1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 144 (Ngoại truyện 3)
      Edit: Ngân Nhi

      Lúc Thụy Thụy ba tuổi, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đưa con du lịch, cả nhà đến khách sạn, nhưng lại nghe ngóng được chuyện, đó là nơi này hình như có rất nhiều tin đồn ma quái.

      Dân địa phương là đêm khuya xuất chiếc kiệu màu đen, bên trong kiệu là mỹ nhân, ta quyến rũ mời gọi những chàng đẹp trai đến làm bạn với mình.

      Hồn ma mỹ nhân này hút mất hồn người ta, cho nên mọi người phải hết sức cẩn thận.

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ gặp ma nhiều rồi, nghe chuyện xong cũng quên luôn.

      nhà ba người ngồi trong phòng ăn cơm, cửa sổ đóng, lúc này trung bay tới bức tranh, bức tranh bồng bềnh cao, lướt qua cửa sổ, lẳng lặng đáp xuống mặt bàn.

      Diệp Tuệ nhìn thoáng qua, bức tranh vẽ cổ đại, cầm quạt che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt rất đẹp.

      Nhưng mà sao nó lại đột nhiên xuất ở đây? kỳ lạ.

      Diệp Tuệ để bức tranh sang bên, Thẩm Thuật cũng chỉ liếc mắt cái rồi cũng để ý đến nữa.

      Lúc ăn cơm, Thụy Thụy cẩn thận làm đổ thức ăn ra bàn.

      Thẩm Thuật cầm lấy cái bát, tiện tay để lên bức tranh kia, che luôn hết gương mặt mỹ nhân.

      Hôm sau, cả nhà chuẩn bị ra ngoài chơi, trước khi Diệp Tuệ phát bàn trong phòng có cái khăn tay, cửa phòng ràng đóng chặt rồi mà, cái khăn kia từ đâu mà đến vậy?

      Diệp Tuệ nhìn cái khăn, đó viết mấy chữ: “Ta chờ chàng.”

      nhớ lại bức tranh mỹ nhân hôm qua, lại nhìn cái khăn tay chút, khỏi liên tưởng đến mỹ nhân ngồi kiệu đen chuyên hớp hồn người ta trong truyền thuyết.

      Nữ quỷ này chẳng lẽ nhìn trúng Thẩm Thuật rồi?

      Diệp Tuệ lại với Thẩm Thuật chuyện này, Thẩm Thuật gì, lúc sau mới mở miệng: “Nếu đúng là thế chúng ta cứ liệu mà giải quyết thôi.”

      Hai người tạm thời gác chuyện này sang bên, sau đó dẫn Thụy Thụy ra ngoài chơi ngày.

      Chín giờ tối bọn họ cùng nhau bộ về khách sạn, đường về có hơi vắng vẻ, đường có bóng người, cực kỳ yên tĩnh.

      Diệp Tuệ lúc, phát có gì đó đúng, liền nhíu mày với Thẩm Thuật: “ có cảm thấy là đường này mình qua rồi ?”

      Thẩm Thuật cũng nhíu mày, trầm giọng : “Hình như bọn mình vòng vòng lại cùng con đường phải.”

      Hai người yên lặng, đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây yên tĩnh bóng người. Cách đây xa là cái cây đại thụ đứng thẳng, gió thổi qua tán cây phát ra tiếng rít , cảm giác giống tiếng người khóc.

      Bóng cây nhàng lay động, phản chiếu xuống mặt đất, mới nhìn còn tưởng là bóng ma bay lượn.

      Trong lòng Diệp Tuệ suy đoán, đúng lúc này Thụy Thụy : “Mẹ ơi, con buồn ngủ.”

      Diệp Tuệ cúi người xuống nhìn con: “Cục cưng muốn ngủ rồi hả?”

      Thụy Thụy ngáp cái, mắt sắp mở ra được nữa rồi, mơ mơ màng màng gật đầu. Thẩm Thuật bế Thụy Thụy lên, để con dựa vào lòng mình ngủ.

      Xem ra Thụy Thụy buồn ngủ lắm rồi, vừa được bố bế bao lâu ngủ mất.

      Diệp Tuệ vừa mới mua chiếc vòng tay đá lông ngỗng của địa phương, bây giờ mới có tác dụng, tháo cái vòng ra, đặt dưới gốc cây để đánh dấu đường. Thẩm Thuật chỉ nhìn làm, gì.

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật lại tiếp, cuối cùng lại quay về chỗ cái cây đại thụ kia, dưới gốc cây chính là chiếc vòng tay mà Diệp Tuệ để lại.

      Hai người liếc nhìn nhau cái, xác định gặp phải quỷ đả tường rồi.

      Diệp Tuệ hết nổi, hiểu vì sao ma quỷ lại muốn chặn đường bọn họ, cũng may là bây giờ Thụy Thụy ngủ rồi, phải đối mặt với chuyện này.

      Diệp Tuệ hô lên với khí: “Chúng tôi có quan hệ gì với mọi người cả, có thể thả cho chúng tôi ?”

      Giọng Diệp Tuệ rơi vào gian yên tĩnh, bốn phía vẫn im lặng như cũ, có bất kỳ hồi nào. có bóng dáng ai, càng có tiếng ma quỷ đáp lại.

      Xem ra hồn ma này có ý định chuyện rồi, Diệp Tuệ quay sang cười bất lực với Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, con mắt đen nhánh của nhìn về phía trước, : “Em nhìn đằng trước kìa.”

      Ngữ điệu của khá nghiêm trọng, Diệp Tuệ quay đầu nhìn theo, lập tức ngẩn người. Góc đường ban nãy còn trống trơn, bây giờ lại xuất cỗ kiệu màu đen.

      Trong màn đêm sâu thẳm lại có chiếc kiệu đen, đảm bảo bất cứ ai đứng đây đêm hôm mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn đều sợ hãi.

      Diệp Tuệ lẩm bẩm: “Con ma này…Có vẻ tầm thường đâu.”

      Lúc này, trong khí nổi lên màn sương mù, làm mờ tầm nhìn.

      Lúc Diệp Tuệ và Thẩm Thuật mở mắt ra lần nữa sương mù bay , bên cạnh cỗ kiệu có thêm mấy hồn ma.

      Hai bên kiệu là hai tỳ nữ mặc quần áo cổ đại, búi tóc cao, sắc mặt trắng bệch, trong tay cầm đèn lồng.

      Đèn lồng tỏa ra ánh sáng chiếu vào chiếc kiệu, nhưng lại nổi lên làn khói màu xanh.

      Đèn tuy sáng nhưng lại tạo cảm giác u ám hơn cho gian xung quanh, cỗ kiệu sâu trong bóng đêm nhìn thấy đáy, ám khí bao trùm.

      Màn kiệu chưa được vén lên nên nhìn thấy người ngồi bên trong là ai, chỉ nghe thấy tiếng đàn tỳ bà vang lên.

      Tiếng đàn nghe rất êm tai, cách tấm màn nhưng lại nghe rất , cùng lúc đó còn có cả tiếng hát của .

      Tiếng hát, tiếng đàn giữa ban đêm yên tĩnh, hòa quyện vào nhau như ảo như , dường như ma nữ này quyến rũ người ta, làm cho người ta bị mất hồn.

      Diệp Tuệ khỏi nghĩ đến truyền thuyết ở nơi này, giữa đêm khuya ở góc đường xuất cỗ kiệu đen, bên trong kiệu có ma nữ ngồi đánh đàn, chuyên hút hồn những chàng trai tuấn tú.

      Diệp Tuệ nghiêng đầu nhìn Thẩm Thuật, trong bóng đêm mờ tối, góc nghiêng của Thẩm Thuật rất nét, mắt đen, mũi thẳng, bờ môi mỏng với độ cong hoàn mỹ, có chút khuyết điểm nào.

      Diệp Tuệ hiểu ra rồi, con ma này chỉ chặn đường những người đẹp trai thôi, xem ra nó đến vì Thẩm Thuật. Chậc, đúng là sắc đẹp làm mê hoặc lòng người mà.

      nhìn cỗ kiệu, ma nữ bên trong vẫn chưa ra ngoài, chỉ có tiếng đàn sâu lắng.

      Chỉ mới liếc nhìn thôi mà thấy tê dại cả đầu rồi, nhìn Thẩm Thuật: “Bọn mình mau thôi.”

      Ma nữ này có vẻ rất lợi hại, ta chặn bọn họ ở đây là vì Thẩm Thuật, tranh thủ ta còn chưa có hành động gì, bọn họ nên rời hơn.

      Lúc này dường như nhận ra ý định của Diệp Tuệ, hồn ma tỳ nữ cao giọng: “Thẩm công tử, xin dừng bước.”

      Diệp Tuệ nhìn sang, đèn lồng trong tay hồn ma tỳ nữ bị gió thổi nên khẽ đung đưa, giọng của ấy nghe giống như là bị ngăn cách bởi tấm màn vậy.

      “Tiểu thư của chúng ta có ý với Thẩm công tử lâu, tối nay đặc biệt ở chỗ này chờ đợi, muốn gặp Thẩm công tử lần.”

      Diệp Tuệ thở dài, kiểu này là được rồi. trong hai tỳ nữ bước lên trước vài bước, đèn lồng cũng lay động theo, chiếu vào gương mặt của tỳ nữ, nửa sáng nửa tối.

      Hồn ma tỳ nữ nâng cao đèn lồng : “Thẩm công tử, công tử có nhìn thấy bức tranh ở trong phòng mình ?”

      “Đó chính là dung mạo của tiểu thư chúng ta, tiểu thư có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, rất xứng đôi với Thẩm công tử.”

      Lúc này, tiếng đàn tỳ bà bên trong kiệu bỗng dừng lại, mỹ nhân bên trong hình như còn hứng thú chơi đàn nữa, nàng ấy muốn nghe Thẩm Thuật trả lời.

      Thẩm Thuật nhíu mày: “Bức tranh nào cơ?” Những người và việc có liên quan đến Diệp Tuệ và Thụy Thụy bao giờ để trong lòng.

      Diệp Tuệ gợi ý cho mấy câu, Thẩm Thuật bấy giờ mới nhớ ra, thờ ơ đáp: “Ồ, bức tranh đấy tôi dùng để lót bàn rồi.”

      Các tỳ nữ còn lời nào để : “…”

      Ma nữ ngồi trong kiệu: “…”

      Diệp Tuệ ôm trán: “…”

      Tỳ nữ vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: “Vậy còn khăn tay? khăn có viết mấy chữ, tiểu thư chờ công tử đến đây.”

      Thẩm Thuật nhớ đến cái khăn tay tự nhiên xuất trong phòng mình, sắc mặt rất vui: “Tiểu thư nhà các người sao lại thích vứt đồ lung tung như thế?”

      Tỳ nữ sửng sốt, Thẩm Thuật tiếp: “Mau đem tranh và khăn , cứ nhìn thấy nó là tôi lại thấy bực.”

      Việc hồn ma mỹ nhân kia có thích Thẩm Thuật hay , Thẩm Thuật hoàn toàn thèm để ý, chỉ cảm thấy phiền thôi.

      Diệp Tuệ buồn cười, hoài nghi là mỹ nhân ngồi trong kiệu kia chắc là đau lòng đến vỡ tim rồi, có muốn gắn lại cũng được.

      Ma mỹ nhân dường như cũng ngờ là Thẩm Thuật lại hiểu phong tình như vậy, ma tỳ nữ tức giận : “Thẩm công tử được lọt vào mắt xanh của tiểu thư nhà chúng ta, tiểu thư muốn mời công tử tới quý phủ, thế mà ngờ Thẩm công tử lại là người hiểu phong tình.”

      Diệp Tuệ đanh mặt: “Người và ma chung đường, các người chắc cũng hiểu điều này. Nếu thích người và đối phương cũng thích mình, đó mới gọi là xứng đôi, còn nếu đối phương có hứng thú với mình dù có cưỡng ép bắt đối phương phải chấp nhận chỉ càng khiến cho người ta ghét mình hơn thôi.”

      Tỳ nữ tức nghẹn: “Ngươi…”

      Lúc này, bên trong kiệu truyền ra giọng cực kỳ dịu dàng dễ nghe: “ được vô lễ.”

      Tỳ nữ lập tức ngậm miệng, cung kính : “Vâng, thưa tiểu thư.”

      Bên trong kiệu lại có động tĩnh gì nữa, lát sau mới lại truyền đến thanh kéo dài, giống như tiếng thở dài chán nản và bất lực, ma mỹ nhân : “Thôi .”

      Diệp Tuệ biết, nhân vật chính muốn bước ra rồi, tối nay bị hành đến tận bây giờ, cũng rất muốn biết xem rốt cuộc hồn ma mỹ nhân này có dáng vẻ như thế nào.

      Lúc này, màn kiệu được nhàng vén lên góc, bàn tay trắng bệch thon dài bám vào thành kiệu.

      Diệp Tuệ nghĩ, mới chỉ nhìn mỗi tay thôi thấy rất đẹp rồi, biết gương mặt của nàng ta thế nào.

      nghĩ nữa mà tiếp tục nhìn, mấy tỳ nữ tiến lên vén màn kiệu, lộ diện hoàn toàn tình hình bên trong.

      Ma mỹ nhân cúi thấp đầu, nâng váy lên, Diệp Tuệ nhìn thấy mặt của nàng ta, chỉ có thể nhìn thấy thân hình mảnh mai gầy gò của nàng, tóc được búi cao, quần áo sáng màu được thêu hoa văn rất trang nhã.

      Sau khi đứng thẳng người, ma mỹ nhân nhàng sửa sang lại váy rồi ngẩng đầu lên. Diệp Tuệ mở to mắt, sao nàng ấy lại đeo khăn che mặt?

      gương mặt ma mỹ nhân được che bởi tấm vải voan rất mỏng, chỉ để lộ đôi mắt rất đẹp, chiếc khăn che mặt bị gió đêm làm lay động, làm phần cằm trắng nhợt như như .

      Tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra được là dung mạo của ma nữ này tệ, chả trách mà lại có truyền thuyết ma nữ quyến rũ hút hồn người ta.

      Ma mỹ nhân nhìn Thẩm Thuật, hai mắt sáng rực lên mấy phần, sau đó nàng lại xấu hổ cúi đầu xuống, hai tay đặt lên eo : “Vừa rồi các tỳ nữ của ta đắc tội với hai người, mong hai người tha thứ.”

      Theo động tác của ma nữ, trong khí dường như còn tỏa ra hương thơm, Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, trêu : “ này xinh ghê, người ta còn thích kìa, thấy sao?”

      Thẩm Thuật biết chỉ đùa, đúng chữ: “Phiền.”

      Phản ứng của Thẩm Thuật khiến Diệp Tuệ cực kỳ hài lòng, quay lại nhìn ma nữ, khó hiểu hỏi: “Đêm hôm thế này che mặt làm gì?”

      Ma mỹ nhân ngượng ngùng nhìn thoáng qua Thẩm Thuật, sau đó rũ mắt xuống, đưa tay vuốt cái khăn che mặt: “Hồi còn sống ta vẫn chưa xuất giá, sau khi chết cũng tìm được phu quân, vẫn đơn lẻ bóng.”

      “Quê hương ta có tập tục, đó là thấy nam nhân xa lạ được nhìn thẳng vào nhau, phải đeo khăn che mặt, trừ phi…Người đó là phu quân của mình.”

      Lúc mấy chữ cuối cùng, ma mỹ nhân lại lén nhìn Thẩm Thuật mấy lần nữa, gương mặt hình như cũng đỏ lên.

      Hai mắt nàng ngời sáng, giọng mang theo chờ mong: “Chỉ cần Thẩm công tử đồng ý ở bên ta, ta liền nguyện ý tháo khăn che mặt xuống vì Thẩm công tử.”

      Diệp Tuệ ung dung nhìn Thẩm Thuật, Thẩm Thuật lạnh lùng : “ cần bỏ khăn che mặt ra đâu, tôi có hứng thú.”

      Ma mỹ nhân còn tưởng rằng chỉ cần nàng xuống kiệu, Thẩm Thuật nhìn thấy nàng thích nàng ngay, ngờ là vẫn bị người ta cự tuyệt cách vô tình như vậy.

      Hai mắt nàng rưng rưng: “Thẩm công tử, chàng thích ta ở điểm nào? Chỉ cần chàng ở bên ta, nơi ở đẹp, món ngon, mỹ tỳ…Chàng muốn gì ta cũng cho chàng hết.”

      “Hơn nữa thể chất của Thẩm công tử lại đặc biệt, mặc dù ta là hồn ma, nhưng chàng vẫn có thể nhìn thấy ta, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời…”

      Lời còn chưa dứt nhưng kiên nhẫn của Thẩm Thuật lên đến cực hạn, cắt ngang: “ xong chưa?”

      Ma mỹ nhân ngẩn người, Thẩm Thuật chậm chạp ngước mắt lên, đáy mắt rét lạnh hơn cả băng tuyết: “Thứ nhất, im miệng ngay cho tôi, dừng việc hoang tưởng lại .”

      Ngữ điệu của cực kỳ lạnh lùng: “Thứ hai, lên kiệu, cùng tỳ nữ rời khỏi đây ngay, còn nữa, mang bức tranh và khăn tay của luôn giúp tôi.”

      Từng câu từng chữ ra đều mang theo thiếu kiên nhẫn: “Tôi muốn lại lần thứ hai đâu.”

      Thẩm Thuật đến nhìn ma mỹ nhân thôi cũng thấy lười: “Nghe chưa?”

      Ma mỹ nhân cảm thấy trái tim bị tổn thương sâu sắc, nàng che miệng rơi lệ, Thẩm công tử sao có thể hiểu phong tình như thế chứ, quá vô tình hu hu hu.

      Diệp Tuệ cảm khái, phen này nàng ta bị Thẩm Thuật làm tổn thương rồi.

      Lúc này Thụy Thụy ở trong lòng Thẩm Thuật tỉnh ngủ rồi, cậu nhóc giơ bàn tay bé bụ bẫm lên để dụi mắt, mơ màng nhìn xung quanh, sau đó hai mắt trừng lớn.

      Thụy Thụy nhìn Diệp Tuệ, giọng trẻ con non nớt vang lên: “Mẹ ơi, sao chúng ta vẫn còn ở đây?”

      Diệp Tuệ thấy Thụy Thụy tỉnh, nhìn Thụy Thụy, Thụy Thụy cũng rất tự nhiên vươn hai tay ra với , ban nãy là bố bế, bây giờ Thụy Thụy muốn mẹ bế.

      Diệp Tuệ thấy tim mình mềm ra, nhàng đón lấy Thụy Thụy, véo cái má phúng phính của con: “ có gì đâu con, gặp chút chuyện thôi.”

      Bây giờ trong mắt Diệp Tuệ chỉ có Thụy Thụy thôi, quan tâm hỏi con: “Vừa rồi Thụy Thụy ngủ có ngon con?”

      Thụy Thụy gật đầu: “Có ạ.”

      Giọng em bé của Thụy Thụy vừa cất lên là lập tức thu hút chú ý của ma mỹ nhân và các tỳ nữ, vừa rồi Thụy Thụy dụi đầu vào lòng Thẩm Thuật ngủ nên bọn họ nhìn thấy mặt của Thụy Thụy.

      Bây giờ Thụy Thụy ngẩng đầu lên rồi, các ma nữ vừa trông thấy là hai mắt sáng rực lên, ở đâu ra tiểu oa nhi xinh đẹp thế này?

      Cái mặt bụ bẫm, ngũ quan xinh xắn, giống như cục tuyết trắng vậy, khiến người ta vừa nhìn .

      Từ khi Thụy Thụy biết , Diệp Tuệ liền phát ra là Thụy Thụy cũng có thể nhìn thấy ma.

      lo Thụy Thụy sợ nên quay lưng , đưa lưng về phía các ma nữ, các ma nữ nhìn thấy Thụy Thụy nữa, nét mặt ai cũng tỏ vẻ thất vọng.

      Ma mỹ nhân vẫn cố kiễng chân lên để nhìn Thụy Thụy, bây giờ chú ý của nàng ta đặt hết lên người Thụy Thụy rồi, quên luôn mất là vừa giây trước thôi mình còn đau lòng khi bị Thẩm Thuật từ chối.

      Diệp Tuệ yên tâm nên còn giơ tay lên muốn che mắt Thụy Thụy, để cho con nhìn thấy mấy chuyện này. Thụy Thụy thuận theo, cậu nhóc giữ tay Diệp Tuệ, muốn được nhìn bên ngoài.

      Diệp Tuệ đồng ý, Thụy Thụy đảo đôi mắt to tròn, cầm lấy tay Diệp Tuệ, nịnh nọt lắc lắc.

      Diệp Tuệ suy nghĩ lát, cuối cùng vẫn quyết định từ chối con, Thụy Thụy thấy mẹ vẫn đồng ý bĩu môi, ấm ức quay sang nhìn bố.

      Thẩm Thuật liếc Thụy Thụy cái, mỗi khi Thụy Thụy muốn nhận được đồng ý của đều đứng về phe Diệp Tuệ.

      Lần này dĩ nhiên cũng vậy, : “Nghe lời mẹ con .”

      Thụy Thụy lại lần nữa quay sang nhìn Diệp Tuệ, miệng khẽ gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi…”

      Diệp Tuệ bị cái cục mập ú này quấn lấy cũng hết cách, biết từ Thụy Thụy rất bạo dạn, có thể bị dọa sợ.

      xoay người lại, tay vẫn che mắt Thụy Thụy, nhưng kẽ ngón tay hơi tách ra nên có thể nhìn chút tình hình bên ngoài.

      Xuyên qua kẽ ngón tay Diệp Tuệ, Thụy Thụy nhìn thấy chiếc kiệu đen, còn có cả đèn lồng, ma tỳ nữ mặt trắng bệch, nhưng cậu nhóc chẳng thấy sợ chút nào, ngược lại còn thấy rất thần kỳ.

      Thụy Thụy muốn nhìn tiếp bên cạnh nhưng lại nhìn tới, cậu nhóc : “Mẹ, mẹ che con rồi.”

      Giọng này quá đáng , Diệp Tuệ đành để mặc cho Thụy Thụy kéo tay mình xuống, lúc này phạm vi tầm nhìn của Thụy Thụy hoàn toàn ràng.

      Thụy Thụy nhìn thấy ma mỹ nhân, cậu nhóc nghiêng đầu hỏi mẹ: “Mẹ ơi, chị xinh đẹp kia là ai thế?”

      Diệp Tuệ : “Ma nữ đấy.”

      Thụy Thụy hiểu: “Sao chị lại khóc ạ?”

      Diệp Tuệ nhìn ma mỹ nhân cái: “Chị muốn cướp bố con , nhưng bố đồng ý nên chị khóc.”

      Ma mỹ nhân nghe Diệp Tuệ xấu hổ cúi thấp đầu, bước vào chỗ tối, làm lu mờ tồn tại của mình.

      khi Thụy Thụy nổi máu tò mò làm thế nào cũng thể kìm xuống được, cậu nhóc lại hỏi: “Mẹ ơi, sao chị lại muốn cướp bố con ạ?”

      Diệp Tuệ nhìn gương mặt tràn đầy hiếu kỳ của con, cảm thấy buồn cười chịu được, ngắt mũi con, dịu dàng : “Cục cưng à, sao con hỏi nhiều thế hả?”

      Thụy Thụy chỉ khẽ nhếch môi cười.

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, chăm chú nghe hai mẹ con chuyện, cười : “Vì bố con đẹp quá mà, cho nên chị ấy mới muốn cướp bố con .”

      Thụy Thụy nghe hiểu lắm, với số tuổi của cậu nhóc việc hiểu được chuyện “Đẹp bị cướp ” e là hơi khó, cậu nhóc bối rối chạm hai ngón tay vào nhau, vẻ mặt rất hoang mang.

      Thụy Thụy suy nghĩ lúc rồi tự cho là mình nghĩ kĩ lắm rồi, cậu nhóc mếu máo như sắp khóc: “Có nhiều người đẹp lắm, chị đều muốn cướp hết sao?”

      Thụy Thụy chỉ tay vào ma mỹ nhân, nước mắt cứ thế rơi xuống: “Chị đáng sợ quá, Thụy Thụy ghét chị hu hu hu…”

      Thụy Thụy đột nhiên òa khóc làm Diệp Tuệ phải vội vàng vỗ lưng con dỗ dành: “Cục cưng của mẹ ngoan, khóc khóc.” Ánh mắt Thẩm Thuật nhìn ma mỹ nhân cũng tối hẳn lại.

      Thấy Thụy Thụy khóc mà ma mỹ nhân cảm thấy tim mình nhói đau, nàng bị tiểu oa nhi xinh xắn này ghét rồi, trong lòng khó chịu.

      Thụy Thụy hít mũi cái, cậu nhóc nhìn ma mỹ nhân, gương mặt phúng phính vẫn còn lưu lại nước mắt: “Chị hư, chị nên làm chuyện xấu đâu.”

      Trong mắt ma mỹ nhân bây giờ chỉ nhìn thấy duy nhất Thụy Thụy, nghe Thụy Thụy vậy, nàng vội vàng : “Đúng đúng đúng, là tỷ tỷ sai, tỷ tỷ ngay đây, quấy rầy nhà ba người các ngươi nữa.”

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật liếc nhìn nhau cái, ngờ chỉ sau mấy câu của Thụy Thụy mà ma mỹ nhân bị thuyết phục rồi, thể tưởng được.

      Ma mỹ nhân chuẩn bị quay lại kiệu, Diệp Tuệ gọi nàng ta lại: “Đợi .”

      Ma mỹ nhân dừng bước, Diệp Tuệ : “Về sau đừng làm chuyện xấu nữa, đừng quyến rũ hút hồn người ta.”

      Ma mỹ nhân chưa ma tỳ nữ thay: “Mấy truyền thuyết kia đều là giả dối, tính cả tướng công của ngươi trước giờ tiểu thư chỉ mới coi trọng ba người thôi.”

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đều ngạc nhiên, giả dối?

      Ma tỳ nữ tiếp: “Hai người kia đều lên kiệu cùng tiểu thư nhà chúng ta, nhưng tiểu thư nhà chúng ta rất nhát gan, kiệu mới được nửa tiểu thư liền hối hận, lập tức thả hai người đó .”

      “Tiểu thư nhà chúng ta chưa từng hại ai bao giờ.”

      Ma mỹ nhân nhìn Thụy Thụy, thề son sắt: “Tiểu oa nhi, tỷ tỷ lừa ngươi đâu, tỷ tỷ bao giờ hại người.”

      Đều tại mấy người kia quay trở về rồi nhảm, ảnh hưởng đến thanh danh của nàng, bây giờ lại khiến tiểu oa nhi hiểu lầm.

      Thụy Thụy nghe hiểu lắm mấy câu mà tỳ nữ , cậu nhóc chỉ loáng thoáng hiểu là chị xinh đẹp này biết nhận sai rồi. Thụy Thụy nghĩ chút rồi : “Chị vẫn là người tốt.”

      Ma mỹ nhân thấy Thụy Thụy khen mình vui muốn khóc luôn, còn muốn tiếp nhưng tỳ nữ nhắc nhở: “Tiểu thư, trời sắp sáng rồi.”

      Lúc này, phía chân trời mơ hồ xuất đường màu trắng, bóng tối từ từ rút , chỉ lúc nữa là trời sáng, ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây chiếu xuống mặt đất.

      Ma quỷ chỉ có thể tồn tại trong đêm tối, thể đứng dưới ánh mặt trời.

      Ma mỹ nhân phải rời rồi, nàng cực kỳ nỡ với Thụy Thụy: “Tiểu oa nhi, tạm biệt.”

      Thụy Thụy quan tâm nàng là hồn ma, cậu nhóc chỉ biết là chị này thay đổi thành người tốt hơn rồi, liền vẫy tay : “Tạm biệt chị xinh đẹp.”

      Ma mỹ nhân bước lên kiệu, màn kiệu thả xuống che hết thảy bên trong, ma tỳ nữ đứng hai bên kiệu, chiếc đèn lồng vẫn tỏa ra ánh sáng u ám.

      Chiếc kiệu đen tự nâng lên trung rồi bay , trong gian yên ắng bỗng vang lên tiếng đàn tỳ bà.

      Tiếng đàn lúc này nghe rất bi thương, giống như lời từ biệt.

      Cỗ kiệu dần xa, bỗng nhiên lại nổi lên trận sương mù, sau khi sương mù tản , chiếc kiệu đen và ma tỳ nữ cũng biến mất hoàn toàn.

      Ma mỹ nhân rồi, Diệp Tuệ bế Thụy Thụy, dùng sức hôn lên cái má phúng phính của con mấy cái, khen ngợi: “Cục cưng của mẹ giỏi quá!”

      Ai có thể ngờ được là ma mỹ nhân lại lắng nghe lời khuyên của Thụy Thụy chứ, Thụy Thụy và Thẩm Thuật giống nhau, đều là khắc tinh của ma quỷ.

      Thụy Thụy tự nhiên được mẹ hôn vài cái, cậu nhóc mở to mắt nhìn mẹ, vì vừa khóc xong nên hai mắt vẫn long lanh ngập nước.

      Trời sáng hẳn, giữa tầng mây rơi xuống vài tia nắng.

      Diệp Tuệ đặt Thụy Thụy xuống đất, Thụy Thụy tay nắm tay mẹ, tay nắm tay bố, hai người lớn và đứa bé nắm tay nhau chặt.

      Cả nhà từ từ bước , ánh mặt trời phủ xuống bóng lưng họ, ngập tràn ấm áp.

    2. Cá bơi ngửa

      Cá bơi ngửa New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      17
      Chưa đọc pn3 nhưng tranh thủ like và cmt
      :yoyo52:
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Êi da, a Thẩm ơi a làm tổn thương lòng con người ta rùi, người ta có ý thế cơ mà...
      Đẹp đúng là cÁi tội mà, trẻ con mà cũng ko tha, cơ mà thế lại đuổi đc ma , Thuỵ Thuỵ giỏi quá mà :))
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 145 (Ngoại truyện 4)
      Edit: Ngân Nhi

      Kiếp trước, triều đại Hạ Chu.

      Ngày thái tử Thẩm Thuật tử trận sa trường, Đông cung cũng gặp hỏa hoạn lớn, ngọn lửa lan quá nhanh, từng góc trong điện mà Diệp Tuệ ở đều ngập trong khói lửa, thể trốn thoát.

      Ngoài điện vang lên tiếng cung nhân hô to: “Mau đến dập lửa! Thái tử phi vẫn còn ở bên trong…”

      Sau đó là những tiếng bước chân hỗn loạn, các cung nhân cố gắng hết sức để dập lửa, lửa trong điện ngày càng cháy to hơn, trong khí nồng nặc mùi khói.

      Lúc lửa sắp lan đến người Diệp Tuệ, Diệp Tuệ nắm chặt trong tay chiếc trâm cài tóc mà Thẩm Thuật đưa cho nàng, khóe môi nàng mỉm cười, gọi tên chàng.

      “Thẩm Thuật.”

      Sau khi chết , linh hồn của Diệp Tuệ được đưa tới nơi rất u, tầm mắt nàng nhìn lên, bên có ba chữ rất ràng.

      Uổng Tử Thành*.

      *Uổng tử là bị chết oan.

      ra đây chính là nơi dành cho những người bị chết oan uổng.

      Uổng Tử Thành rất yên tĩnh, bức tường có màu xanh xám, màu đậm như có thể rỉ ra mực, xung quanh tràn ngập sương mù mờ ảo.

      Hai bên tường thành treo hai chiếc đèn lồng giấy, gió thổi làm đèn lồng đung đưa, ánh nến bên trong lại hề bị dập tắt, có thể cháy mãi qua năm tháng, tựa như bóng ma chập chờn.

      Ánh nến vàng trắng càng khiến cho nơi đây thêm phần đáng sợ.

      Thành tường ghê rợn, sương mù mờ trắng, những cái bóng lượn lờ…Nơi đây có ánh mặt trời, cũng có đêm tối, dường như thể nhìn thấy ngày đêm.

      Tầm mắt Diệp Tuệ dời xuống, nhìn phía cửa thành, đại môn đóng chặt, bóng người.

      Diệp Tuệ có phần kinh ngạc, người chết oan đời này rất nhiều, nơi này đáng lẽ ra phải có nhiều người mới phải, nhưng tại sao lúc này lại ai, cũng có ai canh giữ cổng.

      binh đoán được ý nghĩ của Diệp Tuệ, cười ha ha mấy tiếng: “Đừng vọng tưởng rời khỏi Uổng Tử Thành, nếu hồn phách của ngươi bị tiêu diệt ngay.”

      Những người chết oan đều bị nhốt ở đây, được chết, cũng được sống tiếp, phải đến khi nào bọn họ đầu thai mới được giải thoát.

      Nơi này chính là nhà lao giam cầm linh hồn người ta, khi vào Uổng Tử Thành đừng mong rời được. Diệp Tuệ mặt đổi sắc, cho dù tiếp theo có điều gì chờ đợi nàng cũng bận tâm đến.

      “Két” tiếng, cổng lớn được mở ra, mặt đất bay lên đống bụi.

      Diệp Tuệ vào Uổng Tử Thành, cửa đóng lại sau lưng nàng.

      Diệp Tuệ cho rằng mình phải nhìn thấy những cảnh tượng rất kinh khủng, nhưng ngờ bên trong này lại vượt quá sức tưởng tượng của nàng, trong này người đến người , quang cảnh gần giống y như đúc với cuộc sống của người bình thường.

      Thấy Diệp Tuệ vào, có số người quay đầu nhìn nàng cái, vẻ mặt ai cũng đờ đẫn, biểu cảm giống nhau.

      Bọn họ nhanh chóng dời mắt , tiếp tục làm chuyện của mình, trong Uổng Tử Thành này, người ta chỉ quan tâm đến bản thân mình mà thôi.

      Những người tới đây đều là bị chết oan, có những người ngày nào cũng chờ đợi xem kẻ thù của mình phải nhận báo ứng hay chưa, có người hàng đêm đều nhớ đến những người thân mà bọn họ mãi mãi được gặp lại nữa.

      Nhớ nhung, hận thù, đau khổ…Những cảm xúc này ngừng quấn lấy họ. Diệp Tuệ chết lặng về phía trước, nàng biết nên đâu, cũng biết nên làm gì.

      Lúc này, có người kéo tay áo nàng, Diệp Tuệ cúi đầu nhìn, là tiểu nương khoảng mười hai mười ba tuổi, Diệp Tuệ hỏi: “Ngươi là?”

      Tiểu nương chỉ vào cổ họng mình rồi lắc đầu, ý bảo mình bị câm, thể chuyện.

      Diệp Tuệ thấy tiểu nương này rất đáng thương, tiểu nương kéo ống tay áo nàng, ý bảo nàng cùng mình, Diệp Tuệ cùng tiểu nương tới nơi có nhiều phòng, nhìn khá giống với khách điếm ở nhân gian.

      Tiểu nương cầm nhánh cây mặt đất, viết: “Tỷ có thể ở lại đây.”

      Diệp Tuệ biết vì sao tiểu nương lại muốn giúp đỡ mình, nàng chân thành : “Xin đa tạ.”

      Tiểu nương mỉm cười, nàng có người thân, chỉ độc mình, vừa rồi mới nhìn thấy Diệp Tuệ nàng có cảm giác rất thân thương, cho nên mới nguyện ý giúp đỡ Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ ở lại nơi này.

      Thời gian dần trôi, trong Uổng Tử Thành phân biệt ngày đêm, cho nên Diệp Tuệ cũng biết là mình ở đây bao nhiêu ngày rồi.

      Sống lâu ở nơi đây, Diệp Tuệ để ý được chuyện, đó là cửa thành chỉ mở ra trong hai trường hợp, là cho người mới bị chết oan vào, hai là đưa người trong thành đầu thai.

      Ở trường hợp thứ hai, hầu như tất cả mọi người đều ra nhìn, bởi vì người nào được dẫn đầu thai cũng đồng nghĩa với việc người ấy được giải thoát.

      Sau đó, bọn họ tiếp tục đợi đến ngày mình được đầu thai.

      Tiểu nương thường xuyên đến tìm Diệp Tuệ. Hôm nay, tiểu nương viết chữ lên giấy để hỏi nàng: “Tỷ tỷ, tỷ có người mà mình muốn gặp ?”

      Diệp Tuệ ngẩn ra, người muốn gặp ư? Trong đầu nàng ra ngay gương mặt của Thẩm Thuật, chàng rất tuấn khí phách, nét mặt luôn rất nghiêm túc.

      Nhưng nàng biết, tuy bên ngoài nhìn chàng rất lạnh lùng, nhưng sâu bên trong là trái tim ấm áp luôn lo nghĩ cho vương triều và dân chúng.

      Hai người quen biết trong yến tiệc ở hoàng cung, sau đó đều nảy sinh tình cảm với nhau.

      Trong đêm tân hôn, chàng ra chiến trường, nàng ở lại trong Đông cung, ngày ngày nhung nhớ khôn nguôi. Nàng làm sao có thể ngờ được, lần chia ly ấy lại kéo dài cả cuộc đời.

      Sớm biết sau hôm đó hai người thể gặp lại, sớm biết có nhiều tiếc nuối như vậy ngay đêm tân hôn nàng liều lĩnh rũ bỏ hết lễ nghi hoàng tộc mà vén khăn lên nhìn chàng rồi.

      Nàng nên nhìn chàng cái, nên cùng chàng vài lời, dù rằng chỉ là câu thôi cũng được. Nàng dặn chàng cẩn thận, đao kiếm nơi sa trường có mắt, chàng tuyệt đối được để mình rơi vào thế nguy hiểm.

      Nhưng bọn họ ngay cả mặt nhau còn chưa nhìn mà bị tách ra, Diệp Tuệ nghĩ mãi nghĩ mãi, nước mắt liền rơi xuống, sắc mặt nàng tái nhợt, chút huyết sắc.

      Tiểu nương nhìn Diệp Tuệ, lo lắng viết lên giấy: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?”

      Diệp Tuệ ổn định lại tâm trạng, giọng mang theo nỗi bi thương: “Tỷ nhớ đến trượng phu của mình.”

      Tiểu nương lại hỏi: “ chết rồi sao?”

      Đọc xong câu này, Diệp Tuệ bỗng chấn động, nghe các cung nhân , Thẩm Thuật vì cứu thuộc hạ của mình mà bị kẻ địch đâm kiếm xuyên tim.

      Vậy là chàng cũng giống mình, cũng bị chết oan, mà nàng ở Uổng Tử Thành, vậy nhất định là chàng cũng sớm tới đây rồi.

      Ánh mắt Diệp Tuệ cuối cùng cũng có chút cảm xúc, vậy là chỉ cần nàng tìm được Thẩm Thuật bọn họ có cơ hội gặp lại nhau.

      Diệp Tuệ kích động cầm tay tiểu nương: “Trượng phu của tỷ hẳn cũng ở Uổng Tử Thành, tạ ơn muội nhắc nhở tỷ chuyện này.”

      Diệp Tuệ kiên định nghĩ, nàng phải tìm được chàng, nhất định phải tìm được, nàng còn rất nhiều lời chưa kịp với chàng.

      Diệp Tuệ lập tức đứng lên, chuẩn bị tìm Thẩm Thuật, Uổng Tử Thành rất lớn, tất cả những người chết oan đời đều tập trung ở đây, có thể tưởng tượng được là nó phải rộng cỡ nào.

      Nhưng mà, chỉ cần tìm hết mọi ngóc ngách chắc chắn nàng tìm được Thẩm Thuật.

      Nàng rất tin vào điều này.

      Bắt đầu từ hôm đó, Diệp Tuệ ngày nào cũng tìm Thẩm Thuật, tìm đến nơi nào là nàng lại đánh dấu lại, sau đó đến nơi khác.

      Ngày qua ngày, nàng vẫn luôn cố chấp và kiên định tìm kiếm, biết là mình tìm bao lâu rồi.

      Sau khi chết Thẩm Thuật được đưa tới Uổng Tử Thành, trước giờ luôn thờ ơ lạnh nhạt với mọi chuyện, nên sau khi tới nơi này, cũng rất bình thản đón nhận hết tất cả, tự mình tìm chỗ để ở.

      Lâu dần, mọi người đều biết cái người mới tới Uổng Tử Thành này tính tình rất quái đản, tuy tướng mạo rất tuấn tú, nhưng bao giờ thấy chuyện với ai cả.

      Nét mặt lúc nào cũng thờ ơ, dường như có thứ gì đó ngăn cách với mọi người, ai cũng rất sợ , mà có ý định ra ngoài.

      Cực kỳ quái gở.

      Người sống ở Uổng Tử Thành chỉ quan tâm đến chuyện của mình, nhưng duy nhất có việc khác mà bọn họ để ý, đó là thời điểm Uổng Tử Thành đón người mới vào.

      Bởi vì rất có thể đó chính là người thân hoặc bằng hữu của bọn họ, người mà bọn họ rất muốn được gặp lại.

      Hôm nay, cửa thành được mở rộng ra, binh vào, nghĩa là phải bọn họ đến để dẫn người đầu thai, mà là hôm nay Uổng Tử Thành lại đón thêm người mới.

      Cửa thành chậm rãi khép lại, người kia bước đến, mọi người nhìn sang, thấy phải người mình quen lại quay mặt ngay.

      Người kia là thái giám của cung điện Hạ Chu, cũng giống như những người mới đến đây, hết thảy mọi thứ xung quanh đều rất xa lạ với , biết phải đâu làm gì.

      Thái giám khắp nơi mục đích, phía trước mặt cách xa có bóng dáng cao lớn, nhận ra bóng dáng này, càng nhìn càng thấy quen thuộc.

      Cuối cùng cũng nhớ ra người đó là ai, chính là thái tử mất của triều Hạ Chu.

      Vẻ mặt thái giám vô cùng kích động, nhanh chóng tới trước mặt Thẩm Thuật, quỳ xuống, cúi đầu cung kính : “Bái kiến thái tử!”

      Thẩm Thuật dừng bước, rũ mắt nhìn sang, có chút ấn tượng với vị thái giám này, vì thái giám này ở trong Đông cung.

      Nét mặt Thẩm Thuật rất phức tạp, sau khi chết, cung nữ và thái giám trong Đông cung chỉ hầu hạ mình Diệp Tuệ.

      Vừa nghĩ tới Diệp Tuệ, trong lòng lại cảm thấy đau xót, nhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng: “Thái tử phi…Nàng có khỏe ?”

      Diệp Tuệ là thái tử phi, mặc dù chết, nhưng người trong cung đối xử tốt với nàng, nàng sống tốt thôi. Chính vì ôm trong lòng tín niệm như vậy nên mới an tâm đợi trong Uổng Tử Thành.

      Nhắc tới Diệp Tuệ, Thẩm Thuật khó có thể khắc chế được nỗi nhớ, nàng sớm khắc sâu vào cốt nhục của rồi, chỉ cần chạm đến là tim đau đớn vô cùng.

      Thái giám nhớ lại ngày Diệp Tuệ qua đời, dám ngẩng đầu lên, giọng : “Thái tử phi qua đời rồi.”

      Nghe xong, Thẩm Thuật dám tin mở to hai mắt, run rẩy : “Ngươi vừa gì? lại lần nữa cho ta!”

      Thái giám cúi đầu, giọng càng hơn, nhưng cực kỳ ràng: “Mong thái tử hãy nén bi thương, thái tử phi qua đời rồi!”

      Nét mặt Thẩm Thuật còn chút huyết sắc, môi mỏng tái nhợt, con ngươi đen nhánh dần tối xuống, cúi đầu hỏi: “Nàng…Vì sao mà chết?”

      Thái giám bi phẫn : “Ngày thái tử chết trận nơi sa trường, Đông cung nổi lên trận hỏa hoạn, các nô tài kịp dập lửa, thái tử phi bị thiêu cháy.”

      “Đông cung cũng bị hủy hoại chỉ trong thoáng chốc.”

      Đáy mắt Thẩm Thuật tràn ngập bi thống, hai người họ thế mà lại chết cùng ngày.

      vì vương triều mà rời khỏi nàng ngay đêm tân hôn, tưởng rằng có thể trở về, nàng mạnh khỏe ở trong cung, nhưng thế vô thường.

      Đáng ra phải ở bên nàng mới phải, sao lại biết điều đó sớm hơn.

      Thẩm Thuật rất khẽ: “Lỗi tại ta bảo vệ được nàng, lỗi tại ta, lỗi tại ta…”

      Thẩm Thuật chết lặng xoay người, thân thể căng cứng, đáy mắt có tiêu cự. chậm chạp về phía trước, môi mím chặt, nét mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

      chết, hơi thở và nhịp tim đều ngừng lại, nhưng tại sao vẫn cảm thấy tuyệt vọng đến vậy?

      Thái giám rất lo lắng, vội vàng gọi: “Điện hạ, điện hạ…”

      Nhưng lúc này Thẩm Thuật chẳng còn nghe được cái gì cả, tựa như cái bóng tĩnh lặng, có bất cứ chuyện gì có thể chạm đến cảm xúc của được nữa.

      Thẩm Thuật thẫn thờ bước , biết mình đâu về đâu, cũng thèm để ý đến chuyện đó.

      Sau khi đến Uổng Tử Thành, vẫn luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, chỉ đến hôm nay sau khi nghe tin Diệp Tuệ mất, cảm xúc trong mắt mới thay đổi.

      Tầm mắt Thẩm Thuật bỗng dừng lại, nghĩ Diệp Tuệ cũng giống , đều bị chết oan, như vậy hẳn là nàng cũng tới Uổng Tử Thành rồi.

      Đôi mắt trống rỗng vô hồn của Thẩm Thuật cuối cùng cũng có tia sáng.

      Bắt đầu từ hôm đó, mỗi lần cửa thành mở ra, binh mang người mới chết vào, Thẩm Thuật đều chú ý tới, muốn xem xem đó có phải Diệp Tuệ .

      Cứ thế ngày qua ngày đều đến cổng thành, vì đến quá nhiều nên những người khác ai cũng thấy rất kỳ lạ.

      Cái người bao giờ để tâm đến điều gì, tính khí quái gở thế mà lại bắt đầu quan tâm đến mọi người, khó hiểu.

      Có người nhịn được tới hỏi: “Ngươi thường xuyên ngồi ở đây là để chờ ai vậy?”

      Tầm mắt Thẩm Thuật vẫn nhìn về hướng cổng thành, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu ôn hòa đáp: “Ta đợi thê tử của ta.”

      Hôm nay, cổng thành lại được mở, Thẩm Thuật nghiêm túc nhìn, người tới phải Diệp Tuệ, có chút thất vọng.

      Sau khi thấy người mới tới phải Diệp Tuệ là quay luôn, đến những nơi khác để tìm nàng.

      Diệp Tuệ hoặc là vẫn chưa tới đây, hoặc là tới đây từ lâu rồi, ngày nào cũng lặp lặp lại hành động, ngày nào cũng thế.

      Bóng lưng Thẩm Thuật trầm mặc và cố chấp, tựa như thanh kiếm lạnh lùng đơn, kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, người trở nên thê lương.

      Từng ngày trôi qua, trong Uổng Tử Thành nhìn thấy nhật nguyệt, phân biệt ngày đêm, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều biết là mình tìm đối phương bao lâu rồi.

      Nhưng bọn họ đều có chung suy nghĩ, nếu chưa tìm được đối phương tuyệt đối từ bỏ.

      Uổng Tử Thành rộng lớn như vậy, cơ hội bọn họ gặp được nhau là rất ít, nhưng cả hai đều muốn buông xuôi.

      Cả hai cứ liên tục trải qua những tháng ngày như vậy, mang theo chờ mong vào lần tái ngộ, mang theo hy vọng bao giờ dập tắt.

      Uổng Tử Thành có quy định, phàm là những người phải đầu thai trí nhớ của họ về nhân gian cũng mất , càng gần tới ngày đầu thai trí nhớ tiêu tán càng nhanh.

      Diệp Tuệ thấy rất kỳ lạ, gần đây ý thức của nàng trở nên rất hỗn loạn, hình như có thứ gì đó trong đầu dần dần biến mất.

      Đếm ngược ba mươi ngày trước khi đầu thai.

      Diệp Tuệ thấy mình đứng cùng nam nhân, nàng và nam nhân kia nhìn có vẻ rất thân mật, ràng nàng nhìn thấy được mặt của nam nhân đó, nhưng lại nhớ ra tên của .

      Đếm ngược mười ngày trước khi đầu thai.

      Diệp Tuệ thấy mình mặc giá y, trùm khăn vải ngồi chỗ, bàn có ngọn nến long phượng cháy, nam nhân đứng trước mặt nàng.

      Thân thể nghiêng về phía trước, tay chậm chạp hướng về phía nàng, hình như muốn vén khăn đội đầu của nàng lên. giây sau hình ảnh biến mất.

      Diệp Tuệ vô cùng kinh ngạc, nam nhân kia là ai? Nàng và là phu thê sao? Vậy tại sao nàng lại nhìn gương mặt của ?

      Diệp Tuệ tài nào giải thích được.

      Hai ngày trước khi đầu thai, Diệp Tuệ nhìn thấy ánh lửa đầy trời, trận hỏa hoạn lớn nuốt trọn cả cung điện, cũng nuốt trọn cả nàng.

      Trước khi chết, nét mặt nàng rất bi thống, mang theo nỗi nhớ nhung và tiếc nuối gọi tên người, sau đó lửa bao trùm hết tất cả.

      Diệp Tuệ mở mắt ra, ký ức biến mất, lúc này nàng độc trong Uổng Tử Thành.

      Nàng nhìn xung quanh, nét mặt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, hiểu vì sao mình lại khóc.

      Hôm nay, cổng thành được mở, thời khắc đầu thai đến, binh dẫn nam nhân và nữ nhân đầu thai, đó là Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đứng đó, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ tìm nhau rất lâu, cuối cùng cũng được gặp nhau rồi, nhưng lúc này họ lại thể nhận ra nhau nữa.

      Mặc dù Diệp Tuệ còn ký ức, nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Thuật là tim nàng liền đau như bị kim đâm, cơn đau cứ thế tràn ra khắp toàn thân.

      Diệp Tuệ mở to mắt nhìn, nước mắt rơi xuống.

      Nàng nhớ gì cả, cũng nhìn nữa, nàng chỉ biết là nàng chưa từng cảm thấy đau khổ đến vậy.

      Lúc nhìn thấy Diệp Tuệ, Thẩm Thuật cũng giật mình tại chỗ, nước mắt dâng lên. thấy tim mình rất đau, tựa như bị rách đường vậy, làm cách nào cũng thể lành lại.

      Trong lòng hai người hẹn mà cùng có chung suy nghĩ, bọn họ biết nhau sao?

      giây sau, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ gần như mở miệng cùng lúc, giọng rất , cùng hỏi câu: “Trước kia chúng ta có quen nhau ?”

      xong, cả hai đều ngẩn người.

      Diệp Tuệ thầm nghĩ, nếu nàng quen biết , nếu bọn họ có quan hệ gì với nhau, tại sao mới gặp lần đầu mà nàng lại khóc, lại thấy đau lòng như thế?

      Thẩm Thuật trầm tư, rốt cuộc và nữ nhân trước mắt này có quan hệ gì? Tại sao nhìn nàng khóc mà lại thấy rất khó chịu, nhịn được mà muốn tiến lên ôm lấy nàng, dỗ dành nàng?

      Câu hỏi này ai có thể trả lời cho bọn họ.

      Cả hai đều có cảm giác mình mất thứ quan trọng nhất trong đời, mãi mãi thể tìm lại được.

      Bọn họ nhìn nhau, liều mạng lục tìm trong ký ức về tồn tại của đối phương, nhưng mọi ký ức đều bị xóa sạch, trở thành giấc mộng xưa xa xôi.

      binh dẫn Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đầu thai, thế giới tiếp theo Thẩm Thuật đến là cổ đại, còn Diệp Tuệ đến đại.

      Trí nhớ của Diệp Tuệ bị rút sạch khi đầu thai, nàng nhớ gì về triều đại Hạ Chu, cũng nhớ đến nam nhân mà nàng từng sâu đậm nữa.

      Hôm nay, Diệp Tuệ tỉnh giấc, đọc tin tức mạng, gần nhà mới mở viện bảo tàng.

      Trong tin tức có ở đó có trưng bày chiếc trâm cài tóc rất kỳ lạ, các chuyên gia nghiên cứu rất lâu mà vẫn biết nó đến từ triều đại nào.

      Sau khi đọc xong, Diệp Tuệ bỗng nổi lên suy nghĩ, rất muốn đến xem tận mắt cái trâm cài tóc kia.

      ràng là chiếc trâm hề có liên quan gì đến , nhưng ý định này cứ càng lúc càng mãnh liệt hơn. Diệp Tuệ đứng dậy ra khỏi nhà.

      Đến bảo tàng, bây giờ vẫn còn sớm, bên trong có rất ít người, khá vắng vẻ. Diệp Tuệ có ý định xem những món đồ cổ khác, hỏi nhân viên làm việc rồi thẳng đến chỗ trưng bày cái trâm.

      đứng trước cái trâm, ánh mắt nhìn xuống, chiếc trâm này có vết tích để lại của thời gian.

      Nhưng vẻ đẹp của nó hề bị giảm chút nào.

      Diệp Tuệ nhìn chiếc trâm, thầm cảm thán, cái trâm này chắc là của nam tử tặng cho người mình rồi, nhìn nó đẹp quá, người tặng trâm có lòng.

      hiểu vì sao mà trong lòng Diệp Tuệ bỗng dâng lên cảm giác rất quen thuộc, kèm theo chua xót. nhìn cái trâm, trong đầu tự nhiên lại lên từng chuỗi ký tự.

      Chiếc trâm thần bí, triều đại, biết chủ nhân là ai, người tặng trâm, mình

      Từng chữ cứ lên rồi đan xen lẫn nhau, Diệp Tuệ bỗng cảm thấy đầu rất đau, giống như có thứ gì đó muốn ào ra ngoài.

      Suy nghĩ hỗn loạn, cảm giác quen thuộc vô cùng, rốt cuộc là sao vậy?

      Hồi lâu sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại giơ tay lên, nhàng đặt lên tấm kính thủy tinh, miệng lẩm bẩm trong vô thức: “Là chàng sao?”

      Ngữ điệu của vừa vui vừa buồn, hiểu cảm xúc này từ đâu mà đến.

      Lời vừa ra, Diệp Tuệ liền ngẩn người, tại sao lại vậy? Chàng mà vừa là ai?

      Diệp Tuệ thả tay xuống, nhìn chiếc trâm, vẻ mặt rất phức tạp.

      Lúc này, xung quanh còn bóng người, vô cùng yên tĩnh. Chiếc trâm cài tóc bỗng phát sáng, vầng sáng dần mở rộng, hướng về phía Diệp Tuệ.

      Ánh sáng bao quanh , sau đó Diệp Tuệ bất ngờ biến mất ngay tại chỗ, chiếc túi xách của rơi xuống mặt đất.

      lúc sau, ánh sáng từ chiếc trâm ngọc biến mất, nó vẫn lặng yên nằm trong tủ kính, đằng trước còn bóng người, tựa như trước đó chưa từng có ai tới vậy.

      Diệp Tuệ rời khỏi thế giới đại, cho rằng mình xuyên sách, nhưng lại biết là mình sắp được gặp lại người tình kiếp trước.

      Trải qua quãng thời gian rất dài, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cuối cùng mới được gặp lại nhau trong cùng thế giới, nhưng trí nhớ của cả hai đều còn, trở thành những người xa lạ.

      Từ bây giờ, bọn họ bắt đầu lại từ con số 0.

      Diệp Tuệ ngồi taxi trở về nhà, vào cửa, Thẩm Thuật ngước mắt lên, hai người nhìn nhau, khí chậm rãi lưu động, gió thổi qua bệ cửa sổ, tựa như tiếng thở dài.

      Bốn mắt giao nhau, người lạnh lùng điềm đạm, người xinh đẹp như đóa Tường Vi, ánh mắt họ nhìn nhau đều vô cùng xa cách.

      Bọn họ từng là người thương của nhau, nhưng bây giờ lại trở thành người dưng.

      Bên ngoài cửa sổ là bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng sáng tỏ, trong khí thoang thoảng mùi hoa, trong phòng vang lên tiếng đồng hồ kêu tích tắc.

      Tại nơi đây, bánh xe định mệnh bắt đầu chuyển động.

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ bị chia lìa mấy kiếp, quanh quẩn lại, cuối cùng lại được gặp nhau, làm quen và nhau.

      Bao nhiêu lần luân hồi mới có thể đổi lại được đời gặp gỡ, may mắn, cả hai đều bị vận mệnh phụ.

      Những vướng bận khắc cốt ghi tâm, cùng mối duyên dở dang của kiếp trước, đều được họ bù đắp lại ở kiếp này.

      Lần này, số phận được bọn họ nắm trong lòng bàn tay, trọn đời phân ly.

      Toàn văn hoàn.
      ---
      Cảm ơn các rất nhiều vì đồng hành cùng tôi cho đến những chương cuối cùng, ngàn lần vạn lần cảm ơn ^^ Nếu có các tôi thể có động lực để hoàn được nhiều bộ như thế, cảm ơn và cảm ơn ^^

      Chính thức lời tạm biệt với hai chị, chúng ta hãy luôn thương nhau khi còn có thể, đừng để mất rồi mới hối hận, đời người ngắn lắm, biết có kiếp sau , nhưng hãy sống tốt ở kiếp này trước nhé, chúc cả nhà luôn hạnh phúc :030:

      À quên, ngày mai thông báo tên những nàng bình luận tích cực để tặng ruby nha :2one:

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Vậy là cuối cùng cũng hoàn rồi :))) vì mê thể loại huyền huyễn theo hướng ma mị phong thuỷ bói toán thế này nên khi đọc review về truyện t lao vào đọc ngay từ những chương đầu tiên cho đến tận bây giờ, hehee ai mà ngờ đọc được vài chương hay tin tiếp quản tiếp bộ này, vậy là lại thêm 1 bộ nữa chúng ta cùng nhau :yoyo40:
      Truyện hay lắm đúng là k khiến t thất vọng mà. Lê lết từng ngày với 2 vợ chồng nhà này đến ngày viên mãn vậy là vui rồi dù có phải chia tay tại đây :)) Sinh ly từ biệt, mấy kiếp đau khổ qua, giờ đây chỉ còn lại niềm vui và hạnh phúc thôi.
      Chúc gia đình nhà ta an yên và hạnh phúc <3<3<3 Truyện hoàn nhưng câu chuyện này vẫn còn tiếp diễn trong lòng mỗi bạn đọc.
      Cảm ơn @Ngân Nhi <3<3 Chúc và các chị em nào vẫn còn độc thân (giống tui) sớm tìm đc 1 Thẩm Thuật của riêng mình, chúc sớm có được 1 bé Thuỵ Thuỵ đáng :yoyo12:
      Tiểu Ly 1111Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :