1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi nữ chính tỉnh lại - Giang Sơn Thương Lan (42/104)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 12: Tại hạ chỉ là Quản gia thôi (12)
      Edit: Sil

      Bầu khí đặc biệt giữa Văn Yến Quân và Tang La khiến Phí Viễn Thanh hơi nghi ngờ: "Yến Quân quen Tang Quản gia sao ?"

      Tang La vẫn duy trì nụ cười mỉm theo kiểu Quản gia, "Xem như là bạn cũ."

      Bạn cũ sao ? Đúng là chỉ có nàng mới ra được ! Văn Yến Quân nhìn mặt Tang La, càng nắm chặt tay vịn.

      Trước khi sa sút nhà họ Tang Gia cũng coi như gia tộc hàng đầu trong giới, Tang La là đại Tiểu thư của nhà họ Tang, quen biết với Văn Yến Quân hình cũng phải chuyện gì đặc biệt khó tin. Phí Viễn Thanh nghĩ, lại chú ý tới ánh mắt xung quanh, nghĩ đến hôm nay là tiệc giới thiệu của Phí Lam, nên liền : "Trước tiên tôi muốn giới thiệu Phí Lam cho mọi người."

      Phí Viễn Thanh dẫn Phí Lam lên phía trước, Tang La tất nhiên theo. Mọi người trong sảnh cũng biết sắp đến vấn đề chính, liền tụ lại về phía trước.

      Ánh mắt của Văn Yến Quân vẫn đặt lên người Tang La, như muốn nhìn thấu .

      Ánh mắt của Phó Oánh cũng nhìn chăm chú rơi lên người Tang La, ký ức từng rất kinh khủng trong đầu lại nổi lên. Lúc đó Tang La hung hăng ngạo mạn đến mức nào, quả thực có thể là ác độc. ta từ cao xuống nhìn , cái đầu kiêu ngạo cũng hề hạ xuống chút nào, chỉ rũ mắt dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn , cả vú lấp miệng em: "Tranh giành đồ vật với tôi ? xứng sao ? Đừng là tranh giành, ngay cả nghĩ cũng xứng."

      vô cùng chật vật, cảm giác ánh mắt xung quanh rơi người mình đều là ánh mắt chế giễu, cuối cùng chạy trối chết. Trong quãng thời gian rất dài, Tang La đều là bóng ma của . Nghĩ tới đây cái, trong mắt Phó Oánh liền lên nụ cười gằn, nếu nhìn nhầm, huy chương trước ngựa Tang La huy chương của Quản gia cấp A phải ? Ha ha, cấp A, đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.

      Phí Linh đứng trong đám người, nhìn Phí Lam, nhìn Phí Viễn Thanh tươi cười giới thiệu cậu ta với mọi người, nghe có người giọng thầm với nhau.

      " giống với tưởng tượng, xem ra là rất tốt."

      "Đúng vậy, còn tưởng là đứa sợ trời sợ đất, ngược lại xem ra tướng mạo và khí chất đều rất tốt, con trai ruột chính là con trai ruột, vừa nhìn đúng là người nhà họ Phí..."

      Nắm đấm của Phí Linh càng ngày chặt lại, mấy người em họ quan hệ tốt lắm bên cạnh cũng thừa cơ đâm chọc: "Phí Linh, thế nào ? Cậu cũng sợ hết hồn chứ ? Đến cùng Phí Lam cũng có gen quý tộc của nhà họ Phí chúng ta, chỉ cần thoáng thay đổi cái liền khiến người ta thể nhìn bằng cặp mắt khác."

      Phảng phất như nghe thấy nét trào phúng trong lời nọ, Phí Linh lộ ra nụ cười: "Như vậy phải rất tốt sao ? Ba mẹ đều rất vui vẻ, Tang Quản gia lợi hại, trong 1 tháng liền cải tạo cậu ta thành như vậy, chắc hẳn phải phí công sức rất lớn, đúng là cực khổ rồi."

      Quy thay đổi của Phí Lam cho Quản gia, Phí Linh từ chối tin tưởng cái gọi là gen. giáo dục thích hợp, cho dù gen tốt lại có ích lợi gì ? Xem như Tang La lợi hại, nhưng có thể sửa được khí chất bên ngoài của cậu ta thành như vậy, hẳn là tất cả thời gian đều đổ lên việc này ? Nghĩ tới đây, sắc mặt Phí Linh liền dịu lại.

      Phí Viễn Thanh giới thiệu Phí Lam là con trai ông ta với mọi người, nhận được lời chúc của mọi người, khách sáo qua lại với đám người, sau đó liền đến thời gian hoạt động tự do. Phí Linh tới: "A Lam, lần đầu tiên cậu tham gia loại tiệc rượu này, để tôi dẫn cậu làm quen với các bạn bè ở đây ." Cho dù đây là buổi tiệc giới thiệu, nhưng vẫn cứ là người lớn giao thiệp với người lớn, trẻ con chơi với trẻ con.

      "Tang Quản gia cũng có thể đến khu vực của Quản gia nghỉ ngơi, kết bạn." Phí Linh lại với Tang La. có nhiều Quản gia ở đây, đa số đều nghỉ ngơi ở khu vực Quản gia.

      Tang La vẫn động đậy, chỉ thăm dò nhìn sang Phí Lam.

      Phí Lam nhìn Phí Linh, với Tang La: " sao, qua bên kia nghỉ ngơi chút ." Chung quy cũng phải để lại khoảng trống cho Phí Linh phát huy, khóa huấn luyện địa ngục này phải là uổng phí hay sao ?

      Tang La liền tạm thời rời tách khỏi Phí Lam đến khu vực Quản gia nghỉ ngơi.

      Khu vực nghỉ ngơi được đặt trong góc sảnh chính của tiệc rượu, được thiết kế tương tự như quán cà phê, để các Quản gia uống trà nghỉ ngơi tán gẫu.

      Tang La sớm gợi nên chú ý của các Quản gia bên kia, thêm việc là Quản gia cấp A, Tang La vừa qua liền được nhiệt tình mời vào nhóm Quản gia cấp A, các Quản gia có cấp thấp hơn chỉ có thể nhìn theo. Trong giới Quản gia cũng phân chia giai cấp, phần lớn Quản gia cao cấp đều coi thường việc làm bạn với Quản gia cấp thấp, nếu Quản gia cấp thấp có thể tiến vào nhóm Quản gia cao cấp, vậy vị Quản gia cấp thấp này nhất định có sức hấp dẫn đặc biệt.

      Tang La vô cùng nổi bật trong khu Quản gia, các Quản gia khác đều là cây đen, chỉ có cây đỏ, hừng hực như bông hoa hồng, khiến người ta chú ý đến cũng được.

      Văn Yến Quân liền thấy Tang La lần lượt bắt tay với đám Quản gia kia, có Quản gia người nước ngoài còn cúi đầu hôn lên mu bàn tay của , nàng thế mà còn tỏ ra rất vui vẻ, ngồi xuống cặp chân dài gập lại, tiện tay lấy chiếc kính mặt xuống hờ hững chà lau, lộ ra khuôn mặt lồ lộ kia. Lần này đừng là những Quản gia nam kia, mấy Quản gia cũng đều lộ ra dáng vẻ xum xoe với .

      Chén rượu vang đỏ tay suýt chút bị bóp nát.

      Tang La lại đeo kính mắt lên lần nữa, cầm lấy cà phê phục vụ vừa mới mang lên nhé nhấp, vui vẻ hưởng thụ ánh mắt của Văn Yến Quân, ngăn chặn nụ cười khóe miệng.

      Bên kia, Phí Linh dẫn Phí Lam tiến vào nhóm người trẻ tuổi, số người trong này Phí Lam sớm gặp trong trang viên nhà họ Phí, bọn họ cũng từng cười nhạo cậu. Lúc này thấy cậu tới đây, liền lén lút trao đổi ánh mắt, làm chuyện trước kia chưa từng xảy ra, nhiệt tình chào hỏi Phí Lam, tán gẫu trời nam biển bắc, sau đó lại chuyển đề tài sang những thứ bình thường bọn họ tuyệt nhiên đặc biệt nhắc tới: vấn đề thường thức, hỏi xem Phí Lam thấy thế nào.

      Bọn họ định khiến Phí Lam mất mặt, người có quan hệ tốt với Phí Linh cũng chỉ ở bên xem trò vui, càng là trẻ con trong giới thượng lưu lại càng trưởng thành sớm, muốn kết bạn với bất cứ người nào trước tiên đều phải nhìn vào giá trị lại nhìn xem có hợp tính hay , mà lúc này bọn họ vẫn chưa xác định được liệu Phí Lam có đáng giá để kết giao hay .

      Tiếc là Tang La sớm dự đoán đến tình huống như vậy, nên Phí Lam cũng coi như vô cùng thành thạo, chỉ bị hỏi đến á khẩu, ngược lại còn học biết mười, còn vứt vấn đề xảo quyệt y như vậy cho đối phương, khiến cho đối phương đáp lại được, nụ cười mặt cũng kém rực rỡ, bởi vì rụt rè, nét kiêu ngạo cũng giảm phần.

      Phí Lam thấy bọn họ á khẩu trả lời được, lòng mừng thầm, lúc nhíu mày cũng phảng phất nét cương quyết hung hăng, khiến trái tim các kìm được mà đập nhanh hơn.

      Phí Linh nhìn dáng vẻ này của Phí Lam, nghĩ thầm quả nhiên là vậy, 1 tháng này đều tiêu vào những việc này, nhưng ngoài những thứ này, còn có thứ càng quan trọng hơn, đủ để nghiền nát nỗ lực này của cậu ta.

      Cậu ta nhìn đám em tốt cái, bọn họ hiểu ý, cười : "Kẻ sĩ ba ngày gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, Phí Lam thuyết minh câu này vô cùng nhuần nhuyễn, vậy cậu nhất định cũng tiến bộ rất nhiều về mặt võ thuật phải ?"

      Những người khác ngay lập tức phụ họa, "Tất nhiên, tại Phí Lam chắc chắn cũng trở nên rất lợi hại phải ?"

      " bằng ra ngoài tỷ thí chút ?"

      "Phí Lam, để cho mọi người mở rộng tầm mắt trước lợi hại của cậu ?"

      " phải dám chứ ? "

      Bọn họ đồng thời , cũng lớn giọng, khiến người lớn đồng loạt nhìn sang.

      Phí Lam nhếch khóe miệng: "Chuyện này tốt lắm đâu ? Các cậu cũng biết tôi vừa tham gia đặc huấn tháng, ra tay biết nặng , nhỡ đánh người ra chuyện làm sao bây giờ ?"

      Mẹ, nể mặt chút liền đắc ý phải ? Loại người như mi trước đây đến ngựa cũng cười tốt, còn dám mạnh miệng như vậy ! Ngay lập tức cong khóe miệng : "Cậu vậy, mọi người càng muốn mở mang đầu óc trước trình độ tiến bộ của cậu. sao, nếu cậu sợ, bằng chúng ta dùng quy tắc sàn đấu ? Nhân dân cả nước đều biết, trường đầu kể sống chết."

      Văn hóa đấu trường của quốc gia này dẫn đến tỷ lệ tử vong hàng năm của công dân cao hơn so với các quốc gia khác, dù sao quyền cước cũng có mắt, nếu cẩn thận ra quyền dẫn đến tử vong là chuyện bình thường. Có điều do thiên tính của dân tộc, mọi người cũng cảm thấy chuyện này có gì sai. Trong luật có : Mỗi công dân đều có quyền quyết định việc tính mạng của mình được sử dụng ra sao.

      "Nếu cậu nhất định muốn vậy, được thôi." Phí Lam hơi buồn phiền , cứ như bị bọn họ ép vậy: "Nhưng tôi cũng muốn lãng phí thời gian vào việc này, tôi chỉ đánh trận."

      " trận là đủ." Cậu ta , nhìn Phí Linh chút. Với năng lực của Phí Linh, trận là có thể khiến Phí Lam mất hết thể diện.

      Bọn họ liền ra ngoài.

      Đám người lớn thấy thế, cũng có hứng thú, liền sôi nổi theo ra ngoài. Đây là tiết mục bọn họ thích nhất.

      Tang La tất nhiên cũng chú ý tới tình hình bên kia, cũng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ như mọi người ở đây, bỏ tách cà phê xuống, cùng các Quản gia khác ra khỏi khu nghỉ ngơi, ra ngoài.

      Hết Chương 12.
      Last edited: 16/3/20
      Vinhan, AELITA, Lierose DuDu21 others thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 13: Tại hạ chỉ là Quản gia thôi (13)
      Edit: Sil

      Rất nhanh đám người xem cuộc vui quây lại thành vòng tròn, bên trong vòng tròn chính là Phí Lam, đứng đối diện với cậu chính là kẻ làm ầm trước tiên kia.

      Phí Viễn Thanh nóng ruột thôi, Hướng Nhu cũng giống như vậy, cầu của họ đối với Phí Lam cao đến mức có thể đánh thắng toàn bộ những thiếu niên khác ở đây, dù sao chỉ cần nghĩ cũng biết là thể, tuyệt đối ngờ rằng trong nháy mắt ồn ào thành như vậy. Nếu lần bị đánh ngã, hoặc ra quyền như cái tên lưu manh phố chợ trước mặt mọi người, hình tượng vừa rất vất vả mới xây dựng được chẳng phải đều hủy hoại trong chốc lát hay sao ?

      Như biết được nỗi lòng của Phí Viễn Thanh, vậy nên muốn san sẻ, Phí Linh liền với ông: "Bố, ngài yên tâm, cứ giao cho con." Dứt lời liền vào.

      "A Hàng, quy tắc của đấu trường là quy tắc của đấu trường, chỉ ở võ đài mới có thể sử dụng quy tắc kia, trong tiệc rượu tốt." Phí Linh với thiếu niên đôi diện với Phí Lam.

      Thiếu niên: "Vậy làm sao bây giờ ? dùng quy tắc đấu trường, Phí Lam dám tỷ thí, nhưng tôi rất muốn nhìn xem trong 1 tháng người rốt cuộc có thể tiến bộ bao nhiêu."

      Phí Linh: "Như vậy thế nào ? Tôi tỷ thí với A Lam, cậu quan sát bên cạnh được ?"

      "Được đó. Dù sao cậu cũng là người lợi hại nhất trong số chúng ta. Phí Lam, tỷ thí với Phí Linh, cậu liền cần phải lo lắng chuyện ra tay biết nặng ." Dù sao mi dùng hết sức cũng thắng nổi Phí Linh.

      Phí Lam nhìn bọn họ kẻ xướng ngươi họa, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ, "Người trong nhà đương nhiên tốt hơn." Đánh cho tàn phế cũng có người đến làm phiền.

      Thiếu niên tỷ thí trong sân đấu biến thành Phí Lam và Phí Linh, đám người xem cuộc vui vừa thấy thú vị lại vừa thấy chán, thú vị là bởi vì tính chất đặc biệt giữa Phí Lam và Phí Linh, chán là bởi vì Phí Linh nhất định nhường cho Phí Lam, khiến cậu ta ít mất mặt hơn. Dù sao Phí Linh cũng rất xuất sắc, là quán quân trong cuộc thi võ thuật trong trường, tuy rằng đám thanh niên tỷ thí khoa trương thêm mấy phần so với đấu trường.

      Phí Viễn Thanh và Hướng Nhu cũng nghĩ rằng Phí Linh lên để che chở cho mặt mũi của Phí Lam, sắc mặt cũng thả lỏng ra chút.

      Tang La ôm ngực đứng trong đám người, thấy Phí Lam nhìn về phía mình, liền lộ ra nụ cười khích lệ với cậu.

      Vũ trụ trong lòng Phí Lam ngay lập tức bành trướng, nhìn Phí Linh ở phía đối diện, ngay khi bắt đầu thi đấu nhào lên như tên ra khỏi cung.

      Phí Linh đứng tại chỗ, bộ âu phục trắng người trông như chàng bạch mã hoàng tử, thấy bóng dáng của Phí Lam xông đến, mặt cười mỉm, dáng vẻ thành thạo điêu luyện định liệu từ trước, giống như Phí Lam chỉ là con thú giương nanh múa vuốt, hề có sức uy hiếp chút nào.

      sân có rất nhiều người đều là khách quen của đấu trường, dù bản thân có thực lực gì, cũng nhìn quá nhiều, cũng có thể bình luận vài câu: "Học từ như vậy đúng là giống nhau, phần thân dưới của Phí Linh rất ổn định, khí thế cũng đầy đủ, so sánh với Phí Lam đấu đá lung tung như vậy, nhìn qua thấy hữu dũng vô mưu."

      Bên này vừa dứt lời, bên kia Phí Lam cũng tiếp xúc chính diện với Phí Linh, Phí Lam tung cú đấm về phía mặt của Phí Linh, trong lòng Phí Linh khinh miệt đúng là quá , chỉ có khi lưu manh đánh nhau mới trực tiếp vung nắm đấm. Ngay lập tức ngửa đầu khẽ tránh ra đằng sau, vừa đứng vững liền giơ cao chân lên chuẩn bị xoáy cú đá cậu ta ra khỏi vòng tròn. Phí Lam đấm hụt, mặt lại lộ ra nụ cười.

      "Động tác của Phí Linh trông đẹp đẽ tiêu sái !" Bên ngoài có người khen, đánh hay rất bình thường, đánh đẹp mới khiến người ta tôn sùng. Đây mới gọi là mỹ học !

      "Đúng..."

      Người vừa muốn chuyện đột nhiên dừng lại, trợn mắt nhìn lên sân, xảy ra chuyện gì ? Ảo giác sao ? , phải ảo giác !

      Chân Phí Linh đá về phía Phí Lam, ông ta tận mắt nhìn thấy cậu ta đá về phía Phí Lam, Phí Lam căn bản thể trốn được, nhưng chờ đến khi chân cậu ta hạ xuống, ngay lập tức như bị hoa mắt, Phí Lam bị đá đến chỉ là ảo ảnh, cậu ta chỉ đá và khí, trước mắt căn bản có Phí Lam !

      Trong lòng cậu kinh hoàng, đột nhiên nhìn xuống cái bóng mặt đất bị che phủ của mình, kinh ngạc quay đầu lại, Phí Lam đứng sau lưng cậu, khóe miệng cong lên, đột nhiên nhấc chân lên. Phí Linh hề phản ứng kịp, phần phía sau đầu gối bên trái truyền đến cơn đau sắc nhọn, căn bản là có cách nào đứng thẳng được, cậu ngay lập tức quỳ xuống đất, đầu gối đập mạnh lên mặt đất.

      Y như lúc trước cậu khiến Phí Lam quỳ mặt đất. , trước mặt mọi người, cậu lại càng thảm hại bẽ mặt.

      Mọi người vây xem đều trợn mắt há miệng, cho tới khi cảnh tượng yên lặng vài giây, mãi cho đến khi nhịn được véo người bên cạnh, "Tôi vừa bị hoa mắt sao ?"

      "Tôi... Tôi giống cũng bị hoa mắt, Phí Lam chạy kiểu gì đến sau lưng Phí Linh ?"

      "Tuyệt, tuyệt !"

      Cái gọi là thuật ám sát, chính là kỹ thuật giết người trong yên lặng, tiếng động nào, thuật ám sát này tính là cao cấp bên trong các kỹ thuật ám sát, nhưng cũng thoát ly thứ cốt lõi. Kỹ thuật này càng phát huy tác dụng vào buổi tối; ánh đèn, ánh trăng và mây đen ở đây lúc này đều có thể phát huy được tác dụng lớn nhất. Nếu bàn về loại võ thuật có tính mỹ học, Tang La cảm thấy có bất kỳ thứ gì có thể càng thêm quỷ mị thần bí và gọn gàng nhanh chóng hơn thuật ám sát.

      "Phí, Phí Linh thua sao ?"

      " thể nào ! Chắc chắn là Phí Linh nhường cậu ta !" Đám bạn tốt của Phí Linh như đinh đóng cột.

      Phí Linh nhận ra xảy ra chuyện gì, nghe tiếng xì xào bàn tán khe khẽ xung quanh, khuôn mặt thay đổi đủ loại màu sắc như thuốc màu. Cậu ta cố nén cơn đau đầu gối, ngay lập tức đứng lên, dùng hết sức để duy trì khuôn mặt bình tĩnh, lại nhìn Phí Lam, thái dương đập thình thịch: "Xem ra A Lam đúng là tiến bộ rất nhiều, hình như cũng cần tôi nhường cậu. vậy, dùng hết sức mới là tôn trọng cậu."

      Phí Lam cười: "Tốt nhất là cậu nên dùng hết sức, bằng hôm nay liền mất mặt to trước mặt các vị khách."

      Phí Linh dựng gân xanh, "Được!"

      Hai thiếu niên giao chiến lần thứ hai, Tang La vừa lắc ly sâm panh vừa nhìn sang bên kia. Phí Linh cũng có chút căn cơ, đáng tiếc Phí Lam lại là thiên tài. Thế giới này là công bằng như vậy, thứ người khác khắc khổ học trong mười mấy năm, có lúc còn sánh bằng thành tích của thiên tài tùy tiện học trong vòng 1 tháng, huống chi tháng này thiên tài như Phí Lam phải chỉ tùy tiện học chút.

      Mỗi ngày cậu ta đều chịu đòn trong đấu trường, tiến bộ trong thực chiến, còn Phí Linh tuy học mười mấy năm, nhưng cũng đều là học tập cùng huấn luyện viên trong căn phòng an toàn, ấm áp. Khi tỷ thí với người khác, nếu mang theo đồ bảo hộ đối thủ cũng vì kiêng kỵ đến thân phận của cậu ta mà giữ lại thực lực, cái gọi là ưu tú đều khoa trương hơn rất nhiều. Đừng đến việc nay lòng dạ cậu ta rối bời, cơ bản là bình tĩnh nổi.

      Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, từng động tác nhìn như đáng chú ý chút nào của Phí Lam vừa đảo mắt phát sinh biến hóa quỷ dị, cậu ta tỏ ra vô cùng thành thạo, cũng để Phí Linh bị thương đến mức nhất định phải kết thúc tỷ thí, lại khiến Phí Linh bị đánh bại bằng tư thái chật vật nhất, Phí Linh bị đùa giỡn trong lòng bàn tay, bị đá ngã, cậu ta quỳ xuống, bị đá bay, cậu ta ngã xuống... Rất nhanh bộ âu phục trắng người bẩn thỉu, kiểu tóc được xử lý tỉ mỉ rối bời, mặt đầy mồ hôi, con mắt cũng căn hận đến đỏ lên, hình tượng bạch mã hoàng tử còn nữa, hoàn toàn tương phải với Phí Lam vẫn ăn mặc chỉnh tề như cũ, cả người tỏa sáng.

      Người vây xem đều im lặng, hình tượng thiên chi kiêu tử* của Phí Linh trong đầu họ vỡ nát.

      *) thiên chi kiêu tử: chỉ người có tài năng và sức ảnh hưởng.

      "... Rốt cuộc cũng là người nhà họ Phí chân chính."

      "Ủa ! Cậu ta kiểu gì vậy ? Quá lợi hại ! Con mắt của tôi đều rớt ra rồi ! Tại sao hôm nay tôi mang theo máy ảnh ? Nên quay lại cảnh này, quay chậm lại nghiên cứu động tác của cậu ta !"

      "Cậu ta học loại võ công nào vậy ? Tôi mê đấu trường mấy chục năm, nắm như lòng bàn tay tất cả các loại võ thuật, tại sao lại nhìn ra cậu ta dùng cách nào nhỉ ?"

      "..."

      Người phía dưới sôi nổi bàn tán, trận tỷ thí này kết thúc, Phí Linh quỳ xuống giữa sân đấu đứng lên nổi, Quản gia của cậu ta vội vã vào dìu, Tang La thấy vậy cũng vào, đưa khăn tay cho Phí Lam để cậu lau mồ hôi.

      Phí Lam lại : "Trình độ thế này còn chưa đến mức khiến tôi toát mồ hôi."

      Phí Linh ngay lập tức suýt nữa phun ra búng máu.

      Tang La cười, thu khăn tay lại, cà khịa hay đấy.

      Lời này lọt vào tai người khác, họ cũng cảm thấy cậu ta quá ngạo mạn, chỉ cảm thấy cậu rất ngầu. Vì cậu ta là kẻ mạnh, kẻ mạnh trong mắt tất cả mọi người chỉ cần phạm tội, vậy dù có ngạo mạn như thế nào chăng nữa cũng đều cần thiết, bằng nếu quá khiêm tốn lại cũng tốt cho lắm.

      Tang La và Phí Lam vốn muốn , Tang La đột nhiên nghe được có người gọi mình từ phía sau: "Tang Quản gia."

      Tang La quay đầu lại, nhìn thấy Quản gia của Phí Linh. ta là Quản gia xuất sắc nhất trong nhà họ Phí, cũng là người trẻ, kiêu ngạo người cần cũng cảm nhận được, cõ lẽ là xuất phát từ phẫn nộ khi chủ nhân bị đánh, cậu ta đưa ra lời khiêu chiến với Tang La. Những người vây xem lại trở nên hưng phấn, bọn họ biết Phí Lam được Tang La dạy dỗ, Phí Lam lợi hại như vậy, vậy chẳng phải vị Quản gia này lại càng đáng mong đợi hơn ?

      Tang La nhìn vị Quản gia cấp A kiêu ngạo này, nở nụ cười, "Được."

      Cuộc giao chiến của hai vị Quản gia cấp A tất nhiên là vô cùng đặc sắc, nhiệt huyết của mọi người cũng sục sôi.

      Song, còn chưa đến 5 giây, tốc độ quá nhanh khiến người ta còn chưa kịp phản ứng lại, đường cong vẽ ra trong trung, vị Quản gia kiêu ngạo kia nằm sõng soài bên cạnh đối tượng phục vụ của mình, nhúc nhích chút nào.

      Tang La khẽ cúi đầu với các vị khán giả kinh ngạc đến ngây người, cùng Phí Lam rời khu vực trung tâm.

      A ——

      Bọn họ xôn xao. Đột nhiên cảm thấy đôi chủ tớ này thần bí khó lường, vô cùng chói mắt !

      Chính vì trận đấu của ngày hôm nay, trong giới Quản gia vốn đều ăn mặc âu phục đen cùng sơ mi trắng đột nhiên thịnh hành âu phục với màu sắc khác nhau cùng kính mắt, các Quản gia cũng cố chấp với cách ăn mặc truyền thống. Có điều đây đều là lời của tương lai, lúc này đây các Quản gia đều chỉ nhìn bóng lưng khí thế mạnh mẽ của Tang La bằng ánh mắt mơ ước, hi vọng ngày bản thân cũng có thể dạy dỗ ra đối tượng phục vụ ưu tú như vậy, bản thân cũng có thể lợi hại giống .

      Khuôn mặt của các thiếu niên thiếu nữ từng kết bạn với Phí Linh lộ ra vẻ chần chờ, cuối cùng cũng thăm Phí Linh bị nâng , bọn họ đều biết , Phí Linh thể lại là Phí Linh từng cao cao tại thượng nữa, trận đấu của ngày hôm nay qua , Phí Linh trở thành trò cười, mãi mãi thể vùng lên được nữa. Mà đám thanh niên từng “treo giá” lại lập tức về phía Phí Lam, nhưng tại đến lượt Phí Lam chọn bạn bè, giá trị lợi dụng đủ lớn, có thể có tư cách làm bạn với cậu ta đâu ~

      Đối với Phí Viễn Thanh, buổi tiệc rượu ngay hôm nay cũng hơi quá kích thích, đối mặt với những lời chúc mừng kia, tâm trạng của ông ta hơi phức tạp, ông ta hoàn toàn ngờ được, Phí Linh bị Phí Lam đánh, nhưng nghe mọi người những lơi như " hổ là huyết mạch của nhà họ Phí”/ ” hổ là con trai của ông.”/ “Hổ phụ vô khuyển tử.”/ “Phí Lam như đúc từ cùng khuôn mẫu với ông", lòng vẫn dần dâng lên niềm tự hào và kiêu hãnh.

      Niềm tự hào này lại được đẩy lên cao nhất khi Văn Yến Quân đưa ra đề nghị cho Phí Lam đến Biệt thự nhà họ Văn ở khoảng thời gian.

      "Tư chất của Phí Lam rất tốt, cho cậu ta đến chỗ kia của ta ở khoảng thời gian ." Văn Yến Quân thoạt nhìn điềm nhiên như mây gió . ta tại sao lại để Phí Lam đến ở tại chỗ của mình, nhưng lời này của tất nhiên khiến Phí Viễn Thanh tưởng rằng Văn Yến Quân định dạy Phí Lam thứ gì đó.

      Có chuyện tốt như vậy, tất nhiên là thể từ chối ! Chỉ cần giao hảo với Văn Yến Quân thôi cũng là việc bao nhiêu người trong giới cầu mà được.

      Phó Oánh nghe được những lời này của Văn Yến Quân, bàn tay nắm lấy xe lăn liền nắm chặt lại, Phí Lam đến Biệt thự nhà họ Văn, Tang La là Quản gia tất nhiên phải theo, Văn Yến Quân có ý gì ? Ý của Tuý Ông phải ở rượu sao ? Hay thực bởi vì Phí Lam ? Đôi mắt biến hóa thất thường, nhưng sau khi tỉnh táo lại, đến cũng được, vậy mới có thể ôn-lại-chuyện-cũ* cho tốt !

      *chỗ này là Phó Oánh gằn từng tiếng.

      Sau khi buổi tiệc kết thúc, Tang La nghe được tin bảo họ thu dọn, ngày mai đến ở tại Biệt thự nhà họ Văn, mày nhọn liền nhíu lại, nở nụ cười.

      Phí Lam biểu cảm buồn phiền: "Quái lạ, tại sao chúng ta phải đến ở tại nhà người khác ?"

      Tang La đưa sữa ấm cho con trai, thầm nghĩ bởi vì có người chờ được muốn cảm nhận hương vị bị người ta cưỡi.

      Văn Yến Quân lăn qua lăn lại buổi tối, hối hận tại sao mình lại nhất thời kích động đề nghị với Phí Viễn Thanh chuyện để Phí Lam đến đây ở thời gian, ảo não việc đến lúc này rồi vẫn còn bị Tang La ảnh hưởng tới, cuối cùng lại tự tìm lý do cho mình, muốn trả thù Tang La. Vừa nghĩ vậy, liền an tâm.

      Kết quả, giấc.

      Trong mộng còn là thiếu niên, hai chân vẫn chưa gãy, làm thêm ở thư viện trường học, vị Tang La Tiểu thư tiếng xấu lồ lộ trong trường lúc nào cũng mang rượu vào thư viện, mình ngang ngược chiếm lấy phòng đọc sách. thường xuyên dùng việc sắp xếp lại kệ sách để nhìn lén từ đằng sau giá sách, thấy cong chân bắt chéo nhau, đôi giày cao gót chân rơi mặt đất, lộ ra đôi chân ngọc chút tỳ vết, chống đầu đôi mắt say lờ đờ mơ mơ màng màng lật sách, cũng biết rốt cuộc có đọc vào đầu hay .

      Thái độ tùy ý như vậy, nhưng mỗi lần đều thi tốt hơn chút, đè đầu bất động như núi lâu.

      lần tìm được cơ hội —— Tang La mượn quyển sách, quá hạn vẫn chưa trả.

      Liền giả vờ bình tĩnh duy trì dáng vẻ được là rất cao ngạo lạnh lùng như bình thường vào phòng đọc sách của , bảo trả lại quyển sách kia. Dường như uống hơi say rồi, thả lỏng tay cầm ly rượu đặt lên đầu gối, nhìn thấy bản lĩnh của , cái ly vô tình nghiêng ngả, rượu đỏ đổ từ chiếc chân trắng nõn tinh tế của lan sang mu bàn chân, tí tách rơi mặt đất.

      nhìn chân mình chút, lại quay sang phía , cười như cười: "Muốn liếm sao ?"

      Tất nhiên là liếm, lại suy đoán tại sao lại câu như vậy, có phải hành vi nhìn trộm như biến thái của bị biết được sao, cất giấu nét hoảng loạn trong nội tâm, còn châm chọc câu, rồi chạy trối chết. Kết quả đêm đó liền có giấc mơ rất đáng xấu hổ, trong mơ quỳ mặt đất, nâng chân lên, liếm láp như được ăn món ngon mỹ vị nào đó, giọt vang đỏ cũng bỏ qua.

      Hết Chương 13.
      Editor có lời muốn : Cuối cùng bản chất run M của nam chính cũng lộ ra.
      Last edited: 16/3/20
      Vinhan, AELITA, Lierose DuDu22 others thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      2 ngày rồi ko có chương mới, edit bận việc gì à :)
      huyen1604thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      @Bebj91 chỉ là tôi muốn xả hơi chút thôi ấy mà, edit chương 14 cho mn đây.
      P.s Nếu học lại có thể ra chương chậm hơn nhưng yên tâm , tôi drop đâu.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 14: Tại hạ chỉ là Quản gia thôi (14)
      Edit: Sil

      Đêm đó có rất nhiều người ngủ ngon, Tạ Vi Vi chính là trong số đó, lâu sau khi Văn Yến Quân và phó Oánh cùng tham gia tiệc rượu của nhà họ Phí, đột nhiên nghe được thanh cảnh báo của hệ thống.

      “Tiến độ chinh phục nam chính giảm quá 5%, tiến độ chinh phục nay là 65%, mong Công Lược Giả chú ý.”

      Lòng như lửa đốt, vội vàng gọi điện cho bạn bè, hỏi thăm xem bữa tiệc xảy ra chuyện gì, rất nhanh biết được tồn tại của Tang La.

      Tạ Vi Vi nổi giận lôi đình, "Lại là Tang La... Tang La... Có nhầm hay ! Tại sao Văn Yến Quân lại làm vậy ? ta có bị bệnh hay ? Nếu vì Tang La, ta tàn phế sao ? chút tôn nghiêm cũng có sao ? người đàn bà từng kết hôn lại có đứa con, ta cũng muốn sao ?!! 10 năm, cái thế giới mẹ này đến cùng là lúc nào mới có thể kết thúc được !"

      “Ký chủ, bình tĩnh chút, vẫn còn có cơ hội.”

      Tạ Vi Vi vẫn tiếp tục chửi lấy chửi để trong phòng phát tiết lúc mới dần bình tỉnh lại, tuy biết cụ thể có chuyện gì xảy ra, chung là trong khoảng thời gian mất tích kia biết vì sao Tang La lại trở thành vị Quản gia, thông đồng với Phí gia, quanh quẩn lại, nay lại xuất trước mặt Văn Yến Quân. biết liệu Tang La sớm mưu tính từ trước, nỗ lực nối lại duyên xưa với Văn Yến Quân, nhưng ơn trời, Phó Oánh lại ở đây, lại còn là Quản gia cấp S, sức chiến đấu rất mạnh, cứ như vậy, có thể chờ bọn họ lưỡng bại câu thương*, làm ngư ông đắc lợi.

      *) lưỡng bại câu thương: cả hai cùng bị thương tích, tranh đấu mà bên nào có được lợi gì.

      Tâm trạng buồn bực, Tạ Vi Vi chờ Tang La và Phó Oánh trình diễn tiết mục hai tranh chàng mua vui cho mình.

      Mà sau khi bữa tiệc kết thúc, Phó Oánh gián tiếp lấy được số điện thoại của Tang La, sau khi trở về liền gọi cuộc cho .

      "Trong bữa tiệc vẫn chưa kịp chào , biết có còn nhớ ta ." Phó Oánh hất cằm dùng giọng điệu tràn đầy sức mạnh hỏi.

      "Xin hỏi ngài là vị nào ?" Tang La hỏi lại, có ấn tượng gì với Phó Oánh cả.

      ngờ vực như vậy, khiến mặt Phó Oánh tái xanh, suýt nữa bóp nát điện thoại, "Tôi là Phó Oánh !"

      Tang La nhớ ra, là Quản gia cấp S đứng đằng sau Văn Yến Quân trong buổi tiệc đúng , toàn bộ quá trình đều chú ý tới Văn Yến Quân, căn bản hề chú ý tới mình. Nếu chuyện với mình như vậy, xem ra mình và ấy hẳn là quen biết nhau.

      "Có chuyện gì sao ?"

      "Tang La, đừng tiếp tục tỏ vẻ như bản thân mình ghê gớm lắm, nay có tư cách để kiêu ngạo sao ?" Phó Oánh tin Tang La nhớ mình, cho rằng ta cố ý giả vờ quen để làm nhục mình, "Năm đó coi thường tôi, tôi xứng cạnh tranh công bằng với , nghĩ rằng có ngày hôm nay chứ ? Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, bây giờ tôi trở thành Quản gia cấp S, mà tan cửa nát nhà, bị đuổi ra khỏi nhà, từ đại Tiểu thư biến thành Quản gia, xem có khôi hài cơ chứ ?"

      Tang La nghe được nội dung cuộc gọi của , nhíu mày suy nghĩ rất lâu rốt cuộc mới nghĩ ra. Cha của Văn Yến Quân là con bạc trong đấu trường, mẹ cũng suốt ngày đánh bài, bình thường tan học về nhà có cơm ăn, nhà họ Phó hàng xóm thấy đứa trẻ đáng thương liền cho sang nhà ăn cơm, cứ như vậy, tình cảm của với nhà hàng xóm này tất nhiên cũng giống bình thường.

      lâu sau khi hẹn hò với Văn Yến Quân, cùng đến bệnh viện thăm cậu em trai ốm yếu con nhà hàng xóm này, nghe người nhà vì chữa bệnh cho cậu ta nên nợ nần chồng chất, căn nhà chỉ có bốn bức tường, thế là liền có lòng tốt định trợ giúp cho họ vượt qua cửa ải khó khăn. Chỉ có điều trước khi đưa tiền, lại muốn chuyện với , muốn cạnh tranh công bằng với . Cha mẹ vì kiếm nhiều hơn chút mà thức khuya dậy sớm đầu bạc trắng, em trai ở trong bệnh viện hấp hối, này lại chỉ nghĩ đến đàn ông, còn muốn cạnh tranh công bằng với bạn của người ta, đúng là buồn cười.

      "Tranh giành đồ vật với tôi ? xứng sao ? Đừng là tranh giành, ngay cả nghĩ cũng xứng." chút khách khí.

      Hóa ra là ta. tên bại tướng còn xứng được gọi là đối thủ.

      Cơn giận này của Phó Oánh đúng là kìm nén quá lâu, nên trong đêm khuya thanh vắng này mới nhịn được gọi điện cho đả kích nhiều lần. Tất nhiên, hả giận chỉ là thuận tiện, trọng điểm là: "Tôi khuyên tốt nhất nên nghĩ kỹ liệu có muốn tới ở nơi này với Công tử nhà họ Phí hay , biết, tôi cũng khách sáo với !"

      Nếu phải trong lòng cảm thấy bất an, lo lắng Văn Yến Quân tro tàn lại cháy với Tang La, chỉ mong sao Tang La đến đây, có 108 cách khiến Tang La đẹp mặt.

      Tang La hiểu , khóe miệng nhếch lên, "Tôi hiểu ý của . Cảm ơn phần quà này của ."

      Phó Oánh sững sờ, "Cái gì ?" Là sao ? Phần quà gì ?

      Nhưng Tang La cúp máy.

      ...

      Sáng sớm hôm sau, có mấy vị Thiếu gia, Tiểu thư nhà họ Phí vào trong ngôi biệt thự trong cánh rừng hẻo lánh này, ai cũng đều niềm nở thân mật.

      "Tôi sớm ưa Phí Linh rồi, cũng biết khuôn mặt ở đâu ra, lại phải người nhà họ Phí chúng ta, cả ngày đều bày ra vẻ như dê đầu đàn, đến cả Quản gia của người khác cũng dám chỉ tay năm ngón."

      " nay tốt, tên tu hú chiếm tổ này coi như cũng biết bản thân là thứ gì rồi."

      "A Lam đến biệt thự nhà họ Văn ở bao lâu ?"

      "..."

      Nhà họ Phí nhìn trông ngăn nắp sáng ngời, trong nội bộ lại cất giấu dơ bẩn, trong gia tộc tranh đấu kịch liệt, đặc biệt là khi ông Phí càng ngày càng lớn tuổi, chiến tranh giữa ba chi của nhà họ Phí giành lấy vị trí gia chủ mới sớm bắt đầu. Dưới lợi ích to lớn, em ruột lúc nào cũng có thể trở mặt thành thù, ai cũng muốn trở thành kẻ thất bại, ảo não dẫn theo vợ con chuyển ra khỏi tòa trang viên nhà họ Phí tượng trưng cho quyền lực và địa vị này.

      Những đứa trẻ này trước đây ghét Phí Linh, tại chưa chắc thích Phí Lam, chẳng bằng là nếu sớm biết tư chất của Phí Lam tốt như vậy, còn bằng để cho Phí Linh tiếp tục tỏa sáng, lại có quan hệ ruột thịt, bọn họ còn có rất nhiều các. Tiếc thay đời này có “nếu sớm biết”, những người đến tham dự tối hôm qua đều là nhân vật nổi danh trong giới thượng lưu, bọn họ đều biết Phí Lam mới được dạy dỗ sau khi trở lại, trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể quật ngã được Phí Linh từng ưu tú nhất, chấn động quá lớn khiến trong lòng tất cả mọi người khắc ghi khác nhau giữa hậu duệ quý tộc chân chính và con trai của người bình thường, từ đây Phí Linh trong lòng bọn họ còn là người nhà họ Phí, chỉ là thiếu niên bình thường ở nhà họ Phí thôi. Người từng giao hảo với Phí Linh cũng tự giữ lấy thân phận mà xa lánh cậu ta.

      Tất nhiên, nếu cậu ta có thể làm đến trình độ như Văn Yến Quân lại là chuyện khác. Thế giới của giai cấp này đúng là rất tàn khốc.

      "À, đúng rồi, A Lam, cho cậu chuyện cười, Phí Linh vốn ỡm ờ với An Di Nhu, sau chuyện của tối hôm qua, An Di Nhu liền giữa ta và Phí Linh chỉ là bạn học bình thường."

      Phí Lam nghe vậy liền cảm thấy thú vị, cậu ta lớn lên trong thị trấn , xung quanh đều là người thường, cũng coi mình là người bình thường, tại bọn họ ra vẻ như bản thân ăn ngồi trốc*, làm như giao du với người bình thường bôi nhọ chính mình, khiến cậu có hơi thoải mái, cũng hơi thương hại Phí Linh. Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng là Phí Linh tự chuốc lấy.

      *) ăn ngồi trốc: có vị thế cao

      Rất nhanh trước khi xuất phát đến biệt thự nhà họ Văn, trong lòng Phí Lam hơi buồn bực, vừa vừa liên tục quay đầu lại, nhìn Tang La đứng ở cửa tiễn mình.

      Tang La mỉm cười với cậu, tạm biệt.

      *

      Sau khi do dự hơn tiếng vào sáng sớm, Văn Yến Quân chọn việc tới công ty, cứ như mỗi ngày trước đây, bình tĩnh, cay nghiệt, đôi mắt đẹp gợn sóng, như đóa hoa kiêu ngạo thiêng liêng, thể vấy bẩn.

      Nhưng vừa tới Công ty cũng liên tiếp thất thần, khó mà tự mình kiềm chế nổi, khiến vừa tức vừa hận.

      Buổi sáng dài dằng dặc trôi qua, Văn Yến Quân làm như tùy ý gọi điện về nhà. người hầu trong nhà nghe điện thoại, hỏi khách mời vào ở chưa, có thiếu món đồ gì hay , v..v. Người hầu thầm nghĩ vị khách này quả nhiên phải người bình thường, lại được tiên sinh coi trọng như vậy.

      Nghĩ lúc, lại nghe đầu bên kia hỏi: "Quản gia của cậu ta được sắp xếp ở căn phòng nào ?"

      "Quản gia thiếp thân của cậu ta được sắp xếp ở tầng phụ bên trái."

      Văn Yến Quân sững sờ, "Cái gì ? Ta nhớ là tầng phụ bên trái là ký túc xá của nhân viên nam mà ?"

      Người hầu: "Đúng vậy." Dường như lại hơi ngạc nhiên, vì sao Văn Yến Quân lại như vậy.

      Văn Yến Quân nhíu mày, nhận ra có gì đúng, "Quản gia đến đây là nam hay nữ ?"

      "Là nam."

      Văn Yến Quân sắc mặt khó coi cúp máy, lại gọi cuộc cho Phí Viễn Thanh, hỏi ông ta tại sao Tang La đến biệt thự nhà họ Văn với Phí Lam.

      Phí Viễn Thanh kinh ngạc, tại sao khẩu khí cậu ta lại chứa vẻ tức giận, "Chuyện này... Tang Quản gia biệt thự nhà họ Văn có kẻ đáng ghét, nên ..." Ông ta bắt đầu hoài nghi liệu giữa Văn Yến Quân và Tang La có gì đó hay .

      Người ghét... sôi nổi lúc trước bỗng nhiên nguội xuống, Văn Yến Quân mặt cảm xúc ngồi xe lăn, thư ký Lâm vừa vào, vừa nhìn mặt ông chủ, đột nhiên hít hơi, lại xoay người ra ngoài .

      Cả ngày nhân viên cấp cao của Công ty đều bao phủ trong áp suất thấp lạnh lẽo của sếp tổng, mãi cho đến khi tan làm mới thở phào nhõm mạnh.

      Trở lại biệt thự nhà họ Văn, nhìn thấy Phí Lam, Văn Yến Quân cũng tỏ vẻ hòa nhã, lạnh băng, đừng là Phí Lam cảm nhận được chăm sóc đặc biệt hoặc hiền từ của ông chú, trái lại cậu ta lại có cảm giác nguy hiểm như có con dao treo lơ lửng cổ vậy, cảm thấy bàn ăn đầy vẻ lúng túng.

      Phó Oánh lại chìm đắm trong niềm vui thắng lợi, nhận định rằng Tang La sợ mình mới dám tới, mà Tạ Vi Vi cũng cảm thấy tối, sức chiến đấu quả nhiên là mạnh, rốt cuộc nữ chính khiến người ta cảm thấy nguy hiểm hơn nữ phụ, nữ phụ có thể giúp kiềm chế nữ chính tất nhiên là rất tốt.

      Văn Yến Quân yên lặng ăn cơm xong, yên lặng về phòng làm việc, rất nhanh liền châm điếu thuốc, khí tràn đầy khói thuốc. Khói mù xen lẫn mùi rượu, người có tâm trạng tốt đều muốn tìm số thứ có thể di chuyển chú ý, rượu và thuốc trong thời điểm này cũng xem như là thứ tốt .

      cảm thấy buồn cười. ràng mỗi lần đều nhắc nhở bản thân, kết quả lại vẫn là vô tình bị đùa giỡn. Người phụ nữ này vô cùng xấu xa, đùa giỡn mình như đùa con chó , khiến mình hi vọng, lại để mình tuyệt vọng.

      "Văn Yến Quân, cậu thích tôi sao ?" hất hàm híp mắt cười hỏi . Bạn bè của làm ầm bên cạnh.

      "Đừng tưởng bở." Da mặt căng lên, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

      đẩy chai rượu bàn cái, tiếp tục híp mắt cười: "Cậu uống hết bình rượu này, tôi hẹn hò với cậu, thế nào ?"

      trêu đùa mình, lời của vốn phải lời , dù có uống hết bình rượu này, cũng chỉ chế giễu mình trận, căn bản hẹn hò với mình. Nhưng... nếu...giả thiết, có 1% cơ hội, hẹn hò với mình sao ?

      Cuối cùng vẫn uống hết rượu, cũng thừa nhận thầm mến trước mặt mọi người, bông hoa kiêu ngạo của tường ngay lập tức rời cành, rơi từ vách núi xuống trần ai. Tửu lượng của tốt, uống bình rượu vang đỏ liền choáng váng đầu óc, ở bên cạnh nhìn trông rất hài lòng, quả nhiên liền chế giễu trận. ở trong nhà xí nôn đến tối tăm mù mịt, nước mắt suýt nữa chảy ra.

      Thế nhưng vẫn ngứa đòn, đại khái là có chút tự rước lấy nhục.

      "Văn Yến Quân, nếu cậu có thể đánh thắng được người đấu trường kia, tôi hẹn hò với cậu, thế nào ?"

      tốn nửa năm, bị thương mấy lần, rốt cuộc cũng đánh bại được người kia. Sau đó quả nhiên lại bị chế giễu.

      chuẩn bị tâm lý, vậy nên lại cũng chưa từng buồn bã, nhưng nửa đêm canh ba lại bị gọi ra, vốn tưởng rằng lại bị đùa giỡn, còn chưa gặp lòng bắt đầu đau đớn. Nhưng nghĩ rằng đứng dưới nhà mình, trời mưa to, nhưng lại che ô, bên cạnh cũng có Quản gia, lệnh cho cõng mình lên, cõng lên nhà.

      "Sao lại làm mặt ngớ ngẩn như vậy, phô ra dáng vẻ này khi làm bạn trai của tôi là muốn để tôi mất mặt sao ? Cho ta lấy quần áo sạch cho tôi, tôi muốn tắm rửa." vênh mặt hất hàm sai khiến, say trong kiêu ngạo của .

      ...

      Nửa đêm canh ba, Tang La bị điện thoại đánh thức, nhấc máy nhưng nghe thấy gì, liền cúp máy.

      bao lâu sau điện thoại lại gọi tới nữa, vẫn có tiếng gì. Tang La đoán được là ai, nhưng lại cúp máy. Mãi cho đến tận lần thứ ba mới dựa vào đầu giường lười biếng : "Văn Yến Quân, đủ chưa ?"

      Cổ họng Văn Yến Quân khó khăn phát ra tiếng: "Rốt cuộc em muốn như thế nào ?"

      "Tôi nghe hiểu cái gì." uống rượu.

      "Đừng dối ! Tôi biết em cố ý !" Văn Yến Quân gấp gáp , biết đến cùng là thực khẳng định từ trong đáy lòng hay là sợ phủ định, "Em cố ý để tin mình ly hôn cho cả thiên hạ đều biết, cố ý xin việc ở chỗ tôi, chính là muốn khiến tôi chú ý, đúng hay ?"

      Tang La thấp giọng cười, tiếng cười xuyên qua điện thoại tiến vào tai, như có chứa điện, "Tôi đúng là cố ý đấy, sao ?"

      Văn Yến Quân ngớ ra, cho rằng bao biện. Nhưng cùng lúc đó, trái tim bắt đầu nhảy lên, dường như mang theo bụi trần tích tụ 10 năm qua, mỗi nhịp vừa nặng lại vừa đau. cười lạnh: "Như vậy tại sao lại tới ? Đây phải là cơ hội tốt sao ?"

      "Bởi vì tôi muốn gặp lại kẻ đáng ghét kia."

      Ngón tay khẽ giật giật, chậm rãi nắm chặt lại. nổi gân xanh: "Rốt cuộc ai cho em tự tin..."

      "Vị Quản gia tên Phó Oánh kia, dù chỉ cái tôi cũng muốn nhìn thêm." Tang La .

      Người đàn ông bị ngắt lời há miệng, giọng trong cổ họng biến mất. Phó Oánh ? Kẻ đáng ghét kia... Là phó Oánh sao ?

      Tang La đột nhiên dịu giọng lại, như làm nũng, lại như nữ thầm bên tai chàng thủy thủ: " muốn tôi đến sao ? Tôi ghét phó Oánh, đuổi ta , tôi liền đến."

      thậm chí còn cần cho Văn Yến Quân biết tại sao mình lại ghét Phó Oánh. Phó Oánh căn bản là hiểu Văn Yến Quân, bên dưới lớp vỏ đóa hoa kiêu ngạo của người này, chính là kẻ điên.

      Phó Oánh, ngàn dặm đưa đầu người*, lễ mà tình nặng, cực khổ rồi.

      *chỗ này ý của Tang La là Phó Oánh tự đưa nhược điểm aka “đầu” của mình vào tay cổ.

      Hết Chương 14.
      Last edited: 16/3/20
      Vinhan, AELITA, Lierose DuDu22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :