xử với Diệp Ly Châu, khó tránh khỏi dùng sai lực.

      Diệp Ly Châu lắc đầu.

      Nàng thẹn đỏ mặt nổi câu.

      Cũng phải vì đau.

      Ở cùng chỗ với Đề Kiêu vốn rất vui sướng. Dường như biết tiên thuật gì vậy, chạm vào chỗ nào, Diệp Ly Châu cảm thấy chỗ ấy dễ chịu.

      Phần chân vốn mẫn cảm, được nắm chặt, Diệp Ly Châu chưa bao giờ có cảm giác như vậy, thân thể mềm nhũn đến choáng váng.

      nghe thấy nàng , Đề Kiêu cố ý giở trò xấu nhéo mắt cá chân của nàng: "Có đau ? Hửm?"

      Diệp Ly Châu nhũn cả người, nghiêng về phía trước, Đề Kiêu sợ nàng ngã sấp xuống, vội vàng giơ tay, ôm nàng vào lòng.

      Mũi của Diệp Ly Châu đụng phải lồng ngực của người đàn ông, chóp mũi cũng đụng đến đỏ lên.

      Nàng sờ sờ mũi mình: "Xin... xin lỗi."

      Đề Kiêu kéo nàng ra: " sao."

      Diệp Ly Châu giầy vào, lấy cái khăn ướt ngâm qua hương lộ từ trong chậu, lau tay, rồi rót cho Đề Kiêu chén nước.

      Đề Kiêu nhìn qua bố cục gian phòng.

      Có thể nhìn ra được, Diệp Phụ An đúng là quý con Diệp Ly Châu này.

      Hôm nay huân hương trong khuê phòng của nàng là Đồ vu hương, nhàng tịch mịch. Tuy rằng nhìn qua lên vàng son rực rỡ, nhưng cái bàn cái ghế đều là gỗ lim thớ vàng, thảm trải mặt đất là Tây Vực tiến cống, nghìn vàng thước, tranh hoa điểu treo tường là trong số ít bản gốc của họa sĩ tiền triều, đến cả bộ ấm trà cũng là điêu khắc từ ngọc nguyên khối.

      Tuy rằng thua kém phủ Tần Vương, nhưng so với con nhà quyền quý bình thường, Diệp Ly Châu quả thực rất được cưng chiều.

      Sau này phải tốt với nàng hơn, mới có thể giữ được nàng.

      Diệp Ly Châu : "Điện hạ, khi nào ngài quay về Hàm Châu?"

      Đề Kiêu nhận lấy nước trà mà nàng đưa tới, nhấp ngụm, là trà hoa hồng: "Sáng mai ."

      Trong mắt Diệp Ly Châu lóe lên tia thất vọng.

      Đề Kiêu tự nhiên bắt được mỗi cảm xúc của tiểu nương.

      : " còn quay lại, nàng nghe lời, thỉnh thoảng ta tới thăm nàng."

      Diệp Ly Châu tự nhiên biết Đề Kiêu thân là vương hầu, có bao nhiêu việc đếm hết phải làm. Đề Kiêu có thể rút ra chút thời gian đến thăm nàng, trong lòng nàng rất vui rồi.

      Giả dụ hôm nay Đề Kiêu tới, đến thời gian này, Diệp Ly Châu chắc chắn bị ác mộng quấn thân, sợ đến hết hồn hết vía, ngày hôm sau tỉnh lại thân thể tiều tụy hơn mấy phần.

      Nhưng mà, con người đều có lòng tham.

      Diệp Ly Châu muốn trước khi Đề Kiêu , cố gắng hết khả năng ở bên cạnh nàng.

      Nàng : "Lúc này, kinh thành có giới nghiêm, thể tùy tiện lại."

      Đề Kiêu "Ừ" tiếng, nhìn tiểu nương vắt hết óc nghĩ cách giữ lại.

      Diệp Ly Châu lại : "Chàng ngủ ở đây, có được ? Sáng sớm mai hãy rời ?"

      Đề Kiêu : " để ý tới thanh danh của nàng sao?"

      Diệp Ly Châu:. . .

      Mạng cũng sắp còn nữa, còn để ý thanh danh gì chứ.

      Hơn nữa, đây là ở trong viện của nàng, lại truyền được ra ngoài.

      Diệp Ly Châu : "Chuyện này, chàng biết ta biết, trời đất biết. Chàng ra, ai biết được. Ta khóa cửa lại, nha hoàn vào được, ngày mai chàng lại nhảy cửa sổ rời ."

      Tiểu nương của cũng nhiệt tình mời, Đề Kiêu còn có cớ gì để rời đây?

      Diệp Ly Châu chân tay khóa cửa. Sau khi qua đó phát Hải Đàn và Ngọc Sa lại ngủ ở bên ngoài, có lẽ là ra ngoài tiểu đêm. Nàng khóa cửa lại từ bên trong.

      Vòng qua tấm bình phong, Đề Kiêu thấy được giường của Diệp Ly Châu.

      Tầng tầng màn sa rủ xuống, nhìn bên trong là tình huống gì, cũng biết buổi tối lúc ngủ, tiểu nương có khi nào thành hay .

      Diệp Ly Châu ôm tấm đệm từ trong ngăn tủ ra, nàng : "Điện hạ ngủ mặt đất được rồi, địa thế nơi này cao, nhà gỗ cũng đặc biệt, mặt đất cũng ẩm ướt, có gì khác với ngủ giường, hơn nữa thời tiết cũng lạnh."

      Đề Kiêu gật đầu.

      Như vậy cũng tốt.

      Nếu muốn và Diệp Ly Châu ngủ cùng nhau, rất khốn khổ.

      Diệp Ly Châu trải xong chăn đệm, rồi tự mình leo lên giường. nàng ló đầu ra từ trong màn: " cho phép chàng ban đêm lén lút rời , ngày mai tỉnh lại, trước khi , nếu ta chưa tỉnh, phải gọi ta dậy."

      Đề Kiêu gật đầu: "Được."

      Lúc này Diệp Ly Châu mới yên tâm ôm chăn ngủ.

      Đề Kiêu được ngủ hai ngày, nằm tấm đệm mà tiểu nương hiền lành lại dễ thương của mình tự tay trải cho, rất nhanh cũng nhắm mắt lại.

      Có điều, tính cảnh giác của rất mạnh, nửa đêm, nghe thấy tiếng động, lập tức tỉnh lại.

      Màn của Diệp Ly Châu khẽ động, tiếp đó, tiểu nương từ giường xuống, chạy tới bên cạnh Đề Kiêu, chui vào trong chăn của .

      Đề Kiêu: "? ? ?"

      cho rằng Diệp Ly Châu cố ý, khẽ gọi tên nàng hai lần, nàng lẩm bẩm mớ câu, ôm lấy cổ của , tỉnh lại.

      Đề Kiêu thổi thổi lông mi dài đến say lòng người của Diệp Ly Châu, ngón tay điểm qua nốt chu sa trán nàng, bế nàng dậy, rồi xốc màn lên.

      Chăn của nàng là màu xanh da trời, gối và chăn đều thêu từng đóa mẫu đơn trắng lớn, màu sắc rất thuần khiết, chỉ có nàng, là rực rỡ tươi đẹp, đẹp đến khiến người ta dời mắt được.

      Diệp Ly Châu được đặt lên giường, nàng nghiêng người tiếp tục ngủ.

      Đề Kiêu cũng quay về ngủ chăn đệm dưới đất.

      Hai khắc sau, Diệp Ly Châu vậy mà lại mộng du chạy xuống.

      Đề Kiêu nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng, lại đem nàng đặt trở lại.

      làm chính nhân quân tử cũng dễ dàng, lúc trước nên lừa nàng mình phải là người xấu.

      Nếu như nàng xuống thêm lần nữa, Đề Kiêu nhất định phải. . .

      Đề Kiêu cũng ngủ được nữa, chờ Diệp Ly Châu tới lần nữa.

      Lần này thời gian hơi dài, đợi chừng ba khắc, Diệp Ly Châu mới mơ mơ hồ hồ chui vào trong lòng Đề Kiêu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :