1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cá bơi ngửa

      Cá bơi ngửa New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      17
      Cảm ơn ad nhé
      :yoyo36::yoyo36::yoyo36:


      (^^^)(^^^)(^^^)
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 79. Hoa đào núi

      năm này vào đông lãnh bất thường, mấy quận Nam bộ từ bắt đầu mùa đông có vài lần tuyết lớn rơi xuống, so với thời tiết năm trước lạnh hơn rất nhiều, làm cuộc sống của người bình dân gian nan hơn, có đủ quần áo than lửa chống đỡ giá lạnh, thực nhanh bắt đầu xuất người chết rét.

      Ban đầu chỉ là khất cái lang thang nhà để về, như cục đá đen nhánh bị đông cứng ở ven đường, sau đó chính là ít thôn xa xôi, khu lều trại người nghèo, người già, trẻ con yếu ớt …… Bởi vì đợt khí lạnh này tới đột nhiên, trong nhất thời người chết lại quá nhiều, quan viên phía dưới dám đăng báo, mạnh mẽ vùi lấp người chết rét, cho phép bất kì kẻ nào rời khỏi nguyên quán.

      Bởi vậy trận tai hoạ này, ban đầu vương đô Yến Thành cũng ràng, chờ đến khi tin tức giấu nổi nữa, truyền rộng ra, các đại thần vội vàng tiến đến hoàng cung tìm bệ hạ thương thảo, lại phát bệ hạ căn bản ở trong vương cung. luôn như thế, , giờ càng thêm khoa trương, mà ngay cả chút tin tức cũng truyền ra.

      Trong vương cung giờ chỉ có tiểu điện hạ, ngồi ở cái ghế Tư Mã Tiêu thường ngồi kia, đung đưa chân vẻ mặt khờ dại nhìn bọn họ.

      Các đại thần: Sắp mất nước! Khẳng định sắp mất nước!

      Bọn họ trong lòng công khai lên án khiển trách bệ hạ phen, lại vô cùng đau đớn hồi, sau đó tụ tập bên nhau thảo luận đối mặt trận đại tuyết tai trăm năm lần này như thế nào. Dù sao bệ hạ ngày thường cũng mặc kệ này đó, chính bọn họ xử lý tốt rồi.

      Sau đó vấn đề lại tới nữa, rốt cuộc phải toàn bộ quan viên đều đại công vô tư, mỗi người có ý tưởng riêng, lại bắt đầu cãi cọ.

      Bọn họ cãi cọ, bệ hạ và Quý Phi lúc này lại ở quận Nam Minh xa ngoài ngàn dặm, cũng chính là ‘ khu vực gặp tai hoạ’ làm cho bọn họ tranh luận thôi.

      Hai ngày trước Liêu Đình Nhạn ở trong cung đến nhàm chán, phát đông này vương đô Yến Thành dự triệu có chút tuyết, ngược lại phía nam hàn khí bức người, nàng đột nhiên nảy lòng tham muốn xem tuyết. Nàng ở địa giớ tu tiên nhiều năm cũng chưa nhìn thấy tuyết lớn, có chút tưởng niệm, cho nên thương lượng xem, nàng mang theo bệ hạ cưỡi Linh Khí phi hành bay đến quận Nam Minh thưởng tuyết.

      Đầy trời tuyết trắng cùng với trung màu xám làm quận lớn phía nam này biến thành tuyết lĩnh, tuy rằng đẹp, nhưng Liêu Đình Nhạn chỉ nhìn vài lần liền nhíu mi.

      Có đôi khi tu vi quá cao tốt lắm, năng lực cảm giác của nàng mạnh phi thường, mạnh đến mức nàng có thể xuyên qua tầng tuyết, nhìn thấy bên trong thi thể bị đông lạnh, thần thức lại kéo cao ít, liếc mắt nhìn lại, thậm chí có chút oán khí tử linh bồi hồi.

      Liêu Đình Nhạn có tâm tình thưởng tuyết. Nàng biến hóa khiến cho Tư Mã Tiêu chú ý, hai người đứng ở phía tòa thành lâu quận Nam Minh, Tư Mã Tiêu người khoác kiện áo lông chồn màu đen bàn tay, ấm áp cọ mặt Liêu Đình Nhạn chút, cọ rớt mảnh bông tuyết đậu má nàng.

      “Thế nào, tuyết này khó coi?”

      “Nơi này chết ít người.” Liêu Đình Nhạn dắt lấy ba ngón tay của , có chút uể oải.

      Tư Mã Tiêu có biểu tình gì, “ khi như vậy, chỗ có người chết xem tuyết.”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Quên mất, tổ tông này từ trước ở Tu Tiên giới chính là nhân vật vung tay chiêu mang đến tinh phong huyết vũ, cũng để ý này nọ.

      Liêu Đình Nhạn lần nữa : “Nhìn nơi này chết nhiều người như vậy, ta cảm thấy thoải mái.”

      Tư Mã Tiêu lúc này mới giật giật mày, “Vậy xử lý chút.”

      Liêu Đình Nhạn tự hỏi lát, ngửa đầu nhìn bầu trời, trung phía có cái gì lập loè. Bỗng nhiên nàng phất tay, linh khí bàng bạc xông thẳng tận trời, đánh tan những đám mây tuyết lạnh băng. Ánh mặt trời đột nhiên sáng ngời hơn rất nhiều, nơi trầm tháng rốt cuộc xuất tung tích tia thái dương.

      Nàng nghe thấy tiếng sấm , để ở trong lòng, chỉ nhìn Tư Mã Tiêu. Nàng được linh hỏa rồi, phàm là làm chuyện gì, đều có thể nghe thấy tiếng sấm, chỉ là sau khi có được linh hỏa, nàng cũng sợ tiếng sấm.

      giống như Tư Mã Tiêu cho nàng chỉ linh hỏa, còn có bộ phận tính chất đặc biệt nào đó của , làm nàng bớt rất nhiều sợ hãi đối với thế giới này.

      chỉ quận Nam Minh, dòng nước lạnh đường về nam, ta đánh tan lần, quá thời gian lại tụ lại.” Liêu Đình Nhạn quyết định tìm nhóm ma tướng tới làm việc. Rốt cuộc người làm việc quá mệt mỏi, cứu vớt thế giới cũng cần nhân thủ.

      Nàng và Tư Mã Tiêu cùng nhau vào ở trang viên ở chỗ quận Nam Minh giao với Tùng Cảnh sơn, nơi này núi rừng cũng bị tuyết bao trùm, còn tuyết đọng dày chưa tan lóng lánh dưới ánh mặt trời, thiên địa trong sáng, cảnh trí này làm Liêu Đình Nhạn cảm giác tốt hơn chút.

      Lúc trước nhóm ma tướng đóng tại vương đô Yến Thành đuổi tới, đầy mặt mê mang mà lĩnh nhiệm vụ của mình —— dọn tuyết cứu tế.

      Ma tu: “Chúng ta…… Chúng ta chính là ma tu a.”

      Ma tướng Nguy Ách đầy mặt dữ tợn: “Gia gia ta cũng nhớ chúng ta là ma tu, nhưng mà ma chủ nhớ ! Nếu ngươi nhắc nhở nàng chút?!”

      Ma tu xoay chuyển đôi mắt: “Chúng ta phải cứu những phàm nhân này? chết nhiều người như vậy, ma chủ khẳng định cũng chỉ thuận miệng phân phó, bằng chúng ta ——”

      Ma tướng Nguy Ách nháy mắt lộ ra mày rậm mắt to trung quân ái quốc, giơ tay: “Người tới, người này cãi lời ma chủ, trói đến chỗ ma chủ !”

      Ma tu: “!!!”

      Ma tu bằng mặt bằng lòng, ý đồ trộm lấy tài liệu luyện thi bị thiêu chết ×1

      Nhóm ma tướng mang theo đám ma tu thành xuống, từng người lao tới mấy quận gặp tai hoạ nghiêm trọng, xua tan dòng nước lạnh, ra công ngừng tuyết. Việc này kỳ cũng khó, chính là có chút vụn vặt, làm xong trở về hội báo ma tướng, được ma chủ tán thành rồi, sôi nổi thả lỏng rời .

      Ma tướng Nguy Ách là kẻ tốc độ nhanh nhất, khi gặp ma chủ xong chuẩn bị rời , trùng hợp gặp gỡ Tư Mã Tiêu ở hành lang. Ma chủ tiền nhiệm này thống trị Ma Vực thời gian, mọi người nhìn thấy ngọn lửa đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, Nguy Ách cũng giống thế, chưa bao giờ gặp ma chủ cường đại lại tàn bạo như vậy, năm lần bảy lượt thiếu chút nữa dọa phá lá gan, dù tại ngài ấy là phàm nhân, Nguy Ách cũng theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

      nhịn được nín thở, đứng ở bên định chờ tổ tông này tự mình rời . Dù sao tại ngài cũng nhìn thấy ta, ma tướng Nguy Ách ở trong lòng an ủi chính mình như vậy.

      “Nguy Ách.”

      Ma tướng Nguy Ách cứng đờ, đối diện ánh mắt Tư Mã Tiêu, lưng trong nháy mắt dựng thẳng lông tơ. Ngài nhìn thấy ta! Nhìn thấy ta!

      Chờ đến lúc Tư Mã Tiêu rồi, mới bừng tỉnh hoàn hồn, nhớ tới vừa rồi ngài gì đó —— “Đưa tuyết này tới chỗ Tùng Cảnh sơn.”

      Chỉ câu như vậy, liền trực tiếp qua.

      Nguy Ách bỗng nhiên vỗ tay lớn cái, hắc nha! ma chủ tiền nhiệm, ngài thế nhưng nhớ tên của ta! Bỗng nhiên cảm thấy vinh hạnh, kiêu ngạo a!

      Bất quá, “Đưa tuyết tới Tùng Cảnh sơn” là có ý tứ gì, Tùng Cảnh sơn chính đỉnh núi, lão nhân gia ngài muốn cho ngọn núi này rơi tuyết lớn? Ma chủ đương nhiệm muốn cho tuyết ngừng, ma chủ tiền nhiệm muốn cho tuyết rời…… Ứm, có phải biết quá nhiều hay , có phải gặp gỡ chuyện gì hay ?

      cấp dưới của hán nghe việc này xong, lắc đầu, “Tướng quân, ngài còn nhớ khi ma chủ tiền nhiệm ở Ma Vực sao? Đạo lữ muốn cái gì cho cái đó, dù cần, chỉ cần thích cũng tìm tới cho nàng, ngươi xem giờ cách làm này phải rất quen thuộc sao? Theo ta thấy, là tại vị ma chủ này của chúng ta muốn nhìn tuyết, hoặc là ma chủ muốn cùng đạo lữ xem tuyết!”

      Nguy Ách: “Chậc chậc, đạo lữ cũng quá phiền toái!”

      Oán giận nho câu, sau đó ngoan ngoãn làm, đem dòng nước lạnh và mây tuyết đến mảnh núi rừng hoang tàn vắng vẻ này, làm tuyết rơi cho hai vị chủ tử trong sơn trang thưởng ngoạn.

      Liêu Đình Nhạn gặp Hồng Loa, Hồng Loa ngẫu nhiên từ Ma Vực tới thăm nàng, thuận tiện mang đống lớn đặc sản Thanh Cốc Thiên tặng, cho Liêu Đình Nhạn cải thiện sinh hoạt chút.

      Hồng Loa gần đây nhìn thấy nàng sai sử nhóm ma tướng xoay quanh, nàng ấy , “ đây là làm gì, nhàn rỗi có việc gì quản này nọ sao?” rốt cuộc nàng ấy vẫn là sinh trưởng ở chỗ ma tu, rất hiểu cách làm của Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn cũng nhiều lời, chỉ : “Có lẽ bởi vì chung quy ta là phàm nhân.”

      Hồng Loa cho cái xem thường: “Tu vi này của , với ta là phàm nhân?”

      Nhưng dù có cao tu vi, tâm vẫn là phàm nhân, cũng xác xem như là phàm nhân. Đây có lẽ chính là nguyên nhân nàng có thể nhìn những kẻ đó đấu tới đấu , các loại người chết bên trong Ma Vực và Tu Chân giới, lại chịu nổi quốc gia ở thế gian này bị tuyết tai, người chết đầy đất.

      Có thể chấp nhận cuộc đời được mất nhập nhô phập phồng, nhưng nhìn nổi tai nạn nhân sinh bình phàm. Đây đại khái chính là tâm lý phàm nhân bình thường.

      Hồng Loa cũng muốn lấy loại việc này nhiều lời với nàng, “Thôi, chút việc này, muốn làm làm , dù sao chỉ là mấy người thường.”

      Liêu Đình Nhạn chính lúc này phát bên ngoài tuyết rơi, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó nhắm mắt cái, trong chớp mắt thần thức phát tuyết chỉ tồn tại trong mảnh núi rừng này, tồn tại ở trước mắt nơi nàng thấy được.

      Rừng thông sau núi tuyết còn chưa tan hết, trận đại tuyết này rơi xuống, đại khái lại có thể duy trì thế giới thuần trắng lâu.

      Liêu Đình Nhạn mở rộng cửa sổ, mặc cho bông tuyết tán loạn bay vào, mang hơi thở ấm áp trong phòng. Nàng tới nơi này là muốn nhìn tuyết, biết việc này chỉ có người.

      Hồng Loa cùng nàng đến Tư Mã Tiêu, “ đến bên hơn nửa năm, nhớ được bao nhiêu, có nhớ ra hay ? Các ngươi tại thế nào?” Làm bằng hữu thân mật nhất của Liêu Đình Nhạn, nàng luôn thực lo lắng cho bằng hữu của mình xuất vấn đề tình cảm.

      Nàng nửa ngày, phát Liêu Đình Nhạn trả lời, nàng nhìn tuyết ngoài cửa sổ, mặt mang cười.

      Thôi, cần hỏi.

      Lỗ tai nàng vừa động, bỗng nhiên nhanh chóng : “Ta xong, trước, lần tới gặp lại.” rồi từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nháy mắt biến mất.

      Hồng Loa vừa , Tư Mã Tiêu liền đến, tự nhiên ngồi vào phía sau Liêu Đình Nhạn, ôm nàng cùng nhau xem tuyết ngoài cửa sổ. Liêu Đình Nhạn quen thói dựa vào trong lòng ngực , ngón tay khẽ nhúc nhích, lò sưởi phòng trong liền bắt đầu phát ra nhiệt độ, khí chung quanh bọn họ đều trở nên ấm áp như xuân.

      Lúc đại tuyết rơi xuống, thiên địa luôn phá lệ yên tĩnh. Liêu Đình Nhạn trong nháy mắt đó muốn hỏi Tư Mã Tiêu, nhớ được bao nhiêu. làm trận tuyết này xuất , liền tỏ vẻ xác nhớ ra rất nhiều.

      Nhưng chung quy Liêu Đình Nhạn mở miệng hỏi, nàng chỉ cảm thấy thực an tâm.

      Nàng rất sớm biết Tư Mã Tiêu sớm hay muộn nhớ ra, rốt cuộc phải chuyển thế, mà là gửi hồn đầu thai.

      Nếu chuyển thế là cái máy tính mở linh kiện ra, tách ra lắp vào máy tính khác, vậy gửi hồn đầu thai cũng chỉ là cái máy tính cài lại hệ thống, vẫn ghi lại tư liệu cũ. Dù người mang thai trước khi sinh hạ ăn Hoàn Hồn Đan, ký ức của cũng chậm rãi tìm về, chỉ là lúc trước Liêu Đình Nhạn biết quá trình này cần bao lâu.

      muốn , chính ký ức của nàng muốn tìm về hoàn chỉnh khả năng còn khó hơn. Bởi vì Tư Mã Tiêu chỉ cần theo tuổi tăng lên là tự nhiên nhớ ra, còn nàng mỗi lần cần thần hồn đau đớn mới có thể nhớ tới ký ức bị tẩy .

      Liêu Đình Nhạn cả đời này đều “thuận theo tự nhiên”, nàng cầm tay Tư Mã Tiêu, cảm giác trong thân thể chút linh lực mỏng manh kích động, chậm rãi buồn ngủ nhắm mắt.

      Thuận theo tự nhiên . đời mọi việc đều là càng nghĩ càng phức tạp.

      Mấy quận phía nam tuyết lớn đều ngừng, duy nhất ngừng tuyết chỉ có mảnh Tùng Cảnh sơn người đặt chân.

      Tư Mã Tiêu và Liêu Đình Nhạn bước chậm trong rừng thông sau núi, cây dù đỏ rơi đầy tuyết biến thành màu trắng, trong rừng có đường mòn, thông lên chỗ dã đình núi, hai người dù sao ăn ngồi rồi, dứt khoát lên bậc thang, đạp tuyết tìm đình. Liêu Đình Nhạn ít có lúc nguyện ý tự mình leo núi, bình thường nàng đều ở chỗ ‘ ngủ đông ’.

      Cái gọi là xuân choáng, hạ nghỉ, thu mệt, đông ngủ, là tập tính sinh hoạt của toàn bộ xã súc, dù Liêu Đình Nhạn làm xã súc rất nhiều năm, vẫn thay đổi.

      Hai người đường núi, Tư Mã Tiêu ở phía trước chút, đầu có dù che, vai rơi đầy tuyết, Liêu Đình Nhạn sau bước, nàng giơ cây dù, tự mình che tuyết, hai người cứ như vậy trước sau tới. Liêu Đình Nhạn chuyển động dù, bá bá bá có tuyết dừng ở áo lông chồn của Tư Mã Tiêu, bị nhàng rung lên liền rơi xuống.

      quay đầu nhướn mi, lại tiếp tục nhanh chậm tới, để quấy rầy của nàng vào mắt.

      núi cái dã đình kia hoang vắng suy tàn, đổ nát sai biệt lắm, cơ hồ bị tuyết vùi lấp, hai người dạo qua vòng, dạo bước đến dưới tàng cây khô bên đình. Tư Mã Tiêu duỗi tay lay động chút, tuyết cành khô nháy mắt rơi xuống đầy đầu Liêu Đình Nhạn đúng lúc nàng vừa mới thu dù để trang bức.

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Tư Mã Tiêu trước khi nàng phản kích, bẻ cành khô rung cho rớt tuyết đọng rơi xuống. Ngón tay điểm điểm ở cành khô, cành khô nhanh chóng mọc ra nụ hoa, chớp mắt liền nở mấy đóa đào núi hồng nhạt.

      Đây là thuật hồi xuân, cái thuật pháp thực bình thường.

      Liêu Đình Nhạn im lặng lát, tiếp nhận cành đào núi ở trong tuyết lộ ra những đóa hoa hồng nhạt.

      Tư Mã Tiêu liền nắm tay nàng về.

      “Ta biết nàng sợ cái gì, nhưng trước kia ta từng , chỉ cần ta ở đây, cái gì nàng cũng cần sợ.”

      Liêu Đình Nhạn rung cành hoa đào hợp thời tiết, nghĩ thầm: Ta có cái gì mà sợ, ở thế giới này, ta sợ duy nhất phải chỉ có chàng sao.

      Nhưng bệ hạ của nàng tựa như cành hoa, muốn nở liền nở, thèm để ý đến ai.
      AELITA, Lee Đỗ, thanh hải30 others thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      hmmm, sợ gì nhỉ? nhớ lại nên lại giả khốc nữa rồi :)))
      heavydizzy thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đaị Boss ngưu bức. Thanks Nàng
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 80. Đây là ngọn lửa ta đốt cho người

      Liêu Đình Nhạn nửa đêm đột nhiên giật mình ngồi dậy, nhìn bình hoa ở mép giường cắm cành đào núi, duỗi tay lay tỉnh Tư Mã Tiêu bên cạnh, cao giọng hỏi: “Chàng nhớ ra ta, còn muốn ta biến thành rái cá cho chàng xem?! Còn làm bộ xà đùa ta chơi?!”

      Tư Mã Tiêu mở mắt, ách giọng thở dài tiếng. Kéo Liêu Đình Nhạn trở về ấn vào ngực, trấn an vỗ lưng nàng, chôn mặt ở đỉnh đầu nàng.

      Tư Mã Tiêu: “Ngủ.”

      Liêu Đình Nhạn điên cuồng lắc đầu, quăng tóc đầy mặt Tư Mã Tiêu, rốt cuộc nháo tỉnh . đành phải buông Liêu Đình Nhạn ra, mở mắt nằm giường, nhéo nhéo mũi, liếc xéo nàng cái.

      Liêu Đình Nhạn: A, nửa đêm lắc người tỉnh quả nhiên thực sảng a. Thấy chưa, phải báo, là thời điểm chưa tới.

      Tư Mã Tiêu: “Nàng…… bằng ngồi lên người ta lắc?”

      Liêu Đình Nhạn phát ra tiếng ghét bỏ “Ách —— ai muốn lăn giường!”

      Tư Mã Tiêu ngồi dậy, “Được rồi, ta đây tới.” đột nhiên nhào về phía Liêu Đình Nhạn, đè nàng lên giường, sau đó lăn vòng.

      Liêu Đình Nhạn: “!!” Chàng làm gì!

      Lăn vài vòng dừng lại, Liêu Đình Nhạn thổi chút tóc rơi mặt, cảm thấy Tư Mã Tiêu có phải đầu óc lại có bệnh hay ? Hơn nửa đêm lăn giường?

      Liêu Đình Nhạn: “Xin hỏi, chàng làm cái gì?”

      Tư Mã Tiêu: “Đương nhiên là lăn giường.”

      Liêu Đình Nhạn nhớ tới kiện “sờ cá” xa xăm trước kia, sắc mặt tức khắc có chút dữ tợn, nàng dùng sức cái, ôm eo Tư Mã Tiêu quay cuồng trở về, “Được, tới lăn a!”

      Bên ngoài cung nhân gác đêm nghe thấy hơn tiếng động vào nửa đêm, mặt lộ ra thần sắc vi diệu, bệ hạ và Quý Phi…… Chậc chậc chậc, là kịch liệt a.

      Hai người giống như chơi đùa lăn hai vòng, làm chăn đơn gối đầu giường lăn đầy đất, Liêu Đình Nhạn đụng đầu vào khung giường, Tư Mã Tiêu duỗi tay che chắn chút, làm trận trò chơi ấu trĩ này dừng lại, bàn tay che đỉnh đầu Liêu Đình Nhạn, cúi đầu hôn lên mặt nàng, “Rồi, ngủ ?”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Vừa rồi ta làm gì? Vì sao bây giờ mỗi lần tức giận, liền đột phát tính bị lây bệnh sa điêu, người này có độc sao?

      Nhìn biểu tình của nàng, Tư Mã Tiêu cười rộ lên, Liêu Đình Nhạn cảm giác ngực chấn động, cảm thấy ngứa mũi, ghé vào ngực cọ chút.

      Cọ xong phát Tư Mã Tiêu có biểu tình đúng lắm. Ngón tay leo lên vạt áo nàng kéo ra, cọ cọ cổ nàng, “Được rồi, chờ lát nữa ngủ tiếp.”

      Sau đó hai người lăn giường với ý nghĩa khác. Khác với vừa rồi đá gối đá chăn nháo lung tung, lần này an tĩnh lại triền miên. Liêu Đình Nhạn ngay lúc này hoài nghi Tư Mã Tiêu từ trước có phải là xà hay , dây dưa tinh mịn tiếng động như thế làm người ta run rẩy hít thở thông.

      “Tê ——” nàng hít hơi, nắm chặt bả vai Tư Mã Tiêu, bên tai nghe được tiếng Tư Mã Tiêu hơi hơi thở dốc và tiếng cười.

      “Ta nhớ ra cùng với ta muốn nhìn rái cá có quan hệ gì?”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Niết mông !

      ……

      Về sau Liêu Đình Nhạn lại truy vấn nhớ được bao nhiêu, Tư Mã Tiêu chỉ : “Nên nhớ đều nhớ ra.”

      Liêu Đình Nhạn hỏi lại cái này, chỉ theo giống như cái bóng, Tư Mã Tiêu nơi nào, nàng liền nơi đó. Tư Mã Tiêu ngẫu nhiên cố ý mình ra ngoài, sau đó thảnh thơi mà nhìn nàng vội vàng tới tìm.

      Liêu Đình Nhạn: “Tổ tông! Đừng cách xa ta quá!”

      Nàng mỗi lần nhìn Tư Mã Tiêu có vẻ mặt “ có biện pháp với nàng, tiểu tinh dính người này”, liền có cảm giác khó chịu như là dì cả tới, nhịn được lớn tiếng bức bức với : “Tổ tông! Chàng có chút tự giác được !”

      Tư Mã Tiêu ngoài ý muốn thực thích nhìn nàng biến thành cá muối táo bạo, nhìn đủ rồi mới hỏi: “Tự giác cái gì?”

      Liêu Đình Nhạn quả thực bị chọc tức đến bay lên, xụ mặt bước nhanh tới, nàng vừa mới chuẩn bị mở miệng chuyện, Tư Mã Tiêu giơ tay bế nàng lên, cái loại ôm đùi nâng lên làm Liêu Đình Nhạn thiếu chút nữa bị ôm đến ngã lộn ngược. Nàng đổ về phía trước ghé vào người Tư Mã Tiêu, bị ôm lên thềm đá vẫn tích tầng tuyết dày.

      Chỉ táo bạo ba giây liền khôi phục nguyên dạng, Liêu Đình Nhạn ôm vai , “ chút chàng cũng sợ sao.”

      Vẫn là con đường phía trước kia, Tư Mã Tiêu ôm nàng lên , bước chân nhanh chậm: “Có cái gì mà sợ.”

      Liêu Đình Nhạn trầm mặc lâu, phảng phất như lầm bầm lầu bầu : “Ban đầu, chàng bị nhốt ở Canh Thần Tiên Phủ, sau đó chàng có thể thoát vây, chỉ sợ trả giá , khi đó ta còn hiểu, nhưng sau đó liền suy nghĩ cẩn thận.”

      “Chúng ta lần đó thoát khỏi Canh Thần Tiên Phủ, thiếu chút nữa chàng chết, ăn xong viên đan hoàn đó, hiệu quả tốt quá, tại ngẫm lại chữa khỏi hoàn toàn tổn thương của chàng như vậy, chỉ sợ là có trả giá, đó là trả giá cái gì?”

      “Về sau, chàng cơ hồ giết hết tộc Sư thị còn có nhiều tu sĩ đứng đầu Canh Thần Tiên Phủ như vậy, muốn giết bọn họ, chàng lại phải hy sinh cái gì? Linh hỏa của chàng có phải chính là từ lúc ấy bắt đầu mất khống chế ? Ở Ma Vực mấy năm, đều chàng thích giết chóc, thường xuyên vô duyên vô cớ đốt người thành tro, là bởi vì lúc ấy chàng thể khống chế có phải ?”

      người này, chính là đau đến muốn chết, bị thương sắp chết, cũng muốn làm người ta nhìn ra chút, chỉ muốn bày ra bộ dáng nắm chắc thắng lợi.

      “Chàng từng với ta, chàng trời muốn tộc Tư Mã vong, chàng chính là người cuối cùng, cho nên chàng nhất định chết.”

      từng giãy giụa, cuối cùng lựa chọn đem sinh mệnh cho nàng. Tự mình hy sinh cơ hồ nghĩ ngợi.

      “Chàng vốn dĩ hẳn là chết, là ta, là ta cưỡng bách kéo thần hồn chàng lại, khổ cho chàng vốn dĩ hẳn là từ mười bảy năm trước ngừng nghỉ……”

      Nếu như vậy, trở thành bệ hạ tại này, quốc gia vỡ nát như vậy, gặp tai nạn trời giáng ngừng nghỉ đó. Nếu chỉ như vậy, nàng có thể che chở , nhưng để lại lần nữa lên con đường tu tiên, Tư Mã Tiêu có linh hỏa và thân huyết mạch Tư Mã, còn có thể đối kháng vùng thiên địa này sao?

      Nàng có thể bảo hộ được lúc “trời phạt” sao? Nếu bảo hộ được , nàng sao có thể nhìn đau khổ giãy giụa ở thế gian này.

      “Tư Mã Tiêu…… Ta thực vô dụng, dù chàng trăm phương nghìn kế để lại linh hỏa cho ta, ta cũng lợi hại như chàng, ta sợ ta bảo hộ được chàng. Nếu ta mạnh mẽ giữ chàng lại, để rồi chàng lại thống khổ chết lần, ta đây vì sao còn cầu hiếu thắng?” Cho nên, chỉ có vài thập niên bình an hỉ nhạc thế này, thể sao?

      Nàng càng thanh càng thấp.

      Tư Mã Tiêu ôm nàng lên thềm đá, đột nhiên cười ra tiếng.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Chàng xem khí bi tình này, loại thời điểm này chàng có thể đừng cười sao? Chàng tôn trọng chút lòng ta thống khổ được sao?

      Tư Mã Tiêu: “Nàng sai lầm chuyện.”

      Liêu Đình Nhạn: “Cái gì?”

      Tư Mã Tiêu: “Nếu ta quyết định chủ ý hôi phi yên diệt, nàng có khả năng ‘cường lưu’ thần hồn ta.”

      Liêu Đình Nhạn sửng sốt xong, bỗng nhiên phản ứng lại, ngửa ra sau, thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm mặt Tư Mã Tiêu, “Chàng……”

      mặt Tư Mã Tiêu lộ ra cái cười nàng rất quen thuộc, chính là mười bảy năm trước, ở trước mặt nàng bốc cháy lên, mặt cũng là cái cười đó, mang theo hiểu hết thảy, mang theo sớm có đoán trước.

      Nhưng tại nàng mới xem như hiểu.

      “Đó là ta cho nàng lựa chọn. Nếu nàng tình nguyện thừa nhận thống khổ cũng muốn ta lưu lại, ta lưu lại, nếu nàng ta như vậy, ta cũng nguyện ý dùng thần hồn làm lần đèn dẫn cho nàng.” Tư Mã Tiêu thực tùy ý : “Tóm lại cho nàng, nàng nguyện ý thế nào, là có thể như vậy.”

      tại cũng là như thế.”

      Liêu Đình Nhạn nhớ tới tình cảnh lúc trước mình tách thần hồn Tư Mã Tiêu từ trong linh hỏa, xác so với nàng tưởng tượng còn dễ dàng hơn.

      Đột nhiên nàng hận đến ngứa răng, cúi đầu cắn ngụm lên vai Tư Mã Tiêu, lần đầu tiên nàng dùng sức như vậy, trong miệng thực nhanh nếm được mùi tanh. Tư Mã Tiêu lại hừ cũng hừ tiếng, thậm chí còn cười ha hả.

      “Nàng xem, nàng muốn ta lưu lại, muốn ta bồi nàng lâu, ta đều có thể làm được. Hơn nữa, kỳ ta cũng cần nàng bảo hộ.”

      Khi chuyện, tới dã đình trong núi.

      Tư Mã Tiêu nghiêng đầu, vỗ đầu Liêu Đình Nhạn phen, “Được rồi, buông miệng.”

      đặt Liêu Đình Nhạn ở dưới tàng cây đào núi, đỡ nhánh cây, khom lưng hôn môi nàng dính đầy máu. “ hung dữ, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng hung như vậy.”

      Liêu Đình Nhạn dựa vào thân cây đào núi, bị hôn ngẩng đầu lên, nàng thấy đôi mắt Tư Mã Tiêu đen nhánh, phảng phất nhảy lên ngọn lửa, còn thấy đỉnh đầu bọn họ cái cây như có gió xuân thổi qua, tuyết trắng hòa tan, cành khô tràn ra vô số đóa hoa đào hồng nhạt.

      Nàng nghe thấy tiếng sấm. Bắt lấy vạt áo Tư Mã Tiêu túm chặt.

      Tư Mã Tiêu cầm tay nàng, ngẩng đầu, môi đỏ cong lên, “Nàng ở đây nhìn ta độ trận lôi kiếp này.”

      muốn độ lôi kiếp? Vì sao nàng thể nhìn ra tới lúc độ lôi kiếp?

      Có cái gì che lấp cảm giác của nàng, thậm chí che khuất thiên cơ?!

      Liêu Đình Nhạn thấy đứng dậy lui về phía sau, suýt nữa đuổi theo, lại bị Tư Mã Tiêu dùng tay ấn trở về.

      “An tĩnh nhìn.”

      nghiêng người đứng ở kia, ngửa đầu nhìn trời. Trước mắt Liêu Đình Nhạn hoảng hốt cái, giống như thấy lại lúc trước ở Tam Thánh sơn, sư tổ đứng ở tháp cao đối địch với đám tu sĩ Canh Thần Tiên Phủ bên ngoài.

      Liêu Đình Nhạn đồng tử bỗng nhiên co lại, bởi vì trong tay Tư Mã Tiêu xuất ngọn lửa. phải ngọn màu đỏ trước kia, mà là vô sắc, chỉ có thể nhìn ra chút màu lam ở bên rìa, ngọn lửa này rất , nhưng nó vừa xuất , nhiệt độ chung quanh nháy mắt tăng cao, mảnh núi rừng này lấy chỗ dã đình sụp xuống làm trung tâm, tuyết đọng nhanh chóng tan ra, phảng phất nhanh, mặt đất mọc ra cỏ xanh như nhung, chung quanh cây cối cũng bắt đầu xanh tươi.

      Đây là…… linh hỏa? Vì sao còn linh hỏa, lại vì sao là màu sắc này?

      Liêu Đình Nhạn đầy bụng nghi vấn, Tư Mã Tiêu nhìn về phía nàng, : “Đây là lửa nàng đốt cho ta.”

      Đây là lúc trước Tộc Sư thị dùng huyết nhục tộc Phụng Sơn đào tạo ra ngọn linh hỏa mới, cũng là thứ bị dung hợp vào, làm cho thân thể lúc trước nhanh chóng hỏng mất. Bất quá tại, trải qua linh hỏa dung hợp, lại có huyết nhục Tư Mã thị cuối cùng luyện hóa, giờ bị ngọn linh hỏa người Liêu Đình Nhạn kia dẫn châm, biến thành linh hỏa hoàn toàn mới, có thể ngừng sinh trưởng.

      —— đây là kết quả tốt nhất lúc trước tính toán. đánh cuộc thắng.

      Từng tiếng sấm rơi xuống, lại lần lượt cam lòng tan . Linh hỏa trong tay Tư Mã Tiêu trở về thân thể, vừa rồi linh khí tràn đầy thân thể , dung hợp vào linh hỏa xong, hơi thở lại lần nữa trở nên thuần túy, phảng phất như phàm nhân, Liêu Đình Nhạn cũng nhìn ra khác thường.

      phẩy tay áo cái, phất bụi bậm người, đến trước người Liêu Đình Nhạn, vươn tay cho nàng, “ thôi, trở về.”

      Liêu Đình Nhạn mờ mịt nhìn .

      Tư Mã Tiêu lắc lắc cành hoa, chấn động rớt xuống đầy người nàng.

      Liêu Đình Nhạn hoàn hồn, hỏi : “Có phải chàng còn có thể bồi ta lâu ?”

      Tư Mã Tiêu: “Nàng muốn bao lâu có bấy lâu.”

      Liêu Đình Nhạn: “Vậy, ta cũng cần sợ hãi?”

      Tư Mã Tiêu: “Ta sớm với nàng cần sợ.”

      Liêu Đình Nhạn: “Cho nên cái gì chàng cũng giải thích, cố ý nhìn ta vì chàng vội đến xoay quanh?”

      Tư Mã Tiêu: “…… có.”

      Liêu Đình Nhạn hiểu ra, “Nhiều lời vô ích, cẩu tặc nhận lấy cái chết! Xem chiêu!”

      Nàng nhảy dựng lên, Tư Mã Tiêu nghiêng người tránh thoát, giữ chặt cổ tay nàng đặt ở bên môi hôn cái, “Vì sao lại tức giận.”

      Liêu Đình Nhạn chút do dự kéo tóc phen, “Hôm nay ta phải cho chàng, chuyện gì cũng lừa gạt lão bà, ngày nào đó gặp bạo lực gia đình! Chàng cho rằng ta đánh chàng phải ?! A!”

      thừa dịp tại còn chưa khôi phục thực lực đỉnh cấp mà đánh trận, ngày sau càng đánh nổi.

      Tư Mã Tiêu: “Tê ——”

      Bệ hạ bị ấn ở cây đánh, cả cây đào núi bị hai người lay động rụng hết hoa.

      Tư Mã Tiêu để nàng đầu đuôi ấn ở cây, vừa định xoay người bắt lấy tay nàng, liền nghe thấy nàng vừa đá chân vừa khóc lớn, tức khắc đau đầu mà bò về.

      Thôi, để nàng đá đủ rồi lại , dù sao cũng quá đau. Tư Mã Tiêu, lão cẩu bức có thể vì Liêu Đình Nhạn tìm chết, lại tuyệt hiểu giờ phút này vì sao nàng khóc lớn.
      AELITA, Lee Đỗ, thanh hải29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :