1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 124 :

      Edit : Bảo Vy 197



      Chử Kính Phong vào phòng, hơi liếc tới hiền thê nhún nguồi hành lễ cái, rồi ngồi thẳng ghế dài bên cạnh bàn trà, mở miệng : “Thay ta gỡ mão quan ra.”


      Nhược Ngu đến cạnh , nàng duỗi tay gỡ trâm ngọc cố định mão, rồi lấy mão quan có khảm ngọc thạch xuống, nhưng vì nàng đứng gần, lại phát phần chân tóc của Chử Kính Phong lại có màu đen, nàng tự chủ được mà duỗi tay chạm vào.


      Chử Kính Phong biết nàng thắc mắc chuyện gì, nên mở lời: “Gần đây ta tìm được bài thuốc, uống được vài thang, ban đầu dự tính là nếu hiệu nghiệm thôi, bây giờ xem ra, ngược lại là dược lực vẫn tính là còn có công hiệu.”


      Lý Nhược Ngu nhìn vào phần tóc màu đên, trong lòng nàng bất giác nhõm.


      Trước đây bạc tóc nơi chiến trường, tính tính lại cũng liên can rất nhiều tới việc nàng chậm trễ trong việc giao quân trang, nghĩ lại lúc trước nàng tới quân doanh chịu đòn nhận tội, lần đầu nhìn thấy mái tóc bạc của , trong lòng thực là cực kỳ chấn kinh, đồng thời cũng có cảm giác đau lòng.


      Chỉ là nàng vẫn luôn quen việc che dấu ý nghĩ của mình, biểu lộ cảm xúc kỳ thực càng giống như là ghét bỏ mà thôi. giống như bây giờ, lúc được nghe là cuối cùng có thể hồi phục được mái tóc đen, vui sướng trong lòng dâng tới miệng cũng đơn giản là câu “Chúc mừng đại nhân” nhạt nhẽo mà thôi.


      Nữ nhân như nàng, đừng là nam nhân chức cao quyền trọng như Chử Kính Phong, ngay cả Thẩm Như Bách là thế gia hết thời gia cảnh mới khởi sắc như kia cũng là trong lòng vướng mắc, cách nào chấp nhận con người của nàng.


      Bằng vì sao Thẩm Như Bách kia từ đầu lại lén lút qua lại vụng trộm với tam muội của nàng chứ?


      Tuy trước kia nàng chút do dự mà thầm đưa ra quyết định giải trừ hôn ước với Thẩm Nhu Bách, nhưng trong lòng vẫn bị vị hôn phu và thứ muội song trùng phản bội mà buồn bã mất lần. Thực chất nàng hạ quyết tâm từ đó về sau cũng muốn gả nữa.


      Nhưng vận mệnh trêu ngươi, ai mà ngờ được chẳng qua là lần ra ngoài cưỡi ngựa, lại là chuyện vô tình đến ăn khớp với toàn bộ mưu kế được an bài, trong thoáng mọi chuyện thay đổi ngoài sức tưởng tượng.


      Tư Mã đại nhân của tại biết tính xấu khó ưa cố chấp chân của nàng, chỉ sợ là cũng hối hận rồi ? Bỏ qua ngoại hình của nàng, kỳ thực nàng chút mềm mỏng đáng nào của nữ nhân, làm sao có thể bì được với thiếu nữ tươi trẻ đáng có thể nõng nẽo chu miệng chứ?


      Nghĩ tới chuyện này, rã rời trong lòng nhất thời dâng lên, nàng liền đặt mão quan trong tay xuống, xoay người muốn .


      Nhưng bàn tay lại bị nắm lấy và kéo, chỉ nhàng dẫn dắt liền ôm nàng vào lòng, kề sát vào mặt nàng thấp giọng : “Vậy nàng thử xem, nếu như ta là cẩu, nàng là gì? Chẳng phải cũng biến thành tiểu mẫu cẩu sao?”


      Cái kiểu nhục mạ thẳng mặt này, trước đây Nhược Ngu nào nghe qua? Lập tức muốn nhảy khỏi lòng của , làm sao được khi bị kẹp cứng trong lòng, nàng có giãy dụa cách mấy cũng thể động đậy được.


      Nàng chỉ có thể xoay người, nghiến răng : “Đại nhân khen nhầm rồi, chuyện quan trọng đầu tiên khi làm cẩu chính là phải biết quẫy đuôi, nghe lời chủ nhân, chính là phải quẫy chăm chỉ chút, biểu thị sùng kính trong tâm. Bằng là hoàn toàn lãng phí thân phận làm cẩu rồi! Đại nhân người giống như là Nhị Lang chân quân của thiên giới, dũng cảm và thiện chiến, trong lúc này phải tìm con chó tốt để ở bên mình, rảnh rỗi nghe được vĩ tuyệt luân của đại nhân rồi vẫy đuôi kia thành quạt mới được chứ! Chuyện này, Nhược Ngu là ngượng ngùng dám, thể đảm nhận!”


      Nhược Ngu cũng bị câu “mẫu cẩu” kia của Chử Kính Phong chọc đến tức giận vô cùng, nên nàng mới ra mấy lời ác độc, rốt cuộc nàng bất chấp mọi chuyện, tích tụ lại rồi xả giận liền ầm ầm như tiếng pháo nổ, xả hết mọi thứ ra.


      Tư Mã đại nhân dường như rất tán đồng với lời của Lý nhị tiểu thư, trong mũi hừ tiếng rồi : “Lời này của phu nhân khác quá, cẩu kia tất nhiên là có mặt nõng nẽo đáng , nhưng nếu có sẵn sàng cái miệng sắt và răng đồng, cắn miếng nào phải thấy máu miếng đó, nếu chẳng qua cũng là chờ chực ném cho nồi đầy thịt thơm mà thôi......”


      Lúc cánh tay rắn chắc hơi dùng sức, bồng nàng lên: “Khắp thiên hạ, có thể sủa lại có thể cắn, tuyệt thế đáng sủng với sắc lông tươi sáng, mắt to đáng nằm trong lòng ta, nhưng có duy đứa gai góc là nàng lại nhận chủ tử của mình, như vậy làm sao là tốt được chứ?”


      Lý Nhược Ngu thấy nam nhân này lại đả xà thượng côn*, càng càng quá đáng, lửa giận trong lòng càng lớn hơn, nàng tức đến độ hét thẳng tên họ của : “Chử Kính Phong! Ngươi đừng có quá phận!”

      *đả xà thượng côn: câu đầy đủ là đả xà tùy thượng côn; đánh rắn bằng gậy cứng rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người. Ý là lợi dụng thời cơ.


      Nhưng Chử Kính Phong lại đem nàng đặt lên giường, cười lạnh : “Nàng thân là thê tử, lại hạ trượng phu xuống thành cẩu, bây giờ lại là ta quá phận? Nàng trở thành quan huyện cấm đoán bách tính thắp đèn rồi đấy*?”

      *câu này ý chỉ Nhược Ngu làm điều ngang ngược vô lý.


      vừ vừa đè lên người nàng vừa : “Nếu nghe lời như vậy, phải trách phạt nghiêm khắc, phạt nàng thay ta đẻ bầy cún con được chứ?”


      Nếu lạnh giọng chất vấn đầy mùi châm chọc, tự nhiên Nhược Ngu có trăm ngàn câu mang đầy thuốc nổ súng đạn để đáp trả .....Nhưng bây giờ làm như là kẻ bất lương vô tâm, nàng có chỗ để cãi lại.


      Lý Nhược Ngu chỉ thẹn quá hóa giận mắng: “Vậy tìm tiểu biểu muội của ngươi mà sinh ! Ta cũng phải là nàng ta!”


      Chử Kính Phong nhìn chăm chăm vào nàng nằm dưới thân : “Có chỗ nào phải? Cùng kiểu xấu tính, lòng dạ hẹp hòi, chuyện lý tha ai, thù dai, biết kính trọng phu quân của mình, vứt nàng vào trong chồng đá chính là cục đá thô cứng lật tìm cũng ra được, theo ta thấy sai ly đấy!”


      Nhược Ngu dường như chưa bao giờ bị người khác ra toàn nhược điểm như vậy, nàng tức đến độ quầng mắt đỏ lên, chóp mũi hơi phập phồng : “Nếu bức rức như vậy, vì sao ngươi vẫn buông tay, hai bên chúng ta đều có lợi rồi!”


      Chử Kính Phong vuốt má nàng rồi : “Ta vốn cũng nghĩ như vậy, nên nếu ta bày tỏ tâm ý với cục đá này thành quyết định đến lúc này nên buông tay thôi; sau khi để nàng ấy gần như đêm nào cũng có thể mơ thấy nàng; mơ thấy chính ta cưỡng ép nàng ở lại, thậm chí khi nàng khóc la cắn ta đạp ta nhưng ta lại kiên quyết giữ chặt buông; lòng ta lúc ấy khó mà vui sướng, ta chỉ cảm thấy như vậy mới tính là uổng đời này, vậy phải đóng vai quân tử cho ai xem chứ?


      Sau này, trời cao phụ lòng ta, lại đem nàng gửi tới trước mặt ta, chỉ là nàng bị thương, lại giống như đứa trẻ, mọi chuyện đều phải có người dạy bảo, nhưng ta lại cảm thấy cao hứng, vì nàng như vậy, cũng thể từ chối ta được nữa, từ cái miệng hay những lời gây tổn thương đó chỉ cần dạy dỗ cẩn thận, ta luôn có thể chờ đợi nàng vào tương lai tươi đẹp thổ lộ thương với phu quân. Vì ngày đó cứ cho là ngỗ ngược bất kham, quậy phá khắp nơi, ta cũng vui lòng cam chịu mọi trái đắng......”


      Nữ nhân dưới thân dần dần yên ắng lại, hơi khép mắt mà lắng nghe , cũng biết là trong lòng của nàng nghĩ gì.


      Chử Kính Phong lạ tiếp: “Nhưng có vẻ như trời cao cảm thấy để t với nàng như vậy là quá dễ dàng, ra chỉ là ra ngoài hành quân trong thời gian ngắn, lại để nàng quên hết mọi thứ về ta, phục hồi lại thanh lãnh của xưa kia, còn thân mật gọi ta; lúc nàng nhìn ta giống như ta là người dưng nước lã trong cuộc đời nàng......”


      tới đây, duỗi tay nâng cái cằm gằn xuống của nàng, ép buộc nàng chú ý nhìn : “Nếu nàng là ta, lúc này nàng có buông tay được ? Để mặc tất cả nỗ lực của ta trở nên thừa thãi ư?”


      Nhược Ngu bị mà trong lòng hơi run rẩy, tuy nàng biết được những ngày ngỗ ngược kia của mình từ miệng của Long Hương, nhưng khi nghe lại từ miệng của dường như mọi thứ được diễn giải chân thực hơn nhiều, nếu phải là kẻ từng trải e rằng thể nghiệm ra được nỗi gian khổ trong lòng......


      “Ta......cho rằng Tư Mã đại nhân là thích nữ nhân đáng ngây thơ, thời gian người và Nhược Ngu chung sống lâu, người mà ngài nhìn vào cũng chẳng qua là biểu tượng của ta mà thôi, ta chính là kiểu nữ nhân khô khan, ngoài việc đóng tàu và kinh doanh ra, có sở trường gì, ta sợ......đại nhân nhầm, chắc chắn có ngày hối hận......”


      Lý Nhược Ngu trước giờ quen dùng đanh đá sắc sảo để trang bị cho bản thân, cho đến giây phút này, nàng mới phát , điều bản thân nàng sợ hãi nhất là ngày nào đó nam nhân này cũng giống Thẩm Như Bách, triệt để nhận thức được nàng là nữ nhân như thế nào mà phù hợp làm thê nhà người.


      Nàng có thể đối diện với phản bội của Thẩm Như Bách, nhưng lại thể tưởng tượng được khi bị Chử Kính Phong hờ hững rồi xoay mình mà bỏ .


      kiêu ngạo của nàng là lớp áo ngoài mà nàng luôn bọc quanh mình, có lẽ là do có thời kỳ bị ngốc nghếch mới có thể hoàn toàn tháo bỏ, rồi chút kiêng kị mà thể ghét của bản thân......


      cho cùng, nàng có chút nghẹn lời, vì dường như khóe mắt có những giọt lệ ấm nóng trượt dài má.


      Nàng như vậy hơi thể tự ti, vì giãi bày bao khổ cực, mà biến thành Lý Nhược Ngu hoang mang bất lực, nhưng lại khiến Chử Kính Phong nhớ lại vào đêm mưa hôm đó đổ xuống ngọn chuối, thiếu nữ nhắn nhìn xa xăm vào màn mưa u tối, chỉ làm cho lòng của bá chủ của cả phương bắc nhất thời mềm như cây bông mới được hái.


      mang nữ nhân ôm chặt ở trong lòng, cúi đầu hôn dòng lệ ở khóe mắt nàng, lại tiếp tục tinh tế hôn lên miệng hơi nghẹn ngào kia, sau đó : “Cả thiên hạ này, còn có nữ nhân nào giống nàng chứ, đem ta lờ hoàn toàn xấu tính? Khô khan chút ngược lại là tốt, nếu nàng cũng biết bản thân mình toàn là nhược điểm, liền phải ngoan ngoãn nịnh nọt phu quân của nàng, nếu khắp thiên hạ này cũng chẳng tìm ra kẻ muốn nàng nữa đâu!”


      Lời ngạo mạn như vậy, cũng chỉ có Chử Kính Phong có thể ra. Lý Nhược Ngu bị biết là nên cười hay nên mếu nữa.


      Chuyện nam nữ sống chung này, có lúc cũng là thiếu giao tiếp qua lời . Sau khi Lý Nhược Ngu bị ép ra lời trong lòng, nàng lại cảm thấy lúc chung sống với nàng giảm cảm giác căng thẳng ngượng ngùng như lúc trước.


      Rốt cuộc cũng bị mắng là cẩu, nàng còn có thể khách khí với , hơi khó đấy!


      Lý Nhược Ngu cảm thấy Tư Mã đại nhân còn biết xấu hổ mà nàng là lòng dạ hẹp hòi thích ghi thù? Cái gọi là thù dai vốn chính là mức độ có thù tất báo phải ? Trước đây, khi nàng ở bất cứ đâu, câu nào gây tổn thương tới trái tim còn trẻ trung của Tư Mã đại nhân, nàng phải nhớ rất , rồi sau khi ân ái lúc nửa đêm liền dò hỏi từng chút cặn kẽ. Nếu như trả lời đúng với ý của đại nhân liền phải phạt “làm” như cẩu từ từ thương phen, hoàn toàn quan tâm tư thế kia khiến người khác xấu hổ tới cỡ nào......


      đêm hồ nháo như vậy, khiến người ta mệt rã cả người, nàng chỉ nghiêng đầu ngủ mê.


      Lý Nhược Ngu kia khi tới sáng hôm sau, đầu óc mới hơi hơi thanh tỉnh chút, lúc này nàng mới ảo não phát ra, nàng hoàn toàn có kinh nghiệm ghen tương.


      Nàng hoàn toàn quên mất việc muốn hỏi, Tư Mã đại nhân với vị đường muội ngọt ngào kia của Vạn gia rốt cuộc có quan hệ tới mức nào?


      Đợi khi Chử Kính Phong hết việc hồi phủ, nàng mới có cơ hội giả vờ vô tình hỏi tới.


      Chử Kính Phong buồn cười nhìn nàng cái rồi : “Chử Vong tuổi còn nữa, ta đây nhìn thấy Vạn Ngọc kia trưởng thành, cũng là biết gốc gác, nhà nàng ta cũng được xem là thanh bần, từ liền gửi nuôi trong nhà Vạn tiên sinh, bộ dạng chu đáo đàng hoàng, cũng xem là lanh lợi, ta liền muốn thay thứ đệ này của ta định mối hôn . Tính tình Vạn Ngọc ngây thơ thuần phác, là làm chị em kết nghĩa với nàng cũng dễ thân thiết phải ?”


      Lý Nhược Ngu nghe xong lại hơi chau mày?


      Vạn Ngọc kia là thơ ngây đến mức giản dị? Ngược lại nàng thấy cần thiết lắm!

    2. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 125 :

      Edit : Bảo Vy 197



      Chẳng qua là Chử Kính Phong thân làm đại ca, an bài mối hôn cho thử đệ của dĩ nhiên nàng nhiều lời.


      Trước đây Chử Vong kia lo liệu nạn hạn hán cho các thôn huyện, sau khi vào đông lại quản lý việc xây cất kho lương của các nơi.


      Hạn hán năm nay ở Mạc Hà thành cũng xem như là hồi chuông cảnh báo, để Chử Kính Phong biết rằng nhược điểm của Mạc Bắc vẫn là việc cung cấp lương thực. Trứng gà cũng thể để chung hết vào giỏ, vẫn phải xây nhiều kho lương để dự trữ lương thực.


      Phương bắc bốn mùa rệt, tuy ẩm ướt như phương nam, nhưng kho lưu trữ lương thực cũng nên chú ý chút.


      Vạn Ngịc kia tinh thông nông điền thủy lợi, với việc xây sửa kho lương cũng có vài ý kiến độc đáo. Vì vậy, Chử Kính Phong liền để Chử Vong gấp rút tới Vạn Châu, mang bản vẽ kho lương hoàn thành cho Vạn tiểu thư xem qua lần xem có chỗ nào bị sai hay thiếu sót . Nhưng cùng tới với Chử Vong còn có nữ nhi của Tô tri huyện To Tiểu Lương.


      Chử Vong vốn vừa mới ở Hạ huyện để quyết định phần đất để xây kho lương. Tô Tiểu Lương rảnh rỗi nên luôn chay tới đó, vì trước kia khi tham gia cuộc thi Bách Công nàng ấy cũng tham gia nên xem là có quen biết. Vì thế. Tô tri huyện liền nhờ vả Chử công tử hộ tống Tô Tiểu Lương với đại tỷ của nàng quãng đường tới Vạn Châu dạo chơi vài ngày.


      Tô Tiểu Lương kia nghe Chử Vong là huynh và tẩu của hai người ở Vạn Châu, tự nhiên là nàng ấy mừng rỡ ngớt. Chỉ hò hét muốn tới đó gặp hảo hữu cùng trường là Lý Nhược Ngu.


      Gần đây Nhược Ngu cũng nghe và nhớ lại chút những năm tháng học sinh ngờ nghệch của nàng ở học viện Thư Tinh theo lời kể của Tô Tú và Long Hương, nàng mới biết bản thân lại vô tình có được hai tiểu tỷ muội kết nghĩa.


      Bây giờ trong hai người họ tới thăm nàng, nàng vẫn thể từ chối được. Trong khi đợi Tô Tiểu Lương tới nơi, nàng liền ở trong phòng khách để chờ vị đồng học này.


      Tô Tiểu Lương kia đích thân mang hòm y phục của nữ nhân bằng gỗ đàn, nàng gồng mình về phía trước, nàng nhìn thấy Nhược Ngu cũng hành lễ mà chỉ vui mừng hô: “Tỷ tỷ, mau xem muội mang cho tỷ cái gì này?”


      Lý Nhược Ngu cảm thấy đột nhiên có cái bánh bao thịt bật ra trước mắt, Tô Tiểu Lương kia trông bộ dạng đáng mến vô cùng, khuôn mặt tròn phúng phính, dưới cặp chân mày đen dày là đôi mắt to to, dường như nàng có loại háo hức muốn nhéo cặp má duyên dáng của nàng ấy.


      Dường như Nhược Ngu hơi hiểu ra vì sao trước đây nàng lại kết thân với nương này, ngược lại trời sinh nàng ấy có bộ dạng ngon mắt, lòng nhịn được mà cắn cặp má của nàng ấy cái.


      Chỉ là có lẽ nương này rất thân thiết với nàng mà chút kiêng kị tới kéo tay Nhược Ngu : “Ở đay gì vui hết! Mau lên! Tới phòng của tỷ , muội có đồ chơi đợi tỷ đấy.”


      Lý Nhược Ngu luôn lạnh lùng,, lại để mặc cho nàng ấy lôi tay của mình, lôi vào phòng ngủ trong viện, chỉ là nhìn nàng ấy giống như con ruồi đầu mà bay nhảy táy máy loạn xạ, nàng mới nhịn được phải dẫn nàng ấy vào phòng của mình.


      Vào tới trong phòng, Tô Tiểu Lương liền tươi cười : “Xem ra nhị tỷ của muội có lương tâm, gả cho thế gia ở kinh thành vẫn quên gửi ít lễ vật cho người trong nhà như muội. Tỷ ấy nhờ người từ kinh thành mang về son phấn hương trầm thịnh hành nhất nay, muội đều chịu mở ra, liền gom lại hết và mang đến cho tỷ, để tỷ lại sáng tạo ra vài kiểu trang điểm mới, mới tính là lãng phí thứ đồ đắt đỏ này.”


      Vốn dĩ khi đó là lúc hai vị tiểu hữu này gặp nhau lần cuối, nên hoàn toàn say mê cái việc son phấn trang điểm này. Đặc biệt là Lý Nhược Ngu kia, nàng cảm thấy bản thân và Tiểu Lương đều trông hơi quá con nít và thiếu quyến rũ của nữ nhân, liền muốn dùng mấy kiểu trang điểm này để cho “cái liếc mắt thêm lả lơi, đôi chân mày thêm đậm đà.”


      Tô Tú bên nghe được lời đề xuất của Tiểu Lương mà mồ hôi lạnh theo đó mà rịn ra ở cổ. Nàng đề cập tới cái từ “trang điểm” này với phu nhân, chỉ cần nghĩ tới hai vị tiểu nương lén lút bôi quét trang điểm, liền cảm thấy da đầu ngứa râm ran.


      Nhược Ngu cũng muốn tiết lộ chuyện bản thân nàng phục hồi tâm trí, và quên hết mọi tình nghĩa thân thiết với Tiểu Lương.


      Vị Tô tiểu thư này có thể ngồi xe suốt đoạn đường dài để tới, nàng lại sợ để người khác cầm hộ àm hư các chai lọ đựng đồ trang điểm trong rương, nên cả đoạn đường nàng cứ giữ chặt ngơi, nên lòng bàn tay của đôi tay hơi mũm mĩm kia hằn lên vết ấn sâu đỏ sẫm của hai tay nắm của rương.


      Đến nỗi mấy thứ mà Tiểu Lương khoe ra kia, kỳ thực đều được xem là đồ tốt. Lý Nhược Ngu buôn bán quanh năm, loại hàng nào bán chạy nhất được vận chuyển thuyền, dĩ nhiên trong lòng nàng nhớ rất ràng. Nàng nhìn mấy niêm phong bên ngoài, có phấn hương bạch lan có trộn thêm bột phấn trân châu của tiệm Đào Xuân Hương ở Dương Châu, bột tô chân mày kia cũng là chế ra từ gỗ tô mộc kết hợp với chiết xuất cây chàm, vì là kỹ thuật làm bột tô độc nhất của tiệm Bách Niên Lão ở núi sâu, cũng đủ để sánh với bột ốc sên mà Ba Tư tiến cống.

      Nhưng mấy thứ đồ vật mà thiếu nữ bình thường trân quý, nhưng ở phủ Tư Mã lại tính là cái gì quá tinh xảo, phải biết trong rương vật dụng trang điểm của nàng đều cùng kiểu cách với thứ đồ phục vụ trong cung.


      Nhưng nhi nữ của quan lại miền quê như Tô Tiểu Lương, dĩ nhiên hiểu biết hơi nông cạn, nên cảm thấy mấy thứ đồ mà nhị tỷ gửi về đều là những tinh phẩm mà bình sinh nàng ấy chưa bao giờ dùng qua, thậm chí lòng cố gắng mang hết cho hảo tỷ tỷ tính tình kỳ lạ của nàng xem.


      “Nhược Ngu tỷ tỷ, muội thành thục kiểu trang điểm trước kia mà tỷ dạy cho muội rồi, lát nữa muội vẽ cho tỷ xem nhé được ?”


      Lý Nhược Ngu cảm thấy nương trước mặt là ngốc nghếch đến mức thành , nhưng lại đáng vô cùng. Đương nhiên nàng muốn gạt phăng ý tốt của nàng ấy. Lúc đó nàng liền chọc ghẹo : “ biết Tô tiểu thư tìm ra cách trang điểm nào mới chưa, ta muốn thưởng thức chút,......”


      Mấy lời khách khí này, khiến mắt của Tô Tiểu Lương hơi đờ ra, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ : “Tỷ tỷ, làm sao tỷ trở nên đoan trang hiền nhã hơn được vậy, Tiểu Lương cũng muốn học khí chất thục nữ như này củ tỷ!”


      Nàng ấy mang cái bản mặt nhõng nhẽo, bộ dạng đầy ngưỡng mộ nhìn Lý Nhươc Ngu, lại khiến cho bản tính tinh nghịch hiếm khi xuất của Lý nhị tiểu thư ngứa ngáy muốn bật ra......


      Lý Nhược Ngu nhìn xung quanh có ai, nên nàng cũng kềm chế nữa mà duỗi tay nhéo má của Tô Tiểu Lương, quả đúng như nàng nghĩ, má non mềm trơn láng như khối đậu hũ non đông lạnh......


      Đến khi tay ngọc nhéo lấy cục mỡ kia, lòng Lý nhị tiểu thư cũng kinh ngạc: Nàng đây là bị làm sao vậy, như vậy còn ra thể thống gì nữa......


      Nhưng Tô Tiểu Lương lại phiền lòng chút nào, dường như nàng ấy quen với việc đó nên đưa bên má còn lại vào lòng bàn tay của Lý Nhược Ngu, tới gần nàng thân thiết : “Bên này tỷ cũng nhéo chút , để tránh nhéo có bên khi chỉ có bên má sưng lên thôi.”


      Từ chuyện này có thể thấy, cái chuyện nhéo má đùa vui này, trước kia cho tới bây giờ thường rất thú vị. Trời sinh Lý Nhược Ngu là người thích kết bạn, nhưng cho dù là Chu Diệu Bình hay Sở Uyển Nương đều là nữ tử hơi trưởng thành trầm ổn, khuê mật ngây thơ chân chất như Tiểu Lương đây khi lúc đến trường học nàng cũng chưa từng kết giao qua.


      Chỉ vì Lý nhị tiểu thư đây qúa là thông minh, cộng thêm tính cách lại hơi già dặn, dĩ nhiên là thể quá thân thiết với mấy tiểu thư ngu ngốc cùng lứa được. Nhngw giờ đây Tiểu Lương mang khuôn mặt tươi trẻ vẫn còn lông tơ, rồi với mấy chuyện ngây thơ thà, mà nàng lại mang loại cảm giác thanh mát tươi vui vỗ vào mặt nàng, khiến nữ thuyền vương cảm thấy sảng khoái vô cùng.


      Cũng may mắn Tiểu Lương là nương trời sinh đầu óc nhanh nhạy, thêm nữa nàng luôn cảm thấy Nhược Ngu thông minh rộng lượng, chỉ mới có mấy ngày gặp mà lễ nghi của Tư Mã tiểu phu nhân đây tiến bộ ít, nên nàng lại hề phát ra khác thường của hảo hữu năm xưa.


      Sau cùng, nàng ấy liền dùng tay đeo lấy bàn tay mềm mại của Nhược Ngu và hôn lên mu bàn tay của nàng cái kêu, rồi vui sướng mở tráp trang điểm của mình ra, cầm lấy phấn mặt, phấn chân mày và các loại cọ màu, sau khi mọi thứ chuẩn bị theo thứ tự nàng ấy liền nín thở ngưng thần, rồi dùng nùi thoa mở nghiên phấn ra, đánh phấn trang điểm.


      bao lâu làm xong, thế là nàng ấy liền xoay mặt hướng về phía Nhược Ngu mỉm cười xinh đẹp : “Tỷ tỷ, tỷ xem kiểu Đường phong sĩ nữ* này của muội vẽ có đẹp ?”

      * theo mình hiểu là phong cách trang điểm của con quan quyền thời nhà Đường.


      Lý Nhược Ngu ngồi bên cầm lấy mấy linh kiện của tàu thuyền bày bàn của nàng, thu gom từng cái từng cái vào rương của nàng, sắp xếp nên nàng kịp phòng bị gì mà ngẩng đầu lên xem, nàng liền bị dọa sợ đến nỗi suýt nữa siết phần cột buồm trong tay thành ba khúc.


      Khuôn mặt lúc trước vẫn còn trẻ con quá mức kia bây giờ là màu trắng bệch, cặp má tròn trĩnh chỉ tản ra hai mảng má hồng dày đậm, nàng ấy vốn có cặp chân mày đen đầy lại bị tô đen đến nỗi trông như hai cái bọng mắt thâm. Ở phần chính giữa đôi môi bị đánh bớt cho bợt lại nổi lên dấu môi xíu đỏ tươi.


      Mặc dù ban ngày trời sáng, nhưng giống như là gặp ma. Nhưng Tiểu Lương cầm gương trong tay soi cái và lại trông rất hài lòng : “Tỷ tỷ, đây lại là lần đầu tiên muội làm đẹp nhất đấy, là giống hệt với kiểu mà lần trước tỷ vẽ đấy!” Lý Nhược Ngu trầm mặc nhìn khuôn mặt với hai sắc trắng đỏ đan xen rồi mở miệng : “Lâu rồi, tỷ nhớ nổi nữa, trước đây ta từng trang điểm như vậy sao?”


      Tô Tiểu Lương gật đầu: “Làm sao tỷ lại quên vậy? Đương nhiên là tỷ tỷ làm trước rồi, muội cảm thấy nó đẹp mới học theo tỷ a! Nhưng phu quân tỷ lại hiểu tuyệt vời của cách trang điểm này, mấy người trong quân doanh đều biết thưởng thức nét thanh nhã của kiểu trng điểm cung đình này.


      Tỷ nhớ ra chưa? Lần đó tỷ tỷ người trang điểm đẹp vô cùng, vốn phối xiêm y và trang sức muốn dạo phố với muội, đáng tiếc bị Tư Mã đại nhân vô tình thấy được liền kịch liệt ngăn cản, bắt tỷ rửa mặt cho bằng được.....Thực là đáng tiếc vô cùng, bằng chắc chắn ở Mạc Hà thành nổi lên việc người người tranh nhau mà bắt chước theo kiểu trang điểm Đường phong cổ vận*này rồi.”

      là kiểu trang điểm cổ điển và theo tiêu chuẩn thẩm mỹ đời nhà Đường.

      ràng, trong lòng Tô tiểu thư cực kỳ khao khát ba tỷ muội của Tinh Tư năm đó dẫn dắt xu hướng hoa thường cẩm y* của Mạc Hà thành, ngữ khí của nàng ấy đầy tiếc nuối và nồng buộc tội với Tư Mã đại nhân thô kệch quê mùa.

      *dịch nôm na là váy hoa y phục thuê kim tuyến: ý chỉ đến y phục của phụ nữ có quyền thế địa vị thời xưa


      Từ khi Lý Nhược Ngu hồi phục đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng chân thành cảm tạ phu quân của mình, có thể mạnh mẽ và quyết đoán mà ngăn cản suy đồi của nàng lúc nàng ngu ngốc ngông cuồng. Nàng liền trầm mặc hồi rồi : “Muội vẽ rất đẹp đấy, chỉ là gần đây kiểu này cũng thịnh hành nữa. lát nữa ta dạy muội thêm kiểu mới.”


      Tô Tiểu Lương luôn nghe và làm theo lời của Lý Nhược Ngu, khi nghe được thịnh hành của kiểu sĩ nữ quan này giảm xuống, nàng còn chút tiếc nuối, lưu luyến nỡ mà nhìn lại mặt hoa trong gương đồng lần nữa.


      Lần này, Long Hương cũng theo phân phó của phu nhân mang nước rửa mặt có hòa tinh chất rửa mặt, và sau khi giúp đỡ Tô Tiểu Lương rửa sạch khuôn mặt hoa đỏ liễu xanh kia , rồi bê hương quả hạt dưa chuẩn bị để tiếp đãi vị Tô tiểu thư này.


      Đợi sau khi nha hoàn và thị nữ lui xuống, Tô tiểu thư vừa cắn quả đào hương, dường như là nhớ ra điều gì đó, đầu tiên nàng ấy vẫn tự cười, sau đó lại hơi đỏ mặt, và lưỡng lự hồi, sau cùng nàng ấy cực kỳ quyết tâm tiếng với Nhược Ngu:” Tỷ tỷ, muội kể cho tỷ chuyện, nhưng tỷ nhất định được kể cho người khác đấy.”


      Nếu như ở trong trường hợp khác, với cái cách gợi chuyện như vậy, Lý nhị tiểu thư chút chần chừ mà cự tuyệt việc nghe tiếp. Nàng quanh năm lăn lộn trong giới quan trường và thương trường, những lời mở đầu như vầy thường có nghĩa là sau đó chắc chắn có chuyện rắc rồi hay cạm bẫy. Nhưng đối với nhi nữ của huyện lệnh tỉnh lẻ này, nàng cần thận trọng như vậy, rồi tùy ý : “Nếu muội tình nguyện ỷ nghe đây.”


      Tô Tiểu Lương tỏ vẻ thần bí xem thử ở cửa có bóng người, rồi kề sát vào bên tai của Lý Nhược Ngu, tiếng : “ Muội với Chử công tử hôn rồi.”


      Lúc này Nhược Ngu ngậm trà trong miệng, chút phòng bị liền sặc hết ra ngoài.

    3. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 126 :

      Edit : Bảo Vy 197



      Tô Tiểu Lương ngờ là phản ứng của đồng học lại lớn như vậy, nàng liền vội vã vươn tay vỗ lưng của Nhược Ngu : “Tỷ tỷ làm sao vậy? Sao tỷ lại uống vội vậy?”


      Nhược ngu cật lực kềm chế, miễn cưỡng nén lại vài cơn ho thất thố, rồi nàng dùng khăn tay chấm lên khóe miệng, hơi có chút bực mình : “Tô tiểu thư, cái......chuyện như vầy, muội kể cho tỷ nghe, e rằng thích hợp cho lắm?”


      Chử Vong là tiểu thúc của nàng. Bây giờ nàng ở Mạc Hà thành cũng gặp qua hai lần, là thanh niên ôn lương khiêm hòa đến nỗi có chút chân chất. Thực rất khó để tưởng tượng là tùy ý khinh bạc tiểu thư nhà quan.....Chẳng lẽ vị Tô tiểu thư này biết những lời mà nàng ấy mới khiến hai người họ thân bại danh liệt hay sao?


      Nhưng Tô Tiểu Lương lại cảm thấy mặt biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy ở Nhược Ngu, ngược lại là khá thú vị. Nàng chỉ ngoẹo cổ : “Tỷ tỷ, tỷ lại nghịch ngợm rồi, trước đây tỷ đấy, nếu muội hôn ai đó phải kể cho tỷ đầu tiên đấy!”


      “.......”


      Tô Tiểu Lương lại sáp lại chút, ra vẻ bí mật : “Hơn nữa vẫn giống như những tỷ dạy muội, nếu như lưỡi cuốn chung chỗ khiến người quay cuồng a.....”


      Kỳ thực giờ đây nữ thuyền vương của Đại Sở cũng cảm thấy trận đau đầu, nàng hoàn toàn ngờ rằng bản thân còn mở và dạy kiểu lớp học này; bây giờ xem ra, nương ngoan ngoãn, trang điểm theo kiểu quyến rũ, còn làm ra cái chuyện hoang đàng như vậy......toàn bộ lại là tội nghiệt do nàng tạo ra.....


      Vào lúc này, Lý Nhược Ngu lập tức dâng lên cảm giác tội lỗi với nương trước mặt, nếu như mực buông bỏ quản, hoặc là tỏ ra đạo mạo mà khiển trách đều là xứng với hai chữ “lương tâm”.


      “Cái đó.....trước đây ta rất nhiều thứ đúng, Tô tiểu thư cũng nên nghe hai lần rồi tự phân biệt, tuyệt đối được tuân lệnh cách mù quáng.......” Mặt của Tô Tiểu Lương càng đỏ hơn, tiếng : “Vậy ra, Nhược Ngu tỷ chưa nhắc tới sau khi nam nhân hôn xong vẫn kềm lòng mà sờ.....sờ cái đó.....ngực......”


      Tuy trong lòng Lý nhị tiểu thư hơi có xíu hiếu kỳ, nhưng rốt cuộc là lý trí thế thượng phong.


      Tư Mã đại nhân kia định cho Vạn tiểu thư trở thành lương phối* của Chử Vong. Bây giờ nàng vừa bồi trà hương quả phẩm vừa nghe về tình sử ngọt ngào nồng nàn của tiểu thúc tử thực thích hợp chút. Nàng lập tức mở lời ngăn lại: “Hai người các ngươi...... hề qua mai mối gì cả, liền hành động như vậy, chịu thiệt là muội đấy, muội được nhắc tới chuyện này cho người khác............có từng muốn lấy muội ?”

      *Lương phối: nghĩa thông thường là chỉ kết hợp tốt nhất giữa thứ gì đó. Ở đây ý chỉ là người xứng với Chử Vong nhất.


      Tô Tiểu Lương mạnh mẽ gật đầu: “Chử công tử lần này tới Vạn Châu gặp Tư Mã đại nhân liền bẩm báo với ngài ấy, tới lúc thích hợp mời người mai mối tới nhà muội đề thân.”


      tới đây, Tiểu Lương hình như rất hạnh phúc: “Tới lúc đó, có thể thường xuyên gặp tỷ tỷ rồi. Muội chỉ cần nghĩ đến về sau có thể thường bầu bạn với tỷ giống như khi ở học viện muội chỉ ước gì được lập tức thành thân thôi!”


      Nhược Ngu thể với nàng ấy là chuyện thành thân này muội được đâu! Nàng liền uyển chuyển hỏi sang chuyện khác.


      Lần này Tô Tiểu Lương tới cùng với đại tỷ, sau khi thăm hỏi bạn cũ từ lúc cáo từ liền nhập hội với đại tỷ mua y phục ở tiệm may.


      Sau khi tiễn tiểu hữu ngày xưa , trong lòng nàng ngược lại có chút nỡ rời vị đồng học này. Rồi nàng liền phân phó dưới bếp làm đồ ăn và rượu, chuẩn bị cho buổi tối mời tiểu thúc cùng dùng bữa, rồi trong bàn ăn lại tiếp tục dò hỏi cách ám chỉ lần nữa.


      Đến tối, Tư Mã đại nhân liền dẫn theo thứ đệ cùng về. Vì Nhược Tuệ nôn nghén nghiên trọng, nên bây giờ đồ ăn đều được chuẩn bj riêng rồi mình nàng ở trong phòng để nghỉ ngơi có ra ngoài ăn cơm chung.


      Nhưng theo sau lưng nhị huynh đệ Chử gia lại còn có Quan Bá.


      tại da mặt Quan tướng quân luyện đến dày, chỉ lấy cơ có chút công chưa bàn xong liền chung tới nơi, chỉ là nhìn thấy hình bóng xinh đẹp kia ngồi bên bàn mới hơi xịu mặt xuống.


      Món ngon hôm nay đều do nhà bếp dày công nấu nướng, có tay nghề của tiểu phu nhân đồ ăn tự nhiên là trông hấp dẫn và ngon miệng hơn.


      Hôm nay Chử Kính Phong tuần thị kho lương hoàn thành của Vạn Châu, ngày bụi bặm. Về tới trong phủ, trước tiên vào phòng ngủ thay y phục. Rồi chỉ kéo kiều thê chuẩn bị đưa y phục cho bên vào trong lòng, rồi hôn môi nàng lúc, bàn tay to kia tự chủ liền sờ tới phần ngực đầy đặn của Nhược Ngu.


      Đáng tiếc hôm nay Nhược Ngu nghe lời kể của tiểu hữu đồng học kia, chỉ cảm thấy quả nhiên là huynh đệ, sở thích này cũng giống hệt nhau, nàng lập tức đẩy : “Khách khứa chờ ngài ra ngoài để bắt đầu ăn, ngài còn hồ nháo tới lúc nào nữa?”

      Lúc trước khi thành thân, tuy Nhược Ngu cũng được rời xa , nhưng kiểu bịn rịn như trẻ con, tuy ưa thích nhưng trong lòng luôn cảm thấy thỏa mãn.


      Mà Nhược Ngu của bây giờ tuy ngọt miệng dẻo mồm giống như lúc ngốc nghếch kia, nhưng ngày kia hai người cùng nhau ra tâm , lại để biết rằng trong lòng nàng phải chỉ có mỗi . Chỉ cần biết trong lòng nàng có tình ý đặc biệt đối với giống như nghe được tiếng tù và thổi chiến trường mà có thể toàn lực dốc tinh thần và dũng khí để tấn công.


      Với cổ vũ như vậy, Chử Kính Phong chỉ cảm thấy giống như quay lại thời điểm mới cưới, ngày nhìn thấy Nhược Ngu liền nhớ nhung đến tim, chỉ ước được thường xuyên mang nàng ở bên mới được.


      Nhưng kiều thê nhắc nhở phải có lý do, lập tức tự cắn lên cổ mềm của nàng cái : “Chờ đến đêm, ta lại ăn nàng đàng hoàng......”


      Bây giờ Nhược Ngu vẫn có chút thể thích ứng với mặt đứng đắn riêng tư của Chử Kính Phong, má nàng hơi đỏ ửng lên, rồi nàng liền xoay người cũng thay y phục chuẩn bị gặp khách khứa.


      Chỉ là ngờ là lát sau, lại có vị khách khác tới thăm, hóa ra Tư Mã còn mời mả Vạn đại nhân và Vạn Ngọc tiểu thư tời phủ chơi.


      Ban sáng Chử Vong chỉ lo bàn công với gia huynh, tự nhiên có thời gian nhắc tới chuyện riêng của , vốn chuẩn bị sau khi hồi phủ với huynh trưởng nhắc tới, chẳng ngờ biết vì sao lúc sau lại náo nhiệt như vậy, nên nhất thời thể ra được.


      Mà Nhược Ngu lại càng cần đến, nàng vốn cũng hi vọng nhân lúc gia đình có buổi đoàn tụ nho , lúc Chử Vong mở lời nhắc tới chuyện cần hôn Tiểu Lương với Tư Mã đại nhân trợ giúp tay. Nhưng chỉ ngờ Tư Mã đại nhân ngay cả nhắc trước cũng hòa toàn làm, liền mời huynh muội Vạn gia kia cùng tới.


      Cho nên rằng chuyện phiền não của thê gian vẫn là có ý tốt nhưng thiếu hiểu biết, bây giờ cũng cho là hai bên đều biết mọi chuyện, cứ cho là cuốn kịch nằm toàn bộ trong tay, làm sao xem xong đều ra cảnh nam nữ tương ái mà được gần nhau, lập tưc lại là bực bội với kẻ tự mình chủ trương là Chử Kính Phong.


      Nhưng Tư Mã đại nhân lại hề cảm thấy làm sai chỗ nào, tuy sớm cưới Lý Nhược Ngu, nhưng kỳ thực chuyện trong phủ trạch này được tính là có nữ chủ, vừa là cha vừa là ca, quen tự mình làm chủ, dĩ nhiên cũng bàn bạc cái gì với Lý Nhược Ngu.


      Hôm nay sau khi hỏi thăm kho lương xây xong của Vạn Châu, Vạn Ngọc kia đích thực là rất có tài, mức độ khô ráo của kho lương được thiết kế so với kho lương truyền thống tốt hơn nhiều, dựa vào dự tính như vậy số năm bản tồn lương thực có thể kéo dài hơn nhiều, năm tới có thể tích trữ thêm lương thực cho nạn thiếu lương mùa đông.


      vẫn luôn thích nữ nhân có chút tài hoa, lòng xem trọng với kiểu nữ nhân khuê các cả ngày chỉ biết vê chỉ thêu thùa. Bây giờ càng cảm thấy Vạn Ngọc thích hợp làm đệ tức (vợ của em trai) của Chử gia, lập tức liền mời Vạn tiểu thư đến phủ, tiện dịp cũng tính để thứ đệ gặp mặt nàng.


      Chử Vong biết tính toán của huynh trưởng, nghe được huynh trưởng giới thiệu liền vội vã cúc lễ với Vạn tiên sinh và Vạn tiểu thư.


      Trước kia Vạn tiên sinh lại nghe qua lời đề nghị của Chử Kinh Phong, bây giờ nhìn thấy lời cử chỉ của Chử Vong kia mỗi thứ đều kính cẩn chừng mực, bây giờ làm việc ở phủ nha, cũng xem là nghiêm chỉnh và thực tế, điều đáng tiếc duy nhất chính là là thứ xuất. Nhưng nhìn Chử Kính Phong có thể đích thân lo lắng mối hôn cho đệ đệ này thấy được đại nhân đối với thứ đệ này cũng là thương chăm sóc.


      hùng bất vấn xuất thân, nam tử trẻ tuổi tuấn lãng như vậy, nếu với năm tháng rèn luyện nhất định càng hứa hẹn hơn nữa.


      Lý Nhược Ngu ngồi bên lạnh lùng quan sát, liền nhìn ra Vạn tiên sinh kia nhất định biết chuyện, từ ánh mắt liên tục nhìn đến Chử Vong của ngài ấy, chắc là rất hài lòng với vị muội phu tương lai đây.


      Mà Vạn Ngọc kia, dường như trong lòng nàng ta cũng biết lý do lần này Tư Mã mời huynh muội bọn họ tới, nàng ta chỉ ngồi bên mỉm cười, ngược lại mang bộ dạng ngốc nghếch đáng như đêm uống rượu ở phủ nha lúc trước, cử chỉ lời đều là đứng đắn. Chỉ là lúc đám nam nhân lo hàn huyên với nhau, thi thoảng liếc mắt qua lại giữa hai vị huynh đệ Chử gia, có vẻ là so sánh cái gì đó......


      Lúc nàng ta nhấc mắt lên, nhìn thấy Lý Nhược Ngu nhìn tới chỗ mình, liền ngọt ngào cười cái đáp lại rồi cúi đầu xuống.


      Sau khi uống rượu trò chuyện thời gian cũng còn sớm nữa, Vạn tiên sinh liền tới thư phòng với Chử Kính Phong biết bàn bạc chuyện gì, sau đó ra khỏi thư phòng, và huynh muội họ đứng lên cáo từ,


      Quan Bá kia trong lòng khổ não, uống nhiều hơn chút, rồi vô cùng phiền lòng, phủ nhận chuyện muốn ở lại qua đêm. Nhưng lại bị vài lời của Lý Nhược Ngu chọc cho tỉnh rượu, liền xấu hổ rời .


      Thế là chỉ còn lại mình Chử Vong, bị Chử Kính Phong gọi vào trong thư phòng.


      Lúc Lý Nhược Ngu nhìn thấy Chử Vong cả mặt vui vẻ theo gã sai vặt và thư phòng của huynh trưởng, giống như chú chó dễ bảo bú sữa mẹ mà ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng nàng bất giác buồn thay cho .


      Thế là nàng cũng về phòng ngay lập tức, mà trong tay nắm chặt lò sưởi , đứng ở hành lang đối diện thư phòng, lắng nghe động tĩnh trong thư phòng.


      Tô Tú biết tại sao hôm nay phu nhân lại như vầy, lại khuyên nàng về phòng được, chỉ có thể áo khoác lông cáo khoác lên người phu nhân.


      Đúng lúc đó, chỉ nghe thanh quát to truyền ra từ thư phòng: “Hồ nháo! Hôn nhân đại há có thể dễ dàng cho đệ mình làm chủ lung tung?”


      thanh của bá chủ phương bắc dĩ nhiên là như tiếng sét ngang tai, Nhược Ngu cần nghe cũng có thể tưởng tượng đệ đệ ngoan ngoãn kia bị huynh trưởng mắng cho cả người phát run như bộ dạng đáng thương mà run rẩy.


      TIếng của Chử Vong quá , cũng biết gì. Sau cùng chỉ nghe được Chử Kính Phong còn nhẫn nại mà đưa phán quyết cuối cùng: “Chuyện này làm theo lời ta , nếu đệ muốn lấy tiểu thư Vạn gia kia, mà tự quyết định về sau được trèo tới phủ của ta nữa, ta có đệ đệ biết nghe lời như ngươi!”


      Vài phút sau, Chử Vong ra, hoàn toàn mang vui vẻ như lúc mới vào thư phòng, mà thẫn thờ đờ đẫn, vành mắt lại đỏ lên, rồi hoang mang ra, nhìn thấy Lý Nhược Ngu liền lơ đãng hành lễ với tẩu tẩu.


      Nhược Ngu nhìn thanh niên tuấn mà u buồn rầu rĩ như vậy, trong lòng nàng lại gợi lên chút thương cảm; trông đáng thương vô cùng! Cái vẻ mặt này là trong thư bị mắng mỏ thậm tệ ra cái dạng gì đây chứ?


      Nàng lập tức dịu giọng an ủi : “Tính khí của huynh trưởng đệ, đệ cũng hiểu mà, lúc tức giận dĩ nhiên là buồn bực chuyện gì chuyện ra chuyện đấy, sau lúc bớt giận bình thường lại thôi, đệ cần để tâm đâu......”


      Lời này làm Chử Vong tiếp trong nước mắt: “Tẩu tẩu, là Chử Vong tốt, vô cớ chọc cho huynh trưởng nổi giận, Chử Vong đáng chết!” rồi lại tự đánh vào mặt mình hai cái bạt tai mạnh.


      Nhược Ngu nhìn vào người thanh niên buồn bã, với khuôn mặt hao hao với Chử Kính Phong bị đánh đến đỏ tấy, đột nhiên nàng cảm thấy là.....còn đáng đến bồn chồn a!


      Đúng lúc này, Chử Kính Phong đứng ngay trước cửa sổ, dĩ nhiên nhìn thấy ràng chân dáng vẻ hai mắt sáng rỡ của phu nhân nhìn chăm chăm vào tiểu thúc, hỏa khí vốn còn chưa tiêu tan càng bùng phát.


      “Lời của ta ngươi nghe hiểu sao? Còn mau cút ra khỏi phủ!”


      Chử Vong sợ đến nước mắt ngừng lại, bị đại ca mà kính thôi quát nạt như vậy, liền hoảng sợ cúi đầu run lập cập ra khỏi phủ.


      Lý Nhược Ngu thu ánh mắt lại, quay đầu về phía ma tóc trắng đứng trước cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ: Bộ dạng hao hao như vậy, làm sao biết bày ra biểu cảm đáng đáng thương chút chứ? Cả ngày trừng đỏ con mắt, muốn hù dọa ai chứ?

    4. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 127 :

      Edit : Bảo Vy 197



      Lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn dời bước vào thư phòng.


      Khi nàng vào, Chử Kính Phong xoay người và đứng trước gương đồng treo tường, tỉ mỉ ngắm nhìn chân tóc mới mọc màu đen của mình.


      Nhưng nhớ tiểu biểu muội với biểu cảm chăm chú nhìn trân trân sau khi nhuộm đen lần đó, với ban nãy nàng chăm chú nhìn Chử Vong thần sắc có chút tương tự.


      Nữ nhân này vẫn luôn thèm muốn nam nhân trẻ tuổi khôi ngô, chuyện này biết từ lâu, cứ cho là lúc ngã ngựa bị ngốc bám lấy mái tóc đen của , bây giờ hồi phục tâm trí rồi phải là càng trầm trọng thêm sao?


      Nghí như vậy, đứa trẻ to đầu trong lòng cũng vui đồng thời theo bản năng cũng xem thử tóc đen của mình mọc ra bao nhiêu.


      Lúc Nhược Ngu vào gọi tiếng: “Đại nhân.” Nhưng nam nhân kia ngay cả ngoái đầu cũng thèm, mà lại cứ lo soi mình ở trong gương.


      Thân hình Chử Kính Phong khỏe mạnh đẹp đẽ, đặc biệt là phần lưng rộng lớn hơn nữa là theo đường lượn êm ái thắt lại ngay eo hẹp; bộ dáng nam nhân này trời sinh tuấn mý, tứ chi thon dài, lại còn mang khí chất quý phái thừa hưởng của nhà vương hầu thế gia, cứ cho là soi mình trong gương cũng hề lộ ra chút nữ tính nào, ngược lại mọi cử động hành vi đều mê người vô cùng.


      Nhược Ngu liền ngồi ghế tựa có đệm lót bằng lông ngỗng tơ, im lặng nhìn bóng lưng của , nhẫn nại chờ Tư Mã vuốt xong từng sợi từng sợi tóc, tồi mới tìm cách mở lời : “Vừa rồi vì sao đại nhân lại tức giận như vậy?”


      Lúc này Tư Mã lại dời ánh mắt, đứng đối diện với Nhược Ngu, dựa nửa người vào bàn, nhìn Lý Nhược Ngu với khuôn mặt vô cảm.


      Đúng lần này Nhược Ngu cảm thấy ràng là cơn giận kia nhằm vào nàng mà tới. Mí mắt vừa động, nàng đột nhiên hiểu ra giận cái gì.


      Nếu như vậy nam nhân liền lạnh lùng mở lời: “Tối hôm qua gọi ta như thế nào, chẳng lẽ lại quên rồi ư?”


      Nhược Ngu cảm thấy nam nhân quá ư xấu tính, nàng hơi cắn môi : “Đêm qua ngủ giấc nhớ được gì nhiều, quên mất đại nhân câu nào rồi?”


      Tư Mã đại nhân nhướng mày, có vẻ cũng hồi tưởng: “Ta nhớ lúc nàng bị treo cột giường, bị treo thẳng đến đung đưa, rồi ta là “tướng công”. Sau đó lúc quỳ ngồi mà chơi đùa đến ướt đẫm lót giường, gọi ta là “ca ca tốt”, còn có nằm bò kia......”


      Ngay lúc này chỉ thấy giai nhân bình tĩnh ngồi đệm lót lông ngỗng, giống như cái lò xo bằng đồng, phát bật nhào tới trong lòng , bịt chặt cái miệng vẫn còn muốn nàng hồi tưởng thêm nữa, khuôn mặt kia của nàng cứ cho là trang điểm, cũng giống như nữ quan đời Đường với cặp má và đôi mắt đỏ hây giống như được vẽ bằng phấn thượng hạng......


      Nhưng nam nhân kia bị mất trí đến khùng rồi, bản mặt đứng đắn lại biết xấu hổ mà kể ra và miêu tả tỉ mỉ cái chuyện như kia! Lúc này Nhược Ngu muốn học được kỹ năng nữ công giỏi, rồi cầm cây kim ta bằng thép, khâu chặt cái miệng của nam nhân này lại.


      Ngay tức khắc nàng bị ôm nửa người đặt lên bàn, nam nhân mở hai tay nàng và cuộn hai bàn tay xinh đẹp ra sau lưng, ép bộ ngực nhô cao của nàng đỡ lấy phần ngực rắn chắc của , sau đó lại hôn lên đôi cánh đào của nàng : “Gọi là gì cũng được, chính là được gọi là đại nhân đáng chết nữa.”


      Trong lòng Nhược Ngu hơi run rẩy, mắt to nhấc , nhìn vào nam nhân kê sát vào nàng. Kỳ thực từ khi tỉnh dậy từ lần hôn mê, nàng liền có cảm giác bản thân sống trong mơ. Bất kỳ ai đột nhiên ngủ giấc dài, bỗng mở mắt và phát người kia vốn cho rằng đời này có duyên với lại trở thành trượng phu của mình, vốn dĩ là quan hệ vẫn khách khí mà xa cách bỗng nhiên trở thành ôm chặt lấy nhau chút kẽ hở trong cái mền, kiểu xoay chuyện khác xa trời vực này khiến cho Lý nhị tiểu thư trước giờ luôn lý trí nhất thời thể ứng phó kịp.


      Nhưng ràng là nam nhân thích nàng thể ra chút cảm giác xa cách trong lòng nàng, nàng chỉ có thể rúc vào trong lòng nàng, thấp thấp giọng gọi tiếng: “Phu quân.”


      Lúc này nam nhân mới tràn đầy thỏa mãn cúi đầu hôn nàng lúc. Lúc Lý Nhược Ngu phát bàn tay to của từ từ trượt xuống bên dưới, mới đẩy ra. Nàng hơi chun chóp mũi : “Gọi ngài, ngài cũng trả lời thiếp, sau này cứ họi đại nhân là được rồi.” Thế là. Chử Kính Phong cũng muốn nhắc tới chuyện bực mình mà đệ đệ mới xong, cười nhạt như nhìn nàng cái : “Nghe ban sáng Tô Tiểu Lương tới thăm nàng, nên nàng cũng biết chuyện rồi đấy.”


      Nhược Ngu đoán ra Chử Vong nhất thời lo lắng, nhất định cũng là cho Tư Mã đại nhân chuyện tự mình định ước với Tô Tiểu Lương, cự tuyệt huynh trưởng an bài hôn cho mình. Nàng tự khắc cũng dấu giếm gì, thành kể ra: “Ban sáng Tô Tiểu Lương đến thăm ta, ta mới biết được chút chuyện, đây cũng xem là chuyện tốt, ta với đồng học của nàng ấy hiểu nàng rất , nàng ấy là người thành chất phác, xuất thân cũng coi là con nhà quan lại , hơn nữa chuyện khó là nàng ấy và tiểu thúc thích nhau. Tại sao đại nhân thành toàn cho hai người họ, vì sao còn tức giận thành ra như vậy chứ? Tiểu thúc cũng phải là người ương ngạnh, mà bị ngài trách mắng như vậy, sợ là phải đau lòng buồn bã chết được đấy.”


      Chử Kính Phong lạnh lùng hừ tiếng: “Ta bàn bạc xong xuôi với Vạn tiên sinh, và quyết định mối hôn này rồi. lại vô duyên vô cớ ở cùng với Tô Tiểu Lương. Nếu như là nữ nhân khác vẫn được , nhưng Tô Tiểu Lương như nàng ta nhất quyết thể đặt chân vào phủ của Chử gia ta.”


      Trong lòng Lý Nhược Ngu ngạc nhiên, giấu được tò mò hỏi: “Vì sao lại như vậy?”


      Chử Kính Phong hơi hếch cằm, lạnh giọng : “Vì nàng ta quá ngu.”


      Nhược Ngu nghĩ ra biết bao lý do, ngờ được Chử Kính Phong lại vì cái lý do này. Tô Tiểu Lương kia tuy trông có chút ngốc nghếch, nhưng cũng đến nỗi bị coi thường đến nghiêm trọng như vậy. Hiệp khí trong nàng là bị tên nam nhân hống hách trước mắt đánh thức: “Chỉ cho phép bản thân mình lấy ngốc thê, mà cho đệ đệ của ngươi cũng cưới người như vậy sao?”


      Chử Kính Phong ôm nàng lên, tới trước giường mềm ở bên trong thư phòng, liền vừa nửa nằm như vậy vừa vỗ lưng của nàng: “Chính xác là cưới về rồi, mới biết được cực khổ trong việc này. Đầu óc ngu ngơ, bình thường đều lời đứng đắn, hành thiếu suy nghĩ. Phải cần có theo sau lưng, suốt đường để thu dọn nơi có mớ hỗn độn rối tung kia. Có những lúc như vậy ta khó mà tránh khỏi hao tổn tâm sức, huống hồ Chử Vong vẫn bằng ta, há chẳng phải là muốn mệt sao?”


      Kỳ thực Chử Kính Phong vẫn còn câu chưa ra, đó chính là lúc trước Nhược Ngu là bị thương, ảnh hưởng đến việc sinh con, nhưng Tô Tiểu Lương kia là ngu ngốc mang ra từ trong bụng mẹ, về sau chẳng phải cũng phải sinh ra tiểu ngốc tử mang danh Chử gia sao?


      Nhược Ngu chỉ nghe mà đều hơi tròn mắt há mồm. Bây giờ nàng mới phát vị trượng phu này của nàng rất là độc miệng nha. Xem ra trước đây biết vì lý do gì mà Tô Tiểu Lương cũng được vừa mắt vị đại nhân này.


      Kỳ thực theo nàng thấy, cái ngốn của Chử Vong với cái ngốc của Tô Tiểu Lương ngược lại rất có thể bù trừ cho nha, nếu như Chử Vong thực cưới tiểu thư quan lớn, nữ nhân khá là tâm cơ, khả năng hạnh phúc. Nhưng bây giờ vị Tư Mã kia liền chỉ căn cứ vào sở thích của mình , vì coi thường Tô Tiểu Lương nên có ý chia rẽ đôi uyên ương. Cái kiểu bá đạo ngang ngược như vầy, trước kia nàng chưa từng nhận ra. Kỳ thực suy nghĩ lại cũng dễ hiểu thôi. Chử Kính Phong suốt quãng đời từ đến lớn đều là hai là hai. Tuy lúc niên thiếu bị đưa vào kinh thành làm bạn học với thái tử, làm thế nào được khi tính khí của người này quá là cường đại, ngay cả các hoàng tử đều trở thành đám lâu la đảng cướp sắm vai bạn học của .


      Mà trước kia Chử Vong vẫn luôn bị đẩy tới vùng nông thôn, là kẻ ai để ý tới. Đại khác là trong lòng vị huynh trưởng như đây, thứ đệ liền giống như gia nô sống trong nhà vậy.


      Bây giờ đệ đệ luôn dễ bảo lại nghe theo sắp đặt của huynh trưởng, từ chối mối nhân duyên với cẩm tú ( nương xinh đẹp), từ bỏ tài nữ, mà muốn cưới người trông bộ dạng ngốc nghếch vào cửa, hảo ý bị cuộn tung như vậy, cũng khó trách Tư Mã đại nhân bực mình cực độ, nàng có chút cảm giác bất lực và lo lắng cho vận mệnh dang dở của đôi uyên ương kia.


      Nhưng lời này vào tai của Nhược Ngu chính là trôi chảy cho lắm. Trước đây nàng nghi ngờ Chử Kính Phong chỉ thích nữ nhân ngu ngốc kia, nhưng bây giờ nghe được mấy lời ghét bỏ của , nàng lại cảm thấy chừng trong sớm hứng thú với việc chăm sóc nàng nữa.


      Đột nhiên trong lòng nàng lại cảm thấy cực kỳ vui. Từ đó có thể thấy, nếu như nàng tỉnh lại kịp thời, chừng ngày đó sắp bị ghét và xua đuổi khỏi chính phòng rồi. Lập tức nàng liền cụp chân mày : “Vậy vì sao ngài còn mạo hiểm như vậy, ngài nên biết ngã đến ngu cả đời đầu óc cũng có thể tốt lên được, tại sao ngài mềm dẻo cưới tài nữ ? Ta thấy Vạn Ngọc tiểu thư kia rất là thân quen với ngài, cần gì phải hỏi cưới cho Chử Vong, ngài cứ cưới thẳng vào phủ Tư Mã làm tiểu thiếp là được rồi, như vậy mới uổng thanh danh đời của đại nhân chứ......”


      Làm sao mà Chử Kính Phong lại nghe ra ghen tuông trong lời của Nhược Ngu chứ? chỉ kéo dài miệng : “Phu nhân lòng rộng lượng như vậy sao? Lúc trước lại vừa khóc vừa la đảm bảo với ta, phải ngủ để suổi ấm cho chăn nệm của phu quân, được để phu quân ngủ với người khác......”


      Nhược Ngu vừa nghe lại muốn nhắc tới chuyện kỳ cục của nàng, lập tức mặt hơi méo xẹp, chỉ hơi bĩu môi gì, cái bộ dáng thầm giận dỗi thực ra chưa bao giờ thay đổi......


      Biểu cảm căng cứng của Chử Kính Phong dịu , chỉ cảm thấy cho dù là bộ dạng như thế nào của nữ nhân này thái độ ra sao, đều có thể đánh động lòng , chỉ khiến đời cũng thể buông tay được, liền dịu giọng : “Chuyện kia của Tiểu Lương nàng cần quản, Chử Vong cũng chỉ là trước giờ chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, chậm chạp đến nhất thời lạc mất tâm trí, nàng yên tâm, mấy ngày nữa thôi nghĩ thông thôi.


      Nhưng phải như vậy, theo tính cách của Chử Vong, cả đời điều khao khát nhất là có được thừa nhận của huynh trưởng. Chử Kính Phong cũng tính đúng điểm yếu của , ban nãy mới có thể đanh mặt trừng mắt quát nạt nặng nề, liền muốn ép Chử VOng thay đổi chủ ý.


      Nhược Nhu hồi tưởng lại lúc trước đánh phá chiến cục do Viên Thuẩ bày bố, bố cục kế hoạch trong đầu nữ thương gia biển như nàng há có thể đoán hiểu được?


      Nam nhân này hoặc là cao ngạo đến thèm quan tâm tới nàng, nhưng khi bị để vào mắt, lại quyết định là phải giành được hoàn toàn từ bỏ liên sỉ, giành được mục tiêu thề dừng bước!


      Ngày hôm sau, Chử Kính Phong dẫn Nhược Ngu cùng ra ngoài. Nghe con đập lớn cần sử chữa hôm nay phải đặt viên đá đầu tiên khởi công. Chử Kính Phong làm chủ vùng, dĩ nhiên phải đích thân tới chỗ làm, cử hành nghi thức tế bái Thủy Thần.


      Lúc Nhược Ngu xuống xe ngựa, chỉ nhìn thấy hai bên bờ sông chật cứng những người với người, lại có vài thiếu nữ tay cầm hoa tươi, chen ở ngay hàng đầu.


      Lý Nhược Ngu vẫn còn nhớ quang cảnh lúc trước Chử Kính Phong toàn thắng trở về, khí thế hùng uy phong lẫm liệt thu hút bao nhiêu thiếu nữ phụ nhân mau mắn hò hét chào đón, lúc ấy chỉ tới để cảm nhận khí thế hùng của Tư Mã đại nhân.


      Nhưng ai mà biết được, lúc nàng xuống xe, mấy vị thiếu nữ kia lại vừa gắng sức gọi lớn “nữ thuyền vương”, “nhị tiểu thư” vừa vung vẫy hoa tươi với Lý Nhược Ngu.


      Lý Nhược Ngu chỉ nhìn tới ngây người, nàng vốn ngờ được bản thân còn có thể được đãi ngộ như vậy.


      Tô Tú ở bên cạnh nàng cười : “Phu nhân, từ sau khi người mưu trí đánh tan chiến thuyền của nghịch tặc Nam Cung cuộc thi bách công kia, chuyện này liền trở thành huyền thoại ở thành Vạn Châu này! Nghe sau khi hành động đáng xấu hổ của Nam Cung Vân bại lộ, có tiên sinh kể chuyện vẫn đặc biệt lấy cuộc đời của người sáng tác ra truyện giấy; rồi trong trà lâu diễn kịch về câu chuyện người trợ giúp đại nhân tiêu diệt nghịch tặc, đàn áp Viên Thuật. Câu chuyện này truyền vô cùng chi tiết, nên có rất nhiều nữ tử giàu có ở Vạn Châu thành hâm mộ mà đặc biệt tới học viện Tinh Tư ở Mạc Hà thành để học tập; nghe là người học quá đông nhất thời sắp xếp được chỗ học, nên lại mở thêm phân viện ở Vạn Châu thành. Người xem những thứ mà mấy thiếu nữ kia mặc đều là đồ học viên của học viện Tư Tinh, họ cũng được xem là các tiểu học muội của phu nhân rồi......Hôm nay nghe báo là người đến làm lễ tế Long Thần, trong học viện đặc biệt cho nghỉ, để mấy học viên vào sao này tới ngắm nhìn phong thái của người......

    5. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 128 :

      Edit : Bảo Vy 197



      Lúc này nàng lại nghe tiếng hô hào lúc đây lúc kia thi nhau vang lên, Lý Nhược Ngu có chút thụ sủng nhược kinh, nàng liền cười và gật đầu chào với mấy thiếu nữ kia. Và được đáp lại với làn sóng hô hào vang vọng hơn.


      Hơn nữa Tô Tiểu Lương kia cũng lẫn trong đoàn người, chỉ vẫy tay về phía nàng, làm nàng tươi cười với nàng ấy, khiến cho tiếng hô hào của mấy thiếu nữ càng ồn ào hơn.


      Nhược Ngu từ dám dám làm, suốt thời thiếu nữ tươi đẹp của nàng đều trải qua bên bàn tính và sổ sách, còn ở trong bến thuyền với tàu thuyền xếp thành rừng. Từ sau nàng phục hồi thần trí đến nay, nàng trải qua những ngày nhàn nhã với chán ngắt của quý phụ trong khuê phòng mà thực là trước kia ngay cả nghĩ nàng cũng dám.


      Có lúc lật lật lại những quyển sách truyện vui trong tay, Nhược Ngu mơ hồ có thể tiếng kêu răng rắc mà gỉ sét của xương khớp của nàng. Chỉ cần cầm được sổ sách và hóa đơn của Lý gia được gom lại lòng nàng mới có thể bình tĩnh mà an tâm hơn.


      Hôm nay khi nàng tới bờ sông, mặt sông rộng lớn bị đào thành cái hố lớn, mặt hố chỉ có gió lạnh và khí ẩm ướt thổi qua, nhưng nó lại khiến nàng hít thở thông thoáng hơn cách khó lý giải. Nàng biết bản thân nàng khao khát cái gì, nàng khao khát xuôi theo dòng nước này thẳng ra đại dương, đại dương bao la kia dù có gió đông lạnh buốt cũng thể bị đóng băng, hình như cái cảm giác cùng nhấp nhô nương theo con sóng rất lâu rồi nàng chưa cảm nhận được, vì là mùa đông nên dòng chảy rất êm ái, là lúc thích hợp nhất để trải đá nền cho công trình thủy lợi sắp thi công.


      bờ sông lập xong đài tế để bái tế long thần, Lý Nhược Ngu theo Tư Mã đại nhân bước thẳng lên đài.


      Chử Kính Phong trực tiếp tới đây khi từ phủ nha quay về; vì điển lễ hôm nay, khó mà đổi sang triều phục chỉnh tề. Triều phục nền đen ánh kim, có tay áo rộng và thân sau lớn. Triều phục như vậy, thường là thân người cao to mới toát ra được khí chất của nó, bằng chính là quả bầu trắng trùm bao mà thôi.


      Mấy thiếu nữ kia bây giờ nhìn thấy Tư Mã đại nhân tuấn mỹ lạ thường với mão quan cột đầu, mọi người lần lượt “quoa” tiếng, họ cũng muốn hô hào “nữ thuyền vương” nữa, ngược lại hướng ánh mắt hâm mộ tới Tư Mã đại nhân, vì khoác mão triều khá lớn, ngược lại làm cho cả mái tóc màu bạc bị che hết, chỉ lộ ra phần tóc đen mới mọc. Nhất thời làm bớt khí chất quỷ mị gian tà như khi để tóc trắng, cả người tràn đầy nét bảnh bao tuấn mỹ khiến người ta có thể hết lòng tận hưởng mà thể bới móc ra khuyết điểm nào.


      Ngay cả người chung chăn gối với là Lý Nhược Ngu, cũng cầm lòng được mà liên tục liếc mắt tới cái người mà gần như ngày nào cũng có thể nhìn thấy. Nhưng trong lòng nàng, vô thức có chút đắc ý, người khác nhìn vào chẳng qua là nam nhân mặc y phục mà thôi.


      Cũng chỉ có mình nàng mới biết thân hình Chử KÍnh Phong chỉ cao lớn, hơn nữa cơ bắp rắn chắc, nhìn thấy chút mỡ thừa. Có đôi khi ân ái, nàng mượn ánh đèn đung đưa đầu giường, để nhìn những phần cơ bắp quyến rũ kia rịn ra những giọt mồ hôi lấp lánh, Nhược Ngu liền xúc động muốn hút lấy từng giọt mồ hôi......Nhưng cuối cùng lại gượng gạo mà chịu đựng, chỉ để mặc cho nam nhân kia dùng ham muốn mà làm thế nào cũng thấy đủ để nhấm nháp cả người nàng hết lần này đến lần khác.


      Kỳ thực có lẽ nam nhân kia cũng biết, thực ra cũng có khả năng khiêu khích khiến người ta như là đói khát vậy! Ví dụ có lúc nàng nhịn được mà muốn hôn sâu, ví dụ như......vị Vạn Ngọc tiểu thư lúc này đứng bên tế đài, cũng cứ nhìn chăm chăm vào đại bá tương lai của nàng ta như chưa ăn cơm no vậy.


      Nếu như , trước kia Lý Nhược Ngu chỉ mơ hồ đoán mò, giờ đây lúc nàng nhìn thấy ánh mắt thể che giấu của Vạn Ngọc, nàng liền chắc chắn vô cùng. Trong ánh mắt kia là nóng lòng của việc cầu mà chưa thấy, giống như ánh mắt trước kia Nam Cung Vân nhìn nàng.


      Nhưng lúc nàng nhìn qua lần nữa, Vạn tiểu thư kịp thời thu hồi ánh mắt đó, rồi nhìn nàng với kín đáo mà dịu dàng, ánh mắt thuần lương mà vô hại.......


      Lý Nhược Ngu mỉm cười với nàng ta, nhưng trong lòng lại thầm bội phục sức nhẫn nại của Vạn tiểu thư, ràng là thầm ca ca lại có thể hề phẫn uất mà gả cho đệ đệ, nếu phải là bẩm sinh thích ngược đãi hành hạ bản thân chính là nung nấu ý định xấu xa.


      Cho dù là dạng nào nữa, đều phải là kiểu xứng đôi với tiểu thúc Chử Vong. Trong lòng nàng tính toán như vậy, đứng bên cạnh Chử Kính Phong và theo chỉ dẫn của thầy tế thắp hương khấu đầu sau đó cầm rổ đầy bánh ú nhân thịt và đôi gà vịt nấu chín thả vào nước, cầu xin với binh tôm tướng cua kia, để họ gặp cố khi xây đắp công trình này.


      Mà nguyên heo sữa quay để cúng long thần kia được Tư Mã đại nhân đích thân dùng trường đao phân thành những khối , rồi phân thức ăn cho những công nhân lát phải bắt đầu làm việc kia, để họ thấm đẫm phúc trạch của long thần, đảm bảo thi công thuận lợi.


      Mà Tư Mã đại nhân và phu nhân tự nhiên cũng phải phân khối. Lý Nhược Ngu tinh mắt, nhìn thấy phía xa duowfnh như Chử Vong cầm hai dĩa, sau đó lén lút gọi tiểu nha hoàn chạy việc dưới tế đàn, để nàng ta mang khối dày ngon hơn trong hai khối đưa cho Tô Tiểu Lương đứng trong nhóm người.

      Tuy ký ức của nàng về Tô Tiểu Lương cũng chỉ có vỏn vẹn chưa tới hai canh giờ, nhưng nàng lại ấn tượng sâu sắc với háu ăn của vị nương này. khay đầy tràn mọi thứ ăn vặt, chớp mắt mọt cái liền sạch vào bụng của nàng ấy, kén chọn vô cùng dễ nuôi.


      Xem ra tiểu thúc hiểu cực kỳ về vị nương này, chắc chắn nghĩ tới việc nàng ấy nhìn người khác ăn thèm thuồng, nên mới lén lút ra lệnh cho người đưa tới khối.


      Thấy được Tiểu Lương nhân được đĩa thịt, nhưng lại chỉ thẫn thờ cười mà nhìn vào miếng thịt đỏ ói trong đĩa, giống như là ăn xong cả đĩa vậy. Mà Chử Vong kia trốn ở nhóm người bên cạnh, thi thoảng mới nhấc mắt nhìn tới nương vừa cầm đĩa bằng hai tay vừa cười cách ngây ngốc, mặt cũng mang nét cười thẹn thùng......


      Đột nhiên Nhược Ngu cảm thấy hâm mộ, nàng chỉ thấy đây mới là tình ngọt ngào của tiểu nhi nữ mà khiến người ta trằn trọc. Đáng tiếc trong phần ký ức ít ỏi của nàng hầu như là có.


      Hôn ước ban đầu với Thẩm Như Bách giống như lựa chọn mọt món hàng thích hợp vậy, sau khi hai bên bàn bạc thỏa đáng điều kiện liền lập thành hôn , từ lần đó nàng liền thành con dâu chưa qua cửa của Thẩm gia, hai người tuy thường xuyên ở cùng nhau, nhưng những thứ mang ra bàn luận phần nhiều thực là chuyện kinh doanh thương trường. Có đôi khi bàn luận đến đêm, thi thoảng vừa đúng ngày rằm, cảnh người hợp ý, Thẩm Như Bách cũng nắm lấy tay nàng và muốn hôn cái nhưng mỗi lần như vậy nàng đều từ bỏ trong ánh mắt thanh lãnh và thiếu phối hợp của nàng.


      Đến nỗi Nam Cung Vân kia, mỗi lần Lý Nhược Ngu nghĩ tới trong lòng thỉnh thoảng mang chút cảm giác tội lỗi. Lúc đầu nàng lừa là bản thân giải trừ hôn ước rồi, chỉ muốn cảnh cáo nam nhân chơi đùa nữ nhân lần rồi bỏ kia thôi. Tuy Nam Cung Vân thể hồn nhiên đa tình hơn vị hôn phu của nàng, mà lại có thể gợi lên thích thú của nữ nhân, nhưng trong mắt nàng những trò lùa gạt đó hề có chút ngọt ngào đáng tin.


      Mãi đến sau này, lúc nàng vô tình từ chối lời cầu hôn của Nam Cung Vân, lúc này nàng mới phát tên nam nhân trăng hoa kia lại thực động lòng với nàng. đau buồn của trái tim bị đâm thấu và rỉ máu khiến người ta cách nào nhìn thẳng được. Mà lúc đó khi muốn làm chuyện đồi bại Lý Nhược Ngu cũng hề muốn làm trọng thương, chỉ là trong lúc hoảng loạn liền thuận tay rút trâm cài, trong lúc sơ ý ấn và khởi động chìa khóa trâm, lúc mới khiến ám khí ở trong trâm phóng ra và làng Nam Cung Vân bị thương.


      Lúc máu tươi tràn ra lưng của Nam Cung Vân chảy vào miệng nàng, nam nhân dám tin mà mang biểu cảm đau buồn như chết nửa, khiến Lý Nhược Ngu tỉnh thúc trong đêm suốt thời gian dài.


      Cũng sau chuyện đó, đối với chữ “Tình” Lý Nhược Ngu thận trọng nay còn thận trọng hơn.


      Trời sinh nàng là người biết đương. Điều nàng muốn chẳng qua cũng là sau khi ra ngoài bận rộn làm việc rồi quay về nhà và chầm chậm mà êm xuôi thoải mái sống qua ngày mà thôi.


      Sóng gió biển dù lớn nhưng rồi cũng cõ lúc sóng yên biển lặng; mà gió thét sóng gào biển tình thực tế trực tiếp khiến tâm phế con người vỡ vụn, nhiều năm sau vết thương kia cũng khó mà lành lại......


      Cho nên sau chuyện đó, nàng gặp được Chử Kính Phong --- là nam nhân đầu tiên trong cuộc đời cho nàng biết được tư vị của động lòng là như thế nào. Nhưng nàng lại sợ hãi, nàng thích nóng bỏng vì mà ám ảnh của Nam Cung Vân, cũng muốn bản thân trở thành loại người như vậy. Cho nên, lí trí của nàng mách bảo rằng Chử Kính Phong phải là người thích hợp; nếu như lún vào quá sâu sớm muộn có ngày làm nàng bị thương hoặc là nàng làm tổn thương.......


      tại, nàng kinh qua nhận biết Chử Kính Phông và tìm ra đoạn ký ức, là trực tiếp thân thuộc với . Cái cảm giác chân thất kia, có lúc lại càng khiến người ta trằn trọc hơn là ác mộng nàng thích sát Nam Cung Vân trước kia.


      Cứ cho là chính miệng Chử Kính Phong ra tính ý đối với nàng, nhưng việc này vẫn khiến cho Lý Nhược Ngu thể nghĩ rằng tình cảm này phải là bản thân nàng hòa hợp mà có, có thể duy trì bền vững đoạn tình cảm này được bao lâu?


      Sau khi tế lễ xong chính là đặt đá làm móng. Rổ tre đặc chế tưởng như có thể thả ra hai con tuấn mã, sau khi chất đầy bên trong với khối đá lớn và đặt lên thuyền lớn, rồi tới chỗ được định sẵn, mang từng cái rổ tre tuần tự đổ vào nước chất đá cao dần lên, về sau cứ cho là nước dâng lên cũng sợ nước sông trào tới lật đổ tường đá. ràng là vị Vạn tiểu thư này tiếp tục dùng cách xây dựng đập Đô Giang cũ của cha con Lý Băng, chỉ là trong phần đặt nền của cách làm này, nàng ta lại có bước cải tiến độc đáo, vị Vạn tiểu thư này lệnh cho các sai dịch mang từng tấm lưới lớn phủ dày bùn đất đặc chế và bốn góc lưới treo đá nặng để xuống nước, để tấm lưới lớn đó đỡ phụ phía chồng đá nền.


      Nhìn thấy chuyện này, Nhược Ngu liền hỏi câu: “Bùn đất này bị nước tạt trôi chứ?”


      Vạn tiểu thư ở bên tiếp: “Bùn đất đặc chế thể tan rã, lý dó tại sao chọn tiết đông mà phá băng để bắt đầu thi công, là vì bây giờ tiết đông giá buốt bùn đặc chế này dính chặt các chồng đá, đợi thêm vài ngày nữa liền trở nên cứng cáp gì sánh được làm cho chồng đá nền trở nên càng vững chãi hơn.....Đây cũng là cách làm sau cùng mà muội đưa ra qua năm chuyên tâm điều phối ít đất sét......Phu nhân, nghe Chử ca ca kể trước đây tỷ bị bệnh, hoàn toàn biết kỹ nghệ này giống như con người, chắc chắn có thể thay đổi......”


      Lúc này Chử Kính Phong mang theo người tới bên đập, chỉ có Lý Nhược Ngu với Vạn Ngọc đứng tại chỗ, thế nên mấy lời hơi mang chút khiêu khích này khiến Lý Nhược Ngu hơi hơi liếc nhìn theo.


      Nhưng người ra mấy lời này, lại hòa nhã như bông hoa lung lay trong gió, khong nhìn ra chút sắc sảo mặt.


      Sau khi xem xong nghi thức đặt móng đập quá trưa, thịt heo sữa chia ăn lúc nãy tiêu hóa gần hết rồi, nên liền vào thành và trong tửu lâu lớn nhất Vạn Châu thành bày biện xong tửu yến.


      Sau khi mọi người vào bàn, Chử Kính Phong tự nâng chén kính Vạn tiên sinh và Vạn Ngọc trước tiên. Công trình thủy lợi này thực quá to lớn, nhưng nếu thi công thuận lợi thực có thể giảm bớt trạng mưa bão tràn đê của cả thế hệ ở Mạc Bắc. Công trình mang lại lợi ích lâu dài, là người đứng đầu phương bắc tự nhiên phải kính rượu biểu thị ý cảm tạ.


      Trong tửu lâu đãi tiệc bày ra mười mấy bàn tiệc, các quan lại cấp bậc chưa cao dĩ nhiên là dựa theo thứ bậc chức quan để ngồi.


      Mà bàn của Chử Kính Phong, ngoài Lý Nhược Ngu và huynh đệ Vạn gia ra chính là Chử Vong.


      Sau khi kính rượu, Chử Kính Phong theo thói quen gắp da vịt giòn và cuốn phù dung mà nàng thích ăn vào chén của nàng. Mà Lý Nhược Ngu nhìn thấy bàn có món cá viên, cũng chuẩn bị gắp món cá viên chua ngọt lên để vào trong chén của Chử Kính Phong để đáp lễ.


      Ngay lúc này, Vạn Ngọc động đũa trước bước, nàng ta gắp khối thịt bò xào cay để vào chén của Chử Kính Phong: “Đầu bếp của tửu lầu này thực rất hiểu chuyện, biết Chử ca ca người thích ăn cay, thực cũng làm món thịt bò xào cay mà huynh thích ăn nhất.”


      Thêm câu này khiến cho đũa của Lý Nhược Ngu dừng hẳn. Nàng hơi liếc sang, phát Chử Kính Phong rất tự nhiên gắp miếng thịt phủ đầy ớt đỏ lên và cho vào miệng, biểu cảm tự nhiên mà buông lỏng đích thực là cao thủ biết ăn cay.


      Nhưng lúc Lý Nhược Ngu và Chử Kính Phong ăn chung bàn, lại chưa bao có món ăn có vị cay như vậy, vì Lý Nhược Ngu thích ăn cay, ngửi thấy mùi cay kia đều cảm thấy gay mũi.


      Nàng đột nhiên nhận ra, tuy nàng ở gần , nhưng lại hoàn toàn biết gì về sở thích của . Ít nhất là ngay cả với đệ muội tương lai nàng cũng bằng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :