1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 89: Đo người
      Editor: Sil

      A Viên vẻ mặt đề phòng nhìn đẹp như trăng sáng trước mặt, ánh mắt hung hăng.

      Nàng vốn tưởng rằng Nhiêu Ca tức giận, nghĩ tới nàng ta chỉ để ý hành lễ, giọng vô cùng dịu dàng: "Tâm ý đưa, nhiệm vụ của Nhiêu Ca xem như hoàn thành."

      Tề Uyên trầm mặt, khoát tay cho nàng ta ra ngoài.

      A Viên yên lặng nhìn chiếc khăn tay kia, hàng mi thanh tú khí nhíu thành đường: Kỹ thuật thêu còn tinh xảo hơn cả mình...

      Nàng theo bản năng nhìn bàn tay bé trắng như tuyết của mình, thở dài: Tay mình đoán chừng chỉ cầm được dao mà thôi.

      Giữa trán Tề Uyên phủ lên luồng khí lạnh nhè , đột nhiên đứng dậy cầm khăn vào nội điện.

      A Viên sững sờ trong chớp mắt, chăm chú nhìn chiếc khăn trong tay Tề Uyên, chậm rãi mở miệng: "Ngài muốn làm gì ?"

      "Thu lại thứ chướng mắt này."

      "Thu ?" A Viên theo bản năng xem hai chữ "chướng mắt" này, dám tin vào tai mình.

      Tề Uyên quay đầu lại, giật mình nhìn vào đôi mắt mù kia, lòng hoảng hốt, định mở miệng giải thích, chỉ thấy A Viên tức giận đứng dậy, quay đầu chạy ra ngoài.

      A Viên muốn khóc, vội vàng chạy xuống dưới hành lang, lòng như bị ai khoét đao vậy, mang theo từng nỗi chua xót, vô cùng khó chịu.

      Bụng kêu lộc cộc tiếng, cái miệng nhắn của nàng mím lại, tủi thân sờ bụng, trong đầu ngay lập tức lên cảnh Tề Uyên ôm lấy Nhiêu Ca, thân mật đút cho nàng Bánh canh.

      A Viên cắn chặt răng, quay đầu trở về, đôi mắt long lanh như bùng lên hai ngọn lửa .

      "A Viên, Trẫm..." Tề Uyên đuổi theo, vừa vặn thấy A Viên quay người lại về, lòng mừng rỡ.

      A Viên ngực tức ách, cũng thèm đáp lại, chỉ rũ mắt nhìn đường, liếc nhìn dù ngài chỉ cái.

      "Chiếc khăn kia..."

      " được nhắc đến chiếc khăn kia với ta !" A Viên lạnh giọng, còn mang theo chút nức nở, hiển nhiên cực kỳ tủi thân, khuôn mặt trắng nõn có chút ý cười nào.

      Gân xanh thái dương Tề Uyên dựng lên, im lặng chậm rãi theo sau A Viên.

      A Viên vào Điện, đưa tay bê đĩa Bánh canh trắng trắng tròn tròn lên, cúi người lại ra ngoài.

      Tề Uyên khẽ nâng mi, nhìn bóng lưng gầy yếu của A Viên, biết nên tức hay cười: Nàng trở về lại chỉ vì đĩa Bánh canh này thôi sao ?

      " nương đây là..." Thanh Niệm vốn ước chừng được thời gian, bưng lên trà hoa quả còn mới, còn chưa vào đến cửa liền đụng phải A Viên bê Bánh canh trốn : "Sao mắt lại đỏ ?"

      A Viên nhíu cái mũi , lúng túng : "Thanh niệm tỷ tỷ, ngài đến Thượng Thiện Phòng ra lệnh tiếng, sau này được làm Bánh canh."

      Dứt lời, liền bê Bánh canh đến phòng Trình Tầm, tức giận ăn sạch cả đĩa Bánh canh.

      "Có muốn uống hụm canh ?" Trình Tầm biểu cảm lo lắng, đẩy bát canh trong tay đến trước mặt A Viên.

      Miệng A Viên phồng lên, có thể do ăn no, trong lòng vốn vô cùng tủi thân, giờ đây lại dần dâng lên mấy phần cam lòng.

      Nàng uống vài hụm canh, lòng thoải mái hơn ít. Nàng nghiêng đầu nhìn Trình Tầm, chần chừ mở miệng: "A Tầm, có phải đàn ông đều thích những dung mạo xuất sắc, vừa đẹp lại còn thông minh hay ?"

      Trình Tầm nâng cằm cẩn thận suy nghĩ, giọng trong veo như suối: "Sao lại có người thích những dung mạo xuất sắc, vừa đẹp lại còn thông minh ?"

      "Vậy... Biết thêu thùa may vá có phải càng khiến người ta thích hay ?"

      Trình Tầm nghiêng đầu nhìn về phía nàng, giọng ân cần : "Sao tự dưng lại hỏi những chuyện này ?"

      " có gì, tam thẩm của ta của lo lắng đến việc chung thân đại của tứ tỷ tỷ, ta thuận miệng hỏi câu." A Viên uống ngụm trà xanh, mặt đổi sắc.

      "Như vậy sao..." Trình Tầm nghi ngờ gì cả, nhàng gật đầu: "Có tay nghề thêu thùa tốt chắc chắn có lợi ! Bằng tại sao ngay cả tiểu thư khuê các đều theo tú nương học nữ công từ ?"

      Tim A Viên cứng lại, chiếc khăn tay được thêu tinh xảo kia ở trong đầu vứt được. Nàng bỏ chén đũa xuống, đột nhiên đứng dậy: "A Tầm, có thước dây ?"

      "Thước dây ?" Trình Tầm bị hành động đột ngột này của A Viên dọa sợ, cũng hỏi nhiều, lấy thước dây từ trong sọt đựng kim chỉ đưa cho nàng.

      A Viên nhận lấy, kéo váy chạy ra ngoài.

      ******

      Trong Điện Dưỡng Tâm bầu khí lạnh như băng, Ngụy Toàn ngoan ngoãn đứng bên, chỉ cảm thấy xung quanh như đông lại, tóc gáy người đều lạnh run.

      Ngụy Toàn rũ mắt nhìn mũi chân mình, trong lòng thở dài: Những lúc lạnh băng, lo lắng đề phòng như vậy bao nhiêu năm rồi chưa trải qua ?

      Cánh cửa kêu "ken két" tiếng, Ngụy Toàn ngước mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh phía sau cửa kia, bỗng nhiên cảm thấy mình như hồi sinh.

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương A Viên đứng bên ngoài."

      Ngòi bút Tề Uyên run lên, tảng mực rơi lớn tấu chương, trông rất ghê rợn.

      "Cho nàng tiến vào."

      Giọng lành lạnh, phân biệt được vui giận. Ngụy Toàn rụt cổ cái, chậm rãi lui ra ngoài, Điện Dưỡng Tâm lớn như vậy chỉ còn lại có Tề Uyên và A Viên, yên tĩnh nghe được tiếng gió nào.

      Tề Uyên rũ mắt nhìn chấm mực tấu chương, càng buồn phiền, liền nâng tay ném sang bên, nhàn nhạt ngước mắt lên nhìn A Viên đứng ở phía dưới.

      A Viên bị hành động bất ngờ của ngài dọa sợ đến trái tim bé run lên. Nàng mím môi, khẽ hất cằm, mang gan đến trước mặt Tề Uyên, giọng kìm được run rẩy: "Ngài... Ngài đứng lên."

      Vừa dứt lời, A Viên liền nhắm mắt lại lùi về phía sau theo bản năng: Đo rồi chạy ! sợ !

      Nàng hít thở sâu hơi, bình phục chút mới mở mắt ra, chỉ thấy Tề Uyên yên lặng nhìn mình, nhúc nhích nhúc nào.

      "Đứng lên !"

      A Viên trong lòng có hơp hồi hộp, kìm được mềm giọng, hàm chứa chút nũng nịu.

      Tề Uyên nhướng đuôi mày, chậm rãi đứng dậy, từ từ bước về phía A Viên hai bước.

      Bóng người đổ xuống, mùi hương mát lạnh quen thuộc vương vấn xung quanh, A Viên ngơ ngác nuốt hụm nước bọt, ngữ khí yếu dần, chút khí phách cũng tỏa ra nổi: "Nâng, nâng cánh tay lên..."

      Tề Uyên cúi đầu nhìn A Viên mềm mại ngọt ngào trước mặt, khóe môi cong lên khó có thể nhìn ra được, cánh tay vô cùng phối hợp nâng lên.

      A Viên ngờ tới ngài ấy phối hợp như vậy, bàn tay cầm thước dây ngay lập tức rối loạn thôi.

      Mùi hương mát lạnh như nước suối bao trùm bầu khí xung quanh nàng, động tác tay A Viên dần dần chậm lại, nhìn thắt lưng cường tráng trước mặt, ma xui quỷ khiến định giơ tay ôm lấy.

      Nàng cắn răng, lắc đầu mạnh: được !

      Chỉ trong giây lát, lòng A Viên bị đánh tan tác, cả người chôn trong ngực Tề Uyên, nội tâm rơi lệ đầy mặt: Đồ vô dụng !

      A Viên gắt gao vòng quanh thắt lưng Tề Uyên, trong tay còn nắm chiếc thước dây tìm được đầu kia.

      Nàng thở dài yếu ớt: Thôi, đến Cục Thượng Phục tìm số đo của Tề Uyên ...

      Nghĩ vậy, A Viên liền buông tay, im lặng xoay người .

      định trốn liền bị ai đó kéo gáy lôi về, ôm chặt trong ngực động đậy được.

      Luồng khí nóng ôn hòa phun bên tai, thấp giọng khẽ: "Vừa phi lễ muốn rồi sao ?"

      "Ta..."

      Ánh mắt Tề Uyên trầm xuống, nhàng hôn lên rái tai xinh đẹp màu hồng phần của nàng, giọng khàn khàn: " được."

      Hết Chương 89.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan16 others thích bài này.

    2. Nguyễn Ngọc Đông Anh

      Nguyễn Ngọc Đông Anh Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      62
      Eo ơi giận mà cưng thế ko biết :)) biết ghen r có khác
      thuann thích bài này.

    3. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 90: Bồi thường
      Editor: Sil

      Cảm giác tê dại ngay lập tức lan ra toàn thân, A Viên khỏi run lên. Nàng đỏ mặt đẩy ra, cánh tay kia vẫn nhúc nhích chút nào.

      Người đàn ông phía sau tựa đầu vào cần cổ nàng, hơi thở dần trở nên dồn dập.

      Lòng A Viên bối rối chịu nổi, sắc mặt đỏ gay gắt: "Ta, ta còn có việc..."

      ồm ồm, càng khiến lòng người mềm nhũn đến rối tinh rối mù. Tề Uyên khẽ hôn lên gò má nàng cái, đôi mắt chứa từng đợt ý cười dịu dàng.

      "Đây là nàng nợ Trẫm lúc ăn sáng."

      Hơi thở ấm áp phun lên cổ , làm ngay cả A Viên đôi tay trắng lấp lánh như ngọc kia cũng lộ ra vẻ choáng váng nhàn nhạt. A Viên mím môi, nghiêng đầu nhìn lướt qua, dứt khoát hôn lên: "Bồi thường hai lần ! Có thể được chưa ?!"

      Tề Uyên khẽ giật mình, đôi mắt đen sâu thẳm ngay lập tức ngập tràn ý cười: "Ba lần."

      hề nhận ra, khóe môi A Viên lại cong lên, trong lòng như đầy mật đường ngọt ngào.

      "Ba lần ba lần." A Viên cười xoay người, nhón chân lên khẽ hôn lên chiếc cằm xinh đẹp của ngài cái , đôi mắt sáng lấp lánh như hàm chứa ngôi sao vậy.

      Tề Uyên ôm lấy A Viên ngồi xuống, khẽ ngẫm nghĩ trong lúc lại chậm rãi mở miệng : "Nhiêu Ca là người quen với Du Thiều."

      "Người quen ?" A Viên phỏng đoán từ săc mặt của Tề Uyên, trong lòng có suy đoán.

      "Cho tới bây giờ, Du Thiều còn giữ bức tranh của nàng." Tề Uyên chậm rãi , hôn lên đỉnh đầu A Viên cái, giọng : "Lần trước Trẫm cảm thấy bức tranh của Nhiêu Ca nhìn quen mắt, nàng còn ghen trận."

      A Viên cười nhạt vài tiếng: "Ghen thôi ! kìm được..."

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Du Công tử đứng hầu bên ngoài."

      "Du thần y ?" A Viên đột nhiên nhảy xuống từ đùi Tề Uyên, khẩn trương nhìn trước nhìn sau đánh giá Tề Uyên: "Sao yên lành lại cho vời thần y tiến Cung ? Ngài có chỗ nào thoải mái sao ?"

      Tề Uyên nắm đôi tay bối rối yên của A Viên, cười khẽ chạm lên mi tâm nàng: " phải nàng thân thể thoải mái, muốn Du thần y tự mình xem bệnh sao ?"

      "Ta..." A Viên thu lại vẻ ân cần mặt, biểu cảm hơi cứng đờ.

      "Cho vào." Tề Uyên cao giọng, khuôn mặt A Viên xấu hổ, theo bản năng trốn phía sau tấm bình phong.

      Tề Uyên cười giữ chặt nàng lại: "Để ta khám chút cũng được, nếu có chuyện gì cũng nhanh chóng điều trị."

      Trong lúc chuyện, Du Thiều vào trong Điện, cúi người hành lễ: "Tham kiến Hoàng Thượng."

      "Đứng lên ." Tề Uyên ôm lấy A Viên, đến trường kỷ bên cạnh chiếc giường trong thư phòng, ngày lập tức vẫy tay với Du Thiều: "A thiều, ngươi bắt mạch cho A Viên chút, xem có chỗ nào ổn."

      Du Thiều gật đầu, thẳng đến, đưa tay phủ lên cổ tay A Viên.

      Trong chốc lát, ta khẽ nhíu mày, bàn tay để phía sau lưng của Tề Uyên khỏi nắm chặt lại, nhịp tim ngay lập tức rối loạn.

      A Viên khẽ hoảng hốt trong lòng, nhìn Du Thiều mím môi nghiêm túc, khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tề Uyên đứng bên cạnh mình.

      Tề Uyên tuy nôn nóng nhưng vẫn khẽ vỗ lên bả vai A Viên cái trấn an, đôi mắt đầy dịu dàng lại giấu được nét lo lắng.

      "Sao ?" Tề Uyên thấy Du Thiều thu tay liền vội vàng hỏi, nét trầm ổn của Đế Vương bị vứt đằng sau đầu.

      Du Thiều hơi ngạc nhiên nhìn Tề Uyên, khẽ cười : "Ngờ phúc của nương, nhiều năm như vậy ta mới là lần đầu tiên thấy được bộ dáng như vậy của ngài ấy."

      Thấy ta còn có lòng trêu đùa, trái tim treo lên của Tề Uyên mới hạ xuống.

      khẽ ho tiếng, khôi phục vẻ bình thản như dũ vãng: "Sao lại nhíu mày ?"

      "Chút bệnh đáng kể, chỉ là mấy thang thuốc mà thôi." Du Thiều nhìn thoáng qua A Viên, trầm giọng dặn dò: " nương sau này đừng tiếp tục uống rượu nữa."

      A Viên khẽ gật đầu: "Ta nhớ kỹ, cảm tạ thần y."

      Du Thiều mở hộp gỗ vuông, vươn tay phải về phía Tề Uyên, trêu ghẹo: "Tiền xem bệnh tính thế nào đây ?"

      Tề Uyên nhíu mày, tùy tay ném cho ta chiếc hộp gấm: "Nhiêu Ca khiến Trẫm chuyển cho ngươi, đủ tiền xem bệnh chưa ?"

      A Viên nâng cằm nhìn đôi tay khẽ run của Du Thiều, tâm trạng rất tốt cong mắt lên: xinh đẹp như Nhiêu Ca nên có duyên số tốt mới được !

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hiền Quý Phi Nương Nương phái người mời nương A Viên đến Điện Thanh Loan xem."

      Tề Uyên nhìn lướt qua Thanh Niệm, trầm giọng : "Có để làm gì ?"

      "Hôm nay là sinh nhật của Nương Nương, cảm thấy ở mình thú bị, muốn nương qua cùng chuyện hồi."

      Tề Uyên nhướng mày, trong lòng có chút áy náy: Lại quên.

      A Viên lặng lẽ cầm tay Tề Uyên tay, híp mắt cười : "Hiền Quý Phi thích ngọc."

      Tề Uyên thoáng thở dài: "Nàng để kho chọn chút đồ đưa ."

      A Viên khẽ gật đầu, ngoan ngoãn lui ra, sau khi chọn được đồ tốt liền dẫn theo Thanh Niệm, Liễu Tòng Trân, Thôi Xảo, Trình Tầm và Diêu Uẩn An đến Điện Thanh Loan.

      Vừa tới vườn hoa ngỏ bên cạnh Điện Thanh Loan, nàng liền nghe thấy trận cãi vã.

      "Người Nam Cương quả có ai là tốt ! Ỷ vào vài phần tư đẹp, ai cũng muốn câu lên giường. Lên !"

      A Viên về phía trước hai bước, chỉ thấy quần áo Nhiêu Ca bị kéo có chút lộn xộn, đôi mắt xinh đẹp lành lạnh, nhếch khóe môi giễu cợt: " ta cũng xứng sao ?"

      Hết Chương 90.
      iruka kawaii, Suuuly, Layla0616 others thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 91: Quyến rũ
      Editor: Sil

      Cung nữ trước mặt Nhiêu Ca tức đến xanh mặt, phì tiếng giơ bàn tay lên cao.

      "Dừng tay !" A Viên vội vàng ngăn lại, lên phía trước mới phát ra tenn Thị vệ quần áo xộc xệch nằm mặt đất, ngực đầy vết cào rướm máu. Nàng hạ mắt xuống, giật mình nhìn thấy trường hợp khó xử, xấu hổ đến ngay lập tức quay mặt ra chỗ khác.

      "Còn mau dẫn người xuống?" Thanh Niệm xoay người tức giận quát lớn: "Bẩn ánh mắt nương, mấy cái mạng của các ngươi đủ đền sao ?"

      Thị vệ đằng sau bị quát mắt, thầm hận tên háo sắc này nổi lên tâm tư nên có, tất nhiên tay cũng dùng lực mạnh cho hả giận.

      Cung nữ quỳ nhìn tên Thị vệ bị kéo , trong lòng lộ ra vẻ đau lòng, lại dám gì, ánh mắt nhìn về phía Nhiêu Ca càng đầy thù hận.

      "Vân Tiểu thư, ngài phải làm chủ cho Nô tỳ..." Cung nữ khuôn mặt xinh đẹp, hơi mang màu đào, bộ dáng sắp khóc lại điềm đạm đáng , dù là A Viên nhìn thấy cũng mềm lòng mấy phần.

      Nhưng... A Viên lặng lẽ liếc mắt nhìn tươi đẹp như nắng gắt đứng ở bên cái, khỏi lắc đầu, người với người đúng là thể sánh được...

      "Trong Cung cho phép Cung nữ và Thị vệ lén lút trao nhận." A Viên thản nhiên , giữa trán cũng thêm mấy phần sâu xa tương tự như Tề Uyên.

      Cung nữ nghe vậy, bả vai khỏi rụt cái, giọng cãi: "Cung nữ, Thị vệ Trong cung phần lớn xuất thân nhà Quan, có người từ thuở đính hôn, qua lại trong Cung cũng coi như là... Coi như ngầm đồng ý."

      "Vậy ngươi có nghĩ tới vì sao ràng là ngầm đồng ý, nhưng các triều đại vẫn chưa bao giờ đặt ra luật lệ nào hay ?"

      Cung nữ ngơ ngác nhìn A Viên, chậm rãi lắc đầu.

      "Bởi vì chuyện này vốn thể lên mặt bàn được, chỉ hơi phạm sai lầm chính là Dâm Loạn Cung Đình tử tội." Ngữ khí của A Viên hơi dịu lại, giọng : "Quân chủ nay nhân từ, biết như vậy nhưng lại chưa bao giờ chấp hành nghiêm khắc, để tương lai Cung nữ có thêm đường ra."

      Khuôn mặt A Viên nghiêm lại, gằn từng chữ: "Hoàng gia nhân từ, phải để ngươi có thể được tấc lại muốn tiến thước cậy vào."

      Cung nữ sắc mặt trắng bệch, cắn môi, cũng thể phản bác được. Nàng ta nín nước mắt lại, nâng ngón tay chỉ vào Nhiêu Ca đúng tình hợp lý : "Nam Cương nữ Nhiêu Ca có ý định quyến rũ Thị vệ trong Cung, vân Tiểu thư ngài cũng mặc kệ sao ?"

      Quyến rũ Thị vệ ? A Viên nghe xong, trong lòng khỏi bật cười: Tên Thị vệ kia ràng là khinh bạc mỹ nhân, lại bị đánh gục, làm như ai cũng mù phải ?

      Nàng mím môi, cười : "Trong cung còn có Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu, đến lượt ta quan tâm sao ?" Nàng giương mắt nhìn quanh vòng, chỉ đến Điện Thanh Loan gần trong gang tấc, dịu dàng : "Đó ! Trước mắt có vị chủ nhân quản , liền làm phiền Quý Phi Nương Nương làm quan tòa cho các ngươi ?"

      Bạch Thấm tuy tính tình ôn hòa, nhưng thủ đoạn thống trị Hậu Cung từ trước đến nay đều mạnh mẽ vang dội, hễ người nào phạm sai lầm dưới mí mắt nàng đều chiếm được lợi.

      Sắc mặt Cung nữ kia trắng bệch, cánh môi đỏ bừng lúc nãy còn chút máu nào. Nhiêu Ca đứng ở bên gì, khóe miệng chỉ lộ ra nụ cười, phảng phất như việc này liên quan gì đến mình.

      "Dẫn ." A Viên ra lệnh, xoay người vào Điện Thanh Loan.

      Nhiêu Ca từng qua lại với Du Thiều, sao có thể để ý đến tên Thị vệ thường thường có gì nổi bât ? A Viên thở dài hơi, chậm rãi lắc đầu: Đáng thương người Cung nữ này vẫn là người trước mắt phủ đầy tro, cho dù bày ra trước mắt, nàng ta vẫn lựa chọn đối đầu gay gắt với Nhiêu Ca, tội gì phải khó xử nàng ta ? Lỗi đều là do tên Thị vệ kia !

      "Ngươi về trước thay quần áo , cần phải đến đây thưa lại nữ." A Viên nghiêng đầu nhìn về phía Nhiêu Ca phía sau bên trái mình, nỡ để nàng phải chịu tai bay vạ gió.

      Nhiêu Ca hơi ngạc nhiên nhíu mày, cúi người cảm ơn, uyển chuyển xoay người trở về sườn điện.

      Ngay lúc đóng cửa lại, đôi tay cường tráng mạnh mẽ ngay lập tức đè nàng ta cửa, đôi mắt chim ưng đỏ bừng: " phải ta dặn nàng có chuyện gì nên ra ngoài sao ?"

      Giọng trầm thấp lộ ra nét u ám, Nhiêu Ca chỉ cười : " phải ngươi ra lệnh cho ta, muốn ta mau chóng quen thuộc địa hình của Hậu Cung sao ?"

      Người đàn ông á khẩu đáp lại được, cánh tay để cửa dần chặt lại. ta vết xanh tím làn da non mịn của nàng, đôi mắt nổi lên gợn sóng: "Còn bị thương sao ?"

      Nhiêu Ca nghe vậy cười khẽ, tóc mái rối bời khẽ rung động, đôi mắt phong tình vạn chủng phủ lên tầng sương mù: "Trong điện chỉ có hai ta, diễn trò cho ai xem ?"

      "Ta..."

      "Ngoài miệng thích ta, biết ta gặp khó khăn lại rúc trong điện ngay cả đầu cũng dám lộ ra ?" Nhiêu Ca Tiếu khinh miệt, đôi mắt thờ ơ đảo qua đôi mắt đen nhánh của gã, mang theo tia khiêu khích như có như , độ cong bên miệng như dao.

      Người đàn ông bị đâm mạnh nhát, gầm : "Nếu hôm nay đổi thành A Thiều của nàng, nàng cho rằng ta để ý mà cứu nàng sao ?"

      Nhiêu Ca khẽ hất cằm, ánh mắt mềm mấy phần: "A Thiều biết."

      Ánh mắt sáng quắc kia như ngọn lửa cháy bùng bùng, làm mắt ánh ta đau nhói. ta nhếch khóe môi, đôi mắt lộ ra vài phần tàn nhẫn: "Đợi đến khi ta biến thành người chết, ta lại muốn nhìn xem ta đến bằng cách nào ?"

      Nhiêu Ca mặt đổi sắc, đôi tay mềm mại xương chậm rãi đặt hông gã, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra nét phong tình mềm mại: " phải người vẫn luôn muốn ta sao ?"

      Đôi mắt người đàn ông nhiễm lên nét đơn nhè , ta giơ tay bó lại quần áo cho Nhiêu Ca, thấp giọng nỉ non: " ta rốt cuộc có gì tốt ?"

      ta quay người sang chỗ khác, chậm rãi thở dài, bóng lưng cao ngất lưng khẽ còng xuống, lên tia thê lương.

      Nhiêu Ca nắm chặt lấy vật trong tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi trơn ẩm dính nhớp. Nàng thừa dịp gã vẫn còn chưa chuẩn bị liền thu vào trong tay áo, giơ tay đẩy cửa ra, thản nhiên báo câu: "Quý Phi Nương Nương vẫn còn chờ ta đến báo cáo."

      Dứt lời, liền nhấc chân bước ra ngoài.

      Bạch Thấm vừa xử lý người Cung nữ bớt lo kia, liền nghe thấy bên ngoài có Cung nhân thông báo: "Khởi bẩm Nương Nương, Nhiêu Ca nương cầu kiến."

      A Viên hơi kinh ngạc: Vừa nãy phải cho nàng ta trở về nghỉ ngơi sao ? Sao lại tới rồi?

      "Cho nàng vào ." Bạch Thấm cười nhấp hụm trà.

      "Nhiêu Ca thỉnh an Nương Nương."

      "Đứng lên ." Bạch Thấm định cái gì, chỉ thấy trước mặt lảo đảo.

      A Viên ở gần, vội vàng đứng dậy tiến lên đỡ, trong tay lại đột nhiên bị nhét vào vật tròn như hạt châu. Còn chưa đợi nàng sực tỉnh lại, trước mắt liền ngã xuống đất bất tỉnh, Điện Thanh Loan ngay lập tức hỗn loạn.

      Hết Chương 91.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan15 others thích bài này.

    5. Mollisac

      Mollisac New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      7
      hình như là có 1 cặp vì sinh hận, ngược thân ngược tâm nà
      thuann thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :