1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Họa Quốc Yêu Cơ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chất nữ
      Chương 27

      Theo lý mà , phụ tá có vài sở thích gì đó, chỉ cần sở thích này quá ảnh hượng tới đại cục là thái tử nên có rộng lượng mà bỏ qua cho phụ tá.

      Nhưng lần này trong lòng Phượng Ly Ngô lại mơ hồ dâng lên cảm giác hờn dỗi, chỉ cảm thấy thiếu phó này là kẻ hai mặt, lòng trung thành của loại người này có thể lâu dài sao?

      Khương Tú Nhuận nhanh chóng từ biệt mấy tiểu lại trong phòng gác. Bởi vì hẹn với Quý Bỉnh Lâm là ngày kia thay ca ca Khương Chi của nàng kiểm tra công khóa, lại nhanh nhẹn chộp lấy viên than trúc trong phòng gác, viết xuống bàn địa chỉ của phủ trạch, rồi mới ra.

      Nếu từ trước còn được , nhưng chờ khi thấy thiếu niên chộp lấy than trúc để lại địa chỉ cho thanh niên kia, sau khi liên tục tục dặn dặn lại mới ra, bỗng nhiên lửa giận trong lòng Phượng Ly Ngô dâng lên và vọt lên cực độ.

      Lập tức cũng chú ý đến Khương Tú Nhuận tới, mà thẳng đường tìm chủ ti công bộ để bàn việc.

      Mà Khương Tú Nhuận lại nghĩ ra là thái tử tức mắt với mình, chỉ cho rằng lúc thượng triều Phượng Ly Ngô nhìn thấy người phụ vương vô cảm kia của , mà lại ra được u uất mà tức giận đến kích động.

      Thế là chỉ theo sau mà gì thêm, suy nghĩ lát hồi phủ, nếu thái tử có dặn dò gì, tự mình trốn cách êm đẹp hay rồi.

      Nhưng tới lúc hồi phủ, nàng thỉnh ý với thái tử muốn quay về viện của mình, thái tử kia làm như nghe thấy chỉ lạnh mặt mà tiếp tục ngồi đọc sách, Khương Tú Nhuận mới mơ hồ cảm thấy phần xấu xa của thái tử là nhắm vào mình.

      Nhìn thấy Phượng Ly Ngô có ý muốn nàng quỳ trang nghiêm mà đọc sách, Khương Tú Nhuận liếm môi, quyết tâm chịu đựng cơn giận vụn vặt, chỉ hỏi thẳng vào vấn đề: “Điện hạ có chuyện vừa ý với thần sao?”

      Phượng Ly Ngô lạnh băng hỏi: “A, ngươi cho rằng bản thân mình có gì khiến vừa ý chứ?”

      Cái cách hỏi cung chéo đầy kiên định này, là cách quỷ quyệt hiểm độc nhất.

      Nhưng vốn là người tính tình yếu đuối, nên trong lòng thấy lo lắng, nhất thời tưởng là thân phận nữ nhi của mình bại lộ, hay là bị phát là mình lấy tiền sửa sang phủ trạch bỏ túi, biển thủ tiền làm yến hội rồi sao?

      Nhưng Khương Tú Nhuận há lại là kẻ thiếu suy nghĩ? Tuy trong lòng đột nhiên dậy sóng, nhưng mặt lại tràn ngập vui : “Thần là kẻ ngu muội, vẫn xin thái tử chỉ ......”

      Nhưng phải Phượng Ly Ngô giả vờ bí , thực là buồn rầu trong lòng hôm nay cũng tạm gặp khó để lý giải ràng, chung quy thể : Trước kia nam nhân mà ngươi thích ràng là người như , vậy tại sao lại thay đổi nhanh như thế!

      Bị Khương Tú Nhuận hỏi vặn lại như vậy, Phượng Ly Ngô biết hôm nay mình tức giận nhắm vào Khương thiếu phó có chút kỳ lạ, nhưng lại chịu được khó chịu trong lòng nên : “Hôm nay ở công bộ, ngươi hàn huyên với mà cao hứng đến vậy?”

      Khương Tú Nhuận chớp chớp mắt, thầm : Chẳng lẽ thái tử cũng biết Quý Bỉnh Lâm kia là nhân tài hiếm có? Cho rằng mình với Quý Bỉnh Lâm thân thiết mà lại đề cử với , là có ý đố kỵ với tài năng của họ Quý sao?

      Nghĩ vậy, nàng lập tức xuôi theo tự nhiên mà thưa: “Hồi thái tử, tiểu lại kia tên Quý Bỉnh Lâm, bạc hoa người Hoài Tây, hôm nay thần cũng mới quen biết với , nhưng theo cách năng, ngoài việc am hiểu công trình thủy lợi và đường của sông, hơn nữa rất thấu hiểu người dân ở vùng Tây Bắc, thần có nhớ hôm qua điện hỏi qua các phụ tá trong phủ có ai hiểu biết về khai thông mạng lưới sông ở vùng Tây Bắc vào mùa mưa , mà lại có ai, nếu điện hạ có giờ, xin cân nhắc tới người này, xem có thể dùng được .”

      Ở kiếp trước, Quý Bỉnh Lâm lại là nhân tài do tay Đoan Khánh Đế cất nhắc, vẫn luôn thích hợp tác với phe của thái tử. Khương Tú Nhuận vốn cũng có ý tiến cử nhân tài hiền lương gì cho Phượng Ly Ngô.

      Nhưng lần này Phượng Ly Ngô hỏi tới, nếu mình có giấu riêng cho bản thân, e rằng lại càng bị vị thái tử đa nghi thành tính này nghi kỵ mất thôi.

      Phượng Ly Ngô nghe mà bên mày nhấc lên, biểu cảm lại chút thư thả: “Ồ, thấy mặt mày thanh tú, phải kiểu nam nhân vạm vỡ, có chắc là người biết về thao trận ?”

      Khương Tú Nhuận hơi bất ngờ nhìn thái tử, chần chừ mới : “Có lẽ điện hạ đứng xa nên nhìn chưa , vị Quý tiên sinh này gần đây nhóm lửa, mặt có vết sẹo chưa lành...... Nên nét tuấn tú kia cũng còn thiếu chút.”

      Nhưng vừa mấy câu này xong, Khương Tú Nhuận liền thấy hối hận. Cái kiểu soi xét quy chụp người khác đẹp xấu, thích chỉ trích ngoại hình của người khác, chắc chắn là cái bệnh của nữ nhân mới có.

      Chẳng qua là thái tử thuận miệng khen câu, nàng lại ngu ngốc mà muốn lý giải chuyện đẹp đẹp giả, là ăn no rồi vớ vẩn!
      Nhưng nàng vừa xong, nét u như chiều tà ở mặt của Phượng Ly Ngô lại từ từ tiêu , đứng dậy tới gần Khương Tú Nhuận, lạnh lẽo trong lời cũng vơi vài phần, : “Ngày hôm qua chẳng qua là thuận miệng hỏi, mà ngươi lại nhớ như vậy, làm phiền thiếu phó phải nhọc lòng, hôm khác gọi Quý Bỉnh Lam kia vào phủ.”

      Theo lời của Khương Tú Nhuận, Phượng Ly Ngô suy nghĩ kỹ lại mới nghĩ tới mặt của kẻ kia quả thực hề trơn láng, quả thực là được cho là tuấn mỹ.

      dồn nén thể diễn tả ở trong lòng vừa được giải thoát, vị thái tử mến nhân tài lại trở lại bình thường, nên ân cần : “Ngươi theo cả ngày cũng mệt rồi, nghỉ .”

      Trừng phạt hay ban thưởng đều quân ân. Tuy Khương Tú Nhuận biết rốt cuộc vì sao hôm nay nắng mưa thay đổi thất thường của thái tử lại nổi lên, nhưng cuối cùng tâm tình của thái tử khá hơn, nên nàng cũng nhanh chóng cáo lui khỏi thư phòng.

      Tới khi vào phòng của mình, trước tiên với hầu hạ của Thiển Nhi để tắm gội xong xuôi, sau đó lấy bản vẽ của công bộ từ trong lòng ra, kiểm tra và tính toán vật liệu xây dựng. Xem thử có thể kiếm chác được bao phần lời lãi.

      Đáng tiếc là miếng thịt mỡ ngon lành này lại thể ăn hết. Tính tới lộ trình của tân chất nữ Ba Quốc, mà nàng nên rời khỏi Lạc An thành như thế nào cũng nhanh chóng tính toán cẩn thận.

      Kế hoạch của Khương Tú Nhuận rất đơn giản, đợi lúc trước khi chất nữ Ba Quốc kia tới nơi, mình xin chỉ thị của thái tử ra khỏi thành khoảng trăm dặm để chào đón. Thái tử nhất định cho phép.

      Tới lúc đó nàng và hoàng huynh lấy cớ đón chất nữ, rồi được nửa đường gặp chuyện may, dù gì thế đạo thái bình, nên các loại thổ phỉ cũng ngày ngày xuất .

      Mà sau khi nàng và ca ca “chết” , liền quăng xuống nước để phi tang. Mà sứ giả của Ba Quốc cũng cần lo tới, bọn họ nhất định đều nhận được phó thác của Thân Ung từ trước nên thể tiết lộ bí mật của nàng ra.

      Tới khi đó, nàng và ca ca cũng có thể có thân phận mới, tới quốc gia khác sinh sống, rồi bỏ qua mấy thứ thị phi kia.

      Mà lý do thuyết phục huynh trưởng cũng rất đơn giản, chỉ cần bí mật của nàng sắp bị thái tử phát , huynh trưởng nhất định cũng vì bảo vệ cho nàng mà đồng ý giả chết.

      Theo hướng đó mà tính, Khương Tú Nhuận chậm rãi thở ra hơi dài, quyết định ngày mai dậy sớm chút. Lo liệu cho công trình sửa sang đồ sộ cho phủ thái tử. Có bao la là ngân lượng hối lộ chờ nàng tới lấy, lấy nhiều mà hết phần tiền này lại đến phần tiền khác.

      Tính toán như vậy, nàng lieegn chui vào chăn, hài lòng mà duỗi eo, thản nhiên ngủ ngon lành. Trong mơ, nàng ở sườn núi đầy hoa và nàng cười với ca ca.

      Chuyện phủ thái tử sửa sang phủ trạch, lan truyền rất nhanh khắp Lạc An thành.

      Tuy nhiên về danh sách tên của thái tử phi vẫn luôn giữ bí mật công bố, nhưng người thợ làm việc sửa chữa phủ trạch rất ràng -- có nơi, tường có thêm cây tiêu, bên ngoài phết sữa dê, ràng là cách bài trí phòng tân hôn của hoàng thất lúc có đại hôn.

      Phòng ốc kia sửa sang lại cực đẹp, vật liệu rất đẹp, nghe phong phanh là ngay cả đồ dùng trong phòng cũng là đặt mới toàn bộ, thậm chí cả nôi và đồ chơi cho hài cũng làm từ gỗ hương đàn lâu năm.

      Chuẩn bị đầy đủ như vậy, phải chăng thái tử nóng lòng muốn cho tân nương hoài thai, tân nương này nhập phủ ba năm hai lần hoài thai mới đúng chứ!

      Khoảng thời gian nhóm phu nhân bàn tán là các nàng ở phủ của phu nhân quốc sư.

      nhóm phu nhân vây quanh Hàn Quốc Điền Cơ, hùa nhau nịnh bợ háo hức dành hảo cảm, chỉ xa gần là thái tử rất để ý tới thái tử phi tương lai, nếu như có thể gả cho thái tử, đúng khiến người ngưỡng mộ vô cùng a!

      mặt Điền Oánh cũng tràn đầy xấu hổ với đắc ý. Mấy ngày nay, thấy thái tử công bố gì, trong lòng cũng nôn nóng, may mắn người của dượng mình thăm dò, mới biết dường như thái tử vừa ý nàng, hình như thầm tự thông báo với phụ vương của nàng qua thư rồi.

      Tuy thái tử giữ kín công bố, nhưng công trình sửa sang phủ trạch đồ sộ kia, mà tâm phúc của thái tử bây giờ là Khương Tú Nhuận lại hỏi gần hỏi xa thă dò sở thích của nàng. Nghe chất liệu của màn che ở giường trong phòng ngủ, toàn bộ đều loại vải thêu kim tuyến Tích Hồ loại vải.....

      Thiếu phó ngầm tỏ ý như vậy, làm san nàng biết?

      Ngya lập tức trong lòng cũng vui sướng, thành tâm chờ đợi thái tử thông cáo với thiên hạ, nàng chạm vào vị trí cao nhất là thái tử phi.

      Chỉ là bên vui mừng, bên u sầu.

      Điền Oánh bên này được mọi người kính nể vây quanh, còn Tào Khê bên kia ngày trước được nịnh nọt lại đột nhiên rơi xuống đáy vực.
      Nhìn thấy Điền Cơ kia giả vờ vô tình ném qua chỗ nàng nụ cười khinh miệt đắc ý, khuôn mặt của Tào Khê tím tái hẳn.

      Yến tiệc này có ngon nhưng ăn trôi nữa, Tào Khê chỉ rời giữa buổi yến, vào cung tới chỗ di mẫu của mình khóc than.

      Với hầu hạ của thái giám Mao Duẫn Sinh, Úy hoàng hậu vừa mới quay lại từ hồ nước ấm trong cung của bà sau khi tắm gội.

      Dường như vừa mới ngâm mính trong nước quá nóng, hoàng hậu lại đều liêu xiêu vô lực, chỉ có đại tái giám kia đỡ tay của bà, rồi yếu ớt mềm oặt mà ngã nằm giường.

      Mà Mao tổng quản là người hầu hạ, lập tức cởi giày vớ của hoàng hậu, rồi từ mát xa lòng bàn chân của hoàng hậu.

      Cách màn che mỏng, Úy hoàng hậu khép hờ mắt, nghe Tào Khê than khóc xong, chsn nản : “Chẳng phải Ngô Nhi chưa công bố gì sao? Ngươi hoảng cái gì? Mà Điền Oánh gì đó, nữ nhân này đức hạnh ra sao?”

      Tào Khê nghiến răng thưa: “Là người gian xảo hiểm độc, miệng lưỡi sắc bén, hơn nữa hình như là mang thói tục lông bông của miền đất biển cả Hàn Quốc vào tới Lạc An thành, lúc trước khi mới vào kinh thành, việc ưa thích nhất của nàng ta là ve vãn đùa giỡn với các nhân vật tài năng tuấn mỹ có tiếng trong Lạc An thành.....”

      Từ lúc bắt đầu ở trạm dịch, nàng liền xích mích với Điền Oánh ở mọi chuyện, bây giờ nhìn thấy hồ ly này lại muốn lấy luôn hoàng biểu ca của mình, lòng là nỗi hận đoạt phu đội trời chung.

      Úy hoàng hậu nghe xong, lại hơi cười : “Vậy tốt, chỉ sợ nàng là kẻ giữ mình trong sạch, việc này chẳng phải là bị gán tội ai chịu tin sao? Nàng ta là kẻ thích bay bướm. Bổn cung để người an bài là được, cho nàng ta thành tiện nhân thanh danh bại hoại, xem nàng ta làm cách nào yên ổn mà tiến vào động phòng?”

      Nghe mấy lời nhàng của hoàng hậu, thanh nức nở của Tào Khê từ từ ngưng lại, chần chừ : “Như vậy....có được ?”

      Úy hoàng hậu lại : “Trước đây bổn cung có nghe, ở yến hội lần kia, chẳng phải có hai thanh niên vì nàng ta mà động tay động chân với nhau? Hai kẻ đó là ai?”

      Tào Khê vội vàng đáp: “ người là trưởng thị vệ bên cạnh thái tử Tần Chiếu, còn người kia là phụ tá thái tử mới thu nhận Khương Hòa Nhuận-chất tử Ba Quốc.....”

      Úy hoàng hậu bị lực ấn từng đợt từng đọt ở lòng bàn chân làm cho khí huyết sôi sục, chỉ nghĩ cách để Tào Khê nhanh chút rời cung, liền cắt ngang lời của nàng rồi : “Tần Chiếu bị ngã gãy chân, chưa thể rời phủ......Còn tên chất tử kia, ta cho người an bài, còn ngươi lui !”

      Tào Khê bị từng đợt thở đứt quãng từng đợt cười yếu ớt ở sau màn mỏng khiến nàng đỏ mặt, nghe thấy lời của hoàng hậu, nhanh nhẹn đứng dậy cáo lui.

      Tuy biết hoàng hậu muốn thế nào, nhưng nàng cảm thấy, mính có di mẫu tương trợ, Điền Oánh kia chỉ là con châu chấu cuối thu, bay nhảy ngừng chỉ được vài ngày thôi.

    2. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      CHƯƠNG 28 – CHẤT NỮ

      Theo tiến độ tu sửa Thái Tử phủ, chỉ còn thiếu đại sảnh vẫn chưa thượng xà nhà.

      Theo tập tục của đại tề, sau khi hoàn thành phải có cây cột chống ở phía cửa. Phòng chính là điểm căn bản, nên thực là việc đại . Như thái tử bản tính mấy khi để ý đến vụ cũng ngoại lệ.

      Bảo vật trấn áp treo ở ngoài, còn thiếu chuỗi kim châu. Chỉ là kim châu của phủ thái tử được đặt ở bên đạo quan để tụng kinh khai quang trong 7 ngày.

      Sáng sớm, quản đem kim châu đưa đến ngoại thành thành Lạc An. Giờ chỉ đợi an bài tốt trước ngày liền nghênh hồi kim châu về phủ.

      Sáng sớm nay trước khi ra cửa phủ nha làm việc, thái tử liền tính sau đó nghênh đón kim châu.

      Chỉ là ở phủ nha có việc trì hoãn, bao lâu, liền phái thị vệ đưa thẻ tre trở về, đó viết: Cử thiếu phó Khương Tú Nhuận trước đem phật châu nghênh hồi, đặt ở hương đường của phủ thái tử.

      tại trong lòng Khương Tú Nhuận vì muốn thăm dò lộ tuyến trốn chạy, cũng muốn an bài cụ thể công việc, vừa lúc cũng muốn ra khỏi thành lần.

      Trong phủ cố ý chuẩn bị xe ngựa cho nàng, đường Khương Tú Nhuận thường cố ý thăm dò phía bên ngoài, vừa lúc tới chỗ giao nhau phía ngoài thành, Khương Tú Nhuận lấy cớ xuống xe ngựa, sau vào con đường bên trong rừng rậm, suy nghĩ chút liền thấy đây là địa phương tốt, nếu tương lai chạy chốn mà được tới nơi này, thần biết quỷ hay…..

      Nàng bên cân nhắc bên nhấc bước về, vừa lúc thấy chiếc xe ngựa khác hướng chỗ này chạy qua.

      Cửa sổ mở liền lộ ra người, đúng là người gần đây nổi ở Lạc An thành Thái tử Phi tương lai Điền Oánh.

      Điền Oánh từ phía xa cũng là thấy xe của phủ thái tử mới qua đây thăm dò, nguyên tưởng gặp được thái tử, vừa lúc tạo thêm thân cận giữa hai người, nghĩ lại lại gặp Thiếu Phó phủ thái tử Khương Tú Nhuận.

      Tuy là có chút thất vọng, nhưng mặt vẫn treo lên nụ cười xinh đẹp, hướng về phía Khương Tú Nhuận :” Hôm nay trước khi ra cửa, vừa lúc nghe thấy tiếng chim hỉ tước kêu, nguyên nghĩ tới gặp điềm may nào, nghĩ tới lại gặp Khương thiếu phó, ngài đây là muốn đâu a?”

      Khương Tú Nhuận vội vàng đè nén thanh , ôm quyền :” Tại hạ là muốn quảng ân, giúp điện hạ nghênh hồi kim châu ”

      Điền Oánh trước đó cũng nghe qua việc tu sửa phủ thái tử, đáy mắt đuôi mày đều nhiễm ý cười, thái độ hiền hòa vài phần, cũng bản thân mình muốn tới đạo quan cầu phúc.

      Vì thế hai xe ngựa cùng đường, trước sau tới Quảng Ân.

      Các đời hoàng đế của Đại tề đều coi trọng Đạo gia, vì thế đất đại tề các đạo quan lớn rất nhiều. Bất quá, Quảng Ân là đạo quan từng có hoàng tộc tới tu hành, nên coi như là khá cường thịnh.

      vào trong đạo quan, thấy quan chủ sáng sớm chuẩn bị, yên lặng đem kim châu được tụng kinh gỡ xuống, đặt vào trong hộp gấm sau đó giao cho Khương Tú Nhuận.

      Khương Tú Nhuận sau khi tiếp nhận liền tính quay lại, chính là Điền Oánh lại gọi lại, nàng ta tự nhận trước đây cũng khá quen thuộc với Khương Tú Nhuận, lại thêm biết người nào xúi giục, liền muốn nàng bồi nàng ta dạo lúc, thuận tiện muốn thể tâm ý của nàng ta với thái tử, sau đó muốn dò hỏi vì sao thái tử chậm chạp công bố người được chọn làm thái tử phi?

      Khương Tú Nhuận bất đắc dĩ bị nàng ta lôi kéo, lại thêm bản thân cũng chắc chắn kế hoạch chạy trốn của bản thân có thuận lợi , nên cũng dám đắc tội với thái tử phi tương lai, chỉ có thể vòng vo lòng vòng, bồi nàng ta du ngoạn đạo quan.

      lúc sau, ở bên trong hoa viên, hai người ngồi thưởng trà do hạ nhân dâng lên.

      Đến giờ tý hai người chuẩn bị đứng dậy ra khỏi hoa viên, lại phát biết người nào đem hoa viên từ bên ngoài cắm biển báo. Liền đó người trông coi hoa viên biết bên trong có người liền đem cửa viện khóa lại.

      Thiển nhi thấy thế cử động chân muốn đá văng cánh cửa, liền bị Khương Tú Nhuận cản lại.

      Đạo quan này vốn bất đồng so với nơi khác, đây chính là nơi tu hành của hoàng tộc, nếu Thiển Nhi cứ thế mà phá hư đại môn, nhất định có người mượn cớ gây khó dễ.

      Nàng cho Thiển Nhi nhảy qua tường, sang bên kia xem có mở được cửa hay

      Chính là sau khi Thiển Nhi sang được bên kia liền là cửa bị xích sắt khóa lại, mà là loại sát to như cánh tay, thể bẻ đứt.

      Vì thế, Thiển Nhi liền vội vàng chạy tìm Quan chủ mở cửa.

      Nguyên lai, Khương Tú Nhuận cũng cảm thấy có gì ổn, thẳng đến khi nàng cảm thấy có chút choáng váng, dưới chân liền lảo đảo ngã xuống đất, lúc này nàng mới phát giác ổn, lại nhìn sang Điền Oánh bên cạnh cũng là như thế, cả người vô lực ngã xuống đất.

      biết từ lúc nào, thị nữ bên người Điền Oánh liền thấy đâu, ngược lại có hai thô sử bà nương, mỗi người người, khiêng hai người vào sương phòng.

      Trong sương phòng liền chuẩn bị sẵn giường lớn, hai bà nương liền đem hai người ném xuống giường, sau đó muốn lột hết quần áo của cả 2.

      Chính là vừa lúc muốn lột ra áo ngoài, liền nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền tới.

      Hai bà nương này hiển nhiên dự đoán được người tới sao lại nhanh như thế, tức khắc bỏ qua Khương Tú Nhuận, chỉ tập trung lột quần áo của Điền Oánh, sau đó đem Khương Tú Nhuận cả người vô lực ném lên người Điền Oánh.

      Lúc hai người vội vàng nhảy qua cửa sổ đào tạo, tiếng bước chân cũng tới gần, cố tình đúng lúc dược liệu người Điền Oánh phát tác, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng rực, liền quan tâm người bên cạnh là ai liền hôn lên.

      Khương Tú Nhuận vạn lần nghĩ tới, bản thân mình có ngày bị nữ nhân cường hôn, nàng có ý muốn tránh thoát, nhưng cả người vô lực, chính lúc này, nàng cảm giác được luồng nhiệt hỏa từ đáy lòng bốc lên.

      Lúc Phượng Ly Ngô vào sương phòng, ánh mắt liền nhìn thấy hai người kia chính là quấn chặt lấy nhau.

      Vẻ mặt trầm, phất tay cho thị vệ phía sau lui ra ngoài cửa, như cũ đứng nhìn 2 người kia dây dưa với nhau hồi, sau bước lên phía trước, tay đem KHương Tú Nhuận từ người nữ nhân kia kéo ra, liền thấy nữ nhân cùng thiếu phó dây dưa , đúng là Thái tử phi tương lai của

      khắc kia, đồng tử Phượng Ly Ngô hơi co rụt lại, vẻ mặt tình bất định, có chút kiềm chế được mà muốn bóp chết tên tiểu tử có cam đảm dám đội nón xanh cho , sau đó vẫn là buộc đá vào chân ném trôi song vị thái tử phi phóng đãng trêu hoa ghẹo nguyệt này.

      Cơn tức giận lúc này dâng lên trong ngực có bao nhiêu chân , bị người mình coi trọng phản hội; cơn giận này hoàn toàn khơi lên sát tâm của Phượng Ly Ngô.

      Nếu như hai kẻ này chịu nổi như thế, liền kẻ cũng thể sống!

      Đúng lúc này, dường như thuốc người Khương Tú Nhuận hơi giảm bớt, tuy đầu lưỡi vẫn chưa thể điều khiển được, nhưng vẫn có thể .

      Nàng lúc này suy nghĩ chút, liền biết nhất định đây là cái bẫy. Căn bản, bút tích mình nhận được ở phủ thái tử khả năng rất lớn phải là do thái tử viết.

      Có kẻ đem nàng cùng với Điền Oánh thiết kế vào đạo quan, ý muốn cho Phượng Ly Ngô nhìn thấy màn này….

      Mắt thấy sát tâm của Phượng Ly Ngô nổi lên, Khương tú Nhuận có chút tuyệt vọng, chính mình nên làm cám gì bây giờ? Là rằng bản thân mình là nữ tử, hay là hướng Thái tử quỳ xuống cầu tình, mình bị người hãm hại.

      Mặc kệ thế nào, hai lựa chọn này kết quả cuối cùng cũng đều là con đường chết. Trong lúc tuyệt vọng, KHương Tú Nhuận cũng chỉ miễn cưỡng mở miệng ” Thái tử…Ta…bị người hãm hại…”

      đến đây, nàng liền ngửi thấy người Phượng Ly Ngô truyền tới mùi vị nam tính đặc biệt, nhất thời tâm thần rung động, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, đầu óc quay cuồng, thế nhưng bổ nhào vào trong ngực Phượng Ly Ngô, dùng đôi môi mềm mại chặn môi , hết thảy, coi như bản thân đều bị dược tính điều khiển…..

      Phượng Ly Ngô bất ngờ kịp phòng ngừa, liền bị chính thiếu phó của mình cưỡng hôn, chỉ cảm thấy hồi mềm mại mang theo chút hương thơm vào miệng mình. Theo bản năng, liền đưa lưỡi ra, linh hoạt như con rắn triền miên cuốn lấy, tạo nên cảm giác kích thích dâng lên tận đỉnh đầu, là cảm giác mà mười tám năm qua, chưa bao giờ xảy ra….

      đứng im bất động, liền cảm giác được thiếu niên trong ngực so với nữ nhân còn mềm mại thơm tho hơn, sau giật mình nhắc nhở bản thân, phải nữ nhân! Mà bản thân mình lại hôn môi gian phu của nữ nhân tương lai của mình.

      Nghĩ đến đây, lập tức ghét bỏ đẩy người ngã lên mặt đất, nhìn thấy bộ dạng thống khổ của thiếu niên mặt đất, còn có nữ nhân quần áo lộn xộn giường, cũng tỏ điều hai người này bị hạ xuân dược.

      Ai dám thiết kế hãm hại! Phượng Ly Ngô bên suy nghĩ, bên liếc nhanh nhìn thiếu niên quay cuồng mặt đất.

      Áo ngoài của lúc này bị cởi bỏ, lớp quần phía dưới cũng vì lăn lộn mà hơi hơi kéo lên, lộ ra đoạn mắt cá chân, bởi vì hai chân dùng sức chống đỡ kia, liền làm cho đoạn đó tạo lên đường cong mê hoặc…..

      Đúng lúc này, Thiển Nhi liền đẩy ngã thị vệ ở cửa, liều mạng muốn xông vào.


      Mà thị vệ kia nghe lênh thái tử, cho người tiến vào, liền như thế mà dẫn đến đánh nhau bên ngoài.

      Khương Tú Nhuận thấy việc đến nước này, bằng bất cứ giá nào cũng bò dậy, cầm vạt áo thái tử, thấp giọng ” Cầu thái tử khai ân, để thị nữ của nô tài mang nô tài giải dược tính….Đợi sau khi giải dược xong, muốn chém muốn giết tùy ngài.”

      PHượng Ly Ngô rũ nửa đôi mắt xuống, nhìn thấy cánh tay cầm vạt áo chính mình. Khương Tú Nhuận cảm giác được phóng mắt lạnh tới, liền cảm thấy tuyệt vọng, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng tuyệt đối tha cho tên nào có gan đương vụng trộm với vị hôn thê của mình.

      Huống chi là dạng nam nhân thần chí còn dám hôn đôi môi tôn quý của thái tử….

      Đúng lúc này, thái tử liền :” Thị nữ kia của ngươi quá xấu, liền đổi cho ngươi người thuận mắt chút.”

      Hai bên thái dương của Khương Tú Nhuận liền giật ngừng, lắc lắc đầu, mới miễn cưỡng hiểu ý của Phương Ly Ngô.

      hiển nhiên hiểu lầm mình muốn Thiến Nhi tiết hỏa….cư nhiên còn muốn tìm người xinh đẹp chút….

      Yết hầu căng thẳng, trong lòng Khương Tú Nhuận liền xoay chuyển tìm kiếm đường sống liền vội vàng ” Nô tài chỉ muốn thiến nhi giúp nô tài tắm nước lạnh….”

      Lần này, Phượng Ly Ngô có ngăn trở, chỉ cho Thiến Nhi tiến vào, vị thị nữ lưng hùm vai gấu lời, liền khiêng tiểu công tử nhà mình mọt đường chạy chậm ra ngoài, sang phòng viện của đạo sĩ, đuổi hết đạo sĩ ra ngoài, sau đó mang nước lạnh, hướng tới nàng sau khi cởi quần áo dội tới.

      Sau khi tắm qua ba thùng nước, KHương Tú NHuận mới cảm thấy dược tính dần dần rút lui.

      Thiến Nhi sợ nàng bị lạnh, liền nhanh chân lấy chăn đắp cho nàng, lau khô tóc rồi ” Công tử, chạy , bằng khi điện hạ thẩm vấn xuống, tuyệt đối tha cho ngươi.”

      KHương Tú Nhuận lắc đầu, ca ca vẫn còn ở trong thành làm con tin, nàng chạy trốn đâu? Hơn nữa, so với giả chết mà chạy trốn với việc chạy trốn cho ngủ với nữ nhân của thái tử, kết quả hoàn toàn bất đồng.

      Dựa vào việc Phượng Ly Ngô là kẻ có thủ tất báo , lòng dạ hẹp hòi, lại đuổi theo mình đến chân trời góc biển?

      Vì thế, sau khi ổn định lại, dưới trợ giúp của Thiến Nhi, nàng lại đem ngực buộc chắc, nội y bên trong dựng thẳng cổ áo lên, mặc áo khoác ngoài vào, liền ra ngoài hướng chỗ thái tử .

      đợi vào trong, liền thấy Phượng Ly Ngô ngồi ở chính giữa uống trà

      Mà phía dưới lúc này, biết làm cách nào mà hai bà tử bị bắt trở về, trói gô quỳ ở trong việc, miệng cũng bị bịt kín.

      Mà lúc này, Điền Oánh sau khi giải dược cũng tiến vào, nàng ta nhất thời cũng hiểu nguyên do, nhưng lập ý muốn bản thân mình bị khinh bạc mà đẩy sạch .

      Nhìn thấy Khương Tú Nhuận cũng tới, vì thế Điền Oánh còn chưa đến gần thái tử, liền khóc nức nở ” là do Khương Tiểu công tử lúc trước tìm mọi cách xum xoe lại gần ta, ai ngờ thế nhưng rắp tâm lập ý hại ngời, lại muốn quấy rối ra, thỉnh thái tử làm chủ cho ta.”

      Phượng Ly Ngô đến liếc cũng thèm liếc nàng ta cái, chỉ bình tĩnh mở miệng” Đánh, đánh cho đến khi tắc thở mới thôi”




      CHƯƠNG 29

      Thanh này lớn, lại kêu người nghe tim và mật run lên.

      Tuy thanh lớn, nhưng cũng đủ làm cho người nghe được tim run lên.

      Mời vừa bước vào phòng, Khương Tú Nhuận trong lòng liền co rút cái, bước chân hơi hoảng. Mà Điền Oánh bên kia cũng giữ nổi nữa, chân mềm nhũn quỳ xuống chỗ đó.

      Đúng lúc này, bên trong viện tiếng côn đánh vang lên, chỉ thấy vài tên thị vệ cao lớn giơ gậy gỗ lên hướng tới hai bà tử kia hung hăng vụt xuống.

      Lúc đầu còn nghe thấy tiếng rên rỉ kêu đau, chỉ lúc sau, thanh kia dần suy yếu, sau đổ vật xuống huyết nhục lẫn lộn.

      Điền Oánh trước ở Cao Ly được nuông chiều từ bé, nơi nào gặp qua cảnh người sống sờ sờ bị đánh chết? Sợ tới mức hoa dung thất sắc, quỳ sụp mặt đất, cả người run lên.

      Mặt mũi KHương Tú Nhuận cũng trắng bệch, bởi nàng cũng biết tiếp theo người bị đánh có phải là nàng hay /

      Phượng Ly Ngô rũ nửa mắt xuống, nhìn thấy Điền Oánh giống như bị Quỷ bóp lấy cổ dám hé răng, mới chậm rãi ” Mới vừa rồi, thẩm tra hai bà tử, các nàng bị kẻ gian sai sử, hãm hại hai người các ngươi, nhưng tại ngươi lại KHương thiếu phó mở lòng tham sắc đẹp của ngươi, rốt cuộc phải tin người nào?”

      Thế Điền Oánh mới biết nguyên lai việc vừa rồi cũng phải do KHương Tú NHuận, mà chính mình vừa rồi hô ngôn loạn ngữ, chưa chi loạn trận tuyến, lập tức ngừng ” Tự nhiên là những lời mà điện hạ thẩm tra ra mới là sáng suất, chính là tiểu công tử KHương …..”

      Điền Oánh là nghĩ, chính mình bị kẻ gian làm hại, nhưng Khương Tú Nhuận cũng là dĩ hạ phạm thương, dám có gan nhúng chàm thái tử phi tương lai, tội này cũng thể thoát.

      Tuy rằng, bản thân mình vẫn còn trong sạch, nhưng rốt cuộc vẫn bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi, lại bị thái tử bắt được, nếu thái tử có tâm muốn nàng, nhất định là giết tiểu tử này, mới làm cho đạo quan dám gièm pha mà bị lộ ra ngoài, như thế mới giữ được thanh danh của nàng.

      Nhưng Phượng Ly Ngô cũng đợi nàng ta xong, ngữ khí bình thường đánh gãy lời nàng “ Cac ngươi đều bị kẻ gian hãm hại, uống phải thứ tốt, may mắn vừa lúc đuổi tới mới giải cứu được vương nữ vương tử hai ngươi. Chỉ là ba người thành chợ, bên ngoài có những lời đồn bậy. Nếu như Điền Cơ có tâm trong sáng, ở Lạc An thành dù có người muốn đồn thổi ồn ào, liền cho mở miệng. Điền cơ trong sạch khó giữ được, tiền đồ cũng còn.”

      Điền Oánh so với Tào Khê cũng là thông minh hơn nhiều. Vừa nghe thấy lời này của thái tử, liền biết là ám chỉ nàng cái gì, vì thế nàng cũng lên tiếng, chỉ bộ dáng điềm đạm đáng nhìn Phượng Ly Ngô.

      Bởi vì nàng ta thân cận quá, mà người nàng ta lại có mùi hương hơi nồng truyền tới, Phượng Ly Ngô liền cảm thấy bản thân mình cũng chịu đựng đủ rồi, liền đứng dậy, ngữ khí ôn hòa biết ngươi cùng thiếu phó trong sạch, việc hôm nay ở đạo quan dừng lại ở đây, những kẻ liên quan đều bị đánh chết, từ nay về sau, ai cũng được nhắc lại chuyện này.”

      xong, liền đứng dậy chuẩn bị khỏi đạo quan.

      Từ đạo quan đường ra, Khương Tú Nhuận mới phát , toàn bộ đạo quan đều bị phong bế từ trong ra ngoài.

      Chết há đâu chỉ có hai cái bà tử? Còn có thị nữ của Điền Oánh, mấy đạo sĩ trông coi hậu hoa viên….Đều bị đánh chết.

      đường ra, thi thể từng khối được bọc lại mà nâng ra ngoài.

      Hành động này chỉ làm riêng cho nàng cùng Điền Oánh xem, mà là cấp cho tất cả những người ở đây, việc hôm nay, giống như thái tử , toàn bộ nuốt lại trong bụng, phục, tiếp theo thi thể nằm trong chiếu được nâng ra, đó chính là ngươi!

      Phượng Ly Ngô tự mình mở miệng ra.

      Điều Cơ đương nhiên là thức thời, dám đề cập đến việc giết Khương Tú Nhuận.

      Mà Khương Tú Nhuận bởi vì lời đó của thái tử mà dám lơi lỏng tâm tình.

      Lần này, thái tử vẫn để nàng sống sót ra khỏi đạo quan, cũng có nghĩa là về sau có việc gì.

      Rốt cuộc, thái tử lập ý muốn nghênh thú Điền Oánh, cũng phải phải là cái gì lưỡng tình tương duyệt, đơn giản muốn đạt được ổn định bên phía Cao Ly, củng cố địa vị của mình trong quân.

      Hôm nay, liền thực chính mình gây ra việc lớn, ngủ với điền oánh. thái tử cũng đem việc này làm lớn lên, hủy trong sạch của Điền Oánh.

      Mà mặt khác mặc dù là giả chết, nhưng cố tình giờ nàng lại mang cái mác gian phu tồn tại ra khỏi đạo quan, phảng phất như giống nhau, ……..

      Rốt cuộc, au cũng tưởng tượng nổi, thái tử lại giống như có tấm lòng rộng lớn, có thể cùng đôi gian phu bình thản mà ra khỏi trường.

      Nhưng khi Khương tiểu công tử cùng Điều cơ có việc gì trở về…..Nàng vốn chỉ là vương tử của tiểu quốc, nếu như có gì xảy ra ngoài ý muốn, cũng là chuyện bình thường.

      Tỉ như người như này yếu ớt, chỉ cần ăn gà bị hóc xương rồi sặc chết. hay như bị ngã giếng, bị đao đậm, hay say rượu ngã hồ….Từ này về sau, tiểu vương tử Ba Quốc bất luận về chết vì cái gì, đều có ảnh hưởng đến thanh danh của thái tử phi.

      Ngày đó từ đạo quan ra, KHương Tú Nhuận bò lên xe ngựa của mình xong, tâm liền đường trầm xuống.

      Chính mình muốn huyền, Khương Tú Nhuận nghĩ đến thực minh bạch.

      Chở về phủ thái tử, sau khi xuống xe ngựa, nàng cũng có nhìn thấy thái tử. hết thảy phảng phất như có việc gì phát sinh.

      Chính là, cảm giác phẳng lặng như này mới làm cho người ta bị dày vò hoảng hốt.

      Trời vào đông, vì hiểu dược tính của xuân dược nên Khương Tú Nhuận mới ước chừng ba thùng nước lạnh, Lúc đó bởi vì dược lực khô nóng, nên cũng có cảm giác, chính là tại, dù là hảo hán tử chân chính cũng chưa chắc chịu nổi, huống chi thân thể này của nàng cũng chỉ là tiểu nương mười bảy tuổi?

      Vì thế mà ban đêm , Khương Tú Nhuận liền bị phong hàn nhập thể, sốt cao. Thiến nhi nửa đêm vào đắp chăn cho nàng liền phát cả người nàng nóng bỏng. Nàng ấy gấp đến độ muốn chạy gọi lang trung của phủ thái tử.

      Khương Tú Nhuận đúng lúc gọi lại thiến nhi, chỉ ban ngày mình gặp tình kia. Thái tử ngoài mặt biểu lộ gì, nhưng thực tế có lẽ coi nàng như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

      tại nàng sinh bệnh muốn xem lang trung, càng là ra vẻ biết tốt xấu. Chi bằng, cứ dùng khăn lạnh đắp trán lát, ngủ giấc là khỏi.

      Thiển nhi có lên tiếng. Hơn nửa đêm, cũng thể chạy ra ngoài mua thuốc, chỉ đành dạo qua ngoại viện vòng, lấy cớ bản thân mình bị phong hàn, liền ở chỗ thô sử bà nương phủ thái tử lấy được chút ít thảo dược.

      Sau đó Thiển nhi ở trong viện của mình nhóm lửa đốt lò, nấu chén thuốc, cấp cho Khương Tú Nhuận.

      Tuy rằng thảo dược nhưng cũng chỉ là chút vụn, nhưng vẫn là có hiệu quả với chứng bệnh, Khương Tú Nhuận uống xong, lúc cũng hạ sốt, nhưng sau đó toàn thân xương cốt như bị đánh gãy, vô cùng đau đớn.

      Ngay ngày hôm sau, Thiển nhi tưởng thừa dịp ban ngày có thể ra ngoài mua thuốc, lại phát trong sân viện của mình có thị vệ gác, chỉ thái tử truyền lời, tại thế đạo yên, thỉnh thái phó cùng thị nữ, gã sai vặt tạm thời ủy khuất mấy ngày, thể tùy ý ra ngoài.

      Thiển nhi trở về bẩm báo Khương Tú Nhuận, Khương tú Nhuận vô lực lắc lắc đầu, trong lòng liền biết kế hoạch trù tính giả chết để lẩn trốn của mình cứ vậy mà bị chết yếu trong bụng.

      Kia tại Phương Ly Ngô ràng là muốn giam lỏng chính mình.

      Giả chết? Chỉ sợ lần này là chết , mà thi cốt nàng chưa chắc ra khỏi sân viện này. Phía dưới bồn hoa, gốc hòe kia, nhưng đều là nơi hoàn hảo để chon cất thi thể.

      KHương Tú Nhuận cả đời hiếu thắng, nhưng cả kiếp trước lẫn kiếp này vận mệnh trêu ngươi. Bản thân nàng bệnh tật cuốn thân khó tránh khỏi nội tâm yếu đuối, cho nên bất chấp tất cả, chỉ nghĩ nếu chết, cũng phải làm quỷ no.

      Vì thế liền gọi người mang lên chút rượu thịt, cũng phụ nàng mấy tháng làm việc.

      May mắn Thái tử cũng ngược đãi tù phạm, Khương Tú Nhuận chỉ cần mở miệng muốn, hữu cầu tất ứng,……………….

      Đáng tiếc Khương Tú Nhuận bệnh vẫn còn nặng, tuy là cậy mạnh ăn, nhưng dạ dày suy yếu, đợi ăn được mấy miếng dầu mỡ, liền ọe tiếng, phun hết ra, còn kém bắn thẳng lên giày thị vệ đến đưa cơm.

      bao lâu, lang trung của phủ vội vã chạy tới, hướng Khương thiếu phó bắt mặt, xem đầu lưỡi.

      Khương Tú Nhuận cảm thấy lần này bị bệnh chết, cũng là mất hết thể diện mà chết.

      Nếu là như thế này, ít nhất là toàn thây. Nếu thái tử rủ lòng thương, cho phép ca ca tiến vào nhặt xác, chính mình có lẽ có thể đem kim lượng tích góp từ lâu, mang ra chút, miễn cho ca ca sinh hoạt khốn quẫn.

      Nghĩ như vậy, sau khi lang trung bắt mạch thi châm, lại viết xuống phương thuốc xong, KHương Tú Nhuân giãy dụa ngồi dậy, vào phía trong án thư, mở hộp ra, từ bên trong lấy ra mấy…………đem hết bằng đó nhét vào trong búi tóc đỉnh đầu.

      Vất vả làm xong, chính là làm tóc nàng toán loạn, có mỗi sợi rủ xuống bên mái tóc, gương mặt vốn sốt cao trong lúc đó lại lộ ra chút trắng hồng.

      Phượng Ly Ngô vào trong phòng, ánh mắt liền chạm đến màn này: thiếu niên quần án lộn xộn ngồi trước án thư, hai cánh tay mảnh khảnh lộ ra ngoài, vụng về mà chỉnh lại đầu tóc chính mình, khuôn mặt ửng hồng, thế nhưng cùng với ngày trúng mê dược, khi ngã mặt đất cắn môi giãy dụa có vài phần giống nhau.

      Khương Tú Nhuận cũng nghĩ tới, người vốn quan tâm tới mình là vị thái tử này lại đột nhiên xuất trước mặt mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó có chút tỉnh táo, liền nghĩ tới cũng là từng phụ tá hồi, thái tử tới cũng là đưa tới phen lời khen tặng trước lúc chia tay cũng chừng.

      Chỉ cần phàm còn chút thiện tâm, chính mình nhất định phải vì ca ca mà tranh thủ chút phúc lợi, miễn cho người bơ vơ nơi nương tựa.

      Thời điểm KHương Tú Nhuận ngơ ngẩn, thái tử đến trước án của nàng, ……….” Bệnh nặng như vậy, sao gọi lang trung?”

      Khương Tú Nhuận nhàng hít hơi, nỗ lực làm cho chính mình trở nên thản nhiên, thong dong ” Bất quá chỉ là chút phong hàn, cũng dám hưng sư vọng chúng….”

      Nàng mới nửa liền tiếp tục nổi nữa, bởi vì PHượng Ly Ngô đột nhiên vươn tay ra, ở trán nàng sờ chút, sau đó nhíu mày ” Nóng như vậy, mà là bệnh ? Cái kia Thiển nhi phải luôn luôn hộ chủ? Như thế nào lần này lại cố tình vô ý?”

      Khương Tú Nhuận vốn bị hành động của thái tử dọa sợ, ngừng nhắc nhở chính mình là nam tử, liền mạng khắc chế cảm xúc, chỉ ôm quyền ” Là tại hạ cho thiển nhi gọi, nguyên trách được nàng….”

      Thái tử thất thần gật đầu, nhìn thiếu phó chậm rãi nhấp nháy môi, kia hai mảnh mềm mại,

      Thái Tử thất thần gật gật đầu, nhìn chính mình thiếu phó vừa rồi chậm rãi buông ra môi, kia hai mảnh nhất kiều mềm, mất công môi chủ nhân cũng nhẫn tâm, mới vừa rồi thế nhưng như vậy dùng sức mà cắn chính mình!

      Phượng Ly Ngô bên liên tưởng, bên nhìn đến môi của thiếu niên đối diện, màu đỏ chậm rãi lan đều, như cánh hoa đào buông xuống ở làn da tuyết trắng…..

      Ngày thường nhìn cũng là bộ dáng thiếu niên khí, như thế nào trong lúc lơ đãng lại có thể mị hoặc nhân tâm?

      Phượng Ly Ngô nhất thời nhìn đến nhập thần, đột nhiên sinh ra phần hối hận, có lẽ khi ở đạo quan, chính mình nên đem thiếu niên này cùng đánh chết mới đúng.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :