1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 30: Trước cửa Vấn phủ nhiều chuyện rắc rối

      Edit: sao bang
      Beta: Juel
      Lưu Thúy cũng để ý đến những chiếc xe ngựa này, sau khi đỡ Vân Khanh đến trước cửa, mặt mang theo nghi ngờ, lại nhìn thấy xe ngựa của Liễu gia cũng ở đây, có lẽ là do chuyện tình của Liễu Dịch Thanh có ảnh hưởng tốt nên xe ngựa dừng lại ở chỗ khuất, phía trước còn có xe ngựa của Toánh Xuyên hầu phủ.

      Đại Ung cũng có quy củ nữ tử xuất hành phải che mặt, dung nhan là phúc do trời ban, cùng mọi người gặp mặt có gì ngần ngại, cho nên có mấy vị tiểu thư xuống xe ngựa, tụ tập cùng chỗ, giọng thảo luận gì đó.

      Lúc này lại thêm cỗ xe ngựa đến, ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, khi nhìn thấy người đến là Trầm phủ Vân Khanh, cái nhìn cũng có mấy phần thay đổi.

      "Nhìn kìa, kia phải là Trầm Vân Khanh sao, ngay cả nàng ta cũng tới đây, xem ra tin tức nhạy bén a."

      "Nàng ta như vậy mà cũng muốn trèo cao, cũng suy nghĩ bản thân là thân phận gì, người đầy mùi tiền, chúng ta cách xa chút, để khỏi dính người mùi vị khó chịu kia." Người này giọng điệu cao ngạo, trong lời hoàn toàn có chút kiêng dè Vân Khanh, thậm chí còn khoa trương dùng khăn gấm che mũi lại, người ra câu đó là bạn tốt của Liễu Dịch Thanh, đích nữ Toánh Xuyên hầu phủ Chương Huỳnh.

      Ra mặt như vậy, là muốn giúp Liễu Dịch Thanh tay chăng, lại ngờ ta làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, Chương Huỳnh còn muốn thay mặt Liễu Dịch Thanh, biết ta còn thêm mắm dặm muối những gì.

      Vân Khanh làm như thấy, làm vẻ mặt như bình thường qua, ánh mắt như vậy ở kiếp trước, nàng cũng được nhận rất nhiều, còn đa dạng và phong phú hơn thế này nhiều lắm, dần dần cũng thấy quen thuộc, ở kiếp này, ánh mắt của những người này dù thế nào, khinh bỉ cũng tốt, ác đọc cũng được, chỉ cần phạm đến nàng, nàng thèm đếm xỉa đến.

      Nào ngờ hành động vô tình của nàng rơi vào mắt Chương Huỳnh lại là thành khinh thường, mặt tràn đầy cảm giác xấu hổ, lúc Vân Khanh ngang qua bên cạnh, nàng ta vụng trộm vươn chân để ở đường

      Loại tiểu xảo này đương nhiên thoát được tầm mắt của Vân Khanh, ngay cả Lưu Thúy đều nhìn thấy được, chuẩn bị mở miệng báo nhắc nhở cho tiểu thư nhà mình, Vân Khanh nhàng lắc đầu, trực tiếp giẫm lên chân Chương Huỳnh.

      "A. . . . . . Ngươi giẫm lên chân ta!" Chương Huỳnh thét chói tai, ngờ làm vướng chân người thành mà còn bị giẫm lên, ôm lấy bàn chân giày thêu oán trách, nhất thời đem chú ý của vài vị tiểu thư xung quanh hướng lại đây.

      Vân Khanh cúi đầu nhìn, lại kinh ngạc ngẩng đầu, liên tục xin lỗi: "Chương tiểu thư là có lỗi, Vân Khanh ở giữa đường, ngờ rằng chân của tiểu thư đặt ở đây, cẩn thận dẫm trúng, là xin lỗi."

      Thái độ của nàng chân thành, lại khiến người bên cạnh che miệng cười, nhìn Chương Huỳnh cũng mang theo vài phần châm chọc, ai nghe ra ý tứ của lời này, người ta đường, ngươi lại đem chân ra chắn, muốn làm người ta xấu mặt lại ngờ đến chính mình bị người ta giẫm cho cước, thủ đoạn ngây thơ như vậy làm gì được người ta.

      "Lẽ nào người giẫm lên chân ta còn muốn lý ?" Chương Huỳnh ngờ hành động của mình làm cho Vân Khanh xấu mặt, ngược lại bản thân mình còn bị người ta cười nhạo, bất chấp mà to.

      "Giẫm lên chân người là đúng, mới vừa rồi ta xin lỗi." Vân Khanh kiêu ngạo nịnh bợ , mặt ý cười vẫn như cũ, thanh dịu dàng lại mang cảm giác lạnh lẽo. Đối với người được đằng chân lên đằng đầu, cần quá mức khiêm nhường, nhường nhịn chỉ làm cho người ta cảm thấy mình dễ bị bắt nạt mà thôi, cho nên càng phải kiêng nể gì mà giẫm đạp lên vũ nhục đó.

      Theo lý mà , xác thực thể trách Vân Khanh, cho dù là chân của mình bị người ta giẫm lên, nhưng nàng cũng xin lỗi, nếu tiếp tục tra xét chỉ làm cho chính mình mất mặt mà thôi. Nhưng Chương Huỳnh lại nhớ tới người bạn tốt của mình thời gian này bị nhốt ở nhà, nửa tháng sau bị gả làm thiếp, trong lòng căm giận, muốn xả hết cơn giận này mới thôi, bèn chuyển sang chuyện khác, cười mỉa mai: "Thế nào, ngươi cũng muốn vào Vấn phủ sao? Cũng nhìn thân phận của mình, chỉ bằng dáng vẻ giả vờ làm hiễu nữ của ngươi mà cũng muốn trà trộn vào, đúng là mơ mộng hão huyền."

      Lời này vừa ra, ban đầu Vân Khanh có chút để ý, tại sao nàng nhìn thấy quanh đây đều là các tiểu thư ngồi trong xe ngựa, thấy phụ mẫu cùng, hóa ra đều giả bộ hiếu thuận, muốn mời Vấn lão thái gia chẩn mạch sao? Cái này đúng là vội vã muốn bị bệnh, cho dù Vấn lão thái trong triều có địa vị, cũng cần phải tỏ vẻ như vậy chứ.

      Vân Khanh cười , khiêm tốn : "Đương nhiên, ta có thân phận cao quý giống Chương tiểu thư, tất nhiên cũng giả vờ làm hiếu nữ mà vào.”

      "Coi như ngươi thức thời, biết thân biết phận của mình!" Chương Huỳnh nghe nàng mình thân phận cao quý, thực tự nhiên hừ giọng trả lời, nhất thời chưa nghe ra được lời lẽ sắc bén châm chọc mình trong câu kia.

      Vân Khanh như trước nhợt nhạt cười, còn chưa đợi Chương Huỳnh có thời gian ngẫm nghĩ ý nghĩa lời kia, gã sai vặt ở trước cửa liền lớn giọng: "Trầm gia tiểu thư, Lão Thái Gia nhà ta gọi người vào."

      Trước mắt bao người, khi bị gã sai vặt gọi to như vậy, Vân Khanh ràng cảm giác được có bao nhiêu ánh mắt ghen tị tập trung về phía mình, nàng chưa bao giờ nghĩ đến có ngày cầu y cũng có thể biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng mặc kệ bị mọi người chỉ trích hay là gì khác, y này nàng nhất định phải cầu.

      Bên kia, Chương Huỳnh dần hồi phục tinh thần, hiểu ý Vân Khanh là mình giả bộ hiếu nữ, muốn nổi giận, lại nghe thấy lời gã sai vặt , mắt thấy chính mình ở đây đợi hai ngày, cửa lớn của Vấn phủ cũng vì mình mà mở ra, Vân Khanh vừa đến, vừa đưa bái thiếp, liền được vào phủ, thu lại cơn giận, nâng cằm lên : "Ngươi vào phủ chẳng qua cũng chỉ là muốn nịnh bợ người, dựa vào thân phận của ngươi mà muốn trèo lên cao như vậy là có khả năng, chi bằng ta cho ngươi trăm lượng bạc, ngươi đem cơ hội lần này nhường cho ta, về sau ta nhớ ý tốt của ngươi!."

      ràng là cầu xin người ta,nhưng thái độ này mười phần giống người bên sai bảo kẻ dưới, lại còn giống như là bố thí cho người ta vậy, cho dù Vân Khanh có thể nhường cơ hội vào Vấn phủ cho nàng ta, kia cũng là phúc khí mấy đời tu luyện được.

      Bên cửa, gã sai vặt chờ Vân Khanh tiến vào, nghe được lời của Chương Huỳnh, khóe miệng mỉm cười, thái độ kính cẩn, thanh mang chút khinh miệt : "Cửa Vấn phủ phải là nơi buôn bán như ngoài chợ, ai ra giá cao liền có thể tiến vào, nô tài là dựa theo lời của Lão Thái Gia, mời đại tiểu thư Trầm phủ tiến vào, vị tiểu thư này xem ra cũng là khuê tú nhà quyền quý, tất nhiên là hiểu biết lễ nghi, đừng biến mình thành loại tiểu thương bị người ta khinh thường." Tất nhiên nhìn thấy màn khiêu khích của Chương Huỳnh từ đầu đến cuối, chuyện mềm rắn, ám chỉ Chương Huỳnh ngay cả thương hộ cũng phải, chỉ giống như là tiểu thương, nghĩ rằng cái gì cũng có thể mua bán, hề có phong thái của thế gia vọng tộc.

      Nghe tiếp lời này, sắc mặt Chương Huỳnh lúc trắng lúc xanh, lại dám đáp lại, sợ lời và hành động của mình thông qua miệng gã sai vặt rơi vào tai vị mà nàng ta muốn lấy lòng kia, vậy những ngày giả làm hiếu nữ cũng tốn công vô ích.

      nghĩ tới Vấn lão thái gia tình tình cổ quái, ngay cả gã sai vặt trong phủ mồm mép cũng rất lưu loát, Vân Khanh nhợt nhạt cười, "Đa tạ tiểu ca giúp."

      " có gì, chỉ là ăn ngay mà thôi." Gã sai vặt dứt lời, thấy Vân Khanh vì mình là người có thể vào trong phủ mà sinh ra kiêu ngạo , ấn tượng trong lòng rất tốt, khách khí trước dẫn đường.

      Bên trong Vấn phủ tất cả đều vô cùng đơn giản, tường trắng ngói xanh,đường mòn tịch mịch, quá trau chuốt, ngược lại có cảm giác xưa cũ, hạ nhân trong phủ cũng nhiều, đường chỉ thấy hai ba người, so với những phủ đệ bình thường có lẽ chỉ ít hơn nửa.

      Có lẽ Vấn lão thái gia thích cuộc sống nhàn cư như vậy, Vân Khanh thầm nghĩ, vừa theo các bày trí trong phủ mà nghiễn ngẫm sở thích của Vấn lão thái gia

      Mới vừa vào đến đình viện, liền nghe được bên trong từng đợt tiếng reo hò, "Tài bắn cung của Thế tử giỏi!"
      Chôm chôm, AELITA, Minhang19 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31: Trò chuyện cùng Vấn lão thái gia
      Edit: Juel


      Lại nghe thấy thanh rất êm tai, nhưng lạnh lùng giống như tuyết đầu mùa vang lên, “Có gì mà tên pháp tốt, chẳng qua là bắn trúng vật chết mà thôi.”

       (Vật chết: ở đây chỉ mục tiêu ngắm bắn cố định, di chuyển)

      Gã sai vặt quay đầu nhìn Vân Khanh, thấy nàng nhìn chớp mắt, phải vì nghe được giọng và thân phận của người kia mà tập trung, trong lòng cảm thấy có hảo cảm, giọng thêm phần khách khí, “Trầm tiểu thư, mời bên này.”

      Vào đến tiểu viện được bày trí đơn giản, Vấn lão thái gia mặc bộ đồ màu nâu, ngồi cạnh ao nhắm mắt thả câu, dường như ngủ say, gã sai vặt xoay người với Vân Khanh: “Lão thái gia nhà nô tài lúc ngủ thích có người quấy rầy, nếu bị người đánh thức nổi nóng, xin nương trước tiên chờ ở chỗ này.”

      Nghe thấy lời khuyên như thế, Vân Khanh tất nhiên tuân theo, nhìn Vấn lão thái gia ngủ say bên hồ nước, gật đầu : “Ta chờ ở chỗ này.”

      Gã sai vặt xong bèn rời , trong viện to như vậy chỉ còn ba người là Vấn lão thái gia, Vân Khanh, Lưu Thúy, bầu trời vắng vẻ thi thoảng truyền lại hai tiếng chim bay, còn thực im lặng.

      Ước chừng hơn nửa canh giờ trôi qua, Vấn lão thái gia vẫn như trước, nghiêng đầu ngủ, Lưu thúy sau khi ngắm nghía mọi thứ xung quanh, nhàm chán đứng lên, nhìn Vân Khanh vẫn ngồi bất động từ trước, “Tiểu thư, lão thái gia ngủ rất say, xem ra tạm thời tỉnh dậy đâu.”

      “Ừ, ngày xuân dễ ngủ mà.” Đôi mắt nhìn qua mí mắt khẽ giật của Vấn lão thái gia, nàng thản nhiên cười, “Xem chừng lão thái gia vẫn còn muốn ngủ, em lấy sách thuốc lại đây, ta tranh thủ đọc thêm vài tờ vậy.” Người ngủ tròng mắt chuyển động, tất nhiên là Vấn lão thái gia chỉ giả vờ ngủ, mà nàng cũng giả vờ biết.

      Nhìn quanh chút, thấy ánh mặt trời cũng trực tiếp chiếu tới, lại bị cây cối cản bớt ánh sáng, Lưu Thúy từ trong bao bố lấy sách thuốc ra đưa cho Vân Khanh, nâng tay áo ngăn bớt ánh nắng chiếu vào sách, tránh cho làm hại đến mắt của nàng.

      Lại thêm canh giờ nữa trôi qua, tiết trời mùa xuân phương nam bỏ qua ai, nhiệt độ cũng dần tăng cao, đứng im chỗ mãi cũng thấy nhàm chán, Lưu Thúy bắt đầu mân mê miệng, Vân Khanh vẫn như ngồi như trước, chậm rãi đọc sách, từng tờ từng tờ .

      “Tiểu thư, Vấn lão thái gia xem chừng lúc nữa cũng thức dậy, hay là chúng ta đổi ngày khác lại đến?”

      Nhìn sắc mặt buồn bực của Lưu Thúy, Vân Khanh cười : “Vấn lão thái gia lúc nào muốn dậy thức dậy, nếu dậy, dù cho lần sau chúng ta có đến người vẫn cứ ngủ thôi.” Vừa chuyện, vừa nhìn qua tay cầm cần câu của Vấn lão thái gia khẽ cử động.

      Nhưng bất ngờ, lão nhân gia ngủ say bỗng dưng khoa trương ngáp cái, khẽ mở mắt nhìn chủ tớ hai người rồi mới lười biếng : “Các ngươi đến rồi.”

      ràng hỏi đến bao lâu, giống như Vân Khanh dự đoán, Vấn lão thái gia là muốn thử thách nàng, nếu nàng chịu nổi mà rời chuyện học y cũng đừng nên nghĩ đến.

      Đem sách thuốc gập lại, Vân Khanh bước đến bên hồ nước, cách lão thái gia đoạn, “Hôm nay đúng hẹn nửa tháng, Vân Khanh đến nhận khảo hạch của Vấn lão thái gia.”

      “Ừ?” Thanh khàn khàn từ trong mũi hừ ra, Vấn lão thái gia chỉ vào sách thuốc trong tay nàng, “Quyển sách này có thể thuộc được ?”

      “Thuộc được chừng phần ba ạ” Vân Khanh thành trả lời, theo như cách bày trí trong phủ, Vấn lão thái gia cũng thích xa hoa thừa thãi, lại càng thích thà thành .

      “Ừ.” Vấn lão thái gia cũng có hài lòng hay , đánh giá quần áo người nàng, cùng đôi bàn tay trắng nõn nhắn, mềm mại xương, “Nhà ngươi mặc dù phải quan gia, nhưng ở Giang Nam cũng là thương hộ nổi danh, nha đầu ngươi được nuông chiều từ bé, liệu có chịu được khổ ?”

      Nghe vậy, đôi mắt Vân Khanh sáng ngời, đôi phượng mâu tràn đầy kích động, hai chân lập tức quỳ mặt đất, “Sư phụ, đồ nhi lòng muốn học y thuật, sợ khó, sợ vất vả, tuyệt bôi xấu thanh danh của người.” Đối với nàng mà , vất vả là gì, có vất vả, có mệt đến mấy nàng cũng có thể chịu đựng được.

      Đúng là nha đầu biết thừa cơ hội, lại thông minh, vừa đến biết chính mình cố ý làm ngơ nó, ra cũng oán giận, im lặng chờ đợi, người muốn học y phải có tính kiên nhẫn, quan sát tốt mới, năng lực trầm ổn vững vàng cẩn thận mới có thể vì người bệnh chẩn đoán.

      Đối với những điểm này, Vân Khanh làm lão thực vừa lòng, Vấn lão thái gia cố ý nín cười, nghiêm mặt : “Đừng gọi lung tung, ta cũng chưa nhận ngươi làm đồ đệ.”

      Vân Khanh sửng sốt, chẳng lẽ mình hiểu sai ý, lại ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt lão nhân gia ràng là vui mừng, vội nhìn bốn phía, đứng dậy lấy bàn đá ở trong viện chén trà rồi lại quỳ xuống, “Sư phụ, đồ nhi xin dâng trà cho người.”

      Bái sư uống trà, đó chính là chuyện ván đóng thuyền, thể phủ nhận.

      Lúc này, sắc mặt Vấn lão thái gia cũng bắt đầu nghiêm túc, “Nha đầu, học y được có sai lầm, nếu bái lạy ta làm sư phụ phải theo quy củ của ta, ngày ấy con học y là phòng ngừa bị hãm hại, nhưng Vấn gia ta truyền y là để cứu người.”

      “Hành y cứu đời, là trách nhiệm của người học y.” Vân Khanh đối với đại phu càng thêm tôn kính.

      Đôi mắt nhìn bên ngoài tưởng mờ đục nhưng thực ra tinh tường nhìn qua nét mặt của Vân Khanh, Vấn lão thái gia tay nhận lấy chén trà, tay nhấc nắp chén trà lên, giọng trầm như đá, “Có điều con phải nhớ kỹ, chỉ cần là người của hoàng tộc, người học y thuật của Vấn gia bất kể lúc nào, vì sao đều phải cứu chữa.” Đây là quy củ tổ tiên Vấn gia nhiều đời truyền lại, đời đời tuân theo.

      Vân Khanh đồng ý, nhìn Vấn lão thái gia uống xong chén trà bái sư, trong lòng tràn đầy vui sướng, từ nay về sau nàng có thể học cẩn thận y thuật, con đường bảo vệ cha mẹ lại có thêm ưu thế, lúc này nàng hề nghĩ đến, có ngày nàng vì quy tắc này mà về sau cùng việc của hoàng gia, người của hoàng gia dính dáng ràng, kể từ ngày nàng sống lại rất nhiều chuyện theo quỹ đạo của kiếp trước mà vận hành.

      Bái sư xong, Vấn lão thái gia bắt đầu kiểm tra Vân Khanh, lão phát , chỉ cần nàng đọc thuộc gì đó, nhất định sai chữ nào, đồng thời lúc lão hỏi cách phân chia, sử dụng dược liệu dược tính có thể suy thành ba, mặc dù lão nghiên cứu y thuật nhiều năm nhưng gặp đồ đệ như vậy thực vui mừng, hai người qua lại để ý cũng hơn canh giờ.

      “Cũng tệ lắm, nha đầu.” Vấn lão thái gia hiếm khi mở miệng khen ngợi. Trải qua khoảng ngắn thời gian ở canh, Vân Khanh phát , tính cách Vấn lão thái gia thực ra rất thoải mái, nhớ đến mục đích hôm nay đến, liền mở miệng : “Sư phụ, người giúp con kiểm tra xem trong này có hạ dược gì.”

      Lưu Thúy lấy ra gói thuốc, Vấn lão thái gia nhận lấy, mở ra, để trước mũi khẽ ngửi, sau đó dùng cây gỗ, đảo qua, nhíu mày : “Ai uống thuốc này?”

      “Là thuốc bổ dùng hàng ngày của cha con.”

      Nghe vậy, Vấn lão thái gia cầm cây gỗ trong tay ném về phía bao bố, lông mày nhăn lại, lão nghe Trầm gia chỉ có nữ nhi, cũng chính là tiểu đồ đệ lão mới nhận, mỗi ngày uống gói thuốc hạ dược như thế để làm gì, lão cũng hỏi, “Uống bao lâu rồi?”

      Vân Khanh giơ ngón tay thể con số, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sắc mặt Vấn lão thái gia, chỉ sợ bỏ qua điểm , “Liệu có thể chữa được hay ?”
      Chôm chôm, Bé Bi, JZii15 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32: đường gặp mỹ nam tử
      Edit: Juel
      Vấn lão thái gia dựa vào ghế trúc, ánh mắt dừng ở gói thuốc, lát sau đứng lên bước vào phòng, Vân Khanh vội vàng đuổi theo, Lưu Thúy nhặt gói thuốc lên, lần nữa gói lại cẩn thận.

      đến trước bàn, Vấn lão thái gia đặt bút lên tờ giấy trắng, viết xuống phương thuốc, đợi mực khô đưa lại cho Vân Khanh, “Dựa theo phương thuốc này mà bốc thuốc, hai chén nước nấu thành chén, sau bữa cơm uống, kiên trì hai tháng.”

      Vui sướng nhận lấy đơn thuốc, Vân Khanh nhìn qua mấy vị thuốc trong đơn, rồi cẩn thận cất vào hà bao, “Cảm ơn sư phụ, người lợi hại.” Phải biết rằng, nếu Trầm gia vẫn có con trai, cho dù kiếp này, nàng có thể xoay chuyển Tứ hoàng tử xét nhà, nếu sau này phụ thân qua đời, Trầm gia cho dù tuyệt hậu, dựa theo quy củ của tộc, gia sản Trầm gia được nhập vào trong tộc quản lý, mà mẹ con nàng nhi quả phụ chỉ có thể dựa vào trong tộc tiếp tế mà sống, nếu trong tộc có tốt còn có thể miễn cưỡng sống qua ngày, nếu tốt lúc ấy chỉ còn biết chết đói đầu đường.

      “Đúng là thần y.” Lưu Thúy nhìn thấy phương thuốc cũng phụ họa khen ngợi

      Nhìn hai tiểu nương như hoa trước mặt, Vấn lão thái gia cười tủm tỉm , “Đừng có nịnh bợ lão nhân gia ta, các ngươi ra ngoài lâu như vậy, còn nhanh trở về.”

      Thời gian cũng còn sớm, Vấn lão thái gia đây là hảo tâm nhắc nhở nên trong lòng Vân Khanh hiểu , thả đơn thuốc vào hà bao, Vân Khanh cắn cắn môi, suy nghĩ chuyện khác, nghĩ nghĩ rồi mở miệng : “Sư phụ, nếu hơn nửa năm uống thuốc này liệu có thể sinh con nối dòng được ?”

      Vấn lão thái gia rửa sạch bút, treo lên, nghe thấy vậy dừng lại chút rồi : “Nếu nửa nằm ngừng uống thuốc, có lẽ có, dù sao liều thuốc cực , người hạ dược có lẽ cũng sợ hãi dược tính quá lớn bị người phát ra cho nên mới hạ vào thuốc bổ dùng quanh năm.”
      Đoán được suy nghĩ của tiểu thư nhà mình, Lưu Thúy ra khỏi phòng, đè thấp thanh : “Tiểu thư, người muốn hỏi đứa trong bụng Tô Mi sao?”

      ra khỏi sân của Vấn lão thái gia, Vân Khanh thản nhiên gật đầu, “Ừ.”. Nàng muốn hỏi chính là đứa trong bụng Tô Mi.

      “Nếu theo như lời Vấn lão thái gia, trong bụng ta chính là đứa của lão gia, tiểu thư, người muốn cho lão gia sao?” Lưu Thúy trong giọng có chút lo lắng, mấy ngày nay nhìn Tô Mi dựa vào cái bụng mà cao ngạo thấy thích, nếu tiểu thư mềm lòng lại đón Tô Mi trở về biết trong nhà xảy ra chuyện lộn xộn gì.

      Nghe vậy, Vân Khanh thản nhiên cười, nghiêng đầu nhìn Lưu Thúy: “Tiểu thư nhà em có ngốc như vậy.” Nàng chính là cảm thấy trong bụng Tô Mi rót cuộc vẫn là mọt sinh mệnh , nếu là con của phụ thân, đến lúc đó cũng có thể đón trở về nuôi lớn.

      Nghe Vân Khanh vậy, Lưu Thúy nhàng thở hắt ra, chỉ cần chữa khỏi cho lão gia, đến lúc ấy, phu nhân lại mang thai, tiểu thư có huynh đệ giúp đỡ, cũng cần phải lo lắng di nương thông phòng có ngày leo lên đầu.

      Vân Khanh vừa dứt lời, dưới tàng cây hạnh hoa bên kia có nam nhân chậm rãi bước ra, cười lạnh xem thường, “Ngươi đương nhiên ngu ngốc, ràng ta phân phó qua, cho phép bất cứ kẻ nào vào Vấn phủ, thế mà ngươi vẫn vào được.”

      Mặt trời giữa trưa chiếu xuống làm làn da cảm thấy nóng rực, hạnh hoa đầu nở ra trắng tinh, xinh đẹp, nam nhân dựa vào cây, khuôn mặt nghiêng nghiêng, khiêu khích nhìn qua.

      đầu tóc đen như mực buông ở bờ vai, đỉnh đầu chỉ cài cây trâm ngọc tím lộ ra vầng trán trơn bóng, phía dưới là đôi mày nghiêng rậm, giống như chim ưng bay lượn phía chân trời, tự do mà tôn quý, đôi mắt hẹp dài theo lông mày, lộ ra đôi mâu quang trong suốt mà sâu sắc, trường bào màu trắng rộng thùng thình người nổi bật phóng khoáng, cổ áo rộng mở lộ ra vạt áo tím bên trong, tử bạch giao nhau, vừa thuần khiết lại vừa tà ác, vừa thần bí lại vừa cao quý.

      Giống như hoa bay ra từ hạnh hoa, lại giống như tà tiên phạm giới xuống trần. Cho dù dùng tất cả những từ đẹp nhất, cũng thể hết dung nhan kia. thể miêu tả, cũng thể vẽ lại được.

      giống như xem xét món đồ chơi bình thường, cao thấp nhìn lượt, mang theo ý cười cổ quái: “Cái khác đều bình thường, nhưng đôi mắt này đặc biệt.” Dứt lời liền vươn tay giống như muốn chạm vào hai mà Vân Khanh.

      Nếu lấy dung mạo để so sánh dung mạo nữ nhân khắp thế gian bình thường, Vân Khanh thầm oán hận, vội vàng lùi ra sau hai bước, tránh đôi tay , nghiêm mặt : “Thế tử, xin tự trọng.”

      Ngón tay bỗng chốc chạm vào khoảng , đáy mắt hẹp dài của nam nhân lên tia sáng kỳ dị, chậm rãi thu hồi đôi tay, cười nhạo : “Nếu muốn tự trọng, cần đứng trước mặt bản thế tử mà dao động, tại bản thế tử xem trọng ngươi, ngươi chống cự làm gì?”

      “Tiểu nữ nghĩ thế tử hiểu lầm chuyện gì đó, lần này đến phủ, mục đích của tiểu nữ là tìm Vấn lão thái gia hỏi về y dược.” Đối mặt với nam nhân này, Vân Khanh tự chủ sinh ra loại cảm giác nguy hiểm, mặc dù cười, hai tròng mắt cũng chưa từng để ý, nhưng lúc nào cũng có thể xem thấu nội tâm người.

      “À, có đúng ? Vậy sao ngươi vừa nhìn thấy bản thế tử liền biết thân phận của ta?” Nam nhân kia giống như là thích thú trêu dùa nàng, hoặc giống như là truy xét nguyên nhân, đôi mắt hẹp dài lộ ra dòng ánh sáng rực rỡ, dừng lại người Vân Khanh.

      Vân Khanh nửa cúi đầu, lúc nàng tiến vào, chợt nghe qua giọng này, chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn sắc khàn khàn, vừa dụ hoặc lại vừa hờ hững, độc đáo như vậy, chỉ sợ ít người có thể quên.

      Lúc đầu nàng còn nghi ngờ vì sao bên ngoài Vấn phủ lại có nhiều nương giả làm hiếu nữ. Nếu như vì nịnh bợ Vấn lão thái gia căn bản cần bày ra thái độ như thế, nguyên nhân duy nhất chính là nam nhân trước mặt này.

      Thân phận cao quý, tuyệt sắc dung nhan, quyền lợi tối cao, tất cả những điều tốt đẹp đều có người nam nhân, đây là lý do tại sao các nương chưa gả đều xuất ở đây, mà người lớn trong nhà chắc cũng khuyến khích các nàng làm vậy

      Nhưng mà nam nhân trước mặt, nàng thấy lạ mắt, gả cho Cảnh Hữu Thần, ở địa vị Hầu phủ phu nhân kia nửa năm, nàng cũng gặp qua ít con nhà quyền quý, nhưng người này chưa bao giờ gặp.

      Chẳng qua, kinh thành quyền quý nhiều lắm, nàng chưa từng gặp qua cũng là bình thường, mọi chuyện kiếp trước qua, bây giờ nàng là nhất giới thương nhân chi nữ, người trước mặt nếu được gọi là thế tử ít nhất phải là con nối dòng nhà công khanh cao quý (Công, hầu, bá, tử, nam. Trong đó công là tước đứng đầu trong năm tước phong kiến ngày xưa), giữa hai người thân phận cách xa nhau, thể xuất chuyện gì, mà nàng cũng có ý tưởng gì khác, cũng muốn có người hiểu nhầm. Suy nghĩ như vậy, đôi mắt Vân Khanh khẽ chớp, thản nhiên mở miệng : “Lúc này được đứa nô tài dẫn đường, Vân Khanh thoáng nghe có người to tài bắn cung của thế tử hơn người, Vấn lão thái gia về Dương Châu dưỡng lão, trong nhà có nữ nhân theo nên tiểu nữ mới cả gan theo tuổi của người để đoán thân phận, may mà sai.”

      ?” Nam nhân khóe miệng cong lên, sóng mắt dao động, tựa như trong đó có chút sương khói lay động, che dấu chân chính cảm xúc, cười mà như : “Vậy ý của nương là bản thế tử chút hấp dẫn nào dẫn nàng đến đây?”

      cảm giác vô lực ở trong lòng bắt đầu dao động, Vân Khanh hít hơi sâu, hóa ra thế tử là muốn người khác đến đây vì cũng được mà đến vì cũng xong, vui giận khó lường, là biết làm khó người khác. Nàng cúi đầu xuống, nghĩ cách làm thế nào để ứng phó với nam nhân vui giận thất thường này.

      Bên tai có luồng nhiệt ập đến, thanh nam tử đến gần trong gang tấc: “Thế nào, lần này viện cớ nữa sao?”

      Đột nhiên xuất bất ngờ làm Vân Khanh theo phản xạ quay đầu, đối diện trước mắt là dung nhan phóng đại của mỹ nam tử làm cho hạnh hoa phai sắc kia, khoảng cách ái muội, cơ hồ có thể nhận thấy độ ấm trong hơi thở, mặc dù sống lại làm người, Vân Khanh cũng chưa từng bị trêu đùa như vậy, tim khẽ nảy lên, sắc mặt ửng hồng, chân khống chế được mà lui về sau ba bước, dẫm phải tà váy, trực tiếp ngã về phía sau…



       
      Chôm chôm, AELITA, Minhang20 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33:
       Edit: Juel



      bàn tay to đỡ lấy thắt lưng nàng, vững vàng đem nàng ôm vào trong ngực, thanh cười nhạo có phần mang theo tức giận từ bên truyền đến, “ ngốc, đứng cũng vững.”

      Lưu Thúy thấy vậy vội vã chạy lại, Vân Khanh cúi đầu dùng ánh mắt nhìn mới khiến nha đầu này đứng lại, thế tử này biết tính tình như thế nào, nếu Lưu Thúy chọc giận rất khó xử.

      Khoảng cách giữa hai người gần, hơi nóng khi chuyện giống như gió mát nhàng trêu đùa vành tai nàng, Vân Khanh cố gắng dãy dụa, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng, đáy mắt tràn đầy buồn bực, “Thế tử, xin người buông tay, tiểu nữ mặc dù còn nhưng cũng hiểu nam nữ bảy tuổi giống nhau, người thể vô lễ như vậy được.”

      biết có phải là do giãy dụa mới có tác dụng hay là vì gì khác, nam nhân thấy vẻ mặt tức giận của nàng, theo bản năng buông lỏng đôi tay, con ngươi đen nhánh híp lại, nhíu mày nhìn Vân Khanh, đùa giỡn: “Nàng lớn tiếng như vậy sợ làm người khác đến đấy nhìn thấy nàng thương nhung nhớ ta sao?”

      Là ai thương nhung nhớ, ràng chính ôm lấy nàng, đối mặt với người như vậy đúng là thể đạo lý., Vân Khanh vội vàng cách xa , lạnh lùng : “Nếu thế tử qua đây, cho dù là ngã chết tiểu nữ cũng ngã vào lòng người.”

      Khóe môi nam nhân hơi cong lên, sóng mắt lay động, chớp mắt cái nhìn nàng trêu tức: “Tức giận sao?”

      Lời này giống như tình nhân thân mật mềm giọng nỉ non, Vân Khanh ngẩng đầu lên liếc mắt cái, mắt phượng tối đen lóe ra vài tia sáng, “Thế tử cảm thấy tiểu nữ vô duyên vô cớ bị người ta oan uổng nên tức giận sao? Hay là người cho rằng nữ nhân ai cũng khuất phục dưới mị lực của người nên dù có thế nào cũng tức giận?

      Nam tử khóe mắt vừa chớp, vẻ mặt thay đổi rất nhận ra, híp mắt lại đáng giá tiểu nữ nhân còn chưa cập kê trước mặt, tư duy của nàng và người bình thường cơ hồ giống nhau, bất kể tức giận hay lo lắng, đôi mắt phượng kia luôn có sương mù nhàn nhạt, thể phân biệt được cảm xúc này rốt cuộc là giả hay là .

      “Vậy hôm nay nàng đến Vấn phủ để làm gì?”

      dường như bắt đầu nghiêm túc, hỏi nguyên nhân thực , chẳng lẽ từ đầu đến giờ là thử nàng, Vân Khanh nhìn người đứng trước mặt, rốt cuộc muốn thăm dò cái gì, người nàng có gì đáng để cho thăm dò như thế?

      Vân Khanh thản nhiên liếc mắt nhìn , nhưng ràng là ánh mắt giễu cợt, “Ngay từ đầu tiểu nữ cho người biết, tiểu nữ đến tìm Vấn lão thái gia hỏi về y dược.” Dứt lời nàng mới nhớ tới, nữ nhân ở bên ngoài kia có người nào là đến tìm Vấn lão thái gia cầu y, nghĩ đến đây, ánh mắt nàng có chút thay đổi.

      Mà lúc này, gã sai vặt lúc trước dẫn đường cho Vân Khanh vội vàng chạy đến, sau khi đứng vững mới hành lễ với thế tử rồi với Vân Khanh: “Trầm tiểu thư, lúc nãy lão thái gia trong đơn thuốc viết cho người có vị khó tìm được thuốc tốt, vừa lúc người có vị ấy liền sai tiểu nhân đưa đến cho người.”

      xong liền đưa ra gói thuốc màu vàng, Vân Khanh vội vàng nhận lấy, mở ra thấy bên trong đúng là sừng hươu giao, sừng hươu giao là lộc hươu hóa thạch, sừng hươu hầm cách thủy, đặc thành cao, ở hiệu thuốc cũng khó tìm, đúng là vị thuốc nếu gặp cũng khó mà mua được, xem ra Vấn lão thái gia đúng là tâm muốn nàng làm đồ đệ, nghĩ đến đây, sắc mặt Vân Khanh cũng trở nên nhu hòa, hai mắt sáng lấp lánh như trân châu với gã sai vặt: “Thay ta cảm ơn Vấn lão thái gia.”
      “Dạ cần, lão thái gia tiểu thư là đồ nhi của người, đây cũng là việc nên làm.” Gã sai vặt hồn nhiên cười rộ lên mười phần đáng .

      “Nàng là đồ đệ của Vấn thái y?” đôi mắt của thế tử vẫn im lặng quan sát hai người dường như có chút tin, con ngươi dài hẹp lộ ra vài tia sáng khác thường.

      “Đúng ạ, là đồ đệ Vấn lão thái gia mới thu nhận, hôm nay Trầm tiểu thư đến là do ước hẹn nửa tháng trước với lão thái gia.” Gã sai vặt biết thế tử vốn phân phó cho mấy vị tiểu thư bên ngoài vào, lại nghĩ bị thế tử trách cứ nên vội vàng hết ra.

      “Vậy là lúc trước do ta hiểu nhầm rồi.” Ánh mắt thế tử khó dò liếc nhìn Vân Khanh, vén tay áo choàng, chắp tay hành lễ, khóe miệng tươi cười cũng bớt vài phần mỉa mai.

      Trong chớp mắt, Vân Khanh cảm thấy vị thế tử luôn mang theo ánh mắt sắc bén này thu liễm lại, cảm giác bị người khác đánh giá người nàng cũng dần rơi xuống. Cảm giác của nàng luôn đúng, vị thế tử hành xử quái dị, dung nhan tuyệt sắc này vừa rồi còn đối với nàng tràn ngập nghi ngờ, tựa như phòng bị nàng, như là nghi ngờ gián điệp hay gian tế vậy.

      Nàng biết phải vô duyên vô cớ mà có cảm giác này, hay bởi vì hôm nay nàng đến đây nên mới có đề phòng như vậy, hoặc là mình biết bí mật gì của , liên tục đặt ra nghi ngờ làm Vân Khanh cảm thấy khó hiểu.

      Chẳng qua nàng muốn đứng lại ở chỗ này để ngẫm nghĩ, vừa rồi chỉ vài câu mà nàng cảm thấy mệt mỏi, đối mặt với thản nhiên gật đầu, “ muộn rồi, tiểu nữ phải hồi phủ, thế tử, xin cáo từ.”

      Mới vừa được hai bước, nam nhân kia mở miệng gọi nàng, “Chậm .”

      Vân Khanh dùng lại, chưa quay đầu, lúc này ánh nắng buổi chiều dần nghiêng, trong tia sáng như có tầng mây ngũ sắc nhuộm lên y phục tơ lụa, nàng đứng trong hoa cỏ, nhìn lên bóng dáng tụa như đóa bách hợp đà nở rộ, trong sáng thanh cao, lại xa xôi thể nắm bắt, trong lòng nam tử rung động, giống như dây đàn đột nhiên bị chạm vào, ở trong tim vang lên tiếng.

      chậm chạp mở miệng, giọng khàn đục: “Ta là Ngự Phượng Đàn.”

      Nghe vậy, lưng Vân Khanh cứng đờ, thẳng tắp, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại nguyên dạng, cũng quay đầu, cứ thế bước thẳng ra ngoài.

      Người bên ngoài rời , Vấn phủ cũng yên tĩnh như trước. Cho đến khi ngồi trong xe ngựa, nàng mới thở hắt ra hơi, dựa vào đệm gấm trải trong xe, ánh mắt có chút nhớ lại.

      Ngự Phượng Đàn, hóa ra chính là Ngự Phượng Đàn, nàng từng nghe qua tên này, con trai trưởng vợ cả của Cẩn vương, Trấn tây tướng quân uy danh lan xa, hôm nay gặp mặt dung mạo quả giống như lời đồn đại. chỉ mới mười tám tuổi, tuổi trẻ kiêu ngạo, lại phóng đãng tùy tiện, mọi người chỉ biết tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng ai nghĩ đến ngôi sao còn đà bay cao hết sức cuối cùng lại vì lý do gì mà rơi xuống.

      Khi xe ngựa vẫn đều đặn hướng về phía Trầm phủ mà chạy, Ngự Phượng Đàn thu hồi tầm mắt, về phía sân của Vấn lão thái gia.

      “Thế nào?, vừa rồi nghe Minh nhi ngươi gây chuyện với tiểu nương nhà người ta?” Vấn lão thái gia vuốt chòm râu hoa râm, nhìn nam nhân nghênh ngang vào, trực tiếp ngồi lên ghế trúc mà hỏi.

      Minh nhi là tên sai vặt dẫn đường lúc nãy, cũng là đứa nô tài bên cạnh Vấn lão thái gia.

      Ngự Phượng liếc mặt cái, ràng đạm nhạt mà làm cho Minh nhi sợ đến mức trốn sau lưng lão thái gia, Vấn lão thái gia híp mắt, “Ngươi đừng dọa nó, nó nhìn thấy ngươi khó dễ đồ đệ của ta nên mới thôi.”

      Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Ngự Phượng Đàn tay khoát sau đầu, tóc đen rơi xuống ghế trúc giống như gấm vóc, con ngươi hẹp dài nhìn lên bầu trời, lười nhác , “Ta nghĩ nàng phát ta là hắc y nhân hôm nọ nên muốn thử.”  Mà dựa vào lần dò xét lúc nãy, nàng nhận ra , nghi ngờ hắc y nhân kia là .

      Nghe thấy vậy, Vấn lão thái gia cụp mắt xuống, đảo qua nam nhân nửa tỉnh nửa ngủ ghế trúc, mặt lên tia cười nhạo: “A, hóa ra tiểu nương bắt ngươi chui lỗ chó ngày hôm ấy là Vân Khanh.”

      xong, đợi lúc lâu sau cũng chưa thấy đáp lại, Vấn lão thái gia quay đầu mới thấy ghế trúc còn ai, người ngồi đấy biết từ lúc nào.
      Chôm chôm, AELITA, Minhang21 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 34:
       Edit: Juel






      Mặt trời gần xuống, sáng mờ chiếu vào cổng chính, cổng lớn sơn đỏ bất chợt lóe sáng, bậc đá điêu khắc hình vẽ hoa điểu mang điềm lành, hai bên tường cao là mái ngói lưu ly bao bọc xung quanh.

      Vân Khanh xuống xe ngựa đứng trước cửa, ngẳng đầu nhìn hai chữ to nhũ vàng Trầm phủ nền sơn đen, đây là ông cố tốn ngàn vàng cầu thư pháp danh gia viết cho, ý thái phong lưu, khí thế tràn đầy, chỉ nhìn môn bài có thể nhìn ra chủ nhân gia môn vinh hoa phú quý.

      Đây từng là Trầm phủ ở Dương Châu ai biết, nhưng liệu ai có ngờ vài năm sau nơi này là nhà cũ hoang vu, dán giấy niêm phong của triều đình, hoang tàn vắng vẻ. Nghĩ đến chuyện của kiếp trước, Vân Khanh chỉ cảm thấy hai mắt vi sáp, thu hồi ánh nhìn, nàng bước vào trong phủ.

      Về Quy Nhạn các, Vân Khanh tắm gội, thay y phục xong mới dẫn theo Lưu Thúy, cầm đơn thuốc và gói thuốc kia về viện của Tạ thị.

      Lúc này là bữa tối, nha hoàn bà tử trong viện bận rộn, nhìn Vân Khanh đến liền hành lễ, “Tiểu thư đến.”

      Nghe tiếng, Phỉ Thúy vội vàng ra, hành lễ : “Nô tỳ gặp qua tiểu thư.”

      Vân Khanh ngửi thấy trong phòng có mùi thuốc, biết Tạ thị ngày hôm qua chắc chắn bị bệnh, nhìn thoáng qua hỏi: “Phu nhân thế nào?”

      “Phu nhân sao ạ, người uống thuốc.” Phỉ Thúy nhàng , lại thấp giọng thêm câu: “Lão gia cũng vừa đây, người ở bên trong, nghe người vừa nổi giân ở tiền viện.”

      Vân Khanh nhíu mày nhìn sang, Phỉ Thúy nhàng gật đầu, điều này nghĩa là Trầm Mậu khám qua đại phu, kết quả hẳn là tốt.

      Việc này Vân Khanh lo lắng, nàng có phương thuốc mà Vấn lão thái gia kê cho, nếu lão thái gia có thể nhất định tin tưởng được, chỉ là tâm tình tốt, lúc này cha tìm đến mẫu thân chỉ sợ là có hiềm nghi, dù sao nhiều năm như vậy chỉ có Tạ thị sinh con, nhưng người khác nửa điểm động tĩnh cũng có, cái này tất làm cho người ta nghi ngờ.

      Lúc này, Trầm Mầu đúng như Vân Khanh lo lắng, u ám ngồi nhìn Tạ thị trước mặt, sáng sớm nay ông liên tục đến chẩn bệnh ở hai đại phu nổi tiếng Dương Châu, kết quả cùng đại phu ở Hồi Xuân quán là giống nhau. Nghĩ đến việc từ nay về sau ông mất khả năng dưỡng dục, đường đường là nam nhân đại lão gia, tâm trạng này đúng là phức tạp, vừa tức giận lại vừa sợ hãi, nổi giận trận rồi lại nghĩ đến người hạ dược.

      Trong phủ có con nối dòng, chỉ có Tạ thị sinh hạ Vân Khanh, di nương thông phòng đều có động tĩnh. Lúc Tạ thị sinh Vân Khanh, thân mình bị tổn thương, đại phu qua sau này rất khó có thai, nếu như bà vì vị trí chủ mẫu mà hạ thuốc ông, làm cho người khác có khả năng sinh dục, điều này cũng phải đúng.

      Ông càng nghĩ càng thấy có thể, dù sao những người khác làm chuyện như vậy đều thể nào nổi, sinh hạ tử nữ mới là chỗ dựa lớn nhất của thiếp thất.

      Nhiều lần suy nghĩ, ông bưng chén trà lên, uống ngụm, muốn mở miệng Vân Khanh vén rèm lên vào, nhìn qua tình cảnh trong sương phòng, Tạ thị dựa vào đếm gấm nhồi hoa cúc, Hổ Phách nhận lấy chén thuốc vừa mới uống xong, Lý ma ma rót trà đề bà uống sạch miệng. Trầm Mậu ngồi ở ghế hoàng mộc, trong mắt có vài phần lạnh lùng cứng rắn, vẻ mặt tâm nặng nề.

      Trong lòng nàng hiểu , mỉm cười yếu ớt, hành lễ với hai người: “Vân Khanh gặp qua cha, nương.”

      Tạ thị gật đầu, “Vân Khanh đến rồi.”

      “Vâng ạ.” Vân Khanh mỉm cười đến bên cạnh Trầm Mậu, mềm mại : “Con nghe nương bị bệnh liền đến đây, hóa ra cha ở đây rồi, con với cha đúng là giống nhau, đều muốn đến thăm nương.”

      Vốn chìm trong suy nghĩ, Trầm Mậu lúc này mới hồi phục tinh thần, lại nhìn Tạ thị tái nhợt giường nhớ đến ngày hôm qua bà nghe được bệnh trạng của mình mới ngã bệnh.

      Nhìn sắc mặt của ông thay đổi, Vân Khanh liếc nhìn Lý ma ma để bà cùng Hổ Phách lấy cớ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại nhà ba người.

      Vân Khanh từng bước tiến lên, đứng bên cạnh Trầm Mậu, từ từ mở miệng: “Cha, chuyện ngày hôm qua làm nương ngã xuống, thiếu chút nữa là ngất , đây là chuyện của cha mẹ, Vân Khanh tiện xen vào, nhưng đây là chuyện lớn của Trầm phủ, là con của Trầm gia, con thể bỏ qua được.”

      Trầm Mậu bắt đầu cảm thấy khó xử, dù thế nào, nữ nhi còn chưa cập kê, ở trước mặt con những chuyện này đúng là ổn, nhưng xem thái độ kiên quyết của nàng, lời chắc chắn liền tự chủ được mà nghe theo.

      “Mấy năm nay, nương luôn hy vọng chính mình và các di nương trong phủ có thể sinh cho cha đệ đệ nối dõi tông đường, bái phật, làm việc thiện có việc gì làm chỉ tiếc là có kết quả, may là ông trời có mắt, cơ duyên xảo hợp mới phát ra có người ở trong thuốc bỏ hạ dược hại người, người này dụng tâm ác độc, đơn giản là làm cho Trầm gia ta tuyệt hậu, mà còn muốn Trầm gia mất sạch tài sản. tốt, nếu ngày nào đó cha mất , nương và Vân Khanh cũng còn chỗ dựa.” Vân Khanh xong, thanh nghẹn ngào, nước mắt trào ra, tiếng khóc nức nở mang theo vài phần chua xót.

      Trầm Mậu nghe xong trong lòng mềm nhũn, nữ nhi đúng là có lý, ví trí đương gia chủ mẫu của Tạ thị ông vẫn luôn thừa nhận, có ý đổi người khác, cho dù là di nương thông phòng sinh hạ nhi tử, ông cũng lấy danh nghĩa Tạ thị nuôi dưỡng làm con trai trưởng, dù thế nào, Tạ thị đều là mẹ cả, nhi tử sau khi trưởng thành cũng hiếu thuận nàng, còn nếu ngày nào đó ông chết, dưới gối có con trai, trong tộc cũng đem tài sản thu về hơn nửa, Tạ thị cũng chiếm được cái gì, bà nếu làm vậy chỉ có hại mà có lợi.

      Nghĩ đến đây, ý định muốn chất vấn Tạ thị của ông còn, đau lòng đem khuôn mặt nhắn đầy nước mắt của nữ nhi lau khô, nhìn Tạ thị : “Phu nhân cần nghĩ nhiều như vậy, mọi việc xảy ra, cũng còn biện pháp.”

      Cũng thể trách Trầm Mậu u ám, Trầm gia cả đời dốc sức làm ăn, vất vả tích lũy để có được tài phú to lơn, nếu là người khác, có mấy người có thể cam lòng.

      Vân Khanh những lời kia là để đánh tan nghi ngờ của Trầm Mậu với Tạ thị, thấy đạt hiệu quả như mong đợi, vừa vặn cơ hội đến, liền lau khô nước mắt cười : “Điều này cũng chưa chắc.”

      Chợt thấy nữ nhi nín khóc thành cười, Trầm Mậu có phần nghi hoặc, Tạ thị cũng biết hôm nay nàng đến phủ Vấn lão thái gia, đuôi lông mày nhăn lại, vội vàng : “Là Vấn lão thái gia có cách sao?”

      Vừa nghe đến Vấn lão thái gia, hai mắt Trầm Mậu tỏa sáng, ông mới trở về lâu, mơ hồ nghe thấy, liền mong đợi nhìn Vân Khanh.

      Thấy ánh mắt cha mẹ tha thiết, trong lòng Vân Khanh nổi lên chút tự hào, nàng cũng có thể vì phụ mẫu trừ bỏ sầu lo, từ trong hà bao lấy ra đơn thuốc đưa cho Trầm Mậu: “Đây là đơn thuốc Vấn lão thái gia khai, dựa theo đơn thuốc này để điều dưỡng, hai tháng sau có kết quả tốt.”

      sư?” Tạ thị vui mừng từ giường ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng rực, Trầm Mậu cũng mừng rỡ, mây đen trong phòng coi như tan , thấy Tạ thị nhìn sang, ông bước đến ngồi ở đầu giường, đưa đơn thuốc cho Tạ thị xem.

      “Tốt rồi, cuối cùng thiếp cũng yên tâm.” Tạ thị cầm đơn thuốc, nước mắt chảy ra, “Lão gia, người nhanh sai người theo đơn thuốc bốc dược, nhất định phải sai người có thể tin cậy.”

      “Cha khỏe mạnh là phúc của cả nhà.” Vân Khanh cười , Trầm mậu lại thêm vui vẻ, vài câu rồi vội vàng ra ngoài bốc thuốc.

      Đợi Trầm Mậu ra ngoài, sắc mặt Tạ thị cũng trầm xuống, bà chưởng quản trong phủ nhiều năm như vậy, thế mà lại để người ta ngay dưới mắt mình hạ dược lão gia, làm đương gia chủ mẫu sao có thể nhịn được, lúc trước giấu diếm là vì tạm thời thể đem tình làm náo động, nay biết Trầm Mậu có thể chữa khỏi liền hề sợ hãi, giận dữ : “Đúng là tiểu nhân đê tiện, có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, dù ta lật tung Trầm phủ cũng phải bắt được .”

      Vân Khanh nghe vậy, dời bước đến bên giường, nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của Tạ thị, cầm lấy tay bà : “Nương, thể nóng vội làm to chuyện được.”
      Chôm chôm, AELITA, Minhang21 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :