1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Ngọc Đông Anh

      Nguyễn Ngọc Đông Anh Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      62
      Cao thủ bằng tranh thủ:))
      thuann thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 87: Tẩm Cung

      Editor: Sil


      Tề Uyên đảy Canh Quất Sơn Tra ra xa, nghiêng đầu nhìn sang A Viên xấu hổ mặt đỏ bừng, mỉm cười: "Đồ của nàng đều được Thanh Niệm để ở Tẩm Cung của Trẫm."

      "Tẩm, tẩm cung ?!" A Viên đột nhiên trợn tròn mắt, "Từ trong ra ngoài Điện Dưỡng Tâm tổng cộng cũng có ít nhất 7,8 tòa thiên Điện, sao ngài, ngài lại..."

      Nàng cắn môi, bứt rứt yên níu chặt lấy váy.

      Tề Uyên nhìn đôi mắt ướt nhẹp của nàng, chậm rãi cười: " luôn lo lắng cho an toàn của nàng."

      "Người Nam Cương gian xảo thâm độc, động đến được Trẫm tất nhiên đánh chủ ý lên người bên cạnh." Tề Uyên trầm giọng : "Hoàng Tổ Mẫu và Mẫu Hậu tối nay rời Kinh, chỉ có nàng ngốc, nhất quyết tiến Cung."

      A Viên nhìn chăm chú vào đôi mắt đen như vực của Tề Uyên, giật mình dường như nhận ra chuyện gì: "Ta bảo sao tin tức này lại rơi vào tai ta nhanh như vậy..."

      Nàng chậm rãi cúi đầu, mím môi, trong lòng dâng lên chút áy náy: "Xin lỗi."

      Tề Uyên gắp khúc Cần tây ngâm Giấm, thong thả nhai, kêu răng rắc, nghe vô cùng vui tai.

      giơ tay, chậm rãi cầm bát Canh Quất Sơn Tra vàng óng ánh tới, múc thìa bỏ vào miệng, hơi bất ngờ nhướn đuôi mày lên.

      Món Canh Quất Sơn Tra này mang mùi vị thơm ngát, vị chua tươi mát của hoa quả xen lẫn với vị ngọt thanh nhàn nhạt, lại hợp khẩu vị của đến bất ngờ.

      Tề Uyên định múc thêm thìa nữa, lại rồi chỉ mò được bát . nghiêng đầu nhìn sang A Viên nhíu mày mặt đầy chán nản, khẽ nhíu mày.

      "Chua..." A Viên yếu ớt , cả người như đóa hoa xinh đẹp ủ rũ: "Ta nên giận dỗi ngài."

      dừng mắt thiếu nữ biểu cảm tội nghiệp, đôi mắt phủ kín sương mù, thản nhiên : "Món Canh Quất Sơn Tra này làm tệ, bữa khuya đêm nay ăn món này ."

      "Bữa khuya ?" A Viên dám tin nhìn Tề Uyên, cầm muỗng lên múc chút xíu lên nếm thử, chua đến đỏ cả mắt.

      "Uống hụm trà." Tề Uyên đưa chén trà lên miệng nàng, cho nàng uống hụm: "Còn chua ?"

      A Viên chua đến đầu ong ong, hốc mắt đầy nước mắt: "Tề Uyên, ta muốn ăn kẹo..."

      "Thanh Niệm, mang chút điểm tâm ngọt đến đây."

      Thanh Niệm dám chậm trễ, vội vàng lên tiếng tuân lệnh. Nàng rất nhanh, Thượng Thiện Phòng lại cách đó xa, chỉ trong chốc lát, Thanh Niệm mang 4,5 loại điểm tâm ngọt đến.

      "Lui ra ." Tề Uyên lãnh đạm , tự tay bưng đĩa con đựng Bánh Tro Đường* đến trước mặt A Viên.

      *) Bánh Tro Đường:

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      "Đây."

      Cho đến khi A Viên bỏ Bánh Tro Đường vào miệng, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      A Viên khẽ vuốt nước mặt trong khóe mắt, nhìn đĩa Cánh gà chua vô cùng đẹp mắt, lòng lại áy náy: "Xin lỗi..."

      "Đây là câu “xin lỗi” thứ hai của nàng trong ngày rồi." Tề Uyên khẽ véo mặt nàng, nhìn dáng vẻ ủ rũ của A Viên, khỏi cười cười.

      cúi đầu, khẽ mổ lên môi nàng cái: "Nếu nàng vẫn cẩn thận mọi bề như bình thường, Trẫm cũng xứng làm vị Hoàng Đế này."

      A Viên ngước mắt, mím môi nhìn về phía ngài, trong lòng vô cùng buồn phiền: Mình chỉ liên lụy đến ngài ấy, còn buộc bắt ngài ăn mấy thứ dành cho người này...

      Nàng chậm rãi thở dài, áy náy chịu nổi.

      Tề Uyên biết được ý nghĩ trong lòng nàng, đưa tay kéo cái, ôm A Viên vào lòng, khẽ hôn lên đỉnh đầu nàng, dịu dàng : "Có chuyện còn cần nàng giúp."

      A Viên nghe vậy, đôi mắt lên chút hưng phấn, mong đợi nhìn Tề Uyên: "Ta có thể giúp ngài được gì sao !"

      "Cứ mỗi mấy ngày lại cùng Trẫm đến Cung Thọ Khang hoặc Cung Trường An dùng bữa tối, phải làm như vậy mới có thể lừa dối được."

      "Đơn giản vậy thôi sao !"

      "Đơn giản vậy thôi." Tề Uyên cười khẽ, đôi mắt đen kịt đầy vẻ dịu dàng cưng chiều.

      "Ta ăn tốt !" A Viên dùng sức gật đầu, lo lắng trong lòng biến thành hư .

      "Trẫm bảo vệ nàng tốt." nhìn A Viên vô cùng vui vẻ, thấp giọng lẩm bẩm, đôi mắt tràn đầy ý cười nhàn nhạt.

      A Viên nắm chặt lấy vạt áo của ngài, chớp mắt nhìn đường viền cằm tuyệt đẹp của Tề Uyên, đôi mắt sáng như ngôi sao.

      ******

      "Năm nay thể ở bên cạnh trong ngày sinh nhật, bữa này xem như bồi thường ." Trình Tầm híp mắt cười, khuôn mặt ôn hòa như nước.

      "Nhoáng cái 6 năm..." A Viên nhìn t thức ăn tinh xảo rên bàn, khỏi có chút cảm khái: "Ta còn nhớ năm mới vào Cung, bữa cơm thứ nhất trong Cung chính là Cơm trắng cùng Chân gà sốt."

      A Viên vừa , liền cười khanh khách: "Đó là lần đầu tiên ta ăn được cả chân gà."

      "Về sau chúng ta đều có chân gà ăn hết !" Diêu Uẩn An gắp miếng chân gà trong đĩa Gà sốt dầu vừng* cho A Viên, ba nhìn nhau cười, vô cùng ăn ý giơ chung rượu, ngửa đầu uống hơi cạn sạch.

      *) Gà sốt dầu vừng:

      [​IMG]


      (Nguồn: Internet)

      Rượu Mơ trong miệng ngọt thanh hơi chua xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt. Mùi trái cây dung hợp với mùi rượu vừa đủ, thừa cũng thiếu.

      "Chỉ có mới có thể ủ Rượu Mơ ngon như vậy !" A Viên chép miệng, khuôn mặt hàm chứa ý cười nhàn nhạt. Lúc đảo mắt, lại có chút giống với Tề Uyên.

      Trình Tầm ăn miếng hạt sen lạnh, yên lặng nhìn A Viên, lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: " càng ngày càng giống với Hoàng Thượng."

      "Giống ?" Động tác của A Viên dần dần chậm lại, nghi ngờ nhìn Trình Tầm.

      "Có lúc cũng giống Hoàng Thượng, biểu cảm thản nhiên, ngay cả nụ cười cũng lộ ra vẻ sâu lường được."

      A Viên khẽ nhíu mày, trong đầu dần dần lên dáng vẻ ngoài cười nhưng trong cười của mình. Nàng mím môi, khỏi rùng mình cái: " nhảm, ta mới giống đâu !"

      "Quá dọa người rồi !"

      Trình Tầm và Diêu Uẩn An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của A Viên, kìm được mà cười ra tiếng.

      A Viên rầu rĩ vui khẽ vuốt hai gò má, ngửa đầu lên uống lên chén Rượu Mơ: "Đừng cười nữa, thực đáng sợ mà..."

      Diêu Uẩn An dừng cười, tò mò nhìn A Viên, hỏi: "Bây giờ vẫn còn sợ Hoàng Thượng sao ?"

      "Sợ ! Sao lại sợ !" A Viên mím, nhìn ánh mắt hơi khinh bỉ của bạn thân, chịu thua cứng cổ : "Sống chết của dân chúng Đại Tề đều nắm trong tay ngày ấy, ta sợ hay cũng chẳng phải xẩu hổ !"

      " mất mặt..." Diêu Uẩn An liếc mắt nhìn nàng cái, lầu bầu: "Những cũng chẳng mạnh đâu được."

      "Đừng nghe lời nàng ấy." Trình Tầm vỗ lên tay A Viên, giọng : "Gần vua như gần cọp, mọi việc phải cẩn thận chút mới tốt."

      "A Viên phải là tiểu Cung nữ gia cảnh bần hàn, như băng mỏng năm đó nữa rồi." Diêu Uẩn An nhấp hụm rượu, chớp mắt cười : "Giữa trưa hôm nay còn cố ý làm bàn đồ ăn cực kỳ chua cho Hoàng Thượng, ngay cả bìa giấm trắng nàng ủ trước khi rời Cung cũng mang ra."

      Diêu Uẩn An sờ cằm, mặt đầy ý cười: "Người khác biết suy nghĩ của nàng, còn biết ư ? Định trả thù ! Nàng ăn dấm chua, cũng muốn để Hoàng Thượng ăn lần !"

      "Này ? đừng cả ra mà !" A Viên nhét cái Bánh rán vừng vào miệng nàng, hung hăng trừng mắt với nàng cái, giọng trình bày: "Ta ghen..."

      Trình Tầm im lặng nghĩ đến đống chén đĩa trống được đưa ra khỏi Ngự tiền lúc giữa trưa, chỉ thấy xót cả răng, cả người kìm được mà run lấy bẩy: "Có lẽ... trước mặt Hoàng Thượng cũng cần phải dè dặt cẩn thận..."

      ******

      "A Viên còn chưa về." Tề Uyên giương mắt, mày khẽ nhíu lại, giọng lành lạnh.

      Ngụy Toàn cúi người, đúng : "Thưa Hoàng Thượng, nương A Viên còn ở chỗ của 2 Nữ quan."

      " bao lâu rồi ?"

      Ngụy Toàn tuân lệnh tính thời gian, cảm thấy hình như Tề Uyên có chút vui mới cố ý chậm: "Thưa Hoàng Thượng, sắp được hai canh giờ."

      Hai canh giờ ?

      Tề Uyên im lặng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trời đêm như mực bên ngoài cửa sổ, khỏi nhíu mày: Nhà về ?

      "Theo Trẫm nhìn xem."

      Dứt lời, liền tùy ý bỏ quyển sách tay lên bàn dài, khoanh tay ra ngoài.

      "Ta đời trước tu loại phúc gì vậy ? Người đàn ông tốt như Tề Uyên lại chỉ thích mình ta..."

      Giọng say khướt của A Viên truyền ra, Ngụy Toàn theo bản năng liếc nhìn sắc mặt Tề Uyên, vừa nãy còn trầm như trời giông, lúc này lại trở nên quang đãng !

      Bàn tay chắp sau lưng của Tề Uyên hơi nắm chặt lại, khuôn mặt mang theo chút sung sướng. bình tĩnh đứng ngoài cửa, mỉm cười tiếp tục nghe.

      "Nếu có ngài ấy, tại chừng ta phải đính hôn với vị Tiêu Thế tử kia..."

      Nụ cười mặt Tề Uyên cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

      A Viên ôm bầu rượu, say trước mù mịt, lười biếng ghé lên bàn, cái miệng nhắn đỏ bừng hề dừng lại.

      Diêu Uẩn An cũng say , nghe lời này của A Viên liền cười khanh khách: "Tiêu Thế tử ? Quan Quân Hầu sao ?" Nàng mơ mơ màng màng vỗ bả vai A Viên, giọng cực kỳ hâm mộ: "Vị Tiêu Thế tử kia cũng là nhân trung long phượng*, A Viên dù thế nào chăng nữa cũng thiệt thòi ! Hắc hắc..."

      *) Nhân trung long phượng: người tài trong nhân gian

      A Viên dụi mắt, vì say rượu nên giọng càng mềm mại: "Ta gặp qua mấy lần, quả nhiên tuấn tú lịch , đôi mắt kia... Chậc chậc, đẹp !"

      Nàng ôm bầu rượu, cả người đều mơ mơ màng màng, mi mắt như treo vật nặng hàng nghìn cân.

      cơn gió lạnh đột nhiên thổi đến từ phía sau, A Viên chỉ thấy người mình , chóp mũi vương vấn mùi hương mát lạnh quen thuộc.

      Nàng dụi mắt cái, vô cùng vui vẻ đưa tay bám lên cổ ngài: "Ngài tới đón ta về à !"

      "Ừ." Tề Uyên nhíu mày, giọng cũng nhàn nhạt.

      Ánh mắt A Viên mê ly, nhìn chằm chằm vào nét khó chịu giữa mày ngài lúc lâu, mím môi nũng nịu : "Đừng buồn nữa !"

      Tề Uyên nhìn cười đến ngu si trong lòng, khẽ lắc đầu cái, chậm rãi thở dài: " chuẩn bị chút Canh giải rượu đến đây."

      "Dạ."

      Diêu Uẩn An cố gắng nâng mí mắt lên, đưa tay lắc lắc Trình Tầm sớm say đến bất tỉnh, lẩm bẩm: " thấy A Viên đâu..."

      Ngụy Toàn:...

      ******
      "Tề Uyên..." A Viên nằm giường, mê man còn chút sức lực nào. Nàng nhíu mày, trong dạ dày dậy sóng như biển, rất khó chịu.

      "Ngài cách xa ta ra chút..."

      Tề Uyên nghe vậy, khỏi nhíu mày, thái dương nổi gân xanh: "Nàng lặp lại lần nữa ?"

      "Cách xa, cách xa ta ra chút..." A Viên ôm miệng, cực kỳ cố gắng kìm lại cơn khó chịu trong bụng mình.

      "Ngươi còn..." Tề Uyên dịch lại gần nàng, còn chưa dứt lời, chỉ thấy A Viên nằm giường bật người lên, đâm vào lòng mình "ọe" tiếng.

      "Sao ngài, Sao ngài lại nghe vậy... ọe..."

      Tề Uyên:...

      "Hoàng, Hoàng Thượng... Nô tài hầu hạ ngài thay quần áo !" Ngụy Toàn bê Canh giải rượu, bước chân ngay lập tức hoảng hốt lên.

      "Chậm chút."

      Ngụy Toàn sửng sốt, mắt híp mở ta trào ra mấy giọt nước mắt, trong lòng hết sức cảm động: Những năm qua mình cúc cung tận tụy là đáng giá ! Hoàng Thượng cũng quan tâm đến những Nô tài như chúng ta !

      "Đừng vẩy canh của A Viên ra."

      Tề Uyên nhàng vỗ lưng cho A Viên, giọng lãnh đạm.

      Ngụy Toàn:...

      Sau khi thu xếp xong xuôi, A Viên ngủ sâu.

      "Hoàng Thượng, có muốn đến thiên Điện nghỉ ngơi hay ?" Ngụy Toàn hạ giọng, nhìn ngồi Tề Uyên ngồi bên giường hề nhúc nhích, khuyên nhủ câu: "Thị vệ đều canh gác bên ngoài, ám vệ cũng đều quan sát, nương A Viên rất an toàn."

      "Mang tấu chương ở thư phòng đến." Tề Uyên khoát tay, dừng mắt khuôn mặt đỏ bừng của A Viên, rất .

      "Dạ."

      Ngụy Toàn biết khuyên cũng được, chỉ phải lấy.

      Ông ta xoay người, còn chưa được mấy bước liền nghe thấy Tề Uyên sau lưng thấp giọng : "Lại tắt mấy ngọn đèn."

      "Hoàng Thượng phải ngài còn muốn phê tấu chương sao ?"

      Tề Uyên nhìn A Viên hơi nhíu mày lại, giọng : "Quá sáng, A Viên ngủ được..."

      Hết Chương 87.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan20 others thích bài này.

    3. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 88: Khăn tay

      Editor: Sil


      Mặt trời lên ba sào, ánh mặt trời màu vàng tùy ý chiếu vào trong phòng, ánh sáng chuyển động, vô cùng sáng sủa.

      nằm giường khẽ nhíu mi, lười biếng lật người sang bên, bịt kín đầu lại lăn sang bên kia.

      tiếng "bịch" nặng nề vang lên, cơn đau truyền đến, A Viên mềm mại rầm rì tiếng.

      Nàng vô cùng buồn ngủ, có thể là do đêm qua say rượu, cả người cũng mềm nhũn vô lực. A Viên mím môi, ngay cả mắt cũng lười mở, chỉ chậm rãi giơ tay lên ôm trán.

      "Đau đớn lắm sao ?"

      giọng mát lạnh như suối truyền đến từ phía sau, A Viên đột nhiên mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt đều là hoa văn hình rồng tinh xảo.

      Tim đập mạnh, nàng cúi đầu nhìn bộ Trung y* trắng như tuyết người, đầu “uỳnh” tiếng, cả người nổ đến điên đảo.

      *) Trung Y: bộ áo trong, như kiểu áo sơ mi phối hợp với bộ trang phục mặc bên ngoài.

      [Trung y kiểu nữ]

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      A Viên dùng sức dụi đầu, hề nhớ được việc đêm qua chút nào. Chỉ loáng thoáng nhớ ở trong phòng Trình Tầm, ăn hai cái Chân gà, non nửa khúc Chân giò thủy tinh, còn có nửa đĩa Đậu hũ xào cay thái chỉ...

      Nàng mím môi, tay chân hốt hoảng kéo chăn bọc kín lấy mình: "Ngài, ngài... Tránh ra chút..."

      "Lặp lại lần nữa ?"

      Lời lồng thêm dòng khí lạnh, A Viên có cốt khí rụt người lại, buồn bực : "Ta gì cả..."

      " ra."

      " !" A Viên nghe vậy, cuống quít nắm chặt lấy chăn, tim đập thình thịch, vào trong tai nàng như trống nổi.

      Tề Uyên nhìn chiếc chăn to phồng kia khẽ nhíu mày, tay nắm chặt lấy A Viên lôi ra: "Sao lại trốn Trẫm ?"

      A Viên buồn bực đến đỏ cả mặt, trán lấm tấm mồ hôi. Nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Tề Uyên, vô cùng tủi thân chớp mắt: Mình chọc giận ngài ấy chứ ?

      ", trốn..." A Viên lặng lẽ dịch vào bên cạnh, trong tay nắm chặt lấy chiếc chăn thêu hoa văn rồng kia.

      Tề Uyên yên lặng nhìn động tác này của nàng, đôi mắt đen sâu thẳm u. nhíu mày, đưa tay lật má trái của nàng sang, nhìn vết sưng đỏ ở phần trán bên trái, sắc mặt lộ ra tia nghiêm túc.

      A Viên ngừng thở, bàn tay nắm lấy chăn trắng ra, trái tim dường như vọt lên cổ họng, khắc cũng yên.

      chiếc lọ màu trắng đột nhiên đập vào mắt, nàng hiểu gì nhìn về phía Tề Uyên.

      "Quên mất nàng nhìn được vết thương đầu ." Tề Uyên nhíu mày, dứt lời, liền tự tay mở nắp.

      "Ngay cả da còn xước, dùng loại thuốc quý giá như vậy lãng phí..." A Viên mím môi: "Cái này cũng phải là rau cải trắng, tiện tay ra là được củ..."

      Trước kia nàng chỉ biết thuốc này rất quý, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới loại thuốc mỡ này dùng nhiều loại dược liệu quý hiếm như vậy.

      A Viên nhìn lọ màu trắng kia, cứ như Tề Uyên để tòa thành trước mặt nàng: Nhiều Tuyết Liên, Cỏ Linh Chi, Hà Thủ Ô chất đống ở chỗ như vậy lại chỉ được lọ như vậy thôi...

      Tề Uyên nghe vậy liền nhíu mày: "Nàng chỉ cần coi nó là cải trắng là được.”

      lấy thuốc mỡ ra, thoa đều lên chỗ sưng đỏ trán A Viên, biết vừa nhớ ra chuyện gì liền giọng cười: "Năm đó Trẫm cho nàng nhiều “cải trắng” như vậy nàng đều dùng, nay thế mà lại khách sáo."

      Mặt A Viên đỏ lên, tiếng như muỗi: "Đâu có cải trắng quý giá như vậy..."

      "Đồ ăn sáng chuẩn bị cho nàng gồm có Bánh canh, Canh gà nấu măng tươi và Củ từ nghiền, gọi Thanh Niệm vào hầu hạ ?"*

      *) Bánh canh: Như kiểu bánh bao nhưng bên trong có nước lèo kèm với nhân

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      *) Canh gà nấu măng tươi:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      A Viên chậm rãi gật đầu, nhìn bộ trung y người, định hỏi chuyện gì lại cách nào mở miệng được. Đúng lúc nàng biết làm sao, đỉnh đầu đột nhiên truyền tới giọng nhàng: "Lần sau cẩn thận chút, đừng đập vào đầu nữa."

      A Viên nghe tiếng trêu chọc có chút hài hước này, mặt đột nhiên đỏ lên, lắp ba lắp bắp: " ràng, ràng là... Là giường của ngài quá, quá !"

      Tề Uyên nhướng đuôi mày, chỉ cười . thong thả bước tới cửa, định đưa tay đẩy cửa ra, giật mình ma xui quỷ khiến quay đầu lại quan sát mấy lần chiếc giường mình ngủ suốt mười mấy năm.

      A Viên đối mắt với ánh mắt kia, dám ngẩng đầu lên chút nào, cho đến khi nghe thấy tiếng đẩy cửa mới dần thở phào nhõm hơi.

      Nàng dè đặt ngước mắt lên, chậm rãi nằm ngã xuống giường, khuôn mặt khó tránh khỏi buồn rầu, thở dài tiếng: Tối hôm qua hẳn là phát sinh chuyện gì ?!

      "Thanh Niệm, vào thay quần áo cho A Viên." Tề Uyên lãnh đạm .

      "Dạ."

      Tề Uyên hơi nghiêng đầu, lông mày khẽ nhíu lại.

      "Nô tài ra lệnh cho người truyền thiện ?" Ngụy Toàn cúi đầu, lễ độ cung kính.

      Tề Uyên nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu, trong giây lát, lại lên tiếng ngăn Ngụy Toàn lại: "Chờ ."

      Ngụy Toàn cuống quít dừng lại, cúi người hỏi: "Hoàng Thượng còn có gì muốn phân phó ?"

      "Ra lệnh cho Cục Thượng Xá, mau chóng chế tạo ra giường lớn hơn, thay đổi chiếc giường trong tẩm Cung."

      "Lớn hơn chút nữa ?" Ngụy Toàn kinh ngạc khỏi há hốc miệng.

      Long sàng trong tẩm Cung rộng khoảng 7 tấc (2,33m), đó là nằm ngang cũng đủ.

      "Ừ." Khuôn mặt Tề Uyên lạnh nhạt, chỉ khẽ lên tiếng.

      "Hoàng Thượng có to bao nhiêu là vừa ?"

      Tề Uyên suy nghĩ chút, lãnh đạm : "Rộng khoản 1 trượng (3m), dài... Tùy ."

      "Dạ." Ngụy Toàn tuân lệnh lui ra, vừa xoay người liền vuốt mồ hôi hột trán: Rộng 1 trượng... Giường của ngài còn to hơn cả phòng của nhà bình thường !

      ******

      " nương hôm qua ngài cũng uống quá say rồi..." Giọng Thanh Niệm mang theo tia nghiêm khắc: "Nôn ra người Hoàng Thượng còn chưa , còn mấy lời Hoàng Thượng thích nghe."

      "Ta ? Nôn ra người Hoàng Thượng ? Còn lời tốt ?" A Viên mặt trắng bệch, đôi mắt như nai con rơi vào bẫy của thợ săn, đầy vẻ hốt hoảng sợ hãi: "Ta gì ?"

      Thanh Niệm thuật lại lời Ngụy Toàn nghe được lại lần cho A Viên, sắc mặt A Viên càng trắng ra, hoảng sợ che kín đầu: "Chẳng trách sáng sớm ngài ấy liền dương quái khí..."

      "Cũng may Hoàng Thượng rất sủng ái nương." Khuôn mặt Thanh Niệm lên nét tươi cười: "Nô tỳ hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, còn chưa thấy qua ngài ấy giận giữ chút nào với người như vậy. Nếu là người khác , chỉ sợ sớm đầu lìa khỏi xác."

      "Nhưng lần sau nương cũng thể uống nhiều như vậy nữa." Thanh Niệm vừa thắt nơ cho nàng, vừa giọng : "Cẩn thận chút luôn tốt hơn việc sau này mắc sai lầm lại bị lạnh nhạt."

      "Đa tạ Thanh Niệm tỷ tỷ nhắc nhở." A Viên mím môi, áo não : "Sau này giọt cũng dám đụng đến."

      " nương tự biết trong lòng là tốt rồi." Thanh Niệm mặc quần áo cho A Viên xong, liền cười : "Bộ quần áo thay ra hôm qua của ngài thể mặc được, sáng nay Nô tỳ nhìn chỗ quần áo ngài mang tới, cảm thấy còn hơi ít liền sai người đến Cục Thượng Phục ra lệnh làm chút quần áo cho ngài, ngài xem lúc nào để họ đến đo đạc được ?"

      "Sau khi ăn sáng ." A Viên buồn rầu .

      "Nô tỳ gọi Cung nữ trang điểm vào."

      A Viên nhìn bóng lưng Thanh Niệm, lúc này mới nhận ra gọi nàng lại: "Thanh Niệm tỷ tỷ, tối hôm qua là ngài thay quần áo cho ta sao ?"

      "Đúng vậy." Thanh Niệm quay đầu lại lên tiếng, mặt hình như có chút nghi hoặc: "Sao vậy ?"

      " có gì, có gì..." A Viên miễn cưỡng cười cười, ngay khi xoay người lại khóe miệng liền nhanh chóng hạ xuống, ngay cả đuôi mắt cũng đầy ủ rũ.

      Mình suy nghĩ chuyện gì vậy !!!

      ******

      A Viên đứng ở cửa, nhanh hướng nhìn lướt qua bên trong cái, thấp thỏm chịu nổi.

      "Thanh Niệm tỷ tỷ, hay ;à ta đến chỗ khác ăn ?"

      "Trước khi Hoàng Thượng lên Triều sớm ngay cả miếng điểm tâm cũng ăn, chờ ngài tỉnh dùng bữa cùng nhau."

      A Viên khẽ cắn môi, biểu cảm quẫn bách, vẫn chần chừ.

      "Bước vào."

      Giọng lành lạnh đột nhiên vang lên, A Viên sợ đến run lên, chỉ phải bất chấp bước vào.

      Trong lòng nàng ngượng chịu nổi, cố ý ngồi xa chút. A Viên lén ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt của Tề Uyên, lại chậm rãi dịch ghế, dịch đến gần chút. Nàng rũ mắt, nghĩ đến lời của mình tối qua, bất an níu chặt váy, chậm rãi gắp chiếc Bánh canh vào đĩa của ngài, cẩn thận lấy lòng, : "Đói ?"

      Tề Uyên thản nhiên nhìn nàng cái, trầm giọng : "Nếu nàng có cái đuôi, nay nhất định vẫy đến hoa cả mắt."

      A Viên mím môi, thấp giọng ngập ngừng: "Đừng giận...Đó là ta uống say, gì cũng tính !"

      Tề Uyên ung dung gắp chiếc Bánh canh cắn cái, liếc mắt nhìn nàng cái mỉm cười: " giận ."

      " sao ?" A Viên nghi ngờ nhìn ngài, oán thầm trong lòng, : Ta cũng tin !

      "Chẳng qua trong lòng có hơi thoải mái thôi."

      "Ta biết mà..." A Viên dẩu môi, giọng mềm mại.

      Tề Uyên nhìn lướt qua dáng vẻ đáng thương của nàng, nghiêng người đến gần mặt nàng, hạ giọng : "Hôn Trẫm cái, chuyện này xí xóa."

      Sắc mặt A Viên đỏ lên, khóe miệng lại hơi cong lên.

      Nàng định hành động, mặc bộ quần áo màu xanh nhạt xông vào.

      Tề Uyên sửng sốt nhìn Nhiêu Ca, Ngụy Toàn và đám Thị vệ trước cửa, cứng đờ thẳng người lên, sắc mặt đen như đít nồi.

      "Hoàng Thượng, bọn Nô tài chặn..."

      Dứt lời, đều đồng loạt quỳ xuống.

      Nhiêu Ca thu lại vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt, phong tình vạn chủng tới trước bàn, cúi người hành lễ, đặt chiếc khăn tay cầm lên bàn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hơi thở như lan: "Nhiêu Ca được Hoàng Thượng chăm sóc, thêu riêng cho ngài chiếc khăn tay."

      A Viên nhìn chiếc khăn tay tinh xảo trước mặt, kìm được nhíu mày: "Ngài ấy có, cần !"

      Hết Chương 88.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan19 others thích bài này.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      A Viên quá ngây ngốc lại còn e thẹn quá . Nếu đổi lại là người khác mà phải Tề Chim Cu , sớm muộn gì cũng bị lạnh nhạt . Tội cho Tề Chim Cu quá
      thuann thích bài này.

    5. Nguyễn Ngọc Đông Anh

      Nguyễn Ngọc Đông Anh Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      62
      A Viên cưng thế :)))
      thuann thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :