1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tương Tư Cùng Người Tẫn Thành Tro - Hải Đường Vị Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 9: Ta muốn nàng ta chôn cùng Vân Nhi

      Editor: Meo meo thích cười

      Tô Kiều Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Nguyệt Ca được trang điểm tinh xảo, muốn từ vẻ mặt của nàng ta nhìn ra chút gì đó. Nhưng Tần Nguyệt Ca trừ bỏ cười cùng vẻ mặt thường hay quỷ dị rất đáng ghét ở ngoài ra, cũng lộ ra vẻ mặt nào khác.

      Tỳ nữ ôm hài tử bước chậm, nhưng ở trong mắt Tô Kiều Ngọc, lại phảng phất như ngàn dặm.

      Nàng rốt cuộc có thể nhìn thấy Vân Nhi, nhiều ngày rồi nó chắc chắn là chịu ít khổ, hẳn là gầy . Tô Kiều Ngọc rất khẩn trương, biết vì sao, tay siết chặt tay áo, yên lặng nhìn tỳ nữ bước đến.

      Đợi đến lúc ôm Vân Nhi về, nhất định phải nấu cháo hoặc đồ ăn hương vị ngon, đem nó nuôi đến trắng trẻo mập mạp.

      Lúc Tô Kiều Ngọc tiếp nhận tã lót kích động đến nỗi thân mình hơi run lên, thấy vải bọc bên trong kín mít, có chút sững sờ.

      tay ôm, tay xốc lên góc, khi chạm tay vào hơi ngừng lại.

      Vân Nhi sao lại phát ra tiếng? Sao ầm ĩ? Sao có động tác gì mà an tĩnh như vậy?

      Chợt xốc vải lên, lộ ra huyết nhục lẫn lộn, sớm nhìn ra hình người.

      "..."

      Tô Kiều Ngọc thống khổ kêu tiếng, tã lót rơi xuống mặt đất.

      Từng khối, từng khối tứ chi màu cam từ trong tã lót lăn xuống, miễn cưỡng có thể phân biệt, khối nào là tay, khối nào là đầu.

      Cánh tay ngó sen trắng nõn, bụ bẫm còn tồn tại nữa. Chỉ có cánh tay dính đầy vết máu, máu kết vảy, biến thành màu đỏ sậm khiến người ta sợ hãi.

      Tần Nguyệt Ca biết khi nào đến gần Tô Kiều Ngọc, giọng lạnh lùng, giống như từ địa ngục truyền đến, "Cái này cùng nhau trả lại cho ngươi !"

      khối ngọc xanh thẫm bị ném xuống chân Tô Kiều Ngọc, dưới ánh mặt trời lại cực kỳ chói mắt.

      Đó là vật vào lúc Vân Nhi đầy tháng, Tô Kiều Ngọc cố ý mua. Nghe thế hệ trước , từ mang đại ngọc thạch (*), có thể giúp người đeo tránh khỏi ốm đau cùng bệnh tật, phù hộ bình an, sức khỏe.

      (*) đại ngọc thạch: Khối ngọc lớn.

      !

      Đây phải là Vân Nhi!

      Nhất định phải! chết!

      "Là giả đúng ? Ngươi vì trả thù ta gả cho Thẩm Vân Chiêu đúng ?"

      Tô Kiều Ngọc , phảng phất có thể khóc lên, nàng tin mọi thứ trước mắt, cũng thể tin được, thân thể cứng ngắt, bước về phía Tần Nguyệt Ca.

      "Ta cùng Thẩm Vân Chiêu tách ra, chúng ta còn là phu thê, ngươi đem Vân Nhi trả lại cho ta có được ? Nó ở đâu?" Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh mà ánh mắt lại gắt gao nhìn Tần Nguyệt Ca, dường như ngay sau đó có thể nhào tới.

      Trong lòng Tần Nguyệt Ca có chút sợ hãi, nhút nhát nhưng mặt lại nỗ lực duy trì mỉm cười, cứng đờ thể sánh được, "Tin tưởng hai mắt của mình , tuy rằng thoạt nhìn khó có thể tiếp nhận."

      "Mấy ngày nay ta rảnh chú ý đến nó, ném cho tỳ nữ bên người, khiến nó bị thương, xin lỗi. Chó ở trong cung thấy hài tử có hơi kích động, cẩn thận khiến cho súc sinh kia cắn nó."

      "Ta có lòng tốt giúp ngươi nhặt lại tứ chi của nó, mới khiến ngươi có cơ hội gặp lại nó, tuy rằng là thi thể, nhưng hẳn là ngươi phải cảm tạ ta mới đúng."

      Tần Nguyệt Ca vân đạm phong khinh , sửa lại trâm cài tóc, lén lút lùi về sau bước.

      Tô Kiều Ngọc nghe, trong đầu lên cảnh chó dữ cắn xé, điên cuồng đầy máu tanh lại tàn nhẫn.

      Khó chịu ngồi xuống che lại lỗ tai, "Đừng nữa, cần nữa!"

      Vân Nhi chết!

      Là nữ nhân rắn rết trước mắt làm!

      giây sau, nàng đột nhiên xông về phía Tần Nguyệt Ca. Tỳ nữ cuống quít giơ tay muốn cản lại, nhưng Tô Kiều Ngọc khi còn bé cũng theo phụ thân học võ công, ba chiêu liền đem người đánh sang bên.

      Bàn tay nắm lấy cổ Tần Nguyệt Ca.

      Nắm chặt, dùng sức!

      Tần Nguyệt Ca liều mạng giãy giụa, muốn tránh khỏi bàn tay nàng, nhưng nàng ta càng giãy giụa, Tô Kiều Ngọc càng dùng sức, cảm giác hít thở thông như thủy triều dâng lên, mang theo tuyệt vọng.

      Tô Kiều Ngọc nhìn khuôn mặt thống khổ bị nàng bóp, giết nàng ta cũng đủ hả giận, giết nàng ta Vân Nhi cũng thể trở lại!

      Lúc trước, sao nàng lại ngu ngốc tin tưởng, làm theo lời của đối phương đổi được bình an cho Vân Nhi chứ?

      Nên trực tiếp phái người trói nàng ta, nghiêm hình ép hỏi, cho dù khó có thể bảo toàn tính mạng nhưng ít nhất Vân Nhi vẫn còn sống sót!

      Giết chết kẻ thù trong gang tất, có lẽ nào ức chế được cõi lòng tràn đầy sát ý!

      Tô Kiều Ngọc muốn tiếp tục dùng sức, phía sau lại truyền đến lực đạo kéo nàng lại, ngăn cản nàng.

      Hộ vệ Thẩm phủ tiến lên giữ nàng lại, đem thân thể kéo lui về phía sau của .

      "Ngươi điên rồi?" Giọng quen thuộc như thế vang lên sau lưng, Tô Kiều Ngọc như ngâm mình trong ao nước mùa đông, lạnh lẽo từ lưng tỏa ra.

      "Là nàng ta!.. Nàng ta là hung thủ hại chết Vân Nhi!.. Sao nàng ta lại chết !" Nước mắt Tô Kiều Ngọc rơi như mưa, Vân Nhi của nàng chết, nàng muốn Tần Nguyệt Ca xuống chôn cùng!

      Thẩm Vân Chiêu nhanh chóng tiến đến cầm tay Tô Kiều Ngọc, dùng lực, tay Tô Kiều Ngọc lập tức bị kéo rời khỏi cổ Tần Nguyệt Ca.

      "Khụ.. Khụ khụ.. Vân Chiêu ngươi rốt cuộc cũng đến!" Tần Nguyệt Ca thở hổn hển, lấy tay vỗ ngực, tỳ nữ sau lưng vội vàng tiến đến giúp thuận khí.

      Tần Nguyệt Ca tự biết mình vừa nãy đắc ý vênh váo, xem Tô Kiều Ngọc, hai năm biểu ôn nhu hiền tuệ, thế nhưng nàng quên đối phương cũng từng có thể mình đấu với ba bốn nam tử, cũng từng múa kiếm cưỡi ngựa.

      Tô Kiều Ngọc nhìn Tần Nguyệt Ca gian nan mà thở dốc, phẫn nộ trong mắt giảm, mặc kệ cánh tay ngăn cản, ra sức muốn bắt lấy Tần Nguyệt Ca.

      Càng dùng sức, lực đạo chỗ cánh tay càng lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Nguyệt Ca trốn càng ngày càng xa.

      Tô Kiều Ngọc rốt cuộc nhịn được, nước mắt từ khóe mắt tràn ra, "Thẩm Vân Chiêu ngươi buông tay!"

      Trong mắt thống khổ vạn phần, đâm vào lòng Thẩm Vân Chiêu khiến lòng tê rần.

      "Ngươi biết ngươi làm vậy có hậu quả gì sao?" Thẩm Vân Chiêu lạnh giọng hỏi, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, mày co chặt, thanh chuyện lại lớn.

      "Hậu quả?" Tô Kiều Ngọc nghe xong bỗng nở nụ cười lên tiếng, "Ha ha ha ha.. Ha ha ha ha, hậu quả? Ta tại độc mình, hai bàn tay trắng, sợ hậu quả gì đây? "

      "Phụ thân sớm cùng ta đoạn tuyệt quan hệ, giờ ngươi cho ta phong hưu thư, Vân Nhi cũng bị giết bỏ ta mà ."

      "Ta hỏi ngươi, ta còn sợ hậu quả gì đây?" Ngữ điệu Tô Kiều Ngọc thong thả, mỗi chữ mỗi câu mà hỏi, mặt cười, nước mắt lại ở dưới cằm ngưng tụ, thành giọt mà rơi xuống.

      " Ta cũng từng có cuộc sống thoải mái, ta cũng từng nỗ lực thiệt tình đợi người, nhưng mà ai thiệt tình đợi ta? tại, bộ dáng của ta là ta gieo gió gặt bão! "

      "Nếu có thể làm lại lần nữa, ta nhất định muốn quen biết ngươi!"

      * * *

      Thẩm Vân Chiêu đứng bất động tại chỗ, từng câu của Tô Kiều Ngọc đều nghe thấy, giống như dao cứa vào lòng .

      Nàng nhất định hận thấu xương.

      Thẩm Vân Chiêu giương mắt thoáng nhìn thân ảnh, Tần Nguyệt Ca đứng ở cách đó xa nhìn, thân thể được tỳ nữ đỡ.

      Trong lòng Thầm Vân Chiêu chợt lạnh, dùng sức đẩy tay Tô Kiều Ngọc ra.

      Tay bị dùng sức đẩy ra, Tô Kiều Ngọc lảo đảo ngã mặt đất, thân thủ của nàng bằng hai năm trước nữa.

      "Mưu hại công chúa, giải vào đại lao, chờ xử lý!" Thẩm Vân Chiêu áp xuống cảm xúc trong lòng, thanh nghiêm khắc mà phân phó.

      Tô Kiều Ngọc lẳng lặng nằm phiến đá, bất động, nghe lời Thẩm Vân Chiêu , vào mùa đông lại càng thêm lạnh lẽo thấu xương. Đầu ngón tay hơi run rẫy, biết là vì lạnh hay là vì trong lòng nguội lạnh.

      Bên ngoài phủ, mấy cây mai nở rộ, thế gian mảnh tốt đẹp, trái ngược lại với lòng Tô Kiều Ngọc, hợp nhau.

      Đại lao? A!

      Lần trước đến đó, là xin theo phụ thân thẩm vấn phạm nhân.

      Lúc này đây, là bị phu quân của mình, là bị phu quân của mình tự tay đưa vào, vì kẻ thù giết chết con trai của mình.

      Hoang đường cỡ nào, buồn cười!

      Giống như trò hề.

      Nhìn Tô Kiều Ngọc bị hộ vệ kéo , Tần Nguyệt Ca cười lạnh, hai mắt thon dài lại chứa vô số thủ đoạn ác độc.
      sweet mandy, B.Catlinhdiep17 thích bài này.

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 10: Rời

      Editor: Meo meo thích cười

      Tô Kiều Ngọc nhìn thấy Tần Nguyệt Ca lần nữa là vào hai ngày sau, bên trong đại lao Đại Lý Tự đầy dơ bẩn cùng máu tanh.

      Sau hai ngày, Tô Kiều Ngọc bị trói vào cột gỗ, sớm quên bản thân bị đánh bao nhiêu roi, bị đổ bao nhiêu nước lạnh. Mỗi khi hai mắt mờ , lúc sắp ngất xỉu, roi da liền đánh xuống, thẳng đến khi da tróc thịt bong.

      Tầm mắt mịt mù , ngoài cửa nhà lao tựa hồ có thân ảnh hồng nhạt đứng đó.

      "Thẩm phu nhân... À , là Tô quận chúa... Cũng đúng, ngươi bị hưu, cùng với Vương gia sớm chặt đứt quan hệ, giờ cũng chỉ là Tô Kiều Ngọc."

      Giọng Tần Nguyệt Ca mang theo ý cười từ ngoài cửa truyền đến, từ xa đến gần.

      Tô Kiều Ngọc cũng giương mắt, nhìn nữ nhân như vậy làm bẩn mắt của mình!

      "Đại lao này ta cũng muốn đến, hoàn cảnh này... A!" Tần Nguyệt Ca nhìn bốn phía xung quanh đều là vách tường dơ bẩn, con chuột xám xịt từ trong đống cỏ chạy nhanh qua, hoảng sợ, ổn định lại rồi mới tiếp tục , "Hoàn cảnh cũng tốt lắm."

      "Nhưng ta vốn muốn chia sẻ, muốn đến thăm ngươi chút, thuận tiện , ta cùng Vân Chiêu thành thân cũng được phụ hoàng đưa vào nghị ." Lời lộ ra ngọt ngào.

      "Ngươi cũng đáng để ta khó chịu, năm đó hôn của các ngươi chính là sai lầm, mấy năm nay ngại các loại nguyên nhân thể động đến ngươi, tại xưa đâu bằng nay, giết ngươi dễ như trở bàn tay."

      Tô Kiều Ngọc hận lỗ tai của mình bị lấp kín, tay bị trói ở sau lưng cột gỗ hận thể hung hăng mà nắm lấy, lòng bàn tay bị nắm chặt đến trầy da, tiếc rằng muốn báo thù lại thể.

      Đôi mắt bị tóc mái che khuất, cũng che khuất hận ý thiêu đốt trong mắt.

      Đúng vậy, hận ý.

      Nàng hận Tần Nguyệt Ca hại chết Vân Nhi của nàng!

      Nàng hận Thẩm Vân Chiêu tổn thương nàng, phụ bạc nàng!

      Nàng càng hận Thẩm Vân Chiêu mới vừa viết hưu thư, nhi tử vừa mới chết oan uổng liền vội vàng cưới công chúa, cưới hung thủ giết hại Vân Nhi!

      Tần Nguyệt Ca cách cửa lao, những lời này sau đó cũng thấy biểu tình của Tô Kiều Ngọc, chịu đựng hương vị ghê tởm, muốn thưởng thức bộ dáng của Tô Kiều Ngọc phen, liền phất tay để ngục tốt cúi đầu khom lưng bên cạnh mở cửa lao.

      Ánh sáng đại lao tốt lắm, hơi tối đen, Tần Nguyệt Ca cầm roi vào, thấy cả người đều là máu của Tô Kiều Ngọc, chán ghét mà dùng bàn tay che mũi lại.

      tay khác cầm roi, nâng cằm Tô Kiều Ngọc, muốn thỏa thích thưởng thức thành quả của mình phen.

      Tô Kiều Ngọc bị bắt ngẩng đầu, tóc mai hai bên dính vào má, trong mắt mang theo cam lòng cùng kiềm nén, nhìn thẳng Tần Nguyệt Ca.

      Tần Nguyệt Ca nghĩ đến nàng còn dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, trong lòng tự nhiên bực bội.

      Đột nhiên đẩy mặt Tô Kiều Ngọc ra, nhấc roi thô ráp trong tay, hướng về phía hai mắt Tô Kiều Ngọc.

      Roi nâng lên, hạ xuống, mắt thấy sắp đánh lên khuôn mặt Tô Kiều Ngọc...

      Nhưng đòn roi trong dự kiến cũng đánh xuống, Tô Kiều Ngọc giương mắt thấy thân ảnh, Tần Nguyệt Ca cũng quay đầu lại, mặt tràn ngập lệ khí, " to gan, dám cản ta!"

      "Ngươi là công chúa, tại sao lại đến nơi này?" Phía sau xuất hơi thở bất ổn, dường như là chạy nhanh đến đây.

      "Ngũ ca, ta..." Tần Nguyệt Ca lập tức hoảng loạn, biết giải thích thế nào, tuy rằng hai người bọn họ là cùng mẹ sinh ra, Tần Viễn Mặc thân khí tức nho nhã, lại luôn làm Tần Nguyệt Ca sinh ra sợ hãi.

      "Còn chạy nhanh ? Phụ hoàng biết cũng phải chuyện gì tốt!" Tần Viễn Mặc liếc mắt đuổi nàng , Tần Nguyệt Ca tức giận, tuy rằng phụ hoàng sủng ái nàng ta nhưng chuyện này mà giải thích rất dễ dàng lỡ miệng ra chuyện khiến mình bất lợi.

      cam lòng, xoay người, ném roi , căm giận mà phất tay áo rời .

      Tần Viễn Mặc mắt thấy Tần Nguyệt Ca ra ngoài, thừa dịp ngục tốt chú ý, cầm đao đánh hôn mê.

      "Kiều Ngọc, muội sao chứ..." Tô Kiều Ngọc được Tần Viễn Mặc cẩn thận mà cởi bỏ dây thừng trói tay nàng, hai ngày chịu hình phạt gián đoạn, được uống giọt nước nào, khiến nàng quân lính tan rã, trong chớp mắt khi nhấc chân , trước mắt lâm vào bóng tối.

      Giọng Tần Viễn Mặc càng ngày càng xa, nghe gì, xa thể với tới.

      ...

      Lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt đầy quan tâm của Tần Viễn Mặc.

      "Cuối cùng muội cũng tỉnh!" Thấy nàng tỉnh lại, trong mắt Tần Viễn Mặc dần lên ý cười, che lo lắng.

      "Đây là... Chỗ nào?" Hoàn cảnh trước mắt cực kỳ xa lạ, bố trí ngăn nắp lại hào phóng, dù đơn giản lại lên trống vắng.

      "Đây là nơi ở riêng của ta ở ngoài cung, rất ít người biết. Muội an tâm ở đây dưỡng thương, đợi tình thế hơi , ta lập tức hộ tống muội ra khỏi thành."

      Tần Viễn Mặc đem tất cả mọi chuyện đều sắp xếp tốt, muốn bảo hộ nàng chu toàn.

      Tô Kiều Ngọc mở miệng lại có chút đành lòng, "Thực ra, điện hạ người cần mất công vì ta..."

      "Ta bất quá là người sắp chết."

      " được như vậy!" Tần Viễn Mặc nhìn chằm chằm nàng, muốn đem nàng ôm chặt vào ngực, vất vả mới ngăn lại xúc động. "Cái gì người sắp chết, muội rời khỏi đại lao, ta đưa muội đến nơi rời xa khỏi tranh chấp, sống cuộc sống bình ổn!"

      Cuộc sống bình ổn?

      Trước khi chưa nhìn thấy thi thể của Vân Nhi, nàng cũng nghĩ như vậy, cầu cái gì, chỉ cần Vân Nhi.

      Nhưng nguyện vọng nho của nàng như vậy đều hóa thành bọt nước, thể thực .

      Hai bàn tay trắng, chút hy vọng trong lòng đều bị hao mòn hầu như còn, chính là tại chết , cũng có gì phải quan tâm. Tô Kiều Ngọc trầm mặc, có lẽ chết là lựa chọn tốt nhất với nàng, còn thống khổ, hề thương tâm.

      lâu gì, Tần Viễn Mặc ngây ngốc nhìn Tô Kiều Ngọc, cho rằng nàng ngầm đồng ý. Đứng dậy rời , vì chuẩn bị để ra khỏi thành.

      Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, tuyết rơi xuống.

      Thẩm Vân Chiêu mới từ trong triều trở về, quản gia trong phủ vội vàng tiếp đón, ở bên tai Thẩm Vân Chiêu thầm.

      "Cái gì!"

      Tô Kiều Ngọc vượt ngục?

      Thẩm Vân Chiêu biết việc này nên ở bên ngoài, bước vào cửa phủ hỏi, "Chuyện khi nào?"

      "Ước chừng là canh giờ trước." Quản gia theo sát Thẩm Vân Chiêu trở lại thư phòng.

      Thẩm Vân Chiêu siết chặt ngọc bội bên hông, "Ngục tốt biết ai cướp ?" Dù cho trong lòng có đáp án nhưng vẫn muốn xác nhận lại.

      " là,... Ngũ hoàng tử điện hạ."

      Quả nhiên là !

      cho rằng có thể cứu nàng từ đại lao ra có thể nhất lao vĩnh dật(*), từ nay về sau bị liên lụy? Vọng tưởng!

      (*) lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

      Trong này liên quan đến các thế lực khắp nơi, ra cửa lao, cửa thành cũng dễ qua! lần nữa bị bắt về cũng chỉ có thể là con đường chết!

      Vẫn là vì có thể cùng Tô Kiều Ngọc song túc song phi, cam nguyện bí quá hóa liều?

      Song túc song phi?

      Nữ nhân trong lòng , làm sao có thể cùng người khác song túc song phi!

      "Lập tức phái người điều tra khắp nơi!" Quản gia theo phân phó lui về sau bước, Thẩm Vân Chiêu uy áp tỏa ra bốn phía khiến người cấm được sợ hãi.

      Đại Lý Tự phái người, An Thành công chúa vừa phái người đến ,... Khả năng là hướng Vị Hà.

      Thẩm Vân Chiêu vừa nghe tên Tần Nguyệt Ca, lòng sinh chán ghét, nàng ta sao lại biết ràng như vậy?

      kịp nghĩ nhiều như vậy, Thẩm Vân Chiêu lập tức đứng dậy, dắt con ngựa hãn huyết trong phủ, dẫn theo mấy ám vệ thân thủ bất phàm, hướng đến Vị Hà mà chạy như bay .

      ****

      Từ chương 11 trở ta chỉ đăng độc quyền tại dembuon.vn (còn được gọi là Việt Nam Overnight) nếu các nàng thích truyện sang đó đọc nhé<3

      Lên google gõ "tương tư cùng người tẫn thành tro dembuon.vn"
      Last edited: 8/3/20

    3. sweet mandy

      sweet mandy New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      @Minh_Nguyệt nàng edit tiếp ở trang cungquanghang , trang kia ta ko có tk đăng nhập.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :