1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 49:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Lại tới bên lầu gác, Hoàng thượng chuyện với Hoàng Quý Phi vài câu, sau đó quay đầu chuyện với các thần tử, phía dưới có vài phu nhân ngồi bên phía Hoàng Quý Phi, kể mấy chuyện thú vị cho bà nghe, khiến cho Hoàng Quý Phi rất vui vẻ. Đúng lúc này, Kỷ Nguyệt tiến vào lầu gác.

      Giống như ngày thường, nàng ấy trang điểm quá diễm lệ, mặc áo mỏng màu xanh ngọc bích thêu hoa sen, phía dưới là váy dài xếp nếp màu mật ong, vô cùng mộc mạc, nhưng mặc dù vậy vẫn hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Hoàng thượng nhìn thấy có chút giật mình, dường như đột nhiên trở về hai mươi năm trước, tiểu nương đó đứng trong gió, quay đầu cười với ông, ngọt ngào gọi: "Điện hạ".

      Đầu ông đột nhiên đau nhức.

      Suýt nữa thất thố, muốn tiến lên nắm lấy cánh tay Kỷ Nguyệt, muốn hỏi nàng ấy có tốt hay .

      Trước khi lâm chung, tiểu nương thân hình khô gầy nằm giường bệnh, thào gọi "Điện hạ", nhưng ông có biện pháp nào, trơ mắt nhìn nàng ấy chết . Lúc đặt vào quan tài gỗ, ông đứng ở bên cạnh nhìn, chiếc đinh đóng quan tài gỗ, từng chút từng chút bị đóng vào, phảng phất giống như đóng vào lòng ông, Hoàng thượng đột nhiên trở nên thanh tỉnh.

      Cho dù giống tới mức nào, cũng phải là nàng, tiểu nương đó của ông sớm còn nhân thế nữa rồi!

      Vĩnh viễn cách biệt, bao giờ có thể gặp lại, đến nay có nữ tử giống tới mức này, rốt cuộc ông nhịn được. Chỉ trong tích tắc, ông nhìn thấy nữ tử này cười về hướng nào đó, hơi hơi mỉm cười, giống như gió thoảng qua.

      Ông nhìn theo, phát người ngồi ở đó là Tạ Minh Kha.

      Thần tử trẻ tuổi mới cưới thê tử cách đây lâu, Hoàng thượng bừng tỉnh đại ngộ, ra là phu nhân của Tạ Minh Kha!

      Sắc mặt ông có chút đỏ lên, quay đầu .

      Kỷ Nguyệt tới gần hành lễ, ngồi bên dưới Hoàng Quý Phi.

      Hoàng Quý Phi liếc thấy dung mạo Kỷ Nguyệt thanh lệ, dịu dàng động lòng người, liền hỏi thêm vài câu, vị phu nhân ở bên cạnh đáp: "Chẳng trách Hoàng Quý Phi nương nương thích, Phúc Gia công chúa cũng rất thích thiếu phu nhân, thường xuyên mời tiến cung."

      "Vậy sao? Bản cung đều biết," Hoàng Quý Phi cười , "ngươi thực thường xuyên tới?"

      Kỷ Nguyệt giọng : "Hồi nương nương, thực ra chỉ có hai lần, là Công chúa hiếu khách."

      Hoàng thượng nghe thấy lời này khỏi cau mày, đột nhiên nghĩ tới ngày đó gặp Phúc Gia công chúa có xảy ra chút chuyện, vị thiếu phu nhân này có lẽ là...Ánh mắt xẹt qua tia sáng, cảm thấy hình dáng rất giống, lúc đó khi Thái hậu chỉ cho ông xem, muội muội của vị Tạ phu nhân này bị ngã cái, đem mực bôi lên mặt tỷ tỷ!

      Giờ khắc này, ông đột nhiên ý thức được, sau khi xảy ra việc tiểu nương quỳ dưới đất nhận sai kia e rằng là cố ý làm vậy, vì muốn ông nhìn thấy vị Tạ phu nhân này.

      Mà chính vào ngày hôm đó, Thái hậu và Thái tử phát sinh mâu thuẫn, cho đến ngày hôm nay Thái hậu vẫn chưa tha thứ cho Thái tử, khi ông hỏi lí do, Đại nhi tử chỉ là do ta sai, chọc giận Tổ mẫu.

      Ông dưỡng bệnh, lại phải phê duyệt tấu chương, có tâm sức mà quản sâu.

      Khuôn mặt Hoàng thượng trầm xuống.

      Lại , Kỷ Dao nhận được trâm vàng nhưng cũng cài lên đầu, sợ bị người khác phát nên chỉ cất trong tay áo.

      Chỗ Phúc Gia công chúa, các quý nữ cười vui vẻ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như tiếng chuông bạc, khi nàng bước vào, đúng lúc sông vang lên tiếng trống, cuộc đua thuyền rồng lập tức bắt đầu rồi, Phúc Gia công chúa mời mọi người lên lầu gác xem đua thuyền.

      Năm ngoái Kỷ Dao bỏ lỡ, lần này khó mà được đứng ở ví trí cao để xem, nàng cũng có chút hứng thú.

      lầu gác đều là công tử thế gia quyền quý, hoặc là trọng thần được Hoàng thượng trọng dụng, các nương khuê nữ khỏi có chút thấp thỏm, muốn nhìn nhưng lại ngại ngùng. tới lầu hai, bất ngờ gặp được mấy vị công tử trẻ tuổi, người người cẩm y hoa phục, dung mạo bất phàm, trong đó đương nhiên có Dương Thiệu, mặc cẩm màu màu xanh ngọc, đầu đội kim quan, thân hình tuấn vĩ cao lớn, khí thế bức người.

      Bọn họ ở phía Đông, các nương liền đứng ở phía Tây.

      Khi Kỷ Dao qua, trong tay Dương Thiệu bưng ly rượu, có vẻ như để ý, thực ra ánh mắt nhìn lên đầu nàng.

      Chiếc trâm vàng hồ điệp thấy đâu, ánh mắt híp lại.

      Kỷ Dao dư quang liếc qua sớm phát ra ý đồ của nam nhân, rất muốn làm mặt quỷ với , tặng như vậy nàng mới thèm cài đâu. Nhưng vẫn giả vờ biết, mặt biểu tình qua.

      Tiểu nha đầu, sau này tính sổ cũng muộn!

      Khóe miệng Dương Thiệu nhếch lên.

      Nụ cười đó đặc biệt động lòng người, có mấy nương nhịn được đỏ mặt, thầm đoán xem nhìn ai.

      Nhưng bọn họ hề nghĩ tới người được nhìn là Kỷ Dao, Kỷ Dao nhờ có quan hệ với Kỷ Nguyệt mới được Phúc Gia công chúa chú ý, dựa vào gia thế, căn bản là môn đăng hộ đối. Mà Dương Thiệu tuổi trẻ, là quan nhất phẩm,lại có hầu tước tra tuyền con nối, tay nắm binh quyền, nghe Thái tử và Sở vương đều muốn lôi kéo .

      Đó đương nhiên là rể hiền, các nương vừa chuyện phiếm với Công chúa vừa suy tính chuyện trung thân đại của mình.

      mặt sông, mười hai thuyền rồng vào vị trí, xếp thành hàng ngay ngay ngắn ngắn, các cung nữ cầm mâm bạc tới khiến mọi người chú ý, để gia tăng niềm vui cho cuộc đua thuyền rồng.

      Các nương chi rất mạnh tay, có người đặt lượng bạc, có người đặt mười lượng, Phúc Gia đặt hai mươi lượng cược Chương gia thắng. Kỷ Dao thực mang nhiều bạc, nàng quên còn có tiết mục như thế này, nghĩ nghĩ lấy xâu tiền đồng trong hà bao ra, cược Lý gia thắng, nàng nhớ rằng kiếp trước Lý gia đạt giải nhất, nhưng có rất nhiều chuyện thay đổi, chưa chắc đúng, dù sao cũng chỉ là đặt cược cho vui.

      Dương Thiệu vẫn luôn chú ý nàng, giọng của nàng rất êm tai, từ xa truyền tới, vẫn truyền vào tai cách ràng.

      Nghe thấy nàng cược Lý gia, Dương Thiệu cũng theo nàng cược mười lượng bạc.

      Kết quả thực ngờ tới thực là Lý gia thắng.

      Dương Thiệu thấy Trần Tố mang tới ba mươi lượng bạc, vô cùng kinh ngạc, vận khí kiếp này của Kỷ Dao tốt như vậy? Trước đây nàng xem thuyền rồng chưa bao giờ đặt cược thắng.

      Nhưng mà giờ này kiếp trước ở Vân Châu, nên biết Kỷ Dao đặt cược cho nhà nào, có lẽ chính là Lý gia? Nhưng chưa từng nghe thấy nàng khoe khoang nhắc tới mình cược thắng tiền bao giờ, Dương Thiệu có chút xuất thần: "Ngươi cầm lấy mời Hứa Như Nam, Trần Liệt uống rượu."

      "Đa tạ Hầu gia." Trần Tố cười híp mắt cất vào trong ngực.

      Kỷ Dao cũng nhận được ba xâu tiền đồng, thầm nghĩ cuộc đua thuyền rồng quả nhiên thay đổi, vẫn là Lý gia thắng, xem ra ảnh hưởng của việc nàng trùng sinh có gì lớn, chắc chỉ có thể thay đổi vận mệnh của những người xung quanh nàng thôi, ngược lại biết Thái tử.... Nàng thầm nghĩ, Thái tử đặt cược nhà nào vậy? Nếu như cũng là Lý gia, vậy gần như có thể khẳng định ta là trùng sinh!

      Đáng tiếc, nàng cũng tiện liều lĩnh hỏi, hơn nữa, cho dù Thái tử là trùng sinh, cũng có quan hệ quá lớn tới nàng, nghĩ nghĩ liền thôi.

      Xem xong cuộc đua thuyền rồng, Hoàng thượng liền hồi cung, lập tức gọi Thống lĩnh cấm vệ quân tới hỏi hồi, sau đó lại lệnh Thái tử tới Ngự thư phòng.

      Nhìn thấy biểu tình mặt phụ thân, Tống Diệm có chút kinh hoảng, biết là có chuyện gì, ta giọng : " Phụ hoàng bớt giận, thân thể người quan trọng, người muốn hỏi gì nhi tử nhất định hết mực trả lời."

      "Vậy ngươi khai báo ràng cho Trẫm, rốt cuộc che dấu chuyện gì, tại sao Thái hậu lại tức giận với ngươi như vậy?"

      Tống Diệm mím chặt môi.

      Cư nhiên còn .

      "Tốt tốt tốt, ngươi có phải hay ?" Hoàng thượng lạnh giọng , "vậy Trẫm đích thân hỏi Thái hậu!"

      "Phụ hoàng!" Tống Diệm gấp gáp, vội vàng quỳ xuống, "đều là nhi thần sai, xin Phụ hoàng đừng trách Tổ mẫu, Tổ mẫu là vì nhi thần...."

      "Câm miệng cho ta, bà vì ngươi, mà muốn hại Trẫm phạm vào bất nghĩa? Muốn biến Trẫm thàng hôn quân bị người trong thiên hạ phỉ nhổ?" Hoàng thượng bị hành vi của Thái hậu khiến cho tức giận tới mức váng đầu, chống bàn , "ngươi sớm biết ý đồ của bà, liền nên dung túng, còn giấu diếm Trẫm!"

      Tống Diệm cúi đầu: "Là lỗi của nhi thần."

      "Có phải Thái hậu còn chuốc say Nhị nương Kỷ gia, muốn tặng cho Trẫm?"

      Tống Diệm toát mồ hôi trán.

      "Là ngươi cứu tiểu nương đó? Cho nên Thái hậu oán giận ngươi?"

      Tống Diệm biết nên trả lời như thế nào.

      Hoàng thượng nổi giận : "Ngươi còn thành thực khai báo?"

      "Phụ hoàng, người phải bảo trọng thân thể." Tống Diệm dập đầu, "ngàn sai vạn sai đều là nhi thần sai, xin Phụ hoàng nên trách móc Tổ mẫu, Tổ mẫu chỉ là nhất thời hồ đồ...."

      "Thái hậu hồ đồ? Bà ấy là bị điên đúng hơn!" Hoàng thượng thở hổn hển, trước đây chỉ cảm thấy Thái hậu có chút ngang ngược, có chút dã tâm, bởi vì ân tình trước đây ông vẫn luôn bao dung, nhưng ngờ tới bà ấy càng ngày càng có điểm dừng!

      Uổng công lúc trước ông còn để cho Thái hậu tuyển tú, nhét vài phi tần vào cung, kết quả căn bản thể làm bà vừa lòng.

      Hoàng thượng : "Ngươi từ nay về sau cần tới Từ Tâm Điện nữa."

      "Phụ hoàng...."

      "Đức hạnh như vậy xứng làm Thái hậu!" Hoàng thượng đỡ Tống Diệm đứng dậy, may mà hài tử này còn có lương tâm, bị Thái hậu ảnh hưởng, "Diệm nhi, chuyện này con làm sai, chính là quá mức mềm yếu, quân vương quý ở chỗ biết phận biệt thị phi đúng sai, biết lắng nghe lời phải, vì tình cảm mà làm điều sai trái, có thể quyết đoán đúng lúc....Diệm nhi, cho dù đó là Tổ mẫu của con, con cũng nên vì đại nghĩa, công bằng công minh....Con thực còn phải học nhiều điều, tuyệt đối được bỏ bê, nhưng cũng cần quá mức lo lắng, con còn trẻ, vi phụ tin rằng con phụ kỳ vọng của mọi người."

      Bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên phụ thân chuyện với ta như vậy, Tống Diệm đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay, nước mắt thể khống chế được mà rơi xuống.

      Hoàng thượng ngẩn ra: "Con đứa trẻ này, sao lại khóc rồi?"

      "Phụ hoàng," Tống Diệm nghẹn ngào, "Nhi thần biết."

      Thấy ta khóc giống như đứa trẻ, Hoàng thượng đột nhiên có chút hiểu , trong lòng ông sinh ra áy náy, ông có chút bất công với ta!

      Tư chất của Tống Diệm tốt bằng Tống Vân, lại bởi nguyên nhân về mẫu thân ruột, từ đầu tới cuối ông thích đứa con này, nhưng rốt cuộc cũng là cốt nhục của mình.

      Hoàng thượng thở dài: "Được rồi, lớn rồi, còn khóc."

      Tống Diệm cũng cảm thấy có chút mất mặt, lau lau mắt.

      "Trở về nghỉ ngơi ."

      "Phụ hoàng người cũng nghỉ ngơi nhiều, cần tức giận, nhất định phải bảo trọng thân thể."

      Hôm nay hai phụ tử chuyện, Tống Diệm đột nhiên cảm thấy ta làm Thái tử cũng chẳng sao, chỉ cần Phụ hoàng có thể sống lâu trăm tuổi là tốt rồi, chỉ cần ông mãi mãi ở bên cạnh, hòa ái dạy dỗ ta, giống như lúc còn vậy.

      Thái tử lui ra ngoài.

      Hoàng thượng nhìn bóng lưng ta, trong lòng trận chua sót, trước đây ông chỉ cảm thấy mình phụ Hoàng Quý Phi, nhưng mấy đứa con của mình, ông có thể thành toàn cho ai?

      Xuất thân cao quý nhất đời này cũng chỉ có Hoàng gia, mà vô tình nhất, tàn nhẫn nhất, cũng là Hoàng gia.
      Phuongphuong57500, Alice Huynh, dhtt11 others thích bài này.

    2. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 50:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Nghe theo mệnh lệnh của phụ thân, Tống Diệm dám tới Từ Tâm Điện nữa.

      Hoàng Thái Hậu khỏi cảm thấy kì quái, đứa trẻ này luôn tới xin lỗi, sao gần đây lại xuất dù chỉ lần, bà sai người thăm dò, kết quả tên thái giám vội vội vàng vàng tới, lớn giọng hô: "Thái Hậu nương nương, cấm vệ quân đột nhiên tới bắt người...."

      "Cái gì?" Hoàng Thái Hậu , "bắt ai?"

      Thái giám phủ phục mặt đất: "Hình như là đám người Vân Tuyết, Vân Thải, đều bị đuổi ra khỏi cung rồi."

      Hoàng Thái Hậu chấn kinh, mạnh mẽ đứng bật dậy: "Ai hạ mệnh lệnh!"

      "Là, là Hoàng Thượng."

      Hoàng Thái Hậu ngơ ngẩn, từ từ ngồi xuống: "Sao có thể như vậy," bà nắm chặt tay vịn của ghế dựa, "ngươi tận tai nghe thấy sao?"

      "Thái Hậu nương nương, trong cung này ngoại trừ Hoàng Thượng, ai dám bắt người của ngài chứ!"

      Đúng vậy, ngoài Hoàng Thượng ra còn có ai đâu?

      Hoàng Thái Hậu vội vàng đứng dậy, tới Minh Đức Điện.

      Nghe mẫu thân tới, Hoàng thượng mời bà vào, giọng nhàn nhạt: "Ắt vì chuyện của cung nữ ."

      Nhi tử quá mức bình tĩnh, trong lòng Hoàng Thái Hậu hơi hoảng: "Hoàng Đế, người vô cớ đuổi bọn họ, dù sao cũng phải có lí do chứ, đám người Vân Tuyết hầu hạ ta bao nhiêu năm, ta quen dùng họ rồi, muốn đổi cung nữ khác."

      "Hành vi của bọn họ đoan chính, dĩ hạ phạm thượng, làm xằng làm bậy... muốn bao nhiêu lí do, Trẫm đều có thể cho người nghe!" Hoàng thượng gác bút son, "Mẫu hậu, sau này bất kể là chuyện của Trẫm, hay chuyện của Diệm Nhi người đều cần xen vào, chỉ cần an dưỡng tuổi già cho tốt là được."

      Thân thể Hoàng Thái Hậu lung lay: "Hoàng Đế, lời này có ý gì?"

      "Người hay sao?" Hoàng thượng nâng mắt nhìn bà ta, "cứ bắt Trẫm phải từng chuyện từng chuyện hay sao? Những năm này, Trẫm đối xử với người như thế nào, Thái tử đối xử với người như thế nào, trong lòng người ràng, nhưng Trẫm có điều hiểu , tấm lòng chân của người lại ở đâu?"

      "Đúng, trước đây Trẫm được người trợ giúp, bước lên Hoàng vị, nợ người ân tình, cho nên người làm cái gì Trẫm nhất nhất đều đồng ý. Người muốn phong đệ đệ của mình thành Quốc công gia, Trẫm đồng ý phong, người muốn chất nữ gả vào Lưu gia, Trẫm liền ban hôn, người muốn tuyển phi, Trẫm cũng cho phép. Nhưng cho dù là chuyện gì cũng phải có mức độ.... mẫu thân, Trẫm hỏi người câu, có phải người hi vọng Trẫm sớm chết?"

      "Cái gì!" Hoàng Thái Hậu kinh hãi, bước nhanh tới trước mặt Hoàng thượng, " ngươi là con trai ruột của ta, ta sao lại muốn ngươi chết sớm?"

      "Nếu phải vậy, xin mẫu thân dừng tay, Trẫm thực rất mệt mỏi, chỉ hi vọng trong cung có thể yên bình chút."

      Trong phút chốc, khuôn mặt Hoàng thượng lộ ra vẻ mệt mỏi.

      Nhìn thấy nhi tử ràng gầy , hỏa khí đầy trong lòng Thái hậu khó mà phát tác, chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài: "Ta chỉ mong ngươi có thể thương bảo hộ Diệm Nhi."

      "Vậy xin mẫu thân đừng mài mòn tình phụ tử giữa Trẫm và Diệm Nhi nữa!"

      Hoàng Thái Hậu chấn động.

      "Mẫu hậu thỉnh trở về, Trẫm còn có tấu chương phải xem."

      "Hoàng Đế..."

      "Lui ra ." Giọng của Hoàng thượng lạnh lùng, nhìn Thái hậu nữa.

      Trong lòng biết nhi tử tức giận, cho dù tôn quý như Thái hậu cũng dám làm trái ý, bà chỉ có thể nghe theo.

      Chỉ là lúc tới cửa, nhịn được quay đầu lại nhìn, nhi tử cao lớn tuấn mĩ năm đó thực già rồi, vừa rồi nhìn gần, khóe mắt đều có nếp nhăn. Bà vẫn luôn nghĩ cho Thái tử, muốn giữ vững địa vị của ta, nhưng còn Nhi tử của chính bà sao? Bà vậy mà lại sơ sót nhi tử của mình.

      Đây vốn dĩ chính là nhi tử mà bà thương nhất.

      Hoàng Thái Hậu thở dài hơi, Hoàng đế còn bị bệnh, bà sao phải so đo làm gì? Đợi hết bệnh, chỉ cần Hoàng đế thiên vị Tống Vân, mẫu thân như bà cũng dồn mọi chuyện tới đường cùng nữa!

      ................

      Chuyện phát sinh trong cung truyền tới tai Tạ Minh Kha, y biết từ nay về sau Hoàng Thái Hậu lợi dụng tỷ muội Kỷ gia nữa, rốt cuộc cũng có thể yên tâm, đồng thời đưa ra đề nghị phân nhà với Nhị phòng.

      Tạ Nhị phu nhân sống chết đồng ý, Tạ Minh Kha liền mời Đường tổ phụ Tạ An Lễ tới.

      Chuyện xấu của Tạ Minh Thiều cả tông tộc Tạ gia đều biết, ngay cả Tạ Tri Thận cũng ủng hộ nhi tử, Tạ An Lễ đương nhiên đứng về phía y.

      "Đường tổ phụ giờ Mùi tới," Tạ Minh Kha với Kỷ Nguyệt, "lúc đó chúng ta tới chính phòng chuyện, chỉ cần động vào Tổ mẫu, Nhị thúc Nhị thẩm thể chơi xấu được."

      "Ừm." Kỷ Nguyệt gật gật đầu.

      rất ít, Tạ Minh Kha cảm thấy kì quái: "Sao vậy? Có phải là sợ hay ?"

      " phải," Kỷ Nguyệt hơi đỏ mặt, "hình như thiếp...."

      " , chuyện gì?" Tay Tạ Minh Kha đặt lên vai nàng ấy.

      "Nguyệt tín của phu nhân chưa tới, vài ngày rồi, có lẽ là có hỉ!" Trầm Hương thấy phu nhân xấu hổ, nhanh mồm nhanh miệng giúp nàng ấy.

      Tạ Minh Kha ngơ ngẩn, tiếp theo liền cười lên: "Còn mau mời đại phu," y gọi Lý Ngọc, "mau !"

      "Chưa chắc phải."

      "Bất kể có phải hay , dù sao cũng phải khám xem sao." Tạ Minh Kha đỡ nàng ấy ngồi xuống, ý cười mặt ngày càng sâu, "nàng gả cho ta cũng gần năm rồi, cũng nên có rồi, có lúc ta cũng nghĩ hay là có chỗ nào sai sót, có phải do ta...."

      "Tướng công." Kỷ Nguyệt ngăn cản y tiếp.

      Tạ Minh Kha bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh: "Xem ra là đúng rồi."

      Kỷ Nguyệt đỏ mặt.

      Đại phu tới Tạ phủ rất nhanh, bắt mạch cho Kỷ Nguyệt.

      Tạ Minh Kha đứng ở bên cạnh, nín thở ngưng thần.

      Sau lúc, đại phu buông tay ra.

      "Sao rồi, có rồi phải ?" Tạ Minh Kha vội hỏi.

      Đại phu thấy nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt mong chờ, chắp tay thi lễ, chúc mừng: "Chúc mừng Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, phu nhân có hỉ rồi!"

      Đúng là , Tạ Minh Kha ngày thường ổn trọng bình tĩnh, lúc này suýt nữa nhảy cẫng lên, cố gắng áp chế, tỉ mỉ hỏi đại phu: "... có thể ra khỏi phủ hay ? Bình thường ăn cái gì? Đồ ăn dầu mỡ có được hay , hay phải ăn uống thanh đạm? Phu nhân hơi gầy yếu, có trở ngại gì hay ?"

      chuỗi câu hỏi, Trầm Hương nghe tới mức trợn nắt há hốc mồm.

      Kỷ Nguyệt mỉm cười.

      Lần đầu tiên nàng ấy thấy Tạ Minh Kha dài dòng như vậy!

      Đại phu cũng kiên nhẫn, nhất nhất trả lời.

      Tạ Minh Kha đưa bao lì xì dày cộm cho Đại phu, sai Lý Ngọc tiễn đại phu ra cổng.

      "Có nghe thấy , nàng phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng," Tạ Minh Kha trở lại cầm lấy tay Kỷ Nguyệt, "nhất định được tức giận, cũng được xuất môn, đúng rồi, ta lập tức mời nhạc phụ nhạc mẫu tới, nhạc mẫu nhất định chăm sóc nàng tốt. Dù sao ta cũng có kinh nghiệm gì, có chỗ thiếu sót...."

      "Tướng công, chàng quên là hôm nay Đường tổ phụ tới hay sao? " Kỷ Nguyệt nhắc nhở y, "mẫu thân bên đó cần gấp, thiếp vừa mới có hỉ, phải đại phu rồi hay sao? cần căng thẳng."

      Tạ Minh Kha lúc này mới nhớ tới, tay vỗ trán, trầm ngâm: "Vậy đợi qua hai ngày nữa."

      Y càng kiên định muốn Nhị phòng chuyển .

      Nhị thẩm trước đây muốn lấy mạng y, nếu như để bà ta biết Kỷ Nguyệt có hỉ, chừng có thể nghĩ ra chiêu trò hiểm gì cũng nên, bà ta tuyệt đối mong y có con nỗi dõi!

      Đợi Tạ An Lễ tới, Tạ Minh Kha bảo Kỷ Nguyệt an tâm chờ đợi, mình y tới chính phòng.

      Tạ Tri Kính nhìn thấy Tạ An Lễ, trầm giọng : "Đường thúc, Minh Kha là tiểu bối hiểu chuyện coi như xong, ngài cũng tới tham dự hay sao?" Ông ta cam tâm bị người ta đuổi ra ngoài, chuẩn bị giáo huấn Tạ Minh Kha trận, nhưng hôm nay y lại mời Tạ An Lễ tới.

      Tạ An Lễ cười cười, chỉ chuyện với lão phu nhân: "Lúc Đường ca còn sống, nếu ta về nhà, chuyện đại bằng trời cũng gác lại bên, huynh đệ chúng ta chuyện gì là với nhau. Đường tẩu, người còn nhớ ?"

      Lão phu nhân biết Tạ An Lễ tạo áp lực cho mình: "Đường đệ, nhà Tri Kính từ sống ở đây, từ trước tới nay chưa từng rời khỏi."

      " như vậy, ta cũng từng sống ở đây, trước đây khi chưa phân nhà, Tạ phủ ở Kinh thành đều sống chung với nhau, có phải là cả đời ở cùng nhau hay ?"

      Lão phu nhân á khẩu trả lời được.

      "Mỗi phòng đều có vận mệnh của mình, Đường tẩu, ta khuyên tẩu câu, con cháu tự có phúc của con cháu, đạo lí này Đường ca rất ràng, cho nên sớm phân nhà phân nghiệp rồi, là của ai nên thuộc về người đó. Minh Kha là nhi tử độc nhất của đại phòng, được nhiều hơn chút là đương nhiên, hơn nữa những năm này các người luôn sống trong phủ đệ của Tri Thận, Tri Thận cũng tính toán gì phải sao? Trong Kinh thành này có ai mà khen nó nhân hậu?"

      cứ như là bọn họ vô sỉ bằng, Nhị phu nhân tức giận : "Đường thúc, ngài thể giúp Minh Kha như vậy được, đối xử bất công y như phụ thân vậy, tướng công và Đại bá đều là con cháu Tạ phủ, dựa vào cái gì phụ thân lại phân tài sản như vậy?"

      Tạ An Lễ trợn trắng mắt: "Đường ca khuất núi rồi, trừ khi ngươi muốn gặp mặt trực tiếp, rồi hỏi cho ràng?"

      Nhị phu nhân tức tới mức ngã ngửa.

      "Minh Kha mời ta đến, để chủ trì công đạo, ta thấy hôm nay đúng là ngày hoàng đạo, bằng liền phân nhà luôn, cũng đừng có cãi cọ ồn ào nữa, mọi người nên lưu lại chút tình nghĩa." Tạ An Lễ nhìn lão phu nhân, "Đường tẩu, tẩu thấy thế nào? Năm đó tẩu gả vào Tạ phủ, Gia phụ và nội tử đều giúp đỡ tẩu, tẩu xem, ta có thể hại tẩu hay sao? Tri Thận, Minh Kha những năm qua đối xử khắt khe với tẩu hay sao?"

      Lão phu nhân đỏ mặt.

      Tạ lão gia tử rất có danh vọng, sau khi lão phu nhân gả tới, vẫn luôn kính trọng lão gia tử, cho nên lúc đầu ông ấy để lại rất nhiều sản nghiệp cho Tạ Minh Kha, lão phu nhân dám phản đối. Tạ An Lễ này giống lão gia tử tới bảy tám phần, lão phu nhân cũng biết nên cái gì nữa.

      "Tri Kính, nếu Đường thúc của con tới đây, vậy chỉ có thể...."

      "Mẫu thân, con chuyển !" Nhị phu nhân rất cam lòng, "chuyện bất công như vậy, từ trước tới nay mới thấy lần đầu!"

      Tạ Minh Kha thấy bà ta chơi xấu, sớm có chuẩn bị: "khế ước nhà đất của Tạ gia đều ở trong tay ta, nếu Nhị thẩm muốn chuyển , cũng đừng trách chất nhi nể tình." xong nhìn Tạ Tri Kính, "Nhị thúc, trước khi giải quyết phân nhà, ta có chuyện muốn với thúc."

      Tạ Tri Kính cười lạnh tiếng, gì.

      "Năm trước ta bị bao vây ám sát ở Lạc Nguyệt Đàm, suýt nữa chết, may nhờ có Hoài Viễn Hầu tương trợ mới nhặt được cái mạng trở về.... Ngày hôm đó, biết ta tới Lạc Nguyệt Đàm chỉ có người trong phủ đệ này, Nhị thúc cảm thấy, là ai hạ thủ giết người đây?"

      Tạ Tri Kính chấn kinh, lập tức liền nghĩ tới thê tử của mình, nhưng ông ta lộ ra chút biểu tình nào: "Sợ là bọn đạo phỉ trộm cướp ."

      "Có lẽ là vậy." Tạ Minh Kha , "sau đó ta có thề rằng, nếu như lại gặp phải bọn trộm cướp loại này, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt!"

      Tạ Tri Kính trong lòng kinh hoảng.

      Tạ Minh Kha xong, tiếp nữa, mà tới cửa ra mệnh lệnh: " Nếu hôm nay Nhị thúc Nhị thẩm chuyển nhà xong, các ngươi phải giúp đỡ nhiệt tình, cho dù có chuyển tới ngày mai, cũng phải giúp đỡ chuyển sạch ."

      Đây là muốn cưỡng chế động thủ rồi.

      Lúc này tâm trạng Tạ Tri Kính rất phức tạp, nhìn thê tử cái: " thôi, trở về thu dọn đồ đạc!" Dưới danh nghĩa của ông ta có vài tòa trạch viện, tùy tiện chọn nơi là có thể ở được, nếu chất nhi ràng tới mức này, còn có thể thêm cái gì được nữa?

      "Tướng công!" Nhị phu nhân lôi kéo ông ta , "tướng công, chàng thực muốn...."

      "Ta !" Tạ Tri Kính tốt xấu gì cũng là đàn ông, đến mức quấn lấy buông.

      Ông ta rảo bước ra ngoài.

      Nhị phu nhân mất ủng hộ của trượng phu, hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Minh Kha, cũng nhấc chân rời .

      Nhi tử nhi tức sống sờ sờ bị đuổi , lão phu nhân trong lòng sinh ra oán hận, đứng lên : "Nếu ngươi căm ghét Nhị thúc Nhị thẩm của ngươi như vậy, lão bà tử như ta cũng làm chướng mắt ngươi nữa! Ta cũng ở nơi này nữa!"

      Tạ Minh Kha sợ loại uy hiếp này.

      Y cũng phải kẻ ham hư danh, bên ngoài bình luận như thế nào y quan tâm, chỉ cần thẹn với lương tâm mình là được, y nhàn nhạt : "Tùy ý Tổ mẫu, người ở đây, ta và Nguyệt Nhi hiếu thuận với người. Người tới chỗ Nhị thúc, ắt hẳn cũng là nơi ở tốt."

      Lão phu nhân thấy y thèm giữ mình ở lại, cũng tự rước lấy nhục nữa, lập tức ra lệnh cho người thu thập hành lí.

      Tạ Minh Kha hành lễ tạ ơn Tạ An Lễ: "Nội tử hôm nay có khám đại phu, có hỉ rồi, qua hai ngày cháu nhất định đăng môn bái tạ."

      "Ôi chao, đúng là đại hỉ , nhanh cho phụ thân ngươi hay." Tạ An Lễ vỗ vỗ bả vai y, "Đường ca thương nhất là ngươi, lúc sắp cũng dặn dò ta chiếu cố ngươi nhiều hơn. Là Tri Thận tâm địa tốt, nên mới bao dung cho chúng mãi, đến nay cũng coi như thanh tịnh rồi....Đợi phụ thân ngươi khỏi bệnh trở về, các ngươi trôi qua những ngày hạnh phúc."

      Ông cười híp mắt, cáo từ rời .

      Bởi vì quyết tâm của Tạ Minh Kha, Lão phu nhân và Nhị phòng rất nhanh liền rời khỏi Tạ phủ, Tạ Minh Châu nhìn thấy hàng xe chở đồ đạc được kéo , trong lòng tràn đầy hận ý, nhưng nghĩ ra bất kì biện pháp nào.Ca ca vì ả ta mà chịu khổ trong ngục, hơn nữa ả lại bị Công chúa ghét bỏ, Tống Vân lại thích ả, còn có thể làm sao được?

      Ả tức giận đập vỡ bộ ấm trà còn dư lại trong sương phòng, cúi đầu rời khỏi phủ đệ mà ả ở rất lâu.

      Trong nhà liền trở nên an tĩnh.

      Tạ Minh Kha phái hộ vệ canh gác tuần tra ở cửa lớn, cửa sau, các vị trí ngõ ngách .

      "Sau này cần sợ hãi nữa, có thể an tâm dưỡng thai rồi, ta viết thư cho phụ thân," Tạ Minh Kha ôn nhu , "chỗ nhạc phụ nhạc mẫu cũng thông báo rồi, để họ ngày kia tới đây, chúng ta cũng tiện thu dọn lại, để có những chỗ trống."

      Kỷ Nguyệt cười: "Chàng thực để mẫu thân ở lại đây sao?"

      "Sao nào?"

      "Mẫu thân ở đây, phụ thân làm sao sống qua ngày!" Kỷ Nguyệt biết tình cảm phu thê giữa hai người họ, phụ thân làm sao rời khỏi mẫu thân được, "tự bản thân thiếp có thể ứng phó, chỉ cần mời thêm vài bà tử có nhiều kinh nghiệm là được."

      " sao?" Tạ Minh Kha yên tâm.

      ", chàng càng như vậy càng căng thẳng, như vậy thiếp càng cảm thấy sợ hãi."

      Tạ Minh Kha nghĩ nghĩ: "Vậy thôi, thử trước xem sao, nếu như ổn, lại mời nhạc mẫu qua."

      "Vâng." Kỷ Nguyệt dựa vào lòng y, "chỉ cần tướng công ngày ngày trở về, bồi thiếp trong chốc lát là được."

      Y cười lên: "Cái này đơn giản nhất."

      Nhìn gò má hơi hơi phiếm hồng của thê tử, y cúi đầu ôn nhu hôn nàng ấy.

      Tin tức Tạ phủ phân nhà truyền tới Kỷ gia từ lúc buổi sáng, nghe bọn họ chuyển đồ từ trưa tới tối, sau đó tin tức Kỷ Nguyệt có hỉ truyền tới, lúc đó trời cũng tối mịt rồi.

      Phu thê Kỷ Chương vô cùng vui mừng, Liêu thị : "Rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi, nếu thực phải đón Nguyệt Nhi về nhà mẹ đẻ ở đấy!"

      "Cũng xem xem Tạ đại nhân là ai," Kỷ Đình Nguyên , "có chuyện gì mà giải quyết được hay sao, lo lắng suông."

      "Ta lo lắng nhất chính là ngươi đấy!" Liêu thị nhìn thấy nhi tử liền ghét bỏ, "Tạ đại nhân còn hơn ngươi mà sắp có con rồi, còn ngươi sao? Cả ngày chỉ biết ở bên ngoài làm loạn, nương tốt muốn, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Nếu ngươi thành gia lập nghiệp rồi, ta quản nhiều chút cũng chẳng thấy mệt." Bà chỉ chỉ Kỷ Dao, "Dao Dao còn hiểu chuyện hơn ngươi, nó muốn gả cho người khác dễ hơn ngươi nhiều."

      "Vậy sao?" Kỷ Đình Nguyên hoài nghi, "cái này chưa chắc, tính cách muội muội...."

      Lửa còn đốt tới người nàng, Kỷ Doa gắp cái bánh ngó sen nhét vào miệng Kỷ Đình Nguyên: "Ăn cơm của huynh , cẩn thận bị nghẹn."

      Muội muội là muốn làm ta nghẹn chết hay sao? Miếng bánh to như vậy!

      Kỷ Đình Nguyên bị sặc ho vài tiếng.

      "Nương, đừng để ý ca ca," Kỷ Dao , "tuổi của huynh ấy cũng lớn, người xem trong triều cái đại nhân gì....."

      "Bao đại nhân,"Kỷ Chương nghe ra ý của nữ nhi, "Bao đại nhân ba mươi rồi, vẫn chưa cưới thê tử."

      Liêu thị bị hai cha con này chọc tức tới mức biết phát ra kiểu gì, hừ tiếng: "Các người đều bao che nó, sau này gây họa các người tự mà xử lý!"

      Muội muội tốt, Kỷ Đình Nguyên niết niết vạt áo muội muội ở dưới bàn.

      Kỷ Dao trợn mắt, vừa rồi còn nàng tính cách tốt gả được ra ngoài.

      Kỷ Đình Nguyên nhe răng cười: "Muốn cái gì, ca ca mua cho muội, vừa nhận được bổng lộc."

      "Muốn chân châu, muốn bảo thạch!"

      "Được được được, ngày mai mua cho muội, đúng lúc ngày mai hưu mộc."

      Ca ca ngoan như vậy, Kỷ Dao liền so đo nữa, có điều tỷ tỷ có hỉ rồi, khẳng định phải đánh chiếc khóa vàng tặng cho cháu trai hoặc cháu : "Chúng ta tới Ngọc Mãn Đường đặt trước khóa vàng, tiệm bọn họ gia công tinh tế, đợi làm xong cũng phải mất khoảng thời gian."

      Kiếp này tốt hơn kiếp trước, Tạ gia Nhị phòng sớm chuyển ra ngoài, cũng tránh cho kết cục cuối cùng bị Tạ Minh Kha giết chết, sau này nước sông phạm nước giếng cũng coi như là kết cục tốt nhất, đương nhiên tiền đề là Nhị phòng gây chuyện.

      Kỷ Đình Nguyên : "Tốt, vậy đánh đôi khóa vàng."

      Liêu thị nghe thấy hai huynh muội thương lượng chuyện quà tặng, tâm trạng lại trở nên vui vẻ, nhắc nhở: "Lại mua thêm đôi ngọc bội, có vàng có ngọc mới tốt."

      Ngày hôm sau, hai huynh muội dùng cơm trưa xong liền tới Ngọc Mãn Đường.

      Ngày hưu mộc, cửa tiệm khách tới nườm nượp, tiểu nhị bận tới mức chân chạm đất, chỗ này vừa tiếp đãi xong, chỗ kia lại có người tới, hai huynh muội họ đến hơi muộn, phải đợi rất lâu.

      Khó khăn lắm mới đến lượt, ngờ có nương cướp lượt, roi da trong tay phất ra: "Buôn bán kiểu gì thế? Ta tiêu tốn bao nhiêu bạc trong cửa tiệm của các ngươi, các ngươi tiếp đãi như thế này hay sao?"

      Giọng ngạo mạn vô cùng, Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn phát ra đó là Hứa Linh Nhi.

      Nữ nhi của Diên An Hầu, kiếp trước vốn là Thái tử phi, sau đó phát Thái tử có chút tiền đồ, Diên An Hầu phủ lại bị đoạt tước, liền quay ra muốn câu dẫn Tống Vân, sau cùng rơi xuống vách núi mà chết.

      Kiếp này Thái tử cưới Kiều An, Hứa Linh Nhi này vẫn là khuê nữ chưa gả cho ai.

      Thấy Kỷ Dao nhìn mình, Hứa Linh Nhi nhếch đôi môi đỏ mọng: "Nhìn cái gì? Còn tránh ra!"

      "Tránh ra? biết đến trước được trước hay sao?" Kỷ Đình Nguyên thấy muội muội tự nhiên bị chỉ trích, đương nhiên bỏ mặc, "bỏ bạc ra làm sao? Ngươi có bản lĩnh mua cả Ngọc Mãn Đường , như vậy ngươi tự nhiên có thể ra vào tùy tiện, nếu lui ra sau cho ta."

      "Ngươi cái gì?" Hứa Linh Nhi tức giận, cầm roi ngựa chỉ vào Kỷ Đình Nguyên, "ngươi có biết ta là ai ?"

      "Vậy ngươi có biết luật lệ Đại Yến hay ?" Kỷ Đình Nguyên nhìn roi ngựa trong tay ả ta, "ngươi dám làm người khác bị thương, ta lập tức khiến ngươi phải ngồi tù, cha ngươi cũng chẳng bảo vệ nổi ngươi!"

      Hung hăng như vậy, còn phải vì có phụ thân ở phía sau chống lưng hay sao, nếu chỉ dựa vào tuổi tác non nớt của ả ta có thể có bản lĩnh gì?

      Kỷ Đình Nguyên hung dữ lên quả thực có thể dọa người, vẻ kiêu căng của Hứa Linh Nhi bị đè ép xuống, cắn răng : "Ai nhìn thấy các ngươi tới trước?" Ả nhìn ra sau, "ai tới xem nào?”

      An tĩnh tiếng động, mãi sau mới nghe thấy giọng ôn nhu: " nương, là hai vị này tới trước, mong nương đợi lát cần nóng nảy, chỉ là đợi lúc, nếu ngại uống ly trà tiêu bớt hỏa khí."

      ngờ thực có người dám đứng ra chuyện, sắc mặt Hứa Linh Nhi thay đổi, dậm chân lùi ra sau.

      Kỷ Đình Nguyên nhìn qua, phát ra là nương mặc váy áo màu nguyệt bạch, đôi mi thanh tú, chiếc mũi cao thẳng, mắt phượng môi đỏ, vô cùng thanh lệ, ta hướng người đó cười cười: "Đa tạ nương."

      " cần khách sáo." nương đó rất trang nhã đáp lại.

      Kỷ Đình Nguyên kéo kéo tay áo muội muội: "Dao Dao, mau cảm ơn."

      Kỷ Dao há há miệng, nhưng phát ra được thanh nào.

      Bởi vì nương đó là Chu Lương , kiếp trước, là người nàng đố kị cả đời, cừu hận cả đời!

      Rốt cuộc nàng ta tới Ngọc Mãn Đường từ lúc nào? , phải là nàng ta vào kinh thành từ lúc nào? Ký ức của Kỷ Dao có chút mơ hồ, trong trí nhớ, kiếp trước nàng quen biết Tống Vân nhân dịp tết Trùng Cửu, mà Chu Lương hình như quen Tống Vân vào tháng mười , thời tiết lúc đó có tuyết bay, nàng nhìn thấy Tống Vân và Chu Lương cùng sánh vai trong tuyết, trong tay cầm chiếc dù thêu hoa mai, hình ảnh cực kỳ duy mỹ.

      Đương nhiên, lúc đó nàng suýt nữa tức tới chết.

      "Muội muội?" Kỷ Đình Nguyên cau mày, "muội sao vậy?"

      Kỷ Dao quay người, hơi mỉm cười: " biết phương danh nương là gì, ân tình hôm nay ta nhất định ghi nhớ."

      Tươi cười của tiểu nương giống như hoa quế, ngọt ngào, nhưng có loại ý vị nên lời, Chu Lương : "Ta họ Chu, tên Lương , chỉ là chuyện , đâu tính là ân tình được chứ?" dừng lát, " nương có thể cho biết phương danh?"

      "Ta gọi Kỷ Dao."

      "A, Kỷ nương," Chu Lương nâng tay, "ngươi mau chọn trang sức ."

      Phía sau còn có người đợi.

      Kỷ Đình Nguyên liền kéo muội muội đặt khóa vàng, hai người chọn lựa mất lúc mới chọn được kiểu dáng ưng ý, sau đó lại mua thêm đôi ngọc bội tuyết trắng.

      Sau khi trả xong bạc, Kỷ Đình Nguyên cất kỹ ngọc bội, hai người liền rời khỏi.

      Lúc này Hứa Linh Nhi cũng mua xong, mắt thấy Chu Lương ở phía trước, nghĩ tới vừa rồi nàng ta xen vào việc của người khác, trong lòng lại tức giận, tới gần chút, đột nhiên rung roi ngựa.

      Chiếc roi đó vô cùng linh hoạt, nhanh chóng cuốn lấy hai chân Chu Lương , Chu Lương phòng bị, cả người liền ngã đường phố.

      Kỷ Dao ở phía sau nhìn thấy mắt trợn tròn.

      Bởi vì đường rất đông đúc, hai bên bày sạp hàng, còn có xe bò, xe ngựa, Chu Lương ngã xuống e rằng bị thương.

      Hứa Linh Nhi này thực ác độc!

      Như nàng nghĩ tới, Chu Lương quả nhiên bị ngã đất, có con ngựa bị dọa sợ nhấc cao hai chân, suýt nữa dẫm lên lưng Chu Lương , xa phu rất có bản lĩnh, cứng rắn khiến cho ngựa ngưng lại.

      Nha hoàn nhanh chóng tiến lên đỡ người, Hứa Linh Nhi báo được thù nên rời vô thanh vô tức.

      Xe ngựa bị bắt dừng lại, Thái phu nhân ngó đầu ra từ bên trong, cau mày : "Xảy ra chuyện gì?"

      "Lão phu nhân, xin lỗi, ta cẩn thận bị ngã, cản trở đường của người." Chu Lương vội vàng xin lỗi.

      Tiểu nương bị thương chút ở mặt, đầu tóc rối loạn, Thái phu nhân nhìn thấy nàng ta đáng thương, mắt thấy cũng tới Ngọc Mãn Đường, liền từ xe ngựa bước xuống: "Ai nha, nương tốt như vậy sao lại bị ngã thành thế này? Mau tìm đại phu tới xem sao...." lại hỏi thêm, "ngươi là nương nhà nào?"

      "Chu gia, Đại bá của ta là Hộ bộ tả thị lang."

      "Ồ," Thái phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, "ta nhớ ra rồi, nghe Chu phu nhân qua, có chất nữ từ Thanh Châu tới, có lần tuyết rơi bị đông lạnh, vẫn luôn sinh bệnh, phải ?"

      "Vâng."Chu Lương gật đầu, "hôm này va chạm lão phu nhân rồi."

      " đến nỗi, ngược lại ngươi đường phải cẩn thận hơn."

      Kỷ Dao đứng ở cửa nhìn thấy vậy, cả người liền cứng ngắc.

      Nàng chưa từng thấy Thái phu nhân ôn hòa như vậy, nàng làm con dâu của Thái phu nhân hai năm, chưa từng nhận được thích của bà, mà Chu Lương này mới lần đầu gặp mặt, Thái phu nhân lại quan tâm như vậy....

      Thực là rất châm chọc!

      nghĩ ngợi, bên tai nghe thấy tiếng vó ngựa, nàng cần đoán cũng biết là Dương Thiệu, thường xuyên bồi Thái phu nhân tới Ngọc Mãn Đường.

      "Hầu gia...." Kỷ Đình Nguyên muốn chuyện, nhưng bị Kỷ Dao kéo trốn phía sau chiếc xe bán táo đỏ.

      Kỷ Đình Nguyên hiểu ra sao, giọng hỏi: "Làm cái gì? Đó phải là Hầu gia hay sao, chào hỏi sao?"

      " ." Kỷ Dao cắn môi, nhìn ra bên ngoài.

      Chỉ thấy Thái phu nhân giới thiệu Chu Lương với Dương Thiệu.

      Chu Lương mỹ nhân từ trong trứng, kiếp trước Tống Vân vì nàng ta mà coi hàng ngàn hàng vạn nương khác như tồn tại, còn Dương Thiệu sao, có phải đột nhiên nhìn trúng nàng ta?
      Phuongphuong57500, Alice Huynh, dhtt9 others thích bài này.

    3. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Dao Dao yên tâm. Thiệu cưa cưa nông cạn như vậy đâu. :v

    4. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Thiệu ca chỉ " me" 1 mình Ky Dao thôi. Hứa Linh Nhi ác thiệt chứ!

    5. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 51:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Mặc dù nương kia bị ngã có chút chật vật, nhưng tổn hại tới vẻ đẹp thanh lệ của nàng ta, Dương Thiệu lập tức nhận ra Chu Lương , Sở vương phi của kiếp trước, Hoàng hậu tương lai của Đại Yến.

      Tới bây giờ nàng ta mới xuất , ắt hẳn vì Tống Vân thích Kỷ Dao, đem thê tử tiền định của ta vứt sang bên.

      Cũng biết kiếp này hai người họ gặp nhau chưa, Tống Vân có thay đổi ? Nếu như Tống Vân thay đổi, cũng coi như giải quyết được vấn đề nan giải, thực muốn Tống Vân bám lấy Kỷ Dao.

      Thái phu nhân : "Đây là chất nữ của Chu đại nhân Hộ bộ tả thị lang, vừa rồi bị ngã trước xe ngựa...."

      "Chu nương bị thương, nên khám đại phu ngay mới phải, mẫu thân lôi kéo người ta làm gì?" Dương Thiệu liếc mắt nhìn nha hoàn đỡ Chu Lương , "đưa nương nhà các ngươi tới Hồi Xuân Đường, chính là ở chỗ rẽ phía trước."

      Giọng nam nhân nhàn nhạt, nhưng lại mang loại uy nghiêm.

      Hai nha hoàn vội vàng đáp vâng.

      Chu Lương : "Đa tạ Hầu gia chỉ đường."

      Nếu muốn thực cảm tạ nhanh nhanh gặp mặt Tống Vân , Dương Thiệu cười nhàn nhạt: " Đừng khách sáo, mong nương sớm ngày bình phục."

      Chu Lương lại cáo từ Thái phu nhân, tới Hồi Xuân Đường.

      Nhìn bóng lưng lung linh tinh tế của Chu nương, Thái phu nhân : "Nhị phòng Chu gia lại có nương như thế này, những xinh đẹp, tính cách cũng khiến người khác thích...." ánh mắt dừng ở mặt nhi tử liền trêu ghẹo, "gặp nhau khéo như vậy, coi như là người có duyên."

      Mẫu thân thực là nghĩ nhiều, Dương Thiệu : "Theo như con biết Nhị phòng Chu gia chỉ còn độc nhất nữ nhi này."

      Ý trong lời là phụ mẫu của Chu Lương đều mất rồi.

      Nghe thấy lời này, Thái phu nhân thu lại thần sắc trêu ghẹo, nhắc tới nữa.

      Kỷ Dao ở phía xa nhìn thấy, biết bọn họ những gì, trong lòng như có mèo cào, tính cách của Kỷ Đình Nguyên cũng phải kẻ thích trốn tránh, nên ta đột nhiên ra từ sau xe hàng.

      Thân hình của Kỷ Đình Nguyên cao lớn, Dương Thiệu lập tức phát ra, với Thái phu nhân: "Mẫu thân vào trước ."

      Nam nhân trẻ tuổi trước mặt mặc bộ áo dài mùa hè màu xanh nhạt, ngũ quan tuấn tú, giữa lông mày tràn đầy hăng hái, Thái phu nhân thấy kì quái: "Đây là bằng hữu của con? Ai vậy, ta lần đầu gặp mặt."

      "Kỷ công tử."

      "À." Bộ não của Thái phu nhân xoay chuyển rất nhanh, bà nghĩ tới ngay Kỷ nhị nương, đây chắc là ca ca của nàng ta rồi, "Con xong liền vào, hôm nay ta muốn chọn đôi ngọc bội, hai chiếc trâm vàng, hai đôi vòng tay, lại mua thêm ít chân châu."

      "Mua nhiều như vậy?"

      "Đúng, ai bảo ta có con dâu, nên chỉ có thể mua cho mình thôi!" Thái phu nhân còn quên móc câu xong mới vào trong tiệm.

      Dương Thiệu câm nín, còn phải đợi Kỷ Dao đến tuổi cập kê hay sao? Tiến lên chuyện với Kỷ Đình Nguyên: "Ngươi cũng tới Ngọc Mãn Đường?"

      "Ta vừa mới ra, Đại muội muội có hỉ, ta cùng Nhị muội đặt đôi khóa vàng."

      "Vậy sao?" Dương Thiệu cười rộ lên, cảm thấy vui mừng thay cho Tạ Minh Kha, "vậy ta cũng phải chuẩn bị trước phần lễ vật lớn," nhìn trái phải cái, "Nhị nương đâu, vẫn trong cửa tiệm sao?"

      " phải." Hôm nay hành vi của muội muội thực cổ quái, Kỷ Đình Nguyên nhìn ra sau cái.

      Ánh mắt này liền bán đứng Kỷ Dao rồi, Dương Thiệu phát ra góc váy màu xanh nhạt lộ ra ngoài, tới chỗ đó, đối diện với ánh mắt lấm la lấm lét của Kỷ Dao.

      "Nhị nương nguyện ý gặp bản Hầu?" Dương Thiệu nhìn nàng kỹ.

      Ánh mắt đó cực kỳ bức người, Kỷ Dao hơi hơi cúi đầu: "Hầu gia nhiều lần giúp đỡ, ta sao có thể trốn ngài, do hôm nay thời tiết nóng bức...."

      "Ở chỗ này tránh nắng?" Dương Thiệu hơi nhướng mày, cái cớ này coi như rất độc đáo mới mẻ.

      Nghe ra châm biếm trong lời của , Kỷ Dao cắn môi.

      Nàng thực biết nên giải thích như thế nào.

      Kiếp trước quan hệ của nàng với Thái phu nhân quá kém, đúng lúc lại gặp Chu Lương , Thái phu nhân chuyện với Chu Lương vô cùng hợp nhau, lúc đó nàng hoàn toàn muốn thân.

      Dương Thiệu biết nguyên do trong đó, chỉ cho rằng Kỷ Dao đơn thuần là muốn trốn .

      Nhưng vì sao? ràng tết Đoan ngọ lần trước, bọn họ trở nên thân mật hơn rồi mà.

      Bầu khí có chút cứng ngắc, Kỷ Dao bị ánh mắt thâm trầm của đè ép, cảm thấy cái cổ của mình thẳng lên được, nàng ho cái: "Vừa rồi ta, nhìn thấy nương bị ngã...."

      "Đúng rồi, thương thế của vị Chu nương đó sao rồi?" Kỷ Đình Nguyên chen lời, "lúc chúng ta mua trang sức, vị Chu nương đó trượng nghĩa trợ giúp, nghĩ tới lại bị kẻ khác vung roi ngựa khiến cho bị ngã." Mặc dù ta tận mắt chứng kiến, nhưng nhất định là do vị nương hống hách kia động thủ.

      ra bọn họ quen nhau trong Ngọc Mãn Đường.

      Dương Thiệu : "Hình như nặng lắm, nay tới Hồi Xuân Đường rồi."

      Kỷ Dao quan sát vẻ mặt của , phát ra có gì bất thường, hơi hơi yên tâm chút, xem ra bị mê hoặc bởi nhan sắc của Chu Lương .

      Nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy may mắn vì quen biết nàng trước, nếu như quen biết Chu Lương trước rất khó , dù sao Chu Lương cũng là nhân vật chính, kiếp trước ngoại trừ Tống Vân, rất nhiều công tử thế gia cũng ái mộ nàng ta, ví dụ như Quốc công trẻ tuổi, nhi tử của Hộ bộ thượng thư....

      Khóe miệng nàng nhếch lên, trong mắt có chút vui mừng.

      biết vì sao vẻ mặt nàng lại thay đổi như vậy, Dương Thiệu cụp mắt nhìn nàng chăm chú.

      Kỷ Dao đột nhiên : " lâu trước đây lão rùa có đẻ hai quả trứng đó."

      "Là đôi rùa đó sao?" Dương Thiệu kinh ngạc.

      "Đúng vậy, sợ rằng sắp ấp ra rùa con rồi."

      "Hay đấy, lần sau bản Hầu nhất định tới xem."

      Kỷ Đình Nguyên vô cùng hoan nghênh: "Đến lúc đó ta chuẩn bị sẵn rượu ngon... nghe tửu lượng của Hầu gia cực tốt, chuẩn bị mười vò cũng quá chứ?"

      "Phụng bồi đến cùng." Dương Thiệu cười cười, lại nhìn Kỷ Dao cái, rồi quay người tiến vào Ngọc Mãn Đường.

      Nghe có vẻ như hai người muốn đấu rượu, Kỷ Dao cau mày: "Ca ca, huynh biết tửu lượng của Hầu gia, huynh còn dám uống rượu với ngài ấy!"

      "Lẽ nào muội biết sao?"

      Kỷ Dao thầm nghĩ nàng đương nhiên là biết rất , tửu lượng của Dương Thiệu đứng số số hai trong triều, có lần ca ca uống thua phục, đến nhà uống rượu với Dương Thiệu, kết quả hai người uống suốt buổi chiều, sau đó ca ca bị đưa tới y quán khám đại phu!

      Đương nhiên Dương Thiệu cũng là ngủ li bì suốt ngày, chuyện này truyền tới tai Hoàng thượng, người liền muốn tổ chức cuộc thi đua rượu, nhưng đáng tiếc vì sức khỏe của Hoàng thượng tốt nên mới thôi, nếu Dương Thiệu nhất định đoạt giải nhất.

      Nhưng nàng đương nhiên , chỉ bảo: "Nhìn cái là biết huynh thắng nổi, Hầu gia là người luyện võ, thân thể vốn cường tráng hơn huynh."

      Thấy muội muội coi thường mình, Kỷ Đình Nguyên cười lạnh: "Đến lúc đó muội chống mắt lên mà xem."

      Ca ca quá mức hiếu thắng, càng càng phản tác dụng, Kỷ Dao liền câm miệng, thầm nghĩ nếu ngày đó Dương Thiệu tới, nàng phải bảo nhường ca ca, đừng uống tới mức bị thương là được.

      Dương Thiệu vào Ngọc Mãn Đường gặp Thái phu nhân, liền nhìn thấy hai người khác, người là Du Tố Hoa, người khác là mẫu thân Du thị của ả ta.

      Vẻ mặt của lập tức trầm xuống.

      Thái phu nhân biết tính khí của nhi tử, cười : "Tố Hoa biết sai rồi, con thân là biểu ca, đừng có độ lượng như thế!" Du Tố Hoa gần đây có thêu bức hoa mai "Diệu pháp liên hoa kinh" tặng bà, dụng tâm lương khổ như vậy, bà có thể tha thứ cho biểu chất nữ này hay sao? Làm người sao có thể toàn diện, có tâm hướng về phía trước là tốt rồi, "Tố Hoa, tới, xin lỗi biểu ca của con ."

      "Biểu ca, trước đây là lỗi của muội, sau này muội nhất định phạm phải nữa." Du Tố Hoa cung cung kính kính hành lễ.

      "Thiệu Nhi, đều do ta dạy dỗ tốt đứa trẻ này, thời gian vừa qua ta cũng giạy bảo nó rồi...."

      đợi bà ta hết lời, Dương Thiệu nhàn nhạt : "Mẫu thân muốn tha thứ nàng ta là chuyện của mẫu thân, qua lại ngày lễ ngày tết ta quản, nhưng nếu muốn ở lại trong Hầu phủ, liền bỏ ngay cái ý định đó !" Nhìn Thái phu nhân cái, "nếu mẫu thân tìm được người cùng, vậy nhi tử làm phiền người nữa."

      Du thị cả người cứng nhắc, nhìn bóng lưng rời của nam nhân, cảm thấy mặt bỏng rát.

      trưởng bối như bà ta đích thân mang nữ nhi tới nhận lỗi, cư nhiên dám ngó lơ, thực là tức chết được!

      Thái phu nhân hòa giải: "Nó cả ngày thao luyện binh mã, tính khí như pháo nổ, ngươi đừng để ý, ta là mẫu thân của nó, còn phải cũng bị đối xử như vậy hay sao? Nếu nó đồng ý qua lại, vậy là được rồi."

      Nhưng được ở trong Hầu phủ, làm sao tới gần Dương Thiệu? Du Tố Hoa đau đầu.

      Năm nay Du Tố Hoa cập kê, Thái phu nhân thấy tiểu nhị cầm tới khay châu ngọc, liền chọn hai chiếc châm thoa bằng vàng, cài lên tóc Du Tố Hoa.

      Ánh sáng óng ánh làm cho khuôn mặt của nương càng thêm kiều diễm.

      Du Tố Hoa trong lòng vui vẻ, cảm thấy Thái phu nhân vẫn thích mình, có lẽ là tặng mình bộ trang sức này, ai ngờ lại nghe thấy Thái phu nhân : " tới Tố Hoa cũng nên nghị thân rồi? Các người chọn được người thích hợp hay chưa? Nếu chưa có, ta lưu ý giúp, thể khiến Tố Hoa ủy khuất được."

      Lời nãy biểu đạt ràng có ý muốn ả ta trở thành con dâu của Thái phu nhân.

      Bất kể là Du Tố Hoa hay Du thị đều biến đổi sắc mặt.

      Những năm này, hi sinh nữ nhi này đưa tới bên người Thái phu nhân, đâu phải vì câu này của bà, Du thị cười cười: " vội, ngược lại là Hầu gia, người chọn được người thích hợp cho Hầu gia hay chưa?"

      Thái phu nhân thở dài: "Nó mà nghe lời ta tốt rồi, người này muốn người kia muốn, ta cũng đau đầu, đừng tới Đại đô đốc làm cho vinh quang cửa nhà, ta thà rằng nó chỉ là tham tướng sớm cưới thê tử sinh nhi tử còn hơn."

      Chưa chọn được người, vậy nữ nhi vẫn còn cơ hội, Du thị ra hiệu bằng ánh mắt cho Du Tố Hoa, Du Tố Hoa càng trở nên ân cần.

      Chu Lương bị thương ở chân, sau khi khám ở Hồi Xuân Đường liền trở về nhà.

      Chu phu nhân nghe được tin tức, vội vàng tới thăm.

      "Ôi chao, yên lành lại bị ngã cái?" Chu phu nhân thương hại đỡ nàng ta ngồi xuống, "đừng vội hành lễ làm gì, cho ta biết chuyện gì xảy ra."

      Trong lòng Chu Lương biết ắt hẳn do vị nương kia ra tay độc ác, nhưng nàng ta tận mắt nhìn thấy nên dám bừa, giọng : "Là do con nhìn đường , khiến cho bá mẫu phải lo lắng rồi."

      Mẹ đẻ nàng ta mất sớm, Phụ thân là Tri phủ Thanh Châu, mấy năm trước Thanh Châu xảy ra lũ lụt, phụ thân vì cứu lê dân bách tính tiếc thân mình đích thân xuống nước, ai ngờ lại bị nước lũ cuốn thấy tăm tích, nhưng cũng nhờ việc này mà thanh danh vang xa, Hoàng thượng còn đích thân mở miệng khen ngợi, ban thưởng vàng bạc châu báu an ủi thân nhân.

      Chu đại nhân nhớ tới chất nữ này, đợi đến khi nàng ta hết hạn để tang liền đón tới Kinh thành.

      Chu phu nhân cũng tận tâm chiếu cố, sau khi dặn dò Chu Lương nghỉ ngơi cho tốt liền rời , đợi cửa vừa đóng lại, liền hỏi nha hoàn:" Cũng phải đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, yên lành sao lại ngã được?"

      Nha hoàn dám giấu diếm, đem đầu đuôi việc kể ràng.

      "Những người khác gì, chỉ có nó là quản nhiều chuyện, đứa trẻ này...." Chu phu nhân lắc đầu, trầm ngâm, "Thái phu nhân thực hòa ái dễ gần với nó hay sao?"

      "Vâng, chút cũng trách cứ."

      Thái phu nhân của Hoài Viễn Hầu phủ, Chu phu nhân đương nhiên có gặp qua, khóe miệng lộ ra chút tươi cười: "Đứa trẻ này cũng là may mắn, nếu như gặp phải người khác, biết bị khiển trách như thế nào nữa, đúng rồi, Hoài Viễn Hầu cũng có mặt ở đó, những gì?"

      "Chỉ bảo nương khám xem thương thế ra sao, có chỉ đường giúp."

      Chu phu nhân trầm ngâm: "Được rồi, ngươi lui ra ." (Thực thấy đáng thương cho những nha hoàn vô danh, bình thường chẳng bao giờ được xuất , cứ xuất cái là chỉ có cái tên chung "nha hoàn" )

      Tướng công đón Chu Lương tới Kinh thành, chính vì chuyện chung thân đại , là thanh niên ở Thanh Châu bằng thanh niên Kinh thành, nhất định phải chọn cho nàng ta chàng rể tốt.

      Mặc dù phải con ruột, nhưng nếu có mối hôn tốt, đối với Chu gia bọn họ chỉ có lợi chứ có hại.

      Chu phu nhân nghỉ chân chốc lát, liền tới chính phòng.

      Qua hai ngày, Tạ phủ dọn dẹp xong, đợi hai cha con Kỷ Chương hạ triều, cả nhà liền tới thăm Kỷ Nguyệt.

      Kỷ Nguyệt sớm phân phó nhà bếp chuẩn bị thức ăn.

      Đến đúng thời điểm dùng cơm trưa, mọi người quây quần ngồi bên chiếc bàn vuông.

      Liêu thị lôi kéo cánh tay nữ nhi dặn này dặn nọ, cả bữa cơm trôi qua còn chưa xong.

      "Lúc nàng mang thai Đình Nguyên đâu có cẩn thận như vậy." Kỷ Chương nhịn nổi, "đừng dọa Nguyệt Nhi, gia, còn có nhiều người hầu phục vụ như vậy, nhất định là chút sơ hở rồi."

      "Đúng vậy, nương, tướng công như vậy, người cũng như vậy, con liền ngồi suốt ngày giường xuống là được rồi, như vậy an toàn nhất, được ?" Kỷ Nguyệt đùa.

      Mọi người đều cười.

      Liêu thị cũng cảm thấy bản thân quá mức lo lắng: "Thôi được, nếu như con có tính toán, vi nương cũng nhiều lời nữa, nhưng mấy tháng gần đây nên ra ngoài."

      Kỷ Nguyệt gật gật đầu.

      Kỷ Dao lại nghĩ khác mọi người, mắt thấy Liêu thị quay sang dặn dò Tạ Minh Kha, liền tới gần tỷ tỷ : "đợi đứa trẻ sinh ra xong mới xuất môn, dù sao Tạ phủ lớn như vậy, đình viện như lâm viên trồng nhiều cây cảnh, tỷ muốn ngắm cảnh liền ngắm trong nhà là được, vạn lần được xuất phủ."

      Lại thêm người nữa.

      Kỷ Nguyệt : " Muội là sợ Nhị thúc Nhị thẩm gây bất lợi sao?"

      "Còn có Tạ Minh Châu, nàng ta phải người tốt lành gì." Kiếp trước cả chuyện phóng hỏa đều có thể làm, còn có chuyện gì dám làm nữa hay sao, "để tỷ phu phái thêm vài hộ vệ nữa, được để người lạ tiến vào, còn có, bên kia tặng quà tới vạn lần được nhận."

      Tiểu nương tuổi còn trẻ cẩn thận như vậy, Kỷ Nguyệt cười vuốt tóc nàng:"Được, tỷ xuất môn, đợi sinh con xong lại sau."

      Ánh mắt rơi xuống bụng, vô cùng ôn nhu.

      Có lẽ là con trai ? Kỷ Dao thầm cầu phúc, phải thuận lợi sinh ra đấy.

      Cả nhà ở tới giờ hợi mới rời .

      Sau khi gặp nữ nhi tâm trạng Liêu thị dễ chịu hơn nhiều, đoạn thời gian này lại tiếp tục cầm kim thêu, là muốn làm tã lót cho cháu chai hoặc cháu ngoại, thấy nữ nhi ở trong nhà nhàn rồi, cũng kêu Kỷ Dao cùng làm với mình.

      " nương gia có thể tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng nữ hồng nhất định được quá kém. Trước đây là do ta quá nuông chiều con, đúng lúc nhân cơ hội này phải học tập tốt, hay làm khéo tay." Liêu thị dạy bảo Kỷ Dao, "năm sau con cũng cập kê rồi, đến lúc đó chọn nhà chồng...." tới đây, liếc nhìn nữ nhi cái.

      Kỷ Dao bị bà nhìn tới mức tim đập bình bịch, : "nương nhìn con làm gì? phu gia còn phải do nương chọn, phụ thân làm chủ hay sao?"

      Lời như vậy, nhưng phải nó được Hoài Viễn Hầu nhìn trúng rồi hay sao? Phu gia này quá hiển hách, Liêu thị sợ Kỷ Dao ứng phó nổi, chống đỡ nổi.

      "Thêu cho tốt, thêu xiêu xiêu vẹo vẹo còn ra thể thống gì?" Liêu thị tới chỉ ra chỗ sai, "tháo ra thêu lại."

      Kỷ Dao liếc nhìn mẫu thân, nghe theo.

      Dưới chỉ dạy nghiêm khắc của Liêu thị, nữ hồng của Kỷ Dao tiến bộ vượt bậc.

      Trong cung truyền ra tin tốt, Thái tử phi Kiều An có hỉ rồi.

      chỉ Hoàng thượng ban thưởng, ngay cả Hoàng Thái hậu cũng phá lệ tặng hai thanh ngọc như ý, cùng ít linh chi nhân sâm, là cho Kiều An bồi bổ thân thể.

      Tống Diệm mừng rỡ, ta nghe lời Dương Thiệu sớm lấy Kiều An, lại cày cấy ngừng nghỉ quả nhiên được quý tử như ý muốn, mặc dù Thái y còn , nhưng cũng có thể nghe ra, mười phần có tám chín phần là nhi tử. ta coi Kiều An như bảo bối giấu trong Đông cung, e sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Hoàng Thái Hậu nghe tin, cười khẽ tiếng: "Đứa ngốc này coi như làm đúng chuyện này, nếu thực là nhi tử, Hoàng thượng thích cháu trai, đối với Thái tử cũng khoan dung hơn. Truyền lời xuống, kêu bọ chúng hầu hạ cho tốt, nếu làm tốt, ta lấy đầu của chúng xuống!"

      Đứa cháu dâu Kiều An này bà thèm để ý tới, nhưng đứa trẻ thực là quý giá, hơn nữa, bà làm như vậy, Hoàng thượng cũng gì được.

      Tin mừng truyền ra, Phúc Gia công chúa cũng tới chúc mừng.

      "Mẫu phi dặn dò muội được mời tỷ ra ngoài chơi nữa...." nàng ta lấy ra quyển thoại bản, "vậy, cho tỷ cái này giải sầu, rất hay đấy."

      Kiều An cười: "Đa tạ công chúa."

      "Đừng khách sáo, đợi tỷ sinh con xong, trong cung chúng ta càng thêm náo nhiệt!" Phúc Gia công chúa nhìn Kiều An, đột nhiên thở dài, "Đại hoàng huynh có con rồi, nhưng Nhị ca vẫn chưa cưới thê tử, là đau đầu."

      Tống Thụy vào đúng lúc nghe thấy lời này, mâu quang chuyển động:"Chuyện này còn phải quá dễ hay sao, Yên Yên, để phụ hoàng ban hôn, Nhị ca lập tức thành thân."

      "Ban hôn?" Phúc Gia công chúa chớp chớp mắt, "ban cho ai? Muội cũng biết Nhị ca thích ai."

      Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

      Đợi thăm Hoàng tẩu xong, hai người liền rời khỏi Đông cung, Tống Thụy với Phúc Gia công chúa: "Yên Yên, muội thực biết Nhị ca thích ai sao?"

      Phúc Gia công chúa nghi hoặc: "Lời này của tam ca có ý gì?"

      Tống Thụy bước gần hai bước, khom lưng vào tai nàng ta: "Nhị ca thích Kỷ nhị nương."

      "Cái gì?" Phúc Gia công chúa trợn tròn mắt, "huynh ?"

      "Đương nhiên, tin muội thử xem là biết." Tống Thụy lại nhắc nhở chuyện, "còn nhớ chuyện bên hồ Chân Châu , lúc đó là ai bênh vực Nhị nương, nể mặt Tạ gia."

      Phúc Gia công chúa nhớ lại.

      Thực đúng là Nhị ca giáo huấn Tạ Minh Châu, đến nay nghĩ cẩn thận, hình như đó là lần đầu tiên Nhị ca chuyện giúp đỡ nương, lẽ nào thực là....

      Phúc Gia công chúa trong lòng vui vẻ: "Đa tạ Tam ca."

      Tống Thụy mỉm cười.

      Tiểu nương ngốc này chính là dễ bị lừa, , cũng tính là lừa gạt, Tống Vân xác thực thích Kỷ Dao, có Phúc Gia công chúa chặn ngang cái, e rằng mâu thuẫn giữa Dương Thiệu và Tống Vân ngày càng sâu, nhất định màn kịch hay. Tốt nhất là kéo thêm cả Thái tử vào, vậy càng đặc sắc hơn nữa.

      Vẻ mặt Tống Thụy dần dần trở nên lạnh lùng.

      Bệnh của phụ thân cũng biết lúc nào mới khỏi, vạn nhất ngày nào đó khuất núi, cục diện như bây giờ ngược lại là Tống Diệm chiếm hết chỗ tốt, thuận lợi đăng cơ. Nếu như Tống Diệm đăng cơ, cho dù là Tống Vân cũng khó mà lay động, dù sao có Dương Thiệu tay nắm binh quyền cố thủ Kinh thành, muốn tạo phản dễ.

      Chỉ có thể tận sức quấy rồi thành vũng nước đục thôi!

      ..............

      Dương Thiệu đúng hẹn tới, Kỷ Đình Nguyên chuẩn bị rất nhiều rượu ngon, cũng sai nhà bếp nấu mấy món nhắm rượu.

      Nghe tin hai người uống rượu ở viện của Kỷ Đình Nguyên, Liêu thị híp mắt nhìn nữ nhi: "Hầu gia cùng Đình Nguyên đúng là mới gặp quen."

      "Vâng, đều thích uống rượu."

      Sợ rằng phải vì vậy, mà là vì nữ nhi.

      Bà từng nghe Dương Thiệu rất bận, ngoại trừ thao binh luyện mã, còn phải chưởng quản Đô đốc phủ, lại thêm bao nhiêu gia tộc muốn mời, Kỷ gia bọn họ tính là gì? Dương Thiệu bớt thời gian tới uống rượu cùng Kỷ Đình Nguyên sao?

      Mẫu thân lại nhìn chằm chằm nàng, Kỷ Dao giả vờ biết, cúi đầu thêu hoa.

      Đóa hoa mẫu đơn nở rộ dưới tay nàng, diễm lệ bức người, nhưng Liêu thị cảm thấy nữ nhi càng xinh đẹp hơn, ngày trưởng thành, giống như đóa phù dung ngậm nước, nhan sắc những thanh tú xinh đẹp, liếc nhìn đầu ngón tay mà xem, thon dài như bạch ngọc, chẳng trách Hoài Viễn Hầu nhìn trúng.

      Hai người thêu lúc, canh giờ trôi qua, chỗ Kỷ Đình Nguyên vẫn chưa kết thúc.

      "Đứa trẻ này đúng là có chừng mực," Liêu thị có chút bất mãn, "vạn nhất chuốc say Hầu gia biết làm sao! Lẽ nào lại cho người khiêng Hầu gia về phủ hay sao?"

      Trong mắt bà, đương nhiên là nhi tử uống được rượu, ngày ngày ra ngoài kêu gọi bạn bè phải chỉ vì rủ uống rượu hay sao, ai có thể so được với tửu lượng của nó? Liêu thị cũng chưa gặp được ai lợi hại hơn.

      Ngược lại Kỷ Dao lại lo lắng cho ca ca, : "Nương, con xem xem sao."

      "Được, khuyên nó đừng uống nữa."

      Kỷ Dao đặt kim chỉ trong tay xuống, ra ngoài.

      Bởi vì đổi trạch viện, mỗi người bọn họ đều có chỗ ở riêng của mình, Kỷ Đình Nguyên thân là nhi tử độc nhất chiếm Đông viện, ta trồng trúc quanh viện rất là thanh u đẹp đẽ. tới trước thư phòng, có đầm nước , bên hồ là gần mười cây hoa mai, đợi đến mùa đông, ngược lại có chút ý cảnh"Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, hoa mai di động nguyệt hoàng hôn"(tha thứ cho mình lười tìm hiểu dịch ra thuần việt).

      Kỷ Dao bước qua, tới gian phòng phụ phía Đông.

      Hai nam nhân uống rượu.

      Nhưng ngoài cửa nhìn thấy mấy vò rượu rỗng rồi, Kỷ Đình Nguyên ngồi ra ngồi, chân gác cao, đáp ghế dựa, bộ dáng giống tay ăn chơi đàn đúm. Dương Thiệu ngược lại, vẫn là bộ dáng đường hoàng, trong tay cầm ly rượu, giọng vang vọng: "Nếu về trận chiến nguy hiểm nhất, chính là trận tại sườn núi Lạc Mã, địa thế ở đó hiểm trở, hôm đó còn có gió to, cung tên bắn ra, còn chưa bay được trượng rớt xuống...."

      Cư nhiên tới chuyện đánh trận với Tần vương, Kỷ Dao vào, dựa vào cửa nghe trộm.

      Giọng nam nhân dễ nghe, giống như tiếng đàn trầm thấp, quanh quẩn bên tai, mãi tan .

      Kiếp trước, dường như nàng chưa từng nhẫn nại lắng nghe, đặc biệt là những chuyện liên quan tới đánh giặc, thỉnh thoảng nhìn thấy vết sẹo trước ngực , cũng chỉ là chạm vào chút rồi thôi. Trong lòng nàng, Dương Thiệu chỉ là người có thể cho mình vinh hoa phú quý mà thôi.

      Nàng dần dần quay lưng, dựa người vào tường.

      Qua lúc sau, mới hồi thần, Kỷ Dao ngó đầu vào nhìn, thấy bọn họ lại uống hết vò rượu nữa.

      "Ca ca, đừng uống nữa." Nàng vào trong, bàn tay đặt lên ly rượu của Kỷ Đình Nguyên, "nương lo lắng cho huynh, vẫn là nên biết điểm dừng tốt hơn." Liếc nhìn Dương Thiệu cái, "xin Hầu gia cũng nên uống thêm nữa."

      Là sợ được, hay sợ Kỷ Đình Nguyên được?

      Dương Thiệu nâng ly rượu, uống cạn.

      "Ngài...." Kỷ Dao cắn răng, những nam nhân này, sao đều hiếu thắng như vậy? Uống rượu thôi mà cũng phải phân thắng thua!

      Kỷ Đình Nguyên thấy Dương Thiệu uống cạn, vội vàng rót vào miệng theo.

      Kỷ Dao nóng nảy, kéo kéo vạt áo Dương Thiệu ở dưới bàn, giọng : "Hầu gia, ta biết ngài lợi hại, ca ca uống bằng ngài, ngài bỏ qua cho huynh ấy, có được hay ?"

      Dương Thiệu liếc mắt, thầm nghĩ sao nàng biết được tửu lượng của tốt hơn Kỷ Đình Nguyên?

      "Võ công của ngài cao, lại biết đánh giặc, trong quân doanh đều là nam nhân hào sảng, có ai mà mạnh hơn ca ca cơ chứ, Hầu gia lại là Đại tướng quân, càng là đỉnh cấp!"

      Ngược lại biết vỗ mông ngựa (nịnh hót), Dương Thiệu cong khóe miệng: "Uống thêm ly nữa liền thôi."

      rót rượu ra.

      Kỷ Đình Nguyên cũng rót, sau khi hai người uống xong, Kỷ Dao liền đợi Dương Thiệu chuyện, kết quả lại nhìn thấy ca ca cả người lung lay, ngã quỵ bàn, ngủ mê man.

      Mới hơn canh giờ, ca ca cư nhiên say rồi!

      Xem ra tửu lượng của ca ca còn chưa luyện tới mức đỉnh cao, bởi vì vài năm sau ràng huynh ấy có thể uống với Dương Thiệu cả buổi chiều.

      Dương Thiệu có chút ngoài ý muốn, đứng lên : " thôi."

      " đâu?"

      " phải là xem trứng rùa hay sao?"

      "À" Kỷ Dao mang xem.

      tới gần vại gốm sứ nam nhân liền ngồi xổm xuống, nhìn thấy có hai quả trứng dấu trong cát, dài dài, giơ ngón tay ra đụng vào, cười khẽ : " là khó có được."

      "Đúng vậy, ta cũng là lần đầu tiên nghe đấy."

      "Vậy ngươi phải chăm sóc cho tốt, khiến bọn chúng thuận lợi ấp trứng ra thành rùa con đấy."

      "Ừm, đương nhiên." Kỷ Dao gật gật đầu, "mỗi ngày ta đều xem chút, nếu như ấp thành công tốt... ta liền tặng ngài con."

      "Tặng? Lẽ nào đến lúc đó phải là ngươi bê cả vại gốm sứ qua hay sao?"

      "Cái gì?" Kỷ Dao ngẩn ngơ, sao phải chuyển vại gốm sứ .

      Nhìn thấy ánh mắt chứa ý cười của nam nhân, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, ý của là đợi khi nàng gả qua, đem đôi rùa này chuyển qua Hầu phủ.

      Mặt Kỷ Dao đỏ bừng.

      Dương Thiệu đứng lên: "Qua thời gian nữa, ta mời ngươi tới Hầu phủ." nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiểu nương, "Ngươi xem tháng tám hay tháng chín tốt hơn?"

      Muốn nàng gặp mặt Thái phu nhân.

      Kỷ Dao cảm thấy căng thẳng: "Sang năm !"

      Sang năm.... sang năm nên nghị thân rồi, Dương Thiệu : " được."
      Phuongphuong57500, Alice Huynh, dhtt11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :