1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 1

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Đêm khuya, đen kịt.

      Đèn đường nhạt nhòa ở phía rất xa nơi đầu phố nổi lên chút ánh sáng.

      đường phố yên tĩnh, người xe, yên lặng tiếng động.

      Đây là lần thứ tám Lục Cảnh lái chiếc xe thể thao xa hoa 400 vạn mới mua, qua đầu phố này, gương mặt tinh xảo đều là mồ hôi lạnh.

      Quái.

      ràng là con phố bình thường có ngã rẽ nào, mỗi lần chàng về nhà đều con đường này, sao lúc này mãi ra được?

      Giống như là vừa lái là chạy ngay đến đầu phố, nhưng mà ràng giao lộ phải ở trước mắt, nhưng kiểu gì cũng tới được.

      chàng im lặng, trong xe vang lên bài hát trong album mới nhất của mình, theo fans hâm mộ Lục Cảnh miêu tả là tiếng ca tựa “tiếng trời”, mỗi lần luôn khiến Lục Cảnh nghe vô cùng say mê, nhưng ngay lúc này đây, ở con đường dài yên tĩnh, hiểu sao lại làm Lục Cảnh thấy lạnh sống lưng.

      hưởng tiếng ca của chàng trai réo rắt đầy thâm tình làm chàng tự chủ mà rùng mình cái, kỳ lạ là chàng lại nhìn quanh xe vòng, trong xe chỉ có mình chàng, nhưng lại khiến chàng cứ cảm giác như còn ai đó cũng ở đây. chàng cảm thấy có lẽ mình bị lạc đường rồi, yên lặng lát, lặng lẽ đóng radio lại, dừng xe.

      Cảm thấy nên tự hỏi đường để tránh lạc đường tiếp, nhìn về trước, ánh mắt bỗng dại ra.

      Dưới ánh đèn đường mờ nhạt nơi giao lộ, có quầng sáng nho , giống như ngồi xổm.

      lẻ loi ngồi ở đó, đầu rũ xuống, mái tóc đen nhánh dài cũng rũ theo, mặc bộ đồng phục, nhìn qua vô cùng đơn.

      Lục Cảnh do dự nhìn đồng hồ trong xe.

      Giờ mười giờ tối rồi, có phải bé này gặp phải rắc rối gì ?

      idol chất lượng cao*, thường xuyên quyên tiền, là tiểu soái ca ở thảm đỏ, gặp phụ nữ lễ phép nhấc váy giúp hoặc chủ động mở cửa xe các kiểu, Lục Cảnh suy nghĩ, quyết định vươn tay giúp đỡ .

      *có bản ghi là Ưu chất ngẫu.

      Đương nhiên, nếu nhà bé ở gần đây, giúp thoát khỏi con đường mê mang này lại càng tốt.

      tắt máy, mở cửa xe bước xuống, mặt lộ ra nụ cười khoe vẻ đẹp trai, đầy quan tâm mà bước tới.

      ràng là cách cả đoạn đường, vậy mà có vẻ vài bước tới dưới cột đèn, tuy là trong lòng có chút kỳ lạ, nhưng mình là Lục Cảnh soái khí đẹp trai, được fans gọi là vẻ đẹp ba ngàn năm mới gặp, mặt vẫn ý cười đầy quan tâm.

      chàng đẩy chiếc kính râm hàng hiệu sang quý mũi lên, để phòng ngừa lỡ bị fans phát mà gây ra hiệu ứng náo loạn đường phố gì đó... Giờ tối khuya đấy, lỡ gặp được fans gây hỗn loạn phải là làm bậy à. Đem bản thân che chắn đến mức nhận ra được đó là đại minh tinh, Lục Cảnh mới khom người xuống ngồi đối diện với ngồi dưới ánh đèn đường, đáng thương mà co lại khối, nhìn qua là nho , dịu giọng hỏi: “Bạn học , em có cần giúp gì ?”

      hơi giật mình, co rúm lại chút, dường như có chút sợ.

      “Đừng sợ, chú... phải người xấu.” Tươi cười mặt Lục Cảnh càng thêm soái khí.

      Giọng chàng trẻ trung lại dịu dàng, hình như lại run thêm chút, từ từ ngẩng mặt lên.

      Đôi mắt dưới kính râm đột nhiên co lại.

      Con đường dài yên tĩnh đen kịt, đèn đường cũng có chút ảm đạm, nhưng ngay lúc này, gương mặt xinh đẹp của rực rỡ tựa minh châu, đâm vào mắt chàng phát đau.

      Đây là gương mặt vô cùng trẻ tuổi xinh đẹp, môi đỏ hồng, đôi mắt ôn thuận, gương mặt nhắn trắng nõn còn mang chút đáng của trẻ con, kết hợp giữa đơn thuần đáng với xinh đẹp bức người, cho dù là Lục Cảnh nhìn quen mỹ nữ phong tình vạn chủng trong giới giải trí, cũng phải thừa nhận bé thuần khiết ngoan ngoãn trước mặt, dù chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, vẻ đẹp khiến nhật nguyệt ảm đạm thất sắc. Nhưng mà Lục Cảnh cũng chẳng phải là người gặp sắc nảy lòng tham, chàng nhìn bé xinh đẹp tới mức làm người ta đỏ mặt, liền nhíu nhíu mày, quan tâm hỏi: “Em sao chứ?”

      Tuy là an ninh trong nước rất tốt, nhưng xinh đẹp yếu đuối, nhìn qua có sức phản kháng, gần nửa đêm mà ngồi đường người qua, luôn khiến người ta rất lo lắng.

      bé xinh đẹp nắm bộ đồng phục cũ nhưng được giặt rất sạch, nhấp nháy khóe miệng, đôi môi đỏ hồng khẽ cắn, lộ ra vài phần do dự.

      phải người xấu, có phải em gặp phải chuyện gì ?”

      Lục Cảnh quên luôn việc mình còn bị lạc đường, kiên nhẫn mà soái khí, giống như chàng hoàng tử cứu nàng công chúa gặp nạn.

      Bên người chàng, nhìn qua chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mặc cái váy dài màu trắng, tóc dài bay bay bụm mặt, bị cảm động đến phát khóc luôn.

      “Lục Cảnh tốt, lương thiện.”

      Tiếng nàng kêu khóc làm gương mặt bé mặc đồng phục hơi thay đổi. ngồi mặt đất, ngửa đầu nhìn quái nhân đối diện mình mỉm cười... Mười giờ tối lái xe mà còn đeo kính râm, luôn rất quái lạ.

      “Cảm ơn , em sao.” giọng , có vẻ như ít chuyện với người khác, đôi tai trắng như tuyết bắt đầu đỏ lên, đôi mắt hơi mở to, giống như con thú ngơ ngác nhìn người thanh niên ăn mặc áo da tinh xảo trước mắt, chiếc quần da dài khoe đôi chân thon dài, mặt đeo cái kính râm nhìn rất ngầu, mỉm cười với mình.

      Theo bản năng cào mặt đất trước mặt, chậm rãi đứng lên, giọng : “Vị trước mặt này... Đại ca...” có vẻ như biết xưng hô thế nào với người thanh niên trước mặt, Lục Cảnh khỏi nở nụ cười.

      Nhìn cái cặp sách to bên chân , cảm thấy học sinh bây giờ đúng là quá đáng thương.

      Nhìn mà coi, ngày nào cũng phải mang nhiều sách vở như vậy, làm idol chất lượng cao, xin bày tỏ lo lắng với tuổi xuân của các em.

      “Trần Hi, giúp tôi .” váy trắng kia vừa lôi kéo bé tóc đen vừa giọng khóc.

      nàng khóc cực kỳ đáng thương, còn xoa xoa tay lộ vài phần cầu xin, bé tên Trần Hi khẩn trương mà nắm chặt cặp sách trong tay, ngửa đầu nhìn chàng trai quái lạ đẹp trai cao hơn mình rất rất nhiều kia. theo bản năng quay sang nhìn váy trắng cái, lúc này mới hơi cúi đầu, giọng với Lục Cảnh: “Xin hôm nay đừng con đường này.”

      thể ra lý do, bởi vậy đặc biệt khẩn trương, nếu người nghe được lời này chắc coi là bệnh nhân tâm thần.

      Nhưng Lục Cảnh lại ngây ra chút, vuốt cằm lẩm bẩm : “ sai, con đường hôm nay luôn khiến người ta lạc đường.”

      Trần Hi gì.

      cảm thấy dù hôm nay có ai ngăn cản thanh niên này chàng nhất định cũng lạc đường.

      Tối khuya rồi mà còn đeo kính râm, lạc đường mới là lạ.

      Nghĩ tới đây, Trần Hi theo bản năng mà nhìn váy trắng lau mắt chờ mong nhìn mình.

      “Tôi rất thích Lục Cảnh, Lục Cảnh là người cực kỳ tốt, vô cùng dịu dàng, rất sủng fans nữa.” váy trắng xoa xoa tay quay vòng quanh Trần Hi, xoay tới mức Trần Hi hoa cả mắt, lúc này mới ngại ngùng đưa ra cầu nho , thấp giọng : “Hihi, tôi biết là người tốt nhất mà, mà xin chữ kỹ của Lục Cảnh...” Đột nhiên nàng ngồi xổm mặt đất òa khóc, khóc ra hơi , “Tôi còn chưa có chữ ký của Lục Cảnh. Tôi rất thích ấy!” nàng cũng chả thèm để ý thể diện, cứ mặc váy mà lăn lộn mặt đất, nhìn qua là kiểu nếu có chữ ký thề chết bỏ qua.

      Trần Hi bị khóc đến đau cả lỗ tai, ngửa đầu, vô cùng đáng thương mà nhìn trai quái lạ đẹp trai mỉm cười với mình.

      “Em...” rũ đầu , có chút ngại ngùng mân mê cặp sách.

      chàng thường xuyên gặp được mấy nữ sinh ngại ngùng kiểu này, idol chất lượng cao có kinh nghiệm phong phú với việc sủng fans, trong nháy mắt hiểu ra.

      “Muốn xin chữ ký đúng ?” Vẻ đẹp của làm điên đảo bao nhiêu thiếu nữ mơ mộng thế giới này, ngờ ngay đầu phố cũng vô tình gặp được fans của mình, Lục Cảnh thỏa mãn, chỉ cảm thấy chỉ số nổi tiếng ở trong nước lên tầm cao mới, chút keo kiệt mà rút vài tấm ảnh từ trong túi áo da, chọn tấm đẹp trai nhất, móc bút ký tên rồng bay phượng múa lên .

      Ngón tay thon dài của chàng kẹp tấm ảnh, ánh mắt sủng nịnh lộ ra sau kính râm, đưa cho bé xinh đẹp tóc đen.

      “Cầm .” chàng dịu dàng .

      Trần Hi do dự chốc.

      “Cần, phải bỏ tiền ạ?”

      ...

      Chẳng nhẽ đây là phương thức mới khiến cho idol hứng thú với mình?

      là những mơ mộng!

      Lục Cảnh im lặng lúc, khó khăn nhả chữ: “Ký tên cần tiền.”

      bé tóc đen lúc này mới thở phào nhõm, để cặp sách vì lúc nãy quá khẩn trương mà ôm vào ngực về lại đất, đưa hai tay nhận ảnh, nhìn nhìn, xem xét tấm ảnh, là chàng trai tuấn đẹp trai cười tựa cảnh xuân sáng lạn.

      váy trắng phát từ đất nhảy dậy, gào tiếng ghé đầu vào vai Trần Hi nhìn, tiện đà hét chói tai: “Đẹp trai quá!” nàng hạnh phúc cùng xem bức ảnh này với Trần Hi, rồi khóc lên, sụt sịt , “Tôi mà, Lục Cảnh rất rất tốt.”

      nàng khóc tới nỗi hận thể nước mắt nước mũi phen, đầu Trần Hi càng đau tợn, sờ túi tiền trong đồng phục, nghĩ tới cái quẹt trong cặp tiện lấy ra bây giờ, vội vàng giọng : “ đừng khóc nữa. Lát về tôi đốt cho .” Giọng , nhưng lỗ tai Lục Cảnh lại run lên, cúi người lại gần, dưới tiếng thét chói tai muốn đâm thủng màng nhĩ của váy trắng, tò mò hỏi: “Ai khóc vậy?”

      váy trắng lập tức ngậm miệng.

      Trần Hi vội kinh hoảng mà lắc đầu, đôi mắt to tròn mang theo hoảng sợ nhìn chàng trai trước mặt.

      Lục Cảnh theo bản năng lộ ra nụ cười đẹp trai chuẩn thần tượng.

      “Còn chuyện gì cần giúp ?” Lần này hỏi xong, nhất định phải đến phiên hỏi đường...

      bé tóc đen hơi do dự, nhìn trai quái đản trước mặt thực có lòng tốt, chần chừ chút mới chậm rì rì tới trước mặt , từ từ kéo xuống khóa áo đồng phục có phần dài rộng.

      “Có người là người tốt...” Giọng có chút ngượng ngùng, chất giọng trong đêm yên tĩnh vô cùng êm tai.

      Lục Cảnh theo bản năng mà rùng mình.

      “Từ từ, có chuyện gì cứ từ từ ...” thương nhớ nhung gì đó, có tiết tháo cả đấy.

      kéo xuống phần khóa kéo, từ trong đồng phục lặng lẽ lấy ra mấy tờ giấy vàng được xếp gọn, thần thần bí bí nhích lại gần Lục Cảnh khẩn trương từ chối, kinh hoảng, ngượng ngùng, rối rắm có nên cầm thú hay nên cầm thú, cái đầu nhìn trái phải phen, lúc này mới lên nụ cười nho .

      “Đại, đại ca, mua bùa chú ?”
      Last edited: 7/4/20
      Alice Huynh, A fang, luuhoatien29 others thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 2

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “... Mua gì cơ?”

      Ngay lúc cho rằng mình gặp cảnh thương nhớ nhung trong truyền thuyết, lại gặp trúng người bán, bán bùa...

      Idol chất lượng cao vỡ nát con tim.

      Tuy là Lục Cảnh là người quang minh chính đại chút tà niệm, nhưng ràng nghĩ dịu dàng của mình cảm động fan , ngờ đâu giây tiếp theo fan rút ra đống bùa.

      chàng thâm trầm đè xuống kính râm của mình, nhìn bé gương mặt trắng nõn, ánh mắt thuần khiết trước mặt, đau đớn : “Cho cái !”

      có liên hệ với nhau rồi, giờ mà từ chối phũ phàng quá tổn thương tâm hồn , dù có là bọn bịp bợm giang hồ, cũng chỉ là tấm bùa mà thôi.

      sao, coi như giúp đỡ cuộc sống tuổi xuân của bé này .

      “Bao nhiêu tiền?” chàng lấy ví từ trong túi áo da, giọng hỏi.

      Hiển nhiên là bé này chưa làm chuyện lừa bịp bao giờ, cả gương mặt đỏ hết cả lên, dưới ánh mắt thương xót của Lục Cảnh, hình như còn vì hổ thẹn mà cúi đầu, giơ ngón tay cẩn thận từng li từng tí : “, trăm tệ.”

      bất an mà di di chân đất, lại ngửa đầu chờ mong trai quái lạ nghe rất tốt này, giọng : “Mua hai tặng .” Lúc ngửa đầu nhìn mình chờ mong, đôi mắt xinh đẹp ôn thuận giống như có tia sáng xẹt qua, Lục Cảnh lập tức ho khan tiếng, ánh mắt phiêu dật chút, gật đầu loạn lên, : “Vậy lấy hai trăm .”

      “Hai trăm ạ?” Đôi mắt Trần Hi lập tức sáng lên.

      ngồi đợi ở đầu đường này mấy ngày rồi, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, thế mà lại kiếm được hai trăm.

      Người này giống như váy trắng .

      trai quái đản này đúng là rất tốt.

      “Cảm ơn !” gương mặt lên tươi cười rực rỡ, sáng mù mắt.

      Lục Cảnh theo bản năng đỏ bừng mặt, nghiêm túc lên tiếng, từ trong ví lấy ra hai trăm, chần chừ chút lại rút thêm trăm đưa cho Trần Hi, được tự nhiên , “, chính là idol chất lượng cao, mua hai tặng phải hạ thấp giá trị của à. mua giá gốc, đưa ba tờ .”

      Ba tờ tiền đỏ rực trong tay chàng làm Trần Hi mắt ươn ướt, cảm thấy người tốt còn rất nhiều, nghĩ chút liền nhận lấy ba trăm, khom lưng giọng với Lục Cảnh,

      “Cảm ơn .” lựa từ trong đống bùa chú của mình, lấy ra hai bùa hộ mệnh và tấm bùa đuổi quỷ.

      phải giữ cẩn thận đấy, rất hữu dụng.” Tay nhắn, gấp ba tấm bùa thành hình dáng xinh đẹp, ngửa đầu giọng với Lục Cảnh, “ được làm mất đâu.”

      nghiêm túc với mình như vậy, Lục Cảnh cúi đầu là thấy gương mặt xinh đẹp của vẫn còn chút tròn trịa trẻ con, ánh mắt thoáng dao động, yếu ớt đáp ứng nhanh chóng bỏ ba tấm bùa này vào ví tiền, thấy nhìn mình mỉm cười đầy ngọt ngào. Lập tức lại tự nhiên mà quay mặt . chàng đột nhiên có chút khẩn trương, váy trắng ghé vào vai Trần Hi thấy đột nhiên có động tĩnh, hoài nghi dùng cái đầu trái ngó Lục Cảnh, phải nhìn Trần Hi.

      “Tôi , có phải hai người...” Sắc mặt nàng bỗng thay đổi.

      Trần Hi nghiêng đầu, ngây người nhìn vào đôi mắt váy trắng dần đỏ lên cách kỳ lạ.

      váy trắng ngại ngùng đem bệnh đau mắt tự chữa lành: “Tôi là fans bạn đấy!” nàng phải giải thích cho mình chút.

      Trần Hi càng ngơ ngác.

      “Vậy, trước đây.” Lục Cảnh cảm thấy hai người cứ yên lặng đối diện nhìn nhau thế này cứ quái quái, mở miệng ra.

      Bàn tay trắng sứ bé của Trần Hi kéo vạt áo da lại.

      Lục Cảnh quay đầu, khóe miệng co giật nhìn dùng ánh mắt đầy tin tưởng nhìn mình.

      , cho rằng là người tốt, đề phòng à?

      bé này lớn lên thế nào vậy?

      Đàn ông đều là sói, sói đấy!

      Ngao ngao!

      Có biết ?!

      “Em có chuyện gì ư?” Lục Cảnh ưu thương ngăn lại sói tính trong lòng, lôi bộ dạng từ ái ra hỏi.

      có thể đưa em về nhà .” Trần Hi nghiêng đầu nhìn váy trắng gật đầu trước mặt, lại nhìn giao lộ phía xa nổi lên oán khí lẫn huyết sắc quỷ dị, rồi nhìn Lục Cảnh, bé giọng : “Em muốn về nhà.”

      cúi đầu cầm cặp sách mình lên, Lục Cảnh ở cạnh, mới sâu sắc cảm thấy cái cặp này rất cũ, bị giặt đến phai màu, hiển nhiên hoàn cảnh được tốt. Nghĩ tới chuyện bởi vì gia cảnh có vấn đề mới bất đắc dĩ làm chuyện mê tín phong kiến này, lòng Lục Cảnh càng mềm mại thêm vài phần.

      nhìn sắc trời chút, lại nhìn sang con phố dài yên tĩnh người, cuối cùng nhìn bé mềm yếu kia.

      thôi.” tự tay xách cặp giúp .

      Cặp nặng , idol chất lượng cao xanh xám mặt bưng cái cặp sách như đựng ngàn vàng này, dùng bóng lưng cao ngất nghiến răng về phía chiếc xe xa hoa của mình.

      được kinh sợ!

      Yểu thọ mất, idol ra ngoài đều kèm trợ lý, có bao giờ xách cái cặp nặng thế này?

      Mấy... Cái trường vạn ác này, đúng là tàn phá...cuộc đời tươi đẹp của mấy bé này mà!

      phải giảm tải à?

      Hóa ra lừa mình cả!

      ủ rũ phía trước vác theo cặp sách, Trần Hi lại ở đằng sau nhìn váy trắng yên lặng . Khuôn mặt bình thường của váy trắng kinh ngạc nhìn bóng lưng Lục Cảnh, hồi lâu sau chảy ra từng giọt huyết lệ, nàng lộ ra tươi cười rực rỡ với Trần Hi, thấp giọng , “ ấy có lịch đúng giờ về nhà, về qua con đường này. Tôi mỗi ngày đều đợi ấy liếc mình cái, luôn giữa dòng ngựa xe như nước nhìn cái là tìm được ấy. Hi Hi, cảm ơn .” nàng lau khóe mắt, nở nụ cười rạng rỡ với Trần Hi, “Tôi rất thỏa mãn.”

      “Tôi đốt nó cho cậu.” Trần Hi nghiêm túc .

      “Đừng. Tôi chết rồi, nhưng mà người thích ấy có rất rất nhiều. bằng lưu lại tấm ảnh này, để cho những người còn sống, cùng với tôi, vĩnh viễn thích ấy.”

      Trần Hi mím môi, hoang mang nhìn tấm ảnh ký tặng trong tay.

      hiểu tâm tình thích người như thế nào.

      Thích nhưng muốn chiếm hữu, mà hi vọng có thêm... người thích ấy, cái này gọi là theo đuổi idol ư?

      “Cậu...”

      “Cuối cùng tôi cũng có thể bảo vệ ấy rồi, tôi rất vui.” Hình dáng áo trắng dần mờ . vui vẻ nhìn Trần Hi, từ từ tiến lên ôm vai , đặt đầu mình lên bả vai . Trong nháy mắt, Trần Hi cảm thấy hàn khí lạnh lẽo phủ đầy cơ thể mình, nhưng vẫn chần chừ chút, hơi giơ tay mình lên, hư hư ôm lấy quỷ hồn sắp biến mất này, thấp giọng , “Tôi hứa với cậu, đưa ấy ra khỏi đây.”

      Bên tai giống như có tiếng cười khẽ thoải mái xen lẫn vui vẻ, chớp mắt, trong lồng ngực rỗng tuếch.

      Đến tên áo trắng cũng biết.

      Chẳng qua mấy hôm nay ép mình ngồi đây bày quầy bán bùa chú, áo trắng chán chết liền mò tới, biết có thể nhìn thấy nàng, cho nên liền trò chuyện với .

      Trong miệng luôn nhắc tên vị minh tinh mình thích, lúc nhắc tới tên Lục Cảnh, ánh mắt sáng tựa sao trời.

      Chỉ có điều những quỷ hồn có oán khí như vậy ở lại nhân gian quá lâu, ra nàng nhanh chóng tan biến.

      Trước khi tan biến có thể thấy thần tượng mình thích, sau đó bảo vệ ấy, có lẽ đối với áo trắng mà , còn gì để tiếc nuối.

      Trần Hi im lặng ngồi đất, lặng lẽ tìm kiếm trong túi áo đồng phục, tìm được lá bùa cùng cái bút chu sa, nhanh chóng vẽ rồng vẽ rắn lên lá bùa, chỉ trong chốc lát, tấm bùa kỳ quái xuất trong tay .

      để lá bùa mặt đất, vươn ngón tay tuyết trắng điểm chút chu sa lên giữa tấm bùa, tấm bùa từ từ cháy lên.

      Ngay lúc lá bùa cháy mạnh, Trần Hi lặng lẽ để tấm ảnh lên .

      “Người thích ấy rất nhiều, nhưng tôi nghĩ, cho dù ấy biết, cậu vẫn là độc nhất vô nhị.” nhìn tấm ảnh có chữ ký chỉ trong chớp mắt bị ngọn lửa nuốt chửng, ngồi mặt đất đợi lúc, cho tới khi tấm hình kia hóa thành tro bụi, lúc này mới chậm rãi đứng lên đuổi theo Lục Cảnh ngồi xe tò mò nhìn.

      tới chiếc xe xa hoa trước mặt, thấy đây là chiếc xe màu đỏ rất đẹp, đường cong vô cùng trôi chảy, im lặng thoáng rồi ngồi lên ghế lái phụ. mặt còn dính ít tro, Lục Cảnh nghiêng người nhìn thoáng qua, tò mò hỏi, “Lúc nãy em làm cái gì vậy?”

      “Xin lỗi, em đốt cái hình ký tặng kia rồi.” Trần Hi quay sang nghiêm túc với Lục Cảnh.

      Lục Cảnh sững sờ, hai tay đặt lên vô lăng, kinh ngạc hỏi: “Sao em lại cho biết?” Chuyện này phải nên giấu à?

      tặng em hình ký tặng, đó là tâm ý của . Nhưng em lại đốt , nên phải cho .” Trần Hi đâu ra đấy.

      “Sao lại phải đốt.” Lục Cảnh nở nụ cười với Trần Hi, nhướn mày, bỏ kính râm xuống.

      chàng tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt vô cùng tuấn trẻ trung, đẹp trai tột đỉnh. Trong chốc lát khi Trần Hi được nhìn gần gương mặt tuấn ấy, trợn tròn hai mắt, giọng : “Em có người bạn, rất thích rất thích , thích vô cùng. Nhưng ấy mất rồi.”

      Đôi mắt dưới ánh đèn xe có chút ướt át ôn thuận, giọng mềm , thầm , “Cậu ấy cũng muốn tấm thuộc về cậu ấy, do ký tên.”

      Mỗi ngày đều ngồi ở rìa đường, đó cũng lải nhải mỗi ngày với , tiếc nuối còn lại của bản thân.

      nàng rất thích Lục Cảnh, thích mỗi nhân vật Lục Cảnh đóng, mỗi bài hát của đều quý trọng, nhưng lại có hình ký tặng.

      nàng luôn nhắc tới, nhưng trước sau lại có được.

      Nhìn Trần Hi, trong mắt Lục Cảnh thêm vài phần ý cười.

      sao, tha tội cho em. Bạn em có người bạn như em nhất định rất hạnh phúc.” chàng làm thần tượng ra nên chạm vào người khác, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được bé thú vị đến vậy, theo bản năng giơ tay khẽ xoa đầu , nhìn mái tóc dài đen nhánh của rối lên, vội thu tay lại, từ trong túi áo da lấy thêm tấm ảnh ký tên mình lên, đưa cho Trần Hi: “Tấm kia tặng cho bạn em, tấm này là cho em.”

      Trong mắt mang theo vài phần ý cười, Trần Hi vò vò đồng phục của mình , “Tốn tiền ạ?”

      “... tốn.” Tươi cười chuẩn thần tượng rạn nứt.

      Đáng gì đó... Có bé này tới để khắc đúng ?

      “Ký tặng đều cần tiền!”

      Ánh mắt bé tóc đen đáng nhìn cũng sáng rực lên, lời cảm ơn, nhận bức ảnh, tiếp tục vặn vẹo ngón tay, lại mở ra tay .

      ra em còn người bạn...”

      “Cho nên?” Lục Cảnh khóe miệng run rẩy hỏi.

      “Thêm tấm nữa .”
      Last edited: 7/4/20
      luuhoatien, saoxoay, cỏ2826 others thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ôi thần tượng sắp tức đến nỗi mất hết hình tượng rồi :v
      Cyder, saoxoay1900 thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 3

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      idol chuyên chiều fans, sao có thể từ chối cầu của fans chứ.

      Tim Lục Cảnh vỡ vụn.

      chàng mang mặt vô cảm ký tấm thứ ba.

      “Cảm ơn.” Trần Hi nhanh chóng cất hai tấm hình vào.

      “Lấy nữa ?” Lục Cảnh thề, chàng chỉ khách sáo thôi.

      Nhìn bé tóc đen trầm ngâm, chàng hối xanh ruột.

      Sao lại hỏi cơ chứ?

      chàng rơi vào nỗi hoảng sợ mình vì biển người của bé này mà ký tên liên tục.

      “Thôi ạ.” Trần Hi cảm ơn .

      “Vì sao?”

      “Đủ rồi.”

      Lục Cảnh lại câm nín.

      hay tám chuyện với mấy bạn mình về cuộc sống của mấy minh tinh trẻ trong giới giải trí, nếu trong đám bạn chỉ có người cần bạn ký tên gọi là trình độ gì?

      Gọi là trình độ cà rốt!

      Trong chốc lát, vị thần tượng cấp quốc gia như chàng có chút phân biệt được, giữa câu “Thêm tấm nữa ” và “Đủ rồi”, cái nào tổn thương hơn.

      Lục Cảnh đau lòng, vì độ nổi tiếng của mình mà yên lặng khóc thút thít dưới đáy lòng, nhưng vẫn quật cường hỏi: “ đủ rồi à?”. Gần đây thấy bên thông báo, hóa ra chàng bắt đầu bị fans vứt bỏ rồi ư?

      chàng chỉ cảm thấy mép tóc cũng rầu theo, lại cảm thấy mấy bây giờ đúng là thích vượt tường, chớp mắt lại mến tiểu tinh nào?

      Là tiểu thịt tươi Tống Tuấn, hay ông chú đẹp trai bỗng nổi trở lại nào đây?

      Lúc chàng im lặng, ánh mắt Trần Hi xuyên qua cửa xe, nhìn về phía đầu phố.

      Đầu phố yên tĩnh, bóng dáng màu đỏ vặn vẹo biến hình, cứ như như .

      Bóng dáng kia rời khỏi đầu phố, hùng hổ xông về phía bọn họ.

      Lục Cảnh lại cảm giác được.

      “Em muốn về nhà.” đột nhiên thấp giọng .

      ca thán con đường ngôi sao nhấp nhô của mình, Lục Cảnh sửng sốt, thấy Trần Hi nghiêng đầu nhìn mình, cũng cảm thấy nửa đêm mà ngồi cùng nữ sinh chung xe cứ quái quái, nếu như bị đám chó săn chụp được chắc chắn làm Trung Quốc khiếp sợ mất.

      chàng vội lái xe , lại nghe thầm với mình, “Nhà em ở phố khác. có thể quay về chỗ cũ ?” Ánh mắt yên tĩnh nhìn về phía trước nhưng lại bảo chàng quay lại, Lục Cảnh cũng cảm thấy có gì đúng, cũng chẳng nghĩ nhiều tại sao Trần Hi ràng sống ở đây, lại ngồi phố này bán bùa, có lẽ là do sợ gần nhà bị người ra chế giễu.

      “Em là học sinh trung học à?” Trần Hi thó, mặt non nớt, Lục Cảnh vừa lái xe vừa quay sang cười hỏi.

      Đôi mắt Trần Hi nhìn vào bóng dáng màu đỏ gia tốc bay nhanh về phía xe, búng tay cái, tấm bùa đuổi quỷ im hơi lặng tiếng từ bên cửa xe bị bắn ra ngoài.

      cúi đầu, dán tấm bùa hộ mệnh vào trong vách xe, bóng màu đỏ kia phát ra tiếng hét thảm thiết đầy thê lương oán hận, bị bùa đuổi quỷ đánh bật ra, lại nhanh chóng nhào vào bên cửa xe chỗ Trần Hi, biểu cảm đầy dữ tợn.

      đôi mắt màu đỏ lòm áp vào cửa sổ xe, Trần Hi lại vờ như thấy, chỉ cúi đầu kẹp thêm tấm bùa đuổi quỷ, im lặng cầm ở tay. Tấm bùa đuổi quỷ này làm nữ quỷ áp vào cửa xe thấy sợ hãi, ta dùng ánh mắt oán độc nhìn Trần Hi lâu, rồi nhìn chằm chằm vào Lục Cảnh, đáy mắt đều là hận thù.

      Trần Hi nhíu mày.

      ta là người tốt.” quay sang nghiêm túc đối diện với thứ ngoài cửa xe, giọng với nữ quỷ có vẻ nhất định phải đưa Lục Cảnh vào chỗ chết.

      Cả người nữ quỷ vặn vẹo biến hình, chắc chắn lúc còn sống gặp phải va chạm quá mãnh liệt, đầu vỡ ra gần như bị chia năm xẻ bảy, cả người lẫn ánh mắt đều ngập máu tươi.

      Áo đỏ, oán khí, đây ràng là con lệ quỷ, còn là con lệ quỷ muốn báo thù.

      Nhưng Lục Cảnh đâu giống người làm chuyện xấu.

      Nữ quỷ cười lạnh tiếng, dùng sức đánh lên tấm bùa bình an chắn chỗ cửa xe, biết Trần Hi ở đây thể đưa Lục Cảnh , xoay người nhanh chóng biến mất.

      Tuy ta biến mất ở đầu phố, nhưng oán khí lẫn máu tươi vẫn chưa tan biến, Trần Hi quay sang nhìn Lục Cảnh vội lái xe quay về, : “Em là học sinh cao trung. Học năm ba.”

      mười tám tuổi, mặc dù cuộc sống khó khăn, dinh dưỡng đủ, nhìn qua giống mười tám tuổi, nhưng đâu đến nỗi bị nhầm là học sinh trung học. luôn thích nghiêm túc chuyện, Lục Cảnh vừa lái xe vừa gật đầu cười , “Ừ, em là học sinh cấp ba. Cái này...quên .” chàng ăn no rửng mỡ lại hỏi con người ta học trường nào, phải kỳ quặc quá à?

      chàng hỏi tiếp, lại nghe thấy bé bên cạnh giọng , “Gần đây đừng con đường này.”

      “Là sao?”

      “Đường này có quỷ.” Trần Hi thấp giọng .

      Khóe miệng Lục Cảnh hơi run rẩy.

      chàng đúng là trẻ tuổi , có điều...sao có thể tự nhiên tin vào mấy cái mê tín phong kiến này được?

      Nếu vậy lão đại nhà chắc gọi là Quỷ kiến sầu rồi?

      “Quỷ?”

      là người tốt.” Trần Hi .

      váy trắng kia chết rất lâu, nhưng lại vì muốn bảo vệ Lục Cảnh, nên lúc nãy mới dùng quỷ đả tường để bảo vệ , để cách khoảng cứ chạy vòng quanh mà chạy tới con đường có nữ quỷ kia, cái này chứng tỏ Lục Cảnh chắc hẳn phải người làm chuyện xấu, cũng phải người làm hại nữ quỷ áo đỏ kia, hại ta bây giờ oán khí mạnh tới mức muốn báo thù, muốn lao tới giết người.

      Tuy là Trần Hi phải người thích xen vào chuyện người khác, nhưng cũng hy vọng có người vô tội vì bị nữ quỷ trả thù mà bỏ mạng. dặn dò Lục Cảnh: “Gần nhất là tháng, xin đừng qua con đường này.”

      Sức mạnh nữ quỷ kia vẫn chưa đủ lớn để rời khỏi con phố này mà gây hại cho Lục Cảnh.

      Trong khoảng thời gian này, có thể hỏi nữ quỷ.

      Cho dù ra sao, cũng phải tuân theo đạo lý được tùy tiện giết người.

      “Em này, may mà gặp được đấy, nếu gặp phải đại ca , giây là em vào cục cảnh sát ngồi rồi!” Lục Cảnh cười ha ha, che giấu chút sợ hãi đột nhiên sinh ra kia.

      Trong giới giải trí, tin vào phong thủy nhân quả quỷ quái là chuyện bình thường, Lục Cảnh cũng chịu đầu độc sâu. Từ đấu sĩ chính nghĩa bài trừ mê tín phong kiến chuyển thành người bề ngoài chính nghĩa nội tâm mê tín. Nhưng mà chuyện này mấy bé fans đáng có biết ? Nếu biết sao còn dọa mình? chàng theo bản năng mà nhìn đầu phố phía xa, đúng là thấy lạnh cả người, nhưng mặt lại đầy vẻ để tâm.

      “Đại ca của ?” Trần Hi hoang mang xoay đầu hỏi, “Sao ấy lại muốn đưa em đến cục cảnh sát?”

      Lục Cảnh trong lòng tự nhủ phải giải thích tại sao mình lại thiết huyết vô tình như vậy, nghĩ chút, thâm trầm : “Đại khái là thời kỳ trung nhị.”

      “Trung nhị?” (1)

      ấy còn rất lạnh lùng nữa.” Lục Cảnh thuận tiện bôi đen mình chút, vừa nhắc tới ông xấu xa tâm hồn tự chủ kiên cường lên. Gương mặt tuấn đẹp trai hưng phấn theo, chớp mắt lái xe đến con đường khác.

      chàng lái xe chợt phát , đường khác ngựa xe như nước, tuy là đêm khuya, nhưng thành phố lớn vẫn xa hoa trụy lạc, làm chàng chỉ cảm thấy con đường dài yên tĩnh bóng người kia càng thêm cổ quái. chàng run lên, quyết định nửa năm con đường kia nữa, hỏi địa chỉ nhà Trần Hi, thấy bé tóc đen hơi do dự chút, ra chỗ.

      đúng là rất tin tưởng chàng, địa chỉ của mình cũng ra, Lục Cảnh rất vui mừng.

      Tuy là chỗ đó vô cùng hẻo lánh, nhưng cũng phải cách chỗ này quá xa, chàng nhanh chóng lái xe qua vài con phố , chạy tới khu dân cư tối đen như mực.

      Nơi này khá cổ xưa, chắc hẳn xây từ rất lâu, ít nhất cũng phải hơn hai mươi năm.

      Tuy đây là thành phố nổi tiếng nhất trong nước, bao nhiêu công ty tài chính lẫn giải trí đều tụ hội ở đây, ở trong nước cũng coi là thành phố đại hóa, giàu có bậc nhất. Nhưng cho dù thành phố đó có phồn hoa đến đâu, dưới bóng những tòa nhà cao chọc trời luôn có những nơi rách nát bần cùng.

      Đây là khu dân cư xưa cũ, đến đường cũng gập ghềnh, hẳn là lâu tu sửa. Ven đường có mấy cái đèn đường miễn cưỡng dùng được, ánh sáng lại chẳng ra gì. Lục Cảnh vừa cẩn thận lái xe thuận tiện đau xót cho chiếc siêu xe bốn trăm vạn của mình, lại vừa quan sát khu dân cư đen đặc tựa như tảng đá lớn kia.

      Toàn bộ khu dân cư tĩnh mịch đen kịt, nhà nào để đèn.

      “Nhà em ở đây à?” nghe Trần Hi tên tòa nhà, từ chối đề nghị muốn xuống xe trước của Trần Hi, căn cứ theo lễ phép của vị thân sĩ, dù có nôn ra máu cũng phải đưa bé này về tận cửa nhà.

      rồi, idol được kinh sợ.

      “Vâng.” Trần Hi cúi đầu khẩn trương sửa lại quai cặp.

      “Dân ở đây nhiều lắm phải?” Chỉ cần có ít tiền, có lẽ đều chuyển rồi, khu dân cư cũ này thường rất ít người.

      Đương nhiên, cũng có thể là do gần mười giờ rồi, cho nên tất cả mọi người đều ngủ.

      Lục Cảnh dưới ánh đèn đường xa xa mờ mờ mà đưa Trần Hi tới dưới lầu, thấy Trần Hi bước xuống xe, cúi đầu chào .

      “Cảm ơn .” lễ phép .

      “Lên lầu . nhìn em về.” Lục Cảnh lộ ra tươi cười tuấn chuẩn thần tượng.

      bé tóc đen vội gật đầu, chạy vào trong tòa nhà đen tối kia, khắc sau, Lục Cảnh cảm thấy tòa nhà yên tĩnh này như những con dã thú lần lượt mở từng cái miệng chờ người.

      chàng theo bản năng mà rùng mình cái, thuận tiện ở trong lòng mắng người đại diện càng ngày càng thương mình, vậy mà cho cái áo nào ấm hơn tí.

      chàng vừa chửi thầm, vừa ngửa đầu, căn phòng tầng ba đột nhiên sáng lên, ánh đèn nho , bóng người mảnh khảnh đứng bên cửa sổ, nhìn là ai, nhưng lại vẫy tay với người dưới lầu.

      cứ vẫy tay suốt, giống như cảm ơn, Lục Cảnh vui mừng cười, cũng soái khí mà giơ tay vẫy tay với người bên cửa sổ, xoay người mang theo tươi cười đầy mặt bước lên xe, tiếp tục ói máu đau lòng lái chiếc xe quý .

      Chiếc xe màu đỏ vừa rời lâu, bé tóc đen bước ra khỏi tòa nhà tối đen, thở dài nhõm hơi.

      đeo cặp sách ra cửa tòa nhà, nhìn nơi chiếc xe biến mắt, vô tội chớp mắt.

      Sao có thể chỗ ở cho người xa lạ bèo nước gặp nhau chứ?

      Cho dù là người tốt cũng thể.

      Đeo cặp chuẩn bị về nhà, trước khi , ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu ba.

      Nơi đó có người vẫy tay, bộ dạng giống như rất nhiệt tình.

      Trần Hi sờ túi tiền trong đồng phục, mở ra lòng bàn tay trống trơn xin lỗi, “Chuyện là... Hôm nay có hạt dưa.” đột nhiên nghĩ tới gì đó, mắt sáng lên, vội vàng từ trong cặp lấy ra tấm ảnh ký tặng. Nghe Lục Cảnh chính là đại minh tinh, bao nhiêu trẻ thích , rất được hoan nghênh. nhón chân đứng dưới cửa sổ, giơ tấm hình ký tặng lên cao hỏi: “Hay là, tôi tặng tấm hình ký tặng này cho nhé?”

      Bóng người vẫy tay chững lại.

      Ngay sau đó, ánh đèn lạnh lùng tắt ngóm, tỏ vẻ ta phũ phàng từ chối!

      thèm!

      (1) thời kỳ trung nhị: Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh) là từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên trong tuổi dậy , khoảng năm 2 trung học cơ sở (hay "sơ trung" theo số cách dịch sang tiếng Việt, chính xác là "trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra chính xác, các cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.

      Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy ", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy ".
      Last edited: 7/4/20
      A fang, Cyder, saoxoay25 others thích bài này.

    5. Cá bơi ngửa

      Cá bơi ngửa New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      17
      Truyện hay quá, hóng chương mới
      :yoyo45:
      1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :